Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khom Lưng

Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: "  “Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? ” [1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh. Sau đó… Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại. “Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi…” Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai. “Rốt cuộc, còn… bao lâu nữa?” Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở. “Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi”. Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh. … Có một câu nói rằng: Ngụy Thiệu: “Trẫm là một cầm thú, biết không? Tiểu Kiều: “Hừ, súc sinh mới đúng!” … Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi. Nội dung: trọng sinh xuyên không, tình yêu chiến tranh *** Phải nói truyện này mới thấy tên là mình ko muốn đọc :)) tại nếu chỉ nhìn qua vậy thôi thì khó hiểu quá, cũng ko hấp dẫn. Đọc rồi mới hiểu ý nghĩa của cái tên, truyện cũng hay hơn mình nghĩ nhiều.   “Khom lưng” có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu Nguỵ Thiệu lừng lẫy phương Bắc. Tuổi ngoài 20 nhưng dã tâm lớn, từ năm 17 tuổi đã nối nghiệp dòng tộc thống lĩnh quân đội Ngụy thị được xem như hùng mạnh nhất bấy giờ, đem binh sát phạt, gầy dựng cơ nghiệp. Vó ngựa của Ngụy Thiệu đi đến đâu là thảm sát đến đó, máu đổ như sông, thây chất như núi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Sát khí từ chàng tỏa ra khiến người xung quanh phải rét run và nể sợ, chàng là cơn ác mộng mà kẻ địch nghe đến tên phải kiêng kị, muôn dân ko ai dám mạo phạm. Mục tiêu của chàng là thống nhất tứ phương, kiêu ngạo xưng Đế và trả thù họ Kiều – kẻ thù ko đội trời chung của họ Nguỵ, bởi tướng quân đời trước nhà Kiều đã gián tiếp hại chết phụ thân và huynh trưởng chàng. Định mệnh cho nữ chính chúng ta xuyên không trở thành nữ nhi họ Kiều :)) Kiều gia đang trên đà lụn bại, đành phải đưa trưởng nữ cầu thân với Ngụy Thiệu nhằm nương nhờ thế lực Ngụy gia, đồng thời xóa bỏ hận cũ. Nữ chính Tiểu Kiều giúp tỷ tỷ chạy trốn sau đó được gả đi thay chị, chính thức trở thành thê tử Ngụy Thiệu. Nàng vì nằm mộng thấy hậu quả thảm khốc từ kiếp trước mà lấy đó làm kinh nghiệm ngăn cản những nguy hiểm xung quanh, phá bỏ ngăn cách 2 nhà Ngụy – Thiệu. Ngày đại hôn ở Tín Đô, Ngụy Thiệu ko thèm liếc đến nàng nửa con mắt, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vì cuộc liên hôn này mà tha thứ cho Kiều gia. Suốt khoảng thời gian đầu, Ngụy Thiệu luôn hờ hững với Tiểu Kiều. Còn nàng tuy nhỏ hơn chàng nhiều tuổi nhưng thông minh, xinh đẹp, lại hiểu lý lẽ. Nàng biết rõ mục đích mình bước vào cửa Ngụy gia là gì, tất cả cũng chỉ vì sự an nguy của gia tộc, vậy nên nàng luôn nhẫn nhịn, vô tình mà cũng như cố ý lấy lòng người nhà họ Ngụy, mong một ngày nào đó Ngụy Thiệu và nàng tình nồng ý đượm mà chàng sẽ bỏ qua mối thù với Kiều gia. Cuối cùng nàng đã làm được, còn thành công biến Ngụy Thiệu trở thành đệ nhất thê nô nhà Hán, danh tiếng chàng sợ vợ ko ai ko biết. =)))))))) Thật ra vì hình tượng của Ngụy Thiệu được xây dựng quá mức sắt đá và uy dũng, hơn nữa chàng hoàn toàn có cơ sở để hận nhà họ Kiều, nên mình đã hy vọng phân đoạn chàng lạnh