Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hái Sao

“Anh cười, nụ cười như ngôi sao băng vụt bay qua bầu trời đêm, khiến người ta không nắm bắt kịp.” Trang sách cuối cùng được gấp lại, như một thói quen, tôi đưa tay chạm nhẹ những ngôi sao điểm xuyến trên bìa cuốn tiểu thuyết gối đầu giường của mình – Hái sao. Thật khó để nhớ chính xác mình đã đọc bao nhiêu lần; dù vậy, mỗi lần lật mở từng trang giấy, chuyện tình giữa chàng Thiếu tướng Trác Thiệu Hoa và “cô nàng heo” Gia Hàng vẫn khiến trái tim tôi thổn thức. … Gia Hàng là một cô nàng thông minh, cá tính, nổi tiếng trong khoa Máy tính với biệt danh gọn lỏn “Heo”. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ anh tuấn, lỗi lạc xuất chúng của “vị thiếu tướng trong truyền thuyết” Trác Thiệu Hoa, cô nghĩ… Vô tình bén mảng đến Đại học Quốc phòng lại hữu duyên gặp được “nhân vật truyền kỳ”, đây đúng là một may mắn!   Thế sự xoay quầng, vận mệnh tai quái, lần gặp thứ hai sau bốn năm, người đàn ông như “ngôi sao không thể với tới” kia lại thình lình tìm đến, đưa cô vào chiếc rọ mang tên hôn nhân. Vì tình nghĩa, cô nhận lời mang thai hộ, lại không biết bố của đứa trẻ chính là anh.  Chiếc rọ này… cô có thể phá nó và bay đi không? … Đối với Trác Thiệu Hoa, sự tồn tại của Gia Hàng chỉ có thể dùng hai chỉ “kinh ngạc”. Trước khi gặp “cô heo” Gia Hàng, cuộc sống của anh luôn theo một lịch trình sắp đặt từ trước, ngay cả cuộc hôn nhân với Giai Tịch cũng hoàn mỹ đến không thể chê trách điều gì. Thế nhưng, ba năm sau ngày cưới, Giai Tịch cứ im lặng ra đi trên chiếc giường của họ, chẳng nói một lời. Anh và Giai Tịch, tuy khó nói là say đắm mặn nồng nhưng tình nghĩa vẹn toàn, vắng một ai đó là sự thay đổi lớn trong cuộc đời của người ở lại. Chỉ là, chưa đủ thời gian để tập thích nghi, cuốn nhật ký Giai Tịch để lại tiết lộ một sự thật động trời…  Trong ánh chiều tà, Gia Hàng ngồi bên thành giếng, lấy hai tay vốc một bụm nước lên khuôn mặt, đôi mắt cô thông minh lanh lợi. Cô hoàn toàn không biết bản thân mình bị lừa bởi chính người bạn cô tin tưởng nhất, nụ cười vẫn hiện lên trên khóe môi. Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô, quả trứng được thụ tinh hoang đường đã mọc mầm, đâm rễ và lớn lên trong cơ thể mảnh dẻ ấy khiến anh cảm thấy như thể có nhát dao đang cắt vào lòng.  Cuộc sống trong vỏn vẹn ba tháng đã lệch sang quỹ đạo khác, dở khóc dở cười. Hành trang bước vào hôn nhân của cô là bụng bầu hơn 8 tháng, còn anh là vết tát vẫn in hằn năm ngón tay trên mặt từ người bố đáng kính của mình. Họ đến với nhau vì trách nhiệm, gắn kết với nhau bởi một "cậu nhóc thối" có tên Phàm Phàm. Hôn nhân như tảng băng mỏng, anh và cô cẩn thận trong từng bước đi, chỉ sợ “ai động lòng trước người đó tiêu tùng”. Nhưng trên đời này khó tránh nhất là vận mệnh, khó thoát nhất là tình yêu, đợi đến khi họ nhận ra sự thay đổi tình cảm nơi mình thì cũng là lúc thân phận thật sự của Gia Hàng được tiết lộ, bí mật về thân thế của Phàm Phàm được lật mở, giông bão lại lần nữa kéo đến… Đây là một cuộc chiến không tiếng súng, không người thứ ba. Đây là một cuộc chiến của hai trái tim dẫu chung nhịp nhưng ngại bước qua để cùng nhau nắm tay đi trọn cuộc đời.  Những tưởng phải chia tay nhưng… “Pháp luật và dây thừng không thể ràng buộc một người, chỉ có… tình yêu mới có thể làm được. Gia Hàng, anh rất muốn nghe em nói với anh, em ở lại không phải vì Phàm Phàm, không phải vì Giai Tịch mà là vì… anh. Anh có tham lam quá không?” “Lời chia tay, trừ khi em nói ra, còn bất kỳ người nào nói anh đều bỏ ngoài tai.” Hoa hồng tình yêu không dành cho những bước chân trốn chạy. Hạnh phúc gia đình không thể là nơi dừng chân cho những trái tim yếu đuối. Sự chân thành trong tình yêu đã khiến họ vượt qua tất cả và giành lấy hạnh phúc thuộc về mình. Một câu chuyện tình vô cùng kỳ lạ, nam nữ chính là đôi vợ chồng đi ngược hành trình: có con, kết hôn rồi mới bắt đầu hẹn hò. Có lẽ, chính nét khác biệt này đã khiến tôi dù đọc bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn cứ như vậy bị nó cuốn hút. Giọng văn nhẹ nhàng, cách xây dựng tính cách nhân vật mới mẻ, câu chuyện như một bản tình ca du dương đưa người đọc đi từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ẩn sau những câu chữ mộc mạc là một thông điệp tình yêu đầy ý nghĩa - Tình yêu như những ngôi sao xa xăm trên bầu trời, đối mặt khi chúng đến, bạn có thể chinh phục và hái nó cho riêng mình. Nếu bạn là độc giả yêu thích thể loại quân hôn hay đã từng đọc và yêu mến những tác phẩm của Tác giả Lâm Địch Nhi như: Hoa hồng giấy, Hoa hồng sớm mai, Gặp gỡ bất ngờ một ly trà… thì đừng bỏ qua bộ truyện đặc sắc và ý nghĩa này nhé! Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đó là một buổi chiều cuối thu, nắng nhạt nhòa xa xăm. Gia Hàng chầm chậm xòe tay ra, đón những giọt nắng rơi qua từng kẽ lá. Cái cây rất to, một mình cô dang rộng hai tay cũng không ôm xuể. Trên cành cây treo một tấm biển gỗ của Sở Quản lý Cây xanh; trên đó viết: Cây ngô đồng Pháp Tuổi: 150 Thuộc diện cây trồng quý hiếm cấp Một quốc gia. Từ ngữ như vậy hơi có phần phóng đại, cây cổ cây quý ở Bắc Kinh này vốn nhiều vào bậc nhất cả nước. Ở những khu nhà cổ trong các vương phủ, đâu đâu cũng có thể thấy được một cây cổ thụ hàng trăm tuổi, từng là chứng nhân cho bao chiến tranh bão lửa, bao cung bậc cảm xúc của mọi triều đại, loại cây trăm tuổi này chỉ thuộc diện tầm tầm mà thôi. Nhưng hôm nay, cái cây này cũng có vinh hạnh được chứng kiến một tin tức kinh thiên động địa trong thế kỷ này. Cô mỉm cười ba phần tinh nghịch, bốn phần ranh mãnh; cũng có thêm ba phần bất đắc dĩ. Cây ngô đồng cành lá sum suê, hai ngày trước trời có sương nhẹ khiến cành lá hơi ngả vàng. Ánh nắng vất vả len lỏi qua tán lá, chỉ có vài giọt nắng lốm đốm rơi xuống bàn tay, nhưng một vệt nắng chênh chếch từ một hướng khác hắt lên mặt đất, kéo dài bóng cô. Hình bóng ấy, nếu đột ngột nhìn vào thì có hơi đáng sợ: Phía trên thân hình gầy gò mảnh mai như có đính thêm một chiếc “nồi” cực to. Khẽ vỗ nhẹ vào cái “nồi” đó, bên trong còn có người phản ứng lại, như đang cùng hòa phách, tôi một nhịp, anh một nhịp, hết sức nhịp nhàng. Cô bật cười khúc khích, đây là trò chơi gần đây cô thường hay chơi. Làm mẹ ở tuổi hai mươi ba, hình như hơi sớm. Lúc mẹ sinh cô ra, bà đã bốn mươi hai tuổi. Lúc chị hai sinh Tử Nhiên, chị ba mươi. Nhưng… Mẹ sinh cô, là vượt kế hoạch, vi phạm chính sách của nhà nước, gia đình cô bị lãnh đạo Sở Kế hoạch hóa gia đình làm cho tan tành, khuynh gia bại sản mới đủ tiền nộp phạt. Chị hai sinh Tử Nhiên, đau suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là sinh khó, cho đến giờ cơ thể vẫn không được khỏe. Cho nên… - Gia Hàng? Gió thu mang theo tiếng gọi trầm trầm khe khẽ của một người đàn ông. Giọng nói hay, âm sắc đẹp đẽ, chỉ có điều hơi lạnh, lại có sự uy nghiêm không cho phép người khác coi thường. - Tới đây! Cô ngẩng đầu lên theo phản xạ, hai chân khép lại. Với một thai phụ sắp tới ngày sinh nở, động tác này thật khó khăn. Ui da, quên mất, hôm nay anh mặc thường phục. Cô thở phào. - Đến lượt chúng ta rồi. – Người đàn ông đứng trên bậc thềm, đưa mắt nhìn cô từ trên cao. - Ừ! – Cô hít sâu khó nhọc lê từng bước lên bậc thang! Người đàn ông nhíu mày, đưa tay về phía cô. Cô lắc đầu: - Không cần, em tự đi được. Hơi thở phì phò như trâu. Người đàn ông không cố ép, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô nửa bước. Nếu có sự cố gì, anh vẫn có thể ngay lập tức bảo vệ cô an toàn. Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com Chỉ hai từ “anh tuấn” thì không thể miêu tả trọn vẹn người đàn ông trước mắt. Đương nhiên anh chắc chắn là người anh tuấn, dáng dứng luôn thẳng tắp, mày rậm, mũi cao, khóe môi khẽ nhếch lên theo thói quen, thoạt trông có phần nghiêm trang. Nếu khí chất tỏa ra từ một người đàn ông mạnh mẽ tới mức có thể khiến người ta bỏ qua vẻ ngoài tuấn tú của anh ta, vậy thì, những thứ trong đầu anh ta chắc chắn còn xuất sắc hơn vẻ ngoài đó. Tức là; khi nhìn anh ta, bạn sẽ chỉ bị chấn động bởi khí chất, mà quên mất rằng thì ra tướng mạo của anh ta cũng rất đẹp. Cô điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn khuôn mặt bên trái của anh, nhếch miệng: - Chúng ta vào trong thôi! Hôm nay là thứ Năm, hương vị ngày cuối tuần đã phảng phất, bầu không khí nhàn nhã đã bắt đầu lan tỏa trong Sở Đăng ký kết hôn. Văn phòng vừa mới rộn tiếng cười nói thoáng chốc đã lặng phắc như tờ. Bốn vị viên chức sững sờ trợn mắt nhìn hai người đang bước vào cửa – thai phụ điệu bộ lúng túng vác theo chiếc bụng to tướng, cùng người đàn ông tuấn tú với chiếc má còn hằn rõ năm vết ngón tay, hơn thế tuổi tác giữa họ có vẻ như cách biệt chẳng ít. - Hai người bỏ trốn? – Không biết ai ngu ngốc buột ra câu này, nói xong bèn âm thầm cắn lưỡi. Người đàn ông không trả lời, điềm đạm lấy giấy xác nhận từ chiếc túi xách trong tay ra, chuẩn bị hết sức chu đáo, ngay cả ảnh chụp chung của hai người cũng có. Người nam mặt mũi căng cứng, người nữ nhăn mắt nhíu mày. Cảm giác ấy không giống như tới để kết hôn, mà giống như đang ra pháp trường. Gia Hàng áy náy mỉm cười, như thể cô rất ngại ngùng vì đã làm mọi người sửng sốt tới mức này. Cô xòe tay phải ra, lật lên lật xuống mấy lần. Rõ rồi, những ngón tay ấy thanh mảnh, còn vết hằn trên má người đàn ông vừa thô vừa mạnh; không phải là kiệt tác của cô. Mấy vị viên chức khẽ gật đầu. Sự việc xảy ra như sau: Hai tiếng trước, trong một tòa nhà sang trọng có binh sĩ bồng súng đứng gác trước cửa, một người đàn ông cao lớn tóc hoa râm được ba quân tướng sĩ hết lòng tôn kính đã vung tay lên, giáng xuống một cái tát cật lực. Nhất cử nhất động của cánh tay ấy, trong những trường hợp công khai, đều khiến cả thế giới phải dõi theo. Mời các bạn đón đọc Hái Sao của tác giả Lâm Địch Nhi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy - Cửu Nguyệt Hi
