Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Hôn Màu Máu - Phi Thiên Dạ Tường

2013 là bộ sách kể về năm 2013, bệnh dịch thây ma bùng nổ trên khắp trái đất. Trong cơn đại dịch đó, các quốc gia, các cá nhân phải lựa chọn con đường để chiến đấu với bệnh dịch, bảo vệ sự sống và bảo vệ đất mẹ. Truyện kể về quá trình trưởng thành dần dần về tư tưởng và ý chí của nhóm bạn Lưu Nghiễn trong cơn đại dịch đó: từ chỗ đơn thuần chốn chạy tử thần đến lúc chủ động đương đầu với hiểm nguy để tìm ra một con đường bảo vệ tất cả mọi người và giải quyết bệnh dịch. 2013 là câu truyện về ý chí và tình yêu: tình yêu giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên, giữa cá nhân với đồng bào, với Tổ Quố “Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về đâu? Quá khứ đã vụn vỡ dưới đống tro tàn. Nhưng niềm tin lại tái sinh trong lửa đỏ.” 2013 gồm 2 quyển: Hoàng Hôn Màu Máu Bình Minh Rực Rỡ *** Thể loại: đam mỹ, hiện đại, zombie (thây ma), 2 couple, trá hình khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Mông Phong x Lưu Nghiễn; Trương Dân x Quyết Minh. Giới hạn độ tuổi: 18+ Cảnh báo: incest (cha con trá hình =.=!), có quan hệ với vị thành niên (15 tuổi), có hình ảnh kinh dị máu me. Giới thiệu: Có thể thưởng thức bài này trong quá trình đọc truyện để tăng cảm hứng XD http://mp3.zing.vn/bai-hat/Zombie-The-Cranberries/ZWZC6E0I.html Vào năm 2013, nạn zombie bùng nổ toàn cầu, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tranh sống còn ác liệt. Con người trong màn đêm vô định hãi hùng chờ đợi chút ánh sáng bình minh. Ngày diệt vong đến gần ngay trước mắt, liệu có còn lối thoát nào cho họ? Quá khứ tươi đẹp đã bị vùi dập trong tro tàn mục nát. Nhưng niềm tin một lần nữa bùng lên trong ngọn lửa tương lai. E/N: 1. Mình ý kiến một chút, về từ “zombie”, nguyên văn là “tang thi”- nghĩa là thây ma (xác sống…), có lẽ với những bạn chuyên đọc đam mỹ kinh dị thì chẳng lạ lẫm gì với từ này rồi, nhưng với sở thích cá nhân thì mình thấy từ “zombie” thuận miệng hơn (dễ thương hơn) “thây ma” và hiện đại hơn “tang thi”, nên quyết định sẽ gọi như thế đến hết truyện. 2. Trong truyện thì Mông Phong và Lưu Nghiễn bằng tuổi nhau, vốn ban đầu mình định để xưng hô là “tôi – cậu” và “tôi – anh”, nhưng khi dợt lại mớ phiên ngoại ngọt như đường phèn thời trung học của hai người thì thấy dùng “tôi” có hơi lạnh nhạt quá, nên quyết định đổi lại là “anh – em”. Cảm giác có hơi chuối sến, nhưng tình cảm của hai người đúng là lãng mạn ngọt ngấy như vậy đó =..=’’ *** Dạo này bận quá, cách thời gian update lần cuối đã khá là lâu rồi. Không phải không tìm đọc được một vài truyện ưng y. Nhưng khổ nỗi vẫn không nhấc nổi cánh tay để mà gõ chữ. Mà đến khi rỗi lại quên mất truyện ấy rồi. Trong hai ngày liên tiếp, mình đã may mắn đọc được double cả hai tác phẩm đều khá hay nằm trong thể loại mình yêu thích: “mạt thế”. Một là tác phẩm sắp được nói tới ở đây, tác phẩm có tên là “2013” của Phi Thiên Dạ Tường. Hai là mình sẽ nói sau: “Người bất tử” của Hoài Thượng. Đây không phải lần đầu mình đọc truyện của tác giả này. Nhưng với 2013 mình lại khá ưng. Có lẽ cũng phải nhờ đến công edit của bạn Tò He nữa ấy. Vì nếu không tỉ mỉ và