nhạt với Tiểu Kiều dài hơn một chút, tình cảm nên thấm từ từ, mình vẫn thấy chàng có tình cảm với Tiểu Kiều hơi nhanh, mặc dù theo mạch truyện cũng được xem là hợp lý. Riêng về Tiểu Kiều, nàng khéo léo nhưng cũng cực nguyên tắc, lúc đầu mình hơi khó hiểu sự cứng nhắc này của nàng, nhưng về sau thì mình dần nhận ra một điều, nàng đã chịu uất ức gả cho một nam nhân coi thường gia đình mình như vậy, luôn đặt mình ở thế phải nhún nhường, nên nàng làm vậy cũng là cách duy nhất để giữ lại tôn nghiêm của nàng. Quá trình 2 người phát triển tình cảm quả thật ko dễ dàng, cứ bên nhau được ít ngày là Ngụy Thiệu phải xuất binh đánh trận, hơn nữa cả 2 lại giận dỗi nhau ko ít lần. Trong một lúc nào đó, mình đã mong nữ chính có thể hiểu rõ hơn sự mất mát của nam chính mà thông cảm cho sự ngang ngược của chàng một chút. Dù biết người hại chết họ là ông của nữ chính, nàng trừ cái họ Kiều ra thì hoàn toàn vô can, nhưng người tử trận lại là cha và anh của nam chính, nỗi đau đó tê tâm liệt phế biết bao nhiêu, và sự cố đó cũng góp phần ko nhỏ hình thành nên một Ngụy Thiệu tàn ác như thế. Nàng một lòng muốn bảo vệ người nhà, chàng một lòng muốn rửa hận cho người thân, 2 người cố chấp yêu nhau nhưng cũng cố chấp ko buông bỏ chấp niệm cũng như sứ mệnh. Chàng ngoài mặt yêu thương sủng ái nàng nhưng cũng chưa bao giờ ngừng đau khổ dằn vặt bên tình bên hiếu, nàng thì kiên nhẫn, dịu dàng mở từng cánh cửa đang ngăn cản cả 2, lấy sự ấm áp của mình làm tan chảy băng giá trong lòng chàng. “Man Man, ta không phải là người lương thiện, từ khi nàng gả cho ta đến nay vẫn làm tốt mọi điều, nàng hiền lành lương thiện, những ngày qua lại bị hoảng sợ và oan ức như thế. Trong lòng ta biết cả, nhưng nếu một ngày ta chưa buông được hận thù, thì ngày đó ta và nàng không thể khắng khít không còn ranh giới. Cho ta thời gian nhé, để ta suy nghĩ cho rõ ràng.” Lúc Nguỵ Thiệu nói những lời này, thật ra chàng đã có sự lựa chọn của mình từ lâu rồi, chỉ có điều chàng đang trong quá trình sẵn sàng cho điều đó mà thôi. Vì quá trình này quá dài, quá chông gai nên đến đoạn Tiểu Kiều bằng lòng chờ chàng tha thứ còn Ngụy Thiệu bỏ qua hận thù đã khiến mình thật sự xúc động. Bỏ lại tướng sĩ, một mình chàng cưỡi ngựa quay về trong đêm tìm nàng và nói hết nỗi lòng mình, ko ai ngờ một Quân Hầu người người khiếp sợ lại thốt ra được những câu nói vô cùng động lòng người. “Nguỵ Thiệu ta có tài cán gì mà đời này có thể cưới được nàng làm vợ, đối xử với ta như thế này?” “Thật ra từ rất lâu rồi ta đã muốn nói với nàng câu đó, lòng ta thương nàng.” “Được làm phu quân của nàng chính là điều may mắn nhất đời này của Nguỵ Thiệu ta. Thế mà trước tới nay, ta chỉ luôn miệng nói yêu nàng, trao lòng ta cho nàng, muốn nàng toàn tâm toàn ý đối với ta, bản thân ta lại lấy lý do thù nhà mà chưa bao giờ chịu nhịn, cũng chưa từng suy nghĩ cho nàng lấy một lần, nói về tự đại và ích kỷ, cõi đời này còn ai có thể sánh cùng ta…” Ngụy Thiệu ko sợ trời ko sợ đất lại vì vị thê tử đầu ấp tay gối với mình mà dần bao dung hơn, từ một người ngang tàn, hung bạo chàng từng bước trở nên khiêm nhường, mở rộng tầm mắt nhìn thấu nhân gian, xóa bỏ mối hận xưa, từng bước trưởng thành xứng đáng với danh xưng Đế Vương. Tiểu Kiều hiểu chuyện, thấu