Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phi Trường

Tên sách: Phi trường Nguyên tác: Airport Tác giả: Arthur Hailey NXB: Doubleday & Company, IncGarden City, New York 1968 Người dịch: DgHien Có tham khảo quyển Phi Trường của Thái Hà (Dịch từ Tiếng Nga) NXB Lao Động 1986. Từ những thông tin rời rạc, những người có trách nhiệm tại Phi trường quốc tế Lincoln đã khám phá ra một âm mưu đánh bom máy bay để trục lợi tiền bảo hiểm, và tìm cách ngăn chặn nó. Bên cạnh đó, quyển sách cũng trình bày nhiều hoạt động của những bộ phận khác nhau trong một phi trường, những hoạt động mà những hành khách bình thường không bao giờ thấy được. Và những suy nghĩ, hành động của những con người có liên quan trong một bộ phận xã hội. Arthur Hailey đã có nhiều sách xuất bản tại Việt Nam, mỗi quyển đều có liên quan đến một ngành nghề trong xã hội, một số đã có ebook. Tuy nhiên, theo đánh giá của tôi, Phi Trường là quyển hay nhất, hấp dẫn nhất, đến nay vẫn chưa có ebook, ngoài quyển Phi trường (PDF) do bạn Nga Hoang đưa lên mới đây. Quyển Phi Trường của Thái Hà (dịch từ Tiếng Nga) NXB Lao Động 1986 có một số thiếu sót: (1) phiên âm tên riêng, không còn nhận ra được tên nguyên gốc, không còn phù hợp thời đại; (2) bản Tiếng Nga dịch phóng túng, tùy tiện thêm vào những cái tên không có trong nguyên bản; và quan trọng (3) dịch sai một số chi tiết kỹ thuật, hoặc không hiểu rõ bộ phận kỹ thuật nên để nguyên tên Tiếng Anh không dịch. Do đó tôi đã mạnh dạn dịch mới từ nguyên tác Tiếng Anh, quyển Phi Trường của Arthur Hailey. *** Thông qua câu chuyện hồi hộp về quá trình nghi ngờ, điều tra phát hiện, và tìm cách ngăn chặn một vụ âm mưu cho nổ một chuyến máy bay hành khách quốc tế đông người ngay trên không. Arthur Hailey muốn cung cấp cho bạn đọc những hiểu biết tương đối tường tận và lý thú về hoạt động của một sân bay dân dụng vào loại lớn và hiện đại nhất nước Mỹ, sân bay quốc tế Lincoln, với lưu lượng máy bay lên xuống trung bình 30 giây một chiếc. Qua đó, tác giả muốn nói đến những vấn đề xã hội đang đặt ra hiện nay cho nước Mỹ: đó là những mâu thuẫn và bất công không thể tránh khỏi trong cuộc chạy đua theo tiến bộ khoa học kỹ thuật không phải vì hạnh phúc con người, mà trước hết vì lợi nhuận, đẩy con người đi đến chỗ có những hành động mù quáng điên rồ, tìm lối thoát trước cảnh ngộ bế tắc bằng cách tự giết mình và giết oan nhiều người vô tội khác. *** Arthur Hailey (người Anh có quốc tịch Canada) (1920 - 2004) là tác giả của mười một cuốn best-sellers, trong đó có "Bản tin chiều" đã được dựng thành phim. Ông có 11 tiểu thuyết bán rất chạy được in ở 40 quốc gia với 170 triệu bản. Hailey được coi là người trường vốn trong sự nghiệp sáng tác. Những cuốn truyện ông viết đã vượt khỏi quê hương, được xuất bản trên 40 nước với hơn 170 triệu bản. Điểm nổi bật trong tác phẩm của ông là những nhân vật có xuất xứ rất tầm thường nhưng khi bị đẩy vào hoàn cảnh bi hùng đã vượt lên thành một số phận khác.  Sinh ngày 5/4/1920, Hailey sớm phải bỏ học ở tuổi mười bốn, bởi cha mẹ không đủ tiền chu cấp ăn học cho con trai. Sau đó, chàng trai Arthur trở thành phi công trong quân chủng Hoàng gia Anh trong đại chiến 2. Năm 1947, nhà văn tương lai rời bỏ xứ sở sương mù đến Canada và nhập quốc tịch tại đây. Thời gian đầu nơi đất khách, Hailey phải kiếm sống như một nhân viên tiếp thị cho nhà máy sản xuất máy kéo. Được một thời gian thì việc viết lách đã cám dỗ Hailey. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông là The Final Diagnosis, xuất bản năm 1959, kể về một bác sĩ chẳng may gây ra cái chết với một bé sơ sinh.  Mải mê với những con chữ trong một thập kỷ, rồi ông trở về công việc kinh doanh, chỉ ngồi vào bàn viết như một thú vui. Bà vợ của Hailey cho biết, nhà văn rất khiêm tốn và giản dị, nhưng ông có một niềm hân hoan đặc biệt khi đọc những bức thư của độc giả tán dương tác phẩm mình. Hậu duệ của ông dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc tưởng nhớ ông vào tháng giêng theo đúng nguyện ước của người quá cố. Mười bốn tuổi đã nghỉ học vì cha mẹ không đủ tiền cho ông đi học tiếp, Arthur Hailey tham gia thế chiến thứ 2 với tư cách là phi công trong không lực hoàng gia Anh và trở thành nhà văn khi xuất bản tác phẩm đầu tay The final diagnoisis vào năm 1959.  Arthur Hailey có cách viết tiểu thuyết rất hấp dẫn, mô tả những người bình thường trong hoàn cảnh bất thường. Năm 2001 ông nói với hãng tin AP: "Tôi không thật sự tạo ra ai cả. Tôi chỉ lấy từ đời thật". Một số tác phẩm của ông đã được ra tiếng Việt như Phi trường, Bản tin chiều, Trong khách sạn... *** T háng giêng, lúc sáu giờ ba mươi chiều một ngày thứ sáu, Phi trường quốc tế Lincoln, tiểu bang Illinois, vẫn đang hoạt động, dù rất khó khăn. Cũng như toàn bộ miền trung nước Mỹ, phi trường đang rối tung bởi một cơn bão tuyết lớn chưa từng thấy trong vòng sáu năm nay. Cơn bão đã kéo dài ba ngày. Bây giờ, như những mụn mủ trên một thân thể xiêu vẹo, yếu ớt, những chỗ yếu nhất đang vỡ ra đều đều. Một xe tiếp phẩm của hãng United Airlines mang theo hai trăm phần ăn, bị mất tích và bị kẹt tuyết đâu đó trong phạm vi sân bay. Việc tìm kiếm chiếc xe tải hoặc người tài xế của nó đã thất bại trong bão tuyết và bóng tối. Chuyến bay 111 của hãng United, chuyến bay thẳng đến Los Angeles mà chiếc xe tiếp phẩm phải phục vụ, đã chậm lịch bay nhiều giờ. Sự hỗn loạn do chiếc xe tiếp phẩm bị mất tích sẽ làm cho nó chậm hơn nữa. Những trường hợp chậm tương tự vì những lý do khác nhau đã làm ảnh hưởng đến ít nhất một trăm chuyến bay của hai mươi hãng hàng không khác nhau đang sử dụng Phi trường quốc tế Lincoln. Trong phạm vi sân bay, đường băng 3-0 không sử dụng được, do bị chặn bởi chiếc máy bay Boeing 707 của hãng Aéreo-Mexican, những bánh xe của nó kẹt sâu trong lớp bùn tuyết, gần mép đường băng. Hai giờ tận lực để kéo chiếc máy bay khổng lồ đi đều thất bại. Bây giờ, sau khi sử dụng hết khả năng của mình, hãng Aéreo-Mexican phải cầu cứu hãng TWA. Vì đường băng 3-0 bị chặn nên đài kiểm soát không lưu (KSKL) phải áp dụng chế độ kiểm soát trên không hết sức chặt chẽ và hạn chế việc tiếp nhận máy bay từ những trung tâm lân cận như Minneapolis, Cleveland, Kansas City, Indianapolis và Denver. Mặc dù vậy, vẫn có hai mươi máy bay đang lượn tròn trên trời xin hạ cánh, một số gần cạn nhiên liệu. Còn trên mặt đất thì có gấp đôi số máy bay như thế sẵn sàng cất cánh. Nhưng chừng nào tình hình trên không chưa bớt căng thẳng, đài KSKL chưa cho phép bất cứ máy bay nào cất cánh. Kết quả là các cửa ra máy bay, đường lăn, khu sân đỗ nhồi đầy máy bay đang nằm chờ, nhiều chiếc đang nổ máy sẵn. Trong kho của tất cả các hãng hàng không đều đầy ứ hàng hóa, những hàng hóa cần vận chuyển gấp nhưng giờ bị cơn bão ngăn trở. Các nhân viên giám sát hàng hóa lo lắng nhìn những đống hàng mau hỏng - những hoa hồng trồng trong nhà kính từ Wyoming đi New England; một tấn phó mát Pennsylvania chở đi Anchorage, Alaska; đậu ướp lạnh chở đi Iceland; những con tôm hùm sống từ miền đông chở đi châu Âu trên chuyến bay qua b ắc cực. Những con tôm hùm này phải xuất hiện trong thực đơn ngày mai của các khách sạn, nhà hàng ở Edinburgh và Paris, nơi chúng được gọi là “hải sản tươi sống của địa phương” và đám khách du lịch Mỹ cả tin sẽ tranh nhau ăn chúng. Dù có bão hay không, các hợp đồng đã ghi rằng những thứ hàng mau hỏng này phải được vận chuyển đến nơi vẫn còn tươi và phải nhanh chóng. Điều làm các nhân viên hàng hóa của hãng American Airlines đặc biệt lo ngại là lô hàng mấy nghìn con gà tây mới ra khỏi lồng ấp cách đây vài giờ. Lịch chuyên chở món hàng này đã được sắp xếp chính xác từ nhiều tuần lễ trước đây - giống như mệnh lệnh khai hỏa một trận chiến - trước khi những quả trứng gà tây được đưa vào lồng ấp. Chậm nhất những con gà sống này phải được chở tới bờ biển phía tây trong vòng bốn mươi tám giờ đồng hồ sau khi nở, là thời hạn để những sinh vật tí hon này có thể sống sót mà không cần ăn uống. Thông thường, việc vận chuyển như vậy có tỉ lệ sống sót gần một trăm phần trăm. Còn nếu cho chúng ăn uống trong khi vận chuyển thì chúng và cả chiếc máy bay sẽ bốc mùi nặng đến nhiều ngày sau chưa hết. Bây giờ lịch vận chuyển chúng đã bị chậm mất nhiều giờ. Vì thế một chuyến bay chở hàng được điều động thay cho một chuyến bay hành khách, xem ra những chú gà tây mềm yếu này được ưu tiên hơn mọi thứ, kể cả những hành khách VIP. Trong nhà ga hàng không chính, sự hỗn loạn đã tăng cao. Các phòng chờ chật kín hàng nghìn hành khách của các chuyến bay bị hoãn hay bị hủy. Hàng đống hành lý khắp nơi. Cả căn phòng khổng lồ trông giống như sự lộn xộn kết hợp giữa một trận đấu bóng đá kiểu Mỹ với cửa hàng Macy's trước lễ Giáng sinh. Cao trên mái nhà ga, câu slogan thiếu khiêm tốn PHI TRƯỜNG QUỐC TẾ LINCOLN - NGÃ TƯ HÀNG KHÔNG THẾ GIỚI, hoàn toàn bị tuyết che lấp. Thật đáng kinh ngạc là mọi thứ vẫn tiếp tục hoạt động, Mel Bakersfeld nghĩ. Mel, Tổng giám đốc phi trường - dáng gầy, khắc kỷ - đang đứng cạnh phòng chỉ huy chống tuyết, cao trên tháp KSKL, nhìn chăm chú vào màn đêm. Bình thường từ văn phòng kính này, toàn bộ khu liên hợp phi trường - các đường băng, đường lăn, nhà ga, giao thông dưới đất và trên không - trông giống như những mô hình bé xíu, ngay cả vào ban đêm hình dạng và chuyển động của chúng có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn. Chỉ có một nơi nhìn được như vậy cao hơn - Đài KSKL chiếm hai tầng trên cùng. Nhưng đêm nay chỉ nhìn thấy thấp thoáng vài ánh đèn gần nhất sau tấm màn tuyết dày đặc đang bị gió cuốn. Mel nghĩ rằng mùa đông này sẽ còn được thảo luận tại Hội nghị các nhà khí tượng trong nhiều năm tới. Trận bão tuyết này xuất hiện cách đây năm ngày tại vùng núi khuất gió ở Colorado. Lúc mới xuất hiện nó chỉ là một vùng áp thấp không to hơn một quả đồi, và đa số các nhà dự báo thời tiết, để lập bản đồ khí tượng cho các chuyến bay, không ghi nhận ra nó, hay bỏ qua nó. Và như bất mãn, cơn áp thấp đó gia tăng sức mạnh giống như một căn bệnh ác tính khổng lồ, vẫn đang phát triển, lúc đầu hướng về phía đông nam, sau đó phía bắc. Nó vượt qua Kansas và Oklahoma, sau đó tạm dừng tại Arkansas, thu thập thêm sức mạnh.  