Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Thể loại : ngôn tình cổ đại, cung đấu, nữ cường, HE. Nhân vật chính : Ân Trục Ly, Thẩm Đình Giao. "Thẩm Đình GIao, trả tiền đây!" "Ta và nàng chỉ nói đến tình thôi!" Nợ tiền thì trả tiền, nợ thịt thì trả tình. Kim chủ bị lừa rồi! Spoil của sis Loyal  "Truyện này được viết chung series với Thủy Chữ Đại Thần nói về triều Đại Huỳnh. Đây là một câu chuyện nói về một nữ cường thông minh, báo thù cho mẹ, giành ngôi cho chồng. Nhưng cuối cùng mới biết ra mình đã bị lừa. Chồng mình thật không hề ngây thơ "tiểu bạch thỏ" như chàng vẫn tỏ ra. Ai là fans của Nhất Độ Quân Hoa thì cũng biết cách viết văn của her rồi mình không cần nói nữa nhé. Hài hài, tưng tửng và lúc đang vui sẽ tát mình một cú, tát đau rồi lại đem kẹo dụ mình. Nói chung tác phẩm này nam chính rất dễ thương thuộc loại siêu sạch, không khốn như mấy anh khác nên ngược cũng có vẻ ít đi.  *** KIM CHỦ, BỊ LỪA RỒI Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Thể loại: cổ đại, ngôn tình, cung đấu, nữ cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Thương Hoài Hoài - fb/hoinhieuchu ----- Ngắn gọn: tiên hoàng lập quốc chưa bao lâu, quốc khố trống rỗng, tiền trong tiền ngoài đều dựa vào Quốc thương Ân gia. Ân Đại đương gia Trục Ly thông minh hơn người, vô cùng lợi hại, ai nấy đều biết nàng thích Thẩm Đình Giao - một nhàn vương vô dụng, yếu ớt, xinh đẹp như tiên. Hoàng đế chỉ hôn Trục Ly cho Phúc Lộc vương Đình Giao. Trục Ly là con gái của Khúc Thiên tướng quân, với hắn có thù giết mẹ sâu như biển, Trục Ly rốt cục tính toán gì? Vị trí Phúc Lộc vương phi có vai trò gì trong kế hoạch của nàng? Nữ chính lợi hại, kiếm được tiền, báo được thù, giúp được chồng. Nam chính giả ngốc, giả tiểu mĩ thụ được bao nuôi. Dài dòng: Trục Ly thích trêu hoa ghẹo nguyệt, trái ôm tiểu quan, phải ôm kĩ nữ. Trục Ly cợt nhả, hành vi vô sỉ, lưu manh. Trục Ly nay lừa mai gạt, vì đạt được mục đích cuối cùng mà không từ thủ đoạn, giết anh giết cha, một tay Đại đương gia thay đổi thời đại, Trục Ly phò trợ ai, người đó sẽ là vua. ---Trích--- Ân Trục Ly: Mặc dù ta mang theo sáo nhưng không thổi sáo, ngươi biết vì sao không? Đàn Việt: Vì sao? Ân Trục Ly: Bởi vì thổi sáo làm cho Bản đại đương gia nghĩ tới chuyện thổi tiêu. --- (ai không hiểu xin mời xem hình ảnh thổi sáo và thổi tiêu) Thế nhưng mấy ai biết được, có một Ân Trục Ly dịu dàng, ngoan ngoãn, Trục Ly như thế, chỉ xuất hiện trước mặt sư phụ của nàng - Đường Ẩn. Mẹ ruột mất sớm, nàng nhận Ân Mộng Diên là mẹ, được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, Mộng Diên hận cha nàng, trút nỗi hận đó lên người Trục Ly, mỗi lần phạm lỗi, gia pháp 100 roi không hơn không kém, phạt quỳ từ tường 1 đêm chẳng hề thương xót. Đến năm 8 tuổi, thúc thúc muốn cưỡng bức nàng, Trục Ly đâm chết thúc thúc, máu thịt be bét, trở thành cơn ác mộng triền miên của một bé gái, thế mà mẹ lại đánh nàng chết đi sống lại, mắng nàng độc ác giống cha, Trục Ly xót xa mà hỏi, rốt cục các người là người thân của ta hay kẻ thù của ta. Với một đứa trẻ cô đơn như thế, Đường Ẩn trở thành ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời Trục Ly. Chỉ cần là lời sư phụ nói, Trục Ly tuyệt đối không cãi lại. Ân Đại đương gia thường ngày tuỳ tiện lại từng len lén cầm tay Đường Ẩn, hôn từng chút từng chút lên bàn tay ấy, kính cẩn, nâng niu như vật báu trên đời. "Cảnh đẹp của thành Lạc Dương này vậy mà vẫn thua một cái nhăn mày, cười mỉm của sư phụ ta." Đường Ẩn dạy nàng cầm kỳ thi hoạ, dạy nàng đạo đức làm người, đưa nàng thoát khỏi ác mộng. Một Đường Ẩn dịu dàng, khí chất thanh thanh trong rừng Khê Thuỷ, luôn là nơi Trục Ly hướng về. Dù nàng mưu mô ra sao, giả dối thế nào, chỉ cần tìm về Đường Ẩn, sẽ luôn là đứa trẻ nghịch ngợm được yêu chiều. ---trích--- Đường Ẩn buông tay nàng ra, vẻ mặt thành khẩn “Sau này nếu có người hỏi lai lịch sư phụ của Ân Đại đương gia, xin Đại Đương gia đừng bao giờ nhắc tới Đường Mỗ. Mặc dù núi cao nước xa, nhưng trong giang hồ sẽ có ngày gặp, Đường mỗ xấu hổ không chịu nổi, xin nhờ xin nhờ.” Ân Trục Ly vui vẻ ra mặt “Về sau lúc bản Đại đương gia gặp người khác, câu đầu tiên sẽ nói “Khụ, gia sư chính là Đường Ẩn tiên sinh…”” ------ Một Đường Ẩn như thế, cuối cùng vẫn bỏ Trục Ly mà đi. Ngày đó, Đường Ẩn nằm im lìm trên mặt đất, dưới thân đầy máu, Khúc tướng quân cắt đầu chàng chúc đoàn quân mã đáo thành công. Sau cùng, 20 năm gắn bó cũng không giữ được chàng, thứ Đường Ẩn để lại cho Trục Ly chỉ là vệt máu trên đôi giày. Trục Ly không khóc, chỉ cười. Trục Ly không vì một người đã chết mà vứt bỏ điều gì, thù phải báo vẫn báo, việc cần làm vẫn làm. "Thù lớn đã báo, cửa nát nhà tan… Tiên sinh, Trục Ly vui gì đây?" Đời này của Trục Ly, yếu đuối nhất có lẽ là khi mò mẫm trong nghĩa trang, sờ từng bia mộ tìm tên Đường Ẩn. "Sư phụ. Sư phụ ở đâu?" Tìm mãi chẳng ra, đành ngồi bừa đâu đó, băng tan ướt váy, thế mà người không lạnh, uống từng ngụm rượu. “Trẫm sẽ sai người đào hắn lên, cho ngươi nhìn bộ dạng của hắn. Ngươi có tưởng tượng được giờ Đường Ẩn ra sao không? Thi thể chia lìa, cốt nhục hư thối, nước từ xác chết rỉ ra, giòi bọ lúc nhúc…” "Thì sao hả bệ hạ? Dù người đó hóa thành phù sa cát bụi, ta vẫn yêu chàng như thế" Sau này, có lẽ Trục Ly đã vì Đình Giao mà rung động, nhưng với nàng, sự dịu dàng của Đường Ẩn đã khắc cốt ghi tâm, không bao giờ quên được, bởi vì "trên trời dưới đất này chỉ có một Đường Ẩn, duy nhất một người.” Một điều nữa mình thích ở Trục Ly là sự tỉnh táo, lí trí. Ngoài Đường Ẩn, nàng không hoàn toàn tin một ai, tính kế tất cả, chu toàn tất cả. Việc cần làm thì vô tình mà làm, người cần giết cũng lạnh lùng mà giết. Nhưng giúp được ai cũng giúp hết mình, cho cai ngục trung hậu một chức quan nho nhỏ, giúp