Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Trước khi lĩnh chứng, Lạc Kỳ vô tình biết được vị hôn phu tương lai của mình đã ngoại tình, cô quyết định chia tay và hủy bỏ đám cưới. Vị hôn phu đó là tên nhà giàu mới nổi trong giới tài chính, đẹp trai lại nhiều tiền. Trong mắt họ hàng, ở độ tuổi này của cô, khó mà tìm được người đàn ông có điều kiện tốt hơn vị hôn phu ấy. Kể cả tên đó cũng cảm thấy như vậy. – Bởi tự ý hủy bỏ hôn ước, Lạc Kỳ đã xích mích với gia đình. Cô chỉ có thể đón sinh nhật lần thứ 29 của một mình. Đêm đó, giám đốc tập đoàn – Tưởng Thịnh Hòa, sau khi kết thúc tiệc xã giao, đột nhiên hỏi cô: “Lạc Kỳ, em có muốn thử hẹn hò với tôi không?” Lạc Kỳ kinh ngạc không thôi nhìn Tưởng Thịnh Hòa, hoàn toàn cứng họng. Cô là trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, mỗi ngày làm việc với vị cấp trên chưa từng thể hiện cảm xúc ra ngoài, vẻ mặt lại nghiêm nghị, lạnh lùng như băng này, cô đều sợ chẳng may sẽ xảy ra sai sót gì. Cô có nghĩ không thông đến nhường nào, cũng sẽ không dây dưa với anh trong chuyện tình cảm. Vị Tam công tử của Tưởng gia đứng trên đỉnh giới thượng lưu, anh và cô như mây với bùn, cái anh gọi là ‘thử hẹn hò’, chắc chắn chỉ là nông nổi nhất thời, muốn có một mối quan hệ tình nhân trong bóng tối. Cô không chơi nổi. Lạc Kỳ đang nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối anh, Tưởng Thịnh Hòa đã nhìn về phía cô, mở miệng nói: “Không phải nông nổi nhất thời, anh đã yêu thầm em bảy năm rồi”. Năm nay, năm thứ bảy cô chiếm trọn lấy trái tim anh. – Tóm tắt một câu: Nữ chính là bạch nguyệt quang của nam chính. Couple: Trợ lý và Tổng giám đốc. Nam chính họ Tưởng, tiếp tục mở rộng bản đồ nhân vật Tưởng gia. Tags: Hào môn thế gia, tình yêu công sở ngọt ngào. Lập ý: Trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. *** [ Vợ ơi, buổi sáng anh tạm thời có họp, buổi chiều mới có thể quay về Thành phố Tô, chừng ba giờ rưỡi mới đến nơi. ] [ Kỳ, ngủ rồi à? ] [ Sắp họp rồi, không thể kịp thời trả lời em. ] Điện thoại Lạc Kỳ để ở trong túi xách đang rung, Bùi Thời Tiêu gửi liên tiếp ba tin nhắn đến, cô tựa vào chỗ ngồi mà ngủ nên không nghe thấy. Tối hôm qua tham gia một bữa tiệc xã giao, rạng sáng mới kết thúc, trời chưa sáng thì đã phải thức dậy rồi vội vã ngồi chuyến đầu tiên của tàu điện ngầm để đến Thành phố Tô. Lên tàu rồi, cô nghe nhạc êm dịu thì bất giác ngủ mất. Lạc Kỳ tỉnh dậy đã là nửa giờ sau, nhìn thấy tin nhắn thứ nhất thì suýt không thích ứng được tiếng xưng hô "vợ" này, hẹn hò mấy năm với Bùi Thời Tiêu, anh ta đã có thói quen kêu tên cô, số lần kêu cô là vợ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô ngẩng đầu nhìn màn hình nhắc nhở đang chuyển động, trả lời: [ Còn ba trạm thì đến Thành phố Tô. Vừa rồi em ngủ quên. ] Có lẽ Bùi Thời Tiêu vẫn còn đang họp, mười phút sau cũng không trả lời cô. Lạc Kỳ tắt màn hình điện thoại di động, xoay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô và Bùi Thời Tiêu là người Thành phố Tô, cuối tuần này đã hẹn nhau quay về Thành phố Tô để đặt khách sạn làm tiệc cưới, hôn lễ được định vào trung tuần (*) tháng mười hai. (*) Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng). Đặt khách sạn chẳng qua là chuyện nhân tiện thôi, đúng lúc mượn chuyện này để gặp mặt một lần, đầu năm nay cô và Bùi Thời Tiêu đã bắt đầu ở khác nơi, cô ở Bắc Kinh, Bùi Thời Tiêu ở Thượng Hải, vào lúc đó hai người đều bận bịu, đã sắp hai tháng không gặp nhau. Gần tới trưa, Lạc Kỳ đến trạm. Mẹ gọi đến hỏi cô đến trạm hay chưa. "Mẹ, con vừa xuống xe, còn chưa ra trạm." "Thời Tiêu đến trạm xe đón con hả?" "Anh ấy tạm thời có họp, buổi chiều mới đến Thành phố Tô." "Sao con không nói sớm, để mẹ bảo cậu nhỏ của con đến trạm xe đón." "Không cần đâu, dễ bắt xe lắm ạ." Lần trở về này không khéo, ba mẹ đều đi đến vùng khác để công tác nên không ở trong Thành phố Tô. Lạc Kỳ bắt xe, không quay về nhà mình mà nhập địa chỉ phòng cưới. Cô mang theo hai