tình đạt lý, cúi mình đúng lúc, kiên cường đúng thời điểm, dần dần dùng tình cảm chân thành cảm hóa mãnh hổ Ngụy Thiệu. Khom lưng, là vậy đó! Ngoài những cảnh tình cảm giữa nam nữ chính, mình còn rất thích các đoạn Ngụy Thiệu cầm quân đánh trận. Khí thế áp đảo và bản lĩnh bức người của chàng khi tiêu diệt kẻ thù làm mình thật sự hưng phấn. Mình thuộc dạng thích nam nữ chính cường, nên hình tượng Yên Hầu U Châu danh chấn bốn phương của Ngụy Thiệu vô tình cũng hợp với sở thích của mình lắm, dẫu mỗi lúc tính thê nô của chàng bộc phát làm mình cũng hơi buồn cười và có chút nhớ Nguỵ Thiệu lạnh lùng của những chương đầu :)). Mình cũng đánh giá cao lòng hiếu thuận của Nguỵ Thiệu, Quân Hầu đầu đội trời chân đạp đất uy danh vần vũ như chàng về đến nhà lại chưa bao giờ quên quỳ xuống vấn an tổ mẫu cùng mẫu thân, 1 dạ 2 thưa. Sự đối nghịch này tạo nên một Nguỵ Thiệu rất nam tử hán. Nữ chính được miêu tả là có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nên cũng khiến ko ít nam nhân thầm thương trộm nhớ, một trong số đó là Ngụy Nghiễm, cũng là nam phụ khiến mình ấn tượng nhất. Chàng đáng thương đến tội, được nuôi nấng từ nhỏ trong Ngụy gia, lớn lên trở thành mãnh tướng kề cạnh Ngụy Thiệu. Chàng tuy luôn thắc mắc về địa vị giữa mình và Ngụy Thiệu dù luận về tài năng chàng ko hề thua kém, vậy mà chàng vẫn thương Ngụy Thiệu như em ruột, hết lòng phò tá, trung thành với Hán thất. Ngờ đâu một ngày phát hiện ra trong người mình đang cuộn chảy dòng máu Hung Nô – dòng tộc mà chàng luôn coi là kẻ thù của người Hán. Chàng từng phải đau đớn thừa nhận bản chất ác độc của Hung Nô ko hề biến mất bên trong chàng, thừa nhận chàng đố kị với Ngụy Thiệu, nhưng chàng cũng ko nhận ra rằng mình đã năm lần bảy lượt từ chối sự mời mọc từ Hung Nô, rằng chàng hết lòng kính trọng tổ mẫu, rằng chàng hối hận, xấu hổ biết bao nhiêu khi nhận ra tình ý của mình dành cho Tiểu Kiều. May mắn thay từ đầu đến cuối Ngụy Thiệu chưa bao giờ trở mặt hóa hận với Ngụy Nghiễm, hai người tuy xảy ra mâu thuẫn, đường ai nấy đi, ko cùng chí hướng nhưng vẫn một lòng xem nhau là “biểu huynh”, là “nhị đệ”. Kết thúc chương truyện của Ngụy Nghiễm là chàng bỏ lại Hung Nô, thúc ngựa chạy đến một nơi nào đó ko ai biết, cũng ko để lại một lời hứa hẹn trở về nào. Đến cuối cùng chàng vẫn cô đơn như thế, giang sơn rộng lớn, có chỗ nào cho chàng ko? Những nhân vật còn lại cũng có vai trò riêng, thêm thắt nhiều tình tiết thú vị cho truyện, như tổ mẫu, vợ chồng Đại Kiều – Bỉ Trệ, Kiều Từ, Tô Nga Hoàng, v.v… Khép lại truyện là một kết thúc viên mãn điển hình, Nguỵ Thiệu cuối cùng cũng đã thực hiện được lời hứa ở trên đỉnh ngọn núi năm nào: xưng Vương thiên hạ, phong Hậu cho thê tử, đời đời kiếp kiếp ko xa. 25-02-2019 – Quinn    Mời các bạn đón đọc Khom Lưng của tác giả Bồng Lai Khách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đoàn Tàu Thuỷ Tinh - Khang Thành
