Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kinh Niên Lưu Ảnh

Thời niên thiếu, ai chẳng từng thích một người. Cậu ấy là chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, xuất sắc khiến người ta chói mắt. Cậu ấy là bầu trời, thi thoảng nắng, thi thoảng mưa, bất kể cậu mang dáng vẻ nào cũng đều là phong cảnh đẹp nhất. Và Triển Nhược Lăng đã yêu thầm một cậu bạn như thế. Cậu ấy tên là Chung Khi. Kì thực yêu thầm khiến cho con người ta vừa vui lại vừa buồn. Vui vì không phải thất tình, buồn vì chẳng có cơ hội để mà thất tình.   Cậu không hề hay biết, có một người con gái vẫn luôn lẳng lặng ngắm nhìn mình. Cậu không hề hay biết, có một người con gái bao dung cho mọi trò đùa ấu trĩ của mình. Cậu không hề hay biết, có một người con gái, dù ở phương xa, dù qua bao năm tháng, vẫn chờ đợi cậu, vẫn nhớ nhung cậu, vẫn gửi tin nhắn đến một số điện thoại không còn tồn tại, chỉ vì quá thích một người. Những điều mà cậu không biết nhiều hơn cả những gì cậu thấy ở cô ấy và chính những điều đó, đã làm cô ấy đau khổ day dứt suốt những tháng năm trưởng thành. “Thì ra, thích một người lại đau lòng như vậy.”  Đời người có bao nhiêu lần 12 năm? Chúng ta quen biết được 12 năm. Chúng ta xa cách 8 năm. Nhưng lại yêu thầm nhau 10 năm. Vậy 10 năm dang dở ấy, chúng ta đã làm gì để rồi nuối tiếc không nguôi? Nhược Lăng là một cô gái dịu dàng, vô cùng dịu dàng và giàu tình cảm, là cô gái khiến cho mình có cảm giác, nếu mình là một người con trai, mình nhất định sẽ thích cô ấy. Bởi Nhược Lăng kiên cường, Nhược Lăng cố chấp, Nhược Lăng thích Chung Khi đến đau lòng và hết mình như vậy. Và hơn hết mình cảm phục cô ấy, vì cô ấy có thể lẳng lặng ôm một mối tình trong nhiều năm đến thế cho dù có đau buồn hay khổ sở cũng chưa từng buông tay. Thanh xuân năm ấy, Nhược Lăng và Chung Khi là bạn cùng lớp năm lớp 10 và 11. Năm lớp 10, Nhược Lăng bị tai nạn, vụ tai nạn trở thành vết thương ám ảnh nghiêm trọng với cô. Sau khi trở lại trường, cô gặp được Chung Khi, cậu bạn như ánh mặt trời có thể xua tan hết những tăm tối trong lòng. Cô lẳng lặng thích cậu suốt những năm tháng ấy. Lên 12, hai người khác lớp, cô vốn tưởng có thể học đại học chung một thành phố với cậu, nào ngờ, cô đến Bắc Kinh mà cậu thì vẫn ở lại phía Nam. Từ đó, hai người bắt đầu xa nhau. Lần chia tay ấy, không ngờ lại đến tận 8 năm đằng đẵng. “Nếu như có thể, mình sẽ dùng cả đời này để nhớ về cậu.” “Thoáng chớp mắt, bao nhiêu năm đã qua đi, thời gian đã làm phai nhòa rất nhiều thứ, chỉ có ký ức về anh, chưa từng phai nhạt.” “Năm năm, em chỉ làm hai việc, việc thứ nhất là sống, việc còn lại chính là nhớ anh." Yêu thầm. Bỏ lỡ. Xa cách. Gặp lại... Liệu Nhược Lăng và Chung Khi có thể về bên nhau hay không khi mà họ đã từng vì những nỗi buồn đau trong lòng mà rời xa nhau lâu như thế?  .... "Kinh niên lưu ảnh" là câu chuyện không mới lạ trong thời đại ngôn tình tràn lan này. Nữ thích nam, hai người chia cách nhiều năm (nam nữ chính đều ra nước ngoài), sau này gặp lại mới biết nam cũng thích nữ, cuối cùng ở bên nhau. Nó là kịch bản vẫn thường thấy trong các câu chuyện thầm mến. Nhưng bù lại giọng văn tác giả khá hay, chầm chậm, nhẹ nhàng và được dịch mượt nên góp phần làm câu chuyện trở nên cảm động đi vào lòng người hơn.  Mình rất thích tính cách nữ chính, dịu dàng, kiên cường. Còn nam chính thì cũng giống như bao anh nam chính khác, tổng tài này, đẹp trai này, được cái hơi ấu trĩ, mặc dù chính bởi sự ấu trĩ này khiến hai người xa cách nhiều năm. Truyện lấy nữ làm chủ đạo, toàn chính văn hầu như đều là suy nghĩ, tình cảm của Nhược Lăng, có ngoại truyện về nam chính.  Thật sự thì mình không thích nam chính cho lắm, chắc vì không đủ… xứng đáng? Chung Khi thích Nhược Lăng sau, lại hiểu lầm cô ấy trước, cậu cũng là người rời đi trước, may là người chờ đợi đến cuối cùng. Cho nên mình luôn có cảm giác tình cảm của nam chính đuối hơn, chỉ có duy nhất một chi tiết mình ấn tượng về nam chính, đó là cậu ấy đã học tiếng Tây Ban Nha vì nữ chính. Theo mình thấy thì phân đoạn phía sau khi hai người đến với nhau hơi nhanh. So với thời gian chờ đợi thì không nhanh, nhưng cách miêu tả tâm lí lại nhanh. Có lẽ vì sau khi gặp lại hai người ở bên nhau quá dễ dàng, nên mình cứ cảm thấy thiếu chút gì đó. Giống như kiểu bạn vừa ăn xong món khai vị đã bắt đầu món tráng miệng ấy.  Ngoài ra, trong truyện có nhắc đến anh trai nữ chính, tình cảm anh trai dành cho nữ chính khá cảm động. Mặc dù chỉ xuất hiện chút xíu, nhưng mà anh là nguyên nhân gián tiếp khiến hai người không đến được với nhau. Truyện mang màu sắc nhẹ nhàng cảm động và chút gì đó man mác rất thích hợp cho mn nhâm nhi bên ly trà chiều nè ^^ Trích đoạn: “Cậu đã ra nước ngoài rồi. Cuộc sống của cậu có lẽ có rất nhiều màu sắc. Cũng không biết cậu có trở về không. Nhưng mà cho dù cậu quay về, cũng chưa chắc đã nhớ được mình. Nếu như có thể, mình sẽ dùng cả đời này để nhớ về cậu.” “Em nói anh chưa chắc đã nhớ được em. Em nói sai rồi, người anh nhớ rõ nhất, chính là em. Em nói hy vọng anh được vui vẻ, nhưng nếu em không trở về, anh sẽ không thể nào vui vẻ được. Em có hiểu không? Để anh tính một chút, em viết cho anh tổng cộng 37 bức mail. Những câu hỏi trong đó, lẽ nào em không muốn biết được câu trả lời sao? Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để trả lời em. Anh chỉ có một câu này thôi, anh đợi em trở về.” Triển Nhược Lăng ngẩn ra, qua rất lâu mới biết mình cần phải lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?” Giọng nói phát ra nghe như không phải của chính cô nữa. Một tay Chung Khi chống vào khung cửa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Bởi vì có em ở đây.” ----------------------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Thượng Dung Hoa  - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review bởi: Mai Nguyễn **Ghi chú : Nam nữ chính sạch, độc giả ăn chay Hai nhân vật chính học cùng nhau lớp 10. Dưới con mắt của bạn bè Triển Nhược Lăng và Chung Khi là đôi oan gia, thỉnh thoảng trêu chọc nhau. Nhưng nào ai hay trong lòng hai bạn đã nhen nhóm tình cảm thầm thương trộm mến. Khi Nhược Lăng vào lớp 10 gia đình cô xảy ra biến cố. Nhìn thấy em trai tai nạn mất trước mặt mình là sự đả kích rất lớn với Nhược Lăng. Dù cô luôn thản nhiên, tỏ vẻ vui vẻ nhưng trong cô chứa đựng vết thương lòng rất lớn. Chính lúc đó Chung Khi xuất hiệt. Sự trêu đùa của cậu giúp cô xoa dịu nỗi buồn. Cậu ở bên cô khi cô tuyệt vọng, cùng cô đợi xe bus. Hình bóng cậu ngày càng khắc sâu trong cô. Cô nhớ điệu cười của cậu, nhớ hình bóng cậu khi chơi bóng rổ. Thế rồi khi phân ban khi học đại học, cơ hội hai người gặp càng ít, duy trì liên lạc ngày càng thưa. Để rồi khi biết Chung Khi là du học sinh trao đổi bên Úc cô bỗng nghẹn nỗi buồn xót xa . Buồn vì sự chia cắt không biết có ngày gặp lại, buồn vì " hóa ra cô là người bạn không đáng để cậu thông báo khi đi '' Rất nhiều người trong chúng ta đồng cảm với tình yêu không dám nói của như Nhược Lăng. Nhưng mấy ai có được sự cố chấp của cô. Khi sang Tây Ban Nha học thạc sĩ cô vẫn mang trong mình hình bóng của anh, 8 năm xa cách không làm tình cảm của cô phai nhạt. 5 năm bên Tây Ban Nha cô chỉ "sống và nhớ anh" Cô về nước và thấy anh trên TV. Cậu học trò thích đùa cợt trêu chọc ngày nào giờ đã trưởng thành trở thành người đàn ông lịch lãm, thành đạt. Anh đã về nước, anh và cô rất gần nhau nhưng sao cô thấy anh quá xa xôi. "Đúng vậy, cuối cùng anh đã trở về, hơn nữa còn thành công chứng minh bản thân "- ,"Nhưng quá khứ của anh, thành công của anh đều không có hình bóng em" " Chung Khi, tạm biệt. Từ nay, em sẽ đem toàn