Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những Ngày Tươi Đẹp

Ngày hôm nay có phải ngày thích hợp để chết? Từ chỗ gờ tường tháp chuông cách mặt đất sáu tầng nhà, Finch tự hỏi như vậy để bỗng nhận ra cậu không đơn độc, vì phía bên kia tháp chuông, Violet dường như cũng đang có cùng suy nghĩ. Ngày hôm ấy, Finch không rõ cậu đã thuyết phục được Violet lùi lại hay chính sự xuất hiện của Violet đã ngăn cậu nhảy xuống, nhưng tình bạn, tình yêu đã khởi đầu từ đó. Liệu tất cả những điều ấy có đủ để đưa họ trở lại cuộc sống? Những ngày tươi đẹp hài hước, lãng mạn nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc nao lòng. Cuốn sách cho ta thấy những gì thực sự diễn ra trong tâm trí của người đang chìm trong hố đen trầm cảm, cho ta biết cảm thông và sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc. *** Review Cói:   Là quyển sách yêu thích nửa đầu 2019 của mình. Và mình rất recommend cho các bạn đang là học sinh như mình. Lấy bối cảnh ở một trường trung học, nhân vật chính là Finch - một cậu bạn bị xem là khác thường và lập dị, đã gặp gỡ Violet - người luôn ám ảnh bởi quá khứ người chị gái. Đọc câu chuyện này với tâm thế như dõi theo cuộc sống trung học của hai bạn trẻ nên mình vô cùng hứng thú. Sự khác biệt ở mỗi cá thể, mà bị coi là lập dị ở trường trung học; cho nên ai cũng cố gắng trở nên bình thường. Finch thì không như thế. “...Tôi nghĩ rằng có những nơi cần được ngắm nhìn. Có lẽ sẽ chẳng có ai đến thăm những nơi đó và trân trọng chúng hoặc dành thời gian để nghĩ chúng quan trọng, nhưng có lẽ ngay cả những nhỏ nhất cũng có ý nghĩa gì đó. Còn nếu không, có lẽ chúng có thể có ý nghĩa gì đó với chúng ta. Ít nhất mà nói, vào lúc chúng ta rời đi, chúng ta biết chúng ta đã nhìn thấy nơi đây, tiểu bang vĩ đại của chúng ta. Vậy thì ta đi thôi. Hãy đi thôi. Hãy để đời ta có chút ý nghĩa nào đó. Hãy rồi khỏi cái gờ tường đó đi.” Finch cứu Violet khỏi cảnh chết đuối dưới những nỗi dằn vặt, ám ảnh. Nhưng còn Finch, cậu có thể bơi khỏi chính cái hồ sâu ấy không ? Từ một Violet ủ dột, cô ấy trở nên tươi sáng, vui vẻ trở lại. Nhưng còn Finch, vẫn mãi giữ những suy nghĩ cho chính mình. Một cuốn sách hay. Có nhiều khía cạnh được khai thác mà mục đích là để ta suy ngẫm về chính mình, về những người xung quanh. Mình đã có những cảm xúc thật vui, và xúc động rất nhiều. Các bạn, nếu bạn nghĩ mình có vấn đề về sức khoẻ tinh thần, hãy đọc cuốn sách này ít nhất một lần nhé. *** Review Trinh Phạm Thị Đoan:   Đánh giá: 5????