Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Ân Ân là một đứa trẻ bị vứt bỏ nên từ nhỏ đã chịu đủ loại ức hiếp. Cho đến ngày cô được Ân Lưu Tô nhận nuôi thì mới có được một gia đình, dù giản đơn nhưng rất ấm áp.  Ân Lưu Tô sống trong một con hẻm nhỏ, xung quanh đều là những gia đình nghèo khổ, thu nhập chỉ dựa vào việc đi đưa cơm hộp. Khuôn mặt già nua, thu nhập ít ỏi, chỉ dựa vào tính cách mạnh mẽ mà xây nên một khoảng trời cho Ân Ân. Ân Ân rất yêu mẹ, cô cứ tưởng mình có thể vĩnh viễn ở cạnh bà. Nhưng mà sau đó Ân Lưu Tô lại mất tích một cách thần bí, không còn thấy xuất hiện nữa.... *** Nhiều năm sau này, Ân Ân thi đậu vào trường đại học trọng điểm của cả nước vì muốn theo đuổi đối tượng cô thầm mến đã lâu, Cận Bạch Trạch. Vào ngày sinh viên năm nhất nhập học, vậy mà cô đã gặp lại mẹ của mình, Ân Lưu Tô! Bà không những không hề già đi mà ngược lại còn trở nên trẻ trung hơn nhiều, trông như bằng tuổi với Ân Ân! Cô tết hai bím tóc, xỏ khuyên tai, mặc một cái áo ba lỗ tập luyện đánh nhau với một nhóm nam sinh viên. Ân Lưu Tô trở thành đàn chị năm ba trẻ trung phô trương của Ân Ân. Ân Ân sợ đến ngây người. … Nhưng không chỉ có mỗi chuyện này khiến cô kinh ngạc. Ân Lưu Tô chẳng những là đàn chị xinh đẹp tài năng, mà còn là một nữ tổng giám đốc đã gây dựng sự nghiệp nhiều năm, tài sản kếch xù, là tấm gương vàng của Học viện Kinh tế. Ân Ân mới hiểu được cảm giác biến thành phú nhị đại chỉ trong một đêm. Hôm đó, Ân Lưu Tô ôm bả vai của Ân Ân, miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn nam thần đẹp trai nhất của học viện Cận Bạch Trạch đang chơi ở trên sân bóng đối diện. “Tên nhóc này là người con thích ba năm?” Ân Ân đỏ mặt: “Vâng.” “Hình như cậu ấy đang làm nhân viên thực tập ở công ty của mẹ.” Ân Ân kinh ngạc nhìn Ân Lưu Tô, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi. Ân Lưu Tô phun cọng cỏ ở trong miệng ra, kéo Ân Ân đến trước mặt Cận Bạch Trạch dù cho cô có liều mạng giãy giụa. “Trước mắt cậu là cơ hội cả đời không cần phải phấn đấu.” “Đây là con gái của bà chủ, tới chào hỏi một chút.” Cận Bạch Trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ân Ân, suy nghĩ vài giây rồi gọi: “Mẹ.” *** Có những đứa trẻ được bố mẹ ngóng trông ngày nó đến với thế giới này, nhưng, cũng có những đứa trẻ bị ruồng rẫy ngay từ thuở mới lọt lòng. Ta biết ngày ta được sinh ra, nhưng ở cô nhi viện, bọn trẻ lại biết ngày chúng bị mẹ cha từ bỏ, bởi, ngày sinh nhật của chúng được chọn dựa trên ngày chúng được đưa đến nơi này. Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều là cô nhi. Gặp nhau trong cô nhi viện, nhờ chia đôi miếng ăn mà hai đứa trẻ trở thành anh em. Thật ra, ít ai biết rằng, Tạ Văn Thanh và Ân Ân không phải anh em máu mủ ruột thịt. Nhưng nhìn cái cách họ trân trọng phần tình thân này, nào có ai nghĩ thế nữa đâu, sự khuyết thiếu thân tình cũng được bù đắp vẹn tròn. Trước khi Ân Ân có cái tên thuộc về riêng mình, bên cạnh danh xưng “Ngôi sao thiểu năng trí tuệ” do ông anh trai ngố tàu đặt cho, mọi người thường gọi cô bé là “Tạ Tiểu Muội”, nghĩa là em gái họ Tạ. Chẳng có nguyên nhân sâu xa nào cho cái tên nửa nạc nửa mỡ này, gọi cô bé như thế cũng bởi vì, anh của cô bé là Tạ Văn Thanh. Tạ Văn Thanh là một thiếu niên mười tám tuổi có trái tim nhiệt huyết và đôi bàn tay trắng. Một trái tim đong đầy nhiệt huyết mới đủ sức chứa niềm đam mê ca hát, bởi nỗi, âm nhạc như một thức quà xa xỉ với bọn họ, những con người bên rìa của xã hội, những con người phải bon chen kiếm tìm vị trí mà họ thuộc về. Có những lúc, Tạ Văn Thanh sẽ như cây tùng cây bách, vững vàng đối diện với hết thảy mọi chông gai, thách thức để bảo vệ Ân Ân, cô em gái chẳng chung dòng máu. Dù cho phải ngủ dưới gầm cầu, sống một cuộc sống nay đây mai đó và bản thân mình chỉ mặc một bộ đồ cũ kỹ rách nát, anh cũng sẽ lo lắng cho em gái thật chu toàn, không để cô bé phải thiếu ăn thiếu mặc. Anh là chỗ dựa vững chắc cho Ân Ân, tuy vậy, cũng có những khi anh “trẻ trâu” chẳng ai bì kịp, thậm chí còn ngốc nghếch và rất dễ tin người. Rất nhiều lần tưng