Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bồ Công Anh Nở Muộn

Cậu ấy, đối với tôi, như một đoá hoa bồ công anh nở muộn! ... Độ tuổi thích hợp: 16-22. Đây là bộ truyện ONGOING, không có thời gian ra chap. Mọi người cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố. Truyện viết riêng cho lứa tuổi thanh thiếu niên, truyện về tình yêu, đam mê và những hoài bão tuổi trẻ.   Thể loại: Thanh thiếu niên. Tác giả: Lan Rùa P/S: Lan Rua's story ~ Porcupine & Duck Family *** Có lẽ mỗi người trong số chúng ta đều có cho mình một thần tượng, là ca sĩ, là diễn viên, là nhà văn, hoặc cũng có thể họ không phải người nổi tiếng, chỉ đơn giản là người mà mình mến mộ. Đi qua tuổi thanh xuân ẩm ương nhiều xúc cảm, luôn có một người mang danh "crush" chiếm trọn lấy trái tim. Và xen lẫn với tình yêu còn nhiều ngây thơ vụng dại đầu đời, là người tri kỉ mà ta cùng nhau lớn lên, cùng chứng kiến nhau trưởng thành, cùng nhìn năm tháng vùn vụt qua đi mà đôi tay vẫn chẳng muốn xa rời. Nhưng nếu tất cả những điều thuộc về thanh xuân tươi đẹp ấy, cả thần tượng, người yêu lẫn tri kỉ đều ám chỉ một người thì sao?    Cùng lấy bối cảnh thanh xuân vườn trường, nhưng "Bồ Công Anh Nở Muộn" dường như đã tưới mát tâm hồn tôi bằng một màu sắc tươi mới. Cách kể chuyện độc đáo đan xen giữa cùng một ngôi kể nhưng ở hai thời điểm khác nhau, một còn thơ ngây, một đã trưởng thành, nhưng lại hài hòa một cách kì lạ. Quả thật là trong số ít truyện mà tôi từng đọc của Lan Rùa thì ấn tượng với bộ này nhất, cách hành văn của chị đã thực sự trưởng thành rất nhiều so với những bộ trước. Nút thắt được buộc từ những chap đầu cho đến chap gần cuối mới được giải đáp, điều đó cho thấy chị đã chuẩn bị rất kĩ càng cho những nút thắt này, đây là điều tôi cần học hỏi rất nhiều ở Nhím.   Những cuộc gặp gỡ tình cờ mà nên duyên.   Trên đại lộ Champs Élysées ngày mùa đông giá rét, một người đang cuộc trốn chạy gặp được kẻ nhảy múa nơi góc phố, họ không quen biết nhau từ trước, nhưng tình "đồng bào" được thể hiện ngay câu đầu tiên mà cậu bé Nguyên Anh nói: "Bạn này cũng là người Việt Nam mình nè ba." Có lẽ chính điều ấy khiến hai đứa trẻ gắn bó với nhau hơn nơi đất khách quê người. Họ chia nhau cái bánh, cùng chơi đùa. Và chính thời khắc nắm tay nhau chạy dọc đại lộ Champs Élysées xem pháo hoa, trái tim non nớt nguyên sơ của họ đã bắt đầu rung động. Những ngây thơ tuổi còn nhỏ khiến Kiều Anh rời xa nước Pháp khi chưa kịp để lại cho Nguyên Anh địa chỉ liên lạc. Tất cả những thứ mà Kiều Anh có được sau khi về nước cô đều thích, kể cả gia đình mới hay người chị gái mới cực kì xinh đẹp. Nhưng có lẽ, Kiều Anh chỉ không thích duy nhất mẹ kế của mình, mà bà cũng tỏ vẻ ghét cô bé ngay từ đầu. Hành trình làm thân với chị gái Mẫn Tiên của Kiều Anh đã chứng thực cô là người có lòng kiên định cao. Và cũng chính người chị này đã mang cơ hội được gặp lại Nguyên Anh gần hơn với Kiều Anh. Nhưng cô lại lần nữa làm mất cơ hội liên lạc với Nguyên Anh. Lần gặp nhau tiếp theo của họ đã là vào cấp ba, cuộc sống cấp ba vốn đã muôn màu, nay lại càng đặc sắc khi có cậu ở bên. Cái vờ như không quen thuở đầu của Nguyên Anh khiến bao lần Kiều Anh phải khốn đốn.   