Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trái Tim Loạn Nhịp - Thời Câm

Văn án mới: Nội bộ tòa soạn đồn đại với nhau, tổng giám đốc Kỷ Hàn Thanh độc thân lâu năm, khuynh hướng không rõ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Kẻ Hủy Diệt. Sau đó một tháng trước khi kết thúc kỳ thực tập, Kiều Nhân được vị Boss không gần sắc nữ trong truyền thuyết này, bồi ngủ. Không lâu sau có người tò mò phát hiện ra đầu mối, dựa trên tinh thần bát quái truy hỏi bằng được: "Tiểu Kiều, xin hỏi cô và tổng giám đốc Kỷ có quan hệ gì?" Khi đó tin tức về quy tắc ngầm trong ngành đang dậy sóng, để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết, Kiều Nhân mặt không biến sắc đáp: "Chúng tôi không quen." Đêm đó Kiều Nhân về đến nhà, còn chưa kịp bật đèn đã bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ giữ lấy cằm. "Không quen sao?", người đàn ông hơi nheo mắt, như cười như không, "Người hôm qua đưa cho anh thẻ phòng, không phải em?" *** Văn án khác: Khi Kỷ Hàn Thanh mới từ nước ngoài trở về, người trong ngành truyền tai nhau: dòng dõi thư hương, kiệt xuất trong ngành. Đến tháng thứ tư, bắt đầu có người nắm rõ tình hình đưa tin: độc thân lâu năm, không rõ khuynh hướng. Vào nghề được mấy tháng, Kiều Nhân đã gặp Tiểu Hoa nổi tiếng tự cởi trang phục ngã vào vòng tay đàn ông; cũng tận mắt nhìn thấy thiên kim nhà họ Lục trang điểm lộng lẫy dâng tới cửa phòng đàn ông. Hai người họ có kết cục giống nhau tới ngạc nhiên: Tiểu Hoa nổi tiếng bị bôi đen tới mức mất một vai diễn mới; Lục thị vì bê bối kinh doanh mà phải ra hầu tòa. Sau đó gió mưa luân chuyển, lại chuyển tới người Kiều Nhân: tổng kết cuối tháng, cô bị chủ biên Lâm Thời phái đi phỏng vấn một vị tinh anh trong ngành. Vì muốn tránh cho thảm án của hai người trước xảy ra với mình, Kiều Nhân biết điều không dám "vượt qua Lôi Trì" nửa bước, hận không thể đứng cách xa tới 10 mét. "Kỷ tiên sinh..." "Tối qua em không gọi anh như vậy." *** Một phiên bản khác: Kiểu Nhân mở nhầm cửa phòng người đàn ông nào đó. Vì muốn tránh cho thảm án của hai người trước xảy ra với mình, cô lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng chỉ vừa mới chạm tới tay nắm cửa đã bị anh nhanh tay đóng lại trước. Giọng người đàn ông trầm thấp: "Chạy cái gì?" Hai chân Kiều Nhân mềm nhũn: "Chú, chú nhỏ..." Lời của Editor: Thật không biết cái nào mới là đúng nữa, chắc vẫn nên tin vào bản mới thì hơn =)) *** Trái Tim Loạn Nhịp là một câu chuyện tình yêu rất đẹp, từ hình thức đến nội dung. Kỷ Hàn Thanh là hình tượng người đàn ông tuổi trẻ tài cao, cấm dục mẫu mực, đẹp trai siêu cấp, năng lực chuyên môn mạnh, đặc biệt là cực kỳ chung thuỷ. Giống như hội bạn thân của anh thường nói, thẻ phòng mà phụ nữ đưa cho anh còn nhiều hơn là danh thiếp. Thế nhưng, lần đầu của Kiều Nhân cũng chính là lần đầu của anh. Thật muốn hỏi một câu, mặt hàng này còn không? Nhắc đến thẻ phòng, thật ra giữa Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh cũng có chút giai thoại. Vào lần gặp mặt trong hôn lễ, Kiều Nhân là người phát kẹo mừng, thế nhưng khi hộp kẹo đến tay Kỷ Hàn Thanh lại trở thành hộp đựng thẻ phòng cùng với vài cái “áo mưa". Với tính cách của anh, đương nhiên là không tiếp nhận. Chỉ có điều, cô gái này cũng lạ lùng quá đi, rõ ràng là muốn quyến rũ người ta, nhưng cái thái độ làm như không quen đó lại là thế nào? Bởi vì thật ra thẻ phòng đó không phải là do cô chủ ý đưa, chỉ là bị người ta lợi dụng mà không biết. Một cô gái xinh đẹp, học giỏi, cá tính và là một phóng viên tâm huyết với nghề như Kiều Nhân, người theo đuổi xếp hàng cũng dài không kém Kỷ Hàn Thanh chút nào. Nhưng đã lâu như vậy, cô vẫn chưa muốn mở lòng với một ai, cho đến khi gặp anh.  