Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Bạn đang đọc truyện Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân. Thẩm Nguyệt đột nhiên bộc phát cơn oán hận tột cùng dường như đã tích tụ suốt bao nhiêu lâu nay, trầm giọng nói: "Ngươi đừng tự đa tình, ngươi cho rằng ta bây giờ vẫn giống như trước kia hay sao? Con ngốc Thẩm Nguyệt trước kia đã chết rồi, từ nay về sau Thẩm Nguyệt ta chính là cành vàng lá ngọc mà ngươi không thể động vào nổi. Cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta thì ta nhất định cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân". Tần Như Lương kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc thấy nàng cũng đang ngẩng đầu lên. Gương mặt nàng trắng bệch không còn một chút máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, khóe mắt còn hiện lên ý cười châm biếm, lửa giận trong ánh mắt dường như cũng tiêu biến, thay vào đó là sự lãnh đạm đáng sợ, nàng lại nhẹ giọng nói ra một câu: "Tần Như Lương, ngày đó nhất định sẽ đến". Thẩm Nguyệt nói xong câu này thì đã kiệt sức và ngất xỉu ngay tại chỗ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Triệu thị... *** Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa dứt lời đã phất tay áo rời đi. Đêm tân hôn, những ngọn nến đỏ trong phòng tân hôn đã cháy hết khiến cho căn phòng chìm vào bóng tối. Tất cả mọi người đều cho rằng phu nhân tướng quân đã bị ghẻ lạnh, không tránh khỏi cảnh phòng không gối chiếc, cho nên bọn họ cũng lười hầu hạ vị phu nhân không được yêu thương này. Hành lang trống trải tiêu điều quạnh quẽ, chỉ có vài chiếc đèn lồng sắp cháy hết đang chiếu sáng lờ mờ trong màn đêm lạnh lẽo. Bỗng có một bóng người cao lớn đường hoàng xông vào phòng tân hôn. Hắn ta ôm lấy Thẩm Nguyệt sau đó gặm lấy môi của nàng, kế đến liền đẩy nàng lên giường thêu rồi xé nát y phục trên người nàng. Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy rõ mặt hắn ta nhưng nàng vẫn rất ngoan ngoãn thuận theo. Kẻ ngốc cũng biết nàng thích Tần Như Lương. Người đàn ông khẽ rít qua kẽ răng, từng tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, lúc hắn ta thô bạo xông vào thì Thẩm Nguyệt đau đớn đến mức toàn thân đông cứng, nước mắt lưng tròng, nàng cau mày thì thầm: "Như Lương, đau quá". Người đàn ông dừng chuyển động trong phút chốc nhưng ngay sau đó lại hoàn toàn không quan tâm đến sự đau đớn của nàng, hắn hung hăng siết lấy hai tay của nàng khóa chặt trên đỉnh đầu rồi thô bạo tiến vào. Sáng sớm khi thức dậy, chiếc giường tân hôn đã trở nên vô cùng lộn xộn, chỉ còn một mình Thẩm Nguyệt rách rưới nằm cuộn tròn trên đống lộn xộn đó. Về sau nàng cũng không gặp lại Tần Như Lương nữa, hắn ta hẳn là đã xem nàng như một đôi giày rách, vứt bỏ đi là xong chuyện. Địa vị phu nhân tướng quân của nàng cũng chỉ là hữu danh vô thực, Tần Như Lương đã dần dần giao hết mọi chuyện trong phủ cho Liễu Mi Vũ quán xuyến. Đám người hầu trong phủ tướng quân cũng âm thầm tôn Liễu Mi Vũ làm phu nhân. Liễu Mi Vũ chính là người trong lòng của Tần Như Lương. Ngày đó Thẩm Nguyệt đã đi đến viện của Tần Như Lương. Nàng không mang theo ô, những bông tuyết nhỏ bé đọng lại trên tóc cùng lông mày của nàng khiến cho hình ảnh của nàng trông xinh đẹp thanh thoát đến lạ. Từ trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ của một đôi nam nữ. Rõ ràng là Tần Như Lương đang vui vẻ với Liễu Mi Vũ. Tuyết bắt đầu rơi dày, đợi đến khi Tần Như Lương mở cửa ra thì đã thấy bên ngoài có một người tuyết. Hắn ta chẳng muốn để tâm đến chuyện này, trên khuôn mặt của hắn ta vẫn không hề mất đi nét anh khí, hắn ta vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là Thẩm Nguyệt, khuôn mặt dịu dàng ngay lập tức chuyển sang lạnh lùng, hắn ta nói: "Cô ở đây làm gì? Ai cho cô vào đây?" Đúng lúc này từ trong phòng lại truyền ra thanh âm khiến cho người khác phải xao xuyến của Liễu Mi Vũ: "Tướng quân, ai đang ở bên ngoài vậy?" Tần Như Lương khinh thường liếc nhìn Thẩm Nguyệt rồi nói: "Một kẻ không liên quan đến chúng ta". Lúc Tần Như Lương định quay vào trong nhà thì Thẩm Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng: "Như Lương, y phục". Nói đoạn, nàng liền giơ tay dâng lên một bộ y phục đã được gấp chỉnh tề. Hóa ra nàng còn biết trời lạnh, sợ Tần Như Lương bị lạnh cho nên đã học cách may một bộ y phục. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào chủ viện để tặng y phục cho hắn ta. Đúng lúc đó Liễu Mi Vũ cũng đã duyên dáng bước ra ngoài. Tần Như Lương vươn tay ôm lấy eo nàng ta rồi kéo giai nhân vào lòng. Tần Như Lương ghét bỏ nhìn bộ y phục do Thẩm Nguyệt làm ra, cũng chẳng đoái hoài gì đến đôi bàn tay bị kim châm sưng đỏ bên dưới, hắn ta chỉ lạnh lùng nói: "Phủ tướng quân không nghèo túng đến mức phải để cho một công chúa như cô đến đây may y phục! Thay vì làm những chuyện vô ích này thì chi bằng cô đi học cách làm một người thông minh trước đi". Liễu Mi Vũ nép vào trong lồng ngực Tần Như Lương, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tướng quân đừng nóng giận, công chúa cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Hiếm khi nàng ta tự tay may y phục tặng cho tướng quân, ta thấy chàng vẫn nên nhận đi". Nói xong thì Liễu Mi Vũ liền bước xuống bậc thềm đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, trên thân thể nàng ta vẫn còn sót lại dấu vết của cuộc vui trước đó giống như khiêu khích, nàng ta nở nụ cười nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó đưa tay nắm lấy bộ y phục rồi nhẹ giọng nói: "Công chúa thật là có tâm". Thẩm Nguyệt không muốn đưa bộ y phục cho người phụ nữ này, nàng không muốn bộ y phục mình làm ra bị nhiễm mùi của đối phương cho nên không hề buông bộ y phục ra. Nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó Thẩm Nguyệt không hề dùng lực mà Liễu Mi Vũ lại đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngã ra đất, chắc là do tuyết dưới chân trơn lắm. Nhưng nhìn từ góc độ của Tần Như Lương thì hắn ta lại tưởng rằng Thẩm Nguyệt đã đẩy ngã Liễu Mi Vũ. Thẩm Nguyệt nhìn thấy Liễu Mi Vũ bị té ngã đến mức không thể gượng dậy nổi thì liền bị dọa sợ, trong nháy mắt đã có một bóng đen cao lớn phủ lên đỉnh đầu của nàng, khí tức bộc phát ra còn lạnh hơn gió tuyết mùa đông. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Tần Như Lương cho nên ngay lập tức rụt cổ lại. Tần Như Lương vô cùng tức giận, hắn ta thô bạo hất nàng ra mà không hề để ý đến sức mạnh của mình. Thẩm Nguyệt cảm thấy chỗ bị hắn ta đánh vào vô cùng đau nhức, nàng không chịu được nên cũng lảo đảo ngã xuống đất. Nàng đau đớn đến mức không đứng dậy nổi, cảm thấy lạnh đến thấu xương. Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi nhưng cũng không để ý đến bản thân mà chỉ để ý đến bộ y phục trong tay nàng đã văng tung tóe ra mặt đất. Nàng cố gắng bò tới định nhặt bộ y phục lên nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm đến góc áo thì đã có một chiếc giày màu đen hung hăng giẫm xuống. Chiếc giày màu đen đó không chỉ giẫm xuống bộ y phục mà còn giẫm xuống những ngón tay trắng nõn thon gầy của nàng. Đế giày nghiến vào các đốt ngón tay khiến cho Thẩm Nguyệt vô cùng đau đớn, toàn thân nàng co rút, miệng kêu lên những thanh âm thảm thương.. Mời các bạn mượn đọc sách Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Tử Trừng
Không muốn tâm huyết cả đời của cha bị hủy hoại, Kế Chỉ Tường đã đồng ý một "cuộc hôn nhân doanh nghiệp” với Cận Trọng Kỳ, tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng nổi tiếng, để có thể cứu công ty của gia đình đang trên bờ vực phá sản. Bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu, Chỉ Tường vốn không hy vọng vào sự rung động của trái tim nhưng không biết từ bao giờ Trọng Kỳ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Suốt ba năm cô ở bên anh, lặng lẽ vun đắp tình cảm giữa hai người, cố gắng để bước vào trái tim anh nhưng những gì cô nhận được chỉ là những tổn thương ngày một chất chồng. Vì cô vô tình xem những tấm ảnh của người anh yêu ngày xưa, anh cấm cô không được bước vào văn phòng của anh; cũng vì một cú điện thoại của người con gái ấy, anh bỏ cô lại một mình giữ căn nhà trống trong ngày Tết sum vầy của gia đình. Ngay cả khi cha cô mất, anh cũng không lựa chọn đứng cùng cô bên linh cữu mà xuất hiện như một vị khách xa lạ và đi bên cạnh anh, không ai khác, vẫn là người con gái ấy. Quá đau đớn với những tổn thương, quá mệt mỏi với những chờ đợi, Chỉ Tường bỏ lại sau lưng tất cả mọi thứ cùng một tờ đơn li hôn và ra đi. Có phải những tổn thương này đều do anh cố ý, hay tất cả chỉ là một sự hiểu lầm? Có phải những chờ đợi kia đều vô nghĩa hay đó chỉ là sự chờ đợi dài hơn để đến được một hạnh phúc lớn hơn? "Muốn tìm lại trái tim của cô ấy, thật ra không cần đến vật chất gì cả, chỉ có một thứ rất đơn giản lại có giá trị nhất là có thể đổi lấy trái tim của cô ấy, có điều, phải xem cậu có chịu bỏ ra không?" "Cái gì?” Chỉ cần cô ấy quay về, muốn điều kiện gì anh cũng đồng ý! "Trái tim, trái tim của cậu! Chỉ cần cậu trao cho cô ấy trái tim cậu, tất cả tình yêu của cậu…" *** Tử Trừng - Cô sinh ngày 17 tháng 6, chòm sao Song Tử. Cô có khuôn mặt tròn. Cô thích đọc tiểu thuyết và xem tranh châm biếm. *** Chỉ Tường được Cố Nhân Uyên đưa về chỗ trọ, cô đứng ngoài cửa cảm ơn, không có ý định mời anh ta vào trong nhà. “Vậy em cứ nghỉ đi, tôi không làm phiền nữa”, Cố Nhân Uyên không có ý kiến gì, chào tạm biệt rồi lái xe rời đi, mọi chuyện đã vậy, anh cũng dứt khoát từ bỏ. Đợi xe của Cố Nhân Uyên đi hẳn, Kế Chỉ Tường mới lấy chìa khóa trong ví ra mở cửa, ánh mắt thấp thoáng nụ cười khi nhìn xuống bụng. Chúc mừng cô, thai nhi đã được ba tháng, hiện giờ kết quả siêu âm cho thấy vẫn bình thường. Lời bác sĩ phụ sản thông báo kết quả vẫn còn vọng bên tai, những thông tin này chỉ khiến cô càng thêm đau lòng... Buổi sáng thức dậy phát hiện bao tử của mình không được thoải mái, tuy vậy Kế Chỉ Tường vẫn cố gắng đi làm, không ngờ đến