Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tính Sư

Văn án Tính sư, là một nghề nghiệp cổ xưa ở nước ta mà trong dân gian cực ít được đề cập tới. Tương truyền rằng mỗi dòng họ đều che giấu một loại thiên phú thuộc về thị tộc cổ xưa, mà chỉ cần mang dòng họ nào cũng có nghĩa là sở hữu năng lực của dòng họ đó. Theo tổng điều tra số lượng dòng họ trên toàn quốc lần thứ 28 cho thấy, ở Trung Quốc hiện nay có hơn 13060 dòng họ. Vậy bạn có biết…… Dòng họ của mình trong quá khứ từng đại biểu cho cái gì không? Chú ý: Tính sư là một nghề nghiệp. (Tính nghĩa là họ á mn) Truyện phổ cập văn hóa truyền thống về dòng họ của vạn gia. Couple: Tấn Hành (Tấn Tỏa Dương) × Tần Giao, cao quý lãnh diễm què chân công × tà mị quyến cuồng thần kinh thụ, song chủ tuyến (cả chủ công lẫn chủ thụ) chớ chèo ngược couple, một câu chuyện về một kẻ tàn tật cứu vớt một kẻ thần kinh, cám ơn đã ủng hộ. Editor: Theo tui thì thuộc tính công thụ là: Công: chân thành, dịu dàng, dễ ngại, nghiêm túc, bảo thủ, thâm tình cưng vợ X Thụ: đảm đang, điên rồ, tâm cơ, quyến rũ, trái tim thiếu nữ, thâm tình cưng chồng. Thụ là nhân vật t thương nhất trong các bộ truyện nhà t làm, hic hic. *** Review:  Oà, đây là một bộ truyện khiến mình cảm giác kiến thức khá là đồ sộ luôn đấy. Đến giờ sau khi mình đọc thì cảm giác còn kiểu: Trầm ngâm về câu chuyện này ấy m.n Theo mình thì bộ này 3 quyển đều có phong thái và bối cảnh khác nhau. Quyển 1: Bối cảnh hiện đai Quyển 2: Bối cảnh cổ đạo Quyển 3: Bối cảnh rừng núi Tần Giao thường mang một miếng mặt nạ giả tạo ứng phó với những con người xung quanh mình. Anh tư tạo thành 1 con người chính trực, ân cần, dịu dàng nhưng nội tâm lại đầy sự máu lạnh sắt đá. Tần Giao chẳng có tuổi thơ hạnh phúc. Vì sự ích kỷ của người mẹ mà khi sinh ra anh đã bị vứt ở ven đường. Với khuôn mặt xấu xí đầy cái váy xanh trên mặt, mọi người chẳng yêu thương anh mà xem anh là một con quái vật xấu xí. Tần Giao có những hành động và ý nghĩ phản diện. Chính là một kẻ đại xấu xa rắp tâm hại người. Anh không vui chính là ngáng đường khiến cho chúng chết. Tần Giao là giao, từ giao hoá thành rắn rồi thành rồng. Vậy nên anh có bản lĩnh, có sự kiêu ngạo của loài hùng vĩ trên bầu trời. Trái ngược với trái tim đen tối của Tần Giao thì Tấn Hành lại là người chính trực. Muốn cứu vớt những người đang hoạn nạn và luôn mang đến sự bình yên cho nhân gian. Tấn Hành luôn mang bộ mặt lạnh tanh, nội tâm chôn sâu ở trong lòng nhưng trái lại khi yêu anh lại là người cực kỳ mạnh mẽ, bao dung nhưng khuyết điểm của đối phương và cực kù chiều chuộng người đó. Một người thực sự ấm áp về hành động và lời nói.  Thực ra mọi thứ từ đầu đến cuối là chúng ta tìm hiểu về cội nguồn của tính sư - Tần Hành. Đương nhiên cái này rât quan trọng nên mình không spoil đâu nhưng mọi người nhớ đội chục cái nón. Để mà nói về lượng kiếm thức mà bộ này truyền tải thì đa số là những mẩu truyện dân gian của TQ, mình đọc cũng hoang mang lắm m.n ạ. Đôi lúc hiểu lúc không, tác giả và editor có giải thích về sau và trong cmt 1 số bạn hỏi á. Bộ này có pass nha m.n, đa số là gần mấy chương H ấy. Mình ko đọc H nên mình ko giải. Ở quyển 1 chúng ta sẽ tìm hiểu được cội nguồn của Tần Giao. Anh có một người mẹ ích kỷ, sẵn sàng vứt bỏ đứa con mình ở lề đường để có thể