cẩn thận trong từng câu chữ, có thể một vài chỗ tình tiết quan trọng mình sẽ chẳng thể hiểu và tự động pass như mọi lần. Đặc biệt, chính những chi tiết đó lại khiến mình cảm thấy đã giúp làm tác phẩm này hay hơn rất nhiều. Câu chuyện bối cảnh không mới – Trái Đất bùng nổ tang thi nhưng lại mới ở cách phát triển câu chuyện một chút. Nhân vật không có dị năng, chỉ dùng vũ lực và vũ khí nóng – lạnh để chống lại nạn dịch. Thêm nữa, hai nhân vật chính Mông Phong và Lưu Nghiễn vốn đã quen biết từ trước, vì đôi chỗ hiểu lầm mà chia tay ( khác với motif khi xảy ra nạn dịch mới bắt đầu quen biết). Mông Phong là lính đặc chủng xuất ngũ. Lưu Nghiễn là nghiên cứu sinh về máy móc. Sau đó khi gặp lại, thời đại tạo anh hùng, hai người cùng các đồng đội bắt đầu hành trình cứu lấy Đất Mẹ, cứu lấy nhân loại. Như mọi lần, đầu tiên mình sẽ nhận xét về tính cách nhân vật. Ở đây, có đôi chỗ khiến mình không thích cách tác giả xây dựng hình tượng các nhân vật chính. Ví dụ như sự không nhất quán trong cá tính. Điều này luôn là điều làm mình không thích nhất trong hầu hết các tác phẩm. Thứ nhất chính là Mông Phong. Ban đầu, khi Mông Phong xuất hiện, qua lời dẫn dắt của tác giả khiến mình liên tưởng đến một vị quân nhân trầm ổn kiệm lời. Nhưng sau đó càng về sau, tính cách của Mông Phong lại biến đổi theo chiều hướng “nói nhiều – làm nhiều”. Sự thay đổi này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí.  Hợp lí ở chỗ sự thay đổi đó đem lại tiếng cười, thể hiện sự lạc quan của người lính và góp phần thúc đẩy nội dung câu chuyện. Nhưng sự không hợp lí lại nằm ở việc không có biến cố gì xảy ra trực tiếp lên nhân vật khiến nhân vật dễ dàng thay đổi tính cách như thế. Dù vậy, nhân vật Mông Phong vẫn là một nhân vật đáng yêu. Cách anh quan tâm và nuông chiều Lưu Nghiễn luôn làm mình mềm lòng. Khi chia tay, hai người không liên lạc. Ấy vậy mà khi dịch bệnh vừa xảy ra, anh đã lao đi tìm Lưu Nghiễn trước nhất. Mông Phong vừa bạo lực vừa dịu dàng. Đây là mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ đổ đứ đừ nhất. Mông Phong không ngại ngần gọi Lưu Nghiễn hai tiếng “bà xã”. Thật ra mình không thích cách gọi này dành cho một người đàn ông lắm. Nhưng Mông Phong thì khác, cách anh gọi luôn tràn ngập tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi với Lưu Nghiễn. Hay khi Mông Phong hôn nhẹ vào tóc mai Lưu Nghiễn, trộm một gói mì xào đem về cho Lưu Nghiễn ăn, luôn chỉ nhìn và chỉ yêu Lưu Nghiễn, luôn cố gắng bảo vệ Lưu Nghiễn bằng chính đôi bàn tay mình. Mông Phong là anh hùng, là người lính, và là một người tình hoàn mỹ. Nhân vật thứ hai mình muốn nhắc đến là Lưu Nghiễn. Nói sao nhỉ. Thật ra Lưu Nghiễn cũng rất tuyệt vời. Một anh chàng tài ba có thể sửa chữa và chế tạo máy móc, là tay kỹ sư xuất chúng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có thể sinh tồn. Nhưng anh vẫn lựa chọn dựa dẫm vào Mông Phong. Là dựa dẫm và đồng hành. Giữa hai người họ là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, tình đồng đội. Mông Phong sẽ không ngại ngần xông pha về phía trước. Vì bởi phía sau luôn có Lưu Nghiễn yểm trợ anh. Từ đầu đến cuối họ chỉ có nhau. Dù có chia tay hay đôi lần cãi vã, mỗi khi đối