Tôi không phải là một người dễ xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, nhưng chưa bao giờ khóc vì một câu chuyện nào hết. Cho đến khi đọc Thời niên thiếu của tươi đẹp ấy. Cũng không phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc ghi dấu trong cuộc đời đọc sách của tôi. Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là một câu chuyện giống như một sợi dây buộc lấy trái tim người đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ hờ hững buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm nhận được nó khiến con tim phải thấp thỏm mà run lên nhè nhẹ. Càng đọc về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, để rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi không hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số những truyện thể loại này đều có chung một cảm giác là nuối tiếc tuổi xuân tươi đẹp đã qua, nhưng với Thời niên thiếu tươi đẹp ấy thì khác, nó đem lại cho người đọc một cái thở phào như được giải thoát: cuối cùng thì cái quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi. Bởi vậy mà tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc truyện này. Đừng vội thương hại tôi, tôi không giống Trần Niệm, chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường cả. Nhưng ngay từ năm đầu tiên học cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tốt đẹp có, nhưng xấu bẩn cũng đầy rẫy, đủ loại mặt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến hai cô bạn của mình bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho một trong hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một cô bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa đánh chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thiết với một cậu hot boy trường bên, rồi sau đó chuyện vỡ lở ra cậu bạn ảo lòi và vụ dọa đánh đó là một kế hoạch cợt nhả dìm hàng của một (nhóm) con gái cùng lớp có “thâm thù đại hận” với bạn tôi. Lại được cả giáo viên chủ nhiệm vô tâm tắc trách, thiên vị cán bộ lớp và đám học sinh nổi bật nữa. Tôi đã chứng kiến tất cả những điều ấy (nếu không phải có chút bản lĩnh riêng chắc bản thân tôi cũng bị tẩy chay ra trò), vậy nên tôi căm ghét trường học kinh khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu tôi cũng không thèm đến (và vì thế mà sau đó nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng). Cửu Nguyệt Hi đã khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ ấy, về lũ bắt nạt – những kẻ săn mồi và những đứa trẻ yếu đuối, khiếm khuyết – con mồi yêu thích của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng nhắc vô cảm của pháp luật đối với trẻ vị thành niên. Tất cả đã tạo nên cho câu chuyện một bầu không khí u ám, khó thở, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, càng về sau lại càng đậm, giống như một môi trường bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống của Trần Niệm, cũng như là cuộc sống của rất nhiều những đứa trẻ nạn nhân của bạo lực học đường. Trong không gian tăm tối giam giữ Trần Niệm ấy, Bắc Dã đã xuất hiện, một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé. “Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Trần Niệm và Bắc Dã dường như là hai con người đến từ hai thế giới đối lập nhau: Trần Niệm – con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – mẹ là gái điếm, bố là tội phạm cưỡng hiếp, thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm: cô đơn. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn. Mối quan hệ cộng sinh khăng khít giữa Bắc Dã và Trần Niệm bắt đầu từ một giây phút “lo chuyện bao đồng” của Trần Niệm. Cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối và nhút nhát ấy khi nhìn thấy cậu nam sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm ngơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị bọn đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị ép hôn cậu. Hành động đó của cô đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần cá biệt là nhân cách thối tha? Cùng là đầu gấu học đường nhưng Bắc Dã không hề chế giễu tật nói lắp của Trần Niệm. Cậu trả tiền cho cô, đi theo bảo vệ cô, giúp đỡ cô không bị bắt nạt, kiên nhẫn chữa tật nói lắp cho cô, ở bên cạnh chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Bản thân cậu cũng trầy trật vết thương nhưng cậu vẫn che chở cho cô. Khi trong cơn khủng hoảng nặng nề nhất của tuổi niên thiếu, khi mất lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, khi chính mẹ ruột cũng vì bận rộn mà chẳng đoái hoài gì đến, Trần Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, nương tựa vào cậu, tin tưởng cậu. Tôi thích Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua chông gai bảo toàn lòng hướng thiện, thích mối tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã đã khơi dậy trong lòng Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị xã hội coi thường lại chính là người cứu rỗi cô gái tốt đẹp mà xã hội không buồn màng đến. Trong cái thành phố lạnh lẽo ấy, chỉ họ mới hiểu được nhau, một mối tình vừa yên ả lặng lẽ vừa bền chặt sâu đậm. Không khoa trương, không nhiều lời, nắm chặt tay nhau đi qua bão tố. Một mối tình khiến người khác phải rung động, vừa đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào. Bắc Dã không phải một nam chính tiêu chuẩn: khi cô gặp nạn cậu đã không đến kịp. Nhưng không vì điều đó mà Trần Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin tưởng nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cô bé khi vướng vào án mạng đã chọn gọi cho một cậu thiếu niên chứ không phải là cảnh sát? Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cậu thiếu niên cắn chặt răng vơ hết tội nghiệt vào mình để kéo dài thời gian cho cô thiếu nữ được thi tốt nghiệp? Cao trào cuối truyện thật sự đã bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám ảnh lấy trí óc người ta. Sự che chở của Bắc Dã dành cho Trần Niệm, sự tin tưởng của Trần Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta phải cảm động, và càng cảm động hơn khi đó mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Những đứa trẻ thiếu thốn khiếm khuyết, bởi vì có nhau mà vẹn tròn. Thời niên thiếu đau thương của hai người, bởi vì có nhau mà trở nên tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà cảm thán: “Thật may là họ có nhau!”. Bên cạnh hai nhân vật chính, nhân vật nam phụ Trịnh Dịch. Giữa xã hội thật giả lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện hiếm hoi của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà mạnh mẽ giữ cho ánh sáng chân lý không bị dập tắt. Nhờ có anh không ngừng nỗ lực mà sự thật mới được phơi bày. Đó vốn nên là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát. Qua đi hết cả những cao trào đau đớn ấy, điều thực sự khiến tôi phải rơi nước mắt lại là ở ngoại truyện, ở lá thư mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Sau này Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện đó đi với lý do không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi cũng không hiểu tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất đi vào lòng người của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã khẳng định vẻ đẹp thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của cả câu chuyện, khiến người ta nhớ mãi không quên. [ Trần Niệm à, anh thường nghĩ, anh rất muốn biết hiện giờ em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng. Trịnh Dịch —— Trong một lá thư anh hỏi em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng. Trần Niệm ]
Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Diệp Lạc Vô Tâm
Sinh nhật lần thứ 14, Quan Tiểu Úc gặp tình yêu sét đánh tại Bule Pub. Anh chàng lạ mắt trông cao quý và hấp dẫn đã thu hút ánh nhìn và trái tim cô bé mới lớn. Rồi khi nhìn chàng trai xa lạ kia khoác vai người đẹp rời đi, “mối tình đầu thơ ngây” của cô bỗng tan thành mây khói. Năm cô 22 tuổi, bố mẹ cô sắp xếp một cuộc gặp mặt với Âu Dương Y Phàm, anh chàng nổi tiếng đẹp trai, giỏi giang, con nhà gia, hai nhà đã có hẹn ước với nhau từ nhỏ. Nhưng vì nghe nói anh ta là một “hoa hoa công tử”, thay người yêu còn nhanh hơn cả thay áo, Quan Tiểu Úc chưa kịp gặp mặt đã lén trốn đi mất. Cô rất ghét loại người như anh ta. Rời khỏi quán trà, cô vô tình đụng phải Ivan, anh chàng đẹp trai cô tình cờ gặp trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Và trong lúc “nguy cấp”, cô đã lên xe anh ta để chạy trốn khỏi cuộc gặp không mong muốn. Tiếp xúc nhiều với Ivan, cô mới hiểu đằng sau khuôn mặt bất cần đời, luôn ung dung, tươi cười kia là một người hết lòng vì bạn bè, một con người quyết đoán trong công việc đầy áp lực và hơn hết là một trái tim si tình trong tình yêu. Dần dần cô có cảm tình rồi rung động trước Ivan, quyết định cho anh cơ hội để có thể trở thành bạn trai của cô. Nhưng định mệnh thật trớ trêu khi đến sinh nhật lần thứ 23, Tiểu Úc phát hiện tên hoa hoa công tử Âu Dương Y Phàm và Ivan hóa ra chỉ là một người… Trong truyện “Sự dịu dàng khó cưỡng”, độc giả còn gặp lại nhân vật Lăng Lăng - bạn cùng phòng của Quan Tiểu Úc và Giáo sư Dương Lam Hàng - anh họ của Âu Dương Y Phàm trong “Mãi mãi là bao xa” và câu chuyện tình yêu lãng mạn của họ; anh chàng Lâm Quân Dật trong “Chân trời góc bể”. *** Diệp Lạc Vô Tâm là nữ tác giả ngôn tình Trung Quốc được các độc giả trên các trang mạng văn học yêu thích. Cô được biết đến qua những truyện ngôn tình nổi tiếng như Ngủ cùng sói, Hôn sói, Chân trời góc bể, Mãi mãi là bao xa, Gió đem ký ức thổi thành những cánh hoa... Sự dịu dàng khó cưỡng là tác phẩm mới nhất của cô. Sinh nhật thứ 14, Quan Tiểu Úc gặp tình yêu sét đánh tại Bule Pub. Mối tình đầu thơ ngây của cô bỗng tan thành mây khói khi chàng trai xa lạ khoác vai người đẹp rời đi. Năm 22 tuổi, bố mẹ cô sắp xếp một cuộc gặp mặt với Âu Dương Y Phàm. Anh chàng nổi tiếng đẹp trai, giỏi giang, con nhà gia thế. Hai nhà có hẹn ước với nhau từ nhỏ. Nhưng vì nghe nói anh ta là một hoa hoa công tử, thay người yêu nhanh hơn thay áo, Quan Tiểu Úc chưa kịp gặp mặt đã lén trốn đi mất. Cô rất ghét loại người như anh ta.   Rời khỏi quán trà, cô vô tình đụng phải một người và trong lúc nguy cấp, cô đã lên xe anh ta để chạy trốn khỏi cuộc xem mắt không mong muốn. Người đàn ông đó có tên tiếng anh là Ivan. Tiếp xúc nhiều với anh, cô hiểu đằng sau khuôn mặt bất cần đời, luôn tươi cười kia là một người hết lòng vì bạn bè, quyết đoán trong công việc đầy áp lực. Hơn hết, đó là một người đàn ông si tình trong tình yêu. Dần dần Tiểu Úc rung động trước Ivan, quyết định cho anh cơ hội để có thể trở thành bạn trai của cô. Nhưng định mệnh thật trớ trêu khi đúng lúc Tiểu Úc quyết định sẽ mở lòng ra với Ivan thì bí mật của anh cũng bại lộ. Hóa ra Ivan và Âu Dương Y Phàm chỉ là cùng một người… Trong truyện Sự dịu dàng khó cưỡng, độc giả sẽ gặp lại nhân vật Lăng Lăng - bạn cùng phòng của Quan Tiểu Úc và Giáo sư Dương Lam Hàng - anh họ của Âu Dương Y Phàm trong Mãi mãi là bao xa và câu chuyện tình yêu lãng mạn của họ. Mời các bạn đón đọc Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.
Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai
Phụ mẫu đặt cho nàng cái tên Vũ Văn Lạc Trần, càng ngẫm càng thấy, cuộc đời nàng cũng chìm nổi vô định như hạt bụi giữa cõi trần ai. Cả tuổi ấu thơ, cả thời thiếu nữ, trong mắt, trong tim nàng chỉ có duy nhất hình bóng của người ấy. Y là trời, là đất, là cả quá khứ lẫn tương lai của nàng. Nàng yêu y mà không dám thổ lộ với y, chỉ đành tự giày vò trong niềm mong mỏi và nỗi nhớ thương da diết. Trớ trêu thay, khi nàng và y thừa nhận tình cảm của mình dành cho đối phương thì cũng là lúc tai họa giáng xuống, cả hai đều không thể vượt qua sự ngăn trở của hai chữ “thân phận”. Đến nước này, nàng chỉ còn cách quên đi tất cả, dù cái giá mà nàng phải trả là nỗi đau đớn thịt nát xương tan, gân cốt đứt lìa. Vậy mà tại sao, khi gặp lại y, dù không còn một sợi ký ức, nàng vẫn không kìm được lòng yêu y? Tình yêu này, cuộc trùng phùng này, là duyên phận hay lại thêm một kiếp nạn…? *** “Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai” là câu chuyện về những người đã đánh mất tình yêu của mình. Nổi tiếng là một cây viết biết cách khiến độc giả thổn thức, Diệp Lạc Vô Tâm có lẽ sẽ khiến bạn đọc “khóc như mưa” khi đọc tác phẩm mới - Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai. Được biết đến với tên gọi Hồng trần độ, trước khi xuất bản, cuốn sách này đã âm thầm khiến nhiều độc giả đau lòng. Bởi câu chuyện tình bi thương giữa hai nhân vật chính Lạc Trần và Sở Thiên - hai kẻ đơn côi chấp nhất giữa đời, chỉ dung nạp duy nhất bóng hình của đối phương trong tim. Tuy nhiên, sau khi cuốn sách được mua bản quyền xuất bản tại Việt Nam, nữ tác giả Diệp Lạc Vô Tâm đã quyết định viết lại một kết cục khác và chỉnh sửa một số chi tiết để làm nên một Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai hạnh phúc hơn, say đắm hơn dành riêng cho bạn đọc Việt. Truyện bắt đầu khi tiểu thư Lan Hoán Sa của Lan Hầu Phủ tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê. Nàng mang vẻ đẹp mong manh như đóa phù dung trong sương mai. Khuôn mặt kiêu sa với nét buồn luôn thoảng trên khuôn mặt khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ tự hỏi: “điều gì đang vương trong đôi mắt nàng?”. Ngay cả vị vương gia Vũ Văn Sở Thiên của Tuyên quốc - chiến thần nổi tiếng máu lạnh khắp các chiến trường khiến mọi đội quân phải hãi hùng - cũng phải lặng mình khi lần đầu gặp nàng. Không giống như những lời đồn về người đàn ông có khuôn mặt khiến phái nữ phải e thẹn và có cái nhìn làm đàn ông khắp thiên hạ phải lạnh sống lưng, Vũ Văn Sở Thiên đứng trước mặt Lan Hoán Sa luôn chăm sóc tận tình và dịu dàng tựa dòng suối nước nóng giữa trời đông. Sở Thiên dù chỉ mới gặp lần đầu đã đoán được căn bệnh của Lan Hoán Sa, mới tiếp xúc đôi lần mà dường như đã quen thuộc hết thói quen của nàng. Dù mới ở trong Lan hầu Phủ vài ngày nhưng dường như đâu đâu cũng đều có bóng hình chàng. Chàng là người luôn nhìn nàng đắm say nhưng trong ánh nhìn nóng bỏng ấy lại như đang kiếm tìm một hình bóng nào đó khác... Đắm chìm trong sự dịu dàng nồng nàn của chàng giống như một giấc mơ dịu êm quen thuộc, Lan Hoán Sa không hề biết rằng, nàng trông giống hệt một người, người con gái mà Vũ Văn Sở Thiên yêu sâu đậm - Vũ Văn Lạc Trần… Liệu trên thế gian này, sẽ có thể có hai người con gái không-liên-quan-đến-nhau mà lại giống nhau từ tính tình đến ngoại hình như vậy? Sự tồn tại của Lan Hoán Sa không biết có liên quan gì đến Vũ Văn Lạc Trần hay không, nhưng chắc chắn đó là liều thuốc hy vọng, cứu sống trái tim tưởng như đã chết của Vũ Văn Sở Thiên. Ít ra, chàng có thể tin tưởng rằng người con gái đã từng quyết tuyệt lấy cái chết để hồi đáp tình yêu của chàng còn sống trên thế gian này. Ít ra chàng có thể tự nhủ lòng mình rằng họ vẫn còn gặp lại dù cho mối tình của họ chỉ mong manh tựa “sợi khói mỏng lạc giữa trần ai”. Ngay từ tên gọi, cuốn sách đã gợi nên trong người đọc một nỗi đơn côi man mác, giống như một sự báo trước, rằng câu chuyện này cũng sẽ khiến người đọc vấn vương trong một nỗi buồn mơ hồ. Không chỉ là mối tình của Lạc Trần hay Sở Thiên, mà trong Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai cũng có không ít những đoạn nhân duyên khiến người đọc tiếc nuối. Đó là mối tình của một vị thần y nổi tiếng giang hồ, người đã nhẫn tâm chế ra độc “Hoa dao chi thủy” không có cách nào trị nổi. Loại độc đã khiến cả vạn người chết trong đau đớn, và khiến chính vị thần y đó đánh mất đi tình yêu của đời mình. Cho tới tận lúc biết người vợ mình hằng yêu thương hạ độc mình, người đàn ông đó cũng bình thản uống hết chén rượu. Ông không hề nói lên sự thật đằng sau: “Dao hoa chi thủy” được chế ra chính là để đánh đổi mạng sống của vợ và con gái ông, nếu không chế nó, họ sẽ không thể sống… Đó cũng là mối tình oan nghiệt của đời trước, một vị vương gia quyền uy đã bỏ cả vương vị để dấn thân vào giang hồ, chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn. Cuối cùng ngay cả tình yêu của đời mình, vị vương gia này cũng đành lòng buông tay. Và mối tình si đau đớn của của thánh nữ Lan Tộc, vì một người đàn ông ngoại tộc đã cả gan ăn cắp thánh vật hỏa liên để giúp người ấy hoàn thành tâm nguyện. Nàng cũng vì người ấy mà chạy trốn khỏi người đàn ông đã si mê, nâng niu nàng bấy lâu. Thế nhưng kết cục nhận lại chỉ là một nỗi mòn mỏi đợi chờ một hình bóng không bao giờ quay về. Thế đó, những mối tình qua câu chuyện mới của Diệp Lạc Vô Tâm cũng giống như chính chủ đề của cuốn sách, chỉ là “sợi khói” mong manh tựa những vạt nhớ thương mờ ảo, dễ dàng mất hút giữa