Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đặc Chủng Dong Binh

“Đặc chủng dong binh” kể về cuộc đời và cuộc tình của Tống Phong và Tiêu Minh Hiên, hai thiếu gia của hai đại gia tộc chính trị nhưng lại gạt bỏ hào quang lót đường để tự dấn thân vào nguy hiểm. Họ là hai con người chưa từng thật lòng yêu ai, chưa nghĩ sẽ dừng bước phong trần vì ai, cho đến khi họ gặp được nhau. Cuộc đời Tống Phong là những chuỗi ngày rong ruổi theo nhiệm vụ, bán mạng cho sự kích thích, là một con bướm phong lưu không có điểm dừng. Anh là nhị thiếu gia của gia tộc họ Tống lừng lẫy trong giới chính trị nhưng lại tự đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm - Tống Phong là lính đánh thuê. Cuộc đời Tiêu Minh Hiên đáng lẽ sẽ là một đường thẳng - vào quân doanh, theo hào quang của gia tộc dần dần thăng chức đến khi nào không thăng lên được nữa. Nhưng như câu nói “Cuộc đời anh là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang” (*) thì Tiêu Minh Hiên sau khi gặp Tống Phong không những cuộc đời bị rẽ ngang mà tính hướng cũng bị bẻ cong luôn   Trước giờ với số quân công mà mình lập được, Tiêu Minh Hiên nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ, cho đến khi được Tống Phong giải cứu hai lần, lần thứ hai Tống Phong suýt chết thật thì Tiêu Minh Hiên mới nhận ra trước đây mình yếu ớt dễ chết đến mức nào. Từ đó Tiêu Minh Hiên đã quyết thay đổi củng cố bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn, để không phải thấy “người đó” vì mình mà bị thương và lập mưu tính kế đem “người đó” về bên cạnh. “Tự nhủ bây giờ người đã lọt vào tay mình rồi, sau này nhất định phải trông chừng thật cẩn thận.” Đặc tính của Tống Phong là lưu manh, lưu manh khi đối diện từ cấp trên đến cấp dưới, từ nam đến nữ - là dạng không liêm sỉ, không tiết tháo, không phân biệt già trẻ, nam không bỏ, nữ không tha. Tống Phong luôn luôn nở nụ cười lưu manh với mọi người, cười vô sỉ đến là vô hại, lại phúc hắc hay tính kế đám đàn em trong sáng đáng thương. Tiêu Minh Hiên là người trầm tĩnh ít nói, là một huấn luyện viên khó tính, là một công ôn nhu dễ nói chuyện dễ thỏa hiệp với thụ ngoại trừ hai việc: “Tống Phong, mạng của tôi là do cậu cứu về.” Tống Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong: “Vì thế ở trước mặt tôi, cậu muốn làm thế nào cũng được.” Tống Phong nháy mắt mấy cái, duỗi tay ra. Tiêu Minh Hiên lập tức nói ngay: “Ngoại trừ việc thượng tôi và tìm gái.” Truyện là quá trình Tiêu Minh Hiên đem Tống Phong về bên cạnh, huấn luyện một đội bộ đội đặc chủng nhưng hoạt động tự do như lính đánh thuê. Vì Tống Phong thích cuộc sống rong ruổi tự do của lính đánh thuê chứ không muốn bị ép buộc trong khuôn khổ của quân đội, nên nếu Tiêu Minh Hiên đã muốn mang Tống Phong về bên cạnh thì cũng sẽ để Tống Phong thực hiện sở thích, ít ra là còn dưới mi mắt của anh, có chết cũng biết đường hốt xác. ”Nếu nói về tư tâm, anh biết lúc trước khi anh điều em đến huấn luyện, em còn oán anh. Nhưng không có cách nào khác, anh không muốn em sống xa anh như thế, chịu không nổi cuộc sống không có em. Em muốn làm lính đánh thuê, anh lập một tiểu đội để em làm, em không thích quy định buồn tẻ của quân đội, anh miễn cho em. Tống Phong, anh không phải là vĩ nhân, không thể nào mà không xuất hiện tư tâm. Anh chỉ có thể tận lực lợi dụng quyền hạn của mình để cho em một cuộc sống mà em muốn.” Tình cảm của Tiêu Minh Hiên và Tống Phong không cuồn cuộn nhanh chóng như phong ba bão tố, tình cảm phát sinh từ những chi tiết nhỏ nhặt bình thường, chậm rãi từ từ vì truyện là loại bẻ cong, lúc đầu cả hai đều không phải đồng tính. Nhưng quá trình phát triển tình cảm không ngược đâu vì đồng chí Tống Phong rất thoáng “thoải mái là được” trên dưới nam nữ gì đó không quan trọng. Mình bảo đảm truyện rất hài hước, vì ngoài Tống Phong dở hơi ra truyện còn có đám đàn em của Tống Phong cũng dở hơi không thua kém, tiêu biểu là Vệ Tiểu Nghiễn và Bạch Húc Nghiêu. “Đặc Chủng Dong Binh” là một lựa chọn hoàn hảo cho những bạn đọc đam mỹ thích cường thụ, thích công thâm tình, thích hài hước và thích tình cảm không có người xen vào. ---- Một vài trích đoạn: Tiêu Minh Hiên liếc hắn một cái, nhẫn nhịn nói: “Kiềm chế nét mặt của em đi, người nào không biết còn tưởng em muốn giết người đấy.” Tống Phong cười híp mắt: “Khó coi lắm hả?” “Khó coi lắm.” “Chúng ta chia tay đi.” “. . . . . . Đẹp lắm.” ---- (Màn bựa tiêu biểu của Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn) Hai người đi vào đội ngũ, nhìn huấn luyện viên đứng đầu hàng, đó là người phát số hôm qua. Người nọ nhìn thời gian, mỉa mai tốc độ của bọn họ, sau đó leo lên xe việt dã: “Đuổi kịp.” Vừa dứt lời, tài xế lập tức lái xe, phòng lính ngay trước cửa doanh trại, ra ngoài chính là đường lên núi. Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn vội vàng chạy như điên, dùng loại tốc độ mọi người không tưởng tượng nổi đuổi theo xe việt dã, nắm lan can bên sườn xe, đạp chân lên lốp dự phòng phía sau, tung người nhảy xuống mui xe. Tài xế vội vàng phanh lại, huấn luyện viên nhìn bọn họ, Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn nhìn ông ta, biểu tình cực kì vô hại. Vài giây sau huấn luyện viên không chịu được nữa, mở miệng trước: “Ai cho các cậu leo lên?” Tống Phong vô tội nói: “Là ngài bảo chúng tôi đuổi kịp.” “…” Tống Phong tiếp tục vô tội nói: “Tôi hiểu sai ý rồi sao?” “…” Huấn luyện viên chậm rãi nói, “Xuống xe, ý tôi là bảo các cậu chạy theo sau.” “Vậy ngài phải nói rõ ràng chứ, lừa dối tình cảm của chúng tôi…” Tống Phong lên án. “Đúng thế, nếu đây là chiến trường, một mệnh lệnh có thể khiến toàn quân bị diệt đó huấn luyện viên.” Vệ Tiểu Nghiễn dùng cặp mắt thiện lương nhìn ông ta. Huấn luyện viên: “…” _______ " ": Trích từ truyện - trích đoạn đã được chỉnh sửa để phù hợp bài review (**) Trích từ Mãi Mãi Là Bao Xa- Diệp Lạc Vô Tâm Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lương Tiệp Dư *** Không phải tự nhiên “Đặc chủng dong binh” trở thành truyện đam về lính đánh thuê khá nổi tiếng, từ cách viết, lời văn, xây dựng nhân vật khá dụng tâm của tác giả cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn của người đọc rồi. Tôi thích “Đặc chủng dong binh” cũng vì thế. Phải nói là tác giả rất thành công khi dựng hình tượng nhân vật bởi ít nhất, đối với tôi, họ đã gây được ấn tượng không nhỏ. Tiêu Minh Hiên là anh công chuẩn mực, đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường, yêu đủ sâu đậm và sẵn sàng cưng chiều, bao bọc người mình yêu. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Tống Phong đã cứu Tiêu Minh Hiên một mạng và cũng chính Tống Phong lần gặp mặt thứ hai đã ngã quỵ trước mặt Tiêu Minh Hiên vì đỡ thay cho hắn một viên đạn. Tống Phong vì thế mà trở thành day dứt trong lòng Minh Hiên, cũng là nguyên nhân khiến hắn thề phải cố gắng hết sức mình, trở nên cường thế để không bao giờ phải thấy người đó phải ngã trước mặt hắn nữa. Tôi thích Tiêu Minh Hiên, thích loại người có ý chí và quyết tâm bảo vệ người khác như hắn. Tiêu Minh Hiên thâm tình với Tống Phong. Hai người cũng chẳng phải kiểu “nhất kiến chung tình” vừa gặp đã yêu, nhưng mà nói là để lại ấn tượng sâu sắc, khó chối bỏ thì đúng. Tác giả chẳng nói rõ ràng Tiêu Minh Hiên đã biến cái cảm giác có lỗi với Tống Phong trở thành tình yêu từ lúc nào nhưng hành động, suy nghĩ hắn lại thể hiện rõ điều ấy. Từ vương vấn, lúc nào cũng suy nghĩ đến người kia, rồi đến việc vượt mọi khó khăn, trở thành người đứng đầu của quân đặc chủng cũng vì người kia, tìm mọi cách để thu người mình thầm yêu về dưới tầm mắt của mình.. đã làm Tiêu Minh Hiên trở thành kiểu thâm tình, cường công mạnh mẽ mà hầu như ai cũng ưa thích. Tác giả xây dựng nhân vật công như thế cũng hợp lý thôi, vì Tiêu Minh Hiên như vậy mới có thể đứng cạnh Tống Phong, xứng đáng với Tống Phong. Nói về Tống Phong, ngay từ đầu truyện, tác giả đã nói Tống Phong “là loại tồn tại kì diệu”. Tống Phong thực sự rất mạnh mẽ, tài giỏi, và cực nổi trội trong binh đoàn lính đánh thuê của hắn. Cái kiểu cợt nhả, tùy tiện hằng ngày của Tống Phong không làm mọi người ghét bỏ, mà nó trở thành đặc điểm riêng khá thú vị. Tống Phong ăn tạp, trai gái, già trẻ không ngán, điều này là thật, chỉ cần làm hắn thoải mái thì như nào cũng được.  