Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đoạt Thê

Người phụ nữ cả đời Bùi Tứ Trăn thương nhớ lại là của người ta. Bạn gái người ta, vợ người ta. Anh chỉ mới ''nếm'' một lần đã nghiện. Đổng Từ là thế hệ con nhà giàu đời thứ ba, thiếu phu nhân hào môn đời thứ hai, và là nữ minh tinh hạng nhất. Cô hiểu bản thân cần làm thế nào để xoay chuyển ván bài này. Đến lúc sắp đạt được mục đích lại bị ''nhà cái'' chiếu tướng. "Lợi thế về em, em thuộc về anh." Từ nay về sau, cô chính thức trở thành đệ nhất phu nhân nhà giàu. ------ 1. SẠCH - SẠCH - SẠCH  2. Nam truy, thâm tình, truyện SIÊU NGỌT  3. Nam 9 yêu nữ 9 điên cuồng và có độ ghen cao :))  4. Chốt đơn giản lại một câu, đây là câu chuyện kể về quá trình nam 9 bày mưu tính kế "đào góc tường" nhà người ta, nữ 9 và nam phụ là hợp đồng hôn nhân, đôi bên đều có lợi. 5. Mình rất cảm ơn vì mọi người đã quan tâm đến truyện nhưng nếu ai cảm thấy không hợp với cách edit của mình hay nội dung truyện thì hãy lướt qua nhau và xin đừng gieo lời cay đắng. *** REVIEW TRUYỆN ĐOẠT THÊ Tác giả: Giang Tử Quy Thể loại: Hiện đại, hào môn, showbiz, cường thủ hào đoạt, nam ghen tuông chiếm hữu (bệnh tâm lý) – nữ thông minh giảo hoạt, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, mối tình đầu, HE Độ dài: 80 chương (64 chương chính văn + 16 phiên ngoại) Tình trạng: Hoàn edit – có PASS dạng trả lời câu hỏi trong truyện và giải quiz. Đổng Từ là diễn viên nổi tiếng đi theo trường phái thực lực, vẻ ngoài trời sinh hoàn mỹ đến mức giới giải trí khắc nghiệt cũng không mấy ảnh hưởng đến cô. Đổng Từ đẹp như một bức tranh sơn dầu cổ xưa có một không hai, có một khí chất rất riêng, dù mệt mỏi thiếu sức sống nhưng phong thái không giảm nửa phần. Giới hào môn kín tiếng, không mấy người biết cô là Cố thiếu phu nhân của nhà họ Cố danh gia vọng tộc nhất nhì ở Hương Giang. Cố Diễm Sinh là một bác sĩ văn nhã tuấn lãng, tính tình dịu dàng, hai người sống chung không tệ. Đến đây ắt hẳn mọi người nghĩ lại là cốt truyện cưới trước yêu sau? No no, nhầm to ạ. Chúng ta hãy cùng nhìn lại tên truyện – “Đoạt thê” nào. Đúng vậy, cướp vợ, và kẻ tranh đoạt không ai khác ngoài Bùi Tứ Trăn. … Khỏi cần giới thiệu dài dòng, họ Bùi là gia tộc đứng đầu giới thượng lưu, người ta  sinh ra ngậm thìa vàng đã đành, anh còn ngậm hẳn tòa núi vàng. Bùi Tứ Trăn được chính tay ông nội nuôi dạy từ nhỏ để trở thành người thừa kế tiếp theo, năng lực của anh cực kỳ xuất chúng, thủ đoạn lợi hại, chỉ vài năm ngắn ngủi đã đứng vững trong hội đồng quản trị mà hô mưa gọi gió. Nhưng anh có tài giỏi đến mấy, thì cũng khuất phục trước Đổng Từ, hay còn gọi là Lina Hà của bảy năm về trước. Khi đó, cô dùng một điệu Tango Argentina hòa tan cả thế giới vào điệu nhảy, dung nhập cả trái tim Bùi Tứ Trăn. Cô bước vào cuộc đời anh ngay lúc anh mất tự do nhất, cho anh những ngày tháng như sống trên thiên đường mà chưa bao giờ được nếm trải. Quãng thời gian hai người quen biết không hề dài nhưng sự hòa hợp từ thân thể, tính cách, thậm chí là những vấn đề nhỏ nhặt giữa họ đều cực kỳ đồng điệu. Nhưng càng hạnh phúc thì càng ngắn ngủi, Đổng Từ rời đi như chưa từng xuất hiện. Bùi Tứ Trăn tìm cô như mò kim đáy bể, cứ ngỡ đó chỉ là mộng ảo anh tự tạo ra. Bảy năm sau, họ tái ngộ, người vốn thuộc về riêng anh lại được gọi là “Cố thiếu phu nhân”, cái danh xưng nghe thôi cũng khiến Bùi Tứ Trăn căm ghét. Bên ngoài anh bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại chất chứa không biết bao nhiêu mạch nước ngầm dưới đáy lòng.  Sự kiên nhẫn của Bùi Tứ Trăn từng ấy năm sống trên đời đều dồn hết cho một người phụ nữ là Đổng Từ, cũng vì tin lời đường mật của cô nên lúc trước anh mới bị ăn quả lừa để cô vỗ mông chạy trốn, nhưng một khi thật sự chạm đến giới hạn, anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi. Tính vốn và lời, cô có lăn lộn cả đời cũng chưa chắc đã trả hết, số phận đã định sẵn họ phải dây dưa không dứt, kiếp này không trả hết nợ thì còn kiếp sau. … Ngoài thân phận và gia cảnh, Bùi Tứ Trăn luôn là cảnh đẹp ý vui cất bước đến đâu là biến người khác thành phông nền đến đó. Dù là quá khứ hay tương lai, Bùi Tứ Trăn đều thuộc tuýp người trầm ổn, dáng vẻ xa cách, thái độ lạnh lùng, tính ngạo mạn trời sinh ăn vào xương cốt. Từ nhỏ anh đã được dạy cách che giấu cảm xúc trước đám đông, những cảm xúc ấy chỉ dần dần