Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Ngọt

Thầm mến một người 10 năm, nhận đấm nhận xoa không biết mệt mỏi, là cảm giác gì? Bản thân Giản Tích không biết, cho nên vẫn cứ kéo dài như vậy. Không sao, Hạ Nhiên sẽ nói cho cô biết. Bị người yêu thanh mai trúc mã phản bội đâm sau lưng, hủy hoại toàn bộ tiền đồ khó khăn lắm mới được dựng nên bằng hai bàn tay trắng, là cảm giác gì? Trong lòng Hạ Nhiên chính là thù hận và những vết thương chằng chịt. Không sao, Giản Tích sẽ điều trị cho anh. Hai con người ở hai thế giới khác nhau, tính cách khác nhau, lại gặp nhau theo cách như vậy.   Giản Tích là bác sĩ khoa sản xinh đẹp, nhu thuận. Ôm ấp mối tình đơn phương với một kẻ không ra gì cho đến ngày gặp được Hạ Nhiên. Nếu không có anh, cô đã không dũng cảm như vậy, dũng cảm nhìn lại bản thân, dũng cảm buông bỏ thứ tình cảm chưa từng được coi trọng.  Lúc gặp Giản Tích, Hạ Nhiên là một tên lưu manh chính hiệu, làm công việc đòi nợ thuê, ăn nói thô lỗ, hành động ngang tàng. Nếu không có cô, anh đã không dũng cảm như vậy, dũng cảm theo đuổi một người vốn không hề thích hợp, dũng cảm rũ bỏ quá khứ, thử làm lại cuộc đời. Nhưng mà, nếu có thể dễ dàng như vậy, thì đã không gọi là cuộc sống. Hành trình của hai người đến với nhau gặp rất nhiều trắc trở. Ban đầu là sự theo đuổi ngược của tên cặn bã mà Giản Tích đã thầm mến nhiều năm, bởi vì hắn vô tình phát hiện gia thế “khủng” của cô. Tiếp đến là sự trả thù của những tay giang hồ mà Hạ Nhiên đã từng dính líu khi xưa. Cuối cùng là sự phản đối đến từ người mẹ cứng rắn của Giản Tích. Thế nhưng, tất cả những trở ngại đó, chưa kịp phát huy thì đã bị hai người đánh tan trong một sự ăn ý khó nói thành lời. Có như vậy, Hạ Nhiên mới biết cô gái mà anh thương lại có thể kiên cường đến thế. Đang đi cùng đồng nghiệp nhìn thấy anh đánh nhau, cũng không hề xấu hổ mà giới thiệu, cái anh chàng lưu manh đó là bạn trai của tôi đấy. Bị anh liên lụy đánh đến nhập viện cũng phải gọi cho anh nói 3 chữ “em không đau”. Bị người yêu cũ tìm đến dọa nạt, cô chỉ nói với anh, đừng làm gì cả. Bởi vì cô biết, anh nhất định sẽ vì cô mà làm ra những việc ngoài tầm kiểm soát. Bởi vì, anh vẫn là con sói bất kham mình đầy gai nhọn. Sự mềm mại duy nhất của anh, chỉ dành cho một mình Giản Tích. Cô gái dịu dàng đó, đã vì anh mà sẵn sàng chống lại cả thế giới, mặc kệ đau đớn vẫn muốn đến gần ôm lấy anh. Đối với một người con gái như vậy, Hạ Nhiên chỉ có thể tự mình bẻ gãy từng chiếc gai, máu chảy đầm đìa cũng không muốn Giản Tích tổn thương dù chỉ là một chút. Họ đã yêu nhau như vậy. Thẳng thắn và chân thật.  Thời gian không chữa lành vết thương, hoặc là tự mình chữa, hoặc là để cho người khác điều trị. Vết thương của Hạ Nhiên, là Giản Tích dùng chân tình của mình, từng chút một chữa khỏi. Để anh lại được kiêu ngạo, để anh dù là lưu manh cũng phải là một tên lưu manh có trình độ. Thế nên, câu chuyện này mới có tên là “Vợ ngọt”. Tin rằng, khi bạn đọc đến đoạn này, đã có thể nhận ra được cảm giác quen quen rồi đúng không? Không sai, câu chuyện này từng được biết đến với những cái tên khác, khoan hãy nói đến việc tên gốc của nó là “Điềm thê” có nghĩa là vợ ngọt, thì cái tên này là một bản dịch hoàn toàn phù hợp với nội dung của câu chuyện.  Nếu nói rằng, Giản Tích là ánh dương của Hạ Nhiên thì không hẳn là đúng. Bởi vì cô không có rực rỡ và chói chang như vậy, cô chỉ là một cô gái nhẹ nhàng có nội tâm mạnh mẽ, yêu một người sẽ vì người đó dốc hết tâm can. Cô không soi đường cho anh, mà chính cô sẽ đi cùng anh cho tới cuối con đường đó, cho dù nó có khó khăn và chông gai thế nào. Tình cảm của Hạ Nhiên và Giản Tích, không phải chỉ là ấm áp. Đó là nóng bỏng, là đam mê, là sự yêu thích tuyệt đối. Không một ai hay bất cứ một ngoại lực nào có thể tác động.  Bởi vì, tất cả những gì tốt đẹp nhất, ngọt ngào nhất trên thế giới này, đều có thể gói gọn trong hai chữ “Vợ ơi.” của Hạ Nhiên. ... Được rồi, giai đoạn thâm tình đến đây thôi, bây giờ đến cái tag tiếp theo, hài bựa. Nếu như đọc những dòng review ở trên mà cho rằng tiến trình tình cảm của Giản Tích và Hạ Nhiên có chút gì đó nặng nề, thì bạn sai rồi. Hoàn toàn ngược lại, bởi vì không có lưu manh nhất, chỉ có lưu manh như Hạ Nhiên. Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ như Hạ Nhiên. Từ lúc anh xác định sẽ theo đuổi Giản Tích, toàn bộ bản chất đều bộc lộ không sót một tí gì. Thử hỏi, một người đang sắp bị chia tay mà nhắn tin thế này: “Nếu như chúng ta không còn cơ hội nữa,  Nếu như chúng ta nhất định phải chia tay… Bác sĩ Giản, có thể ra ngoài làm “nháy” trước khi chia tay được không?” :v :v  Thì còn ai có thể mặt dày hơn anh nữa không? Nhưng cũng chính vì mặt dày nên anh mới có thể theo đuổi được cô, mới có thể cùng cô có những tháng ngày hạnh phúc ngọt ngào như vậy.  Nào dưa chuột, nào xúc xích, nào cứng, nào mềm, từ miệng anh phun ra đều là xuân dược. Giản Tích có muốn tránh, cũng tránh không kịp. Âu cũng là, duyên phận trời cho. Bởi vì, người bựa như vậy, cũng không phải mình anh. Còn có cậu em trai của Giản Tích, Đào ảnh đế. Đây là điển hình của nhân vật bên ngoài mưa to gió lớn, vào nhà không có trọng lượng. Từ bị phũ đến được phũ, Đào ảnh đế lớn lên trong nước mắt. À, cái này là bạn ấy tự biên tự diễn. Chứ sự thật là tình cảm gia đình họ Giản vô cùng tốt, cho dù bối cảnh thực sự là quá “khủng” thì họ vẫn nuôi dạy nên hai tâm hồn lương thiện và trong sáng. Người còn lại chính là Lục Hãn Kiêu, người được cho là “có tình cảm” với nam chính Hạ Nhiên một cách thuần khiết nhất. Thực ra anh luôn xuất hiện một cách đúng lúc, chấp nhận vì hạnh phúc của em gái họ và người bạn thân, dù đẹp trai xuất chúng cũng cam tâm tình nguyện làm nền cho tình yêu trắc trở của họ.  Vì những nhân vật cực phẩm như vậy xuất hiện, cuộc sống liền trở nên muôn màu muôn vẻ. Không chỉ là tình yêu, còn có tình cảm bạn bè thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Còn là cách giáo dục con cái trong gia đình, gốc to cũng không nên dựa, phải tự lực cánh sinh của gia đình họ Giản. Còn là sự buông bỏ sự cố chấp của bản thân, vì hạnh phúc của con cái mà sẵn lòng tha thứ của ba Hạ Nhiên. Rất bất ngờ, nhưng cũng đầy tình thâm. Chọn một người để yêu, chính là chọn một con đường để đi. Sẽ chông gai, sẽ vấp ngã, nhưng sẽ vì nhau mà cố gắng. Xin mượn hai câu thơ do editor đã cố gắng truyền tải ý nghĩa nhất để nói về câu chuyện tình yêu của Giản Tích và Hạ Nhiên. “Bạch trà thanh tao chẳng có gì. Đang đợi gió đến, cũng đợi anh.” “Trà thô đạm mạc thì không thiếu. Tìm bạc, tìm tiền, cũng tìm em.” ----------------------- " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Giản