bình yên với gia đình bình thường nhưng hạnh phúc. Tần Giao thiếu thốn tình yêu thương, sự quan tâm của người khác nên tâm lý lớn lên sẽ vặn vẹo. Tần Giao không làm ít chuyện bẩn tay khiến nhiều người ghê tởm. Thậm chí anh còn có chứng OCD, còn là một người vô cùng đảm đang. Trong thoi gian anh ở tù thì anh có tập đan len nè, nấu cơm các kỉu nè =))))) Tần Giao cực kỳ đảm đang luôn ý. Mặc dù mọi người khen Tần Giao nấu ăn giỏi nhưng Tần Giao lại không ăn được vì anh là Túy. Túy thì chỉ có ăn được thịt người thôi. Còn về sau trở đi thì sẽ tìm cội nguồn của Tần Hành. Tần Hành ở quyển 1 thì dằn vặt nỗi buồn mất chị. Cuốn 3 thì sinh ra ở 1 gia đình giàu có nhưng xung quanh toàn là những con người có cái nết như qq. Đọc tức anh ách ụ é.  Nhưng mà cuối cùng thì 2 người bất hạnh đó về với nhau và sống hạnh phúc ngàn năm sau m.n ạ. Dù 200c nhưng mà ổn lắm. Nhân vật phụ ở đây đa số rất tấu hề =)) Vừa tấu hề còn vừa phải có nhiệm vụ mai mối cho cậu và mợ cơ. Cười xỉu. *** Triệu 《Tính thư》viết, Bách Gia Xuyến, là túy. Bách Gia Xuyến, là túy. Tiếng kêu như ổ, hình dạng như chuột, thích ăn ráy tai, dịch não và nước dãi của đồng tử. Ở nước Ngô Việt có người đàn bà họ Triệu có duy nhất một mụn con trai. Một ngày nọ đêm hôm khuya khoắt, đứa bé đột nhiên gào khóc, người mẹ vội khoác áo bật dậy kiểm tra nhưng chẳng phát hiện có gì khác thường. Ba ngày sau, đứa bé chết bất đắc kỳ tử, người bên cạnh lấy dầu đèn bịt kín hai lỗ tai đứa bé, dùng khói xông thi thể, thấy có một con chuột lông đỏ lớn hốt hoảng bò ra từ trong cổ họng, mới biết nhà họ Triệu có túy lẻn vào. ——《Túy thư • Thiên về Triệu thị》 (Túy nghĩa là tà ma, tai họa quấy phá, tác oai tác quái. Tiếng kêu như ổ, ổ ở đây ý là cái ụ, cái lô cốt ý.) * Bên ngoài trại giam nam số 2 trên núi Thúy Vi ở thành phố Dương Xuyên, ven con đường xi măng heo hút có một chiếc xe hơi sang trọng có thể xem là khá bắt mắt ở một nơi nhỏ bé như thế này. Nhìn biển số xe thì có vẻ là ở thành phố này, tài xế ngồi trong xe cứ thi thoảng lại căng thẳng nhìn ngó chung quanh, rõ ràng là đang chờ ai đó từ trong kia đi ra. Trại giam đằng xa có hàng rào sắt cao ngất, một bác bảo vệ luống tuổi cầm cái ấm trà sứt đi tới đi lui bên bờ tường, mười mấy phút sau, chiếc loa lớn trong sân xi măng vang lên, kèm theo đó là tiếng ồn như bẻ gỗ mục, một người đàn ông cao gầy tay xách chiếc túi đen cũ, mặc áo khoác quần dài quê mùa bước ra. “Tần…… Tần tiên sinh! Bên này bên này!” Thấy người mình cần đợi cuối cùng cũng đi ra, tài xế lập tức ló đầu ra vẫy tay lia lịa với y, Tần Giao vốn còn lưỡng lự không biết đi đằng nào, thấy thế thì trực tiếp cất bước đi về phía chiếc xe. Y mở cửa ngồi xuống, đặt chiếc túi đen xuống đầu gối, sau một hồi im hơi lặng tiếng, Tần Giao mới ngước mắt nhìn tài xe, cất lời nói: “Xưng hô thế nào nhỉ?” “À, tôi….. tôi họ Đổng, cậu cứ gọi tôi là Lão Đổng là được.” Tự dưng nghe Tần Giao chủ động nói chuyện với mình, tài xế Lão Đổng cũng ngạc nhiên quay sang nhìn y một chốc,trông bộ dáng người này lạnh nhạt nhìn đời bằng nửa con mắt nên ông vốn còn hơi thấp thỏm sợ hãi, lát sau Lão Đổng mới hoàn hồn mà nở một nụ cười gượng gạo. “Hôm nay lão gia bảo tôi đi đón cậu, dặn cậu tự mua lấy ít đồ dùng, đáng lẽ mấy thứ ấy phải thay cậu chuẩn bị toàn bộ rồi, nhưng không chắc cậu thích gì nên liền sai tôi tới đây. Buổi tối về nhà cũ ăn bữa cơm trước, bây giờ đang rất dư dả thời gian, cậu muốn đi đâu làm gì cũng được, à mà, bây giờ Tần tiên sinh có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?” Lão Đổng vừa nói như thế, Tần Giao mới chú ý thấy ghế sau có một cái túi giấy màu trắng, bên trong đựng một cái ví da dành cho nam, một chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê và một đôi găng tay đen, phía dưới cùng còn có một tờ giấy. 【Tự đi mua lấy mấy bộ quần áo, chỉn chu lịch sự chút, đừng quê mùa quá.】 Thoáng khựng lại vì câu nói kia, Tần Giao gấp kỹ tờ giấy rồi cất về chỗ cũ, lấy đôi găng tay da trong túi ra chậm rãi đeo vào hai bàn tay đầy chai sạn của mình, y nghiêm túc ngẫm nghĩ thế nào mới là đừng quá quê mùa rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi trước đó của Lão Đổng. “Tôi không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả, hay là về thành phố trước đi, đợi lát nữa tôi muốn một mình đi loanh quanh một chút, buổi chiều đến giờ chú cứ tới trung tâm thương mại bên thành Bắc đón tôi là được, mặt khác… Tôi hỏi chú chuyện này được chứ?” ……. Mời các bạn mượn đọc sách Tính Sư của tác giả Thạch Đầu Dương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cổ Phong Hệ Liệt: Hồ Duyên - Công Tử Hoan Hỉ
Y dạy học ở thôn làng nho nhỏ, từ thơ bé đã mồ côi, lớn lên cũng phận mọt sách nghèo rớt mồng tơi. Hắn sinh trong vương tộc, hưởng trọn nhung lụa vàng son, thân hồ ly quen thói ngông cuồng. Một đêm mưa dông gió giật, một lần thiên kiếp, một thoáng vô tình lạc bước đến hậu sơn, lại là cơ duyên để đôi bên hội ngộ. Từ đây chấm dứt hai mươi năm hiu quạnh, hai mươi năm bình lặng dửng dưng…. Người có ơn và kẻ đến trả ơn, từ lúc nào đã dây dưa không dứt? Là khi y ngơ ngẩn vì bóng áo trắng và đôi mắt vàng kim nhàn nhạt, là khi hắn nhận ra vòng tay y ấm áp vô cùng? Ngày qua ngày, hắn cho gà ăn, y dạy học, trời đổ mưa lại có ai mang ô đứng đợi, tán ô khoanh lại một khoảnh trời mơ nồng nàn. Chuyện trời tàn đất tận, chưa đến tàn tận thì ai hay ra sao? Vậy hãy cùng nhau sống đời bình đạm, cùng nhau đợi đến đất tận trời tàn… *** "Đệ vẫn... khoẻ chứ?" Nhìn nhau im lặng, cuối cùng vẫn là Nhan Tử Khanh mở lời trước. "Ừ." Tô Phàm gật đầu, mắt đăm đăm nhìn mặt bàn cũ kỹ. Lại chìm vào yên tĩnh, ánh mắt Tô Phàm hơi nhích lên, bắt gặp nền gấm sắc vàng thêu hoa văn chìm màu bạc, gió to sóng cả, mây cuộn bể gầm. Trên đỉnh đầu một tiếng thở dài sâu thăm, bàn tay quên cầm bút làm thơ vươn đến gần y, giữa chừng lại buông thõng xuống, "Đã là tiên sinh rồi, sao còn kiệm lời như vậy?" Không phải không thích nói, chỉ là không muốn nói, không mong nói, cũng không biết phải nói gì. Tô Phàm trong lòng thầm biện giải. Ban tay cầm sách siết chặt thêm, mắt cứ nhìn mãi chỗ tróc sơn trên mặt bàn cũ kỹ. "Đệ vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào so với cái ngày không thuộc được thơ." Nhan Tử Khanh chẳng ngại Tô Phàm ít nói, tiếp tục gợi chuyện, khí vị xa xăm, như đang nhớ về ngày cũ. "Năm ấy, nếu không thuộc được, có lẽ phu tử sẽ giữ đệ lại đến tối mịt." "Không đâu, phu tử vốn từ ái, sẽ không làm vậy." Tô Phàm mở miệng biện hộ, bắt gặp ý cười ăm ắp trong đôi mắt kia, "Huynh..." "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi?" Nhan Tử Khanh cười nhìn Tô Phàm, "Bạn đồng môn tái ngộ, Tô tiên sinh đối đãi thế này ư?" ... Mời các bạn đón đọc Hồ Duyên của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Cổ Phong Hệ Liệt: Hạ Tân Lang - Công Tử Hoan Hỉ
