Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Review by Lạc Dung: Chắc hẳn nhiều người đã không còn xa lạ với Tiếu Giai Nhân nữa nhỉ, tác giả này khá nổi tiếng trong dòng truyện sủng ngọt. Và “Em còn động lòng hơn ánh trăng” cũng là một trong những bộ sủng ngọt của Tiếu Giai Nhân. Ngay từ cái tên truyện mình đã thấy được sự lãng mạn, thơ mộng đầy văn chương của Tiếu Giai Nhân.   Nữ chính Lâm Nguyệt khá xinh đẹp, là kiểu con gái dịu dàng hiền lành tốt bụng. Mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo lên thành phố Giang ở trọ và tìm được công việc làm giáo viên toán tiểu học. Cứ tưởng cuộc đời sẽ bình bình lặng lặng trôi qua, ai ngờ do con trai của chủ nhà cho thuê thích cô, mà chủ nhà cho thuê lại khinh thường những người tỉnh lẻ nên kiên quyết đuổi cô ra khỏi nhà, không cho thuê nữa. Trong lúc chán nản đi tìm nhà thì cậu học trò Phó Nam của cô lại đột nhiên ngỏ lời mời cô về nhà mình ở.   Phó Nam là học sinh của Lâm Nguyệt, cậu bé rất quý cô giáo của mình. Vì bố cậu bé suốt ngày đi công tác biệt tăm, mẹ thì đến Bắc Kinh, chỉ để lại cậu cho nam chính Chu Lẫm trông coi chăm sóc. Mà đàn ông thì tính ai cũng xuề xòa, nhất lại còn là cảnh sát hình sự, làm sao trông nổi một đứa trẻ chứ? Phó Nam chán cái cảnh suốt ngày phải đi ăn bên ngoài rồi, thêm nữa cậu bé còn rất thích cô giáo Lâm nữa chứ, đúng lúc này cô giáo Lâm lại không có nhà để thuê, mà nhà chú Chu Lẫm còn thừa một phòng, tội gì không mời cô giáo về ở nhỉ?   Nói là làm, cậu bé quyết định mời cô giáo Lâm về nhà chú Chu ở. Ban đầu Lâm Nguyệt khá sửng sốt và chả hiểu mô tê gì, đến cả Chu Lẫm cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cũng đúng lúc anh đang cần một người có thể chăm sóc Phó Nam, đưa đón cậu bé đi học, nấu ăn cho cậu bé ăn, thay vì tốn tiền mời bảo mẫu, tự dưng lại có một cô giáo xinh xắn trẻ đẹp dâng đến tận cửa, tội gì không nhận chứ? Thế là Lâm Nguyệt quyết định ở nhờ trong nhà Chu Lẫm.   Chu Lẫm là một người khá lạnh lùng và kiệm lời, anh là một cảnh sát hình sự nghiêm túc, mạnh mẽ. Theo lời Phó Nam miêu tả thì chú Chu của cậu bé vừa cao vừa to vừa đen vừa thô kệch :v Thật ra nói một cách hoa mỹ thì là cao lớn rắn rỏi, múi nào ra múi nấy, cơ bắp các thứ không thiếu, lại còn đẹp trai ngời ngời, người ta còn là phú nhị đại đấy nhá. Mỗi tội không sống dựa vào gia đình mà thích làm cảnh sát. Ban đầu cũng chỉ vì nhìn Chu Lẫm trông dữ dằn quá mà Lâm Nguyệt từng từ chối không dám thuê phòng ở nhà anh.   Đây là một câu chuyện tình yêu đơn giản, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô nam quả nữ mà ở bên nhau lâu, tiếp xúc nhiều thì kiểu gì chẳng bén lửa. Thế là hai bên sống chung trong một nhà, nhiều tình huống từ ngại ngùng đến dở khóc dở cười xảy ra, dần dần kéo hai con người xa lạ lại gần nhau. Chu Lẫm nhìn tướng tá dữ dằn là thế ai dè lúc yêu đương cũng mạnh bạo chả kém, khi tỏ tình với con gái nhà người ta mà như hỏi cung, khi cầu hôn thì vừa đơn giản vừa thô bạo, chả có tí lãng mạn nào cả, thế nhưng may cho anh là Lâm Nguyệt thích anh đấy nhé, không thì hơn 30 tuổi đầu vẫn còn là xử nam :)))   Truyện khá ngọt ngào, nhiều lúc hơi sến chút, chắc đó là văn phong của Tiếu Giai Nhân. Gần cuối truyện có chút sóng gió nho nhỏ do nam chính hơi hâm hấp, bị váng đầu vài chương để rồi đòi chia tay nhưng nữ chính mạnh mẽ bám chặt lấy nên cuối cùng sóng gió mới vừa nổi lên đã bị dập tắt. Nữ chính Lâm Nguyệt nhìn bề ngoài như thỏ con yếu ớt mỏng manh nhưng lúc cần quyết tâm, cần mạnh mẽ thì sẽ biến ngay thành con hổ. Kiểu nữ chính như này là mình duyệt!   