Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Nguồn: dtv-ebook.com

Đọc Sách

Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang - Tô Tiếu
Văn án Tên truyện: Tiểu hồng mạo rơi vào tay đại sắc lang, cho nên mọi người có thể tự tưởng tượng diễn biến câu chuyện — Truyện này kể về một cô bé đầu trùm khăn đỏ không ngừng phản kháng phản kháng, còn một con sói háo sắc không ngừng áp bức áp bức. Lấy lời nhân vật chính tổng kết đối với văn này như sau: Tiểu hồng mạo (cô bé quàng khăn đỏ): Đây là chuyện xưa về một thiếu nữ vô tội không ngừng phấn đấu. Đại sắc lang (con sói háo sắc): Đây là chuyện xưa về một thanh niên si tình không ngừng theo đuổi. Về phần chân tướng — Chỉ có độc giả mới biết được . Nội dung chính: Oan gia vui mừng, ân oán giang hồ, kinh tủng huyền nghi, tình hữu độc chung. *** Xin chào, lại là mình. Mình vừa đọc xong truyện này trong 1 ngày, vì cười quá nhiều nên bụng co thắt, đang nằm viết review trong tình trạng chườm túi nóng ~  Giang hồ dạo gần đây đều buôn dưa lê một chủ đề hết sức nóng hổi: "Kiếm Thần vừa hạ đo ván chưởng môn phái Nga Mi, chính thức trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên hạ". (Kiếm Thần có tên là Diệp Thần)  Ngay cả Đỗ Phi Phi, nữ hiệp Miêu Vũ đao cũng hâm mộ Diệp Thần cực kì.  Đỗ Phi Phi cái gì cũng tốt, đao tốt, võ công tốt, tính tình tốt, duy nhất có cái đầu không được tốt. Hậu quả của việc sở hữu cái đầu gỗ, là bị Diệp Thần vang danh thiên hạ dùng 1000 lượng bạc lừa nàng làm "bảo kê" cho hắn, đến cuối cùng nàng mới biết thì ra nàng phải "bảo kê" cho hắn cả 3 đời 3 kiếp nha~  Phi Phi ngốc vô cùng căm giận, vì cái gì mà nàng cầm ngân phiếu, ngân phiếu bay mất, nàng được bạn tốt mời đi ăn cơm, nhưng bạn tốt lại bảo không đem theo tiền, còn đòi gả nàng cho Vinh thịt heo gán nợ. Những tưởng thanh niên áo trắng kia tốt bụng thuê nàng làm "bảo kê" chỉ 3 tháng, ai ngờ là nàng từ đầu tới cuối bị lừa, bị lừa tới khi hắn ăn nàng sạch sành sanh nàng còn chưa tin được.  Truyện có 2 âm mưu lớn từ đầu tới cuối, nhưng đối với Kiếm Thần và Phi Phi nhà chúng ta, 2 chuyện đó chẳng quan hệ gì, cũng chẳng đáng để bọn họ để tâm. Diệp Thần khi được hỏi tại sao lại để ý đến chuyện đó, hắn bình thản trả lời: "Ta đang rất nhàm chán".   Người người, nhà nhà tiếp xúc với Diệp Thần chỉ mong mình đủ mạnh để 1 đao chém chết hắn, còn nếu kẻ nào chịu đựng tốt một chút thì âm thầm nội thương, tới mức suýt hộc máu.  Diệp Thần độc miệng, Diệp Thần vô lại, Diệp Thần mặt dày không biến sắc dù là đang làm việc ác. Cách Diệp Thần yêu Phi Phi cũng làm người ngoài đồng cảm. Diệp Thần hạ độc dược vào đồ ăn của Phi Phi, Diệp Thần nửa đêm dội nước lạnh bắt nàng đi dạo, Diệp Thần ..... Nói chung cách yêu của anh là cho chị nhà chịu khổ ải mới cho ăn đường. Còn kẻ anh không quan tâm, anh trực tiếp ném cho bóng lưng hoặc cho hắn trực tiếp nằm dưới mồ xanh cỏ dại.  Nữ chính không phải loại tiểu bạch ngu ngốc, bánh bèo, vô năng đâu. Chỉ ngô nghê trước nam chính thôi. Còn với kẻ khác thì hoàn toàn ngược lại. Nữ chính sống rất thực tế, tính đúng kiểu nữ hiệp giang hồ.  Chuyện tình yêu độc lạ nhưng đẹp. Nói chung trời sinh Diệp Thần là dành cho Phi Phi. Nhất kiến chung tình, không tiểu tam, không cẩu huyết, không ngược, chỉ có cười đến nội thương.  Truyện phù hợp đọc giải trí, đọc là cười đến tim gan cũng đau, nên ai đang ăn xin đừng lạc lối, cảm ơn đã đọc. *** Diệp Thần: Phi Phi à… PhiPhi: Không, ta chưaăn gì cả! Diệp Thần: Vậy bánh trung thu trên tay nànglà ai gặm? Phi Phi: Con chuột! Ta không muốn lãng phí nên mới định ăn. Diệp Thần: Nàng thừa nhận nàngđịnh ăn nó một mình? Phi Phi: Không! Đó chỉ là dự định ban nãy, bây giờ ta quyết định để cho chàngăn. Diệp Thần: Đưa bánh bị chuột gặm cho ta ăn? Phi Phi à… Phi Phi: [Khóc ròng] Đừng gọi nữa, nói thẳng ra chàngmuốn thế nào đây? Diệp Thần: Trung thu vui vẻ!Hẹn gặp trên giường! Phi Phi: …   Mời các bạn đón đọc Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang của tác giả Tô Tiếu.
