Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Làm Dâu Nhà Ma - Võ Anh Thơ

“ Trong cuộc đời, người ta phải học rất nhiều thứ. Và bài học khó nhất chính là Từ bỏ! ” Một cô nàng dễ thương, tinh nghịch và lắm chiêu, Yến Phi. Một anh chàng ma đẹp trai, hiền lành, có nụ cười như trẻ con, Du Hạo. Một anh chàng là con người luyện phép ma với vẻ đẹp lạnh lùng, độc ác nhưng đôi khi cũng khá ngốc, AJ. Ba con người, ba tính cách và ba số phận khác nhau nhưng lại chung một câu chuyện… … Làm dâu nhà ma.  *** Sáng hôm sau, Du Hạo vươn vai bước ra khỏi nhà gỗ, toàn thân ê ẩm vì cuộc chiến kịch liệt chiều hôm qua. Đưa mắt nhìn khu vườn vào buổi sớm mai, cậu thấy lòng bình yên nhẹ nhõm. Tất cả sau cùng cũng chấm dứt. Mừng nhất là AJ đã không chết bởi thuật phong ấn nhưng còn việc cậu ấy truyền hết ma thuật thì cậu vẫn thấy buồn. Một sự thật không vui còn giấu kín… Chợt từ xa, Song Song chạy lại nói gấp gáp: “Du Hạo, không xong rồi! AJ… AJ lại mất tích!” Vài phút sau, Du Phương, Du Hạo và Song Song đã có mặt tại phòng AJ ngủ hôm qua. Trên chiếc giường, chăn mền được xếp ngay ngắn, trống trải. “Sao AJ lại biến mất? Cậu ấy còn yếu lắm!” – Du Hạo sốt sắng. “Tớ không biết. Tối qua AJ còn ngủ ở đây, tớ đã bên cậu ấy suốt. Lúc gần sáng tớ chợp mắt một tí, khi tỉnh dậy đã không thấy cậu ấy.” – Yến Phi kể. “Hừ, cái tên đó đến lúc này mà vẫn làm người khác lo lắng. Quá quắt thật! Kệ cậu ta đi, lo làm gì!” – Song Song bực mình, bảo. “Song Song, đừng nói thế. Bây giờ là phải tìm AJ về nhưng biết cậu ấy ở đâu mà tìm đây.” – Du Hạo vò đầu, nghĩ ngợi. “Yến Phi, em suy nghĩ xem AJ sẽ đi đâu! Ví dụ như nơi nào AJ có thể đến nhất. Em hãy nghĩ kỹ lại, nơi AJ từng có kỷ niệm khó quên hoặc là mối liên quan đặc biệt.” – Du Phương gợi ý. “Kỷ niệm khó quên? Nơi đặc biệt…?” Yến Phi cố moi trong bộ não đang rối bời của mình một điều gì đó, một chút manh mối… Bỗng, mắt sáng lên, Yến Phi quay qua nói nhanh: “Em biết rồi! Em biết AJ đi đâu!” Dứt lời Yến Phi lao ra ngoài. Hai đứa nọ toan chạy theo thì Du Phương ngăn: “Đừng! Đó là chuyện riêng của Yến Phi và AJ, cứ để Yến Phi tự lo!” Du Hạo nhìn Song Song, thở dài. Du Phương vỗ vai em trai: “Thôi, đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn. À đúng rồi, hôm nay đến ngày thoa thuốc cho em, suýt nữa thì chị quên.” “Sao, lại thoa thuốc nữa ư?” – Du Hạo ngán ngẫm. “Mấy tháng qua vì mãi lo quá nhiều chuyện nên em đã không được chị thoa thuốc rồi. Bây giờ cằn nhằn cái gì, ngồi xuống mau!” – Du Phương ra lệnh. Bên cạnh, Song Song ngạc nhiên hỏi: “Bộ cậu bị thương hay sao mà phải thoa thuốc?” “Ừm, đó thật ra là vết thương đã lành từ lâu rồi nhưng tại chị Du Phương cứ lo lắng mãi nên tháng nào chị ấy cũng thoa thuốc cho tớ hết!” “Vết thương đã lành? Là vết thương như thế nào, cho tôi xem đi!” Du Hạo thở ra, đưa tay vén nhẹ mái tóc trước lên. Song Song tròn xoe mắt khi trông thấy trên vầng trán cậu là một vết sẹo dài. “Vì sao cậu lại bị thương? Bị từ lúc nào?” Du