bộ những kí ức về anh, chôn cất tận cùng trong tim, không còn trông mong gì nữa. Nửa đầu truyện dưới góc nhìn của nữ chính ta không khỏi thương cảm, xót xa cho Nhược Lăng, cho sự si tình cố chấp của cô. Đến nửa sau khi nội tâm Chung Khi hé mở, chúng ta thấy anh cũng đáng thương không kém. Những năm tháng thời niên thiếu trong lòng anh cũng cất giấu cái tên của một nữ sinh - Triển Nhược Lăng. " chỉ một khoảnh khắc, một nụ cười có lúm đồng tiền đã đủ để anh bắt đầu cơn say nắng. Trong lúc vô tình, hình ảnh người đó đã ở lại trong trái tim anh." Nhưng có những hiểu lầm, có những sự im lặng, sự vô tình khiến người ta xa nhau Dù sang Úc du học với bộn bề công việc anh vẫn lưu giữ hình bóng cô trong tim. Sau khi về nước, tham gia họp lớp khi biết cô đi Tây Ban Nha, khi biết những nghi ngờ trước kia chỉ là hiểu lầm. Cảm giác của anh chuyển từ chua chát rồi chìm xuống địa ngục. " Chung Khi không thể cử động, cảm giác như thể lăn từ núi đao xuống, đau đến thấu xương. Đến khi anh đọc những bức thư cô gửi qua mail - những giãi bày tình cảm của cô. Trong lòng anh giờ là nỗi buồn thăm thẳm. " Thì ra một hạnh phúc chỉ cần đưa tay ra là với tới, cứ như thế trôi tuột qua kẽ tay anh. " Bức thư dưới lời văn của Nhược Lăng , ta cảm thấy nỗi buồn, khắc khoải, day dứt của cô khi viết. Bức thư dưới góc nhìn của Chung Khi, độc giả có thể cảm nhận thấy sự đau khổ , xót xa, ân hận của anh. Chắc hẳn anh đã không ngừng " oán trách sự hàm hồ của mình, nhạo báng lòng tự ái đến nực cười của mình Những bức thư cô gửi, anh chỉ có một câu trả lời duy nhất " anh sẽ đợi em em về, anh sẽ dùng cả cuộc đời đời để chờ em" Chung Khi tự trừng phạt mình, anh muốn tự trải nghiệm sự vô vọng, khắc khoải day dứt, và cả sự đau khổ giống như cảm giác Nhược Lăng khi đợi anh. " Bởi vì không thể biết sẽ đợi đến bao giờ, cho nên quãng thời gian chờ đợi thêm đằng đẵng. Truyện kết thúc HE, một kết thúc có hậu cho sự si tình của Nhược Lăng, cho sự kiên trì của Chung Khi, cho sự chờ đợi của hai người. Đoạn đầu hơi ngược, sau ngọt. Không tiểu tam, không nam nữ phụ. Mình rất thích văn phong tác giả, nhẹ nhàng sâu lắng,những đoạn miêu tả nội tâm rất thấm, thấy đâu đó hình ảnh cảm xúc của mình trong nhân vật. Bạn edit mượt. *** Thanh xuân, còn gì đáng quý hơn khi người mình thầm yêu cũng yêu mình. Có lẽ đó là điều tuyệt vời nhất nhưng nếu cùng yêu thầm nhau, lại không ai dám tỏ tình thì điều ấy ngược lại vô cùng đáng tiếc vì khi ấy chúng ta đã vô tình bỏ lỡ lẫn nhau, bỏ lỡ đoạn thời gian được ở bên nhau.  ” Kinh niên lưu ảnh” là một câu chuyện kể về tình yêu thầm của Chung Khi và Triền Nhược Lăng từ khi còn học Cao Trung, họ bỏ lỡ 10 năm của nhau, cũng may cuối cùng cũng đến được với nhau. Ngay từ khi vào lớp 10, Triển Nhược Lăng đã bị ấn tượng bởi Chung Khi trong tiết hóa học, giáo viên bảo đọc lại bài thì anh nói ” Xem xong rồi”, chính câu nói ấy đã khiến Nhược Lăng để ý anh. Chung Khi là mẫu con trai rất dễ gây ân tượng cũng như thiện cảm đối với thầy cô, bạn bè. Anh có ngoại hình nổi bật, thành tích xuất sắc, lại thêm sự năng động, sôi nổi kèm chút nghịch ngợm, ngây thơ rất phù hợp với lứa tuổi. Và có lẽ đây cũng là nam chính trong những truyện thanh xuân vườn trường hợp với gu của mình nhất. Thật không may cho Nhược Lăng khi vào học được vài tháng cô bị tai nạn, phải nghỉ học tận 4 tháng khi quay lại thì có cảm giác không quen thân với lớp nữa dù sao cô cũng đã nghỉ quá lâu. Lần đầu nói chuyện của cô à Chung Khi là khi được Trình Tử Dao nhờ phát vở bài tập hộ vì chưa quen với chỗ ngồi mới nên cô hỏi anh ngồi ở đâu và anh đã lên tiếng trả lời. Còn sau này anh càng ngày càng hay trêu cô, phải chăng đây cũng chính là thích ? Mình có ấn tượng nhất với ba chi tiết của truyện, một là khi Nhược Lăng nghĩ mình bị ung thư máu, khóc bên đường và Chung Khi đứng chờ xe bus cùng cô, khi cô viết vào vở ngữ văn của anh bày tỏ chuyện anh hay gán ghép cô với Ngôn Dật Khải, và khi cô cùng anh trai đi vào McDonald đã gặp anh cùng nhóm bạn ngồi ăn. Đối với mình, những chi tiết này đều báo hiệu cho sự nảy sinh tình cảm từ cả hai và là nút thắt dẫn đến quãng thời gian xa cách sau này. Lên 12, thì cô chọn học Lịch sử nên không cùng lớp với anh nữa, trong năm ấy cô tham gia cuộc thi tiếng Anh nên đã được tuyển thẳng vào đại học ở Bắc Kinh, cô nghĩ anh cũng sẽ học ở Bắc Đại nhưng năm ấy môn Văn anh lạc đề nên chỉ đành học Trung Đại thế là hai người lại lần nữa vô duyên với nhau. Những lần họp lớp sau này, anh đến cô không đi, cô đến thì anh lại không đi. Cứ thế họ ngày càng xa cách, cô đi trao đổi học sinh, anh cũng đi du học Úc, khi anh về thì cô lại Du học Tây Ban Nha và ở đấy làm việc. Mãi đến sau này khi tình cờ gặp lại nhau trong bệnh viện ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên: ” Ánh mắt của Chung Khi dừng lại trên người cô, trong đôi đồng tử đen sâu thẳm của anh đều là hình ảnh của cô, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt, “Triển Nhược Lăng tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi.” Triển Nhược Lăng dùng sức miết chặt quai túi, tựa như bằng cách này có thể đem đến cho mình nhiều sức lực hơn, nhưng trong đầu chỉ hoàn toàn trống rỗng. Anh vẫn còn nhớ cô. Đã tám năm qua rồi, anh vẫn còn nhớ ra cô. Trong lòng không rõ đang cảm động hay được giải thoát, hốc mắt lại nóng lên. Nhưng mà, thế này cũng ích gì kia chứ? Triển Nhược Lăng mở miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “thế à?” Đúng thế, anh đương nhiên không nhận ra em rồi. Chúng ta đã tám năm không gặp nhau rồi mà. Tám năm, dài đến mức nào. Vết thương từ những năm tháng niên thiếu, giờ phút này, không chút giữ lại bị xé toạc ra. Cô bất giác nghĩ, nếu như anh vẫn là anh của trước đây, hoặc giả cô có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh. Chỉ là gặp lại nhau, mới hoảng hốt nhận ra anh đang đứng trước mặt cô lúc này, đã là một anh hoàn toàn khác rồi. Bộ dạng non nớt thuở thiếu niên đã được cởi bỏ, thay vào đó là sự trưởng thành, thận trọng của một người đàn ông. Mong chờ lâu như vậy, thật sự có thể đợi đến bây giờ, vậy mà cô lại không biết làm cách nào để đối mặt với anh.” Họ đã biết nhau ” 12 năm, yêu thầm nhau 10 năm, xa cách nhau 8 năm và ở nước ngoài 5 năm”. 8 năm quãng thời gian đó đủ để cho con người ta vơi đi nỗi đau của một cuộc tình, tìm kiếm cho mình hạnh phúc mới nhưng không thể làm dịu đi sự trăn trở, nuối tiếc của tình yêu thầm bấy năm nhất là khi cả hai đều không thể quen nhau. Giây phút gặp lại không chỉ có sự ngạc nhiên mà tôi nghĩ đấy còn là giây phút tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời họ. Có lẽ ông trời cũng không nỡ thấy họ đều yêu thầm nhau mà xa cách nhau nhiều năm như thế nên giờ đây đã để họ gặp lại nhau. Những tháng ngày sau này cũng chính là những tháng ngày hai người dần dần gỡ bỏ từng lớp rào chắn do khoảng thời gian xa nhau từ từ từ đến bên nhau. Khi nhận được lời tỏ tình của Chung Khi, Nhược Lăng đã khóc và những tháng ngày sau này là những tháng ngày sống trong tình yêu của hai người. Một cái kết quá viên mãn của một tình yêu thầm nhiều năm như thế. Truyện không có tình huống kịch tính, rất nhẹ nhàng nhưng để lại dấu ấn khó quên bởi khó có được tình yêu thầm nào hay đúng hơn là một mối tình thanh xuân nào có thể có cái kết trọn vẹn như thế. Có lẽ bản thân tôi không thích những gì quá mạnh mẽ, kịch tính nên đây là bộ truyện rất đáng thưởng thức.   Mời các bạn đón đọcKinh Niên Lưu Ảnh của tác giả Như Thị Phi Nghênh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đời Toàn Chuyện Khó Xử
