Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh của tác giả Tống Cửu Cẩn. Văn án: Thẩm Vọng Tân ra mắt công chúng năm năm, gương mặt mang nét hiền hòa tươi sáng, tính tình được công nhận tốt, vừa hợp tác cùng với người mới Tô Tinh Dã trong bộ "Quyền mưu" đã trở thành cặp đôi màn ảnh được chào đón nồng nhiệt nhất, “CP Vọng Tinh” của hai người phá đảo đất trời. Trong một lần phỏng vấn, Tô Tinh Dã được phóng viên hỏi về ấn tượng với Thẩm Vọng Tân. Tô Tinh Dã nhìn vào ống kính mỉm cười nhẹ nhàng, từ tốn nói: “Thầy Thẩm là người đi trước, rất biết cách chăm sóc người khác cũng giống như người anh trai.” Sau khi kết thúc phỏng vấn, Tô Tinh Dã về nhà đèn còn chưa bật sáng đã bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, sau đó bị ấn lên vách tường hơi lạnh, cô cảm nhận được hơi thở ấm nồng của người ấy, cô nghe thấy giọng nói có chút ám ách của anh, “Ngoan, gọi lại một lần nữa.” Yên tĩnh được hai giây, cô bật cười đỡ trán anh, bờ môi đỏ mọng hé mở: “Gọi cái gì chứ?” Văn án 2: Khí chất Tô Tinh Dã lạnh lùng, là “thần tiên tỷ tỷ” trong lòng người hâm mộ, mãi cho đến khi có một ngày đột nhiên đăng một dòng Weibo: Tô Tinh Dã S: Trở thành một fan sự nghiệp đạt tiêu chuẩn(*) của anh trai!! Anh ơi cố lên!! Đính kèm là một tấm hình phiếu thanh toán mua hàng thành công được cắt ra, phía trên hiện rõ chói lọi ID Weibo: Muốn làm Tinh Tinh của anh trai. Mãn Thiên Tinh: Má nó!! Tinh Bảo cắt sai nick rồi?!! Lượng Tân Tân: Cái khí phách ngút trời quen thuộc này!! Cái ID quen thuộc này!! Má nó!!! Dân cư mạng: Má ôi!!! Tài khoản phụ bị phát hiện tại chỗ!!! Chấn động cả nhà!!!! (*)Fan sự nghiệp: Cực kì quan tâm đến đường hướng phát triển, con đường sự nghiệp của idol. Rất chú ý đến công ty/đoàn đội, tài nguyên, số liệu và doanh thu. Những fans thuộc nhóm này thường thích những idol/nhóm nhạc có sự nghiệp thành công hoặc tìm mọi cách để phổ biến tên tuổi của idol đến mọi người nếu thần tượng của họ chưa nổi tiếng lắm (ST) *** 2019.09.15 Buổi chiều giữa mùa hè, nắng tắt dần, ráng chiều vàng rực rỡ chiếu qua ô cửa kính trong veo soi rọi vào bên trong, lưu lại lấm tấm trên sàn gỗ tối màu những chấm sáng lấp lánh. Một hồi lâu sau, tiếng nhạc trong phòng luyện tập cũng dần ngừng vang, người con gái ngồi dưới sàn toàn thân mặc một bộ đồ khiêu vũ màu đen, khuôn mặt trắng nõn, dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài được búi cao, đang khom khom người chỉnh lại giày khiêu vũ. “Tinh Dã?” một giọng nữ nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào  Tô Tinh Dã nghe tiếng vô thức quay người lại, là giáo viên dạy khiêu vũ của bọn họ, Ôn Viện, “Cô Ôn?” Ôn Viện mỉm cười tiến về phía cô, “Tinh Dã, việc mà cô nói với em lần trước em suy nghĩ thế nào rồi?”  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhắc đến chuyện này thì phải bắt đầu từ tháng trước, một người họ hàng của Ôn Viện tên Triệu Hoa, là một vị đạo diễn, hiện tại đang quay một phim cổ trang chuyển thể đặc sắc, nhưng trong phim có một nhân vật mãi vẫn chưa chọn được người phù hợp. Vừa hay nhận được lời mời của Ôn Viện đến xem biểu diễn văn nghệ tại trường của bọn họ, rất khéo là Triệu Hoa vừa thấy đã ưng diễn viên múa chính trên sàn diễn lúc đó là Tô Tinh Dã. Bộ phim mà Triệu Hoa hiện đang quay tên là Triều Dương Công Chúa, trong phim có một vai nữ thứ n là Tiên Lạc cô nương, vũ đạo cao siêu, tuy đất diễn không