trưa, ăn xong phần cơm hộp, cảm giác buồn nôn buộc cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mấy nữ đồng nghiệp vội gọi Cố Nhân Uyên đến chở Kế Chỉ Tường đến bệnh viện cấp cứu, không ngờ sau khi trải qua một loạt các loại kiểm tra sức khỏe mới phát hiện một sinh mạng nhỏ bé đang tồn tại trong cô ngoài dự liệu. Cũng thật nực cười! Trước đây cô ngày đêm cầu khẩn mà không sao có được một đứa con, mãi đến khi gia đình đổ vỡ, đứa trẻ mới chịu xuất hiện. Kế Chỉ Tường không thể hiểu được mọi chuyện đã xảy ra với mình! Làm sao bây giờ? Cô tuyệt đối không nạo phá cái thai đó, nếu vậy... có nên báo cho bố của đứa trẻ không? Dù sao dòng máu của anh ấy vẫn đang chảy trong cơ thể nó, nếu cô không nói, chẳng phải sẽ đoạt quyền lợi mà đứa trẻ nên có sao? “Em vẫn sống tốt chứ?”, giọng nói lạnh lùng quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng, Kế Chỉ Tường giật bắn người làm rơi chùm chìa khóa trên tay, quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông mà cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Là anh - Cận Trọng Kỳ. “Hình như anh đã làm phiền em.” Nheo mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ cúi người nhặt chìa khóa lên, sau đó nhanh nhẹn mở cửa cho cô. “Vào trong rồi nói.” Anh thuận tay kéo cô vào trong, không cho cô từ chối, rồi khóa cửa lại. “Anh ta là ai?”, Cận Trọng Kỳ đặt túi xách trong tay lên ghế, lạnh lùng hỏi thẳng Kế Chỉ Tường. Anh cũng không muốn như vậy! Những lời nói lạnh lùng này không hề xuất hiện trong dự định của anh, nhưng nhìn thấy người đàn ông khác ân cần đưa cô về tận nhà, anh lại thấy khó chịu! Không nhịn được cơn ghen của mình, những lời đó cứ thế buột ra khỏi miệng! “Anh... tại sao anh lại đến?” Làm sao anh biết được cô đang ở đây? Tại sao lại tìm đến? Kế Chỉ Tường đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong người. “Là anh hỏi trước thì phải?” Nhanh như vậy đã chấp nhận người khác, trong lòng cô ấy thật ra có anh không? “Theo lẽ thường thì phải có trật tự, anh ta là ai?” Ít ra cũng để anh biết mình gặp phải đối thủ nào chứ! “Anh ấy... là chủ nhiệm trong nhà máy...”, Kế Chỉ Tường tủi thân, giọng nói ngập ngừng, cô không dám nhìn lên. Tại sao anh ấy lại đến? Anh đến để trách mắng cô sao? Cô không hiểu mình đã sai điều gì, anh có cần thiết phải lạnh nhạt như vậy không? “Nhà máy?”, nheo mắt nhìn Kế Chỉ Tường, anh lại cảm thấy đau lòng, “Em làm việc trong nhà máy?”. Cô ấy có học vấn cao, có năng lực, tại sao lại chọn công việc trong nhà máy? Cô xứng đáng có một chỗ làm việc tốt hơn, lương bổng cao hơn, cô vốn là thiên kim tiểu thư của Công ty Kế thị cơ mà! Trong ánh mắt Cận Trọng Kỳ nhìn cô, có tham lam, có khát vọng, gần như điên cuồng muốn nuốt trọn hình bóng gầy yếu đáng thương của cô! Đến khi gặp lại, anh mới biết nỗi nhớ điên cuồng trước đây của mình không bằng một phần nhỏ thực tế! “Vâng”, cô cũng không muốn giấu giếm. Nếu anh ấy đã tìm đến được đây, không thể không có cách tìm ra cô đang làm việc ở đâu, thế thì chẳng phải giấu giếm chỉ vô ích thôi sao? “Còn người đàn ông đó, tại sao lại đưa em về?” Sau khi bình tĩnh lại, Cận Trọng Kỳ bắt đầu nghi ngờ người kia có phải cũng giống như Đinh Bồi Doãn, hoàn toàn là do anh tự tưởng tượng ra hay không? ... Mời các bạn đón đọc Lễ Tình Nhân Đến Muộn của tác giả Tử Trừng.
Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Nguyễn Sênh Lục
Trải qua tuổi thiếu niên nhiều biến cố và chia ly đau đớn, ai còn dám lang thang cùng tình yêu của mình? Nguyên Phi Ngư, cô gái luôn sống trong cuộc sống khổ cực và lạnh nhạt, gặp chàng trai Quan Nhã Dương nổi tiếng, tình yêu dường như là chuyện tất nhiên, cô khao khát được yêu, nhưng không thể nào thoát khỏi sự an bài của số phận. Thời niên thiếu, anh từng nói, anh yêu em đến mức trái tim đau nhói. Bốn năm sau, khi anh nắm tay bạn gái mới nhìn cô biểu diễn dưới nước thì trái tim ai đang đau nhói? Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng lại không chỉ là chuyện của hai người, nên em chỉ muốn mang theo tình yêu của mình, lang thang trong trái tim anh. *** Sau ấn tượng của “Tuổi thanh xuân chôn giấu dưới bụi trần”, tôi hy vọng có thể gặp được một câu chuyện có lực viết tương tự của Nguyễn Sênh Lục. Tuy nhiên tôi gần như thất vọng hoàn toàn, bởi “Lang thang trong trái tim anh” nếu đứng độc lập là một tác phẩm khá, nhưng nếu nói nó cùng tác giả với “Tuổi thanh xuân…”, quả thật là hơi kém cỏi. “Lang thang…” có cấu trúc gần giống với “Tuổi thanh xuân…”, cũng là nhân vật nữ chính gặp lại nam chính, từ đó hồi ức thanh xuân được lần giở, đến cuối cùng thì phơi bày hoàn toàn. Nhưng nếu cách viết này làm tôi bất ngờ ở cuốn “Tuổi thanh xuân…” thì với “Lang thang…”, tôi đã phần nào đoán biết. Hoặc do Nguyễn Sênh Lục đã che giấu không khéo, được 2/3 truyện thì tôi đoán ra hết câu chuyện rồi. Xét về nhân vật, “Lang thang…” ít hơn, vì vậy tuyến truyện cũng đơn giản hơn. Một điểm trùng hợp nữa với “Tuổi thanh xuân…” là trong câu chuyện có “tỉ đệ luyến” với lắm rắm rối không thua kém gì. “Lang thang…” gần như là một thất bại của Nguyễn Sênh Lục, trước nhất vì cái bóng quá lớn của “Tuổi thanh xuân…” Không xét đến cốt truyện, chỉ nói đến hiệu ứng thì cuốn “Lang thang…” không nhận được sự quan tâm bằng. Bên cạnh đó, phần dịch thuật và biên tập còn nhiều sai sót, nhất là đoạn xưng hô anh em – anh chú… lung tung cũng khiến tôi nhiều lần bị mất cảm xúc. Thêm việc cả hai truyện tôi đọc của Nguyễn Sênh Lục đều có cảnh H, nhưng được tả rất chán, hoàn toàn không có chút cảm giác nào cả. Có vẻ Sênh Lục không muốn xoáy sâu vào nó, nhưng cách viết của cô thì tôi lại