Có lẽ đó là lý do vì sao Tiêu Minh Hiên có thể thành công áp đảo Tống Phong =))) Nếu có thể dùng vài từ để nhắc về Tống Phong thì chính là không sợ chết. Chiến trường, nhiệm vụ, máu tanh, cái chết làm hắn chẳng còn biết yêu là gì. Hắn bán mạng vì nhiệm vụ, vì đất nước mà quên mất chính mình. Hắn thà mình bị thương đến thân tàn ma dại cũng quyết phải bảo vệ những người thân xung quanh hắn, hắn thà phí chút hơi sức cuối cùng quyết để trả thù kẻ đã hại chết người thân hắn. Tôi thích Tống Phong như vậy, chẳng mang cái dáng vẻ yếu đuối của một tiểu thụ, nhưng cái cường ngạnh, chấp nhất của hắn lại làm người khác đau xót, không nhịn nổi cảm giác muốn cưng chiều, bao bọc. Tống Phong không biết yêu, không hiểu yêu đương là gì, hắn đến với Tiêu Minh Hiên cũng bởi nghĩ ở bên người kia cũng chẳng có gì không ổn. Nhưng cuối cùng, Tống Phong lại dốc sức để bảo vệ Tiêu Minh Hiên. Giọt nước mắt của hắn rơi sau bao nhiêu năm tưởng như đã khô cạn cũng vì Tiêu Minh Hiên.. Người ta nói Tống Phong tùy tiện, vô tình chẳng sao. Hắn không thờ ơ, hắn để Tiêu Minh Hiên trong lòng. Thế là đủ. Lối viết truyện của tác giả kịch tính có, vui vẻ có, hài hước có, chút đau thương cũng có. Và như thế là đủ vị cho một tác phẩm mang tính chất giải trí. Nhất Thế Hoa Thường ưu ái Tống Phong, cũng giống như ưu ái những nhân vật thụ khác trong tác phẩm của mình. Tiếng cười của bạn đọc cũng chính là từ những câu nói tiện mồm, tùy hứng của Tống Phong và đồng đội của hắn. Mà tần suất của mấy câu nói ấy lại quá nhiều khiến cho một tác phẩm nói về máu, cái chết trở nên dịu đi thật nhiều, không còn quá khắc nghiệt làm nhức nhối tâm trí người đọc nữa. Nếu nói về “Đặc chủng dong binh”, có thể dùng đến hai chữ “vừa đủ”, không quá đau thương, không quá cợt nhả, rất cân bằng nhưng lại để cho người đọc lưu luyến khó quên. Mời các bạn đón đọc Đặc Chủng Dong Binh của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần - Phỉ Ngã Tư Tồn
"Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần" là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy cuốn sách này rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trải qua đau đớn hay bi thương, dũng cảm hay cố chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì không xây lại được. *** Mười ngày trước, tôi mua một bó hoa thược dược(*) thơm ngòa ngạt cắm vào bình hoa. Hôn nay lại đến chợ hoa thì phát hiện không có hoa thược dược nữa, trong chợ hầu như chỉ bán hoa súng và hoa nhài. Tôi ủ rũ nghĩ, mùa hoa đã hết rồi, nếu muốn ngắm thược dược lại phải đợi đến năm sau thôi. (*) Chỉ hoa thược dược Trung Quốc mới có mùi thơm. Tháng Tư âm lịch, vừa lập hạ. Bốn mùa lặng lẽ thay đổi, thời gian cũng trôi qua mau, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại mới giật mình thảng thốt. Vì tính ra đã ba năm trôi qua tôi không viết Lời cuối sách rồi, tác phẩm trước là Đừng nhắc em nhớ lại đã được xuất bản, nhưng đó là chuyện của ba năm về trước. Trong ba năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có chuyện quan trọng tôi sẽ đợi đến khi già để viết một cuốn để người ngoài biết… Hôm ấy ngồi tụ tập với bạn bè, nói ra mới biết mình đã vào nghề mười hai năm rồi. Ồ, cũng tốt mà, vì tôi không cảm thấy mình lười biếng lắm, có thể viết ra hai mươi ba tác phẩm của riêng mình, trong đó có mười tám cuốn tiểu thuyết tôi viết Lời cuối sách. Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trai qua đau đớn bi thương, dũng cảm hay cô chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì xây lại được. Chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi thay đồi chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng có một vài thứ không bao giờ thay đổi, ví dụ như sự cố chấp nào đó trong lòng chúng ta. Tôi rất vui vì trong cuốn tiểu thuyết này đã viết về một nhóm người khá cố chấp, mặc dù sự cố chấp của mỗi người về con người hay sự việc không giống nhau, nhưng vẫn là một nhóm người rất thú vị. Không mâu thuẫn gay gắt, không so đo với cuộc sống, cho dù gặp phải những việc rắc rối cũng vẫn lạc quan và tích cực. Tôi luôn cảm thấy ai càng dũng cảm thì càng hạnh phúc. Phồn Tinh là nữ chính dũng cảm nhất mà tôi từng viết, các nữ chính của mấy cuốn tiểu thuyết trước chỉ có một chút, nhưng Phồn Tinh thì không thể, cô là người có thể hát bài “Vì cứu Lý Lang rời bỏ quê nhà” trong kịch Hoàng Mai, cô bất chấp mọi khó khăn, càng chiến đấu dũng cảm. Tôi rất vui vì đã viết một câu chuyện đơn giản và thuần túy, không có tình tiết lâm ly bi đát, không có ly kỳ, càng không có sinh ly tử biệt, chỉ là trong thành phố đông đúc, có một đôi nam nữ vô cùng bình thường gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau. Cảm ơn các bạn trong thời gian tôi viết câu chuyên này đã tải từ Weixin của tôi về đọc, cổ vũ tôi rất nhiều. Một mình tôi đứng trên bãi cát hóng gió biển và nảy ra ý định viết, nhưng nếu không có các bạn thì tôi không thể viết dài đến vậy, cũng không thể viết một cách vui vẻ đến vậy. Mỗi chương các bạn tải về, chúng ta đều giao lưu, trảo đổi với nhau, điều đó khiến tôi cực kỳ vui, khiến tôi nhớ đến cảm giác lúc mình bắt đầu viết truyện. Tôi biết mình không một mình đứng trong bóng tối hát, vì có các bạn không ngừng lên tiếng để tồi biết rằng, tôi có thể mạnh dạn, dũng cảm bước về phía trước. Cuộc đời con người có lẽ là một con đường dài và cô độc, có lúc chúng ta không biết mình phải đi bao xa, cũng không biết phía trước có điều gì đón đợi. Thế nên cần sáng tác, cần diễn xuất, cần viết ra nhiều câu chuyện giông như hoa rơi cuối xuân, có bông hoa rụng từ đầu cành chao nghiêng xuống mặt nước, và cứ thế chầm chậm trôi về phía trước. Có thể cuối cùng, bông hoa đó sẽ chìm nổi lênh đênh, không ai thưởng thức được, hóa vào bùn xuân. Cũng có thể bông hòa trôi về phía trước, có người nhìn thấy, vô tình nhặt lên, nhìn ngắm và cảm nhận được vẻ đẹp của nó, nghĩ đến hình dáng của nó khi đang nở trên cành, rực rỡ sắc màu và là một phần tô điểm cho mùa xuân tươi đẹp. Cảm ơn các bạn đã nhặt bông hoa rơi này! Mong là sẽ mang đến một phần của mùa xuân cho những người bạn ở nơi xa. Vũ Hán, ngày 9 tháng 5 năm 2017 Phỉ Ngã Tư Tồn *** Thể loại: Hiện đại, thương trường, ngọt sủng, HE. Độ dài: 5 chương + phiên ngoại Tình trạng: Hoàn - đã xb -------------------- Trước khi đến với câu chuyện này, tôi có 2 đề nghị dành cho các bạn. Thứ nhất, hãy quên đi tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn từng biết với những câu chuyện đau thương, ngược luyến tàn tâm, không dằn vặt nhau đến sống dở chết dở thì không được. Đây là một Phỉ Ngã Tư Tồn hoàn toàn khác, vẫn là cách viết đầy rung động về tình yêu, nhưng là một tình yêu nhẹ nhàng sâu đậm. Bởi vì có đôi lúc, không chỉ có niềm đau mới nhắc người ta nhớ kỹ. Đề nghị thứ hai, tuy nhân vật chính của truyện này là giám đốc và thư ký, nhưng xin bạn hãy quên đi những cốt truyện mà mình đã từng đọc về thể loại này. Bởi vì, không có tổng tài bá đạo, cũng không có thư ký yếu đuối luôn cần chở che, đây là một câu chuyện hoàn toàn khác. Là một tình yêu đến đúng lúc và rất bình đẳng. Tôi tin rằng, nếu bạn có thể bỏ qua những ấn tượng trước đây như tôi đã đề nghị, bạn nhất định có thể cảm nhận trọn vẹn sự đáng yêu của câu chuyện này. Chúc Phồn Tinh xuất hiện với hình ảnh một cô gái xinh đẹp giỏi giang. Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính của một trường đại học danh tiếng nhưng công việc hiện tại là thư ký, còn là một thư ký kỳ cựu của một công ty nhỏ ngay từ ngày đầu thành lập. Nói về việc này, có rất nhiều nguyên nhân. Một trong số đó chính là hoàn cảnh trưởng thành của Phồn Tinh. Bố mẹ cô ly hôn trong ầm ĩ từ khi cô còn nhỏ, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng nhưng tình hình không hề được cải thiện. Họ chỉ ước sao không còn bất cứ một mối liên hệ nào với nhau nữa, nhưng rất tiếc vẫn còn có Phồn Tinh kẹp ở giữa, nhìn thấy cô dường như khiến họ phải nhớ lại quãng thời gian chán ghét đó. Thế