Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

VĂN ÁN Rồng đời hai Tiết Trầm bị người khác hãm hại, bất đắc dĩ phải lưu lạc nhân gian, chỉ có thể mượn một cơ thể bình thường không có gì đặc biệt mà lớn lên. — Nhân gian có tà vật quấy rối, thậm chí còn có yêu quái tác loạn. Người bình thường run bần bật, người tu đạo sứt đầu mẻ trán. Anh đẹp trai Giản Lan Tư thâm tình nhìn Tiết Trầm: “Đừng sợ, anh là kỵ sĩ diệt rồng, sở hữu năng lực của Rồng, anh sẽ bảo vệ em.” Tiết Trầm bình tĩnh đẩy cánh tay hắn, cất cánh tại chỗ: “Xấu hổ quá, tôi chính là Rồng.” — Lấy sĩ diện của một con Rồng ra mà nói, thực lực không cho phép cậu tiếp tục khiêm tốn. Tiết Trầm: Đám yêu quái kia xem Long quyền của bố đây! Giản Lan Tư: “…….?” Người tu đạo:??? ………. Sau một khoảng thời gian, phàm thế có một vị Long Quân từ từ nổi lên, trực tiếp đăng cai ngôi vị Long Vương. Nghe nói vị Long Quân kia tốt nghiệp đại học chính quy, đã từng công tác ở những tập đoàn nổi tiếng và có kinh nghiệp quản lý bậc thầy. Long Tộc:??? Kỵ sĩ Diệt Rồng Giản Lan Tư trơ mắt nhìn bạn trai Tiết Trầm sau khi tốt nghiệp nhận chức….Long Vương, bình tĩnh thay đổi chí hướng của bản thân: Từ nay về sau, Kỵ Sĩ Diệt rồng sẽ lấy sứ mệnh chính là bản vệ Long Vương, cố gắng nghe lời Long Vương. Tiết Trầm: Hế lô? Đừng tưởng anh là Kỵ Sĩ Diệt Rồng là anh thực sự có thể cưỡi rồng nhé?! *** [Bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù.] Loài rồng cai quản mọi mạch nước trên thế gian, là dòng thủy tộc đứng đầu thiên hạ. Mỗi khi có một con rồng thành công tu luyện được hình dáng con người, Thiên Đình sẽ dựa vào công đức tích góp mà phân đất phong hầu, giao cho trị vì vùng nước một phương. Nghe thì có vẻ đáng mơ mộng, nhưng trên thực tế huyết mạch của long tộc vô cùng khổng lồ, đông con nhiều cháu. Người đời có câu “rồng sinh chín con” (*) quả thực không sai, các thế hệ sau của long tộc không con nào giống con nào, lớn lên khác nhau một trời một vực. (*): Truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính“cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Thời buổi hiện nay, con rồng tu luyện tốt có thể chủ quản cả một vùng biển, nhưng năng lực yếu kém thì đến một cái giếng cũng không được phân cho, ranh giới giữa giàu có và nghèo nàn thật sự rất lớn. Cũng bởi sự cạnh tranh trong công việc khắc nghiệt như vậy, mỗi con rồng vừa ra đời đã bị người lớn trong nhà bắt buộc tu luyện cực khổ, áp lực đè nặng lên thân thể và tinh thần. Đương nhiên những điều đó đều chỉ dùng để nói về những con rồng bình thường, Tiết Trầm không hề lo lắng vấn đề này. Từ ngày sinh ra đến nay, cậu chỉ mất 3 năm để tu tiên, 5 năm để đắc đạo, trình độ như thế này chắc chắn sẽ được chủ quản một vùng biển rộng lớn cho mà xem! ———————————- Tiết Trầm chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng đột ngột làm chân mày cậu nhíu chặt, mất một lúc lâu mới có thể thích ứng. Dựa vào ánh sáng, Tiết Trầm nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt mình. Đây là một căn phòng nhỏ, bốn phía là những bức tường trắng tinh, cậu đang nằm trên chiếc giường cùng màu đơn điệu. Nhìn qua trông như phòng khám bệnh của con người. Tiết Trầm vội vã chống thân ngồi dậy, theo bản năng đánh giá cơ thể hiện tại của mình, chỉ thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, vóc người thon dài, còn có hai cái đùi… Là thân thể của con người, hơn nữa khá giống vóc dáng cậu khi lớn lên, nhưng đây không phải hình người mà cậu luyện thành. “Đậu má!” Tiết Trầm không nhịn được mắng một tiếng. Bởi vấn đề huyết thống, sau khi ra đời cậu không sinh hoạt cùng một chỗ với những con rồng nhỏ khác, mà một mình tu luyện trong kết giới mười mấy năm, vất vả lắm mới thành công, đúng lúc muốn bắt đầu chiếm lĩnh một vùng nước, hưởng thụ khoái lạc long sinh (*), lại bất ngờ phải hứng chịu một đợt công kích mạnh mẽ. (*): giống như “khoái lạc nhân sinh”, nhưng là phiên bản long tộc. Đối phương có pháp thuật cao cường, thâm sâu khó đoán, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến, Tiết Trầm không cẩn thận bị đánh trúng, chẳng những hình người bị hủy, nguyên thần đan cũng vỡ tan, may mắn cậu không hoảng loạn trong hiểm cảnh, vào những giây phút cuối cùng níu được một sợi hồn phách chạy xuống nhân gian. Hiện tại, cậu dùng sợi hồn phách này nhập vào thân thể của một người thường. Chủ nhân của thân thể này mới chết không lâu, lúc Tiết Trần nhập vào còn cảm nhận được chấp niệm sâu sắc và sự không cam lòng của người đó, và cả một phần ký ức còn sót lại trong đầu. Chủ nhân của thân thể này trùng hợp thay cũng tên là Tiết Trầm, sinh viên năm 4 đại học Phù Thành, hiện đang làm thực tập sinh tại tập đoàn Vân Giác. Vì sắp tới tập đoàn Vân Giác khai trương hạng mục du lịch mới ở ngoại thành Lan Quang, thân chủ cũng là một trong những thực tập sinh được cử tới đây hỗ trợ. Gia cảnh của thân chủ có chút phức tạp, dần dần tạo thành tính cách hướng nội nhút nhát, càng lớn lên càng phát hiện ra xu hướng giới tính không giống người thường, còn yêu thích một học trưởng khóa trên. Dùng hết tất cả can đảm đi tỏ tình với học trưởng trong lễ tốt nghiệp, kết quả bị từ chối không nói, còn bị thực tập sinh nam khác phát hiện ra, vạch trần rồi cười nhạo trước mặt mọi người một phen. Thân chủ buồn khổ mượn rượu giải sầu, uống nhiều tới mức vô tình bước hụt, rơi xuống con sông trong khu du lịch. Nơi này nằm ở vị trí hẻo lánh, vừa mới khai trường nên không đông người, chờ đến lúc có người phát hiện ra đưa đến phòng khám gần đó, thân chủ đã chết đuối rồi. Đúng lúc Tiết Trầm theo sợi hồn phách bay tới đây, mượn luôn cơ thể để nhập vào. Thân chủ này vận khí đúng là kém thật. Nghĩ lại, Tiết Trầm cười nhạt một tiếng, vận khí của chính mình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, đường đường là một con rồng trẻ tuổi mạnh mẽ, bây giờ phải lưu lạc dưới hạ giới, hồn phách còn bất ổn như vậy… Đang lúc thổn thức, cậu bỗng nghe được tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài cánh cửa. Một nam sinh không kiên nhẫn nói: “Tiết Trầm thật là tệ. Khuya rồi còn làm phiền đến người khác, có còn là trẻ con nữa đâu.” “Này, cậu đừng như vậy.” Một nữ sinh đáp, “Lúc gọi điện bác sĩ còn nói, khi cậu ấy đến đây đã ngừng thở rồi, may mà mạng lớn, nếu không hậu quả khó lường trước được.” Một người khác cũng đệm thêm vào: “Cậu còn dám phàn nàn à? Nếu không phải do cậu, Tiết Trầm sẽ không uống nhiều rượu như vậy…” Nam sinh kia “xuy” một tiếng ngắt lời, giọng nói xen lẫn khinh thường: “Đã là gay còn làm ra vẻ. Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, đâu có oan uổng cậu ta…” Đây đều là thực tập sinh của tập đoàn Vân Giác, mấy ngày trước công trình ở vùng ngoại thành Lan Quang này khai trường, không đủ nhân lực, cử bọn họ tới đây chạy vặt. Phúc lợi của tập đoàn không tồi, sau khi kết thúc công việc còn cho bọn họ lương thưởng và một bữa liên hoan lớn, kết quả trong buổi liên hoan, một cậu con trai bừng bừng khí thế tung tin chủ nhân của thân thể này là đồng tính luyến ái, còn cợt nhả trào phúng thân chủ một phen. Nỗi tức giận đầu tiên mà cậu cảm nhận được ở thân chủ chính là đối tượng tung tin này, tên Chu Quang. Chỉ khi nhóm thực tập sinh phát hiện thân chủ mất tích, gọi điện thoại tìm người được bác sĩ địa phương bắt máy, họ mới biết sự việc ngoài ý muốn này, vội vàng chạy tới phòng khám. Tuy Chu Quang đi theo tới đây, nhưng lại không tình nguyện một chút nào. Trong lúc nhóm thực tập sinh tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng đột nhiên bật mở ra, “rầm” một tiếng đập vào vách tường, khiến bọn họ giật mình hoảng sợ. Nhóm người theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện bên cạnh cánh cửa không có ai, không hiểu vì sao lại tự động mở, còn người thì đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, dùng khuôn mặt đen thui nhìn bọn họ, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Mấy người ồn muốn chết.” “Tiết Trầm, cuối cùng cậu cũng tỉnh!” “Cậu có khỏe không?” “Thân thể thế nào rồi?” Bọn họ quên bẵng đi sự kì dị khác thường lúc trước ở căn phòng này, chỉ nhanh nhẹn chạy vào thăm Tiết Trầm, một cô gái còn cẩn thận gọi bác sĩ trực ban tới. Tiết Trầm bị một đám người vây quanh, lại bị bác sĩ dùng dụng cụ dò xét một lần, sắc mặt càng ngày càng kém. Nếu đổi lại trước kia khi vẫn có thể biến thành hình rồng, nhất định cậu sẽ dùng móng vuốt quất bay đám người này tại chỗ. Nhưng hiện tại cậu đang ở trong thân xác con người. Trong lòng Tiết Trầm mặc niệm: giết người là phạm pháp, bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù. Nhịn! Điều kiện của phòng khám có hạn, bác sĩ chỉ có thể kiểm tra đơn giản cho Tiết Trầm, tuy vậy, sắc mặt ông cực kì ngạc nhiên: “Tất cả chỉ số đều rất tốt, xem ra không còn vấn đề gì nữa.” Phải biết rằng, thời điểm người trẻ tuổi này vừa được đưa tới đây, hơi thở và nhịp đập trái tim đều không thể đo được, mà bây giờ các chỉ số đã khôi phục bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn mức bình thường… dường như không ngoa khi dùng từ “cường tráng!” Nếu không phải tình huống không thích hợp, bác sĩ còn muốn hỏi Tiết Trầm hàng ngày rèn luyện thân thể như thế nào, thời buổi này người trẻ tuổi mà khỏe mạnh có số lượng quá ít. Nghe bác sĩ nói vậy, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, vốn cho rằng Tiết trầm muốn ở lại bệnh viện quan sát thêm một buổi tối, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Bác sĩ còn rất có trách nhiệm, dặn dò Tiết Trầm tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện lớn kiểm tra lại, mua thêm thuốc đề phòng tình huống khẩn cấp. Một người trong nhóm theo bác sĩ ra ngoài lấy thuốc, những người khác giúp Tiết Trầm thu dọn đồ đạc, có người đưa áo khoác cho cậu: “Tiết Trầm, buổi tối gió mạnh, cậu mặc thêm áo khoác vào trước đi.” Vốn dĩ Tiết Trầm không còn tí kiên nhẫn nào, vừa nghe vậy nâng mí mắt lên liếc người kia, cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng, hời hợt khoác chiếc áo lên người. Mọi người đều không nhận ra sự khác thường của Tiết Trầm, chỉ cho rằng tâm trạng cậu không tốt, vậy nên không để trong lòng. Lúc này Chu Quang vẫn luôn bàng quan lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chua ngoa nói: “Còn tỏ ra yếu ớt như vậy sao? Bác sĩ đã nói không có vấn đề gì rồi.” “Không thể nói những câu như thế.” Một nữ sinh trừng mắt nhìn cậu ta, “Tiết Trầm vừa tìm được đường sống từ chỗ chết, mọi thứ đều nên chú ý cẩn thận.” “Tìm được đường sống từ trong chỗ chết? Lời này của cậu quá khoa trương rồi.” Chu Quang trợn trắng mắt, từ khi nhận được điện thoại của bệnh viện, đám thực tập sinh này vẫn luôn trách cứ cậu ta, cho rằng do vài lời nói của cậu ta mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc đầu trong lòng Chu Quang có chút luống cuống, sợ hãi phải gánh trách nhiệm trên lưng, vì vậy dù đêm khuya cậu ta vẫn muốn cùng đi tới bệnh viện nhìn Tiết Trầm, đến khi vừa nghe được Tiết Trầm không có mệnh hệ gì, cậu ta đột nhiên phủi sạch quan hệ. Hiện tại Tiết Trầm đã bình thường, cậu ta càng cảm thấy bản thân không sai, đồng thời thêm bất mãn với Tiết Trầm, cười lạnh nói: “Tiết Trầm, tôi bảo cậu này, cậu đừng có uống nhiều rượu như vậy, có chuyện xảy ra lại làm phiền đến người khác, suýt chút nữa liên lụy tới tôi rồi. Còn nữa, đúng ra cậu nên xin lỗi tôi mới phải?” Những người khác nghe vậy không khỏi nhíu mày, một người nói: “Chu Quang, cậu đừng nói chuyện quá đáng.” “Như thế nào là quá đáng? Những điều tôi nói không phải sự thật à?” Mọi người càng lên tiếng, Chu Quang càng phải khẳng định lập trường của mình, vênh váo với Tiết Trầm: “Tiết Trầm, cậu nói xem như thế có hợp lý không?” Nhóm người vừa thấy Chu Quang “đá quả bóng” sang cho Tiết Trầm, bất đắc dĩ thở dài. Bọn họ cùng nhóm thực tập sinh nhưng không chung trường đại học, chỉ có Chu Quang và Tiết Trầm là tới từ đại học Phù Thành, nhưng không vì thế mà có quan hệ tốt với nhau, ngược lại Chu Quang thấy Tiết Trầm dễ tính, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến cậu. Tiết Trầm rất tốt, chỉ là tính cách có chút mềm mỏng, sợ xung đột, mỗi lần bị bắt nạt đều không lên tiếng, còn thường xuyên giúp đỡ cậu ta. Dựa vào cá tính của Tiết Trầm, phỏng chừng lần này cũng không dám phản bác lại Chu Quang, yên lặng mà cho qua. Đương sự đã không truy cứu, người ngoài cũng không nên tham gia vào. Chu Quang rõ ràng biết điều này mới đẩy vấn đề cho Tiết Trầm giải quyết. Nhưng ngay lúc này đây, Tiết Trầm lại khác hẳn mọi khi, không hề đứng ra khuyên can mà ngược lại yên lặng nhìn Chu Quang từ trên xuống dưới, giống như đánh giá cậu ta. Chu Quang đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tiết Trầm trả lời, đang muốn ra lệnh cho cậu theo thói quen, bất ngờ đụng phải ánh mắt của cậu, cả người giật thót một cái. Không biết là sự thật hay ảo giác, ánh mắt Tiết Trầm dường như có sự khác biệt so với thường ngày … sắc bén hơn? Chu Quang theo bản năng hỏi: “Cậu nhìn cái gì?” Ngón tay Tiết Trầm chạm nhẹ xuống mép giường, thong thả ung dung phun ra hai chữ: “Xem tướng” Nhóm thực tập sinh vốn cho rằng Tiết Trầm là người hiền lành “…?” Chu Quang cũng nhăn mày lại, ngay sau đó nhếch khóe miệng. Mệt cho cậu ta còn bị ánh mắt Tiết Trầm dọa hoảng sợ, sự tức giận nhỏ con này có tác dụng gì đâu, vẫn chỉ là nói hươu nói vượn, còn không dám đối mặt tranh cãi với cậu ta. Chu Quang giễu cợt “A” một tiếng, trào phúng nói: “Vậy cậu nhìn ra cái gì?” Cậu ta cho rằng Tiết Trầm sẽ lảng sang truyện khác, lời này chỉ nhằm mục đích gây khó dễ, vốn không cảm thấy Tiết Trầm có thể nhìn ra cái gì. Không ngờ Tiết Trầm nghe vậy thật sự đứng lên, nhìn cậu ta nói: “Lông mày thô to, đuôi mắt nhọn xếch lên, ánh mắt hung ác, tất cả nói lên cậu là người lòng dạ thâm độc dối trá, nếu không kịp thời ăn năn hối lỗi thì nửa đời sau sẽ trôi qua trong khó khăn.” Tiết Trầm nghiêm túc, mọi người xung quanh lại không nhịn được cười ra tiếng. Không nghĩ tới Tiết Trầm đã không tức giận thì thôi, một khi giận lên thì lời nói rất độc. Mặt Chu Quang cũng biến sắc, bọn họ đều không nghĩ những điều Tiết Trầm nói là sự thật, chỉ cho rằng Tiết Trầm cố ý trả đũa Chu Quang. Sắc mặt Chu Quang lúc xanh lúc trắng, nhưng rất nhanh hồi phục lại. Suy cho cùng, Tiết Trầm chính là hèn nhát, không dám quang minh chính đại mắng cậu ta, chỉ biết dựa vào vài câu huyền học mờ mịt vớ vẩn. Sau khi thông suốt, Chu Quang thu hồi vẻ mặt, khiêu khích nói: “Tiết Trầm, nếu cậu có ý kiến với tôi cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy.” “Vậy tôi nói thẳng nhé.” Tiết Trầm rất nghe lời, cười như không mà nhìn cậu ta: “Tôi nhìn thấy ấn đường cậu đang biến thành màu đen, biểu thị sắp tới cậu sẽ gặp phải tai nạn đổ máu.” Chu Quang càng cảm thấy nực cười: “Tôi nghĩ cậu ngã đến mức hỏng đầu rồi nhỉ? Cậu nghĩ lời nói như vậy có thể dọa tôi sao? Quả nhiên là đồ gay ẻo lả, không thể giống đàn ông con trai hơn chút nào.” Cậu ta nói rất khó nghe, mọi người đang muốn can thiệp, đột nhiên khó tin trợn mắt há mồm. Nắm đấm của Tiết Trầm vung lên, Chu Quang không kịp phòng bị ăn trọn cú đánh vào mũi. Chu Quang không thể tưởng tượng được Tiết Trầm bất ngờ gây khó dễ, vóc dáng thon gầy nhã nhặn hàng ngày sao lại có sức lực lớn đến vậy, một cú đấm đủ khiến mắt cậu ta bắn đầy sao, trực tiếp ngã xuống đất. Sự cố đột ngột xảy ra, nhóm thực tập sinh không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn Chu Quang ngã. Chu Quang vừa kinh hoàng vừa giận dữ, nhìn Tiết Trầm, cả giận nói: “Cậu làm cái gì…?” Lời còn chưa dứt, Tiết Trầm tiến lên một bước, dẫm chân lên ngực cậu ta, khiến cậu ta suýt chút nữa phun cả mật ra ngoài. Tiết Trầm khoang tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cực kỳ chân thành: “Xem xem, tôi đã nói cậu sẽ gặp tai nạn đổ máu rồi mà.” Nghe cậu nói, Chu Quang cảm thấy xoang mũi nóng lên, cậu ta theo bản năng duỗi tay chà một cái, ngón tay dính đầy máu đỏ tươi. Chu Quang:!!! Nhóm thực tập sinh: “……?” Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương của tác giả Lâm Tri Lạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Trong Tủ Quần Áo
Văn án Gia Bảo vô tình gặp Trần Đồng Chu, từ đó cuộc sống của cậu chìm trong cảm giác yêu thầm chẳng muốn ai hay. Nhưng cuối cùng cậu cũng đến được với người mình yêu dù rằng cách thức đôi chút bất ngờ. Chỉ là một câu chuyện thầm yêu thành thật mà thôi ***   Tui đang ở trong tủ quần áo nè. Gì cơ? Bồ vừa kêu làm gì có chuyện người ở trong tủ á? Vậy tui hỏi bồ nha, có người ở gầm cầu đúng không? Có người ở trong công viên nữa? Còn có người thì ở vỉa hè phải hông? Ơ thế nếu người ta có thể ở những nơi không phải là “nhà” thì cớ gì tui lại không thể ở trong tủ quần áo? Bồ không trả lời được rồi đó! Nếu bồ chịu thua thì tui kể tiếp hén, tui đang ở trong tủ quần áo của Trần Đồng Chu. Trần Đồng Chu là ai ư? Anh ấy, anh ấy là người tui thầm yêu nè. Là người đẹp trai siêu cấp vũ trụ luôn nè. Sao lại thích ảnh hả? Ể, sao tui phải kể với bồ chứ? Tui mạn phép không nói nha. Á, sao bồ đẩy tui? Đừng đẩy đừng đẩy nữa mà, đẩy nữa đầu tui lắc tới lắc lui mất, tui nói, tui nói là được phải hông! Buông ra mau! Bồ ngó lại coi, kéo nhàu cả quần áo tui rồi, mà đây là cái sơ mi tui thích nhất đó. … Khụ khụ, lắng tai nghe này, để tui kể bồ nghe về chuyện giữa tui và Trần Đồng Chu. Lần đầu tui gặp anh ấy là khi ảnh đi gửi hàng chuyển phát nhanh cho công ty ảnh. Khi ấy tiền sinh hoạt của tui cạn rùi, nên tui làm thêm ở công ty chuyển phát. Nhắc tới lại thấy khéo thiệt, ông anh chuyên phụ trách cho công ty ảnh tạm thời có chuyện, giao lại cho tui cả đống đống việc. Lúc đó tui cũng rảnh rang, lại còn kiếm thêm chút đỉnh nên khỏi cần nói nhiều, tui đồng ý đi luôn. Giờ ngẫm lại mới thấy đúng là duyên trời đã định. Ngày đó thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh cao vòi vọi, khi ấy tui đang trông cái thùng bự đứng chờ thang máy, còn nghịch nghịch tán cây cau cảnh bên cạnh, thì Trần Đồng Chu xuất hiện từ trong thang máy. Anh ấy bước ra khiến tui tròn xoe cả mắt, đơ người tại chỗ hệt như khúc gỗ, quên cả tán cau cảnh đang nghịch trong tay. Vì sao ấy hả? Bởi vì Trần Đồng Chu quá đẹp đó, hơn hai mươi năm trên cõi đời này tôi chưa gặp ai đẹp hơn ảnh luôn. Mũi ảnh rất cao, sống mũi còn nâng một chiếc kính nhỏ rất hợp gương mặt. Có lần tui lấy ra coi, mới biết đó là kính thường, khi ấy Trần Đồng Chu mới bảo tôi hay, ảnh sợ mắt ảnh sắc