Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Tác giả: Trầm Tiêu Chi Editor: chè mè đen Số chương: 186 chương Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Xuyên qua, Cung đình hầu tước Không pass GIỚI THIỆU Vân Hy xuất thân trong một gia đình danh giá, có vị hôn phu được mọi người cực kỳ ngưỡng mộ, vốn nên thuận buồm xuôi gió cả đời. Khi Hầu phủ bị sụp đổ, vị hôn phu từ hôn, vì kế sinh nhai, nàng nhận một việc —— để mắt đến vị tiểu vương gia ngoài gương mặt rất đáng kinh ngạc thì chỉ chuyên làm điều xằng bậy và độc ác của Kim Lăng thành. Thật trùng hợp, tiểu vương gia bị rơi xuống nước. Khi vớt lên, lại biến thành…… người thú vị có đại cục trong lòng, sáng tỏ như trăng sao, thông minh và tao nhã. ————- Ghi chú của tác giả: ① Nam chính xuyên qua. ② Nam chính thông minh, khí chất tao nhã, là vì khoảng cách văn hóa không thể vượt qua giữa cổ đại và hiện đại, dẫn đến hành vi ban đầu thú vị. ③ 1v1, HE ————- “Sau này ta mới biết, ta xuyên qua ngàn năm đến đây chỉ vì thắp sáng một ngọn hoa đăng trong nửa đời tăm tối của nàng. Nàng xem này, tinh tú rực rỡ, nhân gian vô biên, bao gian nan vất vả của nàng sẽ hóa thành mưa rơi, quá khứ sẽ trở thành rào cản kiên cố của nàng, trận chiến của cuộc đời nàng sẽ kết thúc, vào ngày đó, nàng sẽ thấy mọi thứ đều xứng đáng. Có ta ở đây, nguyện cho nàng vĩnh viễn tiến về phía trước.” *** Vào năm Chiêu Nguyên thứ tám, mùa xuân đến rất sớm ở Kim Lăng, cây hoa hạnh ở đầu ngõ Hồ Nhi vừa đơm nụ, chim én đã về làm tổ dưới mái hiên. Tháng hai có một trận mưa hoa đào, đêm qua nước sông dâng lên một tấc, vừa kịp đêm hoa triều, trên mặt nước lấp lánh, đèn sông lần lượt trôi, nhìn từ xa giống như có ai rắc vàng vụn xuống sông Tần Hoài. Vân Hy nằm trên mép cửa sổ, rầu rĩ nhìn chằm chằm đèn trên sông và những con thuyền tinh xảo, vừa nghe hai nha sai phía sau nói chuyện phiếm. “Nè, nhìn thấy rõ không? Tam công tử ở trên thuyền có mái hiên sơn son thếp vàng.” “Tháng trước, Tam công tử xuýt bị đánh gãy chân vì tiêu tiền như rác cho Thiên Thiên cô nương, vết thương chưa lành đã ra ngoài tung hoành? Lần này nhìn trúng người nào?” “Ai biết được? Nếu không tại sao Trương đại nhân bảo chúng ta nhìn chằm chằm ở đây suốt đêm, tốt hơn nên cảnh giác chút, mắc công vị tổ tông này lại gây chuyện.” Tam công tử họ Trình tên Sưởng, tên tự là Minh Anh, là con trai út của Tông Thân Vương đương triều. Kim Lăng thành có hàng trăm con cháu quý tộc, có người chữ nghĩa đầy mình, có người hiền lành nho nhã, đáng tiếc vị Tam công tử này, về tài năng, không học vấn và không nghề nghiệp, về nhân phẩm, có thể tóm gọn trong một câu, lưu manh và khốn nạn. Người cha Tông Thân Vương của hắn đã làm nhiều việc ác, nhưng nhắc tới tiểu nhi tử này chỉ có thể giận dữ mắng là “Đồ ngỗ nghịch”. Con người Trình Minh Anh, thứ nhất là tham tiền, thứ hai là háo sắc, tóm lại không làm chuyện gì đàng hoàng, sở thích lớn nhất trong đời là ăn chơi đàng điếm. Nếu Tông Thân Vương không ép hắn quỳ gối ở từ đường Thiên gia để thề độc phải giữ mình trong sạch, e rằng hắn đã sớm nối gót huynh trưởng mắc bệnh hoa liễu mà chết. Nhưng nói đến điểm mạnh, cũng không phải không có, có thể dùng một chữ, đó là mặt. Một gương mặt quá đẹp, quá anh tuấn, lấp lánh như sao, sáng sủa như trăng. Mỗi khi có người ở Kim Lăng thành nhắc tới Tam công tử, cuối cùng đều phải cảm thán: “Thật đáng tiếc cho gương mặt này.” Tiếng cười nói thất thường phát ra từ những bóng hoa trôi nổi, kèm theo tiếng hét giật mình, chắc là vị công tử kia bịt mắt đi bắt hoa cô nương. Âm thanh và màu sắc lả lướt, chỉ nghe đã thấy hoang đường đến tột độ. Hai gã nha sai lắng nghe một hồi, đồng thời thở dài, rồi nói tiếp. “Một thời gian trước, nhị thiếu gia của Bùi phủ đã đánh bại quân giặc ở Tái Bắc, được phong làm đại tướng quân. Thánh Thượng hạ chỉ, nói rằng muốn đích thân chủ trì đại hôn của hắn, đây là vinh quang biết bao nhiêu? Nhưng tin tức vừa truyền tới Kim Lăng, chưa kịp ăn mừng, sự nổi bật đã bị lu mờ bởi vụ Tam công tử đi lên xà ngang trong bữa tiệc đêm. Đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, đường phố ngõ hẻm chỉ xôn xao chuyện dung tục, làm lơ chuyện chính đáng và có đạo lý.” “Hiểu biết của ngươi quá nông cạn, Bùi nhị tốt đến đâu thì cũng đã bị đính hôn từ trong bụng mẹ, chính thê chưa cưới ở đó, hắn có giỏi thì cũng là hôn phu của người khác. Vả lại không thể nhắc tới chuyện hôn nhân này của hắn, sẽ khiến biết bao nữ tử ở Kim Lăng thành đau lòng? Hơn nữa, chính thê mà hắn sắp cưới