Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Văn án:   Trước ti vi, Lục Niệm Niệm nhìn trên màn hình, người đàn ông anh tuấn bị đông đảo phóng viên vây quanh, xì một tiếng phát ra tiếng cười.   Phóng viên hỏi anh ta: “Tống tiên sinh, nghe nói ngài nuôi dưỡng sinh viên đại học, hơn nữa còn hỗ trợ nhiều lần.”   Người đàn ông mặt mày lạnh lùng, không thích cau mày: “Cô ấy là vợ tôi, có gì không đúng.” Quần chúng kinh ngạc, như sấm nổ bên tai.   Người trước mặt bên ngoài nổi tiếng là kỹ sư thiết kế có tiếng lạnh lùng, sau khi về đến nhà, buộc tạp dề lên, động tác nấu ăn thành thạo.   Lục Niệm Niệm: “Em muốn ăn sườn xào chua ngọt.”   Tống Kim Triêu vẻ mặt hờ hững nhìn cô: “Hôn mũi có sườn xào chua ngọt, hôn môi có gà kung pao.”   Mãi đến khi người nào đó ném thìa, đem cô gái kiều diễm ôm vào trong ngực.   Sau khi ăn uống no đủ, Tống Kim Triêu còn chưa hết thèm liếm môi: “Vẫn là ăn em là ngon nhất.” *   Đầu tiên, trước khi đến với bài review, tớ xin cảnh báo là truyện không có cảnh như trong văn án, mà là nhiều cảnh khác còn ngọt hơn, ngọt cực kỳ :v   Nhưng, vâng, luôn luôn có một chữ nhưng, do nam chính mắc bệnh thần kinh nên có tính độc chiếm hơi cao, ghen tuông với tất cả sinh vật giới tính nam bên cạnh nữ chính. Tuy rằng cuối truyện tác giả cuối cùng cũng có tâm chữa lành căn bệnh giúp anh, nhưng quá trình trước đó cũng hết sức đau khổ, các bạn phải chuẩn bị sẵn tâm lí trước khi đọc nhé.   Nào, giờ thì vào đề chính, tớ xin phép được bắt đầu bài review.   Lục Niệm Niệm là một cô gái mạnh mẽ còn có chút hơi ngốc nghếch, chỉ biết dùng chân tay để nói chuyện. Ba Lục thường xuyên công tác xa nhà, hai ông bà Lục cũng phải bó tay với cô cháu gái nghịch ngợm của mình. Trèo tường, chọi gà chọc chó, phá làng phá xóm, cô nhóc Lục Niệm Niệm cùng với cậu bạn thanh mai trúc mã Trần Tương Xán của mình đã tung hoành bên nhau suốt những mùa hè dài... cho tới một năm nọ.   Đó là khi Lục Niệm Niệm lần đầu nhìn thấy Tống Kim Triêu. Cậu nhóc là người đẹp trai nhất trong số những người Lục Niệm Niệm từng thấy, còn đẹp hơn cả Trần Tương Xán. Vì vậy cô bé Niệm Niệm đang cầm gậy định "dạy dỗ" cho cậu một bài học đã bị "sắc dụ" mất sạch dũng khí, lập tức vứt chuyện đánh nhau ra sau đầu, bỏ rơi luôn người anh em chí cốt Trần Tương Xán. Cũng từ ngày hôm đó, Lục Niệm Niệm chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, đó là làm thế nào mới tiếp cận được cậu nhóc đẹp trai nhà họ Tống đây.   Tống Kim Triêu tính tình kì lạ, không nói chuyện, lúc nào cũng lầm lầm lì lì giam mình trong phòng, lại còn yếu ớt, ra vào bệnh viện như cơm bữa. Nhưng điều đó chẳng hề làm Lục Niệm Niệm nản lòng chút nào. Cô nhóc năm ngày ba bữa lại chạy sang nhà họ Tống, quấn quít làm phiền Tống Kim Triêu. Dần dần, cố gắng "mài sắt" của cô cũng "thành kim", Tống Kim Triêu đã bắt đầu để ý đến cô một chút, không còn trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng nữa.   Hai người trong cuộc chầm chậm thích nhau, còn người ngoài cuộc lại sốt ruột không chịu được, đó chính là Trần Tương Xán - nam phụ của chúng ta.   