xuất hiện khi anh quen Đổng Từ. Bùi Tứ Trăn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, loại người có thể khống chế dục vọng đến mức biến thái. Nhưng có một điều kiện duy nhất để anh phá bỏ, người đứng trước mặt anh phải là Đổng Từ. Đổng Từ dụ hoặc đến mức lý trí lúc nào cũng thôi thúc Bùi Tứ Trăn chiếm lấy cô, toàn bộ của cô đều phải thuộc về anh. Anh hiểu rõ từng tấc da thịt trên người cô, cô là bảo bối anh nâng niu không được phép vuột mất. Dù hợp đồng hôn nhân hay hôn nhân thật vẫn không thể thay đổi sự thật Cố Diễm Sinh mới là ‘chồng’ Đổng Từ, còn anh chỉ là một ‘chồng bé’ không danh phận trong mắt người đời. Nhưng điều đáng cười là chính tên ‘gian phu’ này lại vả mặt nhà hộ Cố bỉ ổi bán con dâu vì lợi ích. Anh là người có tính kiểm soát cực cao, Đổng Từ là của anh, Bùi Tứ Trăn sẽ không để người của mình thua thiệt. … Người như Đổng Từ, nhìn có vẻ mềm yếu không để bụng chuyện gì nhưng thực chất là ngoài mềm trong cứng, không hề dễ chèn ép. Bùi Tứ Trăn có rất nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm lại vô cùng đáng sợ, điển hình như dục vọng chiếm hữu của anh quá khủng khiếp. Đổng Từ rất ghét cảm giác trói buộc, đây là lý do bảy năm trước cô trốn biệt tích.  Cô biết anh cố chấp, lý trí cũng muốn cô tránh xa anh, nhưng cô vẫn vô thức bị anh hấp dẫn. Hai người đã đấu đá vô số lần, không thể thiếu mạo hiểm hay kích thích mà càng đấu lại càng nghiện. Nếu đổi là người khác ngoài Bùi Tứ Trăn thì đã sớm lật thuyền. *** Tác giả: Giang Tử Quy Team: [L.A]_Tà Thần Designer: [LA]_Lệ Tần Tag: Cưỡng ép - chiếm đoạt, Điên cuồng - độc chiếm - biến thái, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Nam cường, Sạch, Showbiz, Song xử, Cưng chiều, Tâm lý, Thâm tình, Độ dài: 80 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 31/07/2020 Đổng Từ là diễn viên nổi tiếng đi theo trường phái thực lực, vẻ ngoài trời sinh hoàn mỹ đến mức giới giải trí khắc nghiệt cũng không mấy ảnh hưởng đến cô.   Đổng Từ đẹp như một bức tranh sơn dầu cổ xưa có một không hai, có một khí chất rất riêng, dù mệt mỏi thiếu sức sống nhưng phong thái không giảm nửa phần.   Giới hào môn kín tiếng, không mấy người biết cô là Cố thiếu phu nhân của nhà họ Cố danh gia vọng tộc nhất nhì ở Hương Giang.   Cố Diễm Sinh là một bác sĩ văn nhã tuấn lãng, tính tình dịu dàng, hai người sống chung không tệ.   Đến đây ắt hẳn mọi người nghĩ lại là cốt truyện cưới trước yêu sau? No no, nhầm to ạ. Chúng ta hãy cùng nhìn lại tên truyện - “Đoạt thê” nào.   Đúng vậy, cướp vợ, và kẻ tranh đoạt không ai khác ngoài Bùi Tứ Trăn.   ...   Khỏi cần giới thiệu dài dòng, họ Bùi là gia tộc đứng đầu giới thượng lưu, người ta  sinh ra ngậm thìa vàng đã đành, anh còn ngậm hẳn tòa núi vàng.   Bùi Tứ Trăn được chính tay ông nội nuôi dạy từ nhỏ để trở thành người thừa kế tiếp theo, năng lực của anh cực kỳ xuất chúng, thủ đoạn lợi hại, chỉ vài năm ngắn ngủi đã đứng vững trong hội đồng quản trị mà hô mưa gọi gió.   Nhưng anh có tài giỏi đến mấy, thì cũng khuất phục trước Đổng Từ, hay còn gọi là Lina Hà của bảy năm về trước.   Khi đó, cô dùng một điệu Tango Argentina hòa tan cả thế giới vào điệu nhảy, dung nhập cả trái tim Bùi Tứ Trăn.   Cô bước vào cuộc đời anh ngay lúc anh mất tự do nhất, cho anh những ngày tháng như sống trên thiên đường mà chưa bao giờ được nếm trải.   Quãng thời gian hai người quen biết không hề dài nhưng sự hòa hợp từ thân thể, tính cách, thậm chí là những vấn đề nhỏ nhặt giữa họ đều cực kỳ đồng điệu.   Nhưng càng hạnh phúc thì càng ngắn ngủi, Đổng Từ rời đi như chưa từng xuất hiện. Bùi Tứ Trăn tìm cô như mò kim đáy bể, cứ ngỡ đó chỉ là mộng ảo anh tự tạo ra.   Bảy năm sau, họ tái ngộ, người vốn thuộc về riêng anh lại được gọi là “Cố thiếu phu nhân”, cái danh xưng nghe thôi cũng khiến Bùi Tứ Trăn căm ghét.   Bên ngoài anh bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại chất chứa không biết bao nhiêu mạch nước ngầm dưới đáy lòng.    Sự kiên nhẫn của Bùi Tứ Trăn từng ấy năm sống trên đời đều dồn hết cho một người phụ nữ là Đổng Từ, cũng vì tin lời đường mật của cô nên lúc trước anh mới bị ăn quả lừa để cô vỗ mông chạy trốn, nhưng một khi thật sự chạm đến giới hạn, anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.   Tính vốn và lời, cô có lăn lộn cả đời cũng chưa chắc đã trả hết, số phận đã định sẵn họ phải dây dưa không dứt, kiếp này không trả hết nợ thì còn kiếp sau.   …   Ngoài thân phận và gia cảnh, Bùi Tứ Trăn luôn là cảnh đẹp ý vui cất bước đến đâu là biến người khác thành phông nền đến đó.   Dù là quá khứ hay tương lai, Bùi Tứ Trăn đều thuộc tuýp người trầm ổn, dáng vẻ xa cách, thái độ lạnh lùng, tính ngạo mạn trời sinh ăn vào xương cốt. Từ nhỏ anh đã được dạy cách che giấu cảm xúc trước đám đông, những cảm xúc ấy chỉ dần dần xuất hiện khi anh quen Đổng Từ.   Bùi Tứ Trăn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, loại người có thể khống chế dục vọng đến mức biến thái.   Nhưng có một điều kiện duy nhất để anh phá bỏ, người đứng trước mặt anh phải là Đổng Từ.   Đổng Từ dụ hoặc đến mức lý trí lúc nào cũng thôi thúc Bùi Tứ Trăn chiếm lấy cô, toàn bộ của cô đều phải thuộc về anh.   Anh hiểu rõ từng tấc da thịt trên người cô, cô là bảo bối anh nâng niu không được phép vuột mất.   Dù hợp đồng hôn nhân hay hôn nhân thật vẫn không thể thay đổi sự thật Cố Diễm Sinh mới là ‘chồng’ Đổng Từ, còn anh chỉ là một ‘chồng bé’ không danh phận trong mắt người đời.   Nhưng điều đáng cười là chính tên ‘gian phu’ này lại vả mặt nhà hộ Cố bỉ ổi bán con dâu vì lợi ích.   Anh là người có tính kiểm soát cực cao, Đổng Từ là của anh, Bùi Tứ Trăn sẽ không để người của mình thua thiệt.   …   Người như Đổng Từ, nhìn có vẻ mềm yếu không để bụng chuyện gì nhưng thực chất là ngoài mềm trong cứng, không hề dễ chèn ép.   Bùi Tứ Trăn có rất nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm lại vô cùng đáng sợ, điển hình như dục vọng chiếm hữu của anh quá khủng khiếp.   Đổng Từ rất ghét cảm giác trói buộc, đây là lý do bảy năm trước cô trốn biệt tích.    Cô biết anh cố chấp, lý trí cũng muốn cô tránh xa anh, nhưng cô vẫn vô thức bị anh hấp dẫn.   Hai người đã đấu đá vô số lần, không thể thiếu mạo hiểm hay kích thích mà càng đấu lại càng nghiện. Nếu đổi là người khác ngoài Bùi Tứ Trăn thì đã sớm lật thuyền.   Bùi Tứ Trăn là người đặc biệt, cô không biết đặc biệt nhường nào, chỉ biết mỗi lần đầu đá dù thắng thua nhưng chung quy họ vẫn trở về điểm xuất phát. Mà anh nghiễm nhiên trở thành người đứng ngay vạch xuất phát ấy.   Đổng Từ không cần bất kỳ ai che chở khi cô có thể tự bảo toàn mình, đến cha ruột còn nhẫn tâm bán cô thì không ai có thể bảo vệ cô mãi mãi. Nhưng những lần cô được tên Đại thiếu gia họ Bùi bảo vệ chu toàn đều rất… không tệ.   Anh là người đầu tiên xem cô như búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ, cẩn thận chở che, săn sóc kỹ lưỡng, chỉ hận không thể xử lý tất cả thay cô.   Quan trọng nhất là, chỉ khi ở bên anh, Đổng Từ mới có thể “ngủ đủ mười hai tiếng” =))).   Bùi Tứ trăn giống như chất cấm, một ly rượu mạnh, dẫu biết dính đến là không tốt nhưng mấy ai có thể cầm lòng được?    Dứt một lần còn tốt, nhưng Đổng Từ lại ‘không may’ dây vào thêm lần nữa, cô biết mình thật sự xong đời rồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   …   Mạch truyện của “Đoạt thê” giống một dòng sông, bên trên nhìn có vẻ yên ả nhưng lực nước chảy xiết bên dưới đủ để giết chết bất cứ ai.   Nó đại diện cho giới hào môn, bề ngoài hào nhoáng mà bên trong thối rữa, ví dụ như Đổng Từ bị người cha tham tiền tài bán cho nhà họ Cố trọng hư vinh.   Đổng Từ hay Bùi Tứ Trăn đều là cực phẩm nhưng không thoát khỏi có “khuyết điểm”. Nếu của anh là tính “chiếm hữu mãnh liệt” thì của cô là “vô tâm”.    Cô sống theo lối buông thả, chỉ cần đạt được mục đích thì không ngại dùng bản thân làm con cờ, kể cả trong hôn nhân.   Bị hoàn cảnh cộng thêm “tấm gương” cuộc hôn nhân của cha mẹ ảnh hưởng khiến Đổng Từ chỉ coi hôn nhân như trò đùa không phải mới ngày một ngày hai. Cô không cảm thấy nó là thứ gì thiêng liêng cả.   Nhưng Đổng Từ đi qua vạn bụi rậm cuối cùng lại mắc phải một cây dây leo gai mang tên Bùi Tứ Trăn quấn lấy cô không buông.    Mọi sự chiếm hữu của anh đều không cho phép cô từ chối, anh như dã thú cuồng loạn nhấm nháp con mồi là cô.   Đổng Từ vốn nghĩ anh hứng thú với mình vì không cam lòng bị cô lừa, nhưng Bùi Tứ Trăn cứng rắn nhận định đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên và điên cuồng chứng minh bằng hành động.   Bút lực của tác giả khá ổn trọng, không có những tình tiết gay cấn thót tim nhưng chẳng hề nhàm chán, vừa đủ để bạn gắn kết đến tận những chương truyện cuối cùng mà vẫn chưa đã thèm.   Nhân vật phụ tốt có xấu có, nhưng rất tiếc dù tốt đến mấy cũng không đủ sức thu hút được một cái liếc mắt từ Bùi đại thiếu và Bùi “thiếu phu nhân” tương lai.   Đây là một bộ truyện khá thú vị và lôi cuốn, bạn có muốn đến với “Đoạt thê” để tìm hiểu quá trình đuổi bắt, săn con mồi ‘vợ yêu’ của Bùi đại thiếu không ạ? _____   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre: Google/Huaban Mời các bạn mượn đọc sách Đoạt Thê của tác giả Giang Tử Quy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Máu Đọng