phương cần, họ đều không ngại trao tính mạng mình cho đối phương. Đó là yêu, là tin tưởng. Hai người không ai nằm ở thế yếu. Tình cảm của Mông Phong và Lưu Nghiễn không quá sướt mướt nhưng lại không thiếu ngọt ngào. Trong từng hành động, trong từng lời nói vẫn sẽ dễ dàng nhận ra họ yêu nhau biết bao nhiêu. Lại nói một chút về couple phụ trong 2013 – Trương Dân và Quyết Minh. Thú thực mình không có nhiều tình cảm cho hai nhân vật này dù tác giả vẫn dành đất diễn cho họ ở một mức độ nhất định. Tác giả muốn xây dựng một kiểu tình cảm khá kích thích người đọc – ngụy phụ tử nhưng lại có phần hời hợt và vội vã. Cách phát triển logic tư duy của Trương Dân khá kỳ quặc. Khoan nói đến độ tuổi và mối quan hệ trên thực tế. Cách nhìn nhận và chấp nhận của Trương Dân phải nói đơn giản cực kỳ. Một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại dựa dẫm, anh lại chấp nhận lời nói “yêu” của nó. Trương Dân là một người bình thường với tư duy bình thường. Vậy tại sao anh lại dễ dàng phát triển tình cảm với Quyết Minh giai đoạn đó như thế?!? Còn nếu nói giai đoạn đó Quyết Minh đủ tư duy nhận biết tình yêu là gì. Vậy chứng tỏ tính cách Quyết Minh đã luôn mâu thuẫn từ đầu đến cuối. (Mình không nói đến tính cách thứ 2 đâu). Dù Trương Dân vẫn là anh hùng. Nhưng nguồn gốc phát triển đoạn tình cảm của anh với Quyết Minh vẫn khiến mình cảm thấy không thỏa đáng. Điều này đã ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm mình dành cho hai người. Với mình, tình yêu phải bình đẳng, minh bạch và rõ ràng. Trong này, tuyến nhân vật phụ được tác giả xây dựng rất ổn. Ở giai đoạn đầu, nhân vật gây cho mình ấn tượng chính là “anh Sâm”. Nhưng đến giai đoạn sau, nhân vật gây cho mình ấn tượng là những người lính thuộc đội Cơn Lốc. Đặc biệt là Văn Thư Ca và Lai Kiệt. Văn Thư Ca, một cái tên đẹp, một cái chết đẹp. Mình đã hoàn toàn bị chinh phục khi cái chết của Thư Ca đến. Buồn có, xót thương có, nhưng lại hào hùng và “đẹp” đến ngỡ ngàng. Thư Ca đã chết đi như một người hùng, mãi mãi nằm lại nơi đó, gần tâm của Đất mẹ và đem theo một tình yêu thầm kín. Người anh yêu sẽ vĩnh viễn không biết đã từng được anh yêu. Nhưng anh không hối hận. Mạng của anh đổi lại sự sống, khởi đầu một hành trình tiếp theo. Bất kỳ ai trong Cơn Lốc đều có một câu chuyện. Lai Kiệt cũng thế, và câu chuyện của anh còn buồn hơn cả khi anh gián tiếp bỏ mặc người anh yêu thương. Nỗi đau và thống hận đó dường như đã dày vò anh thật nhiều đêm. Nhiều đến mức rất khó trông thấy nơi anh nỗi buồn. Chỉ có đôi khi nỗi nhớ nhung ấy tràn ra một chút, lại được anh thu vén cất giấu vào sâu trong tim. Nhưng cũng may, may mắn vì đến cuối cùng, anh cũng có được một người bầu bạn đến hết cuộc đời. Tác giả hầu như không bạc đãi ai trong câu chuyện này. Người xấu thì trả giá. Người tốt thì giành được hạnh phúc. Cho nên khi đọc 2013, quả thật rất dễ chịu. Nội dung như đã nói từ ban đầu là không quá mới. Nhưng tác giả đã vận dụng một số lí thuyết triết học, sinh học, hóa học,… khiến tác phẩm tăng sức thuyết phục hơn. Có thể nói đây là một sự đầu tư chăm chút cho tác phẩm khiến mình thích vô cùng. Với khái niệm Huyền Địa Cầu và Huyền virus, theo mình, có lẽ tác giả đã mở ra một khái niệm và cách cắt nghĩa xác đáng nhất cho bệnh dịch tang thi trong hàng loạt tác phẩm đại trà hiện tại. Điều mà hầu hết một số tác phẩm mình từng đọc chưa đề cập sâu. Chi tiết rãnh ở Thái Bình Dương, hợp thể Oarks luôn làm mình liên tưởng đến bộ phim Pacific Rim ấy. Nói chung khi đọc đến những đoạn lí giải, mình đều phải gật gù vì cách tác giả đưa lí thuyết vào quá hay và cách bạn edit quá mượt. Mình đã dành điểm cộng siêu nhiều cho phần nội dung. Vì quả thật mớ truyện tang thi luôn na ná nhau và chỉ có một số ít tác phẩm đủ sức bật gợi cho mình cảm giác thích thú. 2013 đã làm được điều đó. Gây ấn tượng với một đứa khó tính như mình với khái niệm Huyền và sức sống bền bỉ tiềm tàng của nhân loại. Trải qua sáu bảy chục chương, tác giả đã dần tháo gỡ và hoàn thiện mảnh ghép câu chuyện của mình. Về một tình yêu bền bỉ mãnh liệt. Về một Địa Cầu đang tổn thương mà ta phải gìn giữ. Đến với 2013, có khi vui đó rồi buồn đó. Có khi lại căng thẳng hồi hộp khi trông thấy họ chiến đấu cùng zombie hay so tài so trí cùng đồng loại. Có khi lại lắng đọng với đôi dòng nhật kí giàu cảm xúc và sức gợi của Lưu Nghiễn. Có khi lại tràn ngập tiếng cười và sự lạc quan của các anh lính. Họ sẽ phải hi sinh và nằm lại nơi chiến trường. Nhưng không một lần họ nản lòng chùn bước. 2013 sẽ nằm trong top truyện yêu thích của mình và thôi thúc mình đọc lại một lần nữa vào một ngày không xa.   Thời thế kiến tạo anh hùng. Và anh hùng làm nên lịch sử.   Mời các bạn đón đọc Hoàng Hôn Màu Máu của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

1/2 Lưu manh - Hà Giang Nữ Hiệp
½ Lưu manh Con trưởng của thừa tướng Tịch Triển Linh, thích mỹ nhân, thích ca hát, thích chơi bảo vật, thích đổi cách kiểu hình râu khác nhau ……gặp được mỹ nhân thì phải trêu ghẹo giữa đường, cướp về phủ, kiêu ngạo độc đoán, dùng hết thủ đoạn có thể, người Mộc Dương phủ gọi là “Hoa hoa thái tuế” Một người “hung hãn độc đoán” như vậy khiến người ta không nhịn được thơm hai cái, có lúc lại muốn đánh một trận, thế nhưng lại là tới từ một thời không khác—— cũng chính là Trung Quốc địa cầu thế kỉ 21 mà chúng ta vô cùng quen thuộc. ½ của hắn, lười biếng, cẩu thả chậm chạp, mê gái, ở trong mắt của rất nhiều người phủ Mộc Châu là tiểu lưu manh đáng yêu; ½ còn lại, nghiêm túc, kiên trì nhẫn nại, bác học, thâm tình, có gánh vác, tuy rằng có lúc vẫn khôn lanh, nhưng lại là bình loạn tướng quân khiến nhiều người kính phục. Bắt đầu và vỡ nát của một tình yêu đầu, Tịch Thiên Âm bắt đầu phát huy đặc chất của nhân loại thế kỷ 21 địa cầu của hắn, dương uy khắp nơi ~ *** Vương triều Tông Viện, do Hoàng đế Hiếu Vũ – Tông Chính Ngô khai quốc, đã trải qua ba trăm năm, đứng vững qua chiến loạn và thiên tai, dưới thống trị vững chắc của tiên hoàng Tông Chính Diệu và hoàng đế đương nhiệm Ngọc Minh, từ một nhược quốc yếu ớt bấp bênh đã trở thành một cường quốc kinh tế quân sự lớn mạnh, khiến 6 quốc gia muốn mở rộng bản đồ khác không dám manh động.    Phủ Mộc Dương, kinh đô Tông triều, dưới chân thiên tử, vùng đất phồn hoa, thương nhân qua lại đông đúc, bách tính ấm no vui vẻ.   Sáng sớm    “Mau tới xem đi~ người đi qua đường đừng có bỏ lỡ ~~ đấu giá lớn nha hoàn trường cung mới ra lò đây ~~~” một tiếng rao bán lớn truyền ra từ trong đám người đông đúc.    Người qua đường tấp lập dừng lại, những người bản địa phủ Mộc Dương hoặc là những người đã định cư lâu ở đây hầu hết lắc đầu thở dài rồi tiếp tục đi tiếp, giống như đã nhìn thấy quá quen rồi. Một số người khác lại là hứng thú không ngại, vui vẻ mà tiến tới. Mà những người ở xa vừa tới muốn phân biệt tỉ mỉ thanh âm tới từ đâu, hiếu kỳ mà nhìn ngó đông tây, cuối cùng đã tìm thấy nơi được vây bởi một vòng người, vội vàng tiến tới góp vui.    Ở giữa vòng tròn có 9 người, trong đó có 5 người ăn mặc nô tài, có nam có nữ, vẻ mặt u sầu mà đứng ở giữa, chốc chốc lại liếc về 4 người phía sau, chính xác mà nói thì là liếc về phía người ăn mặc phú quý ngồi trên ghế tròn trong bốn người. Người này đầu đội kim quan trân châu tím, mặc một chiếc bạch sắc cẩm y thêu hoa mẫu đơn vàng bằng kim tuyến, được thắt bởi đai lưng tuệ cung trường kết vàng, đi ủng nhỏ màu vàng thêu tơ trắng. Khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, tướng mạo không đẹp không xấu, ngũ quan  linh vận, nơi khóe mắt của đôi mắt nửa nheo có một nếp nhăn đậm, có thể thấy người này thích cười, lúc này khóe miệng được cong lên một độ cong giống như kẻ ác, trên môi càng là hai vệt râu hình chữ bát(八) đáng yêu, khiến người xung quanh bật cười. Trên vòng mã não , có đính một viên ngọc đẹp. Tay phải cầm quạt đưa tay về phía tiểu nô bên cạnh nhận lấy bát trà, nhẹ uống hai ngụm, sau khi, sục miệng một cái thì trả lại cho tiểu đồng. ... Mời các bạn đón đọc 1/2 Lưu manh của tác giả Hà Giang Nữ Hiệp
Bất Ái Kỷ - Mộ Dung Tỷ Tả
Ta già rồi.  Ta đã 27 tuổi, đêm bắt đầu với giấc mộng quá khứ, một đoạn một đoạn, như mới ngày hôm qua. Thức dậy, sự hỗn loạn và thảm liệt đã qua đi, duy chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ, dường như sẽ không bao giờ dừng lại. Mạnh Đình đã rất lâu rồi không đến. Suốt mười năm, không thể nói rằng không có cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu. Không phải là yêu, làm thế nào có thể yêu được, trái tim ta từ khi bắt đầu đã chịu không nỗi mà vỡ tan. Chính là, bọn họ chỉ là vô tâm đùa giỡn ta, xem ta như con rối, con rối vô tâm mà thôi. Đêm mưa bụi dài, như nửa cuộc đời ta. Sau này thì sao? Mười năm trước khốn khổ cầu khẩn, cầu xin bỏ qua ta. Mạnh Đình ánh mắt cùng ngữ khí đều là tuyệt tình lãnh khốc. “Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.” Ta trần truồng quỳ trên mặt đất, cả người lạnh như băng. Cũng không phải ta không già, Mạnh Đình đã có nam hài trẻ khác. không hề băn khoăn, đắc ý hỏi ta: ” Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không? Ta liền đành phải ngủ ở sopha bên ngoài. Lắng nghe những tiếng rên rỉ vang lên từ cửa, khiến cả đời này mỗi khi chợp mắt lại mơ đến nó, lúc tỉnh chỉ cảm thấy tiêu điều. Tỉnh lại chỉ còn hoang vắng. Lần cuối cùng bị hắn đùa bỡn, đứng dậy liền nói, “Nơi đó của ngươi, nới lỏng rồi.” Ta chẳng qua là im lặng nhìn hắn. Hẳn mở thắt cả vạt, lạnh lùng lái xe đi, không để lại chút thanh âm. Ta kéo chăn che kín cơ thể. Cho dù hắn nói như vậy, cũng không làm ta xấu hổ. Bọn hắn hành hạ, cố ý khiến ta tủi nhục. Hôm nay lòng ta đã chết. Mộng thiếu