Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng - Giang Nam Hồng Đậu

Sau tai nạn xe cộ, Sơ Ngữ bất ngờ có được một năng lực đỉnh của đỉnh: Có thể nói chuyện với động vật. Vì vậy cô mở một phòng khám tâm lý cho thú cưng, nhưng mỗi ngày đều chỉ nằm phơi nắng với chó mèo, cho đến một hôm, chú mèo Đại Miêu nhà cô nói cho cô biết: Tiểu khu bên cạnh đã xảy ra một vụ án mạng. Về sau, những động vật ở khắp thành phố đều đến tìm cô báo án. “Cô chủ, con sen nhà em ân ái với nhau, hành hạ chú mèo độc thân là em đây, chị quản được không?” “Cô chủ, mấy khúc xương em tích góp được hơn nửa tháng bị người ta đánh cắp rồi.” “Cô chủ, chủ nhân nhà em ngoại tình xong bỏ trốn rồi.” “Cô chủ, con sen của em mất tích rồi.” Sơ Ngữ: “…” *** “Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng” là một bộ truyện có cái tên siêu dễ thương và đáng yêu nhưng chẳng ai ngờ đây lại là truyện trinh thám phá án. Theo văn án thì nữ chính Sơ Ngữ sau tai nạn xe cộ được trời ban cho một siêu năng lực cực đỉnh, đó là có thể nghe hiểu tiếng động vật và có thể giao tiếp với chúng. Và cũng nhờ có năng lực này mà cô đã giúp cảnh sát phá được không biết bao nhiêu vụ án.  Nữ chính Sơ Ngữ mở một phòng khám tâm lý thú cưng nhưng chả có khách mấy, hàng ngày chỉ nằm phơi nắng với chú mèo béo Đại Miêu và chú chó Nhị Lang Thần nhà mình, ai dè một ngày nọ có một vị khách bước vào với chú mèo nhà mình và chẳng ai ngờ được chỉ mấy tháng sau vị khách đó đã bị giết hại một cách thê thảm trong căn nhà mình. Bắt đầu từ vụ án đó, càng ngày càng nhiều vụ án khác xuất hiện, từ những vụ án bình thường đến những vụ rùng rợn như sát hại vì tiền, bắt cóc trẻ con, chặt xác, bắt cóc để moi tim,... Và tất cả những vụ án đó đều nhờ có Sơ Ngữ và đám động vật siêu đáng yêu trợ giúp thì mới có thể thành công kết án trong thời gian ngắn nhất. Các vụ án đều khá ngắn, chỉ trong vòng vài chương thôi, không hề hack não chút nào, lúc đọc tuy mình hơi sợ nhưng xen vào đó là những cảnh tượng mấy bé chó bé mèo nhanh nhảu ra sức giúp đỡ mọi người nên cũng bớt sợ, chỉ thấy buồn cười thôi. Có thể nói, mấy bé mèo bé chó lang thang đóng một vai trò không hề nhỏ trong các vụ nói riêng và trong bộ truyện nói chung. Mà mấy bé này đều có tính cách và suy nghĩ như mấy đứa bé học mẫu giáo vậy, rất non nớt ngây thơ nhưng cũng rất chính trực và luôn biết giúp đỡ người khác. Mấy bé thú cưng trong truyện này chính ra còn có nhiều đất diễn hơn nam chính Giản Diệc Thừa nữa cơ :v Nam chính Giản Diệc Thừa là cảnh sát kiêm bạn học cấp 3 của Sơ Ngữ, anh đã yêu thầm Sơ Ngữ được 8 năm rồi, dù trong cục cảnh sát suốt ngày bị cục trưởng Cố cạnh khóe đá xoáy mỉa mai nhưng vì muốn được ở bên người con mình yêu mà anh sẵn sàng chịu đựng ở lại Giang Thành. Giản Diệc Thừa chính là kiểu người bên ngoài thì lạnh lùng ít nói bên trong lại giỏi giang nhiều tiền :v Anh là một cảnh sát rất có năng lực phán đoán, đa phần các vụ án được phá thì anh cũng có công không nhỏ đâu, đều nhờ vào sự tỉ mỉ và cẩn thận quan sát của anh hết đó. Giản Diệc Thừa là kiểu nam chính điển hình trong ngôn tình mà các chị em đều thích, lạnh lùng nhưng chung tình. Tuy vậy cũng thuộc dạng đầu gỗ nên lẽ ra đã có thể tỏ tình với nữ chính Sơ Ngữ từ lâu rồi nhưng vì chút hiểu lầm nho nhỏ mà đến tận khi trưởng thành rồi hai người mới thành đôi. Đương nhiên hiểu lầm này do nam chính tự hiểu nhầm thôi nhé chị em.  