Hạo toan trả lời thì giọng Du Phương đã vang lên: “Em có tin vết sẹo đó của Du Hạo là của mười năm trước không? Mười năm nhưng nó vẫn chưa biến mất. Tối hôm đó Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Tim Song Song đập dồn dập. Nó vừa nghe gì thế? “Mười năm trước Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Lẽ nào… “Du Hạo!” – Song Song bất ngờ nắm chặt vai anh chàng – “Có phải lúc gặp, cô bé ấy bị tấn công bởi hai con Dạ Ma, một con mập và một con ốm? Vì đỡ cho cô bé ấy, cậu đã trúng phép? Tia phép xoẹt ngang qua trán cậu lẫn cả cô bé kia, đúng chứ?” “Song Song, sao cậu biết?” – Du Hạo không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên. Tự dưng Song Song cười. Nó thấy sung sướng. Một niềm vui lớn dâng trào trong lòng. Song Song xúc động và mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng tìm được… “Song Song, có gì ư? Sao cậu lại biết chuyện đó?” Song Song cố kìm cảm xúc lại, nhìn cậu bạn bảo: “Tớ biết điều đó là vì…” Vừa nói Song Song vừa vén tóc sang một bên, để lộ vết sẹo dài trên trán như ký ức đẹp đang ngủ yên. Du Hạo lúc đầu nhíu mày khó hiểu nhưng sau đó dường như đã phát hiện ra điều gì thật bất ngờ. “Chẳng lẽ… cô bé tớ cứu mười năm trước chính là… cậu?!” Song Song mỉm cười, gật đầu: “Tớ tìm cậu suốt mười năm rồi. Ngày nào trước khi đi ngủ tớ cũng cầu nguyện mong được gặp lại cậu, dù chỉ một lần!” Du Hạo ngỡ ngàng đến nỗi không tin đây là sự thật. Kế bên, Du Phương cũng bất ngờ không kém: “ Cả hai đã gặp nhau mười năm trước…?” *** Khi đó trong rừng, ở một ngôi nhà gỗ nhỏ bình yên, AJ đang đứng lặng lẽ trong làn gió sớm. Trước mặt cậu, năm bia mộ đá lặng im, buồn bã. AJ từ từ cúi xuống, đưa tay mò mẫm từng nét chữ khắc trên bia đá, cái nhìn của đôi mắt buồn chợt nhiên bất động. AJ không lên tiếng, chỉ mãi nhìn năm mộ bia nhạt màu vì gió mưa. Nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền bạc đeo trên tay ra, một cách cung kính, cậu đặt nó lên bia đá có khắc tên “Thẩm Cố Nhiên”. “Bố, mẹ, anh hai, anh ba, chị tư, con chỉ muốn trao kỷ vật này lại cho mọi người. Con không biết phải nói gì lúc này. Không biết.” AJ cúi đầu, mái tóc trải dài hòa vào làn gió. Gió lướt qua vai cậu như vỗ về. “Con đã không trả thù nhà họ Du! Con làm thế là đúng? Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?...” … Lần cuối cùng, AJ đã quay gót bước đi thật nhanh, để lại sau lưng năm bia mộ bình yên chìm ngập trong những cành hoa bay êm đềm, để lại sau lưng thù hận để lòng nhẹ nhàng, thanh thản và để lại sau lưng câu hỏi còn bỏ dở không ai trả lời… Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?... AJ chỉ mang theo duy nhất một thứ, là tình yêu dành cho những người than.  