mẹ con nhà bán thịt ăn sung mặc sướng, cho cậu bé Triêu Hỉ lương thiện một tương lai an nhàn... Đặc biệt ở chỗ Trục Ly mà đã chán ghét thì dù nam chính có đè lên nàng cũng ghê tởm muốn ói, để Trục Ly tự đè thì không sao. Để động phòng được với Đình Giao Trục Ly phải uống tận 2 viên xuân dược mới không nửa đường đứt gánh "Giá mà có thể thì nô tỳ cũng không muốn làm kẻ khô rang thiếu nước thế này, Cửu gia được thế mà.” Truyện không mấy ngược, nhưng đủ làm ta xót xa. Tình người ấm lạnh, thắng làm vua thua làm giặc , chẳng ai là tiểu nhân, cũng không ai là quân tử (có lẽ Đường Ẩn là nhân vật duy nhất một mực cố chấp, không làm việc trái lương tâm). Như Khúc Thiên, một dũng tướng sa trường, công thần lập quốc, thế nhưng ích kỉ, có lỗi với vợ con, cũng có lỗi với tiên đế. "Nhìn kỹ ngài cả đời này: làm tướng bất trung, làm người bất tín, làm chồng giết vợ, làm cha vứt bỏ con. Ngài bất trung bất tín đến mức này, bất nhân bất nghĩa đến dường này, sao có thể là cha ta?” Nam chính chìm hơn nhiều so với nữ chính, điểm nổi bật duy nhất là si tình. Truyện này mình về team nữ chính, gần cuối truyện, nam chính muốn mãi giữ nữ chính trong hậu cung, điều này rất ích kỉ, nhưng Trục Ly là ai, muốn ở thì ở, muốn đi không ai giữ được. Mình dừng ở chương 70/77, bởi đến đấy với mình đã rất đẹp rồi, Trục Ly tự do phóng khoáng, cao chạy xa bay, 7 chương sau có lẽ hai người sẽ về bên nhau, ai mong Trục Ly - Đình Giao thành đôi có thể đọc tiếp. ---Trục Ly vô sỉ--- "Ai dám đụng tới nam nhân của ta, ta sẽ ngủ với nam nhân của người đó để báo thù!!” ---Trục Ly đen tối--- Hậu cung của đế vương… phải có ba nghìn son phấn. Nhưng trong thâm cung này, chỉ có một nam nhân, lại cần phải chia cho nhiều người như vậy. Vật kia vốn cũng không lớn, nếu như thật sự thái thành lát mỏng, một người có thể được mấy miếng chứ? ---Đình Giao si tình--- "Chẳng qua ngươi khinh ta yêu ngươi, hơn mười năm, ngươi trăm phương ngàn kế thận trọng, chẳng qua là để ta yêu ngươi!” *** #Review KIM CHỦ, BỊ LỪA RỒI!  Tác giả : Nhất Độ Quân Hoa Thể loại : Cổ đại, hài, nữ cường, nam giả ngốc, gia đấu, HE Độ dài : 76 chương Tình trạng : Hoàn -------------- Ở cái triều Đại Huỳnh này, từ tên ăn xin cho tới kẻ ăn trộm, từ trẻ nhỏ cho tới người già, từ bất nam bất nữ cho tới hoạn quan thái giám,... không ai không biết  Ân gia là gia tộc thương nhân giàu có nhất thành Trường An, à không, phải là giàu nhất đất nước mới đúng. Mà người “cầm đầu”  Ân gia chính là đại đương gia đương nhiệm Ân Trục Ly. Bí quyết kiếm tiền của nàng là gì? Thứ nhất, lừa tiền; thứ hai, lừa tình; thứ ba, lừa cả tình lẫn tiền, trong đó nạn nhân thê thảm nhất bị lừa bằng cả ba phương pháp trên, không ai khác ngoài đương kim Cửu Vương gia - Thẩm Đình Giao. Trên thế giới này có hai loại phụ nữ: loại trước mềm yếu không ra gió, sử dụng đàn ông làm việc; loại sau kiên cường độc lập, chuyện gì cũng tự lo, không phải nói cũng biết Ân Trục Ly dĩ nhiên là loại số hai. Nàng là một nữ cường chuẩn của chuẩn, có tiền có gia thế, có võ công, có trí tuệ và hơn hết là có cả bản chất phúc hắc ăn sâu tận trong xương.  … Ân Trục Ly ngửa đầu nhìn cây liễu trụi lủi bên bờ “Ngài đối với rượu, dế, đồ cổ, nữ nhân, đều rất hiểu biết nha.”  Thẩm Đình Giao giận “Bổn vương cũng rất hiểu biết âm luật và thưởng thức ca múa nha.”  Ân Trục Ly nghi ngờ “Vậy ngài múa một chút xem xem.”  Thẩm Đình Giao hừ lạnh, Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn “Cửu Gia, ngài sắp nhảy hồ rồi, không còn cơ hội múa đâu.” Thẩm Đình Giao cuối cùng nổi giận “Đủ rồi nha, nàng có thể nói một câu không nhắc tới chuyện nhảy hồ không hả?! Bổn vương nói muốn nhảy hồ hồi nào?! Có người an ủi người khác vậy sao?”  Vẻ mặt Ân Trục Ly càng kinh ngạc “Ai nói là ta tới an ủi?! Rõ ràng là tại hạ tới để xem Cửu Gia nhảy hồ nha! Vương Gia nhảy hồ, cảnh tượng hiếm thấy, nếu không phải vậy thì ta bỏ hết công chuyện chạy tới đây làm gì?” vẻ mặt của nàng lại trở nên kinh hoảng “Vương gia, ngài không thể không nhảy, ta còn đang định xem xong sẽ viết thành truyện để bán!” Sắc mặt của Thẩm Đình Giao càng lúc càng đen, khuôn mặt tuấn tú hết trắng rồi xanh, hết xanh rồi đỏ rồi đen, hắn bất thình lình đứng lên, đá Ân Trục Ly một cái “Ân Trục Ly, nàng đi chết đi!”  Ân Trục Ly đương nhiên không sợ hắn, cười ha ha nghiêng người né, không ngờ nàng đang ngồi bên hồ, né như vậy làm Cửu vương gia một cước đạp vào không khí, cạch một tiếng, cắm đầu xuống hồ! ---- Trái ngược với nữ cường nhân Ân Trục Ly, Cửu vương gia Thẩm Đình Giao có dáng vẻ của một nam sủng từ đầu đến chân: thân người ẻo lả, gương mặt yêu nghiệt lúc nào cũng bị so sánh với tiểu quan (kỹ nam), điểm chung duy nhất giữa hai người họ là thú tính lưu manh. Khi bị chỉ hôn với Ân Trục Ly, Thẩm Đình Giao chỉ có ý định duy nhất là lợi dụng nàng để lên ngôi hoàng đế. Thế nhưng chỉ khi nàng phát hiện sự thật và bỏ đi, hắn mới nhận ra, hắn có thể giả ngốc chịu sự khinh thường vài chục năm cũng không thể nào để nàng rời xa hắn dù chỉ một ngày. Thẩm Đình Giao từ một vương gia ngày ngày chỉ biết chơi bời trác táng trở thành một vị đế vương sủng ái vợ nhất trong lịch sử hoàng triều: ngân khố ít ỏi, Ân Trục Ly xa hoa dâm dật muốn may quần áo mới, hắn cắn răng mặc lại áo bào cũ; nàng ăn sơn hào hải vị hàng ngày, hắn đành ăn cơm canh đạm bạc một chút,.. Tình hình đó có thể miêu tả như sau : “Nếu hoàng hậu muốn chọc thủng trời, Gia Dụ đế sẽ nghĩ cách làm thang leo lên.” Ân Trục Ly là một người yêu ghét rõ ràng “Bởi vì khi nàng đã muốn thì thuốc độc cũng thành rượu ngon. Nàng không ngại người khác cười nàng điên cuồng hay ngu xuẩn. Nàng bảo vệ thứ nàng muốn bảo vệ, trả giá những gì nàng có thể trả giá là bởi vì nàng tình nguyện làm thế, không liên quan đến xứng hay không xứng, đáng hay không đáng.”  