Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Bạn đang đọc truyện Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức của tác giả Thủy Nguyệt Thanh Phong. Ngô Ưu không ngờ tới mình lại xuyên vào tiểu thuyết, trở thành nhân vật pháo hôi độc ác trùng tên. Pháo hôi vốn đã là dạng nhân vật chỉ có thể chết thê thảm, lại còn độc ác làm trời làm đất, thích gây chuyện với vai chính, thế thì không phải kết cục còn kinh khủng hơn sao? Chưa hết, nhân vật pháo hôi này thế mà còn dám đắc tội với vai trùm phản diện toàn tiểu thuyết, Triệu Thanh Tử. Vai ác này bị tật hai chân, người nhìn qua tưởng ôn nhu, hiền dịu, thực chất lại tàn nhẫn, lạnh lùng, giết người không ghê tay, một người u ám, điên cuồng. Sau khi nguyên chủ đâm nàng một kiếm, nàng ngoài mặt nói không sao không có trách tội, nhưng sau lưng lại phái người đâm nguyên chủ thành cái sàng rồi vứt xác nơi hoang dã. Ngô Ưu nhìn thanh kiếm trên tay mình, lại nhìn đến đại vai ác nhu mỹ Triệu Thanh Tử bị mình đâm trúng. Đầu óc trống rỗng, giọng nói nam chủ chất vấn mình vì sao lại làm như vậy truyền đến, Ngô Ưu đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Sau đó, nàng nhìn Triệu Thanh Tử, khuôn mặt cực kỳ bi thương: "Thanh Tử, ngươi tại sao luôn chạy về phía người khác! Ta yêu ngươi! Ngươi nhìn ta đi!"....... *** Ngô Ưu làm sao cũng không thể nào tưởng tượng được, bản thân sẽ bị một ngụm nước làm sặc chết, sặc chết thì cũng liền thôi, nhưng ai ngờ vừa mở mắt đã phát hiện trong tay mình cầm kiếm, còn đâm một mỹ nữ mặc trang phục cổ trang màu trắng ngồi ở trên xe lăn. Đầu óc nàng trống rỗng, còn không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì đã bị người đẩy ra một phen. Ngô Ưu không có phòng bị nên bị đẩy ngã, nàng ngã ngồi ở trên mặt đất, đang định đứng lên mắng người. Ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh nôn nóng dò hỏi thân thể nữ tử áo trắng bị kiếm đâm trúng, nữ tử hô hấp có chút hỗn loạn, sắc mặt thì dị thường trắng bệch, nhìn qua giống như một con cá sắp chết. Sắc mặt của nam tử thập phần khó coi, hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, hắn mở miệng nói: "Ngô Ưu! Tại sao ngươi làm như vậy! Thanh Tử tiểu thư có thù oán gì với ngươi, ngươi lại muốn đoạt tính mạng nàng!" Cảnh tượng này rất quen mắt, nàng giống như đã thấy qua ở nơi nào đó. Thanh Tử??? Tên này hình như là vai ác cuối cùng trong tiểu thuyết ngược tâm mà lần trước nàng xem, vậy cảnh tượng này là...! Hình như là cảnh pháo hôi vai ác Ngô Ưu tìm đường chết...! Ngô Ưu nhìn thanh kiếm nhuốm máu trong tay mình, máu trên thân kiếm đang nhỏ xuống, tí tách mà đánh vào đầu óc Ngô Ưu...! Oái ăm!! Trời ạ! Ta xuyên thành pháo hôi vai ác cùng tên trong sách. Thậm chí là loại pháo hôi sơ cấp nhất, nói là vai hề nhảy nhót cũng không ngoa. Nguyên chủ là điển hình cho loại người ngực đại ngốc nghếch, không sợ trời không sợ đất, không chỉ đắc tội với nam nữ chủ mà còn lần lượt mạo phạm các vai ác khác trong truyện, sau khi đâm Triệu Thanh Tử bị thương, nàng bị Triệu Thanh Tử âm thầm đâm thành cái sàng, vứt xác ở nơi hoang dã. Lúc trước, sau khi nhân vật này chết đi, Ngô Ưu phi thường hoan thiên hỉ địa, bởi vì nhân vật này dính nam chủ như kẹo mạch nha, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến người ta cực kỳ ghét bỏ. Hơn nữa, tính cách nàng hung hãn, ngang ngược vô lý, ngoại trừ có khuôn mặt và một thân hảo công phu ra thì không còn gì khác. Một trận gió thổi qua, cơ thể Ngô Ưu run run, sắc mặt thậm chí còn trắng hơn Triệu Thanh Tử bị kiếm đâm vài phần, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hiện tại bản thân đã trở thành Ngô Ưu người này, chẳng lẽ xuyên qua còn cần nhìn tên sao? Bị đâm thành cái sàng còn khó chấp nhận hơn là bị sặc chết a!!! Trương Bá Ngộ ngồi xổm xuống rồi nắm lấy tay vịn xe lăn của Triệu Thanh Tử, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngô Ưu cách đó không xa. Hắn thấy nàng thật lâu không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy liền cho rằng nàng hiểu được bản thân gây ra đại họa, hắn đang muốn mở miệng, nhưng giọng nói thống khổ của Ngô Ưu đã truyền tới. "Vì cái gì! Vì cái gì Thanh Tử ngươi luôn chạy về phía người khác, ta yêu ngươi! Ngươi nhìn ta đi!" Nghe xong những lời này, Trương Bá Ngộ sợ đến ngây người, hắn khẽ nhếch miệng rồi mở to hai mắt nhìn. Triệu Thanh Tử cũng kinh ngạc đến ngây người, bản thân nàng vốn tới đây để cùng huynh trưởng kết giao, Triệu Thanh Tử đã sớm biết huynh trưởng có người trong lòng, lần này kết giao nàng kia cũng có mặt, Triệu Thanh Tử lập tức nghĩ mọi cách để bám trụ Trương Bá Ngộ để huynh trưởng có thời gian ở chung với nàng kia. Không nghĩ tới, Ngô Ưu sẽ đột nhiên xuất hiện rồi đâm nàng một kiếm, lại không nghĩ rằng có thể nghe được nàng nói lời yêu khiến người cảm thấy thẹn như vậy. Triệu Thanh Tử khiếp sợ, thậm chí quên