Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đông Phong Ác

Giới thiệu: Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần. Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng. Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..." Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ. Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.   Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng. Hưởng ứng phong trào poll, tớ review bộ này, ai đọc thấy hay vào like cho truyện vào chung kết đi nhóa (đề cử ở trong comment bạn Lan SG đoạn cuối cuối ý. Đông Phong Ác – Nhất Độ Quân Hoa: cổ đại, ngược trước sủng sau, hài bi (mà tớ thấy hài nhiều hơn), edit hoàn, truyện có mỹ thực. Nội dung chính: Loạn lạc, nữ chính thôn nữ được cứu về khỏi bị giặc hiếp và được dâng lên cho nam chính làm thiếp một cách không tình nguyện. Sau đó là quá trình ngược trước sủng sau. Nữ chính từ thiếp lên làm chính phi. Nói chung nếu tóm tắt nội dung thì máu chó một nùi, máu chó tung trời. Nhưng đừng để bị đánh lừa, đây không phải câu chuyện máu chó mà sâu sắc hơn thế nhiều. Nhận xét Logic truyện này không được bình thường lắm. Nữ chính nhà nghèo 16 tuổi, thấp kém nhưng không lên gân lên cốt gì cả, sống đúng tuổi, đúng hoàn cảnh, đúng thân phận, vì hoàn cảnh mà gần như bị buộc phải gả làm thiếp cho nam chính. Chị nữ chính tính hay, khôn ra phết, con nhà nghèo, thân phận kém nhưng sống biết điều, khôn khéo, cũng ko lụy nam chính, tuy ban đầu có chút mơ mộng nhưng sau đó nhanh chóng nhận mệnh, không yêu nam chính, cần cúi đầu thì cúi đầu nhưng lúc mạnh mẽ thì vô cùng kiên cường. Lúc cần bảo vệ bản thân thì biết tự vệ, sống lưu lạc vẫn có thể lao động tự nuôi thân, thậm chí là lúc lạc trong rừng còn biết tự chăm lo, sinh con nuôi con và trà trộng giữa kẻ thù để không gây chú ý, đến khi cần cũng biết tỉnh táo hạ độc kẻ thù để thoát thân. Đoạn sau nam chính muốn nữ chính quay về, hỏi chị ta sai ở đâu để ta sửa, chị kể lại rành mạch các loại lỗi lầm, ghi thù ra phết. Nói chung, đoạn đầu về thân phận nữ chính hơi buồn vì nữ 9 thân phận thấp kém. Nam 9 vừa EQ thấp, vừa coi thường chị có điều không ngược đãi nhé. Sau này nữ 9 an phận, không vọng tưởng gì, cũng không yêu nam 9, ko kiểu khụy lụy vì tình mà khôn khéo sống, lấy lòng để 2 mẹ con có cuộc sống êm ả. Nữ chính đặc biệt tỉnh, thức thời, không lụy tình, là thôn cô nhưng sống khéo léo, biết buông biết bỏ, sức sống dẻo dai, tuy chân yếu tay mềm nhưng luôn biết tự bảo vệ, tự xoay sở, không làm ai phiền cả. Có thể nói là kiểu ngoài mềm trong cứng, xếp vào nữ cường. Đến cuối truyện thì uốn nắn nam chính đâu vào đấy. Nam chính ban đầu bị ném đá ghê lắm nhưng mà tớ đọc thì thấy rất bình thường, nhân vật này sống cũng đúng tuổi, đúng thân phận, đúng thời thế, đúng hoàn cảnh, đúng với bản chất, thậm chí còn có phần thẳng thắn, không quanh co, mưu mẹo, đường đường chính chính, khá là quân tử. Chỉ cái tội EQ thấp, rất thấp, thấp thảm hại, phong cách vai u thịt bắp, chuyện tình cảm thì thô hơn ngói. Như đã nói, nam nữ chính là vợ chồng nhưng không phải yêu nhau ngay từ đầu, nam chính EQ thấp, đầu đất nên đoạn đầu làm ra nhiều tình huống ngược nữ chính (mà độc giả đọc dễ lầm tưởng là truyện ngược cổ điển.. Anh này kiểu nam tử cổ đại điển hình, tướng quân không biết thương hoa tiếc ngọc, không biết yêu, nữ chính là thiếp thân phận thấp kém bị coi như vật nuôi cho ăn ngon mặc đẹp là tốt rồi. Anh này siêu vô tâm, cũng coi thường nữ chính nhưng không đánh đập, không làm trò mèo, loằng ngoằng nữ phụ ngược tâm nữ chính hay lợi dụng, không ngược đãi nữ chính như truyện Phế Hậu hay mấy truyện ngược não tàn. Đọc lại buồn cười, anh này ghen cũng buồn cười, đoạn cưới chính phi cũng buồn cười, vì anh tiếng xấu quá nên người ta lừa anh lấy thứ nữ 12 tuổi của 1 lão thần. Con bé đó sợ anh như quỷ, bám nữ chính như bám mẹ, nhiều tình huống cười đau cả mề. Đọc thấy nam 9 suy nghĩ cũng đơn giản, sủng nữ chính phết, mà dần dà càng ngày càng có