Trước kia nàng chưa bao giờ đặt hắn ở trong lòng, nhưng nhờ có tấm lòng chân thành và hơn hết là những tháng ngày ăn tiêu dè sẻn, Thẩm Đình Giao cuối cùng đã giành được trái tim của Ân đại đương gia. … Nàng bình tĩnh, nền nã, ánh mắt dịu dàng: “Từ đầu đến cuối, ngươi luôn là yếu tố ngoài ý muốn của ta. Ta không hề nghĩ ta sẽ ở lại cái triều đình hỗn loạn này, cho nên…” - Nàng từ từ nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn - “Ta không diễn trò. Ngươi là kỳ tích của ta.” ---- Đến với Nhất Độ Quân Hoa, bạn phải hiểu một điều “nơi đâu có tình yêu, nơi đó có ngược văn”, nhưng hãy đọc bộ truyện này để thay đổi thành kiến má 1 Độ chỉ viết SE và truyện buồn nha :v Dù truyện vẫn có những chi tiết buồn muốn rơi nước mắt nhưng đa phần vẫn rất lầy lội, lầy từ nam nữ chính lầy thẳng tới dàn nhân vật phụ :v Tình tiết truyện gắn kết chặt chẽ, giọng văn hài hước nhưng vẫn có những chi tiết cảm động làm ta thổn thức không thôi. Nếu bạn là fan ruột của 1 Độ hay những câu chuyện “cười ra nước mắt” thì còn chần chờ gì mà không nhảy hố ngay đi! "Thẩm Đình Giao, trả tiền đây!"  "Ta và nàng chỉ nói đến tình thôi!"  Nợ tiền thì trả tiền, nợ thịt thì trả tình. Kim chủ bị lừa rồi! -------------- Review by Tuệ Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Kim Chủ, Bị Lừa Rồi! của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cường Sủng Tất Có Kiều Thê
Kiếp trước, có lẽ bọn họ đều yêu, chỉ tiếc gặp nhau không đúng thời điểm, đến cuối cùng đành phải chia ly. Nàng thay chàng đỡ một kiếm, mang theo yêu hận kiếp này, chấm dứt một đoạn nghiệt duyên. Chàng ôm mộng tương tư, theo nàng rời đi trần thế, nhưng lại chẳng cam lòng bước qua cổng mạn đà la. Kiếp trước, duyên đã cạn, tình còn chưa dứt, tơ vương dẫn lối đưa chàng quay trở lại. Lần này, Thẩm Tranh thề xoay chuyển càn khôn, đem toàn bộ sai lầm kiếp trước sửa lại, cốt chỉ để lừa tiểu nương tử của chàng về tay.   Định Bắc hầu Thẩm Tranh trong mắt người thiên hạ là kẻ kiêu căng, làm liều, tính tình nóng nảy lại dễ dàng bạo phát. Trong lúc nam hạ cứu giá, không tra xét, tùy tiện đem toàn bộ “loạn đảng” xử chết. Lại không ngờ rằng, trong những kẻ phải chết kia lại bao gồm cả “nhà vợ” tương lai của mình. Thẩm Tranh đối với An Ninh quận chúa Lý Mộ Thiền chính là nhất kiến chung tình. Chỉ vì “thù” diệt môn mà chẳng thể có được trái tim nàng.  Đời này, may mắn gặp được nàng khi chưa có sai lầm gì xảy ra, một đời ân hận cuối cùng cũng được sửa lại. Nếu đã có thể gặp sớm hơn, tất nhiên Thẩm Tranh sẽ dùng mọi cách, lừa lọc, dụ dỗ đem An Ninh quận chúa trói bên người, quyết không để nàng rời xa. Lý Mộ Thiền sinh ra trong gia đình quý tộc, mỹ mạo hơn người lại am hiểu lễ nghĩa. Kiếp trước chỉ trách gặp người quá muộn, trái tim nàng không thể yêu lại không thể không yêu, cuối cùng chỉ đành dùng cái chết kết thúc. Vận mệnh xoay chiều, lần này gặp gỡ nàng chỉ đơn thuần là tiểu quận chúa, trong lúc loạn lạc thất lạc người thân, không có thù hận, cũng không có cái gọi là "không thể yêu". Tiểu bạch thỏ mềm mại, ngọt ngào đương nhiên không thể đấu lại con sói đội lốt hồ ly gian xảo Thẩm Tranh, trong lúc mơ mơ, hồ hồ cứ thể bị chàng lừa về tay. *** Tớ phải thú nhận rằng bản thân tớ lúc đọc xong bộ này có cảm giác rất loạn, dung lượng não tưởng như không đủ dùng để phân tích. Bởi lẽ “Cường sủng tất có kiều thê” lựa chọn bối cảnh chư bá tranh hùng, mỗi người cát cứ một nơi, nam chính và nữ chính dường như đứng ở hai đầu chiến tuyến.  Thẩm Tranh là Định Bắc hầu công cao quyền lớn, Mộ Thiền lại thuộc dòng dõi hoàng gia suy yếu, dường như mỗi một bước đi của chàng, nếu không cẩn thận sẽ biến thành con dao cắt đứt mối quan hệ của hai người. Thật may mắn, tác giả nắm giữ rất tốt cách xử lý tình huống, uyển chuyển uốn nắn các nhân vật như “cha vợ” Vanh Vương, hoàng đế, thừa tướng, để hợp lý hóa việc nam chính lên nắm quyền định đoạt thiên hạ. Các tuyến nhân vật ổn định, đa dạng, phù hợp với bối cảnh cùng mạch truyện. Anh hoàng thượng cùng ông cha vợ rất chi là đáng yêu, trong lòng thì không ưa nam chính nhưng hết lần này đến lần khác bị anh nam chính dọa cho sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu cam chịu. Nữ chính mang hơi hướng bánh bèo vô dụng, tính tình dịu dàng, ngọt ngào nhưng không làm tớ bị ngấy. Nam chính là kiểu mặt dày, lật lọng, lại khắp nơi bày trò, nói dối có chút ngốc manh đáng yêu hơn là hình tượng nóng nảy, thô lỗ như tác giả cố xây dựng. Nói tóm lại, đây là một cái hố toàn đường, nếu bạn không sợ tăng cân, không sợ sâu răng, nếu bạn là cẩu độc thân muốn tự ngược, mời nhảy hố. À, trước khi chia tay tớ chỉ muốn nhắc bạn: hãy mang thuốc trợ não khi đọc, tránh gặp mấy chỗ khó đọc xoắn não ngất xỉu :v :v. Mà truyện chỉ mới được edit thôi nên ai thích thì chịu khó nhích CV à nha ???????? Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Định Bắc Tiết Độ Sứ Thẩm Tranh thân là mối hoạ duy nhất của đế quốc, hắn tử vong, ở phía xa, hoàng đế tại kinh thành thở phào một cái. Dù sao thiếu đi một 'Thượng Kinh cần vương' động một cái liền dẫn quân đi đánh lại giúp hắn giành lại được trọng thần ở biên cương. Nhưng đồng thời không khỏi lo lắng, vài vị nắm giữ quân quyền còn lại ở biên cương càng phát triển lớn mạnh khi không có Thẩm Tranh cân bằng. Hoàng đế ôm ngực: "Trẫm cảm thấy quá mức bi thống". Hắn chết, trẫm vẫn không có được một ngày tốt lành, không bằng bất tử. Vì vậy vung bút lên ban thưởng phong hào Trung Võ xem như ngợi khen Thẩm Tranh khi còn sống một lần đem binh cứu hắn từ trong tay tên vương gia tạo phản, hai lần chiếm lấy thành khác ở biên cương mà hồi kinh. Một cái chiếu thư vừa ban xuống liền kéo đến bàn tán từ bốn phương, công kích chủ yếu tập trung ở vài điểm: Một, tên Thẩm Tranh này nhân phẩm có vấn đề, sát phạt quá nặng, không có đạo đức càng không có võ đức. Hai, cha Thẩm Tranh, Tiết Độ Sứ, chiếm lấy một phương mà hắn so với cha mình càng quá đáng hơn, chiếm lấy thành khác ở biên cương, địa bàn so với cha hắn khuếch trương nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Một ít Tiết Độ Sứ lại chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ bắt chước theo hắn mà làm. May mắn người chết rồi, nếu hắn bất tử liền muốn tạo phản thế mà ngài còn khen ngợi hắn trung thành? Ba, Thẩm Tranh chết quá khó coi. Hắn thế nhưng bởi vì cái chết của thê tử mà đau thương quá độ rồi đem chính mình nghẹn chết. Hiếm có người vì nữ nhân mà chế, không tính là đại trượng phu, Hoàng thượng này phong hào cho loại người nữ nhi tình trường này chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ sao? Bốn, điểm trọng yếu nhất là khi còn sống đáng sợ nhưng chết chính là người chết. Hắn không có con cái, sau này lại tiếp tục không có người. Hoàng đế người không phải sợ, không phong hào là không liên quan. Hoàng đế vì mặt mũi của mình liền tích cực đáp lại triều thần. Tổng kết lại đại khái chính là: Các ái khanh hãy tỉnh táo. Thẩm Tranh mặc dù đúng là qua đời vì đau thương quá độ với cái chết của thê tử, nhưng thê tử hắn không phải là người ngoài, mà là đường muội của trẫm An Nghi quận chúa Lý Mộ Thiền, huống chi quận chúa vì đỡ kiếm bảo vệ hắn mà chết. Cho nên trẫm cho rằng Thẩm Tranh khả năng là cảm động và nhớ nhung ân đức của hoàng thất, hổ thẹn bi thương mà chết. Các đại thần lập tức bày tỏ, Hoàng đế người đừng thay mình vãn tôn (cứu vãn tôn nghiêm). Lúc trước, Quận chúa gả cho hắn như thế nào, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới, trên mặt người cũng không quang. (cũng không tốt đẹp gì) Mời các bạn đón đọc Cường Sủng Tất Có Kiều Thê của tác giả Tố Y Độ Giang.
Cứu Vớt Hoàng Tử Biến Đen
Ôn Ly vốn là một nữ cảnh sát ở hiện đại, vì một lần lỡ dại mà dấn thân vào một trò chơi, mà trong trò chơi này nàng bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao phó. Và nhiệm vụ đó là gì? Đầu tiên là phải làm hoàng hậu, sau đó là phải sinh tiểu bánh bao, sau sau đó nữa là phải tìm ra được 5 người chơi ẩn. Đã không được dùng chiêu “mượn đao giết người” còn nói nếu giết nhằm NPC thì sẽ bị trừng phạt rất thảm… Lại nói, người ta xuyên không về cổ đại, không làm thái tử phi cũng làm cung phi của hoàng đế, nàng thế nhưng lại vào vai trưởng nữ của hộ quốc công Ôn Bình, mẹ chết, cha không thương, đã thế còn phải gả cho Khánh Vương nghèo rớt mồng tơi. Chưa kể nghe đồn Khánh Vương này còn là thanh mai trúc mã với Ôn Kỳ - một người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, sau đó nàng ta bỏ hắn để thành thân với thái tử. Ôn Ly thật cảm thấy con đường đến hậu vị sao xa tít mù khơi, con đường để hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao giống như hoàn toàn …bít cửa.    Không sao, Ôn Ly nàng luôn là một người lạc quan và tích cực. Gả cho Khánh Vương thì gả cho Khánh Vương, nàng sẽ cố gắng giúp hắn hoặc ít nhất không trở thành gánh nặng của hắn. Dù sao thái tử cũng chỉ mới là thái tử thôi, chưa đăng cơ làm hoàng đế mà.  Nhưng Ôn Ly lại không biết rằng, Khánh Vương -Vệ Anh không hề như vẻ ngoài của hắn. Người ngoài luôn nghĩ Khánh Vương ôn nhu nho nhã khi xưa vì bị Ôn Kỳ và Thái Tử phản bội mà tính tình trở nên lạnh lùng vặn vẹo như vậy, nào biết đây mới là bộ mặt đáng sợ của hắn.  Vệ Anh phải nói là một nam chính hoàn mỹ trong suy nghĩ của mình. Ngoại hình thì khỏi phải bàn, Vệ Anh rất tự tin vào khuôn mặt của mình là các bạn hiểu rồi ha. Hắn thông minh, cơ trí, ân oán phân minh, có lúc biết ẩn giấu bản thân, có lúc lại ngang ngược phơi bày ra tất cả, không sợ trời, không sợ đất … nhưng sợ vợ :v  Phải nói là lúc đầu Vệ Anh không thích Ôn Ly cũng vì nàng là người của Ôn Phủ. Nhưng từ lần biết nàng cứu hắn một mạng, hắn nợ ân tình – hắn trả lại bằng hôn sự. Rồi dần dần, nhìn thấy những việc nhỏ nhặt nàng làm cho hắn: chỉ một bát mì, một cái túi thơm thêu con vịt …à thêu uyên ương không hiểu sao lại làm trái tim Vệ Anh lỗi nhịp. “-Cái này cho huynh! Nhìn túi hương từ trong ra ngoài một lần, giọng bình thản của Vệ Anh trên đỉnh đầu vang lên: -Cô thêu cái gì vậy? Mặt Ôn Ly hơi vặn vẹo, sau đó ngẩng đầu lên cười nói với Vệ Anh: -Con vịt Vệ Anh gật gật đầu: -Uh, rất giống Ôn Ly… Khóc cho huynh xem, huynh tin không!” Sau giai đoạn rung rinh rồi rụng rời chính là giai đoạn ngọt ngào quá thể đáng. Mình thật sự rất thích tính cách nam nữ chính cũng như giai đoạn hai người đến với nhau mà Bản Lật Tử xây dựng. Cứ thong thả, tự nhiên lại hài hước. Mặc dù là cung đấu nhưng không hề mang màu sắc u ám, những lúc tưởng cao trào kịch tính thì thế nào cũng có ai đó chen vào một câu sát cảnh rất không liên quan  :v. Đọc truyện này bạn sẽ không khỏi phì cười vì màn đối đáp của Vệ Anh với các nhân vật khác đó. Vì sao?  