Bên cạnh đó, truyện có dàn nhân vật phụ khá đáng yêu, ngoài cậu bé Phó Nam láu lỉnh, thông minh ra còn có những chàng trai độc thân trong đội hình sự ngày đêm trêu chọc lão đại rồi lại thương thay cho số phận chó độc thân của mình. Cứ gào mồm đòi nữ chính giới thiệu người yêu không ngừng :)))    Tổng kết, truyện sủng, HE, có chút thịt vụn cực vụn. Edit mượt mà lắm, đọc thích thôi rồi. Truyện có pass nhưng chơi quiz lấy pass là được. Trời lạnh như này đọc truyện sủng cho ấm lòng các chị mẹ ạ ♥ Review by Linh_Hy Tần: Có một nghệ sĩ tài hoa đã từng ngâm câu hát: “Em hỏi anh rằng anh yêu em sâu đậm tới nhường nào, […] hãy ngước nhìn lên, có ánh trăng kia đang nói hộ lòng anh đấy.”* Có một người đàn ông không cần mượn ánh trăng để nói hộ lòng mình, bởi anh đã may mắn tìm được ánh trăng nhỏ của riêng anh. Người đàn ông đó tên là Chu Lẫm. Trong gần ba mươi năm cuộc đời, có lẽ Chu Lẫm không mấy khi nghĩ về chuyện yêu đương hay hôn nhân, chẳng phải vì anh bài xích việc kết hôn mà chỉ đơn giản là công việc đã giành lấy cả thời gian và trí lực của anh. Làm cảnh sát, lại còn là cảnh sát hình sự, đồng nghĩa với việc không có giờ tan làm cố định, không có ngày nghỉ cố định, thậm chí không có cả nơi làm việc cố định. Nơi làm việc của anh là hiện trường vụ án, giờ làm việc là bất cứ khi nào có báo án, ngày nào thủ phạm còn lẩn trốn thì ngày đó còn là ngày anh làm việc. Nơi nào có tiếng gọi, nơi đó có anh, đó là cuộc sống của Chu Lẫm và các đồng sự trong suốt nhiều năm trời. Khi nhận nuôi Phó Nam - cậu con trai của một người bạn, Chu Lẫm ngay lập tức phải đối mặt với vấn đề “khủng hoảng quỹ thời gian”. Một người đàn ông lớn tự chăm sóc cho bản thân còn chưa xong, nay lại phải “đèo bòng” thêm một “người đàn ông nhỏ”. Mà rắc rối là “ông thần con” này lại đặc biệt khó tính. Chu Lẫm đón muộn cậu sẽ xị mặt, đưa đi ăn hàng cậu lại không ưa, giảng bài không được thì cậu lại khóc nháo. Nói chung, người có thể trị được tên quỷ con Phó Nam này chỉ có cô giáo Lâm Nguyệt thôi. Đương nhiên rồi! Cô giáo Lâm Nguyệt vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng lại giảng bài rất dễ hiểu. Trong mắt một đám học trò tiểu học, cô giáo là một nữ thần đích thực. Thế nên, khi Phó Nam thấy cô giáo buồn rầu vì bị chủ nhà trọ bất ngờ đuổi đi, cậu bé không chút do dự, lập tức… kéo cô giáo về làm bạn thuê nhà với chú Chu Lẫm :v Nếu đọc đến đây mà bạn nghĩ rằng thiên thần Phó Nam đang cố gắng kiếm vợ cho ông chú của mình thì rất tiếc, bạn đã lầm to rồi! Đối với Phó Nam, cô Lâm Nguyệt là nữ thần, mà nữ thần thì phải sánh đôi với nam thần, ai đó như thầy khối trưởng chẳng hạn, còn ông chú Chu Lẫm cao to đen đúa hôi rình kia còn lâu mới xứng với cô! Phó Nam muốn rước cô về nhà chỉ đơn giản là muốn giúp cô giáo tìm nhà, cũng để mình có thêm thời gian ở cạnh cô thôi. Dĩ nhiên đề nghị của Phó Nam khiến Lâm Nguyệt dở