Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bát Hoang Kiếp - Lại Điểu

Lòng ta tĩnh lặng như nước, tốc độ di chuyển như gió. Thân ta hóa kiếm, hình bóng ta gây chấn động.  Trời xanh có qua bao năm tháng thì ta vẫn độc hành !!! *** Thượng cổ hung thú “Ngột” to lớn vạn dặm, khí thế hung ác, nhiễu loạn đạo trời. Thiên Đế chán ghét nó nên đã bắt giữ “Ngột”, đoạt lấy hồn phách rồi ném vào trong Bát Hoang nghiệp hỏa để nó vĩnh viễn không được siêu sinh. Thế nhưng có một tia tàn hồn của “Ngột” đã trốn thoát, sau đó nhập vào luân hồi, lưu lạc khắp nơi trong thế gian. * * *​ Cát vàng bay khắp nơi, gió bắc lạnh thấu xương, một thương đội lớn từ phương xa chậm rãi đi tới. Những hạt cát dưới chân làm cho tốc độ đi chuyển của cả thương đội chậm lại. Từ đầu tới cuối thương đội vẫn giữ một tốc độ nhất định; dù là người hay thú thì đều cố gắng bước đi, không để lãng phí chút sức lực nào. Lão Trần cưỡi trên một con Hắc Phong Kỵ cao lớn, vừa cảnh giác quan sát bốn phía vừa tính toán xem thương vụ này kiếm được bao nhiêu vàng? Từ lúc mười tám tuổi lão đã cùng với phụ thân bước lên con đường vận chuyển hàng hóa này, chớp mắt giờ đây lão đã gia nhập đội vận chuyển này hơn hai mươi mốt năm rồi. Trước đây, lão là một thiếu niên non nớt, nhưng nay khuôn mặt đã hằn đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm in đậm dấu chân năm tháng. Lão Trần có đầy đủ lý do để tự hào, vì cuộc sống của lão giờ đã no ấm. Suốt hai mươi mốt năm qua, lão đã chứng kiến biết bao người người vận chuyển hàng hóa giống như mình ngã xuống, kể cả phụ thân, bằng hữu của mình nữa. Ấy vậy mà lão vẫn còn sống? Hiện giờ lão sống trong thành Tề Châu, đã sắm được hai căn nhà ba gian khá lớn, có một vợ cả và bốn tiểu thiếp, sinh được cả bầy con cái. Thậm chí còn có hai đứa cháu nội chữa cơ. Vừa nghĩ đến hai đứa cháu ngoan suốt ngày chỉ biết "oa oa...", bất giác lão Trần cảm thấy cuộc đời mình đã không uổng phí chút nào. Lão Trần hiểu rất rõ hành trình vận chuyển, mua bán này đáng sợ đến thế nào! Con đường này trải dọc suốt tám trăm dặm sa mạc, phân cách hai đế quốc lớn, nên việc buôn bán sản vật giữa hai vùng này đã mang lại món hời kếch sù. Chỉ cần một chuyến vận chuyển hàng hóa như vầy thôi, tiền lời đã đủ trang trải cho một gia đình bình thường trong vòng mười mấy năm. Nhưng công việc này thật sự quá mức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một tí sẽ nằm lại đây rồi hóa thành một đống xương khô. Nếu gặp phải một trong những thứ nguy hiểm như: bão cát, nóng rát, giá rét, cướp sa mạc, hay thú dữ hoang mạc cũng sẽ dễ dàng bị tước đi sinh mạng. Thông thường, một thương đội khi xuất phát từ thành Tề Châu có khoảng hơn hai ngàn người với vạn con Hắc Phong Kỵ; nhưng sau khi trở về nếu còn sống sót một nửa thì đã được trời cao phù hộ rồi! Điều đáng sợ hơn là gặp phải yêu thú hung hãn, khi đó cả thương đội có bị giết chết toàn bộ âu cũng là chuyện bình thường. Chính lão Trần đã từng bị yêu thú tấn công một lần, nhưng khi đó lại gặp được may mắn. Lúc ấy, người dẫn đoàn là một thương gia rất có danh tiếng, không biết người đó kiếm ở đâu ra được một tấm Lôi Quang Phù có giá cao chót vót mới đánh chết được con yêu thú đó, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Từ đó về sau, lão Trần quyết định gia nhập vào thương đội này. Sau đó nhờ sự thông minh lanh lợi của mình, lão đã được chủ nhân của thương đội - con trai của thành chủ Tề Châu tin tưởng, nên mỗi lần chỉ thu một nửa tiền lãi còn bao nhiêu để hết lại cho lão. Lão cảm thấy vui mừng không thôi, bởi vì không chỉ kiếm được nhiều tiền mà qua mỗi thương vụ đó lão đều giữ được tính mạng của mình. Nếu chết đi thì dù có núi vàng hay núi bạc trước mặt đi nữa thì đều không có ý nghĩa. Đây là chuyến buôn cuối cùng của lão Trần, cho nên lão đã bỏ ra hơn phân nửa gia sản của mình. Ngoại trừ mười con Hắc Phong kỵ vốn có ra, lão còn mua thêm mười lăm con nữa để chở hàng hóa, chiêu mộ thêm tám tên khuân vác. Nếu toàn bộ hàng được chuyển đến phía bắc Hàn Châu thì lão có thể kiếm được ít nhất ba trăm lượng vàng, trừ đi một trăm lượng nộp cho vị Đại thương đầu (DG: chủ một thương hội lớn) thì có thể dư lại hơn một nửa. Nếu mang theo hàng hóa về bán, sẽ dễ dàng kiếm thêm hai trăm lượng nữa. "Cầu mong Thanh Mộc đại thần phù hộ, chuyến đi này ngàn vạn lần đừng có xảy ra bất cứ trắc trở gì!" Lão Trần âm thầm cầu nguyện, đồng thời nghiêm khắc quan sát tám tên khuân vác mới mướn. Bọn chúng không có tư cách cưỡi Hắc Phong Kỵ nên đành phải đi bộ, chính lão Trần cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ luôn chứ nói gì bọn nó. Nhưng nếu như không phải do lần trước chạm trán với một nhóm cướp sa mạc, làm cho lão bị thương ở chân thì có đánh chết lão cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ. Nói đi phải nói lại, Hắc Phong kỵ tốt thật! Mỗi con cao hơn hai trượng, mang nặng hơn ngàn cân mà vẫn chạy nhanh như gió. Đặc biệt tính tình của chúng rất ngoan ngoãn, nếu so với trâu thì ắt hẳn phải tốt hơn gấp mấy lần. Có lẽ đây là ân huệ của Thanh Mộc đại thần ban xuống thì phải. "Mọi người nghe đây! Đi nhanh lên một chút, tới trước thêm ba dặm nữa chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi". “Rầm rầm rập...” Tiếng vó ngựa trầm