Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Thể loại: HĐ, ngược Editor:Shyn, Ru Tơ  Convenrter: uttichcoc  Trên chiếc giường khổng lồ xa hoa, anh giống hệt một đế vương, suốt ba ngày ba đêm giữ lấy thân hình mềm mại của cô, biến cô từ một cô gái ngây thơ trở thành đoá hoa nở rộ.  “Nhớ kỹ cách tôi yêu em, về sau em chỉ có thể là của tôi!”  ______________________ Cô thầm mến anh rất nhiều năm, vì muốn anh chú ý mà làm rất nhiều chuyện, vì anh mà làm tổn thương biết bao cô gái.  Cô đốt cửa hàng bán hoa của tình địch làm bỏng người cô gái anh yêu, đổi lại, anh không kiêng nể danh tiếng thị trưởng của bố cô, trực tiếp đem cô tống vào tù. Sau khi ra tù, cuộc đời cô trở nên ảm đạm, cô không còn là tiểu thư được nuông chiều từ bé Tô Đại Lận, mà là Tô Đại Lận với hai bàn tay trắng, cửa nát nhà tan.  Thế nhưng trong mắt anh, cô vẫn là Tô đại tiểu thư được nuông chiều như ngày nào. Cô hèn mọn sống, nhìn anh sắp kết hôn, địa vị càng ngày càng cao, diện mạo càng ngày càng mê người.  Ngày anh dắt vợ yêu đến dự tiệc, cô sắm vai bồn bàn, hèn mọn ngồi dưới chân lau đi vết rượu dính trên giày cao gót của vợ anh.  Khi cô yêu anh, anh không cần. Khi anh muốn yêu cô, cô không dám. *** Editor: Shyn Nơi rừng núi hoang vắng, cổ thụ vươn cao che kín một khoảng trời, âm trầm mà u lãnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chui vào bụi rậm của một con rắn nhỏ, trời đất vô cùng tĩnh mịch. “Anh Duệ Triết, anh muốn dẫn em đi đâu vậy?” Cô gái bất an nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông. Anh ta lái xe rất nhanh, gương mặt đanh lại: “Không phải nói muốn tôi thích cô sao? Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất tốt!” Gương mặt tái xanh, anh đột nhiên dừng xe trước cửa nhà trọ. “Anh Duệ Triết?” Anh ấy thích cô sao? Lòng cô đột nhiên có cảm giác bất an như có lửa thiêu đốt. Đây là lần đầu anh đưa cô ra ngoài. Người đàn ông trừng mắt một cái, thô bạo kéo cô ra khỏi xe: “Đi xuống!” Cô chật vật té xuống xe, chưa kịp bò lên, người đàn ông đã kéo cô lên tầng 2 của phòng trọ, một cước đá văng cửa ra, ép chặt tay cô, trực tiếp áp cô vào tường, “Tô Đại Lận, không phải cô thích tôi sao? Có phải sẽ để tôi làm chuyện tôi muốn muốn không? Được. Hôm nay, tôi sẽ làm theo ý cô!” Lập tức! Anh hung tợn xé rách váy hồng của cô, quần áo bay tán loạn. Cô run rẩy, sợ hãi đứng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến cô mê đắm nhiều năm, khẽ trốn tránh cặp mắt hung bạo nhìn cô, “Anh Duệ Triết, em sợ!” “Cô cũng biết sợ!?” Người đàn ông cười lạnh, thô bạo ném cô lên chiếc giường lớn, “Loại phụ nữ như cô, con mẹ nó đáng chết!” Anh như một con Đại Bàng cường tráng, ngăn chân tay vùng vẫy của cô, cắn cắn nơi cổ cô, trong mắt nồng đậm lửa giận,“Tô Đại Lận, nhớ kỹ ngày hôm nay. Đây chính là cách tôi yêu cô!” Túm tóc dài của cô không hề thương tiếc, mạnh bạo làm nhục nhã thân cô. “Anh Duệ Triết, em không cần anh yêu em giống như vậy!” Cô gào to lên, bên dưới truyền đến đau đớn, khó chịu, cô chỉ muốn đường đường chính chính được anh yêu, chứ không phải là bị anh cường bạo! Thì ra cảm giác bị hôn trên người lại khó chịu như vậy, “Mau buông ra!” Anh cởi thắt lưng, gân xanh trên trán nổi lên, đem trói tay giãy giụa của cô, kéo cô đến trước gương, gắt gao đè nặng từ phía sau, “Nhìn kĩ xem, tôi yêu cô như thế nào!” Trước gương, cô trần như nhộng bị ném trên giường, bị tách hai chân ra, bị đối đãi không khác kỷ nữ. Cô kịch liệt giãy giụa đứng lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hoảng hốt lao về phía trước, “Duệ Triết, tôi không thích anh, buông tôi ra, đưa tôi về nhà!” Anh bắt lấy mắt cá chân của cô, thô lỗ kéo lại,“Về nhà? Tôi còn chưa đề bù thứ cô mong muốn hết. Sao lại về nhà?!!” Tay mạnh mẽ túm eo cô lại, giữ chặt mông cô, vật cứng đưa đến trước lối vào của cô. Trong nháy mắt đâm và rồi dứt khoát bỏ ra, thầm chửi nhỏ, anh bước xuống giường, mặc quần áo, bước ra khỏi cửa. Cô lăn đến đầu giường, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh. Anh Duệ Triết tức giận thật rồi, anh ấy thay đổi, không còn là Duệ Triết trầm ổn nữa, mà là một con hổ giận dữ, muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ngòi cửa truyền đến âm thanh xe anh rời đi, sau đó lại rơi vào một mảnh im lặng. “Anh Duệ Triết!” Cô vội vã lau nước mắt, lao ra khỏi cửa, đuổi theo bóng xe đã xa dần,“Đừng bỏ em ở nơi này, đưa em về nhà!” Anh không để ý tới, tuyệt tình rời đi. Thành phố Cẩm có thể nói là khá bận rộn, dòng người tấp nập như mắc cửi. Cửa hàng hoa nằm ngay chỗ rẽ đầu đường, khung cửa sổ được thiết kế hình ô vuông, lớp thủy tinh trong suốt, tấm rèm màu sơ-ri nhẹ nhàng rũ xuống, tinh tế mà không hề mất đi vẻ lịch sự tao nhã, người qua đường rộn rã vào ra, nối liền không dứt, nhưng chẳng ai biết, một làn khói đặc đang từ bên trong cuồn cuộn toát ra, đại hỏa ngày càng lớn, thiêu rụi cả những khung cửa sổ kính, mọi thứ hiện rõ mồn một trên cửa Phong Linh. Một cô gái từ cửa hàng chạy vọt ra, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốt thất kinh, cô dùng tay ôm cánh tay bị thương của mình, lảo đảo bước đi, có lúc như sắp ngã, hướng về chiếc xe thể thao đắt tiền dừng gần đó, cầm lấy điện thoại, bấm nhanh 119, giọng run run, nói năng lộn xộn “Ở đây có hỏa hoạn...... Mau tới cứu người! Người phóng lửa không phải tôi, tôi.. tôi chỉ nhất thời muốn hù dọa cô ta. Tuyệt đối không nghĩ đến việc châm lửa!” -- Ba năm sau. Tại nhà tù nữ của Cẩm thành. Cửa chính của ngục giam mở “rầm” một