Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chân Nhân Không Lộ Tướng

Cố Thường và Lục Tử Triệt, từ mười năm về trước đã được hai nhà họ Cố - Lục định thân bằng tín vật là cây lược gãy mấy cái răng và... một hòn đá nhặt bừa ở vệ đường. Nay, Lục gia có ý từ hôn với lý do Cố Thường không giữ thân trong sạch, ôm ấp nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật.   Bức thư từ hôn vừa tới, không chỉ Cố lão gia tức giận dựng râu, mà Cố Thường còn cảm thấy cực kỳ oan ức. Ngày ngày Cố Thường sờ sờ mó mó các bột thuốc, độc dược, mê hương để mang đi hù người còn không đủ thời gian, ngoại trừ phụ thân và đệ đệ, nàng mới chỉ tiếp xúc với mấy con ngựa đực trong trang trại nhà mình thôi đấy!   Phụ thân Cố Thường từng làm phẩm quan triều đình, mẫu thân là nữ ma đầu năm xưa cả giang hồ sợ mất mật, Cố Gia bảo là một trang trại ngựa tốt nhất thiên hạ, nói tóm lại cả Cố gia đều tiếng tăm lẫy lừng. Hổ phụ sinh hổ tử, Cố phu nhân đã truyền cho nhi nữ bảo bối từ nhỏ một chân lý giữ trượng phu cực hiệu quả: “Khiến cho toàn bộ nữ nhân đều khiếp sợ mình, thì cho các nàng tiền cũng không dám mon men đến cướp.”   Tiếp thu triệt để lời mẫu thân dạy, Cố Thường dấn thân trên con đường chế biến độc dược không lối thoát. Nghe truyền rằng, chỉ có nàng chưa nghĩ đến, chứ không có loại mê độc cao cấp nào nàng không tạo ra được.   Nay phu quân tương lai chưa gặp mặt đã vuột mất với lý do không chính đáng, Cố Thường nhanh chóng đóng gói đồ đạc, tự tin một thân giắt đầy độc dược cực phẩm mới điều chế chưa có đất dụng võ, đi lên Kinh Thành tính sổ.   Quên chưa nhắc tới một tài năng khác của Cố Thường, già trẻ lớn bé nam nữ, chỉ cần qua bàn tay dịch dung của nàng, hoàn toàn có thể nhào nặn ra giống không một khe hở. Để hành trình ngao du tránh ong bướm đến phiền toái, Cố Thường che giấu mỹ nhan tuyệt trần, hô biến thành vô số nhân dạng khác nhau.   Lần đầu tiên, một nữ tử thanh tú với làn da nhợt nhạt.   Lần thứ hai, một tên nam nhân thô bỉ với hai cọng râu cá trê rung rinh như cọng rau.   Lần thứ n, một bà lão gần đất xa trời, lưng gù tai điếc, đi một bước lại thở dốc cực nhọc, vân vân và mây mây ~   …   Tuy nhiên hoá trang cũng chỉ có thể thay đổi được vẻ diện mạo bên ngoài chứ làm sao lung lay được bản chất nội tâm. Vậy nên tà tính háo sắc của Cố Thường hừng hực ngay khi chạm mặt một nam tử “Dáng người cao ngất, cả người toát ra khí chất cao quý, ngũ quan của hắn vô cùng tuấn tú giống như điêu khắc, làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời tầm mắt, hắn vừa xuất hiện thì ánh sáng xung quanh hắn đều trở nên ảm đạm, dường như chỉ có nơi hắn đứng mới là nơi chói loá nhất.”   Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, trùng hợp làm sao mỹ nam ấy lại chính là Lục Tam-khốn-kiếp-huỷ-hôn-cần-được-hạ-độc mà Cố Thường đang tìm kiếm.   ———   Lục Tử Triệt da trắng mà mặt “than”, tuy trên người luôn có hương thơm thoang thoảng nhưng tính tình lại rất thối, hắn rất ghét những ai nhìn mình chằm chằm. Đặc biệt cặp chủ tớ này, mắt như đính keo vào hắn, khi bị khinh thường lại thẹn quá hoá giận mắng luôn cả Lục Tử Triệt là con lừa mặc áo hoa.   Kết bạn đã không khó, kết thù thì càng dễ. “Nghiệt duyên” của họ bắt đầu ngay từ lần thứ nhất gặp mặt, lúc nào cũng phải đấu võ mồm đến khi đối phương không còn mảnh giáp nào mới ngừng.   Lục Tử Triệt quẳng Cố Thường xuống sông, nàng trở tay cho hắn nếm mùi các độc dược kỳ quái. Lục Tử Triệt ném Cố Thường vào ăn cơm địa lao, ngay lập tức lan ra tin đồn hắn có đam mê đoạn tụ “chọt cúc hoa”,...   Từ thế giằng co không đội trời chung, chẳng biết vì sao Lục Tử Triệt lại rơi vào bể tình với nàng từ bao giờ. Martin Luther King từng nói “Yêu thương là sức mạnh duy nhất có thể biến kẻ thù thành bạn” nhưng với hắn vẫn chưa đủ. Lục Tử Triệt còn thậm chí muốn biến kẻ thù thành thê tử =)).   Mặc dù hồi trước bắt nạt con nhà người ta rất quá đáng, nhưng đến khi động lòng rồi thì nàng có đứt một sợi tóc cũng khiến hắn tiếc hộ. Cơ mà Cố Thường vẫn còn ghi nợ hắn rất dai, Lục Tử Triệt khôn khéo xuống tay từ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai trước. Hắn dùng cả cuộc đời này để đảm bảo sẽ luôn bảo hộ và yêu thương Cố Thường - người trên đầu quả tim của hắn.   ——————   Trong cuốn truyện, một số nhân vật phụ phối hợp diễn có khá nhiều đất như Lục Đậu cái đuôi tuỳ tùng nhỏ của Cố Thường, tỷ tỷ song sinh Cố Y và Quách Tiểu Trà - công tử ngố nhà quan, có niềm đam mê nghiệt ngã với ngựa, mỗi người đều đóng góp công sức trong việc xúc tiến tình cảm nam nữ chính cao trào. Tuy nhiên rắc rối với tà giáo mà Cố Y mang đến cho Cố gia bị tác giả xử lý có chút qua loa, nhiều khi chẳng liên quan đến mạch truyện.   Đối với mình, Lục Tử Triệt có thể gọi là nhân vật ổn, có tư sắc, có phúc hắc, có sự tài giỏi, còn Cố Thường về cuối truyện lại hơi Tiểu Bạch. Phần đầu truyện tác giả hành văn hài hước và cuốn hút, từ nửa chừng đổ đi chắc là Khá Bảnh cũng khá đuối, đọc buồn ngủ, tốn nơron lắm mình mới đọc hết toàn văn. Có một điểm nhỏ mình để ý là cả hai truyện này và “Chọc không nổi trốn không xong” nữ chính đều bị huỷ hôn, phải chăng tác giả có bóng đen gì hay chỉ là thích thì viết thôi? =))   Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân, nếu bạn muốn học hỏi bí kíp dụng “độc” bắt chồng thì cứ thử tìm hiểu xem sao nhé.    —-Phân cách nhỏ “dạy võ kiểu lưu manh”—-   Chả là Cố lão gia và Cố phu nhân muốn Lục Tử Triệt dạy Cố Thường chút công phu tự bảo vệ bản thân. Lục tranh thủ đã ra luật lệ: Trong vòng nửa nén hương phải đi hết các cọc gỗ, đổ cọc hay không hoàn thành đều phải chịu “sắc” phạt.   Cố cừu non khó khăn giữ thăng bằng, đi một mạch qua các cọc gỗ lung lay.   “Không tệ, cứ đi theo lực như vậy, chỉ là nhắc nàng một câu, nàng đi quá chậm rồi, nửa nén hương đã cháy xong rồi.” Lục Tử Triệt nói.   Mới đi một lúc mà nửa nén hương đã cháy xong rồi sao? Cố Thường không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên nén hương đã cháy xong, nhưng mà tên Lục Tử Triệt đáng ghét đó lại cầm cây quạt quạt nén hương!   ———— " ": Trích từ truyện   Review by #Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Buồn cười, Lục gia thật là khinh người quá đáng!" Lúc này, râu Cố lão gia vểnh lên, lông mày cũng theo đó mà nhướn lên, hai tròng mắt trợn trừng trừng như muốn rơi ra ngoài, thật là dọa người. Hạ nhân đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng động mà giật mình, thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đi mời phu nhân tới dập lửa. Chỉ trong chốc lát, một vị phụ nhân liền xuất hiện, khuôn mặt trái xoan, phong thái diễm lệ vội vàng chạy tới, cho hạ nhân lui ra, một mình đi vào thư phòng. "Lão gia, chuyện gì khiến ông tức giận đến vậy?" Vừa vào thư phòng, Cố phu nhân liền thấy một đống hỗn độn trên mặt đất cùng với vẻ mặt nổi giận của trượng phu, mày nàng