Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Đến Muộn

Hai người đẹp đôi, đính ước vui vẻ và quan hệ với nhau ở mức hợp tác. Họ quý mến chứ không đắm say, thân thiện chứ không thân mật, và trước ngày Sara đi Pháp thì kỷ niệm nồng nàn nhất giữa nàng với vị hôn phu chỉ giới hạn vài nụ hôn phớt nhẹ dưới trăng. Nhưng vài tuần sau, Sara trở về với sức hấp dẫn hoàn toàn mới mẻ. Vẫn những đường nét ấy, nhưng Rey thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên mê hồn, mái tóc đỏ hung thành rực rỡ, tấm thân săn chắc trở thành mềm mại hơn và lúc nào cũng như bốc lửa. Rey không hiểu tại sao, chỉ cố cưỡng để mối quan hệ giữa họ đừng dấn sâu vào gắn bó. Nhưng một buổi tối mất kiềm chế, chàng đã ôm nàng vào lòng, và đúng khoảnh khắc môi chạm môi, chàng nhận ra người đang đứng trong tay chàng không phải là Sara, không phải người chàng đã từng đính ước... *** Trước khi kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, Rina thấy nàng bị xoay đi, tay nàng khóa chặt trong tay chàng, và cả hai đang hối hả bước về phía thang máy. “Sara, anh đã gọi cho em suốt một tiếng liền. Anh gọi cả số máy cầm tay và số ở nhà vì không biết chắc em đã quay lại đảo chưa. Anh không hiểu vì sao em không thông báo giờ bay cho anh. Anh có thể đến sân bay đón em mà. Tại sao em không hề gọi cho anh?” “Tôi...” nàng mở miệng. Đầu óc nàng đang cố sức để theo kịp với chàng. Điện thoại di dộng ư? Đương nhiên rồi, Sara chắc chắn đã lờ đi những cuộc gọi của chàng. Số hiện tại của chị ấy đăng kí ở New Zealand nhưng có thể nghe gọi quốc tế, nàng biết nàng không thể đơn giản chỉ nói chị ấy đã thay số. Hãy nghĩ đi nào! Nàng tự bảo mình, Sara sẽ nói gì, làm gì trong trường hợp này? Rina đành bám vào biện pháp đơn giản nhất, “Em xin lỗi, em đánh mất điện thoại. Anh biết em mà”. “Giờ thì chẳng quan trọng nữa. Anh rất mừng vì em đã đến đây”. “Nhưng em...” Ánh nhìn của chàng khiến nàng ớn lạnh. Chỉ một phút trước thôi, đôi mắt ấy ấm áp và chào đón là thế, giờ đã đột ngột lạnh lẽo, vùng trán giữa hai hàng lông mày của chàng nhíu lại. “Anh nhận được tin xấu. Benedict gặp tai nạn. Alex vừa gọi cho anh. Chúng ta sẽ đến thăm nó và Abuelo ở bệnh viện, ơn Chúa là em đã đến, tiết kiệm thời gian cho cả hai ta”. “Benedict ư?” “Thằng ngốc”. Reynard khẽ gật đầu, “Em biết nó lái xe như thế nào rồi đấy. Có vẻ như con đường ven biển dẫn tới vườn nho đã hạ gục nó cùng với cái đống sắt vụn chất lượng cao mà nó vẫn gọi là xe hơi”. “Cậu ấy không sao chứ?” “Có đấy. Chúng ta không biết chắc nó đã mắc kẹt trong xe bao lâu nhưng đội cứu hộ đã mất tới gần một giờ đồng hồ để lôi nó ra khỏi đống đổ nát. Nó đang trong phòng phẫu thuật”. Giọng của Reynard khô khốc khi phát âm những từ cuối Rina vô thức nắm chặt những ngón tay của chàng trong tay nàng, “Em chắc cậu ấy sẽ ổn thôi”, nàng cố gắng bình tĩnh hết mức có thể. Nhưng thực ra sâu trong lòng nàng đang hoang mang cực độ bởi tin xấu. Làm thế nào nàng có thể nói với Reynard nàng không phải người chàng đang nghĩ tới. Benedict là em út trong số ba anh em nhà Castillo, đó là tất cả những gì nàng nhớ từ một email của Sara. Nàng cũng nhớ Sara từng nói Benedict trông coi việc sản xuất rượu nho của gia đình. “Anh rất mừng vì có em ở đây”, Reynard nói, xiết chặt tay nàng, “Em cũng mừng vì mình đã đến đây”. Nàng thì thầm trả lời, và thật kỳ lạ - nhưng đó là suy nghĩ thật của nàng. Nếu đến cả cô dâu đóng thế là nàng cũng biến mất, thì đó có lẽ là điều cuối cùng chàng có thể nghĩ tới. Ngày mai vẫn còn kịp để nói với chàng sự thật, sau khi họ đã biết Benedict sẽ không sao. Reynard im lặng suốt thời gian họ đi thang máy. Rina có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng từ chàng đang truyền sang nàng như những đợt sóng vô hình, trái tim nàng quặn thắt. Nàng biết nếu như ở vị trí của Benedict lúc này là Sara, nàng sẽ cảm thấy như thế nào. Chắc chắn nàng sẽ chẳng thể làm được gì nữa. Cuối cùng, cánh cửa thang máy cũng mở ra, phía trước là khu tầng hầm đỗ xe ô tô. Reynard đút tay vào túi quần và nàng nhìn thấy đèn pha của chiếc xe rọi sáng lối đi. Dù trong ánh sáng lờ mờ của tầng hầm, chiếc xe hơi vẫn tỏa sáng vì lớp vỏ xe tự thân nó cũng là một tấm gương sáng bóng. Biểu tượng chú ngựa đang lồng ở mũi xe đã nói lên xuất xứ xa xỉ của nó. Lòng nàng tràn đầy nỗi băn khoăn. Cho tới lúc này, Reynard del Castillo đã có đầy đủ mọi tiêu chuẩn nóng của chị gái nàng. Chàng cao ráo, lịch duyệt, và rõ ràng tiền không phải là vấn đề với chàng. Rina không thể nhận ra có điểm nào ở chàng không hấp dẫn chị gái mình. Vậy thì vì sao Sara lại băn khoăn về việc có thể chị ấy đã mắc sai lầm? Và vì sao chị ấy nghĩ đến chuyện phải ra đi để tìm câu trả lời? Sara cũng không tỏ vẻ đang trốn chạy một điều gì đó. Thông thường, chị ấy luôn đối mặt với mọi chuyện thay vì bỏ trốn. Rốt cuộc vì sao chị làm như vậy? Dù rõ ràng chàng đang vô cùng lo lắng cho em trai và chỉ nóng lòng muốn lao tới bệnh viện, Reynard vẫn mở cửa sau xe cho nàng và đợi đến khi nàng ngồi vào ghế mới đóng cửa và tiến về phía vô lăng, điều đó khiến nàng ngạc nhiên. Nàng vốn là một phụ nữ độc lập, và luôn làm tốt việc tự chăm sóc bản thân. Nàng tôn trọng và tuân thủ sự công bằng trong mọi việc. Nhưng kiểu lịch lãm cổ điển ấy vẫn hấp dẫn một cách kỳ lạ. Và đó chưa phải là toàn bộ sự hấp dẫn ở người đàn ông này. Trong không gian khép kín của chiếc xe hoi, toàn bộ giác quan của nàng hướng về phía chàng. Dù trên xe có điều hòa, nàng vẫn nhận ra hơi ấm tỏa ra từ chàng, những chuyển động tự tin của bàn tay chàng đặt trên vô lăng và cần lái khi chàng tăng tốc đưa xe vọt khỏi bãi đỗ, hướng ra phía bên ngoài chói nắng, đó còn chưa kể đến mùi thơm tinh tế của nước hoa mà chàng sử dụng. Nàng nhắm mắt, chầm chậm hít thật sâu, bóc tách trong suy nghĩ từng tầng lớp của mùi hương ấy. Mùi hương gợi cho nàng nhớ tới cảm giác đang nhấm nháp từ từ một trái xoài chín mọng, từng lát rất mỏng, và bên dưới hương vị trái cây ấy là một hương thơm khác. Một mùi hương cay nồng. Hoắc hương ư? Có thể lắm chứ. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, nó cũng đang khiến nàng ngây dại. Sự ngây dại hoàn toàn không nên có khi mà chính bản thân nàng vừa bị đá phăng bởi chồng sắp cưới và vẫn đang phải suy nghĩ về chị gái nàng. Rina cố mở mắt. Chuyện này thật lố bịch. Nàng không phải kiểu người dễ dàng điên đảo chỉ vì vẻ bề ngoài và sự tồn tại của một người đàn ông. Những hấp dẫn mê đắm hoàn toàn trái ngược với bản năng đầy lý trí, biết điều của nàng, và nó khiến nàng hơi lo sợ. Thậm chí ngay cả trong những ngày tháng yêu đương mặn nồng nhất, khi nàng đồng ý chung sống với Jacob phần đời còn lại của mình, nàng cũng chưa bao giờ có cảm giác mê đắm với anh ta như với người đàn ông đang ngồi cạnh nàng. Nàng cố xua đuổi ý nghĩ đó. Có lẽ do nàng quá mệt... và có thể tình cảm của nàng đang bị tổn thương sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Đúng vậy, đó chính là nguyên nhân. Đêm nay nàng sẽ nghỉ ngơi và ngày mai sẽ nói sự thực với Reynard. Nàng hé miệng, ép mình thở bằng miệng, nỗ lực tống khứ nỗi xúc động đang ngày càng lớn bên trong nàng. Bỗng nhiên, việc phải nói sự thật với chàng vào ngày mai trở nên rất xa vời. Khi họ bước ra khỏi xe bên ngoài bệnh viện, Rina đã đứng bên cạnh xe trước khi Reynard đi vòng sang để mở cửa cho nàng. Tuy nhiên, chàng vẫn giữ bàn tay nàng trên cánh tay chàng khi họ bước qua cánh cửa bệnh viện. Quá dễ hiểu vì sao chị gái nàng lại say đắm người đàn ông này nhanh chóng đến thế. Chàng chính là hình mẫu mà chị em nàng mơ ước. Nàng không hề thấp bé, đứng chân trần cũng phải cao đến hơn một mét bảy mươi, nhưng chàng vẫn cao hơn nàng hẳn một cái đầu và có thần thái của kẻ chỉ huy, cùng với vẻ hấp dẫn giới tính tinh tế. Thế là quá đủ để mọi người phụ nữ trưởng thành phải thèm muốn. Tập trung đi, Rina tự dặn mình khi họ bước qua bàn tiếp tân sáng bóng của bệnh viện, Reynard đi thẳng tới thang máy. Tất cả các biển hiệu ở đây đều được viết bằng ba thứ tiếng: Tây Ban Nha, Pháp và Anh, nên nàng hiểu họ đang đi thẳng tới phòng phẫu thuật. Đột nhiên nỗi căng thẳng ập đến trong nàng. Điều gì sẽ xảy ra nếu những thành viên khác trong gia đình nhận ra nàng không phải là Sara? Lúc đó nàng phải làm gì? Nàng cố gắng hít thở để trấn tĩnh. Vì sao người ta cần phải nghi ngờ kia chứ? Nếu chính Reynard, hôn phu của Sara cũng không nhận ra ngay sự khác biệt, nghĩa là không ai khác có thể nhận ra. Ở tầng có phòng phẫu thuật, họ được chỉ tới một phòng đợi riêng. Rina lập tức để ý đến một người đàn ông đẹp trai khác, người mà nàng ngờ rằng chính là anh trai của Reynard, Alexander. Anh đang đứng gần cửa sổ, vòng cánh tay ôm lấy một phụ nữ mảnh mai, an ủi cô dù gương mặt anh cũng thể hiện đầy đủ mọi nỗi lo âu mà họ đang cùng chịu đựng. Mái tóc của anh sẫm màu hơn Reynard, thì đường nét của gia tộc vẫn thể hiện rất rõ ràng. Nhìn kỹ hơn, Rina nhận ra chính người phụ nữ đang an ủi anh chứ không phải điều ngược lại. Khi vừa nhìn thấy em trai, Alex rời khỏi vợ và bước tới bên em trai. Tình cảm mà anh em nhà del Castillo dành cho nhau thể hiện rõ ràng trong cái ôm dài im lặng. “Có gì mới không?”, Reynard hỏi khi họ buông nhau ra. “Không gì hết”, Alex nói, giọng khàn đi. “Bác sĩ nói chắc phải mất vài giờ”, người phụ nữ nhẹ nhàng góp lời. Bỗng cô nhận ra Rina đang đứng gần cánh cửa, cô tiến tới gần nàng, “Hẳn em là Sara. Chị rất tiếc vì lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta lại trong hoàn cảnh như thế này”. Lần gặp gỡ đầu tiên ư? Sara chưa bao giờ gặp gia đình của Reynard ư? “Cô ấy vừa mới trở về sau chuyến thăm bạn bè ở Pháp. Em thậm chí còn không để cho cô ấy kịp thở”. Reynard quay về phía Rina và kéo nàng về phía mình, “Alex, Loren, đây là Sara Woodville, vợ sắp cưới của em . “Mừng em đến với gia đình của chúng ta”, Alex nói, cầm tay nàng và cúi xuống để đặt lên má nàng một nụ hôn kiểu châu Âu, “Loren nói đúng, anh rất tiếc khi gặp em như thế này, nhưng anh mừng em đã đến đây vì Reynard”. “Cảm ơn anh”, nàng đáp, nhưng trước khi nàng kịp nói gì thêm, tiếng ồn ào ngoài phòng đợi khiến họ phải chú ý. Khi cánh cửa mở ra, từng tràng tiếng Tây Ban Nha liến thoắng vang lên. Những đường nét của người nhà del Castillo hiện rõ trên gương mặt người đàn ông lớn tuổi vừa đẩy cửa bước vào. Cả người ông đổ dồn lên một chiếc gậy bằng gỗ sáng bóng phía trước, theo sau là một người đàn ông trung tuổi, với gương mặt vừa lo lắng lại vừa như có lỗi. “Tôi đến thăm ông ấy ở bệnh viện để trực tiếp báo tin, ông ấy đã đánh cắp chìa khóa xe của tôi. Tôi cố gắng ngăn ông ấy lại rồi, thưa các cậu, nhưng ông ấy không nghe”, người trẻ hơn nói. “Nghe ư? Hừ!”. Người tóc bạc nạt, “Cậu nghĩ là ta đã quá già, không hỗ trợ được các cháu trai của ta khi chúng cần đến nữa ư?” “Đừng lo, Javier, Abuelo ở cùng chúng tôi là được rồi. Sao ông không đi tìm xem quanh đây có cà phê tử tế để uống không?”, Reynard nói, bước lên trước đỡ lấy cánh tay của ông mình. “Tôi biết khẩu vị của tất cả những người khác rồi, nhưng còn tiểu thư, cô thích dùng cà phê như thế nào?”, Javier hỏi. “Cà phê đặc có sữa, cám ơn ông”, Rina khẽ cười mỉm trả lời. “Cháu quên hết lễ nghĩa rồi phải không?”, ông già quở trách cháu trai, “Cô gái này là ai?” Giọng nói hơi run với một ngữ điệu Anh đặc sệt của ông trái ngược hẳn với ánh mắt soi thấu sắc lẻm khi ông nhìn Rina. Trong khoảnh khắc, nàng tự hỏi liệu có phải ông đang nhìn xuyên qua nàng không, nhìn ra việc nàng đang giả mạo chị gái sinh đôi của mình. “Đây là Sara Woodville, hôn thê của cháu”, Reynard nhẹ nhàng đáp. “Đã đến lúc cô ấy trở lại. Ta bắt đầu nghĩ cô ấy là sản phẩm do trí tưởng tượng của cháu. Bà gia sư đó không chờ đợi ai, cháu biết đấy. Hãy nhớ lấy lời của ta. Vụ tai nạn này của Benedict”, ông vừa nói, vừa vung tay chém vào không khí, “nó thực ra không phải là vụ tai nạn, ta đảm bảo”. “Abuelo, đủ rồi”. Giọng của Alex sắc lạnh, “Benedict luôn liều lĩnh với tính mạng của mình mỗi khi ngồi sau tay lái. Không sớm thì muộn nó cũng lĩnh đòn đau. Chẳng liên can gì tới việc..”