Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhiếp Chính Vương

Thể loại:Cổ trang, cung đình, 1×1, hoan hỉ oan gia, kiếp trước kiếp này, HE. Biên tập: MissTony. Trong triều đình hiện nay thì nhiếp chính vương ta một tay che trời, quyền cao chấn Chủ. Lúc nào Bản Vương cũng lo Hoàng Thượng muốn đầu của mình. Cho đến một hôm, Bản Vương phát hiện, Thứ y muốn, lại chính là mình… *** Review Nhiếp chính vương – Tự Tự Cẩm BY GELY Đây là post review ah ~ Ờ nhìn title ai chả biết =))) Đầu tiên là, xin chào mọi người, những ai vẫn còn theo dõi cái wordpress lụi tàn này, lại là tôi đây! Hôm nay tôi lại ngồi gõ review sau cái post chê Á Ba của Thụy Giả thậm tệ hihu Review “Nhiếp chính vương – Tự Tự Cẩm“ Tôi tình cờ biết được Nhiếp chính vương qua một page về đam mỹ trên facebook. Thật ra hôm ấy chỉ lang thang vậy thôi chứ cũng không có ý định cầu đam vì lúc ấy vẫn còn vài bộ trong tủ sách chưa đọc hết, và còn bận mấy bộ truyện đang dịch nữa. Đến khi thấy phần giới thiệu, vì lâu quá cũng quên mất ra làm sao rồi, chỉ biết lúc đó thật sự bị ấn tượng ấy, nên đã lục tục click link để lưu lại để đó. Rồi cho đến hai hôm trước, tôi chính thức đọc xong Nhiếp chính vương. [Bắt đầu spoil] Nhiếp chính vương là một thượng tiên cai quản chòm sao trên thiên đình, gọi là Thiên Tuyền tinh quân, vì yêu say mê và có ý đồ với Chu Tước thần quân nên đã bị đày xuống trần gian chịu khổ. May nhờ có sự giúp đỡ của bạn bè nơi tiên giới, cuộc sống trần thế của Thiên Tuyền cũng chẳng mấy vất vã, chỉ là Ngọc Hoàng đã phong bế xúc giác, vị giác, khứu giác, thính giác và tình căn của hắn. Để có thể phục hồi, hắn phải tìm và lấy lại những giác quan ấy ngay trên cơ thể những người trần mắt thịt. Từ đây, dấn thân vào cõi hồng trần, chứng kiến những nghiệt ngã đau thương của yêu hận, bao phen tiếc nuối cho những chuyện tình không tròn vẹn, có ai đâu hay, chính hắn lại tự sa vào lưới tình tự bao giờ… Câu chuyện bắt đầu với một vị “gian vương” giữa buổi thái bình thịnh thế ở Yến quốc – Tương Vương Nhạc Sơ. Tiên hoàng mất sớm, hoàng thượng tuổi còn nhỏ, nên vị vương gia khác họ là hắn nghiễm nhiên trở thành quan Nhiếp chính, hỗ trợ tiểu hoàng đế ngồi vững ngai vàng. Một lần hắn vô tình được biết đến loại hương tên gọi Mộng Tiêu Tương do chính hương thánh Phong Mộ Ngôn chế thành, rồi men theo đó, hắn đi vào cơn mộng, biết được chuyện tình bi thương của hương thánh Phong Mộ Ngôn và chàng nhân sĩ Tô Thanh Mặc. Trong tất cả những câu chuyện được kể trong Nhiếp chính vương, chuyện tình Tô – Phong để lại trong lòng tôi nhiều cảm xúc nhất. Tô Thanh Mặc vì một lần vô tình tương ngộ, một cái chạm môi ấy mà tìm kím mong đợi suốt bao nhiêu năm dáng người quen thuộc nọ, “Ta đây tâm cao khí ngạo, có gả cũng phải gả cho người có quyền thế, khi nào ngươi thăng quan tiến chức, thắt lưng giắt vạn lượng rồi thì hãy mang sính lễ đến hỏi cưới ta.” vì một câu nói, Thanh Mặc quyết chí học hành, những mong đến ngày kim bảng đề danh, đường hoàng rước Mộ Ngôn về phủ. Và Phong Mộ Ngôn, đứ trẻ cô nhi, đầu đường xó chợ, lớn lên trở thành một người lãnh tình kiêu ngạo, giết người phóng hỏa, lại vì con người trông bề ngoài nho nhã thanh cao mà thực tâm lại mặt dày vô sỉ kia buông bỏ quá khứ, làm lại từ đầu. Ngày mưa Tô phủ, Mộ Ngôn vung kiếm giết mấy chục mạng người, lại không hay sau lưng mình, tấm áo trắng, ô dù xanh, dưới màn mưa lây lất đứng yên bất động. Đó là người mỗi chiều đều đứng trên cầu mè nheo với gọi “vợ ơi~”, đó là người đã bảo “Ngươi hôn ta, phải gả cho ta!”, cũng chính là người đó, giờ này lặng thinh, chỉ gần trong tầm mắt mà như xa xôi hàng vạn dặm… Thanh kiếm cắm ngập nơi lòng ngực, một đoạn tình duyên khắc khoải suốt mười bốn năm trời, từ đây kết thúc. Động lại trong lòng tôi nhiều nhất, là tiếng Phong Mộ Ngôn nói thật khẽ bên tai ai, “Chờ ngươi áo gấm trở về, ta sẽ mặc áo đỏ, bước vào cửa nhà ngươi.”,  là Tô Thanh Mặc áo trắng dù xanh bên chiếc cầu mỗi chiều giơ tay vẫy gọi “vợ ơi…” (Ai không thích SE thì đọc phiên ngoại nhé, riêng tôi thì vậy là quá được rồi, xin lỗi tôi cuồng SE, BE, etc,…các thứ) Nhạc Sơ, với thân phận Thiên Tuyền tinh quân thông qua việc giúp đỡ Phong Mộ Ngôn để có thể lấy lại khứu giác từ trên người y, tiếp tục bước vào chuyện tình bi đát khác. Cùng di phục xuất tuần với tiểu hoàng đế đến Hoa Thành, thư thánh Nhạc Sơ cùng người bạn trúc mã trúc mã lớn lên từ nhỏ bên nhau – Diêu “đại gian thần”, cầm thánh Diêu Thư Vân – gặp gỡ tửu thánh Thư Cảnh Càn, lại vô tình hữu ý xem lại một đoạn tình duyên của giao nhân Lâm Khê và tửu thánh Cảnh Càn. Đối với tôi thì mối tình Lâm Khê – Cảnh Càn không động lại gì nhiều, nên tôi chỉ xin được phép tóm gọn là giúp đỡ họ xong thì Nhạc Sơ lấy lại được vị giác. Sau đó bị lưu lạc đến Sở quốc và lấy lại xúc giác vì giúp đỡ Sở Hoằng và Hoa Lê. Nhưng cũng từ chuyện của Sở – Hoa hai người mà dẫn đến câu chuyện tiếp theo đây khiến tôi đau lòng không để đâu cho hết. Hoàng đế của Sở quốc Sở Hoằng dùng mưu tráo Nhạc Sơ và một người khác, tên này nhân danh Nhiếp chính vương vu oan cho một vị công thần trung quân ái quốc tạo phản, người thẩm án là “đại gian thần” Diêu Thư Vân, và không phụ danh xưng, vì một lời của tên vương gia giả mạo, Thư Vân trãm hết cả nhà vị trung thần nọ. Để đến khi Nhạc Sơ tai qua nạn khỏi, từ Sở quốc trở về, lại chỉ thấy Diêu đại nhân ngày nào phóng khoáng hào hoa, tự do tự tại nay lầm lũi bất cần, tay ôm vò rượu mặt người chém giết, gương mặt anh tuấn khuynh thành lúc ấy lại gầy hao khôn tả, khí chất phiêu dật ngày nào chỉ còn vẻ thê lương ảm đạm, vì xử án oan. Thế ấy, Nhạc Sơ mới biết con người mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo liễu, sớm tối tìm lối gió trăng đi về, hào hoa phóng khoáng thế ấy, bao năm nay trong lòng vẫn giữ một mối tình thầm lặng, đã bao lần muốn thổ lộ rồi lại vờ như cợt nhã bông đùa, lẳng lặng cho qua. Trong lòng y, trong lòng Diêu Thư Vân