bừng phấn chấn “khởi nghiệp”, nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là cay đắng, tiền mất tật mang. Tạ Văn Thanh biết mình chỉ có hai bàn tay trắng nhưng anh chưa bao giờ lấy đó làm sự tự ti khiến chính mình muộn phiền. Nào ngờ đâu, có một người đã xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống của họ. Cô gái đó tên là Ân Lưu Tô. Cô gái tên Ân Lưu Tô này rất kỳ lạ. Chẳng hiểu sao cứ một mực nói mình chỉ mới hai mươi tuổi, mà kỳ lạ thay, cô lại mang dáng hình của một bà cô ở tuổi tứ tuần. Còn nhớ, vào lần đầu tiên gặp mặt, đó là tình huống “gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ” đầy bất ổn của cô. Tạ Văn Thanh bị cô hiểu nhầm, cô tưởng anh là kẻ chuyên đi bắt cóc trẻ em nên đã đánh anh một trận no nê, và cuối cùng, họ đã cùng nhau vào đồn cảnh sát “uống trà”. Trong muôn vàn cách thức gặp gỡ, đánh nhau thành quen thân cũng chẳng hề hiếm lạ. Xem như là họ bắt đầu quen biết nhau từ dạo ấy. Nói cô xinh đẹp thì cũng không hẳn, nhưng tuyệt đối không xấu. Cái đẹp ở cô không phải là cái đẹp mà bất kỳ cô gái chàng trai tuổi đôi mươi nào cũng nhìn ra được. Mỗi lần nhìn thấy vết chân chim nơi khóe mắt cô, mấy sợi tóc bạc rũ xuống vầng trán và cả dáng người thừa cân xập xệ đó, Tạ Văn Thanh không sao hiểu được, rốt cuộc mình thích gì ở người ta thế nhỉ. Rõ ràng anh chẳng phải kiểu người có tâm hồn sâu sắc gì, thế nên, anh không thể rung động vì lý do “thấy được sự đồng điệu từ tâm hồn”. Rung động vì ngoại hình, càng không thể. Tuy mỗi cậu trai tuổi ấy đều cất giấu một bóng hồng trong lòng, nhưng có lẽ Ân Lưu Tô lại không phải là một đoá hoa bung nở. Cô của khi ấy, chỉ là một chiếc lá lúc xế chiều. Ấy thế mà, mỗi một cử chỉ, dù là nhỏ bé của cô, vẫn làm cho trái tim Tạ Văn Thanh bất giác đập liên hồi. Tuy hành trình họ đến bên nhau chẳng thể gọi là xuôi chèo mát mái, thậm chí còn thêm phần trắc trở khi họ đã xa cách nhau mười năm. Mười năm, quãng thời gian đủ dài để thay đổi mọi thứ. Quãng thời gian để Tạ Văn Thanh “lột xác” trở thành một người đàn ông chững chạc, quãng thời gian để Ân Ân lớn lên thành một cô thiếu nữ. Nhưng chẳng hiểu sao, tình cảm chân thành giữa họ cứ ngày một lớn dần lên theo năm tháng, mãi chẳng chịu vơi đi chút nào. Ngay từ ban đầu, nếu không có cô, nếu cô không xuất hiện và nhận nuôi Ân Ân, có lẽ bây giờ họ đã khác. Có thể vượt qua sự túng thiếu và được ấm no, cũng có thể sẽ mãi lạc lối trong thành phố tấp nập này. Có lời từng viết rằng, “Yêu là không bao giờ để mình phải nói câu ân hận” [*]. Nếu hành trình ngược lối này đã đưa họ đến bên nhau, vậy thì cứ để họ được ở bên nhau luôn mãi, cho đến ngày sau hết vẫn chẳng chia lìa. ““Tạ Văn Thanh, anh thích em từ bao giờ?” Đây là câu hỏi mà cô suy nghĩ thật lâu cũng không sao hiểu được. Vì sao lúc ấy anh lại thích cô đến mức không thể tưởng tượng, thẳng tiến không lùi. Tạ Văn Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà đáp lời: “Vào buổi tối em và Ân Ân nghe anh kể chuyện đó, khi ấy, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào mặt em, rất nhẹ nhàng, anh thấy em ôm Tiểu Muội vào trong ngực, tựa như một người mẹ ôm con gái vậy, trái tim anh tan chảy. Anh với con bé lưu lạc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bỗng cảm giác được gia đình là gì.” Ân Lưu Tô còn nhớ mơ hồ chuyện ngày hôm đó, cô cười nhẹ nhàng: “Anh trai nhỏ, anh biết không, em cũng vậy.” Buổi chiều ngày cô dẫn hai người về nhà ấy, cô dựa vào cạnh cửa, nhìn Tạ Văn Thanh cả người đầy cơ bắp rắn chắc ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau mũi cho Ân Ân như một người ba, sau đó thuần thục mà tết cho cô bé hai bím tóc xinh đẹp. Vào khoảnh khắc đó, Ân Lưu Tô cảm giác được… Có lẽ cuộc lữ trình cô độc này, có thể tạm thời dừng lại được rồi. Tình yêu long trọng giữa bọn họ ấy, bắt đầu từ tình thân. Và cuối cùng, kết thúc cũng là tình thân.” … Với một câu chuyện lấy tình yêu làm điểm tựa, mình nghĩ mình sẽ tiết lộ đôi chút về nội dung, nó như một cách mình kể lại hành trình đọc. Còn với “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu”, một câu chuyện tuy vẫn có tình yêu, nhưng tình thân, tình nghĩa giữa người với người mới là màu sắc chủ đạo, thì mình chọn cách nói sơ lược về hoàn cảnh các nhân vật chính. Mình đánh giá rất cao nội dung truyện và cách tác giả giải quyết tình huống, cả những đoạn “tấu hài” của Tạ Văn Thanh nữa. Xuyên suốt quá trình đọc truyện, có thể bạn sẽ cười tung nóc hoặc chợt thấy nao nao trước một phân đoạn nho nhỏ trong truyện. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện đơn giản, cốt truyện không quá cầu kỳ nhưng vẫn mang đến cảm giác ấm áp, bạn đừng ngần ngại mà hãy thử đọc “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu” đi nhé! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Samgo [*]: Trích “Câu chuyện tình yêu” – Erick Segal, Hoàng Cường dịch. *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Ngày đầu tiên sau khai giảng, một tin đồn mới nổi ồn ào khắp diễn đàn sinh viên đại học Nam Thị. “Mọi người đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy ai ở tòa nhà số 10? Tạ Văn Thanh! Là ca sĩ nổi tiếng Tạ Văn Thanh đó!” “Ghê thật, lại thêm một fan cuồng.” “Tôi có thể chứng minh người này không bị điên. Vì tôi cũng thấy được, đeo khẩu trang trắng đen, đội ngược mũ lưỡi trai! Đúng là Tạ Văn Thanh, chồng của tôi có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.” “Vãi nồi, thật hay giả vậy?” “Anh ấy đi đưa sinh viên mới nhập học bị nữ quản lý cản lại trước ký túc xá nữ, không thể đi lên trên.” “Giờ tôi muốn xin làm quản lý ký túc xá nữ còn kịp không?” “Anh ấy đưa ai? Cầu mong không phải là đi đưa con gái của anh í!” “Ảnh vậy mà lén kết hôn á hả, muốn òa khóc luôn!” “Làm ơn đi, Tạ Văn Thanh mới ba mươi tuổi thôi, dù có con thật thì cũng không thể học năm nhất đại học đâu.” Ân Ân men theo bóng cây đi từ căn-tin đến phòng ngủ, một tay cầm hộp cơm, một tay nhấn bàn phím gửi tin nhắn. “Anh ngụy trang tốt thật nhưng vẫn bị phát hiện.” Tạ Văn Thanh: “Nhìn chủ đề nóng được tìm kiếm đi, anh đã nói rồi, đẹp trai như anh có đeo khẩu trang cũng không che nổi.” Ân Ân: “Bạn học đều nói em là con gái riêng của anh! QwQ” Tạ Văn Thanh: “Em có xác định là em thi vào trường học trọng điểm của cả nước không? [chỉ số thông minh đúng là cao ghê]” Ân Ân: “...” Đối diện có hai nữ sinh xách bình nước đang đi tới, nhìn thấy Ân Ân thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái. Ân Ân thấy hai người lấy di động ra, giống như là đang so sánh với ảnh chụp trên diễn đàn. Cô kéo cái mũ nhỏ màu vàng xuống che mặt. “Xin hỏi bạn là...” “Mình không phải.” Ân Ân cất bước chạy trốn trong nháy mắt trước khi nữ sinh viên này kịp hét lên điên cuồng, chạy còn nhanh hơn cả con chó. Có anh trai là người nổi tiếng, trên con đường trưởng thành của Ân Ân không tránh được việc bị người khác vây xem chỉ trỏ. Ân Ân trốn dưới cây ngô đồng, dùng sức ấn bàn phím gửi tin nhắn cho Tạ Văn Thanh. “Về sau anh còn đến trường em sẽ cắt đứt quan hệ với anh! [đao dính máu]” Tạ Văn Thanh: [Đã hủy bỏ chuyển khoản phí sinh hoạt] Ân Ân:??? Ân Ân: “Anh trai của em là tốt nhất trên thế giới [hôn hôn][hôn hôn]” ... Ân Ân mang theo hộp cơm leo lên tầng năm. Bạn cùng phòng tên là Mạc Lị Lị đã tới phòng ngủ, đang cực khổ mà bọc đệm chăn. Nhìn thấy Ân Ân, cô ấy thả vỏ chăn ca rô trắng xanh trong tay xuống, kinh ngạc nói: “Cậu nhìn quen ghê!” “Không, không, không, cậu nhận nhầm người rồi.” Cô đè thấp vành mũ. “Tớ không nhận sai đâu, cậu học ở trường cấp ba Gia Văn đúng không?” Ân Ân nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm: “À, cậu cũng vậy à?” “Đúng là khéo thật đấy!” Mạc Lị Lị nói chuyện rất hưng phấn: “Tớ học ở lớp ba, còn cậu?” “Lớp bốn.” “Ha ha ha ha.” Mạc Lị Lị cười phá lên sang sảng: “Khó trách nhìn cậu thấy quen quen, hóa ra là học ở kế bên.” Có thể ở đại học gặp được bạn học cùng trường cấp ba lại còn ở chung một phòng ngủ, Ân Ân cũng vô cùng vui vẻ. Hai người giống như là “gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người” vậy, cùng đi đến ban công vừa hóng gió vừa tám chuyện. Mạc Lị Lị nói chuyện có vẻ rất