Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngang Tàng (Tát Dã)

Bắt đầu câu chuyện khi hai nhân vật chính năm 17 tuổi, cả hai đều ưa nhìn lại có đầu óc, giỏi âm nhạc lẫn thể thao + tài lẻ vô số, nhưng có lẽ cũng vì sở hữu quá nhiều ưu điểm nên hoàn cảnh của hai cậu cũng thảm mỗi người một cách khác nhau.. Một bạn là đứa con trái ý với cả nhà suốt mười mấy năm trời, cuối cùng biết được sự thật rằng mình là con nuôi, vậy là từ đó cậu trai thành thị nhà khá giả, dân top đầu trường chuyên đã phải bị đưa về một thành phố nhỏ xập xệ, làm học sinh ở một ngôi trường tầm thường, ở chung với những “người ruột thịt” ngập ngụa trong bế tắc và vòng xoáy gạo tiền. Một bạn mới vừa 17 tuổi đầu đã là người tháo vát quán xuyến hết việc nhà, bố đã mất (trước đó ông này chuyên say xỉn, đánh đập vợ con), phải gánh vác chuyện + nuôi dưỡng một cô em gái bị tổn thương tinh thần, đèo bòng nốt một bà mẹ tính cách thất thường muốn níu kéo tuổi thanh xuân, không lo làm việc, chỉ lo hẹn hò hết trai này đến trai khác.  Oan gia ngõ hẹp, hai bạn với xuất phát điểm là hai thái cực, nhưng nhờ duyên số tréo ngoe nên dần dần cuốn vào nhau. Câu chuyện của chúng ta bắt đầu như thế….. CẢM NHẬN Khép lại câu chuyện mang tên Tưởng Thừa và Cố Phi, tôi thật sự không nỡ, bởi vì quá nhiều cảm xúc vẫn còn ẩn hiện nơi đáy lòng. NGANG TÀNG (TÁT DÃ) của Vũ Triết quả thật không thể dùng hai chữ “xuất sắc” để hình dung, đó dường như là câu chuyện quá đỗi đời thật, tôi thật sự kinh ngạc về nội dung của quyển truyện này. Tường Thừa – học bá trong miệng thiên hạ: học giỏi, chơi bóng rổ giỏi, bắn ná giỏi, biết hát biết đàn, quả thật là con nhà người ta trong miệng thiên hạ, bộ dáng còn rất đẹp trai nữa. Nhìn bề nổi là vậy, nhưng bên trong của cậu thiếu niên là một trái tim cô đơn và bị tổn thương. Những cảm xúc của cậu nối tiếp nhau khi từ thành phố lớn về nơi miền quê nhỏ, thay đổi chỗ ở, thay đổi cuộc sống và tiếp xúc với nhiều thể loại người khác nhau, từ đó dần dần để lộ ra nhiều cảm xúc bi quan hơn. Còn Cố Phi – lão đại của Xưởng thép, tính tình lạnh nhạt, không thèm học, thích đánh nhau, chỉ được bề ngoài đẹp trai ngời ngợi có thể đặt chung chỗ với Tưởng Thừa. Nhưng sau này, tài năng của Cố Phi dần được Tưởng Thừa phát hiện: chơi bóng rổ, chụp ảnh, viết nhạc, chơi đàn,… bao nhiêu thứ mà Cổ Phi dấu kín thế mà bị bày ra dưới mi mắt Tưởng Thừa. Và ẩn dưới bề ngoài lạnh nhạt là một trái tim vỡ vụn với nhiều gánh nặng phải gánh: mẹ già nhưng có trái tim thiếu nữ, em gái lớn lên với tinh thần không bình thường, cái chết của ba, sự đáng sợ của hiện thực… Tưởng Thừa và Cố Phi đều cho nhau mặt mà không ai biết đến. Chỉ ở trước mặt Tưởng Thừa, Cố Phi mới bỏ đi lớp “đại