mất cơn đau trên vai, trong đầu điên cuồng suy tư rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai lầm. Không nên a! Toàn kinh thành đều biết người Ngô Ưu nàng thích chính là Trương Bá Ngộ, như thế nào sẽ? Nhìn nam chủ và vai ác đều bị lời nói hùng hồn của mình làm cho ngây ngốc, Ngô Ưu phi thường xấu hổ, giờ phút này nàng rất muốn sờ sờ cái mũi, nhưng hiện tại nàng còn cần phải duy trì vẻ mặt cực kỳ bi thương. Trong nguyên tác, Ngô Ưu trả lời là nàng yêu nam chủ, nàng ghen ghét, nên cuối cùng bị Triệu Thanh Tử thầm đâm thành cái sàng. Ngô Ưu suy nghĩ, nếu chính mình đã biết cốt truyện, thì liệu có thể thay đổi nó hay không. Vì thế, linh cơ vừa động, nàng đem lời thoại của nguyên chủ đổi chủ ngữ. Lại nhìn đến Triệu Thanh Tử một thân áo trắng, đôi mắt hơi hơi trợn to, bên trong vô cùng mê mang. Áo trắng trên vai nàng đã bị nhuộm thành màu đỏ, như là một chiếc lá phong đỏ lửa rơi xuống. Ngô Ưu cảm thấy có chút chói mắt, nam chủ đây bị choáng váng đấu óc hay sao? Còn đứng ngây ngẩn ở kia! Lại không gọi đại phu thì thật sự không tốt! Nghĩ đến đây, Ngô Ưu tiến lên hai bước rồi đẩy ra nam chủ, bế Triệu Thanh Tử ra khỏi xe lăn. Trên người nữ tử có hương thơm nhàn nhạt, thể trọng nhẹ đến dọa người, nguyên chủ Ngô Ưu hàng năm tập võ, bởi vậy dễ như trở bàn tay bế người lên rồi chạy tới đại phu trong trang viên. Ngô Ưu chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền bỏ lại Trương Bá Ngộ đang truy đuổi ở đằng sau. Nàng dựa vào ký ức của nguyên chủ, rẽ trái rẽ phải rốt cuộc tới nơi cần đến. Nữ tử trong lòng ngực vẫn luôn an tĩnh không có giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình. Ngô Ưu một cước đá văng cánh cửa, đặt nữ tử ngoan ngoãn ở trong lòng ngực nàng lên giường, sau đó gọi đại phu tới xem thương thế. Ngô Ưu ngồi ở bên cạnh nhìn đại phu kiểm tra vết thương của Triệu Thanh Tử, trong lúc lơ đãng lại đối diện với ánh mắt thẳng tắp của Triệu Thanh Tử. Bị nhìn chằm chằm khiến lòng nàng hoảng hốt, có chút xấu hổ quay đầu đi. Đại phu nói không có gì nghiêm trọng, miệng vết thương không sao, cũng không phải bộ vị trí mạng chết người, tĩnh tâm điều dưỡng là được. Ngô Ưu nghe được lời này thì thở dài nhẹ nhõm. Từ từ! Có phải nàng vừa mới cứu người muốn đâm nàng thành cái sàng hay không...! Nghĩ đến đây, Ngô Ưu không khỏi tự tay tát mình một cái, nàng tát rất vang, trên mặt đều có dấu đỏ. Trước tình huống bất thình lình như vậy, đại phu hoảng sợ, biết được vị này chính là tiểu thư nổi danh điêu ngoa trong kinh thành, hắn thật cẩn thận hỏi: "Ngô tiểu thư, ngài đây là?" Ngô Ưu có chút thê lương mà cười: "Ha hả...!Không có việc gì, ta đập con muỗi." Nghĩ tới chính mình tiếp tục lưu lại nơi này, Trương Bá Ngộ bọn họ liền phải tới, vì thế nàng hạ quyết tâm cáo từ. Đi đến cạnh cửa, Ngô Ưu nhẹ dạ có chút không yên lòng, nàng quay đầu lại nhìn người ở trên giường, thấy nàng ấy vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình. Thiếu nữ mặc áo trắng nhỏ xinh lại nhu mỹ, lông mi nhỏ dài, làn da non mịn, lúc này trong ánh mắt nàng tựa như hiện lên tia sáng, giống như yêu tinh lạc vào phàm trần, khiến lòng người thương yêu. Ngô Ưu xem đến ngẩn người, thầm nghĩ vai ác vậy mà lại mỹ lệ giống như trong sách miêu tả. Ngô Ưu là độc giả trung thành của quyển sách này, ngày thường đã xem qua rất nhiều tranh đồng nhân, nhưng giờ phút này Ngô Ưu cảm thấy những bức vẽ đó đều không đẹp bằng người này. Nhưng dù có đẹp thì cũng có độc, Ngô Ưu cấu mình một cái để bản thân hoàn hồn. Nàng xoay người rồi chắp tay, vẻ mặt rất đau khổ: "Thanh Tử tiểu thư, lần này là ta có lỗi, hôm nay vô ý khiến tiểu thư bị thương, còn nói xằng nói bậy, ngày khác chắc chắn sẽ tới cửa nhận lỗi, cho tiểu thư một lời giải thích." Sau khi suy diễn ra hình tượng dùng tình sâu vô cùng lại không thể không ẩn nhẫn một cách nhuần nhuyễn, Ngô Ưu lập tức xoay người bỏ chạy. Nguyên chủ nghe được tin tức cho nên mới cưỡi ngựa đến đây, Ngô Ưu tìm được con ngựa kia rồi quay về tướng quân phủ, vừa vào cửa liền nhốt mình trong phòng, cũng khóa chặt hết tất cả cửa sổ mới hơi hơi cảm thấy an toàn. Ngồi ở trên giường, Ngô Ưu hai tay ôm đầu gối, đôi mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút thất thần. Ngoại trừ một chút choáng váng khi mới vừa xuyên qua, hiện tại Ngô Ưu đã hoàn toàn kế thừa ký ức và võ công của nguyên chủ. Ngô Ưu là nữ nhi duy nhất của đại tướng Ngô Chiêm, mẫu thân của nàng mất sớm, phụ thân bận rộn công việc ở biên quan nên không có thời gian quản giáo nữ nhi của mình. Hơn nữa, mấy bằng hữu của nguyên chủ đều là nhị thế tổ [1], vì vậy mới hình thành nên tính cách hung ác khiến người chán ghét này của nguyên chủ. [1] Nhị thế tổ (二世祖): Những người giàu có, chỉ biết ăn chơi. Nàng đỡ trán, hồi tưởng lại nguyên chủ này cũng không sống quá vui vẻ gì. Không biết bản thân có đi đến kết cục như