Có lẽ vì tên truyện liên quan đến thú cưng và nữ chính nên cả truyện xoay quanh nữ chính Sơ Ngữ và các bé thú cưng là chính chứ Giản Diệc Thừa không nhiều đất diễn bằng mấy bé thú cưng, à không, nói chính xác là tình cảm của Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ còn không nhiều đất diễn bằng vụ án. Có vẻ tác giả đã quá hăng say bày ra các vụ án mà quên mất đây cũng là một bộ truyện ngôn tình, vậy nên các cảnh thân mật của cặp chính ít đến đáng thương, đây có lẽ là điểm trừ lớn nhất của truyện. Tuy vậy ngoài vấn đề đó thì truyện siêu ổn chị em ạ, đáng yêu lắm lắm luôn, chưa bao giờ ngờ truyện dán mác trinh thám phá án mà lại cute đến thế. Mình không biết mình nói bao nhiêu từ đáng yêu dễ thương trong bài review này rồi nhưng truyện đáng yêu thật đó  Truyện edit siêu mượt siêu chất lượng, nhà Liệt Hỏa Các edit mà nên mình không cần phải nói nhiều nữa. Truyện HE, siêu sủng siêu ngọt, không có thịt thà hay H hiếc gì đâu chị em nhé, cảnh hôn còn siêu hiếm cơ mà  Bù lại truyện dễ thương thôi rồi nên rất đáng để đọc đó, nhất là những tâm hồn yếu đuối nên đọc bộ này để xoa dịu con tim nhé.  *** Chín giờ mười phút tối, Giản Diệc Thừa vội vã chạy về cục cảnh sát. Trong phòng thẩm vấn, Lâm Lang đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngụy Thanh Thần, so coi sức chịu đựng của ai mạnh hơn. Thấy Giản Diệc Thừa đi vào, Lâm Lang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trước mặt Ngụy Thanh Thần anh ta không tiện hỏi, chỉ nói, "Xong rồi?" Giản Diệc Thừa gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, "Cậu hỏi tiếp đi." Lâm Lang lấy lại mười phần phấn khích, "Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, tự khai hay là bắt tôi nói thay?" Lúc mới đầu Ngụy Thanh Thần còn hơi khẩn trương, nhưng qua một thời gian lâu, thấy Lâm Lang chẳng qua chỉ phô trương thanh thế hù dọa, biết cảnh sát chưa có chứng cứ xác thực, nếu không bọn họ còn còn ngồi đây mắt lớn trừng mắt nhỏ so sức chịu đựng sao? Anh ta một lần nữa bất đắc dĩ nói, "Tôi đã nói rõ cả rồi, ngày đó tôi say bất tỉnh nhân sự, bọn họ tìm xe chở về. Về đến nhà là ngủ tới sáng, không biết gì cả..." "Anh nói dối." Giản Diệc Thừa bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta, trong lòng Ngụy Thanh Thần lộp bộp tiếng. "Thứ nhất, anh không say bất tỉnh nhân sự, ngược lại còn rất tỉnh táo, chỉ là giả say. Thứ hai, tài xế taxi cũng không chở anh về tận nhà, xe chỉ quẹo qua một con đường rồi anh đòi xuống." Hai tay Ngụy Thanh Thần nắm chặt, cố làm vẻ bình tĩnh cười một tiếng, "Sao anh nói thế, có chứng cứ à?" Giản Diệc Thừa nhìn anh ta hồi lâu không lên tiếng, ngay lúc Ngụy Thanh Thần cho là anh không có bằng chứng, anh mới bình tĩnh nói, "Chứng cứ đương nhiên là có, chúng tôi dựa vào CCTV ở trước cửa KTV tìm được người lái xe taxi chở anh về, cũng đã lấy lời khai của anh ta. Rạng sáng ngày 2 tháng 8 quả thật anh ta có chở anh. Nhưng mà xe chỉ vừa chạy qua một con đường, anh đã lấy lí do say xe muốn ói để xuống xe. Sau đó từ chối lên xe lại, nói muốn ở một mình cho tỉnh. Anh ta thấy anh không giống say rượu cho nên cũng bỏ đi." "Cũng