Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Xuân Để Dành - Hiên & Trang Phạm

Thanh Xuân Để Dành là cuộc gặp gỡ giữa hai tác giả - Hiên và Trang Phạm - với lối viết hầu như không có điểm chung nhưng đều là những trang sách chứa đựng hơi thở cuộc sống, với những trải nghiệm và cảm xúc giản dị, chân thật mà đầy rung động của tuổi trẻ. Cuốn sách này là những dòng tâm sự nhẹ nhàng mà thấm thía của Hiên và sự gai góc của Trang Phạm gửi tặng tất cả những ai đang vì những tháng năm cũ mà đổ lệ và phí hoài tuổi trẻ. Chúng ta ai cũng từng có một khoảng thời gian không mấy tươi đẹp khi ở độ đôi mươi, có những mất mát, cả những đau thương và hận thù. Để rồi, khi thời gian qua đi, mỗi người lại thấy biết ơn những điều mình đã phải trải qua trong quá khứ, đau đớn nhưng kỳ diệu… Thanh xuân là khoảng thời gian mà cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bất kể ai cũng muốn đôi lần quay trở lại. Vì chẳng ai là trẻ mãi, là được sống mãi với những lần đầu tiên, những trải nghiệm muôn hình vạn cảm xúc như vậy. Ai đã yêu và từng đau lòng, nhất định sẽ hiểu rằng không dễ dàng để có thể thoát khỏi cái nỗi ám ảnh ở quá khứ. Và rồi không ít người, để thanh xuân trôi qua như nắm cát vương vãi dần dần qua kẽ hở bàn tay chỉ vì những điều vô nghĩa, chỉ vì những người chẳng hề xem trọng mình. Một sáng thức dậy, nếu bỗng thấy tuổi trẻ của mình đã trôi đi quá nửa, bạn giật mình nhìn ra ngoài kia cuộc sống vẫn đang trôi chảy một cách hoàn hảo chúng ta hiểu ra rằng mình không nên đau lòng nữa, nhận ra rằng mình phải sống thật tốt và vui vẻ cho kịp những năm tháng thanh xuân. Thanh xuân vì một người mà cứ cất mãi để dành, nhưng dẫu người đó có trở lại thì thanh xuân cũng đâu có thể đem ra dùng được nữa? Cho nên, hãy biết mình phải yêu thương lấy bản thân và biết mình phải tự trân quý chính mình. Thanh xuân này, tuổi trẻ này, phải là của chính chúng ta ! Đối mặt với những câu chuyện cũ bằng tâm hồn thanh thản, nhất định rồi buồn đau cũng hóa mây trời… *** Có một dạng tình yêu, là hữu duyên nhưng vô phận. Người ta yêu nhau đến sống đi chết lại, nhưng cuối cùng lại là một câu chuyện không hợp ý trời, ý đời. Có một dạng tình yêu, là cố chấp để đuổi theo một người đã bỏ mặc mình ở lại để rẽ ngang sang con đường khác. Mãi mãi vẫn không hiểu là tại bước chân mình bé nhỏ hay tại lòng người quá rộng lớn, mà đi mãi vẫn chẳng thấy một hồi kết như ước mong. Có một dạng tình yêu, là hi sinh, là chờ đợi, là âm thầm, là lặng lẽ. Dẫu cho có cố gắng bao nhiêu chăng nữa, người đó vẫn chẳng biết, chẳng hay, chẳng rung động. Có một dạng tình yêu, đã tàn phai tự khi nào. Nhưng vì một người cứ mãi cố chấp níu kéo, cho nên hóa thành chuyện buồn đau. Có một dạng tình yêu, là người thừa trong câu chuyện hạnh phúc. Không rõ là tình cảm thật sự hay là chút rung động trong phút chốc, chỉ biết rằng ngay từ lúc bắt đầu đã là chuyện trái ngang. Có rất nhiều những câu chuyện tình yêu, kèm theo rất nhiều những trái tim vì yêu thương