nhiều, nhưng lại là một vai diễn vô cùng đặc sắc, là một nhân vật nữ được khắc họa đẹp nhất trong nguyên tác, lần đầu tiên xuất hiện được miêu tả như thế này: “Da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh tú, tựa như thần tiên, một thân áo trắng váy dài, eo thon nhỏ nhắn, khi xoay vòng, váy tung bay tựa hoa sen trong gió, nhất là cái ngoảnh đầu nhoẻn cười, hết thảy phong tình đượm quanh khóe mắt...” Chính vì đoạn miêu tả này đã khiến cho trong đầu Triệu Hoa luôn ẩn hiện một bóng hình mỹ nhân, nhưng đã gần nửa tháng kể từ khi khai máy đến giờ, ông ta mãi vẫn chưa tìm được Tiên Lạc cô nương như mong muốn, cho đến khi nhìn thấy Tô Tinh Dã trên sàn diễn, dung mạo của mỹ nhân trong tưởng tượng lập tức hiện lên rõ nét. Tô Viện nhận lời nhờ vả của ông ta mà đi khuyên Tô Tinh Dã nhận lấy vai thứ Tiên Lạc cô nương. Tô Tinh Dã hé miệng nói rằng: “Cô Ôn, nhưng em không được đào tạo qua trường lớp, thật sự không sao chứ ạ?” Ôn Viện nỗ lực thuyết phục, “Những cảnh xuất hiện của vai diễn này chủ yếu đều là nhảy múa, lời thoại không hề nhiều, điều này em không phải bận tâm.” Thật ra Ôn Viện vẫn có điều còn chưa nói, đó chính là Tiên Lạc thuộc kiểu mỹ nhân lạnh lùng, ở điểm này, Tô Tinh Dã lại có nét tương đồng. Bà làm giáo viên vũ đạo của cô hai năm, cô lãnh đạm thờ ơ không tranh không đấu, như thể vĩnh viễn không có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến cô, nói quá một chút, thực tế chính là lạnh lùng. Tô Tinh Dã rũ nhẹ đuôi mắt, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, vài giây sau, cô mới nói với Ôn Viện: “Được, em sẽ cố gắng hết sức ạ.” Sau khi về đến kí túc xá, Triệu Hoa liền ở trên Wechat liên hệ với cô. Triệu Hoa: Tiểu Tô, tôi nghe Tiểu Viện nói, cô thật sự đồng ý diễn vai phụ Tiên Lạc cô nương này hả? Tô Tinh Dã: Vâng, nếu tôi làm chưa đủ tốt, thì hi vọng đạo diễn Triệu rộng lượng bỏ qua cho. Triệu Hoa: Không vấn đề gì, không vấn đề gì, bình thường cô múa như thế nào thì cứ làm theo như thế là được rồi. Triệu Hoa: À, trường của các cô sắp nghỉ hè rồi nhỉ? Cô xem sau thượng tuần (*) tháng 7 có thể gia nhập tổ quay không? (*) thượng tuần: khoảng thời gian mười ngày đầu trong tháng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bây giờ đã là đầu tháng 7 rồi, trường của họ ngày 13 tháng 7 nghỉ hè, trung tuần có thể liền gia nhập tổ, thế là cô trả lời: Có thể ạ.   *** Thế là bên này ngày 13 tháng 7 sau khi nhà trường nghỉ hè, Tô Tinh Dã gọi xe đi tới sân bay, trên xe cô đặc biệt gọi về nhà báo một tiếng.   “Tinh Tinh, sao em lại không báo trước cho chị một tiếng hả, chị thấy hay là chị cùng đi Hoành Điếm với em nhỉ?” “Chị Vân, chị không cần lo cho em, em không còn là đứa trẻ nữa.” Dương Vân là quản gia sinh hoạt của Tô Tinh Dã, cuộc sống của cô luôn do chị ấy sắp xếp, dần dà tình cảm gắn bó, cũng khó trách tại sao chị ấy lại muốn cùng đi Hàng Châu với cô, “Nhưng mà…” Tô Tinh Dã ngắt lời của chị ấy, “Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, huống hồ cũng chỉ có một tuần thôi mà.” Dương Vân cũng biết tính khí của cô, xem ra chỉ có thể dặn dò kỹ càng hết một lượt, rồi sau đó liền hỏi: “Tinh Tinh, chuyện này phải nói qua với ông chủ chứ?”  Tô Tinh Dã nghĩ một hồi, “Thôi đừng nói.” Dương Vân bên đầu kia điện thoại trầm lặng vài giây, rồi vang lên một tiếng “Haiz”. Lúc đến sân bay đã là hơn 9 giờ tối, Triệu Hoa sợ cô không tìm được đường, còn đặc biệt cử một người trong đoàn phim đến đón cô. Nhân viên đã nhìn qua hình của Tô Tinh Dã, vì thế vừa nhìn đã nhận ra cô giữa đám đông người. Cô ấy cảm thấy so với trong hình cô còn đẹp hơn gấp bội, thân hình mỹ miều này, thật không hổ là người học múa, khó trách đạo diễn Triệu vô cùng kiên trì mời cô đóng phim. Ngẩn ra vài giây cô ấy mới sực tỉnh, vội vàng vẫy tay về phía cô, “Chị Tô, chị Tô.” Tô Tinh Dã nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay, vừa vẫy vừa chạy về phía cô.   “Xin chào chị Tô, em là Tiểu Mặc nhân viên của đoàn phim Triều Dương, đây là thẻ nhân viên của em, đạo diễn Triệu sai em đến đón chị.” Tiểu Mặc vừa nói vừa đưa thẻ nhân viên cho Tô Tinh Dã xem.  Tô Tinh Dã xác nhận thẻ nhân viên của cô ấy xong rồi gật nhẹ đầu. Tiểu Mặc dang tay ra định đón lấy hành lý của cô, Tô Tinh Dã lịch sự từ chối, “Không sao, chị tự lo được.” Lúc ra khỏi sân bay, Tiểu Mặc âm thầm đánh giá cô đến mấy lần. Thật ra cô ấy vào ngành này không phải ngày một ngày hai, cũng từng thấy rất nhiều nghệ sĩ nữ vô cùng xinh đẹp, bởi vậy mới nói Tô Tinh Dã tuyệt đối không phải cô gái đẹp nhất trong số những người cô ấy từng thấy, nhưng tuyệt đối là người có khí chất nhất, khí chất này khó mà dùng ngôn từ nào để hình dung, thanh lệ thoát tục, đại khái là kiểu người như vậy. Tiểu Mặc đưa cô đến khách sạn mà đoàn làm phim đang ở, đến khách sạn đã là mười giờ hơn rồi, “Chị Tô, bên em đã lấy danh nghĩa đoàn làm phim thuê cho chị một phòng, đạo diễn Triệu bọn họ vẫn còn ở đoàn làm phim, sáng sớm mai sáu giờ em sẽ đến gọi chị, chúng ta sáu giờ rưỡi xuất phát, em sẽ đưa chị đi nhập đoàn, hôm nay khuya quá rồi, vâỵ chị nghỉ sớm đi nhé?” Tô Tinh Dã gật đầu với Tiểu Mặc, “Được, vậy thì phiền em nhé.”  “Không phiền, không phiền ạ.”     * Sáng sớm sáu giờ ngày hôm sau, Tiểu Mặc đúng giờ qua gõ cửa phòng của Tinh Dã, nhưng gõ vài tiếng rồi mà không có phản hồi, không phải do trong lòng còn đắn đo chần chừ hay lẽ nào vẫn còn chưa ngủ dậy? Đúng lúc cô ấy đang thấy phiền não vì tối qua không lưu số điện thoại hay Wechat của Tinh Dã, đột nhiên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, cô ấy vô thức nghiêng người nhìn qua, thì chính là người mà cô ấy cho rằng vẫn chưa ngủ dậy, Tô Tinh Dã. Cô lúc này đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sữa, tóc đen dài được cột sau đầu, không thoa phấn son, cứ thế phô bày mặt mộc. Tiểu Mặc nhìn cô, âm thầm nuốt xuống vài ngụm, làm sao đây? Hình như cô ấy bị một người con gái mê hoặc mất rồi?! “Chị Tô, chị đi chạy bộ buổi sáng đấy ạ?”  Tô Tinh Dã đã bước tới trước mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy, “Ừ, đúng vậy.” Tiểu Mặc trầm ngâm, hèn gì dáng người đẹp đến thế, người học múa còn tự giác kỷ luật, không đẹp mới lạ! “Ngại quá, đợi chị mấy phút nhé, chị tắm nhanh một cái thay bộ đồ là xong ngay.” Tô Tinh Dã nói với Tiểu Mặc. Tiểu Mặc gật đầu lia lịa, “Được được, không vội.”  Khoảng mười phút sau, Tô Tinh Dã bước ra, bộ đồ thể thao được thay bằng áo thun trắng, quần jean cạp cao, giày đế bằng, tóc dài sấy khô được vắt ra sau, không trang điểm, mặt mày trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, răng trắng môi hồng, Tiểu Mặc cảm thấy ngoài khí chất mỹ nhân ra, cô còn có thể có thêm cái danh hiệu mỹ nhân mặt mộc! Phim trường này có không ít đoàn làm phim, xuống xe xong đi theo Tiểu Mặc lòng vòng cả buổi mới tới được đoàn làm phim “Triều Dương công chúa” của bọn họ.     *** Trì Hủ trông thấy một bóng dáng cao gầy từ xa, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, đánh tiếng chào người trợ lý ở bên cạnh rồi nhanh chân đi về phía đó. Cậu ta quàng lấy vai của Thẩm Vọng Tân, hí hửng cười nói: “Anh, chào buổi sáng.” Thẩm Vọng Tân bị cậu ta bá vai thì hơi khom người xuống, nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, “Ừ, chào buổi sáng.”  Thật ra đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác với nhau, bởi vì mọi người tuổi tác tương đồng, hơn nữa Trì Hủ luôn cảm thấy trên người Thẩm Vọng Tân có một sức hút kì lạ, vì thế đặc biệt thấy hợp gu với anh.  “Phải rồi, em nói với anh một chuyện.”  “Nói.” “Đó là cái vai Tiên Lạc trong phim của chúng ta, em vừa mới nghe nhân viên nói là đã chốt diễn viên rồi, sáng nay nhập đoàn, sinh viên học viện múa Bắc Kinh, nghe nói đẹp hết sảy.” Thẩm Vọng Tân gật đầu “ờ” một tiếng. Trì Hủ, “Anh ờ thế thôi hả?” “Không thì phải thế nào?” “Ai dà, anh hai ơi, anh nhạt nhẽo như vậy luôn hả?” Trì Hủ có chút chán nản, bọn họ quen biết cũng được một thời gian, nhưng cậu ta thật sự cảm thấy Thẩm Vọng Tân đã phát huy chủ nghĩa không gần nữ sắc lên đến cực đại rồi. Trên đường đi đến phòng hóa trang, Trì Hủ bất ngờ níu lấy cánh tay Thẩm Vọng Tân, “Từ từ từ từ… anh xem anh xem, anh xem người đi cùng Tiểu Mặc đằng kia có phải là Tiên Lạc không?” Thẩm Vọng Tân theo hướng tay Trì Hủ chỉ mà nhìn qua, quả nhiên trông thấy đứng bên cạnh Tiểu Mặc là một cô gái có vóc dáng mảnh dẻ, quay lưng về phía bọn họ. “Lẽ nào thân hình của dân học múa đều ưu tú như vậy sao?” Cô gái vươn thẳng lưng, tóc dài ngang eo, áo thun trắng đóng thùng trong quần jeans đen. “Chỉ nhìn bóng lưng thôi mà đã biết nhất định là rất xinh đẹp.” Trì Hủ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh, anh nói xem có nên qua đó chào hỏi một tiếng không?”  Thẩm Vọng Tân liếc cậu ta một cái, “Để tôi xem cậu có bị đạo diễn Triệu mắng té tát không.”   Trì Hủ: “……” Thôi được rồi, vừa nghĩ tới đạo diễn Triệu là rùng mình rồi, chung quy là vừa nhập đoàn được một tháng, cậu ta đã bị đạo diễn Triệu mắng đến mức tinh thần tổn thương sâu sắc lại còn ám ảnh tâm lý nữa. Mời các bạn mượn đọc sách Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh của tác giả Tống Cửu Cẩn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thú Huyết Phi Đằng - Tĩnh Quan
Một trinh sát binh hy sinh trên chiến trường rồi thần kỳ chuyển thế sang một thế giới khác. Đó là một thế giới của người thú, một thế giới của Bỉ Mông thú nhân, người thú sống chen lẫn với nhân loại. Họ cũng có tranh giành, yêu thương, thù hận... Truyện đô thị nói về người lính trinh sát ấy tên là Lưu Chấn Hám, đẹp trai cao ráo, giỏi võ vô cùng. Nhưng khi chuyển sang thế giới Bỉ Mông, hắn phải mang hình hài của một Trư Bát Giới, một người con của Thất Cách tộc do heo tiến hóa thành người. Vượt qua số phận, hắn từng bước trở thành một vị Tát mãn tế tự của vương quốc thú nhân, trở thành long tế tự nghìn năm có một, và đặc biệt là chịu những trớ chú vô cùng ác độc. Những trớ chú đó là gì? Hồ ly tinh - mỹ nữ của hồ tộc có vẻ kiều mị ra sao? Nhân ngư công chúa giữa biển sau có vẻ đẹp lạnh lùng và mang dại như thế nào? Rồi người đẹp biến thân từ trai ngọc, hay từ đá san hô có điều kỳ diệu gì? Những chiến sĩ thú nhân tại sao được coi là vô định