Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Có lẽ nếu ai đã từng đọc tác phẩm "Cung đấu không bằng nuôi cún" thì cái tên Phong Lưu Thư Ngốc sẽ không quá xa lạ đối với các bạn. Phong Lưu Thư Ngốc là một tác giả khá nổi tiếng trong giới ngôn tình và đam mỹ, hầu như các truyện của tác giả này đều là sủng văn, ngược tra, đọc rất sảng khoái và bộ truyện "Cao Thủ Đổi Trắng Thay Đen" này cũng mang phong cách như vậy. Nhân vật chính Chu Doãn Thịnh là một siêu hacker của thế giới công nghệ cao tương lai. Trong một lần giao dịch trên mạng vũ trụ, hắn đã bị "không gian chủ thần" khống chế và buộc phải xuyên qua các thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật phản diện. Trải qua ngàn năm, vạn vạn thế giới, chịu đựng bao lần phản bội, nhục nhã, chết không nhắm mắt, Chu Doãn Thịnh cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế được chủ thần và bắt đầu quá trình trả thù. Chu Doãn Thịnh bề ngoài là một con người ôn hoà nhưng thực chất lại rất xảo trá, giỏi nguỵ trang, thích kiểm soát mọi chuyện trong tay. Sống qua nghìn kiếp luân hồi, Chu Doãn Thịnh đã trở thành một con cáo già âm hiểm, xuyên qua bất kì thế giới nào hắn cũng dễ dàng nắm chắc chiến thắng. Chu Doãn Thịnh đã làm nhân vật phản diện đủ lắm rồi, cho nên từ nay về sau hắn lúc nào cũng đứng trên đỉnh cao nhất của đạo đức, cho tất cả mọi người thấy hắn là cỡ nào lương thiện, cỡ nào tốt đẹp. Chu Doãn Thịnh hắn chính là người tốt. Có một nhân vật chính như vậy đọc truyện rất sảng khoái, cái gì mà ngược thụ, tiện thụ tra công... chỉ là mây bay mà thôi. Còn về nhân vật chính công - Y không có tên gọi rõ ràng, mỗi thế giới là mỗi cái tên khác nhau, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi chính là tình yêu của y dành cho Chu Doãn Thịnh. Y có đủ các yếu tố của một người chồng tốt: Thân phận cường đại, yêu thương Chu Doãn Thịnh hết mực, sủng vô đối, cho dù trải qua bao thế giới không có ký ức của kiếp trước vẫn chỉ yêu mỗi Chu Doãn Thịnh. Y chính là mảnh ghép hoàn hảo cho cuộc đời của Chu Doãn Thịnh. Truyện bao gồm 15 thế giới giả thuyết với đủ các loại bối cảnh: cổ đại, hiện đại, mạt thế, tu chân, ABO, tây huyễn…Mỗi thế giới đều được miêu tả và giải quyết một cách vừa phải, không dài dòng hay quá ngắn gọn gây hụt hẫng cho người đọc. Chu Doãn Thịnh xuyên qua nhiều nhân vật, mỗi nhân vật lại mang một hoàn cảnh khác nhau. Có những thế giới nguyên chủ vốn là người vô tội nhưng lại trở thành hòn đá kê chân cho nhân vật chính nên chỉ có thể bị oan uổng, bị hại chết hoặc là cả đời sống trong đau khổ. Nhưng đến khi Chu Doãn Thịnh xuyên qua mọi thứ liền thay đổi. Vận dụng sự xảo trá và tài hacker của bản thân, Chu Doãn Thịnh liền lật ngược thế cờ, bóc trần tất cả sự thật: Uất ức mà nguyên chủ phải chịu, bộ mặt giả dối của các "vận mệnh chi tử”, ví dụ như thế giới hiện đại của Vệ Tây Ngạn, giới giả trí Âu Tử Nam, mạt thế Bạch Mặc Hàn... Tất nhiên không phải thế giới nào cũng được xây dựng một cách hợp lý, có những thế giới tác giả sa đà vào việc nâng cao nhân vật chính, lạm dụng bàn tay vàng tạo hào quang cho Chu Doãn Thịnh. Nhưng đây chỉ là một câu truyện trên sách, không thể quá yêu cầu sự hợp lý như ngoài đời. Vì thế nếu bỏ qua những khuyết điểm nhỏ này thì đây vẫn là một bộ truyện hay và đáng để đọc thử một lần. Đoạn trích: *"Tiếng dương cầm ngưng bặt, Chu Doãn Thịnh (Âu Tử Nam) lấy tay che mặt, không để người khác trông thấy sự chật vật của mình. Cùng lúc đó, trên màn hình cực lớn hiện gương mặt già nua của Âu Nhất Bách. Ông đang cầm máy quay phim, chiếu ống kính vào ngay mặt mình, suy yếu nói – “Con trai