Vì phải nói luôn là Vệ Anh này rất độc miệng, lời nói có thể khiến người ta nghẹn chết luôn chứ chẳng chơi, đã thế còn thích ăn dấm chua, đến con chó mà cũng ghen cho được là mình cũng bó tay luôn, nam phụ trèo tường vào phủ, nam chính liền cho người xây tường cao hơn, biết Ôn Ly thích nhìn đồng phục trong cung, thế là đêm đó bạn vương gia nào đó lẻn vào cung để trộm đồ, sau đó về nhà chơi cosplay với vợ :v Truyện giai đoạn đầu thì bình thường, hài hước, càng về sau thì càng ngọt. Thịt thì đủ sức kích thích. Đây là một trong những hố 3S cổ đại mà mình đọc lại nhiều lần đó, bỏ qua hố này bạn sẽ tiếc lắm nha. ------------- Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Tiếp tục phát tin về tình huống thời tiết ở các nơi cho ngài. Bắc bộ bởi vì cao áp khí ảnh hưởng, đêm nay sẽ có gió Tây Bắc từ cấp 3 đến cấp 4, không mây, là một đêm đẹp có thể thấy trăng tròn. Ngày mai cũng sẽ là một ngày thời tiết đẹp…” Ôn Ly mặc tạp đệ đứng ở trong phòng bếp, một bên nhanh tay cắt đồ ăn trên thớt, một bên nghe dự báo thời tiết. “Cuối cùng, gửi tặng các ngài một bài ca cũ năm 70, tên gọi ‘mong muốn tình yêu đẹp, có thể lại rơi xuống’. Giai điệu nhẹ nhàng từ radio phát ra, theo phòng khách phiêu đãng đến phòng bếp, cuối cùng lọt vào trong lỗ tai Ôn Ly. Cô cũng kìm lòng không đậu khẽ hát theo giai điệu. Ôn Ly hai mươi tuổi, không thích những ca khúc được đương thời yêu thích, ngược lại đối ca khúc cũ nghe nhiều nên thuộc, cũng thường xuyên bị mọi người trêu là đồ cổ đào dược. Không chỉ có như thế, cô cũng không chơi trò chơi, không thường xuyên lên mạng, ngay cả di động cũng là loại hình nguyên thủy nhất: có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn. Lời răn là ‘vì quật khởi Trung Hoa mà đọc sách’, đây tuyệt đối là một đồng chí tốt gốc rạ cũng đỏ*! (*) Gốc rạ cũng đỏ: chỉ con cháu gia đình xuất thân cách mạng. “Leng keng.” Chuông cửa bị ấn vang lên, một giọng nam vang vọng từ ngoài cửa truyền vào, “Ngài khỏe, ngài có chuyển phát.” Ôn Ly buông dao trong tay, chạy chậm qua ký nhận. Không có tên người gửi và địa chỉ, cũng không có số điện thoại. Ôn Ly hơi nhăn mày, dè dặt cẩn trọng mở hộp. Trong cái hộp được đóng gói tinh xảo đặt một cái vòng ngọc, bên cạnh còn có một tấm thiệp nhỏ, mặt trên chỉ viết hai chữ – mời đeo. Ôn Ly: “….” Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có chút lừa bịp. Nhưng là người một khi bỉ ổi, ngay cả ông trời cũng không giúp được bạn. Sau khi Ôn Ly đeo vòng lên tay, cuối cùng nghe thấy từ trong radio nhẹ nhàng mơ hồ truyền ra một câu ca: Mong ước tình yêu tốt đẹp, lại có thể rơi xuống. Sau một hồi ánh sáng trắng trời đất quay cuồng đi qua, lúc Ôn Ly lại mở to mắt, cô đã đứng ở một thế giới hoàn toàn bất đồng. Bốn phía là một không gian phong bế, trước mắt có một mặt ranh giới vô cùng cao to đang phiêu đãng, một thanh âm cảm xúc kim loại đột ngột vang lên bên tai. “Ngài khỏe, hoan nghênh người chơi thứ 097 tiến vào bản trò chơi, hệ thống số 3838 sẽ phục vụ ngài.” Lúc Ôn Ly còn chưa làm rõ tình huống trước mắt, ‘tinh’ một tiếng, thanh âm lạnh băng đó lại truyền tới. “Cảnh tượng trò chơi và bối cảnh đã tự động phân phối, mời xác nhận.” Ôn Ly: “…..” “Mời ấn nút xác nhận trước mặt.” Thanh âm máy móc đó lặp lại một lần, tiếp theo một cái nút màu đỏ hiện lên trước mặt Ôn Ly, mặt trên viết hai chữ xác nhận. Ôn Ly: “…..” “Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.” Âm thanh lạnh như băng đó vừa mới nói xong, cái nút xác nhận liền biến mất, một cái mặt ranh giới mới hiện ra. Ôn Ly cả kinh, cái người ở trên đó không phải là bản thân sao? “Tên nhân vật: Ôn Ly; giới tính: nữ; tuổi; 17; thân phận nhân vật: trưởng nữ của Hộ quốc công Ôn Bình, mẫu thân đã qua đời, có hai bào đệ khác mẫu, có một bào muội khác mẫu; trạng thái nhân vật: bị gia tộc bỏ qua, sắp gả cho Ngũ Hoàng tử nghèo túng Vệ Anh. Hình bóng truyền phát xong, mời người chơi nhận nhiệm vụ.” Ôn Ly: “…..” “Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.” Mặt ranh giới trước mắt lại biến mất, hàng loạt chữ màu đỏ từng cái xuất hiện. “Nhiệm vụ 1 – lên làm Hoàng hậu, sinh ra Hoàng tử; nếu nhiệm vụ thất bại, gạt bỏ; không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, gạt bỏ. Nhiệm vụ 2 – tìm ra năm người chơi ẩn còn lại, cũng gạt bỏ; nếu bất hạnh gạt bỏ nhầm NPC, sẽ nhận đến trừng phạt cực kỳ tàn ác.” Mời các bạn đón đọc Cứu Vớt Hoàng Tử Biến Đen của tác giả Bản Lật Tử.
Hoạ Trung Hoan
Văn án: Cái ngày ta và phò mã hòa ly, cảnh xuân nắng ấm, ngọc lan trong cung nở rộ, dưới tán cây ngọc lan ta gặp được quốc sư tân tiền nhiệm… Hắn ngồi trên xe lăn, chậm rãi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một hạt giống màu nâu, “Công chúa, đem nó gieo xuống, ba tháng sau người sẽ nhận được một phò mã mới.” --- Hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhận nhầm nam chính nam phụ đau thương nhất của mình. Đầu tiên mình xin dặn dò trước: truyện không sạch hoặc cụ thể hơn là nữ chính đã qua một đời chồng. _________ Thường Ninh là trưởng công chúa Đại Vinh, là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng đế, là người hoàng đế hết sức che chở. Nàng là một công chúa được miêu tả với tính cách mạnh mẽ, phóng khoáng lại yêu đời. Những tưởng thân phận cao quý không ai bằng đó sẽ cho nàng cuộc sống êm đẹp nhưng ai ngờ đường tình duyên của Thường Ninh lại vô cùng trắc trở. Trong cuộc đời của Thường Ninh có sự xuất hiện của ba người nam nhân. Họ đi cùng nàng trên những đoạn đường khác nhau nhưng chỉ có một người đi cùng nàng đến cuối đường đời. Người đầu tiên là Yến Thanh, phò mã mà đích thân Thường Ninh lựa chọn, là mối tình đầu và là cả thanh xuân của Thường Ninh, là người mà nàng toàn tâm toàn ý yêu thương. Nhưng đến cuối cùng Thường Ninh nhận được gì khi yêu Yến Thanh? Chính là sự phụ bạc và lãnh đạm đến vô tình của hắn. Họ có tình cảm lại có duyên, chỉ tiếc là họ không có phận, một chút hận thù vu vơ mù quáng của Yến Thanh lại đưa họ đi đến kết cục đau thương như vậy. Trong “Họa trung hoan” thì vị tiền phò mã đó chỉ là nốt nhạc dạo cho truyện mà thôi. Nếu kể đến điểm nhấn tiếp theo của truyện có lẽ đó là Liễu Dự - người nam nhân thứ hai đã đi qua cuộc đời của Thường Ninh. Cho dù Liễu Dự chỉ là một phò mã “hữu danh vô thực” thì lại lag người mà mình đã tưởng là nam chính từ đầu đến gần hết truyện. Liễu Dự là phò mã nảy mầm từ hạt giống mà nam chính Ôn Diễn tặng cho Thường Ninh. Đó là một câu chuyện gieo trồng phò mã hoang đường vô cùng. Nhưng thật sự vào một ngày giông bão, một người nam nhân đã xuất hiện bám theo Thường Ninh như gà con và luôn