Cho đến khi Cố An Ninh biết thật ra bản chất của Thiệu Đình chính là một con sói, hơn nữa còn là một con sói không biết phục tùng, thì đã muộn mất rồi. Chọc phải một kẻ như vậy, ngoài chạy trốn ra thì cô không còn cách nào khác. Cơ mà người đàn ông này sao có thể buông tha cô dễ dàng như vậy được Thiệu Đình: “Tôi tính kế cả đời em, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Tôi chính là người đàn ông có trách nhiệm” Cố An Ninh: “…” ——— ———- Nói chung là chị Cố An Ninh thảm rồi *-* Đọc NGHỊCH LỬA thấy rất có cảm tình với chị này vì chị í tuy là tiểu thư khuê các nhưng lại rất tốt tính, biết nhường nhịn, tuy có hơi ngốc một tí (bằng chứng là nghe lời anh Thiệu Đình kiếm chị Vãn Thu về ngủ với ny), nhưng cũng không hề đáng ghét tí nào. Giờ rơi vào tay anh này chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao mà như tù nhân *-* *** Buổi tối về Cố An Ninh muốn tìm cơ hội nói với Thiệu Đình chuyện có em bé; lúc đám cưới cô mặc chiếc váy trắng Hàn Quốc thắt đai lưng, che bụng rất kỹ, bụng ba tháng lại không nổi rõ. Cô thật ra rất sốt ruột và muốn chia sẻ tin tốt này với anh Quản gia thấy bọn họ cùng nhau trở về thì cười toe toét: “Tôi đi chuẩn bị bữa ăn khuya cho hai người” Thiệu Kính gật đầu, lúc này mới thôi nắm tay cô sau cả ngày: “Anh đi tắm” Cố An Ninh gật đầu. Thiệu Kính đứng im không động đậy, nhìn cô chằm chằm. Cố An Ninh nghi hoặc nhíu mày, hỏi có chuyện gì. Anh hơi lúng túng, nắm vai cô, cúi xuống lẩm bẩm: “Em vào phòng ngủ chờ anh, anh phải luôn nghe thấy giọng em” Không ngờ anh lại thấy thiếu an toàn đến vậy, Cố An Ninh không tiền đồ mềm lòng, mặt hơi đỏ lên, lí nhí “Ừ” một câu. Lúc Thiệu Kính đi tắm, cô tựa lưng vào tường phòng tắm, thất thần, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, có chút chờ mong vẻ mặt của Thiệu Kính khi biết cô mang thai. Trước kia, vì vấn đề tâm lý, cô kháng cự việc tiếp xúc với người khác phái, còn vì một số lý do đặc biệt khác mà không thể mang thai. Những chuyện này Thiệu Kính đều biết, anh hẳn đã chuẩn bị tâm lý về việc không thể có con, nhưng mà nào có ai không muốn có con mình đâu? Bây giờ, nhớ lại chuyện cũ thời trẻ, cô cảm thấy rất bình thản. Đi qua nhiều năm như thế, hiện tại hạnh phúc là tốt rồi, cứ giữ mãi chuyện quá khứ trong lòng cũng chẳng để làm gì. Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, người đàn ông cao lớn rắn chắc đứng ở cửa, hoàn toàn…không mặc đồ, ánh đèn chiếu chếch lên gương mặt táo bạo. Cố An Ninh ớ người nhìn qua, liếc mắt còn có thể thấy rõ ràng từ đầu đến chân anh, tầm mắt còn dừng lại ở chỗ to lớn hoành tráng một lúc lâu. Mặt cô nóng bừng lên, nói chuyện cũng không trôi chảy: “Anh…anh làm gì đấy?” “Nói chuyện với anh ba phút” Anh nói rất thản nhiên, đưa tay ôm lấy cô về bên người, áp vào cơ thể vẫn còn dính nước của mình. Cố An Ninh chưa kịp nói gì, đến lúc phản ứng được thì đã bị anh đặt lên bồn rửa mặt. Dục vọng trong mắt anh quá rõ ràng, Cố An Ninh cực kỳ quen thuộc ánh mắt này; nhớ đến lời bác sĩ dặn dò lòng còn lo lắng, định nói thì miệng đã bị chặn lại. Anh hôn rất quyết liệt, như con sói đói đã lâu. Môi bị cắn mút nhưng lại cảm thấy thoải mái, thân thể cũng nhanh chóng được ôm chặt. Cố An Ninh cảm nhận được dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân; anh hôn rất sâu, cơ thể dần cảm thấy thả lỏng, lại rung động, rồi lại như chưa đủ, đòi hỏi anh thêm. Cô ngoan ngoãn hé miệng để anh tiến vào, chiếc lưỡi tỉ mỉ liếm láp. Thiệu Kính rất thỏa mãn với sự đáp lại của cô, lòng bàn tay vuốt ve tấm lưng trần, trượt xuống một đường, sượt qua dây áo lót. Khoảnh khắc da thịt va chạm, hai người đều run rẩy. Có lẽ do đã lâu rồi hai người không thân mật, hơi thở đều trở nên nặng nề hơn, tay chân quấn quýt, dán sát vào nhau. Lúc tách ra sự khao khát