nên, cô gái nhỏ Chúc Phồn Tinh đã lớn lên trong sự lạnh nhạt từ cả hai phía, cô phải tự mình làm tất cả mọi việc từ tự nuôi sống bản thân cho đến quan tâm cả hai đại gia đình. Vậy mà cũng không thể nào thoát khỏi cảm giác thiếu an toàn. Chính vì luôn bất an như vậy, đã vô tình mang đến cho Chúc Phồn Tinh một thói quen chiều theo ý người khác, trong đó có người bạn trai từ thời đại học Chí Viễn. Anh ta theo đuổi được Chúc Phồn Tinh, liền sắp xếp cuộc sống của cô. Khi cả hai tốt nghiệp, anh ta xin vào một trong 500 công ty tài chính lớn nhất cả nước, nhưng lại chỉ muốn cô làm một chân thư ký. Bởi vì anh ta cho rằng, là phụ nữ thì không cần phấn đấu, đặc biệt là không được tài giỏi hơn đàn ông. Chính vì điều đó, nên khi công ty nơi Chúc Phồn Tinh làm việc sau một thời gian dài cố gắng đã được lên sàn chứng khoán thì anh ta cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Sĩ diện của đàn ông cộng thêm bản chất ích kỷ gia trưởng đã khiến Chí Viễn tàn nhẫn tổn thương bạn gái của mình bằng những lời lẽ hết sức khó nghe. Ngay cả Chúc Phồn Tinh luôn chịu đựng nhún nhường cũng không thể nào chấp nhận nổi. Phải chăng, tình cảm nhiều năm của họ đã đến giới hạn? Cũng trong lúc ấy, sếp của Phồn Tinh cũng chính là CEO của công ty, lại cần đến sự giúp đỡ của cô. Trong cùng một ngày, cả sếp và thư ký đều rơi vào tình cảnh ngang trái không ai bằng. Sếp cầu hôn bị từ chối, thư ký bị bạn trai nói lời chia tay, hai người lặng lẽ ở cạnh nhau cùng chiêm nghiệm về thất bại của mình. Có đôi lúc, chỉ cần như vậy thôi, không hoa mỹ, không an ủi sáo rỗng, nhưng sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào để lắng nghe, như vậy là đã đủ để lại một ấn tượng vô cùng đáng nhớ. Tại sao tôi nói, bạn hãy quên những mối tình giám đốc và thư ký đã từng đọc trước kia đi? Bởi vì như vậy mới công bằng với Thư Dập và Chúc Phồn Tinh. Xuất phát điểm của anh chỉ là một chàng kỹ sư lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng từng thất bại cũng từng muốn bỏ cuộc, nhưng đến cuối cùng lại vì lý tưởng cuộc sống mà tiếp tục bước đi trên con đường khoa học gian khổ này. Còn Chúc Phồn Tinh, cô không phải là một cô gái nhỏ yếu đuối mau nước mắt, cô dùng tất cả năng lực và kiến thức mà mình có để hoàn thành công việc thư ký một cách xuất sắc. Bằng thực tế, cô đã chứng minh cho mọi người thấy, dù là công việc như thế nào đi nữa, chỉ cần có khả năng, bạn đều có nơi để thể hiện. Quan trọng nhất chính là, họ đã làm việc bên cạnh nhau 5 năm và chưa hề có một hành động hay suy nghĩ nào vượt quá giới hạn. Thư Dập vẫn là một CEO nghiêm túc trong công việc, là hình mẫu lý tưởng cho mọi cô gái. Chúc Phồn Tinh vẫn là một thư ký cần mẫn hiểu lòng người, khiến cho nam giới toàn công ty đều muốn mang về làm của riêng. Họ cứ như vậy bên nhau, ăn ý đến nỗi ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, cho đến tận ngày hôm ấy. Có như vậy mới biết, không có khoảng thời gian nào trôi qua một cách vô ích cả. Trong 5 năm đó, sự chu đáo của Phồn Tinh anh đều cảm nhận được và ngược lại, sự chân thành nghiêm cẩn của Thư Dập, cô cũng nhìn thấy hết. Thế nên, thêm một vài hành động vô tình mà hữu ý, thêm một phần tình cảm trong sự tiếp xúc hằng ngày, họ lại gần nhau hơn một chút nữa. Rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất ngọt ngào. Giữa Thư Dập và Phồn Tinh gần như là không có quá trình theo đuổi, bởi vì tuy họ không hề vượt rào trong suốt quãng thời gian bên nhau dài như vậy nhưng không có nghĩa là họ không có một góc đặc biệt nào đó dành cho đối phương. Đều đã là người trưởng thành, họ tỉnh táo và lý trí giữ lại cho mình và đối phương một con đường hợp tác, nếu không thể nắm tay nhau thì chỉ cần làm bạn đường tri kỷ cũng là một niềm vui nho nhỏ thầm kín. Ai cũng có quãng đời xốc nổi gọi là thanh xuân. Nếu như tuổi trẻ cho phép chúng ta phạm sai lầm thì trưởng thành chính là lúc nhìn nhận và sửa chữa. Giống như Thư Dập, anh vội vàng cầu hôn khi còn chưa xác định rõ là yêu hay cảm kích. Lại giống như Phồn Tinh, bức bách nhiều năm