/5 Nhiều người nói quyển sách này đã "thơ mộng hóa" căn bệnh trầm cảm, nhưng mình thấy nó thật đẹp, và cũng thật buồn. Khi Finch cứu Violet trên gờ tháp chuông, chẳng ai ngờ rằng cậu cũng đang tự chiến đấu với chính mình để không nhảy xuống vực thẳm đen tối kia. Mình vẫn luôn tin rằng, sẽ chẳng có ai muốn chết nếu có người chịu lắng nghe họ, không cần làm gì cả, chỉ cần lắng nghe thôi. Thật khó khăn khi phải vật lộn mỗi ngày giữa hai lựa chọn Thức và Ngủ. Thật khó khăn khi cố gắng không cho ai thấy phía sau cánh cửa-nơi bạn dần dần suy sụp. Thật khó khăn để yêu một người mà không nghĩ đến người ấy sẽ như thế nào nếu mình đột ngột rời đi. Một sinh mệnh đẹp đẽ như thế, cuối cùng lại tàn lụi ở nơi không ai nhìn thấy. Nhưng ít nhất cậu ấy vẫn sống, ở một thế giới do cậu ấy tạo ra, nơi cậu ấy không còn phải chịu đựng những Cú Rơi Dài nữa. Bởi vì hôm nay vẫn là một ngày tươi đẹp. *** Tôi lại tỉnh dậy. Ngày thứ 6 Ngày hôm nay có phải là ngày thích hợp để chết? Đó là điều tôi tự hỏi mình vào buổi sáng khi tôi thức dậy. Vào tiết thứ ba khi tôi đang chống mắt nghe thầy Schroeder giảng bài như ru ngủ. Ở bàn ăn tối khi tôi chuyển đĩa đậu cho mọi người. Khi ban đêm tôi nằm thao thức vì tâm trí cứ quay mòng mòng với bao điều suy nghĩ. Hôm nay có phải ngày đó không? Và nếu không phải hôm nay thì là bao giờ? Tôi đang tự hỏi mình điều đó ngay lúc này, khi đứng ở gờ tường hẹp cách mặt đất sáu tầng nhà. Tôi đang ở rất cao, đến mức như thể là một phần của bầu trời. Tôi nhìn xuống vỉa hè bên dưới, và cả thế giới chao nghiêng. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cái cách mọi thứ quay cuồng. Có lẽ lần này tôi sẽ làm điều đó - phó mặc cho ngọn gió đưa mình đi. Cảm giác đó sẽ giống như bồng bềnh trong bể bơi, thiếp dần đi tới khi chẳng còn gì nữa. Tôi không nhớ mình đã trèo lên đây. Thật ra tôi không nhớ mấy những gì đã xảy ra trước Chủ nhật, chí ít là những gì xảy ra trong mùa đông này. Lúc nào cũng vậy - cứ tỉnh dậy là đầu óc sạch trơn. Tôi giống như lão già râu xồm Rip Van Winkle* Mọi sự cứ không cánh mà bay. Bạn có thể nghĩ tôi đã quen với việc này, nhưng lần này là tệ nhất vì không phải tôi chỉ ngủ vài ngày hay một, hai tuần - tôi đã ngủ suốt các kỳ nghỉ, tức là lễ Tạ ơn, Giáng sinh và Giao thừa. Tôi không thể diễn tả sự khác biệt lần này, chỉ là khi thức dậy, tôi cảm thấy mình gần cái chết hơn mọi khi. Tôi thức, đúng thế, nhưng hoàn toàn trống rỗng, như thể ai đó đã hút kiệt máu tôi. Đây là ngày thứ sáu từ khi tôi tỉnh lại lần nữa, và là tuần đi học đầu tiên kể từ ngày 14 tháng Mười một. Tôi mở mắt, và mặt đất vẫn ở đó, vững chãi và kiên cố. Tôi đang ở trên tháp chuông của trường, đứng trên một gờ tường rộng khoảng 10 phân. Tháp chuông khá nhỏ, khoảng sàn bê tông ngoài cái chuông chỉ rộng độ vài bước chân, ngoài ra còn có cái lan can thấp bằng đá mà tôi đã trèo qua để ra đến đây. Thỉnh thoảng tôi lại đá chân vào nó để chắc chắn rằng nó vẫn ở đó. Hai