Mãi mãi, mãi mãi là như thế…! *** Và sau đó, AJ lại trở về khu đồi núi ngay phía sau trường tiểu học. Bước chân đạp lên bãi cỏ xoàn xoạt, nghe buồn tẻ. Nơi này lúc nào cũng vậy, chỉ nắng và gió rượt đuổi nhau thật hồn nhiên. Dù trải qua bao nhiêu chuyện, khu đồi vẫn không thay đổi. Vì vậy AJ mới mong muốn trở về. AJ ngước mặt trông thấy cây cổ thụ to, lại nhớ cái ngày mười năm trước khi cậu và Yến Phi gặp nhau. Một kỷ niệm về vải nơ đỏ. Bất chợt, sau thân cây sần sùi, AJ thấy mái tóc dài vung xòa trong gió. Tò mò, cậu tiến đến vòng ra phía trước rồi đôi mắt buồn tròn xoe phản chiếu hình ảnh cô gái đang ngước nhìn bầu trời xanh trong trẻo. Một lần nữa, người con gái ấy lại xuất hiện dưới làn hoa bay lất phất, một lần nữa trái tim AJ lại thổn thức, bừng tỉnh và cảm nhận niềm hạnh phúc bất tận. Yến Phi nghe tiếng động liền xoay qua thấy AJ, đã mỉm cười: “Tớ chờ cậu nãy giờ. Sao cậu đến trễ thế?” AJ tự dưng im lặng, giờ thấy bối rối không biết nói gì. Hiểu tâm trạng của người yêu, Yến Phi bước đến gần, thật chậm chạp. “Cậu đột nhiên biến mất như vậy khiến mọi người lo lắm, đừng thế nữa.” “Xin lỗi… xin lỗi Yến Phi… AJ chỉ là…” Không cần gì hết, không lời nói nào, chỉ là một cái ôm dịu dàng của Yến Phi cũng đủ để cảm xúc ngổn ngang trong AJ vỡ òa. “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ! Tớ và cậu, chỉ hai chúng ta thôi, sẽ bắt đầu lại!” Tựa cằm lên bờ vai Yến Phi, AJ chợt thấy mình nhỏ bé, cần che chở. Câu nói “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ!” của cô gái khiến toàn thân cậu run nhẹ. Cậu đã khóc, thật nhiều… Yến Phi ôm chặt AJ, miệng không ngừng thì thầm vào tai cậu bạn trai: “Chúng ta hãy làm lại từ đầu.” Hoa trải dài trong gió, ngọn đồi xưa ngập mình trong ánh nắng buổi sớm mai. Rồi đây, nơi này sẽ trở thành kỷ niệm, đáng gìn giữ trong mỗi người. *** Song Song nhìn Yến Phi đang thu xếp đồ đạc, hỏi: “Vậy là cậu và AJ sẽ đi sao? Cả hai đã quyết định như thế à?” Yến Phi gật đầu: “Ừm, chúng tớ sẽ đi xa một thời gian. Điều quan trọng là để AJ bình tâm lại sau tất cả những chuyện vừa xảy ra.” Song Song giấu tiếng thở dài, tuy buồn nhưng biết làm sao được: “Ừ, thôi thì đó là quyết định của cậu, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng sẽ vui! Mà sao nãy giờ không thấy AJ?” “AJ đang ở ngoài nói chuyện với Access.” Bên ngoài, Access bay trên cao, nhìn xuống cậu bạn: “Thế là tôi có thể yên tâm được rồi. Tuy mất hết ma thuật nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cậu. Tôi rất vui vì cậu chọn lựa điều này.” “Ừm, ta và Yến Phi sẽ rời khỏi đây một thời gian. Mi có dự định gì không?” “Tôi hả? Chắc tôi cũng sẽ ra đi. Mặc dù chưa biết đi đâu nhưng tôi tự lo được.” – Access cố giấu nỗi buồn, bảo – “Mong cậu và Yến Phi sẽ hạnh phúc. Điều tôi mong muốn cũng chỉ có thế!” AJ tự dưng thấy tên tiểu yêu trưởng thành hẳn, không còn giỡn cợt hay trách móc mà rất nghiêm túc. Cậu mỉm cười: “Mi cũng phải hạnh phúc nhé! Acc à, cám ơn mi nhiều lắm.Vì tất cả!” Trông nụ cười thân thiện của AJ, Access chợt nghe tiếng gọi thân thương của một thằng nhóc của ngày xa xưa… “Acc à, Acc ơi! Mi ở đâu rồi Acc?” – AJ mười tuổi, cười rạng rỡ giơ cả hai tay lên cao, mắt nhìn lên tán cây rậm rạp gọi Access. Access ngồi đung đưa trên nhánh cây to, đảo mắt nhìn xuống. Hắn đã ngẩn người khi thấy nụ cười đáng yêu của AJ. Để rồi Access tự nhủ rằng, mãi mãi hắn sẽ bảo vệ thằng nhóc đó, nhất định là vậy…” Giờ thằng nhóc đó đã lớn, đã có cuộc sống mới. Một cuộc sống của riêng nó mà không cần Access bên cạnh. Nghĩ vậy thôi là hắn lại muốn khóc. “Thôi, tôi đi đây. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt!” ... Mời các bạn đón đọc Làm Dâu Nhà Ma của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Linh Thú - Trương Thanh Thùy
Ở bất kỳ đâu, khi lòng tham không được thỏa mãn – thứ khó thỏa mãn nhất trong những thứ khó thỏa mãn của con người – ắt sẽ xuất hiện những lời khấn cầu, những nài xin buông ra về một phía, có những thần linh, có những sức mạnh phi phàm mà cho dẫu không thấy, vài người vẫn sẽ tin rằng điều ấy tồn tại. Nhưng rồi, ở bất kỳ đâu, Tây hay ta, lòng tin được đặt không đúng chỗ, nhường bước cho sự toan tính thiệt hơn, kết quả cũng chỉ rơi vào khoảng bi thảm. Thứ mà con người tham lam xin cho, tưởng sẽ có kết quả, tất cả đều trở thành hậu quả mà không chắc họ gánh nổi hay không." *** Trương Thanh Thùy sinh năm 1982  quê ở Đà Lạt, Lâm Đồng, hiện đang sinh sống tại TP HCM. Năm 2014, cô ra mắt cuốn sách thiếu nhi Đốm trắng. Ngoài sáng tác văn học, Trương Thanh Thùy còn viết kịch bản phim. Có thể kể một số bộ phim mà cô tham gia viết kịch bản như Bảo mẫu thời @, Tóc rối, Yêu anh, em dám không… Tác phẩm tiêu biểu: 2030 Thiên Linh Cái Linh Thú Một Nửa Của Tình Yêu Đốm Trắng Mít ơi ... *** Khi đặt "Linh thú" đứng cạnh "Thiên linh cái", thật sự, tôi có đôi chút e dè. Đây là một tác phẩm được viết ra bởi chuỗi những ngày tôi buộc mình phải "Tây hóa hoàn toàn", phải "lột xác hoàn toàn". Không còn rào cản đạo đức theo cách Việt. Không còn những tư tưởng thuần Việt. Tất cả phải khác đi! Tất cả phải hoàn toàn thoát xa tầm hiểu biết của tôi trong ranh giới nơi tôi ở. Tôi tự hỏi, tác phẩm của mình có thể được đón nhận hay không? Tôi đầu tư cho "Linh thú" thậm chí nhiều hơn thời gian đầu tư cho cả một bản thảo tiểu thuyết, thậm chí nhiều hơn cho cả một tập sách tôi từng viết. Tôi đã đọc, đã "phải thẩm thấu" những thứ lạ lùng đến bất ngờ với mình về mặt duy tâm của những con người ở những quốc gia tưởng chừng rất tiến bộ, đến độ, chuyện duy tâm, chuyện mê tín sẽ là xa xỉ. Ở bất kỳ đâu, khi lòng tham không được thỏa mãn – thứ khó thỏa mãn nhất trong những thứ khó thỏa mãn của con người – ắt sẽ xuất hiện những lời khấn cầu, những nài xin buông ra về một phía, có những thần linh, có những sức mạnh phi phàm mà cho dẫu không thấy, vài người vẫn sẽ tin rằng điều ấy tồn tại. Nhưng rồi, ở bất kỳ đâu, Tây hay ta, lòng tin được đặt không đúng chỗ, nhường bước cho sự toan tính thiệt hơn, kết quả cũng chỉ rơi vào khoảng bi thảm. Thứ mà con người tham lam xin cho, tưởng sẽ có kết quả, tất cả đều trở thành hậu quả mà không chắc họ gánh nổi hay không.   Mời các bạn đón đọc Linh Thú của tác giả Trương Thanh Thùy.
