Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Bước Lên Tiên

Lắm lúc vận khí dường như đã bỏ quên Bạch Diệc Phi, anh vô cùng cố gắng, chăm chỉ học tập, phấn đấu làm việc thế nhưng anh dường như không thể bắt được cơ hội nào. Những việc anh làm dường như không hề có kết quả, từ ban đầu hăng hái nỗ lực, anh càng ngày càng mất lòng tin, tâm trạng cũng càng u tối hơn... Mọi thứ cứ ngỡ đang lâm vào bế tắc khi em gái gặp nạn, ba mẹ vợ vô tâm, tiền tài nguy cấp, cứ tưởng cuộc đời anh cũng xong rồi. Nhưng không! Đây lại là một sự bắt đầu, sự bắt đầu cho nhân sinh thật sự của anh. *** "Cầu trời phù hộ cho nhà họ Lý chúng con an khang thịnh vượng, con cháu giỏi giang, đời đời sung túc”. Ông cụ nhà họ Lý vừa nói vừa kính cẩn cắm một nén hương vào lư hương. Hôm nay là tiệc họp mặt thường niên của đại gia đình nổi tiếng thành phố Giang Châu, gia tộc nhà họ Lý. Không khí của bữa tiệc náo nhiệt, tràn ngập những lời chúc tụng, ai nấy đều vui vẻ. Một thành viên có vai vế trong nhà họ Lý bỗng đứng lên nói lớn: "Thưa mọi người, gia tộc họ Lý chúng ta có được như ngày hôm nay đều là nhờ phúc của ông nội, nhân buổi tiệc ngày hôm nay, xin mời toàn thể con cháu nhà họ Lý kính tặng ông những món quà đặc biệt nhất, cũng là để minh chứng gia tộc chúng ta làm ăn phát đạt, đời đời thịnh vượng!" Vừa dứt lời, hàng chục người cùng lấy ra những món quà được chuẩn bị sẵn, xếp hàng ngay ngắn trật tự. Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người vội vã xông vào cửa biệt thự nhà họ Lý, người này mặt mày xanh xao, khắp người còn dính đầy những vệt máu. Bạch Diệc Phi là con rể nhà họ Lý, trong mắt người khác, Bạch Diệc Phi là một kẻ ăn không ngồi rồi, không làm được việc gì ra hồn, chỉ ăn bám nhà họ Lý. “Sao bây giờ anh mới đến vậy!”, Lý Tuyết nhanh chóng kéo Bạch Diệc Phi sang một bên, nhỏ giọng hỏi, lo ngại rằng bộ dạng của anh sẽ bị các thành viên khác trong gia đình nhìn thấy. Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi:"Anh... em gái anh bị tai nạn giao thông, cần gấp 300 ngàn tệ để phẫu thuật!" Lý Tuyết chưa kịp lên tiếng thì mẹ vợ là Lưu Tử Vân đã nói trước: "Em gái anh bị tai nạn xe hơi? Vậy liên quan gì đến nhà chúng tôi? Chuyện gì quan trọng hơn phải ưu tiên làm trước chứ. Bây giờ đến lúc phải tặng quà ông nội rồi, anh đã mua quà chưa thế hả?” “Mẹ, con… con đã lấy 30 ngàn tệ tiền mua quà cho ông nội trả...trả trước tiền viện phí rồi!”, Bạch Diệc Phi nói xong câu này đầu cũng cúi xuống thấp hơn. “Anh nói cái gì cơ?”, sắc mặt Lưu Tử Vân đột nhiên trở nên u ám: “Tôi biết ngay anh là cái loại bỏ đi mà, làm việc gì cũng không nên hồn, tôi hỏi anh, ai cho phép anh lấy tiền mua quà đi làm việc khác hả?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Xin mời Lý Tuyết nhà họ Lý, cùng chồng là Bạch Diệc Phi kính biếu quà ông nội!" Ngay khi giọng nói cất lên, mọi người đều hướng sự tập trung vào Bạch Diệc Phi, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc. "Có chuyện gì thế kia? Tại sao ngày vui trọng đại như hôm nay mà trên người lại dính toàn máu me như thế?" "Thật là xui xẻo mà!" Bạch Diệc Phi cắn chặt môi bước đến bên ông nội: "Ông nội, cháu... cháu muốn mượn ông một ít tiền. Em gái cháu bị tai nạn xe, cần gấp một khoản tiền để làm phẫu thuật..." Tất cả tiếng hoan hô lúc nãy đột ngột dừng hết