Trần Tương Xán luôn thầm thích Lục Niệm Niệm mà cô nhóc ngốc ấy không hề biết, còn tránh mặt cậu để qua lại với Tống Kim Triêu. Trần Tương Xán thật sự tức giận, cậu dùng hết cách mong thanh mai của mình có thể quay đầu lại, nhưng tình cảm đâu phải cứ muốn mà có được.   Lục Niệm Niệm và Tống Kim Triêu là một đôi, còn cậu đã định sẵn phải thất bại ê chề. Đây cũng là một nhân vật nam khá đáng tiếc, đáng lẽ cậu có thể hạnh phúc hơn nhưng tác giả mẹ kế lại không muốn, vì vậy số phận của nam phụ mãi mãi là một ẩn số.   Trở lại với cặp đôi chính của chúng ta. Sau khi xác định quan hệ với nhau, cuộc sống của Tống Kim Triêu và Lục Niệm Niệm từ đó tràn ngập màu hường ngọt ngào. Cậu yêu chiều, quan tâm cô hết mực, dường như khó có người đàn ông nào có thể làm tốt hơn được nữa. Nhưng, vẫn là chữ nhưng này, gia tộc họ Tống lại không đơn giản chút nào.   Mẹ Tống Kim Triêu là tiểu thư nhà họ Thẩm, gả cho ba Tống nhưng hai người không có tình yêu, ông ta vẫn lén lút qua lại với tình cũ. Khi Kim Triêu còn bé bị bắt cóc, mẹ cậu vì quá lo lắng nên phát bệnh, thần kinh không ổn định. Gia đình họ Tống thì không thèm quan tâm đến Kim Triêu, bỏ mặc cậu lưu lạc hai năm ròng, còn bà Thẩm thì trở nên điên dại, trở về nhà họ Thẩm.   Hai năm bị bắt cóc và tra tấn khủng khiếp đã khiến Tống Kim Triêu vĩnh viễn không thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác. Cậu khép mình trong thế giới riêng, căm hận mọi người, cho đến khi gặp được Lục Niệm Niệm. Cô như ngọn lửa giữa đêm đông, sưởi ấm tâm hồn nguội lạnh của cậu, thắp sáng nó lên một lần nữa.   Có thể nói, Lục Niệm Niệm như ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của Tống Kim Triêu, nên cậu không thể nào buông bỏ cô được. Cậu tham lam giữ chặt lấy sự ấm áp của cô, căm ghét và lo sợ bất cứ khi nào có người định nhăm nhe cướp cô khỏi tay mình.   Tình yêu của Tống Kim Triêu vừa điên cuồng vừa đau khổ. Cậu phải giấu giếm tình trạng của mình với Lục Niệm Niệm, lại không thể kiểm soát nổi tâm trạng mình mỗi khi ở cạnh cô. Cũng chính vì sự độc chiếm ấy mà Tống Kim Triêu đã mắc sai lầm, làm tổn thương đến người con gái mà cậu yêu nhất trên đời.   Cuối cùng, Tống Kim Triêu đã chọn cách tạm rời xa cô, cho đến khi cậu có thể kiểm soát được bản thân. Nhưng cả hai người đều biết họ chỉ đang lừa mình dối người mà thôi. Tống Kim Triêu không thể ngăn cản tình yêu độc chiếm của mình, còn Lục Niệm Niệm nhớ cậu đến quay quắt, khi biết cậu đã chịu đựng đau đớn vì mình thì lại càng không thể buông bỏ. Hai người lại một lần nữa tái hợp và lần này là vĩnh viễn không chia lìa.   Nói vậy thôi nhưng thật ra đây là một câu chuyện cực kỳ sủng và ngọt, có ngược chỉ một xíu xíu khi nam chính mất kiểm soát thôi. Cả nam và nữ chính đều có những khuyết điểm riêng, anh thì quá điên cuồng, cô lại đầy cố chấp, nhưng cuối cùng hai người họ cũng tìm cách dung hòa được để sống hạnh phúc bên nhau.   Tình yêu của họ bắt đầu từ khi còn học cấp ba, trải qua những năm đại học yêu xa, cho đến khi cô lặn lội sang nước ngoài tìm cậu, còn cậu từ bỏ gia sản về nước để ở gần người mình thương. Đọc truyện mà cứ như có cả tấn cẩu lương trộn đường nhét vào miệng mình vậy, mà vẫn không kìm lòng được phải đọc tiếp. Vì vậy, nếu mn yêu thích thì hãy nhảy hố nha ^^ _______________   (*) Trích từ bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Bóng đêm trôi qua, tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà. Đứng ở trước cửa sổ, chờ gió thổi bay mùi khói thuốc trên cơ thể, Tống Kim Triêu mới quay người, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ. Trong khi mơ màng, bụng dưới xuất hiện một cơn đau, Lục Niệm Niệm giãy dụa quấn chặt chăn, lông mày cau chặt. Người đứng phía sau dang tay ra, cẩn thận ôm cô vào lòng, tay đặt ở dưới bụng của cô và nhẹ nhàng xoa. Hơi ấm lòng bàn tay, thấm vào làn da mát mẻ và non mịn của cô gái, từng chút từng chút một tỏa ra hơi ấm thấm vào lòng của cô. Cơ thể cuộn tròn trong lòng người đàn ông như một cô mèo, sau đó cơn đau giảm dần, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, Lục Niệm Niệm theo bản năng, vô thức co rút vào người đàn ông hơn, đầu rúc vào trong ngực người đó. Ngay cả khi cô bất tỉnh, Lục Niệm Niệm vẫn không cưỡng lại sự tồn tại của anh, trong tiềm thức sự ỷ lại vào anh vẫn không thay đổi. Tống Kim Triêu coi cô như một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô cũng không có động tác gì thêm. Lặng lẽ nhìn cô một lúc, ngón tay cái đặt trên lông mày của cô. Trước đây anh hiếm khi thấy cô cau mày. Dường như mọi sự phiền nhiễu đều không thể làm phiền cô. Nhưng hiện tại thì khác, anh luôn thấy vẻ mặt cau có của cô. Tống Kim Triêu ngồi ôm cô ngủ, di động trên bàn vẫn đang đổ chuông, anh cầm điện thoại lên, 30 cuộc gọi nhỡ, 40 tin nhắn. Mặt không biểu cảm buông di động xuống, lần nữa ôm chặt người trong lòng. Đôi môi mỏng mềm mại của người đàn ông, nhẹ nhàng liếm cổ của cô gái, hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng chạy trên làn da của cô, cuối cùng nụ hôn dừng trên đôi môi đỏ. Im lặng một lúc, Tống Kim Triêu thay Lục Niệm Niệm đắp chăn, nhẹ nhàng rời giường. Những ngày cuối thu không lạnh lắm nhưng Lục Niệm Niệm rất sợ lạnh, trước khi mùa đông đến, áo len đã được chuẩn bị từ sớm, luôn được Tống Kim Triêu nhắc chú ý giữ ấm. Điều hòa trong phòng được chỉnh tăng lên mấy độ, anh nhìn người đang ngủ trên giường, Tống Kim Triêu cũng không dừng lại, quay người bỏ đi. Khi Lục Niệm Niệm thức dậy, bụng không còn đau, thế mà vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, khiến cô cảm thấy có sự thay đổi rất lớn. Cô cau mày, môi mím chặt, mắt dán chặt vào bức tranh trên tường. Đó là những chữ cô viết. Lúc còn trẻ, không biết gì đem nó tặng cho Tống Kim Triêu. Góc cuối của bức tranh có một con rùa. Đây là nhà của Tống Kim Triêu. Nhận ra điều này, tim của Lục Niệm không thể nào kiểm soát được đập liên hồi. Hôm qua người mang cô về là anh? Nhưng cô nhớ rõ, có người chạy tới ôm cô, người đó cao gầy, còn rất nhã nhặn, còn đeo kính. Tống Kim Triêu từ trước đến nay đều không đeo kính, tướng mạo dịu dàng nữ tính, không phải dạng nhã nhặn. Lục Niệm Niệm tự dưng thấy ủ rũ,trên người là bộ áo ngủ mới, đột nhiên nhớ ra điều gì, cô vén chăn nhìn xuống, tức khắc mặt liền chuyển sang màu đen. Áo ngủ là mới, ngay cả nội y cũng có người giúp cô thay. Trong đầu có một ý nghĩ thoáng qua, Lục Niệm Niệm như lò xo nhảy ra khỏi giường. Sau khi rời khỏi chăn, giày cũng không kịp mang vội vã chạy ra ngoài. Căn nhà rộng lớn vẫn như cũ vắng vẻ không có một ai. Mọi hy vọng trong tim vừa nhen nhóm liền bị dập tắt. Lục Niệm Niệm đi đến cửa, nhìn thấy đôi giày nam trên giá, nhìn một lúc lâu sau đó buông tiếng thở dài. Trên bàn có sữa và bánh mì. Lục Niệm Niệm đi qua bàn ăn, đi thẳng tới tủ lạnh lấy sữa chua. Rất lâu rồi chưa tới nơi này, mọi góc ngách đều sạch sẽ không tì vết. Mời các bạn đón đọc Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao của tác giả Quân Tử A Phách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Ka La Ra
Bốn năm bên nhau, đổi lại là nước mắt. Bảy năm bạn bè, đổi lại là nỗi đau còn hằn trên khuôn mặt. Người bạn thân tưởng như mãi mãi, người thương yêu tưởng như trọn đời. Năm tháng đi qua cuộc đời để lại hai tiếng: "Tưởng như..." Cô- Chu Tử Đằng, phải chăng là quá ngu như "bạn thân" cô đã mắng, hay là đã quá khờ như "người yêu" cô đã nói?! Hai người mà cô tin yêu hết lòng, lại quay ra đâm cô một nhát thật đau. Người yêu cô- Ngũ Ngạo Quân lại sau lưng cô ngoại tình với người cô xem như chị em ruột- Đường Vi Yên. Ngày Chủ nhật ấy, là một ngày không nắng. Bắt gặp cảnh hai người tằng tịu với nhau ngay chính tại nơi tình yêu cô chớm nở, cô chỉ im lặng, chỉ có một giọt lệ lăn trên má cô. "Hai người đã muốn bên nhau, được, tôi thành toàn cho hai người."- Một phút quẫn trí, cô nắm chặt con dao đã giấu sau lưng lao tới hai người họ. Đường Vi Yên nhanh tay hơn tát cô một cái rõ mạnh trước khi cô rút dao. Sau đó, cô chỉ kịp nhìn thấy con dao mình cầm trong tay bị Đường Vi Yên tước lấy cắm phập vào trái tim mình. Ngày chủ nhật hôm ấy, thật ảm đạm. Cô đã chết. Tưởng như vậy. Cho đến khi mở mắt lần nữa, cô chỉ thấy mình nằm trong một căn phòng trống trải chỉ có đúng một chiếc gương thật to ở chính giữa. Soi vào trong gương. Đó là một người khác... ... Cô đã xuyên không, vào một cô gái có tên giống hệt mình và là nhân vật nữ phụ có kết cục bi thương nhất trong cuốn tiểu thuyết mà ả ta đưa cô đọc... Hoa Tử đằng... đã một lần héo úa *** Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Những hận thù âm ỉ trong trái tim nay đang reo vang lên ầm ĩ trong tâm trí. Rốt cuộc ta của ngày hôm qua đã làm những gì tạo nên ta của ngày hôm nay? Ta đưa đôi mắt vô hồn nhìn thi thể của Mộc Diêu Tuyền nằm bất động trong vũng máu đỏ tươi. Cảm giác trống vắng đến lạ. Ôi, và giờ ta lại bắt đầu nhớ rồi sao? Nhớ về cái thuở niên thiếu khi ta thiếu nữ tóc xõa ngang vai, ra đường đùa vui với bè bạn tận hưởng tuổi trẻ, về nhà lại cười nói với gia đình tận hưởng tình thương. Đó là cái thời mà người ngoài vẫn còn hay thủ thỉ tấm tắc khen với nhau rằng: "Nhà họ Chung có con gái đầu đẹp như tiên, có con gái thứ xinh như hoa và có con trai út tuấn tú hơn người, ông bà Chung gia thật có phúc quá đi!" Đó là niềm hãnh diện của cha mẹ và cũng là sự tự hào