mong ước xây dựng một gia đình chỉ có cha mẹ con cái sum vầy với nữ 9. Nam chính trước khi có nữ chính thì có duy nhất 1 người thiếp, người thiếp đó chết thì anh cũng chả léng phéng gì cho đến khi nạp nữ 9 làm thiếp. Tuy là thiếp nhưng trong phủ cũng chỉ có duy nhất nữ 9, từ lúc lấy nhau là sạch sẽ đến hết truyện nhé. Đến cuối anh cũng đưa chị lên làm vương phi. Nam nữ chính cũng không bập cái yêu nhau, nói rằng cả 2 chấp nhận nhau thì đúng hơn. Truyện vừa bi vừa hài, đoạn nào bi đọc thương rớt nước mắt, đoạn nào hài đọc cười lăn lộn không nhặt được mồm. Truyện không dài, đọc vừa phải, hơn 80 chương nhưng 1 chương ngắn ý mà. Giọng văn lại hay, ngấm. Truyện này cũng không kiểu hội chứng Stockholm, nữ chính não tàn đi yêu tha thiết cái đứa bạc đãi mình hay là kiểu nam chính ngựa đực, chịch em xong lại mê em ko dứt ra được. Nam nữ chính yêu nhau là mưa dầm thấm lâu, từ từ cảm hóa, nam 9 thật ra suy nghĩ đơn giản, không quan tâm cảm nhận người khác nhưng anh này thích là thích cái ôn nhu điềm đạm của nữ chính, là cảm giác bình yên có 1 mái nhà, có vợ có con. Đời anh này là mưa gió máu tanh sa trường, giết chóc, không tình thân, cha mẹ anh em đâm sau lưng. Nữ chính đến gần cuối truyện mới dần yêu nhé, chị giống chim sợ cành cong, không tin tưởng nam chính, đến cuối cùng nữ chính nhận định vợ chồng ở với nhau 3 năm, không thể nói là không có chút nào tình cảm, nam chính thực ra cũng đem lại cảm giác dựa dẫm che chở, đây là chồng mình. Cảm giác giống mấy truyện điền văn mà nam nữ chính lấy nhau không phải vì yêu. *** Review Quỳnh Văn: Hic, lần đầu tiên review truyện của “mẹ kế” Nhất Độ Quân Hoa. Kể từ khi đọc xong “Phế Hậu Tướng Quân” thì mình cứ thấy tác giả này là chạy mất dép, vì ấn tượng anh main tra nam và SE thôi. Nay tình cờ đọc được đề cử, giang hồ cũng khen nhiều, mình tìm đọc review một chút và quyết định lọt hố. Quả nhiên không thất vọng. Đông Phong Ác kể về đời sau của Hoàng Đế Mộ Dung trong truyện Phế Hậu Tướng Quân, Yến Vương sinh được 6 người con trai, trong đó nam chính của chúng ta là Tốn Vương gia Mộ Dung Lệ. Mới đầu nghe tên mình tưởng tác giả sẽ miêu tả anh này đẹp yêu nghiệt hại nước hại dân gì đó, ai ngờ sau khi đọc được vài chương truyện thấy cái tên đúng thật – nghe tên ảnh là muốn khóc rồi :))) Câu chuyện là con đường được thuần hóa thành thê nô của nam chính. Ảnh là nam chính thô lỗ cục cằn nhất mà mình từng đọc, thế mà không phải ảnh thô lỗ theo kiểu máu chó, mà theo kiểu hài hài không chịu được :)). Ảnh không thèm mở miệng nhiều, nhưng cứ mở miệng ra là chửi, nhẹ nhàng được vài câu là lại chửi, nữ chính không ít lần ăn chửi “tiện nhân”, “hỗn trướng” (khốn nạn) rồi. Về sau ảnh bỏ từ “tiện nhân”, vì cho rằng chửi nữ nhân nhà mình là “tiện” thì không hay lắm, nhưng vẫn luôn mồm “khốn nạn” không bỏ được, vì sau này bị chị nữ chính cho ăn hành không ít :)) Ảnh phải nói là hung hăng lắm, lì như trâu, ra trận đao thương không là cái đinh gỉ, động một cái là phạt, mà toàn trăm cú trở lên. Cơ mà ảnh không dám động đến nữ chính, vì ảnh cho rằng nam nhân không đánh nữ nhân của mình (Good!). Ngày xưa chỉ đạp một chị một cú nhè nhẹ do hiểu lầm chị thông gian với anh khác mà thấy chị hộc máu nên từ đó không dám nữa :)) Nam chính không hiểu chuyện tình yêu lắm, dù ngày trước có một ái thiếp là Lam Dụ. Khi ăn cơm thì ăn như lũ quét, chị nữ chính chưa kịp ăn xong đã bị xách đi :)) Khi có con thì cũng không biết làm cách nào làm cha, được một dịp ẵm nó thì liền bỏ quên nó ở nhà người khác, được chị nữ chính ghi thù :)) Tóm lại câu chuyện cứ diễn ra thế này: Nam chính chửi chửi, giận muốn nổ phổi, rồi lại chửi chửi. Nữ chính nghe chửi, khóc rấm rứt, rồi lại nghe chửi, khóc rấm rứt. Ấy thế mà nó không chán, lại còn hài không chịu được :)) Nói đến nữ chính Hương Hương, cô nàng là nữ chính được miêu tả tâm lí theo hướng “có lý” nhất trong những truyện mình đọc cùng thể loại. Hương Hương là con gái của dân lành, tự dưng bị thổ phỉ bắt đi, sau được quân của Mộ Dung Lệ cứu, rồi tự dưng lại phải làm thiếp cho anh vương gia thô lỗ cục cằn. Sống chung với một người thô lỗ, động cái là chửi, giết người (địch) như ngóe, bỏ rơi mình để cứu người khác mà yêu được mới là lạ.   …   Hương Hương ban đầu với Mộ Dung Lệ chỉ có sợ thôi, sống chung lâu dần đến khi có con gái nàng cũng chưa yêu hắn được, vì nàng chỉ là thiếp, là nô tì. Đối với sự quan tâm lâu lâu mới có được của Mộ Dung Lệ, Hương Hương không phải là không cảm động, nhưng hắn lần lượt lần này đến lần khác lại làm cho nàng thất vọng, vậy nên nàng không dám, cũng không thể yêu nổi. Hương Hương rung động với người khác, đó Hàn Tục, một trong những phó tướng của Mộ Dung Lệ. Đó là người đã không quản sống chết cứu nàng khi nàng bị Mộ Dung Lệ bỏ rơi ở rừng sâu nước thẳm. Hai người trải qua một đoạn tình cảm lóe sáng trong chốc lát rồi phải vụt tắt trong mấy ngày Hàn Tục cứu nàng rồi đưa nàng về bên Mộ Dung Lệ. Hương Hương biết mình không nên có tình cảm với Hàn Tục khi bản thân đã có con gái với Mộ Dung Lệ, nàng chỉ để ở trong lòng thôi, vì bản thân mình rất rõ đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả. Nói về Hàn Tục, nhân vật này chiếm rất nhiều cảm tình của mình. Hàn Tục xuất thân nghèo hèn, được Mộ Dung Lệ thu lưu, bọn họ cùng vào sinh ra tử hơn mười năm trời. Nếu muốn Hàn Tục chết thay cho Mộ Dung Lệ, chắc chắn anh cũng không hề do dự mà đồng ý, thế nhưng trời xui đất khiến Hàn Tục lại yêu người con gái của anh em mình. Tình yêu của Hàn Tục cũng chỉ thầm kín, chỉ muốn được bảo vệ nàng, để nàng được an toàn, được hạnh phúc cùng Mộ Dung Lệ. Chỉ tiếc, gặp đúng người, nhưng sai thời điểm. Lại nói về Mộ Dung Lệ, cái cách mà nam chính xử lý khi phát hiện thiếp và huynh đệ của mình yêu nhau quả thật làm mình rất khâm phục. Nếu như Hàn Tục sẵn sàng chết vì Mộ Dung Lệ thì hắn cũng sẵn sàng đưa thân bảo vệ Hàn Tục khi gặp nguy hiểm, và có cho bao nhiêu lần lựa chọn, Mộ Dung Lệ chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ không làm như vậy cả. Chính điều này, hay phải nói là cách làm người, cách đối xử của Mộ Dung Lệ với anh em, đồng đội đã khiến Hàn Tục không bao giờ có thể “yêu” Hương Hương được nữa. . Đoạn sau của câu chuyện được đẩy lên cao trào khi ái thiếp Lam Dụ của Mộ Dung Lệ trở về. Chín năm trước Lam Dụ xả thân vì Mộ Dung Lệ, dùng kế mỹ nhân để giúp hắn cầm cự nơi chiến trường, hắn cảm động, hứa với nàng vị trí Vương phi. Thế nhưng Lam Dụ không cần, sau khi chiến thắng, nàng gieo mình tự vẫn. Kể từ đó, Mộ Dung Lệ sống đơn độc cho đến khi Hương Hương xuất hiện. Lam Dụ trở về, Mộ Dung Lệ vẫn lựa chọn sai lầm, đẩy Hương Hương như con ốc sên vừa mới ngốc đầu ra khỏi vỏ thụt đầu lại, không dám ra nữa. Hương Hương bỏ đi, Mộ Dung Lệ dần hiểu Hương Hương quan trọng với mình như thế nào. Hắn rốt ruộc cũng tìm lại được nàng, nhưng nàng không muốn trở về cùng hắn nữa. “Vương gia không đọc thư nhà thiếp gởi. Vương gia ra ngoài, bỏ tiểu Huyên Huyên ở phủ Chu Thái Úy, quên mang con về. Vương gia vứt nô tì lại Cổ Đạo Tân Kế, Vương phi quan trọng hơn nô tì. Vương gia không săn sóc, không chờ nô tì cơm nước xong đã chạy đi. Vương gia mang mẹ con Lam trắc phi trở về, ôm Kha thiếu gia vào cửa, không ôm Huyên Huyên, coi trọng Kha thiếu gia hơn Huyên Huyên. Vương gia hứa hẹn với Lam trắc phi, nói đời này chỉ yêu một mình nàng ấy. Lam trắc phi quan trọng hơn nô tì. Lam Trắc phi bảo Vương gia thả thiếp, Vương gia liền đuổi ta ra ngoài phủ. Bởi vậy Vương gia đã hiểu chưa, kì thực ta đối với Vương gia, không hề quan trọng.” (Trích bản dịch của bạn Hàn Nguyệt, Mít Vũ, Olivia, Tàn Tâm thuộc thuvienngontinh.com”   Hương Hương oán Mộ Dung Lệ vô tâm, nhưng hắn cũng có lý do riêng của mình. Hắn không đọc thư nhà, nhưng khi hắn biết lỗi, hắn đã đọc từng lá từng lá trong sự ân hận muộn màng. Hắn vô tâm với con, thế nên hắn sẽ học cách làm cha, quan tâm đến con hơn nữa. Hắn vứt bỏ nàng, lựa chọn người khác cũng vì suy tính đến sự sống sót của nàng. Nhưng hắn