Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mimizuku Và Vua Bóng Đêm

Rừng Bóng Đêm - chốn ma quỷ hoành hành, một cô gái nhỏ lang thang tìm đến. Dấu nung con số “332” trên trán, xiềng xích không thể gỡ được đeo chặt trên tay chân. Tự gọi mình là Mimizuku, cô bé đem thân mình dâng tới cho vị Quỷ Vương xinh đẹp. Cô chỉ có một lời thỉnh cầu duy nhất. “Anh có thể ăn tôi không?” Mimizuku muốn tìm đến cái chết, và vị Vua Bóng Đêm căm ghét loài người. Mọi thứ bắt đầu vào đêm trăng sáng lung linh ấy. … Đây là câu chuyện về sự tan vỡ và tái sinh của một cô gái nhỏ đã đi đến cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Tác phẩm đã đạt giải Nhất tại Giải thưởng Tiểu thuyết Dengeki lần thứ XIII. *** Nơi Đến Của Những Lời Cầu Nguyện Tôi không còn nhiều ký ức về lần đầu tiên mình gửi một bản thảo tiểu thuyết. Bản thảo đó được viết tay bằng bút chì nên những gì có thể gợi lại ký ức cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng tôi nhớ đó là một mẩu chuyện về ông già Noel, một truyện ngắn chừng 30 trang trên giấy bản thảo. Hình như đó là thời tôi còn học trung học. Tuy không có kết quả gì, nhưng tôi đã cảm thấy rất vui. Tôi không biết cách nộp bản thảo thế nào cho đúng, nên đã đến nhà bạn để làm vài thứ, như là dán phong thư chẳng hạn. “Đừng có bỏ vào bao nylon đấy nhé.” Thậm chí tôi còn nhớ rằng tôi đã giật mình khi nghe bạn tôi nhắc vậy. Cô ấy đã đi cùng tôi đến hòm thư bưu điện. Hai người chúng tôi dùng một phong bì màu nâu vàng, rồi cùng đi đến hòm thư ở sau nhà cô ấy. Mặt trời đã lặn, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người. Chúng tôi kiểm tra phong bì kỹ càng, cuối cùng bỏ vào khe trên hòm thư. Được rồi, tôi nói và chuẩn bị quay trở về, đúng lúc đó, bạn tôi đứng bên cạnh đã kéo tôi lại. “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ.” Bạn tôi nói như thế đấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Hai chúng tôi đứng trước hòm thư, chắp tay lại và yên lặng nguyện cầu. Tôi không theo bất cứ một tôn giáo nào, và thực ra lúc đó tôi không biết phải cầu nguyện với ai nữa. Có lẽ là cầu nguyện với ban biên tập - những người sẽ đọc bản thảo của tôi, hoặc cầu nguyện với các vị thần, hoặc cầu nguyện với một người nào đó. Nên tôi chỉ im lặng và cầu nguyện. Sau lần đó, tôi gửi bài đi nhiều hơn, và cũng không còn đứng trước thùng thư để cầu nguyện nữa, (không tính đến cái lần mà tôi vừa khóc vừa mếu máo với nhân viên ca đêm ở quầy tiếp nhận bưu điện rằng “xin hãy đóng dấu hủy thư hôm nay” vì bị nhầm ngày), nhưng khi tôi gửi tiểu thuyết đi, tôi luôn nhớ đến câu nói “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ” của bạn mình. Tôi cũng nhớ lại rằng, cô ấy đã giúp đỡ tôi hoàn thành câu chuyện đó như thế nào. Đã qua bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn chưa thể đạt được độ chín muồi trong việc kể chuyện bằng ngòi bút, nhưng điều mà tôi có thể làm được là, dù thế nào, mỗi ngày tôi đều viết. Và từ đó trở đi, tôi cũng bắt đầu biết nói những lời cầu nguyện. Tới bây giờ, tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng, ừm... hình như lời cầu nguyện mà tôi chắp tay vào đêm khuya hôm ấy đã trở thành hiện thực. Cuối cùng cũng đã đến, ừm, nếu so sánh với ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm rọi xuống tay tôi thì lời cầu nguyện của tôi đến nhanh hơn, nên tôi nghĩ, mình đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, tôi đã nhắc đi nhắc lại điều đó giống y như người bệnh bị mê sảng khi đang trong cơn sốt, hay giống như một người say khướt luyên thuyên không ngừng. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng. Không nhất thiết phải được lưu danh sử sách. Dù có bị quên lãng cũng không sao. Dù mọi người chỉ đọc qua thôi cũng được. Một câu chuyện khi bạn trở thành người lớn, có lỡ quên cũng không vấn đề gì. Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần trong một khoảnh khắc. Một thứ có thể lay động trái tim bạn. Một thứ giống như ánh sáng. Chẳng hạn như một ai đó chưa bao giờ đọc sách, họ sẽ nghĩ rằng những quyển sách thật chán ngắt và khô khan. Tôi muốn dùng cuốn sách của mình để mở ra một thế giới mới cho những đứa trẻ đã từng nghĩ như vậy. Đại khái là như thế. Ừm, tôi muốn viết những tiểu thuyết như vậy. Tôi thì thầm điều đó với chính mình và cố gắng đến bây giờ. Cần có lý tưởng và luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp. Một sempai đã nói với tôi rằng “Em không thể sống chỉ bằng những điều tốt đẹp” với một gương mặt tỏ vẻ thông thái. Trước vị sempai ấy, tôi không còn trẻ con hay nhỏ nhít để đáp lại rằng “Em vẫn sẽ tiếp tục!”, tôi chỉ cắn chặt răng và mơ giấc mơ của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn đang mơ đây. Tôi đã có ý tưởng cho cuốn “Mimizuku và Vua Bóng Đêm” này vào năm cuối phổ thông, khi ấy đang trong thời gian ôn tập cho kỳ thi đại học. Câu chuyện đột nhiên tuôn trào từ trong tôi, khiến tim tôi đập mạnh. Để lưu lại tất cả những khung cảnh chớp nhoáng hiện ra rồi lại dần biến mất, tôi đã viết kín một cuốn rưỡi vở đại học trong vòng hai ngày, và rồi tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong giá sách. Nếu có thể đỗ đại học, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này. Tôi định bụng rằng, câu chuyện này sẽ là phần đầu tiên của một tiểu thuyết dài. Việc thi đại học rất khổ cực, nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại tự nhủ với chính mình. “Đây chỉ là điều quá bình thường.” Câu chuyện này đối với tôi rất đặc biệt, và nếu như nó có thể trở nên đặc biệt với một ai đó, quả thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào bằng. Khi câu chuyện này ra đời, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Những người bạn của tôi đã đọc trước bản thảo, họ rất yêu Mimizuku nhỏ bé và đã động viên tôi nhiều, sau khi câu chuyện hoàn thành, họ đã vỗ đầu tôi và nói rằng “Cậu đã làm rất tốt.” Cũng có những người bạn đã khiến tôi nghĩ ra những hình tượng quan trọng. Nếu không có họ, chắc chắc tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này. Bản thân tôi tự thấy không xứng đáng với giải thưởng lớn thế này, sau khi đoạt giải, người phụ trách và nhiều người khác đã giúp đỡ tôi, họ đã dốc sức để cuốn sách này có thể ra đời với hình thức đẹp nhất có thể. Tôi là dân tỉnh lẻ, nên lần đầu tiên được đặt chân đến trung tâm Tokyo, tôi gần như không thể ngủ được. Gửi lời đến các vị sensei trong ban giám khảo, Isono Hiro-sensei đã vẽ nên thế giới quan của Mimizuku với trang bìa tuyệt vời này, Arikawa Hiro-sensei đã đọc câu truyện này và đón nhận một Mimizuku nhỏ bé, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Tất nhiên tôi cũng xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất đến quý độc giả gần xa, những người luôn ở phía sau và ủng hộ tôi. Khi công bố giải thưởng, tôi đã nhận được lời chúc mừng từ một tiểu thuyết gia mà tôi rất ngưỡng mộ rằng: “Chúc cho những ngôn từ của cô sẽ mang pháp thuật đến cho trái tim hàng vạn độc giả trẻ.” Tôi vẫn còn non kém, nên vẫn chưa thể mang pháp thuật đến cho mọi người... Có vẻ hôm nay tôi chỉ biết cầu nguyện mà thôi. *** Lời bình Arikawa Hiro Tôi xin thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã hoàn toàn chịu thua trước tác phẩm có kết thúc bất ngờ này. Khốn thật. Thật lòng mà nói, tôi được nhờ bình luận cho câu chuyện này trong khi đang khá bận, nên tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi có hơi bực mình. Thật phiền phức. Vậy nên lúc đó tôi đã định rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, khi bản thảo được gửi đến đã bắt đầu đọc ngay lập tức, thế nhưng mà, úi chà, cái lực hấp dẫn gì thế này. Cảm giác như có ai đó túm lấy gáy tôi và dúi đầu vào trong bản thảo. Chà, chỉ sơ sẩy thôi là bị tác phẩm này nuốt chửng, quên khuấy mất phải phê bình như thế nào. Nhưng đã được nhờ viết lời bình, cũng không thể lừng khừng mãi được. Tôi hốt hoảng lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng vẫn là cảm giác bị mắc vào một tấm lưới. Có lẽ nói là bị câu thì chính xác hơn. Bản thảo là cần câu, và tôi là cá. Hơn thế nữa, dây câu lại còn rất chắc. Kết quả là, sau khi đọc hết một lèo tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi đã bị lôi cuốn bởi một thứ tuyệt vời. Cho nên nếu như nói về thắng thua thì tôi là người bại trận. A, đúng là tôi đã bị tác phẩm này đánh bại. Giống như một câu chuyện cổ tích được kể bằng văn chương bình dị. Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ, những câu chuyện cổ tích trên thế giới đều bắt đầu bằng những câu chữ như vậy, nhưng trong câu chuyện này không kể tường tận như thế. Trong câu chuyện này cũng không kể rõ bối cảnh chi tiết diễn ra ở thế giới hay đất nước nào. Không cần thiết phải kể ra. Câu chuyện này dù có bắt đầu với câu “ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ” cũng được. Hoàn toàn chẳng sao cả. Đây là câu chuyện của một chú chim cú đại bàng (Mimizuku) có tính cách không nắm bắt được, nếu mượn lời trong tác phẩm là “có chút không đủ”, tuy nhiên chú chim cú này lại phát ra một sức lôi cuốn kỳ lạ. Và rồi, chú chim cú này đã đến gặp Vua Bóng Đêm, tuy nhiên câu chuyện không chỉ có vậy thôi. Sau đó tất cả những nhân vật bị cuốn theo họ đều rất đáng yêu. Có lẽ chính là vì bản thân Mimizuku đã vô cùng đáng yêu. Con người (và trong thế giới này thì quái vật cũng vậy?) để trở thành hình mẫu mình mong muốn là việc rất dễ dàng và cũng rất khó khăn. Người ta muốn thay đổi, nhưng lại luôn chống cự hoặc chần chừ không chịu thay đổi. Rồi một ngày nọ, một chú chim cú xuất hiện trước những người này, đem đến một mảnh vỡ nhỏ. Cái mảnh vỡ nhỏ tầm thường này có lẽ là thứ cần thiết để thay đổi mọi thứ. Chính chú chim nhỏ cũng không biết mảnh vỡ mà mình vô ý đánh rơi ấy lại có ý nghĩa đến thế. Chính vì điểm đó mà chú chim nhỏ này mới thật đáng yêu. Bạn hãy tự mình xem xem chú chim cú bé nhỏ ấy đã lần đầu tiên trong đời có một ý chí mạnh mẽ và kiên định đến nhường nào. Hoặc để sau cũng được. Xin độc giả hãy đón nhận kết thúc giống như một thứ gì đó từ trước mắt bay thẳng vào ngực mình, đừng tỏ ra khiên cưỡng. Thứ bay thẳng vào ngực các bạn chính là chú chim nhỏ đáng yêu ấy đấy. Nếu ôm chặt chú chim nhỏ đó, có lẽ bạn sẽ có được trong tay một điều đặc biệt nào đó chăng? Mời các bạn đón đọc Mimizuku Và Vua Bóng Đêm của tác giả Kougyoku Iduki.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đêm Mưa Tử Thần
