Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hannibal Trỗi Dậy

Hannibal Trỗi Dậy Hannibal Trỗi dậy “Một tuyệt phẩm của máu và bạo lực nơi những nỗi kinh hoàng của chiến tranh được miêu tả một cách đẹp đẽ, nếu có thể dùng từ đó, khi Hannibal buộc phải trở thành kẻ ăn thịt người mà sau này sẽ trở thành thương hiệu của hắn.”- Independent --------- Trước HANNIBAL Trước SỰ IM LẶNG CỦA BẦY CỪU Trước RỒNG ĐỎ Một đứa trẻ đã sống sót qua nỗi kinh hoàng Thế chiến, qua những kẻ ăn xác, qua sự tàn bạo man rợ của chiến tranh. Nó đứng trong tuyết, hoàn toàn đơn độc khi thế giới chìm trong máu, băng giá và tro tàn. Đứa trẻ đã bước vào mùa đông đằng đẵng của lòng mình và con quái vật khủng khiếp nhất tiểu thuyết lẫn màn ảnh thời hiện đại ấy trỗi dậy: Bác sĩ Hannibal Lecter. *** “Một đứa trẻ đã sống sót qua nỗi kinh hoàng Thế chiến, qua những kẻ ăn xác, qua sự tàn bạo man rợ của chiến tranh. Nó đứng trong tuyết, hoàn toàn đơn độc khi thế giới chìm trong máu, băng giá và tro tàn. Đứa trẻ đã bước vào mùa đông đằng đẵng của lòng mình và con quái vật khủng khiếp nhất tiểu thuyết lẫn màn ảnh thời hiện đại ấy trỗi dậy: BÁC SĨ HANNIBAL LECTER” Hannibal là ai? Hannibal, hay còn được biết đến cái tên với đầy đủ là Hannibal Lecter, là một tay bác sĩ nổi tiếng tài ba trong giới phẫu thuật học. Tuy vậy, bản chất thực sự của hắn lại là con quái vật ăn thịt người hung tợn với những thủ đoạn giết người khôn khéo và tàn bạo đủ khiến người đọc phải rợn tóc gáy. Đây là nhân vật kinh điển đã xuất hiện trong 4 tập truyện trong series về Hannibal của nhà văn người Mỹ Thomas Harris. Trong đời thực, tên sát nhân này được lấy cảm hứng từ Dr. Alfredo Balli Trevino, kẻ đã giết và ăn thịt chính người bạn trai của mình. Mặc dù là tập cuối cùng trong bộ truyện, thế nhưng Hannibal Trỗi Dậy lại miêu tả về những sự việc đầu tiên trong cuộc đời của Hannibal, dẫn dắt người đọc theo dòng cảm xúc của gã sát nhân để ta hiểu được rằng, trước khi biến thành con quái vật khát máu, Hannibal đã từng là một con người bình thường, có tình yêu thương có cảm xúc. Thậm chí, nếu không vì những thăng trầm đẩy hắn xuống vực sâu của tội ác, hắn đã có thể trở thành một thiên tài lừng lẫy ghi dấu trong lịch sử nhân loại. “Một tuyệt phẩm của máu và bạo lực nơi những nỗi kinh hoàng của chiến tranh được miêu tả một cách đẹp đẽ, nếu có thể dùng từ đó, khi Hannibal buộc phải trở thành kẻ ăn thịt người mà sau này sẽ trở thành thương hiệu của hắn” – Theo INDEPENDENT. Sơ lược về nội dung của cuốn sách Mạch truyện được dẫn dắt từ tuổi thơ của Hannibal Lecter kéo dài cho đến khi tên sát nhân này 18 tuổi. Vốn xuất thân từ một gia đình quý tộc và quyền quý, Hannibal từ nhỏ đã thông thạo tận ba thứ tiếng: Anh, Đức và Lít Va. Không những thế, cậu bé Hannibal còn phát triển khả năng của mình ở những môn học khác như toán, lý,… dưới sự giảng dạy của người thầy Jacob. Tuy nhiên, khi chiến tranh ập đến, cậu bé Hannibal đã mất đi những người thân của mình, mà đau thương nhất chính là cô em gái Mischa, khi Hannibal tận mắt chứng kiến cảnh cô em gái của mình bị những tên tội phạm chiến tranh ăn thịt.  Có lẽ vì chính những kí ức đau thương ấy đã tác động đến tâm lý của cậu bé Hannibal hồn nhiên, nhân hậu, thông minh, biến cậu trở thành một kẻ giết người hàng loạt sau này. Khi tương lai của một vĩ nhân, bị phá hoại bởi bom đạn chiến tranh Không phải chỉ riêng trong tác phẩm này mà chúng ta nhìn ra được cái đau thương mà chiến tranh mang lại. Thế chiến thứ hai khi ấy đi qua, để lại cho toàn thế giới với cái chết của hàng triệu người, gắn liền với nó là nỗi đau mất mát. Mất mát không chỉ về thể xác, tinh thần, mà còn mất mát về những hoài bão. Khi nghiền ngẫm về tuổi thơ của Hannibal, có lẽ không ít độc giả sẽ tự mường tượng ra hình ảnh của một vĩ nhân tương lai cùng những giải thưởng danh giá trong các lĩnh vực toán học, vật lý, ngôn ngữ,… “Hannibal Lecter biết đọc từ khi mới chào đời hoặc trong mắt chị vú thì đúng là như vậy. Chị từng có một thời gian ngắn đọc sách cho thằng bé nghe hồi nó lên hai, thường là đọc cuốn truyện cổ Grimm được mình họa bằng các tranh khắc gỗ vẽ những hình người có móng chân nhọn. Thằng bé lắng nghe chị vú đọc, ngả đầu áp vào người chị trong lúc nhìn các trang giấy, sau đó chị vú phát hiện ra thằng bé đang tự mình đọc, tì trán lên cuốn sách rồi nâng người lên cách trang sách một đoạn, đọc thành tiếng theo lối phát âm của chị vú. Cha Hannibal có lòng hiếu kỳ rất mạnh. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ về con trai mình, bá tước Lecter đã sai người hầu lôi những cuốn từ điển nặng trịch từ trên giá sách trong thư viện của lâu đài xuống. Từ điển tiếng anh, tiếng Đức cùng hai mươi ba tập từ điển Litva; rồi sau đó Hannibal một mình xử lý đống sách.” “Cũng vào năm Hannibal lên sáu, bá tước Lecter bắt gặp con trai đang tìm cách đo chiều cao của lâu đài dựa vào chiều dài các bóng tháp, làm theo các hướng dẫn mà theo lời thằng bé là do chính Euclid đưa ra. Đến lúc đó, bá tước Lecter bèn tìm các gia sư giỏi giang hơn cho thằng bé – vậy là sáu tuần sau đó, thầy Jakov – một học giả không xu dính túi từ Leipzig – xuất hiện” Nếu không vì chiến tranh, Hannibal của sau này, chắc hẳn đã lẫy lừng trên các mặt báo và truyền thông thời ấy vì những phát kiến vĩ đại của mình. Tuy rằng giọng văn của Thomas Harris không chất đầy sự thương cảm, nhưng bù lại, bằng cách miêu tả về chính tài năng thiên bẩm và khả năng học hỏi không ngừng ấy của Hannibal bị vùi dập bởi chiến tranh, cũng đủ để khơi dậy sự tiếc nuối trong lòng người đọc. Nhưng cái kinh khủng hơn cả, vẫn là nỗi đau tinh thần, thứ đã thật sự biến cậu thành một con quái vật. Mở đầu câu truyện, độc giả hẳn sẽ thấy xao xuyến bởi nét đáng yêu của cô bé Mischa, em gái Hannibal, cũng như cảm nhận được tình anh em gắn bó keo sơn giữa cả hai. Khi chứng kiến cái chết của cha mẹ mình và những người khác dưới sự phá hủy của bom đạn, Hannibal tự nhủ chính mình là bờ vai vững chắc những chăm sóc, đùm bọc cho cô em gái nhỏ bé của mình. Tưởng chừng chỉ phải chống chọi với cái cô độc của mùa đông, nhưng điều kinh hoàng chỉ thật sự ập đến khi những kẻ tội phạm chiến tranh, đứng đầu là Grutas, chiếm giữ và biến Mischa thành bữa ngon của chúng. Sự kiện ấy có lẽ đã đeo bám cậu cho đến mãi sau này, Hannibal vẫn luôn bắt gặp nó trong những giấc mơ, cùng câu nói đã khiến cậu ám ảnh: “Y xoay bộ mặt lấm máu về phía ban công, nhổ một sợi lông dính trong miệng ra rồi nói, “Bọn tao mà không ăn thì sẽ đi đời nhà ma.” Chúng vứt vào trong ngọn lửa album ảnh gia đình Lecter cùng các món đồ chơi bằng giấy của Mischa ,tòa lâu đài của con bé, những con búp bê giấy của nó. Đến lúc này, Hannibal đang đứng trên sàn nhà trước lò sưởi, một cách đột ngột, không hề ý thức được nó đã leo xuống cầu thang như thế nào, và sau đó chúng lại đang ở trong chuồng ngựa, mấy món quần áo nhét giữa rơm, những món quần áo trẻ em thằng bé không nhận ra và cứng quèo vì máu. Đám đàn ông túm tụm tiến lại gần, sờ mó da thịt thằng bé và Mischa. “Mang con bé này đi đi, đằng nào nó chẳng chết. Đi chơi thôi nào, đi chơi thôi nào.” Giờ chúng đang túm lấy con bé, đồng thời cất tiếng hát. “Gã nhỏ bé trong rừng, tĩnh lặng…” ” Đây chính dấu mốc quan trọng mở đầu cho con thú dữ, cho một sự trỗi dậy của tên tội phạm khét tiếng: “Hannibal Lecter”. Những tranh cãi xung quanh mối quan hệ giữa Hannibal và phu nhân Murasaki Murasaki có lẽ là một người phụ nữ sẽ để lại nhiều ấn tượng mạnh cho người đọc khi đã buông quyển sách xuống, không chỉ vì phong thái sắc sảo, thoắt ẩn thoắt