Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Văn án:   “Lạc Đường của trường cấp ba An Thành, bề ngoài trắng trẻo như ánh mặt trời, tràn đầy thanh xuân tuổi trẻ, tuy tính cách lạnh nhạt nhưng đánh nhau lại rất giỏi.   Vì muốn chèn ép Lạc Đường, những thiếu niên bất lương của trường khác đặt cho cậu biệt danh Đường Đường. Tên này cũng thành công chọc tức Lạc Đường, ai gọi liền nổi giận.   Nhưng theo một vị bạn học khác chính tai nghe được có một nữ sinh không sợ chết gọi Lạc Đường là Đường Đường, mà Lạc Đường không những không tức giận, ngược lại còn ngoắc cái đuôi đi qua.   Bạn học A: Ngoắc cái đuôi? Cậu coi Lạc Đường là chó nhỏ sao?   Bạn học B: Chính là chó nhỏ, hoặc coi như chó to nhưng tính cách nhu thuận, giống như… chó Golden!   Vi Như Hạ : Cậu ta không phải chó Golden, cậu ta là chó săn nhỏ, là loại nguy hiểm nhất!”   “Không phải Đường Đường anh không đủ ngọt! Mà là trừ Vi Như Hạ ra, không ai đủ tư cách để thưởng thức.”     Khi Vi Như Hạ chuyển từ phương Bắc về thành phố phía Nam; ngoài việc được bà nội yêu thương hết mực, gặp mặt người bố lạnh nhạt thích buông lời cay nghiệt ra, còn gặp được hàng xóm Lạc Đường và chó cưng A Mang của cậu.   A Mang là giống chó chăn cừu Đức, dáng vẻ vừa to vừa đáng sợ, thế nhưng Vi Như Hạ lại chẳng sợ chút nào. Thậm chí còn vươn tay vuốt ve đầu nó.   ***   “Đây là chó của cậu sao? Nó thật là ngoan.”   Lạc Đường nhớ tới hình ảnh A Mang bị cô sờ đầu vừa rồi, ánh mắt trầm xuống, ngẩng đầu liếc nhìn người kia một cái, giọng lãnh đạm: “Nó không ngoan, rất hung dữ.”   [...]   Đối với câu trả lời của cậu, Vi Như Hạ tựa hồ không để ý, tầm mắt cô rũ xuống, hướng về phía A Mang đang ngồi bên cạnh Lạc Đường vẫy vẫy tay.   “A Mang.”   A Mang nghe Vi Như Hạ gọi, đứng dậy phe phẩy cái đuôi, nhảy nhót đi tới bên người cô.   Vi Như Hạ duỗi tay xoa đầu A Mang, nói với Lạc Đường: “Cậu xem, nó không phải rất ngoan sao?”   Thiếu nữ trước mặt cười đến mức khóe mắt cong lên, Lạc Đường cúi mắt nhìn A Mang đang vẫy đuôi, đột nhiên hỏi một câu.   “Cậu tên là gì?”   “Hả?” Không biết câu chuyện từ khi nào đã chuyển đến vấn đề này, Vi Như Hạ đuổi kịp dòng suy nghĩ của cậu, đáp: “Vi Như Hạ”   Nghe xong lời của cô, Lạc Đường chớp mắt, ngữ khí lãnh đạm nói: “Vi Như Hạ”   Âm thanh thiếu niên trong trẻo, như suối trong chảy qua khe núi, trong mát sạch sẽ.   “Hả?” Vi Như Hạ không biết đối phương muốn làm gì, cô cười không hiểu, hỏi: “Làm gì vậy?”   [...]   Ngón tay thon dài của Lạc Đường chạm vào mái tóc mềm mại của thiếu nữ, vỗ nhẹ 2 cái phía sau, sau đó vẻ mặt không đổi rút tay lại, trầm giọng nói.   “Cậu cũng khá ngoan.”   ***   Mười bảy, mười tám là độ tuổi dễ rung động nhất. Thiếu niên kiêu ngạo Lạc Đường không sợ trời không sợ đất kia, từng nhận được bao nhiêu thư tình của nữ sinh, vẫn có thể mặt không đổi sắc mà nói ra lời từ chối. Thế nhưng khi gặp Vi Như Hạ, dường như cậu đã ngay lập tức cảm thấy thích cô. Rung động ban đầu rất nhỏ, nhưng sau dần, ngày qua ngày, tích lại thành một hũ mật tình yêu ngọt ngào.   Lạc Đường và Vi Như Hạ gặp nhau vào mùa hạ nắng gắt ở phương Nam. Dường như ánh nắng mặt trời tươi sáng khi ấy, cũng khiến cho quãng thời gian thanh xuân của họ trở nên lấp lánh đến vô cùng. Lạc Đường lạnh lùng kiêu ngạo, Vi Như Hạ dịu dàng ôn hòa; ngay từ đầu mình đã cảm thấy rằng, hai người này vô cùng hợp nhau.   Lạc Đường có thể vì Vi Như Hạ mà kiên nhẫn giảng bài - điều mà trước đây cậu chưa từng làm với bất kì đồng học nào; cũng có thể vì Vi Như Hạ mà trong toa tàu đông đúc, cẩn thận che chắn cho cô, tránh để cô bị người khác va vào; cũng có thể vì Vi Như Hạ, mà ăn món ngó sen mùi vị thật ba chấm mà cô nấu, dù cho cậu là người khá kén ăn…   Cũng vì Vi Như Hạ, mà khi được hỏi lần thứ n rằng mẫu con gái cậu thích là mẫu con gái như thế nào, Lạc Đường bèn đáp, cậu thích con gái chân dài.   Bởi vì khi trả lời câu ấy, cậu đứng trên tầng nhìn xuống, liền thấy Vi Như Hạ đang nói chuyện với bạn cùng lớp. Chân của thiếu nữ phương Bắc thon dài lại trắng trẻo, chọc cho trái tim thiếu niên rung động không thôi.   Mà Vi Như Hạ, sự dịu dàng và điềm tĩnh của cô, quả thực có thể khiến rất nhiều người yêu thích. Cô rất thích cười, như Lạc Đường cảm thấy, nụ cười của Vi Như Hạ vô cùng chói mắt, cứ khiến cậu muốn ngắm mãi không thôi. Cô quan tâm mọi người, là một người vô cũng phóng khoáng và nghĩa khí.   Lạc Đường hay đi đánh nhau, Vi Như Hạ không mấy khi động thủ, nhưng bởi vì một lần nọ, bạn nữ cùng bàn bị tra nam tìm tới cửa, Vi Như Hạ đã đánh hắn tới kêu cha gọi mẹ, cùng trút giận thay cho bạn mình. Có hoa khôi thích Lạc Đường, nên bạn cô ta gây khó dễ cho Vi Như Hạ, Vi Như Hạ bèn tìm tới tận nơi nói rõ ràng mọi chuyện, có thù tất báo. Thật sự Vi Như Hạ rất ngầu luôn ấy, đến mình đọc mà trái tim còn rung rinh rung rinh, muốn gả cho Vi Như Hạ chứ nói gì Đường Đường. :”>   “Đút em một viên kẹo đường” là câu chuyện vô cùng ấm áp và rất đỗi dịu dàng. Hành văn tác gỉa thong dong mềm mại, khiến mình đọc cảm thấy rất thoải mái. Tình cảm của Lạc Đường và Vi Như Hạ rất trong sáng và ngọt ngào, tiến triển tự nhiên, không thúc ép hay gò bó. Lạc Đường chăm sóc Vi Như Hạ, Vi Như Hạ ngược lại cũng rất quan tâm Lạc Đường.   “Đút em một viên kẹo đường” tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi đẹp, khiến mình cũng vô cùng nhớ nhung hoài niệm quãng thời gian cấp ba của bản thân. Chỉ là cấp ba, cẩu độc thân như mình đây không gặp được soái ca như Lạc Đường, cũng không gặp được mỹ nữ dịu dàng như Vi Như Hạ, nên cho đến hiện tại khi đọc truyện, vẫn chỉ có thể là... vừa cắn gối vừa ngưỡng mộ mà thôi. :v   Lạc Đường vì Vi Như Hạ mà đã có rất nhiều những cái “lần đầu tiên”, lần đầu tiên kiên nhẫn giảng bài cho nữ sinh, lần đầu tiên bế nữ sinh chạy vào phòng y tế, lần đầu tiên vì chờ điện thoại của nữ sinh mà ngẩn ngơ cả buổi… cũng lần đầu tiên, vì Vi Như Hạ mà nguyện ý thổ lộ.   ***   “Bờ môi nóng ấm giống như đem theo dòng điện lưu, khiến cho hai thân thể đều run lên, vành tai cũng dần dần phiếm hồng, Lạc Đường đem môi rời đi, nói: “Đây là lần đầu tiên.”   Trước mặt Vi Như Hạ giống như còn chưa hoàn hồn, Lạc Đường đưa tay vuốt lên mặt cô, trán chạm nhẹ lên trán của cô.   “Vi Như Hạ, tớ muốn ở bên cậu suốt đời”.   Chàng trai nói: “Tớ thích cậu”   ***   Kì thực mình cảm thấy rằng, ngay từ lúc bắt đầu, không chỉ là Lạc Đường, mà Vi Như Hạ cũng đã có chút thích cậu rồi. Chỉ là hai người trước không ai chủ động nói ra trước mà thôi. Mối quan hệ của họ thường biểu thị bằng hành động hơn là lời nói, thế nhưng mà, khi Lạc Đường tự nhiên nói ra câu nói “tớ thích cậu” kia, trái tim của Vi Như Hạ vẫn không kìm được mà rung động.   Nhưng mà tình yêu, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Ngay lúc Lạc Đường đang vô cùng hạnh phúc trong tình yêu, Vi Như Hạ lại phải đấu tranh với quyết định của mình, để rồi cuối cùng, dẫn tới hai người là gần mười năm cách biệt, trời Nam biển Bắc.   ***   “Bố em nửa năm nay không phải đi lưu diễn, ông bị bệnh nặng vẫn luôn ở nước ngoài trị bệnh. Dì Lâm nói ông muốn buông xuôi, rất có khả năng bên phải bị liệt. Bố cần phẫu thuật ngay, làm xong phẫu thuật cũng phải ở nước ngoài phục hồi. Thời gian phục hồi ít nhất cũng mười năm, mà mười năm sau chưa chắc đã khỏi hẳn… Em muốn ở cạnh bố.”   Thời gian mười năm không ngắn, quan trọng hơn là mười năm sau chưa chắc đã khỏi, cô đi Anh, căn bản là cùng bố định cư. Cô sẽ không để Lạc Đường đợi cô, càng không để cậu đi cùng cô. Năm nay lúc đón tết ở nhà bà nội cậu, mọi người đã nói qua rồi, Lạc Đường có thể đi nước ngoài học, nhưng sẽ không định cư ở nước ngoài. Lạc gia vốn gốc ở An Thành, ông bà và bố mẹ đều ở An Thành, Lạc Đường lại là con một, cậu cũng không thể đi cùng cô.   [...]   Lạc Đường nghĩ đến lần đầu gặp Vi Như Hạ, ánh mắt cô mang theo sự nhìn thấu hơn nữa còn cả sự lạnh nhạt. Vi Như Hạ rất quả quyết, từ trước đến nay cô luôn tự hiểu rõ, biết mình muốn làm gì, biết nên từ bỏ cái gì.   “Em bỏ rơi anh.” Lạc Đường cảm thấy quen biết Vi Như Hạ như là một giấc mơ. Bây giờ cô đập vỡ giấc mơ đó khiến cậu tỉnh lại, cuối cùng cô cũng biến mất.   Ánh mắt thiếu niên gắt gao khóa chặt cô, tim Vi Như Hạ như bị một đao cắt qua, cô lắc đầu nói: “Không phải vậy, Lạc Đường anh rất tốt, mọi người đều yêu thích anh, sẽ không có ai bỏ rơi anh cả.”   “Trừ em ra.” Lạc Đường nói.   [...]   “Nhưng anh tình nguyện bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ cần mình em.”   ***   Nhưng mà duyên nợ giữa người với người, sao có thể nói dứt là dứt, huống như tình cảm đầu đời khó mà quên đi, chưa kể, hai người yêu nhau sâu đậm như vậy.    Trải qua năm tháng đằng đẵng, chúng ta một lần nữa tương ngộ. Anh trưởng thành rồi, mà em cũng vậy.   Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, để em tốt đẹp nhất của tương lai, yêu anh bằng trái tim không đổi năm mười tám tuổi ấy.   “Không phải Đường Đường anh không đủ ngọt! Mà là trừ Vi Như Hạ ra, không ai đủ tư cách để thưởng thức.” ____________   " ": Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tư tưởng của trẻ con rất mạnh mẽ, nếu như Lạc Thập An có tư tưởng không muốn đến trường, Lạc Kim Ngô là một chàng trai nhỏ, nếu như Lạc Kim Ngô có ý niệm về một cô em gái, Lạc Kim Niệm là một bé gái. Vi Như Hạ đang viết bản thảo, liền nghe thấy tiếng gọi của Lạc Kim Ngô, suy nghĩ của Vi Như Hạ bị đảo lộn, bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn sau một cái, đem bàn phím đẩy vào, đứng dậy ra ngoài. Đi đến cửa phòng con, Vi Như Hạ mở cửa, sau khi mở cửa ra, thì thò đầu vào trong. Khuôn mặt mẹ vừa xuất hiện, cái miệng đang ngậm sữa của Lạc Kim Niệm “Oa” lên một tiếng, ném con khủng long nhỏ trong tay đi, lần này, Lạc Kim Ngô tránh ra. Đúng lúc tránh ra, quay đầu nhìn thấy Vi Như Hạ, Lạc KimNgô liền gọi một tiếng: “Ma Ma~” Lạc Kim Ngô năm tuổi đã trở thành một tiểu thiếu niên rồi, khí chất càng lớn càng cao quý, tướng mạo cũng càng ngày càng đẹp đẽ. Cùng ở với em gái, anh em hai người như hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác. “Kim Niệm lại ức hiếp con rồi à?” Vi Như Hạ vào trong, bỏ dép lê ra, lên đệm ngồi xuống. Lạc Kim Niệm nhìn thấy mẹ đến, nằm sấp xuống, tứ chi rất nhanh chuyển động, một chút liền leo lên trước mặt Vi Như Hạ. Cốt nhục của cô, bánh bao thịt nhỏ, tròn vo lăn qua, lòng Vi Như Hạ nhanh đã biến rồi, đem con ôm vào trong lòng. Lúc ôm Lạc Kim Niệm vào trong lòng, Vi Như Hạ cũng ôm Lạc Kim Ngô vào trong lòng, anh em nó mỗi đứa một bên, Vi Như Hạ ngồi trong đó, nghe Lạc Kim Ngô nói lúc nãy có chuyện gì. “Không có ức hiếp con, là con không cẩn thận, tay đập lên trên giường.” Lạc Kim Ngô đưa cho em một món đồ chơi, cười hì hì nói. Khi Lạc Kim Ngô nói xong, Lạc Kim Niệm cầm đồ chơi nhỏ “a a” gọi hai tiếng, sau đó vùng vẫy hướng dựa vào người Lạc Kim Ngô. Lạc Kim Ngô nhìn thấy, từ trên người Vi Như Hạ leo xuống, quỳ xuống bên cạnh Lạc Kim Niệm. Lạc Kim Niệm cắn núm vú cao su, cười lên, hai cánh tay mập mạp