tiếng, phát ra giọng nói mang theo chút uy lực, lại có nữ tù nhân đã hết thời hạn giam giữ chậm rãi đi ra. “Rời khỏi đây rồi, nhớ mà ăn ở lương thiện” Người nữ canh ngục liếc mắc nhìn cô gái đang đi ra đầy cảm khái, lắc lắc đầu, rồi lại “rầm” một tiếng đóng cửa ngục giam. Cô run rẩy một cách yếu ớt, trên dáng người cao gầy còn đang khoác lên chiếc váy dài Bohemian đã phai màu, trong tay cầm theo một chiếc túi hành lý cũ kĩ. Cô ngoái đầu nhìn thoáng qua bức tường, mái ngói đầy bụi bặm của nhà giam, chậm rãi đi lên sơn đạo khẩu. Hương cỏ xanh lan toả trong không khí, hô hấp của cô bỗng chốc trở nên không đều đặn, sợ rằng cái hương thơm đó sẽ theo chóp mũi mà trốn đi. Ba năm, cô ở đây ba năm, với những tòa thiếc, khung sắt cứng ngắc mà lạnh lẽo, từ không thích ứng đến thích ứng, từ mong mỏi chờ đợi đến tuyệt vọng, rồi chết lặng. Bên môi cong nhẹ gợi nét cười yếu ớt, cô đem bàn tay nhỏ thậm chí có chút thô ráp vỗ về đám cây bạch dương. Cô còn nhớ rõ vào năm bị áp giải tới đây, đám bạch dương này còn bé xíu. Diệp tử ở trong gió lay động , đáp lại tiếng than khóc của cô. Có lẽ, chúng nó đang cười nhạo cô và cả việc làm đáng bị trừng phạt. Hẳn là đang cười nhạo. “Tiểu thư, muốn gọi xe sao? Trên đường này đầy xe nhưng rất khó mà gọi được một chiếc” Một chiếc xe hướng về phía cô, ấn kèn inh ỏi. Cô đi tới, lễ phép hạ thấp người “Xin hỏi đi đến Nam Thai Đông, cần bao nhiêu tiền?” Cô vốn chỉ ở trong ngục giam, đan túi chữ nhật kiếm được 300 tệ, không thể dùng toàn bộ để đi xe. “Nam Thai Đông?” Người lái xe nghe cô nói, cố ý tựa đầu nhìn, mắt liếc nhanh cái túi đề nữ tù nhân cô đang giữ, trong mắt hiện lên giọng mỉa mai “Thì ra là muốn đi cùng người giàu có, 300 tệ!” Cô đứng thẳng người, dứt khoát đóng cửa xe “Thật xin lỗi, tôi không ngồi.” “Ha ha!” hắn cười như không cười nhất nút đóng kính cửa xe. Chân đạp ga, nghênh ngang rời khỏi. Cô mím môi liếc mắt nhìn cái xe ngày càng đi xa, một lần nữa bước trên quốc lộ, lẳng lặng đi về hướng chân núi. Cứ mỗi khi có xe dừng lại, cô đều hơi cúi đầu, nói rằng không cần đi xe. Cô biết, người từ ngục giam ra, đều bị xem là kẻ hèn hạ. Rồi sau đó đi đến biệt thự Nam Thai Đông. Đêm đã khuya hơn một chút, cơ thể cô lại đang dính phải luồng ám khí. Cô dựa người vào buồng điện thoại công cộng nghỉ ngơi, đi hướng này thể nào cũng thấy ở lân cận mấy ngôi biệt thự nhiều cửa hàng tiện lợi. Cô nghĩ mua một vài bao băng vệ sinh cũng tốt. Ba năm sống trong ngục giam, chưa từng có người nào đến thăm, cũng chưa từng có ai đưa cô những đồ dùng vệ sinh. Mà trong tù những thứ này lại vô cùng ít, không chỉ có thô ráp, hơn nữa còn rất quý. Cô mỗi lần đến ngày đèn đỏ, băng vệ sinh đều phải dùng tiết kiệm, cũng là do một bao băng vệ sinh bằng giá tiền công cô làm một ngày một đêm trong tù. Mà mỗi lần đến tháng, chỉ một bao băng vệ sinh đương nhiên không đủ cho cô sử dụng. Lượng kinh cô đã nhiều, lại còn phải chia cho đám người cùng phòng cầm một nửa. Thật bất tiện! Mang theo túi hành lí phai màu, cô đi vào cửa hàng tiện lợi. Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cô một cái, rồi cuối đầu tiếp tục xem tiểu thuyết. Cô đứng ở phía trước, mới đầu cầm bao huân y thảo khô mát võng mặt - loại hương hoa cỏ giá 20 đồng, tiện đà lại buông, bàn tay di chuyển xuống phía dưới, cầm hai bao 20 phiến trang*. *Ru Tơ: Ở đây mình không biết phiến trang là gì :v, mong độc giả thông cảm Nhân viên cửa hàng cấp cho cô loạt mã vạch, ôn hoà hỏi câu:“Còn muốn cỡ khác?” Rồi đem 2 bao kia ném trực tiếp đến, nhìn lướt qua cô một cái. Khuôn mặt này thật sự có gì đó quen mắt, có phải đã từng gặp qua? “Không cần.” Cô đem đồ dùng vệ sinh nhét vào túi hành lý cúi đầu đi ra ngoài. “Ồ, hình như có chút ấn tượng , đây chẳng phải là Tô đại tiểu thư sao? Trước kia thường xuyên đi những chiếc xe thể thao đắt tiền….” Một mình đi dưới ánh trăng, bóng dáng của cô cao gầy mà cô đơn, đèn đường kéo cái bóng đen ra thật dài. Cô dừng lại ở trước Uyển 33, lẳng lặng nhìn căn biệt thự ba tầng. Căn biệt thự vốn đã bị viện pháp niêm phong, Ba cô ở tòa án lại bị tắc nghẽn cơ bụng, trên trường đến bệnh viện đã qua đời. Cô đau xót, quỳ xuống thật mạnh. Ba, con thực xin lỗi người. Sờ vào cái đầu, cái trán lạnh như băng, nước ở hốc mắt cô nhòe đi. Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định nghe lời ba, nhất định không để chuyện này xảy ra. -- “Ở một đêm 50 tệ, vui lòng cho biết thân phận để có thể đăng ký” Đầu không ngẩng lên nhìn, người đàn bà ôn tồn nói, tiếp tục may áo lông. “Đây là thân phận của tôi, làm phiền xem qua” Đại Lận đem chứng minh thư ra, đảo mắt một vòng quanh nhà trọ. Phòng của khách san sát nhau, có chút bẩn cũ, ngay cả vách tường đều bong ra từng màng . “Đi theo ta.” Người phụ nữ lấy cái chìa khóa, dẫn cô lên lầu “Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, tắm rửa thì đến đó!” Tay chỉ chỉ, rồi lắc lắc mông rời khỏi. Trong phòng chỉ có chiếc giường, vách tường màu đen, không rõ còn dính chút gì trên đó, cô lấy quần áo từ túi hành lý cũ, để ở trên giường, dời cái gối đầu, ngưỡng mặt nằm xuống. Một mình ngủ một phòng cảm giác thật tốt, không cần bị bạn cùng phòng chen lấn xô đẩy chiếm lấy cái giường; Không cần ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên bị người khác sờ vuốt phải tỉnh; Không cần xếp hàng đi ra ngoài rửa mặt; Không cần tranh giành mỗi lần tắm rửa chỉ được vỏn vẹn 15 phút… Do nhớ rõ lúc mới vào ngục giam, cô không chịu ăn đồ ăn ở đó, chạy trốn, bị cảnh ngục đánh, bị