khóc dở cười, thế nhưng tình thế khó khăn lại không cho cô nhiều lựa chọn. Một mình từ làng quê nghèo hẻo lánh lên thành phố, cuộc sống của Lâm Nguyệt có bao nỗi vất vả. Khó khăn lắm mới tìm được nhà trọ ưng ý, chủ nhà lại đột ngột đuổi cô đi chỉ vì con trai bà ta có ý định theo đuổi cô. Mang theo nỗi uất ức, Lâm Nguyệt lại lê bước trên con đường tìm nhà thuê. Lời đề nghị bất ngờ của Phó Nam đến vào lúc Lâm Nguyệt rơi vào hoàn cảnh bế tắc nhất, chẳng khác gì cơn mưa rào giữa ngày hạn hán. Thế nhưng còn quá nhiều lý do khiến cô do dự, mà cái “lý do” to nhất lại chính là ông chủ nhà đang ngồi lù lù kia. Ngay lúc Lâm Nguyệt đang trong trạng thái ngờ vực cùng đề phòng, Chu Lẫm lại dùng chiếc thẻ cảnh sát để làm vật đảm bảo cho danh dự và đạo đức của mình. Anh cam đoan với cô rằng việc anh để cho cô ở cùng nhà đơn thuần chỉ vì anh cần có người chăm sóc cho Phó Nam, ngoài ra anh không hề có ý định có bất kỳ mối liên hệ nào khác với cô. Sự quả quyết của Chu Lẫm đã khiến Lâm Nguyệt tin tưởng và nhận lời. Ngày cô chuyển nhà, nhìn bóng lưng khoẻ khoắn cùng hai cánh tay chắc nịch nâng hết túi hành lý này đến thùng đồ khác, Lâm Nguyệt đột nhiên càng thêm tin tưởng vào người đàn ông này. Sau khi sống chung, Chu Lẫm giữ đúng lời hứa ban đầu, anh đi sớm về muộn, ăn cơm ngoài, hoàn toàn không tiếp xúc riêng tư với Lâm Nguyệt. Nhưng có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Dù Chu Lẫm có ý định tránh xa Lâm Nguyệt thì cái dạ dày phản chủ của anh cũng không muốn từ chối những món cay cô đặc biệt chuẩn bị cho anh. Rồi những tin nhắn hỏi thăm ngắn gọn nhưng đầy sự quan tâm. Rồi còn sự dịu dàng của cô. Còn cả vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô. Chu Lẫm cứ mải giãy dụa trong rối rắm trong khi con gái nhà người ta đã mê anh đứ đừ đừ từ thuở nào rồi (=_=|||). Mà có tình có ý rồi thì phải làm sao? Đương nhiên phải xáp vào rồi. Xáp đi xáp lại một hồi, thế là cảnh sát Chu chính thức có bạn gái luôn! *vỗ tay vỗ tay* Thế nhưng, mối quan hệ thay đổi đồng nghĩa với mọi thứ xung quanh lại thay đổi. Chu Lẫm không nỡ nhìn Lâm Nguyệt mỗi ngày đều phải chờ mình tới khuya. Anh cắn rứt khi phải bỏ cô lại một mình mỗi khi có nhiệm vụ. Nhưng hơn tất cả, anh sợ nhỡ một ngày nào đó anh không may ngã xuống, nửa cuộc đời sau của cô sẽ chỉ còn đau khổ và tiếc thương. Một Chu Lẫm tưởng chừng vững vàng không gì đánh gục nổi lại mất đi niềm tin ở bản thân trong khi Lâm Nguyệt bé nhỏ của anh lại kiên cường, mạnh mẽ vô cùng. Chỉ một lần này thôi, hãy để cô ương bướng làm trái lời anh đi, đổi lại một đời bên nhau không lìa xa không rời bỏ. * * * * * Nếu như bạn từng biết đến Tiếu Giai Nhân qua những bộ truyện “mặn mà” như “Chín giấc mộng xuân của nữ hái hoa tặc” thì hãy tạm thời quên hết những ấn tượng trước kia đi. Tình cảm của hai nhân vật chính trong “Em còn động lòng hơn ánh trăng” phát triển nhẹ nhàng, ngọt ngào và có phần sâu sắc hơn. Chu Lẫm từ một người qua đường dần dần trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho Lâm Nguyệt, bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió, còn Lâm Nguyệt cũng dùng sự dịu dàng, bao dung và tinh tế của mình xây dựng nên mái ấm để Chu Lẫm trở về mỗi khi mỏi mệt. Ngoài tuyến