cuối năm rồi, mỗi ngày biết bao nhiêu người ngồi xe, anh ta nhớ nhầm thì sao?" Giản Diệc Thừa nhìn Ngụy Thanh Thần, sắc mặt trầm tĩnh, "Có lẽ anh không biết, trên xe anh ta có gắn camera." Anh giơ một tấm ảnh lên cho Ngụy Thanh Thần nhìn. Nếu như không phải thấy Ngụy Thanh Thần lên xe rồi lại xuống xe, anh cũng sẽ không hoài nghi đến người này. Hơn nữa khi nhìn Ngụy Thanh Thần, ánh mắt anh ta thanh tỉnh, nói năng rõ ràng, không có dấu hiệu gì là đang say rượu. Có thể thấy, cho dù say cũng là say có hạn, có năng lực gây án. Ngụy Thanh Thần nhìn một cái là nhận ra, đó là anh ta khi đang ở trên xe. Trên trán thấm ra tầng mồ hôi mịn, ánh mắt nhìn xuống tay mình, cố gắng giải bày, "Chuyện này... Tôi quên mất, ngày đó ra khỏi KTV, rồi sau đó không biết gì nữa. Tôi chỉ nhớ mình ngủ tới sáng, tại sao trở về được cũng không biết..." Lâm Lang nhìn không nổi, dùng sức vỗ bàn, "Chứng cứ ở trước mặt rồi mà anh còn dám cãi?" Ngụy Thanh Thần trưng vẻ mặt vô tội, "Không phải, coi như là giống như anh nói, nửa đường xuống xe, thì cũng đâu thể nói được điều gì? Không lẽ uống rượu xuống xe cũng phạm pháp hả? Cũng đâu thể khẳng định tôi phạm tội giết người đâu?" "Anh!" ... Mời các bạn đón đọc Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng của tác giả Giang Nam Hồng Đậu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này - Mộng Yểm Điện Hạ
Rạp chiếu phim Nhân Sinh, số 35 đường Yên Chi, mỗi ngày vào đúng 12h đêm sẽ chiếu một bộ phim. Đó là một chiếc rạp cũ kĩ, trước cửa treo hai cái đèn lồng kiểu cổ, bên cạnh dán poster phim, lại có một người gác cửa đeo mặt nạ trắng. Ngày qua ngày, năm qua năm, rạp chiếu phim Nhân Sinh luôn luôn ở nguyên chỗ cũ, như nhân sinh vĩnh viễn nối tiếp, không bao giờ đứt đoạn, chờ người có duyên tiến vào. Muốn vào rạp, nhất định phải có vé. Nhưng làm gì cũng phải có quy định, một là tuyệt đối không trốn vé, hai là không nhận vé từ tay nhân viên trong rạp, ba là không thể thay đổi vận mệnh của nhân vật chính quá ba lần. Bằng không, bạn sẽ gặp phải hậu quả hết sức thê thảm. Vậy làm thế nào để lấy được vé xem phim. Xin thưa, rạp chiếu phim Nhân Sinh chỉ xuất hiện với những người đã lâm vào tuyệt vọng, cố chấp, không cam lòng, muốn thay đổi vận mệnh của mình. Rạp sẽ gửi tới bạn ba chiếc vé, cũng là ba cơ hội. Nhân sinh chân thật có đủ sướng khổ buồn vui nhưng tuyệt nhiên không bộ phim nào kết thúc có hậu. *** "Bóng Ma Rạp Hát đạt giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất!" "Đi sâu phân tích, cái hay của Bóng Ma Rạp Hát rốt cục nằm ở đâu?" "Phân tích lời thoại kinh điển trong Bóng Ma Rạp Hát." "Diễn viên Bạch Dung: Được tham gia bộ phim Bóng Ma Rạp Hát là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời tôi." ... Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ đạo diễn Trần tìm thuỷ quân tẩy trắng? Nhưng tẩy trắng cũng đâu thể như thế, chỉ trong một đêm mà biến mức điểm trung bình của Bóng Ma Rạp Hát trên các trang web từ 4 thành 9, còn hư cấu ra doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng và bao nhiêu giải thưởng, đạo diễn Trần muốn làm gì vậy? Ninh Ninh sượt ngón tay trên di động, ngừng lại trên một bài viết. Tiêu đề bài viết là: Phơi bày thảm án thực sự xảy ra trong quá trình quay phim 'Bóng