của đứa trẻ, chợt ôm chặt lấy Lạc Kim Ngô. Lạc Kim Ngô sợ con bé ngã, ôm lại nó, hôn phía sau Lạc Kim Niệm một cái, quay đầu nói với Vi Như Hạ: “Nhìn xem, Niệm Niệm rất thích con.” Tính cách của Lạc Kim Ngô khá ngốc bạch ngọt, Lạc Kim Niệm từ khi sinh ra đến bây giờ tính cách biểu hiện ra có chút bá đạo mạnh mẽ, anh em hai đứa, 80% là lấy nhầm kịch bản. Mà Lạc Kim Niệm tuy rằng mạnh mẽ bá đạo, nhưng đối với anh trai lại yêu thương thắm thiết. Con bé còn nhỏ, ra tay không biết nặng nhẹ, có lúc sẽ đánh Lạc Kim Ngô. Lạc Kim Ngô có lúc không chú ý, bị đánh liền vô thức gọi một tiếng, mỗi lần như vậy, Vi Như Hạ liền biết Lạc Kim Ngô lại bị Lạc Kim Niệm ức hiếp rồi. Nhưng cho dù là bị ức hiếp, Lạc Kim Ngô cũng chưa từng nói em gái cái gì, ngược lại vẫn luôn nhường con bé. Mời các bạn đón đọc Đút Em Một Viên Kẹo Đường của tác giả Tây Phương Kinh Tế Học.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Năm Tháng Bên Nhau (Sinh Thời) - Twentine
Vì tình cờ bắt gặp giám đốc trường học và một cô giáo nơi khác đến trao đổi giảng dạy đang vượt quá giới hạn mà Hà Lệ Chân cô đã bị lão ta thuyên chuyển công tác tới một trường cấp ba hạng ba ở thị xã làm việc. Cô được người bạn Thương Khiết của mình đưa đi giải sầu tại hộp đêm có tên là "Tứ Qúy". Ở đây cô cũng chính là lần đầu được gặp anh. Rồi mọi chuyện diễn ra như thế nào? Liệu hai người họ có đến được với nhau? *** Hà Lệ Chân cái hiểu cái không, sau đó đuổi theo Trần Lộ hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.    Mấy người này chính là đám người trước đây vẫn gây sự với Vạn Côn và Trần Lộ, nhưng hai người Vạn Côn Trần Lộ quá hung dữ, vẫn cứ giằng co mãi như vậy, đến sau này đã không còn tranh chấp mối làm ăn đơn thuần nữa, mà là trả thù trút giận.    Đến chiều tối hôm nay bọn chúng lại tới gây sự nữa, lúc đầu cũng chẳng sao, nhưng trong lúc bọn họ ra tay lại vướng thêm một người – Ngô Uy.    Ngô Uy cũng sống trong tòa nhà Huy Vận, hai tháng trước nhà cậu ta mới dọn đến, mấy ngày nay cậu ta nghỉ bệnh ở nhà, hôm nay đói nên đi mua đồ ăn vặt, không ngờ gặp phải đám người Vạn Côn.    Gặp cũng chẳng sao, chỉ cần tránh đi là được, nhưng Ngô Uy lại thẳng tính, cậu ta thấy tay Vạn Côn bó bột còn đánh nhau, vội muốn báo cảnh sát. Hai bên đều không muốn cảnh sát tới, đám người kia nóng nảy, cầm gậy định đánh Ngô Uy, Vạn Côn vì kéo Ngô Uy ra mới bị đánh một cái.    Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào đập trúng chiếc xe thể thao bên cạnh, đến khi chủ xe quay lại mới gây phiền tới mức này.    “Nếu không biết là ai, vậy thì tất cả phải bồi thường à?” Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ. ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Bên Nhau của tác giả Twentine.
Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên
Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đang đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước sự kinh ngạc không hiểu nổi của các anh em trong đại viện, anh từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vực nghiên cứu bảo mật gì đó của thành phố L, cũng chẳng phải là không có nguyên do. Ngoài ra, cậu nhóc đó anh càng nhìn càng thấy thích, con trai à, mẹ con khi nào về nhà? Hai bố con ta hợp tác, mang người phụ nữ của bố về nhà có được không? Còn nữa, con trai anh bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người anh em của anh, anh rất vui mừng!! Tông Chính gì đó và Quản gì đó kia, anh sẽ không thèm nhắc đến, những người quen thuộc với mẹ đẻ anh (tác giả) đều biết, đúng đúng đúng, đang nói chính là các người đó, trước đây ở trước mặt anh khoe khoang các người có con trai, con gái có đúng không?! Tài giỏi lắm có đúng không? Hừ, cuối cùng đều phải gọi con trai anh đây là anh đúng không? Con trai anh là đại ca đúng không?! Con trai anh đã ra đời từ lâu rồi, anh chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống các người, chỉ tổ phá hoại mỹ danh của con người vừa khiêm tốn lại đen tối, Lục hồ ly của anh!! *** Đối với chuyện bản thân mình có em gái ruột Lục Hạo chẳng để tâm lắm, từ nhỏ đã giũ tay đem Lục Ninh ném cho Chiêm Nghiêm Minh bản thân mình không quản, nhưng con trai của Lục Hạo – Lục Tinh Phàn, cũng chính là cậu bạn nhỏ Hạo Tử thì lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ là cách giáo dục của nữ vương Lâm Tịch quá thành công, đến mức mà cậu bạn nhỏ Hạo Tử biến thành đặc biệt quan tâm đến Tiểu Tiểu Hạo nhỏ nhất nhà họ Lục, nhỏ hơn cậu 7 tuổi và cũng là con trai giống cậu hơn nữa còn có diện mạo rất giống cậu. Loại quan tâm này biểu hiện ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống. Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối nhỏ cậu một lòng một dạ chờ mong cuối cùng đã đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi một lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch sẽ sẽ đi hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo. Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn. Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm không đi ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi đi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu đã có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi đi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo. ... Mời các bạn đón đọc Viên Mãn của tác giả Giai Lệ Tam Thiên.
Một Nửa Yêu Thương - Lập Thệ Thành Yêu
Thiếp không hề muốn làm khách qua đường càng không muốn làm người ngoài cuộc nhưng nếu đây là do ông trời muốn sắp đặt như vậy thì thiếp thà làm người ngoài cuộc mê muội còn hơn là làm người trong cuộc tỉnh táo. Trong lòng chàng có người không sao cả. Nếu tại nơi nào đó khuất sâu trong trái tim chàng là hình bóng của người đó thì hãy cứ giữ mãi hình bóng đó. Còn những nơi khác xin hãy để thiếp lấp đầy. *** Lúc đó trời xanh, mây trắng, có biếc, nước trong, còn tôi mới mười sáu tuổi, là một tân nương lần đầu xuất giá. Phu quân là đại tướng quân trong triều, dũng sĩ giỏi nhất Đại Hạ quốc. Anh hùng là thế nhưng trong mắt tôi, chàng không hề có chút sát khí, tàn bạo của chốn sa trường đầy máu mà luôn cẩn thận chu đáo. Chàng thích nhẹ nhàng ôm tôi vào lồng ngực rắn chắc, khẽ khàng gọi tên tục của tôi: -Diêu Nhi. - Thấy vẻ dịu dàng đến ngờ nghệch của chàng, tôi thường lấn tới, còn chàng chỉ cười hiền hậu chiều theo. Được phu quân coi như báu vật hết sức mực chiều, tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Hôm đó, phu quân vừa thắng trận trở về, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có mấy bộ y phục của nam nhân nước Tống, trông rất tinh tế và sang trọng. Tôi bè nổi hứng mặc vào và nhanh chóng chạy tới chỗ phu quân để chàng ngắm nhìn. ... Mời các bạn đón đọc Một Nửa Yêu Thương của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.