2030 - Trương Thanh Thùy
Ma cà rồng và người sói đã được nhắc nhiều trong văn học, trong điện ảnh nên có thể độc giả sẽ e dè khi chọn 2030 vì không chắc tác giả có thể làm nên một điều gì mới mẻ hay không?! Thật ra, 2030 cũng nhắc đến những đặc điểm căn bản mà nhiều người đã từng nghe qua, đã từng biết đến về ma cà rồng, về người sói. Nhưng, ở 2030 có những điều rất thật, rất gần gũi với con người, đó là sự hy sinh không điều kiện của tình yêu, là sự cao cả của tình bạn chân thành đưa con người đi qua những quyết định khó khăn đơn giản hơn, để họ có thể đồng lòng, cùng nhau làm những việc lớn hơn. Những nhà ngoại cảm, những nhà tiên tri có quyền năng thật hay không, chưa ai chứng minh được cả! Nhưng, những tiên đoán của nhà tiên tri mù Vanga có vẻ đã xảy ra, và về lời tiên đoán thế giới đảo lộn năm 2030 khi châu Âu sụp đổ là điều rất đáng sợ mà con người phải tìm cách để tháo gỡ, để tránh cho những điều đáng tiếc có thể xảy ra. Dưới góc nhìn văn học, bằng lối kể chuyện, đặt một tình huống giả sử, tác giả viết nên 2030 như một lời cảnh tỉnh những con người vì lòng tham mà hủy hoại đi cả thế giới sống của mình, của đồng loại mình. Nhưng chắc chắn, bên cạnh đó sẽ còn có những con người sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu thế giới của họ. Điểm đặc biệt nhất trong 2030 có lẽ là mối giao kết đặc biệt giữa ma cà rồng và sói - thứ mà chưa từng được khai thác. Cũng ở đây, bằng phương pháp kể rất ẩn dụ, tác giả nhắc đến nhóm những con người “bán linh hồn cho quỷ dữ” để nhắc nhở chúng ta lại về lòng tham, tính ích kỷ, bản ngã sân si của mình rất có thể sẽ đem lại những hệ lụy khôn lường. *** Trương Thanh Thùy sinh năm 1982  quê ở Đà Lạt, Lâm Đồng, hiện đang sinh sống tại TP HCM. Năm 2014, cô ra mắt cuốn sách thiếu nhi Đốm trắng. Ngoài sáng tác văn học, Trương Thanh Thùy còn viết kịch bản phim. Có thể kể một số bộ phim mà cô tham gia viết kịch bản như Bảo mẫu thời @, Tóc rối, Yêu anh, em dám không… Tác phẩm tiêu biểu: 2030 Thiên Linh Cái Linh Thú Một Nửa Của Tình Yêu Đốm Trắng Mít ơi ... *** Thế giới năm 2030 - sau 14 năm châu Âu không còn một bóng người như lời tiên tri của bà mù Vanga - với những đổi thay nhanh đến chóng mặt. Các châu lục còn lại nới đất để dung chứa những đứa con châu Âu mất nhà. Kẻ tốt, người xấu, sự khác biệt về văn hóa, lối sống, cách nghĩ khiến thế giới chừng như hỗn loạn. Thế giới năm 2030, sau 14 năm thử thách lòng tốt của những con người may mắn, sự vị kỷ, lòng tham, tính đố kỵ của con người có cơ hội bùng phát dữ dội. Lý trí của họ bị lu mờ trước những toan tính thiệt hơn, khiến họ không nhìn thấy những nguy cơ đen tối đến từ một thế giới mà họ chỉ có thể nhìn thấy bằng trái tim. Thế giới năm 2030, sau 14 năm tìm cách sinh tồn của những con người lầm than, đất không đủ cho chuột bọ, bởi, cống rãnh được tận dụng để xây dựng những công trình lạ lùng nhằm phục vụ một thế giới khác - một thế giới luôn tồn tại song song với thế giới loài người mà con người không bao giờ có thể biết về sự tồn tại ấy - thế giới bóng đêm.   Mời các bạn đón đọc 2030 của tác giả Trương Thanh Thùy.