Ở nhà là trưởng bối, sẵn sàng “đỡ đòn" cho cô mỗi lúc mẹ cô tra hỏi, đến công ty lại là tiền bối hướng dẫn cô cách làm một người phóng viên thực thụ. Ngoài những lúc như vậy, thì anh chính là người bạn trai vô cùng lý tưởng. Không biết các anh Boss khác thế nào, chứ kiểu thính của Kỷ Hàn Thanh thì không gọi là thả, mà phải gọi là dội bom trên diện rộng. Hành động mờ ám, lời nói sâu xa, ý tứ ám chỉ rõ ràng, Kỷ Hàn Thanh không thiếu một cái nào. Thế nên cuối cùng, Kiều Nhân thua trong tay anh cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Xen kẽ chuyện tình ngọt ngào của Kỷ Hàn Thanh và Kiều Nhân là những câu chuyện nhân sinh đời thường. Vì chuyên mục mà Kiều Nhân dù cho có cãi lời mẹ cũng muốn theo đuổi đến cùng chính là viết về mảng xã hội. Không chỉ vì người cha đã mất của cô cũng theo nghề này, mà còn vì trái tim tinh khiết của cô gái nhỏ. Cô muốn sự kịp thời của những phóng viên xã hội sẽ mang đến cho người khác thông tin đa chiều và cái nhìn rộng mở hơn đối với các vấn đề mà xã hội quan tâm. Tuy rằng các tình tiết trong truyện không quá kích thích, cao trào và chủ yếu được xây dựng để làm nền cho quá trình theo đuổi người yêu của Kỷ Hàn Thanh, nhưng vẫn có đâu đó những bài học nhẹ nhàng trong cuộc sống, là bạo lực học đường, là những vấn đề của tuổi mới lớn, là môi trường, là chính sách xã hội,... Tất cả những điều mà chúng ta nhìn thấy trên bản tin hằng ngày, chính là được đổi lấy từ những giọt mồ hôi và nước mắt của các phóng viên. Gọi là vĩ đại thì hơi quá, nhưng ý nghĩa chắc chắn không nhỏ. Nếu như nói đây là một câu chuyện hiện đại thực tế thì chưa hẳn, bởi vì các vấn đề đặt ra không thực sự gai góc, mà nghiêng về phần tình cảm nhiều hơn. Từ đầu đến cuối đều là quá trình Kỷ Hàn Thanh theo đuổi Kiều Nhân và sự dần tiếp nhận của cô. Cảnh đẹp, người cũng đẹp, không khí làm việc và yêu đương của các cặp đôi khác cũng nhẹ nhàng vui nhộn.  Nhưng có lẽ điểm đặc sắc nhất của câu chuyện này chính là độ “lưu manh" của Kỷ Hàn Thanh đối với cô gái nhỏ. Không gần không xa, sử dụng tiểu xảo, vừa lôi kéo vừa dụ dỗ. Chính là như thế này: “Buổi tối muốn ăn gì?” “... Em không biết.” “Vậy,.. ăn anh đi.” Kiều Nhân suýt chút làm rơi điện thoại, “Hôm nay anh bị làm sao vậy?” Nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm một câu, “Thà anh cứ nói thẳng là muốn ngủ với em cho rồi.” Kỷ Hàn Thanh: “Anh muốn ngủ với em.” Mỗi ngày, cả đời. Mời các bạn đón đọc Trái Tim Loạn Nhịp của tác giả Thời Câm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giường Đơn
Nếu ngươi ở trên giường, thì đó sẽ là một nơi đầy hạnh phúc. Nếu ngươi đã bỏ đi, nơi đó chỉ còn một mảnh giường đơn lẻ loi. Khi cô buông tay anh, tình yêu đã ghi rõ bảng giá. Tất cả, đều đã được định sẵn, đường dài cô độc. ************************************************** Lần thứ hai lại lựa chọn người phụ nữ đầy thủ đoạn này? Phàn Dực Á, mày điên rồi nên mới rơi vào cạm bẫy, cưới cô ta. *** [REVIEW] Giường đơn – Đản Đản 1113 Từ khi xem Mắt trái khá là ấn tượng tác giả này. Truyện của Đản Đản ngược lắm nhưng cũng có cái riêng. Tuy nhiên độc giả không cần quá kì vọng vào “Giường đơn”. Truyện rất dài, có khuynh hướng ngôn tình lê thê với các loại tình tiết thập cẩm, phổ biến. Phần đầu giống truyện teen, thanh xuân vườn trường, liên tưởng phim Vườn sao băng. Phần sau khá hoang tưởng với sự xuất hiện của vua Ả Rập gì đó, hơi bị điên rồ. Thế nhưng khúc giữa khá là cảm xúc, ngược tâm thôi rồi, bạn có thể trực tiếp xem phần “Cô bé chăn cừu Mạt Mạt”, nữ chính vì lừa dối nhiều lần nên đến lúc nói thật đã ko được nam chính tin tưởng nữa. Nhìn chung thì truyện này vừa xem vừa nhảy cũng được, để giết thời gian.  *** Lại là một ngày mới, lại là một buổi sáng sớm có ánh nắng rực rỡ, lại là tiếng mắng mỏ gay gắt của mẹ. Hạ Vũ Mạt 18 tuổi, tâm tình vẫn giống như trước, cô bình tĩnh rời giường, bình tĩnh gấp chăn gọn gàng đặt trên chiếc giường đơn của mình. “Ông là đồ bỏ đi! Ông chết với quỷ đi, bà đây theo ông đúng là xui xẻo tám đời…” Nếu cảm thấy không tốt, có thể tái hôn. Vừa đánh răng Hạ Vũ Mạt vừa nghĩ tới lời kịch tiếp theo. “Bà đây chẳng qua chỉ đánh ván bài nhỏ, ông cần gì phải nói ma nói quỷ suốt nửa ngày với tôi?!” Ba chỉ nhỏ giọng nói gì đó. “Người ta đi chết, sao ông không đi chết đi? Tìm cái xe sang trọng nào đó mà đâm đầu vào, như vậy ba mẹ con tôi cũng có tiền sống được thêm mấy tháng!” Thật đúng là càng mắng càng phát hỏa. Người cha yếu đuối của cô, chắc chắn đùi đã bị cấu đến thâm tím, ngay cả ho một tiếng cũng chẳng dám. Hờ hững cầm lấy túi sách, cô cứ thế không nhìn vai võ phụ đang trình diễn trong phòng khách. (vai võ phụ: vai phụ trong