vali lớn, tài xế xuống xe hỗ trợ để vào cốp sau. Phòng cưới là căn hộ Hồ Cảnh đầy đủ tiện ích, một trong những tòa nhà đắt tiền tại Thành phố Tô. Bất luận là cô hay là Bùi Thời Tiêu, thì cơ hội ở trong Thành phố Tô cũng không nhiều, một năm không gặp nhau được mười ngày nửa tháng, nhưng Bùi Thời Tiêu nói ba thành phố đều phải có phòng cưới của bọn họ, còn phải là loại tốt nhất. Lạc Kỳ biết hết tất cả mật mã của Bùi Thời Tiêu, cô đã sớm thuộc lòng rồi. Đến phòng cưới Hồ Cảnh, Lạc Kỳ trực tiếp nhập mật mã vào phòng, đây là lần đầu tiên cô đến đây sau khi nhà đã bố trí xong, trước kia Bùi Thời Tiêu quay video cho cô xem, tất cả đồ xài trong nhà đều thêm vào theo sở thích của cô. Lạc Kỳ tìm giày dép từ tủ giày mới để thay, cầm lấy điện thoại báo bình an cho Bùi Thời Tiêu. Nửa giờ sau, cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu xuất hiện. Lạc Kỳ đang sửa sang mấy chiếc hộp, lần này về còn đem theo một vài đồ dùng thường ngày và quần áo của mình cất ở trong phòng tân hôn, thuận tiện sau này quay về dùng ở Thành phố Tô. Buông quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại di động rồi đi ra ban công ngắm cảnh để nghe điện thoại. "Vừa tan họp. Em ăn trưa chưa?" Giọng nói trầm thấp của Bùi Thời Tiêu truyền đến. "Chưa, chờ thu dọn xong mới gọi đồ ăn ngoài." Lạc Kỳ nằm bò ở trên lan can, nhìn mặt hồ xao động, đột nhiên đổi chủ ý: "Chờ anh đến thì chúng ta đi ra bên ngoài ăn. Hiện tại em không đói." Trong điện thoại thoáng chốc yên lặng. Bùi Thời Tiêu không có cách nào đi ra bên ngoài ăn với cô được, áy náy nói: "Kỳ à, tuần này anh không trở về được, có một hạng mục xảy ra vấn đề. Một lát nữa anh sẽ gọi đồ ăn ngoài cho em." Lạc Kỳ quan tâm nói: "Vấn đề nghiêm trọng không?" "Ừ, hơi khó một chút." Anh ta không về được, Lạc Kỳ không thể nào không hụt hẫng, nhưng bổ túc hạng mục quan trọng, bây giờ Bùi Thời Tiêu là thành viên hợp danh của Tư bản Hoàn Hằng, ngay cả anh ta cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, thì chắc hẳn hạng mục đã có lỗ hổng lớn. Lạc Kỳ hiểu cho anh ta: "Anh cứ làm việc đi, một mình em đặt khách sạn." Bùi Thời Tiêu muốn nói lại thôi, đã nói là quay về Thành phố Tô đặt khách sạn, rồi đi thử áo cưới với cô, nhưng phút cuối cùng thì lỗi hẹn. Mấy năm qua, anh ta chưa để cho cô hụt hẫng bao giờ cả. "Xin lỗi, Kỳ." "Không sao." Dừng lại mấy giây, Bùi Thời Tiêu quyết định: "Mấy ngày qua anh phải thức đêm, nếu không thì em đến Thượng Hải đi? Đến phòng làm việc để tăng ca với anh." Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi: "Không đến đâu, đặt khách sạn xong thì em về Bắc Kinh. Chờ làm xong hạng mục thì anh đi thăm em đi." Cô không đến mức chạy đến công ty anh ta để anh ta bị ảnh hưởng lúc đang sứt đầu mẻ trán. Nếu như là hạng mục cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô nào có tâm trạng hẹn hò chứ. Suy bụng ta ra bụng người. Bùi Thời Tiêu lại trò chuyện với cô mười mấy phút, cúp điện thoại rồi đặt đồ ăn bên ngoài cho cô. Trước kia chuyện đặt đồ ăn bên ngoài đều là chuyện của thư ký, nhưng hôm nay anh ta tự mình đặt đồ ăn. Đặt mấy món ăn cô thích xong, Bùi Thời Tiêu tựa vào lưng ghế ngưng thần chốc lát, kêu thư ký đến, dặn dò thư ký đặt một bộ đồ trang sức kim cương cho Lạc Kỳ. Một tiếng sau Lạc Kỳ ăn món Bùi Thời Tiêu đặt cho, bên ngoài có thêm một đĩa trái cây. Cô vừa ăn vừa chụp hình gửi cho Bùi Thời Tiêu: [ Mùi vị của thức ăn quán ăn này không tồi. ] Bùi Thời Tiêu trả lời: [ Vừa mở không lâu, lần sau quay về Thành phố Tô thì sang đó ăn với em. ] Lại hỏi: [ Khi nào em đi xem sảnh tiệc cưới? ] Lạc Kỳ: [ Xế chiều hôm nay. ] Bùi Thời Tiêu đưa danh thiếp của mấy người phụ trách khách sạn năm sao cho Lạc Kỳ, [ Em thích phong cách nhà nào thì đặt nhà đó. ] Lạc Kỳ thêm bạn từng người phụ trách một, hẹn buổi chiều gặp mặt. Ông chủ lớn ở phía sau của mấy khách sạn này là cùng một người họ Triệu, là bạn tốt nhiều năm với ba Bùi Thời Tiêu, Chủ tịch Triệu còn nói nếu