lại, sắc mặt của ông cụ cũng dần dần trầm xuống. Cả đại sảnh bỗng chốc chìm vào im lặng, im lặng đến nỗi khiến người ta cảm thấy ghê sợ. Lưu Tử Vân xông tới, đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt Bạch Diệc Phi. "Anh nói cái gì vậy hả đồ khốn nạn? Hôm nay là đại tiệc thường niên của gia đình chúng ta đấy! Cái gì mà tai nạn xe cộ với phẫu thuật, toàn những điều xui xẻo!” Lưu Tử Vân vẫn luôn không thích Bạch Diệc Phi, bà ta cảm thấy có một tên con rể vô dụng như vậy, dù có đi đâu cũng chẳng ngẩng đầu lên được. Bạch Diệc Phi còn chưa kịp trả lời, Lý Phàm cũng đã đứng lên, vẻ mặt khinh thường nói: "Cũng thật là không biết xấu hổ? Không có tiền mua quà thì thôi đi, sao phải lôi cả em gái ra đây làm trò cười nữa". Lý Phàm là anh họ của Lý Tuyết, gã là thành viên đầy triển vọng thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, địa vị trong gia tộc không phải dạng tầm thường. “Thưa ông nội, chuyện ngày hôm nay là lỗi của cháu, nhưng… nhưng khi em gái cháu cùng cháu chọn quà cho nội đã bị tai nạn xe hơi, giờ cần 300 ngàn tệ để phẫu thuật”, Bạch Diệc Phi nói với vẻ mặt đau khổ. “Ý của anh là sao? Em gái anh bị tai nạn là lỗi của ông nội sao?”, Lý Phàm vừa nói vừa nhìn Bạch Diệc Phi với nụ cười đầy đắc ý. Ông cụ nhà họ Lý nghe xong, khuôn mặt đột nhiên trở nên u ám một cách đáng sợ. “Không, không, cháu không có ý đó, cháu… cháu chỉ muốn hỏi, ông nội, ông có thể cho cháu mượn 300 ngàn tệ không!”, Bạch Diệc Phi khẽ nói. Nghe Bạch Diệc Phi vẫn còn đang nhắc đến chuyện này, Lưu Tử Vân bước nhanh đến chỗ Bạch Diệc Phi và đẩy mạnh anh một cái. “Đồ vô dụng, còn không mau mau cút đi?”, Lưu Tử Vân vẻ mặt ảm đạm nói: “Thật là mất mặt mà!” Bạch Diệc Phi bị đẩy mạnh đến loạng choạng suýt ngã, nhưng lại không có ý rời đi, còn nghẹn ngào nói: "Mẹ, em gái con vẫn đang đợi con trong bệnh viện. Không có tiền, không phẫu thuật được, nó sẽ chết mất!” Lưu Tử Vân lạnh lùng nói: "Vậy thì đi bệnh viện đi, còn ở đây làm gì nữa? Đừng làm ảnh hưởng tới không khí bữa tiệc của gia đình chúng tôi!" "Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Chúng ta về nhà thôi, con sẽ nghĩ cách", Lý Tuyết rốt cuộc cũng không chịu được nữa, bước nhanh đến chỗ của Bạch Diệc Phi. Ông nội chẳng muốn để ý tới Bạch Diệc Phi nữa, tức giận xoay người rời khỏi đại sảnh. Lý Phàm nhìn gia đình Lý Tuyết với vẻ giễu cợt: "Em họ, hôm nay ông chồng tốt đẹp của em thật làm cả nhà xấu hổ. Nhưng với tình hình hiện tại của em, muốn bỏ ra 300 ngàn tệ e rằng cũng rất khó phải không? Có cần người anh họ này của em giúp đỡ không?" Bạch Diệc Phi nghe vậy rất cảm kích, không ngờ người anh họ ngày thường coi thường mình như vậy, hôm nay lại đồng ý ra tay giúp đỡ. Chẳng đợi Bạch Diệc Phi nói cảm ơn, gã ta đã nói tiếp: "Chỉ cần Bạch Diệc Phi quỳ xuống khấu đầu 3 cái ở trước mặt mọi người thì anh sẽ cho mượn!" “Lý Phàm, anh đừng có quá đáng!”, Lý Tuyết tức giận nói. Trong mắt Lý Tuyết, cho dù Bạch Diệc Phi có vô dụng đến đâu thì cũng là chồng cô, người khác không được phép xúc phạm anh quá đáng. Chỉ là, Lý Phàm nói không sai, hiện tại công ty cô đang gặp khó khăn, làm ăn hầu như đều thua lỗ, thực sự không thể có 300 ngàn tệ. Trước kia Lý Phàm và Lý Tuyết từng có khúc mắc, không ngờ gã ta lại thù dai đến tận bây giờ. “Lý Tuyết, đừng có thấy người ta tốt