Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiến Thần Ngày Trở Lại

Trần Thái Nhật đã trải qua khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời. Anh không biết tại sao lại có người hại anh, còn liên lụy đến người yêu anh, khiến cô bị giết hại, con anh lại bị người đem đi... Chưa kịp phản ứng gì thì anh bị vu tội sát nhân, ngồi tù mười năm. Ngỡ rằng cả đời này coi như hủy, không ngờ cuối cùng kì tích xuất hiện, để anh một lần nữa trở về báo thù... *** Thành phố An Thành, tỉnh Trung Châu. Máy bay đã hạ cánh. Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay, anh cảm nhận được cái se se lạnh đầu thu. An Thành, tôi đã trở lại! Anh siết chặt cổ áo khoác màu cà phê, nhìn thành phố xa lạ mà quen thuộc trước mặt, nhớ lại chuyện mười năm về trước, trong lòng không khỏi phiền muộn. Khi đó, bản thân anh chỉ là một thanh niên thiếu hiểu biết, mặc dù được người nhà họ Thẩm nhận làm con nuôi từ nhỏ, nhưng bố mẹ nuôi và em gái đều đối xử với anh rất tốt, cuộc sống rất êm đềm. Anh đem lòng yêu mối tình đầu Vân Vũ Tuệ, sau khi hai người ăn trái cấm khiến cô mang thai, bị người nhà ngăn cấm, mãi không có cách nào gặp lại Trần Thái Nhật. Trước sức ép quá lớn của nhà họ Vân, Vân Vũ Tuệ đã sinh đứa bé ra. Lúc Trần Thái Nhật biết tin mình được làm bố, anh hạnh phúc đến mức phát điên lên được! Tuy nhiên, tin tức ngày hôm sau đã mang đến cơn ác mộng vĩnh hằng. Trên đường đến nhà họ Vân, Trần Thái Nhật đột nhiên bị bắt cóc, hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình ở trong căn phòng lạ, cuối cùng cũng gặp lại Vân Vũ Tuệ - người anh yêu sâu đậm. Một... xác chết lạnh ngắt. Khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp tựa như một tiên nữ, nhưng chỉ còn lại cái xác không hồn. Ngay sau đó, một nhóm người bất ngờ lao vào, chụp ảnh và quay phim lia lịa, biến căn phòng đó thành hiện trường vụ án. Còn Trần Thái Nhật lại trở thành tội phạm giết chết Vân Vũ Tuệ, vì yêu mà sinh hận. Từ niềm vui lớn bỗng biến thành nỗi bi thương, bản thân bị hãm hại bởi kẻ thù không rõ danh tính, trở thành tội phạm giết người chỉ sau một đêm! Đây hoàn toàn là một âm mưu. Nhưng không ai có thể biện minh cho Trần Thái Nhật. Nhà họ Vân nhận xác con gái, đưa theo đứa con của Trần Thái Nhật, chuyển nhà đi nơi khác. Từ đó, bố mẹ nuôi của anh và nhà họ Thẩm phải mang tiếng xấu là gia đình tội phạm, mãi không thể ngóc đầu lên được Về phần Trần Thái Nhật, vì năm đó tuổi anh còn trẻ nên bị kết án mười năm tù. Người yêu đã chết, nhà họ Vân biến mất, anh thân bại danh liệt. Trần Thái Nhật cho rằng cuộc đời mình vậy coi như chấm hết. Tuy nhiên, sau một lần khám sức khỏe ở trong tù, nền tảng thể lực vượt trội đã khiến số phận anh một lần nữa xuất hiện kỳ tích. Trần Thái Nhật đã có một cơ hội chuộc lỗi, mặc dù xác suất tử vong cao tới chín mươi chín phần trăm. Tất cả mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ tổ chức thần bí âm thầm bảo vệ Cửu Châu – Hội Trường Thành. Dùng xương máu của các anh em để bảo vệ Cửu Châu trường tồn mãi mãi! Hội Trường Thành đóng quân tại bốn vùng Đông Tây Nam Bắc ở biên giới Hoa Quốc, nhằm ngăn chặn tử sĩ và lính đặc chủng do nước khác huấn luyện tấn công vào trong nước. Đối thủ đều là những binh lính tinh anh có tài năng thiên bẩm của thế lực thù địch, mỗi người đều có thể chặn đứng hàng trăm người trong mưa bom bão đạn, thậm chí một vài người còn có sức mạnh võ thuật khủng khiếp, có thể chém đầu chỉ huy địch trong một đội quân mười nghìn người! Nếu kẻ thù như vậy lẻn vào trong nước thì sức tàn phá mà nó gây ra là không thể tưởng tượng được. Trong Hội Trường Thành của Hoa Quốc có tới hàng nghìn anh hùng vô danh chết mỗi năm vì chiến đấu chống lại kẻ thù! Máu của anh hùng biến thành đất đỏ, thi thể hòa cùng đất trời tạo thành Trường Thành! Trần Thái Nhật gia nhập Hội Trường Thành, dựa vào tài năng thiên phú và quyết tâm sống đến cùng, anh đã nhanh chóng trở thành cơn ác mộng của kẻ thù. Trong vòng một năm, lưỡi dao của anh đã giết chết hàng trăm tên lính liều mạng. Trong vòng hai năm, anh tập kích vùng ngoài biên giới, không dưới bốn mươi binh lính cấp S của thế lực thù địch đã bị anh chém đầu. Trong năm năm, anh đảm nhận chức vụ người đứng đầu Hội Trường Thành ở phía Tây và trở thành Đại thống lĩnh trẻ tuổi nhất. Trong tám năm, biên giới phía Tây Hoa Quốc đã trở thành khu vực cấm của các thế lực thù địch. Trần Thái Nhật đã ban hành sát lệnh ở phía Tây, bất cứ tử sĩ nào dám lẻn vào biên giới thì sẽ bị giết trong vòng sáu giờ! Mười nghìn tử sĩ tinh anh đã bị Trần Thái Nhật dẫn quân đánh bại từng tên một, không tên nào lọt lưới. Điều đáng sợ hơn là thương vong trong trận chiến phía Tây của Hội Trường Thành từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ một con số! Chỉ dựa vào sức mạnh một người và lực lượng của một bộ phận đã đủ để bảo vệ một phương của đất nước. Quá mạnh mẽ! Đây là một chiến công chưa từng có kể từ khi thành lập Hoa Quốc! Người bảo vệ hòa bình, chiến thần mạnh nhất Hoa Quốc, anh xứng đáng với điều đó. Những lãnh đạo cấp cao ở Hoa Quốc biết rõ nội tình đều gọi Trần Thái Nhật với một danh xưng là Thần Nhật Thái. Nhân tài của Hoa Quốc vậy mà lại sinh ra ở một thành phố nhỏ bé như An Thành, e rằng sẽ khiến nhiều người kinh ngạc. "Chủ nhân, đây là quê hương của anh à?" Một người phụ nữ có thân hình bốc lửa, mặc chiếc áo khoác da đen bó sát, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đi theo Trần Thái Nhật, đặt câu hỏi với giọng điệu mơ hồ khó hiểu. "Tề Vũ, tôi đã nói rồi, bắt đầu từ hôm nay, hãy gọi tôi là ông chủ”. Người đẹp ngoan ngoãn gật đầu. Tề Vũ là nữ chiến binh thiên phú hàng đầu ở Hoa Quốc, đồng thời cũng là đội trưởng của tiểu đội Tiểu Vũ - thành viên của Tứ đại Vương Bài trong Hội Trường Thành ở khu vực phía Tây. Là một chiến binh tinh anh, Tề Vũ sở hữu thể chất và khả năng chiến đấu vượt xa giới hạn của con người, cô có thể giết chết một con bò rừng hung bạo chỉ bằng một cú đấm! Sau khi biên giới phía tây của Hoa Quốc trở thành khu vực cấm của kẻ địch, nhận được sự phê chuẩn, Trần Thái Nhật liền trở về nhà đợi lệnh. Tề Vũ vừa là vệ sĩ vừa là thư ký riêng, chịu trách nhiệm giúp Trần Thái Nhật giải quyết mọi công việc. "Ông chủ, chúng ta đi đâu bây giờ?" Trần Thái Nhật cũng đang suy nghĩ. Dựa vào công lao của mình, ở khắp Hoa Quốc này, Thần Nhật Thái đi đến đâu cũng giống như sự xuất hiện của hoàng đế. Sau khi thu thập thông tin vụ án Vân Vũ Tuệ, anh đã nắm được một manh mối sơ lược. Kẻ trực tiếp hãm hại Trần Thái Nhật rất có khả năng là gia tộc giàu có lớn mạnh nhất An Thành – nhà họ Lâm. Còn lý do là gì thì chẳng ai biết được. Chứng cứ cũng không có. Nợ thì vẫn phải tính rõ ràng. Nhưng điều quan trọng nhất là phải tìm ra được chân tướng sự việc năm đó. Một tin tức khác cũng khiến Trần Thái Nhật không thể không chú ý đến. Con cưng của bố mẹ nuôi nhà họ Thẩm, Thẩm Mộng Hàm – cô em gái từ nhỏ lớn lên cùng anh sắp đính hôn! Đối tượng của lễ đính hôn là Lôi Bác – cậu chủ nhà họ Lôi giàu có ở An Thành, hôm nay cũng là ngày nhà họ Lôi tổ chức tiệc đính hôn. Trần Thái Nhật rất biết ơn nhà họ Thẩm. Sau khi anh xảy ra chuyện, họ còn móc nối các mối quan hệ xung quanh, hi vọng có thể giảm nhẹ án cho anh. Hơn nữa, Trần Thái Nhật hoàn toàn có thể hình dung ra gia đình của một "kẻ sát nhân" sẽ phải chịu những ánh mắt xem thường như thế nào. Anh nhất định phải đến tham dự lễ đính hôn của em gái. Tặng cho cô ấy một món quà lớn và những lời chúc phúc, đây cũng là sự bù đắp của anh trai dành cho em gái. E rằng bố mẹ nuôi vẫn tưởng rằng anh đang chịu án ở một nơi nào đó. "Đi, đến nhà họ Lôi trước”. ... Biệt thự của nhà họ Lôi nằm ở khu nhà giàu ở phía Đông thành phố An Thành. Biệt thự đơn lập, xây dựng theo phong cách Châu Âu, trang trí xa hoa lộng lẫy. Tiếng huyên náo trong sân vang vọng ra bên ngoài, rất nhiều khách mời, vô cùng náo nhiệt. Trần Thái Nhật dẫn theo Tề Vũ tò mò như một đứa trẻ, bước qua ngưỡng cửa và bước thẳng vào sân. Một bàn tiếp khách được đặt ở cửa ra vào, vô số khách mời đến tặng quà nối dài không dứt, xếp thành một hàng dài trước cửa. Là một gia đình giàu có ở An Thành, hiển nhiên nhà họ Lôi có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng, đám người này e rằng đều đến để tạo dựng mối quan hệ. Một nhân viên cao lớn, râu ria xồm xoàm dẫn theo mấy nhân viên bảo vệ đứng bàn tiếp khách làm nhiệm vụ nhận quà và tiền mừng, lúc thấy Trần Thái Nhật bước vào, hắn cau mày quát lớn. "Tao là Lôi Kiến, em họ của chú rể, hai người tới đây dự tiệc sao?" "Đúng vậy”. "Mày là bạn bè người thân của nhà nào?" "Họ hàng nhà họ Thẩm, đến để chúc mừng”. Vừa nghe thấy "nhà họ Thẩm", gương mặt Lôi Kiến nở một nụ cười chế giễu. "Hóa ra là người đến trèo cao, hôm nay nhà họ Lôi mở tiệc đãi khách, nhà họ Thẩm chỉ làm phông nền, những người thân không liên quan thì không được phép vào”. Trần Thái Nhật nhướng mày. "Hai người kết hôn, vậy mà lại không cho người thân vào chúc mừng sao?” Lôi Kiến lắc đầu, giọng điệu đầy vẻ khinh thường. "Tao nghĩ mày đừng giả vờ nữa, loại chuột nhắt qua đường như nhà họ Thẩm nếu như không phải có cô con gái xinh đẹp được cậu chủ nhà bọn tao yêu thích thì làm gì có ngày được trở mình chứ”. "Bây giờ mọi người đều biết nhà họ Thẩm leo lên cành cao nhờ cô con gái, đám người thân ai nấy đều nhao nhao đến đây ăn chùa uống chùa, nhà họ Lôi bọn tao không dễ bị lợi dụng như vậy