Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhân Duyên Tiền Định

Đánh giá nội dung truyện: ★★★★★ Đánh giá nam nữ chính: ★★★★★ Đánh giá bản cv truyện: ★★★★✰ Đề cử: ★★★★★  Warning: - Rv dài, cần kiên nhẫn. - Trong rv có tiết lộ nhiều chi tiết quan trọng, vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Như hoa Như mộng Là cuộc trùng phùng ngắn ngủi của đôi ta Mưa bụi triền miên Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết …(*) Chuyện xưa nhắc lại, thấm đẫm nước mắt, mỗi câu mỗi chữ đều nhuốm màu bi thương… Kiếp trước, Khương Thính Chiêu là Nhị tiểu thư xinh đẹp bướng bỉnh của Quốc công phủ. Nàng sinh ra trong gia tộc lớn, có được cuộc sống nhung lụa quyền quý, lại được Tam ca ca yêu thương chở che hết mực. Cuộc đời của nàng những tưởng sẽ là những tháng ngày ấm êm hạnh phúc. Thế nhưng, trong đêm nguyên tiêu năm ấy, khi nàng bước chân lên cầu tam sinh với nguyện ước có được một tình yêu đẹp thì cũng là lúc vận mệnh của nàng bị người khác nắm lấy, toan tính và giày vò đến thảm hại.   Quốc công phủ bị tra xét, toàn bộ gia tộc nàng người thì bị giết, người bị đày ra biên cương xa xôi vạn dặm. Chỉ trong một đêm, máu tươi ngập trời, mọi thứ hoang tàn đổ nát. Nàng còn bị người ta tính kế, ném vào biển lửa đỏ rực. Nàng may mắn sống sót nhưng dung nhan thì bị hủy hoại hoàn toàn. Nào ngờ bi kịch vẫn chưa dừng lại ở đó… Trên đường lưu đày, Tam ca ca vì bảo vệ cho nàng mà chịu biết bao nhiêu đòn roi của bọn quan dịch ác độc. Lúc ấy, ca ca vẫn luôn nói với nàng rằng: “Chiêu Nhi là kim chi ngọc diệp, bất kể ai cũng không được thương tổn”. Ca ca cứ thế ôm nàng vào lòng, chở che hết thảy, mặc cho thân xác nhuộm đầy máu, mặc cho bản thân chật vật đau đớn như thế nào. Yêu thương nàng như thế, đau lòng vì nàng như thế. Cuối cùng, lại vì nàng mà chết đi…  Hóa ra, ca ca bảo vệ được mạng sống của nàng, lại đem trái tim nàng theo rồi. Nàng khi ấy, chỉ còn lại một mình, bơ vơ tuyệt vọng giữa thế gian tàn nhẫn này. Mùa đông năm đó, mỗi một bông tuyết rơi xuống là một giọt nước mắt lạnh giá, mỗi một cơn gió thổi qua là một tiếng thở dài ưu thương. Bởi, đó là mùa đông nàng đánh mất mọi thứ đang có, không còn lại gì, cả trái tim lương thiện cũng bị thù hận nhuộm màu đen tối mất rồi. Nàng muốn trả lại toàn bộ cừu hận hôm nay đã gánh chịu cho kẻ đứng đằng sau gây ra tất cả. Nhưng đến cuối cùng, nàng lại không làm được mà cứ thế bị người hãm hại rồi chết đi, chết đi với bao nhiêu uất hận, phẫn nộ cùng bi ai… Có lẽ, đến ông trời cũng động lòng và thương xót cho những gì nàng trải qua nên đã cho nàng thêm một cơ hội nữa. Tỉnh giấc sau một giấc mộng dài đầy tang thương, nàng trở về năm vừa tròn 10 tuổi. Khi ấy, Quốc công phủ vẫn còn quyền uy cao quý, mọi người vẫn còn vui vẻ hạnh phúc, Tam ca ca vẫn còn khỏe mạnh yêu thương bên cạnh nàng. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ và nàng còn cơ hội có thể vãn hồi được cục diện bi kịch sau này. Vì vậy, Khương Thính Chiêu quyết tâm sẽ bảo vệ Quốc công phủ khỏi biến cố diệt vong kia, bảo vệ Tam ca ca của nàng. Nàng nhất định phải tìm ra kẻ đang đứng đằng sau ván bài sinh tử của gia tộc mình, tìm một con đường sống thoát khỏi tai ương. Mà người có thể giúp cho nàng một ân tình đó, chỉ có thể là Lục Nhiên. Kiếp trước, Lục Nhiên năm 16 tuổi đỗ Trạng Nguyên, đến năm 30 tuổi thì thăng chức thành Tể Tướng đương triều, quyền khuynh thiên hạ, nắm trong tay vận mệnh hàng vạn người. Binh biến chính loạn năm đó, Uy Viễn hầu phủ nhờ có ơn với chàng mà được cứu giúp khỏi kiếp nạn suy vong. Vì thế, lần này nàng muốn trước một bước trở thành ân nhân của Lục Nhiên. Bởi nàng chỉ mong, Lục Nhiên sau này sẽ vì đoạn ân nghĩa này mà cho gia tộc nàng một con đường sống sót. Lục Nhiên lần đầu tiên gặp mặt Khương Thính Chiêu là khi nàng cùng ca ca đưa tay ra muốn tương trợ hắn trên đoạn đường lên kinh thành dự thi. Nàng khi ấy chỉ mới 10 tuổi nhưng đôi mắt lại tràn ngập bi thương khó nói hết thành lời. Cứ ngỡ, đoạn nhân duyên ngắn ngủi ấy sẽ như mây gió thoáng qua nhưng vô tình hay hữu ý sau này cả hai lại có vài lần tương phùng. Tuy rằng, mỗi lần gặp gỡ ấy đều không khiến cho cả hai cảm thấy vui vẻ cho lắm. Bởi lần nào, Lục Nhiên cũng có ý trêu đùa chọc ghẹo nàng đến đỏ mặt giận dỗi mới thôi. Khương Thính Chiêu lúc ấy chỉ cảm thấy Lục Nhiên của kiếp này thật kì lạ. Nàng nhớ mơ hồ ở kiếp trước chàng là người lạnh nhạt, nghiêm túc sao bây giờ lại hóa thành một kẻ lưu manh vô sỉ như vậy kia chứ. Lần nào cũng ức hiếp nàng à. Đúng là, nhìn người không nên nhìn bề ngoài. Nhưng có lẽ, Khương Thính Chiêu và Lục Nhiên đều không hề biết, nhân duyên của họ là “nhân duyên tiền định”, hai đời hai kiếp đều chưa từng thay đổi. Chỉ là, kiếp trước họ đã gặp nhau sai thời điểm nên bi kịch cứ thế xóa nhòa tất cả. Kiếp này, ông trời ưu ái nên mọi thứ đang dần đi đúng hướng, theo duyên phận đã định.  