Chúng ta cùng bắt chuyến tàu thủy tinh này, băng qua những mơ mộng hão huyền, nỗi oán hận, cầu mà không được, để đến chốn trong sạch cô độc. *** Sau mấy tháng cắm dùi chờ nhà bạn Fei lấp hố, cộng với sự lăng xê nhiệt tình của chị Bòn thì mình đã lao ngay vào đọc bộ này ngay khi nó hoàn. Không biết có phải tại dạo này mình khó tính hơn, hay là tại vì không hợp với giọng văn của Khang Thành. Mà phải nói sao nhỉ, cảm thấy hơi thất vọng sau khi đọc xong bộ này. Cũng có thể tại nghe chị Bòn giới thiệu nên nghĩ nó vô cùng hay, mang sự kỳ vọng quá cao khi bắt tay vào đọc để rồi cuối cùng thấy nó ko được như mình nghĩ. Truyện này nam chính và nữ chính được xây dựng là 2 con người cô đơn, tự trong đáy lòng của họ đều cất chứa nỗi đau của riêng bản thân mình nên sống khá phóng túng. Hai người gặp nhau, bắt đầu với nhau bằng tình dục. Và suốt thời gian đó, mình chỉ thấy tình dục trong mối quan hệ của họ. Mình ko cảm nhận được tình yêu giữa 2 người. Lên giường với nhau xong, mỗi khi gặp lại đều là sự hờ hững đối với đối phương. Có lẽ tác giả cố xây dựng họ là một kiểu người bề ngoài bất cần nhưng nội tâm mềm yếu, nhưng tiếc là mình ko cảm nhận đc. Đôi lúc mình ko hiểu tác giả cho thêm nữ phụ (hay phải nói là nữ phụ nửa mùa) vào làm gì, một nhân vật Hạ Vi hiếm lắm mới xuất hiện, chẳng gây ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của đôi chính. Và mình ko thích nhất là chi tiết tác giả cho nam chính ngủ với gái trong khi vẫn đang có mối quan hệ với nữ chính. Nó thể hiện sự coi thường, coi nữ chính cũng giống như những người khác, gặp dịp thì chơi, ko có nữ chính thì có em khác giải toả ngay. Đã vậy biết nữ chính đang sống chung với mình vậy mà còn dắt gái về nhà, rồi bị nữ chính bắt gặp, cả hai phản ứng tỉnh bơ kiểu rất bất cần, nam chính bị bắt quả tang thì thái độ kiểu “thôi lộ cmnr, lộ thì lại chia tay kiếm con khác chứ có gì đâu”. Nữ chính thì rất kiêu hãnh lạnh lùng, nhìn phát rồi bỏ đi. Trước khi bỏ đi vứt lại cho nam chính một câu “anh đừng hối hận”. Nghe câu đấy mình đã hy vọng rất nhiều là nữ chính sẽ cho nam chính một bài học, sẽ ngược hắn tới bến luôn. Nhưng cuối cùng gặp lại, tát cho phát, rồi lại sà vào nhau ???????? Mình cảm thấy, đôi này yêu nhau, bởi vì họ là nhân vật chính, và bởi vì tác giả muốn thế ???????? Đến cuối cùng chị nói chị yêu anh, mà mình cảm thấy nó cứ gượng ép sao ấy. Nói chung điểm cộng khi đọc truyện này đó là chất lượng edit của nhà bạn Fei, vô cùng mượt luôn (vào nhà bạn Fei thì ko bao giờ phải lo lắng về chất lượng). Các bạn nào thích Khang Thành sau khi đọc Cơn Mưa thì có thể thử nhảy hố xem. Vì thực ra mình chỉ cảm thấy truyện này ko đáp ứng được kỳ vọng quá lớn của mình. Chứ còn xét về tổng thể thì truyện đọc khá, có rượu có thịt. Bạn nào thèm thịt nhào dzô ???????? Review: Bạch Bách Bon *** Cuối tháng Ba, vụ án của Hà Chí Bân mở phiên tòa. Hôm đó Chung Đình đi chung với lão Vạn, ngồi hàng ghế dự thính ở phía dưới. Đồng thời bị thẩm vấn cùng anh còn có năm người khác, tất cả đều là tội hối lộ. Bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị áp giải ra, Chung Đình luôn nhìn anh. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Hà Chí Bân không hề nhìn sang. Giải quyết dứt khoát. Hà Chí Bân bị xử hai năm tù có thời hạn, hưởng án treo hai năm. Trên tòa, anh từ bỏ việc kháng cáo, tuân theo xét xử. Ở tòa án làm các thủ tục liên quan xong, Hà Chí Bân đi theo luật sư, người nhà họ Hà, lão Vạn ra ngoài. Anh đã thay đồ họ mang đến, đối với mức hình phạt này, họ dường như đã chuẩn bị sớm từ trước. Tháng Ba mùa xuân, bầu trời xanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng gió táp vào mặt vẫn còn hơi lạnh. Ở cửa, người nhà họ Hà, lão Vạn cảm ơn luật sư. Nhận được kết quả như vậy, mọi người đều có phần vui mừng. Cuối cùng dặn Hà Chí Bân mấy câu, luật sư cười đi trước một bước. Họ dùng ánh mắt đưa tiễn, chỉ thấy một chiếc xe đậu dưới bậc thang cao cao, một người phụ nữ đứng bên xe. Cô mặc bộ đồ tây, kính râm màu đen trên mặt làm lớp son môi màu đỏ sậm càng thêm rực rỡ. Nhìn thấy anh nhìn sang, cô nở nụ cười. Nụ cười ấy tự nhiên mà điềm tĩnh. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Tàu Thuỷ Tinh của tác giả Khang Thành.
Chuyện xưa Nam Tây - Hạ Nặc Đa Cát
Anh bảo vệ em chu toàn, em đạt được chân tướng *** Ninh Ngạn nói dối chỉ có mình có cách mở con dấu tìm được di chúc, cộng thêm việc đuổi theo nhóm Chúc Nam Tầm thời gian gấp rút, cho nên những tên kia tạm thời không ép cô giao đồ ra, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của những tên đó, vì vậy những tên đó giữ chị cô lại, bảo cô và anh mình lên xe van đuổi theo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của họ. Trên đường đến bệnh viện, khi đang hỗn loạn, cô đã giao con dấu cho anh trai, rồi van xin ông ấy nhất định phải trả lại cho Chúc Nam Tầm. Cô thậm chí không chắc chắn anh mình có thể gặp được Chúc Nam Tầm hay không, nhưng khoảnh khắc đó, cô đã chuẩn bị việc nghênh đón tử thần. Bao nhiêu năm như vậy, cô nhìn bố mình sống trong nỗi sợ hãi, anh chị lại bị ép tìm tung tích Lục Tây Nguyên khắp nơi, họ bị những tên đó lợi dụng, uy hiếp bằng mạng sống của bố cô, muốn mượn tay họ giết người, để họ đi làm tay đao phủ. ... Mời các bạn đón đọc Chuyện xưa Nam Tây của tác giả Hạ Nặc Đa Cát.
Công Chúa Bari - Hwang Sok-Yong
Tác phẩm là bức tranh toàn cảnh về thực tế khắc nghiệt của thế kỉ XXI cũng như hành trình tìm cách thoát khỏi khổ đau thông qua Bari, nhân vật chính của một câu chuyện cổ dân gian Hàn Quốc. Trong truyện cổ, cô gái trẻ Bari (công chúa) sau nhiều lao khổ đã lấy được nước trường sinh để cứu cha mình (thế giới). Nhân vật trùng tên với cô trong tác phẩm của nhà văn Hwang Sok-Yong sống trong những năm cuối thế kỉ XX, đầu thế kỉ XXI có khả năng đặc biệt biết về tiền kiếp của mọi người và đi lại giữa thế giới này và thế giới khác. Sinh ra tại Bắc Hàn, Bari đã rời khỏi đất nước của mình sau khi mất cả gia đình trong cảnh đói khổ vào cuối những năm 1990. Trong một lần tìm cách trốn khỏi Trung Quốc trên một chuyến tàu, cuối cùng Bari cũng đến được London và trở thành một người lao động nhập cư bất hợp pháp. Là trung tâm của Đế quốc Anh cũ, London là điểm nóng của các vụ xung đột sắc tộc, tôn giáo, giới tính và đồng thời cũng là nơi mọi người luôn nỗ lực chống lại các mâu thuẫn đó bằng tinh thần đoàn kết và tình thương yêu. Bari đã kết hôn với một người Hồi giáo, có con và rồi nhận được tin chồng mình bị mất tích trong một cuộc chiến. Không chỉ dừng lại ở đó, con cô cũng chết trong một tai nạn. Trong đỉnh điểm đau đớn, Bari lên đường vượt ra khỏi thế giới thực để tìm nước trường sinh không chỉ để cứu bản thân cô mà còn cho cả nhân loại trong thế giới đầy rẫy những muộn phiền và đau khổ. *** “Công chúa Bari” chính là tác phẩm văn học đầu tiên tôi được tiếp xúc khi bước