hứa, từ nay sẽ không bỏ lại nàng nữa. Hắn chọn Lam Dụ, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi nàng. Nàng không muốn làm thiếp, cả đời này hắn xin chỉ có nàng mà thôi. … Đọc cả bộ truyện, dù không có câu chữ thể hiện rõ ràng nhưng thật ra không khó để bạn nhận ra tình yêu của Mộ Dung Lệ và Hương Hương. Đó là tình cảm nhiều phần trách nhiệm hơn, được gắn kết bởi con cái, qua nhiều năm tháng chăm sóc, thấu hiểu nhau mà thành. Review dài quá rồi, nên mình xin kết lại bằng trích dẫn mình thích nhất trong truyện: Nếu như có kiếp sau, nàng vẫn là một nữ nhân, nguyện lấy cành mận gai làm trâm cài tóc, mặc áo vải thô, sống cảnh nghèo hèn bần tiện chứ quyết không làm thiếp cho người nữa. Mời các bạn đón đọc Đông Phong Ác của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lãng Nhân Thiên Nhai - Twentine
Chắc mấy chế đâu còn lạ gì với Twentine nữa phải không ????????. Ngày xưa mới đọc xong Nhị gia nhà ta là thích cách diễn đạt của tác giả rồi. Sau này thấy thêm mọi người đề cử đọc nên cũng lết hết bộ này.  Cảm giác đầu tiên là "Má ơi truyện siêu kiu te  (không phải kiute kiểu teenfic đâu nha). Lời thoại rất chân thật và cuốn hút từng câu chữ.  Nam chính Lãng nhân - Yến Cô Minh. Là một trong hai Lãng nhân đứng đầu giang hồ, nổi danh với việc ra tay quyết tuyệt, hành sự mau lẹ, dùng cả mạng sống để đổi lấy tiền. Lúc đầu mình không thích lắm kiểu bướng bỉnh cố chấp của nam chính. Nhưng khi đọc đến giữa truyện, cuộc đời nam chính mở ra với những lời kể đứt quãng thì mình hiểu rằng gần 30 năm cuộc đời dài đăng đẵng, nam chính đã sống theo kiểu sống cho hết ngày hôm nay, làm mọi thứ để sống. Từ một cậu bé bị bỏ rơi nơi mồ chôn trẻ nhỏ, sống qua ngày nhờ những đồ ăn thức uống mà các bậc cha mẹ thương xót con mình cúng bái. Dơ bẩn, thức ăn thừa cặn bã, chàng làm mọi cách để có ăn để sống. Cho nên khi được sự quan tâm từng chút của nữ chính chàng cảm thấy tâm mình mềm mại, có thể hy sinh cả mạng sống mình để bảo toàn cho nữ chính. Tình yêu anh dành cho nữ chính, vừa lo sợ, vừa hân hoan khi lần đầu nếm mùi tình ái, vừa thấp thoảng sợ nữ chính sẽ ân hận khi phải yêu một người vừa tàn vừa tật như mình. Nữ chính Phong Thiên Nhai - 16 tuổi. Tuyệt đối không bạch thỏ. Cô là người võ công cao cường. Được sư phụ nuôi lớn, võ nghệ đầy mình, sống một mình trên đỉnh núi cao. Nhờ đọc sách sư phụ để lại mà hiểu biết thế giới rộng lớn này. Đây là tuýp người mình cực thích, yêu ghét rõ ràng chưa bao giờ khiến người khác mập mờ. Nam phụ có tình, cô quyết tuyệt nói thẳng "Ngươi không phải người ta thương". Chỉ một câu nói cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ. Cô nhặt được nam chính khi chàng còn một tia hơi thở. Nam chính bị chặt mất một cánh tay, sau này còn bị mù thêm một mắt. Vừa tàn vừa tật nhưng nữ chính đem hết cả lòng mình ra mà yêu thương bảo vệ.  Túm váy lại là truyện hay, có ngọt có ngược tí xíu tí tẹo. Cực thích lối hành văn của Twentine nên không phí đâu. Nhảy đi mấy chế  *** Sao lại khóc? Sao chàng lại khóc, ta chưa từng thấy, cũng không bao giờ muốn thấy nước mắt chàng rơi. Giữa màn mưa tầm tã, Phong Thiên Nhai chầm chậm nhấc tay, áp lên mặt lãng nhân. Mặt hắn rất nóng, cực nóng, như đang sốt cao. Phong Thiên Nhai hơi mơ màng. Con người, rốt sẽ yếu đuối đến nhường nào? Ngay lúc này đây, trong lòng Phong Thiên Nhai chỉ duy một ý nghĩ —– nàng muốn đi cùng hắn. Muốn cùng hắn báo thù. Nàng luôn có cảm giác rằng nếu mình không ở bên, lãng nhân sẽ rất nhanh mà chết. Nàng muốn khuyên hắn đừng lo lắng quá, nhưng chẳng thốt nổi thành lời. Không biết phải tốn biết bao sức lực, Phong Thiên Nhai mới giơ được tay lên, nắm lấy tay lãng nhân. “Khờ à, đừng lo… Ông ta đã châm chước rồi…” Giọng khẽ vô cùng, đến nỗi Yến Cô Minh cho rằng đấy chỉ là ảo giác của mình. Sấm rền bầu không, cuối cùng, Yến Cô Minh nấc nghẹn, vùi đầu xuống. Đất trời mịt mùng, mưa to như trút, như cao xa đang khóc.   Mời các bạn đón đọc Lãng Nhân Thiên Nhai của tác giả Twentine.