Trong một dịp rất tình cờ, tôi đã đọc được cuốn sách này của tác giả Lại Bảo. Tác giả là nam, nên hiển nhiên nhân vật chính trong truyện cũng là nam rồi. Câu chuyện hứa hẹn đem đến cho bạn những góc nhìn mới lạ về tâm lí những chàng trai và những tiếng cười vui vẻ trong ngày mới. Giờ thì hãy cùng xem qua nội dung truyện một chút nhé. “Sách viết rằng, tình yêu là con dao hai lưỡi. Nhưng tại sao cả hai lưỡi của con dao này lại đều làm đứt tay một mình tôi?” ***   Lại Bảo là một anh chàng nhà báo đầy mộng mơ và cũng đầy thực dụng. Xã hội hiện đại, đồng tiền là trên hết, anh chàng Lại Bảo cũng phải gác lại bao nhiêu ước mơ để chạy theo xu hướng của bát cơm. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn anh chàng lại là một chàng trai nhạy cảm, luôn muốn tìm kiếm hạnh phúc và một người biết trân trọng anh ta. Đáng tiếc thay, người mà anh ta vốn tưởng “yêu” mình thực chất chỉ lợi dụng anh chàng như món đồ chơi. Quay cuồng trong nỗi đau tình ái, Lại Bảo chia tay trong nhục nhã, để rồi lại lao vào công cuộc chinh phục một cô nàng mới. Nhưng đời toàn chuyện khó xử, “bạn gái cũ” chia tay vẫn làm phiền hằng ngày, người mới quen lại là em gái của bạn thân. Giữa tình bạn chí cốt lâu năm và tình cảm đang nhen nhóm từng ngày, Lại Bảo nên chọn bên nào? Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì anh chàng còn mất việc, mất nhà trọ, phải chuyển đến ở cùng cậu bạn thân, lửa gần rơm cháy phừng phừng với em gái bạn. :v Rốt cuộc thì, anh chàng này bắt đầu rơi vào cuộc phiêu lưu ái tình, hẹn hò trong bí mật, lại còn phải trốn tránh cô người yêu cũ, nói dối bạn thân…  Ngoài nhân vật chính Lại Bảo, truyện còn có hệ thống nhân vật phụ bẩn bựa bậy và lầy nhất thế giới: Bạn cùng phòng ham gái đẹp Đàm Đôn, cậu bạn thân đại gia Phó Dụ, Khải đại ca xã hội đen, Xương Xẩu anh chàng nhút nhát để tình địch tìm đến tận cửa đòi đánh nhau… Truyện là những tình huống dở khóc dở cười của Lại Bảo và những người bạn, vừa hài hước vừa có gì đó cay đắng. Trong xã hội xô bồ, lại vẫn có những người bạn thân sẵn sàng hi sinh vì bạn bè, có những thứ tình yêu vượt qua mọi định kiến. Truyện hứa hẹn đem đến cho bạn những phút giây thư giãn và một làn gió mới "chưa từng thử qua". _______________ Trích đoạn tỏ tình “say rượu”: Tên Lại Bảo trong điện thoại hát đến đoạn “hoa cỏ mơn mởn, sương mai trên lá, có một người con gái bên kia dòng sông…”  Hát xong, tôi lải nhải: “Hết bài… được… Cát Cát, cho em vài giây ngây ngất!” Im lặng hai giây, tiếng tôi lại phát ra: “Tại sao anh lại hát cho em bài này chứ? Em gái, nói đi, tại sao?” Tiếng Cát Cát ươn ướt “Không biết!” Chẳng lẽ cô ấy khóc sao? “Không biết phải không? Để anh nói cho em biết, anh nói từ đáy lòng mình, vì anh – thích – em!” Tiếng Cát Cát trong điện thoại sững sờ: “Anh nói gì vậy?” “Anh nói, anh – thích – em!” “Lại Bảo, anh say rồi phải không?” “Chưa say, ai say chứ? Này… này… cạn ly!” Tiếng Cát Cát có vẻ giận: “Lại Bảo, anh say rồi, anh nói những lời này em tưởng thật thì sao? Có say cũng tìm người khác mà đùa giỡn.” “Hi hi, anh thích em, anh thích em!” “Anh say rồi, em tin sao được? Được, nếu mai tỉnh rượu anh còn nhớ thì gọi cho em nói lần nữa xem.” “Ngày mai? Nói lần nữa hả?” Sau đó hát sến tiếp: “lời yêu… lời yêu anh chỉ nói một lần, em biết là anh chỉ dùng hành động để biểu đạt…” _______________ Trích đoạn đánh ghen: Tôi thở hắt ra một hơi, nhìn Di Di: “Tôi biết cô không thoải mái, chẳng phải cô muốn trả thù sao? Thế này đã vui chưa? Nếu chưa thì tuỳ cô nghĩ ra một cách trả thù tôi, nếu tôi có thể làm được tôi chắc chắn sẽ làm, ok?” Di Di nhìn tôi cười ẩn ý: “Được thôi. Thế này đi, từ hôm nay anh làm người yêu tôi, đối xử tốt với tôi như xưa. Thời hạn không ấn định, đến khi tôi chán và bỏ anh. Anh đồng ý không?” “Không – thể – nào!” Cát Cát đứng vịn cầu thang, nói vọng xuống. Cát Cát xuất hiện, cục diện càng trở nên phức tạp.  Di Di không chịu được nỗi bực tức: “Bất kể cô là ai, ở đây không có việc của cô! Bây giờ, Lại Bảo do cô quản?” “Không phải quản.” Cát Cát lắc đầu, đặt tay lên vai tôi: “Nên nói thế này, anh ấy giờ là của tôi.” “Của cô? Ha ha. Cô biết tôi là gì của Lại Bảo không? Tôi là người yêu cũ, hoặc là nên nói anh ta là người tình của tôi. Xem kìa, nhìn mặt anh ta biến sắc kìa.” Cát Cát ra vẻ khuê các cúi đầu, từ từ giơ bàn tay cô ấy đeo nhẫn ra. “Tôi là vợ sắp cưới của Lại Bảo!” “Cái gì?” Di Di trợn mắt. “Cái gì?” Đại Khí trợn mắt. “Cái gì?” Lão Phó và Đàm Đôn đều trợn mắt. Cả phòng cùng trợn mắt. _______________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nghiêm túc mà nói, hôn nhau là một việc cần có kỹ thuật và chiến thuật bài bản, cần tuân theo một trình tự nhất định, từ nông đến sâu, nhẹ nhàng thăm dò đầu lưỡi rồi mạnh bạo chiếm đoạt... Hôn trong thời gian dài, sẽ làm cho chúng ta loạn tâm ý và rối loạn nhịp thở. Chuông cửa reo, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Đại Khí ngồi ngây đơ, lúc sau mới phản ứng, líu ríu bước ra mở cửa. Từng nhịp chân của nó vẫn lâng lâng, như chưa hiểu điều gì đang xảy ra ở đây. Chỗ tủ đựng giày quẹo một chút mới là cửa chính, bọn tôi đứng ở đây nhìn không thấy tình hình ngoài cửa, chỉ nghe tiếng kêu ngạc nhiên của Đại Khí: “Á!” lên một tiếng, tiếp theo là tiếng mở cửa, Đại Khí hỏi: “Sao em lại đến đây?” Tiếng đáp lại: “Đến tham chiến, em là át chủ bài mà!” Tiếng nói rất quen thuộc – Chu Chu Chu Chu Chu... Chu Tiểu Thiên?! Bọn tôi còn chưa hiểu ra thì thấy bóng dáng nhanh nhẹn nhỏ nhắn của Tiểu Thiên chạy ào vào trong, vừa vẫy tay bước vào phòng khách vừa liến thoắng: “Em không đến trễ đấy chứ?” “Vừa bắt đầu!” Cát Cát bên cạnh tôi nói với giọng vui mừng và kích động. À à − tôi hiểu rồi, không nghi ngờ gì nữa, Cát Cát lúc nãy ở trên lầu gọi điện cho Tiểu Thiên, nếu không nha đầu này làm sao mà đến nhanh vậy. Nhưng Cát Cát muốn làm gì thế này? Chẳng lẽ... cô ấy muốn đối chọi với Di Di? Tiểu Thiên bước vào, nhanh nhẹn và đường hoàng, mang theo tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, tinh thần tương thân tương ái và ý chí quyết thắng, sải bước về phía tôi... Tôi không thể đoán được cục diện tiếp theo, khỏi cần giải thích, tình hình này, giờ thêm những nhân vật này, cuối cùng người bị thương chắc chắn… vẫn là tôi. Tiểu Thiên đến bên cạnh Cát Cát, hai người nhìn nhau cười. “À, nhìn kiểu này chắc là tìm người giúp sức rồi.” Di Di nhìn Tiểu Thiên từ trên xuống dưới, ánh mắt khiêu khích. Tiểu Thiên vuốt tóc mái, quay đầu hất tóc quyến rũ như người mẫu quảng cáo dầu gội, nhìn Di Di cười: “Bà chị, nhìn gì chứ?” Nét mặt Di Di lập tức biến sắc. Con gái mà, sợ nhất bị người ta nói mình già, tuy cô ta cũng mặt hoa da phấn, nhưng Tiểu Thiên quả thật trẻ hơn rất nhiều. Nhưng chỉ là bất ngờ một chút, Di Di bắt đầu phản kích: “Lông còn chưa mọc đủ, còn muốn đấu khẩu với ai?” Tiểu Thiên vẫn giữ gương mặt ngọt ngào: “Bà chị, con gái cần nhiều lông vậy làm gì?” Nói xong nhìn Cát Cát, hai người cười khúc khích với nhau. Nét mặt Di Di càng khó coi, nếu so sánh thì những người lúc nãy đeo bộ mặt khó coi bây giờ đã khá hơn, đang nhìn Tiểu Thiên tán đồng, đồng thời nhìn Di Di và cười trên nỗi đau của cô ta. Di Di không chịu được nỗi bực tức: “Bất kể cô là ai, ở đây không có chuyện của cô!” Nói xong nhìn qua Cát Cát: “Coi như lần đầu thấy cô, sao hả, bây giờ Lại Bảo do cô quản?” “Không phải quản.” Cát Cát lắc đầu, đặt tay lên vai tôi: “Nên nói thế này, anh ấy giờ là của tôi.” Mặt Đàm Đôn vô cùng đắc ý, tay đưa xuống thấp giơ ngón cái lên, Phó Dụ cẩn thận liếc Đại Khí. Tên mập ấy càng như bị chồng thêm lớp mây mù, ngồi ngơ ngác, nhìn Cát Cát ngây ngô. Mời các bạn đón đọc Đời Toàn Chuyện Khó Xử của tác giả Lại Bảo.