Kỳ Án Bệnh Viện Dạ Nguyệt - Võ Hoàng Phúc
Trong năm đầu tiên làm bác sĩ tại bệnh viện Dạ Nguyệt, tôi đã vô tình vướng vào một chuyện vô cùng kinh dị, hình ảnh lúc ẩn lúc hiện của những oan hồn đáng sợ, bí mật cách bố trí của bệnh viện và đằng sau câu chuyện về bệnh viện y Dạ Nguyệt sẽ được hé lộ trong tác phẩm này. *** Tác giả Võ Hoàng Phúc (sinh ngày 11 tháng 08 năm 1995) quê ở thôn Trinh Phụ, xã Long Thới, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh. Năm 2016, bắt đầu viết truyện trên mạng với tác phẩm "Nơi đây có quỷ". Tiếp theo đó là những tác phẩm thuộc thể loại kinh dị, trinh thám, trộm mộ, xuyên không... Thường gắn liền với những câu chuyện ma quái. Những câu chuyện được viết theo phong cách kinh dị Nam Phái, kết hợp với lối dẫn truyện cổ điển của thế giới, bỏ qua lối truyền thống truyện ma của Việt Nam. Hầu hết các câu chuyện đều là hư cấu, một số dựa trên những đều kỳ lạ đã từng nhìn thấy. Địa điểm của tác phẩm hoàn toàn không có thiệt, chúng được đặc cách tại Miền Nam Việt Nam. Đều mong mỏi của tác giả chính là muốn thổi một làn gió mới, và hoàn toàn khác biệt vào kho tàng những câu chuyện kinh dị ở Việt nam. "Ánh Trăng Đoạt Mạng" là một câu chuyện hư cấu. Là quyển một của bộ truyện dài kỳ Hàm Võ Kỳ Án truyện. Được lấy cảm hứng từ những câu chuyện ma quỷ về trường học, pha vào những đó là cuộc hành trình phá án. Bối cảnh chủ yếu của truyện là trường đại học y Dạ Nguyệt, thuộc khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, tác phẩm là bức tranh về năm đầu đại học của một sinh viên điển hình khi đối diện với án mạng kinh dị. Mọi nhân vật trong truyện đều được tạo dựng chọn lọc tính cách điển hình nhất. Mơ hồ xen lẫn vào sự ma quỷ, cuộc rược đuổi tìm ra sự thật, những sự việc bí ẩn liên tiếp xảy ra, khiến cho người đọc đi từ sự sợ hãi này, tới sự sợ hãi khác. Cũng giống như những tác phẩm khác của tác giả, yếu tố bất ngờ luôn được đưa lên hàng đầu. *** T rong phút chốc suy nghĩ, mọi thứ xung quanh bỗng dưng im lặng. Đôi chân của tôi không biết vì sao lại tự mình di chuyển. Nó chậm rãi bước tới chỗ cái xác của Huỳnh Tuấn đang treo lơ lửng. "Cậu làm ơn..." Cái xác của Huỳnh Tuấn phát ra âm thanh, mặc dù miệng của hắn không hề cử động, "Hãy làm ơn chấm dứt mọi chuyện, tận sâu trong thâm tâm của tôi, thiệt không muốn có thêm một người chết vì huyệt nào nữa". Tôi giật mình một cái mạnh, giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn. "Tôi chờ ngày này rất lâu rồi" khóe miệng của hắn hình như mỉm cười, "Chờ ngày cậu tới tìm tôi, chờ ngày cậu sẽ giải thoát tôi ra khỏi mọi đau khổ". Ánh mắt của tôi lúc này bị mớ ruột người phủ đầy máu me nhơn nhớn cuốn hút, có vẻ như chúng đang chầm chậm di chuyển xung quanh cái xác của Huỳnh Tuấn. Một cảm giác bất an len lỏi vào sâu trong tâm trí, cảnh tượng trước mắt hết sức kinh dị. "Thời gian đang bắt đầu ít dần, cậu phải mau hành động, trước khi chính bản thân của tôi trở thành "Nó", lúc đó cho dù số phận lựa chọn cậu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không làm được gì". Bàn tay của tôi vô thức nắm chặt lại, cơ thể run lên nhè nhẹ. Thời gian đang ít dần. Nếu như tôi không mau chóng cứu Huỳnh Tuấn ra, có lẽ mọi chuyện sẽ trở thành một câu chuyện kinh dị đáng sợ nhất. "Mau lên... Sắp tới thời điểm tế tự rồi... Chìa khóa ngân kiếm, cậu có giữ không?". Âm thanh lúc này bắt đầu rè rè, như trong một đoạn băng la-dô (radio cassette) vậy, nó làm cho tôi vô thức rùng mình. Thanh kiếm bạc của Ngô Chánh đưa tôi, chẳng phải lúc nãy đã giao cho Lý Hàn Thiên rồi sao?. "Đáng tiếc, thiệt đáng tiếc, kế hoạch phá giải tế tự đã thất bại, hiện tại, cậu sẽ bị chôn sống ở đây". Khi giọng nói quen thuộc này vang lên, tôi ngay lập tức cảm thấy bất an liền quay lại. Trong ánh sáng đèn huỳnh quang rực rỡ, hình ảnh của Lý Hàn Thiên từ từ méo mó. Sau đó biến thành Nguyễn Thừa Trí. ... Mời các bạn đón đọc Kỳ Án Bệnh Viện Dạ Nguyệt của tác giả Võ Hoàng Phúc.