trong mối quan hệ mà bản thân chưa từng được tôn trọng chỉ vì cảm thấy sợ thay đổi. Cho đến cuối cùng, khi nhận ra điều mà mình thực sự cần thiết vẫn luôn ở ngay bên cạnh, Thư Dập và Phồn Tinh mới bắt đầu lắng nghe trái tim mình. Thư Dập từng nói với Phồn Tinh, công danh sự nghiệp tiền tài anh đều có thể cố gắng là có được, chỉ duy nhất có cô, là đơn thuần may mắn. May mắn mới có được cô bên cạnh, không làm việc gì quá to lớn cho anh, nhưng lặng lẽ dẹp bỏ những mệt mỏi đời thường để anh toàn tâm toàn ý cho công việc. May mắn vì có cô từ những ngày đầu tiên, may mắn vì cô đã ở lại cho đến những ngày cuối cùng. Thế nên, không có nhẫn kim cương lấp lánh, không có bữa tối dưới ánh nến lung linh, Thư Dập cầu hôn Phồn Tinh bằng chiếc nhẫn làm từ phát minh đầu tiên của anh. Anh muốn trao cho cô gái mà anh đã chọn tất cả của anh, bao gồm sự nghiệp, cuộc sống và cả những giấc mơ. Yêu, không chỉ là câu nói “anh yêu em”, mà rung động hơn tất thảy chính là “em có anh”. …... Câu chuyện tình yêu này mang theo rất nhiều thông điệp của cuộc sống. Là sự nỗ lực hết mình để thực hiện giấc mơ và kiên định trên con đường mà mình đã chọn, là tình bạn dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau bỏ qua cả lợi ích. Những sóng gió trong cuộc đời mà ai cũng phải trải qua đó, chúng ta luôn có thể vượt qua nếu bên cạnh có những người bạn đồng hành chân thành như vậy. Trong câu chuyện này, đó là Tống tổng, là Cao Bằng, là những người bạn kỹ sư cùng vào sinh ra tử với Thư Dập. Giữa những căng thẳng và bức bối của cuộc chiến thương trường, họ được nhắc đến như những làn gió mát, có thể đập bàn cãi nhau đó, cũng có thể vì nhau mà bôn ba khắp chốn. Đặc biệt là Cao Bằng, ấn tượng anh để lại chắc chắn là rất sâu sắc, bởi vì anh vừa là đối thủ, vừa là bạn, vừa là tình địch, còn suýt chút nữa vì Thư Dập mà “bẻ cong” chính mình. Nhiều lúc có tiền cũng chưa chắc mua được những mối quan hệ “mập mờ” như vậy đâu, thế nên Thư Dập và Phồn Tinh vô cùng trân trọng. Một câu chuyện có vui có buồn, có nước mắt có tiếng cười, có những nỗi đau khiến chúng ta trưởng thành. Thực tế cuộc sống dạy chúng ta đừng nên ảo tưởng những thứ xa vời, nhưng ai cũng có quyền phấn đấu vì giấc mơ. Chỉ cần bạn cảm thấy mình có thể làm được, đừng ngại ngùng tiến bước. Vấp ngã cũng không sao, thất bại cũng không hề gì, ở đâu đó sẽ có người chờ bạn, chờ bạn vững vàng đến với họ, hoặc chỉ đơn giản là chờ bạn xuất hiện mà thôi. Review by #Lâm Tần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Trường Hận (Vô Tâm) - Đạm Anh
 "Ta cùng sư phụ thành thân, sư phụ cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt chính là không yêu ta. Ta thề, kiếp sau sẽ là người vô tâm."  Kiếp này, nữ chính - mang một chữ Uyển đi đầu thai, nhưng không phải là Tạ Uyển của kiếp trước, mà là Tiêu Uyển - 1 quận chúa của kiếp này. Nàng cái gì cũng có, cha mẹ, anh cả yêu thương, nhưng chỉ có một điều, họ nói nàng là người vô tâm. Sống 10 mấy năm mang theo căn bệnh kì lạ, điều duy nhất làm nàng có hứng thú đến Nam Thư Quán là nghe Dịch Phong đàn. Bỗng một hôm, từ đâu cha mẹ "ôm" về 1 cao nhân, bắt nàng nhận làm sư phụ, hắn hứa hắn sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng....  Thẩm Yến, kiếp trước nam chính có 1 thân tuyệt thế võ công, được mệnh danh là vô song công tử, cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ của ân nhân, nhưng lại không rõ tình cảm là thứ gì. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nàng lại thích hắn, tìm cách để hắn phải cưới nàng. Nhưng nàng đã lầm, hắn là một kẻ vô tâm, 2 năm, đổi lấy sự tương kính như tân của hắn. Nàng đã sai, sai trầm trọng, sai lầm ấy kéo theo cốt nhục của hắn phải theo nàng. Sau khi nàng chết, hắn nhận ra lòng mình, tự phế 1 thân tuyệt kĩ võ công, làm 9999 việc thiện để được mang kí ức kiếp này khi đầu thai. Và hắn - Thẩm Hoàng đã được như ý, cái ngày nàng kính trà nhận hắn làm sư phụ, hắn như lạc về thời gian khi nàng bái sư ở kiếp trước.  