Khương Thính Chiêu nàng muốn thay đổi vận mệnh, nhất định là phải cùng Lục Nhiên mới có thể thực hiện được. Vốn dĩ, Lục Nhiên vẫn còn chưa dám suy nghĩ đến những chuyện nhi nữ tình trường, bởi trọng trách và bí mật trên vai chàng còn quá nặng và đầy gông xiềng. Nhưng chẳng hiểu tại sao mỗi một lần chạm mặt Khương Thính Chiêu, chàng lại như cảm thấy có gì đó lướt qua trái tim mình, rất nhẹ nhàng nhưng lại thật lưu luyến đến không thể dứt bỏ. Vì thế, khi nhìn nàng bị người xấu vô tình đẩy ngã xuống dòng sông lạnh lẽo, chàng đã chẳng do dự mà nhảy ngay xuống cứu nàng. Khi thấy nàng dùng đôi mắt chất chứa toàn bộ sự mềm mại yêu thương dành cho Tam ca ca của nàng, chàng lại ẩn nhẫn ghen tị vô hạn. Hay khi có nam tử khác nhìn nàng bằng ánh mắt say mê dục vọng, chàng lại phẫn nộ và điên cuồng muốn đem vẻ đẹp nàng dấu kín… Thì ra, khi rung động trước một người, mọi thứ tưởng giản đơn lại có thể kích thích chàng đến vậy. Tuy nhiên, chuyện truy đuổi nàng nào có dễ dàng gì. Vì bên cạnh nàng luôn có một Tam ca ca mắc chứng “muội khống” trầm trọng. Mọi nam tử đứng trước mặt Khương Thính Chiêu, Tam ca ca đều xem như kẻ thù, muốn đá văng đi thật xa. Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm từ Lục Nhiên, Tam ca ca đề phòng chàng như đề phòng trộm, cứ sợ một phút bất cẩn muội muội yêu thương của mình sẽ bị tên này rinh đi mất.  Nên khi thấy muội muội tỏ vẻ lạnh nhạt ngó lơ Lục Nhiên, Tam ca ca rất bênh vực người nhà mà trợn mắt ghét bỏ chàng “ngay và luôn” . Hại Lục Nhiên bị hai người kia nhìn khinh bỉ rồi bỏ đi một hơi mà hỗn độn trong gió theo. Nhưng Tam ca ca nào đâu biết, tên kia mỗi tối rảnh rỗi vẫn thường trèo tường leo nóc nhà trộm đến “tâm sự” hay “ăn chút đậu hũ” của Khương Thính Chiêu. Nếu Tam ca ca mà biết, chắc tức giận đến hộc máu cho xem Còn Lục Nhiên cứ thế, kiên trì từng bước một bước đến bên cạnh Khương Thính Chiêu. Chàng muốn dâng cả trái tim và thân xác trong sạch như ngọc này cho nàng. Nên khi được hoàng thượng ban cho một đám mỹ nhân, vũ cơ chàng vì phục mệnh nên cắn răng nhận xong liền vứt bỏ không thèm nhìn một cái, tối đó sợ nàng hiểu nhầm liền chạy đến nhảy cửa sổ vào giải thích ngay. Haizz. Sau này chàng dũng cảm hơn một chút, ở nóc nhà ngỏ lời yêu nàng, ai ngờ bị… từ chối gián tiếp . Lãng mạn không có chứ lãng xẹt có rồi à nha. Đáng thương quá sức luôn á.  Càng gần bên Khương Thính Chiêu bao nhiêu, Lục Nhiên càng cảm nhận được nàng đang che dấu một bí mật nào đó thật sâu, một bí mật mà khi được lật mở sẽ gây ra thương tổn và hiểm nguy vô cùng. Chàng lại muốn khám phá điều ấy để có thể bảo vệ chở che cho nàng. Nhưng khi chàng tiến một bước là khi nàng lùi lại hai bước. Giữa bọn họ luôn có một khoảng cách mà chàng chưa thể xóa nhòa.  Bởi, nàng không còn tin vào tình yêu, trái tim cũng mệt mỏi theo những năm tháng tương tư chờ đợi đó rồi. Chỉ là, có những việc không phải lý trí cứ mách bảo thì trái tim sẽ thuận theo. Đến cùng, tình yêu luôn đi theo sự chỉ dẫn của riêng nó, theo một cách nào đó không thể ngờ được. Bởi vì, cho dù Khương Thính Chiêu vờ như không thấy thì tất cả những quan tâm dịu dàng, yêu thương bảo vệ mà Lục Nhiên dành cho nàng cứ như bông tuyết đầu mùa, nhẹ rơi xuống không ai hay, đến khi ngoảnh lại đã là một vùng trắng xóa mất rồi. Nàng dần bị sự chân thành thâm tình của chàng làm cho rung động.  Thì ra, ngay từ đầu, họ vốn dĩ đã là duyên phận của nhau. Vậy thì, nàng nguyện ý tin tưởng cùng chàng nắm tay nhau đi qua đoạn đường tình yêu này. Cho dù sóng gió bủa vây, Lục Nhiên chàng sẽ dùng đôi cánh của mình, chở che cho nàng hết thảy.  Tuy nhiên, những binh biến hỗn loạn năm đó vẫn kéo đến như câu chuyện kiếp trước đã xảy ra. Chỉ duy nhất một điều thay đổi là vận mệnh của Quốc công phủ được thay thế bằng Uy Viễn hầu phủ. Kẻ đứng đằng sau thao túng họ như những quân cờ trên ván bài sinh tử, cái chết cùng sự sống chỉ là những nước đi đầy toan tính cho quyền lực và ngôi vị của họ. Cuối cùng, thảm kịch vẫn xảy ra… Nhưng, Lục Nhiên sẽ không để cho những bi thương nàng đã gánh chịu đó lặp lại lần nữa. Chàng sẽ thay Khương Thính Chiêu gánh vác tất cả mọi chuyện. Bởi, nàng là trái tim, là vận mệnh và là sinh tử của chàng. Kiếp trước, họ đã bỏ lỡ nhau bởi vòng xoáy của số phận. Vậy thì hãy để chàng bù đắp lại tất cả cho nàng cả kiếp trước lẫn kiếp này.   Vì nhân duyên giữa họ là nhân duyên tiền định, vĩnh viễn không thể tách rời. * * * “Nhân duyên tiền định” là bộ truyện convert đầu tiên mình đọc của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng và mình thấy văn phong tác giả khá tốt. Nội dung truyện xoay quanh sự thay đổi vận mệnh gia tộc và số phận bản thân của nữ chính Khương Thính Chiêu. Truyện chuyên sủng ngọt nhưng có nhiều phân đoạn thật sự rất hay và xúc động, đặc biệt là khi ký ức và những mảnh vỡ của sự tang thương ly biệt trong kiếp trước được nhớ lại.  Rõ ràng, đó chỉ là những đoạn ngắn, nhỏ, câu chữ không nhiều nhưng lại đánh mạnh vào cảm xúc người đọc. Có lẽ ấn tượng nhất là đoạn Tam ca ca vì bảo vệ nữ chính trên đường lưu đày mà một thân máu tanh, sau này lại vì nàng mà chết đi. Mình dường như cảm nhận được nữ chính đã phải đau thương tuyệt vọng như thế nào trước những biến cố to lớn ấy. Và thật may khi ở kiếp này, mọi người đều có thể bình an đi qua những năm tháng dài. Về nam nữ chính mình thấy xây dựng khá tốt, truyện trùng sinh báo thù nhưng không buff nhận vật quá đà mà dẫn dắt và cho họ cơ hội để nghe, nhìn, hiểu được những âm mưu toan tính đang diễn ra và tháo gỡ tất cả.  Về nhân vật phụ mình muốn cho Tam ca ca 10 điểm hoàn chỉnh. Đây là nhân vật khiến mình ấn tượng ngay từ đầu, yêu thích lấn lát cả dàn nhân vật khác. Bởi Tam ca ca được tác giả xây dựng là một người rất mực yêu thương chở che bảo vệ muội muội đến mức có khuynh hướng “muội khống” trầm trọng. Tình cảm của nhân vật này khiến mình day dứt ngưỡng mộ và thương xót rất nhiều.  Mỗi lần nhớ đến đoạn Tam ca ca ôm muội muội vào lòng và nói “Chiêu Nhi là kim chi ngọc diệp, ca ca sẽ không để ai khiến muội rơi lệ” là mình lại đau lòng không thôi. Và thật vui biết bao khi tác giả đã đem đến cái kết HE tròn vẹn cho nam nữ chính và cả Tam ca ca. Nếu không, mình chắc không chịu nổi Tam ca ca sẽ cô đơn đến hết đời mất ???????? Nói chung là truyện sủng ngọt, cảm động và khá hay. Nên mình mong là mn sẽ đọc và yêu thích truyện này. À, quên mất, điều quan trọng là truyện chỉ có convert thôi ạ, chưa có nhà nào edit hết. Bạn nào thích thể loại này thì đào hố nhé, nhiệt liệt đề cử ạ ???????? __________ (*): trích lời dịch bài hát Là tự em đa tình do Hồ Dương Lâm thể hiện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hôm nay, phủ Vinh Quốc Công binh mã hỗn loạn, kế phu nhân nhị phòng sinh non ba tháng, bây giờ đang nằm ở trong phòng, tình huống có chút không ổn. Đại nha hoàn bên người phu nhân cố gắng bình tĩnh hô bà mụ đã sớm ở trong phủ bước vào, vừa phân phó nha hoàn người hầu tay chân nhanh nhẹn một chút, đun nước lấy khăn đều phải nhanh hơn chút nữa. Nhị gia đã từ ngoài phủ vội vàng chạy về, ở bên ngoài phòng sinh chờ, sắc mặt âm trầm, vẫn chưa chất vấn kẻ đầu sỏ gây tội. Khương Nhị cô nương ở từ đường đã quỳ hai canh giờ, bên trong phòng sinh vẫn chưa có động tĩnh gì. Sắc trời càng lúc càng tối, đáy lòng Nhị gia càng lúc càng lạnh, nếu phu nhân có gì bất trắc, cả ông cũng không thể bảo vệ được Chiêu Chiêu rồi. Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên kéo ông thoát khỏi đống cảm xúc tiêu cực, bên trong liên tục có tiếng “Chúc mừng phu nhân sinh được con trai.” Nhị gia thở phào một hơi, cảm thấy cả người đều sống lại. Văn Chiêu quỳ đến hoa mắt chóng mặt ở trong từ đường, sắc mặt trắng bệch như giấy. Nàng vừa về trễ rồi, lần này Tần Thị suýt nữa khó sinh khiến cho nàng cùng cha có hiềm khích, kế mẫu cũng thay đổi thái độ, thái độ lấy lòng ngày xưa biến mất không để lại chút dấu vết nào, bà cư xử với nàng rất lạnh lùng, lão phu nhân nhìn thấy nàng cũng chỉ thở dài. Lơ đãng nhìn thấy nha đầu Phù Diêu đưa thức ăn đến, Văn Chiêu biết lục đệ Văn Dậu của nàng đã được sinh ra, không còn lo lắng, nàng miễn cưỡng xốc lại tinh thần hỏi nha hoàn đo đỏ khóe mắt ở trước mặt “Phù Diêu, ngươi cũng cho rằng là ta đẩy mẫu thân ư?” Phù Diêu yên lặng đem đồ ăn dọn xong, hai mắt đẫm lệ, không biết nên trả lời như thế nào. Đúng rồi, tất cả người trong phủ đều cho rằng là nàng đẩy, lúc ấy nàng cùng kế mẫu với vài nha hòan ở trong đình, hơn nữa trước mặt kế mẫu nàng luôn quật cường lại phản nghịch, chưa bao giờ cho bà ta một sắc mặt tốt nào. Chỉ có mỗi Tam ca nói, Chiêu Chiêu nhỏ như thế, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy. Đến khoảng giờ Tý cha mới sai người đưa nàng về phòng, Văn Chiêu đã không đứng thẳng người nỗi nữa, khụy chân không ngừng khóc thút thít trên lưng vú Trần. Nàng cảm thấy những ngày xuân này có chút lạnh. ... Mời các bạn đón đọc Nhân Duyên Tiền Định của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi) câu chuyện teen của tác giả Junsong mang đến cho bạn cung bậc cảm xúc đầy đủ, tình cảm lãng mạn của tình yêu.  Lâm Như Nguyệt, cô gái mới có 14 tuổi đầu với cái ngoại hình bình thường không có gì đáng chú ý, đầu óc không phải bình thường như mọi người nghĩ, nó cũng đầy những chiêu trò tinh quái.  