đám người cùng phòng dùng công cụ tra tấn...... Cô khóc, cô sợ, nhưng không có một người nào tình nguyện giúp đỡ. Khoảng thời gian trong tù, không cần đem so với thứ khác, cô cũng tự biết nó kinh khủng đến độ nào. Cô cảm thấy 3 năm này đã quá đủ để chấm dứt cuộc đời, từ thích ứng đến chết lặng. Cô đang hối hận về hành động lúc trước sao? Cô cười khổ, sức mạnh nhất thời được truyền xuống con nhện nhỏ, niết ở lòng bàn tay. Hối hận. Nếu đổi làm trước kia, khi thấy con vật nhỏ bé này, cô nhất định sẽ sợ hãi, thét toáng lên, mà bổ nhào vào trong lòng Duệ Triết, nhưng hiện tại, cô thậm chí có thể ăn luôn một chén chứa đầy những con gián ghê tởm. Trước kia là ăn sơn hào hải vị, hiện tại có thể lấy rau xanh làm món ăn quý và lạ. Cô không có tư cách trách oán Duệ Triết đã tự taynh tống cô vào ngục giam, mạnh tay nhúng vào vấn đề chính trị của ba cô, bởi vì gian hàng bán hoa của Diệp Tố Tố xác thực đã cháy , Diệp Tố Tố còn bị phỏng thành trọng thương. Là cô, là cô đã hùng hổ đi tìm phiền toái, túm lấy Diệp Tố Tố mảnh mai, từ ngoài cửa lôi vào bên trong cửa hàng, dùng sáp du* đe dọa cô ta, khi cô đè nặng, Diệp Tố Tố đánh nghiêng sáp du sôi trào ở cánh tay phía trên của cô, đá ngả lăn thành sắp xếp ngọn nến...... * *Ru Tơ: thật tình sáp du là gì mình nghĩ không ra, cũng chả biết vì sao lại bốc cháy ^^ Nên mấy bạn thông cảm cho qua. Đại loại là từ cái sáp đấy rồi phát sinh ra ngọn lửa. “Cứu tôi!” Cô gái kéo tà váy bị cháy quay cuồng trên mặt đất, ngọn lửa lẻn đến tấm thảm lông dê, hỏa thế thành hoạ. Cô kinh ngạc một giây, đại hỏa thiêu toàn bộ thảm lông dê, ngọn lửa tiếp tục bén đến bức màn, ghế sô pha, không biết làm thế nào, Diệp Tố Tố đoạt lấy áo choàng phía trên...... Sau một khắc, cô nhìn biển lửa trước mặt, thật sự muốn người con gái kia vĩnh viễn biến mất. “Con mẹ nó, thứ đàn bà không biết xấu hổ, nếu Tố Tố có việc, xem tôi như thế nào hành hạ cô!” Đằng Duệ Triết cho cô một cái tát, làm cho cô nghiêng người lảo đảo. Xem tôi như thế nào hành hạ cô! Cô trở người, cuộn mình đứng dậy. Anh thật sự đã làm như vậy, thậm chí không hề kiêng nể mặt mũi của ba cô, sau lần Diệp Tố Tố thoát nạn, anh kéo cô lên núi, làm nhục cô, chửi mắng, để cô tại núi cao mấy ngày mấy đêm; Lấy tội cố ý phóng hỏa, cố ý giết người, tống cô vào tù. Năm đầu tiên vào đại học, cô là sinh viên duy nhất chạy xe thể thao đắt tiền đến trường. Gặp phải chuyện không may, giới truyền thông lại điên cuồng đăng tin, trỉ trích cô kiêu ngạo, ương ngạnh, được ba nuông chiều quá mức nên mới hành động như vậy. Ba cô giải thích hết sức rõ ràng, nhưng không thể bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Bị bỏ tù 3 tháng, cô mới nghe được tin từ báo chí, ba bởi vì chuyện của cô mà bị liên lụy đến vấn đề chính trị. Đầu tiên là giới miễn nói chuyện, sau khi xử phạt kỷ luật, trực tiếp bị mất chức để điều tra, khiến dân chúng dịu đi phần nào. Mà hết thảy nguyên nhân, đều là từ việc Duệ Triết tự mình tống cô vào tù mà bắt đầu, cô hại chính ba của cô. Cô cắn cắn môi. Đằng Duệ Triết, một cái tên nghe thật tuấn mỹ, nhưng cũng không kém phần thâm độc. “Nước ấm đặt ở cửa , nước nấu chín, có thể uống!” Chủ nhà thuê gõ cửa. “Được rồi.” Cô chống thân mình ngồi dậy, vén vén mái tóc, cầm bình thủy vào lại phòng. Rồi sau đó lấy từ túi hành lý một cái túi chườm nóng, nhẹ nhàng để lên bụng. Thiếp một hồi, bụng vẫn trướng đau, tay chân lạnh như băng, cô để túi chườm nóng qua một bên , loạng choạng đi tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang. Mỗi lần đến kỳ, cô rất ghét bụng lạnh, đau không cách nào tả được. Nhịn ba năm, kinh nguyệt lý đã có huyết khối. Chị Đào nói, cần điều dưỡng, nếu không, khó mà có con cháu nối dõi, nhất là người nữ phải bồi bổ nhiều. Sau khi ra tù, nhớ nói bà ngoại bỗ dưỡng cho. Cô chỉ dùng giọng điệu kính trọng mà đáp, lại không biết phải nói như thế nào. Căn bản người chăm sóc cô không phải bà ngoại. Tô Đại Lận là do ba cô nhận nuôi, do vợ khó sanh, đứa bé đã qua đời ở phòng sinh lý. Sau khi ba cô ôm con trở về, nói sẽ nuôi đứa con này thành giống hệt vợ lớn, rồi công bố với bên ngoài là đứa con do vợ lớn sinh ra. Và còn, ba mẹ của mẹ Hàn Tử đương nhiên cũng là ông bà ngoại của cô. Ông bà ngoại đối xử với cô rất lạnh lùng, mẹ đối với cô lại rất tốt. Chỉ cần cô muốn, bất cứ diều gì đều sẽ thỏa mãn. Mẹ Hàn từ nhỏ đã dạy cô, hễ muốn gì, thì đừng từ thủ đoạn mà chiếm đoạt, mặc kệ cái giá phải trả đắt bao nhiêu,… Ví dụ như, với thân phận của ba, trên đường cô có thể tùy tiện mà lái xe, xảy ra chuyện, chỉ cần ba cô lên tiếng là có thể giải quyết. Theo đuổi đàn ông, phải ráo riết, tích cực, động tĩnh càng lớn, càng có thể khiến cho hắn chú ý. Đối với kẻ thù, chỉ sợ bị nhìn với con mắt khinh bỉ… “Mẹ, thật là động tĩnh càng lớn, càng dễ khiến cho hắn chú ý sao?” Cô nhìn vào bộ dạng tiều tụy của mình, vô lực cười cười: “Ở cùng ba con trước khi ly hôn, mẹ giống như mẹ ruột của con, là mẹ dạy con bước đi, nói chuyện, mặc quần áo, tình cảm con dành cho mẹ cũng sâu nặng chẳng khác gì tình cảm ruột thịt. Nhưng đến khi con bị bỏ tù, ba của con bị người khác hãm hại, mẹ lại đem đơn ly hôn đến trước mặt ba con, lúc mẹ vừa đi, con mới biết được tình yêu có nghĩa như thế nào đối với mẹ. Tình yêu đó, là mẹ tự hủy diệt. Ở trong tù ba năm, rốt cục cũng nghĩ thông suốt lý do vì sao mẹ không đến thăm con dù chỉ một lần.” Cô lấy tay vỗ nhẹ mặt của mình: “Lũ người đó đều bỏ đi cả, nhưng Tô Đại Lận mày còn tốt dạng , nhất định phải tiếp tục sống sót.” Mời các bạn mượn đọc sách Lỗ Ái (Bắt Yêu) của tác giả Ảm Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Cho đến tận lúc chết Quý Du Nhiên vẫn không cách nào bảo trái tim thôi đau đớn cho những âm mưu ám toán mà người thân bên cạnh ban tặng cho nàng. Nàng tự mình đứng đó, trên điện Kim Loan rộng lớn uy nghi, lắng nghe từng lời châm chọc, chỉ trích, buộc tội cho sai lầm không phải mình gây ra. Nàng nhìn họ từng người một thân quen lại trở nên độc ác muốn rót ly rượu độc kết thúc sinh mệnh nàng.  