Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Another S/0 (Tiếng Việt)

Another S/0 là bộ truyện gồm hai cuốn: tiểu thuyết Another S và manga Another 0, lần lượt nằm vào hai thời điểm sau và trước Another. Lấy điểm rơi là lúc Sakakibara đã tìm ra đối sách để chấm dứt “hiện tượng”, trả kẻ đã chết về cho Thần Chết, Another S dõi theo bước chân của Misaki đến biệt thự bờ biển cách đó khá xa. Tưởng đã được nghỉ ngơi sau một năm sóng gió bị xung quanh coi là người cõi âm, nào ngờ ở đây cô lại gặp một tiền bối khóa trên, người đã tháo chạy khỏi Bắc Yomi để trốn tránh tai ương, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được vệt loang định mệnh. Rốt cuộc thì bàn tay đen của “hiện tượng” Bắc Yomi có thể lan xa đến đâu, sau khi đã sống lâu đến hai mươi mấy năm như thế? Another 0 lại chọn điểm rơi là trước ngày Sakakibara đến Bắc Yomi, đặt chân vào mạng nhện tai ương của trường, với các chi tiết đậm tính báo hiệu điềm gở, từ một góc nhìn mà sau này ta mới nhận ra là rất đáng thương. Another 0 vốn là phần không xuất bản riêng ở Nhật, mà được đính kèm đĩa anime Another, nay được IPM in gộp vào bộ S/0 này để độc giả có cái nhìn hoàn chỉnh về ba thời điểm trước/trong/sau của vở bi kịch vô tình mà thành tội tình của các học sinh Bắc Yomi, khi cố níu kéo người đã chết ở lại thế giới không còn phù hợp với họ. Đầy tính chiêm nghiệm và điềm báo, Another S/0 còn mở đường cho Another 2001, khi tai ương trở lại với Bắc Yomi vào năm 2001… *** Introduction “Tôi kể cho cậu nghe nhé.” Misaki Mei nói, những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt miếng băng trắng trên mắt trái, “Để tôi kể cậu nghe, Sakakibara. Về câu chuyện mùa hè cậu chưa từng biết đến.” Tôi bất giác nghiêng đầu, “Hử?” “Về một ‘Sakaki khác’. Cậu muốn nghe chứ?” Chúng tôi đang ở khu phố Misaki, cụ thể là ở hiệu búp bê “Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi”. Trong không gian quen thuộc, tức là vẫn cứ mờ tối như buổi hoàng hôn, nụ cười của Mei trông thật gượng gạo. Cô có vẻ do dự, dù chính cô là người chủ động gợi chuyện. “Nếu cậu hứa không nói với bất kỳ ai, tôi sẽ kể cho mà nghe.” “Chuyện về một Sakaki khác.” “Không phải Sakaki của cậu đâu. Người này tên là Sakaki Teruya.” Cô cho biết, Sakaki Teruya viết theo Hán tự là “Hiền Mộc Hoảng Dã”[1]. Đây là lần đầu tôi nghe thấy cái tên này. “Trước buổi dã ngoại với lớp vào tháng Tám, tôi đã rời Yomiyama khoảng một tuần, nhớ không?” “À… Cậu cùng gia đình đến căn biệt thự ở bờ biển nhỉ.” “Tôi gặp vào lúc ấy đấy.” “Gặp Sakaki Teruya?” “Nói sao nhỉ? Tôi gặp hồn ma của anh ấy.” “Hả?” Tôi lại bất giác nghiêng đầu. “Hồn ma…” “Sakaki qua đời vào mùa xuân năm nay. Anh ấy chết rồi. Vì vậy, thứ mà tôi gặp hồi mùa hè là hồn ma của anh ấy.” “Hừm, vậy là…” “Không liên quan gì đến ‘hiện tượng’ ở Yomiyama đâu. Không giống ‘kẻ đã chết’ hồi sinh ở lớp 9-3.” Mei chậm rãi chớp con mắt bên phải, “Hồn ma thật đấy.” Bởi con mắt búp bê dưới băng gạc của Mei có thể nhìn thấy “màu của cái chết”. Vậy nên, việc cô thấy thứ đó… Giữa bầu không khí lắng đọng và lạnh lẽo thường trực trong phòng trưng bày dưới tầng hầm, tôi đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy câu chuyện này rất đáng ngờ. Từ đêm dã ngoại hồi tháng Tám, “hiện tượng” của năm nay đã dừng lại, kỳ nghỉ hè kết thúc, học kỳ hai cũng bắt đầu. Hạ tuần tháng Chín, tiết trời chuyển sắc thu rõ rệt. Hôm ấy là ngày thứ Bảy thứ tư của tháng, buổi chiều, chúng tôi được nghỉ học. Tôi vừa ghé bệnh viện thành phố ở Yumigaoka để kiểm tra hậu phẫu xem phổi hồi phục đến đâu, và lúc này đang trên đường trở về nhà. Nói mới nhớ, khá lâu rồi tôi chưa tạt vào Dưới ánh chiều tà của Yomi. Tiếc thay, phòng trưng bày tầng một lại đóng cửa. Tôi băn khoăn không biết có nên gọi vào điện thoại bàn nhà Misaki ở tầng trên không, nhưng rốt cuộc lại thôi. Đang định rời đi, di động trong túi áo bỗng đổ chuông. Là Misaki Mei. “Sakakibara? Cậu đang ở trước cửa nhà tôi phải không?” “Sao cậu biết?” Tôi hết sức bất ngờ. Trước sự kinh ngạc của tôi, Mei chỉ lạnh lùng đáp, “Tình cờ thôi. Tôi vô tình nhìn ra ngoài.” “Vô tình nhìn ra từ cửa sổ tầng ba á?” Tôi bối rối ngước lên, thấy một bóng đen thấp thoáng sau dãy cửa sổ tầng ba. “Cậu gọi… bằng di động à?” “Ừ. Tôi có lưu số điện thoại của cậu.” Sau buổi dã ngoại đó, Mei kể rằng đã ném di động xuống sông. Nhưng cô cũng bảo, dù có ném đi, Kirika sẽ lại bắt cô dùng máy mới ngay thôi. “Hôm nay phòng trưng bày đóng cửa nhỉ?” “Ừ, một chuyện hiếm, bà Amane đột nhiên đổ bệnh.” “Ồ!” “Cậu không vào à?” “Vào được không?” “Lâu rồi cậu mới đến. Kirika… mẹ tôi cũng ra ngoài rồi. Tôi xuống mở cửa cho cậu đây. Chờ một chút nhé.” Phải tầm hai tháng rồi. Nếu nhớ không nhầm, lần gần nhất tôi ghé thăm Dưới ánh chiều tà của Yomi là ngày 27 tháng Bảy. Hôm ấy là ngày giỗ mẹ tôi. (Mẹ đã sang thế giới bên kia từ mười lăm năm trước, gần như ngay sau khi tôi chào đời.) Cùng ngày, tôi có hẹn với Teshigawara ở quán cà phê Inoya. Hẹn xong ra về thì vào hiệu búp bê. Hình như chính hôm đó tôi được biết Mei cùng gia đình sắp đi nghỉ ở biệt thự bên bờ biển. Bố tôi vừa về. Dứt lời, trông Mei có vẻ khá ưu phiền. Muốn cùng hai mẹ con tới biệt thự của gia đình. Tôi chẳng ham, nhưng trước giờ vẫn thế, nên không thể từ chối. Nhà cậu có biệt thự à? Ở đâu? Gần biển. Đi ôtô từ đây thì mất cỡ ba tiếng. Không thuộc Yomiyama chứ? Ừ. Ở Yomiyama làm gì có biển, đúng chưa nào? Sau khi đứng đợi lâu hơn “một chút”, tôi được mời vào cửa hiệu không bóng người. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên. Misaki Mei xuất hiện trong chiếc váy dài liền thân, vạt váy điểm những mũi khâu màu xanh rải rác trên nền vải đen, mắt trái vẫn là miếng băng gạc thường ngày. “Cậu vào đi.” Cô nói gọn rồi bước về góc phòng, theo cầu thang đi xuống tầng hầm. Tôi bước sau Mei, chợt nhận ra cô đang kẹp dưới cánh tay một quyển ký họa. Quyển sổ khổ tám[2], bìa màu xanh ô liu. Phòng trưng bày dưới tầng hầm trông có phần giống kho chứa đồ, la liệt toàn búp bê và các bộ phận cơ thể. Cách bài trí vẫn y như lần tôi ghé hai tháng trước, trừ chiếc bàn tròn sơn đen và hai chiếc ghế bành bọc vải đỏ mới được kê thêm ở góc phòng. “Cậu ngồi đi.” Mei nói, và chỉ chiếc ghế. “Hay cậu muốn nói chuyện ở chỗ khác?” “À, không sao đâu.” Tôi ngồi xuống, tay để ngang ngực, hít thở sâu. “Có lẽ tớ quen rồi.” “Hôm nay cậu cũng vừa từ viện về à?” “Sao cậu biết?” “Lần trước cậu có nói.” “À. Có nói sao?” Nhờ trời, quá trình hồi phục khá suôn sẻ. Bác sĩ phụ trách còn phấn khích động viên rằng, bởi tôi quyết định phẫu thuật nên nguy cơ tái phát bệnh chắc chắn sẽ giảm đi nhiều. Mei ngồi vào ghế đối diện, nhẹ nhàng đặt lên bàn quyển ký họa lúc nãy. Tôi để ý đến số “1997” nhỏ xíu ở góc bìa màu xanh ô liu, và bất chợt lẩm bẩm, “Quả nhiên.” “Quả nhiên gì cơ?” “Quyển này có màu khác với quyển Misaki thường mang theo. Quyển kia màu nâu sẫm nhỉ? Với cả, trên bìa quyển này còn ghi số ‘1997’ nữa.” “Cậu tinh ý hơn tôi tưởng đấy.” “Đây là sổ vẽ năm ngoái mà, sao cậu lại đem nó theo?” Chẳng lẽ là cố tình à? “À. Tôi định cho cậu xem.” “Có bức tranh nào đặc biệt sao?” “Không hẳn,” Mei khẽ bật cười, rồi ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn. “Nhưng mà, tôi nghĩ ít nhiều nó cũng có ý nghĩa.” Ít nhiều có ý nghĩa? Ý nghĩa gì cơ? “À ừm, vậy thì…” Tôi bỏ lửng câu nói, cũng không thể thẳng thắn đón nhận ánh nhìn trực diện của Mei. “Tôi kể cho cậu nghe nhé.” Misaki Mei nói, những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt miếng băng trắng trên mắt trái, “Để tôi kể cậu nghe, Sakakibara. Về câu chuyện mùa hè cậu chưa từng biết đến.” Sakaki Teruya, một “Sakaki khác”. Mei gặp anh ta lần đầu vào mùa hè năm 1996, năm cô 13 tuổi. Kỳ nghỉ hè đầu tiên của cấp hai, như thường lệ, cô cùng gia đình đến căn biệt thự bên bờ biển… “Ở thị trấn Hinami. Không xa biệt thự có gia đình Hiratsuka, người quen của bố tôi. Hai nhà thường qua lại thăm chơi, đôi khi còn bày biện ăn uống kiểu tiệc tại gia.” Nếu bày biện ở nhà Misaki thì ai sẽ là người nấu nướng? Một thắc mắc nhảm nhí thoáng qua đầu tôi. Kirika có vẻ không giỏi bếp núc, khả năng gia chánh của Mei cũng chẳng hơn gì con số không. Vậy là, ông bố? Thật ra đó chỉ là thắc mắc tầm phào, nhưng Mei đã lên tiếng như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, “Người ấy… bố tôi, chắc quen với nếp sống nước ngoài nên có vẻ thích tiệc tùng. Song hầu như chỉ tổ chức theo kiểu catering[3] thôi, đại loại vậy.” Ra thế. Cũng phải nhỉ! “Sakaki là em vợ ông Hiratsuka. Kỳ nghỉ hè năm ấy gia đình họ sang chơi, anh cũng đi cùng.” Mei lật bìa ký họa, lấy ra một tấm hình cỡ 2L[4] kẹp bên trong. “Đây là ảnh chụp hôm đó.” Nói đoạn, cô lặng lẽ chìa ảnh cho tôi. Tôi nghiêm nghị gật đầu và cúi xem. Hẳn là chụp trên hiên biệt thự, trong ảnh có Kirika và Mei. Dáng vẻ Mei hai năm về trước đã nhuốm màu bí ẩn rồi (chỉ khác là không đeo băng mắt). Ngoài hai mẹ con họ còn có năm người nữa, cả nam lẫn nữ. “Sao cậu không đeo băng mắt?” “Mẹ tôi bảo tháo ra vì có khách tới chơi.” Con mắt giả màu xanh thay cho bên mắt trái đã mất khi còn nhỏ của Mei là do bà mẹ nghệ nhân búp bê đặc biệt chế tác cho. Vậy mà Mei lại dùng băng mắt che nó