Tình yêu vô vọng… Nhưng dù vô vọng, cũng phải yêu thì mới có thể gọi là tình yêu. Từ khu vườn oi ả của mùa hè năm ấy cho đến gian phòng mờ tối ở thanh lâu năm nay, hai người đã trải qua rất nhiều tháng ngày đam mê, nhưng lại luôn từ chối buông mình vào vũng lầy tình ái. Biết chuyện yêu đương của họ là ngang trái… Biết truyền thống và gia phong sẽ gây trở ngại… Nhìn mối quan hệ của những cặp đôi chính thức cứ rệu rã đổ sập xuống quanh mình… Họ thủ thỉ bên nhau đừng nghĩ đến ngày mai, đừng tin vào khả năng tồn tại của một túp lều tranh hai quả tim mơ, còn hứa với nhau sẽ đến góp vui trong ngày mỗi người lấy vợ. Thanh xuân qua đi, nông nổi qua đi, bạn bè và những cuộc vui tàn canh đều tan biến cả, trưởng thành lừng lững tiến lại với những đòi hỏi không thể chối từ. Ngày y thành thân, hắn không thể nào gồng mình đến được. Ngày nhà hắn có chuyện, y chỉ biết lặng thầm xót xa. Họ cố quên tình yêu, nhưng tình yêu lại không chịu quên họ. Thay cho nến, tường, giường, chiếu… chứng nhân cho quan hệ hai người giờ chỉ là vầng tịch dương đo đỏ, những bước sánh vai trên con đường nhỏ, những buổi gặp gỡ không trọn vẹn sau giờ làm… Trở lại bước đầu tinh khôi, mà lại dữ dội hơn hẳn. Nhu cầu có nhau lại một lần nữa được đặt trước mặt hai người. Đôi khi, trưởng thành chỉ đầy đủ khi biết nhìn nhận đúng và chấp nhận trả giá cho tình cảm của mình. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** ~Hoa mùa xuân~ Ngày qua tháng lại, thoáng cái đã là hai, ba năm. Cảnh xuân Tây Cương không phồn thịnh như ở kinh thành, nhưng hoa cỏ nhàn nhã mọc dài trên núi, dập dền trước gió lại tạo ra một cảm giác hoang sơ dân dã khá thú vị. Chạng vạng lúc tan học, các oa nhi chất phác đáng yêu tặng cho Từ Khách Thu một bó hoa nhỏ màu vàng. Mấy đứa nhóc làn da ngâm đen, hai má ửng hồng, Từ Khách Thu có chút sững sờ, cười nhẹ, đưa tay sờ đầu đừng đứa. Ninh Cổ là một thành nhỏ ở biên thùy, phía bên kia ngọn núi đằng xa là vùng đất của Nguyệt Thị tộc. Những lúc trong thành họp chợ, thỉnh thoảng cũng có một vài Nguyệt Thị tộc nhân ăn mặc kỳ lạ mang đến bán mấy món đồ thú vị. Có đôi khi phía xa chợt thấy gió thổi cát bay mù mịt, mấy kỵ sĩ Nguyệt Thị mặt mày dữ tợn cầm trường thương cưỡi ngựa xông đến. Cũng may, trong thành họp chợ mỗi tháng một lần, còn dị tộc quấy nhiễu bất quá cũng chỉ một năm hai ba bận. Hơn nữa mấy năm gần đây, từ lúc đường đệ của Ninh Hoài Cảnh là Ninh Hoài Hành phụng chỉ kết hôn cùng công chúa Nguyệt Thị tộc, hai tộc cũng ít tranh chấp hơn, thành Ninh Cổ kề bên Nguyệt Thị cũng gió êm sóng lặng, bình an qua ngày. Hai năm trước Ninh Hoài Cảnh tự mình xin ra biên ải, Từ Khách Thu liền theo hắn một đường đến Ninh Cổ thành, an ổn định cư. Ninh Hoài Cảnh thường phải ra ngoại ô giám sát quân khí, chuyện này cũng không khác biệt gì nhiều so với công việc của hắn hồi còn ở kinh thành, chỉ là hiện tại giám sát chế tạo binh khí, cả ngày hết ở lò rèn lại chạy đi chạy lại giữa gió mạnh cát vàng, so với Giang Nam hoa hảo nguyệt viên ngày xưa vất vả hơn rất nhiều. Từ Khách Thu thường ở nhà một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ngày nọ tình cờ phát hiện ra một trấn nhỏ ở ngoại ô. Biên cương hẻo lánh nghèo nàn, ít có người biết đọc sách viết chữ. Tiên sinh bên ngoài không muốn đến, mà người trong trấn cũng không có bao nhiêu tiền cho con đi học. Dần dà, trừ bỏ một tiểu học quán rách nát trong thành Ninh Cổ ra, những hài tử ở ngoại ô hơn phân nửa chỉ biết chăn trâu thả dê, ít ai biết được cái chữ là gì. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt - Công Tử Hoan Hỉ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Quán Cà Phê XY - Bình Quả Thụ
Hướng Vãn là nhân viên làm ca đêm tại một quán cà phê, là người rất dễ xấu hổ, về phương diện tình cảm lại cực kỳ thuần khiết, bởi vậy thỉnh thoảng cậu lại làm ra những việc rất ngốc nghếch khiến người khác khóc không được mà cười cũng không xong. Cùng làm với Hướng Vãn tại quán cà phê này còn có một nhân viên làm ca sáng. Người đó chính là Diệp Chiêu Ninh, một chàng trai với tính cách khoan dung, điềm tĩnh, tay nghề nấu ăn rất tốt. Bề ngoài nhìn cậu có vẻ rất hòa nhã, dễ nói chuyện nhưng Diệp Chiêu Ninh lại có những mặt vô cùng cố chấp. Do thời gian làm việc khác nhau mà Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chưa từng gặp mặt, mặc dù Hướng Vãn thường xuyên được ăn đồ ăn do Diệp Chiêu Ninh nấu để lại cho cậu làm bữa đêm. Và đúng là "con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày". Bỗng một ngày đẹp trời, Diệp Chiêu Ninh được ông chủ quán cà phê nhờ làm thêm cả ca tối vì người làm buổi tối hôm đó có việc phải nghỉ. Có ai biết đâu rằng, người "có việc phải nghỉ" đó lại cố tình xin nghỉ và bất ngờ xuất hiện ở quán để gặp người mình "thầm thương trộm nhớ" bấy lâu... Được biết nhiều với tên gọi "Thụ làm ca sáng, công làm ca tối", câu chuyện của Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chắc chắn đã quen thuộc với nhiều bạn độc giả yêu thích tiểu thuyết đam mỹ. Tuy nhiên bản xuất bản này có một chút đặc biệt bởi tác giả cuốn sách đã có một số sửa chữa và viết thêm vào so với bản đăng trước đây. *** Mẹ Hướng cùng cha Hướng vừa mới xuống xe đã thấy con trai mình bộ dáng đau khổ đứng đợi ở bến. Mẹ Hướng lườm anh một cái: “Thật vô dụng!” Chuyện công đến Thanh Châu, bố mẹ anh cũng biết nhưng họ lại không ngờ rằng, đã hơn một tháng rồi mà đến mặt thụ công còn chưa thấy. Công mặt mày đáng thương nhìn mẹ mình: “Con nhớ Chiêu Ninh quá.” Cả nhà ngồi xuống ăn bữa cơm, công kể qua về tình huống hiện tại, mẹ Hướng vừa nghe vừa lắc đầu: “Không được, mặt không đủ dày, tay chân cũng bám không chặt lấy người ta gì cả.” Cha Hướng liếc mẹ Hướng một cái: “Hay là chúng ta đi một chuyến vậy. Phản ứng của bố mẹ Tiểu Diệp như thế cũng rất bình thường thôi”. Công vừa nghe thế đã lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được, con gọi hai người đến là để làm cố vấn, đưa ra kế hoạch. Nếu cha mẹ tìm đến tận nhà thì không ổn đâu”. Mẹ Hướng: “Nếu Tiểu Diệp là nữ thì cái đoạn tình cảm này của hai đứa có đến gian đoạn nào, mẹ đây cũng không thèm quan tâm. Nhưng tình cảnh của hai đứa dù sao cũng hơi đặc biệt, cha mẹ chỉ hy vọng con sớm có thể ổn định lại. Yên tâm đi, cha mẹ lộ diện càng thể hiện chúng ta rất có thành ý à?” ... Mời các bạn đón đọc Quán Cà Phê XY của tác giả Bình Quả Thụ.