Tích từ phòng giải phẫu lúc đi ra sắc trời đã tối, buổi chiều liên tục làm ba đài mổ cung sản, đứng được nàng đau lưng nhức eo. Hồi văn phòng thay xong quần áo, Lục Bình Nam cho nàng gọi điện thoại: "Ngươi ở đâu đâu?" Giản Tích chờ thang máy, "Vừa tan tầm, làm sao?" Đầu kia tiếng ca chấn thiên, Lục Bình Nam thanh âm cũng lớn, "Ngươi đến tử đề, lầu sáu phòng khách, nhanh." Giản Tích hỏi: "Ngươi có phải hay không uống rượu?" Có thể bên kia quá ồn, điện thoại cúp. Lục Bình Nam tháng trước viêm ruột thừa động cái giải phẫu, giải phẫu tuy nhỏ, nhưng Giản Tích vẫn là lo lắng hắn uống rượu thương thân. Thị Nhất viện cách hắn nói địa phương cũng không phải quá xa, Giản Tích lột hai viên sữa đường trước đệm bụng, cái giờ này dòng xe cộ ít, hai mươi phút liền có thể đến. Nam khu là liên miên khu du lịch, ráng chiều chiếu đêm. Giản Tích tìm đi lầu sáu, tiến phòng khách liền bị đục ngầu mùi khói sặc đến nghiêng đầu. Bên trong vui cười một mảnh, "Thật gọi lên liền đến a!" Có người huýt sáo, "Cái kia, áp thua tự giác phạt rượu!" Giản Tích có chút mộng, toàn trường tử vơ vét Lục Bình Nam. Lục Bình Nam say khướt từ trong đám người đứng lên, rũ cụp lấy tay chỉ nàng, "Ta, ta nói các ngươi còn không, không tin, cô nàng này xinh đẹp đi, lão tử để nàng đến đâu, nàng liền phải ngoan ngoãn tới." Hắn động tác khoa trương kéo lên ống tay áo nhìn biểu, "Hai mươi lăm phút, không có quá thời gian, liền hỏi các ngươi có phục hay không!" Gào to âm thanh, gõ bàn thanh: "Phục!" Lục Bình Nam rất đắc ý, lảo đảo đi hướng Giản Tích, níu lại tay của nàng đi đến rồi, "Tới tới tới, bồi mọi người uống cái rượu." Giản Tích dùng sức vung tay của hắn, "Lục Bình Nam ngươi đừng phát bệnh!" Giằng co phía dưới, trong phòng có hư thanh, "Lục tổng mị lực không được a." Lời này nghe liền kích thích, Lục Bình Nam tửu kình cấp trên, "Câm miệng ngươi lại!" Hắn xoay người nhìn về phía Giản Tích, thấp giọng nhắc nhở, "Đều là bằng hữu của ta, đừng để ta mất mặt! . Giản Tích không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn xem ánh mắt của hắn. Lục Bình Nam bị nàng chằm chằm đến run rẩy, nóng nảy mất bình tĩnh nói: "Thế nào đây là, chơi đùa a, đừng mất hứng." Lục Bình Nam mặt ở ngoài sáng ám không đồng nhất quang lộ ra đến phá lệ mơ hồ, Giản Tích cùng hắn quen biết tại đại học, nam nhân bộ dáng vẫn giống như trước kia đẹp mắt, mũi thẳng mắt sáng, ở đâu cũng giống như tự mang ánh sáng nhu hòa. Giản Tích cười khổ nói: "Ta ở thủ thuật phòng chờ đợi đến trưa đến bây giờ liền một ngụm nước đều không có uống, ta sợ ngươi xảy ra chuyện đem xe mở thành máy bay, kết quả ngươi nói với ta, chơi đùa?" Mời các bạn đón đọc Vợ Ngọt của tác giả Giảo Xuân Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạ Mạch 86 Độ - Phong Lai Đích Tây Lâm
"Vợ ơi, vợ đừng như vậy. Tuần sau chúng ta kết hôn rồi. Mai chúng ta còn phải đi đăng ký. Em nói xem, nếu để muộn, bụng của em to lên thì làm sao mà mặc váy cưới được? Chẳng lẽ em muốn bế con đi dự lễ cưới của chúng ta sao?" - Tô Mạch đã bắt được đúng mạch Văn Hạ. "Vậy thì sau này anh cẩn thận đấy. Anh ở nhà của em, ngủ giường của em, ăn cơm của em, muốn có con trai của em thì phải thật thà với em. Biết chưa hả? Sau này, trong nhà chúng ta, em là người to nhất, thứ hai là con trai, thứ ba là