tay tôi dang rộng như đang tiến hành một buổi thuyết giáo và toàn bộ cái thành phố không-quá-lớn, buồn tẻ này là con chiên. “Thưa quý ông, quý bà,” tôi hét, “xin chào mừng quý vị đến với cái chết của tôi!” Có thể các bạn đã đoán tôi sẽ nói chào mừng đến với “cuộc sống” của tôi, bởi tôi vừa mới thức dậy mà, nhưng chỉ lúc nào tỉnh tôi mới nghĩ đến cái chết. Tôi đang gào theo cái lối của một nhà truyền giáo kiểu cũ, đầu giật giật, các từ cứ về cuối lại ríu rít vào nhau, và tôi suýt nữa mất thăng bằng. Tôi bám vào phía sau, mừng là dường như không ai nhận thấy điều này, bởi vì, nói thật là, thật khó tỏ ra can đảm khi mình đang bám chặt lan can và run lập cập như một con gà. “Tôi, Theodore Finch, với tinh thần thiếu minh mẫn, trân trọng tuyên bố để lại toàn bộ tài sản trần tục của mình cho Charlie Donahue, Brenda Shank-Kravitz và chị em gái tôi. Những người khác có thể biến con mẹ nó đi!” Ở nhà, từ nhỏ mẹ đã dạy chúng tôi phát âm cái cụm từ đó (nếu chúng tôi phải dùng đến), hay đúng hơn, là dạy chúng tôi đừng nói ra, nhưng đáng buồn là nó đã kẹt lại trong đầu tôi. Dù tiếng chuông đã vang lên, mấy đứa cùng lớp tôi vẫn tha thẩn ở sân trường. Đây mới là tuần đầu tiên của kỳ hai năm cuối cấp, thế mà bọn chúng đã làm ra vẻ mình đã học xong và chuẩn bị ra trường đến nơi. Một thằng trong số đó nhìn về phía tôi, như thể nó đã nghe thấy tôi nói, nhưng những đứa khác thì không, hoặc bởi vì chúng chưa nhìn ra tôi hoặc bởi vì chúng biết tỏng tôi ở đó và Ôi dào, lại thằng Theodore Lập Dị chứ gì. Rồi thằng đó quay đầu đi chỗ khác và chỉ lên trời. Lúc đầu tôi tưởng nó chỉ vào mình, nhưng đúng lúc đó tôi nhìn thấy cô. Cô đứng cách tôi vài bước, ở phía bên kia tháp chuông, cũng đứng ngoài gờ tường, tóc vàng sậm bay trong gió, chân váy phồng lên như một chiếc dù. Dù bây giờ là tháng Một ở bang Indiana, cô đi chân đất, chỉ mặc quần tất mỏng, một tay cầm đôi bốt, và đang nhìn chằm chằm hoặc vào chân cô hoặc vào mặt đất - thật khó nói chính xác. Trông cô như đã hóa đá tại chỗ. Tôi nói bằng giọng thông thường, không phải của nhà truyền giáo, một cách bình tĩnh nhất có thể: “Nghe tớ nói này, giờ tệ nhất là cậu nhìn xuống đấy.” Thật chậm chạp, cô quay đầu sang phía tôi, và tôi biết cô gái này, hoặc ít nhất tôi đã nhìn thấy cô ở hành lang trường. Tôi không thể ngăn mình nói tiếp: “Cậu có đến đây thường xuyên không? Vì chỗ này gần như là chỗ của tớ, và tớ không nghĩ là đã từng nhìn thấy cậu ở đây.” Cô không cười cũng chẳng chớp mắt, chỉ nhìn tôi chằm chằm từ sau cặp kính to sụ che gần hết khuôn mặt. Cô cố lùi một bước và chân vô tình đá vào lan can. Cô chệnh choạng một chút, và trước khi cô kịp hoảng loạn, tôi lên tiếng: “Tớ không biết cái gì đưa cậu tới