Anh- Vũ Thiên K 16 tuổi gia cảnh quý phái tính cách lạnh lùng, tàn khốc nhưng rất ăn chơi, lăng nhăng thế mà anh lại thua trong tay một con nhỏ miệng còn hôi sữa, còn chưa biết yêu là gì như cô. *** Một cô gái được miêu tả hết sức bình thường trên mọi lĩnh vực, gia cảnh, nhan sắc, đầu óc không có lĩnh vực nào đáng chú ý. Lâm Như Nguyệt một cô gái 14 tuổi với tính cách nhí nhảnh, hơi trẻ con, vô tâm và cũng lắm chiêu trò. May mắn lọt vào mắt xanh của nam chính, một đại gia không hiểu vì sao lại trúng tiếng sét ái tình với một cô gái như thế. Nam chính là thiếu gia tập đoàn Tân Long, Vũ Thiên Kỳ năm nay 16 tuổi nhưng là người thừa kế một gia sản khổng lồ, cũng là anh đại khét tiếng của hắc đạo. Lạnh lùng tàn khốc, tình sử lại dài nhoằng, lăng nhăng và có độ sát gái cao không hiểu tại sao lại thua trên tay một con nhóc bình thường không thể bình thường hơn. Bao cô muốn lấy lòng anh còn không hết thế mà nữ chính chả thèm để ý anh. Anh yêu cô nhưng chưa bao giờ cô để tâm. Rồi một ngày nọ vì lợi ích mà cả hai đã dắt tay nhau bước trên con đường hôn nhân được ràng buộc bởi cái gọi là hợp đồng hôn nhân. Liệu rồi đây họ sẽ phải đối mặt với cuộc sống như thế nào, điều gì đang chờ đón họ cuối con đường, cuộc hôn nhân liệu có được cái kết viên mãn hay không? “Hợp Đồng Hôn Nhân – Cô Dâu 14 Tuổi” là tập truyện hết sức lôi cuống và hấp dẫn. Bảo đảm khi cày bộ này bạn sẽ cảm thấy thư giãn với những giây phút cười sặc sụa và đau bụng vì sự hài hước của nó. Bộ này khá hay tuy nhiên tác giả chêm lời bình hơi nhiều một chút. Khá kết bộ đôi nam nữ chính. Tác giả của bộ này là người Việt Nam nên lời văn dễ lấy được cảm tình của chúng ta vì khá quen thuộc và gần gũi. Tình cảm trong truyện khá lãng mạng và không kém phần gây cấn tạo nhiều cảm xúc lôi cuống, càng đọc bạn sẽ càng thấy nó hay. Truyện cũng có nhiều tình tiết đau tim nhưng may mắn là kết thúc có hậu. Kin là fan của truyện happy ending nên bộ nào viên mãn là Kin thích, SE Kin không dám đọc, ám ảnh lắm. Bộ này Kin hay cày lúc stress, hiện tại đã đọc được 4 lần nhưng vẫn thấy nó hay. Các bạn cứ yên tâm lọt hố, chắc chắn sẽ không thấy hối hận vì đã bỏ thời gian và công sức ra đọc nó.  Hãy thử đọc bộ Hợp Đồng Hôn Nhân – Cô Dâu 14 Tuổi này để khám phá xem nó hay như thế nào bạn nhé. Chúc các bạn có một buổi đọc truyện thư giãn và vui vẻ nhé.  ***  Tôi chỉ là một cô gái mới có 14 tuổi ... à không , nói chính xá hơn là một đứa trẻ con không hơn không kém , tính cách thì dở dở ương ương . Ở cái tuổi 14 này người ta thường gọi là " tuổi nổi loạn " (( đồng nghĩa với tuổi dậy thì )) . Hôm nay giờ về , tôi với Bảo Châu và Thanh Trúc _ hai nhỏ bạn thân của tôi cùng nhau nói chuyện vui vẻ ở cổng trường . Bỗng tôi thấy một chiếc xe Audi mui trần đen bóng đỗ xịch trước cổng . Vẫn cái tính nhiều chuyện , tôi đoán mò :    - Không biết lại cái ông nào ở phòng giáo dục mà giàu thế , mui trần hàng hiệu cơ đấy ! _ Bỗng một người thanh niên trẻ tuổi ( Chắc khoảng 17-18 tuổi thôi ) * đoán sai hết rùi , người ta mới có 16 mà ! * bước xuống xe .      Trông anh ta phải gọi là cực kì " bảnh " : khuôn mặt vuông vức , đầy đặn . Làn da ngăm bánh mật trông rất khỏe mạnh . Mái tóc hơi nâu đen như bị cháy nắng được bắt chéo sang một bên che đi nửa con mắt phải . Đôi mắt hẹp dài , hình như là màu hổ phách . Trông rất lạnh lùng . Sống mũi cao , miệng nhếch lên một đường cong hoàn hảo . Nhất là bên tai trái anh ta có một chiếc khuyên tai thập giá lấp lánh trong ánh nắng . " Nhất định tên này là một công tử ăn chơi nào đó được chuyển đến trường này rồi " _ Tôi lại đoán mò , tiếp tục quan sát người con trai trước mặt . Anh ta mắc bộ thể thao với tông màu đen và chiếc quân bò trông cũ và hơi rách ở đầu gối nhưng rất hợp với khuôn hình hoàn mĩ của anh ta . Cả người anh ta dường như toát ra một khí chất cao ngạo khiến người ta khó có thể với tới được .     - Thử vẫn may một chút không Nguyệt ? _ Bỗng Trúc cất tiếng hỏi kéo tôi xuống khỏi đám mây cao vút     - Trốn Trại ! Hôm nay mày lại phát bệnh gì thế ? _ Tôi hỏi Thanh Trúc . Sở dĩ tôi gọi nhỏ là trốn trại vì tên nhỏ có hai chữ T    - Không phải tao mà là mày đó . Có phải mày mê anh đằng kia không ( chỉ sang cái tên công tử vừa nãy ) ? . Tao thấy mày cũng F.A lâu quá rồi , cũng nên thử vận may một chút đi chứ ? _ Thanh Trúc vừa nói vừa khoa trương múa chân múa tay .    - Đúng đấy ! _ Bảo Châu hưởng ứng - Tao thấy ảnh cũng rất " Đập choai " nha !    - Hôm nay mày lại " Bị Chập " phải không ? _ Tôi hỏi Bảo Châu - Mà tình trạng F.A đâu phải một mình tao , thích thì chúng mày tự đi mà thử , tao đây không rảnh .    - Tất nhiên rùi , Ngu Ngốc nhà ta có bao giờ rảnh đâu , thời gian dành hết cho tiểu thuyết hết rùi còn gì . _ Thanh Trúc châm chọc tôi . Sở dĩ nó gọi tôi là ngu ngốc vì tên tôi có hai chữ N . Và đặc biệt , tôi có sở thích rất kì lạ : đọc truyện tiểu thuyết . Tôi đọc truyện tiểu thuyết vì một phần tôi muốn kích thích trí não mình , để cho trí tưởng tượng bay cao , bay xa và bay mãi , một phần vì tôi muốn học tập văn trong đó .    - Mày thôi đi , tao ghét nhất người ta gọi tao là " ngu ngốc " đó ! _ Tôi gắt lên     - NN nhà ta giận rùi kìa , tao cũng đâu có muốn gọi mày bằng cái tên khó nghe đó , nhưng mày nói trước chứ bộ _ Bảo Châu dỗ dành tôi .    - Thôi , về nhà đi , ở đây lâu quá rùi đấy ! _ Trúc nhìn đồng hồ rồi nói . Thế là chúng tôi chia tay nhau rồi nhà ai người đấy về .      [ Còn Kỳ thì đang dáo diết đi tìm cái phòng hội trường để mà hỏi hiệu trưởng xem lớp cô ở đâu . Anh chưa từng gặp cô nhưng đã nghe tên cô . Anh không hiểu sao cha anh nằng nặc bắt anh phải đính hôn với một cô gái bình thường như thế . Nhưng do sự đe dọa của ba rằng sẽ thu tịch toàn bộ tài sản của anh nếu anh không nghe lời , vì thế anh đành ngậm bổ hòn làm ngọt mà hôm nay theo cha đến nhà vợ tương lai để gặp mặt . Lúc đến nghe nói cô còn chưa về , anh lại bị cha một lần nữa đe dọa ép phải đến đón cô . Anh thực tình không muốn cưới ở cái tuổi thanh xuân tươi đẹp này , nghĩ đến bị một cô vợ già quản thúc suốt ngày , cuộc sống sau này anh sống sao nổi . Nhưng nghĩ đến cái lợi trước mắt , anh đành tuân theo . Anh đi đến trường thì được biết cô đã về rồi , anh lại ảo não lái xe ra về , than cho số phận mình sao mà khổ đến thế ! ]   Mời các bạn đón đọc Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi) của tác giả Junsong.
Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Thể loại: xuyên không, gia đấu Edit + Design: Ndmot99 ???????????? Beta: Yuri318 Bỗng chốc môt ngày nàng lại được xuyên không về cổ đại vào thân xác của Diệp Dung Hoa là môt thiên kim tiểu thư của Diệp gia tộc. Đáng tiếc là phụ thân mất sớm, không chỉ vậy mà mẫu thân tái giá, bản thân trở thành đứa trẻ mồ côi. Trên không có huynh đệ giúp đỡ, dưới chỉ có thứ muội ác độc. Nãi nãi ngoài mặt yêu thương, nhưng thực chất là kẻ máu lạnh vô tình, vì lợi ích gia tộc mà sẵn sàng vứt bỏ người thân. Bá phụ tàn nhẫn, vì nhi tử của mình mà lợi dụng đứa cháu gái này. Đường tỷ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ mong nàng nhanh nhanh đi chầu Diêm Vương. Thứ muội liên tục hãm hại vì muốn cướp đoạt phu quân, thay nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đáng hận nhất là mẫu thân ruột thịt, nhiều năm bỏ mặc nay lại vì kế nữ bảo bối mà đá nàng một cước. Lúm đồng tiền trên mặt như đoá hoa xinh đẹp, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh... Ta không hại người, nhưng nếu các ngươi đã tự mình tới cửa, vậy đừng trách ta vô tình... Những kẻ nợ ta, từng người từng người đều phải trả giá. Lấy chồng sao? Bổn cô nương phải có tiền tài, trái có ruộng đất, cần gì cùng ngươi tranh tới sứt đầu mẻ trán? Ông trời cho nàng cơ hội, hiện tại nàng có thể ủy khuất bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không phải chính mình... *** Mây đen dày đặc cuối chân trời, mưa rơi liên tục làm xoa dịu không khí nóng bức của ngày hè, mang tới cảm giác thoải mái dễ chịu cho con người. Mấy ngày trước, hoa cỏ trong chủ viện Diệp gia còn bị phơi nắng tới mệt mỏi, hiện tại mọi thứ như được bơm thêm sức sống, xuân ý dạt dào. Mấy tiểu nha đầu ngồi ở góc hành lang vui vẻ trò chuyện. Cánh cửa mở ra, Trần ma ma mặc áo màu xanh đội ô đi vào. Vạt áo ướt một mảng bà ấy cũng không quan tâm, chỉ vội vội vàng vàng. Đám nha đầu thấy vậy liền đứng lên, cung kính hành lễ: "Trần ma ma." Trần ma ma làm như không nghe thấy, chỉ mím môi đi vào. Mấy nha đầu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Tới cửa, nha đầu canh giữ bên ngoài liền vén rèm. Một đại nha đầu xinh đẹp từ bên trong đi ra, thấp giọng nói: "Trần ma ma đã về." Nàng vừa nói vừa đưa bà khăn tay. Trần ma ma đưa ô cho nha đầu bên cạnh, sau đó nhận lấy khăn tay lau nước mưa trên người, hỏi: "Hương Vân, phu nhân đâu?" Hương Vân thành thật đáp: "Phu nhân đang ở trong chờ ma ma." Trần ma ma gật đầu, lau người thêm mấy cái rồi đưa khăn cho Hương Vân, nhanh chóng đi vào. Gian phòng bên trong, Diệp phu nhân Kỷ thị mặc áo gấm màu hồng thêu hoa, váy màu xanh cẩm, búi tóc đeo cây trâm vàng phượng ngậm trân châu chống cằm ngồi tựa vào bàn, hai mắt nhắm chặt. Một tiểu nha đầu quỳ bên cạnh, cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm bóp cho bà. Lư hương kỳ lân dịu dàng toả hương, mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, không khí trong phòng yên tĩnh một cách lạ thường. "Phu nhân." Trần ma ma đi tới, quỳ gối hành lễ. Hương Lăng mang theo tiểu nha đầu kia lặng lẽ lui ra. Trần ma ma đứng lên, đi tới rót trà đưa cho Kỷ thị. Kỷ thị uống một ngụm, ngón tay mơn trớn theo miệng ly, qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?" Không đợi Trần ma ma trả lời, nét mặt của bà liền trở nên nghiêm túc, "Nhất định không được xảy ra sai sót." Trần ma ma cúi đầu trả lời: "Phu nhân yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nô tỳ sợ phu nhân lo lắng nên mới trở về bẩm báo một tiếng." "Chuyện ngươi làm, ta rất an tâm." Sắc mặt Kỷ thị vô cùng lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát ý. Bà đặt ly trà xuống bàn, quay đầu ngắm mưa bên ngoài: "Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, chờ mọi việc xong xuôi, xử lý luôn mấy người kia đi." "Việc này phu nhân cứ yên tâm." Trần ma ma gật đầu, "Người bên Hải Đường uyển có phải..." Kỷ thị trầm ngâm một lát mới trả lời: "Trước mắt cứ nhốt lại, sau đó xem ý của lão phu nhân thế nào, dù sao cũng không thể vì đám nô tài đó mà hủy thanh danh của ta ở Diệp gia này." "Vâng, nô tỳ biết rồi." Trần ma ma nhẹ giọng đáp. Kỷ thị đưa mắt nhìn đồng hồ cát trong phòng: "Cơn mưa này tới thật đúng lúc, ngươi lui xuống trước đi." "Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Trần ma ma đáp lời một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài. Hương Vân và Hương Lăng cùng đi vào hầu hạ. Kỷ thị cụp mắt xuống, trên người tỏ ra cổ khí lạnh lẽo. Hương Vân Hương Lăng cúi đầu, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng. Ra khỏi phòng, Trần ma ma căng ô đi về hướng Tây. Qua hành lang gấp khúc tới hoa viên, bà một đường đi thẳng tới Hải Đường uyển. Còn chưa bước vào, bên trong đã truyền tới tiếng khóc lóc: "Tiểu thư, tiểu thư..." Trần ma ma gác ô dưới mái hiên, đẩy cửa đi vào, nhíu mày nhìn Thạch ma ma đang rưng rưng nước mắt: "Sao vậy? Ngũ tiểu thư chẳng qua chỉ mới hôn mê mấy ngày, người không phải còn tốt lắm sao? Các ngươi khóc cái gì, nếu truyền ra ngoài, lão phu nhân sẽ lột da các ngươi!" Nhìn chén thuốc đặt trên bàn ngay mép giường, bà ta tiếp tục: "Mau đút thuốc cho Ngũ tiểu thư, uống hết chén thuốc này, Ngũ tiểu thư sẽ nhanh chóng khỏe lại." Thạch ma ma vội lau nước mắt, duỗi tay kiểm tra: "May mà còn ấm." Thạch ma ma đứng dậy ngồi xuống đầu giường, ôm thiếu nữ đang hôn mê vào lồng ngực, sau đó kêu Lê Hoa đưa thuốc cho mình. Bà cẩn thận cầm thìa, vừa đút thuốc cho thiếu nữ vừa nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, uống thuốc thôi." Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, một chút phản ứng cũng không có. Thạch ma ma đưa thuốc tới miệng nàng, nước thuốc cứ thế chảy xuống, Lê Hoa ở cạnh vội vàng lau khô. Thạch ma ma gấp tới độ không biết phải làm thế nào. "Thuốc này phải uống hết mới được." Trần ma ma lên tiếng, "Lê Hoa, ngươi đi lấy cây đũa tới đây." Lê Hoa gật đầu, nhanh chóng đi tìm cây đũa mang về. Ba người toát hết mồ hôi mới đút xong chén thuốc cho nữ tử trên giường. Thạch ma ma và Lê Hoa cơ hồ vui mừng tới muốn khóc, bà cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường, chỉnh lại góc chăn. Sau đó Thạch ma ma đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Diệp Dung Hoa hôn mê nằm trên giường tựa hồ bất an, đầu đột nhiên lắc lư, hai tay thống khổ nắm lấy vạt áo trước ngực. Thạch ma ma hoảng sợ, vội giữ nàng lại: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?" "Tiểu thư." Lê Hoa cũng vội nhào tới. Diệp Dung Hoa nằm trên giường tựa như càng thêm thống khổ, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, cả người theo đó run lên, qua một lúc lâu mới dừng lại. "Tiểu thư, tiểu thư..." Thạch ma ma hoảng sợ gọi, một tay cẩn thận kiểm tra hơi thở của nàng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không... Không còn thở nữa. Lê Hoa cũng duỗi tay kiểm tra, sợ hãi mà khóc rống lên. Thạch ma ma vội lau nước mắt, xoay người cầu xin Trần ma ma: "Trần ma ma, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn, ngươi đi tìm phu nhân, cầu xin phu nhân mời thái y tới xem bệnh cho tiểu thư được không?" Trần ma ma liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngũ tiểu thư Diệp Dung Hoa, nhíu mày hỏi: "Ngũ tiểu thư sao vậy?" Lê Hoa vừa khóc vừa ôm chặt chân của Trần ma ma: "Ma ma, cầu xin người hãy cứu lấy tiểu thư." Trần ma ma chán ghét nhìn hai người, bà vươn tay kiểm tra hơi thở của thiếu nữ đang nằm trên giường, lập tức cả kinh mà lui một bước: "Tắt thở rồi!" "Không, tiểu thư còn thở." Thạch ma ma lắc đầu, vừa rống vừa khóc. "Trần ma ma, cầu xin ma ma hãy cứu lấy tiểu thư." Lê Hoa cũng ai oán khóc. "Đám nô tài vô dụng các ngươi, dám chăm sóc chủ tử tới mất mạng." Trần ma ma quay đầu, quát, "Người đâu, đem đám người này nhốt vào phòng củi cho ta." Mấy bà tử dáng người thô kệch xông vào, chỉ trong chốc lát đã kéo toàn bộ người của Hải Đường uyển đi xuống. Tiếng mưa tí tách bầu bạn cùng tiếng khóc bi ai, xót xa vô cùng. Tiếng khóc xa dần, nơi này chỉ còn lại tiếng mưa rơi. Mời các bạn đón đọc Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ của tác giả Tây Trì Mi.