Ma Rạp Hát'. Ninh Ninh nhìn chằm chằm tiêu đề bài viết một lúc, mới ấn vào xem. Hiện ra đầu tiên là một tấm hình cũ, trong hình là rạp hát Hoa Lan năm 1988, một đoàn người đứng trước cửa rạp, từ trái sang phải, đều là những người cô quen - tất cả bọn họ đều là những người từng xuất hiện trong phim! Đạo diễn, diễn viên, và các nhân viên trong đoàn làm phim 'Bóng Ma Rạp Hát'! Ngực Ninh Ninh phập phồng kịch liệt, cô cảm thấy hơi thở của mình đang dần trở nên nặng nhọc. "Đúng rồi, buổi tối muốn đi đâu ăn?" Người đại diện vừa lái xe vừa hỏi. "Tùy anh." Ninh Ninh lúc này còn lòng dạ nào ăn cơm, cô hít sâu hai lần, bắt đầu đọc kỹ nội dung bài viết. Trong bài viết đăng lại một bài phỏng vấn. ... Mời các bạn đón đọc Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này của tác giả Mộng Yểm Điện Hạ.
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia
Ở thời hiện đại thì Vân Lạc Phong nổi danh là thiên tài y học Trung Hoa. Tuy nhiên ngoài ý muốn lại chết đi,  linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu. Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa. (*): Sách thần. Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!" *** "Ngươi uy hiếp ta?" khóe môi Bạch Túc gợi lên một độ cong, mang theo một tia nguy hiểm. Hắn ta dựa toàn bộ cơ thể lười biếng vào lưng ghế, tà khí nhướng mày: "Dung Tâm, ngươi hình như đã quên mất một việc, ngươi sợ người Lạc Phong Các, nhưng Bạch gia ta thì không! Hơn nữa ngươi đừng quên, hoàng tộc các ngươi cũng chỉ là một con chó do Bạch gia nuôi mà thôi! Ngươi lấy tư cách gì uy hiếp ta?" Nội tâm Dung hoàng hậu hoảng sợ, sao bà ta lại quên mất, trong mắt người thường thì Lạc Phong Các không thể trêu chọc, nhưng đối với con quái vật khổng lồ như Bạch gia, Lạc Phong Các dù mạnh nhưng cũng không đỡ được một kích của Bạch gia! "Bạch thiếu gia, ta...." Dung hoàng hậu khẩn trương, muốn giải thích thì lại bị giọng nói tà khí của Bạch Túc cắt ngang: "nha đầu Bạch Linh kia cũng họ Bạch, chỉ tiếc là không phải người Bạch gia! Bạch Túc ta luôn cao ngạo, người ta không có, người khác cũng đừng hòng có được. Cho nên ta mới giúp ngươi hủy hoại Bạch Linh!" Nam nhân này bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng hắn ta luôn miệng gọi Bạch Linh là nha đầu, nghe thật quái dị. "Bất quá..." Bạch Túc dừng lại một chút con ngươi tà khí liếc nhìn Dung hoàng hậu: "ngươi cùng Bạch Linh đúng là không thể so sánh, Diệp Đổng coi trọng Bạch Linh cũng là chuyện dễ hiểu! Chỉ vì ghen ghét mà cầu xin Bạch gia ta giúp ngươi giết chết cô ta." Sắc mặt Dung hoàng hậu hiện giờ đã trắng đến không còn một giọt máu. Sự ghen ghét đối với Bạch Linh một lần nữa lại dâng lên. Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta không thể so sánh với Bạch Linh, nhưng Bạch Linh kia ngoại trừ gương mặt ra thì còn có cái gì nữa chứ? Dựa vào đâu mà ai ai cũng tán dương ả? Bà ta chính là nhìn con hồ ly tinh kia không mắt! Nhưng con hồ ly tinh kia lại như âm hồn bất tán. Đã chết rồi mà còn để có nữ nhi của mình chạy đến đây. Quả nhiên cả hai mẹ con đều không phải thứ tốt lành gì! Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm lung lây địa vị của bà ta hiện tại. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng của tác giả Tiêu Thất Gia.
Ngụy Kiều Hoàng - Dương Quan Tình Tử
Ngôn Tuyên Nhi rất muốn khóc, vì cứu người rơi xuống nước xuyên qua đến cổ đại đã đủ xui xẻo, Cư nhiên lại cùng nữ hoàng trao đổi thân phận?! Làm ơn, nữ hoàng bề bộn nhiều việc, Trên vai gánh vác an nguy sinh kế dân chúng cả nước, nàng làm sao có thể đảm nhiệm? Vấn đề là, muốn làm một hôn quân, còn phải hỏi ý kiến vị hôn phu buông rèm chấp chính có chịu hay không, Sợ nàng làm loạn quốc, hắn mỗi ngày dậy sớm đưa nàng vào triều, cùng đến ngự thư phòng phê tấu chương, Nếu nàng không cẩn thận vào lúc thượng triều ngủ gật, phải để ý sợ bị hắn “Ám toán”,( ý chị là sợ bị anh trừng phạt thôi chứ không phải là giết người đâu nha ) Tấu chương thượng phê chỉ thị càng không thể loạn viết, nếu không sẽ chờ bị hắn dính chặt như con rện, Tối giận thật là, cung nữ thái giám lấy lời nói của hắn làm thánh chỉ, mà nàng nói liền tất cả đều là không khí Làm nữ hoàng như thế thật sự uất ức, nàng đơn giản ám chỉ muốn ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho hắn, Mà nàng, cam nguyện làm tiểu nữ nhân sau lưng hắn mà thôi, ai ngờ hắn nghe xong không vui lại phát giận, Vì trừng phạt nàng không chịu thụ giáo, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , Nhưng lại quyết định trực tiếp giúp nàng “Chuyển đại nhân”….. *** Bất quá, kế hoạch luôn không cản nổi biến hóa. Ngay khi Thái Hậu mới kêu lan tuyển chọn ra một ngày hoàng đạo, Quân vương được cơ sở ngầm trong cung tiếp ứng, mang binh sát tiến hoàng cung, hơn nữa vào thẳng tẩm cung của nữ hoàng. Thị vệ trong cung ra sức chiến đấu, mà nguyên bản binh lực Quân Vương dẫn theo khi nhìn thấy Nghiêm Luân dẫn quân cùng nữ hoàng từ trong tẩm cung giết ra thì cảm thấy không đúng. “Ta chờ ngươi thật lâu.” Nghiêm Luân cười lạnh một tiếng, một đao chém qua, không giết hắn, mà là một đao giết chết Thụy Tân bên người hắn. “Đây là thay Phúc Khang báo thù. Kẻ kế tiếp,chính là ngươi.” “Đáng giận! Giết! Giết hết cho ta!” Quân vương đột nhiên hiểu được, đối phương lần này lấy dật đãi lao, mà hắn thế nhưng ngốc nhếch mấy tháng nghĩ đến bọn họ đã mất cảnh giác,đã muốn tổ chức đại hôn nên mới trực tiếp dẫn quân mưu phản. Tằng Tử Tuyền cũng dẫn binh gia nhập chiến cuộc. Người của hắn đều là giang hồ nhân sĩ, họ đều là công thần khi tìm ra được hành tung của Quân Vương. Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh, chiến cuộc kịch liệt, nơi nơi đều là máu tươi, song phương ngươi tới ta đi, chém giết thảm thiết! Quân Vương đầy tay máu tươi, trên người máu bắn tung tóe, cả người xem ra dữ tợn vô cùng. Bỗng dưng, một đao phen bén nhọn trực tiếp đặt ở sau gáy hắn. Hắn rút khẩu khí lạnh, kinh ngạc trừng mắt nhìn Nghiêm Luân. Người đi đầu bị bắt, những người khác biết đại thế đã mất, đều vứt bỏ đao kiếm trên tay. Bọn thị vệ lập tức tiến lên bắt lấy bọn họ. “Ngươi muốn thế nào?” Quân Vương oán hận trừng Nghiêm Luân. “Những lời này để nữ hoàng đáp lại ngươi. Bất quá, cư nhiên mang binh phát động chính biến, ta nghĩ chỉ có một đường có thể đi, phải không?” Nghiêm Luân lạnh lùng trừng lại hắn,“Người tới, trói hắn lại.” Thị vệ lập tức tiến lên, dùng dây thừng buộc chặt hắn. ... Mời các bạn đón đọc Ngụy Kiều Hoàng của tác giả Dương Quan Tình Tử.
