Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bản Lĩnh Ngông Thần

Bạn đang đọc truyện Bản Lĩnh Ngông Thần của tác giả Ngự Dụng Cuồng Thần. Trở lại đất nước sau bao năm chinh chiến, nhưng ngoài cái danh chiến thần ra thì được cái gì chứ???? Gia anh bị người khinh nhục như vậy, thế mà giờ anh mới biết. Trở về đã bắt gặp cảnh vợ mình bị ép tái hôn, thậm chí con gái anh còn bị đem ra làm hàng hóa đấu giá... Từ nay về sau, anh phải bảo vệ gia đình mình, dù trời có sập xuống, anh cũng phải phá nát nó! Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể tìm đọc thêm Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế hay Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà. *** Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời bao phủ toàn bộ Thành phố Ninh. Trên một con phố, Sở Vĩnh Du đứng bất động dưới tán cây. Nhìn đám người rải rác qua lại, trong lòng nhất thời cảm thấy xúc động. Bốn năm chinh chiến, Sở Vĩnh Du tôi cuối cùng cũng trở về, bà xã, không biết em có khỏe không...... Một vài người qua đường dừng lại nhìn, cảm thấy người thanh niên này hơi kì lạ. Dáng người cao ráo nhưng không thô kệch, giống như chim ưng trong đêm tối, bên trong chứa đựng đôi mắt sắc bén, sâu xa, như muốn chiếm đoạt tất cả tia nắng đầu tiên vào buổi sáng sớm. Đột nhiên một bóng người đến gần, khom người và nói. “Thưa ngài, đã điều tra rõ rồi, Đồng Ý Yên chưa thay đổi chỗ ở, hơn nữa, còn có một tin khác.” Mã Trạch, một trong bốn người bảo vệ Sở Vĩnh Du, là người mạnh mẽ vang dội, lúc này lại có một chút do dự. “Nói.” Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cau mày, Mã Trạch bừng tỉnh và vô cùng lo sợ. “Nhà họ Đồng kén rể ở khách sạn Tứ Thủy Đại lúc mười giờ hôm nay.” Lại kén rể? Sở Vĩnh Du cau mày, nghĩ lại bốn năm trước, sự tác hợp của anh và Đồng Ý Yên, cũng không phải là kén rể sao. “ Kén cho em vợ tôi sao?” Em gái Đồng Hiểu Tiêm của Đồng Ý Yên, tính cách đanh đá nhưng lại có một ngoại hình xinh đẹp, tuy không đẹp bằng chị gái Đồng Ý Yên nhưng cũng khá quyến rũ. “Không phải, là.....là kén cho Đồng Ý Yên.” Nói ra câu này, cơ thể Mã Trạch có chút run rẩy, đó là sự sợ hãi. Phải biết người trước mắt là Sở Vĩnh Du, người canh giữ lãnh thổ quốc gia bốn năm nay, uy danh của anh vang xa ngàn dặm, không một ai dám đụng đến anh. Anh được vinh dự là một trong ba chiến thần có công bảo vệ non sông đất nước, đây là niềm vinh dự khi được trở về quê hương của mình. Vợ của mình thế nhưng lại lần nữa kén rể, nên tức giận hay không chứ? Vù vù! Đột nhiên trên mặt đất có gió thổi đến, cây lớn bên cạnh ngã xuống ầm ầm, ngay cả rễ cũng bật ra. Mã Trạch cúi đầu, cố gắng chịu đựng luồng khí kinh khủng phát ra từ cơ thể Sở Vĩnh Du, anh ta biết cậu chủ đang tức giận. “Nhà họ Đồng này, coi vợ tôi là cái gì chứ, coi Sở Vĩnh Du tôi là cái gì, ở khách sạn Tứ Thủy Đại đúng không? Đi thôi.” Mở cửa xe một cách kính cẩn, Mã Trạch phất tay, uy thế mạnh mẽ. “ Đi thôi!” Mercedes-Benz G63 xuất phát, cách góc phố không xa, một chiếc xe G63 xuất hiện, giống như chiếc xe Sở Vĩnh Du ngồi, tất cả đều được treo