Giữa Những Nhớ Quên
Văn án: Con người thường làm vài việc khiến bản thân cảm thấy hối hận, Từ Mộ Duyên mỗi lần nhớ tới Tang Điềm, đều có cảm giác hối hận tới mức cả ruột đều đen, cảm thấy mình thật con mẹ nó khốn nạn. Tang Điềm đã tưởng tượng rất nhiều trường hợp có thể gặp lại Từ Mộ Duyên, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, người đã năm năm chưa gặp kia, lại nói với cô một câu: “Tang Điềm, anh hối hận.” Cô bắt đầu lãng quên, anh lại từ từ nhớ lại… Anh quyết định bắt đầu lần nữa, tìm lại người thuộc về mình. ***   "Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả cuộc đời." * Đối với Từ Mộ Duyên, đánh rơi tình yêu với Tang Điềm chính là đã đánh rơi cả cuộc đời mình. … Quen nhau từ những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, Từ Mộ Duyên và Tang Điềm đã có một tình yêu quá đỗi ngọt ngào và ấm áp. Khi ấy, anh như ánh mặt trời rạng rỡ, luôn vì cô gái nhỏ của mình mà yêu thương và bao dung hết thảy. Tang Điềm lại như cơn mưa rào ngày hạ, mỗi nơi rơi xuống đều là những hạt mưa lấp lánh mang hơi thở của tuổi trẻ và sự thuần khiết. Những tưởng tình yêu ấy sẽ đi qua những năm tháng dài phía sau với tương lai là một kết thúc tốt đẹp dành cho cả hai. Nào ngờ, ở khoảnh khắc mặn nồng nhất lại là lúc Từ Mộ Duyên nói lời chia ly. Cứ thế, anh đã đẩy cô gái nhỏ rời xa mình. Mà nào đâu biết, sau này mỗi khi nhớ lại giây phút ấy trái tim có bao nhiêu đau xót và hối hận. Bởi vì, anh đã đánh mất và thương tổn cô gái anh yêu nhất mất rồi. … “Người ta nói, lời chia tay thật sự là một vết thương lòng…” ** Đối với Tang Điềm kết thúc khi ấy tựa như vết cắt cứa thật sâu vào tim cô, mỗi lần suy nghĩ chạm đến ký ức của quá khứ là vết thương lại đau âm ỉ và day dứt khiến Tang Điềm dường như không thể thở nổi. Cô vẫn nhớ anh, yêu anh và đau lòng vì anh. Vì thế, cô dặn mình hãy chôn chặt tất cả những tình cảm ấy, quên hết mọi thứ về anh, về cái tên “Từ Mộ Duyên” đã từng khắc ghi. 5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn, đủ để khiến cho những vết rách trong tim liền sẹo và nỗi đau nhạt màu theo năm tháng. Từ Mộ Duyên - Tang Điềm, vĩnh viễn không thể quay về nữa rồi. Chỉ là, Tang Điềm, em có biết, khi em đang muốn lãng quên lại có người từ từ nhớ lại tất cả hay không? Chính là nhớ lại và muốn mang em trở về bên cạnh. … “Anh đã trở về, không đi, không bao giờ đi nữa…” “Anh lần này trở về, chỉ vì em” “Tang Điềm, anh hối hận”  Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tang Điềm lần đầu tiên sau bao nhiêu năm xa cách, trái tim Từ Mộ Duyên như vỡ nát. Tang Điềm, cô gái nhỏ của anh, sao lại gầy như thế kia chứ…? Là anh, trong những năm tháng bồng bột của tuổi trẻ đã không hề biết rằng lời chia ly khi đó có bao nhiêu chua xót cho cục diện như ngày hôm nay. Một lần sai lầm, hối hận đến hết đời.  Bây giờ, Tang Điềm không còn là cô gái từng yêu anh ngày xưa nữa. Cô muốn quên đi mọi thứ và chạy trốn khỏi thế giới của anh. Mà anh, một chút tư cách để níu kéo hay oán trách cũng không có. Bởi vì, anh đã từng để cô rời xa, đã từng thương tổn cô, đã từng khiến cho cơn mưa mùa hạ là cô bỗng chốc hóa thành những giọt nước mắt đau thương. Mỗi giọt rơi xuống con đường anh quay về tìm cô, ấm nồng, mặn chát. … “Không muốn nhớ, lại sợ quên thật là một lằn ranh mỏng manh khó bước.” *** Tang Điềm cứ ngỡ thời gian 5 năm qua đã khiến cho cô có thể khép chặt trái tim mình với tình yêu. Nhưng mỗi lần đứng trước Từ Mộ Duyên, cô lại xao động. Vì anh chính là quá khứ tốt đẹp nhất cô từng có được. Sự hối hận muộn màng của anh, sự chân thành của anh và cả tình yêu của anh như những hạt nắng nhỏ, từ từ sưởi ấm cõi lòng đã từng ngập tràn băng giá lạnh lẽo của cô. Hóa ra, vì yêu một người nên mới thương tổn như thế.  Hóa ra, vì yêu một người nên mới đau lòng như thế. Hóa ra, vì yêu một người nên mới cam tâm như thế. Đến cuối cùng, lý trí của Tang Điềm cũng không thể thắng được trái tim cô. Sau tất cả những biến cố thăng trầm và cả những hiểu nhầm đáng tiếc, Từ Mộ Duyên và Tang Điềm cũng quay về bên nhau, cùng xây lại giấc mơ hạnh phúc đã từng dang dở và nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời. Chỉ đáng tiếc, Trác Việt - người cùng Tang Điềm đi qua 5 năm khó khăn đó lại không phải là người cô yêu và chờ đợi. Có lẽ, ngay đến ông trời cũng muốn thiên vị cho Từ Mộ Duyên, khi mà dù cho Tang Điềm từng thương tổn vì anh như thế nào thì cuối cùng vẫn chính là anh tự tay chắp vá những nỗi đau đó lại. Tình yêu của Trác Việt không sai. Chỉ là, sai thời điểm sai người sai vận mệnh. Tang Điềm từ đầu đến cuối đều chưa từng yêu anh. Vì không yêu nên mọi thứ anh làm đều hóa thành sai lầm trong duyên phận của họ. Rất đáng thương nhưng lại chẳng thể vỗ về. Có lẽ, buông tay mới là khởi đầu tốt đẹp dành cho anh… Vì thế, nếu bạn đã gặp được người con gái bạn yêu và cô ấy cũng yêu bạn xin đừng nói lời chia ly, xin đừng để nước mắt cô ấy rơi và xin đừng buông lơi đôi tay ấy. Bởi có thể sau này chính bạn sẽ phải đau đớn mà nói rằng: "Anh hối hận". Như vậy liệu có muộn màng không? … “Giữa những nhớ quên” như một bản tình ca nhẹ nhàng sâu lắng bởi những cung bậc tình cảm nó mang lại. Nội dung truyện nghiêng về tình cảm là chủ yếu, đánh sâu vào nội tâm từng nhân vật, khai thác toàn bộ diễn biến của quá trình yêu hận ấy. Hiện tại được vẽ nên bởi những sắc màu trong quá khứ. Tuy có lúc rực rỡ, có lúc đen tối nhưng lại là ký ức khắc sâu không dễ phai mờ. Truyện chuyên về ngược nam với nhiều phân đoạn miêu tả nội tâm khá sâu sắc và xúc động.  Nam chính Từ Mộ Duyên là một nam chính #KHÔNG_TỐT khi đã phạm sai lầm vào những năm tháng tuổi trẻ khiến cho người anh yêu bị tổn thương. Nhưng sau này khi anh nhận ra lỗi lầm và hối hận quay về tìm lại tình yêu đã đánh mất thì dành được khá nhiều điểm cộng từ độc giả. Bởi chỉ có một tình yêu chân thành và sâu đậm mới có thể làm được tất cả như vậy. Anh khi ấy chính là dùng toàn bộ tình cảm và sự dịu dàng của mình để khiến trái tim Tang Điềm mềm lại. Cho nên những phân đoạn này thật sự rất hay và cảm động. Nữ chính Tang Điềm từng là một cô gái hoạt bát vui vẻ lại bị tình yêu thương tổn. Cô khép mình vào thế giới riêng như chú bướm quên đi những sắc màu sặc sỡ ở bộ cánh, không bay lượn cũng không còn là chính mình. Tang Điềm cũng rất thẳng thắn với tình cảm của nam phụ Trác Việt dành cho bản thân. Đáng tiếc, tình yêu của anh ta lại không bị những ngăn cách của cô xóa bỏ. Cuối cùng, biến thành đau thương… Cho nên, khi đọc truyện này bạn phải chắc chắn rằng bạn thuộc team nam chính mà không phải nam phụ, nếu không sẽ rất đau lòng đấy ạ.  