Tột cùng của đau đớn tuyệt vọng lúc này là gì? Ai có thể tin nàng? Ai có thể đứng ra bảo vệ nàng? Ai cho nàng gạt đi nước mắt bi thương hôm nay? Thế gian này, đầy ích kỷ và tàn nhẫn, đầy thâm sâu và hiểm độc khiến bản thân nàng thù hận và chán ghét đến mức nguyền rủa số kiếp rằng: Nếu có cơ hội được làm lại từ đầu, sẽ hủy hoại tất cả, chà đạp tất cả. Những kẻ nợ nàng kiếp này nàng nhất định phải đòi lại, cả vốn lẫn lời. Nhưng tận sâu trong những bi thương ấy, có một nơi mềm mại được chạm vào. Vương gia Dật Vương - phu quân ngốc của nàng, cứ thế một mình đứng ra chống lại cả thế giới này để bảo vệ nàng. Chỉ là, tất cả đã muộn màng rồi, không cách nào cứu vãn được nữa. Chén rượu độc kia đã sớm chia lìa nhân duyên, dang dở trọn kiếp người, đau đớn đến triền miên...   "Chỉ là, mọi chuyện trên thế gian thường hay như vậy. Có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ..." (*) . . . Kiếp này, Quý Du Nhiên nàng may mắn được ông trời cho một cơ hội trùng sinh. Nếu đã vậy những kẻ nợ nàng nhất định nàng phải đòi lại, tất cả. Còn phu quân ngốc của nàng nữa, kiếp trước nàng cứ thế chết đi trước mắt chàng, không biết chàng làm sao có thể chịu đựng được. Chỉ nghĩ đến vậy nàng liền cảm giác trái tim như sắp vỡ tan. Hóa ra, đến cuối cùng cũng chỉ có mình chàng vì nàng mà đau, vì nàng mà rơi lệ đổ máu... Nàng vốn là trưởng nữ của Tể tướng nhưng phụ thân lại không hề yêu thương. Cuộc hôn nhân của nàng cùng thái tử lại bị kế mẫu dàn xếp hãm hại. Cuối cùng, muội muội cùng cha khác mẹ của nàng trở thành thái tử phi. Còn nàng, lại bị gả đến cho Dật Vương - một vương gia ngốc. Nàng đã từng muốn sống an yên trọn kiếp bên phu quân của mình nhưng hết lần này đến lần khác bị người tính kế để rồi đi đến kết cục bi thương kiếp trước. Vậy thì, kiếp này nàng làm sao có thể chấp nhận để người ta lợi dụng hãm hại và uất ức như thế nữa chứ. Kế mẫu cùng muội muội muốn một bước thành thế tử phi tranh đoạt ngôi vị, làm mẫu nghi thiên hạ ư? Nàng thành toàn cho kẻ giả dối cùng người bội tình. Phụ thân muốn ném nàng cho vương gia ngốc không được sủng ư? Nàng sẽ giúp phu quân lấy lại những gì mà chàng vốn được nhận. Còn những kẻ nắm trong tay uy quyền thiên hạ từng cho nàng khổ sở đau đớn ư? Hoàng cung này, nàng xáo cho càn khôn cũng phải xoay chuyển. Nhưng, đứng trước phu quân ngốc của mình, trái tim nàng chỉ còn là đau lòng cùng ân hận. Bởi nàng biết, chỉ có mình chàng là thật lòng yêu thương nàng mà thôi. Vậy mà, bỏ lỡ nhau một kiếp, thật khiến người ta thương tâm chua xót. "Bất cứ lúc nào, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở cùng chàng, không rời đi" là lời hứa nàng khắc ghi vào tim. Thật ra, Dật vương phu quân nàng chỉ hơi ngốc chút thôi nhưng nói đến độ thê nô vô sỉ của chàng dành cho vương phi của mình thì chỉ có thể tóm gọn lại trong mấy câu sau: "Thứ nhất, ái phi vĩnh viễn đúng. Thứ hai, coi như tất cả mọi người nói ái phi không đúng, ái phi cũng đúng. Thứ ba, ai dám nói ái phi của bổn Vương không đúng? Đánh chết hắn!" :v :v  Vậy là, Dật Vương ngốc nghếch đáng yêu lại trở thành chỗ dựa vững chắc cho vương phi nhà ta khắp nơi "quậy" à nha. Rõ ràng là nàng ức hiếp người ta nhưng khi qua lời nói của vương gia chàng lại thành người ta ức hiếp nàng. Chàng có thể không chút hình tượng mà đánh đấm người ta tơi bời, không chút xấu hổ mắng chửi đến mức người ta khiếp sợ. Ai bảo là chàng ngốc? Ai bảo là ái phi của vương gia ngốc thì có thể dẫm đạp? Chàng đây liền cho người ta biết thế nào là trả giá thật lớn. Có thể, khi bắt đầu đọc truyện này mn sẽ không thích nữ chính cho lắm. Bởi vì nàng có phần tàn nhẫn và độc ác quá, cũng đôi khi không hiểu đấu đá ngầm chốn cung cấm là như thế nào mà gây hết chuyện này đến chuyện khác. Nhưng xin một lần nhìn lại những đau thương mất mát và khổ sở mà nàng đã từng gánh chịu ở kiếp trước để hiểu được rằng, con người một khi bị ép đến đường cùng sẽ là sự liều lĩnh và bất chấp. Mà nàng, đã từng như thế thì sao có thể lùi bước cho người ta lấn tới, từng bước giết chết mình. Ân oán, đôi khi không thể phân rõ đúng sai. Thiện ác chung quy chỉ là quy luật mà con người tìm cách bao biện cho chính bản thân mình. Ở kiếp này, toàn bộ những bí mật kinh hoàng và nỗi hàm oan của nữ chính sẽ được giải đáp tất cả. Vì sao, nàng là một vương phi của vương gia ngốc lại vướng vào những mưu toan thâm sâu của hoàng cung tranh quyền đoạt vị này. Vì sao, chén rượu độc kia nàng phải uất ức mà uống? Vì sao Ninh vương phi người biết tất cả mọi chuyện lại không đứng ra giúp nàng? Bí mật về đứa bé kiếp này nàng ta mang thai là như thế nào? Và sau tất cả ai là người giật dây cho câu chuyện đi đến bước đường thảm khốc hôm nay? Cùng đọc để khám phá những điều đang chôn dấu mn nhé. "Nàng phi chuyên sủng của vương gia ngốc" xét về cơ bản là một câu chuyện trùng sinh nghiêng về sủng sủng sủng mà thôi. Nhưng điểm hấp dẫn và mới lạ trong truyện là nam chính, một vương gia ngốc nhưng luôn biết đâu là điểm