thần bí: “Cậu có biết Cận Bạch Trạch không?” Nhắc tới cái tên này, trái tim của Ân Ân đập thình thịch, khuôn mặt dù bị gió lạnh thổi qua vẫn cảm thấy nóng bỏng. Biết rất rõ ấy chứ. Hồi cấp ba, Ân Ân thắp đèn học bài hằng đêm để thi vào đại học trọng điểm phía Nam của cả nước, chỉ vì muốn được gần cậu hơn một chút. Ân Ân mua được quyển ghi chú môn Vật lý của Cận Bạch Trạch từ tiệm sách cũ. Mỗi ngày cô đều đặt trong cặp sách, luôn mang theo bên mình. Tạ Văn Thanh trào phúng cô không chỉ một lần: “Sao em không ôm quyển vở kia ngủ luôn đi.” Sau này cô thật sự ôm vở ngủ, xém chút nữa là anh ấy ném luôn cả người lẫn vở ra khỏi nhà. Mạc Lị Lị không nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của Ân Ân, nói chuyện rất hưng phấn: “Hồi trước Cận Bạch Trạch đúng là quá xuất sắc! Ba năm đạt được học sinh xuất sắc nhất khóa, giải thưởng thi đua khoa học tự nhiên cầm mỏi cả tay, lại còn là nam thần số một, đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng mà...” Trái tim của Ân Ân bị Mạc Lị Lị làm cho chậm đi vài nhịp: “Nhưng mà sao?” “Cô cả của tớ là chủ nhiệm cấp ba của anh ấy. Đợt nghỉ hè tớ qua nhà cô chơi, nghe thấy bà cô cảm khái miết, cứ nói là một đứa trẻ tốt mà gặp cảnh như vậy thật là quá đáng tiếc...” “Đáng tiếc? Là chỉ cái gì?” Nhìn thấy Ân Ân cũng thích nghe, Mạc Lị Lị càng nói càng hăng... “Nghe nói lúc học năm hai đại học, anh ấy phải tạm nghỉ học nửa năm, gia đình bị phá sản. Hiện tại anh ấy... cũng rất thảm. Từ thiếu gia nhà giàu biến thành con nhà nghèo, nghe nói cũng không đi học được mấy buổi, đa phần là đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Đúng rồi, cậu mà đặt cơm ở cái app giao hàng bên dưới trường học có khi còn gặp được anh ấy đến đưa cơm hộp đó.” Nghe được những lời này, Ân Ân có một loại cảm giác đã trải qua hơn trăm năm. Cậu ở trong lòng của cô là một thiếu niên mặc sơ mi trắng đại diện cho toàn thể học sinh lên phát biểu dưới cột cờ, một người tràn ngập nhiệt huyết, chí khí ngút trời. Cô khó lòng mà tưởng tượng được hình ảnh Cận Bạch Trạch đi giao cơm hộp. Rồng bị mắc cạn nhất định rất cô đơn. Ân Ân tò mò hỏi Mạc Lị Lị: “App giao đồ ăn mà cậu kể tên là gì thế?” “Cậu tìm: Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Ân Ân lấy di động tìm kiếm, đúng là thấy một cái app có icon màu xanh lam, ấn tải xuống. “App này do một đàn chị năm ba của Học viện Kinh tế tạo ra. Đàn chị này rất ghê gớm, nghe nói gia sản kếch xù, là thương hiệu bằng vàng sống của Học viện Kinh tế.” “Thật là lợi hại.” Ân Ân thuận miệng đáp lại, tải xong app thì ấn đăng nhập. Giao diện của app đơn giản ngắn gọn, tất cả những tiệm cơm trong ngoài trường học đều có, việc giao cơm do sinh viên trong trường làm nên sẽ đưa đến tận cửa phòng ngủ, rất tiện lợi. Người dùng còn có thế lựa chọn nhân viên giao cơm. Ân Ân xem trong mục nhân viên giao cơm đúng là có tên của Cận Bạch Trạch. Số lần giao cơm của anh là nhiều nhất. Ân Ân nhẫn nhịn một buổi chiều thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng đến giờ cơm tối. Cô vào app chọn món cơm thịt nướng Brazil của một quán cơm trong trường học, sau đó tay run run mà chọn tên Cận Bạch Trạch. Năm phút sau, Mạc Lị Lị vừa vào cửa thì thấy Ân Ân đã tô son, chải đầu, thay một chiếc váy dài mới tinh đang vịn vào tường đi giày cao gót. “Cậu giỏi thật, mới nhập học mà đã đi hẹn hò à?” “Lấy cơm hộp thôi!” “Cậu đừng nói là đi lấy cơm hộp mà cũng cần trang điểm như đi gặp mặt mối tình đầu ấy nhé?” Ân Ân xuống lầu, đứng trước cửa tòa nhà số 10, trái tim vốn đập rộn ràng như nai con chạy loạn vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chẳng mấy chốc... cô sẽ gặp được anh ấy! Ân Ân kích động nhắn một tin cho anh trai. “Anh, mau chỉ em với, thấy đối tượng yêu thầm thì nói cái gì đầu tiên, nói gì để đối phương ấn tượng sâu sắc?” Tạ Văn Thanh: “Tôi là em gái của siêu sao hạng nhất Tạ Văn Thanh, làm người yêu của tôi sẽ không thiệt thòi.” Ân Ân:... Tạ Văn Thanh thấy cô không trả lời thì gọi điện thoại: “Anh chuẩn bị đi một chuyến tới Hải Thành, có việc gì thì tìm trợ lý