Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Suỵt! Yên Nào

Được đánh giá là “một kiệt tác với nhiều bước ngoặt, sự khơi gợi và bất ngờ đến tận phút cuối”, Suỵt! Yên nào – một siêu phẩm trinh thám tâm lý hứa hẹn sẽ nắm bắt cảm xúc của bạn từ những trang đầu tiên và lôi cuốn bạn đến tận trang cuối cùng. Stoke-on-Trent, thành phố nổi tiếng là nơi tồi tệ thứ 13 ở Anh vào năm 2007, dù mười năm sau có chuyển biến nhưng tệ nạn hay những hoạt động của thế giới ngầm ở đây chưa bao giờ kết thúc và luôn là vấn đề nhức nhối đối với cảnh sát. Liên tiếp các vụ án mạng xảy ra trong thành phố mà địa điểm gây án chính tại nơi làm việc, trong vườn nhà của nạn nhân. Điều đáng lưu tâm ở chỗ các nạn nhân đều là nam giới khỏe mạnh, bị tấn công, đánh dã man vào đầu và mặt rồi kết thúc bằng nhát đâm vào ngực. Hung thủ có thể là ai mà lộng hành được như thế, ngay trước mũi đội cảnh sát điều tra của thành phố khi họ vừa nhận về một đội trưởng có tiếng tài giỏi nhưng mang theo lai lịch bí ẩn? *** Suỵt yên nào: Hấp dẫn trên từng trang sách Suỵt Yên nào là cuốn sách được đánh giá là “một sự đổi mới với những sự chuyển hướng, sự khơi gợi và bất ngờ cho đến tận từng giây phút cuối”. Đây chính là series truyện trinh thám tâm lý đầy hứa hẹn sẽ lôi cuốn bạn từ những tranh sách đầu tiên và khiến bạn hồi hợp đến tận giây phút cuối cùng! Mel Sherratt là nữ nhà văn người Anh, đồng thời cô là tác giả của 13 cuốn tiểu thuyết tội phạm và tất cả đều đã trở thành những cuốn sách bán chạy nhất. Trong vòng 4 năm qua, cô được ca ngợi là một trong 100 người có sức ảnh hưởng nhất nơi quê hương cô – thành phố Stoke-on-Trent. Suỵt yên nào (tên gốc: Hush Hush) là tập truyện đầu trong series Đặc vụ Grace Allendale. Các cuốn tiếp theo bao gồm: Tick Tock, Liar Liar, Good Girl. Sau hơn 20 năm, trở lại quê nhà Stoke-on-Trent, Nữ Điều tra viên Grace Allendale chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ ngay lập tức phải đối diện với hàng loạt các thách thức nhiều đến vậy. Lần lượt những nam nhân khỏe mạnh đã bị sát hại một cách đột ngột cùng phương thức phạm tội giống hệt nhau: gồm những cú đánh ở đầu và mặt rồi kết thúc là một nhát dao đâm ngay giữa ngực. Không một manh mối, không một dữ liệu, liệu rằng Đặc vụ Grace có thể lôi được sát thủ tàn nhẫn ra ngoài ánh sáng không? Bên cạnh đấy, liệu việc làm quen với môi trường mới cũng như đối mặt với quá khứ tối tăm đã bắt đầu trỗi dậy và đeo bám lấy những cơn ác mộng từ thời thơ ấu của cô có dễ dàng hay không? Suỵt Yên nào là cuốn truyện đầu trong series trinh thám được nhận xét và đánh giá cao tên là: DS Grace Allendale, do nhà văn người Anh – Mel Sherratt sáng tác. Bối cảnh xuất hiện trong cuốn sách là thành phố Stoke-on-Trent – con phố được truyền tai là địa điểm tồi tệ 13 ở Vương quốc Anh, luôn đầy các tội phạm luôn rình rập, đầy rẫy cuộc trao đổi bẩn thỉu và sự bành trướng không thể tưởng tượng của xã hội đen. Theo chân Grace Allendale – một Sỹ quan Điều tra mới được thăng chức, độc giả sẽ có cơ hội để “thăm quan” vùng đất kỳ quái, đáng sợ này, cũng như điều tra, tìm hiểu vè những chân tướng của vụ thảm án tàn khốc đang bao trùm lấy quê hương cô. Khi chỉ mới là cô bé mới 12 tuổi, Grace đã cùng mẹ đã rời bỏ căn nhà đã từng sinh sống, trốn thoát khỏi sự bạo lực gia đình của gã đàn ông George Steele – người đã từng là cha và bên cạnh đó hắn cũng chính là kẻ đã gây nên những vết sẹo khó phai trong ký ức của cô, những trận đòn không ngớt, những ám ảnh bủa vây lấy tuổi thơ cô. Khoảng 10 năm về sau, ngay khi nhận được thông tin về cái chết của người cha độc ác của mình, cũng như cơ hội thăng chức hiếm hoi trong công việc, Grace đã quyết định sẽ trở lại quê hương. Tuy nhiên, khi chưa kịp thích nghi với môi trường mới, cô và toàn đội đã bị cuốn vào những vụ giết người liên hoàn. Thách thức đã được đặt ra và buộc Grace phải gạt bỏ mọi hiềm khích với đồng nghiệp, can đảm đối mặt với những ám ảnh thời thơ ấu và bắt buộc phải cắt đứt sợi dây liên kết đối với một “gia đình” đã lâu không gặp mặt. Đặc biệt, là phải chạy đua với thời gian, trước khi có một thi thể nữa được tìm thấy. Cuối cùng, điểm đặc biệt nhất – điều khiến mình không khỏi day dứt khi đã đọc xong những chương truyện cuối cùng, đó chính là những tệ nạn vẫn luôn tồn tại ở bất cứ nơi đâu đã được Mel Sherratt đan xen một cách khéo léo: là nạn bạo lực gia đình, là tội ấu dâm, là những vụ lạm dụng tình dục suy đồi đạo đức nghiêm trọng, là vấn đề về ma túy,… Kể chuyện cuốn hút, mạch truyện dồn dập, cốt truyện đã được tác giả đan xen vào đó những tệ nạn đầy nhức