Đêm mưa điên cuồng, nữ luật sư chết thảm trong biệt thự, người trần truồng, tử trạng quỷ dị. Không ngờ, đây chỉ mới bắt đầu, những hung án thảm thiết liên tiếp xảy ra sau đó, cảnh sát dưới sự giúp đỡ của nhà tâm lý học tội phạm Hàn Ấn, kéo tơ lột kén, tìm kiếm mật mã tâm lý ác ma giết người bố trí tầng tầng. Nhưng càng xâm nhập điều tra, xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát càng nhiều bóng dáng của ác ma hơn, tới cùng ai mới là ác ma thật sự? *** Hàn Ấn đang mơ. Hàn Ấn đeo cặp sách nhảy chân sáo tới cửa nhà. Trong phòng truyền ra tiếng cười rất quen thuộc, đó là thanh âm anh chờ đợi đã lâu. Anh vội vã đẩy cửa ra, quả nhiên là mẹ, vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy. "Mẹ, con đã về!" Anh hưng phấn kêu to. Mẹ anh vươn đôi tay về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập nhớ nhung. Anh nhào vào lòng, mẹ ôm chặt anh, vuốt ve đầu anh, anh cảm thấy thật hạnh phúc. "Mẹ còn chưa đi sao?" Anh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi. Mẹ anh mỉm cười lắc đầu, đứng dậy nắm bàn tay nhỏ bé của anh bước ra khỏi phòng. Đi mãi đi mãi, trước mắt anh xuất hiện một tòa cao ốc, tòa cao ốc kia nhìn như quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ. "Mẹ, chúng ta phải chuyển nhà rồi sao?" Mẹ anh gật đầu. Hàn Ấn vỗ tay: "Thật tốt quá, không cần ở căn nhà trệt kia nữa! Nhà trệt nóng lắm, muỗi lại nhiều!" Mẹ đưa anh vào tòa cao ốc. Tòa cao ốc cao lắm, dường như hơn mười tầng, họ theo cầu thang xoắn ốc đi thật lâu. Cuối cùng, họ đi tới trước một cánh cửa, đẩy cửa, hóa ra là sân thượng. Một trận cát vàng thổi qua, mờ mắt Hàn Ấn. Anh cúi đầu lấy tay dụi, ngẩng đầu lên lại, mẹ đã đứng trên gờ sân thượng. Trên người mẹ anh chẳng biết khi nào đã khoác một tấm lụa trắng, lụa trắng đang tung bay trong gió, mẹ anh phiêu dật như tiên nữ. Anh gọi một tiếng mẹ, mẹ quay đầu lại. Không! Đây không phải mẹ, đó là Vương Mạn, trong hai tròng mắt Vương Mạn đầy nước mắt, hình như có muôn vàn khuất nhục. Hô hấp của Hàn Ấn trở nên dồn dập hẳn, hình như đã dự cảm được gì đó. Vương Mạn thật sự như tiên nữ bay xuống. "Đừng mà..." Hàn Ấn liều mạng dốc toàn lực nhào về phía Vương Mạn. Nhưng chậm một bước, trong tay anh nắm chặt một mảnh lụa trắng, phía dưới Vương Mạn đã hóa thành một vũng máu. Hàn Ấn, mộng chưa tỉnh, lệ đã giàn giụa. ... Hạng Hạo Nhiên đang mơ. Hạng Hạo Nhiên chẳng biết mình đang ở đâu, trước mắt là một vùng núi rừng um tùm xanh ngắt, mây khói lượn lờ, màu sương mênh mông, trong không khí lưu động một loại quỷ dị nói không nên lời. Tiếng quạ đen gào thảm thiết, tiếng bước chân chạy trốn dồn dập, tiếng thở dốc ồ ồ, lộn xộn trộn vào nhau quanh quẩn giữa không cốc. Khi tiếng vang kia từ xa đến gần, giống như ảo lại như thật, đến cuối cùng chẳng biết tại sao lại im bặt. Mây mù đã tan hết trong nháy mắt, bóng dáng hai người hiện ra trong tầm mắt của Hạng Hạo Nhiên -- Là một người đàn ông và một người phụ nữ. Phụ nữ, Hạng Hạo Nhiên quen thuộc đến mức không thể quen hơn, chỉ dựa vào thân hình có thể nhìn ra ngay, đó là vợ của y Liễu Thuần. Còn dáng vẻ đàn ông mới đầu hơi mơ hồ, nhưng khi Hạng Hạo Nhiên mở to hai mắt đi về phía trước muốn nhận rõ ràng, lại đột nhiên phát hiện đó là khuôn mặt quen thuộc hơn nữa -- Đó rõ ràng chính là y. Tại sao có thể như vậy? Y trăm điều khó giải thích. Sau đó, hình ảnh càng khó bề tưởng nổi đã xuất hiện: Người đàn ông -- Cũng chính là y, thế mà lại rút súng bên hông, không chút do dự bắn về phía Liễu Thuần liền mấy phát. Liễu Thuần ngã ầm xuống đất, máu tươi như núi lửa phun trào từ trong cơ thể cô, tung tóe bốn phía, chỉ khoảng nửa khắc đã nhuộm đỏ cả mặt đất, nhuộm đỏ rừng cây, nhuộm đỏ bầu trời, nhuộm đỏ cả thế giới. Freud đã từng nói trong một quyển sách《 Thích Mộng 》: Mộng đều là thỏa mãn nguyện vọng. Nói rộng hơn, mộng sẽ đem dục vọng, sợ hãi, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, lo lắng, tội lỗi các loại tâm trạng trong tiềm thức của bạn, dùng phương thức lảng tránh hiện thực biểu hiện ra. Vậy, Hàn Ấn đang trông mong gì sao? Hạng Hạo Nhiên đang sợ hãi gì sao? Mời các bạn đón đọc Đêm Mưa Tử Thần của tác giả Cương Tuyết Ấn.
Cương Thi Dị Truyện - Thi Vương Cuối Cùng
Nội dung chính của câu chuyện Cương Thi Dị Truyện - Thi Vương Cuối Cùng xoay quanh nam chính đến từ Bắc Kinh Trung Quốc, sống vào đời nhà Thanh,trong chốn thâm cung nhiều bí ẩn cũng vì vậy mà  bị chết oan uổng, rồi trở thành  cương thi.  Đến tận hơn ba trăm năm sau, lại tiếp tục lưu lạc sang Việt Nam, từ đây mà mọi chuyện mới càng trở nên phức tạp hơn. *** Cái thời mà con người còn rất lạc hậu, thế giới tâm linh luôn luôn là những đề tài bí ẩn thách thức sự tưởng tượng cũng như tò mò từ con người, những chuyện về ma quỷ rất được nhắc đến và sợ hãi, kiến thức và những bí mật về cương thi hút máu tuy còn rất đơn sơ nhưng họ rất có niềm tin vào nó. Ở phía nam Trung Hoa có một dòng tộc cao quý, người đời thường gọi là Lạc Gia, thời đó gia đình nhà họ Lạc này có thể nói là giàu có nhất vùng kinh thành, họ có cả một gia trang rộng lớn tại Bắc Kinh, số trời cứ tưởng như họ sẽ được êm ấm nhưng nào ngờ vào một kiếp nạn lại đổ ập đến gia đình đó, Lạc Nhất Trung là con cháu đời thứ 7 của dòng họ và có chức vụ cao trong triều đình nhưng do tiểu nhân hãm hại mà bị liên lụy cả dòng tộc và phải tru vi cửu tộc, tất cả phải chết hết, trước khi chết Nhất Trung đã ngẩng mặt lên thề: - Nếu một ngày ta có trở thành cương thi và sống lại ta sẽ đại khai sát giới!!! Nói rồi uống cạn ly rượu độc được nhà vua ban, sau khi Nhất Trung chết, vua sai quân lính đem xác hắn ra ngoại thành mà chôn, do chôn sơ sài nên hôm đó trời mưa làm lộ ra phần mộ, một người dân đi đốn củi đã vô tình đi ngang và nhìn thấy hắn, cầm lòng không đặng nên người nông dân này đã đem về đặt vào quan tài mua được rồi mới đem chôn trở lại. Cho đến tận thế giới hiện tại, một nhà khảo cổ gốc Việt đã khai quật được một cái quan tài vô chủ ở phía sau ngôi trường trung học, mọi thông tin về nó đã được giữ kín đem về Việt Nam,trong khi làm thí nghiệm mọi nhà khảo cổ đã vô cùng bất ngờ khi kiểm tra thấy cái xác không hề bị phân hủy sau mấy trăm năm chôn vùi dưới đất sâu, bộ quan phục của đời nhà Thanh vẫn còn đấy, riêng một lá bùa trấn ma được dán lên trán cái xác, nhưng không may họ không biết được kiến thức gì về cương thi nên đã vô tình gỡ nó ra khỏi cái xác, đột ngột cái xác cử động và bật dậy giết hết tất cả những ai có mặt trong phòng thí nghiệm ấy và hút hết máu của họ. Từ đây mọi bí ẩn về cương thi Lạc Gia bắt đầu được vén màn. Mời các bạn đón đọc Cương Thi Dị Truyện - Thi Vương Cuối Cùng của tác giả Tiểu Hỏa Long.