À, truyện hiện chỉ có convert thôi nha. Nếu bạn đã từng đọc những bộ truyện khác của Mạch Ngôn Xuyên như Tiến về phía nhau, Yêu không chậm trễ, Anh đến cùng rạng đông hay Nơi cuối con đường anh và em… thì hẳn đã biết văn phong và vốn từ của tác giả như thế nào rồi nhỉ. Vì thế, ngại gì không thử bắt tay vào edit bộ này xem. Mình nghĩ rằng với thể loại ngược nam, gương vỡ lại lành và gam màu trầm lắng này sẽ khiến mn yêu thích ủng hộ ạ ^^ Cuối cùng, chúc mn nhảy convert vui vẻ :v :v  ________ Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 *: trích từ Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn **: Trích từ lyric bài 7 years of love - Kyu Hyun ***: Trích từ Twilight / Stephenie Meyer #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trước Tết Âm lịch, nhà xuất bản của cô có tổ chức cho mọi người cùng đi tắm suối nước nóng, thế nên cô bèn hỏi: có thể mang người nhà đi suối nước nóng hay không? Vì biết cô vừa tân hôn nên tất cả mọi người ai cũng đều ủng hộ cô dẫn chồng mình theo cùng, nhưng trong nội tâm của cô lại âm thầm kêu khổ, cô thật sự là không muốn anh đi chung mà...! Hôm nay Từ Mộ Duyên tăng ca thế nên Tang Điềm về nhà trước, cô phải suy nghĩ xem buổi tối phải nói với anh như thế nào về việc này đây? Cô muốn cùng các đồng nghiệp cùng đi làng du lịch và tắm suối nước nóng, 3 ngày 2 đêm, có thể mang theo người nhà đi cùng nhưng cô lại không muốn anh cùng đi... Từ Mộ Duyên mãi cho đến buổi tối hơn 10 giờ mới về, anh thấy cô đang nằm trên giường đọc sách, cả người cô như là muốn rúc vào trong chăn luôn rồi, sách trên tay cô nhăn lại, hai mắt lim dim. Anh nhịn không được lại nhíu mày, anh đi qua thò tay ra phía sau ôm cô lên, sau đó lấy một cái gối kê ra sau lưng của cô, nhẹ giọng khiển trách:" Anh đã bảo em không được nằm đọc sách mà? Làm như vậy sẽ hại mắt đấy. " Thực ra cô buồn ngủ lắm rồi nhưng lại nghĩ đến còn có chuyện muốn bàn bạc với anh nên mới căng mắt ra mà gắng thức. Mà lúc này cô lại bị anh ôm lên, hai mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng rồi, trông cô rất mệt mỏi, thực sự thì cô rất mệt, nhịn không được cô ngáp một cái rồi nói: "Anh đã về rồi à? Em chờ anh rất lâu rồi đó, chờ tới nổi mà muốn ngủ luôn rồi này... " Cô tự nhiên thấy rất vui vì hôm nay nhìn anh có vẻ rất dễ nói chuyện. Cô đột nhiên thấy anh đứng dậy, vội vã kéo anh lại:"Em có chuyện muốn nói. " Anh nhướng mày, thì ra là có chuyện muốn nói:"Em nói đi. " "Thực ra... Ngày mai em cùng các đồng nghiệp trong công ty đi tắm suối nước nóng, đi ba ngày hai đêm. " Nói xong cô cẩn thận mà nhìn anh. Từ Mộ Duyên muốn cùng cô chơi trò tán tỉnh ở suối nước nóng, vì thế không phải là đi cùng anh là tốt nhất sao? Vì vậy anh ôm cô, anh kề sát lỗ tai cô nhẹ nhàng mà dụ dỗ: "Ngoan nào, em đợi vài ngày nữa để anh sắp xếp thời gian rồi dẫn em đi. " Tang Điềm mất hứng, sau khi kết hôn thì cơ bản thời gian của cô đều bị anh chiếm hết. Lúc trước là cô dính anh, bây giờ vị trí bị đổi lại rồi, lần này cô lại thành người bị dính, hơn nữa...anh quá đói! Bây giờ cô muốn đi chơi thực ra cũng là để thả lỏng vài ngày... Mà bây giờ nếu như cùng anh đi thì... Nghe giọng điệu của anh, cô đoán cô nhất định sẽ mệt đến chết! Cô lo trái lo phải nghĩ cố tìm một lí do thích hợp để từ chối anh, cuối cùng cô ôm cánh tay của anh lắc lắc làm nũng:" Nhưng em lại muốn đi cùng bọn họ nha...! Chuyến đi này là do nhà xuất bản tổ chức, nếu như là bình thường thì những chúng rất đắt đó, bởi vậy em không thể lãng phí. " "Miễn phí? Hử? " anh cố ý kéo dài âm cuối. "Đúng rồi! Vì vậy không thể lãng phí! " cô trả lời đúng lí hợp tình, nhưng lại không biết rằng mình đang rơi vào cái hố của người nào đó. Quả nhiên, anh câu môi nói:" Đi với anh cũng miễn phí mà, còn được tặng thêm phục vụ năm sao." "..." cô chẹp miệng, trong chốc lát không biết nói gì. Từ Mộ Duyên nhìn cô, lại cho là cô không vui nên đằng hắng một tiếng:"Được rồi, được rồi, em muốn đi thì đi đi. " "Ông xã anh thật tốt, chờ em, em sẽ về nhanh thôi!" Trên mặt Tang Điềm ngay lập tức xuất hiện lên nét tươi cười, cô còn chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái:" Em đi ngủ trước đây, anh ngủ ngon nha. " Cô vừa nói xong cả người đều đã nằm trong chăn rồi. Mời các bạn đón đọc Giữa Những Nhớ Quên của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
Bói Nhân Duyên Trên Taobao
Nếu được chọn một loại siêu năng lực, bạn sẽ chọn siêu năng lực nào? Tui là tui chắc chắn chọn siêu năng lực bói nhân duyên, kiểu như chỉ cần nhìn một người là sẽ biết hết chuyện tình duyên hôn nhân của người đó ý.   Nếu được như thế thì chẳng còn phải thấp thỏm về mấy loại tin đồn, ảnh chụp của paparazzi, chèo “thuyền” nào “thuyền” đó thành “chiến hạm”, năng lực hóng thị phi tăng vọt. Và quan trọng nhất, gặp được anh nào cũng phải soi xem mình với anh ý có tí “nhân duyên” nào không.   Thế nên, trong số tất cả những nữ chính mình từng biết cho tới giờ, không có ai may mắn hơn cô nàng Thẩm Sở Sở này hết á.   ***   Văn án:   Tỉnh lại sau tai nạn xe, không chỉ không bị đâm chết, mà còn có thêm một kỹ năng siêu hạng, chỉ cần nhìn chằm chằm vào ai hoặc là ảnh chụp người đó ba giây là cô có thể thấy được người đó khi nào kết hôn, kết hôn với ai.   Thẩm Sở Sở, tiểu minh tinh tuyến 18 cảm thấy có được kỹ năng này mẹ nàng sẽ không còn phải lo lắng nàng sẽ bị chết đói nữa rồi.   Trước tiên ở Weibo tạo thế, sau đó đi mở tiệm tính nhân duyên trên Taobao.   “Chồng cô là bạn thân, tháng ba sang năm kết hôn, hôn nhân của hai người sẽ hạnh phúc.”   “Chồng cô sắp tới sẽ xuất hiện ở cửa tiệm đồ ngọt trước cửa công ty các cô, nhớ ngồi chờ mỗi ngày.”   …   “Chờ chút… Tiểu thịt tươi hàng đầu nhà mị thế mà đã kết hôn, còn có một đứa con??”   “Đôi vợ chồng minh tinh mỗi ngày đều ở Weibo show ân ái của ta thế mà đã li hôn!!!”   OMG! Cô đã nhìn thấy cái không nên nhìn!   Cho đến một ngày, có một người tìm đến cô tính nhân duyên.   “Thật có lỗi thưa bà, đoán mệnh xem duyên phận, hai chúng ta lại không có.”   “Không phải là tiền sao? Ta trả gấp mười lần. Chỉ cần tính ra nhân duyên của con trai ta, bao nhiêu tiền đều được!”   MMP! Không phải là cô không tính, mà là vì đối tượng kết hôn của vị bá đạo tổng tài kia nhưng lại chính là cô.   *****   Thật sự, cái văn án này còn không diễn tả được một phần mười cái sự may mắn của cô nàng Thẩm Sở Sở đâu ý.   Thứ nhất, Thẩm Sở Sở không phải loại diễn viên tuyến 18 đâu, mà tuyến 180 cơ. Xuất thân là sinh viên của một trường Đại học cực kỳ danh tiếng chuyên ngành tài chính, nhưng do học hơi dốt nên sau khi tốt nghiệp, Thẩm Sở Sở rất sợ phải làm đúng chuyên ngành, nhân lúc được một nhà tuyển dụng để mắt tới nhờ ngoại hình xuất chúng, Thẩm Sở Sở quẹo tay lái cái “roẹt”, bước chân trên con đường trở thành diễn viên.   