Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu

Sau khi chết Thịnh Gia Nam xuyên vào quyển tiểu thuyết “Không thể đánh bại thiên hàng trúc mã”, trở thành bia đỡ đạn cho nhân vật chính cùng tên, người sớm muộn gì cũng chết vì bệnh tật.6 Ngày mà cậu xuyên vào, pháo hôi nhỏ ốm yếu đang ngồi xổm trên mặt đất. Sau khi Thịnh Gia Nam mở mắt ra, cậu nhìn thấy một quả bóng đang bay về phía mình, cậu theo bản năng liền nhắm chặt mắt. Lần nữa nữa mở mắt ra thì,dưới ánh sáng len lỏi, một cậu nhóc đẹp trai và lạnh lùng dùng lưng đỡ bóng cho cậu. Kể từ đó, Giang Trì đã tự giác làm vệ sĩ cho cậu, họ trở thành thanh mai trúc mã. *** Sau khi được trọng sinh, Thịnh Gia Nam rất trân trọng cơ hội này, quyết định dưỡng bệnh thật tốt và sống tốt. Mà trúc mã của cậu, Giang Trì so với cậu lại càng tỉ mỉ hơn, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành cả hai dường như không thể tách rời nhau, bạn bè trong lớp đều đùa rằng hai người là một cặp nhưng sau một thời gian, ai cũng biết Giang Trì là trai thẳng.13 Thịnh Gia Nam cũng biết rằng trước khi Giang Trì gặp được nhân vật chính thụ thì hắn là một tên thẳng nam sắt thép, là kiểu người sẽ né tránh khi nhìn thấy người đồng tính. Vì vậy cậu luôn tuân thủ bổn phận và giấu kín tình cảm của mình. Khi nhân vật chính thụ lên sân khấu, Thịnh Gia Nam âm thầm thu dọn đồ đạc và ra nước ngoài sống. Tuy nhiên, điều cậu không biết là trong những ngày cậu biến mất, Giang Trì đã lật tung Hạ Thành để tìm cậu. Vào ngày Giang Trì tìm thấy cậu, Thịnh Gia Nam đang xem một anh chàng đẹp trai biểu diễn thoát y. Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn quen thuộc che mắt, nói nhỏ bên tai cậu: “Nam Nam, dáng người của tôi so với hắn ta đẹp hơn gấp trăm lần. Chi bằng theo tôi về nhà rồi tôi biểu diễn cho em xem.”43 Sau đó Thịnh Gia Nam phát hiện ra rằng đây là một cuốn sách lừa đảo, thật ra cậu mới chính là người đã bẻ cong. Thanh lãnh, ốm yếu mĩ nhân thụ x chiếm hữu công *** Đánh giá cá nhân: Thịnh Gia Nam xuyên thư, trước khi xuyên thư cậu có một cuộc sống không mấy tốt đẹp, hàng ngày truyện hạnh phúc nhất mà cậu có thể làm được là đọc đi đọc lại nội dung của một quyển sách sau đó ôm nó ngủ, tựa như muốn chìm vào câu chuyện cổ tích đó. Sau khi xuyên thư, Thịnh Gia Nam có một gia đình êm ấm, được ba mẹ yêu thương, được mọi người quý mến và quan trọng là, luôn có một cậu bạn vệ sỹ trúc mã đi bên cạnh cậu. Hai người họ kề cận nhau từ nhỏ đến lớn, trong tâm trí của Giang Trì, Thịnh Gia Nam chính là của hắn, suy nghĩ này ba mẹ hắn biết nhưng cho rằng hắn lúc đó trẻ con nên không để tâm uốn nắn, lớn dần lên, nó trở thành sự chiếm hữu, lúc đó họ muốn uốn nó trở về điểm ban đầu nhưng suy nghĩ một khi đã nảy mầm và trở thành một cây cổ thụ vững chắc thì làm sao có thể dễ dàng bị nhổ đi được. Cũng bởi vậy, mọi người xung quanh đều nói là Giang Trì là vệ sỹ của Thịnh Gia Nam còn Thịnh Gia Nam là con dâu nuôi từ bé của Giang Trì. Thịnh Gia Nam không rõ bản thân nảy sinh tình cảm với Giang Trì từ khi nào, tuy rằng biết được cái kết của chính mình trong bộ truyện nhưng vẫn không kìm lòng được mà hướng về người nọ nảy sinh tình yêu đơn phương vừa đau khổ lại vừa ngọt ngào. Giang Trì đối xử với Thịnh Gia Nam quá tốt, thậm chí nhiều khi mẹ Thịnh còn tự nhận không thể chăm sóc cậu tỷ mỷ bằng người nọ, hơn nữa Giang Trì còn không ít lần cứu mạng cậu, kéo cậu từ cõi chết trở về. Cách mà Giang Trì đối với Thịnh Gia Nam không những quá mức tỷ mỷ mà còn tự nhiên như là đó là điều đương nhiên hắn phải làm với Thịnh Gia Nam vậy. Hai người họ cùng ăn, cùng ngủ, chung đụng suốt thời gian dài như vậy với sự quan tâm "mưa dầm thấm đất" của Giang Trì thì cho dù trái tim của Thịnh Gia Nam có là đá cũng phải tan chảy với người nọ. Nhiều người nói rằng tính cách của Thịnh Gia Nam quá dùng dằng, rõ ràng Giang Trì đối với cậu khác biệt như vậy nhưng tại sao cậu vẫn cứ lo được lo mất? Tỏ tình luôn rồi thì chẳng phải đã đến với nhau lâu rồi sao? Không dũng cảm lấy một lần được hay sao? Bản thân mình thì cho rằng tính cách Thịnh Gia Nam nên như thế, có chút yếu đuối, có chút lo được lo mất. Vì sao? Vì một người khi có được rồi thì càng lo được lo mất. Nếu như cậu không được nhận sự quan tâm chăm sóc tỷ mỷ của Giang Trì trước đó thì cậu đã không trở nên yếu đuối như thế. Kiếp trước Thịnh Gia Nam sống không được suôn sẻ, cậu sợ những thứ tốt đẹp ở kiếp này sẽ vì một hành động ngu ngốc của cậu mà biến mất vĩnh viễn. Có ánh sáng rồi thì ai cũng sẽ sợ trở lại bóng tối mà thôi. Còn về Giang Trì, tên vệ sỹ trì độn? Giang Trì chẳng khác gì con Husky vừa ngu ngốc lại vừa dính người. Trong mắt hắn lúc nào cũng chỉ có Thịnh Gia Nam. Nếu như Thịnh Gia Nam luôn lo được lo mất thì Giang Trì cũng thế, khác ở chỗ hắn có thể bộc lộ trực tiếp nỗi lo lắng đó ra ngoài còn Thịnh Gia Nam thì luôn chôn chặt vào trong lòng. Xung quanh Thịnh Gia Nam có quá nhiều người thích cậu, Giang Trì tựa như vệ sỹ trung thành lại như một con rồng bảo vệ đống kho báu của nó vậy. Vừa phải chăm bẵm người nọ lại vừa phải đề phòng những kẻ nhăm nhe muốn cướp đi báu vật của hắn. Nhưng vì tính cách chiếm hữu này của Giang Trì là từ nhỏ đến lớn nên ngoài những người ngoài cuộc, hai nhân vật trong cuộc lại không nhận ra được. Chỉ đến khi Thịnh Gia Nam đột nhiên rời đi, Giang Trì điên cuồng tìm kiếm thì nó mới bộc lộ rõ nhất cũng đồng thời vô thức thúc đẩy Thịnh Gia Nam bỏ đi lớp rào chắn bên ngoài, chậm rãi tiến đến phía người nọ. Lúc này Thịnh Gia Nam cũng nhận ra được rằng có lẽ không chỉ cậu mà Giang Trì cũng là người sợ đối phương rời đi nhất. Thịnh Gia Nam do hắn chăm sóc từng chút một, chính hắn bảo vệ cậu và cho cậu tất cả những gì tốt nhất. Chính hắn đã cảnh giác vô số đêm để giành lấy cậu từ tay Thần Chết. Tại sao lại phải tách ra? Tại sao lại yêu đương với một người khác? Cốt truyện không có quá nhiều đặc sắc, chủ yếu là quá trình đôi