Hồn Ma Trinh Nữ
Hứa Mễ Mễ một hồn ma bị chết oan, sau mười năm không được siêu thoát. cuối cùng cô đã chọn cách báo mộng nhờ người tìm ra sự thật sau cái chết của mình. Và người được báo mộng tình cờ là một trong ba chàng trai của nhóm TFBOYS nổi tiếng. Họ sẽ làm thế nào để tìm ra sự thật sau cái chết oan ức của cô gái kia, trong khi không đầy hai tháng nếu không được siêu thoát cô sẽ biến thành một linh hồn ác quỷ. Truyện hoàn toàn là viễn tưởng xen lẫn một vài chi tiết rùng rợn cùng bí ẩn. Liệu TFBOYS có giúp được oan hồn Hứa Mễ Mễ siêu thoát để đầu thai hay không? Truyện không ship couple. *** "KHÔNG!!!!!!!" Vương Nguyên từ trong cơn mơ hét lớn rồi vùng dậy. Mồ hôi đầm đìa trên mặt cậu ướt đẫm một khoảng của chiếc gối. Cậu ngồi đó thở dốc. Giấc mơ vừa rồi thật kinh khủng, trái tim cậu vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu có cảm giác vô cùng lạ, giấc mơ này sao lại chân thực như vậy. Thường lệ, những giấc mơ cậu đã mơ khi tỉnh dậy một chút đều không nhớ nhưng hôm nay giấc mơ đó vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Trong mơ cậu thấy một cô gái quay lưng về phía cậu, trên người mặc một chiếc áo trắng mỏng, tà áo rộng thùng thình khẽ bay phất phơ trong gió cùng mái tóc dài đen bóng chấm hông. Cậu bị cuốn hút mà lại gần, cô gái đó như cảm nhận được mà quay lại nhìn cậu. Bỗng chốc Vương Nguyên thấy sợ hãi, cậu muốn bỏ chạy nhưng lại bị bàn tay của cô gái đó nắm lại, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào cậu, làn da với nhưng gân xanh chằng chịt cách khuôn mặt cậu chưa đầy 5cm, cậu cố ngoảnh mặt đi né tránh, đôi chân muốn chạy thật nhanh nhưng lại giống như bị trúng tà mà bất động. Đôi môi tím tái bong tróc vẩy của cô gái phả ra từng làn hơi mỏng: "Giúp tôi. Xin hãy giúp tôi." Vương Nguyên hoảng loạn, cậu muốn nói : "Giúp chuyện gì? Cô muốn tôi giúp chuyện gì? Chúng ta đâu có quen biết nhau." Nhưng lời muốn phát ra giống như bị chẹn lại nơi cổ họng, chỉ phát ra những tiếng ứ ứ như thể đồng ý với thỉnh cầu của cô gái kia. Cô gái khẽ mỉm cười thỏa mãn, nhưng trong mắt Vương Nguyên nụ cười đó thật đáng sợ, nó khiến những gân xanh trên khuôn mặt cô ngày càng lộ rõ hơn, những chiếc răng nhọn hoắt lộ ra như có thể nghiến nát bất kì thứ gì. Giọng nói như bùa chú của cô lại vang lên, Vương Nguyên ngây ngẩn như bị mất hồn nhìn vào khẩu hình miệng của cô: "Giúp tôi tìm ra sự thật, tôi muốn được siêu thoát. Tôi muốn được siêu thoát. Ở nơi này thật đáng sợ. Làm ơn giúp tôi, làm ơn giúp tôi." Cô gái càng nói càng mất kiểm soát, càng xích lại gần Vương Nguyên, khuôn mặt càng trở nên ghê sợ. Vương Nguyên cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Ơn trời, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi được giấc mơ kì dị đó, nhưng khuôn mặt đáng sợ cùng đau thương của cô gái vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu. Lắc đầu vài cái mong xua đi nhưng hình ảnh ấy, cậu thấy thật khát nước, lật tấm chăn ra cậu dò dẫm bước xuống giường. Trời vẫn còn đang giữa đêm, cả căn kí túc xá của TFENT bị bao phủ trong một màu đen lạnh lẽo. Vương Nguyên bước gần lại chiếc tủ lạnh, tự lấy cho mình một cốc nước đá mong xua tan đi sự hỗn loạn trong tâm trí lúc này. Cậu định ngửa cổ lên uống nước thì ngay trước tầm mắt cậu là khuôn mặt của cô gái đó, cô đứng đó im lặng, đôi mắt trắng dã buồn bã nhìn chăm chú vào cậu. Vương Nguyên đánh rơi ly nước trong tay xuống đất. Tiếng thủy tinh va chạm với sàn đá vang lên một tiếng CHOANG chói tai, từng mảnh từng mảnh tan vỡ văng tung tóe trên nền đất lạnh. Tiếng động ấy vang vọng trong căn phòng yên ắng đập vào màng nhĩ của cậu khiến cậu bừng tỉnh. Chớp đôi mắt cậu nhận ra đứng trước mặt mình không phải khuôn mặt của cô gái kia mà là bạn thân của cậu Dịch Dương Thiên Tỉ. Vương Nguyên khẽ ôm lấy ngực, thở hắt ra: "Tiểu Thiên Thiên, sao cậu đứng im như phỗng ở đây vậy? Dọa tớ sợ chết khiếp." Vừa nói Vương Nguyên vừa cúi xuống nhặt nhạnh từng mảnh vỡ của ly thủy tinh, nhiều như vậy chắc phải dùng chổi quét đi mới hết, lỡ có ai đó giẫm phải sẽ lớn chuyện mất. "Vậy tớ phải khua chiêng múa trống để mọi người biết tớ ở đây sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ cũng cúi xuống, đưa tay ra giúp Vương Nguyên nhặt từng mảnh thủy tinh sắc nhọn. Nhưng đến khi tay cậu vô tình chạm vào tay Vương Nguyên thì Vương Nguyên sợ hãi rụt tay lại. Cảnh tượng cô gái đó với đôi bàn tay gầy trơ xương cùng nhưng chiếc móng tay nhọn hoắt đang bám chặt lấy cánh tay cậu lại ùa về, khiến cậu hoảng loạn. Dịch Dương Thiên Tỉ nhận ra khuôn mặt dần trở nên xanh tái của Vương Nguyên qua ánh sáng heo hắt từ chiếc tủ lạnh, cậu