nguyên chủ hay không, nhưng mà đã như vậy thì chỉ có thể đi một bước lại tính một bước. Xuống giường rồi cầm lấy gương đồng, Ngô Ưu không khỏi rít lên một tiếng. Người trong gương mi như núi xa, mắt tựa thu thủy, môi đỏ tươi, khóe mắt có nốt ruồi son, quả thực là mị sắc vô biên. Cái này...!Ai có thể nghĩ, khuôn mặt thoạt nhìn thích hợp đi khiêu vũ như vậy, lại có thể nhấc tảng đá nặng 500 cân một lần đây...! Lắc lắc đầu, nàng không khỏi nghĩ đến dung nhan tuyệt sắc của vai ác, hôm nay nhìn thấy nam chủ Trương Bá Ngộ cũng phi thường dễ nhìn. Ngô Ưu cầm lấy gương đồng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, càng ngắm càng cảm thấy cực kỳ sung sướng, tâm tình cũng vì vậy mà trở nên nhẹ nhàng. Bên này có người tự mình thưởng thức quên mình, nhưng mà ở một bên khác, có người lại đang suy nghĩ hỗn loạn. Sau khi Triệu Thanh Tử về đến nhà, nỗi lòng vẫn luôn không yên. Lúc trước, khi huynh trưởng nói chuyện, nàng đều sẽ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, nhưng lần này lại khác. Nàng nằm ở trên giường, hơi có chút thất thần. Triệu Thanh Thư nhìn nàng lơ đãng thì hơi có chút lo lắng, lại nghĩ đến những gì đã xảy ra mà lúc nãy Trương Bá Ngộ nói với mình. Hắn khẽ nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng dò xét cái trán của muội muội, cũng không có dấu hiệu phát sốt. Hành động của Triệu Thanh Thư đánh gãy suy nghĩ của Triệu Thanh Tử, nàng không còn thất thần, dời ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng ở mép giường. Thấy muội muội nhìn mình, Triệu Thanh Thư thở dài, trên mặt hắn lộ ra vẻ tự trách: "Là ca ca không tốt, không có bảo vệ được ngươi. Ngươi yên tâm, việc này ta chắc chắn phải khiến Ngô Ưu kia cho ngươi một lời giải thích, không những đâm ngươi, thế nhưng còn dám! Còn dám..." Triệu Thanh Thư không nói được nữa, hai chân muội muội nhà mình tàn tật, thân mình suy yếu, nếu là phu quân tương lai vô pháp thật lòng đối đãi nàng, cả đời này của nàng nhất định sẽ càng đau khổ hơn. Triệu Thanh Thư nghĩ, nếu muội muội cuối cùng không thể thành gia, vậy thì mình sẽ dưỡng nàng cả đời. Ai ngờ, lại có người đánh chủ ý tới trên người muội muội mình, vẫn là một nữ nhi gia! Không những là nữ nhi gia, mà vẫn là người không đàng hoàng! Hắn đều có thể nhẫn nhịn những chuyện này, nhưng Triệu Thanh Thư nhìn tâm tình muội muội nhà mình bất thường, giống như có chút ý tứ với Ngô Ưu kia. Triệu Thanh Tử không biết tâm lý huynh trưởng nhà mình lại diễn biến phức tạp như vậy, nàng nhẹ nhàng nắm tay huynh trưởng, lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười lương thiện lại vô cùng am hiểu lòng người. "Huynh trưởng đừng giận, Ngô Ưu tiểu thư cũng không cố ý." Triệu Thanh Thư nghe được lời này, chuông cảnh báo trong đầu xao vang. Trong lòng tràn ngập cảm giác cải thìa nhà mình liền phải bị heo ủi mất. "Thanh Tử, ngươi thấy hỗn...!Ngô Ưu tiểu thư như thế nào?" Nhìn vẻ mặt huynh trưởng rất thận trọng, Triệu Thanh Tử lập tức hiểu được hắn muốn biết điều gì. "Huynh trưởng, ta không có bất kỳ tình cảm nào khác với Ngô Ưu tiểu thư, chỉ là cảm thấy nàng rất thú vị mà thôi. Ngươi biết, ta đối với bất cứ người nào cũng đều như vậy." Nhớ tới tính tình muội muội nhà mình quá mức ôn nhu, Triệu Thanh Thư thở dài, đồng thời trong lòng lại buông xuống một tảng đá lớn. Hai huynh muội hàn huyên trong chốc lát, Triệu Thanh Thư phân phó nha hoàn chiếu cố hảo Triệu Thanh Tử, sau đó đứng dậy rời đi. Nhìn theo Triệu Thanh Thư ngày càng đi xa, cho đến khi biến mất không thấy. Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Thanh Tử dập tắt, nàng phân phó nha hoàn nâng mình khỏi giường, sau đó ngồi trên xe lăn đi đến bên cửa sổ. Lúc này là cuối mùa thu, cơn mưa hôm qua đã khiến cho toàn bộ hoa quế trong đình viện rụng hết cả, gió thổi những sợi tóc lòa xòa trên trán của thiếu nữa bên cửa sổ, cũng đưa tới một chút hương thơm ngào ngạt. Triệu Thanh Tử nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, muốn cho những làn gió thu mát mẻ cuốn đi nội tâm xao động bất an của mình. Nhưng vừa nhắm mắt lại, giọng nói bi thống của người nọ hôm nay bắt đầu quanh quẩn ở bên tai, quấy nhiễu khiến cho mình không thể yên lòng. Trong mắt nàng có chút ảo não, cảm thấy chính mình như vậy thật sự là dễ lừa gạt quá mức, chỉ là một chút hoa ngôn xảo ngữ mà đã rơi vào lưới của thợ săn. Hương hoa quế quấn quanh chóp mũi, ngào ngạt đến tận đáy lòng người, khiến nhân tâm cũng trở nên ngọt ngào. Nàng không khỏi nhẹ cong khóe miệng, nghĩ đến dáng vẻ người nọ nùng liệt như vậy, thật sự khiến cho người không quên. Lại nghĩ tới khi mình trị thương, người nọ tự tát bản thân một cái, hẳn vì là tự trách, bởi vì nàng ngộ thương chính mình. Triệu Thanh Tử nhìn thấy rất rõ ràng, lúc ấy kiếm của nàng đâm về phía Trương Bá Ngộ, chỉ là trên mặt đất trơn trượt, thân thể không ổn định cho nên mới đâm kiếm đến mình đang đứng ở bên cạnh. Sau khi đâm mình bị thương, sắc mặt của người nọ thế nhưng còn kém hơn cả mình, thân thể còn nhẹ nhàng run rẩy, nhất định là không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này, sau đó cảm thấy áy náy. Khi nàng rời đi, còn quật cường tỏ vẻ chính mình vọng ngôn nhưng trên mặt không thế giấu được sự bi thương, thật đáng yêu. Khóe miệng ngày càng cong lên, ngăn cũng ngăn không được, nha hoàn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình như thiếu nữ hoài xuân, suýt chút nữa thì kinh sợ đến rớt cằm. Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây!! Thoát khỏi những dòng suy nghĩ ngọt ngào vô cùng, trong mắt Triệu Thanh Tử lóe lên tia thống khổ, nàng liều chết túm lấy vải vóc y phục trên đùi của mình. Như vậy, nàng rốt cuộc thích gì ở ta đây...! Ngô Ưu còn đang soi gương tự mình tán thưởng bản thân, hoàn toàn không nghĩ tới đại vai ác đã xuất sắc tự mình công lược xong.. Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức của tác giả Thủy Nguyệt Thanh Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tranh Thiên Hạ (Thả Thí Thiên Hạ) - Khuynh Linh Nguyệt
Khi các quốc gia tranh đấu thì cũng là lúc nghiệp đế vương lay chuyển. Lúc này trên đỉnh núi xuất hiện một thiếu nữ đẹp như tiên thiên, mang theo hành động và lời nói không hề kỵ úy khiến toàn võ lâm thiên hạ phải kính ngưỡng. Cùng với đó là sự xuất hiện của chàng trai mang y phục đen tuyền, tác phong ung dung nhận được sự ngưỡng mộ của toàn thiên hạ. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trần Bạch Tố - facebook.com/hoinhieuchu  Mới đọc xong bộ này trong 2 ngày và đọc lại một số đoạn để ngẫm thật kĩ. Truyện sâu, hay, cực kì lôi cuốn và hấp dẫn, đọc mà không dứt ra được. Thật lâu mới tìm được một bộ vừa lòng vừa ý thế này. Mình đánh giá bộ này ngang ngửa với bộ Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 ( Sở Kiều truyện ), chấm 4.25/5.  Văn phong truyện mượt mà, tả cảnh hay tâm cảnh cũng đều xuất thần. Trong truyện có một số đoạn trích thơ và cũng có một số bài tác giả sáng tác ( mình nghĩ thế vì không đề tựa gì và nếu thế thì quá tuyệt ), thơ đều thâm thúy, đúng hoàn cảnh, cộng điểm ! CHÚ Ý : MÌNH SẼ THÔNG QUA ĐÁNH GIÁ NHÂN VẬT SPOIL MỘT SỐ CHI TIẾT !!!  1.(Bạch) Phong Tịch/Tích Vân công chúa : “ Tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế. Ngôn hành vô kỵ, cuồng phóng như phong.” Chị là một trong Bạch Phong Hắc Tức – ‘cặp đôi’ có thể nói là giang hồ ít ai địch được. Chị thanh tú, phóng khoáng, khí chất hơn người, thích gì làm nấy, luôn đem đến một làn gió tươi mát đến thế gian. Nhưng khi trở thành Tích Vân, thành Vương của một nước, chị có sự uy nghiêm, hùng dũng và quyết đoán của một bậc đế vương. Có nhiều người nói chị không bằng các anh nam trong truyện nhưng theo mình thấy chị bằng, có khi còn hơn. Nếu để ví với một vài nhân vật khác, mình thấy chị hơi giống Sở Kiều (Sở Kiều Truyện), đều thiện lương và tài trí. Nhưng chị có tố chất của một hoàng đế, không thế sao trên dưới Bạch Phong quốc đều kính sợ Tích Vân, sao Phong Vân kỵ mười vạn người trên dưới một lòng trung chủ ? Nhưng chị cũng có một khuyết điểm quá lớn, lớn là lòng ôm thiên hạ, nhỏ là tình yêu với nam chính.  2.( Hắc ) Phong Tức/ Lan Tức công tử : “ Hắc thường mặc nguyệt, tuấn nhã tuyệt luân. Ung dung thanh quý, vương hầu vô song.” : trong tứ đại công tử anh một thân ngồi hai vị, là Lan ẩn mà cũng là Tức nhã. Một trong hai vương tinh chuyển thế, đồ đệ Thiên lão, dung nhan thì khỏi bàn đi, anh tài trí, âm hiểm, mưu kế thâm sâu, luôn khát khao ngồi lên vị trí hoàng đế nhưng trong khắc cuối cùng, anh đã lý trí đưa ra một quyết định đúng đắn. Mình không thích anh nam chính lắm nên không có gì để nói nhiều.  Nói một chút về tình cảm của hai người này. Bạch Phong Hắc Tức, hắc bạch phân minh, cùng đeo trên trán một cặp Bích Nguyệt ( Mình vẫn thắc mắc là tại sao tác giả không nêu rõ một chút về hoàn cảnh của đôi trang sức này ), 10 năm thành huyền thoại trên giang hồ, lần nào gặp nhau đều long tranh hổ đấu không thôi. Anh chị thầm yêu nhau có thể nói từ lâu, trong lòng biết nhưng một người vì đế nghiệp cất giấu, một người vì không thừa nhận chôn sâu. Chàng, dày công cầu hôn Hoa quốc công chúa mà một khắc thần mê trí loạn ‘không phải nàng’ liền bỏ đi, đại hôn hai nước, gấm lan ngập trời, một chậu ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trồng tám năm có đủ thấy tình yêu không ? Một tiếng gào thấu trời xanh “ Tích Vân” phá bỏ vẻ trời sập không đổi sắc, hi sinh cả dung mạo, cả thọ mệnh có đủ không ? Nàng, đơn giản, không rời bỏ chàng dù chàng có âm hiểm, có tính kế đến cả khi hai ái tướng cùng một vạn hai ngàn Phong Vân kỵ hồn vong nơi Lạc Anh sơn, nói vì đại cục nhưng dám nói không vì chàng ? Tình của hai anh chị kết thúc tươi đẹp, vứt bỏ đế vị, trở lại thành huyền thoại ‘Bạch Phong Hắc Tức’ : “ Thả thí thiên hạ như cỏ rác, dắt tay thiên nhai cười tiên gia.”  3.Ngọc Vô Duyên : “ Phong vũ thiên sơn Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên.” Đây là một trong những anh mà nữ chính động tâm ( có 3 anh tất cả ). Anh xuất hiện ở đâu thì ở đó tựa như Bồ Tát giáng thế. Anh từ bi, hòa nhã, lòng ôm thiên hạ. Anh là Thiên Nhân Ngọc gia, là ‘vương sư’ của hoàng đế, của thiên hạ. Là người tài mạo bậc nhất trong truyện, cũng từ ái nhất, không hổ danh ‘Thiên hạ đệ nhất công tử’. Nhưng tiếc ra đi ở tuổi còn xanh quá :(  Anh và Phong Tịch có thể nói là vừa gặp đã thân, đêm đó trên đỉnh Thiên Chi, một ‘Cao Sơn’ đã đánh đàn cho ‘Lưu Thủy’ nghe, và cũng chỉ có ‘Lưu Thủy’ mới nghe được cầm tâm của ‘Cao Sơn’. Tri âm tri giao như vậy nhưng hai người ‘có duyên không phận’, để lại một mảnh duyên khiến họ tiếc nuối nhường nào : “ Người nhà họ Ngọc cả đời chẳng có yêu có hận ! Người nhà họ Ngọc cả đời chỉ có máu mà không có nước mắt… Nhưng…thứ đang rơi xuống đây là gì ? Đây là tình yêu mỏng manh mà đáng thương của y…”. Từng ánh mắt, từng cái mỉm cười, từng câu nói đều có thể cảm nhận cái tình sâu lắng của họ. Mình thích Vô Duyên và Phong Tịch thành đôi còn hơn cả đôi chính. Đơn giản vì họ hiểu nhau, họ cùng để thiên hạ vào lòng như nhau, gọi là ‘đồng tâm tương liên’ nhỉ :> Giá như anh phò tá chị thay vì Hoàng Triều thì lịch sử sẽ rẽ ra một hướng mới. Điểm qua một số nam phụ khác như Hoàng Triều – ‘ Tam Vương Sơ Hội’ với Phong Tịch, Phong Tức tuy nhiên mình thấy tình cảm anh này với chị nữ chính có phần quá gượng ép, nó giống như một sự ngưỡng mộ, một tình bạn thắm thiết hơn là một tình yêu. Từ Tuyết Không cũng nhất kiến chung tình, vì nàng mà thay đổi, vì nàng mà si mê. Tu Cửu Dung một lòng trung trinh, ái mộ, có thể xả thân dùng cạn máu bảo hộ cho nữ chính. Hay Yến Doanh Châu (anh làm chị nữ chính rung động) mới gặp 2 ngày đã nhất kiến chung tình, dùng mạng mình bảo vệ mạng nữ chính, cả 2 lần đều gián tiếp và trực tiếp chết vì nữ chính.  Cô gái thứ hai mình lưu tâm trong truyện mình muốn nhắc đến trong bài này là Phượng Tê Ngô. Thân là con gái của Phượng gia cao quý, có số mệnh Hoàng Hậu vậy mà gia tộc suy tàn, nàng gửi gắm chốn hồng trần Lạc Nhật Lâu. Rồi từ đó gặp Phong Tức, ‘uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời’. Nàng quyết theo chàng, dù biết phía trước chông gai. Nàng quyết theo chàng, dù biết lòng chàng có người khác. Mình khâm phục người con gái này bởi nàng có thể vì người mình yêu mà chúc phúc. Nếu đêm ấy một khúc ‘Thanh Bình điều’ của Phong Tịch không vang lên, có lẽ trong lúc xúc động, Phong Tức sẽ vì món quà của nàng mà đưa nàng lên làm Hoàng hậu. Nàng đến quá muộn, không đọ lại được mười năm của Bạch Phong Hắc Tức. Chỉ có thể thở dài một tiếng, dốc hết tâm can mà nguyện tấu khúc nhạc chúc phúc hai người !  Còn khá nhiều nhân vật khác được khắc họa tinh tế như Cửu Vi, như Xuyên Vũ, Hoa Thuần Nhiên,…nhưng mình chỉ nói đến đây thôi. Bạn hãy đọc nhé. Truyện khắc họa rõ về sự trung thành giữa quân thần ( như Phong Vân kỵ đối với Tích Vân, Mặc Vũ kỵ với Lan Tức, Tranh Thiên kỵ với Hoàng Triều ). Còn có tình huynh đệ như thủ túc giữa các vị đại tướng với các quân vương,… Hay tình thương đối với bách tính thiên hạ của Phong Tịch, Ngọc Vô Duyên. Cá nhân mình thấy Sở Kiều truyện xử lý tốt hơn khi thể hiện những tình cảm sâu sắc này. Nhưng truyện hay vẫn hoàn hay, lôi cuốn hoàn lôi cuốn. Giang hồ tiêu sái. Chiến trường hung hiểm. Đều được tô điểm rất tinh tế. Ngoại cảnh hùng vĩ rộng lớn. Tâm cảnh nao động lòng người. Là một truyện rất đáng đọc.  ( Ngoại truyện có 2 phần. Phần 2 khá bi, nhắc tới một số nhân vật biến mất ở cuối truyện. Trên mạng chỉ có bản convert thôi nhé ! ) Mời các bạn đón đọc Tranh Thiên Hạ (Thả Thí Thiên Hạ) của tác giả Khuynh Linh Nguyệt.
Thương Ly - Tuyết Linh Chi
Yêu thương của nàng…y luôn bỏ lỡ… Nganh ngạch của y…làm nàng chùn bước… Một câu chuyện phủ đầy bức màn duyên phận nặng nề.. Câu chuyện ấy có tên Thương Ly… Thương ly như nước chảy, dội vào lòng người những âm thanh trong vắt mà bi thương..về một cuộc đời hay nhiều cuộc đời…về một con người hay nhiều con người như thế…về một tình yêu hay không chỉ một tình yêu… Từ đầu đến cuối cuộc hành trình, Tuyết Linh Chi luôn để cho người đọc cảm nhận rõ ý nghĩa của hai chữ thương ly, luôn để cho dòng nước bi thương chảy xuống đọng sâu vào hồn người.. Chỉ đơn giản bằng hai chữ ấy, chỉ là kể một câu chuyện dài nhưng như đã trải qua rấy nhiều năm tháng, rất nhiều kiếp người, kiếp đời trong câu chuyện ấy.. Thủ đoạn, mưu mô, nhẫn nhịn, bức ép, ghen tuông, đau đớn, bi phẫn, buồn bực, đau thương…kể từ lúc Nguyệt lão đùa chơi, cuộc đời của họ, của Mỹ Ly, của Tĩnh Hiên, của Vĩnh Hách, của Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên, đã luôn bị