trần gian mênh mang. *** Khi chuẩn bị đọc "Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai" mình đã bỏ qua hết những thói quen như xem thể loại, đọc giới thiệu và lướt comment… chỉ vì muốn giữ một trạng thái tốt nhất khi đọc truyện. Tại sao mình phải nghiêm khắc với bản như thế ư? Lý do rất đơn giản vì mình sợ bị ảnh hưởng cảm xúc bởi các yếu tố bên ngoài ạ. Các bạn còn nhớ lời giới thiệu của Amunbooks Đinh Tị không ạ? Rằng "Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai" sẽ có “PHIÊN BẢN HOÀN TOÀN KHÁC so với bất cứ ấn bản nào đã được edit trên mạng”, “nhằm giúp cho kết cấu truyện được chặt chẽ hơn, tình tiết truyện được mềm mại hơn và quan trọng nhất là để kết thúc truyện được rõ ràng, viên mãn hơn, phù hợp với bối cảnh văn hóa Việt Nam. ” (*) Vì thế, nếu bạn hỏi "Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai" có ngược không? Đương nhiên là KHÔNG NGƯỢC mới là là lạ ý. Đáng lẽ phải hỏi là ngược ít hay ngược nhiều cơ nhưng điều quan trọng là truyện kết HE đó nha, không phải là OE hướng SE giống bản edit trên mạng đâu nhé! Mình vẫn luôn thắc mắc tại sao truyện lại có tên là "Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai", và đến tận khi đọc hết truyện mình vẫn không biết nó có ý nghĩa thật sự là gì? "Lạc giữa trần ai" khiến mình nghĩ đến tên nữ chính - Vũ Văn Lạc Trần là “hạt bụi bay trên mặt đất, bất luận có bằng lòng hay không cũng chỉ có thể theo gió mà đến, cùng gió mà đi.” (**). Vậy còn sợi khói là gì đây? Về bìa truyện mình chỉ muốn nói rằng: Cảm thấy nó nhạt nhoà và không còn đặc biệt nữa rồi, nhìn cứ nhan nhãn những bìa cổ đại trước đó như “Trường hận” và “Tình đầu của tiểu yêu”... Nét khác biệt có lẽ sợi khói đấy, nói mới nhớ ban đầu mình xem bản demo tập 1 mình còn nghĩ đó là vạt áo bay trong gió nữa đấy, vài ngày sau nhìn thấy thập 2 mới thấy ngộ ngộ. Đọc cái tên xong tự cười một mình luôn: Hoá ra là vậy, không phải vạt áo bay mà là sợi khói ???????? Lần này mình không thích cách dàn trang và căn lề cuốn "Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai". Tại sao như thế? Vì lề căn lề eo hẹp, muốn đọc thì phải mở rộng cuốn truyện thêm, như thế sẽ tăng thêm tỷ lệ sách bị gãy gáy cao hơn. Mặc dù rất muốn thử chất lượng nhưng mà mình sẽ đau lòng. Truyện được dịch mượt, không có sai sót lỗi chính tả nhưng lỗi font chữ vẫn có. "Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai" có 3 phiên bản: (Các bạn lưu ý nhé). - Bản siêu đặc biệt: 2 thẻ nguyệt ước, gồm: 1 thẻ có lời chúc và chữ ký viết tay của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm + 1 thẻ không có chữ ký - Bản đặc biệt: có 2 thẻ nguyệt ước, gồm: 1 thẻ có chữ ký viết tay của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm + 1 thẻ bình không có chữ ký - Bản thường: 2 thẻ nguyện ước không có chữ ký. Nói về tác phẩm lần này của Diệp Lạc Vô Tâm, mình cảm thấy câu chuyện này dẫn dắt mình rất nhiều cảm xúc. Nam chính Vũ Văn Sở Thiên lần này cũng rất khác với nam chính ở những tác phẩm trước đó của Diệp Lạc Vô Tâm. Nói sao ấy nhỉ, chàng không bá đạo, không dùng tất cả thủ đoạn để ép người chàng yêu giờ giờ khắc khắc ở bên cạnh. Khi yêu một người chàng sẽ toàn tâm toàn ý an bài cho nàng cuộc sống tốt nhất, dù khi ở bên cạnh hay rời xa, dù là lúc nàng không còn nhớ chàng là ai. Vũ Văn Sở Thiên có yêu Vũ Văn Lạc Trần không? Có, có yêu. Yêu sâu đậm. Nhưng tình yêu của chàng dành cho nàng sẽ không đem lại cuộc sống bình yên, cho nên chàng đẩy nàng ra khỏi mình, khiến nàng đau khổ, còn chính mình đầy vết thương. Đây rốt cuộc là lương duyên hay vẫn là nghiệt duyên! “...Muội không hận huynh ấy, muội chỉ hy vọng nếu kiếp sau còn gặp lại, muội và huynh ấy sẽ là những người xa lạ chưa từng quen biết.” (**) ___________ Lưu ý : (*): được trích từ thông báo trên Fanpage Amunbooks Đinh Tị (**): được trích từ truyện Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai. Review by #Tâm_Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.
Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần - Phỉ Ngã Tư Tồn
"Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần" là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy cuốn sách này rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trải qua đau đớn hay bi thương, dũng cảm hay cố chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì không xây lại được. *** Mười ngày trước, tôi mua một bó hoa thược dược(*) thơm ngòa ngạt cắm vào bình hoa. Hôn nay lại đến chợ hoa thì phát hiện không có hoa thược dược nữa, trong chợ hầu như chỉ bán hoa súng và hoa nhài. Tôi ủ rũ nghĩ, mùa hoa đã hết rồi, nếu muốn ngắm thược dược lại phải đợi đến năm sau thôi. (*) Chỉ hoa thược dược Trung Quốc mới có mùi thơm. Tháng Tư âm lịch, vừa lập hạ. Bốn mùa lặng lẽ thay đổi, thời gian cũng trôi qua mau, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại mới giật mình thảng thốt. Vì tính ra đã ba năm trôi qua tôi không viết Lời cuối sách rồi, tác phẩm trước là Đừng nhắc em nhớ lại đã được xuất bản, nhưng đó là chuyện của ba năm về trước. Trong ba năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có chuyện quan trọng tôi sẽ đợi đến khi già để viết một cuốn để người ngoài biết… Hôm ấy ngồi tụ tập với bạn bè, nói ra mới biết mình đã vào nghề mười hai năm rồi. Ồ, cũng tốt mà, vì tôi không cảm thấy mình lười biếng lắm, có thể viết ra hai mươi ba tác phẩm của riêng mình, trong đó có mười tám cuốn tiểu thuyết tôi viết Lời cuối sách. Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trai qua đau đớn bi thương, dũng cảm hay cô chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì xây lại được. Chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi thay đồi chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng có một vài thứ không bao giờ thay đổi, ví dụ như sự cố chấp nào đó trong lòng chúng ta. Tôi rất vui vì trong cuốn tiểu thuyết này đã viết về một nhóm người khá cố chấp, mặc dù sự cố chấp của mỗi người về con người hay sự việc không giống nhau, nhưng vẫn là một nhóm người rất thú vị. Không mâu thuẫn gay gắt, không so đo với cuộc sống, cho dù gặp phải những việc rắc rối cũng vẫn lạc quan và tích cực. Tôi luôn cảm thấy ai càng dũng cảm thì càng hạnh phúc. Phồn Tinh là nữ chính dũng cảm nhất mà tôi từng viết, các nữ chính của mấy cuốn tiểu thuyết trước chỉ có một chút, nhưng Phồn Tinh thì không thể, cô là người có thể hát bài “Vì cứu Lý Lang rời bỏ quê nhà” trong kịch Hoàng Mai, cô bất chấp mọi khó khăn, càng chiến đấu dũng cảm. Tôi rất vui vì đã viết một câu chuyện đơn giản và thuần túy, không có tình tiết lâm ly bi đát, không có ly kỳ, càng không có sinh ly tử biệt, chỉ là trong thành phố đông đúc, có một đôi nam nữ vô cùng bình thường gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau. Cảm ơn các bạn trong thời gian tôi viết câu chuyên này đã tải từ Weixin của tôi về đọc, cổ vũ tôi rất nhiều. Một mình tôi đứng trên bãi cát hóng gió biển và nảy ra ý định viết, nhưng nếu không có các bạn thì tôi không thể viết dài đến vậy, cũng không thể viết một cách vui vẻ đến vậy. Mỗi chương các bạn tải về, chúng ta đều giao lưu, trảo đổi với nhau, điều đó khiến tôi cực kỳ vui, khiến tôi nhớ đến cảm giác lúc mình bắt đầu viết truyện. Tôi biết mình không một mình đứng trong bóng tối hát, vì có các bạn không ngừng lên tiếng để tồi biết rằng, tôi có thể mạnh dạn, dũng cảm bước về phía trước. Cuộc đời con người có lẽ là một con đường dài và cô độc, có lúc chúng ta không biết mình phải đi bao xa, cũng không biết phía trước có điều gì đón đợi. Thế nên cần sáng tác, cần diễn xuất, cần viết ra nhiều câu chuyện giông như hoa rơi cuối xuân, có bông hoa rụng từ đầu cành chao nghiêng xuống mặt nước, và cứ thế chầm chậm trôi về phía trước. Có thể cuối cùng, bông hoa đó sẽ chìm nổi lênh đênh, không ai thưởng thức được, hóa vào bùn xuân. Cũng có thể bông hòa trôi về phía trước, có người nhìn thấy, vô tình nhặt lên, nhìn ngắm và cảm nhận được vẻ đẹp của nó, nghĩ đến hình dáng của nó khi đang nở trên cành, rực rỡ sắc màu và là một phần tô điểm cho mùa xuân tươi đẹp. Cảm ơn các bạn đã nhặt bông hoa rơi này! Mong là sẽ mang đến một phần của mùa xuân cho những người bạn ở nơi xa. Vũ Hán, ngày 9 tháng 5 năm 2017 Phỉ Ngã Tư Tồn *** Thể loại: Hiện đại, thương trường, ngọt sủng, HE. Độ dài: 5 chương + phiên ngoại Tình trạng: Hoàn - đã xb -------------------- Trước khi đến với câu chuyện này, tôi có 2 đề nghị dành cho các bạn. Thứ nhất, hãy quên đi tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn từng biết với những câu chuyện đau thương, ngược luyến tàn tâm, không dằn vặt nhau đến sống dở chết dở thì không được. Đây là một Phỉ Ngã Tư Tồn hoàn toàn khác, vẫn là cách viết đầy rung động về tình yêu, nhưng là một tình yêu nhẹ nhàng sâu đậm. Bởi vì có đôi lúc, không chỉ có niềm đau mới nhắc người ta nhớ kỹ. Đề nghị thứ hai, tuy nhân vật chính của truyện này là giám đốc và thư ký, nhưng xin bạn hãy quên đi những cốt truyện mà mình đã từng đọc về thể loại này. Bởi vì, không có tổng tài bá đạo, cũng không có thư ký yếu đuối luôn cần chở che, đây là một câu chuyện hoàn toàn khác. Là một tình yêu đến đúng lúc và rất bình đẳng. Tôi tin rằng, nếu bạn có thể bỏ qua những ấn tượng trước đây như tôi đã đề nghị, bạn nhất định có thể cảm nhận trọn vẹn sự đáng yêu của câu chuyện này. Chúc Phồn Tinh xuất hiện với hình ảnh một cô gái xinh đẹp giỏi giang. Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính của một trường đại học danh tiếng nhưng công việc hiện tại là thư ký, còn là một thư ký kỳ cựu của một công ty nhỏ ngay từ ngày đầu thành lập. Nói về việc này, có rất nhiều nguyên nhân. Một trong số đó chính là hoàn cảnh trưởng thành của Phồn Tinh. Bố mẹ cô ly hôn trong ầm ĩ từ khi cô còn nhỏ, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng nhưng tình hình không hề được cải thiện. Họ chỉ ước sao không còn bất cứ một mối liên hệ nào với nhau nữa, nhưng rất tiếc vẫn còn có Phồn Tinh kẹp ở giữa, nhìn thấy cô dường như khiến họ phải nhớ lại quãng thời gian chán ghét đó. Thế nên, cô gái nhỏ Chúc Phồn Tinh đã lớn lên trong sự lạnh nhạt từ cả hai phía, cô phải tự mình làm tất cả mọi việc từ tự nuôi sống bản thân cho đến quan tâm cả hai đại gia đình. Vậy mà cũng không thể nào thoát khỏi cảm giác thiếu an toàn. Chính vì luôn bất an như vậy, đã vô tình mang đến cho Chúc Phồn Tinh một thói quen chiều theo ý người khác, trong đó có người bạn trai từ thời đại học Chí Viễn. Anh ta theo đuổi được Chúc Phồn Tinh, liền sắp xếp cuộc sống của cô. Khi cả hai tốt nghiệp, anh ta xin vào một trong 500 công ty tài chính lớn nhất cả nước, nhưng lại chỉ muốn cô làm một chân thư ký. Bởi vì anh ta cho rằng, là phụ nữ thì không cần phấn đấu, đặc biệt là không được tài giỏi hơn đàn ông. Chính vì điều đó, nên khi công ty nơi Chúc Phồn Tinh làm việc sau một thời gian dài cố gắng đã được lên sàn chứng khoán thì anh ta cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Sĩ diện của đàn ông cộng thêm bản chất ích kỷ gia trưởng đã khiến Chí Viễn tàn nhẫn tổn thương bạn gái của mình bằng những lời lẽ hết sức khó nghe. Ngay cả Chúc Phồn Tinh luôn chịu đựng nhún nhường cũng không thể nào chấp nhận nổi. Phải chăng, tình cảm nhiều năm của họ đã đến giới hạn? Cũng trong lúc ấy, sếp của Phồn Tinh cũng chính là CEO của công ty, lại cần đến sự giúp đỡ của cô. Trong cùng một ngày, cả sếp và thư ký đều rơi vào tình cảnh ngang trái không ai bằng. Sếp cầu hôn bị từ chối, thư ký bị bạn trai nói lời chia tay, hai người lặng lẽ ở cạnh nhau cùng chiêm nghiệm về thất bại của mình. Có đôi lúc, chỉ cần như vậy thôi, không hoa mỹ, không an ủi sáo rỗng, nhưng sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào để lắng nghe, như vậy là đã đủ để lại một ấn tượng vô cùng đáng nhớ. Tại sao tôi nói, bạn hãy quên những mối tình giám đốc và thư ký đã từng đọc trước kia đi? Bởi vì như vậy mới công bằng với Thư Dập và Chúc Phồn Tinh. Xuất phát điểm của anh chỉ là một chàng kỹ sư lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng từng thất bại cũng từng muốn bỏ cuộc, nhưng đến cuối cùng lại vì lý tưởng cuộc sống mà tiếp tục bước đi trên con đường khoa học gian khổ này. Còn Chúc Phồn Tinh, cô không phải là một cô gái nhỏ yếu đuối mau nước mắt, cô dùng tất cả năng lực và kiến thức mà mình có để hoàn thành công việc thư ký một cách xuất sắc. Bằng thực tế, cô đã chứng minh cho mọi người thấy, dù là công việc như thế nào đi nữa, chỉ cần có khả năng, bạn đều có nơi để thể hiện. Quan trọng nhất chính là, họ đã làm việc bên cạnh nhau 5 năm và chưa hề có một hành động hay suy nghĩ nào vượt quá giới hạn. Thư Dập vẫn là một CEO nghiêm túc trong công việc, là hình mẫu lý tưởng cho mọi cô gái. Chúc Phồn Tinh vẫn là một thư ký cần mẫn hiểu lòng người, khiến cho nam giới toàn công ty đều muốn mang về làm của riêng. Họ cứ như vậy bên nhau, ăn ý đến nỗi ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, cho đến tận ngày hôm ấy. Có như vậy mới biết, không có khoảng thời gian nào trôi qua một cách vô ích cả. Trong 5 năm đó, sự chu đáo của Phồn Tinh anh đều cảm nhận được và ngược lại, sự chân thành nghiêm cẩn của Thư Dập, cô cũng nhìn thấy hết. Thế nên, thêm một vài hành động vô tình mà hữu ý, thêm một phần tình cảm trong sự tiếp xúc hằng ngày, họ lại gần nhau hơn một chút nữa. Rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất ngọt ngào. Giữa Thư Dập và Phồn Tinh gần như là không có quá trình theo đuổi, bởi vì tuy họ không hề vượt rào trong suốt quãng thời gian bên nhau dài như vậy nhưng không có nghĩa là họ không có một góc đặc biệt nào đó dành cho đối phương. Đều đã là người trưởng thành, họ tỉnh táo và lý trí giữ lại cho mình và đối phương một con đường hợp tác, nếu không thể nắm tay nhau thì chỉ cần làm bạn đường tri kỷ cũng là một niềm vui nho nhỏ thầm kín. Ai cũng có quãng đời xốc nổi gọi là thanh xuân. Nếu như tuổi trẻ cho phép chúng ta phạm sai lầm thì trưởng thành chính là lúc nhìn nhận và sửa chữa. Giống như Thư Dập, anh vội vàng cầu hôn khi còn chưa xác định rõ là yêu hay cảm kích. Lại giống như Phồn Tinh, bức bách nhiều năm trong mối quan hệ mà bản thân chưa từng được tôn trọng chỉ vì cảm thấy sợ thay đổi. Cho đến cuối cùng, khi nhận ra điều mà mình thực sự cần thiết vẫn luôn ở ngay bên cạnh, Thư Dập và Phồn Tinh mới bắt đầu lắng nghe trái tim mình. Thư Dập từng nói với Phồn Tinh, công danh sự nghiệp tiền tài anh đều có thể cố gắng là có được, chỉ duy nhất có cô, là đơn thuần may mắn. May mắn mới có được cô bên cạnh, không làm việc gì quá to lớn cho anh, nhưng lặng lẽ dẹp bỏ những mệt mỏi đời thường để anh toàn tâm toàn ý cho công việc. May mắn vì có cô từ những ngày đầu tiên, may mắn vì cô đã ở lại cho đến những ngày cuối cùng. Thế nên, không có nhẫn kim cương lấp lánh, không có bữa tối dưới ánh nến lung linh, Thư Dập cầu hôn Phồn Tinh bằng chiếc nhẫn làm từ phát minh đầu tiên của anh. Anh muốn trao cho cô gái mà anh đã chọn tất cả của anh, bao gồm sự nghiệp, cuộc sống và cả những giấc mơ. Yêu, không chỉ là câu nói “anh yêu em”, mà rung động hơn tất thảy chính là “em có anh”. …... Câu chuyện tình yêu này mang theo rất nhiều thông điệp của cuộc sống. Là sự nỗ lực hết mình để thực hiện giấc mơ và kiên định trên con đường mà mình đã chọn, là tình bạn dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau bỏ qua cả lợi ích. Những sóng gió trong cuộc đời mà ai cũng phải trải qua đó, chúng ta luôn có thể vượt qua nếu bên cạnh có những người bạn đồng hành chân thành như vậy. Trong câu chuyện này, đó là Tống tổng, là Cao Bằng, là những người bạn kỹ sư cùng vào sinh ra tử với Thư Dập. Giữa những căng thẳng và bức bối của cuộc chiến thương trường, họ được nhắc đến như những làn gió mát, có thể đập bàn cãi nhau đó, cũng có thể vì nhau mà bôn ba khắp chốn. Đặc biệt là Cao Bằng, ấn tượng anh để lại chắc chắn là rất sâu sắc, bởi vì anh vừa là đối thủ, vừa là bạn, vừa là tình địch, còn suýt chút nữa vì Thư Dập mà “bẻ cong” chính mình. Nhiều lúc có tiền cũng chưa chắc mua được những mối quan hệ “mập mờ” như vậy đâu, thế nên Thư Dập và Phồn Tinh vô cùng trân trọng. Một câu chuyện có vui có buồn, có nước mắt có tiếng cười, có những nỗi đau khiến chúng ta trưởng thành. Thực tế cuộc sống dạy chúng ta đừng nên ảo tưởng những thứ xa vời, nhưng ai cũng có quyền phấn đấu vì giấc mơ. Chỉ cần bạn cảm thấy mình có thể làm được, đừng ngại ngùng tiến bước. Vấp ngã cũng không sao, thất bại cũng không hề gì, ở đâu đó sẽ có người chờ bạn, chờ bạn vững vàng đến với họ, hoặc chỉ đơn giản là chờ bạn xuất hiện mà thôi. Review by #Lâm Tần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.