của anh.” Ân Ân rầu rĩ nói: “Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hết hai trăm ngày anh ở Hải Thành rồi.” “Là đi làm việc.” “Anh đi hỏi thăm tin tức của mẹ chứ gì.” Tạ Văn Thanh vẫn cố chấp: “Là công việc yêu cầu chứ anh không đi tìm chị ấy.” Lúc Ân Ân học cấp hai thì mẹ cô, Ân Lưu Tô, bị mất tích, qua nhiều năm rồi mà vẫn không có thông tin gì của bà. Đã qua rất lâu nhưng cả Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều không hề từ bỏ việc tìm kiếm. Hai năm trước, không biết Tạ Văn Thanh nghe được ai nói thấy một người phụ nữ giống Ân Lưu Tô ở Hải Thành nên cứ lâu lâu anh lại bay qua đó một chuyến. Tạ Văn Thanh vẫn luôn nhớ tới mẹ, tiếp tục đi tìm bà ấy. Ân Ân: “Chưa chắc mẹ đã ở Hải Thành, có khi đã rời đi. Anh có đi qua đó mấy lần cũng sẽ trở về tay không...” Tạ Văn Thanh dùng âm thanh đông cứng mà đánh gãy lời nói của cô: “Anh không tìm chị ấy, vì sao anh phải đi tìm. Chị ấy muốn đi đâu thì đi, làm gì có ai thèm chờ!” Ân Ân không đáp. Tạ Văn Thanh nhận ra mình giấu đầu lòi đuôi, thở dài một tiếng: “Cúp máy đây!” “Anh ơi, anh nghĩ... bà ấy còn sống không?” Thật lâu sau, một giọng nói đàn ông trầm trầm truyền đến: “Một người phụ nữ như chị ấy nhất định đang sống ở nơi nào đó, còn sống tốt hơn cả chúng ta.” ... Ân Ân cúp điện thoại, dùng tay xoa xoa đôi mắt hơi cay. Năm ấy, Ân Lưu Tô nhận nuôi một đứa trẻ bảy tuổi lang thang không nơi nương tựa, còn đặt tên cho nó là Ân Ân. Tiện thể cũng nhận nuôi luôn cả Tạ Văn Thanh cùng một cô nhi viện với cô. Mẹ Ân Lưu Tô lúc đó hơn bốn mươi tuổi, Ân Ân bảy tuổi, Tạ Văn Thanh mười tám tuổi. Một gia đình ba người dù tuổi tác khác biệt rất nhiều nhưng lại dựa vào nhau sống sót, trải qua một cuộc sống hỗn loạn nhưng vẫn hạnh phúc. Về sau, Tạ Văn Thanh ký hợp đồng với một công ty phát hành đĩa nhạc. Anh ấy kiếm được khoản tiền đầu tiên vui vẻ về nhà. Ngày đó, Ân Lưu Tô đã rời đi, chưa từng trở lại. Từ đó về sau không còn tin tức gì của người ấy nữa. ... Ngày qua ngày, năm này qua năm khác. Ân Ân nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không còn được gặp lại mẹ của mình. Đột nhiên có một tiếng chuông xe đạp thanh thúy rất dễ nghe vang lên, từ cây ngô đồng tiến tới gần. Một cô gái đạp xe về phía Ân Ân rồi thắng mạnh trước mặt cô. “Hi, là bạn gọi cơm hộp đúng không?” Tiếng nói rất lưu loát rõ ràng. Ân Ân ngẩng đầu, thấy cô gái tết một bím tóc, tai đeo mấy cái khuyên nhọn, áo thun quần jean rách. Trên người của cô gái tràn ngập sức sống thanh xuân, đôi mắt phượng hẹp dài có vẻ thong dong rất tự nhiên. Cô gái đưa hộp cơm cho Ân Ân: “Nick name là Tạ Tiểu Muội, đúng không?” “Đúng... đúng rồi.” Ân Ân lúc này chỉ cảm thấy rất hoảng hốt. Cô gái trước mặt có bảy, tám phần giống mẹ của cô, Ân Lưu Tô. Đặc biệt là đuôi mí mắt trái có một nốt ruồi đỏ nhạt, giống mẹ cô y như đúc. Đúng là gặp quỷ rồi! Không chỉ có bề ngoài, mà ngay cả khí thế siêu ngầu, làm việc nhanh nhẹn, lưu loát cũng cực kỳ giống. Trong đầu Ân Ân hiện lên một suy đoán rất máu chó. Cô gái đặt cơm hộp vào tay cô còn thuận miệng cười nói: “Đây, cơm hộp của bạn. Cầm chắc nha.” Ân Ân thấy cô gái định đi thì vội gọi lại: “Bạn ơi... xin lỗi, mình muốn hỏi một chút, mình muốn hỏi...” Thấy cô chần chừ, cô gái cười sang sảng: “Bạn muốn hỏi gì?” Ân Ân nhìn cô gái có lẽ là người thân ruột thịt của mẹ mình, lấy hết can đảm lên tiếng: “Mẹ của bạn họ gì?” “...” Cô gái nhìn cô như kiểu nhìn người đầu óc có vấn đề, dưới ánh mắt chăm chú hơi hơi nguy hiểm, Ân Ân vội sửa lời: “Thật ra mình muốn hỏi... Người giao hàng mình chọn là Cận Bạch Trạch.” Cô gái đoán được tâm tư của cô, cười thoải mái trả lời: “À, trong trường học có mười người đặt cơm hộp thì có chín người chọn Cận Bạch Trạch đi giao, địa chỉ đều là đến ký túc xá nữ. Cậu ấy không làm kịp, đơn hàng của bạn lại ở gần nên mình tiện tay đưa tới cho bạn.” “Bạn... bạn là?” “Mình là người sáng lập app Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Nói xong, cô gái rút một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Ân Ân: “Sau này có đặt cơm hộp, nhận chuyển phát nhanh, mua đồ ăn vặt,... đều có thể sử dụng app, sinh viên mới nhập học còn có ưu đãi khác.” Dưới bóng hoàng hôn, thiếu nữ nói dứt câu thì leo lên xe đạp, vẫy vẫy tay đi xa dần. Ân Ân còn nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn một lúc mới đưa tầm mắt đặt lên tấm danh thiếp. Cô kêu lên sợ hãi, tấm danh thiếp tuột khỏi tay theo gió rơi xuống mặt đường nhựa. Trên danh thiếp còn in rõ tên của mẹ cô. Ân Lưu Tô. Mời các bạn mượn đọc sách Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ký Sự Hậu Cung (Thập Nguyệt Vi Vi Lương)