phong cách của phòng yến hội không hợp ý của cô thì có thể vì cô mà đặc biệt trang trí lại một lần nữa. Nếu đổi thành cô của bảy năm trước, còn là một công chúa bé bỏng, dựa vào tính cách theo đuổi mọi chuyện hoàn mỹ, thì thật có khả năng trang phòng tiệc cưới một lần nữa theo như thẩm mỹ của bản thân, khi đó có tiền có sức. Nhưng hiện tại sẽ không như vậy. Ba giờ, Lạc Kỳ đúng hẹn đến khách sạn đầu tiên, tiếp đãi cô là thư ký của Tổng giám đốc. Trước khi gặp mặt, thư ký Dương đã đoán được Lạc Kỳ nhất định là một người đẹp, cô ấy cũng đã gặp nhiều các dạng người đẹp rồi, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ thì vẫn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, cao gầy gợi cảm, nhưng mặt mũi dửng dưng, làn da trắng mà lạnh lẽo, tạo cho người ta một loại cảm giác xa cách một cách khó hiểu. Đến gần rồi, thư ký Dương tự giới thiệu mình, lúc hướng dẫn Lạc Kỳ đi thang máy. Lạc Kỳ mỉm cười: "Làm phiền rồi." Thư ký Dương mỉm cười đáp lại: "Khách sáo." Không khỏi lại nhìn Lạc Kỳ thêm một ánh mắt, người trông thật dễ nhìn, giọng nói tự mang theo sự từ tính và nhu mỹ, cô ấy cũng không nhịn được trò chuyện thêm vài câu với Lạc Kỳ. Nếu cô mà làm nũng, thì ai chịu nổi cơ chứ. Cô có nghe đồn về chuyện của cặp tình nhân nhỏ Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu, nghe nói ban đầu nhà họ Bùi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho Bùi Thời Tiêu, nhưng Bùi Thời Tiêu luôn giữ vững ý muốn kết hôn với Lạc Kỳ, cuối cùng ba Bùi mẹ Bùi đã thỏa hiệp. Tài sản gia tộc nhà họ Bùi xếp hàng top ba ở trong Thành phố Tô, năng lực cá nhân Bùi Thời Tiêu cũng xuất sắc, là đối tượng đông đảo danh viện ái mộ. Trước kia điều kiện trong nhà Lạc Kỳ còn chưa tệ, ba mẹ kinh doanh, có hai công ty, nhưng bảy năm trước đầu tư thất bại, công ty tuyên cáo phá sản, ba Lạc thiếu nợ nước ngoài mấy ngàn vạn, không biết bây giờ đã trả hết nợ chưa. Thang máy đến lầu sáu, Lạc Kỳ và thư ký Dương một trước một sau đi ra khỏi đó. Khách sạn này là khách sạn mới xây vào năm ngoái, Lạc Kỳ chưa từng tới đây. Phòng khách yến hội chưa được thiết kế, chủ đạo là loạt màu sắc của biển cả, như mộng như ảo, có thể đồng thời chứa sáu mươi sáu bàn khách. Lạc Kỳ tham quan xong, thì ngay tại chỗ quyết định tiệc cưới được định ở chỗ này. Đi ra khỏi khách sạn, cô gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu để nói tiệc cưới được định ở trong khách sạn nào. Bùi Thời Tiêu sau đó nhanh chóng nhắn lại: [ Anh đã nói với ba mẹ là đặt khách sạn này, những chuyện khác không cần em bận tâm nữa. Em muốn đi thử áo cưới không? Hay là chờ tháng sau anh đi thử với em? ] Lạc Kỳ không chút do dự: [ Tháng sau. ] Bùi Thời Tiêu bảo đảm: [ Đến lúc đó có bận rộn đi nữa thì cũng thử áo cưới với em. ] Anh ta xin lỗi lần nữa vì hôm nay lỡ hẹn: [ Đợi làm xong hạng mục này, anh ở với em thêm mấy ngày nữa. ] Lạc Kỳ: [ Anh không cần để tâm, công việc quan trọng. ] Ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng không khỏi tiếc nuối, tiếc nuối trông đợi lâu như vậy lại không gặp được nhau. Lạc Kỳ không quay về phòng cưới nữa, mà ngồi tàu điện ngầm quay về nhà mình. Khác với tiểu khu đắt tiền của Bùi Thời Tiêu, nhà cô ở trong con hẻm của khu vực thành phố cũ. Ngôi nhà trong con hẻm là nhà cũ ông bà để lại, đã bỏ trống mấy năm. Bảy năm trước, biệt thự bị tra xét rồi niêm phong, ba mẹ dời đến chỗ này rồi sinh sống đến hiện tại. Đi qua cây cầu đá, Lạc Kỳ đi vào trong con hẻm chật hẹp, nhà cũ cũng không phải là nhà đơn lẻ, trong khuôn viên có tổng cộng ba gia đình. Bà Tiền là bà cụ hàng xóm đang ngồi ở trong sân nhà hóng mát, nhìn thấy cô quay về, bà đi vào nhà bưng hai miếng dưa hấu đã cắt ra cho cô. "Mẹ con nói tuần này con muốn về, đáng tiếc bận việc nên không gặp được." Bà Tiền nhìn Lạc Kỳ lớn lên nên Lạc Kỳ không khách sáo, cô nhận lấy dưa hấu, ngồi xuống băng ghế lùn ở bên cạnh bà Tiền, ăn dưa hấu rồi trò chuyện với bà Tiền vài câu. "Mẹ con nói con