nói muốn viết một bài hát dành riêng cho tôi, tôi rất mong đợi.” Màn hình rung động, chiếu vào thanh niên tuấn mỹ ngồi ngay trước dương cầm. Nhìn bài trí xung quanh, đây chắc hẳn là biệt thự nhà họ Âu. Thanh niên rất căng thẳng, cởi hai khuy áo trên cùng áo sơ mi ra, khụ một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói – “Bài hát này tên là “Vì người”. Ba, con cho rất nhiều lời từng muốn nói với ba vào bài hát này, ba nhất định phải nghe thật kỹ đấy.” Âu Nhất Bách ừ một tiếng, tuy rằng trong màn hình không xuất hiện gương mặt của ông, nhưng niềm vui và sự an ủi trong giọng nói của ông không thể nào nhận nhầm. Dưới đài, fan của Lâm Tư Khanh nhất tề ngây ngẩn, trong lòng liên tục ùa lên cảm xúc xấu hổ đến tột độ. Tất cả chứng cứ Lâm Tư Khanh đệ trình lên pháp viện đều được chụp ảnh công bố trên weibo. Tất cả bản nháp “Vì người” đều có đánh dấu ngày, thể hiện thời gian bắt đầu sáng tác là sau khi thầy anh ta qua đời. Nhưng lúc này đây, Âu Nhất Bách còn sống, Âu Tử Nam cũng đã viết ra bài hát này, hơn nữa còn hát trước mặt ông. Đến cùng ai đạo ai, không cần nói cũng biết đáp án. Những văn bản mà Lâm Tư Khanh đệ trình kia trở thành bằng chứng không thể biện hộ chứng minh anh ta đang nói dối. Cùng một tiết tấu, cùng một giọng ca, cùng là hát đến một nửa rồi không thể tiếp tục, Âu Tử Nam gục đầu xuống dương cầm, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống phím đàn đen trắng, thể hiện rõ nỗi đau và tuyệt vọng vì không cứu được cha của cậu. Âu Nhất Bách lật chăn ra, tập tễnh đi đến bên cạnh con trai, hạ thấp người xuống, nắm chặt lấy đôi tay cậu, nói – “Tử Nam, bài hát này rất tuyệt, là bài ca tuyệt nhất mà ba từng nghe trong cuộc đời này. Có một câu này ba vẫn quên chưa nói với con.” “Câu gì ạ?” – thanh niên quay mặt nhìn ông, hốc mắt và chóp mũi đỏ rực, trông vô cùng yếu ớt, cũng cực kỳ đáng yêu. Âu Nhất Bách nhẹ nhàng cười rộ lên, năm ngón tay xuyên qua mái tóc con trai, vừa thong thả vừa kiên định nói – “Tử Nam, con chưa bao giờ khiến ba thất vọng. Hoàn toàn ngược lại, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ba. Con là niềm kiêu ngạo của ba.” Vì lời khẳng định này, Âu Tử Nam đã chờ đợi mười mấy năm, cậu không dám tin mà trợn to mắt, còn đang ngẩn ngơ thì bị Âu Nhất Bách ôm vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Dần dần, nhịp vỗ trên lưng trở nên yếu ớt, cho đến khi dừng lại. Âu Tử Nam dè dặt quay đầu lại, nhìn về phía cha mình, lại thấy ông đã nhắm mắt, khoé miệng vẽ lên một nụ cười an bình. Ông vĩnh biệt cõi đời trong niềm thoả mãn tột độ. “Không! Ba, ba đừng bỏ con, con sợ…” Tiếng khóc kêu tan nát cõi lòng của thanh niên vang vọng toàn bộ Tinh Quán. Nỗi đau và tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất giống như một con dao sắc bén, chầm chậm đâm vào lồng ngực, cắt trái tim thành từng mảnh. Dưới đài, tất cả người xem đều đang đè nén trái tim đau đớn và thương cảm. Nhưng nơi ánh đèn chiếu đến, hốc mắt người nào cũng đỏ bừng, nước mắt đong đầy trên mặt, thậm chí có người còn bật khóc không thể ngừng lại.” ____________ *Trích dẫn từ trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *** Mình thường ít viết review, bởi đa phần mình tự nhận thấy mình toàn nói nhảm. ~~ Mà thôi, vào luôn vấn đề chính. Bạn nào thích đọc đam mỹ khoái xuyên chắc chắn đã đọc hay ít nhất cũng nghe giới thiệu về bộ “Cao thủ đổi đen thay trắng” (Khoái xuyên chi đả kiếm cuồng ma) này. Mình là một đứa thích BL, cũng đọc qua khá nhiều bộ đam mỹ Trung rồi và phải nói đây là một trong những tác phẩm mình thích nhất (thật ra mình đọc không nhiều lắm đâu ><).
