Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngạo Khí Hoàng Phi

Nàng xuất thân vốn là vị tiểu công chúa của tập đoàn Lăng Thị, tuy nhiên không biết vì sao lại  lưu lạc đến Long Hiên hoàng triều vốn là một nơi không hề có trong lịch sử.... Vậy cũng không sao, nhưng chẳng biết thế nào nàng lại trở thành tần phi của hoàng đế, hơn nữa chỉ là một phi tử nhỏ địa vị thấp hèn.  Không sao cả, nàng nhẫn nhịn! Chờ nàng ra khỏi cung rồi thì phải như chim bay cao trên trời, như cá bơi lội dưới biển. Hình như  ông trời không vừa lòng với nguyện vọng quá mức tốt đẹp của nàng, nên khiến nàng nhận lầm hoàng đế là thái giám, không những thế còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Mà tên hoàng đế này không biết bị bệnh gì… sống chết không chịu cho nàng đi. Hoàng đế Âu Dương Chính Hiên của Long Hiên hoàng triều – kiếp này chỉ yêu mình nàng, vì nàng mà từ bỏ hậu cung. Vương gia – người xưa nay hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt – có tình ý với nàng, quyết sống không chung chăn, chết chung huyệt. Thiên hạ đệ nhất sát thủ  Vô Dạ cũng đến “góp vui” – ta nguyện ý vì nàng mà buông kiếm. Thật rối loạn… Đây rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh của nàng? *** Review Góc Review: Lăng Ngạo Tuyết/ Tiêu Vũ Tình x Âu Dương Chính Hiên Mình đã đọc truyện này vào 25/10/2016. Ấn tượng của mình về nữ chính là nàng không tệ, nam chính phải là hoàng đế nhưng phải quỳ xuống năn nỉ nàng thì nàng mới chịu tha thứ. Lúc đó mình còn khen nữ chính mạnh mẽ, dứt khoát; còn nam chính thì bỏ danh dự để sửa sai. Bây giờ quay lại thấy cmt khá trái chiều, nhiều người chê nam nữ chính. Mình quyết định nhảy hố ngay lập tức để xem thực hư thế nào :3 Nữ chính Lăng Ngạo Tuyết ở hiện đại là hoa khôi của trường. Một ngày cô từ chối không biết bao nhiêu người; cô còn được những nữ sinh thân thiết tặng cho cô nụ hôn gió, cùng những tiếng thét chói tai như gặp được thần tượng. Những chi tiết này theo mình thì lố, dù đẹp cách mấy đi chăng nữa, mình vẫn cảm thấy lố. Hơn nữa, Ngạo Tuyết là kiểu ngủ gục, trốn học nhưng vẫn giành hạng cao trong trường; cô là người thừa kế của tập đoàn Lăng thị – một tập đoàn không có đối thủ (tác giả nói chứ mình không bịa ra nha); cô là tiểu thư nhà giàu nứt vách đổ vỏ nhưng giả vờ là người có gia cảnh nghèo. Những điều kể trên làm ấn tượng ban đầu của mình giảm xuống, vì truyện có nguy cơ giống truyện teen. Mình vẫn cày tiếp vì hi vọng ở cổ đại sẽ tốt hơn. Khác với vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh, ôn nhu, Ngạo Tuyết là người cực kỳ, cực kỳ bạo lực. Nàng học rất nhiều môn võ, và là một nữ bá của trường. Ước mơ một lần được xuyên không, nên Ngạo Tuyết được xuyên đến Long Hiên hoàng triều, còn Tiêu Vũ Tình lại xuyên đến hiện đại. Ngạo Tuyết xuyên vào thân xác của Tiêu Vũ Tình, thiên kim của Tri phủ, là đệ nhất tài nữ trong kinh thành. Nàng “bị” hoàng đế sắc phong làm chiêu dung, do nguyên chủ cố tình biểu hiện kém, không tranh sủng. Ở chương 3, Chính Hiên đang chuẩn bị cải trang vi hành thì gặp Vũ Tình đang thả diều. Hắn đột nhiên muốn tới gần nàng, và sau đó hắn cùng nàng trò chuyện, hắn quên luôn việc cải trang vi hành. Ấn tượng ban đầu của mình với nam chính giảm sút trầm trọng. Thay vì lo chuyện công, hắn lại ngồi lại bên cạnh mỹ nhân. Hắn làm hoàng đế mà quá dễ dàng rung động như thế, thật