về đặt tiệc đính hôn, đặt xong chưa?" "Dạ." Lạc Kỳ gật đầu, lại nói với bà Tiền là khách sạn nào. Lớn tuổi rồi thì luôn không nhịn được lải nhải, bà Tiền nói lời thấm thía: "Bà con không còn nữa, có vài lời bà phải nói thay bà ấy. Chờ kết hôn rồi thì vẫn đi làm cho tốt, vợ chồng son cũng không thể luôn ở hai chỗ mãi, dễ xảy ra vấn đề." Lạc Kỳ nghiêm túc đáp: "Sang năm con đi Thượng Hải ạ." "Nghe mẹ con nói chủ của con là người tốt, cũng trọng dụng con." Từ chức thì đáng tiếc lắm, không từ chức thì vợ chồng son gặp mặt nhau cũng không dễ dàng, bà Tiền xoắn xuýt than thở một hơi. "Không tính từ chức ạ, điều con đi công ty chi nhánh thôi." Cô là trợ lý của Chủ tịch Tưởng Nguyệt Như, trước kia từng đề cập với Chủ tịch Tưởng là sau khi cưới, dự định kết thúc việc sống tha hương. Ở bên người Chủ tịch Tưởng lịch luyện năm năm, cô đã có thể gánh vác một phương diện. Chủ tịch Tưởng đã hứa với cô, đến lúc đó sẽ điều cô đi Thượng Hải để phụ trách chi nhánh của Tập đoàn Viễn Duy. Chủ tịch Tưởng là cô của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn cô, Tưởng Thịnh Hòa được Chủ tịch Tưởng một tay nuôi lớn, không phải mẹ con nhưng tình cảm lại thắng cả tình mẹ con, chuyện mà Chủ tịch Tưởng cam kết với cô, trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lạc Kỳ về phòng dọn dẹp. Nhà cũ có hai gian phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ của cô đã lâu không ai ở, trong phòng ngột ngạt, Lạc Kỳ mở cửa sổ thông gió. Điện thoại di động trên bàn reo vang, Lạc Kỳ tưởng Bùi Thời Tiêu gọi đến, đi nhanh qua cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn dãy số, là một trong số người phụ trách của nhóm người hợp tác với Tập đoàn Viễn Duy. Cô nghe máy, hai người khách sáo một phen, đối phương hỏi cô: "Trợ lý Lạc, cuộc giải phẫu của Chủ tịch Tưởng sao rồi? Ổn định rồi chưa? Ngày mai muốn đi bệnh viện thăm Chủ tịch Tưởng, làm phiền cô sắp xếp một chút." Lạc Kỳ: "..." Bị hỏi cho ngơ ngác. Chủ tịch Tưởng nằm viện rồi sao? Làm trợ lý của Tưởng Nguyệt Như, thế mà không biết cô bà chủ mình giải phẫu, không làm tròn bổn phận một chút nào cả. Cho dù không biết tình huống của Tưởng Nguyệt Như ra sao, nhưng cô cũng sẽ không lộ ra một tia bất ngờ ở trước mặt người ngoài, Lạc Kỳ bình tĩnh nói: "Anh khách sáo rồi, không phiền, tôi sắp xếp xong thì gọi lại cho anh nhé." Cúp điện thoại xong, Lạc Kỳ tìm số tài xế của Tưởng Nguyệt Như rồi gọi đi, hỏi một chút mới biết Tưởng Nguyệt Như nằm viện vào thứ sáu, làm giải phẫu cắt bỏ túi mật, tình huống bây giờ ổn định, tất cả chỉ tiêu đều bình thường. Còn về việc vì sao giấu giếm cô, tài xế giải thích: "Không phải cố ý không nói với con, ý của Chủ tịch Tưởng là không thể ảnh hưởng con về Thành phố Tô đặt tiệc kết hôn và thử áo cưới." Lạc Kỳ không nói ra được cảm nhận trong lòng, "Sáng mai con về." Cắt đứt cuộc gọi, cô lập tức đổi sang đặt vé xe đường về. Buổi trưa ngày kế, Lạc Kỳ quay lại Bắc Kinh. Tưởng Nguyệt Như ở trong phòng bệnh VIP trên lầu cuối, chỗ cửa có vệ sĩ, Lạc Kỳ nhận ra là vệ sĩ của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn họ. Vừa nghĩ tới giờ phút này Tưởng Thịnh Hòa cũng ở trong phòng bệnh, trong lòng Lạc Kỳ thấp thỏm. Toàn bộ Tập đoàn Viễn Duy, trừ Tưởng Nguyệt Như ra thì không người nào không căng thẳng lúc ở chung với Tưởng Thịnh Hòa cả, đặc biệt là lúc anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm người ta. Đoàn đội làm việc của Tưởng Thịnh Hòa, ai nấy đều tự cảm thấy có nguy cơ, lúc đi làm thì trước đến giờ tất cả mọi người trong Bộ phận Giám đốc đều không dám phân tâm, chứ đừng nói là lười biếng. Chỗ tốt của hiệu suất cao chính là không cần tăng ca, người của Bộ phận Giám đốc một tháng mới có thể có ngày nghỉ kép là hai ba tuần, bình thường cơ bản cũng có thể tan làm theo thời gian thường lệ, không người trong nghề nào không hâm mộ, ngay cả cô cũng hâm mộ có thể có hai ngày nghỉ. Thậm chí cô đã từng có suy nghĩ có nên làm việc trong