À mình quên, mình có đọc qua truyện ngôn tình tác giả viết rồi nhưng không ấn tượng lắm, nhưng mình lại bị bộ này cuốn hút, kiểu đọc đi đọc lại không chán ấy. Vì là tiểu thuyết khoái xuyên nên bạn thụ đi qua nhiều thế giới, ở mỗi thế giới lại có anh công chờ đợi. Mình thích tình yêu của hai bạn main cực, mình cũng chẳng hiểu sao nữa. ~~ Các câu chuyện ở mỗi thế giới đều rất đa dạng, từ cổ đại đến cơ giáp, ABO cho đến giới giải trí… nói tóm lại là rất hay, cảm giác đọc không bị nhàm. Ngày trước mình thích thể loại ABO, nhờ truyện này mà mình xin rút lại câu đấy. Sau truyện này mình cũng điên cuồng tìm truyện khoái xuyên để đọc, thú thật là mình cũng chưa tìm được bộ nào khiến mình đọc đi đọc lại như bộ này. Thôi bạn nào thích BL hay thể loại khoái xuyên thì đọc luôn đi, mình không lảm nhảm nữa. ^^ P/S: Mình không biết có ai giống mình không nhưng hầu hết bộ nào mình đọc xong mình cũng thích nam phụ, trong bộ này mình thích Tiết Tử Hiên cực dù anh công trên cả tuyệt vời. ???? Phong Hoa Tuyết Nguyệt Mời các bạn đón đọc Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng” của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xin Đừng Ăn Em - Hỏa Ngạ Nga
Em thụ vốn có dòng máu chuột tinh, dáng vẻ cùng sinh hoạt hệt như con người chỉ thêm nét kute của loài gặm nhấm :”3 Ngày nọ mới chuyển tới, em hí hửng làm bích quy mang sang mời hàng xóm là ảnh, ai dè anh công lại thuộc họ xà, nụ cười thân thiện trong mắt ẻm chính là rắn độc đang nhe nanh, em theo bản năng sinh tồn liền bỏ chạy trối chết, từ đây cứ nhìn thấy anh là nép xa như tránh bả =))) Đáng tiếc đuôi rắn của anh quá dài, em trốn đến đâu cũng bị anh tóm gọn, còn trang đáng thương nhờ em làm cấp dưỡng, ngày ngày đều mặt dày quấn lấy em làm sủng vật đòi ăn. Em ko còn cách nào chỉ biết run rẩy đồng ý, sáng tối chuẩn bị cơm cho anh với tâm lý ngày nào đó rồi sẽ đến phiên mình =))) Trực giác của tiểu động vật quả nhiên linh mẫn, rốt cục anh cũng ko nhịn nổi đói khát liền nhào tới liếm láp em. Buồn cười lúc ảnh liếm đến ngực em cứ tưởng anh mún xơi tim, lúc ảnh liếm đến rốn em lại tưởng anh mún nhai ruột, ai dè thứ ảnh ngậm vào lại là… quả thực là quá mức huyết tinh a =))) *** Tiểu thử tinh (chuột thành tinh) vốn định cầm chút bánh bích quy vừa nướng mang sang cho hàng xóm mới chuyển đến, nhân tiện chào hỏi, bắt chuyện. Ngoài ý muốn phát hiện hàng xóm đối diện cư nhiên là thiên địch của mình…  ”Bánh bích quy ăn ngon lắm , cám ơn ngươi.”  Bánh bích quy ăn ngon lắm , cho nên. . .  nhân tiện kế tiếp chính là đến phiên ta rồi đúng không ╭(╯^╰)╮  Tóm lại, đây chính là câu chuyện xưa về cường thế xà yêu công thích khi dễ miên nhuyễn thử trách chịu (chịu bị bắt nạt) thụ từ cuộc sống hằng ngày đến trên giường. (đặc biệt là trên giường đúng hơn) ... Mời các bạn đón đọc Xin Đừng Ăn Em của tác giả Hỏa Ngạ Nga.