Thanh Man - Hoa Lý Tầm Hoan
“Thanh Man” là một bộ truyện hài hước, nhẹ nhàng và pha chút linh dị thần quái. Nội dung khá ly kỳ và hấp dẫn, kết hợp với giọng văn có lúc nghiêm túc trầm lắng, có khi khôi hài thoải mái làm cho cảm xúc của người đọc cũng chuyển biến theo từng lời kể của tác giả.  Cặp đôi hoan hỉ oan gia Bạch Lê - Thanh Man sẽ mang lại cho người xem những phút giây vui vẻ thoải mái. Là những phân đoạn đấu khẩu hài hước của hai người, là những phát biểu rất ngây ngô và thật thà của Thanh Man nhưng có thể khiến Bạch Lê ngã ngửa, là quá trình phát triển tình cảm khá ngọt ngào giữa Bạch ca ca và A Man muội muội.  Bạch ca ca cứ hay trêu đùa A Man muội muội, nhưng ai là người lúc nào cũng quan tâm chăm sóc A Man, ai là người không màng tính mạng cứu A Man tận ba lần, chẳng phải là Bạch Lê ngốc nghếch hay sao?  Một Thanh Man khả ái, đáng yêu, tuy có những lúc rất ngô nghê và ngốc nghếch, nhưng luôn mang theo một trái tim chính nghĩa và tinh thần lạc quan đem lại niềm vui cho mọi người. Một Bạch Lê mang nhiều tâm sự được che dấu dưới lớp mặt nạ tươi cười và đó còn là Bạch ca ca phúc hắc, gian xảo, cứ thích trêu đùa A Man muội muội mỗi ngày. Và còn rất nhiều nhân vật phụ khác tạo nên một câu chuyện thú vị.  Tóm lại, “Thanh Man” là một tập hợp nhiều câu chuyện ngắn của từng nhân vật phụ để viết nên câu chuyện chung của hai nhân vật chính. Mỗi nhân vật phụ đều có cuộc đời riêng, là buồn đau hay hạnh phúc, là viên mãn hay dang dở chung quy cũng tựu thành thiện ác có báo, nhân quả luân hồi. Nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện hoan hỉ oan gia hài hước, có chút ngọt sủng kết hợp huyền huyễn thì đây sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. *** “Qua đi nhìn xem, cẩn thận một chút.”   “Hảo.” Một người một con rồng nhìn như đạm nhiên, kỳ thật cảnh giác mà hướng cách đó không xa Tiểu Lâm Tử đi đến. Thần giới nhiều núi rừng, trên núi cỏ cây xanh um tươi tốt, thoạt nhìn hoang vắng lại mỹ lệ. Này phiến Tiểu Lâm Tử tuy nhỏ, nhưng cây cối sinh trưởng đến thập phần tươi tốt, tầng tầng lớp lớp cành lá cản trở tầm mắt, liếc mắt một cái vọng không thấy cuối. “Chủ nhân cẩn thận!” Tạch một tiếng Hồng Anh hiện, Thanh Man còn không có phản ứng lại đây, nó đã mang theo nàng hướng phía đông nam đánh tới. Chạm vào! Trước mắt rõ ràng trống rỗng một mảnh, cái gì hơi thở đều không có, nhưng Hồng Anh lại đột nhiên đụng vào thứ gì, bị hung hăng bắn ngược trở về. Đột nhiên không kịp phòng ngừa Thanh Man một cái lảo đảo sau này đảo đi, tiểu bạch long tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, cái đuôi mang theo lôi đình chi lực triều kia không biết là gì đó đồ vật đánh tới. Nó tốc độ phi thường mau, không có cấp đối thủ bất luận cái gì phản ứng thời gian, lực đạo càng là rất nặng, chỉ một chút liền kêu kia đồ vật kêu lên một tiếng, một đạo máu tươi phun ở trên mặt đất. “Dấu đầu lộ đuôi, thứ gì!” Thanh Man phản ứng lại đây, vừa kinh vừa giận, huy Hồng Anh thương liền vọt đi lên. Nhưng mà kia đồ vật vô hình không tiếng động, hướng bên cạnh một trốn bọn họ liền nhìn không thấy, căn bản là không thể nào xuống tay. Thanh Man híp mắt, sờ sờ trong tay Hồng Anh thương: “Dựa ngươi bảo bối nhi.” Hồng Anh vui mừng mà lên tiếng, mang theo nàng động lên. Hai người phối hợp ngay từ đầu còn có điểm mới lạ, không một lát liền quen thuộc lên. Nhân Hồng Anh cùng Lưu Vân là thấy được kia đồ vật, bởi vậy không trong chốc lát, kia đồ vật liền rốt cuộc kiên trì không được, ngã trên mặt đất lộ ra nguyên trạng. “Này…… Linh Sơn đạo trưởng?!” Thanh Man giật mình đến thiếu chút nữa đem Hồng Anh ném văng ra, Bạch Lê cũng là khó được mà kinh ngạc: “Như thế nào sẽ là hắn?” “Đúng vậy! Hắn, hắn một phàm nhân, sao có thể thượng đến tới Thần giới!” Thanh Man trừng mắt lẩm bẩm nói, “Lại còn có ẩn thân, còn một chút hơi thở đều không hiện, này…… Sao có thể đâu?” Hai cái tiểu quang cầu từ trên người nàng bay ra tới, ríu rít mà nói: “Người này xú xú, nhưng là hắn trên người có nơi này hơi thở!” “Đúng đúng, xú xú! Hơi thở!” “Ngu ngốc Lưu Vân, ngươi không cần học ta nói chuyện!” “Anh, hảo anh, làm ta học! Lưu Vân, thông minh!” “Không, ngươi đặc biệt bổn!” Mời các bạn đón đọc Thanh Man của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Hầu Gia, Đợi Đã! - Tình Phương Hảo