vở kịch khi biểu diễn đánh võ) Cô không đồng tình với cha, là đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ cũng không khống chế được thì có gì để người khác thông cảm? Cô vẫn tự nói với chính mình, tương lai, cô sẽ tìm một người đàn ông thật mạnh mẽ, nhất định phải có cánh tay cứng rắn, mạnh mẽ mà có ý chí. “Chị, cùng nhau đi!” Tiểu Minh mười hai tuổi, từ trong phòng vọt ra, giữ lấy tay cô. “Ừ.” Cô thản nhiên lên tiếng, nắm tay em trai, đi ra cửa lớn. Bọn họ có cha mẹ, nhưng ngay từ nhỏ đã nghe những tiếng đập phá, càng ngày càng ác độc, tiếng nói ngày càng gay gắt, bọn họ không có nhà, bởi vì lúc nào cũng có thể không viên ngói che đầu, nhiều lúc phải lẩn trốn. Nơi như thế, sao có thể gọi là nhà? Cô vẫn nói với mình, tương lai, cô muốn tìm một người đàn ông có rất nhiều tiền, ít nhất phải có tiền để em trai cô ra nước ngoài du học tại một trường nổi tiếng. Cô phải giúp em trai trở thành người tầng lớp trên, không thể giống như cha, cả đời bi ai! “Tiểu Mạt, anh đưa hai người đến trường.” Phía sau có giọng nói dịu dàng gọi cô. Cô quay đầu, bắt gặp một đôi mắt dịu dàng thắm thiết. Là hàng xóm mới của cô, cũng là con trai duy nhất của bà chủ nhà. “Anh Ngôn.” Cô mỉm cười, lịch sự nói. “Đi nào, anh đưa các em đi.” Ánh mắt Ngôn Thần Minh nho nhã, dịu dàng, nhìn cô chăm chú. “Anh Ngôn, cảm ơn.” Cô gật đầu cảm ơn. Tiểu Minh không nói một lời, chỉ liếc mắt với chị gái. Nhận được lời chấp thuận, Ngôn Thần Minh nhanh chóng bế Tiểu Minh lên xe máy của mình, sau đó để Hạ Vũ Mạt ôm lưng em trai, cùng lên xe máy. Mời các bạn đón đọc Giường Đơn của tác giả Đản Đản 1113.
8 Giờ Rưỡi - Yêu Em Nhớ Em
Edit: Tiểu Dương Trích đoạn:  Vĩnh viễn gọi điện thoại lúc 8 giờ rưỡi. Vĩnh viễn hẹn em lúc 8 giờ rưỡi. Vì em mà dựng nên Tinh Quang 8 giờ rưỡi Nhưng lại không chờ được em. Quá trình của tình yêu là quá trình giày vò nhau, có tự giày vò bản thân, cũng có bị giày vò, dù sao không giày vò thì không vui, nó cũng giống như hạt tiêu trong món cay Tứ Xuyên, nhất định phải có một chút, nhưng không phải ai cũng có thể thưởng thức. (Câu lạc bộ tên Tinh Quang chỉ mở cửa lúc 20:30 – 8 giờ rưỡi tối) (8 giờ rưỡi tức 20:30 đọc là nhị linh tam linh đồng âm yêu em nhớ em.) *** “Cạch” một tiếng cửa phòng học 2201 bị đẩy ra, tiếp theo đó là âm thanh “cộc cộc cộc” rất sắc của giày cao gót nện xuống sàn nhà. Ba mươi bảy ánh mắt trong phòng học đều đồng loạt quét về một phía. Nhìn từ đôi giày cao gót màu đen tới cặp chân ấy, chưa nói đến độ nõn nà trắng trẻo thon gọn, chưa nói đến độ mảnh mai vừa chuẩn, mà chỉ cần nhìn độ “thẳng nuột” của của nó cũng đủ để miêu tả cả ngày. Thon gọn dễ có, thẳng nuột khó cầu. Theo lời của Lư Túc thì “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.” Lư Túc, nhân vật làm mưa làm gió ở khoa Kiến trúc trường đại học A, bố là cổ đông quản lý trường đại học A, mẹ không rõ, chưa có bạn gái. Đại học A, được xưng là đại học NB(lớn mạnh)nhất cả nước, chú ý, không có thứ nhất. (NB là tiếng lóng牛屄[niúbī] ý là lớn mạnh) Khoa Kiến trúc, được xưng là khoa NB nhất đại học A, chú ý, không có thứ nhất. Lư Túc, ở đại học A, nếu cậu tự gọi mình là NC (đần độn), thì không ai dám tự nhận mình là NB. Tóm lại, Lư Túc nói: “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.” Vậy đôi chân ấy nhất định sẽ không đả kích thẩm mỹ của người ta trong vòng chín năm rưỡi. Ánh mắt tiếp tục nhìn lên từ đôi chân, là chiếc váy màu xanh dương và chiếc áo màu xanh trắng kiểu hải quân được sơ vin gọn gàng, từ dùng để khái quát chính là “Rất đứng đắn.” Đây tuyệt đối không phải lời tán dương, giống như có người nói bạn đủ tài đủ đức thì bạn nhất định phải đáp lại một câu, “Mẹ kiếp mày mới là đồ đủ tài đủ đức, cả nhà mày đều đủ tài đủ đức.” Xem lại quá trình học tập của bạn, chắc chắn bạn sẽ phát hiện, trong đám bạn học cùng lớp của bạn người sau này thành công nhất, chắc chắn không phải một trong đám con mọt sách đủ tài đủ đức trước đây. Nhưng Lư Túc không thể không thừa nhận, bộ đồ đứng đắn như đồng phục này vẫn được người đó mặc mang phong vị rất mê hoặc. Không phải vì cô ấy mặc hở hang lộ liễu, mà toàn thân che đậy rất kín kẽ, ngay cả cúc áo cũng chỉ mở một cúc, xương quai xanh còn không nhìn thấy chứ đừng nói đến khe rãnh. Thế mà vẫn cứ có người chảy máu mũi. “Tôi họ Vụ, các bạn có thể gọi tôi là Brume.” Vụ Nùng Nùng hé miệng mỉm cười. Mời các bạn đón đọc 8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng của tác giả Nguyên Cảnh Chi với những diễn biến đầy kịch tính và thú vị.  