mà nở mà tàn. Nhưng lại chẳng có một ai đáng trách, vì tình cảm thì có lỗi lầm gì đâu? Không ai có thể điều khiển được trái tim mình, cũng giống như chẳng ai có thể khiến cơn mưa mau tạnh. Tất cả chúng ta đều chỉ như một chiếc lá vàng bị cuốn theo chiều gió, tình yêu ở đâu, thì chúng ta phải tới đó, đâu thể nào lại vì lý trí mà bỏ qua. Tất cả chúng ta đều yêu vì những rung cảm thực sự trong đời, đâu phải như chiếc công tắc, thích bật, thích tắt, đều chỉ một cái nút bấm là xong? Tất cả chúng ta đều vì tình yêu mà khóc, mà cười, mà thất vọng, rồi lại hi vọng. Nếu có lỗi là tại những cơn mưa trái mùa, chứ đâu phải vì nhịp thở gấp gáp từ con tim. Tình yêu, vốn chẳng hề có lỗi, lỗi là ở trái tim đã chọn sai chỗ, sai thời điểm để rung động. Nhưng trái tim thì làm gì có mắt, nên mù quáng cũng đâu có khó hiểu. Cho nên, chẳng có thứ tình cảm nào là đáng trách, mà tình cảm nào cũng thật đáng thương, đáng trân trọng. Đừng buồn, nếu như câu chuyện tình của mỗi chúng ta hãy còn dang dở, vì sau cơn bão nhất định sẽ là bình yên. Bầu trời không thể mãi một màu xám xịt, tình cảm không thể mãi chỉ có đau thương. Hãy cứ xem như những buồn vương lúc này là chuyện phải có để bản thân trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn trong đời. Tình yêu là một điều rất xinh đẹp, và chúng ta buộc phải được tôi luyện để xứng đáng với nó. Để điều đó có thể xảy ra, đương nhiên là chúng ta phải trả qua rất nhiều những tổn thương, bước qua rất nhiều những ngã tư đường mưa bão, bởi ở phía cuối đường khi đó chắc chắn sẽ là cả một khoảng trời phẳng lặng, bình yên, trọn vẹn những tiếng cười... ... Mời các bạn đón đọc Thanh Xuân Để Dành của hai tác giả Hiên & Trang Phạm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mạnh Mẽ Và Cô Độc - Shamin & Phương Ny
Bất cứ cô gái nào cũng từng giống như bông hoa thuỷ tinh, mong manh, dễ vỡ, hễ chạm đến là tổn thương. Phải đến khi trải qua ít nhiều cuộc tình, có những vấp ngã, có những đau thương, họ mới hiểu được mình cần gì và nên làm gì.   Mạnh Mẽ Và Cô Độc không phải một bản tình ca đẹp của tuổi trẻ, nhưng đó là những suy nghĩ rất đỗi chân thành của những trái tim còn non nớt, còn run rẩy với từng nhịp đập của cuộc đời. Tuổi trẻ ấy, chúng ta ai cũng có những vết thương, những thổn thức cho riêng mình. Chúng ta có thể đi qua nhẹ nhàng nhưng cũng có thể vấp ngã để đứng lên. Điều quan trong không phải chúng ta sẽ đạt được những gì mà là cách chúng ta đã đi qua tuổi trẻ của mình ra sao.   Rõ ràng là như vậy. Không phải ai sinh ra trên đời này cũng đều mạnh mẽ. Những người bề ngoài nhìn mạnh mẽ, chỉ đơn giản là họ giỏi che giấu sự yếu đuối hơn. Họ mạnh mẽ, không phải vì họ muốn thế, mà chỉ vì họ nhận ra rằng họ chẳng thể dựa dẫm vào bất kì ai ngoài bản thân mình.   Không mạnh mẽ thì yếu đuối để cho ai xem?   Không tự thương lấy mình thì đợi ai thương lấy mình?   