không thỏa. Thật ra bài viết này cũng không hẳn là một bài review, chỉ là tôi muốn kể lại một số cảm nhận ngăn ngắn của mình sau khi đọc truyện. Vì lần trước tôi có nói tôi sẽ tìm đọc cuốn này, nên tôi không muốn lờ nó đi. “Lang thang…” kể về câu chuyện của Nguyên Phi Ngư, cô gái sống lớn lên cùng người em không ruột rà máu mủ, Tô Hiểu Bách. Phi Ngư yêu chàng trai lạnh lùng giàu có Quan Nhã Dương, nhưng vì em trai của mình mà họ chia tay nhau. Bốn năm sau, Phi Ngư gặp lại Nhã Dương, lại một lần nữa xoay vòng trong mối quan hệ một bên là người mình yêu, một bên là người mình mắc nợ. Từ đầu đến cuối, độc giả dễ dàng nhận ra tình cảm của các nhân vật, đặc biệt Phi Ngư chỉ yêu mình Nhã Dương thì không có gì hồi hộp và khó đoán biết cái kết thúc cả. Nhân vật Nhã Dương chỉ được mỗi cái đẹp trai, ngay cả điểm thu hút độc giả là sẽ tìm cách nào để vừa yêu vừa hận, dằn vặt Phi Ngư thì cũng chẳng thấy là bao. Chỉ cần chứng kiến Phi Ngư tinh thần bấn loạn là Nhã Dương quên hết chuyện hận thù, lao vào chăm sóc cho cô. Tần Lạc, cô gái đáng yêu của truyện thì về sau chỉ vài một nguyên nhân bé con mà lao vào chuyện trả thù vớ vẩn. Nguyên nhân đưa đẩy không đủ mạnh để một người lạc quan như Tần Lạc trở nên thay đổi. Mối quan hệ rạn nứt với Phi Ngư đến cuối cũng bị bỏ ngỏ. Còn Hiểu Bách, người tôi những tưởng sẽ gây ấn tượng cũng hiện lên một cách vật vờ, thiện không ra thiện, ác không ra ác. Đoạn trò chuyện cuối cùng của Hiểu Bách và Nhã Dương quá chóng vánh và đơn giản. Tác giả đã gấp rút giải quyết vấn đề bằng cách tống Hiểu Bách sang Nhật cùng lời hẹn ước 3 năm, nhưng 3 năm sau mọi việc cùng bị chín ép bằng vài câu thoại. Thật lòng, dẫu muốn phân tích sâu xa hơn, tôi cũng không biết phải nói cái gì. “Lang thang…” quá đơn giản để bàn bạc nhiều hơn. Ngay cả nhân vật để mình yêu thích cũng không có. Điều vớt vác duy nhất là Quan Quan xuất hiện khá nhiều trong truyện, với dòng thời gian và chuỗi sự kiện tương đối trùng khớp. Quan Quan vẫn là Quan Vi Trần của “Tuổi thanh xuân…”, sẽ dùng vài cách kỳ lạ để chữa tâm lý. Cái tên Tử Nguyệt Vi Trần cũng rất hay. Anh là điểm sáng le lói trong một tác phẩm vụng về, là điều duy nhất níu kéo tôi ráng đọc hết truyện.   Mời các bạn đón đọc Lang Thang Trong Trái Tim Anh của tác giả Nguyễn Sênh Lục.
Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp - Tùng Tô
“Hứa cho em một đời ấm áp” là cuốn tiểu thuyết vô cùng thú vị và kịch tính. Không giống nhiều tiểu thuyết khác với tuyến nhân vật đặc biệt xuất sắc, “Hứa cho em một đời ấm áp” là câu chuyện của những người trẻ tuổi, thành công có, thất bại có, bế tắc có, kiên cường có, hạnh phúc có và bi kịch cũng có. Nữ chính của truyện là một cô gái tài năng, mạnh mẽ, sắc sảo nhưng, như mọi cô gái khác giữa cuộc đời, kỳ thực nội tâm rất yếu đuối và mong manh. Còn nam chính Bùi Trung Khải, bề ngoài hào hoa, phong lưu, thành công trong sự nghiệp khi còn rất trẻ, nhưng bản thân cũng phải trải qua nhiều vật lộn và mâu thuẫn trong quá khứ và cuộc đời. Bởi thế, độc giả đọc “Hứa cho em một đời ấm áp” đều cảm thấy đây là câu chuyện rất thực, rất đời, giống như đang hiện hữu đâu đây trong cuộc sống. Câu chuyện dễ khiến người ta liên tưởng đến cuộc đối chọi vừa gay gắt, vừa kỳ thú giữa một gam màu trắng lạnh lẽo – tượng trưng cho nữ nhân vật chính – và màu đen bí ẩn tượng trưng cho nam chính. Với tiết tấu nhanh, bất ngờ và kịch tính, “Hứa cho em một đời ấm áp” chắc chắn sẽ đưa độc giả đi qua vô vàn cảm xúc thăng trầm trước khi đến một cái kết ấm áp cuối cùng. ***  Cố Hứa Ảo - một đứa trẻ mồ côi, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân đã trở thành một phiên dịch viên cao cấp, có địa vị và chỗ đứng trong một công ty có tiếng. Trong một chuyến công tác, cô đã gặp và có “tình một đêm” với Bùi Trung Khải – một tổng giám đốc tài hoa, phong lưu, theo một cách thức đầy kịch tính và đậm chất “bàn tay số phận”. Cố Hứa Ảo dù bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, đầy lòng tự tôn; nhưng kì thực có một trái tim rất mẫn cảm và yếu đuối. Tạo hóa trêu ngươi đã đẩy Bùi Trung Khải vào cuộc đời cô, làm thay đổi nó, trái tim cô từng bước lỗi nhịp. Cô càng lùi, anh càng tiến. Cô cố né tránh, anh tìm mọi cách giáp mặt, chiếm đoạt cô. Liệu anh và cô có chống lại lực hút mãnh liệt khi con tim yêu bùng cháy? Liệu tiếng gọi tình yêu sẽ neo đậu bến nao? Liệu những uẩn khúc về thân thế của Cố Hứa Ảo và món nợ phong lưu của Bùi Trung Khải có ngăn cách được hai người? *** “Hứa cho em một đời ấm áp” nhận được rất nhiều yêu mến của độc giả: "Chuyện tình của Cố Hứa Ảo – cô gái mồ côi luôn biết vươn lên như cái cây hướng sáng với Bùi Trung Khải – anh chàng giám đốc hào hoa, thanh lịch đã khiến trái tim tôi rung động. Họ vô tình là của nhau, dần dần từng bước tiến lại gần nhau. Họ, cũng có lúc giận hờn, cũng có lúc xa cách, cũng có lúc đau khổ; nhưng vượt lên tất cả là trái tim họ dành cho nhau, luôn hướng về nhau." - Độc giả: Tảo Vân   "Chính tình huống “nhầm phòng”, “nhầm giường” đã khởi đầu cho mối tình của họ. Tình yêu phải chăng không có chỗ dành cho những thứ tầm thường như nhục dục? Nhưng với họ, nó lại bắt đầu từ đó. Cơ thể cô đã khơi gợi đam mê luyến ái trong anh, khiến anh thổn thức, khiến anh theo đuổi. Thật ngưỡng mộ là, sau bao nhiêu thách thức, họ đã chính thức cập bến tình yêu! - Độc giả: Ái Thanh *** Tùng Tô thuộc cung Ma Kết lai Bảo Bình, vốn học và làm về Tài chính. Là người lý tính, hết lòng vì công việc, thích sự tự do vô kỷ luật, tôn thờ tự do giới tính. Thích ngó nghiêng khi đi trên phố, thích được thử những bộ đồ ngộ nghĩnh đáng yêu, thích lặng một mình.   Mời các bạn đón đọc Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp của tác giả Tùng Tô.
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.