vô lý! Mình cày đến chương 10 liền không thể cố gắng thêm nữa. Nam phụ Âu Dương Cẩn Hiên tuy cũng đột ngột yêu Vũ Tình, nhưng hắn đỡ hơn Chính Hiên. Cẩn Hiên tuy chỉ là vương gia nhưng hắn trông giỏi giang hơn cả Chính Hiên. Mình rất thất vọng về nam chính. Văn phong của truyện không tốt lắm, khá giống truyện teen, không chỉ riêng ở hiện đại, mà ở cổ đại còn tệ hơn nữa. Nữ chính được miêu tả là xinh đẹp, giỏi võ. Mình lại chẳng thấy nàng có gì đặc sắc cả. Xuyên tới cổ đại mà không biết “nhập gia tuỳ tục”, lúc nào nàng cũng suy nghĩ nông cạn, là một kiểu não tàn nhẹ. Nàng khá nhố nhăng, trẻ con, hành động mà không biết suy nghĩ. Có thể kể đến việc nàng cứ khiến cho tỳ nữ bên cạnh ngạc nhiên vì cách nói chuyện điên điên khùng khùng của nàng. Nàng còn chửi to “cẩu hoàng đế, hoàng đế chết tiệt” trước cung của Chính Hiên. Nếu không phải truyện này là truyện sủng và Vũ Tình là nữ chính, thì nàng đã phải chết không dưới ba lần rồi. Sau khi đọc xong khúc này, mình drop liền vì thấy nữ chính não tàn và nam chính cũng vô dụng, tinh trùng lên não không kém .  Là một hoàng đế, hắn phải có uy nghiêm của hoàng đế, nhưng mình lại chẳng thấy điều này. Ai cũng leo lên đầu lên cổ hắn được cả. Cách hắn hành xử với Nguỵ thừa tướng cũng chẳng thuyết phục mình rằng hắn là hoàng đế có quyền uy không thể xâm phạm. Điều làm mình thấy buồn cười là việc Chính Hiên dễ dàng yêu Vũ Tình như vậy, cưng chiều nàng như vậy, vậy mà hắn lại không tin nàng, dẫn đến hiểu lầm về sau. Theo như mình nhớ, Vũ Tình rời khỏi cung. Chính Hiên đến sống cùng nàng ở một trong thôn, hằng ngày năn nỉ nàng. Khi hắn quỳ xuống năn nỉ nàng thì nàng mới mềm lòng và quay lại. Mình tính cày tiếp để xem vì sao nam chính bỏ tôn nghiêm như vậy mà mọi người vẫn ghét hắn. Có điều, mình không thể chịu nổi nữa nên đành bỏ cuộc thôi. Cho truyện này 1.5/5 điểm. Truyện này sẽ bị xoá khỏi danh sách yêu thích của mình. Mời các bạn đón đọc Ngạo Khí Hoàng Phi của tác giả Tùy Phong Thanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điều Bác Sĩ Muốn - Tô Thụ
Điều Bác Sĩ Muốn có 33 chương, nhưng thời lượng mỗi chương ngắn, và không khí cũng rất thoải mái. Không có tiểu tam nam phụ mưu hèn kế bẩn, không có ngược nam ngược nữ, không có cảnh nóng cảnh nguội, chỉ có những mẩu chuyện nho nhỏ về cuộc sống hằng ngày, những hành động nhỏ nhặt mang nhiều ý nghĩa của những cặp đôi yêu nhau, và những suy nghĩ quan niệm về tình yêu. Thực ra, trong thực tế cuộc sống, việc cọc đi tìm trâu không hề hiếm. Ông bà ta ngày xưa dùng hình ảnh cái cọc để biểu thị cho người phụ nữ, là bởi vì quan niệm khi đó con gái phải là một thứ gì đó an an tĩnh tĩnh, bị động ở một chỗ. Nhưng thời đại bây giờ đã khác xưa rất nhiều, con gái cũng rất năng động, cũng có thể chủ động trong rất nhiều việc, kể cả là tình cảm. Tuy nhiên, cần phải nhớ một điều rằng, chỉ nên chủ động theo đuổi khi mình cảm thấy chắc chắn về tình cảm của bản thân, cũng như chắc chắn rằng chuyện mình sắp làm sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hay công việc của người mà mình thích. Ít ra nếu không thành công cũng sẽ không khiến mình bị chán ghét. Bị từ chối cũng không sao cả, nhất định phải cho cả thế giới biết, cô đây là độc nhất vô nhị. Không phải là anh, thì sẽ là một người may mắn hơn anh! Mời các bạn đón đọc Điều Bác Sĩ Muốn của tác giả Tô Thụ.