Mạnh Mẽ Và Cô Độc - có lẽ đấy chính là những điều chúng ta cần trải qua để bước đến những ngày tươi đẹp. Mạnh mẽ để đứng lên sau những thất bại, sau những tổn thương. Cô độc giữa khoảng trời riêng của mình, để tin tưởng bản thân hơn, vững chãi hơn cho những năm tháng về sau.   Cuốn sách này là những câu chuyện nhỏ mà ở đó bạn có thể trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu: là vui, buồn, hờn, giận và cả thương đau nữa. Nhưng dù hợp, dù tan, hay dù cho có phải chịu đựng và trải qua những chuyện khó khăn ra sao, thì hãy cứ cố gắng nhìn cuộc đời theo những cách đẹp xinh và an lành nhất!   Nếu như bạn là một người con gái yếu đuối, hãy đọc nó để trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu như bạn là một người con gái kiên cường, hãy để nó tiếp thêm sức mạnh cho bạn.   Bởi vì mạnh mẽ chính là cách duy nhất để bạn yêu lấy bản thân mình! *** Những năm hai mươi tuổi Tôi muốn mình phải là một cô gái mạnh mẽ của xã hội hiện đại. Nhưng tiếc rằng, tôi lại là một đứa yếu đuối. Yêu rất sâu, thích rất lâu và nhớ những chuyện buồn rất tốt. LỜI TỰA: Trong cuộc đời, có một thứ người ta gọi là ''tuổi thanh xuân''. Thanh xuân của tôi không bình lặng, nó là những tháng ngày chênh vênh, chơi vơi và lạc hướng. Chú én nhỏ loạng choạng giữa đêm đông Không biết về đâu giữa mênh mông vô tận.... Người ta nói, tôi sống với cái "tôi" của mình quá nhiều nên đôi khi bị thua thiệt nhiều thứ. Nhưng tôi không quan tâm điều đó. Tuổi trẻ mà, cứ làm những điều mình thích, mình yêu, rồi sau này về già còn có thứ mà nhớ lại: À, thì ra ta đã từng có một thời như thế! Tôi - một đứa học chuyên Văn nhưng không phải là đứa giỏi văn. (Có lẽ vậy), vì hồi còn đi học, chưa khi nào tôi được cô chủ nhiệm công nhận. Đơn giản là tôi không thích phải viết những thứ theo khuôn khổ, phải thế này, thế nọ. Thường thì, tôi chỉ viết những thứ mình nghĩ, nó là tâm trạng của tôi, một cách thật lòng nhất, về người mà tôi yêu, về cuộc sống của tôi, về những thứ mà tôi nhìn thấy. Và những trang sách này là tất cả những điều đó, là vui buồn lẫn lộn... Bỗng nhiên rất nhớ tới một người Đã bên tôi những năm hai mươi tuổi Đã dùng thanh xuân cùng rong ruổi Dành hết tháng ngày đẹp đẽ nhất cho tôi. "Những năm hai mươi tuổi", đó là thời kì đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ. Là khi con người ta dám nghĩ, dám làm và dám yêu. Chẳng sợ chông gai, chẳng sợ thất bại, cứ thế mà tiến bước. Và tôi dùng những trang sách này để lưu giữ lại những năm tháng đẹp đẽ ấy. "Những năm hai mươi tuổi", có một người đã giúp cho tôi hiểu thế nào là tình yêu. Tình yêu là khi ta bắt đầu biết thương một ai đó để rồi đến khi lại vì một người nào đó mà đau lòng. Thương và Đau, một vòng tuần hoàn không hồi kết. Ta có thương người thì mới đau vì những gì người đối với ta. Mặc nhiên, chẳng ai thừa cảm xúc để đau vì một người dưng cả. Tôi biết vậy, nên tôi chỉ chấp nhận nó chứ không hề bài xích nó. Vì vốn dĩ chuyện tình cảm vẫn luôn là như vậy mà. "Những năm hai mươi tuổi", tôi đã thương một người, thương đến đau lòng như vậy đó! ________________________________________________________________________________ Xin chào mọi người!!! Mình mới tập tành viết lại chuyện để mọi người cùng đọc nên có đôi chỗ còn thiếu xót. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ cuốn sách này