của ta về gia cảnh êm ấm của mình. Vậy mà nhoáng một cái, tất cả mất sạch. Hai mươi ba năm yên vui của ta thì ra cũng chỉ như một đêm máu tanh sương gió. Ánh nhìn bi thương của mẹ, nét mặt thống khổ của cha và cả tiếng hét đau đớn đó của em trai, từng cái một như khảm sâu, như đục sâu, như khoét sâu vào tâm hồn ta cho đến khi nó đổ nát và vỡ tan. Tại sao trời lại tầm tã mưa hôm đó? Tại sao lại đổ nước xả trôi máu người nhà họ Chung thê thảm chết oan, lại xối nước rửa mờ dấu chân bọn nhà họ Lãnh tàn bạo càn quét? Tại sao trời lại mưa? Để thân ảnh người chị cõng người em vội vã chạy trốn đi trong màn mưa vũ bão càng thêm đơn độc đến đáng thương? Mưa rơi tẩy được tội ác của bọn chúng, nhưng mãi mãi không gột được nỗi hận trong lòng ta. ... Mời các bạn đón đọc Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ của tác giả Ka La Ra.
Thân Biên (Nhân Quỷ) - Miêu Oa
Vào một ngày giữa tháng 10,  Thân Đồ Thành phát hiện ra huyết ngọc điệp. Trong một trò chơi hắn thấy tay của Điệp tiên, cũng từ ngày đó, Điệp tiên luôn xuất hiện bên cạnh hắn một cách quỷ dị.  Đầu tháng 12, nữ sinh Bạch Lộ của đại học Z ly kỳ tử vong, thi thể không thấy bóng dáng, có người chứng kiến trên xác chết có một cái huyết ngọc điệp. Ngay sau đó, phòng 308 trong ký túc xá xảy ra hiện tượng dây chuyền, mỗi khi có một người nhìn thấy người đã chết thì người đó cuối cùng cũng chết đi. Thân Đồ Thành cũng bị liên lụy, nhưng người xuất hiện trong giấc mơ kia rốt cuộc là ai? Là Điệp tiên? Hay là người hắn đã từng yêu? Bạn biết không? Internet kì thật rất nguy hiểm. Những nam sinh từng tham gia trò chơi chiêu quỷ lúc ấy, từng người một lần lượt chết đi, nguyên nhân đưa bọn họ tới họa sát thân rốt cuộc là Internet hay vẫn là Điệp tiên? Thân Đồ Thành nhìn bạn thân lần lượt tử vong, hắn quyết tâm tìm ra đáp án. Nhưng cuối cùng Điệp tiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đến tột cùng là người lương thiện mà hắn yêu, hay là ác quỷ mà hắn hận? *** Khu Lão Thành nằm ở phía Bắc thành phố Z có rất nhiều con hẻm nhỏ cổ xưa tĩnh mịch, chúng nó đan xen khắp nơi, dấu vết thời gian khắc sâu trên phiến đá xanh, khi bước vào bên trong phảng phất như có thể nhìn thấy màu sắc của năm tháng. Sớm tinh mơ, Thân Đồ Thành mang theo hai phần điểm tâm trở về nhà, Cố Phán Hảo đã thức dậy, cậu đang tưới hoa trên ban công. “Đồ ăn đặc sản của thành phố Z đây, cơm nóng cộng thêm sữa đậu nành”. Thân Đồ Thành giơ cái túi trong tay vẫy vẫy về phía Cố Phán Hảo, “Còn nóng hổi”. Cố Phán Hảo đáp một tiếng, đặt bình tưới xuống rồi đi vào phòng khách. Cậu đang mặc T-shirt của Thân Đồ Thành, nó rộng hơn so với vóc người của cậu, vì vậy để lộ một khoảng lớn da thịt trên vai. Cậu đi đến gần, hương thơm hoa sen như có như không cũng theo đó bay đến, Thân Đồ Thành gãi đầu mũi, nói: “Chốc nữa theo anh ra ngoài mua quần áo”. Lúc này, hai người đã trở về từ núi Ngưu được một tháng, từ khi Cố Phán Hảo ăn vào liên nhục tự tay Thân Đồ Thành đưa đến thì hình dáng mờ ảo ngày càng rõ ràng, đến hiện tại, cơ thể của cậu đã không khác gì với người thường. Chỉ là phiền não cũng