đi, mẹ cô hẳn không khỏi đau lòng. “Người ngoài cùng bên phải là Sakaki, 24 tuổi vào thời điểm ấy.” “Bố của Misaki đâu?” “Người đó chụp ảnh, nên không có mặt trong hình.” Đôi nam nữ tầm tuổi trung niên này chắc là vợ chồng Hiratsuka, ngồi lọt thỏm giữa họ là một bé gái. Cách xa hai vợ chồng một chút, bên cạnh Sakaki Teruya, là một cậu bé nhỏ nhắn. Trừ Mei và Sakaki, mọi người trong hình đều cười tươi và nhìn thẳng vào máy ảnh. “Cậu bé cạnh Sakaki là So, con riêng của cô Tsukiho vợ ông Hiratsuka. Lúc đó cậu bé đang học lớp Bốn.” Tức là dưới tôi và Mei ba khóa. Da cậu bé rất trắng, nhưng không bằng Mei. Trông khá trầm tính. Nhìn thì rõ là mỉm cười, nhưng không hiểu sao cứ toát ra vẻ gì cô đơn. “Còn bé gái?” “Mirei. Bấy giờ cô bé mới được ba tuổi thì phải. Mirei là em gái khác cha của So.” “Vậy là…” “Cô Tsukiho tái giá với ông Hiratsuka rồi sinh bé Mirei. So là đứa con với người chồng trước. Ông ta mất sau khi So chào đời.” Ừm. Câu chuyện tuy hơi lắt léo, nhưng cũng không tới mức khó hiểu. “Nói chung,” Mei đặt hai khuỷu tay lên mép bàn, vừa đỡ cằm vừa rướn người nhìn vào tấm hình trên tay tôi. “Đó là lần đầu tôi gặp Sakaki. Anh sẽ đáp lại nếu có ai hỏi chuyện, nhưng không bao giờ chủ động mở lời. Ấn tượng của tôi về anh ấy là, một con người ít nói và khó gần.” “Trông hơi giống thầy Chibiki nhỉ?” “Chắc thế.” “Không phải là giống thầy Chibiki sôi nổi hoạt bát thời trẻ đâu. Cứ xem ảnh cũ của thầy thì thấy thời đó với bây giờ cứ như hai người khác nhau vậy. Ý tớ là Sakaki trông hơi giống thầy Chibiki trầm lặng của hiện tại ấy, nhưng chỉnh tuổi về lứa ngoài hai mươi. Nếu đeo kính có khi còn giống hơn nữa.” “Có vẻ cũng đúng.” “Anh này không sống cùng gia đình Hiratsuka à?” “Ừm,” Mei trả lời rồi lấy lại tấm hình. “Anh ấy sống một mình ở biệt thự bên hồ.” Cô đặt tấm hình sang bên, do dự một hồi lại với lấy quyển ký họa, mở đến trang giữa rồi nói “Đây này!” và cho tôi xem. Bức tranh vẽ một ngôi nhà. Dù ký họa bằng bút chì, nhưng có thể nói, khả năng của người vẽ vượt trội so với học sinh cấp hai bình thường. Viền sau ngôi nhà là một vạt rừng hay rặng cây. Nhìn qua cũng thấy nhà cửa khá lớn và bề thế. Có lẽ đây là “biệt thự bên hồ” mà Mei đang nói đến. Biệt thự gồm hai tầng, xây dựng theo kiến trúc phương Tây. Tường ốp ván gỗ. Cửa sổ cơ bản là kiểu cao hẹp, đóng mở bằng cách đẩy lên đẩy xuống. Mái nhà không mang hình tam giác thông thường, mà ở lưng chừng lại gập xuống, tạo thành độ nghiêng dốc hơn so với phía trên[5]. Ở phần tường sát mặt đất là một dãy cửa sổ nhỏ. “Trang tiếp theo cũng là căn biệt thự ấy.” Nghe Mei nói, tôi lật sang xem. Bức này thay góc nhìn. Khác với các cửa sổ còn lại, cửa sổ tầng hai khá độc đáo, có hình ô van cắt bỏ nửa dưới, rồi lại bổ dọc thành hai phần nằm đối xứng nhau. Cứ như đôi mắt vậy! “Hơi giống ngôi nhà Amityville[6].” Tôi buột miệng. “Đó là gì?” Mei nghiêng đầu. “Cậu chưa xem Chuyện rùng rợn ở Amityville[7] à? Ngôi nhà xuất hiện trong phim ấy đấy.” Hơn nữa, còn là một ngôi nhà cực kỳ ma quái. “Tôi không biết.” Mei đáp ngay, vẫn nghiêng đầu. “Ừm, bức này vẽ vào hè năm ngoái à? Vì ở góc phải bức tranh có nguệch ngoạc mấy số “8/1997”. “Giờ này năm ngoái, tôi cũng đến biệt thự bên bờ biển. Trong lúc đi dạo, tôi phát hiện ra ngôi nhà và bỗng muốn vẽ thử.” Mei trả lời, nhẹ nhàng gấp sổ lại. “Tình cờ nó lại là nhà của Sakaki.” “Nghĩa là năm ngoái cậu cũng gặp anh Sakaki đó?” “Gặp mấy lần.” “Trong lúc vẽ tranh?” “Lúc ấy cũng có gặp, nhưng gặp lại lần đầu là ở bờ biển cơ.” “Biển? Ban nãy cậu nói là ‘biệt thự bên hồ’ mà?” “À, thế hả? Chỗ này là hồ, mà cũng không lớn tới mức đó, có vẻ giống cái ao hơn.” Mei khẽ nheo mắt phải, “Ở đấy có biển, từ bờ biển đi xa khỏi khu rừng một lúc sẽ gặp cái ao. Tên nó là Minazukiko[8]… À, vậy đúng là hồ rồi.” Dù nghe giải thích, nhưng tôi không mường tượng nổi địa hình khu vực Mei đang miêu tả, nên vẫn chẳng hiểu gì cả. “Bấy giờ Sakaki đang chụp ảnh ở bờ biển. Chụp ảnh là sở thích của anh ấy thì phải. Sakaki đi cùng So, còn tôi thì đi một mình. Đấy là lần gặp mặt tình cờ đầu tiên sau một năm từ giã. Cậu cháu họ cũng nhớ chúng tôi từng gặp nhau vào năm kia.” “Ừm, vậy là hai người đã nói chuyện?” “Chút đỉnh.” Là chuyện gì? Tôi định hỏi nhưng lại thôi, cứ hỏi dồn hết câu này đến câu khác thì sớm muộn gì cô cũng nói “Tôi ghét bị hỏi nhiều” và từ chối trả lời cho mà xem. Thế nhưng, Mei vẫn tiếp tục kể, “Tự dưng Sasaki bắt chuyện với tôi, ‘Ồ! Em đeo băng mắt đấy à…’” Em là Mei phải không? Năm ngoái, chúng ta gặp nhau tại biệt thự nhà Misaki đúng chứ? Sakaki Teruya tiến lại gần, tay vẫn