bụng lại được đà lấn tới”, Lý Phàm bình tĩnh nói. "Được rồi, anh không cần nói nữa, Bạch Diệc Phi, chúng ta đi thôi". “Anh không đi được, không có tiền phẫu thuật, em gái anh phải làm sao?”, Bạch Diệc Phi hai tay nắm chặt tóc, chậm rãi đi về phía Lý Phàm, bộ dạng như sắp quỳ xuống. "Đủ rồi!" Lúc này, một vị trưởng bối nhà họ Lý đi ra, nói: "Còn thấy chưa đủ xấu hổ sao? Người nhà hôm nay đều ở đây, Lý Phàm cháu cũng đừng quá đáng quá. Hơn nữa, đầu gối của loại người như Bạch Diệc Phi cũng không đáng 300 ngàn tệ". Lý Phàm nghe xong khóe miệng cong lên, lấy điện thoại di động ra: "Được rồi, Bạch Diệc Phi, tôi có thể cho anh mượn tiền, nhưng tiền lãi mỗi tuần là 300 ngàn tệ, nếu không trả được trong một tuần thì sang tuần thứ hai sẽ là 600 ngàn tệ, anh đồng ý không?" "Không được, trả lãi thế này đắt quá!" Lý Tuyết lập tức phản đối. “Tôi đồng ý!”, bất chấp sự phản đối của Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi nhanh chóng đồng ý. "Được, mọi người đã nghe thấy rồi đấy, làm chứng cho tôi nhé, hy vọng gia đình em họ sẽ không quỵt tiền vay nợ”, Lý Phàm nói xong cười hả hê, sau đó chuyển tiền cho Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi nhận tiền rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Một giờ sau, khi Bạch Diệc Phi vội vàng đến bệnh viện, y tá mới nói cho anh biết Bạch Diệc Linh đang trải qua ca phẫu thuật, hơn nữa đích thân trưởng khoa phụ trách ca mổ và các chuyên gia hàng đầu của bệnh viện đã chăm sóc cho cô. “Cô y tá, tôi muốn hỏi, rốt cuộc là ai đã thay tôi trả tiền phẫu thuật?”, Bạch Diệc Phi cảm thấy thật khó hiểu. Vừa dứt lời, một giọng nói trầm ấm truyền đến: "Không cần hỏi cô ấy nữa, là ta!" Bạch Diệc Phi nghe tiếng liền xoay mình lại thì thấy một người đàn ông có năm sáu vệ sĩ theo sau đang bước nhanh tới chỗ mình. “Ở đây không tiện nói chuyện, đi cùng ta nào!”, người đàn ông vỗ vai Bạch Diệc Phi, dẫn anh đến cửa phòng phẫu thuật. Các vệ sĩ được chia thành hai nhóm bảo vệ ở hành lang để ngăn không cho bất kì ai làm phiền cuộc nói chuyện giữa người đàn ông và Bạch Diệc Phi. “Xin hỏi ông rốt cuộc là ai?”, Bạch Diệc Phi hỏi, giọng nói có chút run rẩy. Anh biết rất rõ người đàn ông trước mặt nhất định không phải người tầm thường. “Phàm nhi, ta là bố của con và Linh Nhi!”, người đàn ông nói với giọng phấn khích, hai tay ấn vào vai Bạch Diệc Phi nói: “Ta là Bạch Vân Bằng!” Vừa nghe lời người đàn ông trước mặt nói, Bạch Diệc Phi lộ rõ sự sửng sốt! Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi mới lấy lại bình tĩnh, hỏi một cách nghi ngờ: "Thưa ông, chắc ông nhận nhầm người rồi, tôi có bố mẹ". Bạch Vân Bằng ân cần nhìn Bạch Diệc Phi: "Ta biết có thể con sẽ không tin, đây là biên bản xét nghiệm ADN của bố và Linh Nhi, còn đây là một vài bức ảnh các con từ khi còn quấn khăn, đặc biệt là vết bớt trên lưng. Lúc nhỏ đưa các con rời xa, là do ta có nỗi khổ riêng". Nhìn những tài liệu mà Bạch Vân Bằng đưa, trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh chắc chắn đứa bé trong bức ảnh trên tay là anh, có cả em gái của anh, và người đang ôm họ là người đàn ông trước mặt anh tự nhận là Bạch Vân Bằng. Sau đó, Bạch Vân Bằng lấy ra một thẻ ngân hàng màu tím sẫm. "Phàm Nhi, đây là thẻ hạng đế vương, ở Hoa Hạ này chỉ có 20 cái. Hôm nay bố tặng nó cho con. Trong