ca Xưởng thép” người người sợ hãi kia, thành một con thỏ ngon miệng đợi sói tới làm thịt, sẽ bỏ đi nụ cười lạnh nhạt bất cần đời để có thể thoải mái vui vẻ, đưa ra mặt ôn nhu nhất của bản thân cho Tưởng Thừa. Mà Tưởng Thừa, trước mắt Cố Phi sẽ bớt đi gai góc, có tí lưu manh, nóng tính nhưng dễ dỗ, tính cách ngây thẳng đáng yêu và bỏ đi gánh nặng của mọi thứ. Cả hai như một liều thuốc bổ của nhau: xoa dịu cảm xúc, ấm áp, vui vẻ, kích tình, … Cả hai gặp nhau cũng không có quá nhiều ấn tượng. Khi đó Tưởng Thừa nói là được đưa về cho cha mẹ đẻ, nói khó nghe là bị gia đình nhận nuôi đuổi đi, tất cả đồ vật của cậu đều bị mẹ cậu trả về hết. Tâm trạng lúc ấy quá tồi tệ, lại không ngờ gặp đôi mắt to trong veo của một cô gái nhỏ đang bị bắt nạt. Tưởng Thừa vì một giây đưa tay ra với cô bé mà được cô bé để ý. Rồi gọi cho anh trai cô bé, thế mà lại nhận được một câu “Xin lỗi, nhầm số.” Lần gặp thứ hai, cũng thật tình cờ, Tưởng Thừa ngất xỉu ngay trước cửa hàng của Cố Phi, nên mới tạo nên mối nhân duyên này. *** Nếu theo dõi tin tức đam mỹ thường xuyên, chắc hẳn bạn sẽ không hề xa lạ với cái tên “Tát dã” khi nó luôn nằm chễm chệ trên các bảng xếp hạng top Đam Mỹ của Tấn Giang. Vậy điều gì đã khiến bộ truyện này hấp dẫn đến vậy? Tát Dã - Câu chuyện thanh xuân bồng bột. Vì sao thanh xuân lại đáng quý đến thế? Vì sao người ta thường đi qua rồi mãi vẫn nhớ về thanh xuân? Có chăng vì đó là khoảng thời gian chúng ta bồng bột nhất, dũng cảm nhất. Chúng ta sống thành thật với cảm xúc của mình, luôn tiến về phía trước không e sợ, dù trong đêm đen tối nhất của muốn tỏa ra ánh sáng của riêng mình. Nếu thế thì Cố Phi và Tưởng Thừa chính là bóng dáng chuẩn xác nhất về một thời thiếu niên khó quên của mỗi đời người. Tưởng Thừa cũng giống như cái tên của mình, lớn lên trong một gia đình mà cậu luôn là người “thừa”. Gia đình cậu ấm áp là thế nhưng cậu lại luôn là kẻ đứng ngoài xem mà cảm thấy lạnh lẽo. Cậu thường xuyên cải vã, trái ý với bố mẹ. Cho đến năm 17 tuổi, có lẽ đã chịu không được, họ nói cậu biết cậu chỉ là con nuôi. Rồi họ trả cậu về với gia đình thật của mình. Một thành phố nghèo nàn, một căn nhà xập xệ với người cha cờ bạc rượu chè, người anh trai hám lợi và người chị nhu nhược. Khác với Tưởng Thừa xuất thân từ thành thị tấp nập, vùng đất nghèo nàn này chính là cái nôi nuôi dưỡng Cố Phi lớn lên. Người cha bạo hành luôn say rượu rồi đánh đập anh em cậu. Người mẹ lớn tuổi nhưng luôn khao khát một tình yêu lãng mạn. Bà đem hết tiền của để bao nuôi tình nhân nhỏ tuổi. Cố Phi lớn lên với lời đồn “kẻ giết cha ruột”. Cuộc sống khó khăn khiến cậu dây dưa với xã hội đen lưu manh. Nhưng hơn hết là người em gái mắc bệnh tâm lý. Hoàn cảnh sống khắc