mấu chốt và quan trọng nhất trong đời mình. Chỉ cần là vương phi thì mọi thứ đều đúng, yêu thương và sủng ái nàng vô cùng. Đời người có thể may mắn gặp được một người như thế thì còn gì tuyệt hơn nữa. Quý Du Nhiên - nàng được ông trời đền đáp rất xứng đáng. _____________ (*): Trích dẫn từ truyện Xin lỗi nhé, cút rồi / Duyệt Vi  " ": Trích dẫn từ truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nàng đứng trong điện Kim Loan, một bộ áo trắng, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn đám người cao cao tại thượng kia. “Hoàng thượng, tiểu nữ ích kỷ kiêu căng, dâm loạn thành tính, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, thật sự uổng công người làm thê tử, hôm nay lại phạm phải sát nghiệt, đúng là tội không thể tha thứ. Cựu thần vô năng, thẹn với thánh thượng, hôm nay đành phải đại nghĩa diệt thân, thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nữ cái chết, cho dân chúng thiên hạ một công đạo!” Phịch phịch phịch, người nam nhân mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn đứng bên cạnh nàng ra sức dập đầu, lớn tiếng kêu lên bi thương như thế. Người này, chính là phụ thân của nàng – Đương kim Tể tướng Quý Thúc. Chuyện ập lên đầu, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng lần nữa, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng dễ dàng bỏ đi, giống như danh hào của hắn – thanh thiên Tể tướng. Nhẹ nhàng mỉm cười, Quý Du Nhiên cười lạnh nơi đáy lòng. Trên cao, ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng, Hoàng đế mặc áo bào màu vàng sáng mặt âm trầm: “Dật Vương phi, ngươi còn lời gì để nói?” Ánh mắt xoay chuyển, đảo qua từng người bên cạnh Hoàng thượng: Hoàng hậu nương nương bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề sau bộ trang phục dày cộm, Thái tử điện hạ trong mắt lộ ra âm trầm mà lại không nhúc nhích, Thái tử phi rục rịch ngóc đầu dậy lại mạnh mẽ kiềm chế lại – là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, còn có... Ở bên cạnh nàng, phụ thân Tể tướng không nói lời nào quỳ xuống tỏ lòng trung thành. Quý Du Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Không có. Nhi thần không có lời nào để nói.” “Vậy chính là ngươi nhận tội rồi hả?” Ánh mắt tối sầm lại, Hoàng đế lạnh lùng nói, “Đã như vậy, người đâu, ban thưởng rượu độc!” “Dạ!” Thái giám bên cạnh cao giọng đáp lời, giây lát đã bưng ra ly ngọc óng ánh trong suốt. Chắc hẳn, bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi. Ly ngọc đưa tới trước mặt, thái giám bưng khay mặt khinh miệt: “Dật Vương phi, xin mời!” “Đa tạ Thường công công.” Lạnh giọng lên tiếng, Quý Du Nhiên bưng ly lên, từ từ đưa đến bên môi. Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên ly rượu độc kia. Theo miệng ly từ từ đến gần, mọi người bất tri bất giác ngừng thở, chỉ chờ thời khắc sau cùng này. “Đừng!” Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng die nda nle equ ydo n quát to kinh sợ lòng người. Ngay sau đó, một bóng người vọt qua bậc cửa, nhanh chóng đi tới bên cạnh Quý Du Nhiên, một tay ném ly vừa nhấc lên qua một bên. “Không cho uống! Không cho phép nàng chết!” Choang! Ly ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, rượu bên trong cũng bắn ra ngoài, thành từng mảng ẩm ướt bên chân bọn họ. Mời các bạn đón đọc Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc của tác giả Huyền Nhai Nhất Hồ Trà.
Ngọc Lâu Xuân
Warning: Truyện có yếu tố cấm luyến,vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc ạ. ... Tư Sơ Niệm vốn là đích trưởng nữ của Tư gia, phụ thân nàng tuy đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, nhưng nhờ tổ phụ mà Tư gia vẫn luôn hưng thịnh. Khi Tư Sơ Niệm dần trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mười lăm, nàng thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.  Sơ Niệm biết Tư gia của mình đã dần suy tàn, thân là đích nữ, nàng mang trên mình trách nhiệm góp phần chấn hưng gia tộc. Và để làm được điều đó, Tư Sơ Niệm được gả đến Từ gia theo hôn ước đã định sẵn từ trước, trở thành Nhị thiếu phu nhân của Từ gia.  Trượng phu của Sơ Niệm là cháu trai đích tôn Từ gia - Từ Bang Đạt nổi danh khắp kinh thành là một con ma ốm. Từ khi trong bụng mẹ thì y đã là một nhược thai, khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật quanh năm, có thể đến bây giờ cũng chỉ là nhờ thuốc men cầm cự.  Những kẻ nhàn rỗi trong thành còn cá cược với nhau rằng chắc chắn y sẽ không thể sống qua hai mươi tuổi. Quả thật, sau khi Sơ Niệm gả vào Từ gia chỉ hơn nửa tháng thì Từ Bang Đạt qua đời vì một cơn cảm lạnh.  Sơ Niệm cứ thể trở thành một quả phụ. Nàng an phận thủ tiết cho vong phu ba năm. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời mẹ chồng nhận một đứa con thừa tự.  Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong phủ đệ Từ gia. Khi nào cần nàng thì cháu dâu này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn có nàng.    Từ Nhược Lân là con trai trưởng Từ gia, nhờ lập được nhiều đại công mà trở thành trọng thần nòng cốt của triều đình khi tuổi tròn ba mươi. Trái ngược với Tư Sơ Niệm, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn vốn không tốt đẹp gì. Mẫu thân hắn là một nữ tử người Hồ. Từ khi sinh ra và dần trưởng thành, Từ Nhược Lân vẫn luôn sống cùng mẫu thân ở bộ lạc người Hồ.  