nhối, Suỵt! Yên nào quả thực là một cuốn sách xứng đáng để tìm tới và đón đọc. *** Khi hai cuốn “Suỵt yên nào” và “Đếm ngược” của nữ tác giả Mel Sherratt được phát hành, tôi lập tức chú ý vì tông màu bìa, ngoài ra còn nghe một người bạn trong nhóm đọc sách khoe rằng bạn ấy đã đặt tựa Việt cho cuốn “Suỵt yên nào” nên tôi hốt liền cả hai cuốn. Thế nhưng khi đọc tập 1, tôi rất thất vọng (đã viết review chê) và định không đọc tập 2. Nhân dịp soạn sách để cho bớt, tôi thấy tiếc tiếc nên đọc thử vài trang đầu của tập 2, thì lại bị lôi cuốn bởi nội dung truyện và đã đọc chớp nhoáng trong vòng hai ngày. Nói luôn là hai cuốn này cần đọc theo thứ tự, và trong cuốn 2 thì tác giả spoil hết cuốn 1. Thể loại: Trinh thám hiện đại Anh. Sau khi trở lại quê nhà Stoke-on-Trent và phá giải một vụ án lớn liên quan đến gia đình mình, nữ cảnh sát Grace Allendale từ từ quen dần với nhịp sống nơi thành phố này, đồng thời cũng chậm rãi tiến tới trong mối quan hệ tình cảm với chàng phóng viên Simon Cole. Tại ngôi trường trung học Dunwood trong vùng, vào tiết chạy thể dục băng đồng, một nữ sinh 16 tuổi đã bị sát hại bằng cách siết cổ. Sự việc gây ra nỗi đau khôn nguôi cho người thân và bạn bè của cô, làm xáo trộn sinh hoạt của ngôi trường và gây xôn xao dư luận. Grace Allendale và đội của cô nhận trách nhiệm điều tra vụ án. Trong nhóm bạn bè của nữ sinh bị sát hại có cả Teagan Cole – cô con gái vị thành niên bướng bỉnh của người đàn ông mà Grace đang hẹn hò. Chưa đầy vài ngày sau vụ giết nữ sinh trung học, một nạn nhân nữ khác cũng bị sát hại với cách thức tương tự nhưng tàn nhẫn hơn. Sự căng thẳng tăng cao, dân địa phương oán trách và bất mãn với cảnh sát vì không nhanh chóng bắt được hung thủ. Tôi nhớ loáng thoáng là mình chê cuốn 1 ở các ý sau: Cốt truyện có sáng tạo nhưng cách viết chưa hấp dẫn, còn rời rạc và dông dài không cần thiết; Tính cách của nữ chính quá trẻ con, tuy được xây dựng hình tượng là cảnh sát lâu năm nhưng không biết kiểm soát cảm xúc của chính mình. Tuy vậy, đến cuốn 2, tính cách của nữ chính Grace Allendale lại thay đổi đến mức tôi cứ lầm tưởng mình đang đọc về một người khác! Trong cuốn “Đếm ngược”, Grace thể hiện được nghiệp vụ điều tra, biết làm chủ cảm xúc trong quan hệ với đồng nghiệp và người yêu, và nhất là không lúng túng khi đối mặt với đại gia đình xã hội đen của cô. Grace trong cuốn này mềm mỏng và mạnh mẽ đến mức khiến tôi vài lần liên tưởng đến Tracy Crosswhite >> đây là một sự so sánh rất mang tính đề cao Grace, vì Tracy Crosswhite là nhân vật nữ cảnh sát mà tôi ưa thích từ lâu. Lại đề cao thêm nữa, ngoài nhân vật chính đã khiến tôi bớt chán thì cốt truyện và diễn biến truyện của “Đếm ngược” cũng vài lần khiến tôi nhớ đến các quyển trinh thám của bác Robert Dugoni – ông hoàng trinh thám pháp lý chuyên viết cho đối tượng độc giả nữ. Nhịp truyện của “Đếm ngược” đủ nhanh, lôi cuốn và kịch tính để khiến tôi tạm gác lại những cuốn khác để tập trung đọc một mình nó. Quá trình điều tra và diễn biến tâm lý của nhân vật được miêu tả hợp lý, dù đã soi nhưng tôi cũng không phát hiện lỗ hổng nào. Cách thức gây án có hơi khiên cưỡng và có điểm vô lý, nếu có dịp trò chuyện với tác giả thì tôi sẽ góp ý thêm!! Tiếp theo, bàn đến yếu tố quan trọng nhất nhì của truyện – Động cơ gây án – thì tôi thấy nó khá nhảm, nhưng hôm nọ thấy trong truyện Con An rằng người ta có thể giết người chỉ vì sách của tác giả yêu thích bị rẻ rúng, hoặc có thể đem người khác đi câu sấu (treo ngược chân lên rồi quăng cho cá sấu ăn thịt) chỉ vì bị spoil truyện trinh thám… nên tôi đành tạm chấp nhận động cơ gây án của cuốn này. Dù khoa học kỹ thuật phát triển đến đâu thì những gì diễn ra trong bộ não con người mãi mãi vẫn là ẩn số, những gì diễn ra trong bộ não tội phạm càng khó giải thích hơn. Tôi nhận thấy tác giả đã cố gắng viết phần cuối truyện thật kỹ càng và hồi hộp, nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Có lẽ tôi mong đợi nạn nhân sẽ kiên cường phản kháng hơn, nhưng thành thật mà nói nếu rơi vào tình thế đó thì khả năng cao là tôi còn bánh bèo thảm hại hơn nhiều. Cuối truyện cũng có một phân cảnh thẩm vấn khá gây cấn và ngộ nghĩnh (!), tôi không rõ tác giả Mel Sherratt có tham khảo ý kiến của cảnh sát và luật sư trước khi viết đoạn này hay không. Cuối cùng của cuối cùng là một chương ngắn mà tôi nghĩ là dư thừa, sách hay cũng như món ăn, vừa đủ mới ngon. Dù vừa đọc vừa soi lỗi, tôi không nhớ mình có tìm ra lỗi chính tả – dịch thuật – biên tập nào hay không. Dường như là không. Ngay cả những câu thoại mà tôi nghĩ rằng trong nguyên tác không ghi chủ ngữ thì trong bản dịch Việt vẫn có chủ ngữ rõ ràng và ‘đúng vai’. Tôi cũng hài lòng với ngoại hình cuốn “Đếm ngược”, tổng thể bìa trước đẹp hơn cuốn “Suỵt yên nào”. Ban đầu định soạn cả hai cuốn ra để tặng nhưng giờ tôi quyết định sẽ tặng cuốn 1 và giữ lại cuốn 2, sau này nếu series này được dịch tiếp thì tôi sẽ tìm đọc.