Nhân vật nữ chính là một cô gái hoàn hảo cả về nhan sắc lẫn trí tuệ. Vì thế hơn ai hết cô rất cầu toàn, đặc biệt là đối với chồng tương lai của mình, người sẽ gắn bó với cô suốt cuộc đời. Nhưng trước tiên người đó phải thương yêu cô thật lòng.... *** Cô giơ ly rượu lên cao, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn tóc của mình, cô đứng ở nơi cao nhất trong thành phố, để có thể quan sát toàn bộ thành phố này. 3 năm, không dài, nhưng đủ để thay đổi một chuyện, một người, thậm chí là cả một đời. Ba năm trước đây, tất cả mọi chuyện hiện lên rõ mồn một trước mắt, cô giống như là một đóa hoa Độc Lang, lấy máu tươi để làm chất dinh dưỡng, so với hoa Anh Túc chỉ có hơn chứ không kém. Cô không đau, cũng không hận, nhưng cô lại độc. Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện, không có ai vừa sinh ra đã là như vậy, có một số việc là vì bị hoàn cảnh bắt buộc. Những vết thương kia, những đau khổ kia, những thứ đau đớn kia, những thứ hối hận kia, những thứ oán hận kia, tất cả đều là một chất xúc tác. Cô nhớ lại người phụ nữ nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh từ ngày đó đến giờ. Cô hy vọng đến dường nào, ngay lúc này đây người phụ nữ đó đang đứng ở trước mặt của cô, sau đó bá đạo lấy đi ly rượu của cô, bỉu môi nhìn cô. Cô nhớ lại người thanh niên lớn lên cùng với cô. Lúc cô sắp trở nên nghèo túng, anh lại chìa tay ra giúp đỡ cô; Lúc cô mất hết ý chí chiến đấu, anh ấy cứ như vậy mà nghiêm khắc huấn luyện cô. Lúc cô....... Mới đây đã ba năm, anh có khỏe không? Khẽ vuốt trái tim của mình, nơi đó lại giống như có một vết thương rất nặng không ngừng nhói lên. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không bỏ chạy nữa. "Tổng giám đốc, hội triển lãm sắp bắt đầu rồi!" Thư ký đi bên cạnh nhắc nhở hành trình của cô. Cảnh Tô nâng ly rượu đỏ lên uống sạch sẽ chỉ trong một hơi, trong ánh mắt thoáng qua một tia bén nhọn, bắt đầu, cô thật sự rất muốn nhìn xem màn kịch vui này sẽ mở màn như thế nào. —— lời dẫn 【Chính Văn 】 Ba năm trước. Khi hừng đông, tiếng chim hót véo von thật tốt đẹp, khi mặt trời nghịch ngợm nhô lên bên ngoài cửa đem những người đang chìm trong giấc ngủ đánh thức, chứng tỏ một ngày mới đã đến gần. Mỗi người lại nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng cũng không phải cuộc sống của ai cũng đều tốt đẹp như vậy. Bốp, bốp, ầm. Trong phòng ăn là một mớ đầy hỗn độn, khuôn mặt người con gái ngã trên mặt đất đỏ lên, năm ngón tay in rất rõ ràng trên khuôn mặt của cô. Mà người ngồi ở bên bàn chính là mẹ cùng với chị gái của cô cũng không hề nói câu gì, vẫn thong thả, ung dung ăn bữa sáng, đáy mắt thậm chí còn có chút hả hê. Ngồi ở vị trí chủ nhà chính là một người đàn ông tóc đen, sắc mặt cũng rất đen. Trong đôi mắt ấy hận không thể phun ra lửa. "Ba!" Mắt của người con gái đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy quật cường, cô thật sự rất muốn hỏi người đàn ông mà cô gọi là ba này, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? "Đừng có gọi tao là ba! Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày!" Cảnh Thái Sinh quăng tờ báo vào trong mặt của cô, làm cho nó rơi xuống mặt đất, tựa đề bài báo rất lớn đập vào trong mắt của cô, hình khiêu dâm của nhị tiểu thư của nhà họ Cảnh cùng với Ngưu Lang! Mặt Cảnh Tô lập tức trở nên trắng bệch, nhìn xuống tờ báo, chỉ thấy một người phụ nữ trần truồng đang theo Ngưu Lang vào trong hộp đêm làm chuyện bất chính, không có chút chừng mực. "Không, ba, đây không phải là do con làm, con chưa từng làm!" Cảnh Tô quỳ trên mặt đất nhìn cha đang tức giận, vội vàng giải thích. Cảnh Tô chính là một đại tiểu thư trẻ người non dạ, làm gì có kinh nghiệm làm chuyện đó, nhưng cô cũng không phải là người dễ dàng bị người ta gây khó dễ, chuyện này nhất định là có người hãm hại mình. "Khóc, mày cũng biết khóc! Mày đúng