đây, nhưng với tớ thì thành phố của chúng ta trông xinh đẹp hơn và mọi người có vẻ tử tế hơn, thậm chí những người xấu xa nhất trông cũng gần như tử tế. Trừ Gabe Romero và Amanda Monk và toàn thể cái nhóm mà cậu hay chơi cùng.” Tên cô là Violet Gì Đó. Cô nổi tiếng chẳng kém mấy đứa trong đội cổ vũ của trường - một trong những đứa con gái mà bạn không nghĩ mình sẽ bắt gặp ở một gờ tường cách mặt đất sáu tầng nhà. Sau cặp kính thô kệch cô khá xinh, tựa như búp bê bằng sứ vậy. Đôi mắt to, khuôn mặt trái tim dễ thương, khuôn miệng như muốn nở ra một nụ cười nhỏ xinh hoàn hảo. Cô là kiểu con gái hẹn hò với những gã như Ryan Cross, siêu sao bóng chày, và ngồi cùng Amanda Monk và những đứa con gái đầu sỏ khác vào bữa trưa. “Nhưng hãy thẳng thắn với nhau, chúng ta không lên đây để ngắm cảnh. Cậu là Violet, phải không?” Cô chớp mắt một cái, và tôi coi đó là câu trả lời đồng ý. “Tớ là Theodore Finch. Tớ nghĩ chúng ta đã học Toán cùng nhau năm ngoái.” Cô chớp mắt lần nữa. “Tớ ghét môn Toán, nhưng không phải vì thế mà tớ đến đây. Nếu đó là lý do của cậu thì đừng để bụng nhé. Cậu chắc là giỏi Toán hơn tớ, vì chắc chắn ai cũng sẽ giỏi Toán hơn tớ, nhưng cũng chẳng sao cả, tớ thấy không vấn đề gì. Này nhé, tớ giỏi cái khác, những cái quan trọng hơn - ghita, tình dục, hoặc liên tục làm bố tớ thất vọng, đấy là vài ví dụ. Mà thực ra, rõ ràng là cậu sẽ không bao giờ sử dụng nó ở thế giới thực, đúng không? Ý tớ là môn Toán ấy.” Tôi cứ thao thao, nhưng tôi biết mình sắp hết chịu nổi. Trước hết là vì tôi đang buồn đi tè, nên từ ngữ của tôi không phải là cái duy nhất co rúm lại với nhau. (Rút kinh nghiệm: Trước khi tự tử, hãy nhớ đi tè). Và, thứ hai, trời đang bắt đầu mưa, mà ở nhiệt độ này, mưa sẽ hóa tuyết trước khi chạm đất. “Trời bắt đầu mưa đấy,” tôi nói, như thể cô không biết điều này. “Tớ nghĩ sẽ có người tranh cãi rằng mưa sẽ rửa trôi máu đi, để cái đống của chúng ta đỡ bầy nhầy, tiện cho người khác dọn. Nhưng chính cái phần ‘bầy nhầy’ đã khiến tớ phải suy nghĩ. Tớ không phải là một người phù phiếm, nhưng tớ là một con người, tớ không biết cậu thế nào chứ trong đám tang của mình, tớ không muốn trông như vừa đi qua một cái máy xẻ gỗ.” Cô đang rùng mình hay đang run lên, tôi không thể biết chắc chắn, và thế là tôi nhích từng chút một về phía cô, cầu mong không ngã trước khi đến đích, bởi rõ ràng điều cuối cùng tôi muốn làm là biến mình thành một thằng ngu trước mặt người con gái này. “Tớ đã nói rõ ràng là tớ muốn được hỏa thiêu, nhưng mẹ tớ không tin.” Còn bố thì sẽ làm bất kể điều gì mẹ nói để không làm phật ý mẹ thêm nữa, và bố còn nói thêm: Con còn quá trẻ để nghĩ đến điều này, con biết đấy, bà Finch của con đã sống tới năm chín mươi tám tuổi, chúng