. “Cháu muốn phủ nhận đến bao giờ cũng được, cháu của ta. Nhưng sự thật thì sờ sờ trước mặt cháu đó. Còn bây giờ, cháu trai của ta đâu? Ta muốn gặp nó”. Ông già hung hăng giậm mạnh chiếc gậy bằng bàn tay xương xẩu lên sàn nhà bóng láng, và Rina bỗng nhận ra vì sao mấy anh em không muốn ông đến bệnh viện. Ông hoàn toàn không biết tình trạng thật sự của Benedict nguy hiểm như thế nào. Nàng hết đưa mắt nhìn ông lại nhìn sang các cháu trai của ông, đặc biệt là Reynard. Gương mặt chàng tràn ngập lo âu, bóng đen phủ tối đôi mắt nâu của chàng. Rõ ràng thương tích của Benedict rất nặng, đe dọa tới tính mạng. Tại sao nhất định cả chàng và Alex phải giữ kín bí mật với ông của họ? Và giờ đây, ông đang yêu cầu được gặp mặt cậu cháu út của mình. Rõ ràng họ vô cùng tôn trọng ông, điều này thấy rõ trong cung cách xử sự của họ, làm thế nào để nói với ông sự thật. Không cần suy nghĩ đến lần thứ hai, Rina tiến lên phía trước, vòng tay qua cánh tay của ông già, “Thưa ông del Castillo, cháu đã đi cả ngày hôm nay và rất mệt. Cháu muốn ngồi. Ông có thể cùng cháu ngồi xuống mấy chiếc ghế kia và chúng ta có thể trò chuyện để hiểu rõ về nhau hơn không?” Thực ra nàng không hề phóng đại sự việc. Nàng đã kiệt sức, nàng đã phải di chuyển liên tục, và vẫn đang phải đứng trong suốt hai ngày qua. “Cái gì thế này?”, ông già nhảy dựng lên. Rina lập tức bắn một cái nhìn lo lắng về phía Reynard trong khi chàng chỉ khẽ nhướn lông mày lên. “Cháu xin lỗi. Cháu đã nói gì sai phải không?”, nàng vội vàng nói. “Rey, cháu có thể giải thích không? Tại sao vợ sắp cưới của cháu lại gọi ta là ông del Castillo?” Đôi môi quyến rũ của Reynard giãn ra thành một nụ cười khẽ, báo cho Rina chút thông tin về lý do nàng khiến ông già bực bội. “Cháu nên gọi ông là xê-ni-ô đúng không? Cháu xin lỗi, tiếng Tây Ban Nha của cháu...”. Nàng thấy mình suy sụp hẳn. Nếu tiếng Tây Ban Nha của Sara đã vượt xa trình độ mới bắt đầu mà hai chị em nàng từng học cùng nhau từ xưa trong thời gian sống ở nước ngoài thì sao? “Là lỗi của cháu. Lẽ ra cháu nên giới thiệu cẩn thận cả hai người thay vì chỉ làm một nửa trách nhiệm. Sara, đây là ông của anh, Aston del Castillo”, Reynard chen vào. “Cháu phải gọi ta là Abuelo”, ông già trả lời, mắt đột nhiên lấp lánh, “Nếu cháu thực sự muốn kết hôn với cháu trai của ta”. Từ phía bên kia phòng, Rey quan sát Sara mặt đang tái đi vì những lời của ông chàng, lòng tràn ngập sợ hãi. Đương nhiên nàng sẽ không thể hiện bản chất cuộc đính hôn bốc đồng của họ. Chàng biết cả hai đã nhập cuộc với một chút phóng túng, cả hai đều không có ý định thực sự nghiêm túc trong việc này. Thậm chí Sara từng nói, để xem gió sẽ thổi hai người tới đâu. Chính thái độ ấy đã biến nàng vào vai hôn thê một cách hoàn hảo. Chàng cần một lễ đính hôn mà cô dâu tương lai không đòi hỏi quá nhiều sự cam kết trong khi vẫn đảm bảo ông của chàng thôi hò hét việc chàng phải kết hôn. Chàng ngờ rằng ngay thời điểm này, Sara cũng chẳng kỳ vọng gì ở một đám cưới, cũng như chàng. Nếu Abuelo ngừng kêu than về lời nguyền kì quặc, cả hai lại có thể trở về như bình thường. Và trong vòng vài tháng, chàng và Sara có thể chia tay trong vui vẻ, không để lại những cảm giác nặng nề cho nhau. Đương nhiên, kể từ sau hôn lễ thành công của Alex và Loren, ông già Abuelo còn tranh đấu mạnh mẽ hơn vì lời nguyền ấy. Không thể phủ nhận rằng kể từ sau đám cưới của hai người - tuy chỉ một thời gian ngắn - nhưng tình hình tài chính của gia đình họ cũng như nền kinh tế của toàn đảo Isla Sagrado đã vững mạnh lên rất nhiều. Abuelo càng vin vào cớ đó để tuyên bố nếu cả ba anh em chàng đều kết hôn, lời nguyền sẽ được hóa giải và đem lại sự thịnh vượng cho cả gia tộc. Nhưng Reynard vẫn nghi ngờ về lời nguyền của bà gia sư. Abuelo đã bị ám ảnh quá mức bởi vấn đề này trong những tháng qua, thậm chí ông già còn tuyên bố đã nhìn thấy bóng ma của bà ta. Nếu như lời của ông già là đáng tin, thì những lời nói cuối cùng của bà ta với người tình mang họ del Castillo của mình là nguyên nhân gây ra mọi cái chết trong dòng họ của chàng, đó là chưa kể sự tuột dốc của cả nền kinh tế trên đảo Isla Sagrado. Suy nghĩ đó quá nực cười, nhưng chàng và các anh em của mình rất yêu ông già, cả ba đều chuẩn bị tinh thần làm tất cả mọi việc nếu cần để biến những ngày tháng cuối của ông thật hạnh phúc. Thậm chí cả khi đối với chính Reynard, việc đó đồng nghĩa với chuyện chàng phải kết hôn. Rey tự nhiên nhận ra sự im lặng kéo dài trong căn phòng. Chàng tiến tới phía bên kia của Sara và hôn lên chóp mũi lốm đốm tàn nhang của nàng, chàng thích thú phát hiện ra gò má của nàng đang ửng hồng.Mời các bạn đón đọc Wed At Any Price #2: Tình Yêu Đến Muộn của tác giả Yvonne Lindsay.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Áo Khoác Lông Chồn