Hắc Hắc, anh chỉ đứng thứ tư thôi. Anh biết chưa hả?" *** Văn Hạ sinh năm 1986. Sau khi tốt nghiệp, cô một mình theo đuổi tình yêu đến thành phố xa lạ sống. Khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng, tính cách không chịu khuất phục khiến cô gái ướng bướng kiêu ngạo này liên tục gặp phải những khó khăn. Tình yêu của Tô Mạch dành cho cô chính là động lực để cô tiếp tục tiến lê phía trước. Tô Mạch, hiện là giám đốc bộ phận của một công ty điều phối quy mô lớn. Cấp dưới nhận xét anh là người lạnh lùng, bởi vì ở công ty, anh rất ít khi cười, đặc biệt là với phụ nữ. Sau lưng, mọi người đều nói là anh đã lãng phí khuôn mặt đẹp trai của mình. Tuy nhiên mọi người đều không biết rằng Văn Hạ chính là người bạn gái mà anh đã yêu trong suốt ba năm. Vì yêu Văn Hạ, Tô Mạch đã quyết định giúp cô mở một tiệm café. Đây cũng là nơi diễn ra những câu chuyện về tình yêu, tình bạn, tình thân. Khi đối mặt với sự mê hoặc của Khâu Tư - bạn gái cũ của Tô Mạch, sự hấp dẫn của Minh Ưu - một chàng trai theo đuổi Văn Hạ, tình yêu của hai người cũng phải trải qua nhiều sóng gió. Họ cãi nhau, họ chia tay nhưng khi chứng kiến sự đau khổ và bất hạnh của nhau thì đầu tiên họ nghĩ đến là làm cho đối phương được hạnh phúc. Đây chính là tình yêu. Nhưng rốt cuộc tình yêu như vậy có thể đi được bao xa, có thể hạnh phúc thật sự không... "Hạ Mạch 86 độ", tên tác phẩm và cũng chính là tên tiệm café của Tô Mạch tặng cho Văn Hạ. Ý nghĩa của cái tên tiệm café này ghép từ tên của Văn Hạ và Tô Mạch, còn 86 độ là độ nóng tình yêu của họ. Tô Mạch đã từng nói với Văn Hạ: "Tình yêu 100 độ thì quá nóng, sẽ bị bốc hơi mất, tình yêu 86 độ mới thực sự là vừa đủ". *** Ngày thứ mười rồi. Tô Mạch và Văn Hạ đã không gặp nhau mười ngày. Tô Mạch bắt đầu mất kiên nhẫn. Từ sau khi về nước, anh chưa từng xa Văn Hạ lâu như vậy. Anh muốn biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Vì đây là lần đầu tiên nên giờ anh mới biết cuộc sống của anh không thể thiếu cô nàng mơ hồ đó. Khi thức dậy, anh có thói quen gọi: - Cưng ơi, dậy đi em. Nhưng bên cạnh anh không có tiếng thở quen thuộc, trái tim anh trống rỗng. Khi ăn cơm, anh thường nghĩ, cô nàng tham ăn đó thích ăn mọi thứ. Anh nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi ăn. Thật buồn cười! Thật đáng yêu! Nhưng khi sực tỉnh, trước mắt anh không có ai cả. Khi nhìn thấy những đôi tình nhân khác, anh nhớ đến cô nàng bé nhỏ đó kéo anh đi trên phố, bắt anh mua thứ này thứ nọ. Khi đó, cô nũng nịu thật đáng yêu! Nhưng bây giờ, anh không thể chiều chuộng cô được nữa. Anh nghe Tô Tịch nói mấy ngày nay Văn Hạ sống rất tốt, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, tính khí không nóng nảy như trước mà đột nhiên sống như một thanh niên văn hóa. Cô bắt đầu viết blog. Anh cũng muốn vào blog đó xem nhưng lại sợ xem rồi sẽ không kìm nén được mà chạy về nhà tìm cô. Thế nên anh cố kìm nén. Từ sau khi có được Mạc Đông thì Tô Tịch mới biết chuyện Tô Mạch và Văn Hạ cãi nhau. Đàn ông cũng không đáng tin cậy như vậy. Nhưng cô không nói cho Văn Hạ biết. Cô muốn xem Văn Hạ cố gắng chứng minh bản thân mình cho Tô Mạch thấy. Vì vậy cô chỉ chạy đi tìm Tô Mạch, cố gắng làm cho cuộc chiến tranh lạnh của họ sớm kết thúc. ... Mời các bạn đón đọc Hạ Mạch 86 Độ của tác giả Phong Lai Đích Tây Lâm.