Chuyện bắt đầu từ Chiêu Ninh Hầu là người họ Khương mà tổ tiên trước kia đã từng theo Thái tổ giành lấy thiên hạ, cũng vì thế được luận công ban thưởng, phong chức ngũ phẩm thủ bị, là một quan võ cấp trung. Tuy nhiên lại tới đời của Chiêu Ninh Hầu lại bị thúc phụ tính kế, nên chỉ giữ một chức quan võ cấp thấp. Sau này, An Vương làm phản, Hoàng Đế bắt đầu chiêu dụng những quan võ cấp thấp, Chiêu Ninh Hầu một bước lên trời, lập được đại công, nhất cử phong hầu, quyền thế hiển hách. hiện nay hắn tay nắm trọng binh, cực kỳ được Hoàng Đế trọng dụng, là ngự tiền trọng thần nhất nhì trong triều. Còn Chiêu Ninh Hầu phu nhân, thân phận cũng bất phàm. Thái hậu họ Dung, đời đời hiển quý. Cha mẹ Dung tiểu thư mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu. Ngoại trừ danh phận, giáo dưỡng đều giống với công chúa, thậm chí trước mặt Hoàng đế, so với những công chúa không được sủng ái còn có địa vị hơn cả. Thái hậu thương tiếc gia cảnh Chiêu Ninh Hầu cũng từ nhỏ đã mất phụ mẫu, nên làm người mai mối, gả cháu gái của mình cho hắn làm chánh thất. ---- Chiêu Ninh Hầu: Nữ nhân nhà họ Dung? không đụng!! Phiền phức này không nhỏ đâu!... Phu nhân? Người này là phu nhân của ta sao? Được lắm, để xem ta trừng trị nàng thế nào! Chiêu Ninh Hầu phu nhân: Chiêu Ninh Hầu? Hừ, cái gì mà quân kỷ nghiêm minh, đối đãi hòa nhã, khôngtham tài sắc??! hắn là tên khốn kiếp!! Tốt nhất hắn đi cho xa xa, càng lâu về càng tốt! ~~~ Hầu gia hai mặt, Hầu phu nhân cũng hai mặt. Hầu gia hung hăng, ngang ngược. Hầu phu nhân bên ngoài nhu thuận, bên trong mắng thầm *** Thể loại: thuần cổ đại, cưới trước yêu sau, nam không sạch, rating 20+, thịt - thịt - thịt, HE Độ dài: 28 chương Tình trạng: HOÀN *** Nếu nỗi ám ảnh lớn nhất của chúng phi tần là #Pía, thì hậu cung còn có một câu chuyện kinh dị khác mang tên #Họagianphi. Mỗi một lần tới tháng, khi sắp phải trình “tấu chương” cho #Pía, khi tớ phải ngoi lên cầu truyện, cầu bao nuôi, #Họagianphi nhà tớ sẽ xuất hiện như một thiên thần, mang theo list truyện đề cử cứu rỗi cuộc đời tớ. Ấy rồi, khi tớ hăm hở mang theo cuốc, xẻng đi tìm bến đỗ mới của cuộc đời lại phát hiện người tớ sắp yêu hơi bị khó yêu ấy nhé! Mấy bạn chỗ tớ hay có câu “Just give me a try, and double die”, ngẫm lại thấy thật sự chuẩn cơm mẹ nấu. Mỗi lần tớ nghe theo tiếng gọi của #Họa mỹ nhân nhà tớ thì kiểu gì cũng tử trận thê thảm, mà lần này cũng không ngoại lệ. Lúc “chưa yêu”, tớ cũng mơ mộng nhiều lắm, mơ về những màn cung đấu, gia đầu hoành tráng, mơ về tình yêu ngọt, sủng của Hầu gia. Thế rồi, lúc tớ quyết định “theo đuổi”, đợi tớ nơi ấy lại là một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn, với một món chính duy nhất là thịt. “Thịt” everywhere, lại còn được 360 độ chế biến, sắc vị ngập tràn, đảm bảo khiến bạn ăn đến chảy máu mũi. Hầu gia nhà tớ trong một lần trở về tờ biên cương, lúc đi qua Tây Sơn biệt viện tình cờ gặp được mỹ nhân. Chu Ninh Hầu vốn định trộm hương, nào ngờ lại trộm đúng phu nhân nhà mình. Cũng nhờ cái lần tình cờ “ăn vụng” này, khiến Khương Dực phát hiện, hóa ra vị phu nhân đoan trang, mẫu mực của hắn thực ra lại “hấp dẫn” như vậy, không những khiến hắn ăn hoài không chán, mà còn khiến hắn nổi lên ham muốn chinh phục cùng giữ lấy. Sau đó à, tất nhiên là công cuộc “trọng trấn phu cương” của hầu gia. Thời gian: bất kể đêm ngày Địa điểm: đa dạng, phong phú Phương pháp: càng biến thái, càng kích thích ***************** Như đã giới thiệu, “Hầu gia, đợi đã” gắn mác 22+ nên đương nhiên là nội dung truyện chủ yếu là H, bối cảnh đơn giản, xoay quanh hai nhân vật chính Khương Dực - Dung Hoa. Tuyến nhân vật phụ hạn chế, tiểu tam, tiểu tứ còn chưa kịp xuất hiện đã biến mất, nhanh như cách Ariana hủy show ở Việt Nam. Đám thị thiếp của nam chính chưa kịp lên sàn đã bị hầu gia đóng gói trả về nơi sản xuất. Mặc dù Dung phu nhân hoàn toàn không phải đối phó với đám “tri kỷ” của hầu gia nhưng nội việc làm sao “hầu hạ” phu quân cũng khiến nàng đau cả đầu. Chu Ninh Hầu - Khương Dực trong mắt người ngoài thân phận bất phàm, quân kỷ nghiêm minh, đối đã hòa nhã. Nhưng chỉ có Dung Hoa mới biết, Khương Dực kia là tên mặt người dạ thú, vô pháp vô thiên, đã biến thái lại còn thích lật lọng. Hắn vốn chẳng để thứ gì vào mắt, đối với hắn, không có thứ khiến hắn sợ hãi, chỉ có thứ hắn muốn chinh phục. Mà vừa vặn, phu nhân của hắn lại là một trong những thứ đó. Chu Ninh hầu phu nhân - Dung Hoa từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, so với công chúa càng được sủng ái hơn. Nàng đoan trang, cao quý, thông tình đạt lý, hiểu lễ nghĩa. Nàng hiểu rõ tính tình phu quân, cũng biết phải ngụy trang thế nào để ngồi vững cái ghế Chiêu Ninh hầu phu nhân này. Nàng vốn che dấu rất tốt, thế nào lại chỉ vì một lần đi tắm ôn tuyền, bị Khương Dực phát hiện ra dáng vẻ thật, sau đó, tất nhiên là những tháng ngày bị hầu gia chỉnh đến “chết đi sống lại”. Bản thân tớ cho rằng, viết truyện sắc hoàn toàn không đơn giản bởi tác giả phải thể hiện được tính cách nhân vật trong khi vẫn phải đảm bảo độ hot của truyện. Thế nên, nghiêm khắc mà nói, “Hầu gia, đợi đã” chỉ làm tốt được bảy phần, ngoài độ nóng thì tính cách nhân vật chưa thực sự rõ nét. Anw, với một đứa ôm tâm tư sắc nữ như tớ thì “Hầu gia, đợi đã!” về cơ bản có thể thỏa mãn tớ. Tớ phải nhấn mạnh một lần nữa, “Hầu gia, đợi đã” không dành cho các bé mầm non mới nhú. Nếu em chưa mười tám, mời cách xa hố này, nếu bé đã bước qua tuổi tiền mãn teen, thích thịt, thích kích thích, vậy còn chờ gì nữa, xách ba lô và hét lên “Hầu gia, đợi đã!” ngay thôi. Review by #Gian_Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Hầu Gia, Đợi Đã! của tác giả Tình Phương Hảo.