Ngay từ lần xuất bản đầu tiên vào năm 1935, Áo khoác lông chồn đã trở thành cuốn sách bán chạy nhất nước Mỹ. Nhà văn John O'Hara - tác giả của tiểu thuyết - đã lấy cảm hứng từ thông báo tìm thấy xác một cô gái trẻ đẹp trôi dạt vào bãi biển Long Island. Đây có thể chỉ là một tai nạn, một vụ giết người hay tự tử? Không ai biết được sự thật về cái chết ấy, nhưng John O'Hara đã chộp lấy tấn thảm kịch này và tưởng tượng ra cuộc đời đầy thăng trầm của một người con gái ở New York vào đầu những năm 1930. Nhà văn O'Hara đã khéo léo khắc họa chân dung cuộc sống của cô gái Gloria Wandrous trẻ đẹp từ giây phút cô tỉnh dậy trên một chiếc giường lạ đến khoảnh khắc cuộc đời của cô chấm dứt. Với sự chân thực đến xấc xược và sự thính nhạy độc đáo, Áo khoác lông chồn đã bóc trần những sự thật thường là xấu xa và được che giấu, ẩn nấp dưới cái vẻ bên ngoài của một xã hội quay cuồng vì ảnh hưởng của cuộc Đại Suy thoái. Có thể nói đây là một tuyệt phẩm trên văn đàn nước Mỹ. *** Một nước Mỹ năm 1935 được miêu tả: "Nhiều đam mê ngấm ngầm, nhiều quy tắc bất thành văn. Có nhiều người giàu không kể xiết và có những anh hùng không được tôn vinh…" Tên sách: Áo khoác lông chồn Tác giả: John O’Hara Dịch giả: Đinh Thị Thanh Vân NXB Văn hóa Sài Gòn   Nhắc đến John O’Hara, người ta thường nghĩ ngay tới cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Appointment in Samarra” (Hẹn gặp ở Samarra) – tác phẩm đầu tay gắn với tên tuổi của tác gia nước Mỹ này chưa bao giờ rời khỏi danh sách 100 tiểu thuyết hay nhất mọi thời đại. Nếu như “Hẹn gặp ở Samarra” từng được đánh giá là đạt đến vẻ đẹp kinh điển của một tác phẩm hiện thực trong thế kỷ 20 thì có một tiểu thuyết khác của ông lại được ví như cuốn “biên niên sử của nước Mỹ”. Tác phẩm ấy là “BUtterfield 8” – được xuất bản ở Việt Nam dưới cái tên “Áo khoác lông chồn”. “Áo khoác lông chồn” ra mắt lần đầu năm 1935, thời điểm mà theo tác gia Fran Lebowitz là lúc nền văn hóa cũng như kinh tế của nước Mỹ đang hồi nhiễu loạn: “Năm 1935, nhiều sự việc không nói ra thì tốt hơn. Nhiều đam mê ngấm ngầm, nhiều quy tắc bất thành văn. Có nhiều người giàu không kể xiết và có những anh hùng không được tôn vinh… Năm 1935, chỉ số Dow Jones đóng cửa ở mức 144.13, không những cho thấy tác động của nạn Đại Suy thoái, mà còn truyền đạt một ý nghĩa đặc biệt, đây là một giai đoạn có không ít việc buôn bán ngoài luồng. Năm 1935, Luật cấm buôn bán rượu mới hết hiệu lực được hai năm, sau khi kéo dài mười ba năm liền. Trong nhiều thành công khác, nó còn có tác dụng dân chủ hóa hoàn toàn và rất quái đản tính chất vụng trộm của nền đạo đức, chi phối các cuộc ngoại tình của tầng lớp thượng lưu Mỹ…” Trong bối cảnh ấy, John O’Hara đã tái hiện lại một cuộc đời đầy những biến động của cô gái trẻ Gloria Wandrous. Mồ côi cha từ rất sớm, Gloria sống trong sự bao bọc của một người mẹ mẫu mực và người bác ruột hết lòng yêu thương, chiều chuộng cô. Nhưng rồi bi kịch thứ nhất xảy đến. Gloria bị lạm dụng tình dục bởi thiếu tá Boam – bạn quân ngũ của bác cô. Cô gái 12 tuổi rơi vào tình trạng rầu rĩ và suy nhược, nên buộc phải chuyển đến New York. Từ một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, có giáo dục, Gloria trở thành một kẻ say xỉn, “nhẵn mặt” hầu hết các quán rượu lậu ở New York. Ở tuổi 20, Gloria đã trở thành người đàn bà sành sỏi chốn tình trường. Bước ngoặt lớn thứ hai trong cuộc đời Gloria là gặp gỡ và quen biết Liggett – một người đàn ông đã có vợ và hai con.   Từ một mối quan hệ qua đường, cô gái trẻ đem lòng yêu người đàn ông đáng tuổi bố mình. Rồi trong một lần ở cùng nhau, bị chi phối bởi phút bốc đồng của những đam mê nhục dục, Liggett đã xé rách chiếc váy dạ hội của Gloria. Điều này tiếp tục đẩy cuộc đời Gloria vào một bi kịch mới: Bi kịch đánh cắp chiếc áo khoác lông chồn trị giá 6.000 đô la và được bảo hiểm với giá 3.000 đô la.   Chẳng phải ngẫu nhiên mà tác phẩm mang tên “Áo khoác lông chồn”. Thứ đồ xa xỉ ấy cũng giống như bộ mặt của giới thượng lưu Mỹ trong thời Đại Suy thoái. Nó là thứ vỏ bọc bên ngoài đẹp đẽ và hào nhoáng, nhưng phù phiếm và vô giá trị về mặt tinh thần. Nó là món quà người chồng tặng cho vợ mình để minh chứng tình yêu nhưng thực chất chính anh ta lại là kẻ ngoại tình đáng khinh nhất.   Nó – chiếc áo lông chồn ấy cũng vẫn là vật cuối cùng mà Liggett tìm đến sau khi chạy trốn như một kẻ tội phạm khỏi con tàu mà Gloria tội nghiệp đã bỏ mạng. Vẫn theo Fran Lebowitz thì John O’Hara đã: “hiểu rõ hơn bất cứ nhà văn Mỹ nào khác rằng, giai tầng có thể vừa bộc lộ vừa nhào nặn lên tính cách, sự hời hợt có thể trọn vẹn đến vô cùng, và quần áo có thể thực sự làm nên con người ra sao”.   John O’Hara viết “Áo khoác lông chồn” ở tuổi 29. Điều này giúp lý giải một cách thấm thía rằng giọng điệu từng trải, thông thái và lối văn chương chân thực mà tinh tế ấy không phải được tạo nên bởi một ngòi bút nhiều trải nghiệm mà bởi một tài năng đáng ngưỡng mộ, cộng với một tầm hiểu biết sâu sắc.   Cũng bởi thế mà tờNew York Times từng có lời khen tặng: "O’Hara chiếm giữ vị trí độc nhất trong nền văn học đương đại của Mỹ. Ông là nhà văn Mỹ duy nhất tái hiện xã hội Mỹ trong cái cách mà nó đã được thể hiện trong tác phẩm của Henry James về nước Mỹ, hay dưới ngòi bút của Proust về nước Pháp". “Áo khoác lông chồn” xứng đáng được coi là một tuyệt phẩm trên văn đàn nước Mỹ. Năm 1960, tác phẩm này đã được chuyển thể thành phim với sự tham gia của hai ngôi sao điện ảnh hàng đầu Elizabeth Taylor và Laurence Harvey. Bộ phim mang về cho huyền thoại Elizabeth Taylor giải Oscar Nữ diễn viên xuất sắc nhất. *** John O’Hara (1905-1970) viết “Áo khoác lông chồn” năm ông mới 29 tuổi. Tác phẩm trở thành kiệt tác và gần công chúng hơn khi được chuyển thể thành phim với sự tham gia diễn xuất của hai ngôi sao điện ảnh hàng đầu: Elizabeth Taylor và Laurence Harvey năm 1960. Áo khoác lông chồn được cho là “biên niên sử của nước Mỹ”. Ngòi bút sinh động và thực tế của John O’Hara đã bóc trần đời sống xã hội Mỹ những năm 30 với những suy thoái về kinh tế và sự chao đảo về đạo đức.   