sảo quá mức… Mà sắc sảo là chi? Tui chẳng hiểu lắm, nhưng ảnh nói sao thì tui biết vâỵ… Ảnh sợ ánh mắt của ảnh quá sắc sảo nên dùng kính thường che đi chút chút. Tay ảnh trắng lắm, trông qua thì như bị bệnh, ai mà không biết còn tưởng ảnh ốm cũng nên. Môi ảnh cũng mỏng như cánh hoa đào, vừa đỏ vừa mềm nổi bật trên nước da trắng. Ảnh mà hé môi là tui chỉ muốn nhào vô hun thôi… Đừng có cười! Cười nữa tui ngừng kể đó! Khụ khụ… Thực ra mấy thứ tui vừa mới kể không quan trọng lắm, quan trọng nhất là, khóe mắt Trần Đồng Chu có một nốt ruồi lệ đường(1). Bồ đã gặp người đàn ông nào có nốt ruồi lệ chưa? Chưa đúng không? Tui tả bồ nghe, nốt ruồi lệ của Trần Đồng Chu đẹp cực kì luôn, không hề nữ tính tẹo nào, khi ảnh nói chuyện như được sống lại, tui nhìn một lần liền không rời mắt, hồn bay phách lạc một lúc thiệt lâu. (1)Nốt ruồi Lệ Đường là điềm báo cho khổ đau vì tình, cuộc đời bất hạnh, thất bại trong tình yêu hoặc dễ nảy sinh tình cảm nam nữ rắc rối, đi ngoại tình hoặc bị kẻ thứ ba xen vào giữa cuộc hôn nhân. Giời ạ, lại còn diện sơ mi trắng quần nâu cà phê, phẳng phiu không một nếp nhăn. Về sau tui mới biết Trần Đồng Chu có vô số sơmi trắng y xì nhau, chẳng có ngày nào mặc trùng. Nói nhỏ bồ hay, ảnh thuộc cung Xử Nữ đó nên bồ hiểu chưa, hì hì… Lại nói tiếp về Trần Đồng Chu. Lúc ấy tay ảnh cầm tập hồ sơ, nghiêng đầu trò chuyện với người đứng cạnh. Trông ảnh nói chuyện ánh mắt lấp lánh, như thể trời sao, thêm chiếc áo sơ mi trắng khiến cả người ảnh phát sáng. Tui vừa ngắm ảnh vừa tự coi lại bản thân mồ hôi đầm đìa bốc mùi hôi rình, áo quần hai ngày chưa thay, mất hết thể diện vì bẩn đành phải lùi bước qua bên, định nhân lúc ảnh còn chưa chú ý thì trốn luôn. Ai ngờ vừa lùi một bước ảnh đã thấy tui. Ngay khi bốn mắt nhìn nhau ảnh hơi sững sờ, nhưng lúc lấy lại tinh thần ảnh liền cau mày, nhỏ giọng nói gì đó với người đứng cạnh, mạ ơi vẻ mặt lúc cáu cũng đẹp mún chớt luôn. Nói dứt lời ảnh quay lại vẫy tay gọi tui. Tim tui muốn vọt ra ngoài luôn ấy, bất ngờ chưa, ảnh vẫy tay gọi tui thiệt đó. Tui quệt quệt mồ hôi trán, cả người hóa đá chân cẳng cứng đờ di chuyển ra đứng trước mặt ảnh. Lúc tui đối mặt với Trần Đồng Chu, hít thở cũng thiệt từ từ, chỉ sợ thở mạnh một cái thì hù ảnhchớt. Cơ mà hình như Trần Đồng Chu chẳng phát hiện ra, ảnh còn vỗ vai tui, cúi xuống dịu dàng hỏi: “Cậu giao hàng chuyển phát nhanh à?” Giọng nói êm tai siêu cấp, còn cả mùi hương cỏ cây chẳng biết từ đâu bay tới. Tui ngẩng đầu lên, Trần Đồng Chu cao hơn tui đó, nhìn thẳng vô nốt ruồi lệ ở khóe mắt ảnh, vô thức gật đầu. Cổ họng bỏng rát như bị lửa thiêu, chỉ muốn chết quách đi luôn, chả biết phải trả lời ảnh thế nào nữa. Trông thấy phản ứng của tui ảnh chỉ cười cười, khóe mắt xuất hiện một nếp uốn nho nhỏ khiến nốt ruồi lệ bay tới bay lui: “Tôi là người nhận hàng.” Trời ơi sao lại trùng hợp dữ vầy, thực sự quá là bất ngờ. Tui nghe ảnh nói xong, ngoài mặt vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng đang có cả đám người lùn nhảy nhót sung sướng tới độ muốn nhào hết ra ngoài. Sao tui dám để ảnh biết mình đang mở cờ trong bụng chứ, nên tui giả vờ bình tĩnh đáp một câu “À”. Nói xong chỉ hận không thể tát mình một cái, thái độ kiểu gì vậy hả! Bồ bảo lúc ấy tôi bị chập mạch đúng không?! Nhưng hối hận cũng muộn rồi, lời đã ra vọt khỏi miệng, may mắn nhất là Trần Đồng Chu không hề bận tâm. Ảnh cười cười dẫn tui tới phòng làm việc, đưa một cốc nước cho tui và kêu tui ngồi sô pha nghỉ ngơi xíu đã, đoạn ảnh ngồi phía đối diện xong hỏi bao nhiêu vấn đề, tất cả đều xoay quanh tui, như là em nhiêu tuổi rồi, đang học trường nào vậy, sao lại đi làm nhân viên chuyển phát nhanh. Ảnh hỏi kĩ càng như vầy, ngay cả nhà tui hiện có mấy người cũng hỏi. Nếu như không phải con trai, nhất định là tui sẽ thấy ảnh đang để mắt tới mình. Hức, tiếc là không phải. Lúc ảnh nói chuyện, tui chỉ dám nhìn cốc nước trong tay, sợ hãi đến độ cả hai đầu gối lập cà lập cập, cuối cùng đánh ợ một tiếng. Văn phòng lớn thế lại chỉ có tui với Trần Đồng Chu, thành ra nghe rõ mồn một. Khi ấy ảnh còn bật cười, thực sự mắc cỡ muốn chết. Có điều ảnh ngưng mau lẹ, chắc hẳn thấy tui không được tự nhiên. Ảnh ho khan một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, kéo lấy tay tui. Bàn tay Trần Đồng Chu vừa to vừa rộng, còn có một lớp chai tay rất mỏng. So với ảnh thì tay tui như của con nít, lọt thỏm trong cái nắm tay thật chặt của anh. Trần Đồng Chu chậm rãi nói: “Gia Bảo, em vất vả rồi.” Câu nói tựa như không khí chầm chậm bay vô tai tui, làm mặt tui đỏ rần rần. Không vất vả đâu, thâm tâm tui lên tiếng, vất vả là cái gì chứ, em nhận việc này đúng là trúng số độc đắc, nếu không phải đi giao hàng thì sao em gặp được anh chứ hả. Tay tui để nguyên không rút về, liếc mắt ngắm ảnh, nhỏ giọng đáp: “Không cực đâu ạ.” Qua một lúc lâu, Trần Đồng Chu xoa xoa đầu tui như thể đã vuốt miu nhỏ. Ảnh bảo còn việc cần phải giải quyết nên tui cứ ngồi nghỉ thêm, có gì thì gọi, sau đó ảnh cười híp mắt ngồi xuống bàn làm việc. Cơ hội tốt thế sao tui có thể bỏ qua! Nhân lúc uống nước tôi liền lén lút ngắm ảnh từ đầu đến chân. Tui phát hiện nhá, ngón tay của Trần Đồng Chu đẹp quá trời luôn, ngón dài rõ từng đốt tay, nhưng lại không chút gầy yếu mà trông rất có lực. Nếu như ánh mắt tỏa ra nhiệt độ thì tui chắc chắn cái nhìn của tui lúc đó nóng rực, nhưng Trần Đồng Chu chẳng hề phát giác, ảnh vẫn tập trung vào việc, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn tôi. Ngẩn người ngắm một lúc lâu tự thấy bản thân như kẻ biến thái, xí hổ hết sức nên tui vội viện lý do còn đơn phải giao, quắn đít trốn tiệt mất. Khi cửa thang máy khép lại tui còn thấy ảnh đang vẫy tay chào, hình như tui còn ngửi thấy cả hương thơm từ người ảnh nữa. Tui bước ra cửa công ty đầu ócchoáng váng, trên đường về trường còn không thể phân biệt nổi phương hướng. Về tới nơi tui quyết định kêu ông anh kia đổi khu vực phụ trách. Từ đó về sau chỉ cần là đồ chuyển phát của Trần Đồng Chu, tui đều lưu đơn cuối cùng hòng kiếm thêm nhiều cơ hội trò chuyện với ảnh   Mời các bạn đón đọc Người Trong Tủ Quần Áo của tác giả Túy Chu Chi Phúc.