cầm chiếc máy ảnh cơ. Anh kéo lê chân trái, điệu bộ hơi mất tự nhiên. Anh bị thương ư? Mei hỏi. À, không… Sakaki đáp, nhưng lại khẽ gật đầu. Tôi gặp tai nạn, từ rất lâu rồi. Vết thương từ dạo ấy không hồi phục, đến tận bây giờ vẫn phải lê chân trái để đi. Tai nạn xảy ra khi Sakaki còn học cấp hai. Chiếc xe buýt của lớp bị xe tải đâm… “Hả?” Nghe chuyện, một ký ức trỗi dậy, tim tôi run rẩy đến lạnh toát cả người. “Tai nạn xe buýt trường cấp hai?” Ban nãy Mei có nói, vào thời điểm trong hình, Sakaki Teruya 24 tuổi. Tức là năm nay anh ta 26 tuổi, thời anh ta còn học trung học cơ sở, là hơn mười năm về trước. “Lẽ nào…” Tôi lẩm bẩm, rồi hít một hơi thật sâu. “Cái người tên Sakaki đó, ngày xưa cũng ở Yomiyama? Anh ta từng học trường Bắc Yomi, lớp 9-3, lẽ nào lại như vậy?” “Tai nạn thảm khốc năm 87 nhỉ?” Mei gật đầu lặng lẽ. “Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Khi bắt đầu thực hiện ‘đối sách’ cho năm nay, trong lúc nghe thầy Chibiki kể chi tiết những câu chuyện về tai ương ngày xưa, tôi chợt nhớ đến chuyện của Sakaki.” Mười một năm trước, mùa xuân năm 1987, tai ương ập đến với lớp 9-3 trong buổi du lịch ngoại khóa. Xe buýt riêng của lớp xuất phát từ Yomiyama hướng đến sân bay ngoại thành, tai nạn xảy ra giữa đường đi. Một chiếc xe tải từ làn đường bên kia đâm thẳng vào xe buýt do tài xế ngủ gật… Tính cả học sinh và giáo viên phụ trách, có tất cả bảy người thiệt mạng. Sự cố khiến Sakaki Teruya mang thương tật bên chân trái, lẽ nào lại là vụ việc ấy? “Vì vậy, mùa hè năm nay,” Mei lặng lẽ cất lời. “Tôi định sau khi đến biệt thự ở biển sẽ đi gặp anh Sakaki để xác nhận chuyện này. Giá biết thêm thông tin gì đó hữu ích thì tốt quá, nhỏ nhặt thôi cũng được.” Ầy, thật tình! Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Mei. Cô ấy cứ im ỉm hành động là sao, chí ít cũng nên nói một tiếng cho tôi biết chứ. Dù sao thì, tôi buộc phải công nhận đây đúng là một biểu hiện rất Misaki Mei của Misaki Mei. Không bận tâm đến những suy tư của tôi, Mei tiếp tục, “Thế nhưng khi tôi đến gặp Sakaki thì anh ấy mất rồi, mất vào mùa xuân vừa qua, đâu tháng Năm.” Mei khẽ vén tóc mái, thở dài. “Cuối cùng tôi chỉ gặp được hồn ma Sakaki… Sao, Sakakibara? Cậu có muốn nghe tiếp không? Hay là chúng ta dừng ở đây, để tránh gợi lại những ký ức cũ buồn đau?” “À…” Tôi chau mày, ngón cái ấn vào thái dương bên phải. Cùng lúc, tôi cảm nhận được âm thanh trầm thấp nặng nề, yếu ớt vang lên đâu đó trong đầu. Ùng, ùnggg… “Tớ muốn nghe chứ, tất nhiên rồi.” Mei mím chặt môi, gật đầu, “Sakaki đã chết vào mùa xuân năm nay. Nhưng không thấy thi thể đâu cả. Anh ấy biến thành hồn ma để tìm kiếm xác mình.” Mời các bạn mượn đọc sách Another S/0 (Tiếng Việt) của tác giả Yukito Ayatsuji & Trang Phạm (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiền Phương Hữu Quỷ - Ngũ Chí
Ngươi gặp miễn cưỡng muốn lén lút đưa cho ngươi một bộ phá dỡ phòng, nói đáng đời ngươi phát tài quỷ sao? Ngươi gặp không phải buộc ngươi học tốt toán lý hóa, đi làm học bá quỷ sao? Ngươi gặp biết làm cơm, có thể làm tủ lạnh điều hòa dùng, dáng dấp còn rất đẹp, còn có thể. . . Khặc khặc khặc. . . ma nữ muội tử sao? Còn có nhìn như gợi cảm nóng bỏng, cởi da người sau, móc ra của quý so ngươi đều to quỷ. . . Phía trước có quỷ, ngàn vạn cẩn thận !!!!! Có thể mẹ nó ta cẩn thận hơn cũng tránh không thoát. . . *** Làm ra như vậy một cái quyết định về sau, chính phủ các nước bồi dưỡng người tu hành, phi phàm người, lập tức lặng yên mà cấp tốc tập kết đứng lên. Cửu Phong sơn dã nhận được quan phương thỉnh cầu, hi vọng bọn họ có thể điều động trong môn đệ tử, tham dự lần này 'Trừ ma' hành động. Tại mấy năm này gian, Cửu Phong sơn nội môn đệ tử đã gia tăng đến hơn 300 người, ngoại môn đệ tử càng là có hơn nghìn người nhiều. Mặc dù luận số lượng, Cửu Phong sơn người tu hành cũng không tính nhiều, dù sao hiện tại là toàn dân tu chân thời đại. Nhưng Cửu Phong sơn lại là cao thủ tụ tập, không đề cập tới La Vân, Hạ Nguyệt, Lăng Tê cùng Trâu Bằng đám người, chỉ nói đệ tử của bọn hắn, liền có không ít đã bước vào Thất Phách cảnh. Thậm chí tại nhóm đầu tiên trong đệ tử nội môn, còn có mấy cái dị bẩm thiên phú người, đã có Tam Hồn cảnh, Sinh Tử cảnh thực lực! So sánh môn phái khác, cùng quan phủ bồi dưỡng ra được người tu hành, Cửu Phong sơn đệ tử tuyệt đối là hàng đầu một nhóm! Lần này 'Trừ ma' hành động quan hệ trọng đại, phải tất yếu hàng ngoài ý muốn xuống đến thấp nhất, cho nên, đến tập trung sức mạnh lớn nhất tiến hành hành động mới được! Mời các bạn đón đọc Tiền Phương Hữu Quỷ của tác giả Ngũ Chí.
Chuyện Ma Ám Ở Dinh Thự Hill
Được mệnh danh là một trong những truyện ma xuất sắc nhất từng xuất bản, CHUYỆN MA ÁM Ở DINH THỰ HILL đã hai lần có phim điện ảnh chuyển thể vào các năm 1963 và 1999, dựng kịch sân khấu vào năm 1964 và 2015. Tiểu thuyết này cũng là nguồn cảm hứng cho bộ phim truyền hình cùng tên ra mắt năm 2018 của dịch vụ trực tuyến Netflix - được đánh giá là phim kinh dị hay nhất của năm. *** “Một trong hai tiểu thuyết siêu nhiên vĩ dại duy nhất trong suốt một trăm năm qua.” — STEPHEN KING   “Có rất ít cuốn sách có thể dọa tôi sự hãi vô cùng... Nhưng CHUYỆN MA ÁM Ở DINH THỰ HILL của Shirley Jackson đã đánh bại tất cả. Tiểu thuyết này từng làm tôi kinh hãi khi còn là thiếu niên và vẫn còn ám ảnh tôi tới tận bây giờ.” — NEIL GAIMAN   *** SHIRLEY JACKSON (1916 - 1965) là một nhà văn người Mỹ được biết đến chủ yếu nhờ các tác phẩm trong dòng truyện bí ẩn và kinh dị. Bà sinh ra tại San Francisco và theo học Đại học Syracuse ở New York, nơi bà gặp chồng mình. Bà đến sống ở North Bennington, Vermont, và đã viết hầu hết các tác phẩm của mình tại đó. Bà xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên vào năm 1948, nhưng thứ khiến danh tiếng bà trở nên nổi như cồn lại là một truyện ngắn được viết cùng năm. Xổ số (The Lottery), với cốt truyện xoay quanh những điều tồi tệ của cuộc sống tại một thị trấn nhỏ, được mệnh danh là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học Mỹ. Năm 1959, bà sáng tác Chuyện ma ám ở Dinh thự Hill (The Haunting of Hill House), cuốn tiểu thuyết kinh dị siêu nhiên được nhiều người coi là một trong những truyện ma hay nhất từng xuất bản. Bà có bản tính ẩn dật, hiếm khi nói về các tác phẩm của mình, và từng được những nhà văn tài ba như Stephen King, Sarah Waters và Neil Gaiman nói rằng đã ảnh hưởng đến văn phong của mình. *** Không một sinh vật sống nào có thể liên tục chỉ tồn tại trong thế giới thực mà không hóa điên. Ngay cả chim sơn ca và châu chấu cũng được một số người cho là có biết mơ. Dinh thự Hill thì chẳng còn tỉnh táo nữa. Nó đứng một mình trên những ngọn đồi, lưu giữ bóng tối trong lòng. Nó đã đứng như vậy trong suốt tám mươi năm và có thể sẽ tiếp tục đứng vững thêm tám mươi năm nữa. Bên trong, các bức tường tiếp tục vươn thẳng, gạch xếp chỉn chu, sàn nhà chắc chắn, và cửa nẻo đóng kín rất hợp lí. Sự im lặng kiên định phủ lên các lớp gỗ và đá của Dinh thự Hill, và nếu ở nơi đó mà có bất cứ thứ gì qua lại thì nó cũng qua lại một mình. John Montague là một tiến sĩ; ông ta đã lấy bằng nhân chủng học, mơ hồ cảm thấy rằng nếu hoạt động trong lĩnh vực này, ông ta sẽ có thể làm được những việc sát với nghề nghiệp đích thực của mình nhất, ấy chính là phân tích các hiện tượng siêu nhiên. Bởi vì các công cuộc điều tra của mình là hoàn toàn phi khoa học, ông ta sử dụng học vị của bản thân rất cẩn trọng, hi vọng rằng học vấn của mình sẽ giúp công việc mang vẻ khả kính hơn, hay thâm chí mang tính học thuật. Vì không phải hạng người hay xin xỏ, ông ta đã phải chi ra cả một khoản tiền khổng lồ, đồng thời chấp nhận vứt bỏ sĩ diện để thuê Dinh thự Hill trong ba tháng, nhưng ông ta hết sức tin tưởng rằng mọi nhọc nhằn của mình đều sẽ được bù đắp hoàn toàn. Nguyên nhân là bởi dư luận kiểu gì cũng sẽ xôn xao hết cả lên ngay khi ông ta xuất bản công trình chuẩn mực của mình về các nguyên nhân và hậu quả của những nhiễu loạn ngoại cảm trong một ngôi nhà thường bị gọi là “có ma ám”. Ông ta đã dành cả đời tìm kiếm một ngôi nhà bị ma ám đích thức Khi nghe về Dinh thự Hill, mới đầu ông ta cảm thấy nghi ngờ, sau đó là hi vọng, và rồi kiên trì không biết mỏi mệt. Một khi đã tìm thấy Dinh thự Hill, sẽ không có chuyện ông ta buông bỏ nó. Điều Tiến sĩ Montague định làm đối với Dinh thự Hill bắt nguồn từ các phương thức hoạt động của những thợ săn ma dũng cảm thời thế kỉ mười chín; ông ta sẽ đến sống trong Dinh thự Hill và xem chuyện gì xảy ra ở đó. Ban đầu, ông ta định bụng sẽ bắt chước cái bà vô danh từng đến ở tại Ngôi nhà Ballechin* và tổ chức bữa tiệc tại gia kéo dài suốt mùa hè cho những người hoài nghi và các tín đồ, với bóng cửa* và theo dõi ma là những hoạt động thu hút nổi bật. Nhưng người hoài nghi, tín đồ, và tay chơi bóng cửa giỏi ngày nay khó kiếm lắm. Tiến sĩ Montague buộc phải thuê trợ lí. Có thể nguyên cớ là bởi bản chất nhàn nhã của cuộc sống thời Victoria phù hợp với công việc điều tra tâm linh hơn, hoặc có lẽ là chẳng còn mấy ai đo lường thực tại bằng cách tỉ mẩn ghi chép lại các hiện tượng sự việc nữa. Dù gì thì gì, Tiến sĩ Montague không chỉ cần phải thuê trợ lí, mà còn phải đi tìm kiếm họ. Ngôi nhà Ballechin: Một ngôi nhà bị đồn là có ma ở Scotland. Croquet: Một môn thể thao mà trong đó người chơi dùng gậy để đánh trái bóng gỗ qua khung sắt trên sân cỏ. Ra đời vào thế kỉ 13 tại Pháp, đây là môn thể thao dành cho giới thượng lưu. Vì tự coi bản thân là một con người cẩn thận và chu đáo, ông ta đã dành ra cả một khoảng thời gian đáng kể để tìm kiếm các trợ lí của mình. Ông ta tra cứu hồ sơ của các hội tâm linh, những ấn bản báo chí đăng tin giật gân được lưu trữ, báo cáo của những chuyên viên nghiên cứu về các hiện tượng siêu linh, và đã tập