miệng gọi nàng là nương tử. Chàng là một nam tử tuấn tú, rất tài giỏi và hơi ngây thơ. Chàng là người yêu Thường Ninh một cách ngô nghê và chân thành nhất, bằng tất cả của chính mình. Dưới bàn tay của tác giả thì Liễu Dự thật sự rất đáng thương, cả về tâm hồn và thể xác. Các bạn đừng nói với mình rằng nam phụ tuy đáng thương nhưng không thể làm nam chính thì ắt hẳn phải có điều gì đó không bằng. Nhưng thật sự ở đây Liễu Dự không làm ra tội tình gì cả, cũng rất xứng đáng với nữ chính. Chỉ trách tác giả quá ghẻ lạnh nam phụ, hành hạ nam phụ một cách quá đáng mà thôi. Liễu Dự bị hạ trùng cổ, có thể chính nó làm chàng yêu Thường Ninh đến chết đi sống lại. Nhưng thật sự ở phút cuối đời, Liễu Dự đã nói rằng: “Ta biết trong cơ thể ta có trùng cổ, nhưng ta biết là mình cũng thích nương tử. Là Liễu Dự thích nương tử, chứ không phải vì cổ độc mà thích nương tử”. Kiếp này Liễu Dự chỉ mong Thường Ninh thích mình một chút hoặc ghé mắt đến mình một chút, nhưng rồi cũng chỉ biết nén đau nhìn Thường Ninh yêu người khác. Và “Chỉ mong kiếp sau ta không gặp lại nàng”. Cuối cùng như đã nói, người đi cùng Thường Ninh đến bến bờ hạnh phúc là nam chính quốc sư Ôn Diễn. Ôn Diễn được miêu tả đẹp đến không phải người bình thường, là một quốc sư biết trước tương lai, là thiên nhân sống đã được mấy trăm năm hoặc còn hơn thế. Ôn Diễn cầm kì thi họa toàn tài, lại ôn nhu săn sóc, là nam nhân thâm tình, yêu thương che chở Thường Ninh một cách âm thầm. Và điều làm Ôn Diễn khác biệt với nam phụ chính là “Ôn Diễn là nam chính" mà tác giả đã chọn. Ôn Diễn là người đem Liễu Dự đến bên Thường Ninh để bù đắp lỗi lầm của mình, một lỗi lầm y càng sửa càng sai. Ôn Diễn là ngọn nguồn xa xưa của tất cả bi kịch trong cuộc đời Yến Thanh, Liễu Dự và Thường Ninh. Bởi vì chính y đã tạo nên những mối nhân duyên sai trái. Nhưng biết làm sao được khi Thường Ninh trót yêu Ôn Diễn, nên mọi nguyên nhân đó nàng đều bỏ qua. Nàng cho rằng những năm tháng đau khổ kia đã được bù đắp khi nàng gặp được Ôn Diễn. Và dù sao, Ôn Diễn cũng là vô tình vô ý mà thôi. :) Lại nói đến Thường Ninh, mình cũng không nhận định được Thường Ninh là đã làm đúng hay sai, là nhảm nhí hay vớ vẩn khi chấp nhận thành thân cùng Liễu Dự, nói sẽ thử thích Liễu Dự, gieo cho Liễu Dự hy vọng để rồi cuối cùng thì sao? Nàng tự nhủ mình đã thành thân cùng chàng, sẽ chôn tình cảm cùng Ôn Diễn vào sâu trong lòng, chôn đi mãi mãi, chôn vùi mất xác nó nhưng sự thật thì sao? Nàng không làm được! Nàng như thiếu nữ hồi xuân mù quáng khi gặp Ôn Diễn mặc cho nàng đi cùng Liễu Dự. Hành động vô tình theo lựa chọn của trái tim đó của nàng như chà đạp tình cảm, niềm tin và tôn nghiêm của Liễu Dự, chà đạp cả lời hứa của bản thân nàng nữa. Trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực chóng vánh đó Thường Ninh đã làm tổn thương cả nàng cùng Liễu Dự, ngược tâm cả ba người hơn một năm trời. Kết truyện là kết cục viên mãn của Thường Ninh và Ôn Diễn. Nhưng là cái kết kiểu hơi bâng quơ và đầu voi đuôi chuột. Tác giả giải quyết những khúc mắt lớn một cách rất qua loa và “hường phấn” làm người đọc tự dưng hơi hụt hẫng và phải thốt lên “đáng ra phải ngược thêm xíu nữa, đâu thể dễ dàng vậy được”. Sau tất cả mình vẫn không muốn chê trách nhân vật nào dù hơi phẫn uất khi nhận nhầm nam phụ thành nam chính và bị ném vào một cái hố không biết đường ra như thế này. Kết luận lại thì “Họa trung hoan” đem đến cho người đọc cái nhìn trần trụi nhất về tình yêu, không có nhiều màu hồng, không có chuyện gì là dễ dàng và không có gì là công bằng cả. Bởi vậy nếu trái tim bạn đủ can đảm, đủ mạnh mẽ và thích xông pha thì hãy thử nhảy hố nha. _______ “ “ Trích từ truyện. Review by Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Từ sau khi chuẩn ra hỉ mạch, ta thường ói đến nhũn cả tứ chi, ngày nào cũng phải ói đến lục phủ ngũ tạng như bay ra mới chịu dừng lại. Vân Vũ bưng chén canh gừng tới, nàng hạ giọng nói: “Công chúa, uống canh gừng đi ạ, có thể dừng nôn lại.” Ta sờ cái bụng đã hơi lộ ra, “Không cần, nôn cũng thành thói quen rồi.” Vân Vũ là nha hoàn bên người ta, là ta mua được trên phố. Lúc trước ta gặp Vân Vũ, là ở trong thuyết thư lâu. Người trên phố lúc rỗi rãi thì chuyện thích nhất là nghe tám chuyện, không may ta thân là trưởng công chúa của Đại Vinh, lại càng không may chính là ta đã từng làm rất nhiều chuyện hoang đường, kết quả ta chính là người được nhắc đến nhiều nhất trên phố. Một hôm ta hơi tò mò, liền mai phục trong thuyết thư lâu nghe kể câu chuyện theo đuổi phò mã của ta. Thuyết thư tiên sinh đang nói rất kích động, nước bọt bay tung tóe như Hoàng Hà vỡ đê, ta nhẹ phe phẫy quạt ngọc, che trước mặt. Trong lòng ta hơi cảm khái, thuyết thư tiên sinh này thật là mồm mép quá đi, năm đó chuyện ta theo đuổi phò mã là sự thật, nhưng Thường Ninh ta có thể thề với trời với mọi người, ta vốn là người quang minh chính đại, hành tung đoan chính, tuyệt đối không hạ xuân dược với phò mã rồi bá vương ngạnh thượng cung. Ta định đứng lên để cãi lại, không ngờ lúc này thuyết thư tiên sinh lại lái theo hướng khác, đang nói đến cảnh kiều diễm của ta với trai bao trong phủ nửa đêm đại chiếm ba trăm hiệp, còn phò mã thì đội mũ xanh đứng bên góc tường xem ta diễn hồng hạnh xuất tường… Ta xoa trán muốn thở dài, nhưng ta còn chưa có thở ra thì đã có người đập bàn đứng lên, nước bọt bay tung tóe cãi lí dùm ta, hơn nữa còn trích dẫn mấy danh ngôn của các văn nhân nhà thơ để chứng minh ta là trưởng công chúa phẩm hạnh cao thượng. Ta suýt nữa lệ rơi đầy mặt, khó có người tôn trọng ta như thế bao giờ. Hai mắt ta phóng về phía đó, vừa nhìn một cái, Vân Vũ liền theo ta cho đến tận bây giờ. Nhớ lại chuyện cũ trong lòng ta cảm khái vạn phần. Có điều vừa cảm khái, ta lại bắt đầu muốn