tình cảm của hai nhân vật chính, truyện còn khắc hoạ phần nào cuộc sống của những cảnh sát hình sự và người thân của họ. Những người như Chu Lẫm và Lâm Nguyệt có được cuộc sống hạnh phúc bên nhau nhưng còn có rất nhiều người không được may mắn như họ, có người vì một phút yếu lòng mà phải sống trong ân hận nửa đời còn lại, cũng có người phải hy sinh tình yêu, hạnh phúc hay thậm chí là cả tính mạng. Nhìn chung, đây không phải một bộ truyện quá xuất sắc để có thể khiến bạn có ấn tượng sâu đậm hay nhớ mãi không quên nhưng với cốt truyện hoàn chỉnh, văn phong ngọt ngào và phần chuyển ngữ mượt mà, tác phẩm của Tiếu Giai Nhân hoàn toàn là một sự lựa chọn rất ổn nếu bạn đang tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, lãng mạn. Biết đâu, cũng giống như Chu Lẫm, bạn lại tìm thấy một bóng hình “còn động lòng hơn ánh trăng”. ___________ (*): Trích lời bài hát “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” từng được thể hiện bởi nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Đặng Lệ Quân, Trương Quốc Vinh,… Bản dịch của Na Xiaholic, có sự sửa đổi của người viết review để phù hợp với nội dung truyện. Mời các bạn đón đọc Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng của tác giả Tiếu Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường - Tiểu Ni Tử
Cuốn sách Gặp Nhau Nơi Thiên Đường là phần 2 của “Nhật Ký Từ Thiên Đường“ Bạn có biết? Trong cuộc đời, chúng ta luôn gặp nhiều người. Có một số người chỉ đi lướt qua chúng ta; Có một số người dừng lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đem đến cho chúng ta nỗi đau đớn xót xa; Có một số người lại ở rất lâu, cùng chúng ta tận hưởng trọn cuộc đời vui vẻ. Nhưng, dù là những người quan trọng hay không quan trọng, đã biến mất hay chưa biết đến, sự xuất hiện của mỗi người chắc chắn đều có ý nghĩa của nó. Nếu như chưa gặp gỡ họ, cuộc đời của chúng ta sẽ mãi mãi có một lỗ hổng lớn. Theo truyền thuyết, quá nhớ mong một ai đó, sẽ đến được cõi trên chín tầng mây. Vì không muốn để cậu phải cô đơn, mình đã đến đây. Người yêu dấu, xin đừng buồn, Thượng đế nói, sự cô đơn chỉ là tạm thời, tình yêu mới là vĩnh cửu *** Có phải tớ đúng là kẻ cực ngốc, đại ngốc không? Ngốc nên mối hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu, đi lướt qua cậu. Khiến cậu phải chờ đợi trong cô đơn, tuyệt vọng, khiến cậu phải biến mất trong đau đớn. Dù ở bên cạnh bao người bết mực quan tâm đến tớ, Mà không có cậu, Tớ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống thật cô độc biết chừng nào. Vì thế, xin cậu hãy thức dậy đi. Chàng hoàng tử đang say giấc của tớ ơi! “Đừng bỏ tớ đi nhé, Hứa Dực ơi, cậu đã đồng ý với tớ rồi mà! Cậu đã đồng ý sẽ ở bên tớ rồi mà! Hu hu...” Vừa khóc vừa gắng sức mở to mắt nhìn, trước mặt tôi chỉ là một vùng sáng trắng mênh mông. Lẽ nào mình lại trở về với làn sương mù trắng xóa ấy rồi sao? Cố gắng nhìn lại thật kỹ, tôi mới nhận ra màu trắng đang đập vào mắt tôi không phải là những giọt sương trong hư vô mà là một bức tường sơn trắng hòa với màu trắng của chiếc ga trải giường và tô điểm thêm cho màu trắng ấy là bộ quần áo vải trắng tôi đang mặc trên người. .. Mời các bạn đón đọc Gặp Nhau Nơi Thiên Đường của tác giả Tiểu Ni Tử.
Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh - Trần Ai
Mala - một cô bé mồ côi từ nhỏ, không biết mình sinh lúc nào, bố mẹ là ai, quê hương là nơi nào. Cô là một đứa bé bị bỏ rơi, điểm này người bà nhặt được cô trước cổng ngồi giáo đường cũ đã nuôi nấng cô không bao giờ giấu giếm cô. Nhưng người bà ấy cũng không ở bên cô được lâu, Mala “chính thức” trở thành trẻ mồ côi từ năm lên bảy tuổi. Cô không biết được cuộc đời mình sẽ đi đến đâu, sẽ ra sao nếu như không có cuộc gặp gỡ tình cờ và trở thành định mệnh đó với Giang Quân. Cũng đơn độc và bị mất những người thân từ khi còn niên thiếu, xuất phát từ sự đồng cảm đó, Giang Quân đã đem Mala về nuôi, chính thức cho cô một gia đình, một cái tên: Giang Nguyệt. Cô lớn lên bên anh, như cái cây non dần ra tán xanh um, mướt mát. Giữa họ là thứ tình cảm lặng lẽ tỏa hương, nhưng không nói ra, tự mỗi người đều thầm lặng tìm cách né tránh. Anh là một người như cha, như anh, đáng tin cậy của cô; một người khác giới mà cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, yêu thương. Nhưng anh không thể đòi hỏi cô mãi mãi ngây thơ như vậy! Cuộc đời không như người ta mong ước, cô chỉ biết chấp nhận số phận, đồng thời luôn giữ thái độ như người đang xem kịch, lặng im chờ đợi xem ông trời sẽ mang điều gì đến, sẽ đưa cô đến đâu. Sau bảy năm ở Mỹ trở về lặng lẽ không báo trước, Giang Nguyệt và Giang Quân đều gặp phải những tai nạn vô tình, cũng qua đó, họ dần hiểu được nhau hơn hay lại những cuộc trùng phùng chia cắt? Hai người sẽ như trước đây, nhưng thời gian đâu thể quay ngược lại, hai người sao có thể quay trở lại như trước đây? *** Hai mươi năm mộng chưa tàn Trong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ. Một năm mới, khi mùa đông sắp hết, Khang Châu có tuyết rơi lớn, từ lúc ngủ dậy, tuyết cứ rơi dày đặc cho đến tận đêm khuya. “Anh nghe đi!” Giang Nguyệt kéo chăn nhung trên người, đầu gục vào vai Giang Quân nói: “Có nghe thấy không?” Giang Nguyệt bỏ tấm bảng biểu xuống cọ cọ cằm vào trán anh hỏi. “Tiếng tuyết rơi đấy anh có nghe thấy không? Tiếng tuyết đang đập vào lan can ngoài ban công nhà ta!” Giang Nguyệt dựa người vào Giang Quân, cuốn sách đặt trên bụng rơi xuống sàn nhà. “Yên tĩnh quá đi phải không? Không biết người ta thường làm gì khi ở nhà nhỉ?” Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?” Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...” “Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?” ... Mời các bạn đón đọc Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh của tác giả Trần Ai.
Provence Đợi Chờ - Mạch Tàn Hề
Thầy đang nói gì vậy? Tôi nghe chẳng nghe lọt tai lấy một chữ. Buồn chán tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ô cửa rất nhỏ nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt lượng mặt trời vô cùng nhiệt tình lan tỏa khắp chốn, khiến bầu trời trở nên lớn hơn, ngắm nhìn l'u có thể khiến người ta muốn bay lên không trung. Tôi rất thích. Điều này khiến tôi nghĩ đến mảnh đất Provence bát ngát ấy, không khí trong xanh, yên bình, ánh mặt trời trải dài khắp chốn, nào có sự ngăn cách của song cửa nhỏ. Khắp cánh đồng oải hương được khoác lên mình lớp áo nắng mặt trời dệt nên, rực sáng lên đến lạ kì, màu vàng của ánh dương khảm lên màu tím của oải hương. *** Lăng Hạo Cẩn nhẫn tâm nói đi là đi, Hạ Lam Thường tôi cũng sẽ không vì thế mà suy sụp. Cái bàn trống trong lớp học cũng được chuyển đi rất nhanh chóng, dù mất đi một đồng minh tôi vẫn không hề làm gì kỳ lạ, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi vẫn tiếp tục trưởng thành ở nơi đây, tuy bầu không khí hơi ngột ngạt nhưng dần dần tôi cũng có thể thích nghi với thói quen cũ. Ba năm cấp ba trôi qua rất nhanh, giống như đại đa số những học sinh khác, tôi cũng đi thi Đại học, trúng tuyển vào một trường Đại học bình thường, sau khi lên đại học lại tiếp tục học tập… Trong quãng thời gian này, mọi ước mơ của tôi có vẻ rất bình thường. Dẫu hiện tại tôi đã có đủ tiền, thời gian cũng không hề thiếu, thế nhưng tôi không còn cố chấp bướng bỉnh muốn hoàn thành giấc mơ liên quan đến Provence nữa. Tôi dành hầu hết thời gian cho máy tính, suốt ngày xem phim thần tượng Âu Mĩ; còn tiền, tôi dùng để mua rất nhiều đồ ăn vặt phục vụ nhu cầu giải trí của mình. ... Mời các bạn đón đọc Provence Đợi Chờ của tác giả Mạch Tàn Hề.