lập tức nhăn lại, đi tới đỡ tay hắn, lo lắng hỏi. "Phu nhân, nàng xem đi!" Cố Phong Niên đưa cho thê tử bức thư suýt bị hắn xé rách, sau đó cầm một hòn đá, cố gắng lắm mới có thể nhìn ra là chữ "Cố" được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó, giận dữ nói, "Lục gia nói Thường nhi không trong sạch, bôi nhọ gia phong* Cố Gia, cố ý từ hôn, vừa rồi, quản gia nhà bọn họ tới cửa đem thư do chính Lục lão gia tự tay viết, ngay cả tín vật kết thân năm đó cũng đều đem trả lại!" *gia phong: nề nếp gia đình Việc hứa hôn hơn mười năm trước là tình nghĩa chiếm hơn phân nửa, lúc đó Cố Phong Niên chỉ là một tiểu tử nghèo, lúc say rượu tai nóng là lúc vừa nghe cùng hắn có tình huynh đệ, muốn cùng hắn kết thân, khiến hắn mừng đến mức đồng ý luôn. Kích động lục lọi khắp người nhưng không tìm được vật gì tương xứng cho việc kết thân, hai người đành để lúc nào bàn bạc lại, sau vô số lần bọn họ chiến đấu anh dũng, tắm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù, đánh lui vô số quân địch, bọn họ dùng vật tràn đầy kỷ niệm, có ý nghĩa quan trọng đối với họ trên chiến trường làm tín vật, lấy hòn đá sáng mà nhẵn, dưới ánh mắt lờ đờ say rượu, họ dùng chuỷ thủ, xoay tay bảy lần, khắc ở mặt trên viên đá tám nét nguệch ngoạc của chữ "Cố". Từ xưa đến nay, không có điều luật nào nói hòn đá không thể làm tín vật kết thân đúng không? Bởi vậy, Cố Phong Liên liền lấy hòn đá làm "dấu hiệu đặc biệt", là tín vật kết thân đưa cho Lục gia. Mà năm đó, của cải của Lục lão gia rất phong phú, nhưng lúc hành quân đánh giặc, cả người không có vật nào dư thừa, rối rắm cả buổi, cuối cùng đau lòng lấy ra vật có giá trị nhất trên người - - cây lược Mộc Đào, cây lược Mộc Đào là đồ hắn lấy trộm của ái thê trước đêm đánh trận nhằm an ủi bản thân, vốn không muốn đưa, nhưng ai bảo bọn họ đều uống say? Đầu nóng lên, vì thể hiện sự khác biệt của chiếc lược Đào Mộc này so vớt lược trên thế gian, Lục lão gia bèn giơ bàn tay to bẻ gãy vài cái răng trên cây lược thân yêu, vì vậy, sau một lượt bị giày vò, cây lược được Lục gia đưa cho Cố gia làm tín vật kết thân. (editor: éc....kết thân bằng đá nhặt ven đường vs lược mất răng...) "Nói: giữa thanh thiên bạch nhật Thường nhi cùng nam tử...ôm ấp?" Cố phu nhân xem xong thư, không thể tin nổi,nhìn sắc mặt xanh mét của trượng phu, nghi ngờ mình hoa mắt, lại một lần nữa nhìn chữ trên bức thư, kết quả chứng minh, những chữ nàng nhìn được cũng vẫn là những chữ vừa này nàng đã xem, chính là thứ từ hôn, lý do là nữ nhi Cố Thường của bọn họ dâm oa đãng phụ, Lục gia không thể cho nàng dâu như vậy vào cửa! "Nhưng mà, Thường nhi của chúng ta ngoại trừ thích sờ mó một ít độc dược, thuốc mê, lôi ra để dọa người, thì có chỗ nào không chứ? Lớn như vậy nhưng cả tay nam tử trẻ tuổi nó cũng chưa được sờ, thì sao mà ôm ôm ấp ấp được!" Cố Phong Liên thở gấp, giọng nói vang dội, thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền, mắt to như chuông đồng, khi trợn lên có thể khiến người nhát gan sợ tới mức nhũn cả chân. Cố phu nhân tính tình không tốt, nghe vậy đem thư vò thành cục, dùng sức ném bỏ, tức giận nói: "Mấy năm nay, trước mặt hoàng đế, Lục gia trở thành tâm phúc thì càng ngày càng khác trước, chẳng nhẽ cảm thấy hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối nên không muốn cưới Thường nhi! Nói thằng ra là nhà họ không muốn cưới, chẳng nhẽ Cố Gia chết cũng bám lấy bọn họ hay sao? Lấy chuyện trong sạch của con gái chưa chồng để nói, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Rốt cục, ta cũng hiểu cái gì gọi là đê tiện vô sỉ, cái gì gọi là đổi trắng thay đen!" Mời các bạn đón đọc Chân Nhân Không Lộ Tướng của tác giả Mèo Mặt To Thích Ăn Cá.