Mang tiếng là một diễn viên mà đến cả tiền cơm từng bữa cũng phải đắn đo cân nhắc thì các bạn cũng hiểu cái sự nghiệp của Thẩm Sở Sở nó failed đến mức độ nào rồi đúng không.   Thế nhưng mà, cái năng lực bói nhân duyên kia kìa, không chỉ giúp cho Thẩm Sở Sở mở tiệm bói toán thành công trên taobao, mà còn có chức năng tích điểm giúp cô trau dồi diễn xuất nữa. Có ai đời lại may mắn thế không cơ chứ!   May mắn thứ hai chính là, cái tai nạn xe kia không chỉ giúp Thẩm Sở Sở có thêm một năng lực đặc biệt, mà quan trọng hơn, người gây ra tai nạn lại chính là nam chính Hàn Hành Ngạn bên ngoài đẹp trai bên trong cực kỳ lắm tiền đó!!!   Vậy là, bắt nguồn tự sự áy náy day dứt vô bờ bến của anh Hàn mà Thẩm Sở Sở nghiễm nhiên trở thành “đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt”.   Mà sự “chăm sóc đặc biệt” của Hàn Hành Ngạn cũng đáng yêu đến mức làm người ta quắn quéo luôn. Lặng lẽ trao hợp đồng quảng cáo cho Sở Sở nè, lặng lẽ đá đít người dám bắt nạt Sở Sở ra khỏi công ty nè, lặng lẽ giới thiệu Sở Sở cho công ty lớn nè, khi Sở Sở bị người ta chuốc thuốc thì lặng lẽ hoá thân thành anh hùng ra tay cướp người về, trong lúc nhất thời rung động còn suýt chút nữa lặng lẽ “lau súng cướp cò”. Liêm sỉ còn không? May sao vẫn còn :v   Kể từ đó khỏi cần nói cũng biết Thẩm Sở Sở có ấn tượng tốt về Hàn Hành Ngạn như thế nào, còn về phía Hàn Hành Ngạn, lưới tình anh tự giăng xong anh cứ thế lao vào thôi. Chuyện tình cảm giữa hai người vừa bình dị vừa ngọt ngào, phát triển từ từ chậm rãi, thuận theo tự nhiên.   Nếu có yếu tố nào làm tiết tấu hơi lạc nhịp một chút thì đích thị là bà mẹ của anh Hàn, cứ xông xáo lên taobao đòi Thẩm Sở Sở bói nhân duyên cho thằng con ế sưng ế xỉa của mình. Biết đâu bà thầy bói kia lại chính là con dâu tương lai đâu...   Một điểm đặc biệt nữa của bộ truyện này chính là câu chuyện của những nhân vật phụ. Trong giới giải trí hỗn tạp này, thứ không bao giờ thiếu chính là scandal. Có cô diễn viên xinh đẹp hoá ra lại là “con giáp thứ 13”, có anh “tiểu thịt tươi” nhìn ngon lành nhưng thực ra lại bán thân từ đời nào rồi, rồi chuyện kết hôn bí mật, ly hôn bí ẩn, kỹ năng diễn xuất ngoài đời còn thượng thừa hơn trong phim.   Nhưng điều đó không có nghĩa là những mối tình đẹp không tồn tại. Bằng đôi mắt nhìn thấu nhân duyên của người trần, Thẩm Sở Sở đã có cơ hội được chứng kiến những mối tình sâu đậm, thuỷ chung tới tận khi răng long bạc đầu.   Hơi tiếc rằng tác giả không viết thêm về ngoại truyện về hai nhân vật chính để chúng mình còn được hít chung tí không khí ngọt ngào. Nhưng không sao, vì cả bộ truyện này là một cái sự ngọt đến quắn quéo luôn rồi. Đọc truyện vui vẻ nhé :* ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Nhã Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review bởi: Tú Quỳnh Nguyễn Văn án Tỉnh lại sau tai nạn xe, không chỉ không bị đâm chết, mà còn có thêm một kỹ năng siêu hạng, chỉ cần nhìn chằm chằm vào ai hoặc là ảnh chụp người đó ba giây là cô có thể thấy được người đó khi nào kết hôn, kết hôn với ai.Thẩm Sở Sở, tiểu minh tinh tuyến 18 cảm thấy có được kỹ năng này mẹ nàng sẽ không còn phải lo lắng nàng sẽ bị chết đói nữa rồi.Trước tiên ở Weibo tạo thế, sau đó đi mở tiệm tính nhân duyên trên Taobao.“Chồng cô là bạn thân, tháng ba sang năm kết hôn, hôn nhân của hai người sẽ hạnh phúc.” “Chồng cô sắp tới sẽ xuất hiện ở cửa tiệm đồ ngọt trước cửa công ty các cô, nhớ ngồi chờ mỗi ngày.” “Chờ chút… Tiểu thịt tươi hàng đầu nhà mị thế mà đã kết hôn, còn có một đứa con??” “Đôi vợ chồng minh tinh mỗi ngày đều ở Weibo show ân ái của ta thế mà đã li hôn!!” OMG! Nàng đều đã nhìn thấy cái không nên nhìn! Cho đến một ngày, có một người tìm đến nàng tính nhân duyên. “Thật có lỗi thưa bà, đoán mệnh xem duyên phận, hai chúng ta lại không có.” “Không phải là tiền sao? Ta trả gấp mười lần. Chỉ cần tính ra nhân duyên của con trai ta, bao nhiêu tiền đều được!” MMP! Không phải là nàng không tính, mà là vì đối tượng kết hôn của vị bá đạo tổng tài kia nhưng lại chính là nàng. ---- Cô nàng diễn viên hạng ba Thẩm Sở Sở vốn là một diễn viên tay ngang, trình độ diễn 19/100 điểm, lại không quen đi đường ngang ngõ tắt, lơ nga lơ ngơ theo lời mị hoặc mà lọt chân vào showbiz rồi ở mãi dưới đáy không lên được, quay được mỗi 2 cái quảng cáo lèo phèo, nghèo đến nỗi nhà hết sạch mì, cầm 23 tệ cuối cùng đi bộ ra đường kiếm bát canh cay để ấm bụng thì tai hoạ ập đến. Nàng bị xe đụng không chết ????, lại được giao một nhiệm vụ cứu vớt tỷ lệ ly hôn của thế giới này bằng cách đi nối dây tơ hồng, bù lại nàng ấy sẽ được thoả mãn ước mơ kiếm nhiều tiền, kiếm thật nhiều tiền, chớp mắt bỗng nổi tiếng. Chả còn cách nào khác, nàng đành vận dụng kỹ năng được ban phát mở một quầy "Nhân duyên" để xem bói trên Taobao, phí cực rẻ, cỡ 1.000 tệ/ lần, mỗi ngày chỉ xem 10 khách hàng và 1 khách miễn phí trên Weibo. Thẩm Sở Sở được ban phát một hệ thống nhân duyên như một game cao cấp của giới thần tiên, mỗi lần se duyên, hay giảm tỷ lệ ly hôn thì sẽ được cộng điểm kinh nghiệm, mỗi lần lỡ tay làm ai đó có ý định độc thân suốt đời sẽ bị trừ điểm. Cô nàng sau một thời gian thích ứng với hệ thống thì nắm được cơ chế, phát huy cả nghề tay trái (bói toán) và nghề tay phải với một mục tiêu: kiếm nhiều tiền, nổi tiếng thật nhanh. Hệ thống Nhân duyên của nàng cũng được tự động nâng cấp theo thời gian, bổ sung các tính năng còn khiếm khuyết... Nhờ vào hệ thống, một diễn viên nghèo chỉ còn 23 tệ như nàng dù bị đóng băng vẫn thảnh thơi kiếm tiền tậu nhà, ăn chơi xả phanh cùng trợ lý :)), haizz, suy cho cùng các công việc bói toán thật sự là việc nhẹ lương cao nha, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ ????????????. Tầm nửa đầu truyện là giai đoạn Thẩm Sở Sở thích ứng với nghề tay trái và nỗ lực rèn giũa nghề tay phải, nửa cuối truyện thì viết sâu về showbiz hơn, nhưng câu chuyện showbiz vẫn xoay quanh chủ đề nhân duyên là chủ yếu. Phải nói là tác giả viết theo kiểu sảng văn rất buồn cười, thêm trình độ edit của editor tự nhận là "học văn thầy thể dục" nên lúc đầu cũng có vẻ khá lủng củng (khúc sau thì mượt hơn nhiều), motip khá lạ, tác giả xây dựng tình tiết khá khéo và logic (trừ việc số lượng ảnh đế ảnh hậu hơi nhiều), cách viết cũng không quá yy nữ chính, diễn biến tình cảm hợp lý, phù hợp để giải trí cho những ngày nhẹ nhàng. P/s: truyện có nam chính không? Có nam chính nhé. Anh này là thủ phạm của cú tông xe oan nghiệt ???????????? khiến nữ chính như bắt được cửu âm chân kinh đấy ạ, vừa trở thành giàu có vừa diễn giỏi lại có trai đẹp ôm về nhà nhá Mời các bạn đón đọc Bói Nhân Duyên Trên Taobao của tác giả Nghiên Nghiên Hạ Nhật.