ấy, chẳng biết tự khi nào, lại lấp đầy bóng dáng Nhạc Sơ. Tên vương gia giả danh nọ, lại dùng thân phận Nhạc Sơ, nói yêu y, nói yêu ý từ rất lâu, nói yêu y thật rất nhiều, bảo y giết người y liền giết người, bảo y diệt tộc y liền diệt tộc, Diêu Thư Vân mù quáng tin tưởng, mù quáng làm theo, để đến một ngày mới nhận ra, đó lại chẳng phải là Nhạc Sơ trong lòng hắn… “Trường tương tư, trường tương tư, trường tương tư này, biết kể ai hay? Kể ai hay…” Từ bé đến lớn, cùng nhau đùa nghịch, cùng nhau đọc sách, cùng nhau rong chơi, cùng đi học, cùng trưởng thành, rồi lại cùng vào triều làm “đại gian thần” và “đại gian vương”, Diêu Thư Vân vẫn nhất mực ở bên cạnh yêu thương và bảo vệ Nhạc Sơ, hi sinh cho Nhạc Sơ, vẫn nhất mực không thẳng thắn thổ lộ tâm tư tình cảm, yêu hận chẳng thành lời… Mãi cho đến khi đàn ngọc gãy lìa, Thư Vân buông bỏ quá khứ, buông bỏ thực tại, bỏ cả tương lai, lại vẫn ôm thật chặt mối thâm tình bước chân vào cõi vĩnh hằng, chỉ nghe y vẫn chấp niệm cất tiếng hỏi, “ngươi sẽ khắc gì trên bia mộ của ta?”, rồi lại thấy Nhạc Sơ hắn ôm Diêu Thư Vân trong lòng bảo, “Về thôi…” Trên bia mộ lại khắc dòng chữ, vong phu Diêu Thư Vân. “Trường tương tư, trường tương tư, nếu hỏi tương tư bao giờ mới cạn…” Tương Vương Nhạc Sơ, tai không nghe thấy, mũi không ngửi được, lưỡi không nếm vị, cảm xúc không có, lại còn mất cả tình căn, bao lần luân hồi chuyển thế cô độc sinh ra, cô độc trưởng thành rồi lại cô độc chết đi, cứ thế vật vờ sống qua không biết bao nhiêu kiếp, thế nhưng ở kiếp này, lại có người lớn lên bên cạnh, không ngại tiếng nhơ ở bên hắn trọn đời; trước lúc ra đi còn để lại cho hắn thính giác của mình. Chỉ tiếc Nhạc Sơ hắn lại mất đi tình căn, cũng chỉ có thể xem y là tri kỉ mà lưu luyến một đời. Chứng kiến bao chuyện tình nhân thế, đều là vì người khác mà tiếc nuối, mà hân hoan, rồi cũng đến lúc hắn tự mình chìm vào trong bể khổ ái tình, một lần nữa. Sau khi lấy lại tình căn, vương gia đem lòng yêu đứa cháu khác họ, tiểu hoàng đế Yến quốc – Yến Cửu. Mối tình Nhạc – Yến hai người, đối với tôi cũng chẳng động lại được gì nhiều cả, nên thôi ngừng ở đây vậy. Nhiếp chính vương là một bộ truyện bao gồm nhiều mẩu chuyện nhỏ do một người kể lại, chính là Nhạc Sơ. Cách xây dựng tình huống như thế để có thể lồng những mẫu chuyện vào nhau rất độc đáo và cách dẫn từ chuyện này sang chuyện khác rất hợp lí, logic có thừa. Văn phong của tác giả, chỉ nói trong bộ này thôi vì tôi chưa đọc bộ nào khác của Tự Tự Cẩm, rất khá; xuyên suốt là lối diễn vui nhộn hơi hướng có chút hài, bộc lộ tính cách thoải mái phóng khoáng tự tại của người kể Nhạc Sơ; tuy hài, nhưng không bựa, ài ~ may là không bựa; xen vào đó là những câu văn trau chuốt đặt vào những tình cảnh rất đau, rất nhói, rất đắc! Có thể nói khá giống với cách viết của Đại Phong Quát Quá trong Hoàng thúc, tôi rất kết! Hình tượng nhân vật, toàn là mỹ nhân ~ từ ma mị huyền bí, thanh tao thoát tục, anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng phiêu dật, ngây ngô non nớt, đẹp kiểu gì cũng là mỹ nhân bậc nhất nhì nhưng lại không được đặc tả nhiều lắm, tôi chỉ biết nhân vật đẹp, và hết! Cảm giác như tác giả không chuộng miêu tả nhiều, dù là cảnh vật hay dung mạo hay tâm lí nhân vật đi chăng nữa, tác giả chỉ chuyên kể và tản mát thế thôi, nhưng nói chung không gây khó chịu gì, hay do tôi quá thích bộ truyện rồi đi? Bản dịch tuyệt vời! Thật sự bản dịch rất hay và khi đọc có cảm giác rất thoải mái, rất gần gũi, dù có đôi chổ hơi thuần Việt nhiều và vẫn còn lỗi type, nhưng ai tránh được, chỉ biết bản dịch ấy thật sự rất tuyệt, và chấm hết! Gửi ngàn lời cảm ơn đến MissTony Qua từng phần của Nhiếp chính vương, từ Mộng tiêu tương, Qua lớp Giao tiêu, Trái tim của rối, Đàn ngọc gãy lìa và Tháng năm lưu chuyển, mỗi phần truyện, mỗi cuộc tình đều rất đáng trãi lòng, và cái lí do mà tôi không ấn tượng nhiều với tình Cảnh Càn – Lâm Khê, Sở Hoằng – Hoa Lê hay nhân vật chính Nhạc – Yến, chính là kết thúc HE =))) Ừm hưm, tôi cuồng SE, nhắc lại lần hai ah ~~~ Nói nhiều như vậy rồi, cũng chỉ muốn dồn hết tâm tư vào hai chữ, đề cử! Và nếu bạn đã đọc hết chính văn cũng nhớ đừng bỏ qua phiên ngoại nhé ~ đọc phiên ngoại để cảm thấy lòng ngọt ngào thêm chút ít qua câu chuyện nho nhỏ dễ thương của Bách Lý Trần (tên toàn họ =]] ) và Tiểu Cửu, để lại nhoẻn miệng cười vì câu “A, có khi ta thích hắn nhiều hơn cái móng tay.”; để da diết trong lòng vì Nhạc Kiêm và Yến Dung, để lại khắc khoải thấy Yến Dung ghì chặt Nhạc Kiêm vào lòng, nghe bên tai mình câu ” ta càng muốn lại gần, ngươi càng trốn thật xa,” hãy còn văng vẳng; và để yên lòng hơn vì Tô Thanh Mặc và Phong Mộ Ngôn đã gặp được nhau sau chục kiếp luân hồi. Đó chính là Nhiếp chính vương của Tự Tự Cẩm. *** Cổ trang, cung đình, chủ công, ôn nhu phúc hắc vương gia công x ngoan độc trung khuyển hoàng đế thụ, nhiều couple. Công vốn là thần quân thượng giới, vì phạm vào tình nên bị đày xuống phàm trần, phong bế giác quan trở thành kẻ tàn phế, may mắn được bạn bè thân tiên cũ thương tình, nhét vào nhà danh gia thế phiệt. Tưởng rằng không có giác quan sẽ được yên thân, ngờ đâu một ngày đẹp giời sấm sét đánh cái đùng khiến cha mẹ anh thăng thiên, anh chính thức thừa kế tước vị. Rồi sau đó, lão hoàng đế bất hạnh chầu trời, anh một bước trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, nhận hết vinh quang lẫn oán hận của người đời. Truyện vô cùng ĐÁNG ĐỌC. Tình tiết gãy gọn, nội dung có những sáng tạo rất riêng. Tình cảm từ couple chính đến phụ, đến cả nhân vật bên lề đều hết sức cảm động. Giọng văn tưng tửng mang ít nhiều hơi hướm Hoàng thúc của Đại Phong Quát Quá nhưng tập trung vào tình tiết nhiều hơn nội tâm nhân vật. Từ đó, đỡ đi phần nào cảm giác nặng nề. Lâu lắm rồi mới đọc được một tác phẩm khiến bản thân phấn khích đến thế, đau lòng đến thế, hạnh phúc đến thế. Sủng công đảng chắc chắn phải đọc, sủng thụ đảng cũng nên cân nhắc chớ bỏ qua. Edit: Miss Tony   Mời các bạn đón đọc Nhiếp Chính Vương của tác giả Tự Tự Cẩm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Du Y
Văn án:  Năm 2041, một loại dụng cụ thần kì ra đời, người trong nghề gọi đùa nó là cái “Máy chiếu” Nó có thể kết nối với ý nghĩ của con người, chiếu thế giới tinh thần phức tạp của họ thành một không gian hiện thực rực rỡ muôn màu. Không gian này có lúc rất ổn định, cũng có lúc vô cùng bất ổn, tất cả các loại quy luật vật lý đều chỉ là mây bay, sự tình quái đản đến mức nào cũng có thể xảy ra được hết. Bởi thế, một loại bác sĩ tâm lý mới toanh xuất hiện, thông qua dị hóa không gian mà đem chính mình xâm nhập vào không gian được chiếu ra trong ý nghĩ của người khác. Bằng sự xâm nhập đầy mạo hiểm đó, họ tìm ra căn nguyên bệnh tật của bệnh nhân. Nhìn chung, đây là một câu chuyện vừa mạo hiểm lại vừa vui vẻ về một tên bác sĩ tâm lý nói dối không chớp mắt, nhân cách không đáng tin và một tay súng bắn tỉa đeo ghita xắn ống quần hát rong ở ga tàu điện ~ * Du y: bác sĩ lang thang. *** Nghe nói bên ngoài đại sơn người ta đã dùng nguồn năng lượng mới; nghe nói nhà của một vài người trong thành phố chính là một cái máy tính to, có thể nói chuyện, có thể tán phét, sai làm cái gì là làm cái đó; nghe nói ở cách xa trăm sông ngàn núi, chỉ cần mở máy di động ra một cái thì đối phương như là đang ngồi ở ngay trước mặt mình, còn chân thật đến mức sờ thấy được; nghe nói nhà khoa học nào đó lại đang nghiên cứu cái gì gì đấy…không gian chi chi…lý luận mô mô, tương lai sẽ có một ngày, mấy người trong thành phố kia chỉ cần mở cửa nhà là đã có thể đến được chỗ làm ở rất xa rồi. Nghe nói… Có điều mấy cái chuyện đó chẳng liên quan gì với thôn nhỏ vùng sâu vùng xa này sất. Quốc lộ đi qua vùng này tuy đã thông nhiều năm, thế nhưng vì vấn đề địa chất nên tình hình giao thông vẫn không ra gì như cũ, chín khúc quẹo mười tám khúc cua, hàng năm xảy ra bao nhiêu là tai nạn, bất luận là vận chuyển vật tư ở bên ngoài vào hay là người trong núi đi ra đều là chuyện vô cùng vô cùng gian nan. Sức người sức của đổ về đây nhiều vô kể, giúp dân thôn xây dựng những ngôi nhà còn đẹp hơn trong thành phố, lại sửa sang quốc lộ, trường học và bệnh viện, cơ mà hoàn cảnh sinh hoạt của mọi người vẫn bí bách chật hẹp. Vẫn còn người già mắc bệnh không chịu đi khám bệnh viện, thà rằng ở nhà uống mấy thứ thuốc dân gian và cầu thần bái phật cho xong. Vì thế rất nhiều người không biết tâm lý con người cũng sẽ mắc bệnh, đã mắc bệnh, cũng cực kì nguy hiểm. Trong căn phòng gác, thiếu nữ tỉnh lại trong giấc mộng dài ngồi bật dậy, trên mặt còn chút mơ hồ. Lúc này, bức mành bị một người nhẹ nhàng kéo ra, ánh vàng chiều tà nghiêng nghiêng rọi vào. Người đàn ông kéo mành đang cúi đầu tựa bên cửa sổ, hít thật sâu hương thơm hoa trà trong cái chậu cây con con. Sau đó hắn quay đầu, nheo mắt nở nụ cười: “Thế nào, tỉnh rồi chứ?” Đó là một người đàn ông còn rất trẻ____Không phải tuổi hắn còn trẻ, mà là cảm giác hắn mang lại cho người ta, khiến người ta cảm thấy cho dù tương lai đến tuổi trung niên hay biến thành một ông lão tóc bạc phơ phơ thì hắn vẫn cứ trẻ trung như cũ, bởi vì hắn có một đôi mắt đặc biệt vui tươi. Tóc trên đầu hắn ngăn ngắn, loạn cào cào, vì người cao chân dài mà dáng vẻ càng thêm gầy yếu. Hắn có khuôn mặt dường như lúc nào cũng tươi cười chói lóa, người khác nhìn vào cũng nhịn không được mà toét miệng cười theo làm cho ai nấy đều yêu thích trăm phần. Thiếu nữ nhìn hắn, bỗng nhiên hốc mắt nóng bừng lên, trong khoảnh khắc cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ có thể làm theo bản năng, òa khóc: “Bác sĩ Khấu…” Bác sĩ Khấu không ngắt ngang mà để cô bé khóc một lần cho thống khoái, hắn đứng một bên nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp lại dụng cụ vào cái ba lô mang đậm phong cách hoài cổ, đợi cho cô bé kia khóc xong xuôi, hắn mới lấy ra một chiếc hộp nhỏ, tiện thể rút luôn mấy tờ giấy ăn đưa qua: “Cho em, lau đi, đợt trị liệu cuối cùng kết thúc rồi, trong chiếc hộp này là cố gắng của chúng ta suốt mấy ngày qua, em có thể giữ làm kỉ niệm.” “Kỉ niệm?” “Kỉ niệm em sống lại một lần nữa.” Bác sĩ Khấu chớp chớp mắt với cô bé, một tay nhấc lên cái ba lô to để đầy dụng cụ, khiêng lên vai, giống như một lữ khách đường dài chẳng đáng tin tưởng. Hắn lẩm nhẩm mấy câu dân ca sai nhạc, mở cửa ra, gật đầu với cha mẹ thiếu nữ đã chờ ở ngoài này từ lâu lắm, “Có thể vào với con bé rồi.” Người phụ nữ trung niên chợt che miệng mình nức nở khóc lên, bà đi vào trong phòng, thiếu nữ khẽ gọi một tiếng “Mẹ”, thế là tiếng nức nở vỡ òa. Bác sĩ Khấu đứng ở ngưỡng cửa gật gật đầu với người đàn ông đang cảm ơn rối rít rồi xoay người rời đi, tựa như hắn chưa từng dừng lại, cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì. Khấu Đồng, hắn là một du y. “Du y” bình thường còn có một từ đồng nghĩa rất được ưa chuộng, chính là “Tên lừa đảo”, du y Khấu Đồng này còn giống lừa đảo hơn các du y khác, bởi vì hắn là bác sĩ tâm lý. Dựa theo lý giải của dân tình thì chỉ cần là con người, ăn rau dưa ngũ cốc thì phải có hỉ nộ ái ố, cuối cùng sẽ có lúc muốn đánh nhau muốn mắng người, chẳng phải là chuyện lớn lao gì, làm sao mà phán được là tâm lý có bệnh chứ? Chẳng phải đều do bác sĩ tâm lý định đoạt cả sao? Nói có bệnh là có bệnh, bảo khỏi rồi là khỏi rồi, chả lừa đảo thì là gì? Còn chẳng chuyên nghiệp bằng thầy bùa, ít nhất người ta còn đao thật thương thật vừa rú rít ầm ĩ vừa trợn trắng mắt nhảy tưng tưng, trông đáng đồng tiền bát gạo hơn hẳn. Thế nhưng Khấu Đồng chính là một người rất thần kì, nghe đâu hắn có công việc hẳn hoi, thậm chí còn có chức vụ trong ngành thần bí nhất trên thế giới___ Ngành ‘Hữu quan’. Bác sĩ Khấu có cống hiến cực lớn với ngành hữu quan, lớn đến mức độ nào? Khụ, chuyện của ngành hữu quan thuộc về cơ mật quốc gia, cho nên không thể nói tỉ mỉ được. Mời các bạn đón đọc Du Y của tác giả Priest.