trên mặt Thiệu Kính càng rõ ràng hơn, tay anh còn không ngừng đi xuống, cả bàn tay phủ lên mông xinh của cô *ôi ghi là mông xinh mà buồn cười quá, nhưng “kiều cử mông” chả biết nên ghi thế nào * Anh nắn bóp bừa bãi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cố An Ninh, như thế muốn xem phản ứng chân thật của cô, bướng bỉnh mà kiên trì. Cố An Ninh xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng thân thể lại không nói dối, cô cảm nhận được rõ ràng khát vọng tuôn chảy từ nơi bí mật. Đá cẩm thạch dưới người ướt đẫm, cô ngượng ngùng cúi thấp đầu nhưng lại bị anh giữ cằm nâng lên: “Anh muốn nhìn em sướng” Giọng nói vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, vẻ mặt gợi tình vô cùng, ánh mắt thâm tình mời gọi khiến cô không thể kiểm soát được bản thân. Cố An Ninh nuốt nước bọt, nắm chặt cổ tay anh: “Thiệu Kính, em…” “Đừng nói nữa” – Thiệu Kính chọc trán cô, lòng bàn tay đổi hướng, nhẹ nhàng xoa bắp đùi cô: “Ngoan nào, tách chân ra anh xem chút” Cố An Ninh cắn chặt môi lắc đầu, Thiệu Kính cậy mạnh đè cô xuống, sục sạo chỗ lầy lội, chỉ một lúc là thấy được một dải chất lỏng chảy ra. Điều này khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó nhìn cô đắc thắng: “Không muốn thật à? Ướt thế này cơ mà?” Cố An Ninh quẫn bách không mở mắt, đương nhiên cô không phải là đối thủ của người nào lưu manh kia rồi, lên giường vĩnh viễn không có phần thắng, đành phải nắm chặt cổ tay anh: “Anh dừng lại đã, em có chuyện muốn nói” “Vừa làm vừa nói, ngại cái gì” Thiệu Kính nói xong đã kéo chân cô vòng qua lưng, con quái vật to lớn giữa rừng xanh thét gào ở trước lối vào; cách lớp vải ren mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh của nó. “Đáng ra có thể kiên nhẫn hơn, nhưng anh không nhịn được” – Anh cúi xuống cắn thùy tai cô, nhỏ giọng thổi – “Thấy em là anh cứng” Cố An Ninh đã có phản ứng, anh tiến quân tấn xông cô, con thú ấy va chạm thân mật với bắp đùi cô, làn da vốn trắng mềm biến thành đỏ ửng. Lúc này chỗ đó càng không xong, bị đâm chọc đến cô choáng váng. Ngón tay thon dài hơi dùng sức, kéo quần lót cô ra. Cố An Ninh không kịp kêu thì anh đã ấn vào giữa hai cánh hoa. --- Thái dương Thiệu Kính lấm tấm mồ hôi, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Chân nâng lên một chút, bên trong thả lỏng ra, ngậm chặt quá” Cố An Ninh bị lời nói trắng trợn của anh làm vừa ngượng vừa ngại, giữ chặt cánh tay anh, đấu tranh: “Đừng đi vào, làm con bị thương giờ” Thiệu Kính đang cúi đầu chăm chú nhìn nơi tiếp xúc của hai người, sống lưng chợt cứng đờ. Cố An Ninh căng thẳng nhìn anh, thấy anh nghi hoặc nhìn mình, tim cũng đập dồn dập: “Em có thai” Thiệu Kính nhíu mày, trông mặt hết sức buồn cười, nhếch môi mà mãi không nói chuyện. Cố An Ninh bị phản ứng của anh làm cho dở khóc dở cười: “Anh không thích à?” Thiệu Kính sửng sốt một hồi lâu: “Sao lại có thai được?” Cố An Ninh đảo mắt: “Thì anh làm em có thai chứ sao” Mời các bạn đón đọc Máu Đọng của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký
Editor nhiều lời: 1. Đây không phải tác phẩm “Ta muốn đến Cửu Châu” hay “Cửu Châu Thiên Không Thành”. Cửu Châu đơn giản là một thế giới tưởng tượng không có hệ thống thần tiên như Ngọc Hoàng, Phật Tổ, mà gồm nhiều tộc người có dị năng sinh sống. Hải Thượng Mục Vân Ký là một trong nhiều tác phẩm lấy bối cảnh trong thế giới Cửu Châu. 2. Kim Hà Tại đã share ảnh về đường lưỡi bò khá hăng hái (hừ), nhưng đến giờ mình chưa thấy chỗ nào trong truyện có luận điểm sai lệch về chính trị và lãnh thổ, nên vẫn tiếp tục edit dù hơi không thoải mái. Ban đầu edit là vì truyện được chuyển thể thành phim có Hoàng Hiên đóng chính, sau đó sự kiện đường lưỡi bò bùng phát ngày 12.7 làm mình nản chí, nhưng Hoàng Hiên không share ảnh lại là động lực để mình edit tiếp. Chuyện tác giả share ảnh mình không muốn giấu, để bạn nào không ưa anh ta thì có thể ngừng đọc luôn, sau này truyện của anh ta được mua bản quyền về Việt Nam thì phải phản đối ngay từ khi nhà xuất bản nào đó thăm dò ý kiến. Việc đọc bản edit online không giúp anh ta có lợi nhuận. 