lo lắng hỏi:   "Vương Nguyên, cậu sao thế? Có phải bị cảm rồi không? Trông cậu xanh xao quá, mồ hôi lạnh cũng chảy hết ra rồi." Vương Nguyên run rẩy, cậu thật sự muốn kể cho Dịch Dương Thiên Tỉ nghe về giấc mơ đó, nhưng lại thấy không cần thiết, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, bây giờ nói ra không chừng cậu ấy sẽ cười vào mặt cậu nói cậu nhát gan. Có lẽ chỉ là cậu tự mình dọa mình thôi, không có gì cần bận tâm hết. Cậu nở nụ cười nhẹ rồi lắc lắc đầu: "Tớ không sao. Chắc là do nóng quá. Đừng lo, cậu mau đi ngủ đi. Tớ dọn chỗ này được rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng cảm thấy lo lắng, bình thường Vương Nguyên luôn nở nụ cười nhưng hôm nay nụ cười lại đôi phần gượng gạo, rõ ràng là có tâm sự, cậu làm sao bỏ mặc người bạn thân của mình được. "Tớ xuống đây uống nước mà, không uống tớ không ngủ được. Nhưng bây giờ bị cậu làm cho tỉnh rồi. Chúng ta thức xem phim đến sáng đi, dù gì mai cũng chỉ có lịch hoạt động buổi chiều thôi, không cần lo lắng. Tớ giúp cậu dọn chỗ này." "Ừm, cảm ơn cậu." Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ cảm động, họ là bạn thân đôi khi không cần nói gì cũng đủ để hiểu được ý nghĩ của đối phương. Cậu biết Dịch Dương Thiên Tỉ là lo cho cậu nên muốn ở cùng cậu, thật sự phải cảm ơn cậu ấy không cậu cũng không biết phải làm sao nữa. Gặp phải giấc mơ như vậy, cậu cũng không còn tâm trí nào mà leo lên giường ngủ tiếp, mặc dù bình thường cậu chính xác là một kẻ cuồng ngủ. ... Hứa Mễ Mễ ngồi bó gối ở một góc của ngôi miếu đã bị bỏ hoang từ lâu. Tầm mắt đảo xung quanh canh chừng, đề cao cảnh giác. Cô là một hồn ma lang thang đã bao lâu rồi, đến cô cũng không nhận thức được, từng ngày từng ngày cứ trôi qua như thước phim chậm chạp, vô định, vô nghĩa. Từng con ma giống như cô cứ một ngày, rồi lại một ngày được đặt chân tới thiên đường, được đầu thai chuyển thế. Vậy mà cô, không biết đến khi nào cô mới có thể được siêu thoát. Cuộc sống của một oan hồn đối với cô là những ngày tháng ở trong sự phòng bị và sợ hãi tột độ. Cô sợ những con ma đói cứ mỗi buổi tối lại đến quấy nhiễu đòi ăn thịt cô, sợ những con ma chơi hôm nào cũng dắt tay cô bay hết nơi này đến nơi khác cho đến khi cô mệt lả thì chúng thẳng tay ném cô xuống mặt đất. Lần đầu tiên như vậy, cô cứ ngỡ mình sẽ rất đau, rất đau nhưng lại không hề có cảm giác gì, cô chua chát nhận ra rằng bản thân hiện giờ đã là một con ma không hơn không kém. Một con ma vậy mà lầm tưởng bản thân vẫn còn sống còn biết đau, cảm giác đối với cô bây giờ không còn là gì cả. Từng con người còn sống cứ thế đi xuyên qua cơ thể của cô, cô đưa tay ra chạm vào họ cũng chỉ bắt được một ngụm không khí để rồi nuối tiếc. Cô không nhớ được bất kì kí ức gì khi mình còn sống, trước kia khi mới trở thành một con ma, kí ức của cô là từng mảng chắp vá lại tạo thành, rồi theo thời gian cô tồn tại lang thang trên trần gian này mà mờ nhạt dần rồi mất hết, kí ức của cô chỉ còn lại một khoảng trắng xóa, cô cũng không còn nhớ nổi tên của bản thân mình nữa. Mỗi người bạn ma của cô đặt cho cô một cái tên khác nhau, cô cũng đặt cho họ những cái tên mà cô cho là đẹp nhất. Nhưng từng người bạn của cô đều dần dần đi hết, họ đi đầu thai, chỉ còn lại mình cô ở đây, cô đơn sợ hãi. Cô sợ những linh hồn quỷ dữ thỉnh thoảng vất vưởng xung quanh, chúng mà cảm nhận được những linh hồn lang thang như cô sẽ lập tức xông đến mà ăn sạch, cô sợ cảm giác một mình, lúc nào cũng phải gồng mình lên chống chọi, cô cũng thật không ngờ, là ma mà vẫn có nhiều nguy hiểm như vậy, không phải ai ai cũng muốn chết để chấm dứt mọi thứ sao, nhưng họ đều không biết thế giới họ sắp đến còn đáng sợ hơn thế giới mà họ muốn chạy trốn. Cô vô vàn lần tự hỏi tại sao cô không giống như nhưng người khác, vô định không biết đến khi nào bản thân bị tan biến, cô đi gặp Diêm Vương, cô thật sự muốn biết tại sao mình lại chết, tại sao lại là một hồn ma lang thang như vậy. Nhưng đáp lại nhưng câu hỏi của cô chỉ là giọng nói uy nghiêm cùng lảng tránh của Diêm Vương tối cao: "Mỗi con ma xuống địa phủ này đều không được biết lí do vì sao mình chết, đây đã là quy củ rồi. đừng cố gắng muốn biết làm gì. Cô muốn đầu thai cũng được, trước đó phải buông bỏ hết mọi suy tư, thù hận, tình cảm, nghi vấn thì mới có thể thanh thản để siêu thoát. Cô chưa siêu thoát chỉ vì trong cô còn có chấp niệm, cô còn muốn tìm lời giải đáp. Còn muốn ở lại nhân gian. Cô chấp niệm quá sâu, đã sớm trở thành một oan hồn lạc lối. Ta tặng cô hai từ : "rũ bỏ". Cũng không còn việc gì nữa, cô mau đi đi, nhớ suy nghĩ kĩ những lời của ta."   Mời các bạn đón đọc Hồn Ma Trinh Nữ của tác giả Kyumin.