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Quyền - Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Kam Linh - facebook.com/hoinhieuchu ------ Review cho tác phẩm hoàn toàn mang tính chất cá nhân của người viết.  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ.  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.  Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử. *** Hoàng Quyền 3A + 3B Ván cờ hoàng quyền, sinh tử định đoạt trong chớp mắt, là ai phá vỡ mưu đồ bí mật của ai? Giữa những âm mưu đấu đá, là ai nấp trên đường về của ai, rút đao nhìn nhau? Trong ván cờ thiên hạ, là ai lại tham luyến sự dịu dàng của ai, để rồi say trọn kiếp? Y quỷ quyệt như biển khơi, khéo giả làm vụng, hai mươi năm làm mưa làm gió, dịch chuyển thế cờ thiên hạ, nhấc tay mưu tính càn khôn. Nàng mông lung như vực thẳm, giấu tài chờ thời, một khi xuất thế làm quốc sĩ vô song là rung chuyển cả thiên hạ, mưu hoàng đồ giấu kín trong tay. Y và nàng, vì một lần gặp gỡ, vì những điểm giống nhau mà đạp tung bụi trần, ca một khúc tình thâm. Nhưng làm sao chống lại sự thù địch ngấm sâu vào huyết mạch, làm sao vượt qua vận mệnh lạnh lẽo thấu xương? Chôn vùi dưới cơn biến động triều chính ấy, rốt cuộc là kiếp hay là duyên? Trước bá nghiệp hoàng đồ, thứ mà họ muốn so bì rốt cuộc là ai mưu tính giỏi hơn, hay ai vô tình hơn? Giang sơn trong mộng, giang sơn như mộng, là ai sẽ tỉnh giấc mộng này? Hoàng Quyền 4 Một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt. Bằng sức một người, khơi lên sóng gió. Cương quyết vung kiếm, chém rách màn sương mờ mịt. Mười dặm đầm lau cháy sáng rực rỡ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong ván cờ này, nàng sống một đời dối trá, để lá tinh kỳ cho gió cuốn bay. Nàng khai phá vạn dặm cương thổ, y trao nàng một nửa hoàng quyền. Sâm Thương biền biệt đôi bờ, chẳng hẹn ngày tái ngộ. Bá nghiệp cuốn theo dòng nước chảy, đế vương rồi cũng hóa hư vô. Giang sơn như mộng, mà người, lại đang đắm mình trong mộng giang sơn. Mời các bạn đón đọc Hoàng Quyền của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược - Đạm Anh
Việc tệ nhất mà A Chiêu đã làm trong cuộc đời mình chính là thầm thương trộm nhớ vị sư phụ nuôi mình lớn. Việc tốt nhất đã từng làm lại chính là vứt bỏ đi thứ tình cảm sai trái này. Nhưng.... Sư Phụ, A Chiêu làm chuyện xấu không cho, chuyện tốt cũng không cho, vậy thì sao có thể để người định đoạt hết mọi chuyện được. Vệ Cẩn xuống núi vì độ kiếp, không ngờ kết cục lại là chính mình bị độ kiếp.  Đọc tên truyện là biết ngược nam rồi đó ????Truyện dễ thương lắm luôn, cặp thầy trò đáng yêu hết mức, đọc mà cứ cười suốt thôi. Nữ chính thông minh cá tính, nam chính ôn nhu nho nhã, đúng gu của mình.  Môn phái Thiên Sơn có quy định cứ 5 năm lại có đệ tử xuất sắc xuống núi lịch lãm.  Ngày đầu tiên Vệ Cẩn tình cờ gặp cô bé ăn xin 6 tuổi và thu nhận cô làm đệ tử, đặt tên là A Chiêu. Vì có kinh nghiệm nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim ngủm nên Vệ Cẩn rất sợ sẽ nuôi chết đồ nhi của mình nên mới tìm vị quan nào đó đang nuôi bé gái để hỏi thăm cách chăm nuôi như nào.  