Tham Luyến - Nghê Đa Hỉ
Văn án: Không ai không biết Hàn Triệt mắt cao hơn đầu, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay một cô nhóc. Chú Tề nhớ mấy ngày trước qua nhà Hàn Triệt lấy đồ, cô bé mặc váy màu trắng, ngồi xổm trên sàn nhà chơi với cún con. Hàn Triệt xoay người bế cô bé, đi lên lầu, "Nói bao lần rồi, mặt đất lạnh, lần sau đừng có kêu đau bụng với anh nha." Cô nhóc quàng tay ôm eo anh, giọng nói có chút cậy sủng mà kiêu: "Bụng đau đã có anh xoa cho em." Cô gái ngọt ngào, xinh xắn đáng yêu ở trấn nhỏ vs tổng tài bị ăn sạch không còn chút nào. *** Tình yêu của em, chính là trong một buổi chiều mùa hạ, lướt qua dòng người tấp nập, lướt qua những cơn gió mềm mại, lướt qua những bông hoa đang nhẹ rơi… và rồi lạc lối trong đôi mắt anh. Lần đầu tiên khi Hạ Đàn nhìn thấy Hàn Triệt là ở trong trấn nhỏ nơi mình đang sống. Anh cô đơn đứng ở bên kia đường, gương mặt nhìn nghiêng vào mặt hồ gợn sóng. Lúc đó, như có hàng vạn bông hoa lê trắng muốt xinh đẹp rơi vào thế giới của Hạ Đàn. Một thoáng gặp gỡ liền định trước là rung động khó có thể chối từ. Hạ Đàn khi ấy chỉ là một cô chủ nhỏ 18 tuổi ngày ngày phụ việc ở khách sạn của bố mẹ. Cô đáng yêu xinh đẹp và tràn đầy sức sống mới. Vì thế, cô gái nhỏ mang theo sự nhiệt tình của người bản địa nơi đây mà chạy đến muốn được giúp đỡ anh trai xa lạ kia. Thì ra, anh trai đó muốn tìm người. Mà vô tình người anh tìm kiếm cũng chính là người mà cô vô cùng thân quen. Duyên phận chính là một sợi dây kì diệu như vậy, cứ từng vòng từng vòng rơi xuống, kết nối những mối nhân duyên đầy bất ngờ. Những ngày ngắn ngủi Hàn Triệt ở trấn Thiệu này có lẽ là những ngày không thể quên được của Hạ Đàn. Mảnh đất cổ kính xinh đẹp nơi đây, cô đã từng dẫn anh đi khắp nơi. Họ ngang qua những dãy nhà nho nhỏ nép mình bên dòng sông dịu dàng. Họ đi dưới những hàng cây thay lá rụng đầy mặt đường. Họ băng qua cánh đồng lúa, lấp lánh nắng vàng dưới ánh mặt trời. Và họ đã từng ngồi chung với nhau tại một quán rượu nhỏ bên kia cầu… Nhưng, tất cả sẽ chỉ là ký ức đẹp với Hạ Đàn mà thôi. Bởi vì, anh cũng như những vị khách du lịch đến đây. Vô tình đi ngang qua, có cô làm bạn dẫn đường một thời gian ngắn ngủi. Anh sống ở thành phố phồn hoa xa xôi, anh còn công việc ở đó, anh cũng tìm được bà nội của mình và đưa bà trở về rồi… Cuối cùng, anh sẽ chẳng nhớ đến một cô nhóc ở trấn nhỏ từng vì anh mà vui vẻ chạy nhảy và muốn dẫn anh đi khắp mảnh đất này. Anh rồi cũng sẽ quên thôi… Mối tình đầu của Hạ Đàn cứ thế như bông tuyết đầu mùa, chưa kịp rơi đã tan vào gió mất rồi. Thế nhưng khi Hạ Đàn lên thành phố học Đại học, trong một lần đi chơi cùng bạn, cô thế mà lại thấy anh ở dưới lầu. Anh vẫn là anh, lạnh nhạt xa lạ với thế giới xung quanh. Anh bước đi thật nhanh, cô gái