Xuân Về Đế Hậu - Hàm Kỳ
Triệu Chân xuất thân nhà võ, được Tề quốc công sủng ái mà lớn lên.Từ nhỏ nàng đã lăn lộn trong quân doanh, sau này lại lập không ít chiến công, là anh hùng người người kính trọng. Nàng là nữ tướng quân oai hùng, không sợ trời không sợ đất, tính tình sảng khoái. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có thứ nàng không muốn, chứ không có điều khiến nàng không thể. Mặc dù là một nữ anh hùng, thế nhưng Triệu Chân có một tính xấu, đó là mê trai. Thế nên, kiếp trước nàng mới bị nam sắc của Trần Chiêu mê hoặc, khờ dại mà thú chàng, còn vì chàng giành thiên hạ, cuối cùng từ bỏ lưng ngựa, cam chịu làm một con chim bị nhốt trong hoàng cung. Lần nữa trẻ lại, Triệu Chân đã tự hứa với bản thân sẽ không để Trần Chiêu mê hoặc. Thế nhưng, người xưa có câu, nghiện ngập thì có thể cai, mà mê trai thì dù đầu thai cũng khó hết. Thế nên, kết quả Triệu cô nương vẫn bị nam sắc của Trần Chiêu khiến cho thất điên bát đảo, trong lúc nàng chưa kịp nhận ra, đã bị giam hãm trong lưới tình của chàng.  Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra rất nhiều bí mật của chàng. Hoá ra, những năm tháng đã qua ấy, nàng đã hiểu lầm chàng như thế. Hoá ra, trong lớp cát bụi thời gian ấy, có một tình yêu bị vùi lấp. May mắn là số phận cho bọn họ một cơ hội để quay lại, một lần nữa viết lên thời gian giai thoại tình yêu của mình. Trần Chiêu là lục hoàng tử không được sủng ái, mẫu phi xuất thân thấp kém lại sớm qua đời. Nếu không phải chàng có tư sắc, thì lão hoàng đế sẽ không bởi lấy lòng Triệu Chân mà gả chàng qua phủ Quốc Công. Đối với Trần Chiêu, cùng nàng kết thành phu thê chính là một sự giải thoát. Chàng ngưỡng mộ nàng - nữ anh hùng của dân tộc, chàng thích nàng lưu manh, thẳng thắn, thích một người sẽ trực tiếp nói ra. Bọn họ, đã từng ân ái đến thế nhưng rồi điều gì khiến cho cảm tình ấy chẳng còn như lúc ban đầu? Có lẽ là bởi vị trí của nàng quá cao, còn thân phận chàng lại quá thấp, khiến cho lòng người không phục, đâm bọn họ sau lưng. Có lẽ, bởi vì nàng quá tin tưởng tướng lĩnh của mình, khiến chàng khó nói ra những lời thẳng thắn. Có lẽ, bởi vì thiên mệnh của chàng là bước lên ngôi cửu ngũ, khiến cho những mưu toan cứ dần chia cách hai người.  Nửa đời trước, chàng cùng nàng vẫn luôn khắc khẩu, ồn ào đến mức khó lòng dàn xếp nhưng lại không muốn tách ra. Bởi vì vốn dĩ, trong lòng bọn họ vẫn luôn có đối phương. Thế nên, một lần nữa trở về, có thêm thời gian, cởi bỏ khúc mắc, tình yêu sẽ hiện ra, rốt cục Trần Chiêu cùng Triệu Chân cũng hiểu được quý trọng lẫn nhau, ân ái một đời. Nam nữ chính đều là những người thông minh, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên cách biểu đạt cũng khác nhau. Triệu Chân giống như anh mặt trời rực rỡ, thẳng thắn quyết liệt, còn Trần Chiêu lại giống như ánh trăng êm dịu, ôn nhu. Bởi vì chưa tìm được khoảng thời gian giao nhau mà luôn đối chọi. Thế nhưng, mặt trăng ôm lấy mặt trời là quy luật tự nhiên, chỉ cần