ta không cần phải nói về chuyện này bây giờ, Theodore, đừng làm mẹ giận. “Thế tức là tớ sẽ bị nhét vào quan tài, tức là nếu tớ nhảy, cái chết sẽ chẳng đẹp đẽ gì. Hơn nữa, có lẽ tớ thích khuôn mặt tớ được nguyên vẹn, hai mắt, một mũi, một miệng, một hàm răng đầy đủ, mà nó, nói thật với cậu, là một trong những cái hơn người ở tớ đấy.” Tôi cười minh họa cho cô luôn. Một hàm răng đều tăm tắp, ít nhất là trông bề ngoài thì như vậy. Thấy cô vẫn im lặng, tôi tiếp tục vừa nhích dần sang vừa nói. “Nhưng hơn hết, tớ cảm thấy không phải với những người làm đám ma. Đó vốn là một nghề chả ra sao rồi, nhưng phải xử lý một thằng dở hơi như tớ ư?” Từ phía bên dưới, ai đó hét lên: “Violet à? Có phải Violet trên đó không?” “Ôi trời ơi,” cô buột miệng, nhỏ đến mức tôi hầu như không nghe thấy. “Ôitrờiôitrờiôitrời.” Gió thổi váy và tóc cô, trông như thể cô sẽ bay đi. Bắt đầu có tiếng lao xao ở dưới, và tôi hét: “Đừng cố cứu tôi! Các người sẽ chỉ làm hại chính mình thôi!” Rồi tôi nói, rất nhỏ, chỉ đủ cho cô nghe: “Bây giờ tớ nghĩ chúng ta phải làm thế này.” Lúc này tôi đang đứng cách cô chừng ba mươi phân. “Tớ muốn cậu ném đôi giày của cậu về phía cái chuông rồi bám vào lan can, chỉ cần nắm chặt vào lan can, và khi nào cậu nắm được nó, hãy dựa người vào rồi đưa chân phải qua. Hiểu chứ?” Cô gật đầu và suýt mất thăng bằng. “Đừng gật đầu. Và làm gì thì làm, đừng có nhầm lùi lại thành tiến lên đấy. Tớ sẽ đếm cho cậu. Từ một đến ba nhé.” Cô ném đôi bốt về phía cái chuông, và chúng rơi bộp, bộp trên sàn bê tông. “Một. Hai. Ba.” Cô nắm lấy cái lan can đá và nhổm người lên rồi đưa một chân qua để ngồi lên đó. Cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất và tôi có thể thấy cô lại hóa đá, và thế là tôi nói: “Tốt. Tuyệt vời. Chỉ cần đừng nhìn xuống nữa.” Cô chầm chậm nhìn tôi rồi thò chân phải xuống tìm sàn tháp chuông, và khi chân cô chạm mặt sàn, tôi nói: “Bây giờ tìm cách đưa chân trái qua đi. Đừng bỏ tay khỏi tường.” Lúc này cô run cầm cập đến nỗi tôi có thể nghe tiếng hai hàm răng cô va vào nhau, nhưng tôi nhìn theo trong khi cô đưa chân trái về phía chân phải, và giờ cô đã an toàn. Vậy là bây giờ chỉ còn lại tôi bên ngoài. Tôi nhìn xuống mặt đất một lần cuối cùng, qua mũi đôi bàn chân cỡ bốn mươi bảy vẫn tiếp tục to ra của mình - hôm nay tôi đi giày đế mềm với dây buộc huỳnh quang - qua ô cửa sổ mở ở tầng bốn, tầng ba, tầng hai, qua Amanda Monk, vừa lớn tiếng cười đùa trên bậc thềm vừa ngúng nguẩy túm tóc vàng buộc kiểu đuôi ngựa, tay nâng sách che đầu, cố vừa tạo dáng vừa che mưa cùng một lúc. Mời các bạn đón đọc Những Ngày Tươi Đẹp của tác giả Jennifer Niven.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

64 Mùa Valentine Đợi Em - Anne Stuart