hiện đầy bí ẩn của bà, mà còn vì câu chuyện tình cảm giữa bà và Hannibal được giới độc giả tranh cãi một cách rầm rộ kể từ khi quyển sách được ra mắt cho đến nay. Giới thiệu một chút về Murasaki. Khi Hannibal 13 tuổi, cậu được chuyển về cô nhi viện (nhưng thật chất trước đây nơi này chính là lâu đài Lecter, ngôi nhà mà cả gia đình Hannibal đã sinh sống). Do chính tác động tiêu cực trước cảnh tượng em gái mình bị ăn thịt, mà Hannibal trở nên tách biệt với xã hội và không thể nào giao tiếp với những đứa trẻ khác. Cậu trở thành học sinh cá biệt, là cái gai trong mắt những người xung quanh, nhất là các giáo viên trong trường. Chính vì thế, ông Robert Lecter, người em ruột của ba cậu và vợ của ông, phu nhân Seba Murasaki đã quyết định nhận nuôi cậu. Phải chăng một trang mới đã mở ra với Hannibal, khi cậu học được rất nhiều thứ từ ông: cậu học được cách cảm thụ hội họa, cảm nhận những tinh hoa từ các tác phẩm nghệ thuật. Nhưng điều đó chưa phải là hết, bên cạnh Murasaki, cậu tiếp thu thêm được những tinh hoa từ văn hóa nghệ thuật Nhật Bản, từ trà đạo, kiếm đạo cho đến những chiến tích lẫy lừng của những vị Samurai cổ xưa. “ Cánh cửa phòng áp mái ngày xưa vốn được lắp vào một chỗ khác trong ngôi nhà, một khuôn mặt được khắc lên cửa cửa, một cái mặt nạ hài kịch Hy Lạp. Phu ngân Murasaki, cầm theo cây đèn nến, dẫn đường đi sâu vào trong căn phòng áp mái rộng mênh mông, băng qua bộ sưu tập ba trăm năm tuổi những món đồ lưu kho, những rương hòm, đồ trang hoàng Giáng Sinh, đồ trang trí bãi cỏ, các món nội thất bằng liễu gai, trang phục kịch Noh và trang phục kịch Kabuki cùng một dãy con rối dùng cho các lễ hội kích cỡ như người thật treo lủng lẳng trên một thanh xà. Ánh sáng yếu ớt len qua tấm rèm chắn sáng trên cửa sổ mái nằm cách xa cửa vào. Cây nến phu nhân Murasaki đang cầm chiếu sáng một bàn thờ nhỏ một thần bằng nằm đối diện cửa sổ. Trên bàn thờ, đặt ảnh các bậc tổ tiên của cô và của Hannibal. Một đàn hạc giấy, rất nhiều hạc giấy, vây xung quanh các bức ảnh […] Khi phu nhân Murasaki kéo tấm rèm che cửa sổ mái lên, ánh sáng đầu ngày bao trùm lên Hannibal, bao trùm lên sự hiện diện tối đen bên cạnh nó, bao trùm lên bàn chân bọc thép, cây quạt chiến được nắm trong hai bàn tay đeo găng sắt, giáp che ngực và cuối cùng là chiếc mặt nạ sắt và chiếc mũ sắt có sừng của một chỉ huy samurai. Bộ giáp được đặt theo tư thế đang ngồi trên một bệ nâng. Vũ khí của vị samurai, đoản kiếm và trường kiếm, đoản đao và một cây rìu chiến, nằm trên một cái giá phía trước một bộ giáp.” “Có một cuộn giấy da nằm trên cái bệ trước bộ giáp. Cuộn giấy mở ra một đoạn vừa đủ để lộ khung hình đầu tiên, vị samurai mặc giáp trong buổi tiếp kiến tùy tùng. Trong lúc Murasaki bày biện lại thần bằng, Hannibal mở cuộn giấy ra thêm một đoạn nữa, đến khung hình tiếp theo, vị samurai mặc giáp trước một dãy những cái đầu samurai, mỗi một cái đầu kẻ thù đều được đi kèm với cái tên của kẻ đã chết, thẻ tên được gắn vào mái tóc, còn trong trường hợp kẻ này trọc đầu thì thẻ tên được gắn vào tai” Tuy nhiên điều gắn kết lớn nhất mà Hannibal tìm thấy ở phu nhân, có lẽ là sự đồng cảm: “Nếu cháu không muốn nói bằng tiếng Pháp tiếng Anh hay tiếng ý thì chúng ta có thể sử dụng một số từ tiếng Nhật, chẳng hạn như kieuseru. Nó có nghĩa là “biến mất”. Cô để một cuốn hoa xuống, ánh mắt dời khỏi những bông hoa, nhướng lên nhìn thẳng vào thằng bé. “Thế giới Hiroshima của cô đã tan biến trong chớp mắt. Thế giới của cháu cũng bị tước đoạt khỏi cháu. Giờ cháu và cô có một thế giới để chúng ta dựng xây – cùng với nhau. Trong giây phút này, trong căn phòng này.” Như những gì lịch sử ghi lại, hai quả bom nguyên từ giáng xuống hai thành phố Hiroshima và Nagasaki vào năm 1945 đã để lại một chấn động trong lịch sử nhân loại bởi