(Sea, 25-9-2021) Cáo Biển Non Xanh *** George Steele bước ra khỏi quán The Potter’s, bỏ lại sau lưng sự ồn ào huyên náo của bữa tiệc. Bên ngoài, không khí thật trong lành, một dấu hiệu cho thấy thời tiết sắp sửa ấm lên. Khi lão bắt đầu đi bộ về nhà là khoảng gần nửa đêm. Lão đã dự định sẽ chỉ uống thêm một cốc nữa, nhưng đó là từ hai giờ trước, và giờ thì phải khó khăn lắm lão mới đứng dậy được. Lão tự hỏi không biết Kathleen có để phần mình chút đồ ăn nào hay không. Ngay lúc này, lão sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất cứ món gì. Nếu cô ta không làm vậy, lão sẽ đánh thức cô ta dậy. Cô ta sẽ phải nấu cho lão thứ gì đó. Lão chảy nước miếng khi nghĩ về một miếng thịt xông khói. Đó là quãng đường ngắn dọc theo một con đường nhỏ. Khi tỉnh táo, lão chỉ mất một nửa thời gian đi lại so với khi đang say quắc cần cầu. Lão khịt mũi, bước loạng choạng, chân nọ xọ chân kia. Nếu cứ đi loằng ngoằng trên đường thế này thì lão sẽ tốn cả đêm mất. Chiếc điện thoại rung lên, lão rút nó ra khỏi túi. Lão đưa nó lại sát mặt, cố nhìn xem ai đang gọi, nhưng chẳng thể thấy gì, nên lão cứ để mặc nó đổ chuông. Vào giờ này thì chắc chắn chỉ có thể là kẻ nào đó đang muốn tìm rắc rối. Lão đến phát ốm với cái đám ăn tàn phá hại đó. Lúc nào chúng cũng muốn đánh nhau với lão, tức giận với lão, lên mặt với lão. Lão thậm chí không thể để mấy thằng con vô dụng của mình cáng đáng mọi việc. Chỉ đơn giản là chúng không được như những gì lão kỳ vọng về người mang dòng máu của mình. Còn đứa con gái ngốc nghếch của lão thì… Lão cũng chẳng biết phải dùng từ gì để miêu tả độ thảm hại của nó nữa. Lúc này, lão đã tới con đường mòn, cách nhà khoảng vài phút. Ngôi nhà nằm trên khoảng đất rộng bốn mẫu Anh, căn phòng mà lão thường dùng để vui vẻ nằm khuất một góc ở cuối vườn. Nó là của thừa kế từ cha mẹ lão, thứ duy nhất họ để lại mà lão cảm thấy đáng tiền. Lão căm ghét cha mình và khoảng thời gian phải sống cùng ông ta biết bao, sống dưới sự kiểm soát của con quái vật đó. Dù sao thì, điều đó cũng cho thấy lão biết làm sao để kiểm soát gia đình mình một cách hiệu quả nhất. George không nghe thấy tiếng ai đó đang lén lút bám theo mình. Một cú đập mạnh vào đầu khiến lão ngã chúi về phía trước. Thêm một cú nữa, và lần này thì lão khuỵu xuống. Lão quay lại và được tặng cho thêm một cú nữa vào mặt. Không thể nhìn rõ kẻ đó là ai trong bóng tối, lão dùng cả hai tay hai chân cố bò đi, nhưng một cú đá thẳng vào bụng dưới khiến lão nôn khan. Lão giơ một tay lên – có một khoảng lặng ngắn giữa những cú đòn. “Đợi đã,” lão khóc lóc, nghẹt thở, lồm cồm bò dậy. “Dù thằng nào gửi mày đến đây, tao cũng sẽ trả gấp đôi.” Lão nhăn nhó khi cơn đau bắt đầu lan khắp cơ thể. “Nếu để tao phát hiện ra, mày sẽ phải chịu kết cục tệ hơn nhiều so với những gì mà tao đang phải chịu đựng.” Thêm một đòn vào mặt và đầu lão như nổ tung. Lão lại gục xuống. Phải thêm vài cú nữa thì lão mới nhận ra rằng kẻ đang tấn công mình sẽ không dừng lại. Mời các bạn đón đọc Suỵt! Yên Nào của tác giả Mel Sherratt & B.OF (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thung Lũng Khủng Khiếp - Arthur Conan Doyle
Thung Lũng Khủng Khiếp lần đầu tiên được công bố trên tạp chí The Strand Magazine, tháng 9 năm 1914 - tháng 5 năm 1915, với 31 hình minh họa của Wiles Frank. Ấn bản đầu tiên ra ngày 27 tháng 2 năm 1915 bởi công ty G. H. Doran Co ở New York (câu chuyện không còn được đăng trên tạp chí The Strand Magazine). Ấn bản đầu tiên tại Anh là của công ty Smith, Elder & Co ra ngày 3 tháng 6 năm 1915 với 6.000 bản. Tạp chí The Strand Magazine từ tháng 9 năm 1914  với hai chương đầu của cuốn tiểu thuyết.   Tóm tắt sách Sherlock Holmes: là một nhân vật thám tử hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn Arthur Conan Doyle xuất bản năm 1887. Ông là một thám tử tư ở Luân Đôn nổi tiếng nhờ trí thông minh, khả năng suy diễn logic và quan sát tinh tường trong khi phá những vụ án mà cảnh sát phải bó tay. Nhiều người cho rằng Sherlock Holmes là nhân vật thám tử hư cấu nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học và là một trong những nhân vật văn học được biết đến nhiều nhất trên toàn thế giới. Mời các bạn đón đọc Thung Lũng Khủng Khiếp của tác giả Arthur Conan Doyle.