Chỉ Cần Một Người Hiểu Em Trong Đời - Thảo Xù
Bước vào tình yêu, ta luôn tìm kiếm một người ta thấy hoàn hảo. Nhưng đi qua những tan vỡ và tổn thương, ta mới hiểu, sự cố gắng hoàn hảo sẽ khiến ta mãi đứng bên lề của hạnh phúc. Đàn bà hạnh phúc là người được hiểu và được yêu. Trong cuộc sống hiện đại với nhiều áp lực, nhiều bận rộn, nhiều khi ta đã bỏ qua hoặc không biết yêu quý, trân trọng những điều tốt đẹp xung quanh mình để rồi khi nhìn lại lại ân hận, tiếc nuối. Cuốn sách này ra đời vì thế! Chỉ cần một người hiểu em trong đời– cuốn truyện ghi lại tất cả những khoảnh khắc của cuộc sống muôn màu mà tôi tin các bạn sẽ nhìn thấy bản thân mình trong đó. Những buồn vui, giận hờn, những kỷ niệm yêu thương với những người đi qua đời ta… Lật giở từng trang sách, bạn sẽ đồng hành cùng những cảm nhận cuộc sống hôn nhân mà tác giả đã nhìn qua con mắt chân thực, hài hước.Mỗi cảm nhận là một mẩu chuyện nho nhỏ, bao trùm lên đó một sự nhẹ nhõm thú vị. Từng câu chữ chẳng khác nào lời chia sẻ cuộc sống gia đình của chính bạn. Bạn có thể tiếp nhận cuốn sách tự nhiên tuỳ theo sở thích, cười và trải nghiệm. Bạn có thể đọc cuốn sách ở bất cứ trang nào. Đọc từ đầu, đọc phần giữa,hay đọc ngay phần cuối. Dù đọc ở bất cứ vị trí nào tôi tin bạn cũng nhận được từ mỗi câu chuyện một nỗi chân thành. Bởi cuộc đời này nói cho cùng, chỉ những khoảnh khắc cảm động hiếm hoi, với những cảm xúc gợi lên yêu thương và hơi ấm gia đình mới là những gì đẹp đẽ đáng nhớ nhất. Đừng khóc tiếc nuối cho những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đừng căng thẳng cho những việc chưa xảy ra trong tương lai. Hãy sống trọn vẹn ở thời điểm hiện tại và làm nó thật tươi đẹp. Đau đớn chính là một phần của cuộc sống. Buồn vui đau khổ,nước mắt, nụ cười, đều là cuộc sống.Nếu không đủ hỉ nộ ái ố trong đời, ta mãi chẳng bao giờ biết, thực ra ta là ai, hạnh phúc có mầu gì và mùi vị ra sao? … Sẽ có một ngày nhìn lại, ta sẽ mỉm cười khi nghĩ về những kỷ niệm xưa, những xót xa xưa mà có lúc ta tưởng mình đã gục ngã. Ai rồi cũng sẽ từng yêu, từng đau, từng hạnh phúc, từng níu kéo, từng buông bỏ. Chỉ có một thứ duy nhất mà ta đừng bao giờ được phép nghĩ đến đó là đánh mất bản thân mình. Chỉ cần một người hiểu em trong đời – Tôi nghĩ nó sẽ giúp bạn tìm được ý niệm cho con đường tình yêu và cuộc sống của mình *** Tôi 28, con gái xứ Thanh, ngưỡng của sự đã dần chín chắn. Con đường đi qua đã đủ dài với bao nỗi niềm mênh mông sâu thẳm. Những suy nghĩ đã ít phần bồng bột, cảm xúc yêu thương cũng dày hơn và nhiều màu sắc. Chặng đường đã qua, tôi chợt thấy cuộc sống không nhàm chán và mệt mỏi như chúng ta vẫn sợ. Ta cứ gắn cho cuộc sống những hối hả bộn bề mà có đi ta mới thấy nó dịu dàng, bình yên, thú vị và thân