Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tham Luyến - Nghê Đa Hỉ

Văn án: Không ai không biết Hàn Triệt mắt cao hơn đầu, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay một cô nhóc. Chú Tề nhớ mấy ngày trước qua nhà Hàn Triệt lấy đồ, cô bé mặc váy màu trắng, ngồi xổm trên sàn nhà chơi với cún con. Hàn Triệt xoay người bế cô bé, đi lên lầu, "Nói bao lần rồi, mặt đất lạnh, lần sau đừng có kêu đau bụng với anh nha." Cô nhóc quàng tay ôm eo anh, giọng nói có chút cậy sủng mà kiêu: "Bụng đau đã có anh xoa cho em." Cô gái ngọt ngào, xinh xắn đáng yêu ở trấn nhỏ vs tổng tài bị ăn sạch không còn chút nào. *** Tình yêu của em, chính là trong một buổi chiều mùa hạ, lướt qua dòng người tấp nập, lướt qua những cơn gió mềm mại, lướt qua những bông hoa đang nhẹ rơi… và rồi lạc lối trong đôi mắt anh. Lần đầu tiên khi Hạ Đàn nhìn thấy Hàn Triệt là ở trong trấn nhỏ nơi mình đang sống. Anh cô đơn đứng ở bên kia đường, gương mặt nhìn nghiêng vào mặt hồ gợn sóng. Lúc đó, như có hàng vạn bông hoa lê trắng muốt xinh đẹp rơi vào thế giới của Hạ Đàn. Một thoáng gặp gỡ liền định trước là rung động khó có thể chối từ. Hạ Đàn khi ấy chỉ là một cô chủ nhỏ 18 tuổi ngày ngày phụ việc ở khách sạn của bố mẹ. Cô đáng yêu xinh đẹp và tràn đầy sức sống mới. Vì thế, cô gái nhỏ mang theo sự nhiệt tình của người bản địa nơi đây mà chạy đến muốn được giúp đỡ anh trai xa lạ kia. Thì ra, anh trai đó muốn tìm người. Mà vô tình người anh tìm kiếm cũng chính là người mà cô vô cùng thân quen. Duyên phận chính là một sợi dây kì diệu như vậy, cứ từng vòng từng vòng rơi xuống, kết nối những mối nhân duyên đầy bất ngờ. Những ngày ngắn ngủi Hàn Triệt ở trấn Thiệu này có lẽ là những ngày không thể quên được của Hạ Đàn. Mảnh đất cổ kính xinh đẹp nơi đây, cô đã từng dẫn anh đi khắp nơi. Họ ngang qua những dãy nhà nho nhỏ nép mình bên dòng sông dịu dàng. Họ đi dưới những hàng cây thay lá rụng đầy mặt đường. Họ băng qua cánh đồng lúa, lấp lánh nắng vàng dưới ánh mặt trời. Và họ đã từng ngồi chung với nhau tại một quán rượu nhỏ bên kia cầu… Nhưng, tất cả sẽ chỉ là ký ức đẹp với Hạ Đàn mà thôi. Bởi vì, anh cũng như những vị khách du lịch đến đây. Vô tình đi ngang qua, có cô làm bạn dẫn đường một thời gian ngắn ngủi. Anh sống ở thành phố phồn hoa xa xôi, anh còn công việc ở đó, anh cũng tìm được bà nội của mình và đưa bà trở về rồi… Cuối cùng, anh sẽ chẳng nhớ đến một cô nhóc ở trấn nhỏ từng vì anh mà vui vẻ chạy nhảy và muốn dẫn anh đi khắp mảnh đất này. Anh rồi cũng sẽ quên thôi… Mối tình đầu của Hạ Đàn cứ thế như bông tuyết đầu mùa, chưa kịp rơi đã tan vào gió mất rồi. Thế nhưng khi Hạ Đàn lên thành phố học Đại học, trong một lần đi chơi cùng bạn, cô thế mà lại thấy anh ở dưới lầu. Anh vẫn là anh, lạnh nhạt xa lạ với thế giới xung quanh. Anh bước đi thật nhanh, cô gái nhỏ chẳng thể theo kịp. Thế là bất chấp trời lạnh như thế nào, Hạ Đàn vẫn ngốc nghếch đứng ở cổng chờ anh đi ra. Từng giây từng phút, gió thổi tung mái tóc rối, làm đỏ hồng gò má nhỏ, vậy mà Hạ Đàn vẫn không rời bước. Và