Bảo Bối Con Là Ai
Truyện Bảo Bối Con Là Ai  của tác giả Kim Cương Quyển là câu chuyện kể về nam chính là Lăng Húc. Hắn gặp chuyện ngoài ý muốn khiến cho trí nhớ của mình quay về năm 17 tuổi. mọi việc đều đảo ngược hoàn toàn. Đoan ký ức đó đối với hắn quan trọng hay không ? tại sao hắn lại không nhớ chuyện gì ? Ai sẽ giúp hắn vượt qua được tình cảnh như thế này ? *** Hôm nay là chuyên mục sinh tử văn, mới đọc hai truyện này, muốn viết linh tinh mà tách bài rách ruột, gộp luôn cho xong, dù sao cũng na ná nhau cả. Hai truyện này có lẽ đều có thể gọi là gương vỡ lại lành, bạn thụ và bạn công xa nhau 5-6 năm, trong lúc ấy thụ sinh mà công hổng có biết, trải qua thăng trầm khổ ải thụ ôm yêu thương nuôi con một mình cuối cùng gặp lại nhau, công giờ đã là tổng tài giàu có tự chủ kinh tế đủ sức gánh vác cả gia đình nên là hai ta về lại một nhà, nhà ba người thăng lên thành bốn người, vui ơi là vui. (´▽`❁)/ Tự thấy bản thân vô dụng vì mang tiếng ghi tiêu đề là review mà toàn viết kiểu tớ cảm thấy, tớ nghĩ là, tạo cảm giác abc,… chẳng hiểu viết ra để làm gì khi chả giúp ích gì cho người khác khi mà mỗi người một cảm nhận =)) Lăng Húc vì một sự kiện ngoài ý muốn mà đột nhiên mất đi vài năm ký ức, Lúc tỉnh lại phát hiện mình nhiều thêm một đứa con trai, Nhưng mẹ của đứa bé là ai? Đứa bé từ chỗ nào tới? Cậu hoàn toàn không có một chút ấn tượng. Này, bảo bối, rốt cuộc con là ai? Lôi điểm: tiểu thụ sinh con trai! Nhân vật chính: Lăng Húc *** Lăng Dịch x Lăng Húc, chắc là muộn tao tinh anh ôn nhu dịu dàng như nước công x thụ 17 tuổi thì bốc đồng dương quang năng nổ dám yêu dám hận rất là đáng yêu, 27 tuổi thì trải đời hơi âu sầu nhưng dịu dàng vợ hiền cha đảm nhỉ.  Thực sự là bình thường truyện tớ thích còn lâu tớ mới nói nội dung ra, chỉ luôn mồm khen hay thôi =)) nhưng mà nội dung truyện này cũng không có gì mới lạ nên là tớ spoil chút, thụ và công là ngụy huynh đệ, nhưng mà hai đứa không biết đâu, công vẫn cứ thích thụ thế thôi và thụ vẫn cứ ngu ngơ thế thôi cho đến sự thật được vạch trần, một số chuyện xảy ra làm hai đứa chia xa, sau đấy hai đứa gặp lại, cái cần (làm để sản xuất trẻ nhỏ) xảy đến cũng đã xảy đến, có thể nói là Lăng Húc cũng yêu Lăng Dịch, người tình ta nguyện, nhưng mà khúc mắc trong lòng nên mới không từ mà biệt, Lăng Húc sinh con và nuôi con một mình, tính cách cũng ngày càng trầm ổn hơn, chịu đựng hơn, cho đến một ngày cậu ấy đập đầu một cái rất nhẹ và mất hết kí ức về đoạn thời gian đau khổ kia, trở thành một Lăng Húc 17 tuổi ngây ngô nông nổi đáng yêu quên hết tất cả, quên cả việc hai người không phải anh em, và câu chuyện bắt đầu từ đây, đối diện với sự thực mình có một đứa con vậy là cứ vô tư tìm đường quay về bên người mình vẫn tưởng là anh trai, thích anh, ở bên anh, nhà ba người hài hòa êm ấm, sau này tuy có lấy lại được kí ức, biết con ai sinh nhưng mà yêu thì cũng đã yêu, nói rõ với nhau cả rồi, vẫn cứ hòa thuận thế, đối diện sự thật, xong đẻ thêm đứa nữa vui càng thêm vui. Có những ngày buồn buồn thời tiết ẩm ương hết truyện để đọc hoặc vừa lết xong mấy bộ mệt mỏi máu me, con tim FA của tớ thều thào khát vọng được dúi cho một cái gì đấy ấm áp ngọt ngào, là tớ rất thèm một anh công ôn nhu dịu dàng, yêu thương em bằng cử chỉ bằng hành động, ít lời một chút, bớt phúc hắc một chút mà vẫn không bị nhạt  huhu hôm nay vớ được anh Lăng Dịch nè ToT bạn nào đang tìm hài hước lắt léo chắc sẽ thấy anh nhạt, nhưng mà tớ rất là thích anh, vừa trưởng thành trầm ổn vừa dịu dàng săn sóc, thấu hiểu từ a-z, một số ít nhân vật tớ thấy rất phù hợp gọi là ‘anh’, anh công cho một ngày âm u =)) hơi buồn một nỗi là tớ rất muốn xem ảnh chăm vợ lúc vợ mang đứa thứ hai vì cả một bầu trời ôn nhu như kiaaa, mà tác giả chỉ viết Lăng Húc có bầu xong đứa trẻ ra đời trong vài nốt nhạc, trời ơi xem các ông chồng chăm vợ lúc bầu bí và xxx lúc bầu bí là lạc thú của sinh tử văn mà!!!!!! Truyện còn có bảo bảo nữa, nói thật với cuộc đời là tuy mình khá là thích sinh tử văn nhưng mà không thích trẻ con đâu, vì ngoài đời và trong nhiều truyện chúng nó nhây nhớt bố láo quá, cơ mà Thiên Thiên rất là ngoan ngoãn đáng yêu, lúc nào cũng lặng yên hiểu chuyện không quấy phá, rất muốn bế về nuôi. Có thể nói là truyện rất nhẹ nhàng ấm áp, tuy kết cấu dựa trên một tình huống cẩu huyết nhưng truyện lại chẳng cẩu huyết chút nào, cảm giác đúng như ông trời cho một cơ hội để những người yêu nhau tìm về được với nhau. Tận 78 chương, một chương cũng không ngắn, vậy mà không bị dài, cảm giác rất đủ. Tình tiết thì tự tớ cũng đoán ra được và tác giả cũng không bày vẽ nhiễu sự, nên không làm tớ thấy nản, lúc cảm thấy chỗ này vờn nhau đủ rồi nè, đẩy đến đình điểm đi chị ê là nó sẽ y như ý mình dứt luôn chứ chẳng chiêu trò bôi ra thêm gì. Cái hay còn ở chỗ, tình huống, khởi đầu rất là đơn giản, không mới lạ, nhưng mà lối viết của chị ấy rất khéo đưa đẩy và mạch lạc, không phải bình mới rượu cũ, mà thấy như cái bình nó được chùi qua ấy =)) không phải cho độc giả một góc nhìn mới mà có lẽ là truyền tải một nội dung cũ theo một cách ngọt ngào hấp dẫn thoải mái hơn mới đúng. Thực ra cũng có chỗ cảm giác hơi nhanh, muốn nó lắt léo thêm tí, nhưng mà thôi, dù sao truyện cũng cộp mác ấm áp nhẹ nhàng. Nhà edit thì hôm nay mới nhận ra là từ hồi còn ngôn tình thiếu nữ tớ đã lăn lộn ở đây rồi, đọc thêm một bộ Kế hoạch xuyên không của vật hy sinh và bộ nào nữa ấy (plus vài bộ ngôn tình hồi sửu nhi TvT) cảm thấy giọng văn edit của các bạn ấy vẫn vậy, nó khá là mượt mà, lắm chỗ cũng sạn sạn QT nhưng mà cũng không khó chịu, đọc được. Đọc chui đọc lủi nhà các bạn ấy lâu vậy thấy cũng ngại quá, niệm trong lòng 10 lần câu cảm ơn. ヽ(*・ω・)ノ ————— Em là đường phân cách hết phu phu ân ái giờ mình qua phu phu ân oán =)) ————— Mời các bạn đón đọc Bảo Bối Con Là Ai của tác giả Kim Cương Quyển.
Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!
Truyện Lầu Dưới  Đem Con Trai Của Ngươi Lĩnh Trở Lại còn có tên gọi khác là Lầu Dưới, Đón Con Trai Anh Về Đi của tác giả Tử Dạ Bất Miên là câu chuyện về nam nhân làm giá sử mở nhà trẻ. Diệp Sơ: Mặt ngoài nghề nghiệp là một gã vĩ đại quang vinh nhà trẻ... Nam lão sư, sau lưng nghề nghiệp là mỗ mạng văn học trạm thượng chân không mà bất năng tái chân không, trong suốt mà bất năng tái trong suốt đam mỹ viết thủ một quả. Ở nơi này nhìn cái gì văn đều phải ăn canh mang thịt niên kỉ đại lý, ngươi từ đầu đều đến đuôi cũng không có nhượng diễn viên lạp một tay nhỏ bé, ngươi làm cho gia thế nào hữu lực khí truy văn. *** Thị thành, 2019. Chu Minh Nghĩa lại đem xe đi bảo trì. Lúc này đây, ngay cả ông chủ xưởng bảo trì cũng quen mặt. “Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cậu có ba trăm ngày giam xe ở nhà, phải trang hoàng, phải bảo trì chứ, nói bao nhiêu lần mới bằng lòng đi một chút!” Chu Minh Nghĩa cười không nói. Kì thật, Chu Minh Nghĩa cũng không muốn mua xe, thứ nhất, hắn chủ trương bảo vệ môi trường, cảm thấy lượng xe hơi thải khí ô nhiễm môi trường ít một chiếc thì cũng tính là một chiếc; thứ hai, đối với giao thông công cộng trong thành phố hắn mười phần ủng hộ, cho rằng thiết kế vô cùng tiện lợi, tuy rằng từ chỗ ở của mình trên Tĩnh Lộ đáp xe buýt đến trụ sở làm việc, lộ trình dài hơn, mất khoảng 40 phút đi xe, hắn cũng không để ý đoạn đường này. Tiếc rằng thực hiện được một tháng, với địa vị công việc của hắn, nếu không có xe hàng hiệu thì chẳng khác nào quái vật, vì vậy để chặn miệng mọi người đồng thời sắm cho mình phương tiện đi gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa cũng mua hai chiếc xe hạng sang, tuy vẫn thường tìm cớ cho chúng nghỉ ngơi Sáng sớm gọi café, Chu Minh Nghĩa mặc thường phục, mang tập công văn, thản nhiên ra khỏi cửa. Không khí buổi sớm vô cùng tốt, tiếng chim chiêm chiếp truyền đến khiến tâm tình người khác trở nên vui vẻ. Tuy rằng công việc của hắn luôn cần phải thức đêm, nhưng cuộc sống của Chu Minh Nghĩa rất mang tính quý luật, hắn có một bộ các quy tắc cho bản thân. Đến trạm xe buýt đã có nhiều người đứng xếp hàng, Chu Minh Nghĩa đứng cuối cùng. Đoàn người ở giữa có tấm vé dán ảnh chân dung. Trong thị thành người với người, Chu Minh Nghĩa có quan điểm riêng của mình. Có một số ít người, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhưng không quen biết nhau. Thị thành hơn ngàn vạn dân cư, hai người xa lạ muốn làm quen chẳng dễ dàng. Ý thức đề phòng của mọi người quá mạnh mẽ, người thành phố mỗi người mỗi vẻ, sẽ không có ai muốn đi kết bạn với một người mà bản thân không biết một chút thông tin về đối phương. Chu Minh Nghĩa thực sự hy vọng mọi người chung quanh xem mình như người bình thường, có thể mỗi ngày đi làm, sống cuộc đời bình thản. Đang nghĩ ngợi tới nội dung hội nghị hôm nay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận bước chân, sau đó một người chen lấn đi lên, Chu Minh Nghĩa không hề phòng bị bị đẩy tới, lập tức cả đoàn người giống như quân bài domino ngã chồng về phía trước, người đứng đầu quả nhiên va vào trạm dừng, ô oa một tiếng kêu to, chắc là bị đau. “Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Mọi người đồng loạt quay đầu lại. Sự kiện này khiến thủ phạm vẻ mặt xấu hổ, vuốt cổ cười ngây ngô. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chạy nhanh quá.” “Xe chưa tới cậu gấp cái gì?” “Đuổi gấp như vậy sao không đến sớm đợi?” “Oa này một cước đá tôi…” Mọi người đồng loạt trách móc. Người thanh niên vội vàng không kịp giải thích, chỉ kịp hỏi người đàn ông trước mắt có chuyện gì hay không. Ồn ào một lúc sau, xe bus đến, tất cả mọi người lên xe, không hề nói chuyện với nhau. Chu Minh Nghĩa ngồi tầng trên của xe bus dựa vào cửa, đang lẳng lặng ngắm cảnh phố phường thì một người đi đến ngồi cạnh hắn. Chu Minh Nghĩa nhìn sang, đúng là người gây nên sự kiện quân bài domino. Đó là một thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi rối loạn, ánh mắt sáng ngời, nhìn một bên mặt, môi như đóa hoa, bộ dạng thanh tú, bên trong là áo thun trắng, quần jean, bên ngoài là áo khoác da, cảm giác giống như sinh viên nhưng trên mặt lại không có phong thái của người trí thức, khí chất không giống sinh viên. Cậu ta làm việc gì? Chu Minh Nghĩa nghĩ thầm. Người thanh niên lưng mang túi sách phồng to, trên cổ đeo một cây bút, di động, máy ảnh kỹ thuật số, vừa ngồi vào chỗ của mình đã lầm bầm mặc niệm điều gì đó, chân trên mặt đất điểm nhẹ, Chu Minh Nghĩa lấy kinh nghiệm nhìn người của mình phán đoán, người này là phóng viên. Chu Minh Nghĩa đột nhiên cười thầm, đoán rằng người xa lạ này chỉ mới vào nghề, hắn và đồng nghiệp rất thích trò chơi nhìn người đoán việc này, còn thường xuyên đánh đố nhau, thật lâu không chơi, không biết hôm nay thế nào lại nhớ tới. Chu Minh Nghĩa ảm đạm cười, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe đi tới khu trung tâm thành phố, người trẻ tuổi vội vàng xuống xe. Chu Minh Nghĩa xuống xe ở khu ngân hàng nổi tiếng trong thành phố. Nhìn đồng hồ, mới 8 giờ sáng, tuy rằng người thành phố làm việc đến 9 giờ tối, nhưng cũng không ai đến sớm vào giờ này, không vội phải kiếm tiền như thế nào. Công ty chứng khoán Vạn Khải, sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất Hương Đảo, nổi danh trên cả địa bàn Đông Nam Á. Đi vào tòa nhà công ty, Chu Minh Nghĩa nhấn nút lên lầu bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm bảy tầng trệt, diện tích lớn nhất trong tòa nhà, là thành viên ban giám đốc Vạn Khải, văn phòng Chu Minh Nghĩa nằm trên lầu bảy. Vào văn phòng, Chu Minh Nghĩa tới nội sảnh nho nhỏ thay quần áo, lượng tây trang đắt tiền của hắn có đến một nửa là để ở công ty, đến đây có thể thay. Sắp đặt thỏa đáng mọi thứ, hắn lại ngồi xuống uống một ly café, lúc này, hai trợ lý của Chu Minh Nghĩa là Bách Anna và Lưu Kí mới đi vào. Ông chủ so với trợ lý luôn luôn tới sớm hơn. “Chào buổi sáng, Chu tiên sinh.” Bách Anna mang theo tươi cười ngọt ngào, đi vào văn phòng Chu Minh Nghĩa, đem bản thảo những sự kiện tổng hợp đặt ở bàn công tác của Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa luôn luôn không thích người khác lấy chức vị xưng hô với hắn, nhóm nhân viên cấp dưới cũng đã thành thói quen. “Tư liệu ngài cần đều chuẩn bị tốt, đã thông báo cho người bên bộ đầu tư cùng luật sư, chín giờ ở phòng họp số 4.” Lưu Kí buông xấp tư liệu. Chu Minh Nghĩa một mặt nhanh chóng xem tin tức trên mạng, đương nhiên, có một chút rạng sáng hôm nay hắn đã biết, đồng thời ngẩng đầu lên nói với Anna. “Anna, nhớ rõ hôm nay phải giúp tôi mua một bó hoa, đưa đến chỗ tiểu thư Mã Thanh Nghi bên ngân hàng Phong Diệp.” “Vâng.