Dương Thư Mị Ảnh - Nam Phong Ca
Vào năm đứa con trưởng Sở gia lên năm tuổi, con thứ lên bốn tuổi, Sở Phi Dương tái xuất giang hồ,tất cả những lời đồn đãi không hay trước kia về hắn cũng tự sụp đổ. Sở Phi Dương khôi phục lại thanh danh. Hết thảy tựa hồ đều trở lại như trước. Điểm duy nhất bất đồng là sự xuất hiện của một người nam tử sắc mặt lạnh lùng cùng hai đứa nhỏ dễ thương bên người hắn. Vào ngày tiền minh chủ Viên Khang Thọ đại thọ 60 tuổi, Sở Phi Dương mang theo một lớn, hai nhỏ, trên khuôn mặt vẫn là nét cười ôn hòa, xuất hiện trước mặt đồng đạo võ lâm trên Lãng Nguyệt Sơn. Không có che dấu, cũng không hề tuyên nhượng*(thông báo), chỉ là giống như bình thường…một nhà bình thường như bao nhà khác. Sau thọ yến, đi theo Sở Phi Dương xuống núi lại chỉ còn một lớn, một nhỏ, hai người. Hết thảy đều thường thường thản nhiên, giống như vốn dĩ đã là như thế. Người trong giang hồ vĩnh viễn không thể hiểu được nguyên nhân sâu xa. Vậy là ngay sau đó, bên ngoài sự sùng kính và ngưỡng mộ cư nhiên lại xuất hiện những ánh mắt khác thường cùng lời nói chỉ trích vô căn cứ, giống như đàn kiến nhỏ, vô khổng bất nhập*, từ từ thâm nhập lan tràn. (*vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp-ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu) Giống như ánh sáng mặt trời bị bịt kín bởi những bóng ma u ám, tuy rằng Sở Phi Dương thân ở trung tâm vẫn thản nhiên bình thường lại luôn có người thay hắn bất bình… Bộ Dương Thư Mị Ảnh gồm có: Dương Thư Mị Ảnh  Hiểu Tinh Cô Tự Phong Vũ Vô Cực Mời các bạn đón đọc Dương Thư Mị Ảnh của tác giả Nam Phong Ca.
Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc - Tô Du Bính
Ma giáo phút chốc trong sụp đổ. Minh tôn hốt hoảng trốn đi. Tuyết Y hầu theo đuổi không bỏ, thiên lý phát lệnh truy nã. … Nhưng thế sự há có thể thuận theo ý người. —— dám ra đây biểu diễn, ai lại không có chút tài năng! *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Review Ryeosomnia Wi:   Đây có lẽ là một trong những bộ truyện mình thích nhất. Trong khoảng 7 năm làm hủ nữ, trừ khoảng thời gian đầu ăn tạp, những năm sau này mình đọc đam chọn lọc rất kĩ, rất khó tính. Đặc biệt là sau khi đọc xong Bại nhứ và Diễm quỷ, yêu cầu của mình lại nâng lên một tầm cao mới. Vì vậy càng ngày càng khó kiếm được một bộ ưng ý. Bại nhứ tàng kim ngọc nằm trong bộ Hỉ nháo giang hồ hệ liệt của Tô Du Bính. Không hề ngắn. Thế nhưng mình không hề ngại đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Càng đọc càng thấm. Đọc nhiều rồi mới thấy, các lời thoại trong đó, thực sự rất sâu sắc. Nó sâu sắc hơn cả khi chính bản thân mình đã trải qua. Mở đầu truyện là nối tiếp diễn biến từ Hủ mộc sung đống lương, Minh tôn của Ma giáo trên đường đến Huy Hoàng Môn ăn cưới đã may mắn tránh được một kiếp nạn. Cũng khoảng thời gian đó, trước phủ Tuyết Y Hầu xuất hiện một nam thanh niên tên gọi Phùng Cổ Đạo. Rõ ràng tướng mạo rất anh tuấn, nhưng không biết vô tình hay hữu ý luôn trưng lên mặt một nụ cười dung tục. Tiết Linh Bích nói, Phùng Cổ Đạo có một tài năng, đó là trong vòng một tuần nhang, hắn đủ sức khiến người khác muốn chém hắn vài lần. Đúng thực sự là mỗi lần Phùng Cổ Đạo mở miệng, hắn đều dễ dàng chọc tức Tiết Linh Bích. Khiến y thực sự rất đau đầu. Vì y không hiểu, mục đích của hắn vào phủ Tuyết Y Hầu là gì? Nếu để dựa hơi y làm quan như hắn nói, thì hắn phải cẩn thận. Còn nếu làm gián điệp để giết y, thì hắn càng phải cẩn thận hơn mới phải? Nhưng hắn cứ điên cuồng ngấm ngầm chọc giận y. Có lẽ vì chính hắn cũng biết, y không thể nào tức giận đến nỗi có thể giết được hắn? Đối diện với loại người như vậy, Tiết Linh Bích không biết được đâu là bộ mặt thật của hắn. Nhưng bất tri bất giác, y đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình biến đổi rất khác lạ. Tình yêu của Tiết Linh Bích diễn biến rất tuần tự, không nhanh không chậm. Không hề ngu muội, mà ngược lại cực kì tỉnh táo. Y nghi ngờ hắn, nhưng y không nén được tình cảm của mình. Y mệt mỏi, y muốn đánh cược. Y đánh cược rồi. Và y thua rồi. Hắn thực sự đã lừa dối y. Đau đến muốn móc hết cả tâm can ra tẩy rửa. Thế nhưng, hoàng đế lại không cho phép y trốn tránh hắn. Y lại một lần nữa phải gặp hắn. Y biết y thua rồi. Sau những nỗ lực của y bảo vệ hắn, hắn cuối cùng vẫn phản bội y. Nhưng mà y biết y không thể trách Phùng Cổ Đạo, vì hắn có nỗi khổ của riêng hắn. Hắn cũng như y, không thể chia sẻ với ai, không ai gánh vác dùm hắn. Và y vẫn chọn cách tha thứ cho hắn. Rõ ràng y không thuộc dạng thê nô ngu ngốc. Tiết Linh Bích rất lí trí, lại cũng rất quyết liệt. Y thà để cho tâm chết đau, cũng vẫn muốn bảo vệ hắn, ở cạnh hắn. Vậy mà, xác định được tình cảm của nhau rồi thì sao? Người gây ra sự vụ tắm máu ngày hôm nay chính là sư phụ Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bích hận ông. Nhưng Phùng Cổ Đạo không thể bỏ qua công lao dưỡng dục của ông. Bên tình bên hiếu, biết chọn bên nào? Họ cứ như thế mà trải qua hết khúc mắc, trải qua đủ mọi loại cảm xúc hỗn độn mà ở bên nhau. Đến cuối cũng vẫn là một người chọn hi sinh để được ở bên người kia. Khi đọc bộ truyện này, mình thực sự cảm nhận rất rõ ràng tình yêu sâu sắc của Tiết Linh Bích. Cảm thán với bản thân rằng, không biết trên đời này còn có ai yêu nhiều đến như vậy không? Không biết trên đời này còn có ai có thể rộng lòng tha thứ cho người mình yêu như vậy không? Thật may mắn Phùng Cổ Đạo không phụ sự hi sinh của Tiết Linh Bích. Nếu có, hắn đã biến Tiết Linh Bích thành thứ ngu muội mất rồi. Kết cục hết sức viên mãn. Là một bộ đam mỹ đáng đọc nhất. Nếu bỏ qua việc hai nhân vật chính đều là nam, thì đây cũng chính là bộ tiểu thuyết đáng đọc nhất. Nó thực sự hay. Rất hài hước, rất tròn vị, rất sâu sắc. Câu thoại của một kỹ nữ nói với Phùng Cổ Đạo chính là câu thoại mình tâm đắc nhất: “Niềm vui chỉ là chốc lát. Con người ta lúc nào đó dẫu có vui đến mất, về sau nhớ lại thì vẫn thấy buồn nhiều hơn. Niềm vui hôm trước chỉ càng tô đậm cho nỗi buồn hôm nay. Cho nên dư âm của niềm vui là cay đắng.” Cho dễ hiểu câu thoại này, hãy nhớ lại thời học trò của bạn. *** Review Hana Hanhhan: Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc là quyển thứ hai trong bộ Hi Nháo Giang Hồ của Tô Du Bính. Trước tiên nói về việc xuất bản thì cuốn này khiến tôi hơi thất vọng. Nội dung của nó không đủ hay đến mức tôi sẵn sàng bỏ qua cái yếu của bản dịch và hình thức. Thật sự cái yếu nhất của IPM là trang bìa, mảng sách Đam mỹ của họ gần như luôn luôn xấu. Cái áo không làm nên thầy tu nhưng khi mua sách phải đối diện với một cuốn bề ngoài đáng chán như vậy cũng phần nào làm người đọc nản lòng. Thậm chí bản dịch cũng có vẻ khiến tôi nản thêm một bậc. Câu cú trúc trắc nửa cổ phong nửa hiện đại khá chưng hửng. Tiếc cho một tác phẩm lớn của một tác giả có tiếng bao nhiêu tôi lại tiếc cho IPM vì sự cẩu thả này gấp bội. Nội dung của Bại Nhứ lần này xoay quanh ân ân oán oán giữa Ma giáo và triều đình. Hai thanh niên kiệt xuất của hai bên, Minh tôn Ma giáo và Tuyết Y Hầu trong triều vì thế mà bị cuốn vào nhau, dính chung trên một mạng nhện đầy âm mưu quỷ kế. Nếu bị lừa một lần bạn sẽ thấy sao? Nếu bị lừa quá nhiều lần, ngày qua ngày bạn sẽ thấy sao? Chắc hẳn Tiết Linh Bích đã đau đớn lắm khi người hắn hạ quyết tâm thương tiếc trọn cuộc đời chưa bao giờ thật lòng với hắn. Nhưng đứng trên địa vị đứng đầu Ma giáo, trước sinh mạng hàng nghìn giáo chúng thì Phùng Cổ Đạo cũng không sai. Y nói dối để tiếp cận người kia vì mạng sống, vì sinh tồn và vì tìm ra lời giải cho mối oán hờn khiến vị Hầu gia cao cao tại thượng kia dốc lòng dốc sức tiêu diệt Ma giáo của y. Hai kẻ này ngỡ thông minh mà thực ra thật ngốc. Vì những ràng buộc xung quanh mà thậm chí không dám sống đúng với trái tim mình. Đi thật xa, mất thật lâu họ mới có đủ dũng khí bên nhau, mới dám nói lời yêu công khai không ngại ngần. Bởi giới tính, thân phận, địa vị lẫn lập trường luôn là bức tường chia cách họ. Đôi khi lùi một bước biển rộng trời cao nhưng có lúc tiến một bước đất trời cũng mênh mông lắm đó. *** Cuối năm, sương lạnh thấu xương. Phùng Cổ Đạo co ro dưới mái hiên, liều mạng xiết chặt chiếc áo khoác không cũ không mới trên người mình, để che đi gió lạnh đang thổi khắp hang cùng ngõ hẻm. Hạ nhân của Tuyết Y Hầu phủ thờ ơ nhìn hắn đứng đó nhảy nhót dậm chân, coi như đang xem khỉ làm xiếc. Hắn tới tới lui lui vài vòng, rốt cuộc nhịn không được được nói, “Huynh đệ, có thể vào trong xem thử, khách nhân của Hầu gia đã đi chưa, khi nào mới gặp ta được không?” Hạ nhân cười lạnh, “Khi nào Hầu gia muốn gặp ngươi thì tự nhiên sẽ gặp. Không có chút quan hệ nào với việc khách nhân đi hay chưa.” “Ta chỉ nhờ giúp ta liếc mắt một cái là được rồi. Tốt xấu cũng để ta biết còn phải chờ bao lâu.” “Có thể chờ Hầu gia là vinh hạnh của ngươi, bao nhiêu người đều chờ như thế, ngươi nghĩ ngươi cao quý?” Phùng Cổ Đạo ăn liền hai cái mất mặt, đành thu tay áo tiếp tục nhún nhảy. Lại qua một lúc, trời càng tối hơn. Phùng Cổ Đạo vừa lạnh vừa đói, hầu như muốn phất tay áo bỏ đi. Đúng lúc này, người lúc trước dẫn hắn vào cửa Hầu phủ là tổng quản Tông Vô Ngôn rốt cuộc cũng từ tốn đi ra, “Phùng tiên sinh, Hầu gia muốn gặp ngươi.” ... Mời các bạn đón đọc Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc của tác giả Tô Du Bính.