chính sự kiên trì của cô đã mang lại một kết quả tốt đẹp. Nhờ mối quan hệ thân thuộc với bà nội anh khi còn ở trấn mà cô được bà mời đến nhà anh chơi, được gặp lại anh vài lần… Mặc dù vậy, mối quan hệ của cả hai cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Dường như, chỉ có Hạ Đàn là thích và dành sự quan tâm đặc biệt cho anh mà thôi. Đáng lẽ, Hạ Đàn vẫn còn có thể dũng cảm theo đuổi anh cho đến khi hết hy vọng. Nhưng sau một hiểu lầm nho nhỏ, Hạ Đàn cứ nghĩ rằng anh rất chán ghét mình. Thế nên, dù rất đau lòng thì cô vẫn quyết định từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương này. Chỉ là, Hạ Đàn không biết, bông tuyết lúc trước, ở khoảnh khắc cô không ngờ nhất đã rơi xuống tim Hàn Triệt rồi. Hàn Triệt là một tổng giám đốc lạnh lùng, trầm tĩnh. Với anh thế giới chỉ có những sắc màu đơn điệu và tẻ nhạt. Hạ Đàn bước vào cuộc sống của anh, như một tia nắng ấm bất chợt đi ngang qua mảnh đất lạnh giá ấy. Thế nhưng, anh lại không thể cảm nhận được cô đã có vị trí như thế nào trong trái tim mình. Cho đến khi trong một lần vô tình gặp lại, Hàn Triệt thấy Hạ Đàn đang bị thương rất nặng bên kia đường. Vẫn là cô gái nhỏ gầy đáng yêu đó nhưng giờ anh thấy giọt nước mắt cô rơi, như những mảnh vỡ cứa qua tim anh. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy đau lòng đến vậy. Anh vẫn còn nhớ rõ, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của cô khi còn ở trấn nhỏ. Và cả những khi anh bắt gặp vội vã cô trong ngôi nhà của mình. Thế mà, cô cứ thế biến mất một thời gian dài. Mà ngày gặp lại, lại trong hoàn cảnh đáng thương như vậy. Đến lúc này Hạ Đàn mới biết, thật ra Hàn Triệt chưa bao giờ từ chối cô, tất cả chỉ là hiểu nhầm và đã được tháo gỡ. Vậy thì, cô lại tiếp tục theo đuổi anh thôi nhỉ? Do chân Hạ Đàn bị thương rất nặng, Hàn Triệt liền đưa cô về căn hộ của mình chăm sóc. Mỗi ngày có cô ở bên cạnh đều là những ngày thật bình yên ấm áp. Cô sẽ đợi anh về cùng ăn tối. Tiếng cô nói, tiếng cô cười dịu dàng xuyên qua tim anh. Căn nhà có cô liền trở thành nhà thật sự, nơi anh sau mỗi ngày mệt mỏi đều muốn trở về. Bởi vì anh biết, cô sẽ luôn đợi anh ở đó và mỉm cười hỏi anh đã ăn gì chưa? Từng chút một rung động đã biến thành yêu thương trong lòng Hàn Triệt lúc nào không hay. Anh chợt nhận ra, mình muốn chăm sóc cho cô gái nhỏ này, đưa cô đi khắp nơi, nhìn cô mỗi ngày đều căng tràn nhựa sống và nở nụ cười hạnh phúc nhất trên đời. Hạ Đàn, là em từng theo đuổi anh trước. Bây giờ, anh tình nguyện vì em đi qua hết quãng đường dài này để có thể bên nhau. Sau đó, chính là những tháng ngày chìm trong yêu đương ngọt ngào đến mức tan chảy của Hàn Triệt và Hạ Đàn. Anh lớn hơn cô 8 tuổi, trưởng thành và chín chắn rất nhiều. Vì thế, anh luôn yêu thương sủng ái cho cô gái nhỏ đến mức người khác vô cùng ghen tị. Bởi không ai biết, có lẽ vào khoảnh khắc khi cô băng qua đường ở trấn nhỏ chạy đến bên anh thì ông trời đã sắp đặt cô chính là định mệnh tình yêu của anh rồi. “Nếu không phải em, anh sẽ không biết thế nhưng chính mình cũng sẽ tham luyến nhân gian tình ái.” *** Hạ Đàn từ bên ngoài trở về, trong tay xách theo hai con cá, là tây thôn Lưu nãi nãi đưa nàng. Lưu nãi nãi là cái goá bụa lão nhân, không có con cái. Hạ Đàn cảm thấy nàng một người lẻ loi, ngày thường không có việc gì liền đi nhà nàng bồi nàng tán gẫu, giúp nàng làm điểm việc nhà. Lưu nãi nãi niệm nàng hảo, mỗi lần tổng tìm mọi cách muốn đưa vài thứ cho nàng. Này hai con cá đó là ngạnh đưa cho nàng, đẩy đều đẩy không xong, không thu liền không cho nàng đi thăm nàng. Hạ Đàn xách theo hai con cá vui mừng mà về nhà. Nhà nàng ở tại Giang Nam trấn nhỏ, vùng này là trứ danh du lịch khu, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới du lịch, cùng đoàn, tự do hành, có ba năm kết bạn, cũng có một mình một người. Hạ Đàn gia ở trong trấn khai một nhà khách điếm. Dù sao cũng là nhân khí thực vượng du lịch cảnh khu, hơn nữa khách điếm hoàn cảnh cùng phục vụ đều thực không tồi, cho nên vẫn luôn không lo sinh ý. Đương nhiên, nhà bọn họ khách điếm thuộc về kinh tế thoải mái hình, cùng cách vách con phố năm sao cấp khách sạn cũng không thể so. Hạ Đàn xách theo hai con cá trở lại khách điếm, Tiểu Trương cùng thanh thanh đứng ở cửa, hai người hết sức chuyên chú mà nhìn bên ngoài, biểu tình còn hơi có chút kích động. Tiểu Trương là trong tiệm quét rác, thanh thanh là đài đăng ký, đều là hai mươi mấy tuổi cô nương. Này hai người ngày thường cũng không khác yêu thích, liền thích đánh vọng soái ca. Hạ Đàn cười tủm tỉm thò lại gần, tay đắp thanh thanh bả vai, theo các nàng hai tầm mắt ra bên ngoài nhìn xung quanh, “Lại phát hiện cái gì cái gì soái ca lạp?” “Bờ sông, nhìn đến kia chiếc chạy băng băng xe không?” Thanh thanh giơ tay chỉ hạ, “Chạy băng băng xe bên cạnh cái kia.” Kỳ thật không cần thanh thanh chỉ, Hạ Đàn liếc mắt một cái liền thấy được. Đó là một người ăn mặc màu đen tây trang nam nhân, vóc dáng rất cao, vai rộng chân dài, dáng người so TV thượng nam mô còn hảo. Quan trọng nhất chính là gương mặt kia, ngạnh lãng đường cong, thâm thúy đôi mắt, cao thẳng mũi, hơi nhấp môi mỏng. Hắn đang ở gọi điện thoại, ấn đường nhíu lại, tựa hồ có chút không vui. Hạ Đàn xem vào mê, nàng lớn như vậy chưa từng thấy quá dài đến như vậy đ ... Mời các bạn đón đọc Tham Luyến của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Tiếu Đằng không thể ngờ được một ngày hắn lại gặp phải đủ loại áp lực đến mức này, nào vợ bỏ đi, em trai phản nghịch, con lại càng không để ý đến hắn. Đã thế lại còn gặp phải sự cố khiến một vị thiếu gia nhất mực đi theo hắn, đuổi cũng đuổi không đi… … Truyện của Lam Lâm hot là một điều mà chúng ta không cần phải bàn cãi rồi. Cũng như Dịch Nhân Bắc, Lam Lâm đại tỉ là một cây bút chuyên viết truyện ngược tâm khiến người khóc hết nước mắt, cho đến khi mình đọc truyện này. Đây là một truyện mà mình thấy nhẹ nhàng nhất xuất ra từ tay Lam Lâm, truyện có vẻ rất hài hước chứ không u ám như những bộ truyện khác của đại tỷ ấy. Phải nói thế nào nhỉ, thôi không bàn luận về nội dung nữa, vì nó chỉ đơn giản là một ông chủ bị đủ chuyện