nghiệt cố gắng dìm đôi bạn trẻ xuống bùn lầy sa đọa, lấy đi khát khao niềm hi vọng vào tương lai. Dù vậy, họ vẫn ngang ngược khiêu chiến với số phận, giành giật về từng tia sáng hạnh phúc dù mong manh. Tưởng Thừa dù có bao lần bế tắc, những lúc lang thang không muốn về nhà, thậm chí nhìn thấy cha ruột của mình quẫn bách đến nhảy lầu tự vẫn. Cậu vẫn cố chống chọi đứng lên, vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học hành. Học tập là con đường cứu tử duy nhất mà câu nhận định. Từng chương, từng chương truyện, bạn sẽ thấy cháy bỏng ở Tưởng Thừa niềm khát khao được vươn lên, tiến về phía trước, chứng minh cho gia đình nuôi mình rằng cậu không sai, cậu không phải là một kẻ ngông nghênh chỉ đáng bỏ đi mà sẽ có một cuộc sống thành công. Trong khi đó, Cố Phi lại để lại ấn tượng một viên ngọc trai đen lấp mình trong đất cát. Cậu có năng khiếu nhiếp ảnh, lại khéo tay nhưng trước khi Tưởng Thừa xuất hiện cậu chưa từng muốn hòa mình vào tập thể. Cậu là một chú sói độc lai độc vãng chăm chăm bao vệ lãnh thổ của mình. Dù vậy, ta lại càng thấy ở Cố Phi khát vọng sống phi thường hơn ai hết. Bởi cậu là đôi cánh che chở cho mẹ và em gái hình. Là một kẻ mạnh lại thông minh, cậu chính là miếng mồi béo bở mà bất cứ đại ca xã hội đen nào cũng muốn. Cố Phi đã sống như bước đi trên một lằn ranh mỏng manh giữa tội ác và người thường mà chưa từng té ngã. Trong mắt Cố Phi, Tưởng Thừa khá ngây thơ, cậu luôn đối diện cuộc sống bằng thái độ lạc quan. Chính sự lạc quan đó là nam chân cực mạnh hút Cố Phi cùng bước đi với cậu. Cố Phi nghĩ đến ngày mai, mong muốn thoát đi khỏi thành phố này trỗi dậy trong cậu mạnh mẽ. Đã từng nghĩ cả đời sẽ chết dần chết mòn nơi đây, lần đầu tiên Cố Phi muốn sống đúng với cái tên của mình: bay đi! Tát Dã - Một tình yêu định mệnh. Gặp gỡ nhau như một định mệnh, người này bố sung khuyết thiếu cho người kìa, cả hai không thể đi riêng lẻ mà chỉ càng thêm mạnh khi bước cùng nhau! Ấy vậy mà Tưởng Thừa sẽ khóc, Cố Phi cũng khóc, cả độc giả cũng khóc khi họ quyết định xa nhau. Từ khi yêu nhau, Cố Phi chưa từng nghĩ chính mình lại là người làm chậm bước chân của Tưởng Thừa, là gánh nặng cậu phải mang vác trên lưng. Cậu có thể chịu đựng khổ nhưng lại không thể chịu đựng khi Tưởng Thừa vì mình mà khổ. Nhận ra điều đó, cuộc sống cậu như lâm vào ngõ cụt. Và họ chia tay – như một sự giải thoát cho Tưởng Thừa của cậu có thể an tâm mà vui sống. Nhưng chỉ chính họ mới biết nỗi đau đó tuyệt vọng đến nhường nào! Có tình yêu vượt qua mùa đông, Vụt chết sau đêm mùa xuân... Ai đã từng tan vỡ trong tình yêu sẽ càng hiểu thấu hơn nỗi đau của họ khi mỗi ngày đều sống với một trái tim trống rỗng. Đau đớn nhường nào khi tự tay mình bóp chết tình yêu đang ngồn ngộn sức sống! Tác giả đã tạo ra một bước ngoặt cực lớn để chính nhân vật trưởng thành hơn, kiên định hơn bởi vì những ngày tháng thiếu nhau khiến họ nhận ra rằng họ cần nhau rất nhiều. Tưởng Thừa đã bứt đi gốc rễ sợ hãi trong lòng Cố Phi, quét sạch lớp bụi bây lâu phủ đầy tâm trí cậu, trả lại một Cố Phi sống đúng tuổi với đầy đam mê và tin tưởng vào tương lai. “Hi vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.” Tát Dã – Cuốn tiểu thuyết viết bằng ngôn ngữ điện ảnh. Vu Triết đã miêu tả cuộc đời của hai con người bằng ngòi bút vô cùng chi tiết: khung cảnh sinh hoạt nơi phố nghèo, hệ thống các nhân vật chính phụ nhiều nhưng ai cũng có màu sắc riêng – mỗi người mỗi nhà là mỗi câu chuyện sẽ tác động ít hay nhiều vào nhân vật chính. Chất điện ảnh hiện rõ ở những lúc zoom xa toàn cảnh: trường học, xưởng thép, quảng trường trung tâm, cuộc sống đại học; và những lúc zoom kĩ lại đặc tả hành động và tâm lí nhân vật. Khép trang truyện lại, bạn vẫn có thể mường tượng chính xác trong đầu từng phân đoạn truyện lúc ngọt ngào lúc bi thương. Đây là một cuốn tiểu thuyết đặc quện hơi thở cuộc sống. Ở đó, chúng ta có thể tìm thấy chính mình hay chính ước mong của mình. Ai cũng chỉ cho một tuổi trẻ để sống, một trái tim để yêu. Vậy thì chúc bạn “Ta muốn, dưới ánh mắt người, nghênh ngang mà chạy Ta muốn, một ánh mắt, trọn đời tới già.” Mời các bạn đón đọc Ngang Tàng (Tát Dã) của tác giả Vu Triết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhắm Mắt 2: Bóng Tối - Đinh Mặc
Tựa truyện hay mang tên Nhắm Mắt 2: Bóng Tối là một trong những truyện ngôn tình sắc của tác giả Đinh Mặc, tựa truyện lấy bối cảnh có một người kì quái ở trên núi. Anh không nói chuyện với anh, ra ngoài luôn đeo kính râm, quàng khăn, đeo khẩu trang, còn rất kiêu ngạo, nhưng nghe nói anh là một thần thám. Tôi biết chứ. Tại sao ư? Bởi vì tôi từng gặp anh. Nhưng hiện tại anh… Đừng nói nữa. Tôi biết, cái gì tôi cũng biết hết. Xin chào, tôi là cảnh sát trinh thám Giản Dao, vợ của giáo sư Bạc Cận Ngôn. Suýt chút nữa anh đã bắt được tôi rồi. Nhưng tôi sẽ không để cho truyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. *** Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất ngờ: “Sao em có thể không biết ngại như thế chứ.” Cuối cùng vẫn lên xe, trên đường đi trò chuyện vui vẻ. Gió khẽ khàng lay động ngọn cây, bóng cây loang lổ ánh vào trong xe, trong cửa kính xe hiện lên nét mặt tươi cười. Điều hòa nhiệt độ mở mát lạnh, cả người Đông Sinh vô cùng thoải mái. Người nọ lấy chai nước từ trong tủ lạnh đưa cho cô, Đông Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống. ... Mời các bạn đón đọc Nhắm Mắt 2: Bóng Tối của tác giả Đinh Mặc.