Bộ phận Giám đốc của Tưởng Thịnh Hòa hay không. Vệ sĩ biết Lạc Kỳ nên cho vào thẳng. Lạc Kỳ bưng hoa tươi, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Không biết Tưởng Nguyệt Như có ngủ không, cô vô thức thả nhẹ bước chân. Cánh cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong truyền đến tiếng mắng yếu ớt, "Bị bệnh cũng khá hay, bên tai được thanh tịnh. Ba mẹ con đấy, nhất là ba con, mấy ngày qua cũng không dám lải nhải cô nữa. Con cũng không biết đâu, một ngày trước khi cô giải phẫu mà ba con còn gọi điện thoại cho cô bảo cô thúc giục con một chút đấy, con nên quyết định đi. Làm cho người ta phiền lòng quá." "Lần sau ông ấy còn thúc giục nữa, cô cứ nói con còn chưa chơi đủ, còn muốn chơi thêm hai năm nữa." Trong giọng nói mát lạnh lộ ra mấy phần ý cười bất cần đời. "Con muốn chọc cho ông ấy tức chết à." Tưởng Nguyệt Như trêu ghẹo xong, thâm thúy nói: "Con đấy, còn chìm đắm như vậy nữa thì làm thế nào đây." Lạc Kỳ nghe mà hồ đồ, chuyện riêng tư của ông chủ không phải là chuyện cô có thể nghe. Xoay người đi ngược về một đoạn đường, sau đó lấy tiếng bước chân bình thường rồi một lần nữa đi về phía cửa phòng bệnh. Trò chuyện trong phòng đúng lúc chấm dứt tại đây, Tưởng Thịnh Hòa nghe thấy âm thanh ngoài cửa. Lạc Kỳ nhẹ nhàng gõ cửa. Tưởng Thịnh Hòa nhìn từ khe cửa thì thấy dáng vẻ của Lạc Kỳ, "Vào đi." Lạc Kỳ đẩy cửa vào, thứ đầu tiên xông vào mi mắt là hai chân của Tưởng Thịnh Hòa bắt chéo mà ngồi trên ghế sa lon. Tưởng Nguyệt Như chậm rãi xoay đầu, "Cô chỉ làm tiểu phẫu, không có gì đáng ngại cả. Cháu nói cô xem, vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, vội vội vàng vàng chạy về thế này, cháu có thời gian chọn áo cưới à?" Lạc Kỳ cười cười, nói dối: "Áo cưới đã chọn xong rồi, khách sạn cũng đặt rồi ạ." Đáp lại Tưởng Nguyệt Như, lúc này mới có rảnh chào hỏi với Tưởng Thịnh Hòa, "Tổng giám đốc Tưởng." Tầm mắt thoáng lướt qua gương mặt anh, khí chất của anh bức người, cô không dám đối mặt với anh. Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, ánh mắt dừng lại ở mi mắt cô hai ba giây, rồi dời đi với vẻ vô cùng bình tĩnh. Mời các bạn mượn đọc sách Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kim Ốc Hận - Liễu Ký Giang
Tên ebook: Kim ốc hận (full prc, pdf, epub) Tác giả: Liễu Ký Giang   Thể loại: Cổ trang, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông   Dịch giả: Long Chiến   Kích thước: 16 x 24 cm   Ngày xuất bản: 30-06-2013   Giá bìa: 129.000 ₫   Công ty phát hành: AMAK   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Nguồn sách: Chào Buổi Sáng   Chụp pic: kararoxbe   Type:  Tập 1: silverysnow, Heidi, Xiaolan, trangilysea, xiao_long, nibom18, 6arie_2106   Tập 2: hoath, beebarbie9x, blueme, kararoxbee, Mac Senh:, Spring Bunny, 5xiao_long   Beta: Vu Dinh   Tạo prc: Dâu Lê   Nguồn ebook: luv-ebook.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Giới thiệu Sách sử chép rằng Trung Hoa thời nhà Hán có một vị hoàng đế anh minh, chí lớn tên là Lưu Triệt, hiệu Vũ Đế. Ông lãnh đạo những nhân vật kiệt xuất như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Tang Hoằng Dương chinh đông dẹp bắc mở rộng biên giới lãnh thổ, đặt buôn bán giao thương với Ấn Độ, Trung Á, La Mã... xây dựng nên một thời thịnh trị đỉnh cao của triều Hán. Nhưng Vũ Đế cũng tàn nhẫn đến mức vô tình. Chuyện xưa kể rằng khi còn nhỏ, Lưu Triệt từng hứa với thanh mai trúc mã Trần A Kiều của mình, nếu sau này cưới được nàng thì sẽ xây một tòa Kim ốc cho nàng ở. Rồi hai người thành chồng vợ, rồi Lưu Triệt vì ngôi báu và tham vọng quyền lực mà lãng quên lời hứa năm xưa, phế Trần A Kiều, đẩy nàng ra sống một mình ở lãnh cung Trường Môn, sủng ái Vệ Tử Phu và nâng đỡ Vệ gia làm đối trọng với Trần gia. Vũ Đế có hạnh phúc hay không? Trong Sử ký của Tư Mã Thiên không còn dòng nào đề cập đến đời tư của Lưu Triệt vì cả Bản kỷ về Vũ Đế đã bị chính tay vị hoàng đế này xé bỏ khi đọc những ghi chép trung thực của