Nụ Hôn Của Casanova - James Patterson
Hắn tự xưng là Casanova, người tình tuyệt vời nhất thế gian…   Hắn đam mê cái đẹp đến ám ảnh, khao khát sở hữu cái đẹp bằng mọi giá, để rồi lại đang tâm thủ tiêu nó. Nạn nhân của hắn đều là những cô gái trẻ xinh đẹp, tài năng. Một trong số đó là cháu gái của Alex Cross.   Alex Cross, thám tử gạo cội kiêm tiến sĩ tâm lý vào cuộc với tâm trạng đau đớn và có phần nóng vội. Cuộc săn lùng kẻ thủ ác trở nên khó khăn hơn bao giờ hết bởi tên tội phạm quá cáo già, cùng lúc lại xuất hiện một nhân vật mang danh Kẻ Lịch Thiệp với cách ra tay tàn độc. Giả thiết đặt ra là: Liệu Casanova chỉ là một kẻ đa nhân cách hay đây là hai tên tội phạm tâm thần đang cạnh tranh khốc liệt trong một trò chơi hiểm ác? Nụ hôn của Casanova là tập 2 trong series về thám tử Alex Cross.  ***   Nhận định    “Bậc thầy của thể loại trinh thám.”   - USA Today   “Tích tắc như một trái bom hẹn giờ, sợ hãi và căng thẳng tột độ.”   - Los Angeles Times   “Một trải nghiệm dữ dội, khó quên.”   - Toronto Star   “Với tiết tấu thích hợp, câu chuyện đánh lừa độc giả một cách tài tình, khiến họ phải sững sờ khi bức màn bí mật hé mở.”   - Washington Times   ***  Tác giả     Nhà văn James Patterson sinh ngày 22 tháng 3 năm 1947 tại thành phố Newburgh, bang New York. Ông từng tốt nghiệp cử nhân về tiếng Anh ở trường cao đẳng Manhattan và tiếp theo, đã bảo vệ thành công luận văn thạc sĩ cũng về tiếng Anh ở Trường Đại học Tổng hợp Vanderbilt. Năm 1971, Patterson được nhận vào làm tại Công ty Quảng cáo James Walter Thompson. Chính ở đây nhà văn tương lai đã được thăng tiến rất mau lẹ trong công việc, từ một nhân viên bình thường lên tới giám đốc. Ngay khi đang làm quảng cáo, Patterson đã thử viết văn. Tiểu thuyết đầu tay của ông là Con số Thomas Berryman thoạt tiên đã bị nhiều nhà xuất bản từ chối. Mãi tới năm 1976, Con số Thomas Berryman mới được nhà xuất bản Little Brown nhận in và sau đó, chính nó đã trở thành sách best-seller và được trao giải thưởng mang tên nhà văn Edgar (mang tên nhà văn Mỹ nổi tiếng Edgar Poe) dành cho tác phẩm đầu tay xuất sắc. Trong gần hai mươi năm sau đó, Patterson đã kết hợp hoạt động của một giám đốc hãng quảng cáo với công việc của một ngôi sao mới nổi trong làng nghệ thuật giải trí. Và rất thành công. Mời các bạn đón đọc Nụ Hôn Của Casanova của tác giả James Patterson.
Địch Gia Bát Án
Địch Gia Bát Án là một tác phẩm rất đặc biệt trong Series Địch Công kỳ án. Đây là tuyển tập 8 vụ án riêng lẻ nhưng cũng được coi là đáng nhớ nhất trong sự nghiệp quan án xuất chúng của Địch Công cùng các trợ thủ đắc lực là Hồng Sư gia, Mã Vinh và Kiều Thái trong suốt một thập kỷ ông làm quan án tại bốn huyện lỵ khác nhau của vương triều Đại Đường. Từ nghi án phản quốc của một viên Đại tướng khi đối diện sinh tử nơi sa trường với đám mọi rợ Thát Đát ở biên giới phía Tây cho tới vụ sát hại một thi sĩ cô đơn trong lương đình ở Hán Nguyên. Bằng khả năng phán đoán nhanh nhạy và suy luận tài tình, Địch Công không chỉ giúp người dân giải oan, vạch trần tội lỗi của những kẻ ác nhân mà còn tương trợ cho những vị tường đang đối diện sinh tử nơi sa trường, góp phần giữ vững biên cương Đại Đường, giữ vững quốc gia thái bình, thịnh thế. *** Robert Van Gulik (1910-1967) là một nhà Đông phương học uyên thâm, từng học Pháp luật và Ngôn ngữ phương Đông tại Hà Lan; năm 1935 nhận học vị tiến sĩ nhờ công trình nghiên cứu về Ấn Độ, Tây Tạng (Trung Quốc) và Viễn Đông. Những năm tiếp theo, liên tục làm công việc của một quan chức ngoại giao tại Trùng Khánh, Nam Kinh (Trung Quốc), Tôkyô (Nhật Bản) và một số nước khác; cuối đời trở thành đại sứ Hà Lan tại Nhật Bản. Ông là tác giả của hàng loạt cuốn sách nổi tiếng về văn hóa phương Đông, như “Trung Quốc cổ đại cầm học”, “Kê Khang cầm phú”, “Trung Quốc hội họa giám thưởng”, “Địch công án”, “Xuân mộng tỏa ngôn”, “Bí hí đồ khảo”, Trung Quốc cổ đại phòng nội khảo”… Celebrated Cases of Judge Dee (Địch Công Án/ Những cuộc điều tra của quan Địch) gồm 16 tập. Một loại tiểu thuyết trinh thám - công án về quan án Địch Công được xây dựng dựa trên nguyên mẫu của tể tướng Địch Nhân Kiệt (630 - 700) một nhân vật có thật sống vào đời nhà Đường thế kỷ thứ VII. Sinh tại Tĩnh Châu, phủ Thái Nguyên (Sơn Tây) Địch Nhân Kiệt đã làm quan tại các địa phương dưới các chức vụ huyện lệnh, Pháp tào Tham quân, Tuần phủ,Thứ sử. Năm 47 tuổi ông về kinh đô Trường An làm Đại lý thừa Tự khanh rồi lần lượt được thăng lên Thị ngự sử, Thị lang bộ Công, thượng Thư tả thừa, hai lần làm Trung thư lệnh (tể tướng) và đô đốc dưới quyền nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Phẩm chất đạo đức và tài phá án của ông đã được người đời ca tụng sủng ái đến mức như huyền thoại. Không những là người có hiểu biết về pháp luật, về tâm lý con người, Địch Công còn biết cả kiếm thuật, võ thuật lẫn chữa bệnh, một quan toà cổ đại Trung Quốc mang dáng dấp của Sherlock Holmes... Cùng với bốn hộ vệ mưu trí, dũng cảm, xả thân vì chủ như Hồng Lương, Mã Tôn, Triệu Thái và Tào Can - những giang hồ hảo hán được ông giác ngộ và cho đi theo, Địch Công đã phá được rất nhiều vụ án ly kỳ. Robert Van Gulik cũng khéo léo đưa vào bộ tiểu thuyết trinh thám này những nét văn hóa, lịch sử, phong tục của Trung Quốc.  *** Địch Công kỳ án là bộ tiểu thuyết 16 tập thuộc dòng trinh thám quan án. Nội dung tác phẩm xoay quanh nhân vật Địch Nhân Kiệt và các trợ thủ thân tín, cùng những vụ kỳ án muôn màu muôn vẻ ông đã phá giải trên hành trình thăng tiến từ một Huyện lệnh lên đến chức Tể tướng. Có thể nói, tác giả đã hội tụ và đúc kết những gì tinh hoa nhất của hai dòng trinh thám phương Đông và phương Tây vào kiệt tác Địch Công kỳ án. Bộ tiểu thuyết được viết theo phong cách đậm chất duy lý, đồng thời cũng là tác phẩm trinh thám phương Tây đầu tiên đi theo mô tuýp trinh thám quan án và mang lại sức sống mới cho dòng trinh thám đậm chất phương Đông này. Nhờ vậy mà đến tận bây giờ, Địch Công kỳ án vẫn giữ vị trí độc tôn đặc biệt, là tác phẩm thành công nhất trong dòng trinh thám quan án. *** Tình ơi đau đớn làm chỉ Để cho nhi nữ chia ly với chàng Trời cao số kiếp bẽ bàng Gieo chi ác bệnh, hai hàng lệ rơi Thuyền quyên giấc mộng chơi vơi Xuân sang em bước, người ơi đi cùng... -Tùng Vũ- Vụ án này xảy ra vào năm 663 sau Công nguyên, khi Địch Công chỉ vừa mới chính thức nhậm chức tại địa phương đầu tiên trong sự nghiệp làm quan án là Huyện lệnh huyện Bồng Lai được một tuần, đây là chức vị một mình một cõi cai quản vùng đất xa xôi hẻo lánh ờ bờ biển Đông Bắc của vương triều Đại Đường, Trung Quốc. Ngay sau khi chân ướt chân ráo đến nhận nhiệm sở mới, ông đã phải đối mặt với ba tội ác bí ẩn được đề cập ở tập “Hoàng kim án” trong cùng bộ tiểu thuyết “Địch Công kỳ án”. Câu chuyện đó diễn ra trong bối cảnh ngành công nghiệp đóng thuyền đang phát triển thịnh vượng tại Bồng Lai, dưới sự chi phối của Diệp Thủ Bôn, một chủ thuyền giàu có. Còn câu chuyện này khai màn tại nha sảnh của Địch Công trong nha phủ, nơi ông đang họp bàn với Diệp Thủ Bôn và hai nam nhân khác. Họ vừa kết thúc cuộc thảo luận dài hơi xoay quanh đề xuất của Địch Công về việc chuyển ngành đóng thuyền về dưới sự kiểm soát của triều đình. “À, thưa chư vị,” Địch Công mỉm cười hài lòng nói với ba vị khách, “ta nghĩ đã đủ thông tin để đưa ra quyết định rồi.” Cuộc hội bàn ở nha sảnh của Địch Công đã bắt đầu từ giữa giờ Mùi, hiện đã quá giờ Thân. Nhưng ông nghĩ ngần ấy thời gian đã được sử dụng hữu ích. “Các quy tắc chúng ta dự thảo dường như đã chu toàn cho mọi sự kiện ngẫu nhiên có thể xảy ra,” họ Hồ bình phẩm bằng một giọng điệu chắc nịch. Y là một nam nhân trung niên, ăn vận nhã nhặn, vốn là Lục sự của Thượng thư Bộ Hình, nay đã hồi hưu. Nhìn sang Hạ Minh, gã chủ thuyền giàu có ngồi bên phải mình, y nói thêm: “Hạ tiên sinh, chắc ông sẽ đồng ý rằng nghị ước của chúng ta đã giải quyết hợp tình hợp lý sự bất đồng giữa ông với Diệp tiên sinh đây.” Hạ Minh nhăn nhó mặt mày. “Công bằng là một từ hay,” hắn lãnh đạm nói, “nhưng là một thương nhân, ta thích từ lợi tức hơn nhiều! Nếu ta được trao quyền tự do cạnh tranh với bằng hữu Diệp đây, kết quả có thể không hoàn toàn công bằng đâu... nhưng sẽ mang lại nhiều lợi tức... cho ta!” “Ngành nghề đóng thuyền ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh.” Địch Công nhận xét vẻ kiên quyết. “Triều đình không cho phép độc quyền tư nhân. Chúng ta đã dành cả buổi trưa cho vấn đề này, và nhờ vào lời tư vấn kỹ thuật tuyệt vời của Hồ tiên sinh, mà giờ đây chúng ta đã soạn được nghị ước này rất rõ ràng và chi tiết nhằm nêu bật những quy tắc mà các chủ thuyền phải phục tùng. Ta mong cả hai ông nhất nhất tuân theo chúng.” Diệp Thủ Bôn chậm rãi gật đầu. Địch Công thích thương nhân ma mãnh nhưng thành thật này. Ông đánh giá Hạ Minh thấp hơn, ông biết hắn không hề phản đối các giao dịch mờ ám, lại còn phóng đãng, ham mê tửu sắc. Địch Công ra hiệu cho nha dịch châm đầy các chén trà, rồi ông tựa lưng vào ghế. Ngày hôm nay đã rất nóng nực, nhưng giờ thì một cơn gió nhẹ mát lành thổi qua, thoảng đưa hương mộc lan thơm ngát bên ngoài cửa sổ lan tỏa khắp nha sảnh. Họ Diệp đặt chén trà xuống, liếc mắt ra hiệu cho hai nam nhân kia. Đã đến lúc họ nên cáo từ rồi. Đột nhiên cánh cửa mở ra và Hồng Sư gia, lão quân sư tin cẩn của Địch Công bước vào. Lão tiến lại gần án thư và nói: “Bẩm đại nhân, có người muốn cầu kiến ngài, nói là có chuyện khẩn cấp.” Địch Công nhận ra ánh nhìn đầy ngụ ý của Sư gia, “Xin cáo lỗi, ta có việc một chút,” ông nói với ba vị khách rồi đứng lên và theo lão Hồng ra ngoài. Khi họ đã ra đến hành lang, Hồng Sư gia hạ giọng nói với Địch Công: “Đó là quản gia của Hồ tiên sinh, thưa ngài. Y đến để bẩm báo rằng Hồ phu nhân đã tự tử.” “Trời đất ơi!” Địch Công thốt lên. “Bảo y đợi ta. Tốt hơn là ta nên tự mình báo lại hung tin này cho Hồ tiên sinh. Hồ phu nhân tự tử như thế nào?” “Hồ phu nhân treo cổ quyên sinh, thưa đại nhân, ở tiểu đình trong hậu hoa viên vào giờ nghỉ trưa. Quản gia vừa phát hiện liền lập tức chạy tới đây báo tin.” “Thật là bi thảm cho Hồ tiên sinh khi gặp tai kiếp này. Ta quý mến y, vốn là một kiểu người hơi khô khan nhưng rất tận tâm, chu đáo, và cũng là một luật gia khôn ngoan.” Địch Công buồn bã lắc đầu, đoạn ông quay trở lại nha sảnh. Sau khi ngồi xuống sau án thư, ông nói với họ Hồ, vẻ nghiêm trọng: “Đó là quản gia của ông, Hồ tiên sinh à. Y đến đây với một tin dữ. Về tôn phu nhân.” Họ Hồ nắm lấy tay vịn của ghế: “Về phu nhân của ta ư?” “Có lẽ phu nhân đã tự sát, Hồ tiên sinh à.” Họ Hồ nhấp nhổm đứng dậy, sau đó lại buông mình thẫn thờ xuống ghế. Y nói với giọng yếu ớt đượm buồn: “Vậy là điều đó đã xảy ra, đúng như ta lo sợ. Mấy tuần gần đây nàng... nàng đã rất sầu não và tuyệt vọng.” Y dụi mắt, đoạn hỏi: “Nàng làm sao... làm thế nào mà tự kết liễu đời mình?” “Quản gia của ông trình báo rằng tôn phu nhân đã treo cổ. Bây giờ y đang chờ để hộ tống ông về gia trang. Ta sẽ phái Ngỗ tác đến hỗ trợ ngay để soạn giấy chứng tử. Dĩ nhiên là ông muốn các nghi thức thủ tục được hoàn tất càng nhanh càng tốt để bản thân không còn phải vướng bận tâm tư thêm nữa.” Họ Hồ dường như không nghe thấy Địch Công nói gì. Y lẩm bẩm: “Chết! Chỉ vài canh giờ sau khi ta rời đi sao? Ta biết làm gì đây?” Hạ Minh nói vẻ an ủi: “Chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ ông!” Hắn tiếp thêm vài lời vỗ về nữa. Diệp Thủ Bôn cũng góp lời động viên. Nhưng dường họ Hồ không nghe thấy. Y đang nhìn đăm đăm vào không gian bất tận, khuôn mặt co rúm lại. Bất chợt họ Hồ ngước lên nhìn vào Địch Công và cất lời sau một thoáng ngần ngừ: “Địch lão gia, ta cần thời gian, một chút thời gian để... Ta không muốn lợi dụng sự tử tế của lão gia, nhưng... ngài có thể cử ai đó lo liệu các nghi thức và thủ tục ấy thay cho ta được không? Rồi ta có thể sẽ về Hồ gia sau... sau khi thi thể đã được khám nghiệm, và đã...” Giọng y yếu ớt dần, đôi mắt van lơn tha thiết nhìn Địch Công. “Dĩ nhiên rồi, Hồ tiên sinh!” Địch Công mạnh mẽ đáp nhanh. “Ông cứ ở đây và dùng thêm một chén trà. Đích thân ta cùng Ngỗ tác sẽ đi đến Hồ gia trang, và sẽ chuẩn bị một cỗ quan tài tạm thời. Ít nhất ta có thể làm chuyện đó cho ông. Ông chưa bao giờ miễn cưỡng trao cho ta những lời khuyên giá trị, và hôm nay, ông dành cả buổi trưa cho công vụ của huyện nha. Không, bản quan đã quyết rồi, Hồ tiên sinh à! Diệp tiên sinh, Hạ tiên sinh, hai vị hãy chăm sóc bằng hữu của chúng ta nhé. Ta đi thu xếp một chút, khoảng hai khắc nữa sẽ trở lại.” Hồng Sư gia đang chờ ngoài sân nhỏ cùng với một nam nhân béo lùn có chòm râu dê đen nhánh. Lão Hồng bầm với quan án rằng đây là quản gia của họ Hồ. Địch Công nói với kẻ ấy: “Ta đã thông báo với Hồ tiên sinh rồi, giờ ngươi có thể trở về gia trang. Bản quan sẽ theo sau ngay.” Rồi Địch Công nói thêm với Hồng Sư gia: “Tốt hơn là lão hãy về công đường, lão Hồng à, để sắp xếp lại các giấy tờ công vụ vừa được chuyển tới. Chúng ta sẽ cùng xem xét sau khi bản quan về nha phủ. Hai thuộc hạ của ta đâu rồi?” “Bẩm đại nhân, Mã Vinh và Kiều Thái đang ở trong sân chính, điều khiển binh sĩ tiến hành thao luyện.” “Tốt lắm. Bản quan chỉ cần Bộ đầu và hai thuộc hạ cùng tới Hồ gia trang. Họ sẽ đặt thi thể vào quan tài. Tối nay ta cũng không cần đến Mã Vinh và Kiều Thái sau khi họ đã thao luyện đám binh lính xong xuôi. Cho gọi Ngỗ tác và truyền kiệu của ta ra đây.” Trong cái sân nhỏ tẹo phía trong tư gia khiêm tốn của họ Hồ, gã quản gia béo lùn đang đứng chờ Địch Công. Hai nữ tì mắt đỏ hoe quẩn quanh đứng gần cổng gia trang. Bộ đầu giúp Địch Công bước xuống kiệu. Ông lệnh cho y đứng chờ cùng với hai Bộ khoái trong sân nhỏ, rồi bảo quản gia dẫn đường cho mình và Ngỗ tác đến gian tiểu đình nơi Hồ phu nhân đã tự sát. Quản gia dẫn họ đi dọc theo một hành lang lộ thiên bao quanh gia trang, tới một khu vườn rộng lớn nằm giữa những bức tường cao chót vót. Y dẫn họ bước xuống một lối mòn đã được dọn dẹp quang đãng, nằm quanh co uốn khúc giữa những bụi hoa, tới góc xa nhất. Ở đó, dưới bóng râm của hai cây hòe lớn, một gian tiểu đình hình bát giác đứng sừng sững, tọa lạc trên nền gạch tròn. Mái đình nhọn lợp ngói lưu ly, trên chóp đặt một quả cầu dát vàng. Các cột trụ và cửa sổ lưới mắt cáo tinh xảo được sơn son. Địch Công bước lên bốn bậc thềm lát đá hoa cương rồi đẩy cánh cửa mở tung ra. Gian tiểu đình cao nhưng nhỏ hẹp này thật oi bức, mùi hăng hắc của một loại hương trầm kỳ lạ đang lan tỏa nồng nặc trong không khí. Ánh mắt của Địch Công ngay lập tức hướng về phía chiếc trường kỷ bằng trúc kê sát tường bên phải. Thi thể bất động của một nữ nhân đang nằm trên đó, quay mặt về phía tường. Ông chỉ thấy mái tóc dày óng ả xõa tung xuống bờ vai nàng. Nàng mặc xiêm y bằng lụa trắng, bàn chân nhỏ nhắn vừa vặn trong đôi bạch hài bằng gấm thêu. Quay sang phía Ngỗ tác, Địch Công nói: “Ngươi hãy nghiệm thi cho Hồ phu nhân trong khi ta chuẩn bị giấy chứng tử. Quản gia, mở các cửa sổ ra, trong này ngột ngạt quá.” Địch Công lấy từ trong ống tay áo ra mẫu giấy công vụ và đặt nó sẵn trên cái bàn kê sát tường, cạnh cửa ra vào. Rồi ông thong thả nhìn kĩ gian phòng. Trên chiếc bàn chạm khắc gỗ tử đàn đặt giữa phòng có một khay trà đựng hai cái chén. Ấm trà vuông vức đã đổ nhào, nó đang nằm lay lắt với một nửa bên vòi vất vưởng trên một chiếc hộp bằng đồng trơn nhẵn. Một dải lụa đỏ dài loằng ngoằng nằm kế bên cạnh. Hai chiếc ghế lưng tựa cao đứng chơ vơ cạnh bàn. Ngoại trừ hai kệ tương phi trúc nằm giữa những cửa sổ đang chứa sách và vài món đồ cổ nhỏ bé, không còn đồ đạc nào khác. Nửa trên của các bức tường được lát ván gỗ, trên đó chạm khắc những bài thơ nổi tiếng. Không khí thật yên tĩnh, phảng phất phong vị thanh tao. Quản gia đẩy cánh cửa sổ cuối cùng mở tung ra. Bấy giờ y tiến tới gần Địch Công và chỉ tay vào những thanh xà sơn son lớn chạy ngang qua trần nhà hình vòm. Từ thanh xà chính giữa trần treo đu đưa một dải lụa đỏ, một đầu đã sờn. “Bẩm đại nhân, chúng tiểu nhân tìm thấy phu nhân treo cổ ở đó. Nữ tì hầu phòng và tiểu nhân...” Địch Công gật đầu. “Sáng nay Hồ phu nhân trông có chán nản, ủ ê không?” “Ồ không, thưa đại nhân, lúc ăn cơm trưa, tinh thần phu nhân vẫn rất tốt. Nhưng khi Hạ tiên sinh đến thăm lão gia, thì phu nhân..” “Ngươi nói ai? Hạ Minh? Hắn đến đây làm gì? Hắn sắp sửa gặp Hồ tiên sinh ở thư phòng của ta vào giờ Mùi mà!” Quản gia trông có vẻ ngại ngùng. Sau một thoáng do dự, y đáp lời: “Lúc đó, do phải phục vụ trà tại sảnh đường, nên tiểu nhân đã nghe được vài câu họ nói chuyện. Hình như Hạ tiên sinh muốn lão gia góp lời tư vấn có lợi cho hắn trong cuộc thương nghị buổi chiều. Thậm chí hắn còn tặng cho lão gia một... à, khoản đền ơn... kha khá. Tất nhiên là lão gia đã từ chối, vẻ rất phẫn nộ...” Ngỗ tác tiến tới gần Địch Công, thì thầm nói, “Thuộc hạ phát hiện ra vài điều hết sức kỳ lạ!” Nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Ngỗ tác, Địch Công xẵng giọng ra lệnh cho quản gia: “Hãy đi tìm nữ tì của Hồ phu nhân về đây cho ta!” Rồi ông tiến về phía chiếc trường kỷ để kiểm tra. Ngỗ tác đã quay đầu của nữ nhân xấu số lại. Khuôn mặt bị méo mó nặng nề, nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra nàng là một nữ nhân có nhan sắc. Địch Công áng chừng nàng khoảng hai mươi lăm tuổi. Ngỗ tác vén mái tóc nàng sang một bên và cho Địch Công thấy một vết bầm tím nghiêm trọng phía trên thái dương bên trái. “Đây là điều khiến cho thuộc hạ lo lắng,” y chậm rãi nói. “Còn điều thứ hai, tuy nguyên nhân tử vong là do bị thắt cổ, nhưng không một đốt sống cổ nào bị trật khớp cả. Bây giờ, thuộc hạ đo chiều dài của dải lụa treo lòng thòng từ xà nhà trên cao đằng kia với dải lụa nằm trên bàn và chiều cao của Hồ phu nhân. Thật dễ dàng trông ra