niên đã sớm yên diệt, gương mặt trong gương không còn là gương mặt mười bảy tuổi ngây thơ ướt át. Cuộc đời to lớn, ta hai tay trống trơn, thứ duy nhất còn chừa lại chính là cái thân thể này, có thể mở rộng hai chân dưới thân của nam nhân mà không hề cảm thấy thẹn. Ôm chăn ngồi dậy, một thân mồ hôi lạnh, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ. Nhưng đó không phải chỉ là giấc mơ,  đó là ta của ngày hôm qua. Ngoài cửa sổ thổi tới gió thu. Ta xuống giường, khoác y phục mỏng lên người. Giấy chứng minh thân phận không còn. Ta ô che mưa cũng không cần, liền tiến vào cơn mưa. Thật là lạnh. *** Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn ly khỏi quá khứ khó chịu. Vậy mà bước chân ta, đến tột cùng có thể thoát được bao xa. Cuộn tròn trên chiếc ghế dài công viên, ta liền tiến thoái lưỡng nan. Chợp mắt sẽ là mộng cảnh đau khổ, mà tỉnh thức, nguyên lai so với mộng còn đau hơn. Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề điệp điệp. Hắn ấn ta vào tường, đôi môi lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.” Ta đột nhiên tỉnh lại, nguyên lai bất giác trời đã sáng. Không có giấy tờ tuỳ thân, ta chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn hắc công. Ban ngày làm công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc ở hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn nhận được hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là ta lần đầu tiên kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong. Mỗi ngày đi ngang sạp báo, không nhịn được liền lật xem. Không thấy ta, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm ta. Ta chỉ cười bản thân mình quá thảm hại. Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, một lớp sương mỏng trên mặt đất. Ta đắp những tờ báo cũ để giữ lạnh cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm thu thập những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường. Con đường phía trước xa vời, nhưng ta chỉ có thể như thế. Buổi sáng đầu đông, ở vòi nước bên đường  rửa mặt. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán ta sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được.  Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này. Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản đốc sai người tìm ta, đối ta nói: “Đưa tay ngươi ra.” Ta lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra đến trước mặt hắn. Ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai liền có tiếng cười nhạo. Ta khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn lưu lại ta. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay ta bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Điều cuối cùng ta nghe được: “Không phải là không cấp ngươi cơ hội, sớm đã nói ngươi không làm được…” Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu mới rõ ràng, nguyên lai mình nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra. Nguyên lai ta đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình. Nguyên lai bọn họ thấy ta bất tỉnh, liền ném ta ra đường. Trên gương mặt một điểm, một điểm rơi xuống lạnh lẽo. Thì ra là mưa đông. ... Mời các bạn đón đọc Bất Ái Kỷ của tác giả Mộ Dung Tỷ Tả.
Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre - Bất Tất Bất Tất
Năm 1912, được quý tộc Anh quốc tài trợ, Raymond đến Ai Cập “đãi vàng”, trở thành một mắc xích trong đường dây mua bán cổ vật. Trong đền thờ thần Amon, y phát hiện một mật thất bị bỏ hoang, lấy được một công cụ của một thầy bùa nào đó ba ngàn năm trước. Không ngờ không bao lâu sau, y lại cứu được chính thầy bùa xuyên không mà đến đó…  *** Thebes, Ai Cập năm 1912.   Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.   Khuôn mặt sớm đã sứt mẻ thê lương của nhân sư dưới bầu trời màu than chì làm Raymond sinh ra ảo giác con quái vật bảo hộ đền thờ này ngay sau đó sẽ há miệng nhào tới. Y ngừng thở, đợi cho ánh lửa cùng tiếng bước chân đi xa mới lôi Jim nhanh chóng chạy đến đền thờ Amon trong ảo giác kẻ địch truy đuổi phía sau.   Tiến vào đại sảnh đền thờ Amon đầy cột đá, tiếng bước chân nặng nề cùng bóng đen cực đại muốn che khuất bầu trời của cột đá khiến người ta không khỏi run rẩy, Raymond cùng Jim dùng ánh lửa mỏng manh của bật lửa lần lượt xem xét từng cột đá.   “ Raymond, bên này!”   Nghe Jim gọi, Raymond kích động xông qua, quả nhiên trên bệ trụ trước mặt Jim tìm thấy dấu hiệu vương triều Senakhetenre. Y kích động lấy tờ giấy trong ngực ra, bên trên viết một phần nhà khảo cổ Hawass phiên dịch từ nội dung trong giấy Papyrus về vương triều thứ mười bảy -- tuy Hawass cảm thấy hoài nghi về nguồn gốc thông tin của y.   “ Phía cuối của cái bóng lúc ấn ký Pharaoh được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi.”   Jim đọc ra trong ánh lửa, nâng cổ tay lên nhìn nhìn đồng hồ kiểu mới nhất.   “ Mau lên!”   Raymond gật đầu nhìn chân trời màu than chì, có chút lo lắng chờ đợi mặt trời dâng lên. Nếu tờ giấy Papyrus kia cùng thứ Hawass phiên dịch thật sự không sai, gần đây hẳn là có một phòng bí mật tồn tại từ vương triều thứ mười bảy. Căn cứ theo suy đoán của y, bên trong hẳn là một kho báu được tư tế giấu kín. ... Mời các bạn đón đọc Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre của tác giả Bất Tất Bất Tất.