Cả Đời Chỉ Yêu Em
Thể Loại: Ngôn Tình, đô Thị, Sủng, ngọt,ngược. ###  Tác giả không giới thiệu văn án của câu chuyện, nhưng nữ chính yêu người con gái khác nhưng lại hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình để lấy nam chính chỉ mong người phụ nữ mà cô yêu có thể hạnh phúc là cô vui. Trích đoạn: Anh hỏi cô: "Nếu trong lòng yêu Hứa Khai như vậy, tại sao còn trèo lên giường của tôi!" Cô nói: "Bởi vì không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của anh ấy đính hôn với anh." Phó Kiến Văn thâm trầm hút thuốc lá, cách làn khói bạc, híp con mắt lại.. *** Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể ép buộc tôi làm như thế... Nhưng mà tôi yêu Hứa Khai, nếu như có một ngày anh ấy trở về, biết sự thật, tôi nhất định sẽ trở thành tảng đá ngáng chân hai người, Hạ Hàm Yên... cô dám đánh cược với tôi không!" Hạ Hàm Yên lúng túng không dám trả lời, đáy mắt cô ta bắt đầu đỏ lên, long lanh như muốn trào nước mắt ra nhất là ở dưới mưa như thế này càng làm cho người ta cảm thấy muốn được bảo vệ che chở cho cô ta. Tố Tâm đứng đó, nhìn chằm chằm Hạ Hàm Yên,Chờ cô ta trả lời. Mãi một lúc lâu sau không thấy Hạ Hàm Yên nói gì, Tố Tâm mới xoay người rời đi, khi cô vừa xoay người, nhìn sang bên kia đường thấy...một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc Bentley tao nhã làm cô nhất thời sửng sốt. Người đàn ông kia vô cùng cao lớn, ngũ quan tinh xảo, trên người anh ta toát ra khí chất cao lãnh cấm dục. Một người đàn ông có cả khí chất và gương mặt thu hút như thế, bất luận ở nơi nào cũng đều phát ra hào quang vô cùng chói mắt, nhưng lại làm người ta không thể không liếc nhìn anh ta lấy một cái... Người đó đúng là Phó Kiến Văn! Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy Phó Kiến Văn, Tố Tâm lại có cảm giác hổ thẹn, một loại cảm giác rất bất an. Rõ ràng không xác định có nên giúp Hạ Hàm Yên không, rõ ràng còn chưa làm cái gì,chỉ nhìn thấy Phó Kiến Văn đã khiến cô vô cùng hoảng loạn, chột dạ. Một cơn gió xen lẫn nước mưa kéo tới, như thể thổi xuyên qua người Tố Tâm làm cô lạnh buốt cả người... Tố Tâm một tay nắm chặt lòng bàn tay của mình,một tay gắt gao nắm chặt cán ô, không muốn tiếp tục nhìn về phía người đàn ông kia nữa, muốn dời đi nhưng thân thể lại giống như tượng đá cứng ngắc không cách nào nhúc nhích. Đi theo Phó Kiến Văn ra ngoài còn có một người đàn ông trung niên... Thấy Phó Kiến Văn muốn hút thuốc, người đàn ông trung niên kia nịnh nọt châm thuốc cho Phó Kiến Văn. Mưa phùn dính ướt tây trang và tóc của Phó KIến Văn, một tay anh ta đút vào túi quần trông có chút bễ nghễ hờ hững tư thái, trên nét mặt tự mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng kiêu căng tự phụ... Cùng đi với Phó Kiến Văn còn có bạn tốt của anh ta là Lục Tân Nam, từ phía trên Hương Cư vừa ra tới, liền nhìn thấy Tố Tâm đứng bên đường, hắn hơi kinh ngạc, mắt phượng híp lại, hướng về Phó Kiến Văn đi tới. "Uông tổng,ngài đi mua hộ tôi một bao thuốc lá được không?!" Lục Tân Nam giọng nói nhẹ nhàng,người đàn ông trung niên bên cạnh Phó Kiến Văn gật đầu liên tục, rất sảng khoái: "Không thành vấn đề, Lục tổng!" "Cảm ơn!" Lục Tân Nam nói cám ơn không có một thành ý. Nhìn người đàn ông mập mạp Uông tổng kia chạy ì ạch rời đi, Phó Kiến Văn dập điếu thuốc lá trong tay. Lục Tân Nam lấy ra một hộp thuốc lá,đưa một điếu cho Phó Kiến Văn, nhếch môi cười: "Lão Phó,người trong lòng của cậu đang ở bên kia đường kìa." Phó Kiến Văn dừng châm điếu thuốc, ngước mắt nhìn về phía Lục Tân Nam vô cùng thâm trầm. Lục Tân Nam ngậm vào điếu thuốc lá, hai tay bỏ túi, cằm hướng về Phía Hạ Hàm Yên đang đứng: "Không chọc cậu nữa, kia chẳng phải vị hôn thê Hạ Hàm Yên của cậu sao..." Điếu thuốc lá nhen nhóm, sương trắng từ giữa kẽ môi bốc lên, Phó Kiến Văn cất cái bật lửa, mắt nhìn về phía đối diện. Mịt mờ mưa bụi rõ ràng đã làm mờ đi khuôn mặt từ phía đường bên kia của Phó Kiến Văn, nhưng Tố Tâm vẫn cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ áp bách cô, khiến cho cô càng thêm hoảng loạn.   Mời các bạn đón đọc Cả Đời Chỉ Yêu Em của tác giả Mạc Vân Trà Sữa.