nhà chép sử về mình, chỉ biết rằng người dân Trung Hoa đời sau đã dùng điển tích “Kim ốc tàng kiều” để chỉ về một nhân duyên không trọn vẹn, và lời hứa lầu vàng trở thành một mối hận tình khôn nguôi... Và Liễu Ký Giang đã khai thác điển tích còn nhiều bí ẩn này trong Kim ốc hận, một câu chuyện xoay quanh mối tình tay ba giữa Hán Vũ Đế Lưu Triệt, Trần A Kiều và Vệ Tử Phu trong hành trình bảo vệ, vun đắp cho tình yêu đích thực của mình. Liễu Ký Giang đã dùng bút pháp của người viết  dã sử nhưng với lời văn mượt mà chau chuốt như những vần thơ để kể lại câu chuyện ba người trong bối cảnh cung đình đầy mưu mô và dối trá, nơi “ngươi cười với ta, ta cười với ngươi nhưng sau lưng là những thủ đoạn mà ngươi sống thì ta phải chết”. Đọc Kim ốc hận, người dịch cứ mãi ám ảnh bởi những đoạn độc thoại của các nhân vật. Đó là những hồi ức đẹp đẽ mà đau đớn, là sự tự vấn, tự dằn vặt về quá khứ hay tương lai. Kim ốc hận chẳng phải là nỗi hận giày vò người thiếu phụ nơi lãnh cung quạnh quẽ mà là tiếng thở dài của cuộc đời về nhân tình thế thái. Những nhân vật trong Kim ốc hận, dù là Lưu Triệt, Trần A Kiều hay Vệ Tử Phu, đều quyết liệt với lựa chọn của mình trên con đường đi tìm hạnh phúc. Khi gấp lại cuốn sách này, có khi nào ta nhìn lại đời mình và tự vấn? Để thấy lòng mình bao dung hơn, biết thứ tha cho mình và cho người. Vì cuộc đời này thật dài, mà cũng thật ngắn ngủi, chúng ta hãy sống thật với lòng mình, hãy nắm tay người yêu thương đi suốt cuộc đời, có như thế chúng ta mới tìm thấy bình yên và hạnh phúc. Vì trong giấc mộng ba sinh, hết thảy đều chỉ là hư ảo, chỉ còn lại chân tình. Trời xanh vốn công bằng, mọi tấm chân tình đều được đền đáp. Câu chuyện khởi đầu khi Hàn Nhạn Thanh, một thiếu nữ của thời hiện đại, xuyên qua không - thời gian để trở về thành Trần A Kiều của 2000 năm trước trong bối cảnh vừa bị phế truất, đày tới lãnh cung Trường Môn, bị Vệ Tử Phu hợp lực với Lưu Lăng truy sát, một đóa phù dung đã thành ngọn cỏ đoạn trường trong cơn kinh biến. Nàng mang theo tính cách dám yêu dám hận của người thiếu nữ hiện đại lại vừa tiếp nhận tư tưởng tận hiến, “nhất nhật vi phu” của A Kiều thời cổ đại. Nàng muốn sống cuộc đời bình dị ẩn cư nơi thôn dã, được sao trà, may áo cho người thân, nhưng thân phận của người nàng nhập vào lại không cho phép. Từ đó, nàng bước vào cuộc hành trình của mình, cuộc hành tìm lại niềm tin về một tình yêu đích thực. Nàng mãi vẫn khắc ghi hình ảnh thuở ban đầu khi Lưu Triệt còn là cậu bé trốn khóc sau hòn giả sơn bị nàng bắt gặp. Nàng vẫn luôn coi Lưu Triệt là phu quân của mình nhưng y đã ngự trên ngôi cao, là một bậc quân vương quyền biến, tràn đầy hùng tâm tráng chí khiến nàng tuy độc chiếm ân sủng nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu nỗi xót xa. Xót xa về sự tận hiến không được đền đáp, về niềm tin đã rạn vỡ. Đến lúc Lưu Triệt sắp ra đi, nàng vẫn muốn hỏi y về điều đó, “Nàng nghĩ, nàng không có tư cách để hoài nghi nhưng vẫn muốn hỏi một câu rằng, y có từng hối hận về chuyện năm xưa? Khi y nhướng mày, nhìn nàng sâu thẳm, ‘Trẫm không hối hận’, thì nàng mới phát hiện, mình vừa vô tình, buột miệng hỏi thành lời.” (Kim ốc hận) Lưu Triệt đã trở thành một vị đế vương thật sự, thực hiện được giấc mơ quyền lực của mình. Khi tưởng chừng đã nắm trong tay mọi thứ, y gặp lại Trần A Kiều sau nhiều năm lưu lạc. Lúc này, Trần A Kiều đã như con chim phải tên thấy cành cong cũng sợ, nàng lẩn tránh, nàng sợ hãi và hơn hết là nàng không còn tin vào tình cảm của y. “Thời gian như nước nhẹ trôi qua cầu, có thể làm dịu đi nỗi đau nhưng làm sao bắt được một con tim từng bị tổn thương không đề phòng người ngày đó đã từng phụ bạc?”  