Ba Vạn Dòng Tình Thư - Lệ Tiêu
Lệ Tiêu thật sự dũng cảm. Trong muôn vàn đề tài về ngôn tình, cô đã chọn viết về một lĩnh vực nửa sáng nửa tối: văn học mạng.  Nửa sáng chính là, bằng câu chuyện này, Lệ Tiêu đã cho độc giả hiểu rõ công việc, cách thức vận hành, những khó khăn và niềm vui của những người múa cùng con chữ.  Nhưng nửa tối còn lại, cũng chính là sự thật trần trụi của cái nghề nghiệp vốn nổi tiếng là bạc bẽo này. Là sự đố kị đến từ những người đã từng cùng chung lý tưởng và đam mê, là sự chèn ép của nhà xuất bản đối với tác giả mới, là sự hủy hoại đến từ cư dân mạng bị dắt mũi, là những lúc băn khoăn và do dự đối với lựa chọn của bản thân người viết chữ. Thật lòng mà nói, những câu chuyện mang tính thực tế và thời sự như thế này, sẽ không thu hút độc giả bằng những đề tài “hot” khác, nhưng đọc để hiểu rằng, những con chữ đến được với chúng ta, đã phải trải qua một quãng đường chông gai như thế nào và chủ nhân của những con chữ đó, họ đã trăn trở với bản thân đến thế nào. Câu chuyện “Ba vạn dòng thư tình” viết về một nữ tác giả có bút danh Ngọc Ly. Thế nhưng, cái bút danh này, sau khi tạo ra một cơn sóng mạnh mẽ bằng một bộ tiểu thuyết, thì cũng ngay sau đó không thể sử dụng được nữa.  Bởi vì, bằng một cách mờ ám nào đó, cái tên Ngọc Ly bị vướng vào một nghi án đạo nhái vô cùng xác thực. Lúc bấy giờ, cô bắt buộc phải tuyên bố gác bút và trở về với tên thật của mình, Tạ Thanh. Nếu là một tác giả nào khác, bằng năng lực của mình, Tạ Thanh hoàn toàn có thể dùng một bút danh mới làm lại từ đầu và đạt được thành công như vậy. Nhưng cô đã không làm thế. Tạ Thanh lựa chọn tin tưởng pháp luật, lựa chọn tin tưởng công lý.  Nhưng chỉ là một tác giả trẻ mới nổi trên mạng, lại bị nhà xuất bản chèn ép một cách thô bạo, Tạ Thanh vốn không đủ điều kiện để nhờ pháp luật can thiệp vào sự việc của mình. Cho nên, lựa chọn hiện tại của cô là tìm đến công việc viết hộ. Thật ra, đây cũng chính là một mảng xám của văn học. Ai có thể đảm bảo nhà văn luôn có cảm hứng để viết? Nhất là khi họ đã trở nên có tiếng tăm, yêu cầu của độc giả cũng trở thành một loại áp lực. Cho dù tâm trạng của bạn cực kỳ tồi tệ, nhưng vẫn phải gõ ra những câu chữ đầy màu hồng hạnh phúc?  Trong lúc bạn đang tận hưởng niềm vui tột cùng, lại vẫn phải viết ra một phân đoạn đầy nước mắt? Tác giả cũng chỉ là con người, cho nên cũng có lúc, họ thật sự bất lực. Vì thế, mới cần đến những người như Tạ Thanh, không cần tiếng tăm, không cần ai biết đến, chỉ cần có tiền. Thế giới vốn đáng sợ như vậy đấy, thật thật giả giả luôn tồn tại song song không hề tách rời. Và con người ta, chỉ tin vào những gì mà mình muốn tin, vốn dĩ không hề quan tâm đâu mới là sự thật. Không phải tự nhiên mà Tạ Thanh chỉ bằng một tác phẩm đã có thể trở nên nổi tiếng, cô thực sự có tài. Chính vì vậy, công việc viết hộ này không thể che lấp hào quang của cô, cho dù cô vẫn luôn núp trong bóng tối. Người cảm thấy hứng thú với tác phẩm của Tạ Thanh ngoài độc giả, người thuê cô viết hộ, ông chủ của phòng làm việc, còn có một nhân vật mà Tạ Thanh không hề ngờ tới, Lục Thành. Lục Thành là tổng giám đốc của một công ty truyền thông văn hoá, nói một cách dễ hiểu chính là đơn vị đại diện cho tác giả. Xuất phát điểm của Lục Thành cũng là một người làm văn học nhưng anh không phải tác giả. Anh chọn một công việc ở tầm cao hơn, kết hợp kinh doanh và văn học, mang lại môi trường làm việc tốt nhất cho tác giả. Tìm kiếm tài năng, cung cấp tài nguyên để thay mặt tác giả mang đến những tác phẩm chất lượng nhất đến với thế giới.  Nhưng cũng chính vì có cùng xuất phát điểm với họ, Lục Thành mặc dù làm kinh doanh nhưng không hề chèn ép các tác giả vốn không hiểu lắm về thị trường, anh tôn trọng và tuyệt đối hiểu rõ mối quan hệ này là tương quan, chứ không phải là kiểu ban ân huệ giống như các đơn vị xuất bản vẫn làm. Chính vì như vậy, đứng trước một tài năng như Tạ Thanh, anh vô cùng thưởng thức cùng cảm giác tò mò. Vì sao một cô gái bé nhỏ như vậy lại kiên cường muốn đòi lại công lý cho bản thân? Vì sao phản ứng của cô đối với mọi thứ đều là lạnh lùng và hờ hững? Ngay cả khi đối mặt với thành ý của anh, cô cũng luôn xù lông lên như một con nhím nhỏ như vậy? Bắt đầu từ những cảm giác thú vị này, Lục Thành bằng cách này hay cách khác, dần dần đưa Tạ Thanh đến gần với mình. Anh tin đôi cánh của anh đủ lớn, để có thể che chở cho cô, cũng có thể mang cô bay lên thật cao. Nhưng điều anh cần phải làm, chính là khiến cho Tạ Thanh cũng tin tưởng như vậy. Giống như Lục Thành từng nói, mỗi khi nhìn thấy cô xù lông như một con nhím nhỏ, anh đều có cảm giác muốn ghim một trái táo vào chiếc gai nhọn của cô. Cuối cùng, anh đã làm được.  Bắt đầu từ vụ kiện đầu tiên với nhà xuất bản đã từng chèn ép cô, cho đến vụ kiện cuối cùng lấy lại danh dự cho bút danh Ngọc Ly của cô, mỗi một sự việc cùng cô đối mặt, Lục Thành đã thực sự ghim từng trái táo trên từng chiếc gai nhọn của Tạ Thanh. Cho đến khi nhìn lại, trên người Tạ Thanh lúc này đã không còn phòng bị đối với anh nữa, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ở bên nhau rồi mới biết, không chỉ có Lục Thành mới có thể bảo vệ cho Tạ Thanh, một khi cô đã lựa chọn tin tưởng, anh liền có thể trải nghiệm cảm giác được một cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ kiên cường cùng anh vượt sóng gió. Không có quá nhiều phân đoạn tình cảm, không có những tình tiết lãng mạn mà độc giả mong chờ, suốt “Ba vạn dặm thư tình" chính là một hành trình. Hành trình đi tìm công lý cho Tạ Thanh, hành trình tìm hiểu về công việc viết chữ, hành trình đến với độc giả của những tác phẩm dưới mọi hình thức,... Hiện thực là thế, tàn khốc là thế, nhưng cũng nhân văn là thế. Cuộc sống muôn màu, luôn có mảng sáng mảng tối, nhưng giữa những con người chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, cũng vẫn còn những người như Tạ Thanh và Lục Thành. Anh có điều kiện giúp đỡ cô, khi cô vững vàng rồi lại tiếp tục giúp đỡ những người cũng từng rơi vào tình huống giống như mình. Văn học là nghệ thuật, người làm nghệ thuật chính là nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ cũng là con người. Chúng ta thưởng thức tài năng của họ, vậy thì, xin hãy giống như Lục Thành và những người làm việc cùng với anh, nếu có thể trao đi yêu thương, xin đừng ngại ngần. *** "Hôm nay vừa khéo tôi có qua bên đó." Lục Thành ngừng lời một chút, "Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm." Tạ Thanh: "Ngại quá, buổi tối chúng tôi làm tiệc chia tay cho Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên rồi." Lục Thành lại nói: "Thế trưa nay thì sao?" Tạ Thanh cau mày. Hai người không quen biết lại càng chẳng có quan hệ hợp tác gì. Lục Thành bỗng dưng mời cơm, cô cảm thấy thật khó hiểu. Thấy khó hiểu thì hỏi thẳng luôn: "Vì sao mời tôi ăn cơm?" Bên kia im lặng một chút, loáng thoáng nghe như có tiếng cười. Giọng nói trở nên thong thả ung dung: "Trước đây cảm thấy Tạ tiểu thư rất khách khí, sao lần này người ta thực sự giúp thì lại chẳng khách khí mấy nữa vậy? Hôm đó tôi đạp cửa giúp cô, chờ ở bệnh viện hơn hai tiếng đồng hồ, còn đóng tiền đặt cọc giúp, cô không định trực tiếp nói tiếng cảm ơn trước mặt tôi sao?" Tạ Thanh im lặng. Mặc dù lý do kiểu "bắt cóc đạo đức" này nghe hơi khó chịu nhưng lại khó mà phản bác nổi. *bắt cóc đạo đức: đem những tiêu chuẩn đạo đức quá cao, không thực tế ra để ép buộc, tấn công người khác, tác động đến hành vi của người khác nhân danh đạo đức. Thế là, cô gật đầu: "Vậy tôi mời khách." Chỉ trong chớp mắt, cô bỗng cảm thấy cảm xúc của cái nhìn sau lưng trở nên dữ dội hơn hẳn. Giọng người trong điện thoại cực kỳ mệt mỏi: "Không cần, cô bỏ công chọn nhà hàng là được, lát tôi sẽ qua phòng làm việc đón cô." Nói xong, không cho cô nói thêm gì đã cúp máy mất. "..." Tạ Thanh đứng đực ra bó tay một hồi rồi gửi tin nhắn vào số di động của anh ta: "Tôi không có ở phòng làm việc, hôm nay tất cả mọi người ra ngoài chơi." Sau đó gửi địa chỉ chi tiết và tên quán đang ở cho anh ta. Mấy giây sau, Lục Thành nhắn lại: "Nhận được rồi". ... Mời các bạn đón đọc Ba Vạn Dòng Tình Thư của tác giả Lệ Tiêu.
Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ (B.Ệ.N.H Sạch Sẽ Lâu Ngày Khó Chữa)
Văn án:   Tống Sanh ở trong nhà Khuất Diễn Trọng ăn cổ vịt, dùng găng tay trong tủ của hắn, sau đó cô mới biết hắn dùng những chiếc găng tay đó để giải quyết vấn đề sinh lý của chính mình.   Một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ đến mức giải quyết vấn đề sinh lý cũng phải đeo găng tay, thế nhưng lại có thể chịu đựng cô, Tống Sanh cảm thấy đây thật sự là tình yêu đích thực.   Từ khi biết Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh liền không biết xấu hổ hằng ngày ân ái.   Thẳng đến khi cô phát hiện hắn ngoại trừ là ‘bác sĩ lạnh lùng cấm dục mắc bệnh sạch sẽ’ còn đồng thời là 'sát nhân'. (*) ***  Tống Sanh gặp Khuất Diễn Trọng vào một buổi sáng nắng ấm, cô mới đuổi bắt xong một tên cướp qua mấy dãy phố, giày gãy gót, quần áo xộc xệch, người đầy mồ hôi. Hắn mặc bộ tây trang sạch sẽ, im lặng đứng đó cũng tỏa ra khí lạnh không ai dám tới gần. Khi cô vươn đôi tay còn dính bụi bẩn của mình ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, rõ ràng Khuất Diễn Trọng đã nhăn mày, nhưng vẫn không nói một lời. Hắn chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi ra, lau tỉ mỉ bàn tay mới tiếp xúc với cô. Lúc đó, Tống Sanh vẫn chưa ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì.   Khuất Diễn Trọng mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, không bao giờ tiếp xúc với người khác quá gần, cũng không ăn uống bên ngoài, càng không tùy tiện ngồi ở những nơi đông người. Hắn là một bác sĩ thiên tài, thường ngày làm việc ở bệnh viện, có lúc cũng thỉnh giảng ở trường đại học và được cục cảnh sát mời hỗ trợ một số vụ án khó.   