buồn phiền quấn lấy đi bar uống rượu và lọt vào mắt cậu thiếu niên là thiếu gia của Dung gia giàu có thôi. Vấn đề là, sau đó hai người đã phát sinh loại quan hệ mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy. Mình thích tính cách của Tiếu Đằng vô cùng, thật sự khi đọc truyện mình cảm thấy Tiếu Đằng rất công. Bởi vì ảnh rất manly luôn á. Trong cuộc tình của hai người Tiếu Đằng – Dung Lục hầu như toàn do Dung Lục bắt đầu và theo đuổi. Có thể nói đây chính là tình tiết ngược tâm của câu chuyện. Tiếu Đằng vốn là trai thẳng, từng có vợ có con, Dung Lục lại đi thích Tiếu Đằng. Dường như trong bất cứ trường hợp nào, người thích trước luôn định sẽ là người thua cuộc, vậy nên nhìn những lúc Dung Lục buồn tủi mình thấy thương dữ lắm. Nếu như không phải càng về cuối, những tín hiệu của Dung Lục được Tiếu Đằng đáp trả, đặc biệt là khúc trao nhẫn ở đoạn cuối, nhìn Dung Lục nhảy dựng lên vì mừng rỡ, mình thấy đáng yêu sao đó, đốn tim luôn! Sự cố ngoài ý muốn theo mình thấy là một câu chuyện rất đời, cách khai thác tâm lý của Lam Lâm vẫn tốt như vậy, sự xoắn xuýt của anh ấy trong việc có nên ở lại bên Dung Lục khiến mình hiểu được con đường này vốn không dễ đi. Bản tính của Tiếu Đằng luôn vô tâm, ít lời, nhưng trong thầm lặng vẫn để ý đến người ấy, sợ người ấy buồn không vui… Bởi vì thế nên mình cảm thấy rất thỏa mãn với kết truyện, không cần đao to búa lớn nói yêu đương, bình đạm như Tiếu Đằng cũng đủ thấy ấm lòng rồi. ^^ *** Review Linh Lee:   Một sự thật không thể phủ nhận là tôi không thích Lam Lâm, từ bối cảnh tới nhân vật, đôi lúc còn cả ở các hành văn. Mua “Sự cố ngoài ý muốn” này cũng chỉ là một ý định bột phát, vì một cái bìa đẹp, cái bookmark tặng kèm, nhưng có có lẽ hơn cả là duyên phận. Cuốn truyện đề bút danh Lam Tiểu Mị khiến tôi dẹp đi định kiến, mà mở lòng thưởng thức nó. Tiêu Đằng có thể ví như một cái núi lửa di động, luôn im lìm chịu đựng tất cả, dù bên trong có đau đớn, tức giận, vui vẻ hay điên cuồng, thì bên ngoài vẫn trưng ra vẻ xa cách, rất dễ nổi nóng. Tiêu Đằng rất cô đơn. Chính cái tính cách khó ưa do cuộc sống khiến mọi người khó lòng thân thiết với anh được, con cái đang ở độ tuổi nổi loạn, ương bướng khó bảo, theo cách nói của anh, thì là anh cần mọi người, nhưng chẳng ai cần anh cả. Nhưng Tiêu Đằng cũng rất may mắn. Dung Lục chính là sự may mắn của anh, một người có thể quan tâm, chú ý tới từng cử động dù là nhỏ nhất, thấu hiểu lòng người, một người có thể bồi đắp vào những khuyết thiếu cho Tiêu Đằng… Tính cách của Dung Lục rất giống với cách khi anh cưỡi Glory, dù là con ngựa nóng nảy, khó thuần biết bao, dẫu rằng anh chẳng thể khí phách ép buộc, thuần phục nó, nhưng anh có thể lấy nhu thắng cương, như miếng cao su bám chắc tới nó, cho tới khi nó chẳng buồn giãy dụa nữa… Tôi đã nghĩ họ sẽ dây dưa suốt cả đời như vậy, nhưng Lam Lâm rất khéo léo đề ra những bước ngoặt… Nguyện cho những kẻ khuyết thiếu như Tiêu Đằng có thể tìm kiếm được miếng cao su của đời mình... Mời các bạn đón đọc Sự Cố Ngoài Ý Muốn của tác giả Lam Lâm.
Sóng Ngầm
“Mất em có lẽ sẽ khiến Cận Ngôn trở nên điên cuồng, nhưng mất đi Phó Tử Ngộ sẽ khiến anh ấy trở nên trầm lặng” Khi ấy, từng bước đi kiên định đầy dũng cảm của Cận Ngôn về phía Giản Dao để cứu cô là từng chuỗi đau thương và bi ai. Bởi, mỗi bước đi này của anh là một lần anh hủy đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Máu từ khóe mắt anh chảy ra, tràn qua khóe mi. Nhưng anh không quan tâm, anh cần tìm Giản Dao, anh cần tìm cô gái nhỏ ấy, cô ấy đang đợi anh… Ngày hôm ấy, Bạc Cận Ngôn mất đi Phó Tử Ngộ, người bạn thân duy nhất anh có. Ngày hôm ấy, Bạc Cân Ngôn mất đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Ngày hôm ấy, vợ anh Giản Dao cùng hai người bạn thân thiết trong đội là Phương Thanh, An Nham đều bị trọng thương rất nặng. Ngày hôm ấy, thế giới của anh chỉ còn lại tăm tối. Cho dù, công lý đã chiến thắng thì tất cả đều phải trả giá. Và, Bạc Cận Ngôn quyết định rời đi với trái tim cùng thân xác chằng chịt vết thương và đau đớn. *** Thể loại: Hiện đại, tâm lý tội phạm, trinh thám, tình cảm, gian nan hơn phần 1, đau thương hơn nhưng cũng vì thế mà có dấu ấn mạnh hơn, HE. Tình trạng: Đã xuất bản bởi Vanvietbooks' Page ----- “Chính nghĩa như hố sâu dưới trăng, như đá lạnh trong đầm. Bóng tối vẫn tồn tại dưới làn nước, cho dù có lúc mờ đục, có lúc đảo điên, nhưng rồi cuối cùng nước sẽ lại trong veo nhìn thấy đá. Nếu cuối cùng anh trở về, thì xin em từ đây hãy khép đôi mắt ngấn lệ trong đêm tối. Xin em, hãy nhắm mắt khi anh đến." Trước khi đọc “Hãy nhắm mắt khi anh đến 2” mình cũng đã cân nhắc. Bởi với mình (có lẽ với nhiều người khác nữa) thì cái kết của phần 1 đã khá toàn vẹn cho nhân vật chính, hạnh phúc bên nhau, có chăng là thiếu một đám cưới lãng mạn, hay thiếu một Phó Tử Ngộ cũng hạnh phúc như chính người bạn thân của anh... Cuối cùng vẫn quyết định đọc vì thích lối hành văn của má Mặc lắm :))) Mở đầu, Giáo sư Bạc Cận Ngôn vẫn đi làm việc không mang theo giấy tờ chứng nhận chuyên môn, thân phận mà mang theo chứng nhận kết hôn!!! Cãi nhau với Bạc phu nhân, lấy người ngoài làm lá chắn để làm hòa với vợ yêu, đúng là Bạc vô sỉ ngày nào. Công việc của Bạc Giáo sư vẫn như trước, đối đầu với những tên tội phạm nguy hiểm và tàn ác nhất, nhưng giờ anh đã chính thức có thêm những thành viên đắc lực của mình: trợ lý Bạc phu nhân, trạch nam An Nham, cảnh sát Phương Thanh si tình bỏ từ thành cổ an nhàn lên Bắc Kinh vì người mình yêu. Những vụ án trong Nhắm mắt 2 đều là cảm hứng từ một số sự việc thật trong xã hội mà má Mặc đọc được. Vụ án đầu tiên là án trong án. Từ một vụ án giết người bi thảm, dẫn đến phát hiện về con người thật của những kẻ bề ngoài hào nhoáng. Một gia đình giàu có với tiền bạc địa vị xã hội nhưng bên trong lại thối nát đến ghê rợn: một chồng năm vợ, vợ chồng cùng nhau hại chết vô số cô gái, người mẹ bươn trải tìm con cuối cùng trở nên điên loạn rồi bị giết chết... Cuộc đời mỗi người đều hoặc quá đáng sợ hoặc quá bi thương. Hiện thực cuộc sống chính là tàn nhẫn và đáng sợ như vậy. Vụ án thứ hai với cặp song sinh mang lại nhiều bất ngờ: Kha Thiển với tình yêu thương sâu đậm với chị gái, tội ác của nhóm bạn học vì tiền, kết cục của những kẻ nhẫn tâm,... Nhưng điều cuối cùng có lẽ khiến độc giả vừa bất ngờ vừa đau lòng hẳn là cái chết của Phó Tử Ngộ và tình yêu với Hàn Vũ Mông của anh, là Bạc Cận Ngôn mất đi ánh sáng, rời xa Giản Dao đến một nơi khác, là Giản Dao không còn dịu dàng, tươi vui như trước mà ngày càng trầm lặng ... “Một năm qua đã là giới hạn của em rồi. em muốn bao dung anh, cho anh không gian, ai ngờ hóa ra không có ngày nào em không ngừng nhớ đến anh, đau lòng vì anh. Cả em và Phó Tử Ngộ đều không ở bên anh, mắt anh không nhìn thấy, anh tan nát cõi lòng thành như vậy, rốt cuộc anh đã phải kiên cường đến thế nào? Em không bao giờ muốn sống như vậy nữa. Cận Ngôn à, anh phải biết rằng Giản Dao có thể chết vì anh.” Có người sẽ nói không thích Nhắm mắt 2 này, nhưng theo mình, khi đã đọc gần hết truyện, đây chính là lời giải thích, cũng là một khởi đầu, cũng là kết thúc. Phần này khiến mình đau lòng nhất chỉ là cái chết của Phó Tử Ngộ. Có lẽ Đinh Mặc muốn bạn đọc biết được rằng, cuộc đời không có gì là viên mãn cả, hạnh phúc phải được đánh đổi bằng những đau thương và mất mát. Thời gian không xóa nhòa đau thương mà khiến người ta nhớ về nó, cảm nhận nó và nhờ nó mà trưởng thành hơn. Bạc Cận Ngôn hay Giản Dao đều vậy. Bởi đau thương mà mạnh mẽ, bởi đau thương mà trân trọng, bởi đau thương mà quấn quýt, bởi đau thương mà khắc ghi... Đừng vì sợ phần 2 khiến bạn cảm thấy thất vọng. Thật ra với mình, phần 2 học được nhiều thứ lắm, cảm thấy yêu thương thêm những người quan trọng bên cạnh mình. À bật mí thêm là Bạc Cận Ngôn chỉ có một nhân cách thôi nha, đừng nghe lời đồn thổi ^^ *** Nếu từng ấn tượng về Bạc Cận Ngôn dở dở ương ương, bình thường ít nói nhưng phun ra câu nào ngã ngửa câu đó thì sang phần 2 cũng vẫn tiếp tục ngã ngửa nhưng lần này thấy anh Ngôn rất cute phô mai que, đỡ lập dị và mềm mại hơn rất nhiều. Khác với phần 1 là các vụ án độc lập thì phần 2 đa số là án trong án, từ một manh mối nhỏ lại là nguồn cơn của những chi tiết động trời, ảnh hưởng đến toàn cục sau này. Ở 2 vụ án đầu, hung thủ nếu ai tinh ý và đọc nhiều truyện trinh thám có thể đoán được hung thủ là ai, nhưng động cơ của hung thủ gây ra án mạng lại khiến người ta xót xa và buộc phải suy ngẫm. Từ con người bình thường lại trở nên sa ngã, tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, từ những dục vọng sâu xa của con người khiến họ không thể thoát ra khỏi cám dỗ, chỉ có thể thoả hiệp rồi lún sâu vào, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đâu đó thấy bóng dáng hiện thực của cuộc sống, một gia đình bề ngoài là mẫu mực nhưng bên trong thì thối nát, cuộc sống như tù ngục và quá bi thương. Còn 2 vụ án cuối cùng thì khá bất ngờ, vụ án thứ 3 cũng có thể đoán được nhưng đến vụ thứ 4 thì té ngửa vì sát thủ mặt nạ và sát thủ hồ điệp. Có 1 điểm trừ là các vụ án kết thúc khá nhanh, nhiều khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã kết thúc, còn rất nhiều câu hỏi chưa được sáng tỏ nhưng có lẽ đây là