đâu”. Trần Thái Nhật liếc xéo bộ dạng trông mặt mà bắt hình dong của đối phương, bình thản nói. "Nếu tôi nhất quyết muốn vào thì sao?" Đối phương quan sát đánh giá Trần Thái Nhật một lượt, rồi nói với vẻ mắt chó coi thường người khác. "Thằng ranh, tao thấy mày cũng đến đây để xin một bát cơm thôi, đừng để bị đuổi mà nhục nhã. Trừ khi mày có thể đưa ra đây một phần quà lớn, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ đuổi cổ mày ra ngoài, đến lúc đó sẽ xấu mặt nhà họ Thẩm lắm đấy!” Trong bữa tiệc đính hôn, nếu người thân của một gia đình nào đó cư xử không đúng mực sẽ khiến nhà đó bị mất mặt, cứ xông thẳng vào thì chắc chắn không thể được. "Ồ? Vậy thế nào mới được coi là một phần quà lớn?” "Hừ, ít nhất là mười nghìn tệ, bị dọa sợ rồi chứ gì!” Bên phía bàn đón khách ồn ào náo nhiệt thu hút rất nhiều khách mời đến chúc mừng dừng lại hóng hớt, không ít người chỉ trỏ Trần Thái Nhật. "Hóa ra đây là đám người thân nghèo hèn của nhà họ Thẩm”. "Còn muốn lợi dụng sơ hở để lẻn vào bữa tiệc, mặt mũi đẹp trai thì có tác dụng quái gì chứ, đi tay không đến đây, ngay cả hộp quà cũng không mang theo”. "Chẳng hiểu quy tắc gì hết, nhà họ Lôi có thể xem trọng nhà họ Thẩm đúng là may mắn của bọn họ”. "Không cùng đẳng cấp, nhà họ Lôi là một gia tộc lớn, còn nhà họ Thẩm chỉ là một gia đình bên đường, không thể so sánh được”. "Mười nghìn tệ ư, theo tôi thấy ngay cả một tệ hắn cũng chẳng móc ra được đâu”. Hôm nay nhà họ Lôi làm chủ, khách mời hầu hết đều là người thân hoặc đối tác làm ăn của nhà họ Lôi, bọn họ đều chẳng xem một gia đình bình thường như nhà họ Thẩm ra gì. Lôi Kiến thấy Trần Thái Nhật không trả lời, còn tưởng rằng anh đã bị dọa sợ, hắn dương dương đắc ý nói. "Sao hả? Mày lấy tiền ra, lấy tiền ra đây đi xem nào? Có bản lĩnh thì mày lấy tiền mừng mười nghìn tệ ra, nếu không thì mau cút đi, không có tiền là không có tiền, còn giả bộ ra oai gì chứ?” Mọi người xung quanh cười phá lên. Lôi Kiến nhìn thấy có người ủng hộ mình nên càng đắc ý hơn, khuôn mặt đỏ bừng, vuốt bộ râu ngược lên, cứ như thể bản thân hắn đột nhiên trở thành nhân vật trung tâm của nhà họ Lôi. "Ha ha, thằng ranh, đừng nói là tao không cho mày cơ hội, mày dám đặt cược không? Nếu mày có thể lấy ra món quà mừng hơn mười nghìn tệ thì tao sẽ quỳ xuống và dập đầu với mày ba cái! Nếu không, thì mày phải gọi tao một tiếng ông nội trước mặt tất cả mọi người!" Ngoài sảnh tiệc càng thêm náo nhiệt, mọi người nhìn Trần Thái Nhật và Tề Vũ mặc quần áo bình thường, nhao nhao bàn tán. "Gọi đi! Mau gọi đi!" "Nhà họ Lôi là nơi mà mày có thể đến sao?” "Muốn lợi dụng chiếm hời thì phải làm cháu trai của người ta!” Mọi người đứng hóng hớt cũng không ngại làm to chuyện. Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm đến sự ồn ào huyên náo xung quanh, anh nở một nụ cười nhạt. "Hóa ra cậu thích dùng cách này để nói chuyện với tôi, cũng không tệ, thú vị đấy”. Dứt lời, anh quay sang nói với Tề Vũ đang ngó nghiêng xung quanh. "Đi, lấy món binh khí mà tổ chức từng khen thưởng mang đến đây”. “Hả?”, Tề Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: "Chơi đùa chút thôi cũng không phải đánh nhau, lấy cái đó đến đây làm gì vậy?” "Nhanh lên”. Tề Vũ lè lưỡi, bộ dạng sợ Trần Thái Nhật tức giận, cô bước dài chân, vội vàng chạy ra ngoài. Chưa đến một phút sau, Tề Vũ mang theo một cái hộp vải nhung màu đen bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Dường như có thứ gì đó nặng trĩu trong đó. Tất cả mọi người đều vươn cổ, muốn nhìn xem Trần Thái Nhật muốn làm gì. Tề Vũ chủ động mở hộp. "Ôi trời! Muốn quay phim sao?" Chiếc hộp vừa mở ra, ánh sáng chợt lóe lên, mọi người rối rít phát ra tiếng ồ kinh ngạc. Bên trong hộp, không phải đồng hồ nổi tiếng hay trang sức. Mà là một thanh kiếm dày thủ công có tạo hình theo phong cách cổ xưa, màu đỏ và không có vỏ kiếm! Trông có vẻ nặng mấy chục cân. Tạo hình tuyệt đẹp, sự phản chiếu màu vàng chói khiến người khác khó nhìn thẳng vào nó. Lưỡi kiếm sắc bén, hoa văn trang trọng, tao nhã, rất giống hình dáng kiếm của Bảo Việt Vương nước Viêm Hạ, mặc dù là vũ khí nhưng rõ ràng nó được dùng làm quà tặng hoặc là vật để thực hiện nghi lễ lớn, chạm khắc tinh tế, mang đúng dáng vẻ của một tác phẩm nghệ thuật. Trần Thái Nhật cầm kiếm lên, rồi đập xuống bàn. Keng! Lôi Kiến bị dọa sợ giật nảy mình trước tiếng động lớn. "Làm cái gì vậy hả, thanh kiếm rách nát này thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?” Trần Thái Nhật không đáp lời, anh thản nhiên dùng móng tay quẹt nhẹ vào thanh kiếm. Mọi người yên lặng vài giây. Đột nhiên, một người phụ nữ đứng hóng hớt xung quanh thốt lên với giọng điệu run rẩy. "Thanh kiếm này... hình như làm bằng vàng!" Mời các bạn mượn đọc sách Chiến Thần Ngày Trở Lại của tác giả Mạt Bắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học