trọng, kèm theo tiếng kêu từ phía trước truyền đến. Rất nhanh, lão Trần đã thấy được năm con Tuyết Phong kỵ uy phong lẫm liệt xuất hiện trong tầm mắt mình, thì ra đây là những thủ hạ hộ vệ của Đại thương đầu. Mỗi lần nhìn thấy những hộ vệ được vũ trang tận răng, vô cùng tinh nhuệ thế này, lão Trần đều đỏ cả con mắt lên. Cả đời này của lão chỉ có hai tâm nguyện, thứ nhất là đông con đông cháu, an hưởng tuổi già. Mà tâm nguyện thứ hai là có thể sở hữu được một con Tuyết Phong kỵ, vì nó so với Hắc Phong kỵ thì mạnh mẽ hơn nhiều. Tuyết Phong kỵ này là loài biến dị từ Hắc Phong kỵ, toàn thân chúng trắng như tuyết, thân hình to xấp xỉ hai lần Hắc Phong kỵ. Tuyết Phong kỵ rất thích hợp cho việc vận chuyển đường xa, tốc độ của nó cực nhanh, bình thường chỉ có Cấm Vệ quân bên cạnh vua chúa mới có tư cách sở hữu. Trên lý thuyết là như vậy, nhưng người đứng đầu thương đoàn có quan hệ với công tử Tề Châu như thế nên trong tay có vài con Tuyết Phong kỵ cũng là chuyện bình thường. Phải biết rằng hắn đã giao thương với Hàn Châu từ rất lâu rồi, mà Hàn Châu lại là nơi nuôi dưỡng Tuyết Phong kỵ nổi tiếng trong thiên hạ. Một con Tuyết Phong kỵ bình thường, ở Hàn Châu có giá khoảng một ngàn lượng vàng, nhưng nếu ở Tề Châu hay những nơi giàu có và đông đúc khác thì giá một con lên tới mấy ngàn lượng cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, nếu là Tuyết Phong kỵ thượng phẩm thì dù có vạn kim cũng khó cầu được. Giống như thủ hạ của Đại thương đầu cũng chỉ có hai mươi Tuyết Phong kỵ, còn lão Trần là một tiểu thương tầm thường thì chỉ dám mơ tưởng mà thôi. "Nhanh lên một chút thằng ngốc kia, ngươi điếc rồi sao? Này, ngươi nhìn cái gì vậy? Đừng mơ tới Tuyết Phong kỵ nữa, đi nhanh đến chỗ cắm trại, đi cả ngày trời rồi mà ngươi không biết mệt là gì ư?” Sau khi năm hộ vệ rời đi, lão Trần liền thu lại ánh mắt hâm mộ, lập tức nhìn về phía một tên khuân vác mà lão mới thuê. Hắn cũng đang ngẩn người nhìn năm con Tuyết Phong kỵ, nên khiến cho lão không khỏi nổi giận mắng tới tấp. Lão không nên tin tưởng lời của Diêu đại tẩu mới phải, thế nhưng không hiểu sao đầu óc lại u mê mới đi thuê một kẻ ngu ngốc đến thế. Ban đầu lão thấy gã chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng cũng không tồi, có vẻ rất lanh lợi. Nhưng đến lúc này thì lão mới phát hiện ra đây là một tên đại ngốc, có lần hắn đã dọa cho một con Hắc Phong kỵ suýt chút nữa sợ hãi mà bỏ chạy. Lúc đó thật muốn đạp hắn một đạp cho hả giận, mỗi con Hắc Phong kỵ đều là vàng không đấy. Nếu chẳng phải nể mặt mũi của Diêu đại tẩu thì lão Trần đã dùng dao đâm xuyên tim tiểu tử này chết phức cho rồi. Lão vận chuyển mua bán hàng hóa suốt hai mươi mốt năm, đã từng giết qua mười mấy tên rồi, ai dám thổi vàng của lão bay đi chắc chắn lão sẽ liều mạng với kẻ đó. “Ha ha, lão Trần, trí nhớ ngươi thật sự có vấn đề rồi, cái gì mà thằng ngốc chứ. Người ta tên là Đoan Mộc Vũ đấy, mới thoáng nghe qua thôi đã biết cái tên này có xuất xứ từ dòng tộc danh giá. Hắc hắc! Ngươi phát tài rồi đấy lão Trần”. Lúc này, kẻ dám giễu cợt lão Trần chắc chắn không phải là tên khuân vác dưới tay lão, mà là một kẻ có thân phận tương tương tên là Quan Long. Hắn là bằng hữu có giao tình hơn chục năm với lão Trần, cũng là một người có nhiều kinh nghiệm xông pha, vào sinh ra tử với nghề vận chuyển mua bán này. Bởi vậy khi nói chuyện hắn không hề kiêng kỵ gì với lão Trần cả. “Hừ! Ngươi cứ ở đó mà châm chọt ta đi. Nếu ngươi muốn, ta sẵn sàng tặng cho ngươi. Diêu đại tẩu từng nói là không cần nhiều thù lao, chỉ cần đừng bỏ đói hắn là đủ rồi. Ôi, đúng là Diêu đại tẩu tốt bụng thật, nếu là người khác thì đã bỏ hắn chết trôi chết nổi rồi”. Lão Trần vừa nói vừa tức cành hông. Kể từ lần tên ngốc này làm cho Hắc Phong kỵ sợ hãi, lão đã không dám tên tiểu tử câm như hến này chăm nom Hắc Phong kỵ một mình nữa. Cũng may là tên tiểu tử này có sức mạnh, thật thích hợp với những việc như giúp đỡ khuân vác hàng hóa này nọ. Nếu không, thật phí phạm đống lương khô và nước uống đã phát cho hắn. “Đúng thế, Diêu đại tẩu quả thật là người tốt. Nghe nói bà ấy nhặt được tên này từ ngoại thành đem về, lúc đó hắn chỉ còn thoi thóp mà thôi. Tên tiểu tử này đúng là may mắn khi gặp được Diêu đại tẩu, ngược lại nếu là ta... Hừ hừ, quản làm chó gì!" Quan Long nghe thế lập tức trợn mắt. Tiếng nói của lão Trần và Quan Long rất lớn nên bọn thủ hạ của hai người cùng mười mấy tên sai vặt cũng nghe rõ ràng. Bọn họ một bên dẫn dắt Hắc Phong kỵ, một bên dùng ánh mắt đánh giá Đoan Mộc Vũ kia. Dựa theo ánh mắt của bọn họ, phỏng chừng nhận định không khác mấy với lão Trần, Quan kia. Thế nhưng tên Đoan Mộc Vũ kia giống như người câm điếc vậy, không hề nói tiếng nào, lại càng không vì mấy câu nói đề cập tới hắn mà tỏ vẻ quan tâm hay tức giận. Dường như mọi việc chẳng liên quan tới hắn vậy! Lúc này thần sắc hắn vẫn ngu ngơ bước từng bước về phía trước. Lộ trình dài ba dặm cũng không tính là xa lắm, trên thực tế từ đầu đến cuối của toàn bộ thương đội này cũng đã dài gần ba dặm rồi. Nơi dựng trại nằm bên cạnh một vùng sa mạc hoang vu! Thật ra, việc chọn vị trí dựng trại này không tới phiên đám tiểu thương như lão Trần và Quan Long kia làm chủ, chính là do thủ hạ của Đại thương đầu có kinh nghiệm