Trước đây có nữ sinh nọ muốn làm thân, kéo tay hắn, liền bị Khuất Diễn Trọng không chút lưu tình lấy dao phẫu thuật trong túi rạch mất một lớp da. Bởi vậy dù mang khuôn mặt anh tuấn nhưng thực sự không ai dám tiếp xúc với hắn trong cự li gần. Con người này thật là quá quỷ dị.    Nhưng Tống Sanh lại không nghĩ như vậy. Mỗi lần gặp nhau, mặc dù chút bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng có hơi bất tiện, nhưng hắn chưa lần nào trách mắng hay mạnh tay với cô nha. Cô nhếch nhác ngồi trên xe của hắn, hắn sẽ lẳng lặng đưa khăn cho cô lau. Cô đói bụng, hắn sẽ dắt cô đến nhà hàng mình có thể tạm ngồi, chờ cô ăn xong rồi mới đi. Hắn còn dẫn cô tới cô nhi viện, nơi hắn giúp đỡ những đứa trẻ không gia đình có một mái ấm. Trong mắt Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng chính là một người đàn ông ấm áp dịu dàng hiếm có.   Nhưng sự dịu dàng đó hắn chỉ dành riêng cho cô. Không một ai biết rằng, nội tâm hắn đen tối đến mức nào. Hắn là một tên tội phạm, lúc nào cũng thèm khát máu tươi, có thể lặng lẽ giết người không chớp mắt. Trên thế giới này không ai có thể thân cận với hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác Khuất Diễn Trọng lại nhớ rõ cô cảnh sát có má lúm đồng tiền tươi như hoa. Hắn không ngại cô lấm lem, cũng không sợ khi tiếp xúc với làn da ấm nóng của cô, mặc dù biết rõ cô cố ý đến gần mình cũng chẳng hề ngăn cản. Thậm chí, hắn còn mơ hồ cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình với cô gái ấy. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thèm khát một vật sống đến thế.   Tống Sanh chuyển đến sống đối diện với Khuất Diễn Trọng, bắt đầu bước ngoặt mới trong cuộc đời mình. Cô cảnh sát có một khuyết điểm chí mạng, đó là không thể kiềm lòng được trước những sinh vật cô đơn nhỏ bé. Đám trẻ trong cô nhi viện cũng vậy, mà Khuất Diễn Trọng cũng như vậy.    Phải, trong mắt cô, Khuất Diễn Trọng dẫu có lạnh lùng đến mấy nhưng lại giống như một đứa trẻ trong thân xác người lớn, cự tuyệt tiếp xúc với thế giới, giấu mình gặm nhấm nội tâm cô độc. Cô muốn tiến vào cuộc sống của hắn, dùng trái tim nóng của mình sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo ấy. Vì vậy, trong lúc thất thần, cô đã quyết tâm theo đuổi Khuất Diễn Trọng từ lúc nào không hay.   Hai con người, hai tính cách trái ngược hoàn toàn, một như mặt trời lấp lánh ánh sáng, một như bóng tối âm u lạnh lẽo, lại chọn cách ở bên nhau. Bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng cũng chẳng thể thắng được mỗi khi hắn ở cạnh cô. Cô nghịch ngợm thì đã sao, hắn sẽ lẳng lặng thu dọn tinh tươm. Cô được hắn đặt trên đầu tim mà yêu thương, thậm chí đến chết cũng không màng.   Nhưng thân phận của hai người ngay từ đầu đã định sẵn kết cục cho mối tình này. Khuất Diễn Trọng không chỉ mắc bệnh sạch sẽ, hắn còn bị điên. Đó là bệnh di truyền, một khi yêu là sẽ muốn điên cuồng chiếm hữu. Mẹ của hắn vì yêu mà giết chết người bà thân cận nhất, lại lấy hắn làm đồ chơi để hành hạ, thỏa mãn sự bệnh hoạn của mình.   Tuổi niên thiếu đã để lại trong lòng Khuất Diễn Trọng bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Khi biết được người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn đã xuất hiện, mẹ và người cậu độc ác của hắn lần nữa lộ diện, muốn diệt trừ hậu họa.   Chuyện tình của hai người dường như rơi vào bế tắc khi thân thế của hai bên đều được hé mở. Họ sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp.   Cuối truyện là một nút thắt cực kỳ bất ngờ, sẽ khiến bạn đọc nào yếu tim bị sốc không hề nhẹ. Để giữ tính hấp dẫn cho truyện thì tớ sẽ không bật mí đâu ạ, nhưng các bạn phải chuẩn bị tinh thần trước đấy nhé.   Thể loại truyện có vẻ ngược nhưng thực ra đây lại là một cuốn sách sủng từ đầu đến... gần cuối. Nam chính tuy biến thái nhưng là do ngoại cảnh tác động, cũng khá đáng thương, thật ra sâu bên trong anh vẫn là một người tốt. Còn nữ chính có phần tùy hứng và nghịch ngợm, nhưng cô cũng có quá khứ riêng, khiến cô không thể nào giống như người bình thường được. Cả hai người tuy không có hạnh phúc ở kiếp này, nhưng sẽ được ở bên nhau mãi mãi trong một cuộc đời khác.   Đây là một cuốn truyện hay (trừ phần cuối ra ạ), nhiệt liệt đề cử cho mọi người cùng đọc nhé.   _____________   (*) Trích đoạn rver tự edit theo bản cv. Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lần đầu Sở Nhứ và Du Hàn Thâm gặp nhau có chút kịch tính. Khi đó Sở Nhứ chỉ là một cô bé chưa tới hai mươi mới ra xã hội, trong buổi họp thường niên của công ty, cô theo các trưởng bối đi hát, uống không ít rượu. Cô là cô gái tốt bụng, lại hay xấu hổ, sống nội tâm, không học được cách từ chối, cho nên cứ như vậy mà khiến nhiều người thích trêu đùa mình. Đám người bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm, Sở Nhứ say mơ hồ bị xúi giục chơi trò mạo hiểm, cô vừa ra khỏi cửa liền tới khu quân sự bên cạnh, đứng đó là người quân nhân đĩnh bạc như điêu khắc. Con ma men vui cười kêu Sở Nhứ tới gần "bức tượng" kia, ai ngờ trong chớp mắt mê mang, Sở Nhứ đúng là làm thật. Mọi người còn chưa kịp tới ngăn cản, cô gái say khướt này đã nhào tới ôm hôn chàng quân nhân đứng gác, dâng lên nụ hôn đầu tiên chính mình bảo tồn suốt hai mươi năm, sau đó ngây ngô cười trượt xuống chân anh. Vì thế, hôm sau, Sở Nhứ tỉnh lại là lúc đang bị tạm thời giam giữ ở sở, lý do là tấn công cảnh sát. Ký ức trở về, Sở Nhứ lập tức đỏ mặt, ai cũng có thể lý giải tâm tình của một em gái sau khi làm chuyện lưu manh là như thế nào. Ngồi xổm bên mép giường, Sở Nhứ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống. Một cảnh sát trẻ tuổi cười rộ tới mở cửa, đưa ngón tay cái với cô: "Cô bé, thật ghê gớm, ngay cả đội trưởng Du lạnh lùng của bọn anh cũng dám xuống ta, dũng khí đáng khen! Xui cho em gặp phải đội trưởng Du nghiêm túc, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng em đã không cần ở chỗ này, nhưng đội trưởng Du cũng không phải người không hiểu nhân tình, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì..." Trong một màn dong dài này, Sở Nhứ như con chim nhỏ cúi người rời khỏi chỗ tạm giam. Có lẽ đây là lần đầu tiên mất mặt trong hai mươi năm cuộc đời, cô say rượu ép hôn anh quân nhân đứng gác rồi bị cảnh sát giam lỏng cả đêm. Sau đó một tháng, Sở Nhứ gặp lại Du Hàn Thâm, tuy cô hoàn toàn không nhận ra đây là người một tháng trước bị mình ép hôn, dù sao hôm đó trời tối không nhìn thấy rõ, hơn nữa cô còn đang say. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ (B.Ệ.N.H Sạch Sẽ Lâu Ngày Khó Chữa) của tác giả Phù Hoa.