Tên Ebook: 64 Mùa Valentine Đợi Em (full prc, pdf, epub) Tác giả: Anne Stuart    Người dịch: Dương Hậu    Thể Loại: Lãng Mạn, Tình Cảm, Tiểu Thuyết, Văn học phương Tây   Nhà xuất bản: Văn học    Đơn vị phát hành: Amak   Sách: Trần Ngọc Tuyền    Chụp & tách pic: Devil    Beta: Bland Land, Hạt Bồ Đào, Thiên Hương Đỗ    Hiệu chỉnh: Tiểu Lãnh    Tạo Ebook: Devil   Nguồn: Hội Những Người chăm chỉ làm ebook free     Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook 64 Mùa Valentine Đợi Em full prc, pdf, epub Giới thiệu: Valentine đối với người này có thể là hoa tươi và sô-cô-la, hạnh phúc và đầy tiếng cười, nhưng Valentine với một ai đó cũng chỉ là một ngày như bao ngày khác, họ tiếp tục chờ đợi một tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Nhưng, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều đã nghe rằng, “Tình yêu là một quá trình và chỉ đến với những ai có đủ kiên nhẫn”. Và vì thế, những tâm hồn cô đơn hãy cứ tiếp tục đi rồi sẽ gặp, cho dù năm tháng chờ đợi có dài bao lâu cũng sẽ được đền bù xứng đáng. Lại một mùa Valentine nữa sắp đến, nhưng dù là người đã may mắn tìm được một nửa của mình hay còn đang mải miết đi tìm tình yêu đích thực, có một câu chuyện của Anne Stuart mà các bạn không nên bỏ qua. Đó là 64 mùa Valentine đợi em - một cuốn tiểu thuyết nóng bỏng và hấp dẫn, hài hước và kịch tính, hứa hẹn sẽ lôi cuốn người đọc ngay từ những trang đầu tiên. Quả thật, ấm áp biết bao khi chúng ta được tận hưởng những cung bậc tình cảm của hai nhân vật James và Helen trong truyện, cùng họ trải qua những cung bậc trong tình yêu với mọi sắc thái, trại huống thực tế, và biết đâu sau khi gấp cuốn sách lại, cánh cửa tình yêu mà mỗi người đang tìm kiếm cũng bắt đầu mở ra... Thông tin tác giả:   Anne Stuart Anne Stuart (sinh ngày 02 tháng 05 năm 1948) tên đầy đủ: Anne Kristine Stuart, là một tiểu thuyết gia lãng mạn nổi tiếng của văn học Mỹ, là một bậc thầy lớn trong giới văn học, đã sống và làm việc hơn 35 năm trong ngành xuất bản. Số lượng các tác phẩm của Anne Stuart đã lên đến con số 100 và vì những đóng góp không ngừng nghỉ của mình, bà đã vinh dự nhận được giải thưởng thành tựu trọn đời từ Hội nhà văn lãng mạn Hoa Kỳ. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của Anne được phát hành vào năm 1974 và kể từ đó trở đi, các tác phẩm được giới thiệu đến công chúng của bà luôn nhận được sự yêu mến đặc biệt và mang về cho Anne nhiều giải thưởng văn học danh giá như RITA, ARR...  Một số tác phẩm tiêu biểu của Anne Stuart:  - eBook 64 mùa Valentine đợi em - tải eBook - eBook Hắc băng,  - tải eBook - eBook Thiên thần sám hối,  - tải eBook ... Mời các bạn đón đọc 64 Mùa Valentine đợi em của tác giả Anne Stuart.
Mối Tình Đầu của Nàng Bọ Cạp - Điệp Chi Linh
Tên Ebook: Mối Tình Đầu của Nàng Bọ Cạp (full prc, pdf, epub) Tác giả: Điệp Chi Linh   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tình Cảm, Văn Học Phương Đông   Dịch giả : Thu Trần   Công ty phát hành : Quảng Văn   Nhà xuất bản : NXB Văn Học   Hình thức : Bìa mềm   Trọng lượng vận chuyển : 14.5 x 20.5cm   Số trang : 608   Ngày xuất bản: 11/2013   Nguồn sách : Ly Ngo   Đội dự án: Linh LinhTa Hong Son, Lam VyLee Ock Hijk, Prince AshitakaOni Gato   Beta : Phi Phi Yên Vũ   Tạo Ebook: Tuyền Mama   Nguồn: Hội Những Người chăm chỉ làm ebook free   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Mối Tình Đầu của Nàng Bọ Cạp - Điệp Chi Linh full prc pdf epub Giới thiệu: Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp là câu chuyện kể về Kỳ Quyên - “cô nàng hổ báo” trong bộ ba Kỳ Quyên, Tiêu Tinh (trong tác phẩm “Chờ một ngày nắng”) và Vệ Nam (trong tác phẩm “Ốc sên chạy”). Vẫn phong cách nhẹ nhàng tinh tế, trong Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp, Điệp Chi Linh đã đem đến cho bạn đọc những giây phút vui vẻ, hạnh phúc. Để rồi khi gấp cuốn sách Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp lại, cũng như Điệp Chi Linh, chắc hẳn mỗi đọc giả cũng sẽ thấy rất thỏa mãn với cái kết đó, sẽ cảm thấy dường như đã cùng với nhân vật trong truyện, trải qua biết bao sóng gió, cuối cùng nhìn thấy bầu trời trong xanh rộng lớn. Cũng như lời Điệp Chi Linh nói: Tất cả những tình yêu mãnh liệt, tất cả quá khứ huy hoàng, đến cuối cùng sẽ bị cuộc sống mài hết góc cạnh, biến thành sự gắn kết bình dị, giống như trong một bài hát, “Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ tới chính là được cùng anh trở nên già nua”. Đến tận khi mái tóc chúng ta điểm bạc, răng chúng ta rụng, vẫn có thể che ô cùng nhau đi dạo. Mỗi khi nhìn thấy những ông bà lão dắt tay nhau đi dạo trên đường, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Kết thúc của ba câu chuyện trong Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp đều tươi đẹp, ấm áp bởi vì tôi tin rằng tình yêu giữa con người với con người không còn gì đẹp hơn “Được nắm tay nhau, cùng đi đến già”. Lục Song của “Ốc sên chạy” hài hước, Quân Tắc của “Chờ một ngày nắng” lạnh lùng thì nam chính trong “Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp” lại dịu dàng. Mỗi chàng trai khác nhau, cảm nhận về tình yêu cũng khác nhau, điểm chung duy nhất của họ chính là hy vọng có thể được cùng người con gái mình yêu sống đến già, mang lại cho cô gái ấy một ngôi nhà ấm áp. Anh là sói đội lốt cừu, cô là hổ cái. Nếu hổ cái vào hang sói thì con nào sẽ thịt con nào đây? Thực ra câu trả lời vô cùng đơn giản! Bởi vì cô chỉ là hổ giấy mà thôi! Tác giả: Điệp Chi Linh một nhà văn nữ thuộc thế hệ 8X là người theo chủ nghĩa lạc quan, tin rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, tình yêu vượt qua thử thách mới có thể bền lâu. Không thích bi kịch, vì vậy luôn tìm mọi cách để các nhân vật dưới ngòi bút của mình được hạnh phúc. Coi máy tính là sinh mạng thứ hai, viết vào máy tính những câu chuyện trong lòng mình. Viết truyện là việc làm yêu thích nhất lúc nhàn rỗi cũng như niềm vui lớn nhất của cuộc đời. Mời các bạn đón đọc Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp của tác giả Điệp Chi Linh.