sự tàn phá khủng khiếp của nó: hơn 140 ngàn người chết cũng như để lại sự kinh hãi cho những người đã may mắn sống sót qua giây phút hoảng loạn ấy. Và phu nhân Murasaki cũng không nằm ngoài số đó. Mặc dù không đề cập quá rõ những mất mát bà đã từng chịu đựng, nhưng với tính cách rắn rỏi, mạnh mẽ nhưng không kém phần mềm mại của người phụ nữ người Nhật ấy, ta có thể đủ chiêm nghiệm ra những vết xước tâm hồn đủ lớn để làm nên con người của bà lúc này. Vì có mất mát mà có thấu hiểu, một nỗi đau lại gặp gỡ một nỗi đau mà điểm cắt chung của nó là sự mất mát. Tình cảm của Hannibal dành cho Murasaki và ngược lại, thật sự khó nói bởi nó không phải là tình cảm máu mủ đơn thuần, và mỗi người sẽ có một cách cảm nhận khác nhau về nó. Tuy nhiên đứng trên phương diện của mình, nó như là một lời thề sẽ bảo vệ hết mình của Hannibal dành cho bà, một sự đền đáp ơn nghĩa của trò dành cho Thầy. Ta không thể biết rõ rằng, Hannibal đã thật sự dành một tình cảm mãnh liệt cho Murasaki từ giây phút nào. Từ những bài học, từ sự tiếp xúc thường xuyên dưới danh nghĩa cô-cháu của cả hai, hay chính là từ cái chết bất đắc kỳ tử của ông Robert Lecter khi đang ra tay trả thù cho bà? Nhưng có bộc phát lúc nào đi nữa, phải chăng Murasaki đã dần trở thành lý tưởng sống của cậu, vẫn là tín hiệu cho cậu thấy mình vẫn là con người, dù cho chính Hannibal phản lại những lời khuyên khẩn thiết dành cho bà trong những lần tàn sát khốc liệt của mình sau này. Hannibal – Một kẻ giết và ăn thịt người hàng loạt Ở phần này, mình xin phép được gọi Hannibal bằng “hắn”, vì để đúng với cách Thomas gọi Hannibal trong những lần đi “săn người” trong nguyên tác của mình. Tổng số nạn nhân của Hannibal trong cả bộ truyện là 28, và tính riêng tác phẩm này là 6 người. Tuy nhiên, trong bài viết này mình chỉ sẽ đề cập đến Paul Đồ Tể, nạn nhân đầu tiên của Hannibal, và nạn nhân cuối cùng, Grutas, kẻ man rợ và hung hãn năm nào đã nhẫn tâm ra tay sát hại cô em gái Mischa đáng thương của Hannibal. Nói về Paul Đồ Tể, hay Paul Momund cũng vốn là một tội phạm chiến tranh (nhưng giờ hắn là một gã bán thịt), bị rất nhiều người miệt thị và ghét bỏ trong khu chợ. Trong một lần cùng Hannibal đi mua sắm, phu nhân Murasaki đã bị hắn ta xúc phạm với ngôn ngữ miệt thị về dân tộc và thể xác. Điều đó dấy lên nỗi căm phẫn trong lòng Hannibal và khiến cả hai bên xung đột. Nhưng chỉ đến khi ông Robert Lecter lên cơn đau tim khi đang trả thù Paul Đồ Tể và ra đi mãi mãi, thì đó mới là động cơ chính thức để Hannibal ra tay giết chết Momund. Và kinh hãi nhất, sau khi giết chết Paul, Hannibal đã biến tên đồ tể thành bữa trưa của hắn. “Giờ thanh gươm lại vung lên, vạch vào người Paul thành hình chữ X, mắt Paul trợn trừng sửng sốt và gã đồ tể cố tháo chạy, tóm lấy hai bên xương đòn, một dòng máu từ động mạch gã bắn ra xịt vào mặt Hannibal. Hai nhát chém tiếp theo rạch vào phía sau chân Paul và gã đồ tể bị cắt đứt gân kheo đổ sụm xuống, rú lên như một con bò. Paul đồ tể ngồi dựa vào cái cây bị đốn trơ gốc. Hắn không nhấc tay lên được nữa. Hannibal nhìn thẳng vào mặt gã. “Mày có muốn xem tao vẽ gì không?” Thằng bé chìa tập ra. Trên tờ giấy là hình vẽ cái đầu Paul Đồ Tể nằm trên một cái dĩa phẳng, tóc gắn nhãn tên. Cái nhãn đề Paul Momund, Thịt Ngon. Hình ảnh xung quanh rìa tầm nhìn của Paul tối dần lại. Hannibal vung gươm và trong một thoáng, mọi cảnh vật trong mắt Paul chuyển sang tư thế nằm ngang, rồi sau đó, áp sáu máu biến mất và bóng tối bao trùm” Hiển nhiên, kẻ đầu tiên mà cảnh sát đưa vào diện tình nghi chính là Hannibal, nhưng điều khiến cho người đọc vừa ngưỡng mộ, cũng vừa kinh hãi chính là việc hắn có thể đánh lừa cả máy nói dối và thoát tội một cách dễ dàng. Như đã đề cập ở trên, hắn vừa có khả năng về ngôn ngữ lẫn những môn khoa