là một phế vật!" Nước mắt của cô chẳng những không tìm được một sự đồng tình nào, mà ngược lại còn bị mắng chửi! "Cảnh Linh, chuyện này giao cho con đi xử lý!" "Dạ, ba!" Cảnh Linh ở một bên ngoan ngoãn đồng ý. Cảnh Thái Sinh rút cái chân đang bị Cảnh Tô ôm về, lúc gần rút ra còn không quên đá vào ngực cô một cái, cô không kịp phản ứng, lập tức bị đá ngã xuống đất, đau đớn từ trên ngực lan ra toàn cơ thể, mất hết hơi sức. Nhìn chị hai đến gần, thân thể của cô co rụt lại, đôi giày cao gót bén nhọn của Cảnh Linh đạp vào tay của cô một cái, nó nhỏ và dài, đâm xuyên qua da của cô. Máu đỏ từ kẻ tay chảy ra, chảy xuống sàn nhà. Cô đem hy vọng duy nhất gửi vào người mẹ mình, thế nhưng, khi cô tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng, vô tình của bà thì không khỏi tự giễu mình một tiếng, người mẹ lúc nào cũng không hoan nghênh sự hiện diện của mình, thì làm sao có thể giúp đở mình đây? Đều nói, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà người cô gọi là mẹ trong suốt hai mươi mốt năm, lại rất câm hận cô. Cô tìm cách thân thiện với chị, ai cũng đều nói mẹ kế thì rất độc ác, nhưng tại sao mẹ kế của một gia tộc trung lưu lại không như vậy, đối tốt với con gái lớn của chồng suốt mấy chục năm qua, Cảnh Tô nở nụ cười u tối, tại sao mình lại không phải là con kế? Như vậy trong lòng của cô còn có thể dễ chịu hơn một chút chứ? "Dì Chu, dọn bửa sáng xuống đi!" Giọng nói dịu dàng của bà vang lên, ngay sau đó lập tức đi lên lầu trở về phòng của mình. "Dạ, phu nhân!" Dì Chu nhìn Cảnh Tô đang ngồi trên mặt đất, không đành lòng, liền đở cô lên ghế, đút cho cô vài muỗng sữa tươi, phục hồi lại sức lực, bình thường nhị tiểu thư rất tốt với bà, nhưng bà cũng chỉ có thể ghi nhớ ở trong lòng mà thôi. "Cám ơn dì, dì Chu!" "Nhị tiểu thư, cô đi ra ngoài tránh nạn đi!" Dì Chu luôn nhìn thấy được, nhị tiểu thư không được cưng chiều, cha ruột không đau, mẹ ruột không thương, chị gái thì lại không thân! Cảnh Tô trầm mặc, dì Chu thấy cô không nói lời nào liền quay đi dọn dẹp. Thật ra thì Cảnh Tô đang chìm trong suy tư của mình, người trong bức hình khiêu dâm đó không phải là mình, chắc chắn là có người hãm hại mình, rốt cuộc là ai muốn hãm hại mình? Người đó có thể kiếm được lợi ích gì? Dì Chu nói rất đúng, cô thật sự đang muốn đi ra ngoài tránh nạn đây, dựa vào cú đá của ba, cũng đủ làm cô phải nghĩ dưỡng sức mấy ngày. "Nha Nha, tới nhà đón mình đi! Ừ, được, lát nữa gặp ~" không biết cô phải mất bao nhiêu nhiệt tình mới kể xong tất cả việc này. Cô che ngực, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra ngoài, cha của cô quả thật không nể tình chút nào. Két, một tiếng thắng xe dồn dập kéo đến, một chiếc xe Bentley màu đỏ dừng lại trước cửa nhà họ Cảnh, chẳng được bao lâu liền thấy một cô gái hấp tấp xông vào. "Tô Tô, " Chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng, chẳng phải là Giang Phỉ Á sao, người duy nhất có thể giúp đở cô lúc này sao? Khi thấy cô ngồi trên bàn ăn, sắc mặt trắng bệch, một cái tay che ngực, một cái tay rũ xuống, trên mu bàn tay còn có máu tươi đã ngừng chảy. Nước mắt của Giang Phỉ Á liền rơi xuống, đây đã là lần thứ mấy rồi, cô phải vì Cảnh Tô mà dọn dẹp cục diện rối rắm này. Cho nên vừa nhận được điện thoại của cô ấy, cô liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Cảnh. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nhất định là chị cô ấy đã đạp rất mạnh. Nhưng vừa nghĩ tới tời báo sáng sớm ngày hôm nay, cô vẫn có chút lo lắng nhìn người con gái trước mặt này, Cảnh Tô luôn luôn ngoan ngoãn, chưa từng đi hộp đêm lần nào, có đánh chết cô cũng không tin người kia chính là Cảnh Tô. Cũng không biết chị gái của cô ấy, đã phải tốn bao nhiêu công sức vào chuyện này nữa rồi. Còn chưa hết trầm tư, thì Giang Phỉ Á đã đỡ Cảnh Tô dậy, thật ra thì giữa các cô cũng không cần phải nói nhiều lời, có một số việc chỉ cần một ánh mắt thì đã có thể nhận ra ngay. Cảnh Tô ngoan ngoãn để Giảng Phỉ Á đỡ lên xe. Mà ở trên ban công lầu hai, Thẩm Xuân Linh nhếch miệng lên mỉm cười một cái, cầm điện thoại lên, thoáng qua một tia âm hiểm. Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng của tác giả Nguyên Cảnh Chi.