là ——” “Suỵt ——” Chưa kịp dứt lời, Vân Hy đang nằm trên mép cửa sổ đột nhiên cử động, hai gã nha sai lập tức dừng miệng —— bọn họ cho rằng nàng đã ngủ, bởi vậy không lựa lời, bây giờ chỉ trao nhau ánh mắt hiểu ngầm: “Chính thê” của Bùi nhị thiếu ở đây, không nên nói nữa. Vì thế nửa lời sau tới miệng lại biến thành một tiếng thở dài, ý là, tội nghiệp. Vân Hy có nghe thấy cũng làm như không nghe, dù sao trong toàn bộ Kim Lăng thành, ai gặp nàng cũng thốt lên, thật tội nghiệp. Vân Hy là con gái duy nhất của Trung Dũng Hầu. Năm đó Trung Dũng Hầu phủ vô cùng hiển hách. Từ ông cố của Vân Hy, cho tới phụ thân và huynh trưởng của Vân Hy đều lập công lớn trong chiến trận, có thể nói là trung thành hết mực. Tuy nhiên, từ lúc các bậc cha chú của Vân Hy lần lượt bị chết trong trận chiến, hầu phủ ngày càng lụn bại. Ba năm trước, huynh trưởng Vân Lạc của Vân Hy tháp tùng đại tướng quân Chiêu Viễn đi đánh giặc ở Tái Bắc. Không ngờ đại tướng quân quay lưng làm phản, thất bại thảm hại trên thảo nguyên Tháp Cách, nếu không nhờ nhị thiếu gia Bùi Lan của Bùi phủ mang quân tới tiếp viện, e là thành trì gần đó sẽ mất hết. Càng đáng tiếc hơn là, sau đó Vân Lạc cũng đã chết trong trận chiến này, tướng quân tác chiến cuối cùng của Trung Dũng Hầu phủ cũng không còn nữa. Chỉ còn một người con gái duy nhất, Vân Hy. Sau khi Vân Lạc qua đời, Vân Hy đến Tái Bắc một mình để nhặt xác huynh trưởng. Nàng dắt ngựa, đứng ở doanh trại đầy cát vàng, nhìn thiếu soái quân tiếp viện, Bùi nhị thiếu gia nổi tiếng lẫy lừng đi tới, nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi lâu mới nở nụ cười: “Vân Hy?” Sau đó lấy một chiếc khăn vải từ trong tay áo, đưa qua, “Lau đi.” Vân Hy soi vào dòng suối nhỏ bên cạnh mới nhận ra mình đã đi suốt đêm, không để ý trên má dính một mảng bụi bẩn. Bọn họ đính hôn từ trong bụng mẹ, tương lai sẽ là phu thê tới lúc bạc đầu, không ngờ lần đầu gặp nhau sau khi lớn lên, hắn như châu như ngọc, còn nàng lại chật vật như thế. “Thi thể của huynh trưởng nàng, ta đã sai người rửa sạch và nhập liệm, nàng không cần mở quan tài ra xem, chỉ đau lòng nhiều hơn mà thôi.” Bùi Lan nhẹ nhàng nói: “Sáng sớm mai, ta sẽ phái người hộ tống nàng về kinh.” Vân Hy hành lễ của tướng sĩ: “Đa tạ thiếu tướng quân, nhưng Vân Hy tới đây cũng không định về kinh ngay lập tức. Khi còn nhỏ, Vân Hy đã theo phụ thân và huynh trưởng học quân pháp, cũng từng ra chiến trường. Trung Dũng Hầu phủ là dòng dõi nhà tướng, hiện giờ phụ thân và huynh trưởng đã qua đời, trong nhà chỉ còn phụ nữ và trẻ em, Vân Hy nguyện kế thừa truyền thống của gia tộc, ở lại trong quân, cho dù làm binh lính hạng bét cũng được, mong thiếu soái chấp nhận.” Phong tục của Đại Tuy cởi mở, không phải chưa từng có nữ tử làm quan và làm tướng, nhưng nói chung dùng biện pháp mới để giải quyết vấn đề cũng không theo xu hướng. Bùi Lan nghe vậy, hơi sửng sốt, lại cười: “Nàng để ta nghĩ lại.” Màn đêm buông xuống, Vân Hy đi giặt khăn vải, đứng ngoài lều thì nghe thấy bên trong có người nói nhỏ. “Tướng quân thật sự muốn để người này ở lại trong quân? Dù sao nàng cũng là nữ tử.” “Làm sao được? Ta với nàng vốn có hôn ước, để nàng ở trong quân càng không ổn.” “Đúng vậy, tướng quân và Vân Hy tiểu thư vốn có hôn ước, nếu nàng ở lại trong quân, người ngoài sẽ nghĩ thế nào. Mạt tướng thấy nàng kế thừa truyền thống của gia tộc là giả, ăn vạ tướng quân mới là thật. Trận Tái Bắc này phải đánh hai ba năm nữa, nếu nàng ở lại, sau này tướng quân về kinh, sẽ khó hủy hôn với nàng. Hiện giờ Trung Dũng Hầu phủ đã tan hoang, tướng quân cần nghĩ biện pháp mới được.” “Ngươi nói gì vậy?” Bùi Lan nói, tuy có ý trách nhưng trong giọng nói hoàn toàn là ý đó, ngón tay nắm chặt mặt bàn, hắn thở dài, “Đúng là cần một biện pháp ——” Vân Hy đứng một mình bên ngoài lều một lúc, cách một ngày sau xin từ chức về kinh, không hề nhắc tới việc ở trong quân. Nàng chua xót trong lòng, nhưng cũng hiểu rằng sau này sẽ càng nhiều chuyện như vậy. Con người trèo cao, kết bạn với quyền quý và nịnh nọt. Hôm nay là Bùi Lan, ngày mai sẽ có Trương Lan hoặc Lý Lan. Trung Dũng Hầu phủ lập công và được phong tước, nhiều thế hệ hưởng bổng lộc của triều đình, nhưng triều đình không muốn nuôi người vô ích, còn thêm trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách, đại tướng quân Chiêu Viễn làm phản, trong triều đình cũng có những lời kỳ lạ đối với Vân Lạc, cứ như vậy, e là mỗi tháng đi lãnh bạc đều phải nhìn sắc mặt người khác. Phụ thân nói, con người còn sống thì cột