ói. Nôn khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy, lúc này Vân Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Công chúa, để em đi lấy dây thường đem trói phò mã gia tới đây.” Ta liếc mắt nhìn nàng, “Vân Vũ, em đánh không lại phò mã đâu.” Vân Vũ hoán hận nói: “Đánh không lại phò mã gia, nhưng em nhất định đánh thắng con hồ ly tinh kia! Em lập tức đi mượn dao rạch mặt con tiện nhân kia, xem ả còn muốn dụ dỗ phò mã gia thế nào nữa!” Ta không kịp ngăn cản Vân Vũ, nàng đã hung hăng xông ra ngoài. Hồ ly tinh họ Đỗ tên Tịch Tịch, là ca kỹ trong Phú Xuân lầu. Theo mật thám báo lại, khoảng ngày mồng ba tháng tám năm Hữu Bình thứ tư, phò mã cùng với hồ ly tinh Đỗ Tịch Tịch ở trong phòng ‘Thiên’ trong Phú Xuân lầu bắt đầu có quan hệ nam nữ chó má bất chính. Sau này ta đến thuyết thư lâu nghe thuyết thư tiên sinh đem kinh đường mộc vỗ ra sự tích xuất tường của ta đến nỗi nước bọt văng tung tóe thì ta bắt đầu hoài nghi liệu thuyết thư tiên sinh có phải đã bị phò mã mua chuộc không, nếu không tại sao hắn lại kể chuyện trái sự thật như vậy. Cho tới bây giờ chưa từng là hồng hạnh bao giờ… Người ngồi xổm ở góc tường đội mũ xanh là ta, không phải phò mã. Ta nghĩ ta mãi mãi sẽ không quên được đêm hôm đó, tuyết rơi ngoài tường đã mấy ngày liền, trong tường xuân quang khôn cùng, tiếng thở dốc của phò mã, âm thanh yêu kiều của nữ tử, như gió lạnh quất lên mặt ta. Phò mã giải thích với ta: “Công chúa, ta với nàng ta không phải chuyện như nàng nghĩ đâu.” Mối tình đầu của ta là phò mã, ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, trước nay ta đều nhịn. Nhưng chuyện hôm đó bất ngờ như một cái gái đâm vào lòng ta, dù ta với phò mã ngọt ngào bao nhiêu thì cuối cùng yêu thương cũng đi ra, đâm vào ta từng cú. Sau đó, phò mã cuối cùng cũng nói với ta: “Công chúa, xin nàng buông tha Tịch Tịch, nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, không đáng để nàng gây chiến.” Thuyết thư tiên sinh hiểu lầm ta, phò mã cũng hiểu lầm ta, ta chưa bao giờ làm chuyện gì với Tịch Tịch của hắn. Ta giải thích nhưng phò mã không tin. Ta nghĩ là tất cả mọi người không muốn tin ta, thế là ta cứ dứt khoát tất cả chuyện đó biến thành thật, như là nạp trai bao, như là ăn hiếp Tịch Tịch của phò mã. Sau đó ta lại có hỉ mạch, phò mã biết được cũng không vui mừng, ngược lại có chút lãnh đạm. Ta biết hắn không tin đứa bé trong bụng ta là của hắn. Đột nhiên ta thấy có người đẩy cửa vào. Ta ngước nhìn, thì ra là phò mã. Mắt hắn liếc nhìn bụng ta, hắn cầm chén canh gừng trên bàn đưa cho ta, “Nghe Vân Vũ nói nàng lại nôn?” Ta uống chén canh đã nguội ngắt, nói: “Đã thành quen rồi.” Phò mã thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi. Ta nghe thái y nói, qua mấy tháng nữa có lẽ sẽ chuyển dạ.” Ta lại hớp một hớp canh gừng lạnh đến nỗi khiến ta run tay, “Còn hai tháng nữa.” Dừng lại, rồi ta nhẹ nhàng nói: “Yến Thanh, ta sợ đau.” Phò mã họ Yến tên Thanh, tự Tử Mặc, nhưng hắn chưa bao giờ để ta kêu tên tự của hắn. Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi mới nói: “Bệ hạ thương nàng như thế, sẽ tìm thái y tốt nhất đến bên cạnh nàng.” Trong nháy mắt lòng ta nguội lạnh. Sau khi phò mã đi thì Vân Vũ bước vào, nàng tức giận bất bình nói: “Phò mã gia thật khốn nạn! Công chúa, người đi thỉnh cầu bệ hạ ban thánh chỉ hưu phu đi. Công chúa, bây giờ là vừa hay đấy ạ, bỏ một phò mã vẫn còn hàng nghìn hàng vạn phò mã khác ở bên ngoài chờ công chúa sủng hạnh!” Kỳ thật Vân Vũ nói rất đúng, ta thật sự là không cần phải miễn cưỡng như bây giờ, nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng ta đều luyến tiếc yến Thanh không quên được. Mời các bạn đón đọc Hoạ Trung Hoan của tác giả Đạm Anh.
Hậu Cung Kế
Reviewer: Huyên Nguyễn --- Hậu cung kế là bức tranh đầy màu sắc về cuộc tranh đấu trong hậu cung thời xưa. Ở đây không chỉ có những người thông minh, khéo léo, tài sắc vẹn toàn mà còn phải có cả âm mưu lẫn dương mưu. Mở đầu hậu cung kế là màn nhận thân đầy lố bịch của nhà họ Võ với Võ Uyển Trinh - Đại tiểu thư con vợ cả được nuôi dưỡng ở nông thôn từ khi lọt lòng. Tại sao gọi là lố bịch? Bởi Uyển Trinh tuy là con vợ cả nhưng khi còn trong bụng mẹ, mẹ của nàng (Liễu thị) đã bị chính cha nàng (Võ Đại lão gia) tham phú quý đeo cho cái danh khó sinh mà chết để cưới Vân thị, Đại tiểu thư quan chủ khảo. Ông ta bất chợt có lòng tốt nhớ đến đứa con gái chưa gặp mặt bao giờ đến nhận tổ quy tông vì có lòng trèo cao hơn nữa. Nữ chính của chúng ta - Lý Già La vì một lý do nào đó (sau này sẽ dần bật mí) thay thế Võ Uyển Trinh trở về nhà họ Võ làm Đại tiểu thư Võ gia sau khi Uyển Trinh và Tiêu thị đã qua đời. Từ đây nàng mang tên Võ Uyển Trinh tham gia tuyển tú, được phong làm quý nhân. Nàng dần dần vượt qua sóng gió, âm mưu hậu cung để trở thành Hoàng quý phi tôn quý chỉ đứng sau Hoàng hậu. Rốt cuộc con đường nàng đi như thế nào? Chúng ta cùng khám phá :))) Ban đầu nàng là quý nhân nho nhỏ, sau khi được thị tẩm cũng không được nâng phân vị mà chỉ được thưởng. Tuy nhiên hoàng thượng lại cảm thấy nói chuyện linh tinh với nàng thoải mái đầu óc. Nàng được hoàng thượng chú ý không phải chỉ vì sắc đẹp mà còn tài ăn nói khéo léo, đúng mực, những câu "ghen" cũng đúng mực. Nàng không có nhà ngoại hiển hách như Vương Hiền phi, cháu gái ruột của Vương Thái hậu, hay các phi tần khác. Trong cung có Lý dung hoa hạ sinh Đại hoàng tử, Hoàng hậu hạ sinh Đại trưởng công chúa, Tĩnh phi (sinh xong mới phong phân vị) hạ sinh Nhị hoàng tử, Ninh phi hạ sinh Nhị công chúa, nữ chính của chúng ta sinh được Tam hoàng tử và các phi tần khác cũng hạ sinh được hoàng tử và công chúa nhưng mình không nhớ rõ tên ???? Tuy nhiên chỉ có Tam hoàng tử Võ thị sinh là khỏe mạnh, còn Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử từ khi sinh ra đều là cái ấm sắc thuốc. Các công chúa khác đều khỏe mạnh. Võ thị được sủng ái, nhưng hoàng thượng vẫn mưa móc cùng dính chứ không phải độc sủng hậu cũng như các truyện khác, đây là một điểm thực tế. * Tĩnh phi âm mưu sinh ngày đẹp 2-2, rồng ngẩng đầu nên ngoan tuyệt uống thuốc thúc sản sinh con trước 2 tháng, con sinh ra yếu ớt, nàng ta bị hoàng thượng biết được chán ghét. Sau này nàng ta cũng nhảy nhót âm mưu được vài lần, cuối cùng chính tay hại chết con mình. * Lý dung hoa là cung nữ được sủng ái một lần đã hoài long chủng, vận may rất tốt nhưng là con người ích kỷ, nhỏ nhen, chỉ lo cho bản thân nên bấu víu vào con, luôn nhắc nhở con mình là mẹ đẻ, khi đó Đại hoàng tử được Vương Hiền phi nuôi nấng, sau này nàng ta được nuôi Đại hoàng tử nhưng cũng chỉ coi con là chỗ trèo cao sau này của mình. * Vương Nhàn Nhã - Vương Hiền phi, cháu gái bên ngoại của Vương Thái hậu. Nàng ta ngang ngạnh, kiêu ngạo, một tay che trời vì ỷ có chỗ dựa là Thái hậu. Vương Hiền phi điển hình cho hình tượng ngực bự não nhỏ. Sau này cũng bị tần phi tính kế mà bị Thái hậu cho "chết bệnh". Nàng ta tuy ngu ngốc nhưng cũng nhận ra âm mưu của Thái hậu. Nàng ta là mắt xích khiến âm mưu này thất bại. * Vương Minh Nhã - Vương Thục viện, em họ của Vương Hiền phi vào cung đợt tuyển tú sau khi Hiền phi chết bệnh. Nàng ta là con vợ cả của Đại phòng, Hiền phi là con vợ cả của Nhị phòng. Nàng ta thông minh, tài hoa nhưng bị chôn vùi trong tay Thái hậu và Nhị phòng. Nàng ta là dưỡng mẫu của Ngũ hoàng tử do Lâm Trang phi sinh. * Lâm Trang phi, con người thông minh nhưng tin người nên bị tính kế rồi mất mạng. Nhân vật này cũng là mắt xích quan trọng trong một âm mưu to lớn. Trong truyện này mình khâm phục nhất chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu công dung ngôn hạnh đều là số một. Nàng không ghen tị với các phi tần được sủng ái. Nàng chỉ toàn tâm toàn ý quản lý hậu cung, chăm sóc dạy dỗ Đại công chúa của nàng. Nàng cho rằng ghen tị là xấu xa. Nàng với hoàng thượng tương kính như tân, nàng đảm nhiệm vai trò của một người vợ cả rất hoàn hảo. Nàng hài lòng với bản thân, biết thế nào là đủ, biết vừa lòng với sự tôn trọng của hoàng thượng dành cho mình, thậm chí nàng còn không có tình yêu với hoàng thượng. Nàng là con người tài hoa, lý trí. Ban đầu mình đọc cảm thấy con người này làm sao có tồn tại được, quá lý tính, quá khôn khéo. Nhưng đọc những chương cuối mình đã biết được tại sao nàng như vậy, ngoài gánh nặng gia tộc, địa vị, còn có lý do chính khác. Một âm mưu to lớn tồn tại xuyên suốt Hậu cung kế, kế lồng kế, hết cái này đến cái khác nhưng đều quy lại một âm mưu kinh khủng mà trùm là Thái hậu  Các nàng đọc rồi sẽ hiểu tại sao Thái hậu lại có âm mưu như vậy. Nếu Thái hậu sinh ra vào thời hiện đại sẽ là một nữ cường nhân đáng gờm trong chính trường lẫn thương trường  Boss này quan trọng nên review mất hay  Hoàng thượng trong truyện này không chuyên sủng một người, là một minh quân hiếm có, không sa đà nữ sắc. Sau này có tình cảm với Võ thị nhưng cũng không tín nhiệm lắm, dần dần mới hoàn toàn tín nhiệm, chia sẻ những bí mật cho nhau. Còn những nhân vật khác nhưng để các bạn nhảy hố đọc mới vui  chủ chốt mình nêu gần hết  *** Review Sâu: Thực ra từ đầu mình đã không ôm ấp nhiều kì vọng với em nó lắm, vì lúc đó mình đang chán nên bốc đại 1 truyện cung đấu đọc cho đỡ buồn. Và quả thực… là linh cảm của mình chuẩn xác, các bạn ạ. Truyện đã khiến cho tâm tình mình lên xuống như điện não đồ vậy, cuối cùng kết thúc bằng tiếng “bíp….”. Ưu điểm duy nhất của truyện là cách xây dựng nữ chính. Bản thân Lý Già La vào cung là do di nguyện trả thù Thái Hậu, đồng thời giúp đỡ nam chính, nên chị biết rõ mục đích mình đang nhắm tới ai, cần phải làm những gì và bỏ qua cái gì. Lý Già La biết tương kế tựu kế, chủ động ra tay chứ không chỉ ngồi chờ đối thủ hành động. Ngoài ra, nhân vật Hoàng Hậu Triệu thị cũng khá thành công. Mình rât thích hai nhân vật này, đột nhiên có cảm giác muốn truyện thành bách hợp ( ͡° ͜ʖ ͡°) hị hị. Thế nhưng nữ chính có khéo léo tới mức nào thì cũng không thể che lấp được lỗ hổng to đùng mang tên “bàn tay vàng”. Khéo quá, n lần gặp nạn thì chị đều “tình cờ”, “may mắn” tránh thoát. Đoạn đầu còn tém tém tí, càng về sau tác giả mong muốn kết thúc nhanh nên càng hào phóng ném sự “may mắn” cho nữ chính. Các nữ phản diện luôn có cách này hay cách khác… để bỏ qua nữ chính. Nữ chính đẻ sòn sòn năm đứa toàn con trai nè. (Rồi chẳng may mấy đứa đấy tranh vị, chắc vui ( ͡° ͜ʖ ͡°)). Truyện đang từ cung đấu bình thường, có tuyển tú phân sủng, tự dưng đến cuối… lại độc sủng??? Còn khẳng định hai người yêu nhau. Gì đấy? Đột nhiên bẻ sang truyện cổ tích “và hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau”??? Ngoài ra còn một điều khiến mình khó chịu khủng khiếp, và suýt ném truyện đi ngay từ những chương đầu tiên, đó là tác giả nói quá lắm. Riêng việc vì sao đón Uyển Trinh về và đưa đi tuyển tú, mất… 10 chương! Vì mỗi chương là một bài “Luận: Tại sao nên đối xử tốt với nữ chính“. Đã thế còn lặp đi lặp lại không khác gì văn mẫu!!! Trời ơi tui ngồi đây liệt kê còn thấy mệt mỏi, chứ chưa nói tới việc viết. Rồi đến đoạn vào cung. Tác giả cứ nói được hai ba câu là lại phải tổ lái về Già La, làm như sợ người ta quên mất đây là nữ chính. Nàng A mang thai/ được sủng/ chăm con… là lại có bài ca: “ngày ấy Quý phi mang thai/ được sủng/ chăm con cũng không như vậy. Quả nhiên vẫn là Quý phi tốt hơn, nàng A kia không bằng được móng chân của chị.” Vâng, vâng chị tốt đẹp nhất cái cung đình này em biết rồi!! Thiết nghĩ, truyện nên đổi tên thành “Vạn năng kế” chắc sẽ chính xác hơn. =A= Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Kế của tác giả Lý Hảo.