quyết định. Những người này cả đời bươn chải trong khu vực sa mạc tám trăm dặm này nên rất có kinh nghiệm. Lúc này, không khí nơi đây đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Đám thủ hạ của Đại thương đầu có hơn sáu ngàn con Hắc Phong kỵ, thuê đến sáu, bảy trăm gã tiểu nhị, hơn hai trăm hộ vệ, nên cũng đã chiếm một nửa toàn bộ thương đội này rồi. Thông thường khi dựng trại thì hàng hóa và Hắc Phong kỵ của Đại thương đầu sẽ được bố trí ở chỗ trung tâm cũng là nơi an toàn nhất trong doanh trại, kế đó đến Đại thương đầu với đám tiểu nhị của hắn, sau cùng mới tới những tiểu thương vận chuyển mua bán như lão Trần và Quan Long. Mặc dù vòng ngoài cùng còn có hai trăm tên hộ vệ nhưng mỗi lần bị đám cướp sa mạc tập kích, người bị tổn thất nhiều nhất vẫn là đám tiểu thương bọn họ. Tuy thực trạng như thế nhưng không ai có thể thay đổi được, vì nếu không gia nhập chung với Đại thương đầu thì những tiểu thương bọn họ cơ bản không cách nào vượt qua được biển cát mênh mông tám trăm dặm này. “Nhanh lên đi thằng ngốc, lo lắng cái gì hả, tập trung giúp chúng ta khuân hàng đi.” Tiếng la mắng của bọn sai vặt vang lên liên hồi. Hiện tại trong tiểu đội của lão Trần dường như chỉ còn mỗi Đoan Mộc Vũ được rảnh rỗi mà thôi, nếu không sai bảo hắn thì kêu ai chứ? Quả thật sức lực hắn quá mạnh lại không hề cự cãi gì, chỉ cần gọi là làm. Thật sự đôi khi hắn khiến cho người khác hoài nghi rằng: "Không lẻ tên tiểu tử mới mười sáu tuổi này lại ngốc đến thế? Tại sao ngay cả chút phản ứng biểu lộ cũng không có? Dù là hiền như cục đất đi nữa cũng phải có chút nóng giận nào đó chứ?" Tình hình tất bật cuối cùng cũng ổn định lại, những hàng hóa mang theo lần lượt được chuyển xuống hết. Dù sao cũng phải cho Hắc Phong kỵ khôi phục sức lực cái đã, đành rằng sức chịu đựng của Hắc Phong kỵ rất mạnh mẽ nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Lúc này cả doanh trại mau chóng yên tĩnh lại, không có ai đứng lên đốt lửa trại hay nhai thịt béo, uống rượu ngon hoặc nhìn mỹ nhân khiêu vũ này nọ. Mặc dù quang cảnh xung quanh chưa thấy có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng theo kinh nghiệm phong phú của đám con buôn thì ai cũng biết rõ nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, khôi phục thể lực mới là điều quan trọng nhất. Không ai biết sắp tới sẽ gặp những gì, cho dù những tên chỉ đường có kinh nghiệm lâu năm nhất cũng không thể đoán được. Cho nên điều bọn họ có thể làm duy nhất lúc này là chuẩn bị, phải chuẩn bị thật đầy đủ, e rằng phải chuẩn bị nhiều hơn thế nữa, dù gì việc làm này cũng không dư thừa chút nào. Sa mạc ban đêm vô cùng lạnh lẽo, đến khi gió cát lặng yên đi thì khắp nơi mời hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Thỉnh thoảng có nghe được một hai tiếng trầm thấp vang lên, thì cũng là đội hộ vệ tuần tra ban đêm báo động cho nhau. Ban ngày bọn họ được cưỡi Hắc Phong kỵ, thậm chí là Tuyết Phong kỵ cao quí hơn nên bọn họ được nghỉ ngơi rất thoải mái, tuy bọn họ chưa được như những quân nhân chính thức nhưng chắc chắn có kinh nghiệm hộ vệ tốt nhất. Vì thế bọn họ là lực lượng quan trọng nhất trong toàn bộ thương đội này, nếu không có bọn họ thì cho dù nhân số của thương đội có lớn hơn đi nữa cũng không chịu nổi một đòn tấn công của đám cướp sa mạc. Trên bầu trời có hai vầng trăng sáng một lớn một nhỏ đang dần ló dạng, ánh trăng sáng như tuyết trắng kỳ dị chiếu rọi xuống toàn bộ vùng biển cát mênh mông. Ở rất xa, những ụ cát tựa như bập bềnh trên sóng cát sa mạc hoang vu hiện tại cũng trở nên tĩnh lặng, tưởng chừng như cảnh vật u buồn này chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi. Thế nhưng đến lúc quá nửa đêm chợt vang lên tiếng chân ầm ầm ở cách đó không xa. Trong nháy mắt những âm thanh đột ngột này đã phá vỡ cảm giác yên tĩnh nơi đây, thậm chí cả hai vầng trăng sáng chóa trên bầu trời cũng trông dữ tợn hơn trước, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể quẳng đi một pho tượng quý giá để trút giận vậy. Có những người lần đầu tiên chứng kiến chuyện này tất nhiên sẽ bị dọa đến nổi luống cuống cả tay chân, quả thật bọn họ làm sao có thể giữ được bình tĩnh khi tình hình bất chợt phát sinh thế này. Tiếng quát vang lên liên tục, lúc này đa số những tiểu thương và tiểu nhị không hề bối rối chút nào, những chuyện thế này bọn họ đã trải qua nhiều lần rồi, chẳng phải kết quả cuối cùng chỉ là được sống hay chết đi thôi sao? Đã vậy thì cứ toàn lực ứng phó, biết đâu giành được một sinh lộ. “Cự mộc, lên!” Trước hết từ phía ngoài doanh trại vang lên một tiếng quát lớn ra hiệu, sau đó hàng loạt bè gỗ khổng lồ lúc trước được chôn dưới cát đều nhanh chóng được kéo lên. Mỗi cây gỗ trong đó lớn bằng bắp đùi người lớn, một đầu được vót nhọn, dựng hơi nghiêng ra phía trước. Đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất để ngăn chặn đám Hắc Phong kỵ tập trung lại rồi đột kích. Tuy nhiên do bè gỗ nặng hơn vạn cân nên cũng chỉ có Đại thương đầu mới có đủ tư cách để mang nó theo, còn những đội tiểu thương kia đừng nên nghĩ tới. “Đà cung, bắn!” Kế đó vang lên tiếng nói thứ hai được một nam tử nào đó ra lệnh. Lập tức ở ngay phía sau hàng cự mộc xuất hiện cả trăm tên hộ vệ đã cầm sẵn trường cung trên tay từ trước, tức