Nghệ thuật đua xe trong mưa - Garth Stein
Tên Ebook: Nghệ thuật đua xe trong mưa (full prc, pdf, epub) Tên Gốc: Racing in the rain   Tác giả: Garth Stein    Thể Loại: Best Seller, Lãng Mạn, Tiểu Thuyết, Tình Cảm, Văn Học Phương Tây   Dịch giả: Thiên Nga    Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn    Đơn vị phát hành: Nhã Nam    Kích thước: 14 x 20.5 cm    Số trang: 358 Trang    Trọng lượng: 400 Gram    Hình thức bìa: Mềm    Giá bìa: 68,000 VND    Chủ dự án: Tuyền mama    Nguồn sách: Lê Thị Minh Trang    Beta:Ta Hong Son, Vũ Vũ, Mai Thanh, Hatbodaodethuong, Dorothy Pham, Thanh Nguyen, Ta Hong Son    Làm ebook: Huỳnh Trinh   Nguồn: Hội Ebook free   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Nghệ thuật đua xe trong mưa full prc pdf epub Giới Thiệu: Garth Stein nhà văn Mỹ, sinh năm 1964 tại California. Ông tốt nghiệp Đại học Columbia năm 1987, chuyên ngành Ngữ văn, sau đó giành tiếp bằng thạc sĩ Điện ảnh. Ngoài tác phẩm bestseller, Nghệ thuật đua xe trong mưa (2008), ông còn là tác giả của các tiểu thuyết How Evan Broke His Head and Other Secrets và Ravel Stole the Moon, cùng vở kịch Brother Jones. Garth Stein còn là nhà làm phim tài liệu, đạo diễn, nhà sản xuất, và đồng sản xuất một số phim đoạt giải thưởng, trong đó có phim ngắn The Lunch Date (Oscar 1990). Hiện ông sống tại Seattle cùng vợ con và một chú chó.loài chó ở Mông Cổ. Nó nói là kiếp sau của một con chó – một con chó đã sẵn sàng bỏ lại bản tính chó của mình - là người. Tôi đã sẵn sàng.” “Nghệ Thuật Đua Xe Trong Mưa” - một sợi dây xúc cảm lay động trái tim người đọc. Chúng ta có một quyển sách trên tay nhưng lại được nhiều hơn một bài học về cuộc sống. Nghệ Thuật Đua Xe Trong Mưa là câu chuyện của Enzo - một chú chó chăn cừu - bên cạnh người chủ Denny. Chú chó đã ở bên cạnh Denny trước cả khi ông lấy Eve làm vợ và có cô công chúa nhỏ Zoe. Enzo yêu quý Denny vô cùng, xem gia đình ông như gia đình lớn của chính mình, nguyện dùng cả trái tim và bản thân để yêu thương, bảo vệ. Gia đình đó có khi đã yên vui, hạnh phúc tột cùng, lấp lánh bao ước mơ và hoài bão. Nhưng cũng đã có lúc đớn đau tuyệt vọng, đầy tổn thương khi cuộc sống vốn dĩ không phải chỉ toàn nắng ấm. Khi cơn mưa cùng mây mù xám xịt ập đến, chúng ta phải biết cách vượt qua, và lướt đi trong cơn mưa ấy, chờ đến khi nắng ấm lại trở về. Hãy làm chủ cuộc đời mình xuyên qua mọi giông bão. “Nghệ Thuật Đua Xe Trong Mưa” thực chất là nghệ thuật vượt qua những trở lực mà cuộc sống mang đến với một tinh thần can trường, tươi vui. Đó chính là thông điệp mà tác giả muốn gởi đến độc giả. Hãy cứ khóc khi tổn thương và đau đớn. Nhưng điều ta phải làm là quên đi quá khứ và tiếp tục sống cuộc sống của đời mình, điều ấy hữu hiệu hơn bất kỳ thuốc giải độc cho tâm hồn nào. Bởi lẽ hơn bao giờ hết cuộc sống này vẫn đang tiếp diễn từng ngày. Bạn đã có những tổn thương, rạn nứt và muốn hàn gắn tâm hồn mình? Đây thật sự là một quyển sách thích hợp cho bạn !!! Chắc chắn bạn sẽ tò mò qua lối kể chuyện tự nhiên và hóm hỉnh của một chú chó thông minh, mang tâm hồn “rất người”. Hãy đắm lòng mình trong tình yêu thương bao la và “sống mỗi ngày như thể nó được đánh cắp từ tay tử thần”, dù cho câu chuyện này có lúc khiến bạn bật cười hay tuôn rơi nước mắt. Mời các bạn đón đọc Nghệ Thuật Đua Xe Trong Mưa của tác giả Garth Stein.