Kim Sơn Hồ Điệp - Duy Đao Bách Tích
 Đây là bộ truyện duy nhất kể từ tháng 10 năm ngoái mà mình đọc hết, có thể nói hấp dẫn từ dòng đầu đến dòng cuối. Bối cảnh Dân Quốc nhưng câu chuyện lại xảy ra tại Phố Người Hoa tại Sanfrancisco xa xôi, giữa một cô gái xuyên không vào thiếu nữ đã đính hôn bị lừa bán làm gái ở nước Mỹ và chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi xuất sắc của một trong những gia tộc quyền lực nhất bờ Đông. Nghe thì có vẻ cẩu huyết, u ám thế nhưng trái lại câu chuyện lại tươi mới ấm áp, hài hước và tràn đầy tình người, hoàn toàn không có cái ủ dột day dứt thường thấy trong truyện Dân Quốc hay mạch truyện cường điệu của thể loại yêu trai Tây mà ngược lại nó tự nhiên, thậm chí giản dị mà vẫn lôi cuốn và chỉn chu.  Quý Hoài Chân là một thanh niên gốc Hoa có cuộc sống hạnh phúc đầy đủ ở nước Đức khi bố mẹ đều là giáo sư đại học. Thế rồi vận rủi ập đến khi cô bị tên biến thái dồn vào ngõ hẻm, bị đập bất tỉnh mà không biết liệu sau đó mình có bị cưỡng hiếp không bởi sau đó, thì cô đã xuyên không về hơn 80 năm trước mất rồi. Mở mắt ra thấy mình đang trên tàu viễn dương cập nước Mỹ, cơ thể suy kiệt sau khi tự tử bất thành, bi kịch hơn là phát hiện cô gái mà mình xuyên không tên Mộng Khanh đã bị người ta lừa bán sang Mỹ để làm vợ thiếu gia họ Hồng khét tiếng ăn chơi hư hỏng ở phố người Hoa . Tiếng Anh trình độ trung cấp, nghe được nhưng nói như học vẹt lại nặng khẩu âm TQ, tiếng Quảng biết lõm bõm, cô đã phải làm thế nào để thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng? Gặp gỡ anh trong hoàn cảnh tréo ngoe, tưởng như oan gia chỉ thiếu nước ghét nhau hắt nước đổ đi ấy thế mà ai biết họ lại trở thành sinh mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời người kia, nắm tay nhau vượt qua chông gai cách biệt.  Câu chuyện xảy ra trong bối cảnh phố người Hoa ở nước Mỹ xa xôi nơi có hơn 50.000 người Hoa sinh sống tạo thành một xã hội độc đáo riêng biệt thu nhỏ. Nơi đây có những người con viễn xứ, những người Hoa thế hệ đầu tiên vượt biên đi tìm một cơ hội đổi đời, những người Hoa trẻ tuổi sinh ra ở ngoại quốc, vừa thân thuộc lại vừa xa lạ với văn hóa Trung Hoa. Nơi đây có luật lệ riêng, có sự tự lập của một cộng đồng đoàn kết lại có sự cấu kết giao thoa với văn minh phương Tây bên kia Đại Lục. Tác giả vẽ nên một phố người Hoa tràn đầy sức sống, như những thước phim đầy màu sắc chạy trên những khung hình. Mỗi một công dân của phố người Hoa, từ Hồng gia ngạo nghễ thủ lĩnh của cộng đồng người Hoa tại Sanfrancisco cho đến già Huệ là thầy lang là cội rễ tinh thần mà người Hoa gửi gắm tính mạng, sức khỏe, cho đến những những người hàng xóm lám điều nhưng cũng quan tâm thân thiết. Từ bà chủ chứa Khương Tố khôn khéo lõi đời cho đến Diệp Thùy Hồng của rạp hát kiêu ngạo bí ẩn đầy tham vọng, từ Dera người Mỹ latin, bà chủ của đám gái Mỹ latin cho đến đám lâu la của Hồng thiếu gia họ Lục ở rạp hát… Bức tranh phố người Hoa được vẽ nên đầy hoài niệm viễn xứ, vừa xấu xa đầy khuất tất lại vẫn cứ hào sảng khí khái đượm tình người. Họ Hồng bảo kê cho mại dâm, tổ chức đường dây bán gái làm điếm, hối lộ tham nhũng với quan chức Mỹ nhưng cũng đồng thời là mái nhà che nắng che mưa cho những người con phố người Hoa, là con rồng uốn mình bao bọc cho cuộc sống phố người Hoa được yên bình. Với Ôn tiên sinh, đó là tội ác, với Hoài Chân, đó là gia đình.  Nữ chính Hoài Chân là một thiếu nữ trẻ trung tươi sáng, dù hoàn cảnh khó khan, tình thế nguy nan cô vẫn luôn lạc quan vươn lên tìm cho mình một đường sống. Tác giả xây dựng nên một Hoài Chân thông minh lí lắc, khi cô chết cũng chỉ 20 tuổi, xuyên không vào cô gái Mộng Khanh 16 tuổi. Có thể nói họ như đồng trang lứa chứ không có cách biệt thế hệ như truyện xuyên không thường thấy. Hoài Chân hòa nhập với phố người Hoa, Hoài Chân nhận Lan Văn, A Quý như cha mẹ. Hoài Chân đi học, Hoài Chân phụ cha mẹ làm hàng, Hoài Chân làm thêm, Hoài Chân đi chơi với bạn bè. Tất cả những điều ấy đều vô cùng tươi sáng và thuần khiết, khiến những chương truyện nhẹ nhõm mà thú vị. Vẻ đẹp của Hoài Chân, chủ yếu đến từ phong thái vừa thông minh phóng khoáng lại vừa đáng yêu trẻ trung, còn có chút gì đó vượt xa thời đại không dễ nhận ra. Có lẽ sự to gan lớn mật, vừa thông minh tự tin lại không mang theo mặc cảm giai cấp của cô đã thành công chiếm lấy trái tim Ceasar. *** Giống như người xa lạ gặp lại nhau, có quá nhiều điều kỳ diệu nhỏ bé, xen lẫn chút thăm dò cùng một chút khắt khe. Hoặc chính bản thân người nói cũng không biết nên làm gì với cô. Mà với người qua đường, có vẻ như câu chuyện này được lý giải một cách dễ dàng hơn nhiều: một binh sĩ nước Anh vô lễ bỏ đi, một người Mỹ ở lãnh sự quán đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Người da trắng tới Loan Tế tìm vui thì có gì tốt? Chưa bao giờ đối xử với phụ nữ Trung Quốc một cách tử tế. Người Trung bị chèn ép quen rồi, dù là thịnh thế hay loạn thế, thì mọi chèn ép bất công đều rơi xuống phụ nữ. Câu chuyện xảy đến với một người đàn ông da trắng tìm thú vui cùng một cô gái gốc Hoa trẻ tuổi, có khi cũng chỉ có hai ba kiểu đại loại như vậy, chứ đâu ai đoán được giữa hai người này từng có nhiều cơ duyên đến thế. Trên cả một con phố, có chừng trăm đôi mắt đang nhìn vào hai người khác biệt màu da này. Bọn họ nghĩ: hai người bọn họ vẫn chưa chốt được giá tiền nên mới vậy sao? Người Mỹ ở khách sạn Gloucester lên tiếng, phá vỡ yên lặng thay hai người: “Cea! Có về uống rượu không?” Anh ngoái đầu lại nhìn, chỉ cười không nói, có vẻ mặt mà cô chưa từng thấy bao giờ. Một Ceasar hoàn toàn xa lạ, khiến cô không thể nào đoán trước. Nhưng vì sao cô phải đoán trước? Có lẽ vẫn chưa nghĩ thông, nhưng anh đã đến tìm cô trước, chẳng nhẽ cô không nên làm gì đó để anh vui sao? Lấy lòng cũng là một trong những công việc của người yêu. “Anh đang ở đâu?” Cô hỏi. “Khách sạn Repulse Bay.” “Xa thế sao?” “Ừ, chưa có khu nhà trọ nên ở tạm đó trước.” Liếc thấy túi bánh Lane Crawford bị thấm bẩn vì nước mưa, anh quay sang hỏi cô, “Có đói bụng không?” “Hơi hơi.” “Muốn ăn gì?” Cô nghĩ ngợi rồi đáp, “Nhà hàng Thúy Hoa Trà.” Hoài Chân không ngẩng đầu nhìn anh, không biết liệu anh còn nhớ chuyện này không mà không nghe thấy tiếng cười. Đồng nghiệp ở khách sạn Gloucester thấy anh dẫn cô gái kia rời đi thì huýt sáo, hỏi, “Tối còn về Repulse Bay không?” Anh trả lời, “Maybe not.” ... Mời các bạn đón đọc Kim Sơn Hồ Điệp của tác giả Duy Đao Bách Tích.