Khi Nhược Lân bảy tuổi thì mẫu thân hắn qua đời, hắn mới được phụ thân đón về Từ gia nhận tổ quy tông. Từ nhỏ hắn đã không nghe lời ai dạy dỗ, hung bạo ngang tàng giống như ngựa hoang vậy, trên dưới Từ gia không ai là không thấy phiền. Nhưng nhờ có phụ thân che chở mà Nhược Lân không bị ai tổn hại, bình an lớn lên. Cho đến khi Từ Nhược Lân mười bốn tuổi, hắn nhập ngũ đến phương Bắc, thỉnh thoảng mới trở về Từ gia.  Năm Từ Nhược Lân mười chín tuổi, hắn theo lời trưởng bối trong nhà mà cưới đường tỷ của Tư Sơ Niệm làm thê tử. Sau khi thành hôn, cả hai có một nữ nhi đầu lòng thì chưa đầy hai năm sau, thê tử của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn sau một cơn bạo bệnh. Từ Nhược Lân để nữ nhi mình lại cho Từ gia nuôi dưỡng, còn mình thì lại tiếp tục rong ruổi thực hiện giấc mơ chốn sa trường của mình. Lần đầu tiên Từ Nhược Lân gặp Tư Sơ Niệm, khi hắn hai mươi bảy tuổi, là khi kỳ tang của Từ Bang Đạt đang diễn ra. Hắn đối với Tư Sơ Niệm, là nhất kiến chung tình. Dù biết mối quan hệ của hắn và nàng và cấm kỵ, nhưng người như hắn vốn không quan tâm đến cái gì là đạo lý luân thường. Chỉ cần hắn thích, hắn sẽ bất chấp tất cả để đoạt được.  Đối với Tư Sơ Niệm, hắn giống như là một cơn ác mộng vậy. Từ Nhược Lân là huynh trưởng của trượng phu nàng, nhưng hắn lại ngang ngược bá đạo xông vào cuộc đời Sơ Niệm. Có khi hắn lại ngọt ngào dụ dỗ, khiến cho một người mất đi phụ thân từ nhỏ như nàng nảy sinh cảm giác an toàn, tìm được nơi nương tựa.  Thế nên một người non nớt chưa hiểu sự đời như nàng rốt cục bị hắn dụ dỗ, trót lỡ đã bước chân xuống bùn lầy, từng bước từng bước là vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu. Mối quan hệ trời đất bất dung này cứ kéo dài bao nhiêu năm, thì nàng vẫn không thể nào dứt ra khỏi.  Từ Nhược Lân hắn, đã từng thủ thỉ bên tai sẽ tìm cách cho nàng một danh phận, nếu hắn phụ bạc thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Đó là lời thề hẹn cuối cùng hắn dành cho nàng trước khi tiếp tục đi chinh chiến.  Khi Từ Nhược Lân đã đi về nơi sa trường, thì Tư Sơ Niệm đã nhận ra mình mang thai hài tử với Từ Nhược Lân. Không may chuyện này lại lọt đến tay các bậc trưởng bối trong nhà. Ai có thể chấp nhận được việc này? Nhị thiếu phu nhân thủ tiết ba năm lại mang thai với huynh trưởng trượng phu. Nàng bị coi là nỗi ô nhục của cả gia tộc hai bên.  Tư Sơ Niệm bị đưa đến am ni cô, uống thuốc phá thai. Khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian khốn đốn nhất trong cuộc đời của nàng. Sơ Niệm chịu đựng cơn bệnh tật hành hạ sáu tháng ở am ni cô, nhưng sau đó nàng lại nhận được tin rằng Từ Nhược Lân đã trở về, nhưng không phải trở về để cứu nàng, mà hắn trở về để cưới Quận chúa đương triều làm thê tử. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Sơ Niệm bỏ mạng trong cơn ai oán ngập trời.  "Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi từ đầu đến cuối vẫn không đến. Ngươi phụ ta, ta cũng nguyện ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm. Tâm nguyện duy nhất chính là đời người nếu có kiếp sau, nguyện xin làm một cây hoa râm bụt không có linh hồn, cho dù sớm nở tối tàn thì cũng từng rực rỡ." May mắn thay trời vẫn còn thương xót, Tư Sơ Niệm bỗng nhiên có thể quay trở lại thời điểm trước ngày tân hôn của nàng với Từ Bang Đạt. Được cơ hội để sống sót thêm một đời, Tư Sơ Niệm quyết không thể bước vào vết xe đổ trước kia nữa. Nàng không thể lại dây dưa cùng Từ Nhược Lân, không thể mê muội như trước kia nữa.  Nhưng người được trùng sinh không chỉ có mình nàng, mà còn có người đã từng phụ bạc nàng kiếp trước - Từ Nhược Lân. Khi hắn nhận ra mình được quay về khoảng thời gian ba năm trước, tại thời điểm ngày thành hôn của Sơ Niệm và Bang Đạt. Hắn đã điên cuồng thúc ngựa ngày đêm về kinh thành, chỉ mong có thể gặp lại nàng, có thể nói với nàng bao nhiêu điều mà kiếp trước chưa kịp thổ lộ.  Nhưng khi hắn thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, thấy thái độ dửng dưng của nàng, hắn lại chùn bước. Hóa ra người sống lại sau một kiếp người chỉ có mình hắn thôi sao? Chỉ có hắn ôm hết nỗi đau thương từng trải qua kiếp trước còn nàng lại chẳng hề hay biết điều gì?  Nhưng điều này ắt sẽ tốt cho nàng, kiếp trước vốn đã là một đoạn nghiệt duyên, kiếp này sao lại phải níu kéo, chi bằng để cho cả hai một cuộc sống riêng của bản thân mình. Buông tay, có lẽ là giải pháp tốt nhất cho đôi bên.  Tư Sơ Niệm và Từ Nhược Lân sẽ rời xa đối phương vĩnh viễn chăng? Và Tư Sơ Niệm sẽ thay đổi vận mệnh của mình ra sao? Các bạn hãy đọc "Ngọc lâu xuân" để tìm ra câu trả lời nhé :v Tớ biết tác giả Thanh Ca Nhất Phiến qua "Nghê thường thiết y" nhưng nếu so sánh thì tớ cảm thấy "Ngọc lâu xuân" không bằng. Ở phần đầu truyện tác giả tạo mạch truyện rất tốt, nhưng dần về sau mạch truyện không được duy trì như ban đầu nữa nên tạo cảm giác hơi nhàm một tí. Tác giả đã tạo ra quá nhiều tuyến nhân vật phụ nên tớ rất hay bị rối trong quá trình nhảy hố.  