Nhân vật chính của câu chuyện là Gloria Wandrous. Cha cô là một nhà hoá học đã chết vì phóng xạ, Gloria sống cùng mẹ và bác ruột tên là Vandanm. Tuổi thơ của Gloria diễn ra trong tình yêu thương, sự hy vọng của mẹ và bác trai. Nhưng bất hạnh bắt đầu đổ ập xuống cuộc đời của Gloria từ khi thiếu tá Boam - một người bạn quân ngũ của bác cô - sau một lần đến nhà chơi đã giở trò lạm dụng tình dục đối với cô. Giống như nhiều nạn nhân của bi kịch bị lạm dụng tình dục khác, cô bé 12 tuổi Gloria có những biểu hiện khác thường: hay rầu rĩ, hơi suy nhược. Cuộc đời Gloria thực sự rẽ sang một hướng khác. Cô buộc phải chuyển đến môi trường mới để tiếp tục sống và học tập những mong quên đi bi kịch của mình. Nhưng cô đến New York đúng thời điểm nước Mỹ đang trên đà đại suy thoái về kinh tế và đạo đức, lối sống của xã hội Mỹ đang bị chao đảo nặng nề. Gloria chỉ là nạn nhân, nhiều cô gái trẻ khác cũng chỉ là nạn nhân. Sau một lần nạo thai vì vui vẻ với chàng sinh viên trường Yale, Gloria dần dần trở thành người đàn bà sành sỏi chốn tình trường. Cho đến khi gặp Ligget, gã đàn ông đã có vợ và hai cô con gái, thì cô lún sâu hơn vào bùn lầy không thể rút chân ra được. Để thoả mãn đam mê nhục dục, Ligget đã xé toang váy áo của cô. Chính hành động lúc say tình này mà Ligget đã vô tình đẩy cô đến bi kịch khác: Bi kịch của kẻ ăn cắp chiếc áo khoác lông chồn đắt tiền, chiếc áo có giá trị tới 10.000 USD và được đóng bảo hiểm tới 4.000 USD. Chiếc áo khoác lông chồn bị mất, cuộc hôn nhân của gia đình Ligget bị dồn đến bên bờ vực thẳm. Nhưng có điều Ligget thấy kỳ lạ, ông vừa thấy ghê sợ Gloria nhưng lại thấy đam mê cô khủng khiếp. Điều này ông chỉ nhận ra khi phải đứng ở lằn ranh của cuộc hôn nhân đổ vỡ. Người đàn ông thứ hai của Gloria và luôn sát cánh bên cô là Eddie Brunner. Anh cũng nhiều lần muốn có được Gloria nhưng luôn bị ám ảnh rằng cô là mẫu đàn bà dễ dãi và từng chung đụng với nhiều người tình. Eddie Brunner được tác giả xây dựng như một người đàn ông tình nghĩa, một người bạn đích thực. Anh biết mọi bi kịch, sự đổ đốn của Gloria nhưng vẫn luôn âm thầm bảo vệ và xót thương cho cô. O’Hara đã tạo nên nhân vật của mình với sự chân thực đến táo bạo, sự thính nhạy độc đáo đã bóc trần thói xấu xa được che giấu, ẩn nấp dưới cái vẻ bề ngoài của một xã hội quay cuồng bởi Đại suy thoái. T.T. Review Mời các bạn mượn đọc sách Áo Khoác Lông Chồn của tác giả John O'Hara & Đinh Thị Thanh Vân (dịch).
Đứa Con Của Thời Tiết
Tình thơ, gặp gỡ và chia ly là những vòng sóng đồng tâm trong thế giới Shinkai Makoto. Từng có cô Yuki chia tay Takao ở Khu vườn ngôn từ để đến dạy văn cho Mitsuha ở Your Name. Nay lại có Mitsuha và Taki chia tay Your Name. để sang ĐỨA CON CỦA THỜI TIẾT, gặp gỡ các tâm sóng mới là Hina và Hodaka.   Đứa con của thời tiết phác ra thương yêu cô đọng giữa hoang mang của đô thị lớn và ngặt nghèo hơn, là giữa hoang mang của một thời đại biến đổi khí hậu bấp bênh.   Vì một sự cố tình cờ, Hina được tạo hóa ban cho năng lực đặc biệt: làm nắng. Năng lực ấy càng thêm nhiệm màu khi đặt vào bối cảnh Nhật Bản hứng mưa triền miên, mưa đến mức vòm trời âm u trở thành cơm bữa, nước dâng gặm dần các đảo, và Tokyo có nguy cơ biến thành đô thị kênh đào.   Nhưng đến đây, phong cách song hành nhất quán của Shinkai lại trỗi dậy. Trong lạc có bi, trong hạnh phúc sẵn chia ly, được ban phép màu ắt phải đánh đổi. Đứa con của thời tiết cũng không thể tùy ý tắt bật nắng mưa mà không phải trả giá gì. Theo sau một lần làm nắng, là chất chứa hàng chuỗi ăn mòn, hối hận, mạo hiểm, giải cứu, và đằng đẵng cách xa.   Cũng như Your Name, ĐỨA CON CỦA THỜI TIẾT tiếp tục đan cài giữa truyền thống và hiện đại, huyền thoại và thực tế, nguy cơ và mộng ước, thiên tai và con người… nhưng có điểm khác là, lần đầu tiên hạnh phúc cá nhân đã được nhấn mạnh, nhân vật đã bứt mình khỏi tâm thế bao la vì mọi người. *** SHINKAI MAKOTO Sinh năm 1973 ở Nagano. Là đạo diễn phim hoạt hình. Năm 2002, bộ phim ngắn Tiếng gọi từ vì sao xa do anh tự thực hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Sau đó các tác phẩm Bên kia mây trời, là nơi hẹn ước, 5 centimet trên giây, Những đứa trẻ đuổi theo tinh tú, Khu vườn ngôn từ, Your Name. lần lượt ra đời và nhận được khá nhiều giải thưởng trong nước. Tiểu thuyết do anh chấp bút, dựa trên nội dung của những bộ phim anh đạo diễn như 5 centimet trên giây, Khu vườn ngôn từ, Your Name. cũng được đánh giá cao.   IPM xuất bản: • 5 centimet trên giây • Khu vườn ngôn từ • Your Name. • Tiếng gọi từ vì sao xa (Shinkai Makoto, Ooba Waku) • Bên kia mây trời, là nơi hẹn ước (Shinkai Makoto, Kanoh Arata) • Những đứa trẻ đuổi theo tinh tú (Shinkai Makoto, Akisaka Asahi) *** Chuyện cậu kể Tiếng còi ngân dài dưới màn mưa tháng Ba báo hiệu phà sắp rời bến. Rung động mạnh khi thân phà to lớn rẽ biển băng về phía trước lan từ mông lên khắp cơ thể. Vé của tôi là vé phòng hạng hai, nằm sát đáy phà. Chuyến hải trình tiến ra Tokyo kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, đến tối phà mới cập bến. Đây là lần thứ hai trong đời tôi đón chuyến phà này ra Tokyo. Tôi đứng dậy, bước tới cầu thang dẫn lên boong. “Hình như tên đó có tiền sự…” “Nghe đâu cậu ta vẫn bị cảnh sát theo dõi…” Sau vụ việc xảy ra tại Tokyo cách đây hai năm rưỡi, tôi bắt đầu nghe mấy lời đồn như thế ở trường. Bị nói này nói nọ cũng chẳng hề gì (thật ra tôi còn thấy đồn đại là tất nhiên), song tôi vẫn không hé răng với ai trên đảo về vụ việc xảy ra ở Tokyo hè năm đó. Tôi từng đề cập vài chi tiết, nhưng chưa bao giờ nhắc đến phần quan trọng nhất, kể cả với bố mẹ, bạn bè hay cảnh sát. Một mực giữ riêng câu chuyện của mùa hè ấy, tôi tìm đến Tokyo lần thứ hai. Giờ tôi đã 18 tuổi. Lần này đi là để sống tại thành phố ấy. Và để gặp lại người ấy. Cứ nghĩ đến đây là ngực tôi lại nóng ran, mặt như có lửa đốt. Tôi leo nhanh hơn để mau ra hứng gió biển. Đặt chân lên boong, tôi liền bị gió lạnh và mưa quất mạnh vào mặt. Như muốn thu hết chúng vào người, tôi hít thở thật sâu. Gió vẫn lạnh nhưng đã nức hơi xuân. Cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba… Giờ này cảm giác đó mới rộn lên trong lòng tựa bản thông báo đến muộn. Chống khuỷu tay lên thanh vịn, tôi trông về phía hòn đảo đang dần lùi xa rồi ngước nhìn vùng trời cuồn cuộn gió. Vô vàn hạt mưa nhảy múa nơi xa hút tầm mắt. Vào khoảnh khắc ấy, tôi bỗng rùng mình, toàn thân nổi gai ốc. Lại nữa rồi. Tôi bất giác nhắm chặt mắt, bất động. Nước mưa táp vào mặt, tiếng mưa không ngừng dội vào màng nhĩ. Mưa vẫn rơi ở đó suốt hai năm rưỡi nay. Tựa nhịp đập con tim không thể lặng im dù có cố nín thở. Tựa đôi mắt không bao giờ chìm hẳn vào bóng tối dù gắng nhắm thật chặt. Tựa cõi lòng không cách nào bình yên dù nỗ lực trấn tĩnh. Tôi chậm rãi thở ra và mở mắt. Mưa. Mưa liên tục bị hút xuống mặt biển đen thẫm, nhấp nhô như hít thở. Chẳng khác nào trời và biển bắt tay nhau, nghịch ngợm xô đẩy mặt nước. Tôi bỗng thấy sợ. Từng đợt run rẩy dâng lên từ thẳm sâu cơ thể. Tôi ngỡ mình sắp bị xé rách, sắp rã thành từng mảnh. Bám chặt thanh vịn, tôi hít vào thật sâu qua mũi. Hình ảnh người ấy lại hiện về như mọi khi. Cô gái với đôi mắt to, biểu cảm sinh động, tông giọng biến hóa liên tục và mái tóc dài buộc thành hai chùm. Rồi tôi nghĩ, “Sẽ ổn thôi.” Cô ở đó. Cô đang sống ở Tokyo. Chừng nào còn có cô, tôi còn được gắn kết với thế giới. “… Vậy nên Hodaka à, đừng khóc.” Đêm ấy, trong khách sạn ở Ikebukuro nơi chúng tôi ẩn nấp, cô đã nói thế. Tiếng mưa giội xuống trần nhà nghe như tiếng trống vọng tới từ xa. Tóc cô thơm mùi dầu gội hai đứa dùng chung, giọng nói dịu dàng như thể sẵn sàng thứ tha tất cả, làn da ánh sắc trắng xanh giữa bóng tối. Tất cả quá đỗi sống động, đến độ tôi bỗng có cảm giác lúc này mình vẫn đang ở đó. Phải chăng chúng tôi quả thật vẫn ở khách sạn, và tôi chỉ tình cờ gặp hiện tượng kí ức ảo giác mà tưởng tượng cảnh bản thân ở tương lai đi phà? Phải chăng lễ tốt nghiệp hôm qua lẫn chuyến phà hôm nay đều là ảo giác, còn tôi thực sự vẫn nằm trên giường khách sạn? Rồi sớm mai thức dậy, mưa đã tạnh, cô vẫn ở bên tôi, diện mạo thế giới vẹn nguyên như trước giờ, và một ngày như mọi ngày lại bắt đầu? Còi hú vang. Không, không đúng. Tôi xác nhận xúc giác khi nắm lấy thanh vịn sắt, xác nhận mùi thủy triều, xác nhận hòn đảo dần khuất bóng nơi chân trời. Nhầm rồi, giờ không phải buổi tối. Chuyện đã lùi xa vào quá khứ. “Tôi” đang lắc lư trên phà này là tôi thực sự. Ngẫm kĩ đi. Nhớ lại từ đầu đi. Tôi vừa nhìn màn mưa chăm chăm vừa nghĩ. Trước khi gặp lại cô, phải hiểu hết những việc đã xảy đến với hai đứa. Không, dẫu không hiểu cũng phải suy nghĩ cho cặn kẽ. Chuyện gì đã xảy đến với chúng tôi? Chúng tôi đã lựa chọn gì? Còn tôi, sắp tới nên nói gì với cô? Căn nguyên của mọi việc… Phải, có lẽ là hôm đó. Ngày cô chứng kiến hiện tượng kia lần đầu tiên. Sự việc mà sau này cô kể tôi nghe chính là khởi đầu của tất cả. * Mẹ cô hôn mê suốt nhiều tháng nay. Trong phòng bệnh nhỏ chỉ có âm báo điện từ đều đặn phát ra từ màn hình theo dõi bệnh nhân, tiếng tút dài của máy thở và tiếng mưa dai dẳng đập vào cửa sổ. Cùng với đó là bầu không khí tách biệt đặc trưng của những phòng bệnh có bệnh nhân nằm lâu ngày. Ngồi trên ghế đẩu cạnh giường bệnh, cô nắm chặt bàn tay chỉ còn da bọc xương, dõi theo chiếc mặt nạ oxy đều đặn chuyển màu trắng mờ theo nhịp thở, đăm đăm ngắm hàng mi khép chặt của mẹ. Dầu bị nỗi bất an đè nặng, cô vẫn một lòng cầu nguyện. Cầu cho mẹ tỉnh lại. Cầu cho gió mạnh thổi tới như vị anh hùng xuất hiện giữa lúc nguy nan, quét sạch những thứ u ám và nặng nề, bất kể u uất, lo lắng hay mây đen, rồi gia đình ba người lại có thể tươi cười sánh bước dưới trời quang. Tóc cô chợt lay động. Tiếng nước tong tong nho nhỏ vẳng vào tai. Cô ngẩng đầu. Cửa sổ vốn khép chặt, vậy mà rèm vẫn khẽ đung đưa. Ánh mắt cô bị hút về phía khoảng trời ngoài khung cửa. Vầng dương đã chiếu rọi tự khi nào. Mưa chưa ngừng, nhưng một khe hở nhỏ đã xuất hiện giữa tầng mây. Những tia sáng mảnh lách qua khe hở, soi sáng một điểm trên mặt đất. Cô căng mắt nhìn. Vô số tòa nhà trải dài hút tầm mắt. Duy có sân thượng của một trong số đó bừng sáng tựa diễn viên đứng dưới ánh đèn sân khấu. Như thể nghe ai gọi, cô chạy ào khỏi phòng bệnh. Cô dừng bước trước một tòa nhà bỏ hoang. Các kiến trúc lân cận đều mới toanh, riêng tòa nhà phức hợp này mục nát, xám xịt như bị thời gian lãng quên. Hàng loạt biển hiệu gỉ sét phai màu, nào “Bi-a”, “Cửa hàng kim khí”, nào “Lươn”, “Mạt chược”… treo tứ phía. Cô ngẩng đầu, nhìn qua lớp ô nhựa trong suốt. Nắng quả thật đang rọi xuống sân thượng. Liếc sang hông tòa nhà, cô thấy bãi đỗ xe nhở cùng cầu thang thoát hiểm hoen gỉ cũ kĩ dẫn lên sân thượng. Hệt một vũng ánh sáng. Leo hết cầu thang, cô sững lại giây lát, mê mẩn ngắm cảnh sắc trước mắt. Sân thượng có lan can bao quanh, rộng chừng phân nửa hồ bơi dài 25 mét. Gạch lát nền vỡ gần hết, phủ một lớp cỏ dại xanh mướt. Ở góc sân có một cổng torii[1] nhỏ đứng im lìm như nằm trong lòng bụi cây. Nắng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng xuống cổng. Dưới chùm nắng, màu đỏ tươi ánh lên lấp lánh bên những hạt mưa. Đây là nơi duy nhất rạng rỡ giữa thế giới mưa phủ mờ này. Cô chậm rãi băng qua sân, tiến về phía cổng. Cứ mỗi bước giẫm trên lớp cỏ mùa hè đẫm mưa, âm thanh loạt soạt êm tai lại vang lên cùng cảm giác đàn hồi dễ chịu. Những tòa cao ốc trắng đục vươn mình thẳng tắp sau màn mưa. Không gian ríu rít tiếng chim non. Dường như đâu đây có tổ chim. Thoảng trong đó là âm thanh tuyến Yamanote xa xôi tựa hồ vẳng đến từ thế giới khác. Cô đặt ô xuống đất. Cái lạnh của cơn mưa ve vuốt đôi gò má mịn màng của cô. Sau cổng torii có một ngôi miếu nhỏ bằng đá, hoa tím li ti mọc kín xung quanh. Không biết ai đã đặt hai cỗ xe ngựa vong hồn[2] dùng cho lễ Obon[3] tại đó. Trông chúng