Tư vị ngọt ngào xen cả vào những lần giận dỗi.   Tôi không biết những bộ truyện khác của Nhím ra sao, ít nhất là trong số những bộ tôi từng đọc thì nữ chính luôn thuộc dạng ngô nghê, trong khi nam chính thì có vẻ giống với "cáo già" chuyên gia lừa nữ chính vào tròng. Và Bồ Công Anh Nở Muộn cũng không phải ngoại lệ.   Có lẽ nhân vật của truyện chính là minh chứng tốt nhất cho quan điểm, dù không hoàn hảo thì cũng chẳng thể ngăn cản bản thân vươn tới ước mơ. Mang trên mình sự khiếm khuyết ngay từ nhỏ, Kiều Anh đã biết chấp nhận và làm quen với việc không thể nghe. Mọi người dùng thính giác để nhận biết âm thanh, riêng cô lại dùng cả trái tim mình để cảm nhận. Có lẽ chính điều này khiến cô trở nên tinh ý và cảm quan cũng hơn hẳn người thường. Trong suốt những năm đi học, chẳng mấy ai nhận ra khiếm khuyết của Kiều Anh, bởi cô luôn cố gắng sống như một người bình thường. Cô có thể không đẹp và tài năng như Mẫn Tiên, cũng không có cơ thể hoàn hảo như bao người, nhưng cô vẫn có ước mơ và nỗ lực không ngừng nghỉ để chạm đến ước mơ ấy.   Nguyên Anh, là nhóm trưởng một nhóm nhạc đình đám, là người có bước nhảy điệu nghệ được so sánh như một Michael Jackson thu nhỏ, là thần tượng của biết bao cô gái. Nhưng tôi lại muốn hình dung cậu bằng một vai trò khác: một cậu học sinh cấp ba bình thường như bao người. Ở độ tuổi ấy, ở Nguyên Anh hình thành nét chững chạc do nhiều năm tự lập. Nhưng mỗi khi bên Kiều Anh, nét trẻ con trong cậu bỗng dưng bị bộc lộ hết ra ngoài. Những cuộc đối đáp lấp lửng thể hiện rằng cậu đang vô cùng bực bội, chỉ là đôi mắt lại luôn vô tình tìm kiếm Kiều Anh trong đám đông. Cậu vô tâm trước cách nhìn nhận của người khác, nhưng nếu Kiều Anh lên tiếng bảo vệ và một mực không gỡ bài đăng, cậu thậm chí có thể bất chấp cả việc bị đánh. Chính bởi tập hợp cả nét kiên cường, cứng đầu, chững chạc, trẻ con đan xen ở lứa tuổi đang hình thành tính cách khiến Nguyên Anh trở nên gần gũi hơn trong mắt độc giả.   Có lẽ ai đọc qua bộ truyện này cũng ấn tượng nhất với bà chị Mẫn Tiên bá đạo trên từng hạt gạo trong từng lời nói và hành động. Chị xinh đẹp, có tài năng, nhưng lại chẳng cần giữ hình tượng thục nữ trước người khác. Tính cách thoải mái, ngông nghênh và hay nóng giận của chị đôi ba lần khiến độc giả cười không nhặt được mồm trước mỗi lời phát ngôn. Chị có thể véo má vò đầu bắt nạt Kiều Anh, nhưng chỉ cần ai dám động đến một sợi tóc của cô thì chị sẵn sàng cãi lên bờ xuống ruộng, thậm chí đánh nhau với người ta. Tới nam chính Nguyên Anh cũng vài lần bị dính chưởng của Mẫn Tiên cơ mà. Mẫn Tiên rất hiếu thắng, tranh luận với giáo viên hay đánh nhau chị cũng từng thử qua để bảo vệ được luận điểm của mình.    Và tất nhiên kẻ mà không chