Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Tiên Khó Cầu

Văn án: Làm nữ tu sĩ, con đường này cần vượt qua nhiều khó khăn và trắc trở lắm. Tư chất, công pháp, đan dược, pháp bảo, đều như nhau – đều không thể thiếu. Cảm tình, yếu đuối, nhân từ, lòng tham, đều giống nhau – đều không thể có nhiều. Không hơn kẻ trước, là tu hành quá chậm, hơn những kẻ sau, có thể sẽ chết quá nhanh. Tu luyện càng sâu, dung mạo lại không hơn không kém, trí tuệ thì không thừa không thiếu. Dung mạo quá xuất chúng sẽ bị tu sĩ tầng cao đoạt làm thiếp, quá xấu lại có kẻ không vừa mắt gây khó dễ khắp nơi. Quá thông minh sẽ trở thành tiêu điểm so sánh, quá ngu ngốc bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền. Muốn giống kẻ khác bao nhiêu Mạch Thiên Ca đều có thể giống , nhưng vẫn có kẻ khốn kiếp còn muốn hơn thua cái giống này. Hành trình tu tiên này, phải thế nào mới có thể an ổn mà đi. Đã bao lâu rồi mình mới đọc một quyển truyện phấn khích thế này, cảm giác máu trong tim rần rật chảy, vừa đọc vừa ngó số chương để kiềm chế vì sợ mau hết, đọc đến cuối thì vừa yêu vừa hận tác giả... Từ đầu năm đến giờ đây chính là quyển mà mình ưng ý nhất. Thật ra thì trước khi đọc quyển này, kiến thức về thể loại tu chân của mình nó lẫn lộn pha trộn lung tung giữa tiên hiệp / huyền huyễn / thần tiên ma quái, ừ thì nếu tính cặn kẽ ra thì từ cái hồi đọc Tam sinh tam thế thập lý đào hoa cách khoảng gần chục năm nay ra thì mình mới sờ đến truyện thể loại na ná như thế. Nhưng đến khi đọc bộ này thì mới biết là truyện tu chân khác hoàn toàn với các thể loại trên nhé. 1. Đầu tiên thì truyện tu chân - tu tiên là nói về những con người bình thường đi ngược lại quy tắc trời đất để tu thành chân tiên, để trường sinh bất lão, để thấu hiểu và có thể cảm nhận trời đất, có sức mạnh khai thiên lập địa, tạo ra hẳn một thế giới / một vị diện mới, tóm gọn là để trở thành thần tiên. Các truyện tu chân được chia làm 2 thể loại rõ rệt nhất. Một loại là có bối cảnh tu chân nhưng tập trung vào tình cảm nam nữ nhiều hơn, thường chỉ có công pháp + pháp bảo, không đặc tả quá trình ngộ đạo thăng cảnh giới. Loại thứ hai thì là tu tiên chính thống, có cảnh giới tuần tự từ Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hoá Thần..., có quá trình ngộ đạo, thăng cấp, các trận chiến đấu dùng pháp bảo, chuyện tình cảm nam nữ thì hiếm hoi, độ 1-2/10 truyện. Các truyện gắn mác tu chân chính thống sẽ xoay quanh quá trình NVC tu luyện, rèn luyện, trải qua kỳ ngộ, cơ duyên như kiểu đi tìm kho báu (pháp bảo...), trui rèn qua các trận chiến, đến khi thành công phi thăng thành tiên thì cũng hết truyện. 2. Thứ hai thì thần tiên cũng có giang hồ nữa là người tu tiên. Người tu tiên là những người có linh căn, nghĩa là có khả năng hấp thu linh khí thì mới có thể tu tiên, đó là thứ duy nhất tách biệt họ với người thường, còn lại mọi khía cạnh khác trong xã hội của họ hầu như không khác mấy với xã hội bình thường. Người thường có vua chúa vương tôn quý tộc thì giới tu tiên có tông môn và các đại gia tộc quyền lực, và ở đâu thì cũng có phân tranh kèn cựa. Người thường giao dịch bằng tiền bạc thì giới tu tiên thay bằng linh thạch, thứ mà người tu tiên có thể hấp thu linh khí ngoài cách hấp thu từ trời đất. Các truyện tu tiên thường có bối cảnh thời cổ đại vì một là đa số người tu tiên tu theo Đạo giáo, thứ hai là thiên nhiên trời đất thời đó có nhiều linh khí hơn là thời hiện đại ô nhiễm như bây giờ  Còn thể loại tu tiên ở thời tinh tế tương lai thì lại là một câu chuyện khác vì liên quan đến tinh thần lực. 3. Thứ ba là thời gian trong truyện tu chân thật kỳ diệu, các sự kiện sẽ được tính theo mốc chục năm chứ không phải mấy tháng, mấy năm như bình thường, ví như mỗi lần NVC bế quan độ 10 năm, đôi nam nữ chính giận dỗi nhau độ 50 năm chứ nhiêu  hoặc là nam chính đang tung hoành giang hồ, sống hơn trăm tuổi thì nữ chính còn chưa ra đời  Tạm nói sơ qua thế đã, còn giờ mình sẽ review cái quyển khiến mình phấn khích, cũng là quyển được gắn nhãn tu tiên chính thống dành cho nữ điển hình. Nhất tiên khó cầu mở đầu với nữ chính Mạch Thiên Ca, một cô bé 8 tuổi sống trong thôn họ Mạch ở Tấn quốc, có mẹ phàm nhân ốm yếu bệnh tật vì thể chất thuần âm, người cha là người tu tiên nhưng biến mất từ khi cô còn chưa ra đời. Một ngày nọ, cô tình cờ bước vào nhà thờ tổ và phát hiện một sợi thần thức của bà tổ để lại, thế mới biết tổ tiên của mình là người tu tiên, bản thân cô là trường hợp vô cùng hiếm có khi vừa kế thừa thể chất thuần âm của bà tổ và Hỗn Nguyên linh căn của ông tổ. Tuy nhiên Hỗn Nguyên linh căn cần có công pháp tu luyện tương ứng thì mới có thể phát huy tiềm chất, bằng không lại trở thành Ngũ linh căn kém cỏi nhất. Còn thể chất thuần âm thì vừa có hại vừa có lợi, lợi ở chỗ dễ dàng hấp thu linh khí trời đất nhưng hại ở chỗ thể chất này trời sinh phù hợp để song tu, dễ trở thành lô đỉnh sống cho phái nam, vì thế bước đầu tu tiên của cô rất vất vả. (Mình đọc 5 quyển tu tiên thì 4 quyển nữ chính có thể chất thuần âm, thể chất dễ gây chuyện này chắc được các tác giả ưa thích lắm.) Mẹ cô qua đời, họ hàng đa phần ghẻ lạnh, vậy nên cô quyết tâm thay đổi số phận, đó chính là tu tiên để trở nên mạnh mẽ hơn, để tương lai rời khỏi thôn bước vào thế giới của người tu tiên, đi tìm cha cô, đi tìm hơi ấm tình thân. Đây là cơ nguyên đầu tiên dẫn cô đến với thế giới tu tiên. Nhưng chưa kịp rời đi thì cô đã bị một tên tán tu tình cờ phát hiện bí mật thể chất và lừa bắt cóc, dự định nuôi nấng cô đến tuổi trưởng thành để làm lô đỉnh cho hắn. May mắn thay đúng lúc đó cô được Thủ Tĩnh chân nhân thuộc Huyền Thanh môn sai người đến đón theo lời phó thác của cha cô, đưa cô hội ngộ với chú Hai, em ruột cha cô. Hai chú cháu được mời gia nhập Huyền Thanh môn nhưng e sợ bọn họ lợi dụng thể chất của cô nên hai chú cháu quyết định lưu lạc tránh né. Đến lúc này cô lại một lần nữa căm ghét thể chất của mình, cô âm thầm thề phải trở nên mạnh mẽ hơn để không cần hy sinh vì bất kỳ ai, cũng không sợ ai khác lợi dụng mình. Đây là nguyên do thứ hai của việc tu tiên đối với cô. Khoảng thời gian 20 năm này đã định hình nên tính cách của Thiên Ca. Cô đa nghi, khéo đưa đẩy, giả nam trang, biết cách tự bảo vệ mình. Thể chất đặc thù khiến cô phải nỗ lực hơn bình thường, tâm tính cô bình thản, thắng không kiêu bại không nản. Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ nên không tránh khỏi mắc sai lầm, nhất thời sơ sẩy, gây hoạ và làm liên luỵ đến những người khác. Chính ra thì Thiên Ca chỉ có 20 năm đầu đời gặp nhiều khó khăn trắc trở, còn từ khi gặp nam chính Tần Hi, vào tông môn hàng đầu, có bí cảnh riêng, có sư huynh, sư phụ cao cường thì con đường tu tiên của cô thuận lợi hơn rất nhiều, các mối nguy hiểm đa phần xuất phát từ các chuyến chu du khám phá cơ duyên. Nhưng thuận lợi hay khó khăn thì mỗi bước đường đời của cô đều rất vững chãi. Năng lượng toả ra từ cô là năng lượng lạc quan tích cực, cô dũng cảm bắt lấy kỳ ngộ để tăng cường thực lực, liên tục rèn luyện siêu việt bản thân, kiên định với con đường mình chọn, dù từng có do dự nhưng không bao giờ lùi bước. Quá trình ngộ đạo là điểm sáng của truyện, quan trọng nhất ở ba điểm. 1. Nữ chính có mục tiêu tu luyện kiên định ngay từ đầu, cô ra sức tu luyện để càng ngày càng mạnh lên, để không bị bất kỳ ai lợi dụng thể chất đặc thù của cô. Kế đến thì tu luyện là việc mà cô yêu thích, là con đường mà cô muốn và sẽ tìm hiểu đến tận cùng. “Tu tiên làm gì? Để cầu sức mạnh, không bị kẻ nào quản chế. Tu tiên làm gì? Để cầu trường sinh, tìm kiếm chân nghĩa thế giới.” 2. Tu tiên đối với Thiên Ca không chỉ là bế quan một chỗ mà còn bao hàm việc chu du rèn luyện, trải nghiệm cuộc sống. Đi nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều, nhiều kinh nghiệm sống sẽ giúp cô thấu hiểu và lý giải “đạo” dễ dàng hơn. 3. Quan niệm về tâm ma. Quan niệm này chả khác gì đạo lý ở đời cả. Người tu chân - tu đạo thường rất sợ cái gọi là tâm ma vì nó ảnh hưởng quan trọng đến các giai đoạn thăng cấp. Tâm ma theo mình hiểu là những vướng bận rối rắm, những suy nghĩ tiêu cực quấn quanh bản tâm - đạo tâm của một người, bản tâm đó không nhất định phải thuần thiện. Giả dụ như một người nếu giết quá nhiều kẻ khác dẫn đến bị áy náy, day dứt về hành động đó, ảnh hưởng đến bản tâm - đạo tâm thì người đó đã mắc phải tâm ma. Thế nhưng ngược lại cũng có những người giết người như ngoé nhưng lại chẳng hề băn khoăn trăn trở tí nào, bởi vì trong suy nghĩ của họ hành động đó không sai, hoặc nói cách khác họ kiên định cho rằng hành động làm ác đó là đương nhiên - là phù hợp với bản tâm - đạo tâm của họ. Về dàn nhân vật phụ thì có ba người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. 1. Nam chính Vầng, tuy anh là nam chính nhưng anh cũng chỉ là nhân vật phụ, phối hợp diễn với nữ chính thoy ???? Tình yêu của đôi chính chắc chiếm đâu độ 2/10 truyện, bù lại thì anh xuất hiện xuyên suốt từ đầu tới đuôi, mừng thay ????  Nam chính Tần Hi hơn nữ chính Thiên Ca khoảng 100 tuổi, anh xuất thân nhà hầu tước, sư phụ là tổ tiên ruột thịt, con đường tu tiên thuận lợi bằng phẳng, tuổi trẻ tài cao, trắc trở duy nhất là nữ chính. Anh được cha Thiên Ca phó thác chăm sóc cô, bao gồm cả việc quyết định hôn nhân của cô nhưng không vì thế mà anh lợi dụng thể chất cô phục vụ cho bản thân. Ngược lại, với bản tính kiêu ngạo thì anh khinh thường làm thế, anh còn giấu diếm thân phận để cô đỡ hiểu lầm. Tình yêu giữa họ nảy sinh từ lúc nào không biết, đan cài rối rắm tự lúc nào chẳng hay. Một đằng thì cứ nghĩ anh khinh thường mình nên làm lơ, một đằng thì cứ tưởng cô quyết tâm đoạn tuyệt với mình nên im ỉm rầu rĩ dẫn tới tạo thành tâm ma. Cả hai người đều có đạo tâm vững vàng, hành xử chín chắn nhưng riêng về mặt tình yêu thì ngớ ngẩn cố chấp, có mỗi cái việc giãi bày làm sáng tỏ hiểu lầm mà không ai chịu mở lời trước, mất đến 50 năm chỉ để giận dỗi nhau.  Từ khi xác định yêu đương thì tình cảm của họ nhìn chung là êm đềm, họ có chung chí hướng, chung mục tiêu phấn đấu, biết nhân nhượng, cho nhau tự do, kiên trì với ý niệm của riêng mình, có thể sát cánh bên nhau lúc hoạn nạn, đồng sinh đồng tử, nhưng lỡ một bên gặp chuyện thì bên còn lại sẽ vẫn kiên trì đi tiếp con đường đại đạo. Thể chất của họ càng là trời sinh một đôi khi mà Thiên Ca thì thuần âm thiếu dương còn Tần Hi tu luyện công pháp thuần dương thiếu âm. Thật ra thì đối với những người có sinh mệnh kéo dài cả mấy trăm ngàn năm như người tu tiên thì tình yêu nồng cháy như ánh mặt trời có lẽ hiếm xảy ra, và nếu có thì cũng chỉ như muối bỏ biển, dễ dàng bị quên lãng trong dòng đời dài dằng dặc của họ. Cái họ cần ở đạo lữ - bạn đời là sự nâng đỡ, thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau, là sự bầu bạn về tinh thần, là tình cảm tri tâm tri kỷ gắn bó bền chặt. Tình cảm của họ như làn gió nhẹ, bình thản, bình phàm, tế thuỷ trường lưu, đi cùng năm tháng. 2. Tĩnh Cùng đạo quân  Tĩnh Cùng đạo quân là sư phụ của cả nam nữ chính, người sâu trong lòng thì thiện tâm nhưng mặt ngoài mang tiếng ác ma hiếu chiến, ai nghe tiếng đều sợ mất mật. Ông có lối sống xa hoa phù phiếm như vua chúa, miệng tiện, hễ mở mồm là rất dễ làm người ta hộc máu, bù lại ông rất bênh vực đồ đệ ruột thịt và đồ đệ, đồ tôn trong sư môn, hễ nơi nào cần oánh nhau là ông có mặt liền  3. Bà tổ Mạch Dao Khanh  Đây chính là người để lại một sợi thần thức, dẫn dắt nữ chính bước lên con đường tu tiên. Câu chuyện cuộc đời của bà ấy khá ly kỳ, sinh ra với thể chất thuần âm, sinh hoạt trong tông môn rộng lớn, được bồi dưỡng đào tạo kỹ càng nhưng vì thể chất đặc thù mà bị ép phải lấy cháu của chưởng môn. Với cá tính kiêu ngạo và kiên cường nên đương nhiên còn lâu bà mới đồng ý, bà cuỗm hết pháp bảo lợi hại của chưởng môn rồi bỏ trốn, tự huỷ tu vi thành người bình thường để né tránh đuổi bắt, lưu lạc xa xứ tu luyện lại từ đầu. Bà có thể nói là thiên tài mỹ nhân, vừa đẹp chim sa cá lặn vừa tài hoa ngàn năm có một nhưng cuộc đời thì rất cô độc. Về cái kết truyện thì ban đầu mình rất ức chế, cái kiểu kết thúc trong một nốt nhạc là mình ghét nhất. Nhưng mà nghĩ lại có lẽ một phần do truyện quá hay nên mình không muốn nó hết, bất chấp việc vẫn còn tình tiết có thể triển khai thì thực sự là đôi chính có nhau, có ý chí tu tiên kiên định, có bạn bè thân thiết, có sư phụ có tông môn, năng lực lại vô cùng cường đại thì cũng tạm gọi là thoả mãn rồi. Đây sẽ là bộ truyện nhập môn mà hễ ai muốn thử thể loại tu tiên thì mình sẽ giới thiệu cho họ. Câu chuyện trưởng thành trên con đường tìm tiên vấn đạo của Thiên Ca cũng giống như câu chuyện trưởng thành của một cô gái bình thường thông qua rèn luyện, trải nghiệm để tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống vậy. Hi vọng là một câu chuyện hay đến mức khiến mình như sống cùng nhân vật sẽ được mọi người thưởng thức và biết đến nhiều hơn. *** Phương đông từng ánh sáng bạc dần hiện lên, gà trống gáy một tiếng báo hiệu một ngày làm việc mới ở nông trang bắt đầu. Nhà nhà tỉnh dậy sau giấc mộng, phụ nữ bắt đầu thổi nước nước nấu cơm, còn đàn ông hoặc là nấu nước, hoặc là sửa sang lại nông cụ, chuẩn bị cơm xong xong xuôi bắt đầu một ngày làm việc. Đây là một thôn thuộc nước Tấn, cả thôn khoảng ba bốn trăm nhân khẩu, chỉ có một họ, thuộc về một gia tộc, vì vậy, thôn này liền lấy họ của gia tộc làm danh xưng, gọi làm Mạch gia thôn. Phía đông của thôn, mấy căn nhà đất phân bố rải rác, trong đó một căn đơn độc có sân gạch rất nổi bật giữa những căn nhà đất kia. Nói nó nổi bật, là vì vật liệu xây dựng rõ ràng tốt hơn so với mấy căn khác nhiều lắm, đỉnh mái ngói dày, tường gạch chỉnh tề, vừa thấy đã biết không phải phương pháp xây dựng thủ công thông thường, tường viện cũng không tùy tiện dùng cành cây lợp lên giống những căn nhà đất khác, mà là những nhánh trúc tinh tế đắp thành. Nhưng nó lại bị phá hủy nhiều hơn những căn nhà khác, mái ngói đổ nát không người thu dọn, tường viện là một đống bể nát, đất trồng trong viện hoa cỏ mọc lộn xộn. Lúc này, cửa phòng tiểu viện mở ra, một cô nhóc tóc thắt bím sắc mặt vàng vọt đi ra. Cô nhóc ước chừng sáu bảy tuổi, vóc người thập phần nhỏ gầy, mặt mũi xanh xao, quần áo cũ kỹ, chỉ là, toàn thân cao thấp chỉnh lý ngăn nắp, đầu tóc gọn gàng, quần áo cũng thập phần sạch sẽ. Một mình cô nhóc trước tiên kéo lồng gà, đem gà lùa ra, sau đó đổi hướng đi đến phòng bếp, mở cửa, lấy nước lạnh rửa mặt. Rửa mặt súc miệng xong xuôi, nàng vén tay áo lên, lấy nước từ giếng rửa sạch, lại chuyển đến cái ghế cạnh bếp, đứng lên ghế lấy cái nồi lớn xuống, đứng ở đắng thượng, rồi bắt đầu nhóm lửa. Liên thành ở phía nam nước Tấn, khí hậu ôn hòa, vô cùng thích hợp gieo trồng lúa nước, bởi vậy nhóm lửa đều dùng thân cây lúa. May mà như thế, nếu không cô nhóc chừng này tuổi, sao có thể chẻ được củi. Không lâu sau, của phòng lớn có động tĩnh truyền đến, một phụ nhân sắc mặt tái nhợt đi vào phòng bếp.   Mời các bạn đón đọc Nhất Tiên Khó Cầu của tác giả Vân Cập.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chàng từng nói: “Nếu hoàng cung là một lồng giam, trẫm nguyện đem những thứ tốt nhất để xây thành. Bởi vì nhà giam này của trẫm, chỉ có một chú phượng hoàng nhỏ là nàng”*.  Nàng là Tô Hoài Cẩn, chàng là Tiết Trường Du vừa xứng một đôi “mỹ đức”**, vốn nên là một mối lương duyên, thế rồi kết cục lại là nước mắt rơi xuống nhuộm vạt áo, một ngọn lửa cắn nuốt cung Du Cẩn, cũng đem bọn họ từ nay âm dương cách biệt.  Đau khổ. Hối hận. Hiểu lầm. Tất cả đều theo ngọn lửa kia cháy thành tro bụi.    Vốn nên là người chết quên hết, kẻ ở lại ôm lấy bi thương, lại bởi vì duyên còn chưa dứt, đem phượng hoàng niết bàn, trở lại vạch xuất phát, khi tấn bi kịch kiếp trước còn chưa bắt đầu, khi trái tim còn chưa đi sai hướng.  Tô Hoài Cẩn nàng đã từng bước qua một kiếp, cũng đã nếm trải cái gọi là “vì tình mà đau, vì quân mà khổ”. Vậy nên nếu có cơ hội làm lại, nàng nhất định khiến cho những kẻ từng hãm hại nàng phải trả giá, càng quan trọng hơn là kiếp này, nàng không muốn cùng Tiết Trường Du kia trở thành một đôi “mỹ đức” nữa. Trùng sinh trở lại vốn đã nắm một nửa thiên cơ, thế nhưng Tô Hoài Cẩn lại phát hiện ra, lần niết bàn này bị trói định cùng “hệ thống” nằm trong chiếc vòng hồng ngọc mà tiên đế ban cho. Có được “hệ thống” vốn dĩ nên là một chuyện vui, thế nhưng có ai nói cho nàng biết vì sao cái hệ thống này lại gọi là “càng chết càng lợi hại” hay không? Nếu đã trốn không nổi, chạy không xong, vậy thì Tô Hoài Cẩn chỉ còn cách vừa phải đối phó với tiểu nhân, chống lại sự theo đuổi của “phu quân” cũ đồng thời nghĩ cách làm sao để có thể “tìm chết” mỗi ngày. *** Chàng là Tiết Trường Du, là Tứ hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, còn trẻ đã được phong tước Yến Vương, sau lại trở thành hoàng đế của Tiết quốc. Từ nhỏ chàng đã được thái thượng hoàng tứ hôn với đích nữ phủ thừa tướng Tô Hoài Cẩn, dùng vòng ngọc cùng nhẫn ban chỉ làm từ cùng một khối để đính ước.  Vốn là một mối lương duyên, phu thê ân ái, lại bởi vì tiểu nhân phá hoại cùng hai chữ "ngu hiếu" dẫn đến những hiểu lầm, cuối cùng là âm dương cách trở. Ngày ngọn lửa lớn nhuộm đỏ cung Du Cẩn, cũng là ngày trái tim chàng đau đớn khôn nguôi.  Nếu có thể quay lại, Tiết Trường Du chàng nhất định sẽ đau sủng nàng, tin tưởng nàng, sẽ biến không chỉ hoàng cung này mà còn cả thiên hạ này trở thành lồng giam đẹp đẽ nhất, đặt dưới chân phượng hoàng nhỏ của chàng. Có lẽ, bởi vì tưởng niệm của chàng quá lớn, hoặc cũng có thể bởi chàng còn thiếu nợ nàng quá nhiều, hay giả như một mối tơ duyên còn chưa dứt, thế nên vòng ngọc đưa nàng ngược thời gian, thì nhẫn ban chỉ cũng cho chàng sống lại.  Bắt đầu từ giây phút lại gặp nàng năm ấy, lại lần nữa được ôm nàng trong vòng tay, rốt cuộc chàng đã hiểu được, dùng tính mạng để yêu một người là thế nào. Dù đã biết sẽ phải bước trên con đường “thê nô” không lối thoát, nhưng bởi vì đó là nàng, chàng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng, hình như Cẩn Nhi của chàng có chút lạ, không những đối với chàng lạnh lùng, xa cách, còn năm lần bảy lượt muốn tìm chết, khiến trái tim chàng mỗi ngày đều lơ lửng treo cao. Tiết Trường Du thực sự muốn khóc, vì sao trùng sinh trở lại, mỗi ngày vì theo đuổi phu nhân mà phải ăn giấm chua còn chưa đủ, lại còn phải mọi lúc lo lắng đề phòng thê tử của chàng tìm đường chết như vậy? *** Tô Hoài Cẩn là đích nữ phủ thừa tướng, là thân muội muội của chấp trưởng đại nguyên soái Tô Hoài Chẩn, từ nhỏ đã có hôn ước với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du. Sau khi Tiết Trường Du đăng cơ liền được phong Hoàng quý phi, cầm phượng ấn, chấp chưởng lục cung. Vốn là một đường phong quang vô hạn, thế nhưng đến cuối cùng lại bởi một chữ “hiếu” khiến “tình” này vỡ đôi, dùng một mồi lửa, đem tất cả yêu thương cùng thống khổ cháy rụi cùng cung Du Cẩn.  Thế nhưng, lưới tình còn chưa dứt, cho nàng sống lại năm nàng còn chưa gả cho Tứ hoàng tử. Một kiếp đau thương kia, nàng vì tình mà thu liễm, nghe theo phụ thân lấy phu làm trời, từng bước cẩn trọng đến mức bẻ gãy tính tình, chịu người ức hiếp, còn tính toán khiến nàng không thể sinh, cuối cùng là táng thân trong biển lửa.  Niết bàn trùng sinh, lại có thêm hệ thống hỗ trợ, Tô Hoài Cẩn quyết không nhẫn nhịn. Muốn tính kế nàng, phải xem có bao nhiêu bản lãnh, còn phải có gan chịu hậu quả. Kẻ nào muốn nàng chết, nàng còn vui mừng cảm tạ, bởi mỗi lần “chết” nàng sẽ trùng sinh trở lại càng thêm “mạnh mẽ” hơn. Sống lại kiếp này, Tô Hoài Cẩn vốn muốn đi trên con đường của riêng mình, rời xa hoàng cung toan tính, làm một phú bà tự tại.  Thế nhưng, số phận lại thích trêu ngươi, đem nàng cùng Tiết Trường Du buộc chặt, không những khiến cho “phu quân cũ” đuổi tới cửa, còn khiến chàng như miếng keo da chó, đẩy thế nào cũng không ra, chỉ có thể tiếp nhận. Từ này về sau, nắm mệnh phượng hoàng, độc sủng hậu cung, cùng quân một đời ân ái. Kiếp trước, Tiết Trường Du là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, còn là một phu quân gia trưởng. Chàng với Tô Hoài Cẩn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước, bởi vậy, đối với chàng thú nàng là lẽ dĩ nhiên.  Kiếp trước, chàng hưởng thụ tình yêu của nàng, lại quên đi cảm nhận của người cùng chàng kề vai chung gối. Chàng vì “ngu hiếu” khiến cho hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng thêm sâu, đến cuối cùng, còn lại là một ngọn lửa đốt cháy cung Du Cẩn, cùng với nước mắt rơi trên tro bụi của tình yêu. Cho đến tận lúc chết đi, điều Tiết Trường Du hối hận nhất không phải là tin lầm nịnh thần làm mất nước, mà là đã không tin tưởng Tô Hoài Cẩn. Vốn cho rằng đã chẳng còn cơ hội bù đắp cho nàng, thế nhưng duyên trời chưa dứt khiến chàng quay ngược thời gian, trở lại lúc tất cả còn chưa quá muộn. Đi qua một kiếp đau thương, rốt cuộc Tiết Trường Du cũng hiểu được ai mới là người quan trọng.  Vì thế, kiếp này, Tiết Trường Du vẫn là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng trước mặt Tô Hoài Cẩn chính là một kẻ không tiết tháo, mặt dày, so với cao da chó còn bám dai hơn. Nàng là bảo bối của chàng, là đầu quả tim so với mệnh chàng còn quý giá hơn.  *** “Nương nương lại tìm đường chết” là một bộ truyện thú vị, không bởi vì tình tiết cung đấu hay mức độ “thê nô” của nam chính, mà ở cách tác giả cân bằng tính “hệ thống” của truyện. Lúc mới xem thể loại, tớ còn lo lắng mãi, chỉ sợ tác giả không nắm chắc việc xử lý “chức năng” của hệ thống và việc trùng sinh của nam nữ chủ, khiến cho truyện phát triển theo hướng máu chó, nữ chính mang bàn tay Thanos. Cuối cùng thì, “Nương nương lại tìm đường chết” quả thật vẫn đi trên con đường của máu cún, cơ mà là thứ cẩu huyết khiến người đọc thoải mái, vui vẻ.  Hệ thống được sử dụng không quá đà, đặc biệt là nữ chính phải “tìm chết” để nâng cấp kỹ năng của mình, hơn nữa phải nâng cấp từ từ, khiến cho hình ảnh nữ chính không bị “bàn tay vàng” hóa một cách tùy tiện, phù hợp với mạch truyện.  Nam nữ chính cùng trùng sinh, sửa chữa sai lầm. Có thể nói, kiếp trước bọn họ đều yêu nhau, chỉ là ở giữa có quá nhiều hiểu lầm mới dẫn đến kết cục đau thương, thế nên kiếp này, khiến cho bọn họ cùng cố gắng, cùng sửa chữa, loại bỏ hiểu lầm. Tớ luôn cho rằng, tình cảm phải có sự cố gắng từ hai phía, một mối quan hệ tan vỡ, là lỗi của cả hai bên, thế nên tớ thực sự thích cách tác giả để cả hai nhân vật trùng sinh, cũng như cách tác giả giải thích mối quan hệ kiếp trước của hai người. Dàn nhân vật phụ khá đồ sộ, muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn đáng ghét có đáng ghét. Nhân vật nam không phải “chính” đặc biệt nhiều, khiến nam chính ăn dấm chua tương đối lớn. Sủng vật vô cùng ngầu, cũng không ít lần khiến nam chính điêu đứng trong hũ giấm.  Nếu bạn thích sủng, ngọt, nếu bạn thích máu chó vui vẻ, sảng khoái; nếu bạn mê nữ cường cùng với “trung khuyển” phu quân thì chúc mừng, bạn đã tìm thấy tổ chức. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp trong review tới.  ______________ Chú thích: * đoạn trích từ truyện do reviewer tự edit, đã có chỉnh sửa một số nội dung cho phù hợp. ** Du - Cẩn dịch ra là mỹ đức. Theo quan niệm người Trung Quốc xưa thì một nam một nữ có tên ghép lại như này thì được coi là mối duyên tốt đẹp.  Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Nương nương! Nương nương! Việc lớn không tốt!” Một cái thị nữ biểu tình hoảng loạn, bước chân lảo đảo, từ ngoài điện nhanh chóng vọt vào tới, suýt nữa bị ngạch cửa tử vướng một ngã. Kia thị nữ một mặt hướng trong chạy, một mặt hô to: “Nương nương! Quý Phi nương nương, không hảo! Không hảo! Hoàng thượng tới……” Nguy nga trang nghiêm đại điện, sơn tiết tảo 棁, đan doanh toàn phượng, nguyệt lương liên miên, bạch quả phi tráo, vốn nên xa hoa cùng với, nhưng mà lúc này lại lạnh lẽo, quanh quẩn một cổ cuối mùa thu thê lương…… Cửa điện thượng một phương đại biển. Thượng thư —— Du Cẩn điện! Thị nữ vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, trên trán lăn mồ hôi, nhanh chóng nhảy vào Du Cẩn điện, hô to: “Nương nương!” Đại điện bên trong, cũng là lạnh lẽo, không nửa điểm tiếng động, liền cái phụng dưỡng cung nhân đều tìm không thấy. Một cái người mặc tố y tuổi trẻ nữ tử ngồi ngay ngắn ở trong điện, nhìn đến hoảng loạn vọt vào điện tới thị nữ, vẫn chưa mở miệng, chỉ là nâng lên mí mắt liêu liếc mắt một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào trong tay màu đen quân cờ. “Đát ——” Tô Hoài Cẩn trắng nõn ngón trỏ ngón giữa nhéo hắc tử, một tiếng giòn vang, đã đem hắc tử dừng ở bàn cờ phía trên. Thị nữ kinh hoảng nói: “Nương nương! Hoàng thượng tới…… Hoàng Thượng tới……” Thị nữ nói tới đây, thanh âm dừng một chút, tiếng nói trở nên gian nan khàn khàn, run rẩy vài hạ, nước mắt đảo quanh nhi, cuối cùng thấp giọng nói: “Hoàng Thượng tới…… Tới ban chết nương nương……” “Đát!” Lại là một tiếng giòn vang, Tô Hoài Cẩn vẫn là không nói chuyện, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, vẫn cứ vững chắc ngồi ở ghế trên, nhìn trước mặt bàn cờ. Nàng hạ hai tử, liền nghe được “Đạp đạp đạp” tiếng bước chân, tựa hồ có đoàn người đang từ ngoài điện mà đến, kia cung âm dồn dập, liền phảng phất là một đạo…… Bùa đòi mạng. Theo “Đạp đạp” cung âm, quả nhiên có người đi nhanh từ ngoài điện đi đến, khai đạo chính là một bọn thị vệ thái giám, bao quanh vây quanh một cái minh hoàng long bào nam tử. Kia nam tử thoạt nhìn 30 có thừa, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt lược hiện hẹp dài, mũi cao thẳng, môi lược mỏng, hơi hơi híp mắt, một bộ minh hoàng long bào đem nam tử phụ trợ uy nghiêm trầm ổn, đúng là đương kim thánh thượng Tiết Trường Du. Tiết Trường Du vừa đi tiến vào, kia thị nữ vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng!” Mời các bạn đón đọc Nương Nương Lại Tìm Đường Chết của tác giả Trường Sinh Thiên Diệp.
Chân Lý Thuộc Về Tay Ai
Chân Lý có thể là điều mà người khác có thể dùng cả đời để theo đuổi. Có lẽ lúc đặt cho cô cái tên này, ba mẹ cô, hoặc ít nhất là mẹ của cô đã hy vọng như vậy. Bà là một nhà nghiên cứu khoa học, bà muốn con gái của mình cũng sẽ đi theo con đường đầy chân lý như vậy. Đáng tiếc, mục đích thì đúng, nhưng cách làm lại sai rồi. Chính vì sự cưỡng ép của bà, Chân Lý đã phát triển hoàn toàn chệch hướng. Mặc dù trước đó, cô luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chân Lý là một cô gái cực kỳ thông mình xinh đẹp, nhưng có lẽ bị gò bó quá lâu, khiến cô bộc phát nổi loạn. 15 tuổi đã vào đại học, nhưng học 8 năm thạc sĩ vẫn chưa thể tốt nghiệp. Cô đã hoàn toàn vùng thoát khỏi quỹ đạo của người mẹ nghiêm khắc. Trí não của người làm khoa học rất tỉnh táo, Chân Lý “ăn chơi sa đoạ" nhưng luôn có điểm dừng, bởi vì điều mà cô cần chỉ là giải toả sự bức bối mà thôi. Trong một lần đến quán bar với mục đích như vậy, Chân Lý gặp được Tuỳ Ngộ.   Lúc đó, Tuỳ Ngộ chính là người đàn ông độc thân kim cương mà ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Đẹp xuất sắc, lấp lánh, sắc bén và vô cùng cứng rắn. Chân Lý cũng không ngoại lệ, có một cô bạn thân vô cùng phóng khoáng như Tô Cách Cách luôn đốc thúc bên cạnh, cô chẳng thể nào “đứng đắn" trước “miếng mồi ngon". Nhưng đáng tiếc, ấn tượng của Tuỳ Ngộ lúc ấy chỉ là, cô gái này rất xinh đẹp và quyến rũ, còn có chút ranh mãnh, nhưng cũng chỉ như thế thôi. Người đàn ông như anh, không thiếu phụ nữ. Tuy nhiên, điều mà Tuỳ Ngộ không ngờ tới chính là, anh và cô lại có duyên như vậy. Gặp nhau vài lần là tình cờ, vài lần là cố ý. Nhưng ấn tượng của Tuỳ Ngộ đối với Chân Lý cũng chẳng tốt lên bao nhiêu, cho đến một ngày, Tuỳ Ngộ trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Thật bất ngờ, anh những tưởng rằng, cô gái phóng khoáng như cô, còn thường xuyên bọc bên ngoài một lớp vỏ cao ngạo kiêu kỳ, ắt hẳn sẽ là một tay lão luyện trong chuyện nam nữ. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, cô chỉ là một con thỏ đội lốt cáo mà thôi. Phát hiện được điều này, Tuỳ Ngộ bắt đầu cảm thấy hứng thú. Con người thật sự của cô là như thế nào? Những lời nói dối nửa đùa nửa thật kia là muốn che đậy điều gì? Ánh mắt lơ đãng cô độc kia có nguyên nhân từ đâu? Anh muốn biết tất cả. Hành trình theo đuổi Chân Lý của Tuỳ Ngộ đã bắt đầu như vậy. Có rất nhiều điều mới mẻ đối với cả hai. Tuỳ Ngộ chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình phải bỏ ra nhiều công sức để đạt được tình cảm của một ai đó đến vậy. Còn Chân Lý, tình sử yêu đương của cô chỉ là một trang giấy trắng, kinh nghiệm chỉ là góp nhặt từ người bạn thân không cùng quan điểm sống. Nhưng trái tim vốn có tiếng nói riêng của nó. Mặc dù chênh vênh, nhưng Chân Lý vẫn muốn thử. Thử rồi lại nghiện. Giống như tất cả các cô gái ở lứa tuổi đôi mươi khác, cho dù Chân Lý tỉnh táo và lạnh lùng cỡ nào, khi yêu rồi, trái tim vẫn mỏng manh như vậy thôi. Tuỳ Ngộ ở tuổi ba mươi coi trọng sự nghiệp, mà sự nghiệp của anh lại là ở đất Mỹ xa xôi. Những lần bay đi bay về gấp gáp không đủ thoả mãn sự nhung nhớ của cô gái nhỏ, Chân Lý rơi vào trạng thái lơ lửng không an toàn. Muốn có anh bên cạnh, nhưng lại không muốn bị xem là một cô bạn gái phiền phức, cũng không muốn theo anh sang Mỹ rồi đánh mất giá trị bản thân. Giọt nước tràn ly chính là việc Tuỳ Ngộ vì muốn đưa Chân Lý đi cùng, mới ngăn cản ước mơ mà cô đã kháo khát từ nhỏ. Mẹ cô cũng vậy, mà cả anh cũng vậy. Hậu quả tất yếu, là chia tay trong mệt mỏi và tổn thương. Nhưng cả hai đều quá kiêu ngạo, không ai chịu nhún nhường trước đối phương, mà có lẽ, Tuỳ Ngộ là không có thời gian nhún nhường, còn Chân Lý, là không đủ kiên định để nhún nhường. Hai người đường ai nấy đi. Bảy năm. Trong suốt thời gian đó, cả hai cũng không hề có ý muốn quay lại tìm nhau, cả hai đều có những bước tiến trong cả sự nghiệp lẫn tình cảm. Những tưởng rằng, cuộc sống cứ như vậy trôi qua trong yên bình, nhưng không phải. Họ yên bình là bởi vì không ai từng xuất hiện trong cuộc sống của đối phương, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì muốn che giấu nội tâm thật sự. Vậy thì, sự thật là gì? Chính là, chỉ cần gặp lại nhau, tất thảy đều trở về ban đầu. Xúc cảm của trái tim và những mong muốn thuở ban đầu, tất cả đều nhẹ nhàng tỉnh giấc. Thế nhưng, họ đã không còn là những người trẻ tuổi của 7 năm trước nữa. Chân Lý không còn ham muốn giữ lấy người đàn ông khó nắm bắt như Tuỳ Ngộ nữa, mà anh, hiện tại cũng đã bị ràng buộc bởi những mối quan hệ mới. Chỉ có điều, Chân Lý trước sau vẫn ngây thơ như vậy, cô đã đánh giá thấp năng lực và độ vô sỉ của Tuỳ Ngộ rồi. Tuỳ Ngộ của năm 30 tuổi có lẽ quan tâm nhất là sự nghiệp, nhưng mà Tuỳ Ngộ của năm 40 tuổi lại quan tâm nhất là Chân Lý. Anh không nói với cô, suốt những năm qua, anh không dám nhớ đến cô, chỉ sợ lòng mình lại rối loạn, anh không nói chỉ cần nghe ai đó gọi tên cô trên phố, anh có thể bỏ rơi mối quan hệ còn chưa kịp hình thành của mình, anh cũng không nói, anh muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm của ngày xưa. Nhưng anh đã làm vậy, theo cô rong ruổi trong hành trình thiện nguyện khổ cực, ở bên cô trong những lúc cô yếu mềm nhất. Tuỳ Ngộ chờ đợi một cơ hội, Chân Lý chờ đợi bản thân mình gục ngã, lại một lần nữa có thể tin tưởng tình yêu của anh. Tất nhiên, người có tình lại còn có lý thì ắt sẽ về bên nhau. Hành trình tuy có chút phức tạp, nhưng ít ra họ đã thực sự có những giây phút vô cùng vui vẻ. Câu chuyện viết về cuộc sống hào môn, đều là những thành phần tinh anh trong xã hội, có tiền, có quyền, có ý thức xây dựng xã hội. Tuy rằng cách thức yêu đương có hơi phóng khoáng và rối loạn, nhưng giữa Tuỳ Ngộ và Chân Lý vẫn giữ được tình yêu đơn thuần. Rất nhiều người dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Tuỳ Ngộ cũng dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Chân Lý mà mọi người theo đuổi thuộc về khoa học, không thuộc về riêng ai cả. Nhưng Chân Lý mà Tuỳ Ngộ theo đuổi, chỉ thuộc về một mình anh. ____ Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Reng, reng, reng.” Tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên trong phòng đọc tạp chí của thư viện đại học A. Chân Lý chuyển sang chế độ yên lặng rồi mới cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.   “Chân Lý, hôm nay mẹ về nhà ăn cơm tối, con đừng đi đâu đấy.” Giáo sư Lương chỉ dặn dò một câu ngắn gọn liền cúp máy.   Chân Lý vô cùng thông cảm cho giáo sư Lương vì lúc nào cũng phải tranh thủ từng giây từng phút. Cô thậm chí nghi ngờ giữa giáo sư Lương và người cha Hiệu trưởng của cô chỉ làm chuyện ấy đúng một lần trong đời, thế là sinh ra cô rồi thôi. Sở dĩ câu nói “giao hợp không mang mục đích sinh sản thì chẳng khác nào đang lãng phí thời gian” được đặt trong ngoặc kép là bởi vì Chân Lý suy luận ra dựa theo tính cách của giáo sư Lương.   Chân Lý bất đắc dĩ day huyệt thái dương bằng ngón trỏ tay phải, còn tay trái thì nhanh nhẹn bấm điện thoại: “Alo, Cách Cách à, hôm nay giáo sư Lương về nước rồi, tối mình không đi được, các cậu chơi vui vẻ nhé.”   “Chân Cục, đừng nói thế chứ? Xui xẻo vậy à? Khó khăn lắm mới có được thiệp mời 818, thế mà cậu lại không đi được. Mình thấy thương cho cậu lắm đấy, người chị em ạ.” Đầu bên kia điện thoại, Tô Cách Cách cười khúc khích.   Chân Cục là biệt danh của Chân Lý. Tiên sinh Tiền Chung Thư đã từng viết trong quyển “Thành phố bị vây hãm” của mình rằng “Chân lý thì luôn trần trụi”. Còn Chân Lý mà mặc quần mặc áo thì cũng giống như quý cô S, chỉ có thể coi là một phần của chân lý. Thế nên biệt danh Chân Cục của cô đã ra đời như thế đấy. Nhưng quý cô S là vì khoe thân lõa lồ nên mới bị tẩy chay, còn Chân Lý lại không hề ăn mặc “thiếu vải” như vậy.   Chân Lý mặc váy trắng in hoa, mái tóc vừa đen dài vừa mềm mượt đến mức có thể quay quảng cáo dầu gội, chiếc kính cận gọng đen che hơn nửa khuôn mặt, toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ chất phác, trông vừa đơn thuần lại dễ theo đuổi. Tóm lại cô là mẫu con gái mà đám con trai yêu thích nhất.   Lúc cô gọi điện thoại, dáng vẻ “gái quê” không chút sức hút in lên mặt kính cửa sổ sát đất, cô quay đầu đi không muốn nhìn thêm phút nào nữa.   Thình lình một nam sinh vừa chạy từ cầu thang bộ lên, thở hồng hộc, “phanh” gấp ngay bên cạnh cô, vang lên tiếng ma sát giữa đế giày cao su và nền đất.   Chân Lý nói chuyện điện thoại xong thì quay lại chỗ ngồi đằng sau chiếc máy tính đặt gần cửa phòng đọc tạp chí. Có sinh viên mới vào quẹt thẻ ở chiếc máy bên cạnh máy tính, một tiếng “ting” vang lên rồi mà cô mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Cô dời mắt khỏi điện thoại di động, vừa ngước lên đã thấy cậu nam sinh cao một mét tám hệt như chú nai con bị dọa thất kinh, tức khắc chạy đến kệ sách báo giả vờ tìm tạp chí. Thế nhưng cậu ta lại liên tục liếc mắt về phía cô, bộ dạng trông thật ngốc nghếch. Mời các bạn đón đọc Chân Lý Thuộc Về Tay Ai của tác giả Minh Nguyệt Đang.