Ánh Trăng Đoạt Mạng - Võ Hoàng Phúc
"Bạn có nghe kể về những vụ án mạng xảy ra ở khu ký túc xá này vào mỗi đêm trăng tròn tháng chín chưa? Nghe nói chuyện này không phải là tin đồn đâu, đã từng có một thời gian người ta đóng cửa khu ký túc xá nam này để tu sửa gì đó, nhưng mà sau khi mở cửa trở lại, những vụ án mạng cứ liên tục diễn ra, vụ gần đây nhất là hồi năm ngoái, tuy chàng trai kia cơ may sống sót nhưng thần trí bất minh, điên điên sảng sảng, còn vụ án mạng kinh hoàng nhất chắc là năm 1998, nam sinh viên định tự tử vô tình vướng phải dây điện, xui xẻo thay dây điện bị rò rỉ, nam sinh viên bị giựt tới chết " *** T ác giả Võ Hoàng Phúc (sinh ngày 11 tháng 08 năm 1995) quê ở thôn Trinh Phụ, xã Long Thới, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh. Năm 2016, bắt đầu viết truyện trên mạng với tác phẩm "Nơi đây có quỷ". Tiếp theo đó là những tác phẩm thuộc thể loại kinh dị, trinh thám, trộm mộ, xuyên không... Thường gắn liền với những câu chuyện ma quái. Những câu chuyện được viết theo phong cách kinh dị Nam Phái, kết hợp với lối dẫn truyện cổ điển của thế giới, bỏ qua lối truyền thống truyện ma của Việt Nam. Hầu hết các câu chuyện đều là hư cấu, một số dựa trên những đều kỳ lạ đã từng nhìn thấy. Địa điểm của tác phẩm hoàn toàn không có thiệt, chúng được đặc cách tại Miền Nam Việt Nam. Đều mong mỏi của tác giả chính là muốn thổi một làn gió mới, và hoàn toàn khác biệt vào kho tàng những câu chuyện kinh dị ở Việt nam. "Ánh Trăng Đoạt Mạng" là một câu chuyện hư cấu. Là quyển một của bộ truyện dài kỳ Hàm Võ Kỳ Án truyện. Được lấy cảm hứng từ những câu chuyện ma quỷ về trường học, pha vào những đó là cuộc hành trình phá án. Bối cảnh chủ yếu của truyện là trường đại học y Dạ Nguyệt, thuộc khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, tác phẩm là bức tranh về năm đầu đại học của một sinh viên điển hình khi đối diện với án mạng kinh dị. Mọi nhân vật trong truyện đều được tạo dựng chọn lọc tính cách điển hình nhất. Mơ hồ xen lẫn vào sự ma quỷ, cuộc rược đuổi tìm ra sự thật, những sự việc bí ẩn liên tiếp xảy ra, khiến cho người đọc đi từ sự sợ hãi này, tới sự sợ hãi khác. Cũng giống như những tác phẩm khác của tác giả, yếu tố bất ngờ luôn được đưa lên hàng đầu. Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Đoạt Mạng của tác giả Võ Hoàng Phúc.