thẻ này có ba trăm triệu". Tiếp đó, Bạch Vân Bằng lấy ra một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón giữa của Bạch Diệc Phi: "Chỉ với chiếc nhẫn này, con có thể rút một tỷ từ bất kỳ ngân hàng nào ở Hoa Hạ, coi như ta bù đắp cho con”. Đầu tiên là ba trăm triệu, bây giờ lại thêm một tỷ? Nếu là người khác, Bạch Diệc Phi nhất định sẽ không tin, nhưng anh cũng không biết tại sao, những lời này nếu từ miệng Bạch Vân Bằng nói ra chẳng làm người khác có lấy một chút nghi ngờ. Bạch Vân Bằng đưa cho Bạch Diệc Phi một tấm danh thiếp: "Đây là số điện thoại của ta. Lần này vết thương của Linh Nhi rất nghiêm trọng, ta sợ điều trị ở bệnh viện này sẽ để lại di chứng, nên một khi tình trạng của con bé ổn định hơn, ta sẽ sẽ đến đón con bé". Bạch Diệc Phi không từ chối lời đề nghị của Bạch Vân Bằng, bởi nếu Diệc Linh sau tai nạn để lại di chứng gì, anh sẽ hối hận cả đời. Nửa giờ sau, cửa phòng phẫu thuật chậm rãi mở ra, Bạch Diệc Linh toàn thân quấn đầy băng trắng. Bạch Vân Bằng vừa nhìn thấy liền đau lòng khôn xiết, xua xua tay, vệ sĩ bên cạnh liền gật đầu rồi gọi điện thoại, sau đó một chiếc xe y tế chạy tới, đón Bạch Diệc Linh đi. Nhìn thấy cảnh này, hòn đá nặng trĩu trong lòng Bạch Diệc Phi cuối cùng nhẹ đi phần nào! Vỗ vỗ vai Bạch Diệc Phi, Bạch Vân Bằng nhìn anh bằng ánh mắt đầy tâm tư, sau đó quay người rời đi. Bạch Diệc Phi sờ chiếc thẻ trong túi, bắt taxi đến ngân hàng! Mặc dù Bạch Vân Bằng không có vẻ gì là đang nói đùa, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn muốn kiểm tra xem có phải thật không. Mười phút sau, Bạch Diệc Phi mặt mày trắng bệch bước ra khỏi ngân hàng. Bạch Diệc Phi lúc này mới cảm thấy chân như không đứng vững nữa, nguyên nhân rất đơn giản, trong thẻ này thật sự có 300 triệu! Khó khăn lắm mới về đến nhà, Bạch Diệc Phi vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ trong nhà. "Con ơi là con, con có bị ngốc không? Hôm nay tên rác rưởi kia đã làm mất mặt nhà ta lắm rồi, giờ con còn định bán nhà vì nó nữa sao?", Lưu Tử Vân phẫn nộ gầm lên. Mời các bạn mượn đọc sách Một Bước Lên Tiên của tác giả Mai Bát Gia.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Nhân sinh của Diệp Hạo chắc có lẽ cũng trãi qua bình thường như mọi người nếu không có một giọt Thần Huyết làm thay đổi tất cả.  Bắt đầu từ việc điểm tuyệt đối trong kỳ khảo thí, xổ số luôn trúng, thiên tài bóng rổ, kiện tướng bơi lội, ca tham gia vào cái gì, đều bá cái đó? Ca là toàn tài, không Toàn Năng mới đúng. Mỹ nữ giáo sư chủ động thổ lộ, nữ tổng giám đốc bá đạo muốn làm đại tỷ tỷ của ca, tiểu Loli đáng yêu lại muốn ta làm Đại Ca Ca thân mật của nàng…. Đẳng cấp: Phàm Giới: + Tu Đạo: Luyện Thể, Luyện Huyết, Luyện Hồn, Phân Thân, Ích Cốc, Thông Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Trọng Kiếp, Chân Tiên (Địa Tiên). + Võ Đạo: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hám Sơn, Phiên Hải, Võ Đạo Cực Hạn, Thiên Nhân, Kết Đan, Thành Anh, Độ Kiếp, Chân Tiên. Tiên Giới: + Thượng Tiên, Thiên Tiên, Ngọc Tiên (33 Chuyển), Kim Tiên (33 Chuyển), Tiên Chủ (12 Chuyển), Tiên Tôn (12 Chuyển), Tiên Vương (12 Chuyển), Bán Thần, Thần. *** Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần Team: Vạn Yên Chi Sào - ------------------------------------------------- - Lam Tiểu Điệp, 150 điểm. Một nữ phụ trung niên mỉm cười phát bài thi toán trong tay cho một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lam Tiểu Điệp hai tay nhận lấy bài thi của mình. - Không ngừng cố gắng, tiếp tục phát huy nhé! Hứa Lệ càng nhìn Lam Tiểu Điệp càng hài lòng. Nhạy bén, xinh đẹp, còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nữ hài dạng này thời nay không còn nhiều. Thời điểm Hứa Lệ thấy điểm số trên bài thi tiếp theo, sắc mặt trở nên u ám. - Diệp Hạo, 38 điểm. Tất cả mọi người lúc này phá lên cười. - 38 điểm. - Diệp Hạo thật tài nha! - Thanh niên này chắc đội sổ lần này nữa rồi, haha? - Cần nói sao? Dưới sự chế giễu của bạn bè, một thiếu niên mặt mũi đỏ bừng, thần sắc bất an đi đến trước mặt Hứa Lệ. Hứa Lệ nhìn thiếu niên, giận không chỗ phát tiết, cầm bài thi vỗ vỗ lên mặt Diệp Hạo. - Ra cửa đứng cho cô! Diệp Hạo đang muốn lấy bài thi của mình nhưng cô chủ nhiệm đã tiện tay ném nó đi. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -) Diệp Hạo đành phải ngồi xuống nhặt lên, yên lặng ra khỏi phòng học. Đứng bên ngoài, mặt hắn tâm tình bất định. Không người nào không quan tâm mặt mũi, nhất là cái tuổi này. Mà lúc này, Diệp Hạo nghe cô giáo tổng kết. - Lần này các em làm tốt lắm, nếu không phải Diệp Hạo vướng víu kéo điểm bình quân của lớp chúng ta xuống, chắc đứng hạng hai rồi. Diệp Hạo cảm thấy ngực mình rất đau. Lời cô giáo nói như một cây gai nhọn đâm vào ngực hắn. Hắn lảo đảo đi đến ao nước nhỏ sau trường. Đứng bên bờ ao, Diệp Hạo thật lâu không thể bình tĩnh, hắn nắm chặt nắm đấm, muốn hô to một tiếng. Nhưng hắn không dám. Hắn sợ bị đội Bảo An của trường tóm cổ. Diệp Hạo không khỏi cảm thấy biệt khuất. Cha nhờ quan hệ gia đình đưa hắn đến lớp chọn, hi vọng Diệp Hạo có thể cố gắng học, nhưng hắn rõ ràng không có năng khiếu học hành này, nhiều lần bị bạn bè chế giễu. Hắn chịu đủ rồi. Nhưng hắn có thể làm gì? Nghĩ tới đây, hắn chán nản ngồi trên đống cỏ. Trong lúc mờ mịt, Diệp Hạo hồn nhiên không chú ý đến một dây leo kì quái, đang luồng dọc theo bãi cỏ bò tới chân hắn. Thời điểm dây leo chỉ còn cách Diệp Hạo chưa đến một bước, nó nhanh như chớp phóng tới quấn lấy chân hắn, sau đó kéo Diệp Hạo xuống hồ nước. Diệp Hạo lúc này mới bừng tỉnh. Trong hoang mang, hắn không ngừng nếu kéo đám cỏ xanh xung quanh, nỗ lực ngăn cản dây leo đang kéo mình xuống nước. Nhưng tất cả đều vô dụng. Chưa đến hai giây, Diệp Hạo bị kéo vào hồ nước, uống mấy ngụm nước sau đó mới vội vàng ngậm miệng, lúc này, trong mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ. Bởi vì hắn thấy được một thân ảnh mặt mũi dữ tợn đang khát máu nhìn mình. Một khắc đó, thân ảnh kéo Diệp Hạo đến gần, há cái miệng đỏ ngồm mồm cắn tới cổ hắn. Diệp Hạo hoảng đến mức quên phản kháng. Nhưng thời điểm đối phương sắp cắn được hắn, một tiếng vang như kinh lôi nổ ầm ầm. - Nghiệt súc, lớn mật! Trong khoảnh khắc, một đạo âm thanh vang lên, thân ảnh đang quấn lấy Diệp Hạo nhanh chóng nổ nát. Tình hình gì đây? Diệp Hạo mở to hai mắt quan sát bốn phía. Lúc này, lực lượng nhu hòa bao phủ toàn thân đưa hắn trở lại bãi cỏ. Diệp Hạo liếc mắt nhìn thấy một vị trung niên ăn mặc trường bào hoa lệ y như nhưng phim cổ trang hắn xem trước đây. Thân hình trung niên hư ảo giống như ẩn tàng trong sương mù, nhàn nhạt nhìn Diệp Hạo một cái rồi cau mày. - Tư chất kém như vậy? Thôi, gặp nhau là duyên, thiếu niên, hé miệng. Diệp Hạo vội vàng mở ra miệng. Thằng ngu nhất cũng biết trung niên trước mắt là Thần Tiên trong truyền thuyết. Chẳng lẻ muốn cho hắn Linh Đan Diệu Dược? Lúc này, trong tay trung niên xuất hiện một thanh chủy thủ tinh xảo, hắn vạch một cái trên ngón tay mình. Một giọt máu tươi xuất hiện. - Thiếu niên, uống giọt máu này đi. - Cái này… Diệp Hạo chần chừ. Đối phương bảo mình mút ngón tay hắn sao? Cần chơi nhây vậy không? Bất quá Diệp Hạo nghĩ, máu tươi này chắc chắn trọng dụng với bản thân, bởi vậy hắn nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng, nắm chặt ngón tay trung niên, chuẩn bị mút. Trung niên mở to hai mắt nhìn, tát hắn một phát đau điếng. - Ngươi làm gì đó, ta không thích chơi gay? Trung niên mắng. - Không phải người kêu ta mút giọt máu này sao? Diệp Hạo ủy khuất bưng gò má nói. Trung niên có chút bất đắc dĩ gõ gõ ngón tay, giọt máu tươi nhanh chóng thoát ly khỏi ngón tay hắn. Diệp Hạo nhìn giọt máu đang lơ lửng giữa không trung, hắn vội vàng há mồm nuốt nó vào bụng. Khi giọt máu mới vừa vào cơ thể Diệp Hạo, hắn liền cảm thấy toàn thân nóng bừng lên. - Chuyện gì xảy ra vậy? - Thần Huyết đang từ từ cải biến thân thể ngươi, bất quá nó có hơi thống khổ một chút! Trung niên nam tử nói xong liền biến mất. Diệp Hạo đã không lo được nhiều nữa, vì hắn chịu đng không nổi loại thống khổ này, nên đã hôn mê. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -) ... Diệp Hạo nhớ không rõ bản thân đã hôn mê bao lâu, hắn chỉ mơ mơ màng màng cảm nhận, hình như mình được đưa đến bệnh viện. Sự tình sau đó hắn không còn biết nữa. - Chí Quốc, tiền thuốc Tiểu Hạo bác sĩ đã thúc giục mấy ngày rồi! Quách Tú khẽ thở dài nhìn trung niên đến đưa cơm. Bộ dáng trung niên và Diệp Hạo có mấy phần giống nhau, nghe vậy hắn chần chờ một chút rồi nói. - Anh qua mượn Lão Chu. - Nhà mình đã mượn Lão Chu 5 vạn rồi, sao còn có thể mở miệng mượn thêm được sao? Quách Tú nhìn chồng rồi nói. - Cha anh không phải rất giàu sao? - Chuyện cha anh chẳng lẽ em không biết. Diệp Chí Quốc cười khổ. - Nếu mượn được, anh đã đã sớm mượn rồi. - Tiểu Hạo là cháu nội của lão, chẳng lẽ thấy chết không cứu sao? Quách Tú nổi giận quát. Diệp Chí Quốc trầm mặc. Quách Tú nhìn chồng, không khỏi chảy nước mắt. Nàng khóc không phải vì trượng phu vô dụng, mà vì nàng làm mẫu thân mà không có năng lực cứu con trai mình. Nếu không có tiền, Diệp Hạo sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. - Đừng khóc, trông con cho tốt, vấn đề tiền bạc để anh lo. Diệp Chí Quốc nói xong, xoay người rời đi. Quách Tú vẫn vô lực thút thít. Gia đình Diệp Hạo vốn được xem như nhà thường thường bậc trung. Nhưng Diệp Hạo đã trong phòng chăm sóc đặc biệt 6 tháng trời, cha mẹ hắn muốn bán thân rồi. Những nơi có thể mượn, vợ chồng bọn họ đều đã mượn hết. Nhưng Diệp Hạo vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thời điểm Quách Tú đang thút thít, hồn nhiên không chú ý đến khóe mắt Diệp Hạo đang hôn mê chảy ra hai giọt nước mắt. Cha mẹ nói chuyện, hắn đều nghe rõ. Nhưng hiện tại, thân thể hắn còn trong quá trình cải tạo, Diệp Hạo rất rõ ràng, chuyện này gần xong rồi. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -)   Mời các bạn đón đọc Chung Cực Toàn Năng Học Sinh của tác giả Sát Trư Đao.