sống nhất định phải thẳng. Năm ấy sau khi Vân Hy về kinh, nàng đến Kinh Triệu phủ xin chức bộ khoái, tuy chức thấp nhưng vẫn là kế sinh nhai. Trước đây nàng là tiểu thư của hầu phủ, nàng và Bùi Lan là một cặp trời sinh. Hiện giờ đã khác, nhị thiếu gia của thượng thư Bùi phủ liên tục thăng chức, Bùi phủ trở thành một trong những dòng dõi cao quý nhất ở Kim Lăng. Trung Dũng Hầu phủ lại hoang tàn, nữ nhi duy nhất suốt ngày ở ngoài đường, đương nhiên không lên được chỗ thanh nhã, trong mắt người ngoài, nàng cũng không còn là đóa hoa lọt vào mắt hắn. Như vậy cũng tốt, nhị thiếu gia của Bùi gia có tài, văn võ song toàn, anh tuấn lỗi lạc, tương lai đầy hứa hẹn, không biết bao nhiêu nữ tử ở Kim Lăng thành muốn gả cho hắn. Trước đây Vân Hy bị nhiều người ghen ghét, hiện nay mặc dù Bùi Lan chưa từ hôn, nhưng ở trong lòng người sáng suốt, hai người đã là người trên trời kẻ dưới đất, cực kỳ không xứng đôi. Nàng là một cô nương, mất chỗ dựa của gia đình, bây giờ gả cho người ta, phải xem sắc mặt của Bùi phủ dựa trên một tờ giấy cũ. Chuyện như vậy rơi vào mắt người ngoài, nhất thời chảy qua trong lòng, nói ra cũng chỉ một câu tội nghiệp. Câu tội nghiệp này là sự cách biệt giữa dòng dõi, sự nhầm lẫn của số mạng, ngoài việc xem chuyện cười, cuối cùng lưu lại vài phần suy nghĩ lung tung, không có bao nhiêu thông cảm. Còn kèm theo ba phần khinh bỉ, ba phần xem thường, khi nói ra, tự giác cảm thấy “tội nghiệp”. Sau nửa đêm, hai nha dịch làm chung với Vân Hy đã ngủ. Vân Hy ôm kiếm, đổi tư thế ngồi trên mép cửa sổ. Mỗi lần Tam công tử đi uống rượu sẽ gây ra chút chuyện hoang đường, nàng được Kinh Triệu Doãn Trương đại nhân giao việc tới nhìn chằm chằm hắn. Những người đến hội hoa triều muộn cũng đã tản đi, bên đầu kia của thuyền hoa rộn ràng lời ca, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa huyên náo, có thể ngửi thấy mùi rượu từ rất xa. Cho đến khi chân trời hửng sáng, Trình Sưởng cực kỳ say mới được tôi tớ dìu rời khỏi thuyền hoa. Một chiếc thuyền nhẹ lắc lư trên sông, người lái thuyền tắt chuỗi hoa đăng trên mặt nước, giơ tay đón Trình Sưởng. Hoa cô nương hai bên vừa che miệng cười, vừa thì thầm: “Để ý, để ý, kẻo Tam công tử bị thương.” Vân Hy quan sát một lúc, thấy người lái thuyền tiếp nhận Trình Sưởng vững vàng mới quay đầu lại, gõ bàn vuông phía sau nói: “Dậy, đến giờ tan việc.” Tuy nhiên ngay lúc nàng quay lại, bên ngoài đã rối loạn, đột nhiên có tiếng la hét. “Cứu người, Tam công tử rơi xuống nước rồi ——”.   Mời các bạn đón đọc Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng của tác giả  Trầm Tiêu Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Đào Giai Nhân
Tưởng mình đã chết nhưng được sống lại ở một không gian khác, đối với mọi người đều nghĩ rằng được sống là tốt rồi nhưng họ lại chưa biết mình sắp phải đối mặt với những gì. Ở hiện đại, Dư Lộ qua đời vì bệnh tim, sau đó xuyên đến một quyển truyện tình cảm. Cốt truyện là quá trình thăng tiến của một nha hoàn, từng bước leo lên địa vị Vương phi. Thật vất vả xuyên qua, không xuyên thành nữ chính, không xuyên thành tình yêu đích thực của nam chính, Dư Lộ lại xuyên thành một tiểu thiếp thế thân không ra gì. Mà theo nguyên tác, kết cục của tiểu thiếp này cực kỳ bi thảm: hãm hại nữ chính nên bị nam chính giết chết. Nam chính Thành vương gia Tiêu Duệ là một nhàn vương, không yêu quyền lực chỉ yêu kiếm tiền. Thành vương có ba tiểu thiếp, lại phải cưới Vương phi Trắc phi mà phụ hoàng ban hôn, đó là một cuộc sống rất bình thường của một hoàng tử đương thời.  Tiêu Duệ là một người sinh ra và lớn lên trong chế độ nam nhân có tam thê tứ thiếp là điều hiển nhiên, chàng lại là con cháu hoàng gia nên nếu đặt những suy nghĩ của chàng vào đúng thời đại, chàng hoàn toàn không sai. Nhưng mấu chốt vấn đề chính là Dư Lộ mang một linh hồn hiện đại, nàng sinh ra và lớn lên trong chế độ một vợ một chồng, tất cả những kẻ xen vào đều là suy đồi đạo đức và nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân với người phụ nữ khác.  