Anh Chỉ Cần Em - Thẩm Dạ Diễm
Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Nhưng cũng vì duyên vì số mà cuộc tình chúng ta phải chia xa nhau. Có người nào đó chỉ là hình bóng thoáng qua đời ta, nhưng đâu đó lại có một hình bóng mãi mãi tồn tại tận sâu trong tâm hồn. Cuối cùng duyên và phận, tình và yêu biết tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả ở đâu đây? Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh – người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được. Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu “đối tác”. Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và “đối tác” không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ, Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín. Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần theo thời gian, hình ảnh cậu chiếm trọn tâm hồn anh, anh không còn sức mà kháng cự. Liêu Duy Tín ngụp lặn trong mối tình da diết mà anh dành cho Bạch Kì Minh, anh nhận ra anh đã hoàn toàn thất bại, anh không thể để mất cậu, Bạch Kì Minh chính là người duy nhất anh muốn được nắm tay đi hết đoạn đường đời còn lại. Liệu những hi sinh cố gắng và tấm chân tình của Liêu Duy Tín có lay chuyển được quyết định sắt đá của Bạch Kì Minh không? Kì thực, Bạch Kì Minh cũng có tình cảm với anh. Vậy tại sao cậu lại cương quyết cắt đứt mối duyên giữa hai người? Khi duyên số không còn, liệu tình yêu có thực sự bị giết chết không? Cho dù không gặp nhau, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vậy đâu mới là con đường giải thoát cho hai người? Họ sẽ làm gì để vượt qua số mệnh, giành lấy hạnh phúc đây? Câu trả lời sẽ có trong “Anh chỉ cần em”. *** Áng mây lơ lửng chẳng thể nào nắm giữ Vẻ biếng nhác lại khiến người yêu thương Sự quyến rũ ẩn trong nét ngây thơ Làm anh chẳng thể nào quên được Mãi mãi yêu em, yêu nụ cười mê người Đã bao lần khiến anh mất trí Chìm đắm trong tình yêu của em, anh không còn cô đơn nữa Đây chính là ước hẹn kiếp trước của đôi ta. Ước hẹn kiếp trước (Mạch Hạo Văn) Sau này Liêu Duy Tín luôn tin rằng, mình đã yêu Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù từ trước tới nay Liêu Duy Tín chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, hơn nữa lúc đó, anh cũng không nhận thấy có chút rung động nào. Đối với anh chàng mà thằng bạn chí cốt Đỗ Tử Thành giới thiệu lần này, kỳ thực Liêu Duy Tín cũng chẳng có nhiều cảm xúc, ngoại trừ khuôn mặt có thể nói là khá tuấn tú trên tấm ảnh. Chỉ có điều anh đã gặp vô số cậu chàng điển trai như thế này. Hấp dẫn, ngang bướng, ngây thơ hay chững chạc… chỉ cần quơ một cái là có cả nắm. Anh có tiền, có địa vị, có thế lực, thực tế anh chẳng thiếu gì “đối tác”. Ồ, tôi không hề có ý nói Liêu Duy Tín lăng nhăng, mặc dù anh có điều kiện để làm như thế. Sự thật là anh rất thận trọng khi giải quyết vấn đề. Anh không bao giờ tự chuốc lấy những phiền phức không đâu vào mình. Đỗ Tử Thành là một người anh em rất đáng tin cậy, người anh ta giới thiệu chắc cũng không đến nỗi nào. Huống chi dạo này đúng là anh có chút cô đơn, từ sau lần chàng nghệ sĩ trẻ kia đột nhiên trở thành ngôi sao, anh chưa từng tìm thêm ai khác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Chỉ Cần Em của tác giả Thẩm Dạ Diễm.