Sau khi An Lương thi đại học xong thì nhận được hệ thống, chính thức bước vào đỉnh phong nhân sinh. *** Năm 2019, ngày công bố thành tích thi đại học của thành phố Thịnh Khánh. Tại khu dân cư Thiên Hồ, có một thanh niên đang kiểm tra tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, trong đó là kết quả thi đại học của cậu ta. ...... An Lương: Ngữ văn: 91 Toán học: 90 Tiếng Anh: 110 Khoa học tự nhiên: 132 Tổng điểm: 423 ...... An Lương nhìn điểm số, cậu lập tức biết mình lành ít dữ nhiều rồi. Mặc dù điểm số này so trên không đủ, so dưới có thừa nhưng tối đa cũng chỉ có thể vào trường tỉnh. ‘Tinh! Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã tải xong!’ Trong đầu An Lương đột nhiên xuất hiện một tiếng nhắc nhở. Vẻ mặt An Lương trầm tĩnh, bởi sau khi thi đại học, cậu đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết mạng, hiển nhiên đã từng thấy qua tình huống như hiện tại. ‘Hệ thống?’ An Lương thử nói thầm. ‘Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẵn sàng phục vụ cho ngài!’ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đáp lại. ‘Chúc mừng ký chủ đạt được lời chúc phúc của vận mệnh!’ ‘Mỗi giây ký chủ tồn tại có thể thu được 0.1 tệ.’ Mặc dù điểm toán của An Lương chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn, nhưng cậu ta vẫn có thể dễ dàng tính ra một phần trọng lượng của lời chúc phúc này. Mỗi một giây thu được 0.1 tệ, một phút chính là 6 tệ, một giờ là 360 tệ, một ngày là 8640 tệ, một tháng là 259.200 tệ, lương một năm trực tiếp hơn 3.000.000. Một phần chúc phúc này mang ý nghĩa An Lương vượt qua 99% người! Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hiện ra nhiều tin tức hơn trong đầu An Lương. ...... Ký chủ: An Lương Đẳng cấp: Lv1 Chúc phúc: 0.1 tệ/giây Kinh nghiệm: 0/100.000 Nhan trị: 70 ...... An Lương nhíu mày, vóc người hắn cao gầy, một chàng trai đẹp mày kiếm mắt sáng, giá trị nhan sắc lại chỉ có 70 điểm? Trước khi An Lương ngẫm nghĩ, điện thoại lại phát ra tiếng nhắc nhở, có người @All trong nhóm QQ của lớp, An Lương mở nhóm QQ của lớp ra để kiểm tra tình hình. Trong nhóm QQ của lớp 12/6, lớp trưởng Hà Tư Minh đang @All, hắn ta là một trong những người quản lý của nhóm cho nên có thể @All. Hà Tư Minh: ‘Các bạn học, hôm nay công bố thành tích thi đại học, thi đậu cần chúc mừng, thi không như ý cần phát tiết, tôi đề nghị tối nay tụ hợp tại quán lẩu Đào Nguyên một chút.’ Khuất Ba: ‘Tán thành! Lần này tôi phát huy vượt xa bình thường, lúc thi thử đợt hai và đợt ba đều chỉ được khoảng 550 điểm, lần thi đại học này lại có thể vọt tới 601 điểm, tôi muốn ăn mừng một chút!’ Lý Khôn: ‘Tán thành! Lần này tôi thi rớt, bình thường đều có thể đạt 500 điểm, vậy mà lần này lại chỉ có 462 điểm, xem ra chỉ có thể học trường tỉnh, hôm nay tôi muốn mượn rượu giải sầu.’ Tôn Phỉ Phỉ: ‘Môi trường ở quán lẩu Đào Nguyên cũng được, mình có thể tham gia.’ Lý Lệ: ‘Tham gia +1’ Chu Khang: ‘@Lý Tịch Nhan: Nữ thần có tham gia không?’ Lý Tịch Nhan là nữ thần, học bá được toàn bộ học sinh nam lớp 12/6 công nhận, không chỉ được thành tích tốt, dáng dấp còn thanh thuần đáng yêu, chiều cao 1m68, lại thêm bộ ngực cỡ B vượt qua độ tuổi, quả thực đúng là gian lận. Câu hỏi của Chu Khang đúng với tiếng lòng tất cả các học sinh nam lớp 12/6, bao gồm cả An Lương ở bên trong! Đối với kiểu nữ thần như Lý Tịch Nhan, trong lòng An Lương hiển nhiên có hảo cảm, nhưng lúc còn ở trường, An Lương cũng chỉ là một học sinh nam rất rất rất bình thường, thành tích trung bình, mặc dù dáng dấp hơi đẹp trai, nhưng cách với đẹp trai đến mức phạm tội vẫn còn một khoảng nhất định. Cho nên quan hệ giữa An Lương với Lý Tịch Nhan cũng chỉ dừng ở quan hệ bạn học. Lý Tịch Nhan: ‘@An Lương: Bạn học An Lương, cậu có đi không?’ An Lương luôn luôn âm thầm quan sát, như đã kể bên trên, quan hệ giữa cậu và Lý Tịch Nhan cũng chỉ vẻn vẹn là bạn học, đột nhiên Lý Tịch Nhan lại @ mình, hơn nữa còn hỏi thăm cậu có đi hay không, đây là cái tình huống gì? Hà Tư Minh thấy Lý Tịch Nhan @An Lương, lập tức ghen tuông, trong lớp 12/6, ai cũng biết cậu ta thích Lý Tịch Nhan. Hơn nữa trong lớp 12/6, thành tích cậu ta tốt, điều kiện gia đình cũng tốt, dưới tình huống như vậy, cậu ta đơn phương xem Lý Tịch Nhan như bạn gái của mình. Hà Tư Minh: ‘@An Lương: Cậu thi được bao nhiêu điểm?’ Khuất Ba là đàn em của Tư Minh, thấy Hà Tư Minh chuẩn bị giẫm An Lương thì lập tức hùa theo. Khuất Ba: ‘Dựa theo thành tích thi thử của An Lương, chỉ sợ sẽ không vượt qua 450 điểm?’ Trên thực tế, đúng là thành tích thi của An Lương không vượt qua 450 điểm, thi thử trước đó đúng là rất có khả năng tham khảo. Lý Khôn: ‘@An Lương: tụ họp ăn uống, tham gia không?’ An Lương lật lại cuộc trò chuyện trước kia, Hà Tư Minh từng khoe khoang một lần ở trong nhóm, cậu ta được 626 điểm, có thể nói là phát huy vượt bậc, thành tích này hơn An Lương 203 điểm, một khi An Lương tham gia, e rằng Hà Tư Minh lại muốn khoe khoang đủ kiểu… ‘Tinh!’ ‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Họp lớp cấp ba.’ ‘Lựa chọn một: Ký chủ tham gia họp lớp cấp ba sẽ thu được một chiếc Porsche 911 Turbo s3.8T cùng kỹ thuật lái xe【 Cấp Tinh Thông 】.’ ‘Lựa chọn hai: Ký chủ từ chối tham gia họp lớp, sẽ thu được danh hiệu【 Ninja rùa 】.’ ‘Ghi chú một: Ban thưởng của hệ thống đều có nguồn gốc từ các loại đầu tư thị trường tài chính, thuộc về tài chính hợp pháp, không thể điều tra, sẽ không tạo ra bất kỳ nguy hiểm nào từ luật pháp hay tài chính.’ ‘Ghi chú hai: Kỹ thuật lái xe sẽ được chuyển qua ký ức và có được sự giúp đỡ từ cơ bắp giải, đồng thời giải quyết tính hợp pháp và xác thực của giấy phép lái xe từ mức độ nhân quả, xin ký chủ yên tâm sử dụng.’ Dạng lựa chọn thế này còn cần cân nhắc sao? ‘Lựa chọn một!’ An Lương đáp lại trong lòng. Mời các bạn đón đọc Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học của tác giả Bạch Ma Hải.
Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ
Một trận tai nạn xe cộ để Hạ Thiên thu được thấu thị công năng, từ đây hắn bước lên một đầu không giống bình thường con đường. Chơi bóng rổ? Một cái chọn năm cái. Cờ vây danh thủ quốc gia? Nhường ngươi ba viên tử. Giám bảo, ta có có thể xem thấu hết thảy mắt Thấu Thị. Không, lão tử chính là toàn năng. ❂ Địa Cầu ❂ Hoàng cấp - Huyền cấp - Địa cấp - Thiên cấp ❂ Linh Giới ❂ Thiên cấp: nhất đỉnh => cửu đỉnh Giới lực lượng đo: nhất trọng=> cửu trọng Thiên Vương cấp - Nguyên cấp - Tử cấp ❂ Thiên Nguyên đại lục ❂ nhất giai =>cửu giai ( hạ cấp - trung cấp - thượng cấp) ✯ Tử cấp, Lam cấp, Thanh cấp, Lục cấp, Hoàng cấp, Cam cấp, Hồng cấp (P/s: Của 1 độc giả đăng bên phần trích đoạn) Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ! *** Hạ Thiên nằm tại trên giường bệnh, hắn cảm giác mình tựa như là đang nằm mơ đồng dạng, đây là một cái mộng đẹp, đứng trước mặt một cái nữ y tá, xuyên thấu qua nữ y tá áo khoác trắng, bên trong là màu xanh ngắn tay, màu đen viền ren áo ngực có thể thấy rõ ràng, màu trắng liên thể tất chân, màu hồng hello kitty đồ lót. Đối với Hạ Thiên cái này tiểu xử nam đến nói đây tuyệt đối là một cái mộng xuân không thể nghi ngờ. “A? Ngươi đã tỉnh.” Nữ y tá kiểm tra qua dụng cụ bên trên số lượng về sau quay đầu vừa hay nhìn thấy Hạ Thiên cái kia trắng trợn ánh mắt, nàng cảm giác được Hạ Thiên hai con ngươi thật giống như có thể đem mình hết thảy đều xem thấu đồng dạng. Hạ Thiên còn không có từ trong mộng đẹp khôi phục lại, cũng không có đáp lời, mà là tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Nữ y tá cảm giác mười phần không được tự nhiên, vội vàng rời đi phòng bệnh, một bên hô: “Lý thầy thuốc, Lý thầy thuốc! Gia hộ bên trong phòng bệnh bệnh nhân tỉnh.” “Đi như thế nào? Chớ đi a.” Hạ Thiên trực tiếp ngồi dậy, đúng lúc này, trên người hắn truyền đến đau đớn một hồi. Đến cùng là chuyện gì xảy ra, Hạ Thiên cúi đầu nhìn xem trên người mình, đâu đâu cũng có băng vải, hơn nữa còn có mấy chỗ bị khâu lại vết thương, toàn thân trên dưới đều là tổn thương, mà lại trên tay còn đánh lấy truyền nước. “Đau quá a, ta không phải đang nằm mơ, như vậy vừa rồi đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì ta có thể nhìn thấy cái kia y tá trong quần áo mặc chính là cái gì.” Hạ Thiên ngay tại nghi ngờ thời điểm, cổng đột nhiên vào một nam một nữ, một nam một nữ này tất cả đều là nửa thân trần ở trước mặt hắn, không dám tin vào hai mắt của mình, Hạ Thiên dùng sức hai mắt nhắm lại lần nữa mở ra, lần này nhìn thấy lại là hai người đều là một thân màu trắng chỉnh tề áo dài. “Chẳng lẽ là ảo giác?” Hạ Thiên muốn thử một chút có phải là đang nằm mơ, đúng lúc này vừa rồi tràng cảnh xuất hiện lần nữa, hai người lần nữa nửa thân trần xuất hiện ở Hạ Thiên trước mặt. “Thứ này lại có thể là thật.” Hạ Thiên trong lòng vừa mừng vừa sợ, đúng lúc này trong đầu xuất hiện một cỗ cảm giác hôn mê, kém chút ngã xuống. “Ai bảo ngươi ngồi xuống? Trên người ngươi tuyến còn không có tháo ra, không cho phép loạn động.” Lý thầy thuốc bất mãn nhìn xem Hạ Thiên, hắn là trong bệnh viện uy tín lâu năm thầy thuốc, cái phòng bệnh này bên trong bệnh nhân tình huống không giống, là trong bệnh viện lãnh đạo cố ý đã phân phó phải thật tốt chiếu khán.   Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ của tác giả Hoa Đô Đại Thiếu .
Vạn Tộc Chi Kiếp
Ta là kiếp nạn của chư thiên vạn tộc! Cảnh giới: Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch, Đằng Không, Lăng Vân... ------ Tác phẩm mới toanh của Lão Ưng Cật Tiểu Kê (tác giả của những hit đình đám như Toàn Cầu Cao Võ, Trọng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn) đã chính thức ra mắt và hiện đang có mặt trong top đầu tất cả các bản xếp hạng của Qidian, rất mong được đông đảo bằng hữu ủng hộ ♥️ Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch)! *** Đại Hạ phủ, Nam Nguyên thành. Tô gia. Tô Vũ vào trong nhà liền nghe thấy mùi thức ăn thơm phức, hắn vứt túi xách qua một bên, đi đến trước bàn ăn, tiện tay bốc một khối thịt kho tàu lên ném vào trong miệng. Tô Vũ vừa nhai chóp chép, vừa hét về hướng phòng bếp, ngữ điệu hàm hồ nói: "Cha, ngày mai đổi món canh khác đi, ngày nào cũng ăn thịt đến phát ngán luôn rồi." "Có ăn là tốt rồi, lại còn kén chọn!" Trong phòng bếp lại truyền đến âm thanh Tô Long phàn nàn, "Ngươi coi lại bản thân mình đi, năm nay cũng đã mười tám, lúc nào mới có thể học được cách tự chiếu cố chính mình? Lão tử vừa làm cha lại vừa làm mẹ, chăm sóc cho ngươi nhiều năm như vậy, cũng phải tới lúc cho ta nghỉ ngơi đi chứ." Tô Vũ nuốt trọng miếng thịt kho tàu xuống, cười ha hả nói: "Cha, tay nghề của cha là tốt nhất, không khác gì đầu bếp nhà hàng, thật ra con cũng rất muốn xuống bếp, nhưng vấn đề là con không biết nấu ăn!" Tô Long cười ha ha mấy tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng y cũng không than phiền gì đứa con này nữa. Rất nhanh, Tô Long liền bưng thêm một đĩa thức ăn đi ra, trên người còn đang mặc một bộ tạp dề. Một người đàn ông cao gần một mét chín, thân thể cao to khôi ngô, thế nhưng trên người lại treo một cái tạp dề nhỏ xíu, bó sát, thoạt nhìn phá lệ buồn cười. Tô Vũ mỗi lần trông thấy đều nhắc tới việc này, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, "Cha, cha không thể đổi một cái tạp dề khác lớn hơn hay sao? Nhà ta lại không thiếu tiền mua một bộ tạp dề!" "Ngươi thì biết cái gì!" Tô Long không thèm để ý, đặt đĩa thức ăn lên bàn, cũng không trút bỏ tạp dề, y ngồi xuống ghế, vừa xới cơm vừa nhân tiện nói: "Ăn cơm đi! Có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó, vả lại cái tạp dề vẫn còn mới. . ." "Lời này cha nói ba năm nay rồi!" Tô Vũ trợn trắng mắt, ba năm trước đây ngài nói nó còn mới thì ta chịu, nhưng ba năm sau vẫn là những lời này, có lẽ cũng chỉ có mỗi lão nhân gia ngài là dám không đỏ mắt nói xạo như thế. Tô Long vẫn không thèm để ý, ngồi xuống liền ăn, ăn như hổ đói, tốc độ cực nhanh. Tô Vũ sớm đã tạo thành thói quen, hắn cũng cầm chén lên, vừa và cơm vào miệng lại vừa buôn chuyện: "Cha, tiền tuyến lại có chiến tranh đúng không? Lúc con về tới dưới lầu thì thấy có xe của quân đội đang đi trưng binh, không nghĩ tới đã trưng binh tới cư xá nhà chúng ta luôn rồi. Cũng không biết là nhà ai. . ." Động tác ăn cơm của Tô Long thoáng chậm lại, sau đó y liền hạ bát đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của tất cả mọi người! Nghe giọng điệu này của ngươi, có phải ngươi cảm thấy việc tham gia quân ngũ là không tốt có phải không?" "Không!" Tô Vũ vội vàng phủ nhận, cha hắn chính là lính giải ngũ, không thể nói năng lung tung về vấn đề quốc gia ở trước mặt y, bằng không một chưởng của lão nhân gia cũng thừa sức đánh cho hắn té sấp. Tô Long khẽ hừ một tiếng, lúc này mới bưng bát đũa lên tiếp tục ăn cơm. Tô Long ngẫm nghĩ một lát, ngữ khí có chút biến hóa, trầm giọng nói với con mình: "A Vũ, tiền tuyến lại rung chuyển rồi, các binh đoàn một lần nữa lại tuyên bố lệnh triệu tập! Vừa kêu gọi tân binh nhập ngũ, vừa triệu hồi lão binh trở về. . ." Động tác gắp thức ăn của Tô Vũ hơi chậm lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, cau mày nói: "Cha, việc này thì có quan hệ gì với nhà chúng ta? Cha cũng đã xuất ngũ 18 năm rồi, con thì vừa mới trưởng thành, vả lại con đã đăng ký thi vào cao đẳng học phủ, dù có trưng binh thì cũng không tới lượt cha con mình. . ." "18 năm sao?" Tô Long nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Đúng vậy, đã 18 năm rồi. "Xuất ngũ 18 năm, lệnh triệu tập