Hướng Dương - Tạ Sơ
Chịu đựng được thì đó chính là thử thách nhưng nếu chống cự không được thì chính là sự mê hoặc. LỜI EDITOR:Ai từng thích Phồn Giản, chắc chắn sẽ thích Hướng Dương (Mạnh miệng vậy thôi, tớ chưa đọc hết đâu, để dành edit cho hồi hộp. Nếu không hay như tưởng tượng cũng đừng ném đá tớ nhé.).  *** “Hướng dương” là câu chuyện viết trong bối cảnh trấn Thanh Vân với nạn lừa đảo lan tràn, trở thành cần kiếm cơm cho bao kẻ lười lao động, bao gia đình chỉ nhìn thấy món lợi trước mắt mà dồn ép con em mình đi theo con đường “phát tài” ấy. Khương Ninh là một cô gái xa quê bao năm với quyết tâm không bao giờ trở lại nơi này, nhưng ai dè chỉ vì một cú sốc đã khiến cô bỏ tất cả quay về. Tình cảnh của gia đình Khương Ninh thì thực sự khiến người ta chán ghét, bà me nuôi thì ham cái lợi trước mắt, bố nuôi nướng tiền cho cờ bạc, cậu em trai lêu lổng không chịu học hành. Cuộc sống của Khương Ninh đúng vất vả trăm bề, vậy nên quyết định quay về sẽ phải đối mặt với tương lai đầy bấp bênh. Có lẽ từ nhỏ đối mặt với việc bị mẹ ruột “bỏ rơi”, gia đình bố mẹ nuôi đối xử cũng không tốt hơn nên Khương Ninh làm gì cũng độc lập đến cố chấp. Biết mình là kẻ thứ ba, cô quyết tuyệt bỏ việc cắt đứt, dù biết sẽ mất tất cả, dù biết cuộc sống sẽ đầy gian nan, dù phải quay về trấn Thanh Vân cô đã thề dứt áo ra đi. Trong trấn Thanh Vân tam quan bất chính cô vẫn giữ mình đến cùng. Tiền Cường – gã lưu manh theo cô từ xưa giờ đã có tiền nhà xe vẫn không khiến cô rung động bởi đống tiền bẩn. Lý Hoằng Huy muốn cô quay lại thì cô dứt khoát từ chối. Khi mẹ ruột Lưu Vân cần tiền phẫu thuật cô cũng quyết không mở miệng nhờ vả ai mà tự mình xoay xở. Con người cô độc như cô không muốn nợ ân tình của bất cứ ai. Khi nhìn thấy Vu Dương bị đánh cô liều lình bám theo đám Tiền Cường và báo cảnh sát. Khương Ninh tự nhận mình là có thù tất báo. Một cô gái mạnh mẽ như cô song đôi khi cũng gặp phải bất lực. Cô muốn học luật lại bị sửa thành học tài chính. Cô chứng kiến Vu Dương bị đánh mà không thể chắn hộ anh. Cô không ngăn cản được sự lựa chọn bi kịch của bạn mình. Vu Dương – anh thợ sửa xe kiên cường vì món nợ của cha mà tha hương biệt xứ. Bản thân gia đình anh vì bị lừa đảo mà mất hết nên ở trấn Thanh Vân bị gạ gẫm “lên núi” bao lần anh vẫn từ chối. Vu Dương là minh chứng của “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Vì lẽ đó mà anh đã thu hút được Khương Ninh giữa bao gã đàn ông hơn anh về mọi mặt. Ban đầu chỉ là sự cảm kích vì cô trả tiền xe hộ, rồi dần dần tiếp xúc nhiều hơn cho đến khi anh được thăng cấp lên thành tài xế xe ôm riêng được chứng kiến nhiều mặt của cô hơn. Thế là anh nhận ra cô ấy không hề kiên cường như vẻ bề ngoài của mình. “Khương Ninh, anh không thể cho em thứ tốt nhất, nhưng anh sẽ cố hết sức cho những thứ em cần.” Đó là lời hứa danh dự của anh dành cho