thương đến lạ kỳ. Con đường tình yêu tôi đi qua không dài. Người đàn ông là mối tình đầu đã trở thành quá khứ khi tình yêu không đủ sức vượt qua rào cản gia đình. Tôi đã rơi vào vực thẳm của nỗi cô đơn và chán chường. Cảm xúc yêu thương chết chìm trong bao nỗi sợ hãi về thời gian, không gian và những áp lực cuộc sống. Trời đất bao la mà lòng người nhỏ bé. Rồi tôi gặp anh, người chồng của tôi bây giờ. Người đã dìu tôi qua những nỗi đau, đưa tôi đến với miền yêu thương đầy hoa lá của hạnh phúc. Gặp nhau tình cờ như duyên nợ từ kiếp trước. Gần hai năm yêu nhau rồi về chung nhà với một đám cưới giản dị. Chuyện tình qua mạng Năm ấy, lang thang trên một diễn đàn, tôi thấy một anh chàng có cái status rất điệu: Buồn ơi, tớ là Khóc đây. Tôi ngẫu hứng chen vào: Khóc ơi, tớ là khăn Mùi-soa đây. Rồi chúng tôi làm quen. Tôi giới thiệu tôi sinh năm 87, đang làm tại Hà Nội. Anh nói anh sinh năm 85, đang đi làm ở Phú Thọ nhưng rất hay xuống thủ đô công tác. Chúng tôi xin số điện thoại của nhau, thi thoảng gọi điện, chát chít chuyện phiếm, tuyệt nhiên không có ý đồ tán tỉnh. Sau này biết anh lưu tên tôi là Còm HN. Còn tôi lưu là Phú Thọ vì chẳng biết anh tên gì. Một thời gian sau, có một buổi tối tôi nhận được điện thoại của anh: - Còm à, em ở đâu thế, anh đang ở Hà Nội, định rủ em đi uống nước. Tôi phân vân: Có nên gặp không, khi tên còn chưa biết, tôi trả lời: - Em đang ở phòng, vâng lúc nào rảnh thì qua chỗ em, em ở Giải Phóng. Có lẽ tò mò vì cô gái đã quen suốt một thời gian dài mà chưa gặp mặt, tối hôm ấy 8 giờ anh đến địa chỉ mà tôi nhắn trước đấy. Tôi lăn tăn, không hiểu anh là ngưti thế nào, qua chát chít chỉ biết anh rất vui tính hài hước nhưng cái chất giọng như vịt đực chả có tí thiện cảm nào. Tôi nhận điện thoại, anh bảo đang đứng đợi ở đầu ngõ. Cẩn thận lần gặp đầu nên tôi mặc nguyên bộ quần áo công sở màu đen, sơ-vin, xỏ đôi guốc 7 phân thủng thẳng bước ra ngoài. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Cần Một Người Hiểu Em Trong Đời của tác giả Thảo Xù.
Đong Tấm Lòng - Nguyễn Ngọc Tư
Đong tấm lòng là tập tản văn mới của Nguyễn Ngọc Tư, với những trang viết dung dị và nhiều ý nghĩa như Mua đi bán lại một đám đông; Chỗ nào cũng nắng; Cúi xuống che chung; Cách nào cũng nhớ; Giữa người với người; Gọi tên nỗi sợ... Vẫn là cách viết quen thuộc đã làm nên một tên tuổi Nguyễn Ngọc Tư: qua những chuyện bình thường hàng ngày để khái quát về thân phận con người, những chiêm nghiệm về cuộc đời... rất giản dị mà sâu lắng. Là một tập sách đáng đọc trong những ngày đầu năm để ta có thể "lập trình" bản thân cho một năm mới nhiều ý nghĩa hơn. Đặc biệt, tập sách có các bức ký họa do chính tác giả Nguyễn Ngọc Tư thể hiện. *** Nguyễn Ngọc Tư viết nhiều, đến mức người đọc luôn có cảm giác chị ăn ngủ trong không khí văn chương. Dường như mọi con đường chị đi qua, sẽ có lúc nào đó hiện lên trong văn chị, mọi con người chị gặp sẽ có một ngày bước vào truyện của chị. Kiểu như nhân vật Mười - người đàn bà