học trí tuệ, thì qua cuộc điều tra này, người ta còn tìm thấy ở con quái vật khả năng thâu tóm cảm xúc lẫn đánh lừa người khác. Điều này không chỉ được đề cập trong Hannibal Trỗi Dậy, mà trong những tập truyện trước của series này, độc giả cũng đã được dịp chiêm ngưỡng khả năng đáng sợ này của hắn ta. Tiếp theo, Vladis Grutas Nhắc đến Grutas, mình không thể nào không căm phẫn trước những chiêu trò đồi bại lẫn tàn nhẫn của hắn ta. Là kẻ cầm đầu trong băng đảng những tội phạm chiến tranh, hắn (hoặc cùng những tên đồng phạm khác), đã từng phạm vào nhiều tội danh khác nhau liên quan tới buôn lậu các tác phẩm tranh vẽ nổi tiếng, buôn người hay kinh khủng nhất: giết người. Dường như cái chết chẳng là gì đối với một con quỷ dữ như gã cả. Sau khi ra tay giết chết hàng loạt những người anh em khác của Grutas bằng những cách thức dã man khác nhau, Hannibal cuối cùng cũng đã tìm ra và kết liễu Grutas trên con thuyền buôn người của gã. “Grutas vội vã tiến về phía khẩu súng, trong lúc đó vẫn nói không ngừng: “Mày đã ăn thịt nó, nửa tỉnh nửa mê, đôi môi mày hau háu ngậm cái thìa”  Hannibal ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hét lên, “KHÔNGÔNGÔNGÔNGÔNG!” và chạy về phía Grutas, giơ cao thanh đoản đao, đè chân lên khẩu súng rồi rạch một chữ “M” lên mặt Grutas, chạy dài suốt từ trán xuống cằm y, vừa rạch vừa gào thét, “ ‘M’ viết tắt của Mischa! ‘M’ viết tắt của Mischa! ‘M’ viết tắt của Mischa!’ Grutas giật lùi trên sàn và Hannibal rạch một chữ “M” to tướng lên người y.” Nhịp văn nhanh và gấp rút, đủ để mình thấy ớn lạnh với hình ảnh cái xác của gã ta nằm lăn lóc dưới tay của Hannibal. Quả thật cách giết người của hắn vô cùng tinh vi, khéo léo, hay nói cách khác, đầy nghệ thuật bởi những điều hắn đã học được từ hội họa và phẫu thuật học. Nhưng nếu lật lại tuổi thơ của Hannibal, nó vẫn để lại cho mình một sự tiếc nuối, khi một thiên tài đã mãi mãi nằm lại ở hố sâu địa ngục, một con quỷ dưới hình dạng con người với sự thèm khát máu thịt, mà đến mức Popil, viên cảnh sát chuyên điều tra những sự việc liên quan đến hắn phải thốt lên: “Giờ hắn là gì? Hiện tại, ta vẫn chưa tìm được cách gọi chính xác. …, chúng ta cứ gọi hắn là con quái vật đi.” Lời kết Tuy là tập cuối cùng được sản xuất trong cả vũ trụ Hannibal, thế nhưng bạn đọc có thể yên tâm tìm đọc nó đầu tiên bởi lẽ “Hannibal Trỗi Dậy” tường thuật lại những sự kiện đầu tiên của cả cuộc đời hắn ta, nhất là về nguồn gốc con quái vật luôn ngự trị trong hắn. Điều khác biệt nhất so với ba tập truyện còn lại, chính là mình nhìn thấy một Hannibal với nhiều cung bậc cảm xúc cùng nhiều mặt tính cách hơn của hắn. Từ một cậu bé lanh lợi, sang một sinh viên tài ba, cho đến một quý ông lãng mạn trong mắt Murasaki, và cuối cùng, con quái vật ăn thịt người man rợ. Mình tin rằng sẽ không hiếm độc giả sẽ cảm thấy rợn tóc gáy với những chiêu trò giết người tinh xảo của hắn, cũng như thán phục trước đầu óc của một tên thiên tài điên loạn. Vì vậy, sau khi buông quyển sách xuống, hãy dành chút ít thời gian xem thêm phiên bản điện ảnh của tác phẩm này nhé, chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng đâu. “Cô có nghĩ là Chúa muốn ăn thịt Isaac không, bởi vậy nên ngài mới bảo Abraham giết chết cậu ta?” Hannibal hỏi. “Không, Hannibal. Tất nhiên không phải thế. Thiên thần đã can thiệp kịp thời” “Không phải lúc nào cũng vậy,” Hannibal nói. Review chi tiết bởi: Trọng Kiên – Bookademy Mời các bạn đón đọc Hannibal Trỗi Dậy của tác giả Thomas Harris.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kỵ Sĩ Thứ 5
“Tập sách tiếp theo của bộ truyện trinh thám bán chạy nhất trong mười năm qua, giờ còn hãi hùng hơn" Nằm trong series Women's Murder Club của James Patterson, sau các tác phẩm: Kẻ đầu tiên phải chết, Cơ hội thứ 2, Cấp độ 3, Kỵ sĩ thứ 5, Mục tiêu thứ 6 và Thiên đường thứ 7... *** Trung uý Lindsay Boxer đang đi mua sắm với thành viên mới nhất của Câu lạc bộ nữ điều tra các tội ác giết người, luật sư Yuki Castellano và bà Keiko - mẹ của Yuki, thì đột nhiên bà Keiko bị đột quỵ. Ngay lập tức bà được chuyển đến bệnh viện thành phố San Francisco và sức khoẻ của bà đã tốt hơn. Nhưng vài ngày sau đó, bệnh viên gọi cho Yuki thông báo một tin kinh hoàng. Keiko đã được điều trị sai thuốc dẫn đến đau tim và đã tử vong. Điều đáng ngạc nhiên đây không phải sai lầm đầu tiên của bệnh viện này. Nhiều bệnh nhân được xuất viện với thông báo tình trạng sức khoẻ tốt, nhưng sau đó tình hình lại xấu đi. Bệnh viện bị điều tra, Lindsay và câu lạc bộ nữ điều tra các tội ác giết người trực tiếp tham gia vụ này. Liệu có điều gì kỳ quặc trong hoạt động của bệnh viện? *** “Patterson lại một lần nữa tỏ ra là bậc thầy của những mưu mẹo và thủ đoạn… Với một cuốn sách như vậy: mỗi khi bạn tưởng như mình đã khám phá được mọi bí mật của vụ án thì cũng là lúc bạn nhận ra tằng tên giết người vẫn đang còn ở phía trước” - Tạp chí Provindence Sunday. Mời các bạn đón đọc Kỵ Sĩ Thứ 5 của hai tác giả James Patterson & Maxine Paetro
Vị Khách Không Mời - Agatha Christie & Charles Osborne
AudioBook Vị Khác Không Mời Một người đàn ông bị kẹt xe bên đường phải vào nhà nhờ giúp đỡ thì lại phát hiện một người đã chết trên xe lăn, cạnh đó là một người phụ nữ tay cầm súng... *** Đã gần nửa đêm, một đêm tháng Mười Một buốt giá, sương mù phủ khắp nơi trên con đường quê phía nam xứ Wales, không xa vịnh Bristol. Từ xa xa, chốc chốc vang lại tiếng còi hụ báo sương tự động. Đâu đó còn nghe thấy tiếng chó sủa hay tiếng chim ăn đêm gọi nhau. Ven con đường vắng này, vốn chỉ nhỉnh hơn một lối đi, cũng có vài ngôi nhà, nhưng cách nhau tới nửa dặm. Tại một khúc quanh tăm tối nhất có một ngôi nhà ba tầng xinh đẹp, nhìn ra đường từ phía bên kia khoảnh vườn khá rộng. Cũng chính tại chỗ đó, lúc này có một chiếc xe bị mắc kẹt bánh trước vào rãnh bên đường. Người lái xe sau vài lần cố tăng ga, đành bỏ cuộc, tắt máy. Một hai phút sau, người tài xế ra khỏi xe, đóng sập cửa xe lại sau lưng. Ông ta dáng người đậm, tóc vàng sẫm, khoảng ba mươi nhăm tuổi, mặc một bộ vét nỉ, áo mưa sẫm màu, đầu đội mũ. Tay cầm đèn soi đường, ông ta cẩn trọng bước qua đám cỏ về phía ngôi nhà, thỉnh thoảng dừng bước quan sát mặt tiền lịch lãm của ngôi nhà thiết kế theo phong cách thế kỷ 18. Ngôi nhà này không hề có một ánh đèn, kể cả khi ông ta đã tới bên cửa hướng ra phía vườn. Quay người nhìn lại bãi cỏ và con đường phía sau, người đàn ông bước hẳn tới bên cửa, lấy tay xoa kính rồi nhìn vào trong. Không thể nhìn thấy gì, ông ta gõ lên cửa. Chờ không thấy tiếng đáp trả, ông ta gõ mạnh hơn. Đến khi thấy gõ mãi cũng không có ích gì, người đàn ông vặn tay nắm. Cánh cửa ngay lập tức mở ra, ông ta bước vào trong căn phòng tối. Khi đã vào trong, ông ta dừng lại rồi nghe ngóng xem có tiếng động hay ai đang đến hay không, sau đó nói to, “Xin chào, có ai ở nhà không?”. Lấy đèn soi xung quanh căn phòng, ông ta thấy đó là một thư phòng khá tiện nghi, trên tường có khá nhiều sách, và ở giữa phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn, mặt hướng ra cửa thông ra vườn, trên gối còn có một tấm khăn. Người đàn ông này có vẻ như đã ngủ say. “Xin chào,” người tài xế nói. “Tôi không có ý định đường đột thế này. Có điều ngoài kia sương mù dày quá, tôi bị đâm xuống rãnh. Giờ tôi cũng chẳng biết đang ở đâu nữa. Ấy chết, tôi quên đóng cửa, xin lỗi.” Người lái xe cứ lẩm bẩm nói xin lỗi khi quay trở ra cửa, đóng lại, kéo mành. “Chắc tôi rẽ nhầm chỗ ở đâu đó,” ông ta giải thích. “Tôi cứ lái vòng vòng cả giờ đồng hồ rồi.” Không thấy tiếng trả lời, ông ta hỏi khi bước