khắc kéo trường cung thành hình trăng tròn. Đến lúc mệnh lệnh “bắn!” được truyền ra, thì âm thanh hàng loạt tiếng bật dây cung vang vọng khắp nơi. Cả trăm mũi tên sắc bén mạnh mẽ, đồng loạt xé gió lao vút về phía đám đen đang kéo tới như dòng lũ cách xa ngoài mấy trăm trượng. Cũng nhờ cả trăm tên hộ vệ này rất cường tráng và có sức lực, hơn nữa đây là đà cung đặc chế nên có lực sát thương rất kinh khủng. Bình thường thì có thể bắn xuyên qua một người đứng xa vài trăm trượng sau đó còn có khả năng tiếp tục bay tới rồi bắn vào người thứ hai nữa. Thế nhưng lần này lại không nghe được tiếng kêu la thảm thiết, mà chỉ có vài tiếng kêu rên trầm thấp. Tuy cuối cùng cũng khiến đợt tấn công như dòng lũ dừng lại đôi chút, nhưng ngay sau đó chúng không dừng hẳn mà còn tăng tốc độ tấn công. Lúc này những hộ vệ có kinh nghiệm vốn rất cẩn thận thì dừng lại để đánh giá một phen. Chỉ cần quan sát tình hình trước mắt thì có thể khẳng định bọn tập kích lần này chẳng phải làm đám tiểu tặc sa mạc lẻ tẻ thường thấy, mà chính là bọn cướp sa mạc cực kỳ hung hãn. Đà cung vẫn tiếp tục bắn, nhưng chỉ sau hai đợt giương cung thì đám cướp đã tới gần rồi. Sức bật của Hắc Phong kỵ vốn rất khủng bố, nhất là sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ chúng có thể nhanh chóng xông qua khoảng cách vài trăm trượng. Quả thật muốn dùng năm trăm cây đà cung để khống chế từ xa năm trăm con Hắc Phong kỵ vẫn chưa chắc làm được, cũng may là hộ vệ thương đội đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. “Hắc Phong kỵ, đột kích!” Tên thủ lĩnh hộ vệ ra lện lần nữa, thế nhưng trong lòng hắn có hơi nghi ngờ, dường như có gì đó không đúng lắm. Đám cướp sa mạc đó hung tàn là điều thấy rõ ràng nhất nhưng bọn họ đâu có ngốc đến thế, mặc dù bọn học có hơn năm trăm người như thế nhưng cũng không cần phải cố chấp liều chết tấn công như vậy. Chỉ cần trải qua ba đợt bắn cung, hơn nữa nhờ có cự mộc chặn đường, cho tới khi trăm con Hắc Phong kỵ đột kích được ra ngoài thì rõ ràng năm trăm tên cướp sa mạc đó phải chết mất xác, còn hơi đâu mà đòi cướp bóc, rõ ràng đền dâng mạng thì có. Thế nhưng chút nghi ngờ này vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã tan biến trong đầu của tên thủ lĩnh hộ vệ. Hắn luôn tự tin vào thực lực chính mình, cũng tin tưởng vào đám thủ hạ của hắn, nất là thực lực của hai mươi con Tuyết Phong kỵ. Với năm trăm tên cướp sa mạc này hắn không cần vận dụng tới Tuyết Phong kỵ, cho dù đối phương có âm ưu gì đi nữa thì khi đối đầu cũng sẽ bị thực lực bọn hắn đánh cho tan nát. “Giương lá chắn lên, kết trận!” Khoảng một trăm hộ vệ Hắc Phong kỵ lao ra từ hai bên bắt đầu đột kích đường lui của bọn cướp sa mạc, thêm trăm tên hộ vệ buông bỏ đà cung trong tay ra đồng thời nhanh chóng giơ bè gỗ khổng lồ lên làm tấm chắn. Còn đám cướp sa mạc đang xông tới bè gỗ khổng lồ nhanh như bão táp. Đây chính là phòng hộ cuối cùng của bọn họ, cho tới lúc này trận chiến đã sắp bước vào giai đoạn ngã ngũ. “Ầm...!” Cuối cùng năm trăm tên cướp sa mạc đã đụng vào bè gỗ đó. Trong nháy mắt tiếng kêu la thảm thiết của Hắc Phong kỵ vang lên ầm trời, đồng thời bè gỗ khổng lồ cũng ầm ầm bị phá hủy. Mặt dù đều là những cây gỗ thật to nhưng vốn dĩ thân thể của Hắc Phong kỵ nặng tới mấy ngàn cân, hơn nữa với tốc độ đột kích kinh khủng nên dễ dàng phá bỏ bè gỗ. Nhưng khoảng hơn trăm con Hắc Phong kỵ tử vong mà thôi, còn đám cướp thì phi thân bay lên cao. Trong khi thân người còn lơ lững trên không trung thì thanh loan đao sáng như tuyết trên tay đã vung lên tựa những bóng ma tử vong. “Nguy rồi!” Đến bây giờ, khi tên thủ lĩnh hộ vệ vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt thì nhất thời trong lòng run lên, bởi vì lúc trước đám cướp sa mạc đó bị che phủ bởi đống cát bụi, hơn nữa do trời tối đen nên hắn chưa kịp nhìn rõ. Mời vừa rồi trải qua ba đợt đà cung nhưng hẳn là hiệu quả không cao lắm. Mặc dù chẳng phải trên cơ thể toàn bộ năm trăm tên cướp sa mạc đó không bị dính mũi tên nào, nhưng trên cơ bản bọn chúng chẳng bị thương tổn bao nhiêu. Tên thủ lĩnh hộ vệ chưa kịp ứng biến thì toàn bộ đám cướp sa mạc đó đã rời khỏi lưng Hắc Phong kỵ, bọn chúng nườm nượp nhảy lên rồi đột nhập vào trong lá chắn trước mặt. Nhất thời cả trăm tên hộ vệ đang định giáp công từ hai bên lại không có đất dụng võ, khi bọn họ muốn xông lại cứu viện thì không còn kịp nữa rồi. Năm trăm đánh với một trăm huống chi đám cướp sa mạc này có thực lực phi phàm, lại hung hãn không sợ chết nữa. Tên thủ lĩnh hộ vệ thấy thế lòng liền chùng hẳn xuống, hắn không thể nghĩ ra được từ lúc nào trong biển cát dài tám trăm dặm này xuất hiện thêm một đám cướp sa mạc có thực lực khủng bố đến vậy? “Tuyết Phong kỵ hộ vệ trung tâm, Hắc Phong kỵ bảo vệ hai cánh, thuẫn trận, vừa đánh vừa lui!” Thoáng suy nghĩ chốc lát, tên thủ lĩnh hộ vệ liền đưa ra lựa chọn tối ưu nhất, đó chính là không màng tới đám tiểu thương kia nữa. Nếu được hơn ngàn người đó cầm chân đám cướp sa mạc quỷ dị này lại một lát, hắn chỉ cần một chút thời gian để sắp xếp lại đội hình là có thể chỉ đạo Tuyết Phong kỵ và Hắc Phong kỵ còn lại thọc sâu vào sẽ tiêu diệt được đám cướp sa mạc này, nhưng điều kiện trước hết là hắn phải tranh thủ được chút thời gian để chuẩn bị. Đám hộ vệ thương đội không hổ là những người có kinh nghiệm phong phú, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu được ý đồ vừa đánh vừa lui của tên thủ lĩnh, nhất thời bọn họ bỏ trống đám tiểu thương tạo nên tình huống đối đầu trực tiếp với bọn cướp sa mạc. Ngược lại đám cướp sa mạc đó dường như không màng đến thế trận đã thay đổi, thậm chí còn không phát hiện ra ý đồ tác chiến của đám hộ vệ thương đội, tức khắc bọn chúng gặp bất kể người nào cũng ra tay chém giết, rõ ràng bên dưới tấm khăn đen trên mặt bọn chúng chính là những cặp mắt đỏ lừ. Hành động của hộ vệ thương đội đồng nghĩa với việc giữa đường hoàn toàn bỏ rơi đám người tiểu thương kia, nhất thời vang lên ầm trời tiếng hét kêu cha gọi mẹ, cho dù những người này vốn có kinh nghiệm đầy mình về vận chuyển mua bán thì thế nào?!?! Lực lượng năm trăm tên cướp sa mạc kia ngay cả hộ vệ thương đội tinh nhuệ là thế mà còn cảm thấy kinh hãi, huống chi là những người chỉ biết đánh đấm riêng lẻ, không có tổ chức như đám người tiểu thương này? “Ôi trời đại gia, bọ hắn lại là cướp sa mạc sao? Vậy sao giết cả Hắc Phong kỵ thế này!” Lão Trần không hổ danh có kinh nghiệm vận chuyển mua bán suốt hai mươi năm trời, vừa liếc nhìn qua đã thấy không ổn rồi, bởi vì cho dù cướp sa mạc có hung tàn cỡ nào đi nữa sẽ không phá hoại hàng hóa, cũng không giết Hắc Phong kỵ vốn để chở hàng, thông thường bọn hắn sẽ giết sạch người mà thôi, nhưng đối với nhóm cướp sa mạc này lại khác, bọn chúng hoàn toàn không lưu lại cho người hay vật nào sống nào cả. “Bảo vệ hàng hoá, đừng manh động, chúng ta hãy phòng ngự ở chỗ này, đám hộ vệ chết tiệt kia sẽ quay lại phản kích”. Lão Trần lớn tiếng hô to lên, hắn và Quan Long cùng với mấy tiểu thương khác thường dựng trại san sát nhau, cho nên hiện tại cũng tụ tập được mười mấy người lại với nhau, đa số đều cầm trường đao trong tay nhưng không có nhiều cung tên lắm, hơn nữa toàn bộ chỉ là cung khảm sừng có lực sát thương rất yếu, về phần đà cung thì khỏi nói, đó là những vũ khí chỉ do quân đội quản chế, ai dám tồn trữ trong tay sẽ bị giết không tha, vì thế cũng chỉ người có thân phận cao quý như tiểu công tử của Tề Châu mới có thể sở hữu được cả trăm cây đà cung có uy lực cực lớn, bắn đi cực xa. "Đưa cung cho ta!” Lúc này, một giọng nói có vẻ non nớt, nhưng lại cực kỳ kiên quyết, vô cùng tự tin, bỗng vang lên từ phía sau lão Trần. ... Mời các bạn đón đọc Bát Hoang Kiếp của tác giả Lại Điểu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vĩnh Dạ Quân Vương
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảo Vĩnh Dạ Quân Vương của tác giả Yên Vũ Giang Nam. Lê Minh chiến tranh đã qua 1,200 năm. Đây là vận mệnh cuộc chiến, là nhân tộc cùng Hắc Ám chủng tộc va chạm, là ánh bình minh nguyên lực, thiêu đốt hắc thạch, dâng trào hơi nước, nổ vang súng ống, to lớn thô ráp máy móc cùng Hắc Ám nguyên lực đối quyết! Đây mới thực là thuộc về cường giả thời đại! Thiên Dạ tự khốn khổ bên trong quật khởi, tại trong phản bội rơi rụng. Từ đó một người, một cán thương, đi tại Vĩnh Dạ cùng ánh bình minh trong lúc đó, lại đi ra một đoạn truyền kỳ. Như Vĩnh Dạ nhất định là vận mạng của hắn, vậy hắn cũng phải trở thành chúa tể Vương.   *** Tóm tắt Vĩnh Dạ Quân Vương là một tiểu thuyết huyền ảo kể về hành trình của Thiên Dạ, một thanh niên trẻ tuổi có năng khiếu thiên bẩm về võ thuật. Thiên Dạ sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nhưng anh luôn có ước mơ trở thành một cường giả. Trong một lần tình cờ, Thiên Dạ gặp được một người đàn ông bí ẩn, người đã truyền dạy cho anh võ công cao cường. Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông bí ẩn, Thiên Dạ đã nhanh chóng trở thành một cường giả. Thế giới của Thiên Dạ đang bị đe dọa bởi một thế lực hắc ám. Thiên Dạ quyết định đứng lên chống lại thế lực hắc ám, bảo vệ thế giới và mang lại hòa bình cho nhân loại. Review Vĩnh Dạ Quân Vương là một tiểu thuyết huyền ảo khá hấp dẫn, với nội dung mới lạ và lôi cuốn. Truyện kể về một nhân vật chính có tính cách đặc biệt, vừa thiện lương, vừa mạnh mẽ, vừa quyết đoán. Thiên Dạ là một nhân vật được xây dựng khá thành công. Anh là một người có trái tim nhân hậu, luôn muốn giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, anh cũng là một người mạnh mẽ, quyết đoán, không ngại đứng lên chống lại những kẻ tà ác. Truyện có nhiều tình tiết hấp dẫn, ly kỳ, khiến người đọc không thể rời mắt. Những trận chiến đấu của Thiên Dạ luôn mang đến cảm giác hồi hộp, kịch tính. Ngoài ra, truyện còn có nhiều yếu tố hài hước, giúp làm giảm bớt căng thẳng cho người đọc. Nhìn chung, Vĩnh Dạ Quân Vương là một tiểu thuyết huyền ảo khá đáng đọc. Truyện có nội dung mới lạ, nhân vật thú vị và tình tiết hấp dẫn. Nếu bạn đang tìm kiếm một bộ truyện huyền ảo để giải trí thì Vĩnh Dạ Quân Vương là một lựa chọn không tồi. Đánh giá Nội dung: 8/10 Nhân vật: 8/10 Tình tiết: 9/10 Gia vị: 7/10 Tổng thể: 8.5/10 Một số điểm cộng của truyện: Nội dung mới lạ, hấp dẫn Nhân vật chính được xây dựng khá thành công Tình tiết hấp dẫn, ly kỳ Có nhiều yếu tố hài hước Một số điểm trừ của truyện: Một số tình tiết còn khá phi lý Nhân vật phụ chưa được khai thác nhiều Mời các bạn mượn đọc sách Vĩnh Dạ Quân Vương của tác giả Yên Vũ Giang Nam.
Âm Dương Sư Dị Giới Du
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảo Âm Dương Sư Dị Giới Du của tác giả Chuột Khi Dễ Mèo. Đây là một bản Sảng Văn, Sảng Văn là cái gì định nghĩa đâu này? Đối với nhân vật chính mà nói, không người nào ta có, người có ta ưu! Đối với người khác là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đối với nhân vật chính nhưng lại rất nhiều chỗ tốt! Người khác nằm mơ đều không chiếm được đồ vật, nhân vật chính nhưng lại một cầm một đống lớn! Người khác chẳng thèm ngó tới đồ vật, nhưng lại bảo bối, bị biết hàng nhân vật chính đạt được! Nhân vật chính hành vi, vĩnh viễn đều là quỷ dị đấy! Nhân vật chính tư tưởng, vĩnh viễn đều là đoán không ra đấy! Nhân vật chính thực lực, vĩnh viễn đều là nhất TRÂU BÒ~~ đấy! ! Các vị xem quan khả năng muốn hỏi, như thế nào cái gì chỗ tốt đều bị nhân vật chính đụng phải, có tốt như vậy sự tình sao? Nhìn cuốn sách này, ngươi tựu sẽ biết: bởi vì nhân vật chính, hết thảy đều có khả năng! P/s: đồng tác giả các bộ :cực ngưu quỷ tài tại Dị Giới, võ phá thương hải, siêu cấp chiến đấu U linh *** Tóm tắt Âm Dương Sư Dị Giới Du là một tiểu thuyết huyền ảo kể về hành trình của Đông Phương Tu Triết, một thanh niên trẻ tuổi có tài năng âm dương sư bẩm sinh. Trong một lần đi du lịch cùng bạn bè, Tu Triết vô tình lạc vào một thế giới khác, nơi tồn tại những sinh vật huyền bí như yêu tinh, quỷ quái. Tu Triết nhanh chóng phát hiện ra mình có khả năng đặc biệt, có thể nhìn thấy và giao tiếp với những sinh vật huyền bí. Với khả năng này, Tu Triết đã gặp gỡ và kết bạn với nhiều người bạn mới, đồng thời tham gia vào những cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm để bảo vệ thế giới mới này. Review Âm Dương Sư Dị Giới Du là một tiểu thuyết giải trí nhẹ nhàng, phù hợp với những độc giả yêu thích thể loại huyền ảo, phiêu lưu. Truyện có nội dung khá đơn giản, xoay quanh hành trình của nhân vật chính Tu Triết. Tuy nhiên, truyện được kể một cách hấp dẫn, với những tình tiết hài hước, ly kỳ, khiến người đọc không thể rời mắt. Một điểm cộng của truyện là nhân vật chính Tu Triết. Tu Triết là một nhân vật khá thú vị, vừa thông minh, tài năng, vừa hài hước, bá đạo. Tuy nhiên, Tu Triết cũng có những điểm yếu khiến người đọc cảm thấy đồng cảm, như sự thiếu tự tin và tính cách hơi trẻ con. Ngoài ra, truyện còn có dàn nhân vật phụ khá phong phú, mỗi người đều có những tính cách và câu chuyện riêng. Những nhân vật phụ này góp phần tạo nên sự thú vị và hấp dẫn cho truyện. Nhìn chung, Âm Dương Sư Dị Giới Du là một tiểu thuyết giải trí khá đáng đọc. Truyện có nội dung đơn giản nhưng hấp dẫn, nhân vật thú vị và dàn nhân vật phụ phong phú. Nếu bạn đang tìm kiếm một bộ truyện huyền ảo, phiêu lưu nhẹ nhàng để giải trí thì Âm Dương Sư Dị Giới Du là một lựa chọn không tồi. Đánh giá Nội dung: 7/10 Nhân vật: 8/10 Tình tiết: 7/10 Gia vị: 8/10 Tổng thể: 7.5/10 *** Huyền Vũ thời đại. Ma ảnh tung hoành, oán linh giao thoa. Yêu ma quỷ quái không phải tại nước Viễn Sơn xa rừng rậm hoặc trong núi sâu, mà là nín thở liễm tức mà cùng nhân loại ở chung tại kinh thành, thậm chí là chung một mái nhà. Huyền Vũ kinh bị yêu dị xơi tái lấy, trở thành Si Mị Võng Lượng sào huyệt, cũng trở thành Âm Dương Sư hoạt động sân khấu. Vì tiêu trừ Thiên, Địa, Nhân, quỷ gian mâu thuẫn, "Âm Dương Sư" nhóm: đám bọn họ thi thố tài năng. Bọn hắn mượn bao hàm toàn diện quẻ bói cùng thần bí khó lường chú ngữ, trừ tà trừ ma, chém yêu diệt quái, trở thành từ hoàng tộc công khanh, cho tới lê dân bách tính hữu lực che chở người! Tại ngươi lừa ta gạt trong cung đình sinh tồn, bọn hắn phải rất quen hết thảy Phong Nhã sự tình, cùng ca, hán thơ, tỳ bà, địch, còn có hương đạo hoặc là trà đạo, mọi thứ đều muốn đọc lướt qua. Ngoài ra, còn phải có xem thấu nhân tâm bổn sự và không ngừng mật chức nghiệp đạo đức. Cho nên có thể trở thành Âm Dương Sư đấy, đều là lúc ấy số một Tuấn Ngạn chi tài! Đông Phương Tu Triết, năm gần không đến 18 tuổi Âm Dương Sư, bằng vào hắn kỳ tài ngút trời, chẳng những thành thạo mà nắm giữ các tiền bối còn sót lại phù văn, chú bí quyết, xem bói, kết giới. . . , càng là lúc này trên cơ sở phát dương quang đại, đã trở thành từ trước tới nay nhất tuổi trẻ tài cao "Âm Dương Ngũ Hành gia tộc" gia chủ. Thế nhưng mà —— Tại một cái sấm sét vang dội ban đêm, Đông Phương Tu Triết lại quỷ dị mà biến mất không thấy. Cùng nhau biến mất còn có hắn một mình ở lại đình viện, chỉ ở hiện trường lưu lại một sâu không thấy đáy động! Thế nhân đối với cái này nghị luận nhao nhao, ai cũng khủng hoảng! Có nói Đông Phương Tu Triết bị bầy yêu vây công cuối cùng kiệt lực mà vong; có nói lên Thiên Đố kị Đông Phương Tu Triết thiên tư do đó hàng hạ thiên lôi đem hắn đánh cho tro bụi; còn có nói Đông Phương Tu Triết tìm hiểu Thiên Đạo Vũ Hóa thành tiên. . . Những...này cuối cùng chỉ là suy đoán, mà đối với Đông Phương Tu Triết đến cùng đi nơi nào, lại là thật không nữa đã không tại nhân thế, không người biết được!  Mời các bạn mượn đọc sách Âm Dương Sư Dị Giới Du của tác giả Chuột Khi Dễ Mèo.