Nhiếp Chính Vương
Thể loại:Cổ trang, cung đình, 1×1, hoan hỉ oan gia, kiếp trước kiếp này, HE. Biên tập: MissTony. Trong triều đình hiện nay thì nhiếp chính vương ta một tay che trời, quyền cao chấn Chủ. Lúc nào Bản Vương cũng lo Hoàng Thượng muốn đầu của mình. Cho đến một hôm, Bản Vương phát hiện, Thứ y muốn, lại chính là mình… *** Review Nhiếp chính vương – Tự Tự Cẩm BY GELY Đây là post review ah ~ Ờ nhìn title ai chả biết =))) Đầu tiên là, xin chào mọi người, những ai vẫn còn theo dõi cái wordpress lụi tàn này, lại là tôi đây! Hôm nay tôi lại ngồi gõ review sau cái post chê Á Ba của Thụy Giả thậm tệ hihu Review “Nhiếp chính vương – Tự Tự Cẩm“ Tôi tình cờ biết được Nhiếp chính vương qua một page về đam mỹ trên facebook. Thật ra hôm ấy chỉ lang thang vậy thôi chứ cũng không có ý định cầu đam vì lúc ấy vẫn còn vài bộ trong tủ sách chưa đọc hết, và còn bận mấy bộ truyện đang dịch nữa. Đến khi thấy phần giới thiệu, vì lâu quá cũng quên mất ra làm sao rồi, chỉ biết lúc đó thật sự bị ấn tượng ấy, nên đã lục tục click link để lưu lại để đó. Rồi cho đến hai hôm trước, tôi chính thức đọc xong Nhiếp chính vương. [Bắt đầu spoil] Nhiếp chính vương là một thượng tiên cai quản chòm sao trên thiên đình, gọi là Thiên Tuyền tinh quân, vì yêu say mê và có ý đồ với Chu Tước thần quân nên đã bị đày xuống trần gian chịu khổ. May nhờ có sự giúp đỡ của bạn bè nơi tiên giới, cuộc sống trần thế của Thiên Tuyền cũng chẳng mấy vất vã, chỉ là Ngọc Hoàng đã phong bế xúc giác, vị giác, khứu giác, thính giác và tình căn của hắn. Để có thể phục hồi, hắn phải tìm và lấy lại những giác quan ấy ngay trên cơ thể những người trần mắt thịt. Từ đây, dấn thân vào cõi hồng trần, chứng kiến những nghiệt ngã đau thương của yêu hận, bao phen tiếc nuối cho những chuyện tình không tròn vẹn, có ai đâu hay, chính hắn lại tự sa vào lưới tình tự bao giờ… Câu chuyện bắt đầu với một vị “gian vương” giữa buổi thái bình thịnh thế ở Yến quốc – Tương Vương Nhạc Sơ. Tiên hoàng mất sớm, hoàng thượng tuổi còn nhỏ, nên vị vương gia khác họ là hắn nghiễm nhiên trở thành quan Nhiếp chính, hỗ trợ tiểu hoàng đế ngồi vững ngai vàng. Một lần hắn vô tình được biết đến loại hương tên gọi Mộng Tiêu Tương do chính hương thánh Phong Mộ Ngôn chế thành, rồi men theo đó, hắn đi vào cơn mộng, biết được chuyện tình bi thương của hương thánh Phong Mộ Ngôn và chàng nhân sĩ Tô Thanh Mặc. Trong tất cả những câu chuyện được kể trong Nhiếp chính vương, chuyện tình Tô – Phong để lại trong lòng tôi nhiều cảm xúc nhất. Tô Thanh Mặc vì một lần vô tình tương ngộ, một cái chạm môi ấy mà tìm kím mong đợi suốt bao nhiêu năm dáng người quen thuộc nọ, “Ta đây tâm cao khí ngạo, có gả cũng phải gả cho người có quyền thế, khi nào ngươi thăng quan tiến chức, thắt lưng giắt vạn lượng rồi thì hãy mang sính lễ đến hỏi cưới ta.” vì một câu nói, Thanh Mặc quyết chí học hành, những mong đến ngày kim bảng đề danh, đường hoàng rước Mộ Ngôn về phủ. Và Phong Mộ Ngôn, đứ trẻ cô nhi, đầu đường xó chợ, lớn lên trở thành một người lãnh tình kiêu ngạo, giết người phóng hỏa, lại vì con người trông bề ngoài nho nhã thanh cao mà thực tâm lại mặt dày vô sỉ kia buông bỏ quá khứ, làm lại từ đầu. Ngày mưa Tô phủ, Mộ Ngôn vung kiếm giết mấy chục mạng người, lại không hay sau lưng mình, tấm áo trắng, ô dù xanh, dưới màn mưa lây lất đứng yên bất động. Đó là người mỗi chiều đều đứng trên cầu mè nheo với gọi “vợ ơi~”, đó là người đã bảo “Ngươi hôn ta, phải gả cho ta!”, cũng chính là người đó, giờ này lặng thinh, chỉ gần trong tầm mắt mà như xa xôi hàng vạn dặm… Thanh kiếm cắm ngập nơi lòng ngực, một đoạn tình duyên khắc khoải suốt mười bốn năm trời, từ đây kết thúc. Động lại trong lòng tôi nhiều nhất, là tiếng Phong Mộ Ngôn nói thật khẽ bên tai ai, “Chờ ngươi áo gấm trở về, ta sẽ mặc áo đỏ, bước vào cửa nhà ngươi.”,  là Tô Thanh Mặc áo trắng dù xanh bên chiếc cầu mỗi chiều giơ tay vẫy gọi “vợ ơi…” (Ai không thích SE thì đọc phiên ngoại