Chung Cực Lam Ấn
Văn án: Câu chuyện này cho chúng ta biết… một thằng nhóc củi mục chỉ biết ăn hại chơi bời bị người khác vứt bỏ, đã trở thành một chuyên gia lừa bịp không việc gì không biết như thế nào. Giới thiệu sơ lược: Công tử bột vô dụng cả ngày ăn chơi chờ chết Tô Khinh bị tình nhân vứt bỏ, chạy đến quán bar tự chuốc say túy lúy, sau đó vì tình một đêm với đội trưởng Hồ Bất Quy của “đội Quy Linh” thuộc chính phủ, mà bị tổ chức vũ trang phản chính phủ Utopia [*] bắt cóc. Cậu bị cải tạo thành “Khôi ấn” [**] phụ trợ cho “Lam ấn”, trải qua cuộc sống khổ sở và áp lực trong “Căn cứ Lam Ấn”. [* Utopia (không tưởng): là một lý thuyết xã hội được thể hiện dưới một thuật ngữ và được đưa ra bởi Thomas More trong tác phẩm cùng tên. Tác phẩm này mô tả một hòn đảo biệt lập và không tưởng ở vùng biển Đạo Tây Dương, trên hòn đảo này có một cuộc sống tách với thế giới mà tồn tại một xã hội mơ ước, một nơi không có tư hữu, không phân chia giai cấp, giàu, nghèo, ai cũng lao động và ai cũng có cuộc sống hạnh phúc.] [** Khôi ấn: Ấn xám] Tô Khinh thừa dịp Utopia nội chiến mà bỏ trốn được Hồ Bất Quy cứu, vất vả lắm mới lấy lại được tự do, lại phải quay về căn cứ làm nằm vùng để cứu người. Sau khi Tô Khinh học được cách đảm đương trách nhiệm, thức tỉnh bản thân, đối mặt nguy nan, đã bước lên con đường đấu trí đấu dũng với Utopia, đồng thời phát triển gian tình với anh sếp đàn ông năm tốt ~ === “Bầu trời vẫn âm u như cũ, sấm sét vẫn rền vang, Tô Khinh đứng lên, ánh mắt đảo qua vực sâu vạn trượng, cậu giật mình hiểu rõ con đường của chính mình___Hoặc là tự do, hoặc là chết.” *** Chuyện kể về một bạn thụ (quên tên rồi) bị bắt cóc và làm vật thí nghiệm cho một chiến dịch khá hoành tráng nhằm làm tăng sức mạnh của con người và quá trình bạn này gia nhập vào tổ công tác của bạn công, dần mạnh lên và tìm cách khiến chiến dịch đó thất bại. Khá giống phim siêu anh hùng. Thật sự thì tác phẩm này chỉ bình thường thôi, và nhiều khi lại chán tới mức mình suýt drop. Cũng có một cách mở đầu mới lạ, nhưng càng về sau càng đi vào lối mòn. Nhân vật khá nhạt nhòa, mình biết là mạnh mẽ đó nhưng lại không cảm nhận được. Khắc họa tính cách chưa thực sự thành công. Về việc trong truyện có một số tình tiết gây bất ngờ khi bóc trần sự thật về kẻ phản bội thì mình không thích. Ngay từ đầu mình đã không thích việc khiến đọc giả yêu quý một người, và cuối cùng thì đùng phát cho họ biết rằng họ tin sai người. Hơi nhảm nhưng mà tính mình vậy đấy. =.= *** Priest viết truyện thì, nói hài thì không hẳn là hài, nói bi lại chưa chắc là bi. Khi đọc dòng giới thiệu của Cẩm Sắt bảo là ấm áp, hài, có phần hơi ngược thì không hiểu sao tôi lại chả tin lắm lại nghĩ cái phần ngược nó chắc nhiều hơn, mà quả đúng như vậy. Cái đau trong ấy không phải quằn quại, không hẳn xé lòng mà chỉ như một cái dằm đâm vào trong thịt, ẩn ẩn đau không dứt. Thấy bứt rứt không nguôi nhưng chẳng thể làm gì được. Thế cục trong truyện bắt buộc mỗi nhân vật phải làm như thế khiến người đọc không thể ghét họ được. Chung quy, thời thế tạo anh hùng chứ anh hùng có làm nên thời thế bao giờ. Trong bốn truyện đã đọc của Priest thì tôi thích nhất Thiên Nhai Khách. Đó là truyện đầu tiên đưa tôi đến với Priest. Nhân vậy khiến tôi ấn tượng nhất là Ôn Khách Hành, sự đau thương, quá khứ thê thảm của anh được mô tả bâng quơ trong vài câu tưởng như đùa của mình. Quá đau thế nên không dám nhớ kỹ, lại không thể quên thế nên đành phải hóa nó thành những câu chuyện, lời nói sáo rỗng, để phần nào cố quên đi nỗi đau mà nó mang lại, nhưng vẫn nhớ mãi lý do khiến mình sông trên đờn này. Còn những nhân vật khác thì đều để lại ấn tượng trong lòng tôi, nhưng không biết phân chia thứ tự như thế nào. Mỗi người trong họ đều cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau và tôi đều rất quý trong nó. Một khuyết điểm là nhiều khi tôi không thể hiểu được hết mớ huyền huyễn trong truyện, những cái truyền thuyết, đạo tông này nọ. Nhưng đó là do khác biệt văn hóa nên không hẳn là khuyết điểm. *** Trời đã vào cuối thu, nhiệt độ không khí cứ giảm rồi lại giảm. Tô Khinh bọc mình trong chiếc áo khoác gió xám đậm, giấu cái cằm nhòn nhọn trong cổ áo dựng cao, bước nhanh qua đường cái. Cậu là một thanh niên mới hai ba hai tư tuổi, dáng người thon dài, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt một mí, mi thanh mục tú, tóc mềm tản mác rũ trên vành tai, bay tung theo từng cơn gió thổi, để lộ đôi khuyên tai màu đen như ẩn như hiện. Ngoại hình đẹp như vậy, cho dù có cúi đầu vội vã đi trên đường, cũng có thể khiến cho không ít em gái quay đầu ngắm nhìn. Quen biết Tô Khinh, có người nói cậu là đồ bỏ đi, có người lại gọi cậu là công tử bột, còn có kẻ bảo cậu ẻo lả giả đàn bà, ý kiến cực kì thống nhất, không có lấy nổi một lời hay ý đẹp, thế nhưng ngược lại chưa từng có ai kêu ngoại hình của cậu không đẹp. Đại khái ông trời xưa nay vẫn công bằng, cho con người cái này rồi, thì đương nhiên là không cho cái khác. Đến phiên Tô Khinh ấy à, chính là đức, trí, thể đều không phát triển, bao nhiêu cái hay cái đẹp trời sinh đắp hết cả lên mặt. Lý lịch trích chéo của cậu cũng vô cùng đơn giản, tốt nghiệp đại học hạng hai, không kiếm được nửa cắc tiền học bổng, không làm qua bất cứ việc gì có thể thiếp vàng, cũng chẳng biết học được ra cái thành quả gì, chung quy tốt xấu cũng ôm được cái văn bằng. Cậu không tìm được việc, trạng thái sinh hoạt trước mắt là được đàn ông bao nuôi___Ờ đấy, quên chưa nói, Tô Khinh là gay, đã xuất quỹ [1]. [1. Xuất quỹ: come out, công khai giới tính] Bởi vì chuyện này, ông bố nhà giàu mới phất nổi cơn tam bành đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu, thế là Tô Khinh rốt cuộc từ một cậu ấm ăn no nằm rỗi tiến hóa thành một thằng mặt trắng sống nhờ đàn ông bao dưỡng, trải qua những ngày tháng ăn chơi chờ chết. Nếu không phải Quách Cự Lâm đột nhiên gọi điện thoại hẹn ra ngoài ăn cơm, có khi Tô Khinh đã chết dí ở trong nhà. Quách Cự Lâm là người đàn ông của cậu, thanh niên tài tuấn, tự kinh doanh một công ty tài chính riêng, có vẻ rất thuận buồm xuôi gió. Hắn ta rất không tồi, có nhà có xe chưa có vợ, từ lúc chào đời tới giờ chỉ có một vết nhơ duy nhất, chính là nuôi không một tình nhân bình hoa não mọc đằng tóc như Tô Khinh đây. Chuyện này nói đến thì dài lắm, năm đó Quách Cự Lâm tình cờ gặp Tô Khinh ra ngoài làm bậy với một đám trẻ trâu chán đời ở KTV, vừa nhìn thấy một cái đã sửng sốt ngu người, thiếu chút nữa chói mù mắt chó, mức độ phân bố hoocmon chỉ trong nháy mắt rối loạn khác hẳn bình thường. Vì thế hắn bắt đầu ra tay với bạn học Tô Khinh, trình diễn đủ loại kỹ năng bao vây truy đuổi đánh chặn, hạ đủ các loại vốn liếng cắt thịt, rút nhân dân tệ như rút giấy ăn, điển hình của loại vung ngàn vàng mua một nụ cười. Tô Khinh thì sao? Cậu đảm nhiệm chức trách một thằng phá gia chi tử thời đại mới, ăn tiêu chơi gái cờ bạc không từ việc xấu nào, bản thân thấy thế cũng hay hay, cuối cùng nam nữ ăn tất, ai hiến ân cần cũng không cự tuyệt. Không dưng đâu lại được một tên tình thánh coi tiền như rác theo đuổi, cứ mở miệng ra là ca mấy lời kịch kiểu Romeo như thể rời khỏi mình là không sống được, sến chảy nước ngập Himalaya, chấn động đến trời rung đất giật, ấy thế là cậu lâng lâng sung sướng, đổ cái rầm trước hắn thật. Khi come out với người nhà, Tô Khinh cùng ông bố già náo loạn một trận long trời lở đất gà bay chó sủa. Bố cậu Tô Thừa Đức bỏ học từ nhỏ, ra biển kinh thương mấy chục năm, cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự. Không biết đời trước tạo nghiệt gì mà kiếp này sinh ra thằng con xui xẻo như thế, ông điên tiết đến mức hận không thể vác con dao phay ra giải quyết phéng cái tàn dư lịch sử của nợ này cho xong.   Mời các bạn đón đọc Chung Cực Lam Ấn của tác giả Priest.
Cẩm Sắt
Edit: Yển Thể loại: Đam mỹ, 1×1, hài hước, ấm áp, một chút ngược, Truyện Cẩm Sắt của tác giả Priest là câu chuyện đam mỹ giữa nhân và yêu văn có chút cẩu huyết. Tiểu thụ là một ngụy quân tử còn tiểu công lại là một người cố chấp.  "Thức ăn nếu còn thừa, dăm ba hôm là phải mọc nấm, trái cây nếu nhét dưới đất, hai ngày là thối, nước trà để bên ngoài, qua đêm là không thể dùng nữa.Lòng người nằm trong bụng mấy chục năm, chẳng lẽ cũng sẽ thối rữa, biến chất… thậm chí hoàn toàn thay đổi?”  Thời buổi loạn thể hai người vốn là huynh đề giờ đúng giữa hai đầu chuyến tuyến đối nghịch nhau. Lòng thù hận cùng những khúc mắt nghi kỵ lẫn nhau đã đảy họ ngày càng xa nhau. Đến phút cuối cùng chợt nhận ra tuổi thơ mới là ước mơ mà họ theo đuổi. *** [Cảm nhận] Cẩm sắt – Priest Tháng Năm 13, 2015 ~ Mèo Con Ham Vui Thể loại: Đam mỹ, 1×1, hài hước, ấm áp, một chút ngược, Cẩu huyết nhân yêu văn bối cảnh tiên hiệp… Được rồi, là nhân vs yêu văn. Ngụy quân tử thụ vs cố chấp cuồng công Nguồn edit: https://thuyluunien.wordpress.com cp: Bạch Ly x Thi Vô Đoan . . Không sợ, không giận, không vội, đứa nhỏ Thi Vô Đoan không biết trời sinh khiếm khuyết gì đó mà tạo thành ba đặc trưng như vậy. Nó từ khi mới chập chững tập đi đã có xu hướng không sợ chết, ngày ngày quậy phá leo nóc lật ngói, vặt lông tiên tước cướp râu tiên nhân, không gì không dám làm. Ngược lại, Bạch Ly, một tiểu hồ ly yên tĩnh nghiêm túc, bị chọc cho vui vẻ thì sẽ nhẹ mỉm cười, không thì thành thành thật thật theo bước tiểu Vô Đoan trèo cây hái trái, bởi bế tắc mà hướng nội, nhưng bi quan trên mặt lại theo tiếng cười của người kia mà phai dần. Tưởng là cả đời cứ thế yên bình mà sống, ngờ đâu thiên mệnh giáng xuống, gieo rắc tai ương. Từ nay sư đồ âm dương cách biệt, bằng hữu vô tung, bản thân Thi Vô Đoan bị giam giữ 5 năm, luyện thành thuật toán – dàn trận pháp tính thiên cơ, trong lòng âm ỉ một âm mưu. Sau đó y bỏ trốn, trốn khỏi nơi đã từng là mái nhà yên ấm của mình. Trên hành trình lưu lạc, y gặp năm huynh đệ Cố Hoài Dương lập chí phản loạn, trở thành lão lục, từng chút từng chút vươn dài cánh tay, trở thành mối đe dọa của vương triều. Gặp được Nhan Chân tuân theo lời hứa của phụ thân trước lúc lâm chung, toàn tâm toàn ý củng cố vương triều cho hùng mạnh. Cũng gặp lại Bạch Ly. Nhưng mà, … “Thức ăn nếu còn thừa, dăm ba hôm là phải mọc nấm, trái cây nếu nhét dưới đất, hai ngày là thối, nước trà để bên ngoài, qua đêm là không thể dùng nữa. Lòng người nằm trong bụng mấy chục năm, chẳng lẽ cũng sẽ thối rữa, biến chất… thậm chí hoàn toàn thay đổi?” … Hắn có còn là thiếu niên năm đó để y mặc nhiên gọi “tức phụ”, y bảo hắn cười hắn liền nhếch khóe miệng hay không? Giữa Bạch Ly và Thi Vô Đoan, trong mười năm qua, ai chịu nhiều khổ sở hơn, nhiều tổn thương hơn, phẫn hận nhiều hơn, tạm thời không bàn đến, nhưng tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, tự tôn cùng nghi kị không làm sao bỏ xuống được, không ai chịu thử thấu hiểu tâm tình đối phương, đơn độc bước trên con đường của mình. Ba chữ “Ta không sai” là tín ngưỡng? Hay là lời nguyền rủa? Mà thôi thúc từng người họ kiên trì theo đuổi lí tưởng của mình. Muốn mình mạnh lên không sai, muốn tự do không sai, muốn lật đổ vương triều thối nát không sai, muốn bảo tồn quốc gia xã tắc cũng không sai…. Vậy chiến tranh bùng nổ, bách tính lầm than, triệu tập ma quân, tiên đạo táng mạng trong nhân quả…. là ai sai? Vậy trúc mã thành tử địch, giương cung chĩa kiếm vào nhau, lấy đính ước làm vật dẫn thiêu rụi quá khứ hồn nhiên vô tư lự…. cuối cùng là ai đã sai? . . – “Tại sao ngươi không giết ta?” – “Bởi vì không còn tâm tình.” Mệt mỏi rồi chăng, cố chấp bao nhiêu năm, quay đầu nhìn lại bản thân còn cái gì? Ngoại trừ hồi ức vừa ngọt vừa đắng của tuổi thơ trên vùng núi tiên cảnh, cái tuổi mà mọi tủi thân oán trách đều được hóa giải bởi một nụ cười, không có hận thù, không có tổn thương, lại càng không có những bóng đen giam giữ tâm hồn… . . . [Một số trích đoạn] *Thi Vô Đoan* ” “Khoảnh khắc ấy tất cả ủy khuất, bi phẫn trong lòng Thi Vô Đoan đều hóa thành tiếng cười to như điên cuồng mà buột khỏi miệng. Thần phật thì thế nào? Thiên địa lại thế nào? Đã cho ta linh hồn, vì sao vây ta bên trong? Đã cho ta hai mắt, vì sao bắt ta không được nhìn xa? Đã sinh cho ta đôi tai, vì sao không nghe thấy nửa câu lời thật? Đã cho ta miệng lưỡi, cớ sao mọi chuyện bức ta nói năng thận trọng? Không được tự do! Không được tự do! Không được tự do!” “ *Bạch Ly* “Một lát sau, Bạch Ly bỗng nhiên tiến lên một bước, hai tay nắm bàn tay Thi Vô Đoan lộ trong gió đến lạnh buốt. Tay y cũng rất lạnh, chỉ có lòng bàn tay hơi ấm áp, liền dùng một chút ấm áp ấy để ủ ấm tay Thi Vô Đoan. Loáng thoáng để lộ ra một chút ý tứ nương tựa lẫn nhau.” *Còn có phần tình cảm như ruột thịt giữa sáu huynh đệ kết nghĩa* ” “Yên tâm?!” Cố Hoài Dương cơ hồ trừng lồi mắt, quay đầu thoáng nhìn Thi Vô Đoan đứng giữa tinh bàn giống như đang hiến tế cái gì đó, túm cổ áo kỵ binh, “Ta yên tâm cái gì? Đó là huynh đệ của ta, từ nhỏ được ta nhặt về, nuôi nấng đến bằng này, ta coi y như nửa con, ngươi bảo ta yên tâm cái gì!” “ “Thi Vô Đoan, sao ngươi có thể như vậy? Cố Hoài Dương đột nhiên định thần lại, quát: “Công thành! Công thành!” Sau đó hắn lại một ngựa làm đầu xông ra, chẳng mảy may cố kỵ thân phận chủ soái trung quân của mình, tầm mắt đều bị thứ gì đó chiếm hết, luôn cảm thấy hơi không rõ. Khó cầm nổi lòng, tim như đao giảo. Lục Vân Châu theo sát sau đó, Mạnh Trung Dũng còn thất thần, đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Tứ nương, tiểu lục đâu?” Không biết từ khi nào bụi đất trên mặt Lý tứ nương đều đã bị nước mắt gột sạch.” [Funfact] – Tiểu Vô Đoan có một tấm bản đồ, trên đó không có tên đường, không có chỉ dẫn, tất cả cột mốc đều là hàng ăn…. Bạch Ly hoài nghi trong mắt Vô Đoan, thành trì này chỉ là một quán ăn khổng lồ. – Tam ca của tiểu Vô Đoan thật ra coi Vô Đoan như con gái ruột mà bảo vệ khỏi móng vuốt dâm tặc aka Bạch Ly… – Bạch Ly thực ra y như con cún con ._. ***   LƯU Ý: Spoil "Cẩm sắt" mạnh. Chút cảm nhận về "Cẩm Sắt". Sau khi đọc xong Cẩm Sắt cảm giác chính là: ngược, ngược và ngược. Điều quan trọng phải nhắc 3 lần :))) Trong tất cả bộ truyện của Pi tôi đã đọc thì tôi sẽ đánh giá quyển này: - Thụ tàn nhẫn và sát phạt nhất. Hơn cả vị thất gia nào đó, y có thể vì toàn cục trước mắt mà hạ lệnh giết đi con thú gắn bó với y suốt một thời. Y cũng thực sự có thể vì toàn cục mà hạ tay với người y từng đặt hết tâm tư lên hồi nhỏ. - Công cố chấp, ngang tàn, tàn bạo nhất ( hai cái cuối không thể trách y được). Tình yêu của y chính là hận đến muốn giết chết người nọ lại thương hắn đến không giờ khắc nào là không muốn nhìn thêm một chút. - Cảnh H lại là tàn bạo và dày xé nhất (Thực sự đọc muốn trào hết cả nước mắt ). - Cũng là truyện tôi đọc khó hiểu nhất, hơn cả thời đại tân tiến máy móc của "Tàn Thứ Phẩm" hay lục địa thiên hoang của "Trấn Hồn". Do liên quan đến trận pháp và nhân vật chính là người trực tiếp đưa ra chiến thuật đánh trận. Vậy nên khi đọc tôi phải cố gắng lắm mới thông não được :((( Đồng thời hai anh đặc biệt có lòng tự tôn vô cùng lớn. Do đó mà từ đầu cho đến gần cuối truyện, cái đau chồng chất cái đau, cả khi mối quan hệ giữa cả hai đã gần như không thể cứu vãn, lại vẫn không người nào chịu nhường người nào. Đọc Cẩm Sắt giống như đi một chuyến tàu lượn thực sự. Không kể đến hồi nhỏ, Thi Vô Đoan luôn miệng gọi "tiểu tức phụ", bắt đầu từ khi họ gặp lại, cảnh đắng và ngọt đan xen. Kết thúc phân đoạn gặp nhau lần đầu, là cảnh tự đâm bản thân khiến người đọc đau thấu tâm can của Bạch Ly. "Thanh khuê phảng phất hút đầy máu trong ngực Bạch Ly bỗng nhiên rơi xuống đất, hóa thành một làn khói nhẹ, chỉ có vết máu lưu lại trên mặt đất, trong vết máu màu đen kia nở ra một đóa hoa trắng như tuyết" Kết thúc phân đoạn gặp nhau lần 2, là một mũi tên chất chứa bao sự điên cuồng, chấp mê của Bạch Ly xuyên vào cơ thể Thi Vô Đoan. "Hạ Đoan Phương ồn ào điều gì bên tai, đã không còn nghe rõ, Thi Vô Đoan bỗng nhiên cắm đầu xuống. Cây cung y dùng kia – ý nghĩ cuối cùng cũng từ trong đầu nhảy ra không nhanh không chậm – vẫn là cánh cung ta tự tay quấn" Đọc đến đây, con người không thể chịu được quá nhiều cảnh ngược như tôi thật sự muốn kêu lên, "Còn muốn ngược nhau đến bao giờ nữa!?". Thậm chí gặp được một đoạn ngọt ngắn không chỉ có Bạch Ly, cả bản thân tôi cũng đột nhiên có cảm giác "được sủng mà kinh" Quả nhiên, trái tim vừa hạ xuống chưa được bao lâu, đã vội vã bị treo lên vì cuộc gặp lại lần thứ 3. Trong cảnh này, điên cuồng đến không thể điên cuồng hơn, cũng đau không thể đau hơn. “Ta có gì không tốt.” Bạch Ly lúc nói lời này, vành mắt lại đỏ lên, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, “Thi Vô Đoan, ta có gì không tốt?” ..... “Bạch… Ly…” Y gần như gằn ra hai chữ này, “Giết ngươi… Ta…” “Giết ta rồi, ngươi cũng là của ta.” Kết thúc phân đoạn gặp lần 3, Thi Vô Đoan lạnh lùng bỏ lại Bạch Ly ở hang, một mình trở ra bên ngoài. Cũng là sau lần này, mọi chuyện rốt cuộc cũng trở nên tốt đẹp hơn. Người ngang tàn nên yên tĩnh lại cuối cùng cũng biết tự mình yên tĩnh, người nào sai cũng thực sự biết mình phải đặt xuống cái tôi mà nhận sai... Đọc mấy đoạn trên, quả thật Bạch Ly có cảm giác bị ngược nhiều hơn nhưng nếu đem ra so với Thi Vô Đoan, lại không thể nói rõ. Mỗi một phân đoạn gặp gỡ với Bạch Ly kết thúc, Thi Vô Đoan lại trầm lắng hơn rất nhiều. Ví như, sau phân cảnh 1, Thi Vô Đoan dù tuyệt tình với Bạch Ly như vậy nhưng y vẫn mong muốn đưa tay giữ lại đóa hoa trắng - vật duy nhất liên quan tới Bạch Ly còn sót lại. Lại bị con thỏ ăn mất, y từ đấy ngày đêm ôm theo con thỏ. Sau phân đoạn 2, Thi Vô Đoan đau đớn nhất không phải vết thương từ mũi tên mà là nỗi đau khi y nhớ đến cái cung người nọ cầm bắn lại vẫn là cái cung khi xưa y trao tặng. Đặc biệt sau khi không rõ tung tích Bạch Ly và con thỏ của y thì hơi thở đang dần yếu đi. Vô Đoan nghĩ, còn ai có thể bên cạnh y nữa ngoại trừ những con vật này? "Vẫn lạnh. Y cuộn tròn cả người, rốt cuộc, kêu loạn trong lòng chỉ còn lại một câu này- Vẫn lạnh." Cẩm Sắt tuy ngắn và hơi mờ nhạt song quả nhiên vẫn là truyện của Pi. So với những truyện khác, nhân vật phụ trong đây không được Pi miêu tả quá kĩ lưỡng. Nhưng qua mỗi một sự kiện, chi tiết nhỏ của dòng truyện đang trôi, lại phảng phất mang theo bi thương khiến tôi không khỏi nghẹn lòng suy nghĩ về số phận của từng người. Mỗi người đều ôm trong lòng mình một loại chấp niệm với vận mệnh khiến người đọc không khỏi xót xa. Còn ba từ "Ta không sai" chính là căn cơ để họ có thể yên tâm giữ lại loại chấp niệm ấy. "...bọn họ từ tiểu lục cho đến Bạch Ly, Nhan Chân, thậm chí những người đã chết, hoặc là chưa từng rời khỏi ấy, kỳ thật đều bị vây trên tế đài của câu dường như kỳ ngữ này, chẳng ai xuống được, chẳng ai động đậy nổi. Dần dà, ba chữ này phảng phất biến thành một miếng vá to tướng trên hồn phách của họ, một khi bóc ra, hồn phách những người này đều thành một bộ dáng – trống hoác." Còn khi đọc đến mấy đoạn pháp trận, đặc biệt là phân đoạn cuối, cảnh Thi Vô Đoan lấy thân mình tiêu diệt ma vật thực sự có gì đó hào hùng và tráng lệ khiến tôi bất giác run người giống như từng đọc "Sát Phá Lang" vậy. Nhưng lại không quá mức choáng ngợp và ngột thở như Sắt Phá Lang, có thể do trận đánh quy mô nhỏ và diễn biến hơi nhanh một chút. Như bao truyện khác của Pi, Cẩm Sắt thực sự là một rổ triết lý, khiến tôi khi đọc mấy dòng chữ mà không kìm được đọc lại lần thứ hai. "Chỉ có lúc này mới phát hiện, một trong những đầu sỏ bức mình đến tuyệt cảnh, chính là lòng mình" "Từ xưa đến nay, vô luận là tình cảnh nào, người hãm càng sâu, dùng tình càng chân thành, luôn cúi đầu trước tiên" Tổng kết: "Cẩm Sắt" khiến tôi da diết nhất hẳn là tình yêu giữa Bạch Ly và Thi Vô Đoan. Song khi truyện kết thúc, vẫn khiến tôi hơi có cảm giác hụt hẫng và thiếu thốn một cái gì đó. Nếu câu chuyện giữa họ có thể dài hơn một chút, đào sâu thêm các mạch tuyến truyện, các chi tiết một chút và nhân vật Bạch Ly có thể xuất hiện nhiều chút nữa thì chắc hẳn đây sẽ một trong những truyện của Pi khiến tôi khắc khoải mỗi khi nhớ về giống như "Sát Phá Lang" hay "Tàn Thứ Phẩm" vậy. Mời các bạn đón đọc Cẩm Sắt của tác giả Priest.
Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Tên khác: Long Ngâm Cô Khốc Editor: Ku Thể loại: đam mĩ (nam x nam), cổ trang, xuyên việt thời không, hài, mặt than tướng quân công x phun tào nhị hóa vương gia thụ, 1×1, HE. Liệu trên đời này chuyện gì là bi thảm nhất? Long Thiên Tài nói rằng: sau khi mình bị chính một người giết chết mình mà khi mình tỉnh lại lần thứ hai thì ngay khuôn mặt đó đập vào mắt mình. Lúc trước khi bị y giết chết, còn hiện tại thì bị y áp. Long Thiên Tài thân ở quân địch, nơm nớp lo sợ, thức thời mà cùng sát thủ chơi trò giả cổ trang. Chơi được mấy ngày mới biết đúng là mình đã chết rồi sống lại, mà ngoại hình, tên đều giống như trước. Nhưng mà, đó không phải chuyện quan trọng nhất. Bây giờ ta là Vương gia, không cần phải trốn chui trốn lủi nữa rồi, há há há ~ Thử hỏi trên đời này chuyện bi thảm nhất là gì? Cô tướng quân: Đó là khi ngươi chuẩn bị ngả bài với người thầm mến mình, lại phát hiện người nọ còn chẳng thèm để ý đến ngươi. Ngươi muốn nói chuyện với hắn, nhưng lời hắn nói ngươi nghe không hiểu. Cô tướng quân đỡ trán. Lôi Nham, máy móc, máy vi tính, thiết bị điện là cái quái gì vậy? Còn gay thì là cái quỷ gì? Y đường đường một vị tướng quân chính trực ngay thẳng, vậy mà cuối cùng lại bị bức bách mà biến thành phúc hắc! Long Thiên Tài: “Lừa hôn! Bức hôn! Ta không phục! Ta muốn kháng nghị!” Cô tướng quân: “Vương gia người xem, đây là thánh chỉ chỉ hôn của hoàng thượng ban cho, ngài muốn kháng chỉ sao?” Long Thiên Tài: “…” Cô tướng quân: “Sau khi thành hôn đã là phu thê rồi, xưng hô của chúng ta cũng nên sửa thôi”. Mắt Long Thiên Tài trợn trắng: “Vậy ta gọi Thiên Tài, ngươi gọi Ngốc Nghếch, quyết định như thế.” Cho nên cứ vậy mà có Cô Ngốc Nghếch: “…” *** Văn án: Một câu chuyện tình yêu về mặt than tướng quân công và phun tào nhị hóa xuyên không thành vương gia thụ. Long Tuấn Hạo là một tiểu thiên tài máy tính, có khả năng xâm nhập hệ thống cực đỉnh nên được mời làm việc cho tổ chức xã hội đen vô cùng có uy thế. Kẻ hay táy máy tay chân sẽ gây họa, một ngày Long Tuấn Hạo không cẩn thận xâm nhập vào máy tính của ông chủ và thấy điều không nên thấy. Từ đó, cậu bị phát lệnh truy sát trong toàn tổ chức và phải giả làm bệnh nhân tâm thần để tránh nạn. Đáng nói là, đã an ổn làm bệnh nhân tâm thần rồi cũng không được yên, sát thủ đã vào tận nơi để giết cậu rồi! Long Tuấn Hạo không thể cam lòng ngất đi, tưởng như mình đã chết, không ngờ mở mắt ra cậu đã đến nơi thật