Thập Phương Võ Thánh
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảo Thập Phương Võ Thánh của tác giả Cổn Khai. Tận Thế hoang thổ, Thế Tông năm thứ ba, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Trung ương hoàng triều tan vỡ, các nơi quần hùng cắt cứ, môn phái độc lập. Ma môn yêu đảng giấu ở chỗ tối làm loạn, bang phái lẫn nhau chinh phạt, hỗn loạn không chịu nổi. Thiên tai liên tục, đại hạn, rét căm căm, mưa xối xả, nạn sâu bệnh, nhân dân khổ sở giãy dụa, khát cầu hi vọng cùng cứu rỗi. Đại loạn trong, các môn các phái dồn dập xuất thế, tranh cướp tài nguyên địa bàn, thành lập độc thuộc về tự mình thống trị. Có dã tâm người nỗ lực tịch quyển thiên hạ, thành lập vương triều, cũng có đại nghĩa người, ý đồ cứu lại muôn dân, xây dựng lại gia viên. Bắp thịt, võ đạo, tiên pháp, từng vị võ đạo cực hạn cường giả, ở truyền thuyết trong thu được dường như tiên phật danh hào. Ngụy Hợp nắm giữ có thể đột phá cảnh giới Phá Cảnh châu, xuyên qua loạn thế, từng bước một khai sáng thuộc về tự mình truyền thuyết. *** Tóm tắt Tiểu thuyết huyền ảo Thập Phương Võ Thánh của tác giả Cổn Khai kể về hành trình tu luyện của thiếu niên Ngụy Hợp. Ngụy Hợp xuyên qua đến một thế giới tận thế loạn lạc, nơi các môn phái tranh giành quyền lực, thiên tai liên tục, nhân dân lầm than. Ngụy Hợp nắm giữ một chiếc châu có thể đột phá cảnh giới võ đạo, giúp anh ta nhanh chóng trở thành một cường giả. Anh ta lập ra Thập Phương Võ Đường, thu nhận đệ tử, cùng nhau cứu vớt thế gian. Trên con đường tu luyện, Ngụy Hợp gặp được nhiều người bạn mới, cũng như đối mặt với nhiều khó khăn, thử thách. Anh ta phải học cách sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ những người thân yêu, và cũng phải tìm cách để thay đổi số phận của mình. Review Thập Phương Võ Thánh là một tiểu thuyết huyền ảo có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Tác phẩm xây dựng thế giới tận thế loạn lạc rộng lớn, với nhiều môn phái, nhân vật và sự kiện thú vị. Ngụy Hợp là một nhân vật chính được xây dựng rất thành công. Anh ta là một thiếu niên thông minh, tài năng, nhưng cũng rất kiên cường và quyết tâm. Quá trình tu luyện của Ngụy Hợp là một hành trình đầy thử thách, nhưng cũng không thiếu những giây phút thăng hoa. Tác phẩm cũng có nhiều điểm sáng về mặt nội dung. Tác giả đã khai thác triệt để những yếu tố của thể loại huyền ảo, như võ thuật, tiên pháp, yêu ma quỷ quái,... Các trận đấu trong truyện cũng được miêu tả rất hấp dẫn, kịch tính. Tuy nhiên, tác phẩm cũng có một số điểm hạn chế. Một số tình tiết trong truyện có phần phi lý, khó hiểu. Bên cạnh đó, tác phẩm cũng có phần hơi dài dòng, nhiều chi tiết thừa thãi. Nhìn chung, Thập Phương Võ Thánh là một tiểu thuyết huyền ảo đáng đọc, phù hợp với những ai yêu thích thể loại này. Điểm cộng Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Thế giới tận thế loạn lạc rộng lớn, nhiều nhân vật và sự kiện thú vị Nhân vật chính Ngụy Hợp được xây dựng rất thành công Nội dung khai thác triệt để những yếu tố của thể loại huyền ảo Các trận đấu trong truyện được miêu tả rất hấp dẫn, kịch tính Điểm trừ Một số tình tiết trong truyện có phần phi lý, khó hiểu Tác phẩm hơi dài dòng, nhiều chi tiết thừa thãi Một số nhận xét cụ thể về tác phẩm Cốt truyện: Cốt truyện của Thập Phương Võ Thánh được xây dựng khá chặt chẽ, logic. Tác giả đã khéo léo đan cài các tình tiết, sự kiện với nhau, tạo nên một mạch truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Thế giới tận thế loạn lạc: Thế giới tận thế loạn lạc trong Thập Phương Võ Thánh được xây dựng khá rộng lớn, với nhiều môn phái, nhân vật và sự kiện thú vị. Tác giả đã dành nhiều thời gian để miêu tả thế giới này, giúp người đọc có cái nhìn tổng quan về nó. Nhân vật chính: Ngụy Hợp là một nhân vật chính được xây dựng rất thành công. Anh ta là một thiếu niên thông minh, tài năng, nhưng cũng rất kiên cường và quyết tâm. Quá trình tu luyện của Ngụy Hợp là một hành trình đầy thử thách, nhưng cũng không thiếu những giây phút thăng hoa. Nội dung: Thập Phương Võ Thánh khai thác triệt để những yếu tố của thể loại huyền ảo, như võ thuật, tiên pháp, yêu ma quỷ quái,... Các trận đấu trong truyện cũng được miêu tả rất hấp dẫn, kịch tính. Kết luận Thập Phương Võ Thánh là một tiểu thuyết huyền ảo đáng đọc, phù hợp với những ai yêu thích thể loại này. Tác phẩm có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn, thế giới tận thế loạn lạc rộng lớn, nhân vật chính được xây dựng rất thành công, và nội dung khai thác triệt để những yếu tố của thể loại huyền ảo. Hệ thống: Hệ thống trong Thập Phương Võ Thánh có tên là "Thập Phương Võ Đạo". Hệ thống này có thể cung cấp cho Ngụy Hợp các loại công pháp, võ kỹ, tiên pháp,... *** Hệ thống : + Kình lực hệ thống: (Pháp sư hệ) (mô phỏng Chân thú chiến kỹ, thiên phú thần thông) Khí Huyết (Nhất huyết – Nhị huyết – Tam huyết) Kình Lực Đoán Cốt Luyện Tạng Chân cảnh (chân nhân) + Minh Cảm (Nhãn cảm - Nhĩ cảm - Tị cảm - Thiệt cảm - Xúc cảm) + Định Cảm (lần 1, lần 2 (Hóa cảnh), lần 3, lần 4, lần 5 (Toàn Chân chín bước - bước 1 2 3 4 5) + Phiêu Miểu thái (Toàn Chân chín bước - bước 6 7 8 9) Ngự Khí (Tông sư) ......... ......... + Huyết Mạch hệ thống: (võ giả hệ) ( cướp Chân thú tinh huyết gia nhập tự thân, biến chân thú, huyết mạch Chân thú càng cao số lần cường hóa càng nhiều) Khải Minh (Chuyển Huyết - Thuần Huyết - Ngưng Huyết) Khai Thân Đoán Cốt Luyện Tạng Chân huyết (La Hán năm tầng) Thần Lực (Bồ Tát = Toàn Chân 1 - 5) Kim Thân (Phật chủ = Toàn Chân 6 - 9) Tông sư (sơ tâm, minh kính, viên mãn, vô thượng đại tông sư) + Kỵ Sĩ hệ: Chiến sĩ (chín cấp) Kỵ sĩ (5 đẳng) Đại sư (hạ - trung – cao) = Tông sư + Yêu Ma: Hạ cấp yêu ma - Hóa Hình yêu ma - Đại yêu ma - Yêu Vương ... + Tinh Uyên: Tạp binh Ô nhiễm thú Cự thú binh Khủng nhân (Tiên Hồng, Thâm Hồng, Hắc Viêm, Quân Chủ) Chúa Tể + Khoa học Cơ giáp (Thực thể Thiết giáp) : Âm Ba cấp (cấp 1, 2, 3) - (Rival - Ảnh Trùng - Bạo Phong) mười lần tốc độ âm thanh Quang Chiếu cấp (cấp 4, 5, 6) = (Đại tông sư) (Bạch Kỳ - - ) (20 - 35 lần tốc độ âm thanh) Liệt Biến cấp (hạ vị, trung vị, thượng vị ) (40 - 100 lần tốc độ âm thanh) Thăng Hoa giả (Hạ vị - Nguyên Hạch - Chất Năng) Bất Hủ giả Hắc Viêm Chân Quân (bán Quân Chủ) (nắm giữ Thần quyền) = bước 1 chân vào tầng 8 Đại Đế (= Quân Chủ) Nguyên Quân (Chúng tinh chi mẫu) Thiên Tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn + Sông Mẹ: Binh Lính Tướng cấp Quân Đoàn cấp (= Bất Hủ) Chân Linh + tiểu vị ( = Hắc Viêm cực hạn) + trung vị (= Quân Chủ) + thượng vị ( = Quân Chủ cực hạn) ? …… ********* 9 đại quỷ phong – 1 tầng 1 thế giới - ứng tu luyện giả 1. Oanh Tiếu phong – Chân Nhân cảnh 2.Triền Miên phong 3. Thống khổ phong 4. Thực Cốt phong - Tông Sư 5. Trùng Giảo phong - Đại tông sư 6. Nhiên Huyết phong - . . . 7. Trất Tức phong - . . . 8. Tà phong 9. Hư phong Mời các bạn mượn đọc sách Thập Phương Võ Thánh của tác giả Cổn Khai.
Đại Âm Dương Chân Kinh
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết huyền ảo Đại Âm Dương Chân Kinh của tác giả Độc Du. Linh tu chi đạo, luyện Pháp Thân, toái Chân Không, tuyệt Tâm ma, Tu Di nhập Thần U, Vũ Hóa mà thành tiên. Nhân thể 108 khiếu huyệt, thông thấu người vi Thần khiếu, tắc nghẽn người vi Tử khiếu, trời sinh Cửu Thần khiếu là được tu luyện. Cô Mộ thành thiên tài thiếu niên Tô Dạ, trời sinh hai mươi tám Thần khiếu, không đến tám tuổi liền có được ba mươi sáu Thần khiếu, lại thủy chung không thể đạp vào chính thức Linh tu chi lộ. Mười năm ma luyện, nghìn lần thất bại, cuối cùng lấy được cơ duyên. Thượng Cổ chân kinh, bất diệt pháp ấn, cửu chuyển Âm Dương, tung hoành vạn giới. *** Tóm tắt Tiểu thuyết huyền ảo Đại Âm Dương Chân Kinh của tác giả Độc Du kể về hành trình tu luyện của thiếu niên thiên tài Tô Dạ. Tô Dạ trời sinh có hai mươi tám Thần khiếu, không đến tám tuổi liền có được ba mươi sáu Thần khiếu, nhưng lại không thể đạp vào chính thức Linh tu chi lộ. Sau mười năm ma luyện, Tô Dạ cuối cùng cũng lấy được cơ duyên, tu luyện được Đại Âm Dương Chân Kinh, trở thành một đại tiên tu, tung hoành vạn giới. Review Đại Âm Dương Chân Kinh là một tiểu thuyết huyền ảo có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Tác phẩm xây dựng thế giới tu tiên rộng lớn, với nhiều nhân vật và sự kiện thú vị. Tô Dạ là một nhân vật chính được xây dựng rất thành công. Anh là một thiếu niên thiên tài, nhưng lại phải trải qua nhiều khó khăn, gian khổ để đạt được thành công. Quá trình tu luyện của Tô Dạ là một hành trình đầy thử thách, nhưng cũng không thiếu những giây phút thăng hoa. Tác phẩm cũng có nhiều điểm sáng về mặt nội dung. Tác giả đã khai thác triệt để những yếu tố của thể loại huyền ảo, như pháp thuật, tiên tu, yêu ma quỷ quái,... Các trận đấu trong truyện cũng được miêu tả rất hấp dẫn, kịch tính. Tuy nhiên, tác phẩm cũng có một số điểm hạn chế. Một số tình tiết trong truyện có phần phi lý, khó hiểu. Bên cạnh đó, tác phẩm cũng có phần hơi dài dòng, nhiều chi tiết thừa thãi. Nhìn chung, Đại Âm Dương Chân Kinh là một tiểu thuyết huyền ảo đáng đọc, phù hợp với những ai yêu thích thể loại này. Điểm cộng Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Thế giới tu tiên rộng lớn, nhiều nhân vật và sự kiện thú vị Nhân vật chính Tô Dạ được xây dựng rất thành công Nội dung khai thác triệt để những yếu tố của thể loại huyền ảo Các trận đấu trong truyện được miêu tả rất hấp dẫn, kịch tính Điểm trừ Một số tình tiết trong truyện có phần phi lý, khó hiểu Tác phẩm hơi dài dòng, nhiều chi tiết thừa thãi Mời các bạn mượn đọc sách Đại Âm Dương Chân Kinh của tác giả Độc Du.