Y không thể nhìn thấu, không thể khuất phục nàng. Và Lưu Triệt bắt đầu lần tranh đấu lớn nhất đời mình. Y tranh đấu với những tham vọng đế vương, những phồn hoa hư ảo của đời người đã phủ bóng quá sâu lên chân tình, làm khuất lấp những rung động ban sơ. Có những lúc tưởng chừng như y đã chạm được vào trái tim của A Kiều nhưng rồi lại vuột xa để rồi cứ thế lầm lũi tìm lại bản ngã của mình. Trong suốt hành trình này, quyền uy đế vương cũng chẳng có ý nghĩa gì cả mà chỉ có trái tim. Đời nói y vô tình nhưng chính y dần dần cũng chẳng rõ mình vô tình hay đa tình khi A Kiều đã trở thành chính trái tim y. Đến trước khi mất, y vẫn nói chưa từng hối hận chuyện năm xưa vì nhờ đó mà y đã biết được ý nghĩa thực sự của tình yêu, như điện Chiêu Dương mà y xây nên. Chiêu Dương! Chiêu Dương! Đón vầng dương trở lại sưởi ấm cho những tháng ngày lạnh giá. Còn Vệ Tử Phu, nàng cũng có hành trình của riêng mình. Xuất thân thấp kém, nàng ban đầu chỉ mơ ước có một cuộc sống đầy đủ, người thân được bình an, nhưng rồi nàng đã trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, truyền kỳ trong chốn nhân gian. Nàng bao lần nhủ thầm mình không được yêu y nhưng lại không cưỡng nổi tiếng gọi của trái tim mình. Nàng tranh đấu, nàng quyết liệt bảo vệ tình yêu của mình kể cả bằng biện pháp cực đoan nhất để rồi vẫn phải chịu thất bại bởi nàng là người đến sau. Nhưng tử sinh có nghĩa gì đâu khi con tim đã trao trọn cho người, và nàng chỉ an tâm uống chén canh Mạnh Bà để quên đi hết thảy những ân oán tình cừu sau khi được gặp lại quân vương của mình dưới suối vàng và biết y đang hạnh phúc.   “Gió Bắc gieo giá lạnh   Miên man kể nỗi sầu   Chung sống đến đầu bạc   Tử sinh đáng gì đâu.”   (Nỗi nhớ không tên - Kinh Thi)   Duyên... Vào khoảnh khắc đó, y hờ hững xoay người bỏ đi, mặc câu thề nguyền thời ấu thơ sẽ xây lầu vàng cho nàng dần trở nên hoang lạnh rồi tan tành đổ vỡ. Vào ngày hôm đó, định mệnh xô đẩy nàng tình cờ gặp lại người thầy – người bạn tốt ngày trước, để trong lòng lại ngân lên niềm hy vọng mới. Vào tháng đó, y ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của nàng, để chợt nhận ra có cố gắng bao nhiêu cũng là vô vọng, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì y lại thật lòng tin vào nụ cười trong sáng ấy. Vào năm đó, nàng vẫn lẩn quẩn trong chốn hồng trần, muốn né tránh nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận vốn thuộc về mình, vĩnh viễn không thể quay về như thuở ban đầu. Cuộc đời này của chúng ta... Khi tóc đã bạc, hãy nhắm mắt lại hồi tưởng về cuộc đời, tất cả buồn, vui, tan, hợp sẽ hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua, sẽ thấy hằng hà sa số nhân duyên mà chúng ta đã bỏ lỡ chỉ bởi vì như con chim một lần bị bắn tên nên mãi sợ cành cong. Tác giả Liễu Ký Giang: Giới tính: Nữ Hiện sống tại thành phố Thành Đô – tỉnh Tứ Xuyên. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật thì bắt đầu công việc viết văn đăng trên mạng Qidlan. Chòm sao bản mệnh của tác giả là sư tử nên tính cách dịu dàng và thích những nơi yên tĩnh. Sinh ra ở vùng đất có Hoàn Sơn (một trong những ngọn núi nổi tiếng ở tỉnh An Huy), học ở Ba Sơn (dãy núi chạy qua các tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc, Tứ Xuyên), đều là những vùng non thanh thủy tú nên dù sống trong đô thị hiện đại, cô vẫn luôn hướng tới cảnh tươi đẹp phồn hoa cổ điển. Tốt nghiệp ngành kỹ thuật chính quy nhưng lại bước chân vào lĩnh vực sáng tác văn học. Tính cách luôn tin vào con người và yêu cuộc sống. Sở thích lớn nhất là đọc sách, vì cảm thấy không thỏa mãn với những câu chuyện của người khác nên tự mình sáng tác. Cuộc sống của cô không có gì đặc biệt, nhưng khi đặt bút thì tình ý lại dạt dào, lời văn như tiếng nhạc. Các tác phẩm Liễu Ký Giang đã xuất bản tại Trung Quốc: - Đại Hán yên hoa - Mạch hương - Kim ốc hận Mời các bạn đón đọc  Kim Ốc Hận của  tác giả Liễu Ký Giang.