như bị vùi vào vạt hoa. Một bằng cà tím, một bằng dưa chuột, đứng trên bốn que tre mảnh. Gần như vô thức, cô chắp tay, khẩn thiết cầu nguyện. Cầu cho mưa tạnh. Cô chậm rãi khép mi, vừa cầu nguyện vừa bước qua cổng. Cầu cho mẹ tỉnh lại và cùng cô bước đi dưới trời quang. Qua khỏi cổng torii, không khí lập tức thay đổi. Tiếng mưa ngừng bặt. Và rồi cô mở mắt… giữa bốn bề là trời xanh. Gió lớn thổi cô bay bồng bềnh trên tầng không cao vời vợi. Không, chính xác là cô đang rẽ gió rơi xuống. Tiếng gió hú trầm thăm thẳm chưa từng nghe trong đời cuộn xoáy xung quanh. Cứ mỗi nhịp thở ra, hơi thở lại đông trắng, lấp lánh bay lượn giữa vùng trời xanh thẳm. Vậy mà cô không hề sợ hãi, cảm giác kì lạ như thể đang mơ trong khi vẫn tỉnh táo. Dưới chân là những cột mây vũ tích trông như cây súp lơ khổng lồ trôi lơ lửng. Mỗi đám mây phải rộng đến mấy kilomet, tạo nên một khu rừng trên không tráng lệ. Cô chợt nhận thấy sắc mây đang biến đổi. Từng đốm xanh nối nhau xuất hiện trên đỉnh những đám mây, nơi bằng phẳng như đồng bằng và tiếp giáp với không khí. Cô mở to mắt theo dõi cảnh tượng ấy. Giống thảo nguyên quá. Những chấm màu xanh lục nhộn nhịp hiện ra rồi biến mất trên đỉnh mây, nơi mà người dưới đất chắc chắn không thể nhìn thấy. Để ý kĩ, cô còn thấy thứ gì đó bé xíu tựa sinh vật sống tập trung thành đàn khắp bốn bề. “… Cá?” Quần thể khoan thai uốn lượn thành hình xoáy ấy giống hệt đàn cá. Cô vừa rơi vừa nhìn không chớp mắt. Vô số cá đang bơi lội giữa bình nguyên trên mây. Đột nhiên, ngón tay cô chạm phải thứ gì đó. Cô kinh ngạc nhìn xuống tay. Quả nhiên là cá. Những chú cá nhỏ với cơ thể trong suốt bơi qua ngón tay và tóc cô như những cơn gió có trọng lượng. Có con vây dài ve vẩy, có con tròn như sứa, có con lại mảnh dẻ như cá sóc. Bầy cá trong suốt muôn hình muôn vẻ lấp lánh như lăng kính dưới nắng. Chẳng rõ tự khi nào, cô đã bị vây giữa đàn cá trời. Trời xanh, mây trắng, màu xanh lục lao xao, đàn cá ánh sắc cầu vồng. Cô đang hiện diện giữa thế giới trên không đẹp đẽ và kì lạ, chưa từng nghe qua mà cũng chưa từng tưởng đến. Cuối cùng, mây đen vần vũ dưới chân cô dần biến mất như thể tan chảy. Phố phường Tokyo mênh mông hiện ra dưới tầm mắt. Từng tòa nhà, từng chiếc xe, từng tấm kính cửa sổ tắm mình dưới nắng, kiêu hãnh rực sáng. Cô cưỡi gió, chầm chậm đáp xuống thành phố vừa tái sinh sau khi được mưa gột rửa. Cảm giác hợp thể lạ lùng từ từ lan đi khắp người. Bằng một dạng giác quan tồn tại trước cả ngôn từ, cô hiểu rằng mình là một phần của thế giới. Mình là gió, là nước, là xanh, là trắng, là trái tim, là nguyện ước. Niêm hạnh phúc cùng nỗi day dứt lạ thường xâm chiếm châu thân. Và rồi, ý thức dần tan biến tựa hồ lún sâu vào tấm đệm dày.. * “Cảnh tượng đó… Có thể những gì tớ thấy khi ấy đều là mơ…” Cô từng nói với tôi như thế. Song đó không phải mơ. Giờ đây chúng tôi đã biết đó là thật. Sau ngày cô kể tôi nghe, hai đứa còn tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh tương tự một lần nữa, chiêm ngưỡng thế giới trên trời không ai biết đến. Vào mùa hè tôi cùng cô trải qua năm ấy, trên bầu trời Tokyo, chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của thế giới. Mời các bạn mượn đọc sách Đứa Con Của Thời Tiết của tác giả Shinkai Makoto & Mỹ Trinh (dịch).
Trái Tim Ngọt Ngào
Với một cơ thể đầy thương tích, một tâm thần chìm sâu trong ám ảnh và một trái tim đau khổ, Archie Sheridan quay về với cuộc sống cùng hai đứa con và người vợ cũ mà anh từng yêu thương nồng nàn… Nhưng dường như càng cố gắng anh càng chìm sâu hơn trong nỗi ám ảnh với Gretchen Lowell! Trở lại với công việc, anh gặp ngay một tình huống tương tự vụ án đầu tiên lúc mới vào nghề: Thi thể một cô gái trẻ bị phân hủy được tìm thấy trong công viên, trùng khớp địa điểm phát hiện ra nạn nhân đầu tiên của Gretchen. Và rồi một điều không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra: Gretchen trốn thoát khỏi nhà tù. Liệu Archie có bắt được ả để kết thúc tất cả, dù biết rằng mình có thể trở thành nạn nhân cuối cùng của Mỹ nhân đoạt mạng - Gretchen Lowell? *** Chelsea Cain Archie và Gretchen- Kẻ Săn Đuổi và Cơn Ác Mộng của cuộc đời. Mối quan hệ giữa Archie và Gretchen là một câu hỏi lớn cho những ai theo đuổi series này. Đó là một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng theo nhiều khía cạnh và hơn hết, là một mối quan hệ vô cùng khó chịu, khiến người ta vừa bực bội bất lực, lại vừa bị cuốn hút sâu sắc. Gretchen xâm nhập vào cuộc đời của Archie từ lúc nào, ngay chính anh ta cũng không hề biết, nhưng ả là một cơn ác mộng thực sự, phá hoại cuộc đời, sự nghiệp và cả gia đình nhỏ êm ấm của anh. Archie là một nhân vật được xây dựng khác biệt, một con người tồn tại hai thái cực khiến người đọc vừa thương vừa ghét – một cảnh sát thương thiện có trách nhiệm nhưng là một gã đàn ông tồi. (Thật ra từ tồi này, tôi đã giản lược gấp đôi so với nỗi bức xúc của tôi về nhân vật này, với phương diện là một người phụ nữ.) Gretchen giết người từ rất sớm, không biết từ khi nào và lý do vì sao. Ả là một bí ẩn cuốn hút đáng nguyền rủa, một dấu chấm hỏi to bự về thân thế và cuộc đời của ả. Nạn nhân đầu tiên của Gretchen (theo sự nhận định của cảnh sát) là một cô gái tên Heather Gerber, cô gái điếm không thân thích và bị sát hại dã man, xác vứt ở một khu rừng. Đây là cái xác đầu tiên trong cuộc đời làm cảnh sát của Archie, và anh ta ngàn lần không ngờ đến, đó sẽ là vụ án thay đổi hoàn toàn số mệnh của mình. Mười hai năm lần theo dấu vết Gretchen Lowell, Archie dần dần bị ả huỷ hoại đến cùng cực từ tâm hồn đến thể xác. Ả như một con giòi có ánh vàng, bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu, bên trong thối nát bấy nhiêu và không ngừng luồn lách và đục khoét bất kỳ người nào có lợi cho mục đích của ả. Gretchen