Bí Mật Thanh Xuân
“Tôi thường nghĩ về tuổi thanh xuân của chúng tôi. Đó quả thật là một món đồ chơi có hình thù kỳ quái, thân mình ngắn ngủn kéo theo cái đuôi thật dài, trải rộng như đôi cánh, mãi chẳng chịu rời đi. Một chiếc đèn vẫn sáng, nhưng một ca khúc đã được hát xong. Một vở kịch còn chưa kết thúc, một tình yêu đã đi đến cuối con đường. Chúng tôi cúi chào cảm ơn. Và tấm màn mới chuẩn bị được kéo ra. Có lẽ đời người chính là như vậy, kết thúc, bắt đầu, lại bắt đầu, rồi lại kết thúc... Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải gánh lấy khổ đau và hạnh phúc của mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.” Cô nữ sinh Tiểu Nhĩ Đóa từng gây cảm động lòng người một lần nữa “tái xuất giang hồ” trong tác phẩm văn học mang tên “Bí Mật Thanh Xuân”, thế nhưng nào ngờ đây lại là câu chuyện còn phức tạp hơn cả “Tai Trái”. Cuộc sống của một người chưa từng yêu thầm thì sẽ không thể nào trở nên hoàn chỉnh được, vì vậy mà chủ đề xuyên suốt trong “Bí Mật Thanh Xuân” là những câu chuyện về thầm yêu, có phải là sẽ rất hấp dẫn hay không? Đan xen giữa tình cảm, âm mưu, lợi dụng và những hiểu lầm không đáng có, Tiểu Nhĩ Đóa và Trương Dạng sẽ cùng nhau đối mặt như thế nào? Hãy cùng đợi chờ những bí mật dần dần hé lộ qua từng trang sách “Bí Mật Thanh Xuân” – nơi lưu giữ toàn vẹn những kí ức trưởng thành cùng những mối tình câm, những mối tình thầm của mỗi người chúng ta, bạn nhé.  *** “BÍ MẬT THANH XUÂN” – khúc ca hoàn hảo cho những tháng năm 17 tuổi yêu thầm… 1. Thích một ca khúc thì lặng lẽ nghe, thích một người thì đứng từ xa ngắm nhìn. 2. Vào những năm tháng thanh xuân ngây ngốc ấy, mình đã nhận ra một chuyện. Thích một người không thích mình, thực sự là một chuyện khá mệt mỏi. 3. Không ai mãi mãi 17 tuổi, nhưng mãi mãi có người 17 tuổi. Nguyện vọng lớn nhất vào năm 17 tuổi của mình chính là có đủ dũng cảm để lặng lẽ thích cậu. 4. Thứ gì là của cậu, người khác có làm thế nào cũng không lấy đi được. Thứ gì không là của cậu, cậu muốn cướp cũng không cướp được. 5. Trên đời này có hai việc khó làm nhất, một là tha thứ, hai là buông tay. 6. Tôi luôn có đủ tự tin, rằng cậu ấy nhất định sẽ là siêu nhân xuất hiện trong những giây cuối lúc tôi gặp nguy nhất. Chỉ là tôi không ngờ, cậu ấy cũng có thể trở thành siêu nhân của người khác bất kỳ lúc nào. 7. “Thật ra, cuộc đời của mỗi người, sẽ không phải chỉ yêu mỗi một người thôi, đúng không?” 8. “Nếu như có một người, không biết là vì sao mà luôn nhớ đến cô ấy, có thứ gì ngon là muốn dẫn cô ấy đi ăn đầu tiên, có phim gì hay là muốn xem cùng với cô ấy đầu tiên, đó là vì lý do gì?” “Em thích cô ấy rồi.” “Sao có thể thế được! Em với cô ấy lớn lên cùng nhau, xem nhau như người nhà vậy…” “Em chắc chắn đã thích cô ấy từ lâu rồi, chỉ là em không biết, không phát hiện ra thôi.” 9. “Đoàn Bách Văn, tôi thực sự thích cậu. Đây là bí mật duy nhất và cuối cùng của tôi.” “BÍ MẬT THANH XUÂN” – Nhiêu Tuyết Mạn Cho những tiếc nuối tuổi thanh xuân chưa kịp nói lên lời. *** Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn Cây bút 7x nổi tiếng trong dòng văn học thanh xuân với văn phong tinh tế, cốt truyện cảm động, bút pháp đa dạng linh hoạt. Các tác phẩm tiêu biểu: “Tai trái”, “Đồng hồ cát”, “Bí mật thanh xuân”. Trưởng thành và chín chắn giống như quả táo trên cây, chưa đến đúng thời điểm thì sẽ không rơi xuống. *** Mười bảy tuổi, tôi gặp cô ấy. Ngày khai giảng, khi cô ấy bước vào phòng học, tôi đã nghĩ cô ấy là bạn học cùng lớp, cầm giáo trình giúp giáo viên để nịnh bợ. Mãi đến khi cô ấy tự giới thiệu xong, cầm thước đứng trên bục giảng và đọc Thẩm viên xuân – Tuyết[1], tôi vẫn chưa tỉnh mộng. [1] Bài thơ của Mao Trạch Đông. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều là của người dịch) Tại sao trên thế gian này lại có một giáo viên vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa xuất sắc như thế được? Tôi như thấy “trúng số” khi được phân vào lớp của cô. Cô tên Lý Nhị. Ban đầu, mọi người đều gọi cô là cô Lý. Hơn một tháng sau, tôi mới biết biệt danh của cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Tôi phải thừa nhận rằng, trái tim đáng thương của mình nhanh chóng bị cái biệt danh có một không hai kia làm cho sống dở chết dở. Một tối nọ, tôi viết vô số chữ “Tiểu Nhĩ Đóa” kín cả tờ giấy, sau đó viết thêm ba chữ nhỏ tí xíu ở góc: Đoàn Bách Văn. Trên mảnh giấy chứa chan tình cảm với chi chít những chữ “Tiểu Nhĩ Đóa”, ba chữ “Đoàn Bách Văn” nằm đó lén lút hệt như đôi mắt tí hon cất giấu ý đồ xấu xa. “Đoàn Bách Văn, em chưa nộp quỹ lớp phải không?” Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Em không có tiền.” Tôi trả lời. Cô đứng cạnh bàn học của tôi, thẳng tay lấy ra tờ năm mươi đồng mà tôi để trong hộp bút, hỏi: “Đây là gì?” Tôi giả ngây giả ngô: “Tiền to quá, em sợ cô không có tiền trả lại.” Cả lớp cười ồ lên. Cô trả lại tờ tiền cho tôi. Mùi hương đặc biệt tỏa ra từ những ngón tay của cô – mùi hoa nhài của ban mai tháng Sáu. Trong thoáng chốc tôi như bị điểm huyệt, toàn thân mềm nhũn. Mời các bạn đón đọc Bí Mật Thanh Xuân của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.