lão binh trở về của Trấn Ma quân cũng đã kêu gọi lần thứ năm rồi. Mà phàm là những người trên 50 tuổi thì sẽ không còn nằm trong phạm vi được triệu tập nữa." “Bốn lần triệu tập trước đây, bởi vì ngươi còn nhỏ, cha lo lắng cho ngươi không có ai chiếu cố cho nên đều không đi." Sắc mặt Tô Vũ lập tức biến đổi, "Cha, nhà chúng ta không cần đi mà, đây là chính sách quốc gia cho phép!" "Đúng, là chính sách quốc gia cho phép!" Tô Long nhếch miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử, "Cho nên mấy năm trước ta mới không đi, suốt 18 năm qua ta đã nhìn thấy lệnh điều động những 4 lần, nhưng ta đều không đi! Nhưng hôm nay con trai của ta đã trưởng thành! 18 tuổi rồi!" "Cha!" Vẻ mặt Tô Vũ dại ra, "Rốt cuộc cha muốn nói cái gì?" "Ngươi biết cha muốn nói cái gì." Tô Long nhìn về phía nhi tử, thoải mái cười nói: "18 năm trước, cha ngươi mặc dù vô dụng, nhưng tốt xấu gì thì cũng là một tiểu đội trưởng ở Trấn Ma quân, quản lý tiểu đội 30 người." "Khi đó mẹ ngươi sắp sinh ngươi, ta liền xin phép nghỉ trở về, nào biết được. . . ngươi vừa ra đời thì mẹ ngươi cứ như vậy mà đi. Trong nhà cũng không có lão nhân chiếu cố, ta thật sự không thể quay lại chiến trường. . ." "Không có cách nào khác, ta đành phải giải ngũ!" Tô Long mỉm cười đầy cay đắng, "Thời điểm ta rời khỏi Trấn Ma quân, nguyên cả một đội huynh đệ, không có một người đến tiễn ta! Không phải vì bọn họ ghét bỏ gì, hay là ước sao ta chóng đi, mà là vì họ sợ ta nhịn không được lại chạy trở về!" "18 năm, không ai liên hệ với ta, bọn họ đều sợ ta sẽ đòi trở về, ta nằm mơ cũng thường mơ thấy cảnh bọn hắn đang gào thét tên ta, bảo ta cứ yên lòng ở nhà chăm con đi. . ." "30 người, ta mới rời khỏi một năm, vậy mà 9 huynh đệ đã chết trận . . ." Hốc mắt Tô Long đỏ ửng, "Ta rất áy náy, cho nên ta không dám nghe ngóng thêm nữa, cũng không dám liên hệ với ai để hỏi về 21 huynh đệ còn lại. Bốn lần điều động trước đây, ta đều không báo danh, nhưng bây giờ… A Vũ, cha nghĩ kỹ rồi, cho dù có chết thì ta cũng phải chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, lão tử của ngươi... không muốn chết già ở nhà như này!" Tô Vũ trầm mặc. Hắn đã sớm biết phụ thân vẫn muốn xông pha nơi tiền tuyến, vẫn muốn sát cánh bên các lão huynh đệ của y. Năm đó nếu không phải mẫu thân khó sinh qua đời, phụ thân hắn sẽ không đời nào xuất ngũ, rời khỏi Trấn Ma quân. Nhưng hắn cho rằng đã nhiều năm như vậy trôi qua, có lẽ phụ thân đã buông được chấp niệm này xuống. Nào ngờ hôm nay y lại nói cho hắn biết, y vẫn chưa bao giờ buông bỏ được! "Cha. . ." Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, "Tiền tuyến rung chuyển, binh sĩ chết trận càng ngày càng nhiều, chắc gì các đồng đội năm xưa của cha vẫn còn ở đó đợi cha? Cha từng đi chiến đấu, cha biết rõ chiến trường khắc nghiệt như thế nào. Con… con còn chưa kết hôn, còn chưa thi đậu cao đẳng học phủ, còn chưa cho cha ôm cháu trai mà. . ." Tô Long phì cười, nói: "Không có việc gì, cha chờ ngươi được! Chẳng lẽ ngươi cho rằng cha trở về đó là đi chịu chết? Lão tử đi là muốn đánh thắng trận kia kìa!" "Cha!" "Tiểu tử, bớt nói nhảm, mau ăn cơm đi!" Tô Long cắt ngang lời nhi tử, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Ăn xong bữa cơm này thì về sau chính ngươi phải tự xuống bếp nấu cơm! Không nấu được thì đi ra ngoài mà ăn, trong thẻ có tiền, mật mã thì ngươi biết rồi." "Dưới lầu vẫn đang chờ ta, ta không thể chậm trễ quá lâu được." "Thi đậu cao đẳng xong thì nhớ phải viết thư nói cho ta biết, ta có thời gian rảnh thì nhất định sẽ hồi âm cho ngươi." "Nếu thi đậu Đại Hạ Văn Minh học phủ, thì xem như tiểu tử ngươi đã cho cha mười phần thể diện. Ta đã từng trao đổi với các lão sư của ngươi, chỉ cần không xảy ra sự cố gì bất thường, ngươi khẳng định thi đậu. Ơn trời, Tô gia ta cuối cùng cũng có một nhân tài!" "Ngươi nói xem, đầu óc ngươi càng lớn lại càng thông minh, lắm lúc lão tử cũng hoài nghi ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta. . . Ha ha, phủi phui cái miệng, ngoại hình của ngươi giống hệt ta lúc còn trẻ, sao có thể không phải là con của ta được?"   Mời các bạn đón đọc Vạn Tộc Chi Kiếp của tác giả Lão Ưng Cật Tiểu Kê.