nhỏ chẳng thể theo kịp. Thế là bất chấp trời lạnh như thế nào, Hạ Đàn vẫn ngốc nghếch đứng ở cổng chờ anh đi ra. Từng giây từng phút, gió thổi tung mái tóc rối, làm đỏ hồng gò má nhỏ, vậy mà Hạ Đàn vẫn không rời bước. Và chính sự kiên trì của cô đã mang lại một kết quả tốt đẹp. Nhờ mối quan hệ thân thuộc với bà nội anh khi còn ở trấn mà cô được bà mời đến nhà anh chơi, được gặp lại anh vài lần… Mặc dù vậy, mối quan hệ của cả hai cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Dường như, chỉ có Hạ Đàn là thích và dành sự quan tâm đặc biệt cho anh mà thôi. Đáng lẽ, Hạ Đàn vẫn còn có thể dũng cảm theo đuổi anh cho đến khi hết hy vọng. Nhưng sau một hiểu lầm nho nhỏ, Hạ Đàn cứ nghĩ rằng anh rất chán ghét mình. Thế nên, dù rất đau lòng thì cô vẫn quyết định từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương này. Chỉ là, Hạ Đàn không biết, bông tuyết lúc trước, ở khoảnh khắc cô không ngờ nhất đã rơi xuống tim Hàn Triệt rồi. Hàn Triệt là một tổng giám đốc lạnh lùng, trầm tĩnh. Với anh thế giới chỉ có những sắc màu đơn điệu và tẻ nhạt. Hạ Đàn bước vào cuộc sống của anh, như một tia nắng ấm bất chợt đi ngang qua mảnh đất lạnh giá ấy. Thế nhưng, anh lại không thể cảm nhận được cô đã có vị trí như thế nào trong trái tim mình. Cho đến khi trong một lần vô tình gặp lại, Hàn Triệt thấy Hạ Đàn đang bị thương rất nặng bên kia đường. Vẫn là cô gái nhỏ gầy đáng yêu đó nhưng giờ anh thấy giọt nước mắt cô rơi, như những mảnh vỡ cứa qua tim anh. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy đau lòng đến vậy. Anh vẫn còn nhớ rõ, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của cô khi còn ở trấn nhỏ. Và cả những khi anh bắt gặp vội vã cô trong ngôi nhà của mình. Thế mà, cô cứ thế biến mất một thời gian dài. Mà ngày gặp lại, lại trong hoàn cảnh đáng thương như vậy. Đến lúc này Hạ Đàn mới biết, thật ra Hàn Triệt chưa bao giờ từ chối cô, tất cả chỉ là hiểu nhầm và đã được tháo gỡ. Vậy thì, cô lại tiếp tục theo đuổi anh thôi nhỉ? Do chân Hạ Đàn bị thương rất nặng, Hàn Triệt liền đưa cô về căn hộ của mình chăm sóc. Mỗi ngày có cô ở bên cạnh đều là những ngày thật bình yên ấm áp. Cô sẽ đợi anh về cùng ăn tối. Tiếng cô nói, tiếng cô cười dịu dàng xuyên qua tim anh. Căn nhà có cô liền trở thành nhà thật sự, nơi anh sau mỗi ngày mệt mỏi đều muốn trở về. Bởi vì anh biết, cô sẽ luôn đợi anh ở đó và mỉm cười hỏi anh đã ăn gì chưa? Từng chút một rung động đã biến thành yêu thương trong lòng Hàn Triệt lúc nào không hay. Anh chợt nhận ra, mình muốn chăm sóc cho cô gái nhỏ này, đưa cô đi khắp nơi, nhìn cô mỗi ngày đều căng tràn nhựa sống và nở nụ cười hạnh phúc nhất trên đời. Hạ Đàn, là em từng theo đuổi anh trước. Bây giờ, anh tình nguyện vì em đi qua hết quãng đường dài này để có thể bên