hợp được một danh sách tên của những người từng dính líu với các sự kiện phi thường, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác, tại bất cứ mốc thời điểm nào, bất kể ngắn ngủi hay khó đáng tin cậy đến cỡ nào. Trước tiên ông ta loại bỏ khỏi danh sách tên của những người đã chết. Sau đó, ông ta gạch bỏ tên của những người xem chừng muốn đánh bóng tên tuổi, không đủ thông minh, hoặc không phù hợp, bởi rõ ràng là họ rất hay chiếm ánh hào quang. Và rồi ông ta đã có được danh sách với tầm một tá cái tên. Sau đó, mỗi người trong số họ đều nhận được thư từ Tiến sĩ Montague, mời đến nghỉ cả hè hay một phần của mùa hè tại một ngôi nhà thôn quê tiện nghi. Nhà đã cũ, nhưng được trang bị đầy đủ hệ thống dẫn nước, điện đóm, hệ thống sưởi tập trung, và chăn nệm sạch. Những lá thư nêu rõ rằng mục đích ở lại tại đây của họ sẽ là quan sát và tìm hiểu về những câu chuyện ghê rợn đã được đồn đại về ngôi nhà trong gần như toàn bộ quãng thời gian tám mươi năm tồn tại của nó. Những lá thư của Tiến sĩ Montague không nói thẳng thừng rằng Dinh thự Hill bị ma ám bởi vì Tiến sĩ Montague là dân làm khoa học, và cho đến khi đã thực sự trải nghiệm một hiện tượng tâm linh ở trong Dinh thự Hill, ông ta sẽ không làm gì quá liều. Do đó, những lá thư của ông ta mang vẻ nghiêm trang mơ hồ nào đó, được gài vào đầy chủ tâm nhằm khơi gợi óc tưởng tượng của một kiểu độc giả rất đặc biệt. Tiến sĩ Montague đã có bốn thư phúc đáp cho những lá thư của mình. Tám ứng viên còn lại có lẽ đã chuyển nhà và không để lại địa chỉ chuyển tiếp, hoặc có thể đã không còn hứng thú với các hiện tượng siêu thường, hay thậm chí còn có khả năng là chưa bao giờ tồn tại. Tiến sĩ Montague viết thư trả lời bốn người đã phúc đáp kia, nêu cụ thể ngày tháng ngôi nhà chính thức dùng để ở được, và gửi kèm theo hướng dẫn chỉ đường chi tiết. Như ông ta buộc phải giải thích, thông tin về đường đến ngôi nhà này khó kiếm vô cùng, đặc biệt là từ cộng đồng người dân quê sống quanh nó. Vào cái ngày trước khi lên đường đến Dinh thự Hill, Tiến sĩ Montague đã được thuyết phục để cho một đại diện của gia đình sở hữu ngôi nhà đến ở cùng mình. Bên cạnh đó, ông ta nhận được bức điện tín từ một trong những người tham gia, xin rút với cái lí do nghe rõ ràng là bịa đặt. Thêm một người khác không hề trình diện hay viết thư nhắn lại gì cả, có lẽ vì vướng phải vấn đề cá nhân cấp bách nào đấy. Hai người còn lại thì đến.   Khi đến Dinh Thự Hill, Eleanor Vance ba hai tuổi. Vì bây giờ mẹ đã mất, người duy nhất trên đời mà cô thực sự căm ghét chính là chị gái của cô. Cô không thích gã anh rể và đứa cháu gái năm tuổi của mình, và cô cũng chẳng có bạn bè gì cả. Nguyên nhân chủ yếu là do quãng thời gian mười một năm cô phải bỏ ra để chăm sóc người mẹ ốm yếu của mình. Giai đoạn ấy đã giúp cô phần nào trở thành một y tá thạo việc, đồng thời cũng khiến cô không thể không chớp mắt trong ánh nắng chói chang. Cô chẳng thể nhớ nổi liệu mình đã có lần nào cảm thấy thực sự hạnh phúc trong quãng đời trưởng thành hay chưa. Những năm tháng cô sống cùng mẹ chỉ toàn cảm giác tội lỗi, với các màn trách mắng vặt vãnh, mệt mỏi triền miên, và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi. Cô chưa bao giờ muốn hình thành một bản tính dè dặt và nhút nhát, nhưng do đã phải ở một mình quá lâu, không có ai để yêu thương, thế nên cô luôn thấy ngại và chẳng biết lựa lời ra sao khi nói chuyện với người khác, kể cả khi chỉ là vài lời xã giao. Tên của cô xuất hiện trong danh sách của Tiến sĩ Montague bởi vì một ngày nọ, hồi cô mười hai tuổi và chị gái cô mười tám tuổi, bố của họ bấy giờ mới chết chưa được một tháng, một trận mưa đá đã trút xuống nhà họ, không chút dấu hiệu cảnh báo hay chút mục đích, lí do nào, đá cục rơi xuống từ trần nhà, ồn ã lăn xuống dưới tường, phá vỡ các cửa sổ và đập điên cuồng trên mái. Trận đá tiếp tục trút xuống cách quãng suốt ba ngày. Trong suốt thời gian đó, Eleanor và chị gái cô không sợ mớ đá bằng những người hàng xóm và người hiếu kì hằng ngày vẫn tụ tập ngoài cửa trước, và cả sự quả quyết đầy mù quáng, cuồng loạn của mẹ họ rằng đứng đằng sau toàn bộ vụ việc này là những cư dân độc ác, ném đá giấu tay sống trong khu, vốn đã thù ghét bà kể từ khi bà đến đây. Sau ba ngày, Eleanor và chị gái cô được chuyển đến nhà một người bạn và những viên đá ngừng rơi, đồng thời cũng không bao giờ còn tái xuất hiện nữa, mặc dù Eleanor cùng với chị và mẹ đã trở về sống trong căn nhà ấy, và mối thù hẳn với người dân trong khu mãi không đi đến hồi kết. Ngoài những người mà Tiến sĩ Montague đã tham vấn thì câu chuyện đã bị tất cả mọi người lãng quên. Eleanor và chị gái của cô thì chắc chắn đã quên chuyện ấy, dù lúc vụ việc diễn ra, mỗi người bọn họ đều cho rằng người kia là thủ phạm. Trong suốt quãng đời khốn khổ của mình, kể từ hồi có những kí ức đầu tiên, Eleanor đã chờ đợi một thứ như Dinh thự Hill. Trong suốt quãng thời gian chăm sóc mẹ, nhấc một bà già cáu bẳn từ ghế lên giường, bày ra một lượng bất tận những khay nhỏ gồm xúp và bột yến mạch, giặt giũ mớ đồ bẩn thỉu, Eleanor luôn vững tin rằng đến một ngày nọ, sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Cô đã gửi thư