chân sang Hàn Quốc bắt đầu cuộc sống mới của mình. Ở một nơi không phải là nơi chôn nhau cắt rốn, không gia đình, bạn bè, người thân đồng thời là điểm tựa duy nhất của tôi trong môi trường hoàn toàn xa lạ chính là người chồng bản địa, dùng chung ngôn ngữ nhưng không cùng điểm xuất phát, phong tục tập quán. Nói rộng hơn là không cùng chung nền tảng văn hóa, đó là cả một thử thách vô cùng gian nan. Trong hoàn cảnh ấy, nếu không có lòng can đảm, ý chí tự vươn lên cùng với sự giúp đỡ của chồng, gia đình chồng và người bản địa thì tôi khó lòng vượt qua được. Thời điểm đó, như một nhân duyên, “Công chúa Bari” đã đến với tôi và tuồng như có một sức hút rất lớn khiến tôi hồi hộp theo dõi hành trình đầy gian nan và đau thương của cô từ Jeong Jin Bắc Hàn tới Trung Quốc, từ Trung Quốc tới nước Anh với một sự đồng cảm sâu sắc. Mỗi miền đất cô neo lại đều được thể hiện rất rõ dưới nét bút tài hoa của nhà văn Hwang Sok-Yong, được miêu tả vô cùng sinh động và phong phú bằng chính trải nghiệm thực tế của tác giả. Bạn sẽ không thể tưởng tượng được bên cạnh sự phát triển nhảy vọt bằng “Kì tích sông Hàn” của Hàn Quốc những năm 1980, 1990 với những vòng hào quang sáng chói, đem lại cho người dân Hàn Quốc một cuộc sống ấm no viên mãn sánh ngang tầm với những cường quốc, thoát khỏi nỗi ám ảnh của thời kì huynh đệ tương tàn những năm 1950 thì Bắc Hàn - người anh em ruột thịt của Hàn Quốc - lại lâm vào cảnh cháy rừng, lũ lụt và nạn đói triền miên, khiến thây người chất đầy đường và những cái xác trôi sông không còn ai đủ sức vớt lên chôn cất. Số phận người dân trở nên mong manh như ngọn đèn trước gió, không biết tai họa ập xuống khi nào và không hề có bất kì một sự hỗ trợ, bảo hộ nào. Lưu lạc sang Trung Quốc, số phận của Bari một lần nữa lại xoay vần với những bất an, nguy hiểm của một cuộc đời lưu vong nơi đất khách quê người. Tuy nhiên nơi đó cũng không thể bảo vệ và che chở cho cô để rồi cô lại phải vượt biển, trải qua một cuộc hành trình kinh hoàng đến bên kia bán cầu và bắt đầu những chuỗi ngày gian nan không dứt. Tác giả đã mượn tác phẩm thần thoại “Công chúa Bari” với thủ pháp nghệ thuật đan xen giữa hiện thực và hư ảo để thể hiện hiện thực một cách sống động và vô cùng phong phú. Tác phẩm mở ra một chương sử thi mới vượt lên trên tất cả chiến tranh và ranh giới, nhân chủng và tôn giáo, thế giới hiện tại và thế giới tâm linh, văn hóa và hệ thống tư tưởng để mổ xẻ bóng tối của chủ nghĩa tân tự do, để tha thứ, cứu rỗi cho những linh hồn và con người chịu nhiều đau thương, bất hạnh. Như đã đề cập ở phần đầu, cuốn sách đến với tôi như một nhân duyên, giúp tôi có thêm nhiều can đảm, mạnh mẽ để hòa nhập với đời sống mới, nền văn hóa mới vốn không ít những định kiến, và cái nhìn thiếu thiện cảm dành cho các cô dâu đến từ đất nước khác. Và chồng tôi chính là người đã hỗ trợ tôi một cách đắc lực trong suốt quá trình tôi dịch cuốn sách này. Anh giúp tôi hiểu thêm về văn hóa, cuộc sống của con người Hàn Quốc không chỉ trong đời sống thường ngày mà còn trong cả những trang sách tràn đầy tính nhân văn của tác giả Hwang Sok-Yong. ĐINH THỊ KIỀU OANH (Cựu Phó chủ tịch Hội người Việt Nam tại Hàn Quốc 2010-2013) Mời các bạn đón đọc Công Chúa Bari của tác giả Hwang Sok-Yong.