bạn trẻ luôn luôn như hình với bóng với nhau, đôi lúc mang cơm chó ra thồn con dân. Cả hai người ở bên nhau, người biết cuối cùng có lẽ chỉ có hai người, còn những người xung quanh, bao gồm cả hai bên gia đình Giang – Thịnh cũng đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Đến mức khi Thịnh Gia Nam rời đi, ông Giang còn cho rằng do chính thằng con mất nết nhà mình bám người ta quá mức đến không có không gian riêng tư nên mới khiến mọi chuyện như thế này. Phân đoạn này thấy Giang Trì vừa buồn cười vừa đáng thương. Tựa như bé Husky tội nghiệp điên cuồng đi tìm chủ nhân lại còn bị người ta ngăn cấm, tìm mọi cách lôi về, không được làm ảnh hưởng đến người ta nữa. Sau đó khi đôi bạn trẻ xác định được tình cảm của nhau, ông bà Giang lại là người đầu tiên lo lắng, liệu có phải rằng thằng con nhà mình lại bắt Thịnh Gia Nam nói như thế hay không (chết cười).  Bên cạnh Cp chính, những nhân vật phụ khác xuất hiện cũng rất dễ thương, đều có những nét tính cách riêng biệt. Tuy là có một số cá biệt nhưng giống như là để tình cảm của đôi bạn trẻ trở nên khăng khít hơn. Nổi bật hơn thì có ông Giang – một người không có chút lòng tin nào với thằng con trai mất nết của mình, hay là Cố Phán Ngữ, vị đàn chị vì Thịnh Gia Nam mà không ít lần nằm không cũng trúng đạn của Giang Trì (ghen).  Còn cả Lăng Mạc, tên nhóc bạn thân của hai người, đôi khi ngu ngốc nhưng lại là người nhìn ra được vấn đề giữa cả hai trước nhất. Im lặng một lúc lâu, Lăng Mạc lại liếc về phía Giang Trì, rồi nói:" Ngược lại, tôi thấy vấn đề kỳ thị đồng tính và cái tật xấu của Giang Trì không hề bị ảnh hưởng từ gã. Điều quan trọng nhất là cậu, chỉ cần cậu di chuyển ngón tay thôi là đã có thể lay động trái tim cậu ấy. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn. " Thịnh Gia Nam dừng lại, hỏi:" Cậu có nghĩ rằng cậu ấy sẵn sàng yêu tôi không? " Lăng Mạc cười:" Không phải chuyện gì cậu ấy cũng muốn à? Cậu ấy thấy cậu như chó thấy xương, chỉ giận không thể nuốt luôn vào bụng. Chỉ cần cậu không cự tuyệt, quan hệ hiện tại giữa hai người thực ra không khác gì yêu nhau, cùng lắm là sau này giới thiệu thêm một câu. Đây là bạn trai của tôi thôi. Tóm lại, đây là một câu chuyện tình yêu rất ngọt ngào của một đôi bạn trẻ được mọi người nhận định là về chung mái nhà từ lâu nhưng hai người lại là người cuối cùng nhận thức được điều đó. Quá trình đó có hoang mang, có lo lắng, có lo được lo mất nhưng cuối cùng tình yêu cũng dẫn giắt được cả hai về với nhau. Hỗ động của Cp chính rất ngọt ngào, đặc biệt là những sự chăm sóc trong vô thức của Giang Trì. Ngoài ra, truyện cái vài điểm nhỏ không được ổn, như chi tiết Thịnh Gia Nam xuyên thư, nó khiến mình cảm thấy điều này chỉ giống như một cái cớ để Thịnh Gia Nam chưa thể tiến bước về phía Giang Trì. Bạn thụ gốc trong truyện cũng được tác giả kể đến nhưng là kiểu không đồng nhất khiến mình hơi hoang mang, khó hiểu. Ngoài hai điểm nhỏ đó ra thì mình khá ưng cốt truyện nhẹ nhàng mang theo hơi hướng thanh xuân kiểu này, các bạn có thể tìm đọc nha! *** "Đá bóng qua cho tớ." Đầu óc Thịnh Gia Nam choáng váng, khi ý thức cậu dần trở lại thì điều đầu tiên cậu nghe thấy là giọng nói của một cậu bé. Cậuđang cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác mở mắt ra thì thấy trước mặt là một quảng trường, xung quanh là tiếng trẻ con nô đùa. Thịnh Gia Nam có chút bối rối, không phải mình đã chết rồi à? Đây là đâu? Cậu đang mơ hả? Trước khi cậu kịp nghĩ gì thêm, Thịnh Gia Nam đã nhìn thấy một quả bóngbay thẳng về phía mình. Cậu vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, theo bản năng nhắm mắt lại. Nỗi đau vẫn chưa ập tới. Thịnh Gia Nam thầm nghĩ quả nhiên là cậu đã chết. Mặt trời chiếu vào một bên mặt, sưởi ấm làn da của cậu. Thịnh Gia Nam lại từ từ mở mắt ra, chỉ thấy từ trong ánh sáng hắt ra từ những kẽ lá, một cậu nhóc đẹp trai đang đứng đó nghiêm nghị dang cánh tay ra. Một quả bóng lăn dưới chân đứa nhỏ. "Giang Trì." Đứa nhỏ lạnh nhạt giới thiệu. Thịnh Gia Nam choáng váng. Cuối cùng cậu cũng biết tại sao khung cảnh trước mặt thoạt nhìn lại có vẻ quen thuộc. Bởi vì đây là cảnh đầu tiên trong cuốn tiểu thuyếtđam mỹ mà cậu đọc trước khi chết, nhân vật chính công trong đó tên là Giang Trì. Mà cái người đang đang ngồi xổm dưới đất này... Là pháo hôi lớn lên cùng Giang Trì hơn mười năm, cùng tên cùng họ với Thịnh Gia Nam, sớm muộn gì cũng sẽ chết vì bệnh tật. Chẳng lẽ cậu đã trọng sinh? Đã vậy còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ? Khi Thịnh Gia Nam nhận được cuốn tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này đã rách nát và thiếu nhiều trang nên không hoàn chỉnh. Nội dung cũng mơ hồ, điều duy nhất rõ ràng là tuyến tình cảm của ba nhân vật. Sau sự kiện này, nhân vật chính công đã trở thành bạn tốt với pháo hôi trúc mã. Giang Trì cũng rất tự giác làm vệ sĩ cho pháo hôi ốm yếu luôn bị bắt nạt. Hai người cùng nhau lớn lên, như hình với bóng, không thể tách rời. Nói một cách logic, một tình bạn quý giá và hiếm có như vậy nên tồn tại suốt đời. Nhưng không thắng nổi một cuốn tiểu thuyếtđam mỹtên là"Không thểđánh bại thiên hàng trúc mã". Số phận đã định sẵn là điều phi lý nhất. Trong mười mấy năm qua, Giang Trì luôn chăm sóc, cưng chiều cậu pháo hôi này. điều này khiến trái tim cậu ta rung động, chua xót tương tư người ta. Mà Giang Trì vẫn luôn là một người thấy ngườiđồng tính là né xa ba mét, một thẳng nam sắt thép chính hiệu. Vì vậy,hắn không hề biết tâmý của pháo hôi. Nhưng một khi nhân vật chính thụ xuất hiện, thì Giang Trì từ một thẳng nam sắt thép ngay lập tức cong thành một góc vuông. Sau đó, hắn kiên trì theo đuổi nhân vật chính thụ, như thể hắnđã hoàn toàn biến thành một người khác. Mà vị pháo hôi này là trúc mã cùng lớn lên với chính công, từ bé đã có mối quan hệ mật thiết với nhân vật chính công. Chính vì vậy, cậu ta đã bị người thân và bạn bè của nhân vật chính thụ hành hạ, ngược đãi. Đến khi sắp chết vì bệnh cậu ta cũng không chờđược Giang Trì ngoảnhđầu nhìn mình, cái kết khiến người ta cảm thấy thương cảm. Lúc đó, Thịnh Gia Nam cảm thấy tiếc cho cậu trúc mã này. Rõ ràng là bảo bối mà Giang Trì nắm trong lòng bàn tay nâng niu, không ai khác có thể chạm vào, rốt cuộc sao khi cậu ta bị bệnh lại không biết, không quan tâm? Có lẽ vìđây là một cuốn tiểu thuyết, Thịnh Gia Nam nghĩ. Chỉ cần tác giả muốn liền khiến cuộc đời của một ngườiđànông sẽ phải bi thảm cả đời, bất kể logic và hành vi có bấtđồng hay không. Nhưng lần này thì khác, Thịnh Gia Namđếnđây là nhờ trọng sinh, cậu có một khát khao được sống và sẽ không bao giờ để người khác quyết định cuộc sống của mình. Ở kiếp trước, bố mẹ của Thịnh Gia Nam đều không yêu thương cậu, chưa đầy mười tám tuổi thì cậu đã chết vì bệnh. Vì số phận đã cho cậu một cơ hội được trọng sinh, lần này cậu muốn sống một cuộc sống khỏe mạnh, hòa thuận với bố mẹ mới và chăm chỉ học tập sau đoa vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, giúp đỡ những người già, người nghèo. Thay cậu nhóc đáng thương này nhìn về tương lai tươi đẹp. Bây giờ cậu đã biết trước cái kết, nhất định phải cố gắng tránh bi kịch xảy ra. Tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của pháo hôi. "Tôi tên là Thịnh Gia Nam." Thịnh Gia Nam tự giới thiệu với cậu bé trước mặt. Có lẽ là bởi vì vóc dáng của một con ma ốm nên giọng nói cậu cũng rất mềm mại khiến người ta có cảm giác muốn che chở. Đúng lúc này, từ bên cạnh truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng: "Nam Nam, về nhà ăn cơm đi. Ba mua cho con món sườn mà con thích nhất đó." Lúc này mặt trời chói chang, xung quanh rộn rã tiếng cười. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. *** "Điểm đến tiếp theo là đại học Hạ." Thịnh Gia Nam vừa ngủ gật được một tý. Sau khi nghe thấy tiếng xe buýt thông báo, lông mi khẽ run lên, mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Lại nằm mơ, mấy năm nay Thịnh Gia Nam thường xuyên mơ thấy cảnh cậu và Giang Trì gặp nhau, trong tiềm thức dường như luôn cảnh báo cậu để cậu không lặp lại những sai lầm tương tự. Thịnh Gia Nam ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe giảm tốc độ, chậm rãi đi qua gốc cây si trước cổng trường, qua ánh sáng loang lổ giữa bóng cây, cậu nhìn thấy một nam sinh đang đứng ở cổng trường. Nam sinh này cao và chân dài, ăn mặc giản dị và bảnh bao, lúc này đang cúi đầu nhắn tin, trông như đang đợi ai đó. Trong lúc này, ánh mắt của bao nam sinh và nữ sinh xung quanh đổ dồn về phía hắn, nhưng hắn đều làm ngơ. Thịnh Gia Nam gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đẹp trai của Giang Trì đang nhíu mày. Khi Giang Trì ngẩng đầu lên, điện thoại của Thịnh Gia Nam rung lên hai lần. Cậu cúi đầu vuốt màn hình khóa, xe mới chậm rãi dừng lại. [Giang Trì: Xe khởi hành lúc 1:30. Bây giờ đã là 2:00. Tài xế lái xe kiểu gì vậy? ] [Giang Trì: Tôi muốn khiếu nại! ! ! ] Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu, Giang Trì luôn làm ầm lên, còn Thịnh Gia Nam thì đã sớm quen với chuyện này Nhanh thôi có thể gặp nhau rồi, cậu không vội trả lời tin nhắn, chậm rãi xuống xe. Lúc Thịnh Gia Nam đang đi về phía Giang Trì, phía sau đột nhiên có người vỗ vai cậu. Thịnh Gia Nam quayđầu lại thì nhìn thấy một nam sinh cao lớn với làn da màu lúa mạch. Đối phương nhìn thấy mặt cậu, không khỏi nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, giải thích chủ ý: "Đàn anh, thật trùng hợp, anh có nhớ em không? Em là Sầm Tấn. Lúc trước khi anh đang ở sân bóng rổ đợi Giang Trì, chúng ta có nói chuyện với nhau. Em ngồi chung một xe buýt với anh, cách đây mấy trạm em mới lên xe, không biết anh có nhìn thấy em không." Nam sinh kia dừng lại một lúc, Thịnh Gia Nam gật đầu như một phép lịch sự. Thật ra cậu không nhìn thấy, cũng chưa từng để ý xung quanh. Huống hồ trên đường đi phần lớn thời gian, cậu chỉ ngồi tán gẫu với Giang Trì, hắn nói muốn đi đón cậu, kêu cậu đi taxi, hỏi cậu tại sao không đưa hắn về nhà cùng và nhiều chuyện nữa. Cho nên cậu không có hơi sức quan tâm mấy chuyện khác. Khi Sầm Tấn bước vào cổng trường, cậu ta đã chú ý đến Thịnh Gia Nam. Không chỉ có cậu ta, Thịnh Gia Nam cũng là người cả diện mạo và khí chất đều có, là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nổi tiếng của trường, khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được, khí chất hiếm thấy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cự tuyệt người khác tới gần. Nhưng trên thực tế, cậu không phải người đối với ai cũng thờ ơ, vẫn duy trì các mối quan hệ phù hợp với mọi người. Ngoại trừ Giang Trì. Hầu như mọi đặc điểm trên người Thịnh Gia Nam đều thu hút Sầm Tấn một cách hoàn hảo. Nếu có thể đi cùng với Thịnh Gia Nam, Sầm Tấn gần như có thể tưởng tượng được rằng anh sẽ được nở mày nở mặt như thế nào. Chỉ làđối phương luôn có aiđóđi theo, người đó giống như một con chó săn ngăn cản mọi vệ tinh bay quanh người Thịnh Gia Nam. Cho nên anh chưa bao giờ có cơ hội để xin thông tin liên lạc. Hôm nay thực sự là một may mắn lớn, vừa ra khỏi khách sạn cậu ta đã gặpđược Thịnh Gia Nam đang đi một mình. Đây là một điều hiếm thấy. Nhìn thấy Thịnh Gia Nam gật đầu, hai mắt Sầm Tấn sáng lên, hắn đột nhiên cảm giác được mình dường như có chút sức hấp dẫn, giọng điệu mang theo chút tự tin: "Đàn anh, em biết anh cũng giống như em." Thịnh Gia Nam dừng lại, nhìn cậu ta, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu. "Anh và em, chúng ta giống nhau." Sầm Tấn nói lại lần nữa, giọng điệu rất kiên quyết, trong lời nói đầy ẩn ý: "Đàn anh, tốt hơn hết là không nên dành thời gian cho người không hiểu mình mỗi ngày. Hãy chơi với em, em có thể cho anh gặp những người giống chúng ta. Anh ấy không hiểu anh nhưng em thì hiểu tất cả mọi thứ. " Nhìn thấy Thịnh Gia Nam mặt im lặng, Sầm Tấn nghĩ rằng có lẽ cậuđang xúc động, nhưng lại xấu hổ không dám bày tỏ. Nói cho cùng, Thịnh Gia Nam có tính cách hướng nội, thoạt nhìn có vẻ nhàm chán, nhưng có chàng trai nào mà lại không muốn tìm người giống mình? Sầm Tấn có chút tự tin, cầm điện thoại lên lắc lắc: "Thế nào, đàn anh, thêm WeChat không?" "Chẳng ra gì." Đúng lúc này, một giọng nói dễ chịu nhưng lãnh đạm vang lên sau lưng. Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy Giang Trìđang lạnh lùng đứng bên cạnh, giống như tuyên bố chủ quyền, hắn khoác một cánh tay lên vai cậu. Toàn bộ trường đại học Hạ đều biết rằng hai người họ có quan hệ rất tốt, tốt đến mức gần như không thể tách rời ngoại trừ trongở lớp, họ là một cặp anh em tốt nổi tiếng. Không ai có thể chen chân vào. Nhưng vẫn luôn có người không biết điều, Giang Trì lạnh lùng nhìn Sầm Tấn. Đương nhiên Sầm Tấn cũng biết chuyện này, thỉnh thoảng anh sẽ cùng Giang Trì chơi bóng, mỗi khi nghỉ giải lao đều có thể nghe thấy đối phương nói không chơi chơi nữa, hắn chuẩn bị đi đón Thịnh Gia Nam. Có vẻ như chơi chỉ là một công cụ để câu giờ để chờ Thịnh Gia Nam. Khi hai người ở cùng nhau thì như cặp song sinh dính liền, cậu ta thấy Giang Trì nóng lòng muốn cho Thịnh Gia Nam uống nước, chả trách bên ngoài có đủ loại tin đồn. Nếu Sầm Tấn không cố ý quan sát một lúc và tình cờ nghe thấy Thịnh Gia Nam giải thích với những người khác rằng họ chỉ là bạn thân của nhau thì cậu ta sẽ nghi ngờ rằng đây là chuyện tình thú của hai người, cố tình thể hiện ra ngoài. Tuy nhiên, một số người là thẳng nam thực sự rất thoải mái thể hiện mấy chuyện gần gũi thế này ra ngoài, còn những người đồng tính thì luôn cảm thấy xấu hổ về bản thân. Mời các bạn mượn đọc sách Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu của tác giả Tô Mang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khoảng Cách Của Người
“Đố các bạn, trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất? Đó không phải là khoảng cách từ ngọn núi này đến ngọn núi kia Cũng không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia Cũng không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục kia Mà đó là.. khoảng cách của một vòng trái đất” Khi đọc những câu này bạn có thấy quen thuộc không? Ngày còn bé, cứ ngỡ đấy chỉ là một câu nói vui đùa cho một bài hát thôi, thế nhưng khi lớn lên mới càng hiểu sâu sắc hơn cái khái niệm “khoảng cách của người”? Đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, không phải là xa mặt cách lòng, mà đáng sợ chính là khoảng cách giữa tâm hồn người. Có một câu chuyện đã viết về đề tài này rất hay, để mình giới thiệu các bạn nhé! ----- Truyện xảy ra khi Đình Sương đang trải qua những ngày đầy đen tối của cuộc đời mình. ~ Loay hoay đi tìm mục tiêu và ước mơ của mình là gì. ~ Chọn một ngành học phù hợp mà chính bản thân cậu cũng chẳng mặn mà với nó lắm. ~ Người yêu 7 năm lăng nhăng bị cậu bắt gặp rồi chia tay. Vì hắn ta mà cậu come out rồi cãi cọ một trận lớn với gia đình, khắc khẩu với ba, không hòa hợp với mẹ kế cuối cùng thì cái tình yêu chém đinh chặt sắt mà cậu bảo vệ đó cũng tan vỡ theo cái cách cậu không muốn nhất. ~ Bỏ lỡ ngày học đầu tiên của một vị giáo sư khó tính, nguy cơ bị cấm học cao, mà cấm học là tốt nghiệp trễ. (Đình Sương đang du học ở Đức) Vậy đó, tình cảm, gia đình, sự nghiệp, tương lai của cậu lúc này rối như tơ vò, và cậu như kẻ khát nước giữa sa mạc, không tìm được ánh sáng cho mình. Tuổi 24, ai đã từng trãi qua mới thấm thía cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời đó, cái cảm giác lơ lửng lúc nào cũng có thể rơi vào bế tắc vì không có gì níu lấy. Đình Sương chính là tấm gương phản chiếu tuổi trẻ của mỗi chúng ta. Và rồi nhờ một ứng dụng kết bạn, cậu làm quen được một người bạn. Một người xa lạ không quen, cách cậu 287km, nhưng lại có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín nhất của cậu, mọi ấm ức của cậu về cuộc sống, và nhất là về vị giáo sư khó chịu môn Robotik kia! Cậu gần như kể hết mọi ấm ức và nói xấu vị - giáo – sư kia không chút ngần ngại với người bạn của mình mà không hề hay biết rằng, người đang bị cậu nói xấu và người đang nghe cậu nói xấu là cùng một người! Đó hẳn là một cảm giác hết sức Yomost, khi mà Bách Xương Ý một mặt trả lời email của một bạn học sinh hết sức đáng thương, hết sức chân thành nhưng ngay một giây sau thì anh liền phát hiện ra, cậu học sinh đó cực kì không hài lòng về mình. Nghe cùng một người vừa cầu xin vừa phàn nàn chính bản thân mình, trải nghiệm đó mới kì quái như thế nào chứ? Vậy là hai con người xa lạ, ở hai nơi cách xa nhau, nhưng rồi hóa ra lại gần nhau đến thế, đã gặp gỡ trong một tình huống lạ lùng hết sức như vậy đó! Nhưng nếu không có nhân duyên kì quái này, hẳn cả hai sẽ không hiểu nhau, sẽ không hấp dẫn nhau nhiều đến vậy, là những người trưởng thành, khi đã bị đối phương thu hút, họ liền nhanh chóng xác định quan hệ! Bách Xương Ý chính là một mẫu hình sugar daddy lý tưởng của chụy em chúng mình đó! Học hàm học vị đều cao, nhưng anh không đem lại cảm giác mọt sách của một thanh niên kỹ thuật mà toát lên vẻ chín chắn, thành thục của một người đàn ông 36 tuổi. Tất cả những bồng bột, những trải nghiệm điên cuồng nhất thời trẻ đều đã được Bạch Xương Ý đi qua. Ở bên cạnh anh, dường như không bao giờ là nhàm chán bởi anh sẽ luôn dẫn dắt bạn khám phá mọi điều thú vị của cuộc sống theo cái cách lịch lãm của một người đàn ông. Bách Xương Ý chẳng khác nào một chai rượu vang đã được ủ lâu năm, càng lâu thì càng quý, càng ở bên thì càng dễ say sưa. Và Đình Sương cũng mê đắm anh thật nhiều! Người đàn ông này có lý tưởng rất lớn về công việc dạy học của mình. Bạn nào đã và đang học đại học hãy trả lời. Bạn có thích một giảng viên đánh rớt bạn nếu bạn vắng học buổi đầu không? Bạn có thích một giảng viên điểm danh thường xuyên và khắt khe không? Bạn có thích một giảng viên dạy một đằng kiểm tra một nẻo không? Ngày xưa thời còn đi học, mình gọi đó là dũng – sĩ – diệt – sinh viên. Oái ăm thay, Bách Xương Ý chính là một giảng viên có nguyên tắc như vậy đấy! Nhưng giáo sư Bách không hề đáng ghét một tí nào đâu, mà bởi anh luôn coi đại học là một thánh đường rất quan trọng, và mỗi người sinh viên chính là yếu tố không thể thiếu, anh thật sự để tâm và mong mỏi sinh viên thật sự nghiêm túc mà thôi! Người thầy nghiêm khắc ấy thế mà lại có lúc bị cục cưng nhà mình dụ dỗ phá vỡ đi quy tắc, để rồi sau đó, anh lại phải tăng ca để sửa chữa lại sai lầm trong một phút u mê. Người đàn ông đầy ôn nhu đó, rất nhiều lần vì cục cưng của anh mà chịu nhún mình. Anh cho Đình Sương sự quan tâm, chăm sóc của một người yêu, sự chỉ dạy chia sẻ của một người anh, một người thầy, giúp cho Đình Sương – người đang lạc lối trong sa mạc – dần tìm thấy ánh sáng ở tương lai và niềm tin vào hiện tại. Xuyên suốt truyện, có rất nhiều đoạn đối thoại giữa hai người, dường như là Bách Xương Ý đang nói với Đình Sương, cũng dường như là lời tác giả nói với bạn đọc – câu chuyện về tình yêu, lí tưởng và tuổi trẻ. Quan trọng nhất, khi Đình Sương gặp khó khăn lớn nhất của cuộc đời mình, vừa oằn mình đối phó với âm mưu tranh giành chiếm đoạt gia sản, vừa mất mát buồn thương chuyện gia đình thì Bách Xương Ý đã luôn ở cùng cậu, cho cậu thêm sức mạnh, giúp cậu chống lại kẻ thù. Một người bạn trai đa – zi – năng như Prof. Bai đây, tui biết tìm kiếm ở đâu? Chuyện tình yêu của họ từ lúc xa lạ, rồi xung đột, rồi bên nhau và hiểu nhau hơn, lại cùng nhau đi qua sóng gió, khoảng cách từ 287km đã trở về 0km, thực sự là một câu chuyện rất đẹp mà bạn không nên bỏ lỡ Và cái tên truyện “Khoảng cách của người”, cũng như cách tác giả đặt tên chương bằng số km thật sự đầy ý nghĩa. Hai con người từ nơi xa xôi không biết, tưởng chừng như chẳng có phần trăm cơ hội nào gặp nhau lại trở thành những người thân thiết nhất, ấy mậy mà những người đã luôn ở cạnh ngay bên ta lại chưa từng hiểu ta, giống như người em cùng cha khác mẹ của Đình Sương, dù cậu yêu thương anh trai mình, nhưng giữa giây phút lựa chọn hay nghi ngờ, cậu đã không chọn tình thân. Thế nên đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, đáng sợ chính là khoảng các giữa lòng người. Chỉ có một trái tim dũng cảm, không sợ tổn thương, luôn luôn chân thành thì sẽ gặp được hạnh phúc! Nhắc nhở nho nhỏ, Prof Bai của chúng ta đã từng có một đời vợ. Nếu nói ưu điểm của anh là quá hoàn hảo, thì hoàn hảo cũng chính là khuyết điểm của anh. Vì luôn luôn thể hiện mình ở phong độ tốt nhất, luôn đối xử mọi người theo cách chuẩn mực nhất, mà hơn 30 năm cuộc đời, Bách Xương Ý giống như một cỗ máy, anh chưa từng để lộ cảm xúc cá nhân hay sự bồng bột của mình cho người khác thấy. Với vợ mình cũng là thái độ tương kính như tân đó khiến cho hôn nhân hai người đổ vỡ. Chỉ đến khi gặp Đình Sương, cậu chính là khuyết điểm của anh. Anh sẽ vì u mê cậu mà phá vỡ quy tắc nào đó, sẽ vì cậu mà nói những điều thầm kín trong lòng chưa từng nói với bất cứ ai, vì cậu mà đưa mình vào chỗ nguy hiểm, vì cậu, cũng là vì tình yêu! Một câu chuyện có sự hòa trộn nhịp nhàng giữa hơi thở đời sống và lãng mạn của tình yêu. Mỗi nhân vật đều có khuyết điểm, nhưng họ hoàn hảo khi ở bên nhau. Mời các bạn đón đọc Khoảng Cách Của Người của tác giả Công Tử Ưu.
Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm gặp nhau tại một cuộc thi ở trường. Bọn họ là "anh em tốt", ở cùng, học cùng, chơi cùng, thậm chí ngủ cùng, tắm cùng... Nhưng khi có ai hỏi quan hệ bọn họ là gì, thì họ lại trả lời là "bạn thân". Nhưng tất nhiên là mọi người đều ngầm hiểu đó là kiểu quan hệ gì. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có rất nhiều thứ trái ngược. Triệu Tử Thiêm là một người keo kiệt. Cậu ta có thể đi hết ba siêu thị chỉ để chọn một sợi dây cáp mạng. Nhưng Lương Đông: "Tiêu tiền cho em anh không đau lòng đâu!". ___ Siêu năng lực mà Lương Đông muốn có là "mắt nhìn xuyên thấu", còn Triệu Tử Thiêm là "tàng hình". Hai người vì chuyện "mắt nhìn xuyên thấu" của Lương Đông có thể nhìn thấy "tàng hình" của Triệu Tử Thiêm hay không, mà có thể cãi nhau một lúc. ___  Lương Đông đã từng nói với mọi người: "Chuyển lời cho nhau, mơ tưởng em ấy cũng vô dụng!" Triệu Tử Thiêm cũng nói: "Xuân phong mười dặm chẳng bằng anh!". ___  Triệu Tử Thiêm nói: "Lương Đông giống đại dương vì anh ấy có cảm giác rất tươi mát".  Có người hỏi tại sao Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông tươi mát. Cậu ấy liền nghiêm túc nói một câu: "Anh ấy rất tươi mát mà!". Lương Đông nói: "Triệu Tử Thiêm là cầu vồng" Phải chăng bởi vì cậu ấy thích mặc màu mè?. Lương Đông hình dung Triệu Tử Thiêm là "một cuốn chính kinh hàm hồ linh tinh". Còn Lương Đông trong mắt Triệu Tử Thiêm là "một nam tử hán cẩn thận ngũ đại tam thô". ___ Đối với Lương Đông mà nói "một nghìn câu anh yêu em, không bằng một câu anh nuôi em". Cho nên, yêu hay không yêu, không cần tùy tiện nói, mà chỉ cần biểu hiện. Triệu Tử Thiêm hỏi: "Anh nói, vào sinh nhật em sẽ tặng em một căn nhà Tam Hoàn phải không"?".  