không chịu tự mình tỏa sáng mà cứ phải lệ thuộc vào tình yêu của Cao Bồi. Nhân vật nữ mà kiểu gì tác giả cũng sẽ bị càm ràm, cho dù người viết có chục lần dự định cho chị tách khỏi tình yêu của đời mình, cũng sẽ chục lần không thực hiện được, bởi vì Mười sẽ không làm như thế. Và chỉ cần đôi chữ bóng gió viết rằng Mười đã mỏi mòn, nhân vật cũng sẽ lập tức phản ứng, tỉnh rụi bảo: “Đâu có”. “Tui không nghĩ nhân vật của tui có bóng dáng của tui, mà rất nhiều người hơi biết tui một chút đều nói văn tui với người… trớt quớt” - Nguyễn Ngọc Tư tự sự. Chị cho biết: “Văn của tui hoàn toàn chẳng có trải nghiệm gì của cá nhân mình trong đó, chẳng hạn như khi viết về cảm giác lòng tự trọng bị thương tổn của một người đàn ông phải chịu nhục trước bạn gái mình, tui hình dung ra thôi”. *** Năm trước đưa thằng nhỏ đầu lòng thẳng vô lớp một chỉ tốn chai rượu tây xách tay, năm nay nhà trường nhận chuẩn quốc gia nên phải lót đường năm triệu cho con nhỏ em qua cổng. Nói gì xa, góp tiền cúng đình cũng phải tăng gấp đôi coi mới được. Thằng em học đại học Mỹ thuật xong, giờ ngồi vẽ bảng hiệu, bởi vì bán chữ nhiều tiền hơn, ai cũng muốn treo mấy chữ Tài Lộc trong nhà. Đá Đỏ bị đem bán cho tư nhân làm du lịch, họ sẽ san núi bạt rừng trồng mấy con rồng xi măng lên, sơn màu hàng mã cho coi. Vườn chùa ngoại thành đang bán mấy chỗ nằm đẹp, nhà có người già nên mua để sẵn, sau này biết đâu không còn đất. Những câu chuyện bán mua rời rạc này chúng ta vẫn thường nhặt nhạnh từ buổi ăn vặt, cuộc cà phê hay trong lúc chờ xe rời bến. Cái giọng điệu của người góp chuyện cũng bình thản như cảm giác của người nghe. Dù hàng hóa trong những cuộc mua đi bán lại đó không phải mấy món thông dụng kiểu như gạo, rau, hay nắm xôi, cái áo. Bất cứ gì cũng là hàng hóa, lạ chi. Sống trong tâm thế của một kẻ đi chợ, và cả nước là một cái chợ khổng lồ, hàng họ đa dạng đến mức mua gì cũng có, kể cả mua thần bán thánh, chức tước, trinh tiết, nội tạng người… chúng ta bớt bỡ ngỡ đi. Giống như câu mà trẻ con hay đùa, “trước còn mắc cỡ giờ đỡ nhiều rồi”. Người ta có thể mua dặm dài bờ biển để làm khu nghỉ dưỡng, mua một vùng đất để khai khoáng, mua cả dòng sông làm thủy điện, thậm chí biết đâu còn mua lại được mạng sống từ cái án tử hình. Dừng lại vài phút ở chương trình tiêu dùng chán ngắt của truyền hình tỉnh lẻ, thấy được lý do vì sao nó chán ngắt. Người xem bây giờ đâu chỉ quan tâm tới giá vàng thế giới, và mặt hàng thiết yếu đâu chỉ gạo với xăng. Họ rất muốn biết giá của bằng tiến sĩ, vị trí kế toán của một sở cấp tỉnh hay phó phòng cấp huyện, để mà nuôi nấng những giấc mơ, thứ giấc mơ chỉ cần đủ tiền sẽ thành sự thật. Sống chết cùng cái chợ hình chữ S này, ít nhiều chúng ta cũng thắc mắc giá thành thật sự của một công trình xây dựng trụ sở sau những rơi rụng, cuộc mặc cả nhập nhoạng trên đường về thành phố của một cô giáo vùng sâu, hay cánh cửa phía sau của cuộc đề bạt cán bộ. ... Mời các bạn đón đọc Đong Tấm Lòng của tác giả Nguyễn Ngọc Tư.