đến chỗ người ngồi xe lăn, “Ông ngủ đấy à?” Vẫn không thấy động tĩnh gì, người đàn ông liền lấy đèn soi vào mặt người ngồi xe, bất ngờ khựng lại. Người ngồi trên xe mắt không mở, cũng không cử động gì. Người khách không mời liền cúi xuống, đẩy nhẹ vào vai để đánh thức, lập tức người ngồi xe gục xuống. “Chúa ơi!” người khách kêu thất thanh. Sau khi cố gắng trấn tĩnh để quyết định phải làm gì tiếp, ông ta soi đèn quanh phòng, tìm thấy công tắc cạnh một cánh cửa phía đầu bên kia phòng, bước tới đó để bật đèn lên. Đèn bàn sáng lên, người khách cũng đặt đèn của mình lên bàn, rồi bước vòng quanh, chăm chú quan sát người ngồi trên xe lăn. Thấy có một cái cửa nữa, cạnh đó cũng có công tắc, người khách đi tới bật lên, thấy đèn trên hai cái bàn bố trí khéo léo quanh chiếc xe lăn sáng lên. Người khách vừa bước một bước về phía chiếc xe lăn thì giật mình kinh hãi khi nhận ra có mộ người đàn bà xinh đẹp, tóc vàng nhạt, tuổi chạc ba mươi, mặc váy dạ tiệc màu hợp với áo khoác bên ngoài, đang đứng ở đầu kia phòng cạnh giá sách. Hai tay người đàn bà dường như buông thõng hai bên. Bà ta không nói, cũng không cử động gì cả. Có vẻ như bà ta cũng không thở nữa. Hai người nhìn nhau chằm chằm trong yên lặng một vài giây rồi người khách cất tiếng nói, “Ông ấy - ông ấy chết rồi.” Dường như hoàn toàn vô cảm, người đàn bà trả lời, “Đúng vậy.” “Bà đã biết rồi ư?” người khách hỏi. “Đã biết.” Cẩn trọng bước tới bên xác người trên xe lăn, người khách nói, “Ông ấy bị bắn. Bắn vào đầu. Ai - ?” Người khách không nói dứt câu vì thấy người phụ nữ từ từ đưa tay phải lên từ phía sau các nếp gấp của váy. Tay bà ta cầm một khẩu súng lục. Người khách hít một hơi thật sâu. Chỉ đến khi thấy rằng người phụ nữ kia không đe dọa gì mình, ông ta bước đến rồi nhẹ nhàng lấy khẩu súng ra khỏi tay bà ta. “Bà bắn ông ấy à?” người khách hỏi. “Phải,” người phụ nữ trả lời sau một thoáng ngập ngừng. Người khách bước lùi lại, đặt khẩu súng lên bàn cạnh chiếc xe lăn. Ông ta đứng nhìn xác chết một lúc rồi quan sát căn phòng. “Điện thoại ở đằng kia,” người phụ nữ nói, hất đầu về phía chiếc bàn. “Điện thoại?” người khách hỏi lại, có vẻ như ngạc nhiên. “Nếu ông muốn báo cảnh sát,” người phụ nữ nói tiếp, vẫn bằng vẻ vô cảm từ nãy giờ. Người khách chăm chú nhìn bà ta, hình như không hiểu nổi, rồi nói, “Sớm hay muộn vài phút thì cũng có khác gì đâu. Cảnh sát mò qua được đám sương mù đến đây cũng mất nhiều công đấy. Tôi còn có điều muốn biết thêm - “ Ông ta dừng lời, nhìn cái xác. “Ông ta là ai?” “Là chồng tôi,” người phụ nữ đáp. Một lúc bà nói tiếp, “Tên ông ấy là Richard Warwick. Còn tôi là Laura Warwick.” Người khách mắt vẫn không rời người phụ nữ. “Ra vậy,” ông ta lẩm bẩm. “Có lẽ bà muốn… ngồi xuống?” Laura Warwick di chuyển từ từ, có vẻ như không vững, tới một chiếc trường kỷ. Người khách nhìn quanh ròi nói, “Hay tôi kiếm cái gì cho bà… uống cái gì nhé? Chắc bà đang bị sốc.” “Vì bắn chồng tôi ư?” Giọng bà ta đầy mỉa mai. Đã lấy được sự bình tĩnh cần thiết, người khách đáp trả người phụ nữ, “Tôi có nghĩ như vậy. Chẳng lẽ lại là vui hay đùa sao?” “Là vui đùa thật đấy,” Laura Warwick vừa lạnh lùng đáp vừa ngồi xuống ghế. Người khách cau màu, không hiểu rõ câu nói. “Nhưng… tôi cần uống gì đó,” bà ta nói tiếp. Người khách bỏ mũ, quăng lên một cái ghế bành rồi lấy một chai rượu mạnh trên giá cạnh bàn, gần xe lăn, rót ra cốc đưa cho bà chủ nhà. Bà ta uống, rồi người khách nói. “Giờ thì đến lúc bà nói đầu đuôi sự việc được rồi.” Laura Warwick nhìn ông ta trân trối, “Sao ông còn chưa gọi cảnh sát tới?” “Còn thời gian mà. Cứ nói chuyện một lúc cũng có sao đâu chứ?” Ông ta cởi găng tay, nhét vào trong túi áo khoác, cởi khuy áo khoác ngoài. Mời các bạn đón đọc Vị Khách Không Mời của tác giả Agatha Christie & Charles Osborne.