Ngày hôm sau, mạnh lên và hung hãn, nó ào ào đổ vào thung lũng Mississippi.  Cuối cùng, cơn bão trút xuống Illinois, gần như làm tê liệt cả tiểu bang với gió mạnh, nhiệt độ đóng băng, và một lượng tuyết dày mười inch trong 24 giờ. Tại sân bay, lớp tuyết dày mười inch lúc đầu rơi nhẹ, liên tục. Nhưng bây giờ lớp tuyết cũ được tiếp nối bởi nhiều tuyết hơn, gió cuốn chúng thành từng đống, cùng một lúc các đống tuyết mới lại chồng lên các đống tuyết cũ.  đ ội dọn tuyết đã gần như kiệt sức. Trong vòng vài giờ qua một số người đã được lệnh về nhà, mặc dù trong trường hợp khẩn cấp như thế này sân bay có cung cấp cho họ nơi tạm nghỉ. Tại phòng chỉ huy chống tuyết ở gần Mel, Danny Farrow - lúc bình thường là trợ lý của Tổng giám đốc phi trường, nay phụ trách phòng chỉ huy chống tuyết - đang gọi Trung tâm chống tuyết qua radio. “Chúng tôi đang mất cả các bãi đậu xe rồi. Tôi cần thêm sáu xe dọn tuyết nữa và một đội banjo tại ngã ba bảy bốn”. Danny đang ngồi tại phòng chỉ huy chống tuyết, thực sự không phải là một căn phòng đúng nghĩa, nhưng là một chỗ rộng cỡ ba gian nhà.  Trước mặt Danny và hai người giúp việc của ông ở hai bên là một loạt điện thoại, máy telex và máy radio. Xung quanh họ là các bản đồ, sơ đồ, và các tờ phiếu ghi lại tình trạng và vị trí của tất cả các xe dọn tuyết, cũng như các nhân viên và các giám sát. Có một phiếu riêng biệt cho các đội banjo - đội lưu động với dụng cụ dọn tuyết cá nhân. Phòng chỉ huy chống tuyết chỉ hoạt động đúng mục đích của mình trong một mùa này. Tại các thời điểm khác trong năm, căn phòng này chỉ còn sự vắng vẻ và yên tĩnh. Cái đầu hói của Danny bóng nhẫy những giọt mồ hôi khi ông ghi chú những ký hiệu trên bản đồ khổ lớn của sân bay.  Ông lặp đi lặp lại thông điệp của mình cho Trung tâm chống tuyết, nghe giọng ông giống như một lời van xin cho cá nhân, mà có lẽ đúng như thế thật. Ở trên cao này là phòng chỉ huy. Và người chỉ huy phòng này phải hiểu rõ toàn bộ sân bay, biết rõ từng yêu cầu và triển khai các thiết bị đến bất cứ nơi nào cần thiết nhất.  Một vấn để - và chắc chắn là nguyên nhân làm cho Danny toát mồ hôi - là những người dưới kia, những người đang chiến đấu để sân bay tiếp tục hoạt động, ít khi chia sẻ quan điểm giống nhau về những nơi nào ưu tiên hơn. “Chắc chắn, chắc chắn rồi.  Thêm sáu xe dọn tuyết nữa”.  Một giọng nói từ Trung tâm chống tuyết, từ đầu bên kia sân bay, gắt gỏng trong loa. “Để chúng tôi hỏi Ông già Noel đã. Hình như ông ta đang ở quanh đây thôi”.  Im lặng một chút, rồi sôi nổi hơn, “Còn có chỉ dẫn ngu ngốc nào nữa không?” Liếc nhìn Danny, Mel lắc đầu.  Ông nhận ra giọng nói trong loa là của một đội trưởng có lẽ đã làm việc liên tục kể từ khi bắt đầu có bão tuyết. Tâm trạng giận dữ trong hoàn cảnh như thế này cũng dễ hiểu.  Thông thường, sau một mùa đông khó khăn chiến đấu với tuyết, Trung tâm chống tuyết và Ban giám đốc sân bay sẽ tổ chức một buổi tối vui vẻ với nhau mà họ gọi là “đêm-hóa-dữ-làm-lành”.  n ăm nay chắc chắn sẽ cần một buổi tối như thế. Danny nói có lý, “Chúng tôi đã yêu cầu bốn xe dọn tuyết đi tìm chiếc xe tiếp phẩm của hãng United. Họ có lẽ đã xong việc rồi chứ”. “Họ có thể đã xong việc rồi - nếu chúng ta tìm được chiếc xe chết tiệt đó”. “Anh chưa tìm ra nó sao? Mấy người của anh đang làm gì vậy - Ăn tối với các quý bà chắc?” Danny vươn tay vặn nhỏ âm thanh như một cử chỉ đáp trả bực bội. “ n ghe này, những con chim trong cái chuồng nhếch nhác đó làm sao có ý tưởng nào về những gì xảy ra ngoài sân bay?  Có lẽ anh nên nhìn ra ngoài cửa sổ một lát chứ.  Bất kỳ ai có thể ở Bắc cực chết tiệt đêm nay mới biết khác biệt như thế nào”. “Cố thổi vào tay đấy, Ernie”, Danny nói. “ Nó có thể làm tay anh ấm áp và im miệng”. Mel Bakersfeld hiểu hầu hết các trao đổi này, ông biết rằng những gì đã nói về tình hình bên ngoài nhà ga là sự thật. Một giờ trước đây, Mel đã lái qua sân bay.  Ông đã sử dụng đường công vụ, mặc dù ông biết rõ sân bay như lòng bàn tay, nhưng tối nay ông đã rất khó khăn khi tìm đường và nhiều lần gần như bị lạc đường. Mel đã đến kiểm tra Trung tâm chống tuyết nơi đang hoạt động khẩn trương. Nếu t òa tháp nơi đặt phòng chỉ huy chống tuyết là sở chỉ huy, thì Trung tâm chống tuyết là một doanh trại ở chiến tuyến. Từ đây, các đội công nhân mệt mỏi và các đội trưởng đến và đi, những người đẫm mồ hôi và lạnh cóng thay phiên nhau, các công nhân thường xuyên được bổ sung thêm những công nhân tạm thời - thợ mộc, thợ điện, thợ ống nước, nhân viên, cảnh sát. Các công nhân tạm thời được lấy từ công nhân và nhân viên làm nhiệm vụ thường xuyên trong sân bay và được trả lương gấp rưỡi cho đến khi kết thúc tình hình khẩn cấp vì tuyết. Nhưng họ biết công việc phải làm, vì trong mùa hè và mùa thu họ đã diễn tập dọn tuyết nhiều lần vào những ngày cuối tuần, như những người lính, trên đường băng và các đường lăn. Những người đứng bên ngoài đôi khi tức cười khi xem các nhóm công nhân cào tuyết, máy ủi, máy thổi tuyết gầm rú, vào một ngày nắng nóng. Nhưng nếu có ai ngạc nhiên trước mức độ chuẩn bị công phu như thế, Mel Bakersfeld sẽ nhắc nhở họ rằng việc dọn tuyết khỏi khu vực hoạt động của sân bay tương đương bằng bảy trăm dặm đường cao tốc. Cũng giống như phòng chỉ huy chống tuyết trên tháp KSKL, Trung tâm chống tuyết chỉ hoạt động theo chức năng của nó vào mùa đông.  