nhau. Sau đó, chính là những tháng ngày chìm trong yêu đương ngọt ngào đến mức tan chảy của Hàn Triệt và Hạ Đàn. Anh lớn hơn cô 8 tuổi, trưởng thành và chín chắn rất nhiều. Vì thế, anh luôn yêu thương sủng ái cho cô gái nhỏ đến mức người khác vô cùng ghen tị. Bởi không ai biết, có lẽ vào khoảnh khắc khi cô băng qua đường ở trấn nhỏ chạy đến bên anh thì ông trời đã sắp đặt cô chính là định mệnh tình yêu của anh rồi. “Nếu không phải em, anh sẽ không biết thế nhưng chính mình cũng sẽ tham luyến nhân gian tình ái.” *** Hạ Đàn từ bên ngoài trở về, trong tay xách theo hai con cá, là tây thôn Lưu nãi nãi đưa nàng. Lưu nãi nãi là cái goá bụa lão nhân, không có con cái. Hạ Đàn cảm thấy nàng một người lẻ loi, ngày thường không có việc gì liền đi nhà nàng bồi nàng tán gẫu, giúp nàng làm điểm việc nhà. Lưu nãi nãi niệm nàng hảo, mỗi lần tổng tìm mọi cách muốn đưa vài thứ cho nàng. Này hai con cá đó là ngạnh đưa cho nàng, đẩy đều đẩy không xong, không thu liền không cho nàng đi thăm nàng. Hạ Đàn xách theo hai con cá vui mừng mà về nhà. Nhà nàng ở tại Giang Nam trấn nhỏ, vùng này là trứ danh du lịch khu, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới du lịch, cùng đoàn, tự do hành, có ba năm kết bạn, cũng có một mình một người. Hạ Đàn gia ở trong trấn khai một nhà khách điếm. Dù sao cũng là nhân khí thực vượng du lịch cảnh khu, hơn nữa khách điếm hoàn cảnh cùng phục vụ đều thực không tồi, cho nên vẫn luôn không lo sinh ý. Đương nhiên, nhà bọn họ khách điếm thuộc về kinh tế thoải mái hình, cùng cách vách con phố năm sao cấp khách sạn cũng không thể so. Hạ Đàn xách theo hai con cá trở lại khách điếm, Tiểu Trương cùng thanh thanh đứng ở cửa, hai người hết sức chuyên chú mà nhìn bên ngoài, biểu tình còn hơi có chút kích động. Tiểu Trương là trong tiệm quét rác, thanh thanh là đài đăng ký, đều là hai mươi mấy tuổi cô nương. Này hai người ngày thường cũng không khác yêu thích, liền thích đánh vọng soái ca. Hạ Đàn cười tủm tỉm thò lại gần, tay đắp thanh thanh bả vai, theo các nàng hai tầm mắt ra bên ngoài nhìn xung quanh, “Lại phát hiện cái gì cái gì soái ca lạp?” “Bờ sông, nhìn đến kia chiếc chạy băng băng xe không?” Thanh thanh giơ tay chỉ hạ, “Chạy băng băng xe bên cạnh cái kia.” Kỳ thật không cần thanh thanh chỉ, Hạ Đàn liếc mắt một cái liền thấy được. Đó là một người ăn mặc màu đen tây trang nam nhân, vóc dáng rất cao, vai rộng chân dài, dáng người so TV thượng nam mô còn hảo. Quan trọng nhất chính là gương mặt kia, ngạnh lãng đường cong, thâm thúy đôi mắt, cao thẳng mũi, hơi nhấp môi mỏng. Hắn đang ở gọi điện thoại, ấn đường nhíu lại, tựa hồ có chút không vui. Hạ Đàn xem vào mê, nàng lớn như vậy chưa từng thấy quá dài đến như vậy đ ... Mời các bạn đón đọc Tham Luyến của tác giả Nghê Đa Hỉ.