Trọng sinh quay lại một đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi sự kiểu cách, thay đổi cách sống. Thẩm Tịch Nguyệt biết rõ, ở trong thâm cung nội viện này, đoan trang sẽ không nhận được lời cám ơn. Nàng có chút tính toán, có chút phong tình, còn có chút ương ngạnh, thành công diễn trọn vai một vị nữ chủ xinh đẹp ngực lớn nhưng không có đầu óc. Đương nhiên, nếu không phải như vậy, thì làm sao có thể miệt mài thăng chức?***Đôi dòng [Cảnh báo] cho những bạn đọc thân yêu chuẩn bị nhảy hố Tìm mua: Ký Sự Hậu Cung TiKi Lazada Shopee - So với nghề làm phi thì bộ này ko thuần cung đấu bằng, nhưng hợp với những ai thích kết cục đại đoàn viên và thuần chất ngôn tình. Tác giả xây dựng tình tiết, tính cách nhân vật và cốt truyện rất là hợp lý. Mỗi người đều có đất diễn, ko nhiều ko ít cũng ko hề dư thừa. Ko có đầu voi đuôi chuột. Thích nhất là truyện đề cao tình thân, có tính nhân đạo. ^^ - Tính cách nữ 9 rất dc, nam 9 cũng thế. Cung đấu thật sự thì đừng mong nam 9 sạch từ đầu - mà có sạch cũng quá vớ vẩn nhảm ruồi, trừ khi nữ 9 theo nam 9 từ hồi mới khai trai thì may ra. ^▽^ - Truyện đọc ko đau não, tuyến nhân vật ko quá nhiều. Tiền triều cũng ko có nhúng tay dc nhiều vào hậu cung, nữ phụ cũng có đủ đất diễn. - Và cuối cùng, hoan nghênh mọi người nhảy hố!***Thiên Điện Phượng Tê cung. Công chúa Chiêu Dương Nghiêm Tử Di ném ly trà vỡ nát, tức giận ngồi ở chỗ đó, lúc này nào có người dám tới đây khuyên. Thế nhưng trong cung nàng nổi danh ngôi sao gây rắc rối, chính là ca ca đệ đệ của nàng cũng không có năng lức gây sự bằng nàng. Mà lúc trước hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cùng lên đường đi tế trời, Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại bận rộn công vụ, như vậy xem ra, nàng càng trở nên coi trời bằng vung. Cũng không biết là ai chọc nàng, lại để cho nàng như thế. Ngoài cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Tam công chúa Nữu Nữu mới vừa đầy năm tuổi. Thấy tỷ tỷ Kiều Kiều nhìn lại, Nữu Nữu nhếch miệng cười: "Đại tỷ tỷ." Rầm rập rầm rập chạy vào, kéo tay đại tỷ tỷ, cô nhóc lời nói thành khẩn: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại tức giận chứ? Nữu Nữu sẽ sợ bộ dạng như tỷ." Ngay cả mắt to của bé chớp lại chớp, lông mi thật dài đáng yêu như tiểu tiên nữ, nhưng Kiều Kiều nơi nào lại không biết bé ấy là hạng người gì. Cô nhóc này là tiểu ác ma trong cung. "Muội sẽ bị hù doạ?" Liếc bé một cái, Kiều Kiều vẫn bực mình mãi. Cô nhóc giơ hai tay lên, một bộ dáng đầu hàng: "Đại tỷ tỷ, muội lại không có chọc giận tỷ nha. Làm sao tỷ trợn trắng mắt đối với người ta chứ. Hu hu, muội thật đau lòng, muội thật là khổ sở, cầu xin an ủi ~~~" Kiều Kiều nhìn bé vừa phát ra, không vui nhiều hơn nữa đều tan thành mây khói, cười hì hì ôm bé đến trong lòng mình, nhíu mày lầm bầm lại: "Tiểu Bàn muội, có phải muội lại mập hay không hả?" Lời này khiến cho Tiểu Bất Điểm bắn ngược: "Mới không có, đại tỷ tỷ hư." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của tiểu nha đầu, Kiều Kiều ngắt: "Nói như muội vậy, tỷ rất đau lòng ư!" Tiểu nha đầu thừa dịp mở miệng: "Vậy tỷ tỷ dẫn muội đi chơi đi." Con mắt lóe sáng lấp lánh. Kiều Kiều nhìn bộ dạng muội muội yêu kiều, bật cười. Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài dẫn theo Nhị muội muội ấy và Tiểu Lục Nhi, Nữu Nữu lại bị chọc tức rồi. Chỉ là, Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Nữu Nữu, chần chờ hỏi: "Không phải là lừa tỷ đấy chứ?" Cũng không biết tên khốn kia còn ở Ngự Hoa Viên đó hay không. Nữu Nữu xoắn vạt áo, gương mặt khổ sở. "Tại sao tỷ tỷ có thể không tin Nữu Nữu."Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ký Sự Hậu Cung PDF của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Kỹ Năng Tranh Sủng (Chân Lật Tử)