Tranh Thiên Hạ (Thả Thí Thiên Hạ) - Khuynh Linh Nguyệt
Khi các quốc gia tranh đấu thì cũng là lúc nghiệp đế vương lay chuyển. Lúc này trên đỉnh núi xuất hiện một thiếu nữ đẹp như tiên thiên, mang theo hành động và lời nói không hề kỵ úy khiến toàn võ lâm thiên hạ phải kính ngưỡng. Cùng với đó là sự xuất hiện của chàng trai mang y phục đen tuyền, tác phong ung dung nhận được sự ngưỡng mộ của toàn thiên hạ. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trần Bạch Tố - facebook.com/hoinhieuchu  Mới đọc xong bộ này trong 2 ngày và đọc lại một số đoạn để ngẫm thật kĩ. Truyện sâu, hay, cực kì lôi cuốn và hấp dẫn, đọc mà không dứt ra được. Thật lâu mới tìm được một bộ vừa lòng vừa ý thế này. Mình đánh giá bộ này ngang ngửa với bộ Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 ( Sở Kiều truyện ), chấm 4.25/5.  Văn phong truyện mượt mà, tả cảnh hay tâm cảnh cũng đều xuất thần. Trong truyện có một số đoạn trích thơ và cũng có một số bài tác giả sáng tác ( mình nghĩ thế vì không đề tựa gì và nếu thế thì quá tuyệt ), thơ đều thâm thúy, đúng hoàn cảnh, cộng điểm ! CHÚ Ý : MÌNH SẼ THÔNG QUA ĐÁNH GIÁ NHÂN VẬT SPOIL MỘT SỐ CHI TIẾT !!!  1.(Bạch) Phong Tịch/Tích Vân công chúa : “ Tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế. Ngôn hành vô kỵ, cuồng phóng như phong.” Chị là một trong Bạch Phong Hắc Tức – ‘cặp đôi’ có thể nói là giang hồ ít ai địch được. Chị thanh tú, phóng khoáng, khí chất hơn người, thích gì làm nấy, luôn đem đến một làn gió tươi mát đến thế gian. Nhưng khi trở thành Tích Vân, thành Vương của một nước, chị có sự uy nghiêm, hùng dũng và quyết đoán của một bậc đế vương. Có nhiều người nói chị không bằng các anh nam trong truyện nhưng theo mình thấy chị bằng, có khi còn hơn. Nếu để ví với một vài nhân vật khác, mình thấy chị hơi giống Sở Kiều (Sở Kiều Truyện), đều thiện lương và tài trí. Nhưng chị có tố chất của một hoàng đế, không thế sao trên dưới Bạch Phong quốc đều kính sợ Tích Vân, sao Phong Vân kỵ mười vạn người trên dưới một lòng trung chủ ? Nhưng chị cũng có một khuyết điểm quá lớn, lớn là lòng ôm thiên hạ, nhỏ là tình yêu với nam chính.  2.( Hắc ) Phong Tức/ Lan Tức công tử : “ Hắc thường mặc nguyệt, tuấn nhã tuyệt luân. Ung dung thanh quý, vương hầu vô song.” : trong tứ đại công tử anh một thân ngồi hai vị, là Lan ẩn mà cũng là Tức nhã. Một trong hai vương tinh chuyển thế, đồ đệ Thiên lão, dung nhan thì khỏi bàn đi, anh tài trí, âm hiểm, mưu kế thâm sâu, luôn khát khao ngồi lên vị trí hoàng đế nhưng trong khắc cuối cùng, anh đã lý trí đưa ra một quyết định đúng đắn. Mình không thích anh nam chính lắm nên không có gì để nói nhiều.  Nói một chút về tình cảm của hai người này. Bạch Phong Hắc Tức, hắc bạch phân minh, cùng đeo trên trán một cặp Bích Nguyệt ( Mình vẫn thắc mắc là tại sao tác giả không nêu rõ một chút về hoàn cảnh của đôi trang sức này ), 10 năm thành huyền thoại trên giang hồ, lần nào gặp nhau đều long tranh hổ đấu không thôi. Anh chị thầm yêu nhau có thể nói từ lâu, trong lòng biết nhưng một người vì đế nghiệp cất giấu, một người vì không thừa nhận chôn sâu. Chàng, dày công cầu hôn Hoa quốc công chúa mà một khắc thần mê trí loạn ‘không phải nàng’ liền bỏ đi, đại hôn hai nước, gấm lan ngập trời, một chậu ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trồng tám năm có đủ thấy tình yêu không ? Một tiếng gào thấu trời xanh “ Tích Vân” phá bỏ vẻ trời sập không đổi sắc, hi sinh cả dung mạo, cả thọ mệnh có đủ không ? Nàng, đơn giản, không rời bỏ chàng dù chàng có âm hiểm, có tính kế đến cả khi hai ái tướng cùng một vạn hai ngàn Phong Vân kỵ hồn vong nơi Lạc Anh sơn, nói vì đại cục nhưng dám nói không vì chàng ? Tình của hai anh chị kết thúc tươi đẹp, vứt bỏ đế vị, trở lại thành huyền thoại ‘Bạch Phong Hắc Tức’ : “ Thả thí thiên