Đó là một gian phòng lớn, tối tăm ở bên trên một nhà để xe tải của sân bay, khi sử dụng, được lãnh đạo bởi một người điều vận phụ trách công tác vận chuyển trong sân bay. Căn cứ từ giọng nói trong radio hiện nay, Mel đoán rằng người ta đã thay người điều vận khác, có lẽ người kia đã về ngủ trong “Phòng Xanh”, như mọi người trong sân bay gọi đùa phòng nghỉ của công nhân. Tiếng người đội trưởng của Trung tâm chống tuyết vang lên lần nữa trong radio: “ Chúng tôi cũng đang lo về chiếc xe đó, Danny. Thằng con hoang khốn khổ đó chắc chết cóng ngoài đó rồi.  Mặc dù nếu hắn ta có tháo vát chút nào đi nữa, hắn ta không phải chết đói”. Chiếc xe tiếp phẩm của UAL đã rời nhà bếp của hãng hàng không để đến nhà ga chính cách đây gần hai giờ.  Hành trình của nó chạy theo đường vành đai, thông thường chỉ mất mười lăm phút. Nhưng chiếc xe tiếp phẩm đã không đến nơi, và rõ ràng lái xe đã lạc đường và bị kẹt tuyết trong khu hoang vu nào đó của sân bay. Hãng United đã gửi đi một đội tìm kiếm, mà chưa có kết quả. Bây giờ những người quản lý sân bay phải đích thân lo việc này. Mel hỏi: “Rốt cuộc chuyến bay United cất cánh rồi sao? Bay mà không có thực phẩm à?” Danny Farrow trả lời mà không cần nhìn lên. ”Tôi nghe thấy cơ trưởng nhường cho hành khách quyết định. Ông ta nói với họ rằng phải mất thêm một giờ nữa mới có một chiếc xe tiếp phẩm khác, rằng họ đã có phim và rượu trên máy bay, và mặt trời vẫn chiếu sáng tại California. Mọi người đã biểu quyết để rời khỏi địa ngục này. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy”. Mel gật đầu, chống lại sự cám dỗ để tiếp nhận và đích thân tìm kiếm chiếc xe tải mất tích và người lái xe. Hành động là một liệu pháp.  Cái lạnh và sự ẩm ướt nhiều ngày, đã làm nhói đau vết thương cũ thời chiến tranh của Mel một lần nữa - ký ức chiến tranh Triều Tiên không bao giờ rời ông - và ông có thể cảm thấy nó ngay bây giờ. Ông chuyển, nghiêng, tì trọng lượng của mình sang chân lành.  Nhưng chỉ được một lát. Hầu như cùng một lúc, ở vị trí mới, cơn đau trở lại. Ông vui mừng, một lúc sau đó, rằng ông đã không can thiệp.  Danny hầu như đã làm đúng - tăng cường tìm kiếm chiếc xe, kéo các xe dọn tuyết và công nhân từ khu vực nhà ga, chuyển ra các đường vành đai. Trong thời gian này, các bãi đỗ xe sẽ phải để lại, và sau đó sẽ có rất nhiều lời phàn nàn về điều đó.  Nhưng người lái xe mất tích phải được cứu giúp ưu tiên. Giữa các cuộc gọi, Danny cảnh báo Mel, “Ông phải tự chống chọi với nhiều khiếu nại hơn nữa đấy. Việc tìm kiếm này phải chặn đường vành đai. Chúng tôi phải giữ lại tất cả xe tiếp phẩm khác cho đến khi chúng ta tìm thấy anh chàng kia”. Mời các bạn đón đọc Phi Trường của tác giả Arthur Hailey.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vị Hôn Thê Bá Đạo
Hôn ước giữa hai người họ đã được định sẵn từ khi họ chưa ra đời. "Không ngờ em giỏi thật đấy! Chưa gặp lần nào mà vẫn nhận ra vị hôn thê của mình!" *** Trăng tròn. Bầu trời đêm hôm nay tuyệt đẹp với vô số những vì sao lấp lánh. Trong căn biệt thự lớn nhất thành phố- và đó cũng là căn biệt thự của tập đoàn LV. “ Chát!”- Bên ngoài một căn phòng nhỏ ở trên gác của biệt thự, từng tiếng hét, tiếng đánh chói tai vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịt. Ở bên ngoài căn phòng có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đi qua đi lại trước của phòng. Sau lưng bà ấy có hai tên vệ sĩ đeo kính râm và một cô hầu gái. “Mời bà theo chúng tôi về phòng!”-Một tên vệ sĩ lên tiếng. “Con tôi đang ở trong đó thì làm sao tôi đi được?”- Người phụ nữ quay khuôn mặt đang khóc đến sưng cả hai mắt nhìn tên vệ sĩ. “Đây là lệnh của chủ tịch.”-Tên vệ sĩ trả lời. “Nhưng mà……” “Phu nhân. Xin bà đừng làm khó chúng tôi!”-Tên vệ sĩ cắt ngang lời của người phụ nữ. “Cậu…..” “Cạch”- Người phụ nữ đó còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng bỗng nhiên mở khiến tất cả mọi người đều quay nhìn nó. “Ông co……” “Khuya rồi mọi người đi nghĩ hết đi.”-Người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng với khuôn mặt lạnh lùng nói với hai tên vệ sĩ và cô hầu. “Dạ. Ông chủ!”- Ba người cùng cuối đầu đồng thanh đáp. Không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ đang khóc một cái, người đàn ông đó trực tiếp bước về phía hành lang. “Ông…….” “Bà vào trong đó với nó đi!”