được cách nàng ấy tự sát. Nàng ta bước lên chiếc ghế đó, rồi lên bàn. Nàng quăng dải lụa qua thanh xà, thắt một đầu thành nút trượt và rút chặt vòng dây quanh đó. Rồi nàng quấn đầu kia thành chiếc thòng lọng, tròng nó quanh cổ mình và nhảy khỏi bàn, khiến ấm trà đổ tung tóe. Khi đang treo lơ lửng ở đó, chân nàng chắc chắn chỉ cách sàn nhà vài phân. Cái thòng lọng chầm chậm siết cổ nàng, nhưng không khiến nó bị gãy. Thuộc hạ không thể không băn khoăn tại sao nàng ấy không đặt cái ghế kia lên bàn, rồi từ đó hãy nhảy xuống. Một cú rơi như thế sẽ làm gãy cổ nàng, gây tử vong nhanh chóng. Nếu chúng ta kết hợp điều này với vết bầm trên thái dương...” Y đột ngột bỏ lửng câu nói và trao cho Địch Công một cái nhìn đầy ẩn ý. Mời các bạn đón đọc Địch Công Kỳ Án Tập 13: Địch Gia Bát Án  của tác giả Robert van Gulik.
Sherlock Holmes Trở về - Arthur Conan Doyle
Toàn bộ những sưu tập trong Sherlock Holmes Trở về lần đầu tiên được xuất bản ở Mỹ vào tháng 2 năm 1905 bởi công ty McClure, Phillips & Co, minh họa bởi Charles R. Macauley. Ấn bản đầu tiên tại Anh xuất bản vào tháng 3 năm 1905 bởi công ty G. Newnes Ltd (The Strand Library). Bìa tái bản lần thứ hai năm 1926 Sherlock Holmes Trở về gồm có: Ngôi Nhà Trống Không: Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 9 năm 1903, với 7 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 10 năm 1903, với 7 hình minh họa của Sidney Paget.   Nhà Thầu Khoán Ở Norwood: Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 10 năm 1903, với 7 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 10 năm 1903, với 7 hình minh họa của Sidney Paget.   Những Hình Nhân Nhảy Múa: Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 12 năm 1903, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 12 năm 1903, với 7 hình minh họa của Sidney Paget.   Cô Gái Đi Xe Đạp: Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí Collier’s Weekly, vào vào tháng 12 năm 1903, với 5 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 1 năm 1904, với 7 hình minh họa của Sidney Paget.   Câu Chuyện Tại Ký Túc Xá: Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 1 năm 1904, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 2 năm 1904, với 9 hình minh họa của Sidney Paget.   Peter Hắc Ám: Lần đầu tiên được công bố trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 2 năm 1904, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 3 năm 1904, với 7 hình minh họa của Sidney Paget.   Tên Tống Tiền Ngoại Hạng: Xuất hiện lần đầu trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 3 năm 1904, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 4 năm 1904, với 7 hình minh họa của Sidney Paget.   Cuộc Phiêu Lưu Của Sáu Pho Tượng Napoleon: Xuất hiện lần đầu trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 4 năm 1904, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele; và trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 5 năm 1904, với 7 hình minh họa của Sidney Paget.   Ba Sinh Viên: Xuất hiện lần đầu trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 6 năm 1904, với 7 hình minh họa của Sidney Paget, và trên tạp chí Collier’s Weekly vào tháng 9 năm 1904, với 9 hình minh họa của Frederic Dorr Steele.   Cái Kính Kẹp Mũi Bằng Vàng: Xuất hiện lần đầu trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 7 năm 1904, với 8 hình minh họa của Sidney Paget; và trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 10 năm 1904, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele.   Một Trung Vệ Bị Mất Tích: Xuất hiện lần đầu trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 8 năm 1904, với 7 hình minh họa của Sidney Paget; và trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 11 năm 1904, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele.   Vụ Án Tại Abbey Grange: Xuất hiện lần đầu trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 9 năm 1904, với 8 hình minh họa của Sidney Paget; và trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 12 năm 1904, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele.   Vết Máu Thứ Hai: Xuất hiện lần đầu trên tạp chí The Strand Magazine, vào tháng 12 năm 1904, với 8 hình minh họa của Sidney Paget, và trên tạp chí Collier’s Weekly, vào tháng 1 năm 1905, với 6 hình minh họa của Frederic Dorr Steele. Mời các bạn đón đọc Sherlock Holmes Trở Về của tác giả Arthur Conan Doyle.