Xui cho Vệ Cẩn, hỏi trúng ngay người đang nuôi bé gái để làm vợ. Vậy là sư phụ ngơ ngáo về nhà thực hiện cùng ăn cùng ngủ với đồ nhi suốt 8 năm trời ????.  A Chiêu thông minh nhưng cũng rất cố chấp bướng bỉnh, mỗi lần bị cô bé chọc giận là Vệ Cẩn lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”.  Thời gian dần qua, hai thầy trò yêu nhau nhưng không dám vượt qua lễ giáo thế là tự ngược nhau quắn quéo cả lên. Đỉnh điểm là cô bé say rượu suýt nữa thành công mần thịt Vệ Cẩn, lo sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho mình nên cô trốn nhà đi bụi. *** Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu. Kể cả lúc Vệ Cẩn cho rằng có thể thoải mái rồi, hai đứa nhỏ lại bám lấy Vệ Cẩn mỗi ngày đòi Vệ Cẩn nấu cho ăn. Ngày nào Vệ Cẩn cũng bận rộn trong phòng bếp, đối mặt với ba đôi mắt long lanh, hắn không hề có năng lực chống đỡ, không, phải nói rằng Vệ Cẩn còn chưa phản kháng đã cam tâm tình nguyện đầu hàng. Vào một buổi sáng sớm, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng, hai đứa bé vểnh tai lên, không biết đang cố nghe cái gì. Lát sau, Vệ Miên quẹt miệng: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!” Vệ Diên nghiêm túc nói: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.” ... Mời các bạn đón đọc Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược của tác giả Đạm Anh.
Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối
Cô là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân đoàn 36 bộ đội đặc chủng, em trai chết, khiến tính cách cô thay đổi một cách to lớn, không tiếc gì cô tìm cách tiêu diệt hang ổ của bọn đầu sỏ đã gây nên cái chết của em trai mình.           Khi mối thù đã được báo, cũng là lúc cô phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.           Chết đi tái thế làm người, cô trở thành đứa con mồ côi của Mộc gia.           Ba tuổi, cô bị ném vào hầm tối chết chóc, chỉ vì muốn chọn ra một con rối tốt nhất;           Bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô lại bị khắc lên một đóa hoa sen máu nơi khóe mắt, đơn giản là bởi vì vẻ mặt cô có bảy phần giống với con gái của cậu, không những vậy so với cô ta lại càng hoàn mĩ hơn;           Mười tuổi, cô trở thành con rối ưu tú nhất Mộc gia;           Mười sáu tuổi, chị họ đào hôn, cô bị bắt thay thế gả đi, trở thành Lạc Vương phi.           Thương Diễm Túc, Thương Lang quốc – Lạc Vương nắm quyền thế lớn nhất.           Bảy tuổi, trong phòng tối của Mộc gia hắn thấy một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài sói, từ đó về sau ánh mắt đó tiến nhập vào trong lòng hắn, không thể tự kềm chế.           Khi hắn nhìn thấy nàng trong nháy mắt đã nhận ra nàng, cũng không phẫn nộ khi tân nương bị thay đổi, ngày đó, hắn nói với nàng: suốt đời suốt kiếp nguyện một đôi. Đời này, hắn chỉ chấp nhận một người đó là nàng.           Tuy nhiên thế sự luôn thay đổi khó lường, khi hắn vì quyền thế mà kết hôn với một vị nữ tử khác, nàng rốt cuộc nên đi nơi nào?           