Cổ Tích của Người Điên - Thời thần
Cổ tích không chỉ để đọc, cổ tích còn dùng để phá án. Từ một bệnh viện tâm thần, một cuốn sổ được kín đáo đưa ra ngoài, trong đó ghi chép câu chuyện cổ tích chưa từng thấy về cuộc chiến giữa hai phe, một là Yêu tinh Râu Xanh, hai là liên minh Hoàng tử Ếch, Mèo Đi Hia, Nhím Hans, Lọ Lem và Khăn Đỏ. Liên minh có mục tiêu đánh bại Râu Xanh và cứu thoát công chúa Bạch Tuyết. Nhưng khác với truyện cổ tích thông thường, truyện này kết thúc ở chỗ tà đã thắng chính, Bạch Tuyết phải sống mãi mãi với Râu Xanh trong nước mắt, ở một lâu đài chất đầy thịt người bỏ lọ. Câu chuyện kì dị ấy chứa đựng những manh mối về một vụ án bí hiểm cách đây hai mươi năm, với rất nhiều người bỏ mạng một cách khó hiểu trong dinh thự của một nhà giàu. Không động cơ, không ân oán, không hung thủ. Chủ nhân dinh thự bị coi là nghi phạm, đã  mau chóng hóa điên và bỏ trốn khỏi hiện trường với tốc độ marathon kỉ lục là 60 km/h. Ông ta bị bắt và tống vào viện tâm thần một thời gian thì treo cổ, để lại cuốn truyện cổ tích thay người, thay cho lời kêu oan thống thiết. Hai mươi năm sau, theo lời mời của hậu duệ chủ nhân, một số nhân tài không hề dính líu đến ai trong vụ án năm xưa đã ngồi quây quần để lật lại chân tướng. Nhưng chỉ qua một hôm, hậu duệ này bị giết trong phòng kín, bỏ lại các vị khách hoang mang ngơ ngác. Lại không động cơ, không ân oán, không hung thủ, thậm chí không cách thức gây án. Tất cả những manh mối còn lại, chỉ là cuốn truyện cổ tích đen. *** "Ngày xửa ngày xưa, có một xứ sở tên là Obsidian..." Đây không chỉ là câu mở đầu của một truyện cổ tích, mà còn là khởi nguồn của một giai thoại dị thường. Kẻ tâm thần phân liệt viết ra câu chuyện ấy đã treo cổ tự sát, lặng lẽ mang theo bí mật năm xưa xuống mồ. Hai mươi năm trước, trong một căn biệt thự u ám, người chết thảm, người bị kết tội sát nhân trong trạng thái điên điên dở dở, khi khóc khi cười... Hai mươi năm sau, nhà toán học trẻ tuổi Trần Tước quyết tâm lần theo những manh mối mơ hồ để tìm đáp án cho câu hỏi tưởng chừng vĩnh viễn không có lời giải. Bức màn bao phủ quanh vụ giết người hàng loạt ở dinh thự Vỏ Chai có lúc tưởng chừng đã được vén lên, nhưng rốt cuộc, máu lại tiếp tục chảy, kẻ sát nhân vẫn đứng trong bóng tối, chế nhạo nỗ lực của những người đang cố gắng vạch trần sự thật. Không phải truyện cổ tích nào cũng kết thúc có hậu. Không phải sự thật nào cũng khiến tất cả hài lòng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Tích của Người Điên của tác giả Thời thần.