cô. Anh không giàu có gì nhưng anh sẽ ở bên mỗi khi cô cần, làm mọi việc vì cô. Biết cô không ăn được cay anh đến quán mỳ cay dặn đầu bếp làm riêng cho cô. Anh không dám đến quá gần cô nhưng rồi khi cô thực sự chủ động anh đã không còn kìm nén được nữa. Biết cô ở bên gã Lý Hoằng Huy mấy năm trời, biết cô từng làm người thứ ba, anh có ghen, anh hận mình không gặp được cô sớm hơn. Khi mẹ cô cần tiền phẫu thuật, anh tích góp hết mọi khoản trong thẻ giao cho cô. Khi bị đám Tiền Cường đánh, đập phá quán sửa xe, anh nhất quyết giấu không cho cô biết. Bởi vì Khương Ninh và Vu Dương là hai con người bình thường vậy nên họ cũng phải đối mặt với vô vàn biến cố dồn dập, nhưng đi qua những ngày bão táp họ lại nắm tay nhau hướng về phía mặt trời. Một nhân vật khác tôi muốn đề cập đến trong truyện là Từ Thanh Tú, cô giáo Từ với cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo thì phát hiện thằng chồng khốn nạn ngoại tình và đó là dấu hiệu cho những bi kịch sau này của cô ấy. Mẫu phụ nữ hi sinh nhiều vì gia đình như Từ Thanh Tú và nếm trái đắng không hề ít trong xã hội chỉ là mỗi người họ sẽ phải đối mặt thế nào thôi. Vợ chồng ly hôn, gia đình chồng không ngừng giành quyền nuôi con, áp lực kinh tế đè nặng lên đôi vai cô ấy nên cô ấy đã quyết liệt được ăn cả ngã về không. Cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều và việc xóa bỏ tệ nạn lừa đảo ở trấn Thanh Vân được chọn là nhiệm vụ cuối trong đời cô ấy. “Trong hai bọn mình phải có một người hoàn thành được ước mơ.” Từ Thanh Tú không ngừng nhắc lại mong Khương Ninh được sống với ước mơ học luật. Cô ấy biết mình không còn hi vọng gì nên đã gửi gắm tất cả vào Khương Ninh. May mà trời xanh có mắt khi sự hi sinh của cô ấy đã được đền đáp. Giọng văn của tác phẩm đều đều không có nhấn nhá cao trào, nhưng nhờ một số tình tiết nổi bật đã kéo lại điểm cộng cho nó. Với mình thì đoạn sau của tác phẩm mặc dù là cái kết cho tất cả nhưng bởi mạch hành văn của tác giả khiến cho người đọc không cảm thấy quá hồi hộp. Song tổng thể mình vẫn đánh giá đây là một tác phẩm khá và đáng đọc. Review: Thỏ Trong Sáng *** Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân. Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông. Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu. Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: "Sao rồi?". Phương Nguyên trả lời: "Cần điều tra thêm". Khương Ninh nhíu mày. "Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu". Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột. Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: "Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi". Chú Vương nói tiếp: "Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng". Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro. ... Mời các bạn đón đọc Hướng Dương của tác giả Tạ Sơ.