dụng ý của tác giả khi để mọi người phải suy nghĩ và suy luận =)). Đặc biệt là vụ thứ 4 ảo tung chảo, kết thúc cũng quá vội làm mình hụt hẫng, quái thế nào sát thủ đầu mưng mủ thế mà lại chết một cách nhanh chóng và quá dễ dàng. Phần này không chỉ có Bạc Cận Ngôn chiếm sóng, mà còn có bộ 3 anh hùng cái thế Phương Thanh, An Nham, và Giản Dao hỗ trợ và toả sáng. Phần 2 cũng là phần khá bi thương và đau buồn khi Phó Tử Ngộ chết, Bạc Cận Ngôn bị mù và phải rời xa Giản Dao 1 năm để bảo đảm an toàn cho cô. Bạc Cận Ngôn cũng không phải là thần thám không ai không xâm phạm được, anh cũng có mất mát, đau thương khi bạn thân nhất bị giết chết, phải rời xa người vợ nhất mực yêu thương, nuốt ngược nỗi đau biến nỗi đau thành hành động, quét sạch mọi kẻ thù. Giản Dao thì bị xoáy lại nỗi đau về vụ án của cha mình ngày trước. An Nham hay Phương Thanh đều bầm dập, trải qua vô vàn thương tích. Nói tóm lại thì phần 2 kết hợp yếu tố ngôn tình và phá án hay hơn, các vụ án cũng khó đoán và gay cấn hơn và cũng để lại nhiều nỗi xót xa cho người đọc, để người đọc tự hỏi liệu các hung thủ có phải là do bị dồn ép đến đường cùng mà bắt buộc phải làm ra tội ác, họ không hoàn toàn mất đi hết lương tri mà chỉ là đã bị hận thù che mờ hết lí trí? Mời các bạn đón đọc Sóng Ngầm của tác giả Đinh Mặc.
Lạc Nhi Ý
Vân Tử Lạc, nữ nhân xấu bậc nhất nước Kỳ Hạ, bất tài vô dụng, từ nhỏ đính hôn với Tứ Vương gia. Ai ngờ ngày kiệu hoa tới cửa, bị hạ nhục ngay giữa đường, chưa vào tới nhà chồng đã bị đuổi về. Phu quân tương lai và tỷ tỷ ruột như chim liền cánh, như cây liền cành, bản thân trở thành trò cười cho cả kinh thành, chỉ còn lại ngọc nát hương tan! Nữ sát thủ thế kỷ 21 kinh hoàng sống lại! Mới biết: Phía sau dung nhan xấu xí ấy là một diện mạo khuynh quốc khuynh thành. Người tỷ tỷ ‘thiên tài’ kia năm xưa đã cướp mất sáng tác của nàng mới bỗng nhiên nổi danh! Cuộc hôn nhân ấy vốn là một âm mưu tỷ tỷ và phu quân sắp đặt, gài bẫy nàng. Cô gái hiện đại thông minh sao có thể thua cổ nhân! Kẻ hạ nhục ta, ta hạ nhục! Kẻ ức hiếp ta, ta ức hiếp! Ta không có hoài bão lớn lao, càng chẳng có lý tưởng cao cả. Giấu kín tài năng chỉ mong được bình yên, đôi lần hồ đồ chẳng qua là không thèm tính toán. Nhưng nếu có kẻ nào làm tổn hại tới giới hạn của ta, vậy thì đừng trách ta, lấy oán báo oán, lấy đòn trả đòn! – Vân Tử Lạc. Nếu hắn thích tỷ tỷ của nàng vậy thì nàng sẽ tác thành cho hai người họ chàng thiếp sánh đôi. Sai lầm ở chỗ, hắn không nên chọc vào nàng! Vân Tử Lạc, bổn vương chính là muốn thấy ngươi ở vậy cả đời, nhìn ngươi đau khổ. Nàng cười lạnh nhạt: Cho dù ta gả cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ cũng sẽ không động vào ngươi, vì ta chê ngươi bẩn! Vậy mà khi gặp lại, tài hoa diễm lệ, một nụ cười khuynh thành, nàng đã gả về làm thê tử của người ta. [Hắn] thanh tao như tiên giáng trần, thân phận cao quý, yêu chiều vô hạn: Lạc Nhi, ta sẽ lấy nàng. Khi sự tình đã định, bất chợt quay đầu, nụ cười trên môi nàng sớm đã lạnh… Nếu yêu xin hãy yêu sâu đậm! [Hắn], trong tay nắm binh quyền, tấn công quyết