- Trực tiếp cắt ngang lời của người phụ nữ rồi người đàn ông lại tiếp tục đi về phía hành lang dài. Vội vã chạy vào trong phòng thì cảnh tượng trước mắt khiến bà ta không cầm lòng được mà khóc lớn tiếng. Trên giường là một cô gái khoảng 15-16 tuổi đang nầm sấp. Khẽ mở mắt nhìn người phụ nữ, cô gái mở miệng yếu ớt nói:” Bà vào đây làm gì? Ra ngoài!” “Con nằm đây đợi chút, ta sẽ đi lấy thuốc xức cho con!”-Người phụ nữ vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc. “Không cần!”-Cô gái trả lời với người phụ nữ bằng thái độ hơi vô lễ sau đó cố gắng ngồi dậy bước xuống giừơng “Con muốn về phòng sao? Để ta đỡ c…….”- Thấy cô gái định đứng lên thì người phụ nữ đó vội vã vừa hỏi vừa đưa tay ra để đỡ. “Không cần!”- Vừa nói cô vừa hất tay người phụ nữ đó ra, từng từng bước từng bước khó khăn đi ra khỏi căn phòng. ***** “Ông đâu cần phải đánh nó tới mức đó. Dù sao thì nó cũng là con gái của ông mà!”-Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông lúc nãy. “Bởi vì nó là con gái của tôi cho nên tôi mới cần phải đánh nó.”- Người đàn ông chậm rãi trả lời người phụ nữ. “Ông!”- Vẻ mặt bình thảng của người đàn ông khiến người phụ nữ càng tức giận hơn nhưng không thể nào nói trả lại người đàn ông. “Vậy nó nói sao? Nó có đồng ý không?”- Quyết định không chất vấn người đàn ông nữa, người phụ nữ đành bất lực hỏi lại. “Tất nhiên là không!”- Người đàn ông tiếp tục chậm rãi trả lời người phụ nữ. “Vậy bây giờ làm sao đây? Hay ông thử nói chuyện lại với anh Lương đi, biết đâu…..” “Không thể được.”- Không chờ người phụ nữ nói hết câu, người đàn ông trực tiếp ngắt ngang lời người phụ nữ. “Chuyện hôn sự này là do cha mẹ tôi sắp đặt từ rất lâu rồi. Bởi vì tôi và anh Lương đều là con trai nên chuyện hôn sự năm đó không thể thực hiện được. Còn bây giờ tôi có con gái, anh Lương có con trai, gia thế hai bên môn đăng hộ đối nên làm thông gia chẳng phải rất tuyệt sao? Bên chúng ta có LV, bên anh Lương có TL, nếu như chuyện hôn sự thành công, sau này hai bên hợp tác làm ăn chẳng phải rất tốt sao?” “Chuyên hôn sự này là hạnh phúc cả đời của con bé, với lại năm nay nó mới 16 tuổi thì làm sao có thể kết hôn được?” “Hạnh phúc cả đời thì sao? Trước đây tôi và bà chẳng phải cũng là hôn sự do cha mẹ hai bên sắp xếp sao? Chẳng phải chúng ta vẫn sống rất tốt đó thôi! Với lại chưa đủ tuổi kết hôn thì cứ đính hôn trước, sau đó cho tụi nó ở chung để bồi đắp tình cảm cũng được!” “Tôi thấy cứ để con bé học hết lớp 12 đã rồi hẵng tính, với lại ông dạy con thì dạy nó nhẹ nhàng thôi chứ đừng có đánh nó nữa. Nó cũng lớn rồi mà ông cứ bắt nó nằm sấp để đánh thì…..” “Rồi rồi……sau này tôi không bắt nó nằm sấp nữa, được chưa? Bây giờ thì xin mời phu nhân của tôi ơi, mau lại đây ngủ đi, khuya rồi!”- Không đợi người phụ nữ nói hết câu, người đàn ông đã giành lời. “Từ từ đã, để tôi gọi cho hiệu trưởn xin phép cho con bé ngày mai nghĩ một ngày, chứ nó……” “Không cần đâu. Tôi đã làm thủ tục chuyển trường cho nó rồi.” “Cái gì? Tại sao ông không nói với tôi một tiếng? Mà ông chuyển nó đi trường nào vậy? Chẳng lẽ ông…..”-Người phụ nữ nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghi ngờ. “Đúng vậy! Là trường mà con trai của anh Lương học- trường Đông Nam. Tôi cũng đã sắp xếp cho nó học cùng lớp với Gia Huy rồi và cho chúng ngồi cạnh nhau luôn. Bà thấy tôi có giỏi không?”   Mời các bạn đón đọc Vị Hôn Thê Bá Đạo của tác giả Sea Ice.
Nữ Hoàng Của Hắc Đạo
Câu chuyện Nữ Hoàng Của Hắc Đạo xoay quanh những ân oán tình thù của hai kẻ đứng đầu Hắc đạo và Bạch đạo. Những triết lý làm người, những mưu mô âm hiểm ở thế lực đen tối hay sự bao dung và độ lượng sẽ phá tan những thù hận.  Hai con người đứng đầu hai thế lực họ phải làm gì để bảo vệ những thứ mà họ trân trọng. Cuối cùng chiến thắng thuộc về ai? *** - Nó: Lâm Gia Kỳ [Ryn]: 17 tuổi. Cao 1m78. Tam tiểu thư họ Lâm đứng đầu TG về đào tạo, huấn luyện vệ sĩ, sát thủ, ngoài ra còn về trang sức và nhiều TTTM khắp trên TG. Nó là Trưởng Quân của Lâm gia (thay vì Trưởng Tôn hay Cháu Đức Tôn đứng đầu, thì ở đây Trưởng Quân chỉ nữ tử lên nắm quyền trong gia tộc). Nó xưa giờ là kẻ ngang tàng đến độc ác, lạnh lùng như băng ngàn năm. Sở hữu khuôn mặt vạn người mê. Thân hình chuẩn siêu mẫu. Là kẻ xử sự bằng lí trí và nguyên tắc..còn tình cảm...DẸP... Là cô gái “vàng” của nhiều quốc gia. Là Lão Đại của bang Hắc Long đứng đầu hắc đạo. Kể cả giới Bạch đạo cũng phải nể sợ nó... Ngoài ra còn nhiều bí mật nữa... IQ: 200/200 - Hạ Ngọc Vy Thanh [Ryu]: 17 tuổi. Cao 1m75. Nhị tiểu thư họ Hạ đứng thứ 3 TG về ôtô, môtô. Bạn thân của nó từ nhỏ. Cô nàng này đanh đá khỏi nói, hay móc họng người khác, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh. Không sợ trời không sợ đất nhưng có điều nhỏ sợ nó lắm, sợ hơn cha mẹ mình cơ. Nghe lời nó cực kì. Khuôn mặt hết sức baby. Thân hình thì khỏi chê. Nhị Tỷ của Hắc Long... IQ: 190/200 - Hoàng Minh Châu [Ryna]: 17 tuổi. Cao 1m75. Đại tiểu thư họ Hoàng đứng thứ 4 TG về chuỗi nhà hàng, khách sạn. Sau này sẽ là bạn của tụi nó. Nhỏ này hiền hơn bà Ryu 1 tí (chỉ 1 tí thôi à), rất hợp rơ với Ryu trong các trò quậy phá. Cũng giống như Ryu, lần đầu tiên gặp nó đã sợ chết khiếp. Khuôn mặt xinh không kém Ryu đâu. Thân hình khỏi bàn. Thân thủ ngang ngửa với Ryu. Sau này sẽ là Tam Tỷ của Hắc Long... IQ: 190/200 - Hắn: Trương Hàn Gia Phong [Ken]: 18 tuổi. Cao 1m88. Đại thiếu gia họ Trương đứng thứ 2 TG về chuỗi resort, địa ốc. Hắn đẹp trai, băng lãnh (nhưng không giống nó, Hắn vui vẻ, nói nhiều với người thân, bạn bè). Hắn được giới Bạch đạo gọi là “vua thị trường” với đầu óc nhanh nhạy và liều lĩnh của Hắn đã giúp Trương gia cuỗm bao nhiều phi vụ lớn. Hắn giỏi võ nhưng so với nó còn phải học hỏi nhiều. Hắn không theo Hắc đạo nhưng được Hắc đạo biết đến không ít... IQ: 200/200 - Triệu Thiên Bảo [Key]: 18 tủôi. Cao 1m85. Nhị thiếu gia họ Triệu đứng thứ 3 TG về bất động sản, chứng khoáng, nội thất. Bạn thân Hắn. Tên này phong lưu đa tình, playboy chính hiệu. Là cái thằng mà suốtt ngày bị Ryu và Ryna xỉa xói. Thế nhưng độ mặt dày của tên này có thể so với với mặt đừơng, hay chấp nhặt với mẹ Ryu nhà ta. Tôn sùng nó lắm nha. Tên này cũng không vừa đâu cũng giỏi võ đấy. IQ: 190/200 - Lâm Gia Thiên [Kio]: 18 tủôi. Anh 2 của nó. Bạn thân của hắn. Thương nó cực kì. Giỏi võ. Bắc hộ vệ của Hắc Long. IQ: 200/200 - Lâm Gia Long [Kun]: 18 tủôi. Anh 3 của nó. Em song sinh của Kio. Bạn thân Hắn. Thương nó cực kì. Nam hộ vệ của Hắc Long. IQ: 170/200 (cha này bị “ngốc” chứ không phải ngu đâu ạ -_-) Ngòai ra còn những nhân vật khác..   Mời các bạn đón đọc Nữ Hoàng Của Hắc Đạo của tác giả Ryn-Mon.
Bộ Tam Siêu Quậy
Ba cô nàng có tính cách khác nhau nhưng lại cực kỳ thân thiết. Mỗi khi nhắc đến ba người họ thầy cô giáo lại cực kỳ đau đầu bởi độ nghịch ngợm của họ là vô cùng bá đạo. Ba chàng trai có ngoại hình như soái ca khiến cho các cô nàng si mê điên cuồng. Một người mang phong cách lạnh lùng, ánh mắt man mác buồn. Một người luôn nở nụ cười trên môi. Một người lại là một tay chơi đúng nghĩa. Giữa sáu người họ đã có một cuộc gặp gỡ vô cùng bất ngờ và kèm theo cả những mâu thuẫn. Cuối cùng kết quả sẽ như thế nào? Họ có thể vượt qua những thử thách để cập bờ hạnh phúc. Mời các bạn độc giả đón đọc truyện Bộ Tam Siêu Quậy nhé. *** (Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở hữu 1 gương mặt cùng thân hình khiến bao cô nàng mơ ước, làn da trắng hồng ko tì vết, mái tóc màu nâu đen tự nhiên, đôi mắt màu nâu. Là cành vàng lá ngọc của Nguyễn Nhật Minh chủ tịch tập đoàn lớn nhất cả nước về thời trang, nó còn là chị cả của bang Black Angel nổi tiếng về độ máu lạnh và là bang hùng mạnh nhất trong thế giới ngầm. Đai đen các loại võ,sử dụng thành thạo các loại vũ khí. IQ: 298/300 *Elie* Vũ Hoàng Thanh Lam: xinh xắn,dễ thương, bằng tủi nó nhưng chửng chạc hơn và luôn sẵn sàng đem cả tính mạng để bảo vệ nó, cao 1m70, sở hữu thân hình ko kém j nó với đôi mắt trong veo màu ngọc bích, mái tóc màu hung đỏ, làn da trắng. Là tiểu thư của Vũ Hoàng Anh Tuấn chủ tịch tập đoàn lớn thứ 3 cả nước về xây dựng, địa ốc, Lam còn là chị 2 của bang Black Angel, đai đen Karate, Taekwondo, chuyên sử dụng phi tiêu. IQ: 296/300 *Hanna* Trần Ngọc Minh Anh: xinh không thua kém gì nó và Lam, tính tình là tiểu thư chính gốc nhưng rất hoà đồng với nó và Lam,cao 1m73, sở hữu làn da trắng cùng mái tóc màu đen nhánh, đôi mắt màu hồng nhạt cuốn hút đến lạ thường. Là thiên kim tiểu thư của Trần Quốc Huy chủ tịch tập đoàn lớn thứ 4 cả nước về các hệ thống an ninh, Anh cũng là chị 3 của bang Black Angel, đai đen Judo, Karate, chuyên sử dụng côn và kim châm tẩm thuốc độc. IQ: 296/300 (IQ mấy chị này toàn 3 chữ số là thế lào!?? ☆☆★★☆☆★★☆☆★★ (Hắn) *Ken* Phan Minh Quân: đẹp trai, lạnh lùng, xem con gái như giấy vụn muốn xé thì xé, cao 1m83, hắn có 1.mái tóc màu nâu đen cộng thêm với đôi mắt màu cà phê vô hồn làm tăng thêm sức quyến rũ. Là thiếu gia của Phan Minh Nhật chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới về kinh tế tài chính, hắn còn là anh cả của bang Black Demon nổi tiếng về độ ác độc giết người như cơm bữa, đai đen tất cả các loại võ, chuyên sử dụng súng.IQ: 300/300 *Kai* Trương Ngọc Bảo: đẹp trai, thân thiện, hay cười, nhưng lại có lúc rất đáng sợ, cao 1m80, Bảo sở hữu mái tóc màu nâu vàng, đôi mắt màu xanh biển trông vô cùng lạnh lẽo nhưng thật ra nó rất ấm áp. Là thiếu gia độc nhất của Trương Gia Vỹ chủ tịch tập đoàn đứng thứ 5 cả nước về chế tạo vũ khí, Bảo lá anh 2 của bang Black Demon, đai đen Taekwondo, Judo, chuyên sử dụng kiếm. IQ:297/300 *Kun* Lê Đoàn Tuấn Anh: đẹp trai, học giỏi, là 1 playboy chính hiệu thay bồ như thay áo, cao 1m82, Tuấn Anh có đôi mắt màu nâu lung linh với mái tóc màu hồng nhẹ. Là thiếu gia độc nhất vô nhị của Lê Đoàn Tuấn Gia chủ tịch tập đoàn lớn thứ 3 cả nước về kinh tế, là cậu 3 của bang Black Demon, đai đen Judo,Karate,chuyên sử dụng độc dược hạ sát. IQ: 297/300   Mời các bạn đón đọc Bộ Tam Siêu Quậy của tác giả YuuCoo_BTB.