Lương Đông trả lời: "Đương nhiên rồi. Nếu muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đó!". ____  Lương Đông nói: "Đồng cam có thể, cộng khổ thì khó quá!" Triệu Tử Thiêm lại nói: "Không, cộng khổ thì có thể, đồng cam thì quá khó!" ___ Đối với hai người họ, thật ra kết hôn chỉ là một loại hình thức. Cho nên giữa bọn họ, mãi mãi không có gì ngăn cách. Chỉ cần đối phương vui là được rồi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Mọi người có hiểu cái gì là vận mệnh an bài không?. *** Tại tập đoàn tài chính Lương thị, ở tầng thứ 64 có một người đàn ông ngồi ở trên ghế da lớn màu đen, bàn làm việc vô cùng rộng lớn, trên đó bày từng chồng văn kiện cao thấp khác nhau. Màn hình máy vi tính tinh thể lỏng hiện đại phát sáng ánh vào gương mặt người đàn ông có đường nét nam tính ngời ngời. Người nọ khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài di chuyển nhanh thoăn thoắt nhấn phím máy tính, phát ra những tiếng kêu lách cách đơn điệu. Gian phòng ngoài tiếng bàn phím máy tính chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người kia. Cửa sổ sát đất làm bằng kính một chiều, một mặt kính lớn phía trước có thể nhìn ra được phong cảnh xung quanh. Bỗng có một tiếng gõ cửa đánh tan sự trầm mặc đó, người đàn ông đang ngồi trên ghế da hơi dừng lại động tác một lúc, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Cánh cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, Triệu Tử Thiêm cầm theo một số giấy tờ đi vào. Triệu Tử Thiêm hôm nay mặc quần âu màu xám đơn giản, đường may tinh tế khéo léo làm tôn lên cặp mông vểnh tròn. Áo sơ mi trắng phía trên không đóng đến hang cúc cao nhất, để lộ ra yết hầu chậm rãi di chuyển. Ai đó một thân sơ vin vốn dĩ vô cùng lịch sự, nhưng trong mắt của người đang ngồi trên ghế da kia chính là vô cùng nóng bỏng hư hỏng, vừa vặn để cho cặp mông mê người được phô diễn toàn bộ. Triệu Tử Thiêm có điểm lo lắng rụt rè cầm văn kiện tiến về phía Lương Đông: "Lương tổng, chuyện hôm qua anh giao cho em..." Lương Đông đưa mắt nhìn về phía trước khoảng ba giây rồi lại cúi đầu tập trung làm công việc của mình không có ý định lên tiếng. Triệu Tử Thiêm một bộ dạng lo lắng bất an chầm chậm bước tới trước bàn làm việc của Lương Đông đặt văn kiện ngay ngắn lên đó: "Lương tổng anh xem, em đã xử lý số liệu rất chính xác" Lương Đông dừng tay đang gõ máy tính, lưng tựa vào thành ghế da lười biếng cầm lên văn kiện kia xem một lượt rồi nhíu mày đáp xuống bàn làm việc, trầm giọng nói: "Làm sai hết cả rồi, thư ký Triệu em rốt cuộc có tập trung chú tâm hay không thế?" Triệu Tử Thiêm hoảng sợ vội vã vòng sang bên phải đứng ở bên cạnh Lương Đông luống cuống mở ra mấy trang văn kiện: "Không thể nào, em ngày hôm qua đã tăng ca rất lâu, kiểm tra rất nhiều lần rồi. Lương tổng anh có nhầm hay không vậy?" Lương Đông hửm một tiếng, bàn tay lơ đãng chạm vào đùi của Triệu Tử Thiêm: "Ý thư ký Triệu đây là sao?" Triệu Tử Thiêm cảm giác được người bên cạnh cố tình làm vậy liền lùi lại phía sau hai bước luống cuống đáp: "Lương tổng, ý của em không phải như vậy, được rồi để em cầm về tính toán lại xem" Lương Đông đưa tay giữ lại văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm; "Còn phải đợi cầm về tính toán? Anh ngay bây giờ cần đến văn kiện này!" Triệu Tử Thiêm một bộ dạng khó xử lo lắng: "Như vậy... như vậy..." Lương Đông đưa tay vuốt đến phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vã né tránh: "Lương tổng thỉnh tự trọng!" Lương Đông gật đầu, tùy ý mở ra một trang văn kiện rồi chỉ vào đó: "Chỗ này xử lý số liệu sai, thư ký Triệu mau đến xem" Triệu Tử Thiêm đứng im bất động một lúc, sau đó không còn cách nào khác đành phải tiến đến cúi đầu chăm chú xem xét: "Lương tổng, phiền anh xem lại đi chỗ này em tính không có sai" Lương Đông từ trên ghế da đứng dậy bước về phía sau đứng áp sát Triệu Tử Thiêm, một tay giữ lấy eo cậu, một tay bắt đầu đưa xuống mông cậu khẽ xoa nắn. Triệu Tử Thiêm giật mình phản kháng: "Lương tổng, anh..."   Mời các bạn đón đọc Nắng Hạn Gặp Mưa Rào của tác giả Giai Nhân.
Âm Dương Nhãn
Mỗi ngày nhìn thấy muôn màu muôn sắc, chúng ta không còn cảm thấy có gì mới mẻ, hấp dẫn. Nhưng nếu một ngày nào đó, chúng ta chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, thế giới chỉ còn giới hạn trong hai sắc màu đó, không nhìn thấy màu sắc tươi đẹp của trang phục, của thức ăn, không còn phân biệt được sắc thái của tranh vẽ, của phim ảnh...  Một người mù màu như Tô Dập, không có khả năng phân biệt được màu sắc, thế nhưng có một ngày, lại bắt gặp được một ánh sáng khác, một ánh sáng chói mắt, không hè giống với những sắc màu bản thân từng nhìn thấy... Vì vậy, Tô Dập vô thức đi theo ánh sáng làm người cảm thấy ấm áp, đuổi theo người có sắc thái cực kì đặc biệt kia. Và phát hiện, mình đang đứng trước cửa một bộ môn đặc vụ.  Thân là đội trưởng đặc vụ bộ môn chuyên âm thầm xử lý những vụ án đặc biệt, gần nhất Nghệ Tu phát hiện hình như mình bị một người kỳ quái dây dưa?  Nghệ Tu: "Cút cút cút, ngành chúng ta không cần gà luộc!"  *** "Đôi mắt thông linh nhưng không có sức mạnh" Tô Dập, cùng "thân có sức lực mạnh mẽ nhưng mắt mù không nhìn thấy quỷ" Nghệ Tu chính là trời sinh một đôi.  Tô Dập nghiêm túc nói: "Anh là cứu rỗi đời em."  Nghệ Tu cười nhạo một tiếng: "Vớ vẩn." Rõ ràng em mới chính là cứu rỗi của anh.  Hoan nghênh mọi người tới ban ngành đặc biệt chuyên xử lý những vụ án không bình thường!! Mọi người nghĩ đây là ban ngành tập trung những kẻ bệnh thần kinh đi, a phi, mọi người trong ngành đều là nhân tài a, mau mau nhảy hố đê~ ~ *** Danh sách này xếp theo độ tuổi lớn đến nhỏ nha ^_^! Nó dựa theo cáo suy đoán, lúc edit có thông tin 9 xác t sẽ chỉnh lại. *ĐẶC VỤ BỘ MÔN*làm việc dưới quyền chính phủ Vưu Minh Thành 30 (nam) nam nhân ôm mối thù gia tộc Mao Thiên Tuyền 29 (nữ) chị gái tình cảm Vu Hãn Âm 27 (nam) chuyên gia giao tiếp Nghệ Tu 25 (nam) đội trưởng lạnh lùng Đỗ Phái Tuyết 22 (nữ) ngự tỷ dũng mãnh Khương Tu Hiền 22 (nam) tử sĩ mặt baby Kỷ Bạch Tình 22 (nữ) em gái vú em của đội Tô Dập 21 (nam) họa sĩ nội tâm Bình Hạo Diễm 17 (nam) nhóc phản nghịch, thiên tài vi tính Tống Nghị 28 (nam) đội trưởng đội hình sự kiêm chuột bạch *HẠO CA TÔNG*tam đại tông môn huyền môn Nghê Nguyên Tư thánh tử ma ốm sáo ngọc Nghê Nguyên Tư (thánh tử) ma ốm, sáo ngọc *THIÊN HUYỀN TÔNG*nhất đại tông môn huyền môn Nghệ tông chủ tông chủ cha Nghệ Tu phong lưu trường kim Nghệ tông chủ (tông chủ) cha Nghệ Tu, phong lưu, trường kiếm Từ Nhạc Trạm (hôn phu Đỗ Phái Lan) 25 Quách Phi Minh Tào Tuấn Đạt *TỬ VI TÔNG*nhị đại tông môn huyền môn Vi Tam tông chủ tính tình nóng như lửa trường côn xích kim Vi Tam (tông chủ) tính tình nóng như lửa, trường côn xích kim Mời các bạn đón đọc Âm Dương Nhãn của tác giả Thanh Loan Cửu Tiêu.
Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú
Một câu chuyện sủng ngọt ngào kể về tiểu công sau khi có cơ hội trọng sinh đã tìm được tiểu thụ  hạnh phúc chưng bánh bao. Cũng ở kiếp trước tiểu công đỡ giùm cho tiểu thụ một nhác kiếm độc vì thế mất máu mà chết. Tiểu công sau khi trọng sinh đã sủng tiểu thụ lên trời. Ấm áp, ngọt ngào, không ngược. *** Cuối cùng thì ta cũng coi xong bộ này… hahahahahah Trọng sinh chi sủng nhĩ bất cú, được tóm gọn như sau: Anh công là một hoàng đế, vào đúng ngày sinh nhật thứ 25 của mình, bị thích khách ám hại, nào ngờ Tiểu thụ lại chạy tới cứu anh, rồi chết vì trúng độc. Anh công nhìn thấy Tiểu thụ mới biết ẻm chính là Cung tì ngày xưa bị mình “sàm sở” rồi cũng phong phu thị, nhưng kiểu “chơi qua đường” lại thêm ẻm bị mất hài tử, nên anh cũng không quan tâm nữa… Vốn anh cũng chưa chắc nhớ nổi khuôn mặt của ẻm, nhưng không ngờ ẻm lại liều mạng cứu anh, trong khi tất cả các phi tần khác đều hoảng sợ, lo chạy trốn… Anh nhìn thấy em lần cuối, nhìn em từ từ tắt thở, mới cảm thấy được như mất một thứ quý báu nhất trên đời, đó chính là chân tình. Sau đó anh điều tra, mới biết cả hậu cung của anh, người thì bắt tay với loạn thần, người thì tranh quyền đoạt lợi hại người… Anh cảm thấy vô cùng chán nản, rồi ngày đêm đều tưởng niệm tới 1 Tiểu cung tì đáng yêu, thuần khiết ngày xưa, vì anh mà ngày đêm chờ đợi, chỉ vì anh dạy viết chữ mà không ngừng luyện tập, chỉ vì một lời hứa vu vơ sẽ trở lại kiểm tra em mà nỗ lực, nhưng anh chẳng bao giờ quay lại… Mấy chục năm trôi qua, tưởng niệm,… dần trở thành tình ái, anh nhận ra chân tình là 1 điều tuyệt đẹp biết bao nhiêu,… Anh ước nguyện có thể 1 lần gặp lại em, để yêu thương, chăm sóc,… cùng em có một gia đình nhỏ, có thể một lần bảo vệ em cùng hài tử… Và rồi… như bao bộ trọng sinh khác… Anh tỉnh dậy và thấy mình đã quay lại thời điểm ngày xưa… Từ khúc này mới thấy anh ghê gúm nè… Anh quay lại vào thời điểm hai người sắp gặp nhau, lúc này anh là Thái tử… Anh đã không từ thủ đoạn, dẹp hết toàn bộ trướng ngại vật, bắt đầu từ hậu cung của mình, như bức tử Thái tử phi, đem nhốt bạn phi ngày xưa ám hại con em,… sẵn tay giải quyết dần bọn gian thần… Anh còn nhở phụ hoàng cùng hoàng đệ tử trận, nên đi giết toàn bộ bộ tộc người ta trước… Chuẩn bị sẵn sàng… Lúc này em nó vào cung, anh mua chuộc mấy tổng quản trong cung, để dinh em qua chỗ mẫu hậu của mình cho an toàn, rồi anh đi đánh trận trở về, xin cho em làm Quân thị, sủng ái, cưng chiều, yêu thương em không còn gì để nói… Anh còn vô cùng kiên nhẫn, nuôi em từ từ, lúc cưới về em mới 14 tuổi, anh nhận nại tới năm em 16 tuổi, mới ăn em, để đảm bảo sức khỏe của em + diệt trừ hết hậu hoạn… Nói tới sụ bảo vệ của anh, chỉ tội mấy bạn đụng vô em. Đầu tiên là bạn làm chung vì ganh tị nên hất nước nóng làm em phỏng tay, không biết anh làm gì mà bạn ấy đã biến mất không dấu vết; hai người đi ra đường, có người lỡ dại chọc ghẹo em, hình như gia đình bạn ấy cũng không sống tốt; cung phi của anh, dọa nạt làm em sợ, anh cũng tiện đường tiễn bạn ấy luôn, Vương phi của đệ đệ anh hãi hại con hai người, bạn đệ đệ đã tình nguyện quăng ả vô hâm băng, đông chết,… Đó là còn chưa kể anh luôn cử 1 đống ám vệ bám sát em từ khi còn là Tỳ nữ… Nhưng như vậy chưa đủ làm anh cảm thấy thỏa mãn, anh còn từ từ nâng em lên vị trí cao nhất. Khi anh lên làm vua, sau khi đã có đủ thực quyền + thêm em sinh ra 3 hoàng tử, liền ra 3 đạo thánh chỉ: Thứ nhất, sắc phong em làm hoàng hậu. Thứ hai, phong con trai trưởng của hai người làm thái tử. Thứ ba, đổi luôn quốc hiệu thành tên em, coi như quà mừng sinh nhật. –> Ước vọng của em là đưa em lên đứng ngang hàng với anh. Đã tới đó, anh vẫn chưa hài lòng, khi còn là thái tử, anh đã hết lòng đào tạo 4 đứa em trai, để sau này sử dụng hết 4 người, không để nhàn tản như kiếp trước, em trai anh buồn vì vợ chết ra biên ải, anh cũng chỉ cho đi có 2 năm. Con trai anh, 3 tuổi đã bắt đầu đi học. Em thụ khi còn trẻ, anh đã bắt em luyên võ hay thể dục gì đó để duy trì sức khỏe… Tất cả cũng chỉ để, 2 người sống bên nhau càng lâu càng tốt. Bên cạnh đó, không muốn đi theo vết xe cũ của phụ hoàng, lao lực mà chết, thái tử mới 18 tuổi, lập tức nhường ngôi, cùng em đi du ngoạn thiên hạ… Tiểu thụ thì ôn nhu, từ một cung tỳ, bắt đầu học tập để trở thành mẫu nghi thiên hạ, em thụ ở kiếp này đúng là siêu hạnh phúc. Anh thì chuyên sủng em, thiên hạ ai ai cũng biết, một lần em lại cứu Hoàng hậu (mẹ anh, người Phụ hoàng anh yêu nhất) nên hoàng hậu lại càng thương em, thêm nữa em sinh được 4 trai, 1 gái, 1 song nhi,… nên anh không cần phải bị bắt nạp thêm ai hết… Em ôn nhu, nhưng không ngược, không bao giờ làm gánh nặng cho anh, ngược lại luôn tự rèn luyện để trở thành người xứng đáng với anh, khi mẹ anh gặp nguy, em liều chết bảo vệ, khi anh bị thích khách ám hại, hai người bị lưu lạc thì em rất chịu cực, chịu khổ ra ngoài kiếm tiền để mua thuốc, săn sóc cho anh,… Nội dung em là một hiền thê mẫu mực, vô cùng xứng đáng để anh “sủng” tới mức đó… Truyện không ngược, cùng lắm là 2 chương đâu, khúc sau là coi cách mà anh sủng ái em, và họ cùng nhau trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc cùng khó khăn của cuộc đời… *** Rì-viu: Một câu chuyện cục kỳ ngọt ngào mới trong làng sủng thụ của mấy anh công quâm Kiếp trước em thụ là một song oa tử, vì gia đình bé thụ phải vào hoàn cung làm việc, à không phải làm thái giám đâu nhá!!!