Xuyên qua thành cung phi không được sủng ái? Tiết Bích Đào quyết tâm: Tranh đấu! Đương nhiên phải tranh đấu! Học hỏi tinh thần người bán dầu rong, Nàng đem kỹ năng tranh thủ tình cảm này luyện tới mãn cấp, cuối cùng tạo thành tuyệt kỹ kinh thế: Độc bá hậu cung!Nguyên Trưng đế [Mặt không cảm xúc]: Trẫm là cái hồ lô* đó sao? Tiết Bích Đào [Cười nịnh nọt]: Đương nhiên không phải! Hoàng thượng ngài chính là cái nắp đồng tiền của hồ lô, giá trị rất lớn nha! Tìm mua: Kỹ Năng Tranh Sủng TiKi Lazada Shopee * Lời người edit: Hồ lô ở đây chắc là cái hồ lô đựng dầu của người bán hàng rong =)) Triều đại không có thật trong lịch sử, những đọc giả thích thực tế xin cân nhắc trước khi đọc ~ Nhân vật chính: Tiết Bích Đào/ Nhân Vật phụ: Tiểu Tiểu Giới thiệu của editor: Tiết Bích Đào trong khi đang chơi game thì vô tình đắc tội với NPC, nên phải nhận một nhiệm vụ đặc biệt: Xuyên qua một triều đại lạ, tiến cung làm hậu phi, dùng khả năng của mình và sự hỗ trợ của hệ thống để chiếm được sủng ái của hoàng đế. Nếu bạn thích nữ chính thông minh, thích nữ chính được sủng sinh kiêu, thích coi nữ chính phát huy cái gọi là sủng phi thì mời ghé vào =))***Ta còn một nhũ danh là Sủng nhi. Phụ hoàng từng nói, ta là con cưng của toàn bộ triều Đại Nguyên. Nhưng mà từ khi mình bắt đầu ghi nhớ được, ta đã cảm thấy phụ hoàng và mẫu phi rất thần bí. Cung nhân đều nói rằng hai người đã về cõi tiên, ca ca lại thường xuyên lén lút mang theo ta quanh đi quẩn lại, chạy đến rất nhiều chỗ đẹp trong cung ngoài cung, đi tìm bọn họ. Ta đoán, nhất định là bọn họ len lén chạy ra ngoài chơi, lại không muốn mang theo ta và ca ca. Bọn họ trông chẳng giống với người trong tranh - Dực Khôn cung có một bức họa, ca ca nói rằng gọi nó là "Ảnh gia đình". Trong bức họa kia, ta vẫn còn nhỏ, được mẫu phi ôm vào trong ngực, nhìn trông thật nhỏ - thế nhưng ta có thể cảm giác được, bọn họ chính là phụ hoàng và mẫu hậu. Có lẽ là vì ánh mắt bọn họ nhìn ta rất ấm áp. Hì hì, hoàng thúc từng khen ta, nói cảm giác của ta cũng nhanh nhạy như thúc ấy. Hoàng thúc thật là tự luyến quá đi!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kỹ Năng Tranh Sủng PDF của tác giả Chân Lật Tử nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Kinh Sơn Chi Ngọc (Giá Oản Chúc)
Tình yêu tựa như tên trộm có lòng tham không đáy, không những đánh cắp sự quyến rũ* của tôi, mà còn đánh tôi đến mất hết can đảm. Kinh Mịch Ngọc kết giao với mười người bạn trai. Tên của bọn họ đều có chữ “Ngọc”. Yến Ngọc là mục tiêu thứ mười một của cô. Đây là một câu chuyện xưa không hề đơn giản. Tìm mua: Kinh Sơn Chi Ngọc TiKi Lazada Shopee *nguyên văn là 千娇百媚, ý chỉ sự xinh đẹp động lòng người. Với những bạn đã quen đọc ngôn tình thực tế, thì chắc hẳn đã nghe qua Giá Oản Chúc - một tác giả có phong cách viết truyện rất độc đáo. Kinh Sơn Chi Ngọc cũng vậy - vẫn rất đậm phong cách Giá Oản Chúc. Nữ chính Kinh Mịch Ngọc đã quen 10 người bạn trai, nhưng điểm đặc biệt là trong tên của họ đều luôn có chữ "Ngọc". Thời gian cô quen một người cũng không lâu, nhưng sau khi chia tay thì vẫn vui vẻ và làm bạn bình thường. Ví dụ như Tôn Nhiên (Ngọc) - người bạn trai thứ 9, hay Củng Ngọc Quán - người bạn trai thứ 6. Thực ra thì Kinh Mịch Ngọc vì nhiệm vụ của gia tộc nên mới có yêu cầu về tên của bạn trai mình. Nam chính Yến Ngọc chính là mục tiêu thứ 11 của Kinh Mịch Ngọc. Anh cao ráo, đẹp trai, người gặp người đổ, hoa gặp hoa tàn, anh có đôi mắt đào hoa là vũ khí siêu cấp của mình. Đi kèm với đó chính là tình sử dài lê thê của anh, đã qua 26 đời bạn gái. Mỗi cô mỗi kiểu, anh có đá người ta, cũng như người ta đội mũ xanh cho anh. "Vẻ ngoài này của anh ta, thích hợp nhất với việc vừa gặp đã yêu" Kinh Mịch Ngọc điều tra tư liệu về Yến Ngọc để "cua" anh một cách tự nhiên nhất, nhưng