Đó chỉ là một số ý kiến riêng của tớ thôi. Biết đâu "Ngọc lâu xuân" sẽ là một bộ truyện hợp gu với bạn. Thế nên nếu các bạn yêu thích thể loại này thì hãy nhảy hố cùng tớ nhé :v _________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùng tám tháng bảy năm đầu Kiến Sơ, ngày này, chính là đại thọ bảy mươi của Ngụy quốc công Từ phủ – Tư quốc thái nước Đại Sở. Mà năm này, cũng vừa đúng chấm dứt ba năm loạn thế giằng co. Nguyên Khang đế vốn là thái tử Triệu Khám trước đây, chỉ sau ba năm ngồi trên ngai vàng đã vội vã tháo chạy khỏi đế đô Kim Lăng, sau đó không rõ tung tích. Bình vương Triệu Cư đăng cơ, quốc thể đại định. Một đời vua một đời thần. Tân đế vừa mới đăng cơ, đương nhiên một bên trấn áp thế lực phản nghịch trong triều còn sót lại, một bên luận công ban thưởng soi sáng hoàng ân. Trưởng tôn Từ Nhược Lân của phủ Ngụy quốc công, trước giờ vốn là tâm phúc của Triệu Cư. Trong quá khứ ba năm chiến sự với Nguyên Khang đế, y đã lập được không ít công lao hãn mã, ngày nay hiển nhiên là quyền thế hơn người. Y chẳng những được thụ phong tước nhất đẳng trung dũng bá, còn kèm thêm chức nhất phẩm thái tử thái bảo. Chưa đầy ba mươi tuổi, y đã được đề cử vào nội các, cùng các đại thần tư lịch hơn người, trọng thần nòng cốt của triều đình bàn bạc triều chính, trở thành đại thần trẻ tuổi nhất nhập chủ nội các trong hơn một trăm năm trở lại nay của Đại Sở. Từ Nhược Lân quyền thế hơn người, nên phủ Ngụy quốc công vốn đã suy vi trong thời loạn vì bị Nguyên Khang đế ghét bỏ tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, nhảy vọt trở thành hào môn thế gia hưng thịnh nhất đế đô Kim Lăng hiện giờ, trăm năm thế gia, lại huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (*), phồn thịnh quang vinh kể đâu cho hết. Hôm nay, ngày đại thọ bảy mươi Tư quốc thái, chẳng những con cháu Từ gia tề tụ, ngay cả trong cung cũng ban thưởng cho một đôi kim lan như ý nạm vàng cùng một đôi hạ liễn do chính hoàng đế ngự bút. Từ gia cho mời những người thợ lành nghề nhất, dùng gỗ trầm hương lâu năm chạm trổ thành bức hoành phi thẳng đứng, phủ một lớp sơn nhủ vàng, hiện đang treo cao cao hai bên trái phải phía trên hai cây cột lớn trong thọ phòng. Trái đề “Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ”, phải đáp “Âm dương hợp đức thực xưa nay hi”, hoành phi “Vụ túc đằng huy”. Tân khách lui tới đều tất cung tất kính tán thưởng một phen, thật sự không sao tả xiết phú quý vinh hoa, khí thế bừng bừng. (*) 辉生华堂,桂开月殿: huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (trong nhà bừng lên ánh sáng rực rỡ, hoa nguyệt quế nở trong điện) chỉ sự may mắn, vinh hoa phú quý, điềm tốt lành… Tư Sơ Niệm giờ phút này chỉ đứng lặng yên tại vị trí của nàng, theo dòng người tiến về phía Tư Quốc thái người đang ngồi uy nghi chính giữa hoa đường, để hành lễ mừng thọ. Cả hoa đường rực rỡ ánh nến, bình phong tơ lụa, nam đông nữ tây, đều theo trật tự tôn ti lớn nhỏ mà xếp hàng. Mọi người nghe xướng lễ đồng loạt quỳ xuống, khiến cho hoa đường vốn được cơi nới từ năm gian đại sảnh, ba gian mái hiên, thềm trong thềm ngoài, đều đứng đầy người đăng đăng không một tấc trống. Chỗ Sơ Niệm đứng đúng là ngay sát phía trên, vị trí trung tâm gần bên cạnh Tư quốc thái, chỉ cách sau mẹ chồng của nàng – hiện giờ là đại quốc công phu nhân đời thứ tám Liêu thị, nên có thể thấy được nàng ở quốc công phủ cũng có địa vị hơn người. Kể ra thì rất đơn giản, nàng kỳ thật chính là cháu dâu đích tôn của thế gia hào môn này. Nói cách khác, nếu nàng mệnh tốt, mệnh cũng đủ dài, có một ngày, nàng sẽ trở thành đại quốc công phu nhân đời thứ chín, giống như bà cô Tư quốc thái của nàng bây giờ vậy, nhận quỳ lạy của đám con cháu tôn tử —— Nhưng sự thật là, từ năm nàng mười lăm tuổi, nửa tháng sau khi bước chân vào quốc công phủ thì con trai trưởng Từ gia – con ma ốm – Từ Bang Đạt – trượng phu của nàng, đã chết. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời đại phòng nhận Từ Thuyên làm con thừa tự, làm quả phụ trẻ thủ tiết suốt ba năm. Đa số thời điểm, Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong Quốc công phủ. Khi nào cần nàng thì cháu dâu đức tôn này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn nàng – người chưa mất này sẽ vĩnh viễn dùng một loại thái độ cung kính, nhún nhường mà cam tâm này, tồn tại vì Từ gia, vì người quá cố mà chống đỡ như một bảng hiệu sống, cho hắn mãi mãi hưởng thụ tế bái cùng hương khói đến từ chính nhân gian này. Mời các bạn đón đọc Ngọc Lâu Xuân của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.
Bá Đạo Yêu Em
Văn án:   “Ngay từ lúc em còn ngây thơ không biết, tôi đã thích em rồi. Có lẽ, sự hấp dẫn tôi đầu tiên chính là vẻ ngoài xinh đẹp của em. Nhưng chính sự ấm áp, duyên dáng nên em đã thu hút, hấp dẫn tôi.   Để rồi cũng chính là từ đó về sau, nơi nào có em đều là thiên đường đối với tôi. Những nơi em đi qua không thể thiếu bước chân tôi và không gian nào có hơi thở của em thì đó chính là điểm tựa.   Em luôn cho rằng tôi là người bá đạo, lạnh lùng và vô tình nhưng thực ra em mới là người yêu thương tôi nhất…” *** Chuyện bắt đầu ở một trấn nhỏ nằm gần vùng biên giới Vân Nam.   Thanh Hà vốn chỉ là một giáo viên bình thường, nhưng lại bất ngờ ở nơi trấn nhỏ yên bình ấy gặp được một đại ma đầu. Bạch Nhất Ngạn cũng chỉ nghĩ rằng mình sẽ dừng chân ở chốn này một thời gian, sau đó sẽ rời đi, lại không ngờ gặp được một vật nhỏ ngây thơ thanh thuần, vừa trắng vừa mềm.   Trong một lần tới nhà học sinh vì muốn tìm hiểu lý do và động viên học sinh tới lớp, Thanh Hà gặp Bạch Nhất Ngạn. Nhất Ngạn vào lần đầu tiên hai người gặp mặt ấy, cư xử vô cùng ôn hòa lễ độ, khiến Thanh Hà cứ nghĩ hắn cũng chỉ là một học sinh bình thường, vì vướng chuyện gia đình nên không đi học đầy đủ mà không ngờ rằng, học sinh của cô chính là một chú sói đuôi to.   Trấn nhỏ đột nhiên xuất hiện khủng bố xả súng, sói đuôi to mạc danh kì diệu xuất hiện, cứu sống Thanh Hà trong gang tấc. Thanh Hà mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, chỉ sợ rằng học sinh của mình cũng bị dọa sợ mà không biết rằng, những việc như thế này đối với Bạch Nhất Ngạn không quá xa lạ.   