hạ như cỏ rác, dắt tay thiên nhai cười tiên gia.”  3.Ngọc Vô Duyên : “ Phong vũ thiên sơn Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên.” Đây là một trong những anh mà nữ chính động tâm ( có 3 anh tất cả ). Anh xuất hiện ở đâu thì ở đó tựa như Bồ Tát giáng thế. Anh từ bi, hòa nhã, lòng ôm thiên hạ. Anh là Thiên Nhân Ngọc gia, là ‘vương sư’ của hoàng đế, của thiên hạ. Là người tài mạo bậc nhất trong truyện, cũng từ ái nhất, không hổ danh ‘Thiên hạ đệ nhất công tử’. Nhưng tiếc ra đi ở tuổi còn xanh quá :(  Anh và Phong Tịch có thể nói là vừa gặp đã thân, đêm đó trên đỉnh Thiên Chi, một ‘Cao Sơn’ đã đánh đàn cho ‘Lưu Thủy’ nghe, và cũng chỉ có ‘Lưu Thủy’ mới nghe được cầm tâm của ‘Cao Sơn’. Tri âm tri giao như vậy nhưng hai người ‘có duyên không phận’, để lại một mảnh duyên khiến họ tiếc nuối nhường nào : “ Người nhà họ Ngọc cả đời chẳng có yêu có hận ! Người nhà họ Ngọc cả đời chỉ có máu mà không có nước mắt… Nhưng…thứ đang rơi xuống đây là gì ? Đây là tình yêu mỏng manh mà đáng thương của y…”. Từng ánh mắt, từng cái mỉm cười, từng câu nói đều có thể cảm nhận cái tình sâu lắng của họ. Mình thích Vô Duyên và Phong Tịch thành đôi còn hơn cả đôi chính. Đơn giản vì họ hiểu nhau, họ cùng để thiên hạ vào lòng như nhau, gọi là ‘đồng tâm tương liên’ nhỉ :> Giá như anh phò tá chị thay vì Hoàng Triều thì lịch sử sẽ rẽ ra một hướng mới. Điểm qua một số nam phụ khác như Hoàng Triều – ‘ Tam Vương Sơ Hội’ với Phong Tịch, Phong Tức tuy nhiên mình thấy tình cảm anh này với chị nữ chính có phần quá gượng ép, nó giống như một sự ngưỡng mộ, một tình bạn thắm thiết hơn là một tình yêu. Từ Tuyết Không cũng nhất kiến chung tình, vì nàng mà thay đổi, vì nàng mà si mê. Tu Cửu Dung một lòng trung trinh, ái mộ, có thể xả thân dùng cạn máu bảo hộ cho nữ chính. Hay Yến Doanh Châu (anh làm chị nữ chính rung động) mới gặp 2 ngày đã nhất kiến chung tình, dùng mạng mình bảo vệ mạng nữ chính, cả 2 lần đều gián tiếp và trực tiếp chết vì nữ chính.  Cô gái thứ hai mình lưu tâm trong truyện mình muốn nhắc đến trong bài này là Phượng Tê Ngô. Thân là con gái của Phượng gia cao quý, có số mệnh Hoàng Hậu vậy mà gia tộc suy tàn, nàng gửi gắm chốn hồng trần Lạc Nhật Lâu. Rồi từ đó gặp Phong Tức, ‘uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời’. Nàng quyết theo chàng, dù biết phía trước chông gai. Nàng quyết theo chàng, dù biết lòng chàng có người khác. Mình khâm phục người con gái này bởi nàng có thể vì người mình yêu mà chúc phúc. Nếu đêm ấy một khúc ‘Thanh Bình điều’ của Phong Tịch không vang lên, có lẽ trong lúc xúc động, Phong Tức sẽ vì món quà của nàng mà đưa nàng lên làm Hoàng hậu. Nàng đến quá muộn, không đọ lại được mười năm của Bạch Phong Hắc Tức. Chỉ có thể thở dài một tiếng, dốc hết tâm can mà nguyện tấu khúc nhạc chúc phúc hai người !  Còn khá nhiều nhân vật khác được khắc họa tinh tế như Cửu Vi, như Xuyên Vũ, Hoa Thuần Nhiên,…nhưng mình chỉ nói đến đây thôi. Bạn hãy đọc nhé. Truyện khắc họa rõ về sự trung thành giữa quân thần ( như Phong Vân kỵ đối với Tích Vân, Mặc Vũ kỵ với Lan Tức, Tranh Thiên kỵ với Hoàng Triều ). Còn có tình huynh đệ như thủ túc giữa các vị đại tướng với các quân vương,… Hay tình thương đối với bách tính thiên hạ của Phong Tịch, Ngọc Vô Duyên. Cá nhân mình thấy Sở Kiều truyện xử lý tốt hơn khi thể hiện những tình cảm sâu sắc này. Nhưng truyện hay vẫn hoàn hay, lôi cuốn hoàn lôi cuốn. Giang hồ tiêu sái. Chiến trường hung hiểm. Đều được tô điểm rất tinh tế. Ngoại cảnh hùng vĩ rộng lớn. Tâm cảnh nao động lòng người. Là một truyện rất đáng đọc.  ( Ngoại truyện có 2 phần. Phần 2 khá bi, nhắc tới một số nhân vật biến mất ở cuối truyện. Trên mạng chỉ có bản convert thôi nhé ! ) Mời các bạn đón đọc Tranh Thiên Hạ (Thả Thí Thiên Hạ) của tác giả Khuynh Linh Nguyệt.