Cho Tôi Một Bát Cháo - Điệp Chi Linh
Cho Tôi Một Bát Cháo được tác giả Điệp Chi Linh viết với thể loại tiểu thuyết hiện đại, nhất công nhất thụ, võng du (chỉ có một chút về võng du, phần lớn đều viết về cuộc sống hiện thực)...Truyện xoay quanh về câu truyện mở đầu ở một trò chơi có tên là “Trong mộng giang hồ”.... Màn đầu: Tiểu mễ chúc — Long Hành Thiên Hạ Nam nhân ôn nhu như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên: Cậu là đại biểu cho người đàn ông tốt thời đại mới, công tác ở một công ty luật, cái gọi là một sai lầm để hận đến ngàn đời, danh từ thời xa xưa cho tới nay vẫn là vô cùng thực dụng. Màn thứ hai: Túy Thanh Phong + Hào Hoa Phong Nhã Tác phong hoàn toàn tương phản với cái tên, mỗi lời nói đều là những câu mắng chửi thô tục, đây là Văn Bân. . . Cậu ta vừa mở miệng chính là một tràng bão táp, thực khiến người ta khiếp sợ. Vẻ ngoài tuấn tú, miệng thì thô tục, nội tâm lại thực yếu ớt. Màn thứ ba: Hạ Phong + Thần Hỏa Mới bắt đầu thực sự không hiểu được hai người bắt đầu yêu nhau từ đâu, chậm rãi mới biết được, tình cảm của cả hai thực mâu thuẫn Kết quả của 3 cặp này sẽ đi đâu về đâu mời mọi người cùng đọc truyện nhé.  *** Lúc từ phiên toà đi ra, đã là buổi chiều rồi, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu tản ra hơi nóng bức bối, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.   Chu Châu đè huyệt thái dương, mặt đất như chao đảo, cảm giác có chút choáng váng.   Phiên toà thảm bại, nghĩa là nửa tháng chuẩn bị mất ăn mất ngủ của anh đã biến thành bọt nước, đã không thu được khoảng thu nhập kếch xù như dự tính, còn phải nhận lại sự xem thường hung tợn của đương sự, ngoài ra một đám đồng nghiệp cũng đang chờ trông thấy anh mà chê cười, châm chọc.   Được rồi, thua chính là thua   Nếu tên khốn đó không phải bằng hữu chủ nhiệm.   Anh cũng từng nghĩ tới chuyện đổi nơi công tác sang Thời Đại, nhưng luật sư bên đó đều danh tiếng nức trời, trong giới có tiếng ở sống không dễ, đặc biệt là Tiêu Phàm, Kì Quyên trong giới luật sư nổi tiếng bá vương và bà hoàng, ngẫm lại mỗi ngày phải theo chân bọn họ làm việc đã cảm thấy da đầu run lên.   Chỉ là ở sở sự vụ luật sư Duy Hoà mấy năm nay, cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu, đồng sự ở mặt ngoài thì chung sống hòa bình, ngầm đấu đá nhau, đặc biệt chẳng hạn như trường hợp Chu Châu dẫn đầu chiến thắng phiên toà liên tục, lại thành đối tượng bị mọi người xa lánh. Bình thường là vẻ mặt tươi cười, “Chu luật sư anh thật lợi hại”, “quả nhiên là Chu luật sư mạnh mẽ của chúng ta” ba nịnh hót linh tinh, mà trong lòng lại thầm bảo “Thằng đó là tiểu nhân đắc chí”, “Nhìn thằng kia đắc ý tao thấy mắc ói” đủ loại chửi rủa.   Lần này cùng lắm cũng chỉ là thua một vụ kiện, mấy người đó cứ như núi lửa chết vỡ miệng, bùng nổ mãnh liệt   Thật sự không muốn ở lại cái nơi ngu ngốc này.   Sau khi kết thúc vụ án, Chu Châu một bên thu thập hành lý, một bên thuận tiện quăng đơn từ chức lên bàn chủ nhiệm văn phòng.   Sau khi tốt nghiệp lăn lộn ba năm ở đây, xử lý vô số vụ kiện, mỗi ngày mệt mỏi như trâu già cày ruộng, cuối cùng rơi vào kết cục thế này.   Cũng là vấn đề của chính anh, không nịnh hót vỗ mông ngựa, lại không làm trò giả dối, còn không thèm trưng khuôn mặt tươi cười, cũng có chút cậy tài khinh người, cho nên mới làm người khác có cảm giác ngạo mạn.   Ảo tượng tốt đẹp thời đại học, trong hiện thực lần lượt lần lượt tan biến. ... Mời các bạn đón đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của tác giả Điệp Chi Linh.