tàn nhẫn và máu lạnh, ả giết người không chùn tay, ả tìm niềm vui trong sự giết chóc. Ả thú nhận: “Nó là vấn đề làm phong phú cảm xúc trong em. Nó là quyền năng.” Chính thế, Gretchen vờn Archie như Mèo vờn Chuột, vờn anh ta mất cả lá lách, sẹo đầy rẫy người và phải sống bằng thuốc giảm đau, ả vờn anh ta, và chơi trên đầu trên cổ cả lực lượng cảnh sát, chỉ để thoã mãn cái “quyền năng” trong tư tưởng của ả. Còn Archie? Anh ta tập họp mọi ưu điểm và khuyết điểm của một người đàn ông, một cảnh sát tốt và một “con mồi có trách nhiệm”. Archie luôn ý thức được rằng anh ta cần săn đuổi Gretchen Lowell, giam ả sau song sắt, moi ra mọi thông tin về các nạn nhân của ả và buộc ả nhận mọi tội danh đã gây ra. Archie luôn mang một tín niệm rất lớn rằng đó là nhiệm vụ của riêng anh ta, và đặt nó lên hàng đầu. Anh ta không ảo tưởng về việc thực thi công lý với lý tưởng anh hùng, anh ta làm thế bởi cảm thấy một sự liên hệ vô hình với những vụ án mở chưa có lời giải và trách nhiệm công vụ luôn mang trên mình. Nhưng theo một hướng nào đó, việc săn đuổi Gretchen là minh chứng cho sự hấp dẫn của ả đối với anh ta, sự hấp dẫn chết chóc nhưng đầy ma mị mà anh ta không cách nào thoát khỏi. Ả không cần phải câu dẫn Archie theo cái cách của những phụ nữ tầm thường thích chen chân vào gia đình người khác. Ả ngọt ngào và quấn quít khi gần khi xa như mùi tử đinh hương, len lỏi vào tâm trí Archie và ngự trị xúc cảm của con mồi, đẩy anh ta xa ra khỏi gia đình và trói buộc anh ta vĩnh viễn trong lời nguyền và tội lỗi. Về phần Archie, anh ta trượt dài vào cái hố bùn và lún sâu trong sự tuyệt vọng một cách tự nguyện, anh ta sẵn sàng huỷ hoại bản thân để buộc Gretchen vào vòng lao lý, nhưng vẫn ôm ấp ảo mộng và nhục dục dành cho ả. Đó là sự lựa chọn tồi tệ và đốn mạt của một gã vừa mang chứng PTSD, vừa mắc hội chứng Stockholm, nghiện nặng thuốc giảm đau với lá gan trên bờ vực cấy ghép. Cũng như Sự Im Lặng Của Bầy Cừu, series Tim nói chung và tập Trái Tim Ngọt Ngào nói riêng, sở hữu một lực lượng cảnh sát khá mờ nhạt và vô dụng, nhưng bù lại, nhân vật phản diện chính là “spotlight” to bự nhất, cuốn hút nhất. Ở Gretchen có một sự điềm tĩnh biến thái như Hannibal, với cái đầu nhanh nhạy nguy hiểm, thích điều khiển tâm lý người khác, và đôi tay khát máu. Mặt khác, cô ả cũng mang một chút tuỳ hứng và điên loạn như Harley Quinn, hứng thú giết chóc bệnh hoạn của Dexter Morgan, khả năng điều khiển người khác phạm tội như Moriaty và để lại nỗi ám ảnh kinh hoàng trong bóng đêm như Jack Đồ Tể. Sự nguy hiểm của Gretchen không dừng lại ở những cái xác nát bét, hay những miếng thịt bị cắt rời khỏi cơ thể, mà còn là ở khả năng thấu hiểu tâm lý và nét duyên dáng quyến rũ chết người. Tuy có nhiều vấn đề tiêu cực tồn tại trong tính cách nhân vật Archie Sherridan nhưng cuốn sách cực kỳ lôi cuốn với những tình tiết hồi hộp. Chính những vấn đề ấy chính là điểm thu hút khiến tác phẩm đi theo hướng khác và nổi bật so với các câu chuyện truy bắt thường thấy. Các tình tiết vụ án đủ đen tối và máu me, nhưng ngôn từ miêu tả không bị biến đổi theo hướng bạo lực. Tình tiết các khẩu súng phải tránh xa lũ trẻ và cảnh sát hành xử có chừng mực khi tập kết ngôi trường tiểu học khá được lòng độc giả có con nhỏ. Tập Trái Tim Ngọt Ngào khép lại sau một đợt bầm dập khác của Archie Sherridan, sau những nỗ lực truy đuổi cơn ác mộng mang tên Gretchen. Một ngày không xa, ta lại mong chờ những cuộc đối đầu khác. Gigi Bui Mời các bạn mượn đọc sách Trái Tim Ngọt Ngào của tác giả Chelsea Cain & Orkid (dịch).
Phép Màu Tình Yêu
Tiểu thư Johanna kết hôn với Nam tước Raulf khi chỉ mới niên thiếu. Cuộc hôn nhân không tình yêu khiến nàng luôn bị Raulf hành hạ, và lúc gã qua đời, nàng thề sẽ chẳng bao giờ kết hôn lần nữa. Nhưng Đức vua lại yêu cầu nàng tái hôn với một người do ông ta sắp đặt, Johanna có vẻ ưng thuận... cho tới khi anh trai thuyết phục nàng kết hôn với bạn anh, lãnh chúa người Scot điển trai Gabriel MacBain. Ban đầu, nàng vô cùng e sợ người chồng cao ngạo và nóng nảy ấy, nhưng khi nhận được sự quan tâm của Gabriel cũng như cùng hắn chia sẻ những niềm vui tuyệt vời, nàng dần hoài nghi rằng mình đã phải lòng gã chiến binh này. Toàn bộ thị tộc ở Cao nguyên rõ ràng cũng sớm nhận ra lãnh chúa của họ đã hoàn toàn đầu hàng trước tiếng gọi trái tim. Song âm mưu tàn độc của Đức vua cùng tay sai trong cuộc ganh đua quyền lực lại đe dọa sẽ cướp mất nàng khỏi tay Gabriel và hủy hoại người đàn ông mà tình yêu của hắn có ý nghĩa với Johanna hơn những gì nàng hằng mơ... Liệu sóng gió có khiến họ rời xa nhau? Liệu tình yêu thương có thể bù đắp cho những nỗi đau và mất mát của mỗi người? *** Đôi điều về tác giả: Julie Garwood là một tác giả người Mỹ khá thành công ở thể loại tiểu thuyết lãng mạn với hơn 27 đầu sách, 35 triệu bản in được phát hành trên khắp thế giới. Các tác phẩm của Julie thường xuyên góp mặt trong danh sách best-seller của New York Times. Julie viết cả tiểu thuyết lịch sử - lãng mạn lẫn hiện đại lãng mạn pha trộn sự hồi hộp, gay cấn. Bên cạnh Gentle warrior (Chiến binh nhân từ); A girl named summer (Cô nàng mùa hè); Prince Charming (Hoàng tử trong mơ); các series: Crown's Spies (Những chàng điệp viên hoàng gia); Lairds' Brides (Những nàng dâu quý tộc); Highlands' Lairds (Những quý tộc miền cao nguyên)...The Secret (Điều bí mật) là một trong những tác phẩm xuất sắc của Julie Garwood. Sách đã xuất bản và dịch tại Việt nam: Món Quà Tình Yêu Lâu Đài Hạnh Phúc Thiên Thần Hộ Mệnh Danh Dự Huy Hoàng Cô Nàng Sư Tử Rebellious Desire Kẻ Phá Đám Điều Bí Mật Sizzle Người Đàn Ông Lý Tưởng Shadow Music Khát Vọng Nổi Loạn Âm Điệu Bóng Đêm Vì Những Đóa Hồng - Julie Garwood Phép Màu Tình Yêu ... Mời các bạn mượn đọc sách Phép Màu Tình Yêu của tác giả Julie Garwood.