chấp nhận lời mời đến Dinh thự Hill, mặc dù anh rể của cô nhất quyết đòi gọi cho một vài người để đảm bảo rằng cái tay tiến sĩ này không có ý định làm trò gì với Eleanor, mấy trò mọi rợ liên quan đến cái chuyện mà chị gái Eleanor tin rằng một phụ nữ trẻ chưa lập gia đình không nên biết. Trong phòng ngủ riêng của hai vợ chồng, chị của Eleanor đã thì thầm rằng, Chưa biết chừng Tiến sĩ Montague nêu đó rốt cuộc đúng là tên của ông ta - chưa biết chừng cái ông Tiến sĩ Montague này SỬ DỤNG phụ nữ để phục vụ cho một... ờm... THÍ NGHIỆM nào đó. THÍ NGHIỆM ấy... em BIẾT mà, cái kiểu ngữ ấy vẫn hay làm đó. Chị Eleanor cứ nói luôn miệng về các thí nghiệm mà mình từng nghe bảo giới tiến sĩ vẫn hay làm. Eleanor không biết gì về những chuyện như thế, hoặc nếu có thì cũng không sợ. Nói tóm lại, Eleanor sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu. Theodora - đó là cái tên dài nhất mà chị sử dụng. Các bản vẽ của chị được kí tên là “Theo”, và trên cửa căn hộ cũng như cửa sổ xưởng vẽ, danh bạ điện thoại, mớ giấy trắng và phía dưới bức ảnh đáng yêu đứng trên bệ lò sưởi của chị, cái tên luôn luôn chỉ là Theodora. Theodora hoàn toàn khống giống với Eleanor. Đối với Theodora, bổn phận và lương tâm là những đức tính của hội Nữ Hướng Đạo. Thế giới của Theodora tràn đầy niềm vui và sặc sỡ những sắc màu mềm mại. Chị lọt vào danh sách của Tiến sĩ Montague bởi vì sau một lần vừa cười đùa vừa mang trên mình hương nước hoa thảo dược vào trong phòng thí nghiệm, bằng cách nào đó chị đã xác định được chuẩn xác mười tám trong số hai mươi thẻ do một người trợ lí giơ khuất tầm mắt và tầm tai, rồi đến mười lăm trong hai mươi thẻ, và đến mười chín trong hai mươi thẻ, chí lấy làm thích thú và hào hứng trước tài năng đáng kinh ngạc của mình. Tên của Theodora nổi bật hẳn trong hồ sơ của phòng thí nghiệm, thế nên lẽ đương nhiên, nó lọt vào tầm ngắm của Tiến sĩ Montague. Theodora lấy làm khoái chí trước lá thư đầu tiên của Tiến sĩ Montague và đã phúc đáp vì tò mò (chưa biết chừng chính khả năng được khơi dậy trong Theodora, thứ từng giúp chị đoán biết biểu tượng ghi trên những tấm thẻ được giơ khuất tẩm nhìn là gì, đã thúc đẩy chị tìm đến với Dinh thự Hill), ấy nhưng chị lại hoàn toàn có ý định từ chối lời mời. Dẫu vậy, khi thư xác nhận của Tiến sĩ Montague được gửi đến, Theodora chẳng hiểu sao lại tự nhiên nổi hứng đi cãi nhau nảy lửa với người bạn ở chung căn hộ. Có thể thủ phạm lại là cái cảm giác thôi thúc đầy cấp bách kia. Cả hai bên đều đã thốt ra những lời mà chỉ thời gian mới có thể xóa nhoà. Theodora đã cố tình và đầy lạnh lung đập vỡ bức tượng nhỏ đáng yêu khắc họa hình ảnh của chị mà người bạn kia đã làm ra, và bạn chị đã tàn nhẫn xé nát tập thơ của Alfred de Musset*, món quà sinh nhật từ Theodora, đặc biệt chú tâm hành hạ cái trang có dòng chữ đề tặng đầy thương mến, cợt nhả của Theodora. Đây tất nhiên là những hành động không thể lãng quên được, và sẽ phải mất thời gian lâu sau họ mới có thể cười đùa được với nhau về chuyện này. Ngay tối hôm đó, Theodora đã viết thư chấp nhận lời mời của Tiến sĩ Montague và ra đi trong sự im lặng đầy lạnh nhạt vào ngày hôm sau. Alfred de Musset (1810 - 1857): Nhà viết kịch, nhà thơ, và tiểu thuyết gia nổi tiếng người Pháp giai đoạn thế kỉ 19. Luke Sanderson là một kẻ dối trá. Hắn cũng là một tên trộm. Dì hắn, chủ nhân của Dinh thự Hill, rất thích khoe rằng cháu mình là người được cho ăn học ở những nơi tốt nhất, quần là áo lượt nhất, ăn sơn hào hải vị ngon nhất, và giao du với những thành phần bất hảo nhất mà bà từng biết. Bà sẵn sàng tận dụng mọi cơ hội có thể để tống hắn đi xa cho an toàn trong vòng vài tuần. Luật sư của gia đình đã thuyết phục được Tiến sĩ Montague rằng ông ta sẽ không thể thuê ngôi nhà để thực hiện mục đích của mình nếu không có sự hiện diện tại gia của một thành viên gia đình trong quãng thời gian ông ta lưu lại ở đó. Và có thể là ngay trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, ông tiến sĩ đã nhận thấy Luke sở hữu một sức mạnh hay bản năng sinh tồn nào đó chẳng khác gì loài mèo, và chính thế mà ông ta cũng muốn đưa Luke đến sống trong ngôi nhà chẳng kém gì bà Sanderson. Dù sao đi nữa, Luke cũng thấy thích thú, bà dì của hắn thì lấy làm biết ơn, và Tiến sĩ Montague thì hết sức hài lòng. Bà Sanderson nói với luật sư gia đình rằng đằng nào thì trong nhà cũng không có gi Luke ăn cắp được cả. Bà bảo rằng chỗ đồ bạc cũ cũng có chút giá trị, nhưng nó tượng trưng cho một khó khăn mà Luke gần như không đời nào vượt qua nổi: sẽ phải bỏ công bỏ sức ra để đánh cắp và biến được chúng thành tiền. Bà Sanderson nói thế là oan cho Luke. Khó có chuyện Luke cuỗm đồ bạc của gia đình, hoặc đồng hồ của Tiến sĩ Montague, hoặc vòng đeo tay của Theodora. Mấy trò bất lương của hắn chủ yếu chỉ giới hạn trong việc lấy mấy xu lẻ từ túi của dì mình và cờ gian bạc lận. Hắn cũng hay bán đồng hồ và hộp thuốc lá do bạn bè của dì hắn quý mến và đỏ mặt tặng. Một ngày nào đó Luke sẽ thừa kế Dinh thự Hill, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống trong đó. Mời các bạn đón đọc Chuyện Ma Ám Ở Dinh Thự Hill của tác giả Shirley Jackson & Nguyễn Thành Long (dịch).