Cuộc sống của cậu gắn liền với những tranh chấp và địa vị, ngay cả khi cô ngồi trong căn nhà kia, hỏi thăm lí do “vì sao em không đến trường”, thì trong một căn phòng khác, có một người đàn ông đang thoi thóp vì bị Bạch Nhất Ngạn “xử lí” dở. Thanh Hà cũng không biết rằng, cô vừa rời khỏi căn nhà ấy, Bạch Nhất Ngạn đã một phát tiễn tên đó xuống suối vàng.   Sói đuôi to là con ông cháu cha, ô đủ dù lớn, cũng rất tài giỏi. Bạch Nhất Ngạn chính là thiên kiêu chi tử, muốn gì được đó, một phần là vì có căn cơ vững chắc, một phần là vì cậu chính là mẫu người đã thích cái gì thì nhất định sẽ giành lấy bằng được.   Đáng thương cho Thanh Hà bị Bạch Nhất Ngạn nhắm trúng, bị cậu “đùa” đến người không còn mảnh vải, hai mắt rưng rưng. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Thế là quãng đường “đùa đùa chơi chơi” của hai người chính thức bắt đầu, từ ghét bỏ tới thân quen, từ thân quen tới quyết định nắm tay nhau bước vào lễ đường, tâm viên ý mãn.   Câu chuyện kết thúc. :v   ***   “Bá đạo yêu em” tóm tắt cho gọn thì là một cậu học trò cảm mến giáo viên của mình, ăn cô sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó tâm viên ý mãn mà tổ chức hôn lễ; tóm tắt dài hơn chút thì như mình đã viết ở trên.   Sau khi đọc xong truyện, có hai điều trong bộ này đọng lại trong cái não cá vàng của mình: thứ nhất, có nhiều cảnh hành động được mô tả tỉ mỉ, thứ hai, nhiều H quá. O__O   Tác giả xây dựng Bạch Nhất Ngạn là một người bá đạo, cho nên có rất nhiều những màn “đùa giỡn” của cậu với cô giáo Thanh Hà. Phải nói rằng mình không bài xích truyện H, nhưng có nhiều màn “đùa giỡn” khiến mình khá phản cảm (ngay từ những chương đầu truyện chứ chưa cần phải tới những chương sau sau).   Nhất là cảnh Bạch Nhất Ngạn vào nhà Thanh Hà vì quần áo bị ướt - lúc này hai người cũng mới tính là vừa gặp thôi nha, mà cậu đã đè cô ra rồi lột sạch, bắt đầu đùa giỡn cơ thể… rồi. Mình đọc tới đó đúng kiểu “wtf lẹ vậy??” Và thế là ấn tượng của mình với Bạch Nhất Ngạn chẳng phải là bá đạo hay lưu manh kiểu đáng yêu phúc hắc nữa, mà giống như người lâu ngày không làm nên dục cầu bất mãn hơn.   Nếu đọc thì bạn cũng sẽ hiểu, những suy nghĩ của Bạch Nhất Ngạn ngay từ khi mới gặp Thanh Hà, đa số đều dính tới dục niệm và cảnh giường chiếu. Mình đã qua thời gian gặm H bất chấp rồi nên đọc cảm thấy hơi bị phản cảm một chút.   Còn Thanh Hà được xây dựng theo hình mẫu nữ dịu dàng đoan trang, hơi chút là đỏ mặt, mắng “lưu manh”, cho người ta cảm giác như cô là một đóa hoa yếu ớt. Nhưng mà khi bị Nhất Ngạn đùa giỡn thì cô cũng có xu hướng hùa theo (mặc dù hai người vừa gặp và cô cũng là bị đè ra một cách khá bất ngờ).   Mình thừa nhận mình hơi khó chịu với Thanh Hà, vì thà rằng cô là một người bạo dạn và có kinh nghiệm nhưng muốn giữ trọn phẩm tiết của mình; còn hơn khi tác giả viết cô là người chưa có kinh nghiệm, còn trong trắng thanh thuần mà hành động thì trái ngược. Kết hợp với sự vô sỉ của Bạch Nhất Ngạn thì mình chẳng còn thấy đáng yêu chút nào nữa luôn ấy.   Đọc review từ nãy tới giờ, chắc bạn sẽ nghĩ mình chuẩn bị rate cho bộ truyện này thang âm vô cùng luôn? Đừng nhầm nhé, vì ở trên tuy là ấn tượng của mình, song mạch chuyện vẫn tiếp diễn khá trôi chảy và tốt, về sau mình cũng không còn khó chịu nữa mà đọc một cách thoải mái hơn. Có điều đối với “Bá đạo yêu em”, mình vốn đã có ấn tượng không tốt về hai nhân vật chính từ đầu, nên mình sẽ không đọc lại nó lần hai.   Tuy vậy công bằng mà nói, gạt bỏ các suy nghĩ chủ quan của mình, đây vẫn là một bộ truyện tương đối chỉn chu, được đầu tư về văn phong và nội dung, cách cảnh hành động, cảnh tình cảm, cảnh H,... không cảnh nào bị bỏ bê hay mô tả qua loa; edit tương đối mượt mà. Nếu như bạn là fan của sư đồ, hắc bang và lại thích H, thì có thể thử đọc “Bá đạo yêu em” xem sao nhé. ^ ^ _____   Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nơi này là một thị trấn nhỏ nằm gần vùng biên giới Vân Nam. Đường phố nhỏ hẹp, khu dân cư với những bức tường ngói loang lổ chắp vá, cùng những biển hiệu cửa hàng tạp hóa mọc hàng hàng chen chúc nhau, trên phố thì cứ đi vài bước là bắt gặp đá xanh chất đống nằm ngổn ngang, thỉnh thoảng còn trông thấy vài căn gác được xây bằng ván ép gỗ đỏ đỏ vàng vàng. Thanh Hà ở nơi này đã hơn nửa năm. Nhà cô nằm cạnh mép một bờ sông, chính giữa là tòa tháp chuông màu đen, ngôi nhà với bốn vách tường màu trắng, ván cửa được sơn bằng nhiều lớp sơn màu đỏ, trông rất sinh động vui mắt. Đối diện dòng sông nhỏ là những hàng cây hòe cao ngất ngưởng với nhiều cành nhánh rủ sát mặt sông, mùa này đang vào thời kỳ lá rụng, từng phiến lá úa vàng in hình chao lượn dập dờn trên mặt nước. Hôm nay là thứ Bảy, vốn cô được ở nhà nghỉ ngơi không cần ra ngoài, nhưng vì chuyện kia mà trời vừa sáng cô đã phải rời giường. Ngồi trên đò một lát rồi đỗ lại ở bến đò cạnh dòng kênh giáp với chợ. Đi qua khỏi đầu cầu là đến đoạn hành lang đi bộ, một bên bờ sông là thành lan can gỗ được chạm trổ khắc hoa, phía bên phải là một dãy quán cóc bán hàng ăn uống nằm sát nhau nối dài uốn lượn, hiện đã có một số quán đang kéo cửa xếp xình xịch để chuẩn bị mở cửa buôn bán. Sau khi lên bờ, cô cầm địa chỉ nơi cần đến phân tích xem nên đi đường nào. Ông chủ bán mì bốc nắm mì sợi vừa cán xong để lên bàn hỏi, “Ngài giáo Thanh Hà, cô mua mì hả?” Ở thị trấn nhỏ sát vùng biên giới như nơi này người có học thức cực hiếm. Vì vậy nên một giáo sư trung học như Thanh Hà cũng được xưng là ngài giáo. Mời các bạn đón đọc Bá Đạo Yêu Em của tác giả Lý Mộ Tịch.