các biển số xe. Nửa tiếng sau, tại cổng khách sạn Tứ Thủy Đại, đám người đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc. Hai mươi chiếc Mercedes-Benz G63 mới toanh lao tới đây, không cần bất kỳ tô vẽ gì, khí thế đã san bằng cả con phố. “Wow, đây là ông chủ lớn nào vậy, Thành phố Ninh chúng ta sợ rằng chẳng có mấy người có nhiều xe G63 đến vậy.” “Đúng vậy, một chiếc hơn mười hai tỷ, 20 chiếc...thật không dám tưởng tượng nổi.” Đang bàn luận xôn xao, chiếc xe dẫn đầu dừng lại, Sở Vĩnh Du bước xuống từ cửa sau, liếc nhìn bảng hiệu của khách sạn Tứ Thủy Đại rồi bước lên cầu thang. Ầm Ầm! Một tiếng sấm sét trên mặt đất, bầu trời ngay lập tức u ám, kèm theo khí thế của cơ thể Chu Vĩnh Du, mọi người vội vàng tránh sang một bên, chỗ nào anh đi qua, thậm chí, mọi người còn không dám nhìn vào đôi mắt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là sóng gió đang trào dâng. “Đẹp trai quá, phong độ quá! Trời ạ, nếu sau này gả cho một người đàn ông như vậy, tôi chết cũng không đáng tiếc.” “Nằm mơ đi, người ta không những phong độ, mà còn có tiền, có thể lấy người như cô sao?” Giọng nói dần dần im lặng, Sở Vĩnh Du cũng tiến vào trong đại sảnh của khách sạn Tứ Thủy. Cùng lúc đó, một yến tiệc trên lầu năm lại sôi động lạ thường, hầu hết mọi người đều đến tham gia buổi tranh cử kén rể của nhà họ Đồng. Trong một căn phòng trên tầng tám, một người phụ nữ mặc chiếc váy dạ hội hai dây màu xanh nhạt đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn, đã đủ làm cho vô số nam nhân điên cuồng. Đồng Ý Yên là vợ của Sở Vĩnh Du, một người phụ nữ vừa có ngoại hình vừa có khí chất. “Yên Yên.” Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ người đàn ông trung niên tên Đồng Thế Tân đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng ẩn chứa sự tự trách sâu sắc. Đồng Ý Yên quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nhưng lại đối lập rõ ràng với vẻ u buồn trong mắt cô. “Đây là danh sách, Yên Yên, con... hãy chọn một người đi.” Gần như là lời Đồng Thế Tân vừa nói ra đối mặt với người phụ nữa trung niên xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa - Tư Phu, mẹ của Đồng Ý Yên đột nhiên đập bàn đứng dậy, chua chát nói. ngôn tình hoàn “Chọn chọn chọn! Chọn cái rắm, ông xem bọn họ là người thế nào, không chỉ không đủ thông minh, mà còn tàn phế, đần độn, thậm chí còn bị bệnh thần kinh. Con gái của tôi sẽ biến thành cái dạng gì!” Nói đến đây, Tư Phu nhìn Đồng Thế Tân cúi đầu, không nói gì, cũng không tức giận. “Đều là đồ bỏ đi, lần đầu tiên chọn Sở Vĩnh Du, ít nhất cũng là người bình thường, lần này thì sao? Hơn nữa chuyện kén rể trọng đại như vậy, ông xem ba ông, anh ông có ai đến không, lại phái mấy người nhỏ tuổi đến, đây là muốn sỉ nhục ai thế.” Đồng Ý Yên bước đến, từ từ cầm bảng danh sách lên. “Mẹ, đừng nói nữa, chỉ cần có thể đổi với Hữu Hữu, muốn con làm gì cũng được cả.” Hữu Hữu......nghe đến tên của cháu gái, hai người họ đều không nói nên lời. “Yên Yên, bây giờ không có người ngoài, mẹ rất sợ, ông nội con, thật sự không phải thứ gì tốt, chắt gái máu mủ tình thâm, ông ta còn có thể lấy nó ra làm tiền đặt cược, thật sự là...” “Mẹ!” Sau khi nói ra chữ này, Đồng Ý Yên duỗi tay phải ra, dùng ngón trỏ chỉ ngay một cái tên trên đó. “Anh ta đi.” Mười phút sau, trong phòng tiệc, Đồng Thế Tân nhìn ‘thanh niên tài tuấn’ phía dưới, trong lòng tức giận nói. “Tiếp theo đây, tôi tuyên bố, lần này nhà họ Đồng của chúng tôi kén rể, người được chọn là...” “ Tôi!” Đột nhiên một tiếng nói bá đạo vang lên, tất cả mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở cửa phòng tiệc, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đang đi đến. Khuôn mặt điển trai khiến tất cả phụ nữ ngẩn ngơ trong giây lát. Trên sân khấu, Đồng Ý Yên kinh hãi che miệng lại, nhưng vẫn có âm thanh truyền ra từ ngón tay của cô. “Thiên....Vĩnh Du.” Đi được nửa đường, bóng dáng của Sở Vĩnh Du bị một người ngăn lại. “Mẹ nó, mày là ai, cô Đồng đã chọn xong rồi, mày là cái thá gì.” Đùng! Hoàn toàn không có nửa lời, Sở Vĩnh Du không dừng bước chân, một bạt tai rơi vào mặt người chặn đường bên cạnh, trên không trung còn có mấy cái răng dính máu văng ra. “Mẹ kiếp! Mày là Sơ Vĩnh Du?” Giọng nói đột ngột vang lên, là Đồng Tử Họa, con trai nuôi thứ hai của nhà họ Đồng sửng sốt, vẻ mặt tràn đầy sự bất ngờ. “Sở Vĩnh Du, cái tên này nghe quen quen.” “À, tôi nhớ ra rồi, chồng trước của cô Đồng, cũng là ở rể, nhưng mà Sở Vĩnh Du, không phải nghe nói anh ta đi nhập ngũ chỉ vì đào hôn sao, sao giờ lại trở về?” Giọng nói vừa truyền đi, mọi người biết rằng không phải chuyện đùa, người ta vẫn chưa ly hôn, bọn họ còn có hy vọng gì nữa, rất nhanh phòng tiệc chỉ còn một mảnh trống không. “Sở Vĩnh Du, cậu vẫn còn mặt mũi đến đây sao?” Tư Phu run rẩy không ngừng, người đàn ông không có trách nhiệm này, lại còn dám trở lại đây. “Yên Yên, anh xin lỗi, Sở Vĩnh Du anh quyết định quay về, sẽ không phụ tình yêu em dành cho anh nữa.” Đồng Thế Tân và Tư Phu muốn nói, lại bị Đồng Ý Yên ngăn lại. “Ba mẹ, hai người đi trước đi, trách nhiệm của anh ấy, bây giờ không chỉ là của một mình con.” Hai người đương nhiên biết rõ là nói đến Hữu Hữu, Hữu Hữu luôn bị người khác chê cười bởi vì không có ba, hai người họ cũng lo lắng chuyện này nên chỉ đành bỏ đi. Sở Vĩnh Du cau mày, cái gì mà không chỉ trách nhiệm với một mình cô. Thế nhưng Đồng Ý Yên đã bước xuống, điều này làm gián đoạn suy nghĩ của anh, đặc biệt là nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ khóe mắt của Đồng Ý Yên. Cô vẫn luôn yêu sâu đậm người đàn ông này, nếu không, sẽ không thể xảy ra quan hệ mà sinh ra Hữu Hữu. “Em.... tha thứ cho anh, là bởi vì, chúng ta có.....” Đang nói, lời nói của Đồng Ý Yên đột nhiên bị ai đó cắt ngang. “Không Không Không! Yên Yên, Sở Vĩnh Du đã bị loại, chị hiểu chứ? Người này, là người chị mới vừa chọn, bây giờ là chồng của chị.” Nhìn thấy đôi mắt ngăn cản của Đồng Tử Họa, Đồng Ý Yên vô cùng chán ghét. “Chồng tôi là ai, không cần cậu phải chỉ tay năm ngón.” Có người ngoài ở đây, Đồng Ý Yên thế nhưng không chừa lại chút mặt mũi nào cho Đồng Tử Họa, anh ta cũng mất mặt, khinh thường nói. “Gọi chị một tiếng Yên Yên thì tưởng mình là ai chứ? Lại dám nói chuyện như thế với tôi, Đồng Ý Yên, chị bây giờ chẳng qua chỉ là con lợn mà ông nội tôi nuôi mà thôi.” Mời các bạn mượn đọc sách Bản Lĩnh Ngông Thần của tác giả Ngự Dụng Cuồng Thần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngày Em Đến - Tĩnh Phi Tuyết