Dư Lộ mong muốn một cuộc sống dù bình dị nhưng phu quân phải yêu mỗi mình, điều đó nàng không thể có ở Thành vương phủ, nàng cũng không muốn gặp phải một kết cục như trong truyện. Nên nàng tìm cách rời đi. Và nàng bỏ trốn được thật :v Nhưng tại sao Thành Vương kia khi bắt nàng về thì không xử lý nàng, lại còn đau lòng nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ. Nàng nghĩ một nam nhân cổ đại lại còn là hoàng thân, khi gặp chuyện tiểu thiếp bỏ trốn chắc sẽ giết luôn nàng ta. Nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Duệ đã đi lệch nội dung truyện mất rồi. Sao Thành Vương này lại quan tâm yêu chiều và vị tha cho nàng thế? Sao Thành vương này lại đuổi hết tiểu thiếp, cấm cửa Vương phi, không cưới trắc phi nhưng mà bây giờ nữ chính đã thượng vị đâu? Sao Thành vương này lại không hề quan tâm gì “nữ chính” của truyện vậy, còn ban cho Cửu đệ của mình? Nội dung càng đi càng xa, nàng phát hiện ra hình như Tiêu Duệ thích nàng thật rồi. Về tình cảm của hai người, ban đầu Dư Lộ luôn mang tâm lý chống cự mạnh mẽ. Như trên đã nói nàng muốn cuộc sống một đời một kiếp chỉ có đôi ta, nàng không tin Tiêu Duệ, nàng không tin hứa hẹn cũng không để tâm đến hành động của Tiêu Duệ. Nhưng sau khi trải qua rất rất rất nhiều chuyện, nàng mới mở rộng trái tim để chấp nhận tình cảm này, khi đó trái tim đã chiến thắng lý trí. Còn Tiêu Duệ, chàng cũng không biết tại sao mình lại thích, lại yêu, lại sủng một người như vậy. Ban đầu thấy nàng giống “ánh trăng sáng” trong lòng mình nên mới thu nạp nàng vào cửa. Nhưng dần dần không biết từ khi nào, chàng lại yêu một nữ nhân yếu ớt còn già mồm như thế, lại vì nàng mà làm rất nhiều điều. Từ việc dẹp hậu viện đến khi quân lừa dối phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc sống trước đó của chàng. Bởi vậy mới nói khi đứng trước tình yêu, nguyên tắc hay liêm sỉ chỉ là mây bay. Sau khi đọc xong "Tiểu thiếp không dễ làm" thì với một người sống có trái tim yếu ớt như mình, mình vẫn tức. Đoạn đầu của truyện mình còn tưởng là đổi nam chính hay NP nữa cơ, vì tình tiết nữ chính bỏ trốn đọc rất tức, mình tức mà mình phải nói lên đây luôn á, chứ bình thường mình im luôn để mọi người tự đọc rồi tức chung thôi.  Lúc đầu đọc thì nam chính Tiêu Duệ có vẻ rất “tra”, nhưng bình tĩnh mà đặt suy nghĩ về đúng thời đại thì không có gì sai cả. Mình còn định để thể loại là “cổ đại thực tế” nữa cơ. Ai biết đâu đoạn sau anh ấy dẹp hậu viện cmnl rồi, quay về con đường cũ đúng motip mà người người mong đợi “con đường độc sủng”. Một kết cục viên mãn cho tất cả các nhân vật của truyện và qua đó mình rút ra kết luận hai anh em nam chính có máu M, đều cưới về một cô vợ khá hung :v *** Đang đọc bộ này dở mà phải ngoi lên khen chút. Truyện sủng ngọt, đôi chỗ hài hài, thoải mái.  Nữ chính xuyên sách trở thành vật hi sinh trên con đường cao quý của nữ chủ. Từ đó bắt đầu con đường tránh xa nam nữ chủ, mong một ngày thoát ra yên ổn. Nam chủ vẫn làm nam chính, nhưng kiếp này nữ chính xuyên vào rồi nên không thích bạn nữ chủ kia nữa, cũng không hề dây dưa một tí tẹo nào luôn, nhưng đọc không phản cảm đâu, đọc thoải mái. + 1 điểm: Nữ chính cute hột me, đôi lúc ngốc ngốc nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ tốt, biết cách vì mình mà làm, xuyên qua nhưng không phải lúc nào cũng mang tư tưởng “bình đẳng”, có đôi khi chủ tử ra dáng chủ tử, nha hoàn phải đúng bổn phận. + 1 điểm: Có những tình tiết bất ngờ gây ngơ ngác. + 1 điểm: Tư tưởng của nam chính thay đổi từ từ, không phải xoẹt một cái dẹp luôn hậu trạch Vương phủ. Quá trình chậm rãi mà chắc chắn, từ tư tưởng một đại nam chân thích có bao nhiêu thê thiếp cũng được, nói gì phải nghe nấy, thiếp không có quyền giận dỗi làm mình làm mẩy -> tiểu thiếp nhà mình bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, mình nói gì làm nấy thì lại tức, muốn nàng làm bướng với mình -> bắt đầu nhận ra tình yêu -> cục cưng nhà mình bị vu oan vấy bẩn cũng không ngại, luôn luôn tin tưởng nàng. Truyện vẫn làm mình hơi bất ngờ, thay đổi một số suy nghĩ của mình nữa. Ngay ban đầu mình không thích nữ chủ nguyên tác, dần dần thấy nàng ta cũng được, không có gì ghét, cuối cùng có thiện cảm.  Nam phụ khiến mình ghét đến cực điểm thì hiện tại đang làm người đầu tiên khiến mình thương mà khóc.  Người mình nghĩ không tệ thì lại tệ hết sức. – 1 điểm: Hơi không thích chỗ tác giả xây dựng hình ảnh đại nha hoàn của nữ chính, từ đầu cố gắng lột tả một người tâm phúc, hiểu biết, hay bênh vực nữ chính. Thế mà cuối cùng vì đàn ông mà trở mặt, tự đẩy mình vào chỗ chết. Động cơ của tác giả là gì? Để khai sáng nữ chính tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh? Hay để nhấn mạnh tình cảm sâu đậm của nam chính dành cho nữ chính? Nói chung là không thích chi tiết này, cảm thấy dư thừa và kém duyên. LIÊU BEBE Mời các bạn đón đọc Tiểu Thiếp Không Dễ Làm của tác giả Đào Giai Nhân.
Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang
Đoạn ngắn đặc sắc một: Đêm động phòng hoa chúc, một nam một nữ ngồi trên giường.  Nữ tử hỏi nhỏ: "Làm sao bây giờ?"  Nam tử thản nhiên đáp: "Ta ngủ trên giường, nàng ngủ dưới đất!"  Nữ tử tức giận: "Ta là nữ nhân!"  Nam tử không chút do dự trả lời: "Ta là tướng công của nàng, nữ tử nên lấy phu quân làm trời!"  Nữ tử phẫn nộ: "Ta là mẫu thân của con chàng, chàng phải nhường ta!"  Nam tử nhíu mày, thích thú nói: "Nói đúng lắm, đã đến giờ vi phu làm tròn nghĩa vụ phu quân rồi."  Cuối cùng nam tử nào đó cũng đạt được sự thỏa mãn, còn nữ tử kia thì bủn rủn hết hơi sức, trong lòng tức giận mắng: Tư Nam Tuyệt, chàng đúng là cầm thú!  Đoạn ngắn đặc sắc hai:  "Phỉ nhi, quay về với ta đi, ta đã biết sai rồi!" Hoàng đế hối hận nói.  "Hoàng thượng nhận lầm người rồi, ta là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ!" Nữ tử nào đó bình tĩnh đáp.  "Phỉ nhi, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi, nàng vẫn là Hoàng hậu tôn quý nhất trong thiên hạ này, ta hứa suốt đời chỉ có mình nàng mà thôi, bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không nạp phi nữa." Hoàng đế nọ xuất ra đòn sát thủ.  Nữ tử còn chưa kịp mở miệng thì cơn gió mạnh bỗng từ đâu thổi tới, bên hông bị một cánh tay vòng qua siết chặt.  Nam tử nào đó ôm nương tử của mình âu yếm hôn nhẹ, đắc ý liếc nhìn Hoàng đế: "Vương phi của bổn vương chỉ để mình bổn vương yêu chiều, nếu nàng muốn làm Hoàng hậu, ta sẽ chẳng ngại vì nàng mà lập tức tranh đoạt cả thiên hạ này?" (*) *** Tiết Phỉ vốn là hoàng hậu của nước Đại Hạ.  Người nàng yêu là Hạ Hậu Huyền, cũng chính là phu quân của nàng - hoàng đế Đại Hạ. Bởi vì Tiết Phỉ yêu Hạ Hầu Huyền, nên nàng muốn hắn chỉ có mình nàng, không có một nữ nhân nào khác. Hạ Hậu Huyền cũng hứa hẹn với nàng rằng hắn nguyện cùng nàng một đời một kiếp. Thế nhưng nhân sinh đã bao giờ thuận theo ý con người, lòng người liên tục đổi trắng thay đen. Vốn tưởng nàng và hắn có thể tạo nên một giai thoại tình ái đẹp đẽ khiến hậu thế trầm trồ, nhưng hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tiết Phỉ ôm mộng viển vông.  Tiết Phỉ đã từng cứu một nữ tử mang tên Mộ Dung Thanh Y. Từ đó cả hai quen biết nhau, trở nên vô cùng thân thiết, chỉ hận quen biết quá muộn. Tiết Phỉ coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt mà đối xử.  Mộ Dung Thanh Y chỉ là con của tiểu thiếp, ở nhà luôn bị ức hiếp. Tiết Phỉ vì giúp đỡ nàng ta nâng cao địa vị, thường xuyên triệu nàng ta vào cung bồi chuyện. Nhưng không ngờ điều này lại tạo điều kiện để Mộ Dung Thanh Y câu dẫn Hạ Hầu Huyền.  Hạ Hầu Huyền yêu thích Mộ Dung Thanh Y và có ý định nạp nàng ta làm phi. Thế nhưng Tiết Phỉ vẫn còn đó, việc nạp phi không thể diễn ra được. Hạ Hầu Huyền liền điều Tiết Phỉ dẫn quân giết giặc chốn sa trường. Trong khi Tiết Phỉ đến nơi chiến trường xa xôi, hắn liền nhân lúc nàng vắng mặt mà cử hành hôn lễ cùng Mộ Dung Thanh Y, phong nàng ta trở thành Quý phi. Tiết Phỉ ở nơi xa, nghe tin tức về chuyện của Hạ Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y, nhưng nàng không tin. Nàng ngây ngô tin vào lời hứa của nam nhân mà nàng yêu sâu đậm, đồng thời tin tưởng người mà nàng xem là tỉ muội, làm sao họ có thể phản bội nàng được. Nhưng Tiết Phỉ lại không thể nào ngờ, giữa chiến trường, nàng lại chết dưới kiếm của người muội muội ruột của mình.  Tiết Phỉ không cam lòng mà chết đi. Nhưng may mắn thay ông trời lại thương xót nàng, cho nàng cơ hội trọng sinh sống lại lần nữa. Linh hồn Tiết Phỉ xuyên vào thân xác của Hộ quốc Vương Phi - Tuyết Vân Phi.  Tuyết Vân Phi nguyên chủ vốn là một nữ tử yếu đuối nhu nhược. Mẫu thân qua đời sớm, Tuyết Vân Phi tuy là đích nữ nhưng địa vị lại vô cùng thấp kém, bị tỷ muội ức hiếp, phụ thân lạnh nhạt. Nàng được gả tới phủ Hộ Quốc Vương gia cũng là nhờ ân oán của người đi trước. Khi trở thành Hộ Quốc vương phi cũng vì tính cách nhu nhược mà bị đám tiểu thiếp của Vương gia ức hiếp. Tuyết Vân Phi bị một tiểu thiếp đẩy xuống nước mất mạng, vì vậy mà Tiết Phỉ mới có thể xuyên qua.  May mắn được sống lại lần nữa, Tiết Phỉ đã thông suốt mọi chuyện. Nàng không thể để bản thân chịu thiệt như đời trước nữa, nàng phải sống cho thật đáng giá. Những ai ức hiếp nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Đám tiểu thiếp dám gây sự với nàng, nàng sẽ xử lý từng người thích đáng bằng sự thông minh khôn khéo của mình. Tiết Phỉ nàng, đã không còn là Tiết Phỉ của đời trước nữa.  