Vong Hồn
Nhấc ly cà phê đưa qua mũi hít nhẹ một hơi , Hùng nhấp một ngụm xong khẽ đặt xuống. Hùng nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu có phần đáng sợ. Nó hỏi tiếp : – Em biết anh đang sưu tầm những câu chuyện ma , những câu chuyện về bùa Ngải có thật. Thế nên em mới hỏi :” Anh đã nhìn thấy ma chưa..?” . Nếu rảnh anh có muốn nghe một câu chuyện mà em sắp kể tới đây không..?? Nó cũng liên quan đến ma quỷ và nó chưa có hồi kết. Một câu chuyện liên quan đến Vong Hồn do chính em đã phải trải qua…. Bình thường Hùng nó không phải người thích đùa , nó là một người nghiêm túc. Nhưng những chuyện có liên quan đến Tâm Linh , Thánh Thần hay Ma Quỷ thì tôi chưa từng được nghe nó kể qua một lần nào . Tất nhiên tôi cũng biết dạo trước cách đây 1 năm gia đình Hùng đã phải chạy đôn chạy đáo đi tìm thầy . Bạn bè đều nói Hùng gặp vận xui , làm ăn thua lỗ nên phải tìm thầy cúng giải hạn. Tôi chỉ biết sơ qua như thế , vì cũng năm đó Hùng nó mua một căn nhà biệt thự khá lớn nằm riêng biệt ở một ngọn đồi với khuôn viên nhìn thẳng về phía biển. Tất nhiên tôi chưa được đến đó bao giờ vì tôi thì ở ngoài bắc. Còn ngôi nhà biệt thự đó Hùng mua tận trong Đà Nẵng . Lúc mới mua nhà Hùng cũng có gọi điện cho tôi nhưng do không sắp xếp được thời gian nên tôi chưa vào . Không lâu sau thì nghe tin gia đình Hùng đang bận rộn đi lại khắp nơi nhờ thầy , nhờ người ” giải hạn” , từ đó hai anh em cũng ít liên lạc. Tôi nhớ có một lần được nhìn qua ngôi nhà nhờ vợ của Hùng có đăng ảnh lên facebook , khi đó tôi còn thả tim chúc mừng và khen ngôi biệt thự đó rất đẹp. Nhìn đôi mắt của một thằng bản tính vốn ngang ngược , không tin vào tâm linh mà nay khi nhắc đến ma quỷ lại khẽ toát ra ánh mắt sợ sệt. Tôi cười rồi nói : – Anh tưởng chú hay nói những câu chuyện mà anh sưu tầm chỉ là bịa đặt. Điều gì khiến chú lại thay đổi suy nghĩ như vậy. Nhưng một người như chú mà đã nhắc đến ma quỷ thì anh tin chú đã trải qua chuyện gì đó thật sự đáng sợ. Kể đi …. Hùng nhìn tôi tỏ vẻ lo lắng : – Khi nghe câu chuyện này anh nhớ đừng tò mò đi tìm hiểu xem thật hay giả nhé. Bởi vì nó thật sự đáng sợ. Em đã phải sống với Vong Hồn gần một năm qua. Không khí trong phòng khách bỗng trở nên im lặng. Tôi đang chăm chú vào câu chuyện sắp tới đây. Hùng bắt đầu kể về câu chuyện đã khiến nó tin thế nào là Ma Quỷ. Đầu năm 2015 vợ chồng Hùng có bàn nhau mua một căn biệt thự ở Đà Nẵng để cả gia đình được gần gũi hơn. Vì Hùng là người Hà Nội , mua nhà ở Hà Nội . Sau đó Hùng quen Ngọc là vợ bây giờ. Ngọc quê ở Đà Nẵng nên hai vợ chồng cũng muốn có một ngôi nhà riêng để mỗi khi vào đó có chỗ nghỉ dưỡng luôn. Với công việc bất động sản nên việc Hùng tìm được căn biệt thự đẹp như mộng không phải là điều quá khó khăn. Trêи hết giá cả lại rẻ vì thế sau khi đến xem nhà là Hùng quyết định mua luôn. Mua được nhà mới vừa rộng rãi khang trang , vừa nằm ở nơi không khí thoáng đãng hướng mặt ra bãi biển lại có giá cực rẻ. Ngay sau khi mua nhà xong Hùng tổ chức tân gia mời bạn bè , người thân đến chúc mừng. Bắt đầu từ đây hàng loạt câu chuyện ma quỷ đã xảy ra mà không ai có thể giải thích được. Nói thêm cho mọi người biết Hùng và vợ đã có một đứa con trai năm nay 5 tuổi. Vào cái hôm ăn uống đó xong thì mọi người về hết chỉ có ông bà nội từ ngoài Hà Nội vào nên ngủ lại. Ngôi biệt thự hai tầng có thiết kế kiểu châu âu , với 4 phòng ngủ , 3 phòng vệ sinh kèm theo phòng khách , phòng bếp được thiết kế đơn giản nhưng vô cùng hiện đại. Phòng khách được thiết kế các lớp cửa kính trong suốt nhìn ra biển. Trước đó là một cái sân nhỏ trồng các loại hoa. Đặc biệt hơn ngôi biệt thự còn có một tầng hầm để đồ. Phải nói người thiết kế ngôi biệt thự này phải rất tinh tế. Có được một ngôi nhà đẹp Hùng vui mừng không kể xiết. Tối đó Hùng sắp xếp một phòng cho bố