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Nếu ai từng đọc qua các truyện như Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi và Công Tử Điên Khùng, thì không thể bỏ qua truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị nó được sánh bằng ngang hàng với nhau, tình tiết ngắn gọn súc tích, không dài dòng làm người đọc bị cuốn vào từng chương truyện. Nội dung chính của câu chuyện: Năm đó khi Diệp Trần được 18 tuổi thì bị người khác mưu hại, đã vậy còn liên lụy dưỡng mẫu chết thả. Cũng từ khi đó hắn dùng mười năm khổ luyện, đến cuối cùng báo thù rửa hận, giết sạch cừu nhân, nhưng cũng bị thế lực khắp nơi truy sát, cuối cùng bị vây ở trên đỉnh núi Everest. Đại thù đã trả, hắn vốn định nhảy núi tự vận, không nghĩ tới vậy mà ngoài ý muốn xuyên qua đến Tu Chân giới. Tám trăm năm về sau, hắn đã là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, Tu Chân giới người người kính úy Cuồng Đế, nhưng lại bởi vì một trận đại chiến, trùng sinh lúc còn là thiếu niên...thay đổi những gì xảy ra kiếp trước, đối chiến tứ đại giới, tìm lại người yêu, trả thù bát đại tiên môn như thế nào? Mọi người hãy đón đọc. Cảnh giới: Tu chân cảnh giới từ cao tới thấp, tổng cộng chia làm tám Đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Trên Địa Cầu võ học chi đạo: võ giả bình thường, Nội Kình võ giả, mà Nội Kình võ giả căn cứ cảnh giới cao thấp, lại phân làm Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình tam trọng cảnh giới. Hóa Kình, gần như có thể nói là võ học đỉnh phong, cho nên được tôn làm tông sư, ngoài ra còn các cảnh giới cao hơn. Người người tu đạo trên địa cầu, dựa theo cảnh giới phân chia, tổng cộng chia làm bốn Đại cảnh giới, phân biệt là Sơ Khuy, Huyền Quang, Thần Thông, Thành Đạo..." *** "Hi Nguyệt! Không được! Không..." Trong một căn phòng bệnh thuộc bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, một thiếu niên từ trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy! "Hồng hộc ~ hồng hộc ~ " Thiếu niên này giống như là vừa mơ thấy ác mộng, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, miệng há to thở dốc liên tục, bỗng nhiên lập tức ngây ngẩn cả người lại, mặt mũi ngơ ngác hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Ta đang ở nơi nào đây? Ta nhớ rõ là lúc trước còn đang bị bát đại tiên môn vây công, Hi Nguyệt vì cứu ta, hy sinh tính mệnh của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục Nguyệt Quang Bảo Giám, đưa ta rời khỏi, sau đó..." "Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào... ta trở lại quá khứ rồi?" Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình, suy nghĩ nhất thời bay theo gió, Hắn tên là Diệp Trần, tám trăm năm trước bởi vì một nguyên nhân ngoài ý muốn, từ trái đất xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, lại không nghĩ rằng mình là một thiên tài tu chân vạn người chưa chắc có được một, chỉ trong tám trăm năm, đạt tới thành tựu mà kẻ khác mấy vạn năm đều không có thể đạt tới, trở thành sự hiện diện hàng đầu trong thế giới đó, được người người tôn xưng là Cuồng Đế! Nhưng mà, cũng chính bởi vì thái độ làm người của hắn quá mức điên cuồng kiêu ngạo, ở Tu Chân giới tàn khốc, gây thù chuốc oán quá nhiều, cuối cùng vào lúc hắn độ thiên kiếp, bát đại tiên môn nhân cơ hội đấy cùng nhau bao vây tấn công hắn. Mắt thấy không thể tránh khỏi cái chết dưới sự bao vây tấn công của bát đại tiên môn, tình cảm chân thành mà cả đời hắn có được, Hi Nguyệt tiên tử vì cứu hắn, không tiếc lấy tính mạng của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục thần khí Nguyệt Quang Bảo Giám, tạo thành thời không vặn vẹo, để hắn quay trở về tám trăm năm trước. "Kiếp trước của ta, sở dĩ ở tu chân giới ngông cuồng như vậy, đại khai sát giới khắp nơi, được người gọi là Cuồng Đế, cũng bởi vì đoạn quá khứ ở trên trái đất này, trong lòng ta để lại quá nhiều tiếc nuối! Thật ra thì cho dù bát đại tiên môn không có mưu đồ với ta, ta chỉ sợ cũng khó có thể chống nổi tâm ma kiếp... Bây giờ có cơ hội sống lại một lần nữa, tiếc nuối kiếp trước ta nhất định phải bù đắp từng việc! Nhưng mà không biết, ta còn có thể trở lại Tu Chân giới nữa hay không? Có thể gặp lại Hi Nguyệt của ta nữa hay không..."   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị của tác giả Ngã Ý Như Đao.