cô đâu ngờ được ở lần suýt tông xe ở đầu truyện của hai người là do anh tính kế. Lần gặp mặt tiếp theo của cả hai là ở quán bar, sau đó Kinh Mịch Ngọc bị bỏ thuốc mê, trốn vào nhà vệ sinh gọi cho anh gà bông Tôn Nhiên tới cứu mình. Tôn Nhiên tới không kịp nên đã nhờ Yến Ngọc tới trước giúp vì anh cũng đang ở trong quán bar. Lúc tỉnh dậy thì Kinh Mịch Ngọc đã ở nhà Tôn Nhiên, lại còn ăn tối cùng bạn trai kế nhiệm và bạn trai tiền nhiệm nữa chứ. "Ngồi ăn lẩu với bạn trai đời trước và bạn trai đời tiếp theo là một trải nghiệm như thế nào?" Với nam chính Yến Ngọc, lúc đầu anh tiếp cận chị Ngọc thực ra cũng là với mục đích thăm dò, còn là thăm dò gì thì mọi người đọc truyện nha. Anh không nói chuyện thì nhìn rất sát "gái", nhưng mỗi lần nói chuyện với nữ chính thì phải nói là mình ôm bụng cười muốn xỉu. Mới gặp con gái người ta có mấy lần mà lần nào cũng hỏi xem có muốn lăn giường cùng mình không. Đến xỉu với anh mất thôi. Nam nữ chính không quen nhau từ đầu, nhưng vẫn đi chung như kiểu bạn bè ấy, ghẹo nhau, thả thính đầy đường luôn... Lúc này nếu gặp bạn của nam chính thì anh giới thiệu chị như thế này: "Cô ấy là bạn gái cũ của mấy người bạn của tôi". Về sau quen nhau tất nhiên là đổi cách giới thiệu nha. Hai người không quen nhau đã hợp rơ như vậy, về sau quen nhau thực sự là người đọc muốn xỉu hết vì hai người quá tình đi. Tuy là Kinh Mịch Ngọc có rất nhiều bạn trai nhưng Yến Ngọc lại không hề so đo. Vì với anh, quá khứ là nên cho qua, cái cần hướng tới chính là tương lai. Cho dù Kinh Mịch Ngọc trong quá khứ có như thế nào thì cũng không sao, nếu quá vướng bận thì hãy buông bỏ chứ đừng nên lãng quên, cái anh muốn chính là tương lai của hai người. Nói về câu chuyện bạn trai của nữ chính thì thực sự rất vui luôn. Quen nhiều nhưng chia tay cũng nhanh không kém. Chia tay xong thì vẫn qua lại như bạn bè bình thường, đã thế nữ chính còn rất đắc ý với đám gà bông của mình, luôn yêu thương với tình yêu của gà mái mẹ. Lúc đi ăn với mấy bé gà bông thì còn tự hào nói rằng bọn họ là do cô bao nuôi hết “Tôi nghèo, chỉ có thể sưu tập bạn trai thôi.” Yến Ngọc phải nói là biến thái từ nhỏ, mới có 3 tuổi mà đã tụt quần bé gái người ta, đã thế còn ví mông bé như trái đào trên cây nhà mình vậy. Tất nhiên là chả phải tự dưng mà tác giả lại đề cập tới chi tiết này cho nên mọi người hãy đọc truyện để rõ lý do nha!! “Đỏ bừng hệt như trái đào đang kết quả trên cây đào nhà tôi vậy!” Nói chung là hai người dây dưa một thời gian thì Kinh Mịch Ngọc quyết định phong Yến Ngọc thành con gà bông thứ 11 của mình, Yến Ngọc thì mua đủ 11 bông hoa hồng tặng cho bạn gái mình. Ừm,... sau đó thì lăn giường, nhưng mọi người đừng mong thịt làm gì vì nó chả đủ nhét kẽ răng đâu!!! Mạch truyện có hài, nhưng có những đoạn thực sự rất buồn, về "bệnh" của nữ chính, cũng như về những cơn ác mộng của nam chính. Nhưng không sao cả, vì bây giờ hai người sẽ luôn đồng hành với nhau, cùng nhau chia sẻ và vượt qua tất cả. Ở cuối truyện có plot twist, một cú lừa khá "..." về sự thật của việc tìm ngọc núi Kinh. Mình quyết định đọc "Kinh Sơn Chi Ngọc" là vì cái tên nghe rất kêu và sang. Nhưng đọc truyện rồi mới thấy may mắn là mình còn đọc được một câu chuyện hay như vậy, hội đủ các yếu tố: bi, hài,... Dàn nhân vật thì có nam nữ chính rất "bá", team bạn trai cũ mỗi anh mỗi vẻ nhưng chả anh nào lẫn với anh nào mặc dù tên toàn "Ngọc" nên đọc hơi đau mắt xíu. Bên cạnh đó thì có ba mẹ nam chính rất "XỊN", không phải theo nghĩa đen đâu hihi. Về phần edit, bạn Xoài edit rất mượt, chú thích nhiều phần để đọc dễ hiểu hơn. Nói chung là mình rất thích Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Giá Oản Chúc":Bạn ChanhKhước LụcKinh Sơn Chi NgọcPhù LamĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kinh Sơn Chi Ngọc PDF của tác giả Giá Oản Chúc nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Kim Ốc Hận (Tập 2) (Liễu Ký Giang)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kim Ốc Hận (Tập 2) PDF của tác giả Liễu Ký Giang nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.