Khi thi thể lạnh như băng của nàng hiện ra trước mắt hắn, rốt cục hắn cũng lâm vào tuyệt vọng khôn cùng…           Mãi đến bốn năm sau, một đứa bé có bộ dáng giống hệt hắn xuất hiện trước mặt… *** Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, sủng, có chút ngược do hiểu lầm (tầm vài chương thôi) Lãnh Thanh Nghiên x Thương Diễm Túc Nữ chính là người hiện đại xuyên đến cổ đại vào thân thể của một đứa bé. Mẫu thân của nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, bỏ đi theo một kiếm khách. Mộc gia không chịu, đuổi theo, phụ thân của nàng bị giết. Mẫu thân của nàng vì khó sinh mà chết. Mộc gia nể mặt mẫu thân của nàng nên mới để nàng sống. Mới ba tuổi nhưng Thanh Nghiên phải vào phòng tối để tranh giành sự sống cùng chín đứa trẻ khác. Đáng lý phải có cuộc sống như một tiểu thư, hoặc ít nhất như một đứa trẻ bình thường, nhưng không, Thanh Nghiên bị buộc trở thành ám vệ của Mộc gia. Nam chính Thương Diễm Túc là Thất hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính là khi hắn ghé Mộc gia để xem cách Mộc gia huấn luyện ra ám vệ. Ghé mắt vào lỗ nhỏ trên tường, hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo của nàng. Hắn chú ý tới nàng và cũng nhờ thế mà hắn gián tiếp cứu nàng một mạng. Ghen tị Thanh Nghiên có khuôn mặt đẹp hơn, Mộc Thanh Dao sai người khắc hoa sen lên khoé mắt của Thanh Nghiên. Thế nhưng hoa sen đó không làm nàng xấu đi, mà còn làm tăng thêm vẻ diễm lệ. Mộc Thanh Dao đào hôn nên Thanh Nghiên phải thay nàng ta gả đến Lạc vương phủ. Thương Diễm Túc nổi tiếng là người vô tình, lãnh khốc, thế nhưng hắn đã từng gặp và có mối duyên với Thanh Nghiên, nên hắn không hề tức giận khi phát hiện ra tân nương bị đổi. Sau đó là một loạt tình tiết sủng ngọt giữa cặp chính. Mình đọc truyện này cách đây một năm. Lúc đó mình cũng bị lừa vì văn án. Thật ra truyện có ngược một chút, tầm vài chương thôi, do hiểu lầm. Đoạn ở trên văn án là vầy: Thanh Nghiên bị trúng độc khi làm ám vệ cho Mộc gia do Mộc gia hạ độc để kiểm soát ám vệ; hoàng thượng có băng tằm trị độc nhưng ra điều kiện Diễm Túc phải cưới sườn phi nhưng không được nói với Thanh Nghiên, nếu không ông sẽ huỷ băng tằm. Sử Vân Kiều chưa kịp bái đường với Diễm Túc, nhưng mà ả ta mặt dày ở lại vương phủ, Diễm Túc mặc kệ cho ả ta tự sinh tự diệt. Chỉ vậy thôi, Thanh Nghiên cũng chẳng chết thật đâu. Bốn năm sau cùng con trai về tống Sử Văn Kiều đi :3 Kết thúc HE cả :3 *lỗi editor* editor đánh máy dính chữ quá. Đọc mà bị hack não, nhức mắt :3 Nhận xét: Nam chính lạnh lùng, tàn khốc nhưng thủ thân như ngọc và thâm tình. Mình không có gì chê ở nam chính cả. Hắn vì lo cho nàng nên không dám giải thích cho nàng hiểu. Mình rất thông cảm cho hắn. Về phần nữ chính, theo mình, tác giả xây dựng chưa đồng nhất lắm. Ở kiếp trước ở trong quân đội nàng lãnh khốc vô tình ngay cả với em trai ruột. Sau khi xuyên đến thì buộc phải tàn nhẫn hạ thủ với những đứa bé, bản thân nàng sống lạnh lùng vì phải trải qua khoá huấn luyện ám vệ chỉ chém giết. Thế nhưng, về sau mình lại cảm thấy tính cách nữ chính có chút thay đổi khá nhanh: dễ mở lòng hơn; khi mới gặp nam chính lần đầu thì liền cảm thấy yên tâm; bước vào vương phủ thì liền cảm thấy cả đời không thể thoát ra, ngủ mê đến mức có người đứng đầu giương cũng không biết (ám vệ mà như vậy không phải nữ chính chắc chết sớm quá :3 )… Ít nhất thì nữ chính không não tàn, phá team, nhưng hình tượng lúc sau không phù hợp với hình tượng lãnh khốc ban đầu. Cũng có thể do tác giả không đủ thời lượng để viết thêm về tình tiết thay đổi từ từ trong tính cách của nữ chính. Mình hi vọng Trạch Trạch tìm được một nửa cuộc đời của hắn. Vì Trạch Trạch quá dễ thương =)) Mình xem truyện này cách đây một năm rồi. Một năm trước không chê gì cả, một năm sau bắt đầu xét nét rồi :3 Cho truyện này 4/5 điểm.   Mời các bạn đón đọc Chí Tôn Đào Phi của tác giả Nặc Nặc Bảo Bối.
Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng - Khai Hoa Bất Kết Quả
Nếu cho mình dùng ba từ để mô tả “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” thì chính là: sủng, rất sủng, vô cùng sủng.  Xuyên suốt hơn chín mươi chương truyện, tình cảm của hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu dần dần phát triển, cũng vô cùng bền chặt, chưa từng xảy ra mâu thuẫn “long trời lở đất” nào. Nếu nói tim của hoàng đế là một tảng băng, thì hẳn Tiết Tĩnh Xu sẽ là một dòng nước ấm. Vừa ấm vừa thơm, rất đỗi dịu dàng; từng chút lại từng chút xâm nhập, vô thanh vô thức khiến khối băng dày tan chảy, sau đó ủ lấy trái tim của hắn. Hoàng đế vì lí do cá nhân mà trước kia rất bài xích việc thân mật đụng chạm với nữ nhân; thế nhưng hắn lại không hề e ngại đụng chạm với Tiết Tĩnh Xu. Thậm chí còn phải ôm Tiết Tĩnh Xu ngủ, hắn mới có thể an giấc. Thậm chí hắn còn hỏi Tiết Tĩnh Xu rằng, những người Tiết gia năm xưa khinh bạc nàng ấy, nàng có muốn hắn trả thù giúp nàng chăng. Cả hai người đều biết rõ, Tiết gia đưa nàng vào cung, cũng bởi hi vọng có thể “thơm lây” bởi địa vị của nàng. Tiết gia mấy đời vinh hoa phú quý, cũng bởi có nữ tử làm hoàng hậu (nói nôm na là “bám váy đàn bà” đó). Thái hoàng thái hậu Đại Diễn khi đó cũng là người Tiết gia, nhưng bà tuổi đã cao, không còn mấy thời gian có thể che chở cho nhà mẹ đẻ, bởi thế mới cần Tiết Tĩnh Xu tiến cung. Nói đi cũng phải nói lại, Tiết Tĩnh Xu chính là phương án dự phòng. Bởi trước Tiết Tĩnh Xu, nữ tử Đại phòng của Tiết gia là Tiết Tĩnh Thiện đã lên đến chức thái tử phi. Nào ngờ tiên đế băng hà, các hoàng tử đứng lên tranh quyền đoạt vị, thái tử còn không giữ được ngôi thái tử, Tiết Tĩnh Thiện sao có thể làm thái tử phi được nữa. Tiết gia đành phải đưa nàng về.  Mình cảm thấy cái nhà này rất không có liêm sỉ, lão thái quân Tiết gia vọng tưởng chân trong chân ngoài với bọn phản tặc, điển hình của loại “ăn cây táo rào cây sung”; em họ Tiết Tĩnh Viện của Tiết Tĩnh Xu ghen ghét địa vị của nàng, năm lần bảy lượt muốn tạo ấn tượng trong mắt hoàng đế, sau này còn dùng thủ đoạn để trèo lên giường một vị vương gia… nói chung, ⅔ drama của câu truyện này cũng từ nhà họ Tiết mà ra, nhưng tất cả đều được giải quyết nhanh chóng. Kẻ cần trừng trị thì trừng trị, kẻ cần ban thưởng thì ban thưởng. Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế đi qua sóng gió, sinh hạ hai bảo bảo đáng yêu, sau đó sống cuộc sống viên mãn hạnh phúc, HE toàn diện. :v “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” - ngay cái tên đã chỉ ra bản chất, đây là một bộ sủng ngọt tiêu chuẩn. Sự ngọt ngào và ấm áp của Tiết Tĩnh Xu và hoàng đế trải đều từ đầu truyện xuống cuối truyện, đúng với tinh thần “không sủng không vui”.  