kỳ cục, mà trước mặt cậu đúng là bộ mặt của vị sát thủ đang có âm mưu giết cậu đây. … Truyện cực hài, cực hay, cực đáng đọc đây rồi chị em ơi! Đọc văn án chị em có thấy quen không? Đây chính là hệ liệt của bộ Liệu dưỡng viện trực bá gian mà Blog đã giới thiệu trước đó đấy. Truyện kia là em vương gia xuyên, truyện này là em xuyên thành vương gia, hai bộ viết về hai thế giới và giải đáp tất thảy thắc mắc của chị em rồi nhé! Một điều không thay đổi là mình thấy bộ nào của Nhất Thế Hoa Thường cũng thật hài hước và đáng yêu. Khả năng sáng tác của Nhất Thế Hoa Thường cực đỉnh, hầu như bộ nào do đại bài này sáng tác hình tượng nhân vật cũng không có gì để chê. Ở Long tiểu thiên tài này, chúng ta thấy được nhiều mặt rất giống với Long vương gia, nhưng chẳng qua là sinh sai thời thế nên mới không có được chân ái, tình cờ đổi lại cả hai đều bị rước bởi hai anh cực soái, cực kỳ tài, cực kỳ giàu luôn. Lại nói về lúc Long tiểu thiên tài mới xuyên không, em ấy còn nghĩ là anh công muốn chơi trò cổ trang với em ấy nên đầu tư cả một tòa cung điện và người hầu, phục sức y chang phim ảnh. Em ấy còn cố tình muốn tìm cái ổ điện để chơi máy tính nữa cơ, nhưng rõ ràng là thời này làm gì có. Thế nhưng em ấy vẫn ngây ngô cho rằng, ờ, đây là bắt chước độ khó cao :)) Còn về Cô tướng quân, ôi dào, lúc đầu thật sự là không thích em này, nhưng sau khi em bị té thương tỉnh dậy, không nhận ra anh nữa, anh lại bắt đầu thấy tiếc nuối, còn cứ đi theo sau mông em muốn em nhớ lại tình cảm với mình khi xưa nữa cơ. Anh thích hỏi em là em yêu nhất là ai, em nói em yêu nhất con mèo nhà kế bên, anh còn đòi làm thịt con mèo nữa, đáng yêu cực kỳ! Truyện của Nhất Thế Hoa Thường chủ yếu là thiên về hài hước, là một trong những tác giả mình thấy hài lòng nhất vì tình tiết đại bài này viết chưa từng gây với nhau, cảm xúc từ đầu đến cuối lên xuống phập phồng nhưng đều cực thu hút. Thêm vào đó dàn nhân vật phụ như hoàng thượng ca ca cũng quá ưa đáng yêu, ảnh bị bệnh Luyến đệ cuồng, cực thương đệ đệ luôn. Đôi lúc cũng cố ghép đôi đệ đệ mình với Cô tướng quân vì anh biết đệ đệ yêu Cô tướng quân sâu sắc, chẳng qua anh không biết, giờ đệ đệ mình không phải đệ đệ ban đầu nữa rồi, anh cứ thế dắt đệ đệ đi bán thật triệt để nha! Nói “túm” lại, mình cực lực đề cử truyện này với chị em luôn nhé! *** Long Thiên Tài quần áo mũ nón chỉnh tề, rửa mặt xong thì mở rộng cửa bước ra ngoài, dọc theo hành lang gấp khúc quấn đầy cây tử đằng mà chậm rãi đi. Hắn ngẩng đầu, như thường lệ trong viện tên thiếu gia ngốc kia đang cần cù và thật thà luyện võ, từng chiêu từng chiêu uy vũ sinh uy. Ánh sáng ban sớm chiếu vào khuôn mặt tuấn lãng của người nọ, khiến cho y càng tỏ vẻ anh khí bức người. Hắn chán muốn chết nhìn một lúc, nghĩ đến sau này ngày ngày đều trải qua như vậy, nhất thời cảm xúc dâng trào, liền đi vào thư phòng, mài một chút mực, cầm lấy bút lông mà tiêu sái viết chữ trên giấy Tuyên Thành. Câu đầu tiên: thủ tiện hại nhân mệnh. (thủ tiện hại nhân mệnh: thủ tiện (bàn tay đê tiện) là làm chuyện lén lút, chuyện xấu; cả cụm có thể hiểu là làm việc xấu mà hại tới tính mạng mình) Tên thiếu gia ngốc kia đã luyện công xong, vào cửa hỏi: “Đang làm cái gì?” “Viết hồi ký.” Không khí trầm mặc. Long Thiên Tài thở dài, buông bút rồi nặng nề nhìn y, đau đớn mà nói: “Đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không hiểu thì phải hỏi, ngươi có nghĩ thế nào cũng đâu có ra, lỡ như nghẹn ra bệnh lão tử còn phải nuôi ngươi, cho dù lão tử là Vương gia lắm tiền, nhưng chúng ta cũng không thể tăng thêm gánh nặng cho quốc gia, không thể làm sâu mọt của nước nhà!” “…” Ngốc thiếu nói: “Hồi ký là cái gì?” “Ngươi có thể hiểu là một loại truyện ký, bản Thiên Tài đang viết tự truyện.” Ngốc thiếu trầm mặc một lát: “… Xin hỏi Vương gia năm nay bao nhiêu?” “Hai mươi lăm.” “…” Long Thiên Tài nhìn giấy Tuyên Thành, nghĩ đến trước khi xuyên, thở dài một tiếng: “Ngươi có biết nếu như ông trời cho ta một cơ hội, thì ngày hôm đó ta sẽ làm gì không?” Nói xong cũng không chờ y đáp, liền phẫn hận: “Chắc chắn ta sẽ chặt phứt cánh tay này đi luôn!” “… Cho chó ăn?” Long Thiên Tài hừ hừ: “Ngươi bị ngốc à, chó chỗ chúng ta ăn đồ ăn cho chó.” “…” Long Thiên Tài liếc hắn một cái: “Nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không hiểu thì phải hỏi…” Ngốc thiếu vội vàng chen ngang: “Ta có thể đoán đồ ăn cho chó là ý gì.” “… Được rồi”. Long Thiên Tài cầm bút viết tiếp mấy chữ như gà bới, mà trong đầu thì hàng loạt ký ức hiện về, bắt đầu mọi chuyện phải nói từ ngày hôm đó. Phải, chính là từ ngày hắn làm cái chuyện lén lút kia … Long Thiên Tài vốn tên là Long Tuấn Hạo, là cậu ấm của một tập đoàn tài chính lớn, từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều hết mực. Hắn thích máy vi tính, điện thoại, ti vi, đèn pin, … tóm lại là tất tần tật các thể loại thiết bị điện, thích người khác khen hắn là thiên tài, cũng thường xuyên tự xưng mình là thiên tài. Nghe thì có vẻ tự kỷ nặng, nhưng quả thật hắn có quyền kiêu ngạo. Hắn là hacker, cũng tự nhận mình là một hacker trâu bò, nên dĩ nhiên phải đầu nhập vào một tổ chức xã hội đen trâu bò không kém, tiện thể thoát khỏi cuộc đời u ám hắn sống bấy lâu. Boss nhà hắn tên Lôi Nham, ghét nhất bị đàn em phản bội, cũng ghét nhất chuyện địa vị bị khiêu khích. Mà người ta thường nói tài cao mật lớn, cho nên Long Thiên Tài nhân lúc giữa trưa nhàn rỗi gần chết, đột nhiên hứng khởi mà lén lút xâm nhập máy vi tính của boss Nham, không may là vừa nhìn thấy một bí mật kinh thiên động địa thì liền bị boss phát hiện.   Mời các bạn đón đọc Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.