Đối với phu quân của nàng - Hộ quốc Vương gia Tư Nam Tuyệt. Chàng vốn nắm trong tay quyền lực vô hạn, đến hoàng đế Hạ Hầu Huyền cũng phải nể nang vài phần. Tư Nam Tuyệt vốn đối với phu nhân mình là Tuyết Vân Phi không có tình cảm, cưới nàng cũng là do bất đắc dĩ.  Thế nhưng không biết vì sao, chàng cảm giác được phu nhân của mình đã thay đổi, nàng không còn là một nữ tử nhu nhược dễ bắt nạt, mà đã trở thành một nữ nhân khéo léo, bản lĩnh, giống như trở thành một người khác vậy. Chàng bất giác thân cận với nàng hơn rất nhiều, cũng dần hiểu rõ con người của nàng hơn.  Vốn dĩ cả hai chỉ là phu thê hữu danh vô thực nhưng hiện giờ Tư Nam Tuyệt không mong muốn như thế nữa. Chàng muốn có được trái tim của phu nhân mình, muốn nàng mãi ở bên cạnh mình, muốn nhìn nàng giở trò giảo hoạt, muốn bảo vệ nàng. Chàng muốn chàng và nàng trở thành phu thê chân chính, muốn nàng toàn tâm toàn ý yêu mình.  Tiết Phỉ nàng được sống lại, vốn nàng cho rằng sẽ không động lòng trước bất kỳ ai, để tránh nỗi đau từ đời trước. Ấy vậy mà khi hằng ngày đối mặt với Tư Nam Tuyệt phóng khoáng tiêu sái, luôn bảo vệ nàng lúc nàng gặp khó khăn, luôn trở thành chỗ dựa khi nàng yếu đuối nhất, luôn ở bên cạnh chia sẻ với nàng bao niềm vui nỗi buồn, Tiết Phỉ làm sao có thể không rung động. Nàng quyết định buông bỏ và quên đi mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước, toàn tâm toàn ý sánh bước bên cạnh Tư Nam Tuyệt.  Vậy mà, nàng lại gặp lại Hạ Hầu Huyền.  Hạ Hầu Huyền vốn luôn tưởng rằng mình yêu Mộ Dung Thanh Y. Vì vậy mà hắn đã lừa dối Hoàng hậu của mình là Tiết Phỉ. Vào ngày Tiết Phỉ dẫn quân ra trận, hắn cử hành hôn lễ với nàng ta. Nhưng khoảnh khắc vén lên khăn voan trùm đầu của tân nương, trước mắt hắn lại hiện ra khuôn mặt của Tiết Phỉ. Hạ Hầu Huyền mới nhận ra nữ nhân mà mình yêu là Tiết Phỉ, là hắn nhầm lẫn giữa sự hứng thú nhất thời vời tình yêu một đời một kiếp.  Hạ Hầu Huyền nhận ra sai lầm của bản thân, hắn vốn định khi nàng dẫn quân trở về sẽ tự mình đón nàng, sẽ bù đắp cho Tiết Phỉ thật tốt. Nhưng hắn đâu ngờ rằng thứ mà hắn gặp được lại là cỗ quan tài lạnh lẽo chứa đầy di vật của Tiết Phỉ, tin mà hắn nghe được lại là Hoàng hậu của hắn đã mất mạng trên chiến trường.  Hạ Hầu Huyền kể từ khi ấy không có phút nào là không sống trong hối hận thống khổ. Ngay khi hắn nhận ra nữ nhân mình yêu thật lòng, thì ông Trời lại tàn nhẫn cướp nàng xa khỏi hắn. Những ngày tháng tiếp theo, hắn đều nhớ tới nàng nhưng điều hắn có thể làm là gì? Hắn chỉ có thể để một nữ nhân có khuôn mặt tương tự Tiết Phỉ bên cạnh mình, để tìm lại một chút cảm giác rằng nàng vẫn ở bên cạnh hắn.  Khi Hạ Hầu Huyền phát hiện Tuyết Vân Phi chính là Tiết Phỉ trọng sinh, hắn giống như kẻ bộ hành trên sa mạc suýt mất mạng thì tìm được nguồn nước mát, hắn từ trong tuyệt vọng đau khổ tìm được tia hy vọng le lói.  Hạ Hầu Huyền tìm Tiết Phỉ, bày tỏ sự hối hận của mình, mong nàng có thể lần nữa quay về bên hắn, thậm chí không màng phép tắc mà bất chấp giữ nàng lại bên mình. Thế nhưng hắn có làm thế nào, cũng không thể giữ lại người mà bản thân đã từng đánh mất.  Tiết Phỉ giờ đây đối với Hạ Hầu Huyền chỉ còn lại sự chán ghét, hơn nữa nàng đã quyết định ở bên Tư Nam Tuyệt, làm sao có thể tha thứ cho hắn - kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của mình.  Nhưng dần dần, Tiết Phỉ dần nhận ra có rất nhiều điểm đáng ngờ trong kết cục bi thảm ngày ấy, hóa ra đằng sau đó là cả một âm mưu vô cùng thâm độc. Càng ngày, Tiết Phỉ càng bước gần hơn đến sự thật, tự tay vén lên bức màn chân tướng của câu chuyện quá khứ...  "Đích nữ vương phi" là một câu chuyện có nội dung sủng ngọt đan xen các tình tiết trạch đấu, cung đấu, báo thù rửa hận. Có lẽ do thời gian ra đời đã lâu nên khi mình đọc có cảm giác không được chắc tay lắm. Các tình tiết đấu trí khá nhanh chóng và nhạt nhòa, khiến một người thích đọc cung đấu như tớ không có ấn tượng. Mạch truyện còn sạn và vài điều hơi vô lý, tình cảm của nam chính ở những đoạn đầu không được tác giả miêu tả rõ ràng khiến tớ có hơi hoang mang.  Nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân của tớ, còn nếu đây là thể loại bạn thích thì có thể thử nhảy hố nhé! *** Lại là một năm xuân sắc nồng đậm, trong Hộ quốc vương phủ, ánh mặt trời vẩy đầy mỗi một góc, một mảnh sinh cơ dạt dào. Nữ tử da thịt trắng nõn như ngọc trong như gương đồng, mặt mày tinh xảo, sớm đã rút đi vẻ thiếu nữ non nớt, càng thêm quyến rũ động lòng người, khóe miệng trước sau cười như có như không.diendanlleqquyyddonn Sợi tóc đen nhánh như mực được một đôi tay linh hoạt như tơ lụa nhẹ nhàng giơ lên, chảy xuống, lại bị thuần thục kéo lên, chải thành một búi tóc mỹ lệ. Bước cuối cùng cắm một trâm vào trong búi tócVân Tuyết Phi lộ ra nụ cười vừa lòng: “Ngươi nha đầu này tay nghề càng ngày càng tốt!” Ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào trên mặt Ngũ Trà hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng sửa sợi bên mặt Vân Tuyết Phi, nhìn bóng hình xinh đẹp mỹ lệ trong gương đồng, tự đắc cười: “Là tiểu thư thiên sinh lệ chất, nô tỳ chẳng qua là dệt hoa trên gấm!” Nha đầu này nói ngọt, Vân Tuyết Phi không phải lần đầu tiên lĩnh hội, lại như cũ thực sự hưởng thụ, đã trải qua nhiều mưa mưa gió như vậy, nha đầu này vẫn luôn ở bên người mình không rời không bỏ, nàng sớm đã xem nàng như như vậy thân nhất người, coi như muội muội của mình, thanh xuân của nữ nhân hữu hạn, nàng không thể ích kỷ lưu nàng ở bên người cả đời!diendanlleqquyyddonn Nghĩ đến sắc mặt nàng buồn bã, đứng dậy giữ chặt tay Ngũ Trà, nhìn nha đầu duyên dáng yêu kiều trước mắt, cầm lòng không được cảm thán: “Mười bảy tuổi, đều thành đại cô nương, Ngũ Trà có yêu thích nam tử?” Đột nhiên dời đề tài, khóe miệng Ngũ Trà cười dấu đi, có chút không biết làm sao, theo sau thẹn thùng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu ruồi: “Tiểu thư, ngươi lại trêu ghẹo ta ~” “Không cần ngượng ngùng, ngươi ta cùng là nữ tử, ta bằng tuổi ngươi, đã thành thân với Nam Tuyệt!” Vân Tuyết Phi bỏ qua cay chát trong lòng, nhấp miệng cười nói: “Tới nói cho tiểu thư nghe, có không thích công tử nhà ai, tiểu thư đi làm mối cho ngươi!” Ngũ Trà chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh hoang mang nhìn chằm chằm nữ tử mỉm cười xinh đẹp trước mặt, đối với việc nam nữ, nàng phía trước không hề nghĩ ngợi quá, thậm chí một lần cho rằng sẽ vĩnh viễn làm bạn ở bên người tiểu thư. Thẳng đến nàng tận mắt nhìn thấy tiểu thư hạnh phúc, trong lòng nhiều ít có chút hướng tới, thường thường sẽ nghĩ phu quân tương lai của mình sẽ là dạng gì? Đặc biệt sau khi gặp nam tử thanh lãnh nho nhã nư vậy, loại ý tưởng này càng thêm mãnh liệt, nàng khát vọng được hắn chú ý, khát vọng bồi ở bên người hắn. Thân phận của nàng nhất định không xứng với hắn, cho nên nàng không dám hy vọng xa vời cùng hắn ở bên nhau, chỉ là nghĩ ở xa nhìn đến hắn, có thể cùng hắn ngẫu nhiên trò chuyện, nàng đã thỏa mãn, đây là hạnh phúc của nàng! “Ngũ Trà không cần gả chồng, Ngũ Trà muố luôn bồi ở bên người tiểu thư!” Mê mang trong mắt Ngũ Trà dần dần tan đi, thay thế chính là kiên định, nàng tưởng kỳ thật nàng đã thực hạnh phúc, có thể có chủ tử thiện lương như tiểu thư, có thể gặp được nam nhân khuynh tâm mình, cho dù nam nhân kia không yêu nàng, thậm chí căn bản không biết tâm nàng đối với hắn.diendanlleqquyyddonn Vân Tuyết Phi mày hơi hơi nhăn lại, không nghĩ tới nha đầu ngốc sẽ trả lời như vậy, rốt cuộc cảm tình nàng ấy đối Tần Lan nàng đã xem ở trong mắt, cho dù nàng luyến tiếc Ngũ Trà, cũng không thể đi cướp đoạt quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của nàng ấy, cho nên…… “Ngũ Trà, ngày kia Tần Lan phải rời đi!” Vân Tuyết Phi không quanh co lòng vòng, nàng hôm nay sở dĩ trực tiếp muốn thám thính tâm tư Ngũ Trà, chính bởi vì nàng không muooan Ngũ Trà bỏ qua hạnh phúc chính mình. “Cái gì?” Cả người Ngũ Trà sửng sốt, sau khi phản ứng kịp, trên mặt huyết sắc tức khắc mất hết, giọng điệu có chút cấp bách: “Hắn, hắn phải đi sao?” ... Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Vương Phi của tác giả Nam Quang.
Dụ Lang (Vân Khởi) - Minh Nguyệt Đang
Nàng luôn luôn mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng cũng có lúc té ngã.      Trong từ điển của Thẩm Thất Đại tiểu thư, trước nay chỉ có chữ "cướp", không có chữ "nhường".      Nam nhân nàng liếc mắt trúng ý đang triền triền miên miên cùng với nữ nhân khác, vậy cũng chỉ có thể dâng lên một chữ "ngầm". Cứ như vậy, hoàng tử Tây Hoa – Hàn Sâm tự cho là phúc hắc hoàn toàn thất thân biến thành phu quân của thiên kim quý tộc Lan Lăng – Thẩm Thất.      Cho dù Thẩm Thất trăm phương ngàn kế, ủy khuất cầu toàn mà lấy lòng Hàn Sâm, vì y, nàng không tiếc bỏ đi tính tình tiểu thư như xa xỉ, lãng phí, kiêu căng, ngang ngược; lúc mưu toan củng cố tình yêu đến từ giang sơn không đổi này thì lại phát hiện Hàn Sâm đã sớm có đối tượng trong lòng.      Nhưng càng tức giận chính là, cho dù nàng đào sâu ba thước cũng không tìm được tiểu tam đến quyết đấu với nàng, bởi vì, giai nhân kia đã sớm qua đời, Thẩm Thất nàng làm sao có thể đấu với một oan hồn?      