Sau Cành Violet - Ngô Tất Thắng
Sau Cành Violet là cuốn truyện tình báo của Ngô Tất Thắng viết về những chiến tích hào hùng của các chiến sĩ tình báo Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam.  Cuốn sách không tái hiện lại cuộc chiến đấu giữa ta và địch trên chiến trường đầy bom đạn mà đưa người đọc đến với một trận tuyến thầm lặng. Đó là hình ảnh của những chiến sĩ tình báo (như Hồng Giang và Hoài Phương - hai nhân vật trong truyện). Các chiến sĩ của ta ngày đêm vượt khó khăn, hiểm nguy tiến hành các hoạt động phản gián ngay trong guồng máy chính quyền ngụy và tổ chức gián điệp CIA của Mỹ tại Sài Gòn.  Những chiến công của họ chưa một lần được nêu danh trên đài báo nhưng đã góp phần không nhỏ vào thắng lợi chung của toàn dân tộc. Qua đó, người đọc thấy rõ sự mưu trí tài tình, lòng dũng cảm và trên hết là một đức hy sinh, hết lòng vì dân, vì nước của các chiến sĩ tình báo Việt Nam. Mời các bạn đón đọc Sau Cành Violet của tác giả Ngô Tất Thắng.
Cô Gái Trên Tàu - Paula Hawkins
Cựu phóng viên đã có quyết định đúng đắn khi bỏ việc và thử sức ở lĩnh vực văn học. Ngay tuần đầu lên kệ, "The Girl On The Train" đã đứng đầu danh sách bán chạy nhất tại Anh và Mỹ. Hai năm trước, Paula Hawkins gặp khó khăn tài chính và cô phải viết xong cuốn The Reunion trong sự vội vã dưới bút danh Amy Silver. Sách xuất bản tháng 9/2013 nhưng không thành công. Cuối năm 2014, tác giả chia sẻ với người hâm mộ rằng cô cũng đang hoàn thành gấp “những chương đầu câu chuyện về một cô gái đi tàu”. Có nhiều năm kinh nghiệm làm phóng viên tài chính cho tờ Times nhưng với nền tài chính thế giới ngày càng đi xuống, Paula không còn đất dụng võ ở báo. Vậy là nhà văn 43 tuổi bắt đầu chuyển hướng sang viết văn. “Tôi nghĩ đến việc xây dựng hình tượng nữ chính nghiện rượu, bị cuốn trong guồng quay giữa công việc, hôn nhân thất bại và chứng nghiện đồ uống có cồn. Cô gái tên Rachel, hàng ngày đi tàu qua khu phố cũ và chợt nhận ra điều bất bình thường tại nhà một đôi vợ chồng”, tác giả chia sẻ về nhân vật chính của The Girl On The Train. Nhân vật nữ chính hàng ngày đi tàu ga 8.04 từ Ashbury đến Euston, thường chú ý đến ngôi nhà số 15 Blenheim Road nơi vợ chồng Jason và Jess sống. Với cô họ là cặp đôi hoàn hảo, cho đến khi Jess đột nhiên biến mất. Sau khi được nhà xuất bản Transworld ký “hợp đồng sáu con số”, Paula phát hành Cô gái trên tàu với ít kỳ vọng sách sẽ là best-seller ngay tuần đầu lên kệ. Và cho đến nay, đã có 2 triệu bản The Girl On The Train được tiêu thụ tại Anh và 8 triệu bản toàn cầu. Sách cũng là tác phẩm được mua trực tuyến nhiều nhất trên hệ thống của Amazon. Trong năm 2016 cuốn sách cũng sẽ được chuyển thể lên màn ảnh với sự góp mặt của Emily Blunt trong vai nữ chính sau khi bản quyền bộ phim được bán cho hãng DreamWorks. Tờ New York Times gọi cuốn sách là “Gone Girl thứ 2”, trong khi Guardian cũng hết lời ca ngợi sách là “tuyệt phẩm”. Tờ Independent bình luận tác phẩm “là cuốn truyện điển hình về đô thị hiện đại”, nhưng vẫn phê bình sách “hơi mang cảm giác gượng ép”. Sự thành công của Gone Girl hay sau này là The Girl On The Train đang dẫn dắt sự bùng nổ của dòng văn học tâm lý hình sự, trong đó có điểm mới khi người phụ nữ đóng vai chính chứ không phải là nạn nhân. “Các nhân vật nữ chính này đều có một điểm chung là nhân vật nửa thiện nửa ác, là người tốt nhưng có nhiều nét tính cách khiến người đọc e ngại. Nhưng họ đều phần nào cảm thấy liên kết với nhân vật, cô gái như Rachel có thể là bất cứ ai”, bà Cathy Rentzenbrink - biên tập tờ Booksellerchia sẻ về thành công của Cô gái trên tàu: “Thay vì cốt truyện về cô gái bị giết và hàng loạt nam chính phá án, giờ thì trình tự đã thay đổi”. Mời các bạn đón đọc Cô Gái Trên Tàu của tác giả Paula Hawkins.