Tự Tình Lúc 0 Giờ - Liêu Hà Trinh
Tự Tình Lúc 0 Giờ là tập thơ, tản văn đầu tay của nữ MC Liêu Hà Trinh. Cô được khán giả biết đến qua nhiều chương trình truyền hình nổi tiếng, là một trong những gương mặt nổi bật tham gia cuộc thi người dẫn chương trình Én vàng 2016. Tập thơ, tản văn đầu tay của Liêu Hà Trinh là những dòng xúc cảm hết sức chân thật, đời thường được Trinh ghi chép lại và tìm kiếm được sự đồng điệu của độc giả trên Facebooks. Trinh mượn trải nghiệm của mình để nói lên tâm sự của tất cả những người cùng quan điểm về tình yêu, về cuộc sống. Nói về tình yêu về sự cô đơn trong tình yêu bằng giọng thơ chân thành, mộc mạc nhưng không kém phần”mạnh mẽ, quyết liệt”. Chính cô đã khẳng định: Khi tôi không tìm được ai đó để trao tất cả trái tim, hãy thấy may mắn vì giờ đây mình đã có thể chia sẻ hết cảm xúc còn lại cho tất cả mọi người và mọi thứ trên chặng tiếp theo của cuộc đời. Hoan hô cuộc sống độc thân không than thở hay bỡ ngỡ! Bên cạnh thơ, Tự Tình Lúc 0 Giờ còn là những dòng tản văn đầy tâm trạng, là những dòng cảm xúc tự đáy lòng về vẻ đẹp cuộc sống, vẻ đẹp của con người, cũng như luôn tự nhắc nhở bản thân “hãy giữ lấy hạnh phúc của chính mình và hạnh phúc luôn ở đó, cạnh chúng ta”. *** Ngày đưa ngoại về đất, đưa cậu lên trời, tôi không đổ một giọt nước mắt nào. Sớm biết quy luật “Đến giờ thì tàu phải đi” nên dặn lòng mình phải giữ kỹ những phút giây hiện tại. Ngày em gái bảo mẹ đang có vài cơn động kinh không bình thường sợ giống bà ngoại... Đất dưới chân rung chuyển. Nhưng tôi không có quyền lo sợ, chỉ trấn an em: “hãy đưa mẹ đi xét nghiệm, không bỏ sót khâu nào.” May mắn là sau đó, bà vẫn khỏe mạnh. Bản năng tự vệ được lập trình qua cả một dải ký ức khó khăn không cho phép tôi chùn chân vì một chướng ngại vật nào. Cũng không được phép bộc lộ quá nhiều cảm xúc đau thương, sợ hãi. Tôi ý thức được, cái yếu đuối đó chẳng làm thằng đàn ông nào mủi lòng, nó chỉ làm mạnh thêm cảm giác sợ gánh thêm trách nhiệm của những mối quan hệ không phải là gia đình. Những giọt nước mắt không đúng chỗ, biến bạn thành trò hề và kẻ thua cuộc trước những đôi mắt có vẻ là cảm thông. Không phải khi không mà người ta bảo rằng “Có khóc thì hãy ra ngoài mưa, khóc thì âm thầm. Giống như loài cá bơi trong nước”. Đừng để vệt cảm xúc long lanh trên má biến thành vết nhớp trong lòng người khác, khó chịu vô cùng. Đừng trách bất cứ ai lam tổn thương bạn, ai cũng có cuộc chiến riêng của mình. Có người chiến đấu để bảo vệ núi tiền, quên đi mọi thứ xung quanh, vì họ từng bị từ chối khi đưa mẹ vào bệnh viện vì không đủ phí chữa bệnh. Có cậu bé nhảy sông tự tử, vì không thắng nổi cuộc chiến công kích miệt thị chỉ trên mạng online của toàn nước Mỹ hướng vào cậu, lỡ bị quay lén clip ngủ cùng một người đàn ông trong phòng trọ. Bạn có cuộc chiến của riêng bạn, hãy tôn trọng cuộc chiến sinh tồn của tất cả những sinh mệnh đang thực hiện nhiệm vụ sống và tồn tại với nghĩa vụ riêng của mình. Và đừng phán xét. Một ngày nào đó, cô em gái của mình chắc cũng chẳng còn ngày đêm ở bên chăm sóc nữa, có thể cô sẽ rời Việt Nam. Chắc buồn! Mà cũng sẽ ổn thôi. ... Mời các bạn đón đọc Tự Tình Lúc 0 Giờ của tác giả Liêu Hà Trinh.