nhé, riêng tôi thì vậy là quá được rồi, xin lỗi tôi cuồng SE, BE, etc,…các thứ) Nhạc Sơ, với thân phận Thiên Tuyền tinh quân thông qua việc giúp đỡ Phong Mộ Ngôn để có thể lấy lại khứu giác từ trên người y, tiếp tục bước vào chuyện tình bi đát khác. Cùng di phục xuất tuần với tiểu hoàng đế đến Hoa Thành, thư thánh Nhạc Sơ cùng người bạn trúc mã trúc mã lớn lên từ nhỏ bên nhau – Diêu “đại gian thần”, cầm thánh Diêu Thư Vân – gặp gỡ tửu thánh Thư Cảnh Càn, lại vô tình hữu ý xem lại một đoạn tình duyên của giao nhân Lâm Khê và tửu thánh Cảnh Càn. Đối với tôi thì mối tình Lâm Khê – Cảnh Càn không động lại gì nhiều, nên tôi chỉ xin được phép tóm gọn là giúp đỡ họ xong thì Nhạc Sơ lấy lại được vị giác. Sau đó bị lưu lạc đến Sở quốc và lấy lại xúc giác vì giúp đỡ Sở Hoằng và Hoa Lê. Nhưng cũng từ chuyện của Sở – Hoa hai người mà dẫn đến câu chuyện tiếp theo đây khiến tôi đau lòng không để đâu cho hết. Hoàng đế của Sở quốc Sở Hoằng dùng mưu tráo Nhạc Sơ và một người khác, tên này nhân danh Nhiếp chính vương vu oan cho một vị công thần trung quân ái quốc tạo phản, người thẩm án là “đại gian thần” Diêu Thư Vân, và không phụ danh xưng, vì một lời của tên vương gia giả mạo, Thư Vân trãm hết cả nhà vị trung thần nọ. Để đến khi Nhạc Sơ tai qua nạn khỏi, từ Sở quốc trở về, lại chỉ thấy Diêu đại nhân ngày nào phóng khoáng hào hoa, tự do tự tại nay lầm lũi bất cần, tay ôm vò rượu mặt người chém giết, gương mặt anh tuấn khuynh thành lúc ấy lại gầy hao khôn tả, khí chất phiêu dật ngày nào chỉ còn vẻ thê lương ảm đạm, vì xử án oan. Thế ấy, Nhạc Sơ mới biết con người mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo liễu, sớm tối tìm lối gió trăng đi về, hào hoa phóng khoáng thế ấy, bao năm nay trong lòng vẫn giữ một mối tình thầm lặng, đã bao lần muốn thổ lộ rồi lại vờ như cợt nhã bông đùa, lẳng lặng cho qua. Trong lòng y, trong lòng Diêu Thư Vân ấy, chẳng biết tự khi nào, lại lấp đầy bóng dáng Nhạc Sơ. Tên vương gia giả danh nọ, lại dùng thân phận Nhạc Sơ, nói yêu y, nói yêu ý từ rất lâu, nói yêu y thật rất nhiều, bảo y giết người y liền giết người, bảo y diệt tộc y liền diệt tộc, Diêu Thư Vân mù quáng tin tưởng, mù quáng làm theo, để đến một ngày mới nhận ra, đó lại chẳng phải là Nhạc Sơ trong lòng hắn… “Trường tương tư, trường tương tư, trường tương tư này, biết kể ai hay? Kể ai hay…” Từ bé đến lớn, cùng nhau đùa nghịch, cùng nhau đọc sách, cùng nhau rong chơi, cùng đi học, cùng trưởng thành, rồi lại cùng vào triều làm “đại gian thần” và “đại gian vương”, Diêu Thư Vân vẫn nhất mực ở bên cạnh yêu thương và bảo vệ Nhạc Sơ, hi sinh cho Nhạc Sơ, vẫn nhất mực không thẳng thắn thổ lộ tâm tư tình cảm, yêu hận chẳng thành lời… Mãi cho đến khi đàn ngọc gãy lìa, Thư Vân buông bỏ quá khứ, buông bỏ thực tại, bỏ cả tương lai, lại vẫn ôm thật chặt mối thâm tình bước chân vào cõi vĩnh hằng, chỉ nghe y vẫn chấp niệm cất tiếng hỏi, “ngươi sẽ khắc gì trên bia mộ của ta?”, rồi lại thấy Nhạc Sơ hắn ôm Diêu Thư Vân trong lòng bảo, “Về thôi…” Trên bia mộ lại khắc dòng chữ, vong phu Diêu Thư Vân. “Trường tương tư, trường tương tư, nếu hỏi tương tư bao giờ mới cạn…” Tương Vương Nhạc Sơ, tai không nghe thấy, mũi không ngửi được, lưỡi không nếm vị, cảm xúc không có, lại còn mất cả tình căn, bao lần luân hồi chuyển thế cô độc sinh ra, cô độc trưởng thành rồi lại cô độc chết đi, cứ thế vật vờ sống qua không biết bao nhiêu kiếp, thế nhưng ở kiếp này, lại có người lớn lên bên cạnh, không ngại tiếng nhơ ở bên hắn trọn đời; trước lúc ra đi còn để lại cho hắn thính giác của mình. Chỉ tiếc Nhạc Sơ hắn lại mất đi tình căn, cũng chỉ có thể xem y là tri kỉ mà lưu luyến một đời. Chứng kiến bao chuyện tình nhân thế, đều là vì người khác mà tiếc nuối, mà hân hoan, rồi cũng đến lúc hắn tự mình chìm vào trong bể khổ ái tình, một lần nữa. Sau khi lấy lại tình căn, vương gia đem lòng yêu đứa cháu khác họ, tiểu hoàng đế Yến quốc – Yến Cửu. Mối tình Nhạc – Yến hai