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười một chút với trợ lý, sau đó chìm mình vào trước màn hình máy tính. Tim Bách Anna không tự chủ được đập thình thịch, làm nhân viên của Chu Minh Nghĩa đã bốn năm, vẫn không thể tự động điều khiển được chính mình. Này cũng là không có biện pháp, Bách Anna chấp nhận số mệnh, đồng nghiệp chung quanh cùng các bạn bè đều công nhận ông chủ thực sự rất xuất chúng. Bỏ qua tài hoa cùng năng lực xuất sắc hơn người, riêng ngoại hình Chu Minh Nghĩa cũng đủ làm cho nhân viên nữ trong công ty không thể không chú ý. Chu Minh Nghĩa có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, tuy rằng đã đứng hàng ba nhưng tuyệt không béo, vóc dáng mạnh mẽ mà hữu lực, tóc màu đen, đôi mắt nâu sáng ngời, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, cả người tản mát một lực hấp dẫn mạnh mẽ của đàn ông thành đạt và thành thục. Chu Minh Nghĩa dốc sức vào sự nghiệp chứng khoán nhiều năm, tiến lùi vô cùng khôn khéo, công phu xã giao cẩn trọng, thái độ làm người lại khiêm tốn, được giới tài chính công nhận là một kẻ rất lợi hại. Trong nghề, Chu Minh Nghĩa có tên gọi. “Hỏa hồ”, chính là hình dung hắn làm việc thong dong tao nhã nhưng lại khôn khéo, cao tay. Công tác buổi sáng khẩn trương nhưng luôn theo trình tự cuối cùng đã xong, tới giờ ăn trưa, điện thoại vang lên. “Minh Nghĩa, nhớ rõ chúng ta có hẹn không?” “Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị tốt.” “Đáng tiếc nha, không ít mỹ nữ trong thành phố chờ cùng các hạ uống trà, các hạ lại hẹn với tôi.” Người ở đầu dây bên kia quả nhiên là trêu chọc hắn. “Tôi có chuyện cùng cậu bàn bạc.”   Mời các bạn đón đọc Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi! của tác giả Tử Dạ Bất Miên.
Phật Môn Ác Thê
Ở thế giới hiện tại hắn vốn nổi danh là ác nhân lại là một trong những ác nhân nổi tiếng toàn cầu, không biết vì sao mà hắn lại có thể xuyên không đến cổ đại nhập vào một hoàng thượng của  Vạn Phật Tự …… Bắt hắn làm hòa thượng thì thôi hắn cũng cố gắng chịu đựng, rồi hắn phải tụng kinh niệm phật đi hóa duyên hắn cũng cố nhịn. Thế nhưng lại quá đáng đến nổi.. Gạt hắn gả cho người ta!! Phắc! Bần tăng không hoàn tục! Đôi lời chủ nhà:  Thể loại Sảng văn, xoay quanh về câu chuyện của một anh hòa thượng bị ép gả cho người, cùng quá trình biến cường và hé lộ bí mật kiếp trước. Thụ có hiềm nghi vạn nhân mê, nhưng không phải vạn nhân mê. Từ đầu đến cuối chỉ có 2 người yêu thụ thôi. Tác giả mẹ ruột, cho nên toàn Tô Tô Tô, ai cảm thấy không hợp với thể loại này, xin hãy click back kể từ bây giờ, mình sẽ không chịu mọi trách nhiệm nếu như tổn thất tinh thần khi đọc nó đâu nhé. *** Review - vuonbachhop.wordpress.com:   Đọc xong bộ này, tôi thấy bội phục bản thân. Tôi chọn xem Phật môn ác thê vi tôi vô cùng thích Đệ nhất thi thê. Tôi đã kỳ vọng kiếm được bộ cùng tác giả hay như thế. Rất tiếc, tôi thất vọng toàn tập. Nếu sau khi xem Thi thê, tôi tràn đầy hào hứng kiếm thêm đam mạt thế để đọc thì sau Phật thê, tôi sẽ không đọc đam tu chân tu tiên nữa, trừ khi có bộ siêu khủng xuất hiện trước mặt. Phải nói rằng Phật thê không có điểm nào khen nổi, từ cốt truyện, tuyến nhân vật cho đến tình tiết. Yếu tố nào cũng làng nhàng. Tuy nhiên, tôi đọc hết 350 chap thì chắc chắn nó không dở tệ. Kỳ thực, tôi không hiểu tại sao mình không drop truyện này. Có lẽ đây là điểm đặc biệt duy nhất của tác phẩm. Cả công lẫn thụ tôi đều không ưa nhưng rất khó tả ra không ưa ở điểm nào, chỉ thấy càng đọc càng khó chịu với 2 kẻ này. Công thì ốm bệnh hư nhược (dĩ nhiên nguyên nhân rất cao cả vĩ đại), dặt dẹo 90% truyện, khá là vô dụng vì cứ một lúc lại mệt mỏi. Ngoài việc bắn ánh mắt tối tăm lạnh lẽo đầy sát khí ra thì chả được cái vẹo gì. Từ đầu đến cuối, ngay cả khi công đã khôi phục năng lực thì vẫn chỉ là cái bóng của thụ. Đây là điểm quá dở của tác giả khi phân chia công đức không đều. Dù là chủ thụ cũng không nên nhất bên trọng nhất bên khinh như vầy. Truyện đa phần là thụ làm cho công vì thụ bàn tay vàng chưa từng thấy, có thể thống trị cmn lục giới luôn rồi. Truyện gần như thanh thuỷ khiến tôi muốn hộc mấy thăng máu. Hai đứa này cứ gần nhau là sờ soạng hôn hít chịch choạc bất kể đất trời, quên sạch mọi thứ xung quanh. Có đoạn đi đánh phó bản, bị tách ra mấy ngày xong gặp lại, hai đứa lao vào xoạc nhau ngay trên lưng yêu thú, trước mặt bàn dân thiên hạ, chịch cho đã đời mới ló mặt hỏi han chính sự. Đùa chứ tôi thấy vô văn hoá vcl. Mấy màn hài hước của chúng nó thì tôi méo hiểu nổi tại sao tác giả nghĩ ra nổi. Vô duyên siêu cấp. Ví dụ thụ bắt công không được lại gần trong vòng 5 thước, công bèn tạo 100 đôi đùa dài cả 6 thước để gắp đồ ăn cho thụ, nhưng lại đùa thụ bằng cách không đưa lên đúng miệng thụ mà chọc đôi đũa vào 2 lỗ mũi thụ xong cả 2 phá ra cười. Đù má chứ tôi déll thấy hài tẹo nào cả. Đoạn Bắc Minh sắp chết, cứ tưởng mình sẽ cảm động rưng rưng, ai dè xem 2 đứa diễn 1 màn dài dòng nhắn nhủ y như Cô dâu 8 tuổi thì bao cảm xúc của tôi mất sạch, chỉ muốn mau mau chốt hạ đi cho đỡ nhọc lòng. Hai người gặp lại nhau sau mấy ngày, nhảy bổ vào xịch xịch, có mấy con yêu thú che choẻ thật chả coi ai ra gì. Nhảm không để đâu cho hết. Đã thế H còn không có, gần như chỉ tả cảnh sắc xùng quanh chứ 1 bộ phận cơ thể cũng không nhắc tới. Quá khứ của 2 người này cũng nhàm chán phát ớn. Thụ hoá ra bẩn tính từ kiếp còn là thần, lợi dụng tình yêu của người khác để mình và người yêu ở gần nhau. Tôi không ngại mấy tiết mục dối gạt tư lợi nhưng riêng khoản cậy người ta yêu mình, lừa người ta rồi đá bỏ thì tôi cực kì khinh bỉ. Cả truyện có Hiên Viên Duật là khả dĩ nhất, mỗi tội là nam thứ xui xẻo, bị phũ thê thảm. Kỳ thực cũng không oan lắm vì so ra, nam thứ không yêu thụ nhiều bằng nam chính. Nhưng cũng thấy tội tội. May cuối truyện vớt vát được cái chức to, coi như đen tình đỏ bạc. Truyện dài nhưng tuyến nhân vật phụ không đặc sắc, nhạt