Tần Mộc Viễn, y là bạn thanh mai trúc mã của Tạ Uyển, hôn phu môn đăng hộ đối của nàng. Từ nhỏ y chỉ có 1 ý nguyện, đó là cưới nàng về làm vợ. Nhưng sao nàng lại phản bội y theo hắn, nàng không gọi y là Cẩn Du ca ca. Được, kiếp này y mang cái tên Cẩn Du (tên tự) của kiếp trước theo kiếp này, y sẽ đầu thai vào gia đình có gia thế hơn, để xem nàng còn không gọi y 2 tiếng Cẩn Du hay không?  Kiếp trước là 3 người, kiếp này là 4 người. Liệu Tần Mộc Viễn kiếp này là ai? Dịch Phong là mắc xích gì của câu chuyện? Con người muốn vô tâm thì được hay không? Kẻ cố ý làm sai ý trời sẽ bị trừng phạt....  Đây là 1 truyện ngược nam rất đáng đọc. Không như những truyện khác, nữ chính mang theo kí ức mà xa lánh nam chính, lần này chính nam chính là người nhớ hết thảy mọi chuyện, sờ cũng không sờ được, chỉ ráng đứng nhìn mong nàng được hạnh phúc.   Nam phụ truyện này khá biến thái, nữ chính chết được khá lâu, xác đã bị phân hủy nhưng vẫn đào lên bái đường cưới nàng về làm vợ. Cái cảnh diễn tả ổng hôn cái xác mà mình muốn ói cả cơm  Khi nam chính về nhà phát hiện ra cướp về hắn đành lập mộ cho thê tử, 1 người 2 mộ, 2 vi phu vì nàng mà lập.  Truyện đan xen 2 kiếp khá thú vị, nhưng chính vì thế mà nhiều chỗ tác giả viết còn tối ý, hơi mông lung và có phần khó hiểu. Dường như đã dồn hết công lực vào đầu truyện, đến cuối cùng thì lại không thỏa mãn được người đọc... Điển hình của rất nhiều tác giả ngôn... Nếu...nếu nó được xây dựng chặt chẽ hơn, đánh mạnh về ngôn từ cũng như một số quyết định của nữ chính, không cà lơ ất ơ như này thì nó thật sự rất tuyệt   Nói chung mình không thích nữ chính cho lắm, kiếp trước thì quá tiểu thư bị nuông chiều đến ương ngạnh, kiếp này thì vô tâm đến nỗi nhiều khi muốn chửi ngu  nam phụ tuy ác nhưng chỉ vì nữ chính, thật sự tuy nam phụ rất biến thái nhưng mình thấy đáng thương nhiều hơn. Nam chính thì bị ngược chưa đãaaaa. #team_cuồng_ngược_nam. Nhiều lúc tác giả xây dựng hình ảnh nam chính khá mờ nhạt. Ngoại trừ thâm tình ra thì thật mình chả nhớ gì ngoài nhớ anh nam phụ hơn  Tội nhất là kẻ thứ 4 vô duyên vô cớ bị dính vào, rồi chết 1 cách thảm thương huhu ( *** Lần đầu tiên Thẩm Yến gặp Tạ Uyển là khi Tạ Uyển còn là một tiểu cô nương mới đến tuổi dậy thì, hai búi tóc bánh bao tròn trịa, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cực kỳ giống trái táo nặng trịch trên ngọn cây. Đương nhiên, những điều này đều là sau khi Thẩm Yến bị phế võ công mới nhớ lại. Còn lúc đó, khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển thì chỉ có một ấn tượng -- Con gái của ân nhân. Người giang hồ đều biết có ba nơi không thể chọc. Một, không chọc Thiên môn. Hai, không chọc Ma giáo. Ba, không chọc Tạ gia thành Thiệu Lăng. Thiên môn chính là môn phái thần bí nhất giang hồ, dùng từvõ công cái thếcũng không thể miêu tả được võ công cao cường của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được người trong giang hồ xưng tụng cũng là người của Thiên môn. Ma giáo vẫn luôn coi Thiên môn là cái gai trong mắt, ba lần bốn lượt ám sát Đại đệ tử Thẩm Yến của Thiên môn, đáng tiếc là chưa thành công được lần nào, nhưng nghị lực của Ma giáo phi phàm, đến nay vẫn đang siêng năng nghĩ biện pháp mới để giết chết Thẩm Yến. Mà Tạ gia thành Thiệu Lăng sở dĩ không thể chọc, ngoại trừ nguyên nhân từng có hai vị Minh chủ võ lâm ra, thì chính là Tạ gia phú khả địch quốc[1]. [1] Phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia. Khi Thẩm Yến còn trẻ, Thẩm gia từng bị người hãm hại, sắp bị tai ương ngục tù, thì Tạ Nam Phong luyến tiếc kỳ tài liền thuận tay cứu một nhà Thẩm Yến. Sau đó Thẩm Yến bái nhập Thiên môn, đến khi cái tên Vô Song truyền khắp đại giang Nam Bắc, thì Thẩm Yến cũng chưa từng quên ân huệ năm đó. Thẩm Yến đến thăm hỏi Tạ phủ, cũng muốn đến trả ơn. Tạ Nam Phong sờ râu, trầm ngâm một lát, "Tiểu nữ năm nay mười hai, được nuông chiều thành tính, lão phu đang muốn tìm cho con bé một sư phụ có võ công cao cường." Kết quả là, Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, cũng là người cuối cùng.   Mời các bạn đón đọc Trường Hận (Vô Tâm) của tác giả Đạm Anh.
Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này - Mộng Yểm Điện Hạ
Rạp chiếu phim Nhân Sinh, số 35 đường Yên Chi, mỗi ngày vào đúng 12h đêm sẽ chiếu một bộ phim. Đó là một chiếc rạp cũ kĩ, trước cửa treo hai cái đèn lồng kiểu cổ, bên cạnh dán poster phim, lại có một người gác cửa đeo mặt nạ trắng. Ngày qua ngày, năm qua năm, rạp chiếu phim Nhân Sinh luôn luôn ở nguyên chỗ cũ, như nhân sinh vĩnh viễn nối tiếp, không bao giờ đứt đoạn, chờ người có duyên tiến vào. Muốn vào rạp, nhất định phải có vé. Nhưng làm gì cũng phải có quy định, một là tuyệt đối không trốn vé, hai là không nhận vé từ tay nhân viên trong rạp, ba là không thể thay đổi vận mệnh của nhân vật chính quá ba lần. Bằng không, bạn sẽ gặp phải hậu quả hết sức thê thảm. Vậy làm thế nào để lấy được vé xem phim. Xin thưa, rạp chiếu phim Nhân Sinh chỉ xuất hiện với những người đã lâm vào tuyệt vọng, cố chấp, không cam lòng, muốn thay đổi vận mệnh của mình. Rạp sẽ gửi tới bạn ba chiếc vé, cũng là ba cơ hội. Nhân sinh chân thật có đủ sướng khổ buồn vui nhưng tuyệt nhiên không bộ phim nào kết thúc có hậu. *** "Bóng Ma Rạp Hát đạt giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất!" "Đi sâu phân tích, cái hay của Bóng Ma Rạp Hát rốt cục nằm ở đâu?" "Phân tích lời thoại kinh điển trong Bóng Ma Rạp Hát." "Diễn viên Bạch Dung: Được tham gia bộ phim Bóng Ma Rạp Hát là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời tôi." ... Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ đạo diễn Trần tìm thuỷ quân tẩy trắng? Nhưng tẩy trắng cũng đâu thể như thế, chỉ trong một đêm mà biến mức điểm trung bình của Bóng Ma Rạp Hát trên các trang web từ 4 thành 9, còn hư cấu ra doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng và bao nhiêu giải thưởng, đạo diễn Trần muốn làm gì vậy? Ninh Ninh sượt ngón tay trên di động, ngừng lại trên một bài viết. Tiêu đề bài viết là: Phơi bày thảm án thực sự xảy ra trong quá trình quay phim 'Bóng Ma Rạp Hát'. Ninh Ninh nhìn chằm chằm tiêu đề bài viết một lúc, mới ấn vào xem. Hiện ra đầu tiên là một tấm hình cũ, trong hình là rạp hát Hoa Lan năm 1988, một đoàn người đứng trước cửa rạp, từ trái sang phải, đều là những người cô quen - tất cả bọn họ đều là những người từng xuất hiện trong phim! Đạo diễn, diễn viên, và các nhân viên trong đoàn làm phim 'Bóng Ma Rạp Hát'! Ngực Ninh Ninh phập phồng kịch liệt, cô cảm thấy hơi thở của mình đang dần trở nên nặng nhọc. "Đúng rồi, buổi tối muốn đi đâu ăn?" Người đại diện vừa lái xe vừa hỏi. "Tùy anh." Ninh Ninh lúc này còn lòng dạ nào ăn cơm, cô hít sâu hai lần, bắt đầu đọc kỹ nội dung bài viết. Trong bài viết đăng lại một bài phỏng vấn. ... Mời các bạn đón đọc Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này của tác giả Mộng Yểm Điện Hạ.
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia
Ở thời hiện đại thì Vân Lạc Phong nổi danh là thiên tài y học Trung Hoa. Tuy nhiên ngoài ý muốn lại chết đi,  linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu. Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa. (*): Sách thần. Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!" *** "Ngươi uy hiếp ta?" khóe môi Bạch Túc gợi lên một độ cong, mang theo một tia nguy hiểm. Hắn ta dựa toàn bộ cơ thể lười biếng vào lưng ghế, tà khí nhướng mày: "Dung Tâm, ngươi hình như đã quên mất một việc, ngươi sợ người Lạc Phong Các, nhưng Bạch gia ta thì không! Hơn nữa ngươi đừng quên, hoàng tộc các ngươi cũng chỉ là một con chó do Bạch gia nuôi mà thôi! Ngươi lấy tư cách gì uy hiếp ta?" Nội tâm Dung hoàng hậu hoảng sợ, sao bà ta lại quên mất, trong mắt người thường thì Lạc Phong Các không thể trêu chọc, nhưng đối với con quái vật khổng lồ như Bạch gia, Lạc Phong Các dù mạnh nhưng cũng không đỡ được một kích của Bạch gia! "Bạch thiếu gia, ta...." Dung hoàng hậu khẩn trương, muốn giải thích thì lại bị giọng nói tà khí của Bạch Túc cắt ngang: "nha đầu Bạch Linh kia cũng họ Bạch, chỉ tiếc là không phải người Bạch gia! Bạch Túc ta luôn cao ngạo, người ta không có, người khác cũng đừng hòng có được. Cho nên ta mới giúp ngươi hủy hoại Bạch Linh!" Nam nhân này bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng hắn ta luôn miệng gọi Bạch Linh là nha đầu, nghe thật quái dị. "Bất quá..." Bạch Túc dừng lại một chút con ngươi tà khí liếc nhìn Dung hoàng hậu: "ngươi cùng Bạch Linh đúng là không thể so sánh, Diệp Đổng coi trọng Bạch Linh cũng là chuyện dễ hiểu! Chỉ vì ghen ghét mà cầu xin Bạch gia ta giúp ngươi giết chết cô ta." Sắc mặt Dung hoàng hậu hiện giờ đã trắng đến không còn một giọt máu. Sự ghen ghét đối với Bạch Linh một lần nữa lại dâng lên. Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta không thể so sánh với Bạch Linh, nhưng Bạch Linh kia ngoại trừ gương mặt ra thì còn có cái gì nữa chứ? Dựa vào đâu mà ai ai cũng tán dương ả? Bà ta chính là nhìn con hồ ly tinh kia không mắt! Nhưng con hồ ly tinh kia lại như âm hồn bất tán. Đã chết rồi mà còn để có nữ nhi của mình chạy đến đây. Quả nhiên cả hai mẹ con đều không phải thứ tốt lành gì! Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm lung lây địa vị của bà ta hiện tại. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng của tác giả Tiêu Thất Gia.