Chúc Mừng Sinh Nhật - Điệp Chi Linh
Tầm Mộng giải tán làm các fan hâm mộ vô cùng đau lòng. Nhiều năm trôi qua, tại tuần diễn cả nước của Lưu Tầm, Dương Trần ngồi xem hắn biểu diễn. Tề Việt bị đuổi học, trong lúc quay phim Dư Phi lại ngoài ý muốn bị thương Rốt cuộc năm đó giải tán là vì nguyên nhân gì? Mà bốn người tình như thủ túc, tình yêu thâm sâu ngày xưa lại trở thành như vậy… *** Mùa hè năm 2008, buổi nhạc hội của hắn rốt cuộc cũng diễn ra tại thành phố của tôi.   Thành phố không lớn, chỉ có một quảng trường, lại dán đầy áp-phích buổi biểu diễn.   Tôi đứng dưới tấm áp-phích, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ được phóng to của hắn, không biết có phải vì ánh mặt trời chói mắt quá hay chăng, đột nhiên thấy mắt mình nhoi nhói.   Về nhà rồi, tôi lại lấy cuốn danh bạ điện thoại trong ngăn bàn, bấm số gọi cho Dư Phi.   “Anh Dương Trần, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Vừa nghe giọng nói của tôi, cậu ta liền nói một câu như vậy.   Lời nói khách khí làm tôi thấy khó chịu, cũng không tiện mở miệng, vì thế ôn tồn nói, “Không có gì, nhớ cậu, nên hỏi thăm cậu vậy mà.” Cậu ấy nói, “Vậy à.” Sau đó, yên lặng thật lâu.   Tôi đột nhiên cảm thấy mình thực dối trá.   Trước kia lúc còn bên cạnh cậu ấy, mặt đối mặt, gọi điện, nhắn tin, chuyện nhàm chán gì cũng làm, còn bây giờ chỉ khi có việc mới liên lạc.   Người vừa đi khỏi trà nguội lạnh, vốn chẳng sai.   Tôi ho một tiếng, sau đó bèn mượn cớ.   “Bạn của tôi muốn đi xem buổi biểu diễn của Lưu Tầm, có thể giúp tôi xoay một vé được không?”   Cậu ta yên lặng một chút. ... Mời các bạn đón đọc Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh.
Trước Là Tiểu Nhân Sau Là Quân Tử - Tào Đình
Trâu Tướng Quân và Tô Thích là hai chàng trai nổi tiếng trong giới thượng lưu. Không chỉ bởi vẻ ngoài đẹp trai hấp dẫn mà mỗi người đều có một nét thu hút riêng khiến người ta không thể nào cưỡng lại được. Tuy cả hai người là anh em họ nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau. Nếu như Trâu Tướng Quân kiên nghị và mạnh mẽ thì Tô Thích lại nhẹ nhàng và trầm tính, nếu Trâu Tướng Quân là lửa thì Tô Thích là nước, nếu như Trâu Tướng Quân là mặt trời nóng bỏng thì Tô Thích lại là mặt trăng dịu dàng… Chính vì sự trái ngược trong tính cách mà hai người luôn ganh nhau về mọi mặt, ngay cả trong chuyện tình cảm. Mười năm trước, Trâu Tướng Quân biết Tô Thích thích Ngụy Trích Tiên nên đã xen vào giành lấy trái tim của cô. Dù hiện tại anh đã trở thành vị hôn phu của Trích Tiên, nhưng lúc nào cũng hờ hững với cô. Ngụy Trích Tiên và Ngụy Nhất là hai chị em ruột, trong khi người chị Trích Tiên yêu say đắm Trâu Tướng Quân thì anh lại bị Ngụy Nhất thu hút ngay từ khi gặp gỡ. Nhưng người Ngụy Nhất thầm thương trộm nhớ bấy lâu lại là Tô Thích. Còn Tô Thích, vì bị Trâu Tướng Quân cướp mất người