Lúc nên có thiên trường địa cửu thì hận này lại kéo dài không có thời hạn cắt đứt. Thẩm đại tiểu thư nàng há có thể ngồi chờ "phế"?      Thiên kim điêu ngoa bảo vệ chủ quyền tình yêu xuất hiện lớp lớp ám chiêu, hoàng tử lạnh nhạt mọi việc đều suôn sẻ thể hiện rõ bản sắc vô tình. *** “Chủ tử à, hiện tại người chính là hoàng hậu, sao có thể tùy tiện xuất cung được chứ?” Tiền Nhi ở trước mặt Thẩm Thất vô cùng sốt ruột. “Tiền Nhi, trước kia ngươi sẽ không như thế này, có phải sợ ta làm liên lụy đến phu quân ngươi không?” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Tiền Nhi, đều nói nữ sinh ngoại tộc, quả nhiên, từ khi Tiền Nhi được chỉ hôn cho công tử của thái phó đương triều, chủ tử trong lòng nàng ta cũng thay đổi. Tiền Nhi đỏ mặt, thực sự bị Thẩm Thất nói trúng, “Chủ tử, hoàng hậu không được phép tự tiện xuất cung đâu, nếu nặng còn có khả năng bị phế.” Tiền Nhi bắt đầu đe dọa Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, “Cứ để cho hắn phế đi, ta luôn luôn không vừa mắt hắn, lần này hắn dám ở trước mặt ta thông đồng với cung nữ, ta…” Đôi mắt Thẩm Thất lập tức ửng đỏ. “Đánh chết ta cũng không tin.” Tinh thần Tiền Nhi rất tỉnh táo, “Hoàng thượng luôn không coi trọng nữ sắc, bao nhiêu năm nay trong cung chỉ có một mình chủ tử, độc chiếm sủng ái, thế gian hiếm có, nữ nhân trên đời không ai lại không hâm mộ, vậy mà chủ tử cứ chọn ba lấy bốn.” “Nam nhân nào chả coi trọng nữ sắc, con mắt nào của ngươi nhìn thấy hoàng thượng không thích nữ sắc, chẳng qua ngươi không biết hắn có bao nhiêu…” Nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Tiền Nhi, Thẩm Thất lập tức rút lại lời, thiếu chút nữa nói chuyện khuê phòng cho nàng ta nghe. “Nếu hoàng thượng thật sự muốn nữ nhân, tuyển thêm tú nữ là được rồi, mỹ nhân thiên hạ này đều là của hoàng thượng, sao có thể lén lút tư thông với cung nữ chứ.” “Tiền Nhi, rốt cuộc là ngươi giúp hắn hay giúp ta?” Thẩm Thất tức đến nỗi muốn hộc máu. ... Mời các bạn đón đọc Dụ Lang (Vân Khởi) của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Đôi Nhạn Quay Về - Minh Nguyệt Đang
Sinh ra đã mồ côi mẹ, cha cưới vợ kế bỏ mặc không quan tâm, Mộ Thanh Hề được dì ruột nhận về nuôi, duyên phận của nàng và Phong Lưu bắt đầu từ đó. Phong Lưu hơn Thanh Hề mười tuổi, suốt mười lăm năm chàng luôn che chở, nuông chiều, bao dung nàng. Rồi khi Thanh Hề đến tuổi cập kê, nàng lại trở thành vợ của Phong Lưu, là Tề Quốc công phu nhân cao quý. Dường như số phận của nàng vô cùng may mắn được mẹ chồng yêu thương, gia đình nhà chồng đều là người thân thuộc. Thế nhưng như người ta nói, số phận là do chính bản thân mình tạo nên. Thanh Hề không biết quý trọng phúc phận vốn có, ỷ vào việc được nuông chiều từ nhỏ, làm nhiều điều quá đáng khiến gia đình chồng thất vọng, cuối cùng nàng bị bỏ và rơi vào kết cục bi thảm, qua đời khi vẫn còn trẻ. Ông trời đã cho Thanh Hề một cơ hội nữa được sống lại để sửa chữa những sai lầm của bản thân. Liệu hai vợ chồng vốn có duyên sâu đến vậy có thể như chim nhạn sánh đôi, sát cánh đến trọn đời? *** Phong Lưu lấy được đơn thuốc mà Thanh Hề đã uống từ chỗ Phong Cẩm, may mà trong đó không có vị thuốc nào quá mạnh. Thái y cầm đơn thuốc nghiên cứu một hồi rồi nói: "Tôi sẽ kê thử một đơn thuốc, chỉ cần phu nhân từ từ điều dưỡng, biết đâu sau này lại có thai, chỉ có điều hi vọng không phải là lớn lắm. Phong Lưu đưa đơn thuốc cho thái y xem không phải đế nhờ ông ta chữa chứng vô sinh cho Thanh Hề, chỉ vì nàng thường xuyên kêu đau bụng nên hắn sợ bát thuốc đó đã làm hại đến cơ thể nàng, muốn nhờ thái y xem có thế chữa được chứng đau bụng này không. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày thành thân của Mi Thư Nhi, con gái của vợ chồng tam gia. Sáng sớm, Phong Lưu vỗ vào cặp mông càng ngày càng nờ nang của Thanh Hề. “Đừng làm ồn, để thiếp ngủ thêm một lúc nữa, một tuần trà, chỉ một tuần trà thôi." Thanh Hề làu bàu trở mình, quay mặt về phía Phong Lưu. "Hôm nay là ngày Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, chẳng phải tối hôm qua nàng dặn đi dặn lại ta rằng sáng sớm thì gọi nàng dậy sao?" Phong Lưu nghĩ bụng, nha đầu này cũng biết tật ngủ nướng của mình càng ngày càng trầm trọng nên mới dặn hắn gọi nàng dậy. "Vậy thì nửa tuần trà, nửa tuần trà thôi." Thanh Hề cũng đã nhớ ra hôm nay là ngày gì, nhưng tật ngủ nướng thì không thể sửa ngay trong một sớm một chiều. ... Mời các bạn đón đọc Đôi Nhạn Quay Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.