Thành Phố Vô Tận - Điệp Chi Linh
An Nham, công tử phong lưu nổi tiếng của làng giải trí, đã từng lập kỷ lục mới trong bảng ghi chép lịch sử bát quái với thành tích sáng chói một năm N đối tượng scandal. Từ Thiếu Khiêm, con người lạnh lùng khó tiếp cận nhất trong giới giải trí, toàn thân tản ra khí thế người sống chớ gần, lại bởi vì kỹ năng diễn xuất xuất sắc mà được bình chọn làm “ảnh đế hạng nhất”. Nghe nói hai người này thanh mai trúc mã, quan hệ tốt đến không thể tốt hơn. Nhưng trên thực tế, quan hệ giữa hai người còn có thể tốt hơn nữa. Một buổi sáng sau khi say rượu, công tử phong lưu vừa vuốt cái eo đau nhức, vừa hối lỗi vỗ bả vai ảnh đế, nói: “Xin lỗi Thiếu Khiêm, tối qua tôi uống say, trước nay tôi chưa từng muốn ra tay với cậu.” Từ Thiếu Khiêm: “……” Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, mình mới là người bị ăn kiền mạt tịnh hay sao? . Từ Thiếu Khiêm x An Nham, phúc hắc quỷ súc công x hoa tâm phong lưu thụ Câu chuyện kể về một tiểu thụ vô tâm vô phế, phách lối thiếu đòn, từ nhỏ đến lớn không ngừng bắt nạt tiểu công, đến nỗi bạn trẻ tiểu công từ một người bạn nhỏ chính trực đơn thuần dần dần biến thành quỷ súc, cuối cùng hóa thân thành sói, đem tiểu thụ hoàn toàn thu phục. *** Hai bên thảm đỏ tụ tập vô số phóng viên truyền thông, tiếng máy ảnh vang tanh tách không ngừng.   Chiếc xe thể thao màu đỏ đời mới nhất vững vàng đỗ lại cạnh hội trường.   Nam nhân bước xuống xe vóc người cao ngất, quần tây màu trắng đắt tiền bao lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, trên người mặc một chiếc áo đuôi tôm trắng, cổ áo sơ mi rộng mở để lộ vị trí xương quai xanh hai bên, sợi dây chuyền màu bạc đeo trên cổ dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng đẹp mắt.   Làn da nam nhân trắng nõn, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt đào hoa lưu chuyển, thời điểm khẽ hất cằm lên cười mỉm, lộ ra một loại khí chất mê người tiêu sái không thể kiềm chế được.   “—— An Nham!”   Nhóm phóng viên trong nháy mắt sôi trào, cả đám người liều mạng xông về phía trước, chỉ hận mình không thể mọc thêm tám cái chân mà chạy.   “Hi!” An Nham rất có phong độ mỉm cười chào hỏi với mọi người, thỉnh thoảng còn hướng fans thổi một nụ hôn gió cực kỳ suất khí. Tiếng thét chói tai của đám fans càng thêm đinh tai nhức óc, An Nham, An Nham... Cứ như bị tẩy não, hai chữ “An Nham” nhất thời vang dội khắp toàn hội trường.   An Nham chuẩn bị bước lên thảm đỏ, một chân vừa nhấc đã nghe thấy từ đằng sau cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận hét điên cuồng chói tai.   “—— Từ Thiếu Khiêm đến!”   “Trời ạ, hai người bọn họ thế nào mà lại đến cùng lúc a a a!”   “Mau chụp hình! Mau! Chụp mấy hình post luôn lên mạng! Cái này tối nay tuyệt đối sẽ lên trang nhất!” ... Mời các bạn đón đọc Thành Phố Vô Tận của tác giả Điệp Chi Linh.