những xúc cảm đỏ bủa vây, đã thành một vòng luẩn quẩn, thoát không được chỉ có thể để nó tơ hồng oan trái của Nguyệt lão cứ thế bủa vây, mặc kệ đau đớn, mặc kệ bi thương, cuộc sống vẫn cứ trải qua trên từng trang giấy…. Phải rồi… Còn gì đau đớn hơn với một Mỹ Ly, trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời đã yêu một người sâu sắc nhưng không được đáp lại, và rồi vì tình yêu bướng bỉnh đó mà phải trả giá ba năm. Ba năm chờ đợi, ba năm đau đớn, ba năm bất hạnh, ba năm chỉ biết mơ những giấc mơ mộng tưởng, ba năm đủ để biết một cách cách vui tươi yêu đời thành một người con gái trầm lặng, tự ti. Dũng cảm để yêu thương, dũng cảm để đối mặt, dũng cảm để kiên cường đã không còn nữa…trả giá cho một tình yêu, như vậy có phải quá bi thương rồi? Còn gì vô lý hơn một Tĩnh Hiên, bỏ lỡ mất tình yêu của người con gái vui tươi, ba năm sau gặp lại, lại yêu một người con gái bất hạnh, chỉ muốn một cuộc đời lặng lẽ, để rồi tìm mọi cách chiếm được nàng, tìm mọi cách ở bên nàng, bất chấp nhân lý, bất chấp trái tim người con gái đã bị sẹo bao lần vẫn chưa bao giờ lành hẳn, bất chấp có làm nàng đau lần nữa, bất chấp kéo nàng vào chốn thị phí… Còn gì oan ức hơn cho một Vĩnh Hách, một chàng trai hiền lành, tốt bụng, đã bỏ qua một lời đàm tiếu để yêu thương một cách cách từng hại chết người, nhưng rồi không thể vượt nổi cường quyền của một Khách vương gia được hoàng thượng ân sủng, chỉ có thể giữ lại trong tim hình bóng của người con gái nhỏ bé, cam chịu chàng yêu thương? Và còn một Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên hết lòng, nhẫn nhịn để yêu thương, ghen tuông trong thầm lặng..Nàng ta có bất hạnh như một nhân vật phụ làm nền cho tình yêu của đôi nam nữ chính, cũng có ích kỷ để xen chân làm kẻ thứ ba, cũng có ngang bướng để nhất định chung một chồng… Vậy rồi sao? Những cuộc đời bị Nguyệt lão trêu ngươi ấy, đến cuối cùng kẻ còn chẳng có, người mất thì nhiều, đến cuối cùng là một bầu ngưng đọng thương ly. Tương tư sầu thảm, gặp người làm chi để rồi lại chia ly? Bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn như sao mọc rồi lăn, con người sống rồi chết.. Quá bi thương nên không muốn nhắc đến, chỉ là có những thứ đã để lại không thể xóa nhòa. Không thể quên được khi bánh xe số phận vẫn cứ quay, nghiến nát những đạo lý thường tình của cuộc sống.. Bất hạnh với Mỹ Ly như con sông chảy không bao giờ cạn, như ngọn thác cao không bao giờ vơi. Chùn bước trước khí bức người của Tĩnh Hiên, đồng ý gả vào Khánh vương phủ, trong đêm đầu động phòng hoa chúc, tấm vải trắng lại không bẩn bụi trần như thách thức nàng, như trêu ngươi nàng, như nói với nàng rằng, dù nàng có chạy đi đâu, đau đớn sẽ tìm ra nàng, bi thương sẽ ùa đến nàng, mãi mãi như vậy… Nàng đành cam chịu.. Cam chịu để chồng mình nghi ngờ mình là hỗn thê Cam chịu yên lặng khi chồng mình nghĩ đứa con đang mang là của Vĩnh Hách Cam chịu tháng ngày trôi đi nợ thêm chồng chất nợ, đau thêm chồng chất đau, Vĩnh Hách chết trên sa trường dường như là nàng đã đẩy y vào cõi chết đó, Tĩnh Hiên nói rằng sẽ vì Vĩnh Hách mà nuôi nấng đứa trẻ trong bụng nàng.. Bi thương thay người thiếu phụ không còn đủ kiên cường để giải thích, cứ để hiểu lầm nuôi lớn tháng năm. Nhưng nàng đau đớn cũng không sao, đứa trẻ vô tội ấy sao còn phải đau đớn cũng nàng? Không phải con chính thất, không được cha mình công nhận là con trai, một đứa trẻ ngây thơ đã hứng chịu quá nhiều buồn thương để trưởng thành, đến nỗi chỉ có mong một món quà nó không bao giờ mua được…a mã của nó…a mã của Doãn Khác.. Nàng không thể đứng nhìn, cũng không thể để con trai đau lòng thêm nữa, đánh đổi một tính mạng, đánh đổi một cuộc đời vì một ánh sáng duy nhất trong đời nàng có gì là không đáng…Nàng tình nguyện…cam chịu chết đi… Ly biệt nhân gian, có gì đáng sợ? Cái đáng sợ nhiều hơn..sống ở đời mà không được yêu thương… Một liều thuốc độc đưa người vào vĩnh hằng sâu thẳm.. Họa với dòng nước thương ly chảy ra đại dương xanh.. Để rồi như thế vẫn chưa đủ, để rồi hai người đã đi khỏi vòng luẩn quẩn ấy vẫn chưa xong, những con người bị số phận trêu ngươi lần lượt bước ra và chôn vùi mình vào đất.. Chỉ là đến cuối cùng vẫn còn vương lại những ưu tư. Vẫn còn nhớ rõ nụ cười của nàng khi Tố Doanh hỏi nàng có yêu Tĩnh Hiên? Nàng chỉ trả lời bằng một nụ cười thật nhẹ…. Có lẽ là yêu.. Có lẽ vẫn yêu.. Như việc đôi khi ta luôn tìm kiếm những thứ có thể thay thế thứ đã mất đi, nhưng tìm hoài, tìm hoài vẫn không thấy, bởi một lẽ khoảng trống ấy vẫn luôn được lấp đầy, chỉ là ta tạm thời quên đi mà thôi. Như những hòn sỏi đến cuối cùng mới được đào lên và được mang theo chiến trường cho đến khi đổ máu.. Như ba năm trước nàng đã mong khi ở trong cung cấm ấy: “Tĩnh Hiên đưa đi Mỹ Ly” Như nhiều năm sau y đã ước khi sót lại hơi thở cuối cùng nơi sa trận: “ Mỹ Ly đưa đi Tĩnh Hiên” Đến cuối