trong thiên hạ? Gấu trúc tại sao lại là những chú lính cực kỳ giỏi võ? Tinh linh, người lùn, người khổng lồ, chủng tộc rồng có đặc điểm gì? ... Tất cả sẽ được giải đáp dưới ngòi bút tuyệt vời và kỳ ảo của tác giả Tĩnh Quan... *** Lưu Chấn Hám cảm thấy mũi mình dường như đã bị vỡ mất rồi. Khe khẽ mở mắt, Lưu Chấn Hám vội nhắm kín mắt lại. Nỗi đau ở mũi ảnh hưởng đến toàn bộ thần kinh mắt. Toàn thân trên dưới của gã chỗ nào cũng đau đến tê người. Sau khi khôi phục thần trí, Lưu Chấn Hám cảm thấy hồi sức lại dần dần. Cái cảm giác thoát lực như lúc trước xem ra không còn nữa. Cố gắng nhịn cơn đau tê liệt toàn thân, Lưu Chấn Hám cật lực gượng dậy, toàn thân đau nhức lăn trên cát. Đúng là cát! Cảm giác từ tay truyền đến, Lưu Chấn Hám có thể phân biệt được chúng đúng là cát. Sức lực toàn thân từ từ tích tụ lại. Lưu Chấn Hám mở mắt ra một lần nữa, một con cua kềnh màu nâu đen bò ngang qua mặt hắn, con mắt tròn xoe ngo nghoe liếc xéo Lưu Chấn Hám một cái, tựa hồ như không thèm chấp. Miệng nó phì phò mấy cái bọt trắng xóa, chân vạch ra trên cát những vết nho nhỏ, chui tọt vào trong lớp cát. Lưu Chấn Hám phẫn nộ. Hắn cảm giác con cua này xem mình như một cây dừa. Bị cái thứ miệt thị này kích khởi nộ hỏa, hắn đưa tay dính đầy sỏi cát bắt con cua đó lên, xé một phát đứt làm ba đoạn, đưa vào miệng nhai rôm rốp. Con cua có mùi vị không tệ, mặn mặn nhạt nhạt. Vừa nhai mấy cái chân cua trong miệng, Lưu Chấn Hám vừa gượng đứng dậy. Bốn phía hoàn toàn xa lạ, bãi biển màu vàng kim, biển mênh mông vô bờ, thủy triều lui lui tới tới đập vào chân hắn. Trên bãi biển phía xa xa mọc đầy thực vật cao cao giống như cọ, gió ôn nhu giống như nụ hôn của tình nhân mang theo mùi vị giáp tạp của biển. Một cái càng cua từ miệng Lưu Chấn Hám rơi ra. Lão Lưu đang há hốc miệng, giống như một con hà mã phát tình. Đây là chỗ nào thế? Ta không phải đang ở trên chiến trường Nam Cương sao? Đạn... Đùng! Tiếng súng nổ, ta không phải đã bị trúng đạn chết rồi hay sao? Lưu Chấn Hám mê man lướt qua những ký ức còn lại trong đầu. Hắn cúi đầu nhìn thân hình của mình, thấy ngay cả một mảnh vải cũng không còn, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng bị nước biển gột trôi sạch sẽ, chỉ còn lại có một chiếc vớ trên chân. Chiếc vớ màu xám được làm từ sợi tổng hợp này cũng đã bị nước biển tẩm thành một màu sắc rất cổ quái. Lưu Chấn Hám sờ soạng toàn thân trên dưới, vẫn còn tốt, thân thể bị đánh bầm dập trong ấn tượng ấy vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hại gì. Lão Lưu hung bạo tóm rứt một nắm lông ngực. Sự đau đớn cho hắn biết đây không phải là mộng. Ta đang ở đâu thế? Lưu Chấn Hám có nghĩ nát óc cũng không thông được. Sự đau đớn ở mũi kéo hắn trở về hiện thực. Những động tác vừa rồi tuy chấn động không nhiều, nhưng đã khiến mũi hắn bắt đầu chảy máu. Lưu Chấn Hám cảm thấy trên môi mình có một thứ chất lỏng đang chảy, miệng lập tức cảm giác được một mùi vị quen thuộc đến nỗi không có gì quen thuộc hơn: mùi vị của máu. Lưu Chấn Hám cảm giác mũi của mình dường như biến thành một cái vòi nước không thể đóng chặt được. Và Lưu Chấn Hám đã có hành động dơ dáy đến nỗi không còn gì dơ hơn: gã nhanh chóng tụt vớ ra, rồi dùng nó bịt chặt mũi lại! Nếu cứ thế này rõ ràng là không xong, Lưu Chấn Hám đứng tại chỗ xoay người, bắt đầu quan sát xung quanh. ... Mời các bạn đón đọc Thú Huyết Phi Đằng của tác giả Tĩnh Quan.