mẹ ngủ ở tầng 2 . Rượu chè đã ngà ngà nên cả nhà quyết định đi ngủ sớm. Vợ chồng Hùng ở dưới tầng 1 , bên cạnh là phòng của con trai. Đêm hôm đó vào khoảng 12h đêm bỗng nhiên bà nội chạy xuống gọi cửa phòng của vợ chồng Hùng : ” Rầm ..rầm…cộc…cộc.” – Dậy , dậy ngay Hùng ơi. Vợ Hùng mở cửa khẽ nhau mày trách mẹ : – Đang đêm sao mẹ lại gõ cửa ầm ỹ thế ạ. Bà mẹ mặt tái nhợt hỏi con gái : – Hôm nay ngoài bố mẹ ra tụi mày có mời ai ngủ lại ở phòng trêи tầng cạnh phòng bố mẹ không..? Ngọc quả quyết : – Làm gì có ai đâu ạ..? Bạn bè con đi oto về hết rồi mà mẹ. Lúc tối con còn lên đó dọn dẹp cả hai phòng cho bố mẹ thích ở phòng nào thì ở mà. Con chuẩn bị chăn chiếu đầy đủ. Không có ai đâu mẹ. Lúc này Hùng nghe tiếng nói chuyện cũng lò mò ra phía cửa hỏi : – Sao thế mẹ , mẹ cần lấy gì à…Để con lấy cho. Bà mẹ vẫn còn nghi ngờ lời con dâu , tối nay đông khách như thế. Biết đâu ai uống say lại lên đó ngủ từ trước , biết sao được : – Hùng ơi , phòng bên cạnh mẹ có người ở đó. Mà nó cứ đóng cái gì vào tường ấy. Từ lúc 11h đến giờ , cứ tiếng búa gõ vào tường cộp cộp. Mẹ không ngủ được , gọi bố mày thì bố mày ngủ say chẳng biết gì hết. Mà cứ mẹ nhắm mắt lại nó mới gõ. Hùng gãi đầu nhìn mẹ thắc mắc : – Sao lại có người được , nhà này chỉ có bố mẹ vs nhà con thôi mà. Để con lên xem cho mẹ. Đêm hôm chắc mẹ lại ngủ mơ thôi. Chứ có ai đập búa vào tường thì con cũng phải nghe thấy chứ. Hùng vội chạy lên tầng hai , cửa phòng của bố mẹ Hùng vẫn đang mở. Bên trong bố Hùng vẫn đang gáy những tiếng như kéo gỗ. Phòng bên cạnh tối om , cửa đóng kín. Ghé sát tai vào cửa Hùng lặng im nghe ngóng xem có thật đang có người cầm búa đóng vào tường hay không. Nhưng tất nhiên làm gì có tiếng động nào. Cửa sổ đằng sau lưng Hùng hơi hé , sương đêm , gió biển thổi qua khe cửa hẹp phát ra những tiếng hiu hiu khiến Hùng lạnh sởn gai ốc. Đưa tay vặn lấy nắm cửa nhưng cửa khoá không mở được. Hùng thò đầu xuống cầu thang gọi vợ : – Ngọc ơi , em khoá cửa phòng này à. Anh không mở được. Ngọc với mẹ lại tất bật chạy lên tầng hai. Bỗng nhiên có một bàn tay gầy guộc, Hùng cảm nhận rõ làn da nhăn nheo thô ráp của bàn tay đang đặt trêи phần cổ và vai của mình. Giật mình suýt chút nữa thì Hùng cắm đầu xuống cầu thang. Bàn tay đó vội túm chặt lấy cố Hùng kéo lại : – Đêm hôm không ngủ đi còn gọi ầm ầm cái gì thế hả. Mày có thấy mẹ mày đâu không…? Thì ra là giọng của bố , chắc ban nãy Hùng gọi to quá nên ông tỉnh giấc. Mà cũng có khi ông tỉnh giấc vì không thấy vợ đâu. Mấy ông bà già vậy thôi nhưng không thấy nhau là lo lắng đi tìm ngay. Hùng thở phào : – Bố làm con giật cả mình , ít ra bố cũng phải lên tiếng chứ. Con đang ngủ thì mẹ xuống phòng gọi bảo là trêи này có ai ở phòng bên cạnh cứ cầm búa gõ vào tường. Con lên xem nhưng làm gì có tiếng gì đâu. Mẹ với vợ con đang cầm khoá lên đây này. Ngọc chạy lên đưa chùm chìa khoá cho chồng rồi bật cái đèn hành lang . Hùng mở cửa phòng , bên trong phòng hơi lạnh. Cũng phải thôi , ngôi nhà mấy năm nay không có người ở. Đơt này mua lại Hùng cũng phải sơn sửa khá nhiều vì do nằm gần biển nên nước sơn của căn biệt thự cũng phần nào bay màu , có lắm chỗ thợ sơn còn bảo loang lổ như vết máu lâu năm . Người thì bảo đó là màu bã chè , bật đèn phòng lên bên trong căn phòng mọi thứ vẫn bình thường. Chăn chiếu , gối , đệm mà ban tối vợ Hùng chuẩn bị vẫn được xếp ngay ngắn trêи giường. Chẳng có dấu vết gì cho thấy có người vừa đục đẽo ở đây cả. Mẹ Hùng nhìn vào căn phòng im lìm , bà còn tiến lại sờ sờ vào bức tường chung với căn phòng bên kia : – Quái nhỉ , rõ ràng lúc nãy tiếng búa phát ra từ ngay bên này. Tao mới ngủ được một giấc thì nghe tiếng búa gõ bên này mới giật mình dậy. Mẹ còn lấy tay gõ lại xong hỏi Ai Đấy nhưng cứ nhắm mắt là nó lại gõ. Mời các bạn đón đọc Vong Hồn của tác giả Trường Lê.