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính! - Mễ Đồng
Lúc ấy, mình không có can đảm nhìn vào đôi mắt bạn, mình rất sợ bạn sẽ nói lời từ chối. Nếu như ban đầu có thể dũng cảm một chút...Có phải là, nỗi đau sẽ rời xa? Mình biết, mình đã biết rõ, nhưng bạn có thể hiểu được không? Mình là thiên sứ chỉ có một bên cánh, vẫn ở đây ngốc nghếch chờ bạn Quay trở về! *** Hai nhân vật chính trong tác phẩm là Doãn Đa Lâm và Hàn Thừa Tầm - đôi bạn thanh mai trúc mã. Hai người từ nhỏ đã rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Cả hai đã sớm nảy sinh tình cảm yêu đương nam nữ nhưng đều một mực che giấu vì chỉ sợ đối phương từ chối. Thừa Tầm tuy trong lòng rất quan tâm đến Đa Lâm nhưng bên ngoài lại luôn tỏ ra lạnh nhạt, đôi khi chọc ghẹo khiến cô phát khóc. Cậu còn giả vờ tỏ ra thân thiện với cô bạn gái học giỏi, xinh đẹp tên Thành Vũ Tuyết trước mặt Đa Lâm, khiến cô đau lòng muốn chết.  Còn Đa Lâm tưởng Thừa Tầm chẳng để ý gì đến mình nên cũng cố kìm chế tình cảm, có đôi lần muốn chọc tức Thừa Tầm còn nói bừa là muốn qua lại với tiền bối Khương Tải Hoán - học sinh trên cô một khóa. Cứ thế, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm dẫn đến hai người phải xa nhau ba năm trời. Ba năm sau, Đa Lâm đã hiểu ra tất cả, những gì Thừa Tầm làm đều là vì cô, vì yêu cô, vì muốn bảo vệ cho cô. Mễ Đồng là tác giả nổi danh trên mạng với các tác phẩm: Sự lãng mạn của hậu duệ quý tộc; Hôn cái nào! Cô nàng xấu tính; Nụ hôn đầu của công chúa thất tình.. *** Có lẽ mọi chuyện đã sớm được an bài, Giống như anh, Sẽ chỉ thích mình em. Tình yêu, quả thật là chuyện phiền phức, Giống như anh, Sẽ mê đắm mình em thôi. Năm ấy anh năm tuổi, em bốn tuổi. Lần đầu nhìn thấy em, anh vẫn chỉ là một chú nấm lùn bé tí, đương nhiên, em cũng thế. Hôm ấy, em lạc đường trong khu chung cư, khóc rất thương tâm rất thương tâm. Nhìn thấy em đang khóc lóc, anh không hề thấy hiếu kỳ, tuy trong lòng vẫn phập phồng không yên nhưng vẫn quyết định bỏ qua, chạy đến cầu trượt bên cạnh em, chuẩn bị chơi đùa thỏa thích. Nhưng, đúng vào lúc ấy, bàn tay nhỏ nhắn của em túm chặt lấy mép áo của anh. Không hiểu do đâu, tim anh đột nhiên run rẩy và vui sướng, giống như đã chờ đợi em làm như thế từ lâu rồi vậy. Em bấu chặt lấy anh, ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, liên tục van nài: Xin anh… xin anh dẫn em về nhà… em muốn tìm mẹ em… Gương mặt đầy ngấn nước mắt ấy, long lanh như thế, anh suýt nữa đã nhầm lẫn, tưởng rằng mình đã gặp được thiên sứ. Anh nghĩ, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, mình đã trượt trên con đường tìm kiếm em, trong lúc không hay biết vẫn luôn tìm kiếm em không mệt mỏi. ... Mời các bạn đón đọc Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính! của tác giả Mễ Đồng.