Vô Địch Hãn Dân
Thôn quả phụ Triệu Tiểu Ninh ngẫu nhiên thu được Thần Nông truyền thừa, từ đây Nhất Phi Trùng Thiên, trở thành người trong Long. Đấu ác bá, cưa gái đẹp, dẫn mọi người đi tới một cái làm giàu đường. *** Ân.     Kết thúc.     Từ lúc truyền xuống tới nay, hết hạn hôm nay, tổng cộng ba mươi bảy nguyệt.     Ba năm linh một tháng.     Khoảng thời gian này chứng kiến ta rất nhiều.     Nàng dâu mang thai.     Sinh ra Nhị nha đầu.     Cùng với tiểu nha đầu bây giờ lập tức liền muốn hai tuổi.     Đương nhiên.     Cũng cho cùng ta rất nhiều.     Mà hết thảy này đều là các anh em cấp cho.     Cảm ơn mọi người dọc theo đường đi làm bạn cùng chống đỡ.     Đồng dạng.     Lăn lộn cũng tin tưởng.     Ba năm nay linh thời gian một tháng cũng bồi tiếp rất nhiều các anh em đã trải qua rất nhiều chuyện.     Lăn lộn lớn nhất hi vọng chính là, một cái nào đó năm một cái nào đó nguyệt một ngày nào đó.     Các ngươi nghe được tiểu Ninh ca ca danh tự này, có thể liên tưởng đến truy quyển sách này lúc ký ức.     Có thể mang bọn ngươi trở về khoảng thời gian này.     Hay là.     Đây chính là tình cảm chứ?     Nếu như là vậy, đây chính là đánh nhau lăn lớn nhất khẳng định.     Chính là thiên hạ không có tiệc không tan, có thể cùng mọi người đi qua thời gian lâu như vậy, thật sự thập phần vinh hạnh.     Có phần huynh đệ nói kết cục không Viên mãn, để lăn lộn một lần nữa viết một cái kết cục.     Kỳ thực dưới cái nhìn của ta.     Đây là kết cục tốt nhất.     Chính như trong lòng mỗi người đều có một cái không giống với Triệu Tiểu Ninh.     Chính như các ngươi vĩnh viễn cũng không biết ta dáng dấp cỡ nào soái.     Kỳ thực.     Hoàn toàn có thể viết ra một chữ cặn kẽ kết cục.     Chỉ bất quá.     Nhỏ như vậy Ninh ca ca liền tại trong lòng các ngươi định dạng hoàn chỉnh, cũng ở trong lòng ta định dạng hoàn chỉnh.     Nếu như là vậy, tiểu Ninh ca ca liền thật đã chết rồi.     Mà bây giờ.     Lại có vô tận không gian tưởng tượng.     Sở dĩ hấp dẫn người, không cũng là bởi vì trong lòng mỗi người bất đồng không gian tưởng tượng sao?     Bởi vì tưởng tượng, cho nên hấp dẫn người, cho nên có khiến người ta thăm dò đi xuống dục vọng.     Nói thật.     Trước đây Tạp Văn viết không được thời điểm, đều muốn hoàn thành kết thúc.     Nhưng là.     Làm ta tại tiêu đề thượng viết đến đại kết cục ba chữ thời điểm.     Trong lòng đột nhiên trở nên vắng vẻ.     Cảm giác trong cuộc sống đột nhiên mất đi cái gì.     Mọi người nói hai mươi mốt ngày liền có thể dưỡng thành một cái tốt đẹp quen thuộc.     Mà ta.     Viết Triệu Tiểu Ninh cố sự đã có hơn một ngàn một trăm mười thiên.     Thương cảm tâm ý hơn xa ở tất cả mọi người.     Quyển sách này bộc lộ ra lăn lộn rất nhiều nhược điểm, đặc biệt là cảnh tượng hoành tráng chưởng khống thượng, rõ ràng có phần cảm giác lực bất tòng tâm.     Dù sao đây là lăn lộn bản thứ nhất trường thiên.     Nhưng, muốn thật lòng Hướng huynh đệ nhóm nói một tiếng cảm tạ.     Là bao dung của các ngươi cùng cổ vũ mới khiến cho lăn lộn đi tới hôm nay.     Cúc cung gửi tới lời cảm ơn.     Lăn lộn tuổi tác không hề lớn, vừa vặn tam thập nhi lập.     Ngày đó vốn muốn tại chương tiết mặt sau cùng mọi người lao vài câu, nhưng tối cuối cùng vẫn là buông tha cho ý nghĩ này.     Bình xịt quá nhiều.     Mắng sợ.     Dù sao sinh nhật nha, thanh thanh thản thản là tốt rồi, sao có thể tự tìm không vui đi lấy mắng?     Nói nhiều như vậy không có ý gì khác.     Người nha, phải nhiều học tập, bù đắp chỗ thiếu sót của mình.     Nếu như.     Nếu như.     Nếu có huynh đệ thích xem lăn lộn viết, có thể tìm tòi 【 hắn đến từ Luyện Ngục 】.     Đúng thế.     Tiểu Ninh ca ca cố sự tuy rằng có một kết thúc, thế nhưng lăn lộn sinh hoạt từ lâu cùng gõ chữ hợp thành một thể, căn bản tựu không khả năng rảnh rỗi.     Cho nên, viết một quyển cùng tiểu Ninh ca ca bất đồng.     Quyển sách này cùng thượng vốn có khác nhau rất lớn, bất kể là văn phong, trả là nhân vật chính tính cách đều rõ ràng không giống.     Chỉ vì bù đắp quyển sách trước tiếc nuối.     Ta tin tưởng, các ngươi nhất định sẽ yêu thích.     Kỳ thực.     Lăn lộn nghề nghiệp chính là Internet tác giả, gõ chữ là hằng ngày.     Vốn muốn cùng đại gia hỏa nhiều lao vài câu, nhưng là.     Hẳn đem để tay tại trên bàn phím, nhưng lại không biết viết những gì.     Có câu lời nói đến mức được, tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.     Chúng ta. . . Một cái khác giang hồ gặp lại được chứ?     Mạc Ba Cổn Đả    Mời các bạn đón đọc Vô Địch Hãn Dân của tác giả Mạc Ba Cổn Đả.