cùng không còn biết ai đã đúng ai đã sai, không cần biết ai nên hay không nên nữa…ánh sáng đã mở ra nơi chân trời….có lẽ ở nơi nào đó, cuộc sống của họ mởi bắt đầu ươm mầm nảy nở, mặc kệ gió vẫn hát, đất trời vẫn ca những lời ngày xưa đã từng có ai cất thành lời… Gặp đúng người đúng thời điểm, là HẠNH PHÚC Gặp đúng người sai thời điểm, là BI THƯƠNG Gặp sai người đúng thời điểm, là BẤT LỰC Gặp sai người sai thời điểm, là THÊ LƯƠNG. Chỉ cầu cho họ có đủ dũng cảm để tìm nhau, gặp nhau và lại yêu thương nhau trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời nơi ấy…   Người viết: Danchan *** Lời tác giả: Thương Ly được cấu tứ vào năm 2008, từ một cảm xúc ngẫu nhiên của tôi. Cảm xúc đó là thế này… Bấy giờ tôi đang viết Mùa đông sang năm còn tuyết, một áng văn chương ngọt lịm đường, nam nữ chính âu yếm quyến luyến nhau vô cùng, tự dưng tôi cảm thấy ức chế, muốn đổi vị nhuốm chút bi tình, thế là… Thương Ly, trong hình dung nguyên sơ của tôi, là một câu chuyện khởi đầu lạnh lùng thê thảm, rồi dần dần trở nên ấm áp, để mọi người được nếm trải khổ tận cam lai, được chúng kiến một kết thúc viên mãn. Nhưng viết mãi, viết mãi, tôi chợt phát hiện ra rằng, nguyện vọng tốt đẹp của tôi không ích lợi gì cho diễn biến tình yêu của Mỹ Ly và Tĩnh Hiên cả, nên tôi đành để tùy hai người họ vậy. Để chuẩn bị cho lần xuất bản này tại Việt Nam, tôi đã tiến hành chỉnh sửa thật kỹ càng tỉ mỉ, hy vọng có thế nắn nót ra một kết thúc êm đềm hơn, để tình yêu của hai người gặp chuyển biến kỳ diệu, chẳng hạn trước khi Mỹ Ly tự vẫn, Tĩnh Hiên kịp quay về… Như thế, đọc đến cuối truyện, tâm hồn mọi người sẽ thư thái hơn đôi chút. Nhưng suy nghĩ rất lâu tôi mới nhận ra, kỳ thực tình yêu của Mỹ Ly và Tĩnh Hiên không ngang trái ở kết cục mà ngang trái ở quá trình. Cho dù Tĩnh Hiên kịp về ngăn nàng quyết tuyệt thì cũng có thể thay đổi được gì đây? Quá khứ sẽ lặp lại mà thôi! Tuy rất áy náy, nhưng sinh ly đầy tiếc nuối, tử biệt đầy tang thương mới là Thương Ly nguyên chất. Mong rằng bạn đọc Việt Nam sẽ mở lòng đồng cảm, đón nhận câu chuyện éo le, đón nhận đôi người chua xót này… TUYẾT LINH CHI Trường Xuân, 7-2012 *** Năm Khang Hy thứ ba mươi hai, cuộc chiến lần hai giữa Thanh triều và Chuẩn Cát Nhĩ bắt đầu. Đám người đưa tiễn vẫn cất tiếng hoan hô liên hồi chờ mong tin thắng trận, Tĩnh Hiên dắt ngựa chầm chậm đi trên con đường lát đá xanh, không hề nghe thấy tiếng hò la vang dội bên tai. Lần xuất chinh trước, y giận vẻ lãnh đạm của nàng, cưỡi trên lưng ngựa cao nhất chỉ để nàng dễ dàng nhìn thấy. Y đợi nàng nói lời chúc bình mình đắc thắng trở về, đợi nàng nói nhớ y, chờ y. Cơn tức giận khi đó, thì ra chỉ là nỗi bịn rịn không nỡ rời xa mà thôi. Giờ đây y bị vây giữa đám đông chen chúc, nàng đã không sao tìm thấy được rồi. Không sao đâu, Mỹ Ly, ta có thể đi tìm nàng mà. Y tủm tỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Khác đang đứng bên thái hoàng thái hậu. Cậu liền rảo bước tiến lại chỗ y. Y vỗ vỗ vai Doãn Khác, ngạc nhiên phát hiện con trai của y và Mỹ Ly đã cao đến mức này rồi. Mấy năm nay, y cũng không xứng là một người cha. Doãn Khác mấp máy môi, ba năm nay, hai cha con ai cũng ôm nỗi đau riêng mình, sống trong cùng một phủ đệ nhưng rất hiếm khi gặp mặt. Trước cử chỉ thân mật của cha, cậu cảm thấy bất ngờ mà xa lạ. “Chúc a mã… chiến thắng trở về.” Dù gì cha cũng đi viễn chinh ngàn dặm, cậu chân thành chúc phúc cho cha. “Con đừng phụ lòng ngạch nương.” Nhắc đến ngạch nương, Doãn Khác cụp mắt, hàng mi dài cong vút chấp chới, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Tĩnh Hiên nhìn con trai, đứa bé này đang hận y sao? Đúng vậy, đúng là nó nên hận y. Doãn Khác chín tuổi đã là một đứa bé hết sức tuấn tú, ngũ quan thanh tú ôn hòa, rất giống ngạch nương. Cũng bởi vì quá giống, bình thường Tĩnh Hiên không muốn nhìn lâu, giờ đến lúc chia tay. Y mới có đủ dũng khí quyến luyến ngắm nghía con. Đại quân hùng dũng đi dọc theo sườn núi bên ngoài thành Thừa Đức, Tĩnh Hiên giảm tốc độ, ngẩng nhìn về phía hầm mộ của Thừa Nghị. Tuy hắn tôn quý chẳng kém thân vương, lại gắn bó với hoàng thượng như huynh đệ, nhưng lúc còn sống công tội khó đong đếm, vẫn còn chút khúc mắc với hoàng gia, do vậy, dẫu cho phép Tĩnh Hiên đào núi làm lăng theo nghi thức thân vương, nhưng Khang Hy không cho lập bia xây mộ. Tĩnh Hiên gò ngựa dừng lại, chắp tay hướng về phía lăng Thừa Nghị nơi sườn núi. Y từng oán trách Thừa Nghị hành động quá cảm tính, không để ý tới toàn cục, không ngờ cuối cùng y cũng đi theo vết xe đổ cửa hắn, y mỉm cười cay đắng. Anh em bọn họ trước giờ rất hợp ý nhau, tính tình cũng y hệt. Chuẩn Cát Nhĩ chuẩn bị cho cuộc chiến lần này đã lâu. Lần thảm bại trước kích thích cừu hận sâu sắc nơi tướng sĩ, tinh thần chiến đâu dâng cao, khiến quân Đại Thanh cầm cự rất vất vả, chiến sự vô cùng hung hiểm, kéo dài từ mùa