Thổ Hào Hệ Thống
Mẫu thân bị hắn khí tiến vào bệnh viện! Phụ thân bởi vì hắn mà bị giới giải trí phong sát! Hàng xóm thấy hắn liền đi đường vòng đi! Toàn bộ người một nhà bị có quyền thế nhà ông ngoại ghét bỏ! Toàn gia kinh tế áp lực rơi xuống ca ca trên người, Cocoa ca chỉ là cái bị vùi dập giữa chợ tác giả, tuy rằng hành văn nhất lưu, nhưng đề tài bài cũ, nội dung vở kịch máu chó, cứ việc mỗi ngày gõ chữ mã đến hừng đông hai, ba điểm, lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một nhà kế sinh nhai! Đối mặt này một đống cục diện rối rắm, mới vừa xuyên việt tới Chu Tinh trợn tròn mắt. Cũng may trời không tuyệt đường người, cường hào hệ thống từ trên trời giáng xuống, trợ giúp Chu Tinh giải quyết tất cả cửa ải khó, hết thảy đều từ làm một cái danh chấn tứ phương thần hào độc giả bắt đầu thay đổi. *** Cái gọi là cường hào hệ thống, nghe cao đại thượng, trên thực tế chân chính xem quyển sách này, cơ bản đều là đạo văn độc giả.     Sự thực làm sao, đại gia trong lòng cần phải nắm chắc, có mấy người toàn bộ hành trình chống đỡ chính bản, đại gia cũng có thể rõ ràng, đầy đủ mấy vạn người, mới mười mấy đặt mua, mới vừa lên giá tuần đầu tiên cũng còn tốt, đặt mua cũng không tệ lắm, có hơn ngàn người, nhưng tuần đầu tiên sau đó, đặt mua giảm mạnh, mấy trăm, sau đó biến thành mười mấy, nếu như otaku nhớ không lầm, khi đó ta đổi mới cũng không kém chứ? Đổi mới số lượng cũng không ít chứ? Chỉ là sau tới nhà xảy ra chuyện, mới liên tiếp dừng đăng chương rất lâu, nhưng ở trước đó mấy tháng, ta đổi mới vẫn là rất ổn định chứ? Vì lẽ đó không cần bắt ta đổi mới việc tới làm viện cớ, bởi vì thế đều là đặt mua giảm mạnh chuyện sau đó.   Mời các bạn đón đọc Thổ Hào Hệ Thống của tác giả Đơn Thuần Trạch Nam.
Thần Cấp Thừa Bao Thương
Tiểu chủ thầu Tần Thủy Hoàng, bất ngờ đạt được một khoản siêu cấp nhận thầu thương hệ thống, từ đây mở không giống nhau đời người. Đi lên đời người đỉnh cấp, lấy vợ đại gia, đã không phải là hắn mục tiêu cuối cùng. "Ta, Tần Thủy Hoàng, giao tiền. *** "Nhưng mà. . ." "Không có gì nhưng mà, ngươi cứ yên tâm đi, những cái kia bảo mẫu rất chuyên nghiệp, có các nàng chiếu cố ta, ngươi còn có cái gì không yên lòng, ngươi bây giờ nhất nhiệm vụ trọng yếu, chính là lưu lại ở hắn bên người." Hà Tuệ nói cái này hắn, đương nhiên là chỉ Tần Thủy Hoàng, đoạn thời gian này Tần Thủy Hoàng bề bộn nhiều việc, Hà Tuệ cũng không biết Tần Thủy Hoàng đang bận rộn gì, dù sao cả ngày lẫn đêm không gặp người, có lúc buổi tối còn không về được. Mời các bạn đón đọc Thần Cấp Thừa Bao Thương của tác giả Phong Lâm Thiên Hạ.