Ai Mới Là Siêu Quậy
Truyện Ai Mới Là Siêu Quậy là một truyện mới được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online, truyện thu hút bạn đọc ở những tình tiết đầy tính giải trí, vui nhộn có, hài hước cũng có đủ. Nếu đã gọi là siêu quậy thì những trò đùa mà các nhân vật bày ra không hề tầm thường, họ sẽ làm gì để khuấy động không khí để xứng danh là một người luôn tung hứng cảm xúc của mình lẫn của người khác.  Các nhân vật được gọi là quần hùng, quậy tưng trong truyện với nhiều thành tích đang nể sẽ xuất hiện trong truyện đó là: Triệu Lý Ngọc Băng (Windy) (17t):là tiểu thư danh giá nhà họ Triệu,giàu thứ ba trên thế giới, cô phải sang Hàn du học với một lí do vô cùng “đơn giản”, lập kỉ lục thế giới với 122 lần bị đình chỉ học, 21 lần bị đuổi học, 19 trường quốc tế, 2 trường Việt Nam, là “nữ hoàng võ thuật”, vô cùng cá tính. Mức độ quậy: 100%. Thiên Hoàng Tuấn Minh (Devil) (17t):là thiếu gia nhà họ Thiên, cháu ngoại cưng của Hoàng Anh Đức, chủ tịch tập đoàn đá quý lớn nhất thế giới HOPY; sở thích: con gái đẹp. Ghét nhất: không có con gái. Mỗi lần xuất hiện ít nhất phải có 1 cô gái đi bên cạnh, là “ác quỷ” của thế giới đêm, là “thiên thần” ở trường học. Mức độ võ thuật thế nào không biết nhưng trong vòng 30s có thể làm đối thủ “nằm đo đất”. Mức độ quậy:101/100%. Trường Power (Quyền lực): Trường này rộng 100ha, gồm 3 dãy 10 tầng nằm cách nhau tạo thành chữ U, ở giữa sân được làm 1 cái mái vòm dùng để “che nắng” đặc biệt nằm ở vị trí cực có duyên, cực gây chú ý là 1 dãy lầu 5 tầng làm bằng kính trong suốt 1 mặt, dãy này tuy chỉ có 5 tầng nhưng cực kì sang trọng lộng lẫy, đây là nơi dành cho các quý tộc bậc cao hoặc hoàng gia mới được học. Thầy cô thì cực ki, cực kì khó tính nhưng có tiền thì hiền như bụt... Liệu sẽ có những màn hấp dẫn gi đang chờ đón, mời bạn đón đọc truyện teen đầy những bất ngờ này. *** Tại Việt Nam,giữa mảnh đất Sài Gòn phồn hoa,biệt thự Ngọc Băng vào 3h sáng: -Ông chủ,ông chủ,không xong rồi,không xong rồi!!!Giọng nói hốt hoảng vang lên phá tan bầu không khí yên lặng bên trong căn biệt thự.Một ông quản gia già khoảng trên 60 ”chạy thở không ra hơi” vào nhà la lớn. -Lại gì nữa,bắt được nó chưa? -Dạ tiểu thư đã…đã..-Ông quản gia giọng run run không dám nói hết câu,mắt liếc về phía người phụ nữ bên cạnh ông chủ cầu cứu. -Ông à,chuyện này cũng là thường thôi,con gái chúng ta tài giỏi như vậy làm sao bọn họ bắt được,đúng không?Hử.Một người phụ nữ trung niên cất giọng nói “ôn hòa” nhất có thể để “hạ nhiệt” cho “không khí. -Bà cứ bênh nó,tại có người mẹ như bà nên nó mới hư đó.Giọng của người đàn ông lúc này đã dịu dàng đi phần nào. -Ý ông là sao hả? Bà Triệu trợn mắt,phồng mang trợn má chuẩn bị “đấu khẩu” thì lại có một giọng “tất tả” chen ngang vào -Ông chủ ,bà chủ,tiểu thư đã về-Lần này lại là giọng nói của một người phụ nữ cũng xen lẫn hốt hoảng chạy vào mà quên nhìn vào không khí căng thẳng của căn nhà. -Bà muốn bị đuổi việc hay sao mà lại tỏ thái độ như vậy hả?-Tứ quản gia nãy giờ không biết phải làm sao để lấy công chuộc tội thì bà này chạy vào nên liền ra oai “thể hiện”. -Im đi,ông mới đáng bị đuổi á,bộ ông thấy tôi được tiểu thư chiếu cố nên ghen tị hả.-Bà này cũng không vừa đáp lại liền. -Bà đừng ỷ là bà “zú” nuôi tiểu thư từ nhỏ tới lớn mà lên mặt ngen. -Ông á. -Bà á. -Ông á -Bà á. … -Ngày mai 2 người “cuốn gói” khỏi đây cho tôi,gặp là cứ cãi nhau như nước với lửa.Triệu lão gia nãy giờ không biết đầu đuôi tai nheo ra sao hết tức giận chen vào kết thúc điệp khúc “á” của 2 ông bà. -Ơ,ông chủ.-Hai người cùng đồng thanh la lớn tỏ vẻ “ngạc nhiên” nhưng chuyện 2 người cãi nhau xảy ra như cơm bữa và kết thúc là “năn nỉ ” ông chủ. -Ông chủ à-Hai người lại đồng thanh đáp. -Thôi thôi được rồi,hồi nãy ai nói cô chủ đã zìa-Bà Triệu lại bắt đầu “chấm dứt” thêm cái điệp khúc nghe mà muốn nổi da gà kia. -Ờ đúng.NÓ ĐÂU RỒI !