hè đến tận mùa đông. Hôm nay tuyết xuống mịt mờ, cánh phải của quân Mông Cổ đột nhiên tấn công. Thực là chuyện bất ngờ, Đại Thanh không lường được người Mông Cổ lại tấn công giữa lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, cánh phải do Tĩnh Hiên làm thống soái bị tập kích, nhờ sự chỉ huy trầm ổn mà sắc bén của y, binh sĩ ráo riết ứng chiến, bảo đảm đủ thời gian để quân chủ lực đến cứu viện. Vào mùa đông, Chuẩn Cát Nhĩ không thể chống cự nổi Thanh triều cương thịnh, chỉ có tốc chiến tốc thắng mau ra mới chiếm được chút lợi thế, nếu chống cự lâu dài, cuối cùng cũng sẽ thành châu chấu đá xe, rơi vào thế bại. Đẩy lui đợt tập kích quấy nhiễu của Mông Cổ xong, chủ soái Tạp Trát Lý đánh chiêng thu binh. Dưới màn tuyết nặng nề, hắn phát hiện ra Tĩnh Hiên không tuân tướng lệnh, lại dẫn theo cánh quân riêng đuổi theo bại binh. Mời các bạn đón đọc Thương Ly của tác giả Tuyết Linh Chi.
Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Mặc Vũ Bích Ca
Kiếp trước: Tía Tô – Long Vương Long Hạo trong một lần dạo chơi ở thiên đình gặp Tía Tô, đem lòng mến nàng, nhưng Tía Tô đang giả dạng cung nữ trốn ra ngoài nên Long Hạo sau này gặp lại Tía Tô lại ko nhận ra nàng. Tía Tô là con gái út của Ngọc Hoàng, vì lý do chính trị mà đem nàng gả cho Long Hạo làm vương hậu. Không nhận ra Tía Tô, ko hài lòng với cuộc hôn nhân chính trị, nên Long Hạo để mặc Tía Tô bị thiếp thất của mình khi dễ. Tới khi binh biến, Tía Tô vì cứu Long Hạo và nữ nhân của Long Hạo mà chết, lúc này Long Hạo mới phát hiện người mình yêu thì ra là Tía Tô, nhưng đã muộn. Thế giới hiện đại: Tiểu Thất trong một lần chạy trốn xuyên qua Tây Lương hoàng triều. Tây Lương hoàng triều: Đoạn đầu của truyện thật ra không phải là khúc mở đầu nên gây nhiều khó hiểu, nhưng đây cũng là khúc ta thích nhất trong truyện. Mọi người cứ hỏi anh có đem chị chém không? Tại sao lại chém ngang eo ác vậy? Thật ra chỉ cần Tiểu Thất lên tiếng cầu xin thì A Ly (ta thích tên này hơn) sẽ không bao giờ chém. Thật ra, cho dù Tiểu Thất không có cầu xin, thì A Ly cũng không nỡ chém. Mọi người đọc tiếp sẽ thấy, A Ly đem Tiểu Thất ra pháp trường chỉ vì nóng giận nhất thời, giam nàng vào ngục nhưng cũng cho người đem thuốc trị thương tốt nhất cho nàng (người này lại lén A Ly ko đem thuốc) nên mới làm Tiểu Thất suy yếu. Đọc truyện mà thấy thương cho hai người này. Tiểu Thất yêu A Ly nhưng nghĩ A Ly yêu Như Ý  sườn phi sau này của cung Tuyết Tùng đó). A Ly yêu Tiểu Thất nhưng không nhận ra, khi nhận ra thì ko biết diễn đạt. Hai người cứ hiểu lầm đối phương ko yêu mình. *** Quang Tú năm thứ ba. Hoàng cung, trong tàng thư các. Niên Lâm Lang đi trong bóng đêm. Nàng mới vừa hầu hạ Đoạn Hiểu Đồng uống chén thuốc, thuốc kia hết sức đắng, nàng ra ngoài lấy chút mứt hoa quả cho Hiểu Đồng để làm giảm đi vị đắng. Lúc đi vào hành lang, cách cửa còn một khoảng cách, nghe được bên trong thanh âm trách móc nho nhỏ ngượng ngùng truyền đến, "Vô Sương, ngươi làm quá mức rồi! Lâm Lang sắp tới, nếu nàng nhìn thấy ta và ngươi - - " Lâm Lang toàn thân chấn động, mứt từ trong tay rơi xuống, may mà võ công của nàng mặc dù không tốt lắm, khinh công lại thật tốt, tay chân nhanh nhẹn, hơi cong lưng, đã tiếp được chỗ mứt sắp rơi xuống đất. Long Vô Sương đến! Võ công của hắn trác tuyệt, hơi có tiếng vang sẽ bị phát hiện. Hiểu Đồng vừa rồi xấu hổ, nàng nghe được rõ ràng, Long Vô Sương hắn cùng với Hiểu Đồng làm cái gì ở bên trong? Nàng giật mình, trong nội tâm chua xót, nhất thời cũng không biết nên đi hay ở. Thanh âm nam tử truyền ra, trầm thấp lạnh lẽo không vui, "Thân thể ngươi không tốt, còn muốn đêm đại hàn tới đây chỉnh sửa những ghi chú này?" "Chính là thân thể không tốt, mới không thể từ đi chức thái sử lệnh này, sử quan mới nhậm chức nói, tư liệu lịch sử trên có liên quan mẫu hậu ngươi, sau Khánh gia năm mười tám cực kỳ vụn vặt, ghi chú thậm chí chỉ có danh xưng Niên Phi, nhưng lại không có nói đến Niên hậu. Ta trước kia ngược lại sơ sót, hôm nay chỉ muốn trước khi Lâm Lang đi, đem tu bổ toàn bộ những thứ này, ngươi biết, Lâm Lang chuyến này đi lâu dài, không biết khi nào thì mới trở lại Tây Lương, ta nghĩ bồi nàng một chút thời gian, xong chuyện, ta mới an tâm." "Hiểu Đồng, trẫm nói, không cần tu bổ toàn bộ, ngươi hiểu không?" "Không cần?" Nam nhân cười khẽ, "Nếu muốn nhớ, phụ hoàng ta sớm liền làm cho người ta ghi nhớ chuyện của mẫu hậu tại cung đình từng chút một. Trẫm cho rằng, phụ hoàng ta yêu mẫu hậu, cũng không muốn đời sau nhiều người tra cứu chuyện mẫu hậu ta. Mẫu hậu chỉ là của một mình hắn, nha đầu ngốc, làm sao ngươi cũng không hiểu!" Hiểu Đồng ngẩn ra, Long Vô Sương lại thản nhiên: "Hiểu Đồng, trẫm về sau cũng sẽ để cho sử quan không ghi nhớ chuyện của ngươi." ... Mời các bạn đón đọc Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta của tác giả Mặc Vũ Bích Ca.