Tuy nhiên, đây cũng là một điểm trừ nho nhỏ khi có những phân đoạn hơi rườm rà, bình bình không lên không xuống, dễ làm cho người đọc thấy mệt. Những bạn thích đọc sủng ngọt thì không sao, nhưng những bạn không hay đọc thể loại này có thể bị ngộ độc đường đâm ra chán nản. :v  Truyện cũng có những cao trào, đơn cử như tranh quyền đoạt vị, tiểu tam tiểu tứ “hụt” (gọi là hụt vì đều bị giải quyết nhanh gọn trong vòng một nốt nhạc), nhưng không kéo dài, xử lí rất nhanh. Bởi “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” chỉ trọng tâm vào những điều vui vẻ và hạnh phúc thôi. ^^ Có thể sẽ có bạn nói, truyện vô lí quá, vì làm gì có chuyện hoàng đế hậu cung chỉ có duy nhất một người là Tiết Tĩnh Xu? Thật ra cá nhân mình khá thoải mái với vấn đề này, không sát thực tế cũng không sao, không quá lố là được; nên vẫn quyết định giới thiệu bộ truyện này đến với mọi người (dù mình cũng đã actcool 5 giây khi đọc đoạn hoàng đế tước mũ quan thần vì dâng tấu xin hắn mở rộng hậu cung).  Truyện nằm ở mức ổn, chưa đến mức hay xuất sắc, nhưng thích hợp với những bạn thích song xử và sủng ngọt đấy ạ. ^^ *** Năm Nguyên Phong thứ mười, vẫn là tháng mười hai, tuyết rơi nhiều đã hai ngày, tuyết đọng hơn một thước trên mặt đất. Trong hoàng cung uy nghiêm của Đại Diễn lại truyền đến những âm thanh tận lực đè thấp giọng. “Tiểu công chúa…” “Tiểu công chúa…” “Xương Hoa công chúa…” Trong cung điện tinh xảo, các cung nữ thái giám vội vàng tìm kiếm tiểu công chúa thoáng cái là chẳng thấy tăm hơi đâu. Một tiểu cung nữ sốt ruột rơi nước mắt, “Trương cô cô, làm sao bây giờ, không thấy tiểu công chúa đâu cả, chúng ta phải nói thế nào với hoàng hậu nương nương đây?” Sắc mặt của Trương cô cô vẫn bình tình, chỉ có lông mày hơi nhíu lại, bà suy nghĩ một chút, thiên hạ yên ổn đã lâu, thủ vệ trong cung lại rất đông và nghiêm, chắc chắn không phải lo lắng có ai từ bên ngoài bắt tiểu công chúa đi. Huống hồ, trước khi tiểu công chúa biến mất còn đặc biệt sai người hầu lui ra. Bây giờ ngay cả Tử Tô luôn đi sát bên cũng không thấy đâu thì chỉ có thể là hai đứa bé tự trốn đi thôi. Bà nói: “Thử tìm lại trong điện đi, từ trước đến nay tiểu công chúa đều rất hiểu chuyện, nhất định sẽ không tự dưng bỏ trốn làm người khác khó xử đâu.” Nghe bà nói vậy, tiểu cung nữ như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng cùng hai cung nữ khác vào điện cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên tìm được một tờ giấy trắng trước thư án, bên trên có một người được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh còn có mấy vết đen kì quái, nàng ta vội vàng đưa tờ giấy này cho Trương cô cô. Trương cô cô cầm lấy nhìn kĩ một chút, người trong giấy trông khá nhỏ, mặc áo bào màu vàng. Bà lập tức hiểu ra đấy chính là ca ca sinh đôi của tiểu công chúa – đương kim thái tử điện hạ. Bà liền gọi một cung nữ đắc lực tới, phân phó: “Ngươi lập tức chuẩn bị tốt lò sưởi nhỏ với áo choàng, mang mấy người đến đông cung, nhớ lưu ý ở ven đường, có lẽ tiểu công chúa đang ở ven đường đấy, để ta đi bẩm báo với nương nương.” ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng của tác giả Khai Hoa Bất Kết Quả.