=)) Một lần tình cờ gặp anh công, cái ảnh cưỡng X con người ta luôn...Thế là thụ có bảo bảo. Sau này anh công lên làm vua phong cho em thụ làm chức gì đó mà tui quên rồi. Trong hoàng cung mà, bải bảo của ẻm bị phi tần trước khi làm vua ảnh hại ẻm sảy thai, kết quả bé thụ không còn khả năng mang thai Sau khi trọng sinh anh công thề, kiếp này nhất phải yêu sủng em hơn. Anh lập ra kế hoạch từ ngày em chưa vào cung, kế hoạch của công quân đương nhiên là hoàn mỹ, rước được bảo bối nhỏ về anh sủng vô đối luôn í. Lúc đó cũng có nhiều con nữ ganh ghét mà không làm gì được vì bé thụ được anh công bảo vệ quá kỹ.=))) Con đường sủng thê chính là không có lối về, ôn nhu chăm sóc đến trân trọng ẻm dần dà bé thụ cũng yêu ảnh luôn=)) Rồi anh công bảo là đợi tới sinh nhật của thụ mới 'ăn' người ta. Đến cuối cùng do ông Lịch Vương anh công 'ăn' bé thụ sớm hơn dự tính, hoàng hậu cũng yêu thích bé thụ nhiều hơn. Kết quả chương sau hay gì gì đó thụ liền có bảo bảo=)) *Ặc* Đại hoàng tử dễ thương vô đối luôn=)) nhưng do bản chất ghen của ảnh nên anh công đã tính toán cho bé thụ sinh thêm vài đứa để Đại Hoàng Tử chăm sóc để bé không còn thời gian quấn lấy vợ ảnh nữa. Kết quả là có một cặp song sinh trai, sau có một cặp long phụng sau nữa có một song oa tử** theo lời con editor thì song oa tử có khả năng sinh sản giống như phụ nữ nhưng khả năng mang thai kém hơn tí, còn lại hoàn toàn đều là nam. Đánh giá của Đại Lười: Văn hay, editor thím ấy edit cũng hay nốt, ngoài ăn đường ngọt tận tâm can thì ta rất mê bọn nhỏ của công và thụ, cưng cưng lắm luôn í. *** Khải Thái năm thứ ba mươi ba. Tuyên Đức Điện – ngự thư phòng lúc này vẫn sáng đèn, một trung niên nam tử vận hoàng bào đang ngắm bức tranh được treo ở phía trên cao. Trên bức tranh chỉ vẽ một thiếu niên mặc áo cung thị*, thân hình gầy gò, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhợt nhạt đứng bên cạnh một tiểu đình. “Nguyên Phúc, ngươi nhìn xem cho trẫm bức tranh này đã họa giống chưa?” Hiên Viên Hãn Thừa hướng người đang đứng hầu hạ kế bên, nội thị tổng quản thái giám Nguyên Phúc, hỏi. Nguyên Phúc đã làm nội thị tổng quản hơn ba mươi mấy năm, tuổi của ông còn muốn lớn hơn cả hoàng đế, tóc mai hai bên cũng đã bạc trắng, gương mặt che kín bởi nếp nhăn lúc này chỉ còn cách thở dài, hồi đáp. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài thấy quả có giống diện mạo của Lâm quý nhân thời niên thiếu.” “Giống sao?” Hiên Viên Hãn Thừa nói khẽ, kỳ thật, hình dạng của thiếu niên ấy trong kí ức của hắn đã có chút mơ hồ. Chỉ nhớ rõ nhất đôi mắt to tròn ngập nước của thiếu niên, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ khi thiếu niên cười rộ lên vô cùng đáng yêu. Nhớ tới nụ cười cuối cùng bị nhiễm đầy máu tươi, sự việc xảy ra cách đây ba mươi năm, chỉ tưởng tượng lại thôi cũng làm tâm hắn đau đớn không ngừng. Nguyên Phúc biết hoàng thượng lại nhớ về Lâm quý nhân. Hôm nay chính là sinh thần của hoàng thượng, đáng lẽ sinh thần của đế vương đều được tổ chức bằng yến tiệc chiêu đãi toàn Hậu cung cùng quan lại, nhưng sinh thần của hoàng thượng trong ba mươi năm qua chính là điều cấm kỵ trong cung. Ba mươi năm trước, vào đúng sinh thần của hoàng thượng đã xảy ra một chuyện mà đến nay, người trong cung không một ai dám nhắc đến. Ba mươi năm trước, Hiên Viên Hãn Thừa vì sinh thần năm 25 tuổi của mình đã tổ chức một yến tiệc, giao cho người đang được sủng ái nhất của hắn là Thục phi chủ trì. Thục phi vốn là con gái của một vị quan ngũ phẩm họ Từ, nàng bị đem tặng cho hắn lúc đó vẫn còn là Thái tử để làm thị thiếp. Từ Tuyết Doanh có bề ngoài xinh đẹp, lại là một nữ tử có tính cách ôn nhu như nước nên được Hiên Viên Hãn Thừa vô cùng sủng ái. Nếu không phải do nhiều năm Thục phi vẫn không hoài thai, Hiên Viên Hãn Thừa còn muốn phong nàng lên làm Qúy phi. Hoàng hậu của Hiên Viên Hãn Thừa là Tiết Thải Dụ, cháu họ của thái hoàng thái hậu Tiết thị, là hoàng gia gia trước khi lâm chung đã ban hôn cho hai người. Tiết thị là kế hậu, khi đó bà là muội muội của quan Lại bộ thượng thư. Phụ hoàng của Hiên Hiên Hãn Thừa – Hiên Viên Chiêu Thâm là con trai thứ ba của tiên hoàng, do Vương hoàng hậu sở sinh nhưng do rong huyết khi sinh nên qua đời. Về sau, tiên hoàng vẫn luôn sủng ái Tiết thị. Tiết thị vì thế cũng liều mình tuổi già mà hạ sinh Thập hoàng tử Hiên Viên Chiêu Hồng. Vì Hiên Viên Chiêu Hồng là do Tiên hoàng khi đó đã già mới được sinh ra nên cũng chỉ lớn hơn Hiên Viên Hãn Thừa một tuổi.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú của tác giả Tối Ái Tiểu Miêu Miêu.