Nam chính tàn tật, giàu có. Nữ chính trí tuệ, có tiền. Ấm áp. Đại thúc – loli. Nhân vật chính: Vệ Cẩm Huyên , Trương Tư Ninh. Lảm nhảm của editor: Nam nữ chính cách nhau 13 tuổi. Nam chính tàn tật, bị tai nạn giao thông mất cẳng chân trái. Nam chính thì chắc chắn cũng là boss lớn rồi, nữ chính cũng là người có tiền, xinh đẹp đáng yêu đặc biệt nhất là vô cùng hiểu chuyện. Thường khi đọc truyện sủng thì phần lớn thích nam chính nhiều hơn, nhưng truyện này nữ chính không lép vế đâu, đọc xong chắc cũng không ai ghét được nữ chính. Đặc biệt của truyện này, cái tàn tật của anh không phải là lý do để ngược mà còn là trợ thủ giúp anh thuận lợi lấy luôn được mấy cái “đầu tiên” của con gái nhà người ta. *** Vệ Ý, còn được gọi là Vệ khoai tây, biệt danh Vệ tiểu béo. Vệ tiểu béo năm nay sáu tuổi, hết mùa hè này chính thức vào lớp một. Nhóc con này trước mặt cha mẹ là cục cưng ngoan ngoãn, trước mặt thầy cô là thiên sứ bé bỏng, trong mắt các cô bạn nhỏ học chung là tiểu soái ca, còn trong mắt đám con trai cùng lớp chính là tiểu ác ma. Nếu truy cứu ngọn ngành vụ này, bạn nhỏ Vệ ra vẻ cu cậu cũng vô cùng bất đắc dĩ. Trước mặt ba mẹ đương nhiên phải ngoan ngoãn, nếu không nghe lời sẽ bị mẹ đánh đòn, trước mặt thầy cô cũng phải ngoan, không ngoan cũng sẽ bị mẹ đánh đòn, bạn gái học chung cảm thấy cậu đẹp trai như soái ca, cậu cũng hết cách, đây là vẻ đẹp trời sinh không thể nào chối bỏ được, còn mấy đứa con trai thấy cậu xấu xa, cái này hoàn toàn là do ghen tị mà ra! Cho nên Vệ tiểu béo tự cảm thấy, mình thật là ….hoàn mỹ! Không chút tì vết, vô cùng hoàn hảo! ... Mời các bạn đón đọc Ngày Em Đến của tác giả Tĩnh Phi Tuyết.
Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.
Cẩm Tú Mỹ Nhân - Điền Tiểu Điền
Bức họa mỹ nhân của đệ nhất họa sĩ đương triều tiến cống bị trộm, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Là tàng bảo đồ ư? Là bản đồ quân sự à? Hay ẩn chứa bí mật gì đó của hoàng đế? Tân khoa thám hoa phụng chỉ điều tra tung tích của bức họa, nhưng vì sao không làm việc đàng hoàng, mà đi dây dưa mập mờ với Tây thi đậu hũ? Đơn giản mà nói, chính là. Do một bức họa mỹ nhân mà ra… Nội dung thoải mái vui vẻ, giả võ hiệp, giả điền văn, miễn kiểm chứng. Truyện này thuộc hệ liệt Tú tài nương tử, mọi người xem để giải trí là tốt rồi, đừng tưởng thật. *** Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành. Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi. Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì. "Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?" Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm." Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau. ... Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Mỹ Nhân của tác giả Điền Tiểu Điền.
Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong - Trừu Phong Đích Mạc Hề
Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong là câu chuyện ngôn tình lãng mạn có chút kỳ dị của tác giả người Trung Quốc có bút danh Trừu Phong Đích Mạc Hề. Vốn là một hủ nữ chính hiệu, Chu Tiểu Bạch không khỏi cứ thấy tình yêu nam - nam là đôi mắt cô nàng lại sáng ngời. Chính vì thế, cô mong ước được có một người chồng là song tính luyến để vừa lấy được chồng lại vừa được thỏa mãn sở thích đi soi tình yêu nam nam đó của mình. Còn Mặc Duy Chính trong mắt Tiểu Bạch là một tổng giám đốc chuẩn đàn ông đích thực, hoàn mỹ khoáng đạt, là ước mơ của bao cô gái, nhưng chàng trai thẳng nên chẳng hề mang đến cho Tiểu Bạch chút hứng thú nào. May thay, Duy Chính phải tuyển một trợ lý không thể nảy sinh tình cảm với anh, vậy là Chu Tiểu Bạch vừa bị đuổi việc, lại đã được nhận vào làm trợ lý tổng giám đốc. Dưới con mắt mê "trai đẹp yêu nhau" của Tiểu Bạch, còn gì vui thú hơn là việc bẻ cong ông chủ mình thành đồng tính? Thế là chuỗi ngày khốn khổ sắp chờ đợi Duy Chính ở trước mắt. Nếu có thể miêu tả Chu Tiểu Bạch, người đời chỉ có 8 chữ: Mặt-dày-siêu-hạng và Biến-thái-siêu-cấp. Đến nỗi mà Mặc Duy Chính - tổng giám đốc của cô phải nhìn cô bằng một ánh mắt kì quái: “Cô... có thể nói cho tôi biết làm sao cô lại thành ra như bây giờ không?” Lẽ nào là tình duyên trắc trở? Mặc Duy Chính tin chắc rằng một cô gái trở nên biến chất đến như vậy, hẳn phải có nguyên nhân vô cùng sâu xa. Và chính một Tiểu Bạch như thế đã làm nên một câu chuyện với đầy những tình huống hài hước và dí dỏm này đến với độc giả. *** Đàn ông chia làm ba loại: Gay là nam đồng tính luyến, bi là nam song tính luyến, straight là nam dị tính luyến, trong đó straight lại có cách giải thích khác là “thẳng”, cho nên mọi người thường gọi nam dị tính luyến là “giai thẳng”. Hủ nữ là tên gọi tắt của “hủ nữ tử”, chỉ phụ nữ đặc biệt yêu thích BL (tức Boy Love - thể loại nam - nam, nhất là truyện tranh BL). Thể loại tiểu thuyết viết về tình yêu nam - nam được gọi là Đam mỹ, trong đó một cặp gay sẽ được chia làm công và thụ, phía đóng vai chồng là “công”, phía đóng vai vợ là “thụ”. Trừu Phong Đích Mạc Hề *** Đôi nét về tác giả: Trừu Phong Đích Mạc Hề Tên thường gọi là Mạc Hề Sinh năm 1988, lúc nhỏ ở sa mạc Đôn Hoàng, hiện sống tại Kim Lăng, tính tình lạc quan. Châm ngôn sống: Chỉ cần không từ bỏ là đã thành công. Sách đã xuất bản: Lang kỵ trúc mã lai (Chàng cưỡi ngựa tre sang) Kim kê độc ly (Gà và cáo) Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng Em mới lười yêu anh *** Chuyện kể rằng... đó là sau khi Tiểu Bạch cùng tổng giám đốc bồi dưỡng gian tình được kha khá thời gian rồi... Ngày hôm đó, lúc Tiểu Bạch rót nước Mặc Duy Chính giả bộ xem văn kiện như vô tình như hữu ý nói một câu: “Tiểu Bạch, hôm nay em có muốn qua nhà anh không?” “Nhà anh?” Tiểu Bạch nói. “Đến nhà anh xem GV?” “...” Mặc Duy Chính lại nói: “Không, chỉ hỏi em có muốn đi hay không.” Tiểu Bạch đặt tách xuống: “Vậy anh muốn em đến nhà anh làm gì chứ?” “Là đi... đi xem...” Giọng của Mặc Duy Chính càng lúc càng thấp. Tiểu Bạch nhìn hắn một hồi: “Xem chẳng phải cũng xem rồi?” Nhà rất lớn, rất xa xỉ, lẽ nào tổng giám đốc còn muốn chọc tức bạn? “Xem rồi... Hỏi em có muốn ở lại không...” “Ở cũng ở rồi mà”, Tiểu Bạch đáp, đặt chiếc ấm xuống bàn. “Vậy ở cùng nhau có được không?!” Mặc Duy Chính rốt cuộc cũng rống lên. Tiểu Bạch tròn mắt, ngây người, cuối cùng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, là anh đang muốn mời em với anh cùng H?” Đã quyết định H, việc tiếp theo là phải tìm mua “đồ bảo hiểm”. Thứ như vậy Tiểu Bạch không có, Mặc Duy Chính cũng không có. Hết giờ, Tiểu Bạch ngồi vào xe Mặc Duy Chính, bắt đầu chiến dịch săn “áo mưa”. Trung tâm thương mại? Không thể nào! Mặc Duy Chính xấu hổ lắm! ... Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong của tác giảTrừu Phong Đích Mạc Hề.