Gặp Nhau Nơi Thiên Đường - Tiểu Ni Tử
Cuốn sách Gặp Nhau Nơi Thiên Đường là phần 2 của “Nhật Ký Từ Thiên Đường“ Bạn có biết? Trong cuộc đời, chúng ta luôn gặp nhiều người. Có một số người chỉ đi lướt qua chúng ta; Có một số người dừng lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đem đến cho chúng ta nỗi đau đớn xót xa; Có một số người lại ở rất lâu, cùng chúng ta tận hưởng trọn cuộc đời vui vẻ. Nhưng, dù là những người quan trọng hay không quan trọng, đã biến mất hay chưa biết đến, sự xuất hiện của mỗi người chắc chắn đều có ý nghĩa của nó. Nếu như chưa gặp gỡ họ, cuộc đời của chúng ta sẽ mãi mãi có một lỗ hổng lớn. Theo truyền thuyết, quá nhớ mong một ai đó, sẽ đến được cõi trên chín tầng mây. Vì không muốn để cậu phải cô đơn, mình đã đến đây. Người yêu dấu, xin đừng buồn, Thượng đế nói, sự cô đơn chỉ là tạm thời, tình yêu mới là vĩnh cửu *** Có phải tớ đúng là kẻ cực ngốc, đại ngốc không? Ngốc nên mối hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu, đi lướt qua cậu. Khiến cậu phải chờ đợi trong cô đơn, tuyệt vọng, khiến cậu phải biến mất trong đau đớn. Dù ở bên cạnh bao người bết mực quan tâm đến tớ, Mà không có cậu, Tớ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống thật cô độc biết chừng nào. Vì thế, xin cậu hãy thức dậy đi. Chàng hoàng tử đang say giấc của tớ ơi! “Đừng bỏ tớ đi nhé, Hứa Dực ơi, cậu đã đồng ý với tớ rồi mà! Cậu đã đồng ý sẽ ở bên tớ rồi mà! Hu hu...” Vừa khóc vừa gắng sức mở to mắt nhìn, trước mặt tôi chỉ là một vùng sáng trắng mênh mông. Lẽ nào mình lại trở về với làn sương mù trắng xóa ấy rồi sao? Cố gắng nhìn lại thật kỹ, tôi mới nhận ra màu trắng đang đập vào mắt tôi không phải là những giọt sương trong hư vô mà là một bức tường sơn trắng hòa với màu trắng của chiếc ga trải giường và tô điểm thêm cho màu trắng ấy là bộ quần áo vải trắng tôi đang mặc trên người. .. Mời các bạn đón đọc Gặp Nhau Nơi Thiên Đường của tác giả Tiểu Ni Tử.
Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh - Trần Ai
Mala - một cô bé mồ côi từ nhỏ, không biết mình sinh lúc nào, bố mẹ là ai, quê hương là nơi nào. Cô là một đứa bé bị bỏ rơi, điểm này người bà nhặt được cô trước cổng ngồi giáo đường cũ đã nuôi nấng cô không bao giờ giấu giếm cô. Nhưng người bà ấy cũng không ở bên cô được lâu, Mala “chính thức” trở thành trẻ mồ côi từ năm lên bảy tuổi. Cô không biết được cuộc đời mình sẽ đi đến đâu, sẽ ra sao nếu như không có cuộc gặp gỡ tình cờ và trở thành định mệnh đó với Giang Quân. Cũng đơn độc và bị mất những người thân từ khi còn niên thiếu, xuất phát từ sự đồng cảm đó, Giang Quân đã đem Mala về nuôi, chính thức cho cô một gia đình, một cái tên: Giang Nguyệt. Cô lớn lên bên anh, như cái cây non dần ra tán xanh um, mướt mát. Giữa họ là thứ tình cảm lặng lẽ tỏa hương, nhưng không nói ra, tự mỗi người đều thầm lặng tìm cách né tránh. Anh là một người như cha, như anh, đáng tin cậy của cô; một người khác giới mà cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, yêu thương. Nhưng anh không thể đòi hỏi cô mãi mãi ngây thơ như vậy! Cuộc đời không như người ta mong ước, cô chỉ biết chấp nhận số phận, đồng thời luôn giữ thái độ như người đang xem kịch, lặng im chờ đợi xem ông trời sẽ mang điều gì đến, sẽ đưa cô đến đâu. Sau bảy năm ở Mỹ trở về lặng lẽ không báo trước, Giang Nguyệt và Giang Quân đều gặp phải những tai nạn vô tình, cũng qua đó, họ dần hiểu được nhau hơn hay lại những cuộc trùng phùng chia cắt? Hai người sẽ như trước đây, nhưng thời gian đâu thể quay ngược lại, hai người sao có thể quay trở lại như trước đây? *** Hai mươi năm mộng chưa tàn Trong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ. Một năm mới, khi mùa đông sắp hết, Khang Châu có tuyết rơi lớn, từ lúc ngủ dậy, tuyết cứ rơi dày đặc cho đến tận đêm khuya. “Anh nghe đi!” Giang Nguyệt kéo chăn nhung trên người, đầu gục vào vai Giang Quân nói: “Có nghe thấy không?” Giang Nguyệt bỏ tấm bảng biểu xuống cọ cọ cằm vào trán anh hỏi. “Tiếng tuyết rơi đấy anh có nghe thấy không? Tiếng tuyết đang đập vào lan can ngoài ban công nhà ta!” Giang Nguyệt dựa người vào Giang Quân, cuốn sách đặt trên bụng rơi xuống sàn nhà. “Yên tĩnh quá đi phải không? Không biết người ta thường làm gì khi ở nhà nhỉ?” Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?” Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...” “Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?” ... Mời các bạn đón đọc Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh của tác giả Trần Ai.
Provence Đợi Chờ - Mạch Tàn Hề
Thầy đang nói gì vậy? Tôi nghe chẳng nghe lọt tai lấy một chữ. Buồn chán tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ô cửa rất nhỏ nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt lượng mặt trời vô cùng nhiệt tình lan tỏa khắp chốn, khiến bầu trời trở nên lớn hơn, ngắm nhìn l'u có thể khiến người ta muốn bay lên không trung. Tôi rất thích. Điều này khiến tôi nghĩ đến mảnh đất Provence bát ngát ấy, không khí trong xanh, yên bình, ánh mặt trời trải dài khắp chốn, nào có sự ngăn cách của song cửa nhỏ. Khắp cánh đồng oải hương được khoác lên mình lớp áo nắng mặt trời dệt nên, rực sáng lên đến lạ kì, màu vàng của ánh dương khảm lên màu tím của oải hương. *** Lăng Hạo Cẩn nhẫn tâm nói đi là đi, Hạ Lam Thường tôi cũng sẽ không vì thế mà suy sụp. Cái bàn trống trong lớp học cũng được chuyển đi rất nhanh chóng, dù mất đi một đồng minh tôi vẫn không hề làm gì kỳ lạ, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi vẫn tiếp tục trưởng thành ở nơi đây, tuy bầu không khí hơi ngột ngạt nhưng dần dần tôi cũng có thể thích nghi với thói quen cũ. Ba năm cấp ba trôi qua rất nhanh, giống như đại đa số những học sinh khác, tôi cũng đi thi Đại học, trúng tuyển vào một trường Đại học bình thường, sau khi lên đại học lại tiếp tục học tập… Trong quãng thời gian này, mọi ước mơ của tôi có vẻ rất bình thường. Dẫu hiện tại tôi đã có đủ tiền, thời gian cũng không hề thiếu, thế nhưng tôi không còn cố chấp bướng bỉnh muốn hoàn thành giấc mơ liên quan đến Provence nữa. Tôi dành hầu hết thời gian cho máy tính, suốt ngày xem phim thần tượng Âu Mĩ; còn tiền, tôi dùng để mua rất nhiều đồ ăn vặt phục vụ nhu cầu giải trí của mình. ... Mời các bạn đón đọc Provence Đợi Chờ của tác giả Mạch Tàn Hề.