tìm được thời điểm chính xác, chân tình sẽ hiện ra. Ngoài cặp đôi nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng rất đa dạng. Nhất là cháu ngoại cùng nhi tử của nam nữ chính cực kỳ đáng yêu. Hội nhân vật phụ chỉ có nhây hơn chứ không có nhây nhất. Đáng thương nhất là anh hoàng thượng, nghe đồn bản thân là do thái thượng hoàng lừa thái thượng hoàng hậu uống xuân dược mới được sinh ra, nên mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh nọt, làm nũng mẫu hậu. Tác giả xử lý các tình huống gia đình khá thú vị, vừa hài vừa tình, lại cực kỳ thẳng thắn. Mạch truyện nhanh, cách viết tốt, điểm trừ duy nhất có lẽ là việc Triệu Chân và Trần Chiêu không “già” lại mà sống trong thân phận mới nên cảm giác hơi loạn. “Xuân về đế hậu” là một câu chuyện có thể khiến bạn cảm thấy vô cùng sảng khoái khi đọc. Có thể thỏa mãn từ sắc nữ đến các thanh niên nghiện ngọt, thích sủng và khoái nam nữ cường. Vì thế, hãy nhảy hố dù chưa có bản edit nhé, cv dễ đọc lắm nên đừng bỏ qua chuyện tình bỉ bựa của vợ chồng thái thượng hoàng nhé. Mời các bạn đón đọc Xuân Về Đế Hậu của tác giả Hàm Kỳ.
Chàng Rể Hồ Tiên - Tử Văn
Nàng là Vũ Dương Quận chúa, nhan sắc tựa đóa phù dung, cành vàng lá ngọc dịu dàng, Mười năm trước, tuyết rơi, ngoài ngôi miếu đổ nát cứu được một tiểu bạch hồ, Từ đó, duyên phận gắn kết nàng và “Nó”…. Trên chợ, một nam tử ngồi bán tranh, một thân áo trắng khó giấu vẻ tuấn lãng, Đối mặt với ác bá, hắn điềm nhiên không sợ hãi, bóng dáng đó lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng nàng, Nàng vì giúp hắn hả giận không cẩn thận bị thương, giúp rồi mới biết, thì ra hắn là kẻ ‘thâm tàng bất lộ’. Sau đó, vào ban đêm, hắn đến Vương phủ, chỉ để lại cho nàng thuốc chữa thương, Đồng ý thay nàng vẽ tranh chúc thọ, hơn nữa còn thuần phục ngựa hoang, mua nó cho nàng. Phát hiện hắn mặt lạnh lòng mềm, y thuật trác tuyệt, nàng cầu xin hắn chữa trị cho thứ Vương phi, Nhưng hắn lại hung hăng cự tuyệt, còn tỏ rõ cùng người trong hoàng thất ‘không đội trời chung’, Hiểu cho khúc mắc về oán hận của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm thần y khác. Sau khi quỳ gối trên tuyết lạnh đến nỗi hôn mê, tỉnh lại thấy ánh mắt nan giải của hắn, Thì ra, muốn hắn phá lệ cứu người không phải không được, mà là nàng trước hết phải dâng lên chính mình. . . . . . *** "Mẫu thân, người có thể hay không đồng ý cho con một chuyện?" Bánh butdinh ca ca của nhà ta nói với ta, "Thứ bảy cùng chủ nhật con đi đến trường học đá cầu, người có thể cho con tự đi không?” Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm. "Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn. "COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe." Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút." Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Chàng Rể Hồ Tiên của tác giả Tử Văn.
Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất
Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.