theo đó mà đến, đầu tiên chính là vấn đề thức ăn______từ nghìn năm trước, Cố Phán Hảo vẫn sống dưới dạng “hồn phách”, mọi người đều biết hồn phách không cần ăn uống, vì thế từ lâu Cố Phán Hảo đã quên sạch khái niệm “ăn”, nên từ lúc bắt đầu có thân thể, cần suy nghĩ đến việc dùng thức ăn để duy trì chức năng hoạt động của cơ thể. Có một lần, Thân Đồ Thành được cha gọi về gấp, hắn buộc phải trở về nhà một chuyến, ba ngày sau hắn trở lại, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Cố Phán Hảo sắc mặt tái mét nằm trên ghế sô pha, dọa đến hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Hắn run rẩy ôm lấy Cố Phán Hảo rồi chạy như bay đến bệnh viện, mà kết quả kiểm tra lại khiến hắn dở khóc dở cười, hóa ra trong ba ngày hắn rời đi, cậu không ăn chút cơm nào. ... Mời các bạn đón đọc Thân Biên (Nhân Quỷ) của tác giả Miêu Oa.
Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) - Quỷ Sách
Mẹ gọi điện thoại kêu Ngụy Ninh về nhà,bất ngờ khi vừa về tới nhà thì hắn đã bị mẹ ép phải kết hôn, Nhưng càng không ngờ tới đối tượng mà mẹ hắn bắt kết hôn là  một bài vị — đó là một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi *** Biên tập đánh giá: Gần đây Ngụy Ninh không gặp may, không chỉ bị cô bạn gái hẹn hò nhiều năm đá mà còn bị gặp chuyện đen như mực. Buồn bực vì xui xẻo, hắn bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về ngôi nhà đã rời đi nhiều năm Không nghĩ đến thứ đang đợi Ngụy Ninh chính là một cuộc âm hôn. Hoang đường hơn nữa chính là hắn là đàn ông mà lại kết hôn với một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi! Nhiều năm qua vẫn thấy hổ thẹn với cậu thiếu niên đã chết Ngụy Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý… Từ đây về sau bắt đầu những ngày sống chung với quỷ Lối suy nghĩ của tác giả độc đáo, xây dựng bầu không khí tốt, miêu tả cảnh quỷ thần sắc sảo, giật gân nhưng không dọa người. Cái gọi là bát vị tương hợp, thiên tác chi mỹ, đại khái chính là nhân duyên giữa ngụy an và A tích. Mặc kệ sinh tử, bỏ qua giới tính, trốn cũng không thoát được. Một loại hương vị của số mệnh tràn ngập. Hãm sâu trong đó không chỉ là Ngụy Ninh làm vợ của quỷ, còn kéo thêm người bạn tốt Ngụy Thời và người ngoài Trần Dương. Tình cảm nam nam chưa dứt của quỷ tình này nên phát triển như thế nào? *** Tác giả: Tác phẩm này chia ra thành ba cố sự độc lập, từng cố sự đều có liên quan một chút với nhau, do một đầu mối xuyên qua tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh, cuối cùng kết thúc công việc. mùa hè quá nóng, trời nắng chang chang, viết thử một câu chuyện của quỷ hẳn là không kinh khủng, chủ yếu vấn là xu hướng ấm áp =.= *** Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên. Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu. “Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?” “Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?” Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy. Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?” ... Mời các bạn đón đọc Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) của tác giả Quỷ Sách.