yêu, anh liền tỏ tình với Ngụy Nhất để có thể đến nhà họ Ngụy thường xuyên và mong được gần gũi hơn với Ngụy Trích Tiên mà mình yêu thương. Trong cuộc sống không phải tình yêu nào cũng là trọn vẹn, không tình yêu nào cũng được đáp lại bằng tình yêu, có những tình yêu âm thầm xuất hiện và "việc thầm yêu trộm nhớ một người, cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, đã không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm..." Một lần nữa tác giả Tào Đình lại cuốn chúng ta vào một câu chuyện đan xen phức tạp, nơi mà tình bạn – tình anh em – tình cảm gia đình đều trở thành một thử thách đối với "tình yêu". *** Việc thầm yêu trộm nhớ cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, dù không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm. Ngụy Nhất đã thầm thương trộm nhớ anh. Ngụy Nhất không thể ngờ rằng, lần gặp lại anh sau đó lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh như vậy. Ngụy Nhất vốn sở hữu làn da trắng ngần, vừa mịn màng nõn nà, căng tràn sức sống, dường như ko nhìn thấy lỗ chân lông. Trâu Tướng Quân, người lớn hơn cô chín tuổi đã từng thốt lên rằng: “Cô bé có làn da thật đẹp”. Làn da của Ngụy Nhất đẹp đến nỗi mọi phụ nữ đều phải ghen tị. Trước giờ cô không hề trang điểm, da mặt cũng chẳng nổi mụn. Hôm đó xem như ông trời đã mở mắt rồi, tự dưng khiến cô nổi đầy nốt mẩn đỏ khắp mặt. Một chiếc BMW màu bạc dừng lại trước tòa biệt thự. Ngụy Nhất nghiêng qua ngó lại, ngắm kỹ khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu. Cộng thêm sức nóng như thiêu đốt của mặt trời, những nốt mẩn đỏ trên mặt cô ngày càng nổi rõ. Nốt mụn đỏ to nhất, ngoan cố nhất lại hiên ngang ngự trị trên chóp mũi, rất có phong cách lãnh tụ. Ban nãy, cô giúp việc lại vừa đon đã giới thiệu một loại cao bôi gia truyền dùng để chữa dị ứng, bôi ngay lớp cao bóng nhẫy ấy lên mặt cô, càng khiến cô trông thê thảm vô cùng. Cuối cùng, Ngụy Nhất quay sang nói với chị bằng giọng thăm dò: “ Chị, em thật sự không muốn đi, em ngồi trên xe đợi chị nhé” Ngụy Trích Tiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, không nói câu gì. Chính trong lúc Ngụy Nhất nghĩ rằng chị mình đã đồng ý, giọng nói lạnh lùng của Ngụy Trích Tiên bỗng vang lên “Hôm nay là sinh nhật của Trâu Tướng Quân” Ba chữ “Trâu Tướng Quân” này, ngay cả đối với cô giúp việc nhà họ Ngụy cũng như sét đánh ngang tai, danh nổi như cồn. Đó chính là vị hôn phu của Ngụy Trích Tiên. Người đàn ông đó, Ngụy Nhất đã từng gặp một lần, vẻ bề ngoài rất điển trai nhưng tính cách lại vô cùng nghiêm túc. Ngụy Nhất cảm thấy ngứa ngáy khắp mặt, đưa tay lên mặt xoa xoa vài cái: “Trâu Tướng Quân là bạn trai chị, có phải của em đâu” Ngụy Trích Tiên cười lạnh lùng: “Nếu là bạn trai của chị, em còn ngại gì nữa?” ... Mời các bạn đón đọc Trước Là Tiểu Nhân Sau Là Quân Tử của tác giả Tào Đình.