nhoà, chủ yếu tập trung vào thụ. Chấm: 5/10 *** Âm Tế Thiên gian nan mở ra hai mắt, trong lúc mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy ba hòa thượng đang thì thầm nói nhỏ. “Linh căn bị hủy, tu vi tẫn tán, sau này không thể lại tu luyện được nữa, chỉ sợ Tịch Thiên từ nay về sau chẳng còn cơ hội trở mình!” “Ai! Ngoại thương của hắn không nặng lắm, từ đó cho thấy người đả thương hắn mục đích chỉ là hủy đi linh căn!” “A Di Đà Phật, hi vọng Tịch Thiên có thể sớm vượt qua cửa ải khó khăn, không cần vì chuyện này mà thống khổ!” Âm Tế Thiên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, dần dần rơi vào trong bóng tối. Tiếp theo, hắn làm một giấc mộng rất dài. Ở trong mộng, có một tiểu nam hài, mặc cổ trang ước chừng khoảng năm tuổi, bộ dáng như một búp bê được làm từ gốm sứ *** xảo và xinh đẹp. Sau đó, tiểu nam hài được một hòa thượng trẻ tuổi, cũng chính là Hư Không trưởng lão của Vạn Phật Tự mang về, thu đứa bé làm đệ tử quan môn(), đặt pháp danh là ‘Tịch Thiên’. [Đệ tử đóng cửa, nhận xong là không nhận thêm nữa] Tiểu nam hài trời sinh tư chất bất phàm, lại thêm thiên phú hơn người, khiến cho con đường tu hành vô cùng thông thuận. Người khác dùng vài thập niên mới có thể tu đến cảnh giới, hắn chỉ cần mười năm ngắn ngủi, đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Trúc Cơ kỳ, tại Tu Chân giới này, được mọi người xưng tụng là thiên tài. Không ngờ, bị người ám toán, bị người hủy diệt đi thứ quan trọng nhất cho việc tu hành – linh căn. Âm Tế Thiên mơ đến đây, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, trên trán thấm ướt mồ hôi. Hắn chớp chớp hai mắt, dùng lực khởi động thân mình, tựa vào vách tường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ xưa, nơi đây cũng không rộng lớn, bài trí cực kỳ đơn giản, một giá sách, một đài trang điểm, một cái bàn, hai cái ghế dựa, còn có một cái giường nơi mà hắn hiện tại đang nằm lên. Đây là nơi nào? Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe nghi hoặc, hắn nhớ trước đó hắn đang sống mái với kẻ địch, rồi sao nữa? Hắn dùng lực lắc đầu, như thế nào cũng không nghĩ ra được chuyện phía sau, trong lòng cứ tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì! Đột nhiên, não ùa lên một đoạn ký ức hoàn toàn không thuộc về hắn, tựa như một bộ phim, đang chầm chậm chiếu trong đầu của hắn, hình ảnh trong đó thế nhưng lại giống y như giấc mơ mà hắn vừa mơ ban nãy. Âm Tế Thiên ngẩn người, cái này không phải là mình xuyên việt đó chứ? Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng đứng dậy bắt lấy gương đồng trên đài trang điểm, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên, ước chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, ngũ quan mĩ lệ *** xảo, hai tròng mắt xinh đẹp, ướt át và ngây ngô, đặc biệt giữa trán còn có một nốt chu sa chí, diễm đến kinh người, điều duy nhất khiến người xem tiếc nuối là cái đầu trọc lóc chẳng có sợi tóc. Âm Tế Thiên trừng lớn hai mắt. Thiếu niên bên trong kính giống y hệt như tiểu nam hài mà hắn đã trông thấy trong giấc mộng, chỉ có khác là trưởng thành hơn đôi chút. Ách, lại có khác một chỗ nữa, hắn hình như so với thiếu niên trong mộng nhiều thêm một nốt chu sa chí! Ở hiện đại, hắn cũng có nốt chu sa chí như vậy, chắc không phải là việc hắn xuyên đến đây có liên quan đến nốt chu sa chí này đó chứ? Âm Tế Thiên đột nhiên cảm thấy kinh sợ! Xem ra, hắn quả nhiên đã xuyên việt! Hơn nữa, còn xuyên vào một thân xác hòa thượng! Âm Tế Thiên nhịn không được phát ra một tiếng “xùy”, chỉ mới nghĩ tới người đường đường đứng đầu bảng danh sách ác nhân toàn cầu, từ nay về sau phải chìa ra bộ dáng từ bi hỉ xả giải cứu chúng sinh, hắn liền cảm thấy đặc biệt buồn cười, chẳng những thế mà còn đáng cười đến cực điểm! Hắn không biết người ‘bị’ hắn cảm hóa có thể quay về chính đạo hay không nữa, chỉ sợ là, lầm đường lạc lối không thể vãn hồi. Âm Tế Thiên tựa hồ lại nhớ đến cái gì, phút chốc nheo lại mắt. Đúng rồi! Khối thân thể này bị hủy đi linh căn! Ở Thế giới Tu Chân lấy tu chân làm chủ, bất quá, phải có linh căn, thì mới có thể sải bước trên con đường này. Mà linh căn thì lại phân ra nhiều loại, phổ thông thường là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm chủng linh căn. Còn có các loại linh căn biến dị hiếm thấy, như phong, lôi, băng, ám. Nếu người không có linh căn, cho dù là mỹ mạo hơn người hay là trí tuệ vô song, thì cũng vô pháp đẩy ra được cánh tửa tu chân. Đương nhiên, linh căn cũng chia ra làm tốt xấu, tỷ như Thiên linh căn thì đẳng cấp nổi trội hơn Chân linh căn, Chân linh căn lại trội hơn Ngụy linh căn. Thiên linh căn chỉ có một loại thuộc tính linh căn duy nhất, linh căn thập phần đầy đủ, tốc độ tu luyện so Chân linh căn nhanh hơn gấp mấy lần. Chân linh căn có hai, ba loại thuộc tính linh căn, mỗi chủng thuộc tính linh căn đầy đủ, tốc độ tu luyện cũng coi như tương đối nhanh. Ngụy linh căn có bốn, năm chủng thuộc tính linh căn, rất loạn, lại không đầy đủ, mỗi chủng thuộc tính linh căn đều không toàn vẹn, tốc độ tu luyện rất chậm, là loại linh căn kém cỏi nhất, chỉ tốt hơn chút xíu so với phàm nhân không thể tu tiên mà thôi. Còn có một loại chính là biến dị linh căn, nói về tốc độ tu luyện, nó không hề thua kém Thiên linh căn, mà Tịch Thiên chính là người có được biến dị linh căn kia. Tuy nói đệ tử cửa Phật chỉ cần có đủ tuệ căn cùng Phật tính thì liền có thể tu hành, nhưng mà khối thân thể này chẳng hề có chút xíu gì dính dáng đến hai loại trên, bởi vì như thế, cho nên lúc trước, các trưởng lão của Vạn Phật Tự tỏ ra rất là bất mãn đối với việc Hư Không trưởng lão thu Tịch Thiên làm đồ đệ. Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, không khỏi bóp trán. Ở trong thế giới mà cường giả vi tôn như thế này, không thể tu chân chẳng khác nào một phế vật, đặc biệt hiện tại hắn còn bị hủy linh căn. Hơn nữa tính tình Tịch Thiên có phần thanh lãnh, không thích nói chuyện, thế cho nên khiến người xung quanh cảm giác hắn quá mức thanh cao, từ đó đắc tội không ít người. Nay, người có thể bảo vệ hắn lại đang bế quan, cho nên người xem Tịch Thiên không vừa mắt hoặc là người đã từng bị Tịch Thiên đắc tội, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Nói cách khác, hắn chết chắc rồi! –– Mời các bạn đón đọc Phật Môn Ác Thê của tác giả Kim Nguyên Bảo.