Thiếu Phu Nhân Vô Lại - Diệp Phi Dạ
Một tựa truyện ngôn tình sắc được viết bởi Diệp Phi Dạ, truyện Thiếu Phu Nhân Vô Lại xoay quanh "Em lộ hết, tuy rằng rất nhỏ, không có gì đẹp mắt, nhưng mà vẫn nhìn được." Tịch Giản Cận hất càm, liếc mắt về phía ngực Bạc Sủng Nhi một cái, Bạc Sủng Nhi cúi đầu, ánh mắt cong cong, tay dời đến bụng dưới của anh, dùng sức nắm chặt: "Có nhỏ, cũng so với chỗ thịt này của anh lớn hơn!" Khi nữ cường đụng phải nam cường, công chúa hắc đạo đụng vào lá bài chủ chốt của lính đặc chủng, xem ai thuần phục ai, ai bảo người nào quỳ xuống hát  P/s: Tiếp tục thêm 1 truyện mới của Diệp Phi Dạ tác giả đình đám của các bộ truyện "Hôn trộm 55 lần " , " Đoạt hôn 101 lần " , Mạnh mẽ 101 lần yêu , Hôn sai 55 lần .... lên sóng và giờ tới tết sẽ up rất rất nhiều cho các bạn cùng ngâm nhé  *** Bóng đêm chưa hạ xuống, bên ngoài biệt thự Tịch gia tập trung rất nhiều hãng xe nổi tiếng. Trong vườn, ánh đèn tô điểm, hoa mọc đầy vườn, gió đêm thổi tới, mùi hoa thơm bay khắp nơi. Áo hương tóc mai, người đến người đi. Giống như thiên thượng nhân gian. Đây là hôn lễ của đại công tử Tịch gia Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận kéo cô dâu Hàn Như Y đi qua đám người, trên gương mặt tuấn tú mang ý cười nhạt, giống như ôn tồn, giống như lạnh nhạt. Đồng hồ vang lên, quý khách an vị, người chủ lễ ra sân. Tịch Giản Cận và Hàn Như Y ở dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, đứng trên bục. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người phản đối hai người này kết hôn không? Người chủ lễ dựa theo điều lệ, hỏi từng câu từng chứ. Khách khứa nhìn sang lẫn nhau, lại không biểu thị phản đối. Đột nhiên, một chiếc Ferrari màu đỏ lấy tốc độ như bay, từ ngoài cửa Tịch gia đi vào. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người nào phản đối hai người họ kết đôi không?" Người chủ lễ hỏi lần thứ hai. Toàn trường vẫn yên lặng như tờ. Chiếc Ferrari màu đỏ dừng hẳn, một bàn tay trắng nõn đẩy cửa xe ra, vào mắt là một đôi giày cao gót màu đỏ, chân nhỏ mà trắng như tuyết, ngay sau đó, chính là hai chân thon dài trắng nõn. Sau đó, liền nhìn thấy Bạc Sủng Nhi một thân màu đỏ như lửa xuống xe, trở tay, đóng cửa, giẫm lên giày cao gót, nện bước ưu nhã, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, đi tới hôn lễ. Thần sắc Tịch Giản Cận ngưng lại. Bạc Sủng Nhi cười không nói, ánh mắt trào phúng rơi vào cô dâu Hàn Như Y bên cạnh, ánh mắt mang theo khiêu khích, từng bước từng bước đi vào. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người phản đối hai người này kết đôi không?" Người chủ lễ hỏi lần thứ ba, nếu như không ai phản đối, đại biểu cho hôn lễ này, chính thức bắt đầu. Mà lúc này Bạc Sủng Nhi, chạy tới vij trí chỗ ngồi khách quý, người trong toàn trường, đều chú ý tới cô, bầu không hỗn loạn. Bạc Sủng Nhi lại không có bất kỳ ý dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Cô rất đẹp, đẹp khiến tất cả mọi người cảm thấy hoảng hốt, quên đi ngăn cản cô lại. Mời các bạn đón đọc Thiếu Phu Nhân Vô Lại của tác giả Diệp Phi Dạ.
Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 1 - Huyền Sắc
Audio Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ. Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi. *** Hà Diệc Dao mê mẩn nhìn cái gương cổ tròn trong tủ kính trước mặt, mắt không chớp lấy một cái. "Nếu thích thì có thể lấy ra xem một chút." Ông chủ cửa hàng đồ cổ khẽ cười nói, ngữ khí ôn nhu khiến người ta cảm thấy có thiện cảm. Hà Diệc Dao liên tục gật đầu, tuy rằng cô biết không thể mua nổi tấm gương cổ này, nhưng cô vẫn muốn cầm nó trong tay, sờ một chút. Ông chủ mở khóa tủ, lấy gương đồng ra, "Vật này là một tấm gương đồng hoa văn hình cá rất hiếm thấy ở thời Hán, bởi vì gương đồng thời Hán thường lấy Tứ thần Long Hổ Phượng Điểu làm hoa văn. Phẩm chất của tấm gương hồng lục tú này vô cùng tốt, nghe đồn chính là món đồ yêu thích của danh tướng thời Hán Hoắc Khứ Bệnh, tiểu thư cũng thật tinh mắt." Hà Diệc Dao cẩn thận cầm gương đồng, chăm chú nhìn bốn con cá chép sống động tinh xảo lồi lên ở mặt trái gương. Hoa văn điêu khắc đơn giản mà uyển chuyển, hình thái khác nhau, thực giống như đang vui vẻ bơi lội trong nước. Cái gương đại khái chỉ lớn bằng bàn tay cô, thân gương rất mỏng, vô cùng nhẹ, ít nhất là nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Hà Diệc Dao thầm nghĩ không biết liệu cái gương này có phải đồ giả hay không, nhưng khi cô lật xem mặt gương loang lổ thì lại có chút không chắc chắn. Mặt gương tạm coi là bằng phẳng, tràn đầy vết xước, từng vết đều đại biểu cho những thử thách của năm tháng. Thấp thoáng có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của cô ở trong gương, Hà Diệc Dao cảm nhận được một loại mỹ cảm mơ hồ, không cam lòng đặt gương xuống. Trên đường đến lớp học thêm cô vô tình đi vào cửa hàng đồ cổ này, bởi vì cái tên "Á Xá" kỳ quái của cửa hàng đã thu hút cô. Cô hiếu kỳ hỏi ông chủ vì sao gọi là Á Xá, ông chủ đáp: Mỗi món đồ cổ trong tiệm đều có câu chuyện của chính nó, chứa đựng rất nhiều năm, nhưng không ai lắng nghe, bởi vì chúng không thể nói chuyện. Cho nên đặt tên là Á Xá. (Á Xá = Ngôi nhà câm) Tuy rằng nơi này thật cũ kỹ, cũng không buôn bán gì, song cô biết nếu cửa hàng này trưng bày toàn đồ thật thì một học sinh cấp 3 như cô đây không thể nào mua nổi. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị quay người rời đi thì phát hiện cái gương cổ này. Cô muốn có nó, làm sao bây giờ? Cô không muốn buông tấm gương ra, cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái này như chạm đến tận đáy lòng cô. Trong đầu Hà Diệc Dao đột nhiên hiện lên một cái cớ vô cùng hoang đường: "Ông chủ, câu lạc bộ trường em muốn diễn một vở kịch, cần dùng đến một tấm gương cổ, có thể cho tụi em thuê dùng một tháng được không ạ?" Cô nghĩ cô chỉ nhất thời ham thích cái mới lạ, môt tháng sau có lẽ cô đã không còn thích cái gương bẩn như vậy nữa rồi. Chỉ là ngay cả bản thân cô cũng thấy yêu cầu này rất vô lý, đang muốn nói thêm vài câu cứu vãn tình hình thì bất ngờ nghe thấy một tiếng "Được." từ ông chủ trẻ tuổi của cửa hàng đồ cổ này. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 1 của tác giả Huyền Sắc.
Thất Tịch Không Mưa - Lâu Vũ Tình
Thất Tịch Không Mưa Thất tịch: Mùng 7 tháng 7 âm lịch, chính là lễ Valentine của Trung Quốc. Cô sinh ngày Mùng 7 tháng 7 - Ngày Thất tịch. Từ nhỏ cô đã thầm yêu anh, như số kiếp không thể thay đổi tình yêu trong sáng ấy, như lần đầu được nếm mùi vị của quả khế mới chín. Sau đó cô và anh xa nhau, gặp lại đều cách nhau ba năm. 15 tuổi, anh lên phía bắc học, từ đó mất liên lạc; 18 tuổi, cô nông nổi đi gặp anh, đổi lại là sự đau lòng; 21 tuổi, cuối cùng anh cũng quay về để chịu tang mẹ; 24 tuổi, anh kết hôn, đưa người vợ mới cưới tới tận nơi xa. Anh từng là thần hộ mệnh của cô, dịu dàng, cẩn thận che chở, bao dung. Đã từng ngoắc tay với cô, thề sẽ mãi mãi ở bên nhau. Cô có thể mất đi tất cả, nhưng không thể không có anh - người hiểu cô nhất. Ngày 7-7 là ngày gặp mặt của Ngưu Lang Chức Nữ, mưa ngày 7-7 là nước mắt của nỗi nhớ nhung vậy. Giờ cô 27 tuổi, liệu có thể có một ngày 7-7 không mưa, để cô được gặp lại anh một lần nữa... Hai con người yêu nhau đến tận xương tủy, yêu đến vụn vỡ con tim nhưng lại không thể nào đến với nhau. Hai con người ấy mang theo con tim khiếm khuyết đi tìm kiếm yêu thương trong thế