eBook Ai Nói Tôi Không Kết Hôn - Thương Tố Hoa Full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Ai Nói Tôi Không Kết Hôn         Thông Tin     Tác phẩm : Ai Nói Tôi Không Kết Hôn Tác giả : Thương Tố Hoa Thể loại : Ngôn Tình, Sủng, HE, Văn Học Phương Đông Editor : ngotau11 + Su Boice Edit ebook : glinh Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu:   Tả Tư Ninh đang rất rối rắm, khi không lại muốn kết hôn, đến khi có thể kết hôn thì cô lại bắt đầu do dự. Đối phương còn đưa ra các điều kiện rất tốt, nhưng những điều kiện này đều là bom đạn chôn dưới một bãi mìn. Không cưỡng lại được cám dỗ, khi cô nói ra ba chữ kia, bãi mìn liền bắt đầu rục rịch…
Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc
Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc             Thông Tin     Tác phẩm : Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc Tác giả : Điển Điển Thể loại : Ngôn Tình, Lãng Mạn, HE, Văn Học Phương Đông Editor : Caoviyen_73 Edit ebook : Hoàng Phủ Vũ Nguyệt Convert + Beta: ngocquynh520 Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu:   Cô thề,  Chuyện tổng giám đốc tập đoàn Khải Đạt bị thương do tai nạn xe cộ,  Thật sự không phải do cô cố ý tạo thành nhé!  Chủ ý ban đầu của cô chỉ là muốn hù dọa người đàn ông bá đạo đó một chút mà thôi.  Cảnh cáo hắn đừng có vọng tưởng thôn tính công ty do cha cô khổ cực sáng lập.  Ai biết sự tình lại đột nhiên xảy ra chuyện không may như thế!  Cái gì?  Cô hiểu lầm hắn.  Căn bản hắn không có ý định thôn tính bất kỳ công ty nào?  Lần này thật là mất hồn rồi!  Tất cả tổn thất do tai nạn xe cộ lần này tạo thành,  Cô sợ rằng phải bán mình đi mới bồi thường nổi. . . . . .  Mở đầu  Két---------  Tiếng phanh xe kéo dài, trộn lẫn với mùi cao su bị đốt cháy do bánh xe ma sát quá mạnh xuống mặt đường gây ra quẩn quanh ở giữa ngã tư đường phố vào ban đêm, tiếp đó, một tiếng va chạm lớn vang lên, rồi quang cảnh xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.  "A lô, có tai nạn xe cộ xảy ra ở đây. . . . . ."  Một cô gái có mái tóc dài nhanh nhẹn cầm điện thoại di động gọi công an khai báo tai nạn, sau đó ngắt điện thoại, xoay người, quay đi mà không hề nhìn lại.
eBook Thứ Đế - Kim Cát Full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
THỨ ĐẾ       Thông Tin     Tác phẩm : Thứ Đế - 庶帝 Tác giả : Kim Cát Thể loại : Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược, Lãng Mạn, HE, Văn Học Phương Đông Editor : ThuyDuong18 Edit ebook : glinh Convert + Beta: ngocquynh520 Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu:   Viêm Đế Thành, một tòa hùng vĩ tráng lệ cung điện  Lệ thuộc cho cao nhất vương giả ── nàng anh minh lại lãnh huyết phụ thân Nhiều năm qua, nàng luôn luôn tại này toà vĩ đại vương thành tường cao nội  Tịch mịch, khát cầu, kỳ vọng nhất đổ tường cao ở ngoài thế giới  Nhưng là làm nàng rốt cục cổ chừng dũng khí bước ra đi  Nhưng cũng từ nay bước lên tràn ngập hận ý cùng dã tâm đoạt đích đường ── Đêm hôm đó, huyên náo mê huyễn lễ mừng trung  Tên kia đến từ miền nam vương tử, không thấy dung cho phụ huynh hạt nhân  Cùng nàng, một cái không có danh vị lại chịu đủ vắng vẻ con thứ đại công chúa  Cùng nhất đoạn ngắn hạnh phúc thời gian, chia sẻ lẫn nhau nhỏ bé mộng đẹp  Nội liễm ôn nhu hắn, trở thành nàng lạnh như băng sinh mệnh duy nhất an ủi...... Nàng chưa bao giờ muốn được đến hắn, chính là dè dặt cẩn trọng mà trân quý nhớ lại  Nhưng vì sao ông trời lại không nên ép nàng hận, ép nàng thưởng?! Của nàng ý trung nhân, sắp bị chỉ vì hoàng triều đích công chúa trượng phu  Mà nàng, lại chỉ có thể lựa chọn làm một viên hòa thân quân cờ hoặc là xuất gia vì ni! Đã ai đều đối nàng không công bằng, kia nàng cũng chỉ có chính mình đến đoạt ── Đến đoạt nàng hết thảy mong muốn! Kia thuộc loại ngôi vị hoàng đế người thừa kế hết thảy! Truyện này nữ chủ tâm lý có phần vặn vẹo, có lẽ tác giả lấy hình tượng nữ phụ âm u đôn lên làm nữ chính truyện này. Văn bà này ko hợp vietphrase của mình, nên thành quả làm ra không được vừa ý như các truyện khác. Đọc cũng có cái thú rất riêng. Một nữ nhân có tâm lí bóng ma này chỉ may mắn khi gặp được một nam nhân bao dung cho hết thảy, nếu không, kết cuộc của nàng cũng sẽ chìm vào địa ngục như số phận bao nữ phụ biến thái khác mà thôi.