Cho Tôi Một Bát Cháo - Điệp Chi Linh
Cho Tôi Một Bát Cháo được tác giả Điệp Chi Linh viết với thể loại tiểu thuyết hiện đại, nhất công nhất thụ, võng du (chỉ có một chút về võng du, phần lớn đều viết về cuộc sống hiện thực)...Truyện xoay quanh về câu truyện mở đầu ở một trò chơi có tên là “Trong mộng giang hồ”.... Màn đầu: Tiểu mễ chúc — Long Hành Thiên Hạ Nam nhân ôn nhu như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên: Cậu là đại biểu cho người đàn ông tốt thời đại mới, công tác ở một công ty luật, cái gọi là một sai lầm để hận đến ngàn đời, danh từ thời xa xưa cho tới nay vẫn là vô cùng thực dụng. Màn thứ hai: Túy Thanh Phong + Hào Hoa Phong Nhã Tác phong hoàn toàn tương phản với cái tên, mỗi lời nói đều là những câu mắng chửi thô tục, đây là Văn Bân. . . Cậu ta vừa mở miệng chính là một tràng bão táp, thực khiến người ta khiếp sợ. Vẻ ngoài tuấn tú, miệng thì thô tục, nội tâm lại thực yếu ớt. Màn thứ ba: Hạ Phong + Thần Hỏa Mới bắt đầu thực sự không hiểu được hai người bắt đầu yêu nhau từ đâu, chậm rãi mới biết được, tình cảm của cả hai thực mâu thuẫn Kết quả của 3 cặp này sẽ đi đâu về đâu mời mọi người cùng đọc truyện nhé.  *** Lúc từ phiên toà đi ra, đã là buổi chiều rồi, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu tản ra hơi nóng bức bối, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.   Chu Châu đè huyệt thái dương, mặt đất như chao đảo, cảm giác có chút choáng váng.   Phiên toà thảm bại, nghĩa là nửa tháng chuẩn bị mất ăn mất ngủ của anh đã biến thành bọt nước, đã không thu được khoảng thu nhập kếch xù như dự tính, còn phải nhận lại sự xem thường hung tợn của đương sự, ngoài ra một đám đồng nghiệp cũng đang chờ trông thấy anh mà chê cười, châm chọc.   Được rồi, thua chính là thua   Nếu tên khốn đó không phải bằng hữu chủ nhiệm.   Anh cũng từng nghĩ tới chuyện đổi nơi công tác sang Thời Đại, nhưng luật sư bên đó đều danh tiếng nức trời, trong giới có tiếng ở sống không dễ, đặc biệt là Tiêu Phàm, Kì Quyên trong giới luật sư nổi tiếng bá vương và bà hoàng, ngẫm lại mỗi ngày phải theo chân bọn họ làm việc đã cảm thấy da đầu run lên.   Chỉ là ở sở sự vụ luật sư Duy Hoà mấy năm nay, cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu, đồng sự ở mặt ngoài thì chung sống hòa bình, ngầm đấu đá nhau, đặc biệt chẳng hạn như trường hợp Chu Châu dẫn đầu chiến thắng phiên toà liên tục, lại thành đối tượng bị mọi người xa lánh. Bình thường là vẻ mặt tươi cười, “Chu luật sư anh thật lợi hại”, “quả nhiên là Chu luật sư mạnh mẽ của chúng ta” ba nịnh hót linh tinh, mà trong lòng lại thầm bảo “Thằng đó là tiểu nhân đắc chí”, “Nhìn thằng kia đắc ý tao thấy mắc ói” đủ loại chửi rủa.   Lần này cùng lắm cũng chỉ là thua một vụ kiện, mấy người đó cứ như núi lửa chết vỡ miệng, bùng nổ mãnh liệt   Thật sự không muốn ở lại cái nơi ngu ngốc này.   Sau khi kết thúc vụ án, Chu Châu một bên thu thập hành lý, một bên thuận tiện quăng đơn từ chức lên bàn chủ nhiệm văn phòng.   Sau khi tốt nghiệp lăn lộn ba năm ở đây, xử lý vô số vụ kiện, mỗi ngày mệt mỏi như trâu già cày ruộng, cuối cùng rơi vào kết cục thế này.   Cũng là vấn đề của chính anh, không nịnh hót vỗ mông ngựa, lại không làm trò giả dối, còn không thèm trưng khuôn mặt tươi cười, cũng có chút cậy tài khinh người, cho nên mới làm người khác có cảm giác ngạo mạn.   Ảo tượng tốt đẹp thời đại học, trong hiện thực lần lượt lần lượt tan biến. ... Mời các bạn đón đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của tác giả Điệp Chi Linh.