giới ngoài kia nhưng không thể. Vì với cô, anh là Thẩm Hàn Vũ độc nhất vô nhị không ai có thế thay thế, chỉ có một mình anh. Còn với anh, cô là Thẩm Thiên Tình mà anh yêu quí nhất, là người mà anh thề sẽ bảo vệ suốt đời, không có cô anh chỉ là một cái xác không hồn. Một tình yêu đẹp đến thế, sâu nặng đến thế, thế nhưng họ lại không thể là của nhau. Không thể trách anh, không thể trách cô, có chăng là oán hận cái số phận đã đặt tình yêu nồng đậm của họ vào một tình huống quá éo le, biến nó trở thành bi kịch của cả cuộc đời. Anh yêu cô, yêu đến đau lòng, nhưng chỉ có thể ở bên cô, chăm sóc cô với tư cách là một người anh trai, anh yêu cô, yêu đến mức thà để cô được thanh thản đã không ngần ngại mang một trái tim trống rỗng đi tìm kiếm hình bóng người con gái anh yêu trong những cô gái khác. Còn cô, cô yêu anh từ bé, yêu đến mức đối với cô, chỉ cần anh là đủ, chỉ cần anh tồn tại thì cô hạnh phúc, thế nhưng tình cảm ấy bị thứ bi kịch đau lòng kia ngăn chặn. Cái chết - có nhiều người sẽ xem nó là một điều tồi tệ nhất, nhưng với cái chết trong câu chuyện này thì nó là cách giải thoát cho họ khỏi số phận đầy bi ai và đau đớn đến xé lòng kia. Và như anh đã nói: “Tình, đợi anh”, cô sẽ đợi, đợi anh thực sự đến bên cô, đợi để được thuộc về nhau trọn vẹn, đợi để chìm đắm trong tình yêu của họ, và đợi, đợi để thực sự được là một người con gái yêu anh. *** Tình yêu giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín, Chua chua chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm. Chương 1: Thiên Tình Tôi tên là Thẩm Thiên Tình. Nếu nói đến cuộc đời tôi, chỉ e khó lòng kể hết trong một chốc một lát, sợ mọi người đọc sẽ thấy nặng đầu buồn ngủ, vậy nên tôi sẽ chỉ chọn vài trọng điểm để nói. Cái gọi là “cuộc đời tôi” thật ra cũng chẳng dài, tính đến nay mới có mười bốn năm, ba trăm hai mươi bảy ngày, tám giờ, năm giây mà thôi. Đầu tiên, cũng giống như tất cả mọi người, tôi có cha mẹ rất hiền từ, lại có một người anh vô cùng đẹp trai, ưu tú, khiến các nữ sinh nhìn thấy đều không kìm được mà hét lên ngưỡng mộ. Về phần tôi, từ nhỏ đến lớn, nhận xét của các giáo viên nhìn chung đều quanh đi quẩn lại những từ như: cá tính, bốc đồng, bướng bỉnh, khó bảo, thích quản chuyện người khác, vân vân và vân vân… Giáo viên nào tốt một chút sẽ nói tôi hoạt bát, hướng ngoại, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Nhưng thế thì có gì khác chứ? Chẳng qua chỉ đổi cách nói cho dễ nghe hơn thôi, vẫn khiến tôi bị tổn thương. Cái gì? Bạn không tin ư?! Để tôi giải thích cho mà nghe nhé! Hoạt bát, hướng ngoại: nghĩa là tôi rất nghịch, nghịch vô cùng, nghịch đến mức bị phạt đánh. Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha: nói cách khác, chính là gây chuyện thị phi, nghịch ngợm, phá phách. Tôi hận nhất là năm lớp năm, cô giáo chủ nhiệm còn ghi trong sổ liên lạc của tôi là: ngu muội dốt nát, thiếu tôn trọng bậc bề trên, hung hăng càn quấy, không biết hối cải, mong phụ huynh quản lý nghiêm ngặt hơn, tránh gây hại cho nếp sống đẹp của xã hội. Vậy là cô ấy đã trang trọng biến tôi thành con quỷ phá hoại thế giới, làm băng hoại nếp sống xã hội, sự khởi sắc hay tụt dốc của nền kinh tế cũng liên quan đến tôi, hơn nữa, ngay cả việc Khổng Minh tiên sinh “xuất sư vị tiệp thân tiên tử[1]”, sự thành bại, thịnh suy của Trung Quốc trong năm nghìn năm qua cũng đều là lỗi của tôi, chỉ thiếu nước bắt tôi mổ bụng tự sát để tạ tội với thế giới. [1] Trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng có câu: “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử. Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, tạm dịch: Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, khiến người đời sau cũng phải chạnh lòng, nước mắt đẫm đầy vạt áo. Có nghĩa là chưa kịp thành công thì người đã chết. Tôi chẳng qua chỉ đặt biệt danh “Diệt Tuyệt sư thái[2]” sau lưng cô giáo quá lứa lỡ thì đó, ngoài ra còn cá cược với bạn bè trong lớp về màu sắc nội y của cô, mọi người thử nói xem, như thế có được coi là phạm tội chết ngàn lần không? [2] Nhân vật hư cấu trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung, là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, nổi tiếng là người cứng nhắc, giáo điều, định kiến nặng nề. ... Mời các bạn đón đọc Thất Tịch Không Mưa của tác giả Lâu Vũ Tình.