Ánh Trăng Trong Lòng Quân
Giới thiệu của tác giả (chỉ có một câu): Giữa chưởng viện và trưởng tộc chẳng có gì hết nha! Giới thiệu của người dịch: Độc giả thấy tên tác giả nhất định sẽ hỏi có ngược không. Người dịch xin khẳng định là không, không chút nào, hoàn toàn không! Đây là câu chuyện theo đuổi cô vợ Ma tộc của một chưởng viện Tiên tông, quá trình vừa hài vừa bi (ngược nam chứ không hề ngược nữ). Ai thích Thịt Thần Tiên nhất định sẽ thích bộ này. ****   Còn dưới là lời giới thiệu của reviewer: Chưởng viện Thiên Cù Tử tức Hề chưởng viện là một tiên nhân lạnh lùng thanh cao như ánh trăng sáng trên trời, là hoa trong gương trăng dưới nước của các thiếu nữ mến mộ y. Một người lạnh lùng cô độc mấy ngàn năm, khô khan như khúc gỗ, chẳng ngờ vô tình đã trúng “bùa yêu” của một nữ Ma tộc. Hẳn các bạn sẽ nghĩ, ồ là Nhất Độ Quân Hoa kìa, là tiên ma kìa, có lẽ sẽ là câu chuyện ngược luyến tình thâm máu chó lâm đầu? Tôi đây vỗ ngực đảm bảo không hề có chuyện đó. Cũng như Thịt Thần Tiên, Nhất Độ Quân Hoa giữ văn phong hài hước vui vẻ mà thậm chí tôi còn thấy hay hơn cả Thịt Thần Tiên. Nữ Ma tộc nhắc đến bên trên là tộc trưởng tộc Mai khôi – một nhánh của Ma tộc. Nàng – Húc Họa – là người đẹp nhất Ma giới, không những thế còn có thể kết hợp với Ma tộc hoặc Tiên môn sinh ra đời sau. Chính vì số mệnh đó mà nàng bị Ma tôn bắt giữ tra tấn, coi nàng là cỗ may sinh sản, khiến trái tim vốn thờ ơ của nàng biến thành sắt đá, không còn tin vào đàn ông. Cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra tại khu rừng dâu ở Ma giới, khi Hề chưởng viện lần đầu trông thấy người con gái ấy, y biết trái tim mình đã thuộc về Húc Họa mất rồi. Y không ngại ngần cứu nàng, đưa nàng về Tiên môn, móc cả tinh túy của bản thân để xoa dịu nỗi đau nàng hứng chịu bởi chất độc dâm xà. Không ai biết vì sao y yêu nàng, chỉ biết ngay từ đầu, y đã bại bởi nàng rồi. Tình yêu của y như ánh trăng bàng bạc giữa đêm hè, là ngọn suối mát róc rách chạy vào tim. Y tình nguyện làm mọi thứ từ những chuyện nhỏ cho đến chuyện to để nàng được vui, để nàng là chính nàng, mà không cần nàng biết mình đã làm gì. Tình yêu hoàn mỹ là đấy chứ đâu. Nếu ai thích một nam chính thư sinh nho nhã, thì mời bạn nhảy hố nào. “Nếu người đi vào không phải mình, thế thì người canh giữ ở đây chỉ có thể là nàng. Nhưng, sao nàng có thể mãi mãi ở một nơi xó xỉnh tối tăm không ánh nắng rực rỡ được? Nàng là đóa hoa bung cánh giữa cánh đồng phủ tuyết vạn dặm, là tiên quế trên trăng, là ráng mây giữa tinh không. Nàng phải vô buồn vô ưu, tự do tự tại làm điều mình thích, ở bất cứ nơi đâu. Liệu rằng kiếp này có may mắn hộ hoa?” Ngỡ tình yêu của y là ly nước trong lành, thực chất lại là bầu rượu nóng. Một khi đã nếm được tình yêu của y có vị gì, chắc hẳn chẳng ai muốn dừng lại đâu. Có điều phận trời trớ trêu, người y đem lòng yêu mến lại không mảy may đoái hoài. Chỉ vì Húc Họa nàng không tin vào tình yêu, không tin sẽ có người thật lòng yêu mình. Những chuyện nàng đã phải chịu đựng trong quá khứ biến nàng thành một người tâm như sắt đá. Nhưng đừng hiểu lầm nàng là người lạnh lùng nhé, tộc trưởng Ma khôi vẫn giữ được uy của mình và đồng thời vẫn là một “cô bé” đáng yêu. Vì trận chiến giữa Ma khôi và Ma tộc, nàng chịu cảnh chuyển kiếp làm người, từ đó được thu nhận làm đệ tử Tiên môn, để Hề chưởng viện bắt đầu hành trình truy thê trắc trở nhưng không kém phần hài hước. Mình sẽ không nói là vì Húc Họa thèm bình linh ẩm, mà Hề chưởng viện vung tay tạo ra ngàn bình rồi vờ rằng mình luyện nội công vô tình làm thừa; mình sẽ không nói là vì Húc Họa đói bụng, mà một tiên nhân chỉ ích cốc như Hề chưởng viện lại dẫn nàng đi bắt gà đánh cá; mình cũng sẽ không nói là Hề chương viện đã chảy máu mũi khi đi hài cho Húc Họa đâu. ^_^ Những hành động nhỏ bé nhưng đáng yêu của Hề chưởng viện khiến con tim mình liêu xiêu mất rồiii. À mà ngoài cặp đôi chính ra, ở Tiên môn còn có rất nhiều nhân vật thú vị khiến câu chuyện càng trở nên thoải mái hơn nhiều, đọc rất sảng khoái. Mời các bạn nhảy hố cùng mình. ^.^ Truyện đang được dịch tại Thủy nguyệt đài với chất lượng siêu hay, mình đọc mà từ cười tủm tỉm cho đến cười nội thương luôn. Văn hay quá xá. Review bởi: Hami Phan - fb/hoinhieuchu *** Thể loại: Mất trí nhớ (nên có phần) tra công x si tình dương quang thụ, thương nhân x đặc chủng, cường cường, hiện đại, yêu từ cái nhìn đầu tiên, gương vỡ lại lành, 1×1, HE. Rất muốn viết review tử tế nhưng trái tim mị đang không khỏe tí nào cả. Hey, công thực sự là một con người si tình ấy, để tag kia cũng hơi tội đó. =.= Nào, vào vấn đề nào. Mị không có thích đọc ngược, mặc dù truyện này trước thì ngược mà sau ngọt sâu răng, nhưng mị vẫn nhọc tim lắm. Truyện có 40 chương và 4 phiên ngoại, bắt đầu từ lúc Hạ Hứa gặp lại Dụ Thần mất trí nhớ và qua lại với hắn như người tình trên giường. Dụ Thần đang ở bên Thường Niệm, đang chăm sóc cậu trai yếu đuối ấy, chỉ vì lí do hai người từng bên nhau, bị đem chữa cho hỏng người vì bị coi là đồng tính. Xong Hạ Hứa lại xuất hiện, làm Dụ Thần không những ham muốn thể xác mà còn dần dần đặt trái tim sang người ta. Hạ Hứa thực sự không phải kẻ thứ ba, ở đây Thường Niệm mới là người nói dối tất cả. Năm ấy, Hạ Hứa là hotboy lớp chọn, nhà nghèo nhưng gì cũng giỏi. Dụ Thần là con nhà quân đội, nhà giàu chả sợ quần què gì. Ban đầu hai bên xích mích nhau, Hạ Hứa bị đám con nhà giàu gây sự, rồi bực quá kêu Dụ Thần đến để giải quyết. Ai ngờ Dụ Thần là cái tên đẹp trai mà anh vừa nhìn đã thích, mà Dụ Thần cũng vì cái phủi bụi đầu gối hộ làm xao xuyến. Hai người bắt đầu trốn học, đi so tài võ. Mà lúc ấy, Dụ Thần chắc chắn thích Hạ Hứa nhiều hơn. Anh Dụ ngâm áo đồng phục trong sữa tắm của mình để đưa cho Hạ Hứa mặc, để người thương có mùi của mình. Thấy Hạ Hứa uống nước ở vòi nước còn lén ra chạm môi dán tiếp ở cái vòi. Lại còn quan tâm cái tật xấu bỏ bữa sáng của Hạ Hứa, đưa tiền nhờ anh Dương Khoa ngốc nghếch mua đồ ăn sáng lén để trên bàn của Hạ Hứa. Mà mặc dù Dương Khoa thực ngốc, nhưng đáng yêu, mà cũng nhờ Dương Khoa thì Dụ Thần mới nhớ lại được năm xưa ai mới là tâm can bảo bối của mình. Dương Khoa gặp lại Hạ Hứa đã nói: “Em biết anh! Anh là Hạ Hứa, “Hạ” trong “mùa hạ”, “Hứa” trong “hứa hẹn”! Em còn biết viết tên anh nữa, là anh Dụ dạy em đấy!”, “Anh Hạ Hứa này, chắc là anh Dụ của em thích anh đấy!” Hạ Hứa, mọi thứ của anh đều tốt đẹp. Hạ Hứa đúng chuẩn “hoa khôi” của đơn vị. Tính tình tốt, mọi người đều yêu quý. Năm ấy hai người họ thích nhau, đều hiểu được tình cảm đối phương nhưng lại không ai nói ra. Một ngày, Dụ Thần của anh biến mất. Anh không hề biết Thường Niệm, người bạn thuở bé của Dụ Thần lại cũng thích hắn. Thậm chí còn tỏ tình rồi hôn Dụ Thần. Cũng là lí do mà hai gia đình danh gia vọng tộc lồng lộn lôi hai đứa con trai đi chữa cho “thẳng”. Dụ Thần luôn sợ mọi người phát hiện ra tình yêu thật sự của hắn, phát hiện Hạ Hứa và gây khó dễ cho anh. Đến lúc mất trí nhớ, thì hắn đã chẳng còn nhớ Hạ Hứa là ai, mà lại lòi ra cái cậu Thường Niệm ở bên cạnh. Thường Niệm coi Dụ Thần là tấm ván, cậu kéo người trên tấm ván ấy ra sóng cuồn cuộn và bấu víu vào đó, người đó vừa vặn là Hạ Hứa. Hạ Hứa gặp lại Dụ Thần, không kìm lòng được mà đến nói muốn lên giường với hắn, trở thành tình nhân của hắn. Hạ Hứa biết Dụ Thần mất trí nhớ, nhưng không biết tại sao. Anh cũng đủ thông minh để che dấu, giả vờ như việc lên giường với Dụ Thần chỉ là việc bao nuôi. Dụ Thần còn sống trong dằn vặt vì phản bội Thường Niệm, vừa cố chống lại sự hấp dẫn từ Hạ Hứa. Cho đến khi Thường Niệm bày trò đổ lỗi cho Hạ Hứa, hai người thực sự chấm dứt. Nếu như Hạ Hứa không đem số tiền Dụ Thần trả cho mình để quyên góp cho ngôi trường cấp 3 cũ của hai người, nếu như lúc ấy Dương Khoa không nói ra tên Hạ Hứa, nếu như Dụ Thần không nhìn thấy mảnh ngọc bội quý giá của mình tặng cho người thương,… Nếu như những việc đó không xảy ra, thì cả đời này Dụ Thần đã lỡ mất tâm can của mình… Trong truyện có nói, nếu như năm ấy, Hạ Hứa tiếp tục học hành chăm chỉ, thi đỗ một trường Đại học tốt, trở thành nhân tài, còn Dụ Thần vào quân đội, sau này hai người sẽ đường đường chính chính nắm tay nhau. Nhưng trên đời không có chữ “nếu như”. Mọi điều đau đớn mà Hạ Hứa trải qua, thực lòng không muốn nhắc lại. Mà Dụ Thần đã rơi vào trầm uất khó khăn thế nào, cũng không phải điều nên nói. Có thể truyện này không hề đủ với những người đọc ngược nhiều. Khoảng tầm hai mấy chương gì đó thì Dụ Thần nhớ ra, mà đau đớn gì đó, đến khi tìm lại Hạ Hứa và hai người quay lại với nhau thì ngọt và sến đến mù mắt chó. Mị vẫn cứ nhứ lúc Dụ Thần mua lại căn nhà cũ của Hạ Hứa từng sống với ông, hắn chuyển đến ở đó luôn. Và hắn còn bị bệnh tâm lí, suốt ngày tưởng tượng ra “Hạ Hứa” trong khi Hạ Hứa thực sự không rõ sống chết. Còn Hạ Hứa thì vào sinh ra tử, quay trở về cũng bị đa nhân cách luôn. May là không vòng vo dài dọc chứ mị đọc chắc phát điên. Lúc Hạ Hứa nói là hai người tâm thần ở với nhau có sao không ấy, mị phải phì cười luôn. Hạ Hứa được biết sự thật năm xưa, cũng biết được bản thân không phải kẻ đồi bại không có đạo đức thì anh cũng dần buông bỏ tâm lí nặng nề. Mà Dụ Thần thì đã gặp được người thực rồi nên cũng không còn cái ảo giác kia nữa. Nếu như đoạn đầu Dụ Thần chẳng biết thương xót người ta, lúc nào cũng muốn “chịch” chết Hạ Hứa thì con mợ nó, từ lúc nhớ ra, Dụ Thần thành si tình công luôn ấy. Không chấp nhận việc Hạ Hứa chết mà cứ bay đến nơi người ta đóng quân thăm hỏi tình hình. Lúc gặp lại được Hạ Hứa, lúc Hạ Hứa quay về bên hắn thì Dụ Thần mở miệng ra là một câu Hứa, hai câu Hứa. Nhớ người ta thì: “Hứa à, anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa, em về nhà đi, được không?” Rồi thì cực kì thâm tình nói: “Đời này hai ta vẫn còn thiếu nhau. Hứa à, em đừng hòng có ngày hòa được với anh.” Mà hai con người này đã lướt qua nhau trong quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất – khi đó, một người thì bị lừa dối, còn một người thì mải miết kiếm tìm.   “Hóa ra anh cũng thầm thích tôi.” “Phải, anh vẫn luôn thầm thích em, thậm chí còn bắt đầu trước cả khi em thầm thích anh.” “Đều hơn 30 rồi… làm gì mà thầm với không thầm thích nữa.” “Ừ, sau này sẽ không là thầm mến nữa. Chúng ta sẽ quang minh chính đại, sống bên nhau đến già.” Đấy, Dụ Thần từ tra công mất trí trở thành si tình trung khuyển công như vậy đấy. Mà kì lạ là truyện có 40 chương nhưng chẳng hề thiếu chi tiết tẹo nào. Câu chuyện từ lúc thuở niên thiếu cho đến khi đã trưởng thành cứ thế như thước phim vậy. Mặc dù cảm thấy thời gian trong truyện trôi nhanh, nhưng mị chẳng hề thấy sơ sài. Để cho một cái kết tuyệt đẹp. “Hứa, sao em lại tốt đến thế chứ?” “Yêu em chưa?” “Yêu rồi.” “Yêu nhất đời này.”   Câu chuyện bên lề… Thật ra, hôm nay mị phải khăn gói quả mướp đi lên thủ đô học sau đợt nghỉ. Vừa được quả tàu đến trễ nên mị đã ngồi đợi 1 tiếng rưỡi, vậy là mở Wattpad ra đọc. Trong đầu còn sót lại tí cái review “Bình hoa” hôm trước nên mị chọn truyện này đọc cơ. Cũng cảm tạ bạn dịch truyện. Bạn biên tập Seven Oxox. Tên cũng đáng yêu quá. Nếu không phải có lời của bạn ở đấy thì chắc mị bỏ luôn từ mấy chương Hạ Hứa bị ngược và hiểu lầm mình là tiểu tam rồi. Bạn ấy viết là “Tuy con đường họ phải trải qua là trắc trở, đôi khi suýt đã lạc lối, nhưng xin hay tin tưởng tôi. Từ khi bắt đầu, trong tim họ luôn chỉ có nhau.” Một điều nữa, bởi vì mị là team sủng công, nên mị vẫn thấy thương Dụ Thần nhiều nhiều. Truyện này mị vẫn thích Dụ Thần hơn, nhưng Hạ Hứa kiên cường lắm, đã thành best thụ trong lòng mị rồi. (Cường thụ, si tình thụ, vốn là tiểu 1 mà xuống mình làm 0, tính tình tuyệt vời, dương quang sáng chói).   Để kết lại bài review cho nó trọn vẹn thì mị sẽ trích cái đoạn giới thiệu ra vậy. Trong lòng mỗi người họ đều có một “ánh trăng” mà không ai có thể với tới. Thậm chí là chính bản thân họ. Đây là câu chuyện về hành trình của những người, đã phải nỗ lực thế nào để vạch lớp sương mù ra, kéo làn mây đen xuống để chạm đến “ánh trăng sáng” của chính họ. Bất kể tổn thương , tương lai, đau đớn, hay thậm chí là… sinh mệnh. Tu Tu Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Trong Lòng Quân của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.