người, đối với tôi cũng chẳng động lại được gì nhiều cả, nên thôi ngừng ở đây vậy. Nhiếp chính vương là một bộ truyện bao gồm nhiều mẩu chuyện nhỏ do một người kể lại, chính là Nhạc Sơ. Cách xây dựng tình huống như thế để có thể lồng những mẫu chuyện vào nhau rất độc đáo và cách dẫn từ chuyện này sang chuyện khác rất hợp lí, logic có thừa. Văn phong của tác giả, chỉ nói trong bộ này thôi vì tôi chưa đọc bộ nào khác của Tự Tự Cẩm, rất khá; xuyên suốt là lối diễn vui nhộn hơi hướng có chút hài, bộc lộ tính cách thoải mái phóng khoáng tự tại của người kể Nhạc Sơ; tuy hài, nhưng không bựa, ài ~ may là không bựa; xen vào đó là những câu văn trau chuốt đặt vào những tình cảnh rất đau, rất nhói, rất đắc! Có thể nói khá giống với cách viết của Đại Phong Quát Quá trong Hoàng thúc, tôi rất kết! Hình tượng nhân vật, toàn là mỹ nhân ~ từ ma mị huyền bí, thanh tao thoát tục, anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng phiêu dật, ngây ngô non nớt, đẹp kiểu gì cũng là mỹ nhân bậc nhất nhì nhưng lại không được đặc tả nhiều lắm, tôi chỉ biết nhân vật đẹp, và hết! Cảm giác như tác giả không chuộng miêu tả nhiều, dù là cảnh vật hay dung mạo hay tâm lí nhân vật đi chăng nữa, tác giả chỉ chuyên kể và tản mát thế thôi, nhưng nói chung không gây khó chịu gì, hay do tôi quá thích bộ truyện rồi đi? Bản dịch tuyệt vời! Thật sự bản dịch rất hay và khi đọc có cảm giác rất thoải mái, rất gần gũi, dù có đôi chổ hơi thuần Việt nhiều và vẫn còn lỗi type, nhưng ai tránh được, chỉ biết bản dịch ấy thật sự rất tuyệt, và chấm hết! Gửi ngàn lời cảm ơn đến MissTony Qua từng phần của Nhiếp chính vương, từ Mộng tiêu tương, Qua lớp Giao tiêu, Trái tim của rối, Đàn ngọc gãy lìa và Tháng năm lưu chuyển, mỗi phần truyện, mỗi cuộc tình đều rất đáng trãi lòng, và cái lí do mà tôi không ấn tượng nhiều với tình Cảnh Càn – Lâm Khê, Sở Hoằng – Hoa Lê hay nhân vật chính Nhạc – Yến, chính là kết thúc HE =))) Ừm hưm, tôi cuồng SE, nhắc lại lần hai ah ~~~ Nói nhiều như vậy rồi, cũng chỉ muốn dồn hết tâm tư vào hai chữ, đề cử! Và nếu bạn đã đọc hết chính văn cũng nhớ đừng bỏ qua phiên ngoại nhé ~ đọc phiên ngoại để cảm thấy lòng ngọt ngào thêm chút ít qua câu chuyện nho nhỏ dễ thương của Bách Lý Trần (tên toàn họ =]] ) và Tiểu Cửu, để lại nhoẻn miệng cười vì câu “A, có khi ta thích hắn nhiều hơn cái móng tay.”; để da diết trong lòng vì Nhạc Kiêm và Yến Dung, để lại khắc khoải thấy Yến Dung ghì chặt Nhạc Kiêm vào lòng, nghe bên tai mình câu ” ta càng muốn lại gần, ngươi càng trốn thật xa,” hãy còn văng vẳng; và để yên lòng hơn vì Tô Thanh Mặc và Phong Mộ Ngôn đã gặp được nhau sau chục kiếp luân hồi. Đó chính là Nhiếp chính vương của Tự Tự Cẩm. *** Cổ trang, cung đình, chủ công, ôn nhu phúc hắc vương gia công x ngoan độc trung khuyển hoàng đế thụ, nhiều couple. Công vốn là thần quân thượng giới, vì phạm vào tình nên bị đày xuống phàm trần, phong bế giác quan trở thành kẻ tàn phế, may mắn được bạn bè thân tiên cũ thương tình, nhét vào nhà danh gia thế phiệt. Tưởng rằng không có giác quan sẽ được yên thân, ngờ đâu một ngày đẹp giời sấm sét đánh cái đùng khiến cha mẹ anh thăng thiên, anh chính thức thừa kế tước vị. Rồi sau đó, lão hoàng đế bất hạnh chầu trời, anh một bước trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, nhận hết vinh quang lẫn oán hận của người đời. Truyện vô cùng ĐÁNG ĐỌC. Tình tiết gãy gọn, nội dung có những sáng tạo rất riêng. Tình cảm từ couple chính đến phụ, đến cả nhân vật bên lề đều hết sức cảm động. Giọng văn tưng tửng mang ít nhiều hơi hướm Hoàng thúc của Đại Phong Quát Quá nhưng tập trung vào tình tiết nhiều hơn nội tâm nhân vật. Từ đó, đỡ đi phần nào cảm giác nặng nề. Lâu lắm rồi mới đọc được một tác phẩm khiến bản thân phấn khích đến thế, đau lòng đến thế, hạnh phúc đến thế. Sủng công đảng chắc chắn phải đọc, sủng thụ đảng cũng nên cân nhắc chớ bỏ qua. Edit: Miss Tony   Mời các bạn đón đọc Nhiếp Chính Vương của tác giả Tự Tự Cẩm.