3. Truyện có 10 chương nhưng nó dài gần bằng 4 quyển Chiến Xu + Lãnh Lệ + Cuồng Lãng + Mị Hoặc gộp lại, mà 4 quyển đó mình mất tới 5 năm để edit ???? Mình có một yêu cầu nhỏ, đó là nếu bạn muốn ủng hộ mình, hãy bấm vào link skip ad đầu mỗi chương, mỗi lượt click đầy đủ (xác nhận không phải robot rồi get link) mình sẽ được 30 đồng (không phải 30 ngàn đồng đâu nhé). Không làm cũng không sao, vì lẽ ra edit truyện phi lợi nhuận thì không được phép mở mồm kêu gọi ủng hộ thế này. Các chương có độ dài không đều nhau (chương 9 dài nhất, lên đến 60 trang word), mỗi lần mình sẽ post khoảng 5-6 trang word (font Times New Roman, size 12), 3 ngày 1 lần. Theo mình đó là độ dài vừa phải để các bạn thu nạp nội dung mà không đọc lướt quá nhiều. Chúc các bạn xem vui vẻ. *** Triều đình Đại Đoan giữa lúc thịnh thế, gia tộc Mục Vân và Mục Như hơn 300 năm liên minh, vì một lời tiên đoán mà rạn nứt. Tiên đoán nói rằng, nếu Lục hoàng tử Mục Vân Sênh cầm kiếm thiên hạ đại loạn, và Mục Như Hàn Giang con trai Mục Như tướng quân sẽ trở thành Hoàng đế tương lai. Mục Vân Sênh không yêu quyền vị, cũng không tin số mệnh, vì tìm kiếm tình yêu chân thành mà nguyện từ bỏ địa vị quyền lực. Mục Như Hàn Giang là thư đồng tiến cung từ nhỏ, yêu thích tự do, tính tình ngang bướng nhưng chơi với Mục Vân Sênh rất hợp. Sau 8 bộ lạc Hãn Châu phụ thuộc Đoan Triều mưu phản, bị kỵ binh Mục Như gia đánh bại. Vài năm sau, Thạc Phong Hòa Diệp - hậu nhân của 8 bộ lạc Hãn Châu, đánh bại Mục Như gia. Mục Như gia bị hoàng đế lưu đày. Hai nhà Mục Vân - Mục Như trở mặt với nhau. Nhưng trong lúc đại quân của 8 bộ lạc tiến vào đô thành Đoan triều, chỉ có Mục Như Hàn Giang mới có khả năng cứu vãn hoàng triều... *** Thiên hạ vị bình là chương kết của quyển 1 của Hải Thượng Mục Vân Ký và chương mở đầu của quyển 2 — đương nhiên, cái gọi là tập tiếp theo chỉ tồn tại trong tưởng tượng của chúng ta, tác giả có định viết tiếp không thì chưa chắc. Chỉ có thể xác định một điều, nếu bắt đầu viết, chắc chắn đã là câu chuyện của thế hệ tiếp theo — Vân Vị Bình, Mục Như Thâm, Mục Vân Hoán. Lần trao gậy tiếp sức này sớm hơn nhiều với với tưởng tượng của tôi. Nhưng mà hết cách, vị tác giả này luôn bốc đồng như vậy đấy. Trong Thiên hạ vị bình, chúng ta thấy: Sau khi bạn đời bỏ đi, Mục Vân Sênh rốt cục bỏ lại trách nhiệm với gia tộc, truyền ngôi cho con tư sinh của Nhị ca Mục Vân Lục, bản thân lưu lạc thiên nhai; Mục Như Hàn Giang công chiếm Uyển Châu, quyết tâm tung hoành thiên hạ như tổ tiên mình ba trăm năm trước; còn Thạc Phong Hòa Diệp vốn hai bàn tay trắng luôn coi thắng thua rất nhẹ nhàng, trong tương lai không xa, anh ta có thể ngóc đầu trở lại. Phán Hề là một mị linh phong hoa tuyệt đại, thân thể Mị tộc được ngưng tụ mà thành, dù vẻ ngoài hoàn hảo, bên trong thường có chỗ thiếu hụt không muốn người biết, nên thường không thể sinh đẻ. Đồng thời khi thai nghén, mị phải phân ra một bộ phận tinh thần của chính mình cho thai nhi, quá trình này cực kỳ nguy hiểm, rất dễ mẹ con cùng chết. Vậy nên Mục Vân Sênh không muốn Phán Hề sinh con, nhưng Phán Hề cho rằng yêu sâu sắc thì dù mất đi tính mạng cũng phải sinh một đứa con cho Mục Vân Sênh. Cuối cùng Phán Hề chết, giao con cho Bình Yên. Đây là may mắn của Mục Vân Sênh, Phán Hề và Vân Vị Bình, nhưng lại là bất hạnh của Bình Yên. Bình Yên là một cô gái nhà nông đơn thuần, gặp phải người không nên gặp vào thời loạn mạng người như rác, từ đó đơn phương khắc cốt ghi tâm. Nàng không muốn danh phận hoàng hậu vì biết Mục Vân Sênh chỉ cho nàng danh phận mà thôi, trái tim hắn nàng nửa điểm cũng không chiếm được. Cuối nàng nàng không biết gì mà nuôi lớn con của Mục Vân Sênh, cô độc suốt đời. Đây thật sự là một kết cục khiến người khác cạn lời. Lăng Nhụy, vốn là nữ thủ lĩnh nghĩa quân Thương vương thời Đoan mạt, nhưng vì yêu người mà nghĩa quân muốn lật đổ — thái tử Trang Kính Mục Vân Lục, lại kiên trì cho rằng con của họ mới là dòng chính thống kế thừa ngôi vua, cuối cùng đi ngược lại hướng của quân khởi nghĩa, không biết nên nói là si tình hay cố chấp, cũng không biết lựa chọn của nàng có công bằng với Mục Vân Hoán hay không, chỉ xác định được là nàng đã cho Mục Vân Sênh một cơ hội rời xa hoàng quyền. Mục Vân Nhan Sương và Thạc Phong Hòa Diệp là một đôi oan gia hoan hỉ, nhưng Thạc Phong Hòa Diệp đã tiêu diệt tổ quốc của Mục Vân Nhan Sương, điều này làm hai người không bao giờ đường đường chính chính đến được với nhau — đương nhiên, nếu có tập tiếp theo, bọn họ nhất định sẽ gặp lại. Mời các bạn đón đọc Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký của tác giả Kim Hà Tại.