đoán, lạnh lùng cao ngạo, ít giao du với bên ngoài, nhìn nàng hờ hững: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội làm quân cờ!” “Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, có ai không phải quân cờ của ngài đâu? Nhưng cái ta cần… là tự do.” Trong trò chơi này, ai đã đánh mất trái tim? [Hắn] phong lưu tà mị, xấc xược khó quản, ngay từ đầu đã thù địch, tới cuối cùng mới thật lòng: “Nếu nàng nguyện ý đi cùng ta, ta sẽ vì nàng ngắt gãy vạn bông hoa đào.” “Nhưng ta… cũng sẽ không phải đóa hoa trong số phận của ngài.” Nhân vật: Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm, Vân Kiến Thụ, Vân Khinh Bình, Vân Thái Lệ, Vân Thường, Hách Liên Ý,….. *** Mây dữ đè xuống thành phố, bầu không khí ngột ngạt ập tới, quét qua cả ngọn núi, trên bầu trời u ám, những đám mây đen mặc sức cuộn tung như mực tàu. Một tia chớp bừng sáng, dữ dằn rạch ngang bầu trời. ‘Đùng’, tiếng sấm vang rền lũ lượt kéo tới, cùng với đó cơn mưa rào ào ào trút xuống. Một bóng hình gầy gò ôm vai, liều mạng chạy. “Đứng lại! Dừng ngay, em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng, mười mấy chiếc bóng theo sát bước chân của anh ta, đuổi riết giữa cơn mưa đêm đen. “Đáng chết!” Vân Tử Lạc chửi thầm một tiếng, ngón tay nhỏ móc vào khẩu súng màu đen sáng loáng, ngón cái và ngón trỏ áp sát vào nhau. ‘Soạt’ một tiếng, một khoảng tà áo lớn bị xé xuống, được bọc lên vết thương bên vai trái. Máu tươi nhuộm đỏ cổ áo màu đen khiến cho màu sắc càng thêm u trầm. Cô thở dốc một hơi, nắm chặt lấy báng súng, từ từ quay đầu lại. Mái tóc dài đen nhánh đã bị nước mưa thấm ướt rượt từ lâu, dính bê bết lên gò má. Trong màn đêm u tối, không thể nhìn rõ dung mạo của cô, duy chỉ có đôi mắt là sáng rực như sao trời, sáng quắc lên, nhìn về phía có người tới. Mười mấy nguồn sáng hắt cả lên người cô, đám người kia đang đứng ngay gần chỗ cô. “Buông vũ khí xuống, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Người đàn ông trung niên dẫn đầu hét lớn. Vân Tử Lạc lạnh lùng nhếch môi cười, đầu hàng ư? Cô làm sát thủ đã năm năm, hơn ba mươi lần thực hiện nhiệm vụ của tổ chức Phi Ưng, không phải lần đầu tiên bại lộ thân phận gián điệp, cũng không phải lần đầu tiên rơi vào cảnh ngộ này! Thế nên, chưa tới giây phút cuối cùng, cô sẽ không dễ dàng nhận thua! “Gọi đại ca của các người ra đây, các người không có tư cách đưa tôi đi.” Vân Tử Lạc lạnh lùng lên tiếng. “Anh Hổ, cô ta đã bị thương rồi, chạy không thoát được đâu!” Có người hạ giọng nhắc nhở người đàn ông trung niên. Anh Hổ hơi sững người. Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin. Chạy không thoát ư? Cứ thử xem sao! Khi hai bên đang ở trong thế cầm cự, một giọng nói khẽ khàng từ phía sau đám đông vang tới. “Lạc Nhi, em hãy đầu hàng đi, em bị thương rồi.” Cả người Vân Tử Lạc chợt run lên. Ngữ điệu quen thuộc là thế, thanh âm quen thuộc là thế, cả ngữ khí quan tâm cũng không hề xa lạ! Không… Không thể nào, sao anh có thể ở đây? ... Mời các bạn đón đọc Lạc Nhi Ý của tác giả Tuyết Sơn Tiểu Lộc.
Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.