Trò Chơi Chết Chóc - Tòng 0
Dư Tô lỡ mở phải một ứng dụng kỳ lạ trên điện thoại để rồi trong nháy mắt, những ngày tháng đơn điệu, nhịp sống chậm chạp tẻ ngắt, cuộc sống bí bách mệt mỏi bỗng chợt thay đổi hoàn toàn. Nhà nghỉ có vào mà không có ra, trò chơi trốn tìm chết chóc, sơn thôn tối tăm tàn ác, những cô gái bị nhốt kín trong tiệm làm đầu... Từng trò chơi khắc nghiệt, căng thẳng tới nín thở hóa ra đều liên kết với thế giới thực. *** Cái bàn là bị các người chơi dùng ga giường vặn thành dây thừng treo lên, nó bị lôi kéo tại cùng cửa phòng tương đối vách tường bên cạnh, tại trung niên nam nhân buông tay sau, nó liền dẫn lực lượng khổng lồ xông về cửa. Tiên tiến nhất môn gấu bông bị trương này nặng nề cái bàn đập ngay chính giữa, mặc dù không có làm bị thương nó, nhưng lại nện đến nó hướng về sau ngã xuống. Kia thân thể to lớn về sau ngửa mặt lên, liền trực tiếp đặt ở phía sau còn không gấu bông trên thân. Giống mét hơn ừ quân bài đồng dạng, cái thứ hai lại đảo hướng cái thứ ba. Cái thứ ba gấu bông có đầy đủ thời gian phản ứng, cho nên nó hướng bên cạnh lách mình tránh ra, không có bị cùng một chỗ đập ngã. Nhưng bởi vì trước hai con đổ xuống, cũng hoàn toàn cản trở nó vào cửa đường. Mà đúng lúc này đợi, cửa phòng hai bên nốt ruồi nam nhân và tóc húi cua cùng một chỗ vọt ra, một trái một phải, gần như đồng thời bắt lấy cái thứ nhất gấu bông hai đầu mềm nhũn chân, dùng hết sức lực đem nó kéo đi vào cửa! ... Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Chết Chóc của tác giả Tòng 0.
Linh Thú - Trương Thanh Thùy
Ở bất kỳ đâu, khi lòng tham không được thỏa mãn – thứ khó thỏa mãn nhất trong những thứ khó thỏa mãn của con người – ắt sẽ xuất hiện những lời khấn cầu, những nài xin buông ra về một phía, có những thần linh, có những sức mạnh phi phàm mà cho dẫu không thấy, vài người vẫn sẽ tin rằng điều ấy tồn tại. Nhưng rồi, ở bất kỳ đâu, Tây hay ta, lòng tin được đặt không đúng chỗ, nhường bước cho sự toan tính thiệt hơn, kết quả cũng chỉ rơi vào khoảng bi thảm. Thứ mà con người tham lam xin cho, tưởng sẽ có kết quả, tất cả đều trở thành hậu quả mà không chắc họ gánh nổi hay không." *** Trương Thanh Thùy sinh năm 1982  quê ở Đà Lạt, Lâm Đồng, hiện đang sinh sống tại TP HCM. Năm 2014, cô ra mắt cuốn sách thiếu nhi Đốm trắng. Ngoài sáng tác văn học, Trương Thanh Thùy còn viết kịch bản phim. Có thể kể một số bộ phim mà cô tham gia viết kịch bản như Bảo mẫu thời @, Tóc rối, Yêu anh, em dám không… Tác phẩm tiêu biểu: 2030 Thiên Linh Cái Linh Thú Một Nửa Của Tình Yêu Đốm Trắng Mít ơi ... *** Khi đặt "Linh thú" đứng cạnh "Thiên linh cái", thật sự, tôi có đôi chút e dè. Đây là một tác phẩm được viết ra bởi chuỗi những ngày tôi buộc mình phải "Tây hóa hoàn toàn", phải "lột xác hoàn toàn". Không còn rào cản đạo đức theo cách Việt. Không còn những tư tưởng thuần Việt. Tất cả phải khác đi! Tất cả phải hoàn toàn thoát xa tầm hiểu biết của tôi trong ranh giới nơi tôi ở. Tôi tự hỏi, tác phẩm của mình có thể được đón nhận hay không? Tôi đầu tư cho "Linh thú" thậm chí nhiều hơn thời gian đầu tư cho cả một bản thảo tiểu thuyết, thậm chí nhiều hơn cho cả một tập sách tôi từng viết. Tôi đã đọc, đã "phải thẩm thấu" những thứ lạ lùng đến bất ngờ với mình về mặt duy tâm của những con người ở những quốc gia tưởng chừng rất tiến bộ, đến độ, chuyện duy tâm, chuyện mê tín sẽ là xa xỉ. Ở bất kỳ đâu, khi lòng tham không được thỏa mãn – thứ khó thỏa mãn nhất trong những thứ khó thỏa mãn của con người – ắt sẽ xuất hiện những lời khấn cầu, những nài xin buông ra về một phía, có những thần linh, có những sức mạnh phi phàm mà cho dẫu không thấy, vài người vẫn sẽ tin rằng điều ấy tồn tại. Nhưng rồi, ở bất kỳ đâu, Tây hay ta, lòng tin được đặt không đúng chỗ, nhường bước cho sự toan tính thiệt hơn, kết quả cũng chỉ rơi vào khoảng bi thảm. Thứ mà con người tham lam xin cho, tưởng sẽ có kết quả, tất cả đều trở thành hậu quả mà không chắc họ gánh nổi hay không.   Mời các bạn đón đọc Linh Thú của tác giả Trương Thanh Thùy.