Chiêu Ma
Bối cảnh câu chuyện được diễn ra vào năm 1843 vào giai đoạn Napoléon vừa kết thúc vài chục năm Chỉ vì muốn hiểu rõ được sự kinh khủng của ác mà  André tham gia trò chơi triệu hồi ma quỷ của nhóm dị giáo. Tất cả mọi người chết hết rồi, chỉ có cậu còn sống, vì dường như ác ma theo dõi cậu. *** Thụ là nhà văn khá nổi tiếng ở Paris. Nổi tiếng là xinh đẹp khiến cho cả nam nhân lẫn nữ nhân đều thích. Nhưng thụ lại thích Isabel, em gái công tước. Có lần thụ đi nhà hát gặp được hai anh em công tước, vì muốn gây sự chú ý của Isabel nên thụ xin một vai diễn, cuối cùng được đẩy cho vai diễn là nữ, một cô gái xinh đẹp. Thụ đẹp nên diễn gái đẹp cũng hợp tình hợp lý. Cuối cùng như nguyện, thụ được gặp Isabel, gặp là sử dụng những lời hoa mĩ nhất để bày tỏ tình yêu với nàng. Thụ có quen một quý bà , nhờ quý bà làm lễ chiêu ma lấy cảm hứng. Quý bà đồng ý vài ngày sau sẽ làm.                            Thụ được mời ở ngủ lại trong biệt thự của Isabel. Ngày hôm sau hai người đi săn, thụ bị bắt cóc, quý bà bắt cóc thụ vì muốn cho thụ mang thai của ác ma được triệu hồi . Công xuất hiện giết ác ma quất thụ luôn. Ngày hôm sau công lấy thân phận Isabel hỏi thăm thụ, sáng là người ôn nhu dịu dàng , tối thì đòi hỏi thụ vô độ. Hai tháng sau thụ phát hiện thân phận của công là Isabel. Thụ phát hiện bản thân mập ra, tưởng bị ác ma nhập thân nên nhờ công giúp đỡ. Công sợ ác ma làm hại thụ nên cố gắng đọc sách để giải quyết. Bốn tháng cố gắng bị đổi lấy một câu sống bao nhiêu năm vẫn là người mù chữ của thụ :)))       Khi đến tháng thứ mười , thụ đẻ ra ác ma, đặt tên là Louis. Mới đẻ ra thụ còn tính giết, hai ngày sau công hỏi lại có muốn giết hay không thì thụ lên án công ác độc. Mấy năm sau thụ lại sinh thêm một cặp song sinh nữ.  *** Khi André nhìn thấy phu nhân Durand lần nữa, cậu đang từ Bordeaux quay lại Paris, xe ngựa chạy qua một con phố. Tiểu ác ma rất hiếu động, nghịch ngợm nhảy lên nhảy xuống mở cửa sổ ra, suýt nữa thì té xuống. *Bordeaux (Pháp phát âm: [bɔʁ.do]; Gascon: Bordèu; Basque: Bordele), là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne. Vùng đô thị Bordeaux là vùng đô thị lớn thứ năm của Cộng hoà Pháp, với tổng dân số 1.105.000 người. Nó là thủ phủ của vùng Nouvelle-Aquitaine thuộc miền tây nam nước Pháp. Biệt danh của thành phố là “La Perle d’Aquitaine” nghĩa là “Hòn ngọc của vùng Aquitaine”. Bordeaux được xem như là thủ phủ của rượu vang thế giới, đây cũng là chủ nhà của hội chợ rượu vang chính của thế giới Vinexpo rượu vang được sản xuất ở đây từ thế kỷ VIII. André sợ đến ngừng thở, cũng may công tước Normandie nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo tiểu ác ma ném về. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định đóng cửa sổ thì thoáng thấy một phụ nữ già nua trong ngõ tối, gương mặt rất quen. André nhìn kỹ lại, nhận ra đó chính là phu nhân Durand mất tích đã lâu. Ngõ tối kia là phố đèn đỏ nổi danh, đầu ngõ thường có phụ nữ lộ ngực đứng đó, chỉ cần trả một hai cent là được vui vẻ. Cậu không ngờ phu nhân Durand cao ngạo sẽ trở thành gái điếm, nhưng cậu không hề thông cảm. Tuy lòng dạ cậu không xấu nhưng vẫn không sẵn lòng tha thứ cho một người từng muốn giết cậu. Huống chi phu nhân Durand còn từng giết chết nhiều cô gái vô tội chỉ vì tiền tài và cuộc sống xa xỉ. Công tước Normandie ôm lấy cậu từ phía sau rồi đóng cửa sổ lại, ngõ tối, gái điếm và phu nhân Durand bị xe ngựa ném lại phía sau rất xa. Bất ngờ chạm mặt, sau này suốt đời sẽ không gặp lại nữa. André hỏi: “Trước đây tại sao anh không giết bà ta?” Tất cả đều bị giết, ngoại trừ phu nhân Durand. Công tước thờ ơ trả lời: “Tội lỗi của con người không nên bù đắp bằng cái chết, bà ta sống để chuộc tội.” Nghèo khó, ốm đau, sỉ nhục…. Tội lỗi chồng chất bao nhiêu thì phải sống để trả lại. Trước kia bà ta dùng sinh mạng các thiếu nữ vô tội hiến tế cho ma quỷ đổi lấy cuộc sống giàu sang thoải mái, hiện tại phải làm để trả lại. André hơi ngạc nhiên về quan niệm chuộc tội của ác ma, ở mức độ này, tựa hồ còn công bằng hơn cả luật pháp. Vô tình gặp phu nhân Durand là chuyện ngoài ý muốn, thực tế, André đã sớm quên bà ta. …. Gần đây André có một nỗi phiền muộn – “Tại sao em lại mập nữa rồi?” Mặt tròn một vòng, bụng lại bắt đầu có rất nhiều thịt mỡ, cậu phải mặc quần áo rất rộng mới không thấy người mập lên quá rõ ràng. Hai đầu lông mày công tước giật một cái, rũ mắt nhìn bụng André, hàm hồ nói: “Có lẽ… do ăn nhiều.” Tiểu ác ma bên cạnh nghe được, đột nhiên cười phá lên. André chẳng hiểu ra sao: “Con cười cái gì, Louis?” Cậu bé ghét chết cái tên Louis cười không nổi nữa, buồn bực giải thích: “Con chỉ vui quá vì về đến nhà rồi.” Nghe vậy André cười nói: “Papa cũng vui.” …. Bụng André càng ngày càng lớn, còn cử động, giống hệt lần trước có tiểu ác ma. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cậu rất bình tĩnh, không bị dọa sợ đến phát khóc, cũng không có thỉnh thoảng u sầu ăn không ngon – Vậy nên lần này còn béo hơn lần trước. Đương nhiên béo không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao ma quỷ thích nhập vào người cậu vậy? André nghiêm túc nói: “Đây là một vấn đề cần được xem trọng! Em không thích bị ma quỷ nhập vào người, mang đến cho em ít nhất mười tháng phiền phức. Công tước, phiền anh nhắn giúp một tiếng.” Công tước Normandie: “… Được.” Hắn cũng không ngờ nước thuốc vẫn còn tác dụng, xem ra phải nghiên cứu làm thế nào ức chế tác dụng của thứ thuốc kia. “Anh bảo đảm, lần tới sẽ không có ác ma nhập vào người em.” André: “Được, em tin tưởng anh.” Vì vậy công tước Normandie lại nghiên cứu phương thuốc cổ truyền ma pháp, André tiếp tục vui chơi ăn uống, còn có chút mong đợi tiểu ác ma xuất hiện, có thể nói tâm trạng vô cùng tốt. Thế nên lúc sinh, cậu không bị giày vò nhiều đã sinh được hai bé gái – Alizée và Isabel. André kiên trì đặt tên một bé gái là Isabel, vì cậu cho rằng cô gái nào có tên này chắc chắn sẽ vô cùng sinh đẹp. Nhưng đối với công tước Normandie mà nói, đây là bằng chứng chính xác André nhớ mãi không quên Isabel. André lại nghĩ công tước không nói lý, hắn thì nghĩ cậu yêu người phụ nữ khác, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài năm ngày. Sở dĩ thời gian qua ngắn là do công tước vô tình nói ra chân tướng André mang thai không phải do ma quỷ nhập vào người. André bị đả kích mạnh, công tước tự biết đuối lý, trong lòng lo lắng, đến nước này đành kết thúc chiến tranh lạnh. Thời gian rất dài sau đó André mới tiếp thu chuyện tiểu ác ma và hai tiểu tiểu ác ma là do cậu sinh ra, sau đó dần dần cảm thấy rất tốt, thì ra là con của cậu, có lẽ sau này sẽ có cháu trai không chừng. Sau trăm tuổi, cuối cùng sẽ không cô độc. Mời các bạn đón đọc Chiêu Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Bạo Long
Đỗ Thương đang sinhh sống trong tân thế giới nhưng chán nản cuộc sống nơi đây nên đã quyết định bỏ trốn quay trở về thời đại nguyên thủy ngày xưa.  Đã bỏ trốn đi mà cũng còn bị  bạn đời của y, cũng chính là con bạo long hung tàn khủng bố kia lại từ tân thế giới đuổi theo tới. Gỡ mìn Đoản văn trong vòng ba vạn chữ. Cưỡng chế, sinh tử, công là khủng long. Cẩu huyết, mạc danh kỳ diệu (Không nói rõ được), phản khoa học, xuyên qua rối tinh rối mù. Tập hợp tất cả những sự kỳ quái nảy sinh ra ở trong đầu cá nhân tác giả, rất lung ta lung tung. Bởi vì xem 《 Kỷ Jura 2》rất có cảm hứng, hự! Tìm tòi mấu chốt: Đỗ Thương ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Lời khuyên từ edit trước khi mọi người nhảy hố: truyện không miêu tả sâu sắc về quá trình công thụ yêu nhau, chỉ nói về cách hai người hỗ động khi ở bên nhau, cảnh sinh hoạt 1 nhà rất đáng yêu, và cả lúc vả mặt mấy thứ râu ria cũng rất thỏa mãn. Nhìn chung nó khiến mình dễ chịu ^^ và nếu có ai không thích cục cưng thì cũng đừng nói lời cay đắng. *** Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: "Các con có bị thương không?" Auland lắc đầu: "Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì." Đỗ Thương trách mắng: "Làm bậy." Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: "Nhớ ba ba quá." Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, "Ba ba cũng nhớ Rosa." Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?" Rosa: "Về nhà ăn." Auland: "Không về nhà." Đỗ Thương: "Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi." Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu. Auland: Cha có ở đó, em không ăn được. Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: "Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi." Đỗ Thương: "Được, nghe các con." Rosa: "Ba ba, gã là ai?" Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: "Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?" Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi. Đỗ Thương: "Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất." Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: "Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄)." Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: "Ba đưa con đi?" Auland từ chối: "Không cần." Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao? Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận. Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: "...Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết." Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn. Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối. "Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?" Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: "Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ." Tống Niên an tâm cười: "Cảm ơn cậu, Lục Nham." Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: "Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết." Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo. Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại. Đỗ Thương cười nói: "Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?" Rosa ngoan ngoãn: "Ba ba, cha đâu rồi?" Đỗ Thương sờ mũi một cái: "Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút." Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới. Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: "Anh giận cái gì?" Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bọn nó tự ý hành động!" Đỗ Thương: "Anh có tư cách nói người khác hả?" Lông mày Jude nhíu lại: "Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình." Auland: "Tụi con đi tìm ba ba." Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: "Bình thường một chút." Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: "Về nhà rồi nói sau." Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: "Cục cưng có thể biến hình rồi sao?" Jude: "Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được." "Để tôi ôm một cái." Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng. Mời các bạn đón đọc Bạo Long của tác giả Mộc Hề Nương.