Ông Triệu bây giờ mới nhớ ra,tức giận la lớn. -Dạ cô chủ leo tường nhảy lên phòng rồi ạ-Bà “zú” thản nhiên nói như đây là chuyện bình thường mà không biết gương mặt của ông chủ đang “biến sắc”. ……15 phút sau……. -Bây giờ con muốn gì nữa đây hả,sao con cứ làm ba mẹ lo lắng hoài vậy-Ông Triệu cất giọng nói chứa đầy uy quyền và nghiêm nghị nhìn cô con gái mà ông xem là “bảo bối”. -Thôi đi ông xã,con gái lớn rồi cứ để nó thoải mái.Bà Triệu nãy giờ nghe ông giáo huấn con gái ma muốn đau cả đầu (tg:cụ thể là 150 câu trong vòng 5 phút đấy mà.hehe). -Bà cứ chiều hư con gái. -Bộ ông không chiều nó hả? Blu…bla…bla…blu,2 người cứ tranh cãi cho đến khi nhìn lại cô con gấi yêu thì thấy… -Triệu Lý Ngọc Băng,2 người cùng la lớn kéo “ai đó” ra khỏi giấc mộng,có lẽ ngày mai họ sẽ chi ra một số tiền lớn để cho người làm đi khám tai.mũi ,họng. -A,papa,mama,con chỉ nhắm mắt có chút xíu thôi mà làm gì 2 người đã vặn volume to vậy rồi nếu con ngủ thiệt chắc phải đi bệnh viện luôn quá-Ngọc Băng mắt lơ đờ ,giọng nói vẫn còn ngái ngủ chu đôi môi lên nói rồi lại đưa tay lên dụi dụi mắt(tg:chị này xạo quá). Trước mặt cô bây giờ là Triệu lão gia và Triệu phu nhân,2 người đang trong tình trạng cứng họng vì họ quá thương con gái không nở la mắng cô. -Con đi đâu mà giờ mới về-Triệu lão gia ôn nhu nhìn con gái nói rồi cầm tách trà lên uống để “hạ hoả” -Bar SHINLY… Phụt..Ngụm trà từ trong miệng của ông chưa kịp nuốt đã phun ra văng đầy nhà. -Con…tới đó..Ông Triệu giường như còn chưa tin vào tai mình -Đúng.Ngọc Băng thả nhiên đáp -Con..con đúng là..HỪ..con hư tại mẹ mà.Nếu ngày xưa tôi không lấy bà thì giờ đâu cần phải đau đầu thế này.. -Ông nói cái gì?Ừ,đúng rồi,1 hoyboy nổi tiếng trong trường mà lại mê tít 1 con nhóc nổi tiếng là siêu quậy trong trường,rồi… Lại nữa,2 người lại bắt đầu kể “tiểu sử” của nhau, thật ra lúc xưa mẹ tôi là 1 tiểu thư ham quỵây lười học nhưng có lẽ do có nhan sắc mặn mà nên đã hút được hồn không ít chàng trai ,trong đó có ba,cũng nhờ vậy mà ta có đồng minh,mẹ luôn luôn bao che cho tôi sau những chuyến tooi trốn nhà đi chơi đem.hehe -Papa,mama,con đi ngủ đây,2 người cũng vào ngủ đi nếu không “nhà sập” bây giờ. Oáp.-Nhọc Băng uể oải ngồi dậy nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng như sắp gặp đại hoạ. -Đúng lại.Ngồi xuống. -Dạ,-Ngọc Băng nhanh chóng làm theo đưa tay chống cầm đưa đôi mắt long lkanh ngây thơ chờ đợi. -Con lại vưa mới bị đuổi học đúng không-Giọng nói của ông Triệu gằn lên không có vẻ gì là tức giận. -Hìhì,thì con chỉ không đi học có mấy bữa thôi mà,cho nên…-Ngọc Băng đáp.”Cũng may là mình đã nghĩ sẵn lí do” -Nếu vậy thì ba sẽ chuyển trường cho con. -Hả lại chuyển nữa sao-Ngọc Băng la lên. -Ta tưởng con chai rồi chứ-(tg:ý nói là quen rồi) -Chai gì chứ,vậy lúc nào thì con đi học? -Lúc nào đi ta sẽ báo cho con. -Zậy con học trường nào.Oáp_Ngọc Băng vừa nói vừa ngáp như không có chuyện gì xảy ra. -POWER-2 vợ chồng cùng đồng thanh trả lời. -Ặc,hả cái trường đó hả,đó đâu phải là trường của Việt Nam.Thôi,con không học đau con muốn học ở trường L.Q cơ. -Không được,con mà học ở đó thì cái trường đó loạn mất,không bàn cãi gì hết,POWER là POWER. -OK.Để mà xem rồi con sẽ phá huỷ cái trường đó luôn-Gật đầu cát “rụp” liền. -Được thui.Nếu con bị đuổi học thì sẽ bị cắt lương trong vòng 1 năm. -Papa,mama… -….. Blu…Bla,tới sáng Tại Hàn Quốc(nói = tiếng Hàn nha) RẦM -Không bao giờ,cô ta mà xứng với con sao? -Ôi! Con trai cưng của mẹ.Mẹ thấy cô ta cũng không tệ lắm mà- Bà Choi hạ giọng năn nỉ cậu con trai cưng. -Không tệ lắm.Mẹ nói nghe đơn giản quá.HỪ. -Thôi đủ rồi đấy,con ăn nói với mẹ thế sao?-Ông Choi tức giận lên tiếng -Thôi đi, con nói rồi đấy,con sẽ không cưới cô ta đâu-Han Yu tức giận đứng dậy bỏ lên phòng ,chân dậm rầm rầm thể hiện “tâm trạng” mà không biết ở dưới 2 ông bà đang “thủ thỉ ” bàn chuyện. -Bà nữa,bày ra cái chuyện này làm gì,mà chọn ai không chọn lại chọn ngay con bé đó làm chi-Ông Choi vẻ mặt “nghiêm trọng” nói. -Bà Goo là bạn thân của em lâu rồi mà hồi xưa tụi em đã hứa với nhau là sẽ làm xui gia rồi,bây giờ làm sao thất hứa được . -Giỏi nhỉ,chẵng coi tôi ra gì cả.Hừ.-Ông Choi nói -Thôi mà,ông giúp tôi năn nỉ nó đi, nha -Hừ bây giờ chỉ còn 1 cách-Ông Choi cố tình hạ giọng xuống để làm “giá”. -Cách gì.Trời ơi ông xã nói tui nghe đi. -Hừ.Ngọt nhỉ.Con bé học trường nào? -Ờ,hình như là POWER. -Nếu vậy thì……… Trong khi đó tại sân bay SE-UN,mọi ánh mắt đổ dồn về 1 phía,trên máy bay 1 cô gái “xinh đẹp” bước xuống làm cho “không gian” hơi yên tĩnh (tg:xinh đẹp cỡ nào thì tác giả sẽ giới thiệu sau). -POWER,Cảnh Ngọc Linh đến rồi.YEAR!-không chú ý nên mới zậy đó. Nói xong cô cũng xách va li chạy ra trước cổng sân bay vọt vào chiếc Aston Martin Rapide đậu sẵn ở đó vụt đi mất (tg:Ở lại lỡ người ta tưởng đẹp mà khùng thì sao.keke)   Mời các bạn đón đọc Ai Mới Là Siêu Quậy của tác giả nhok26.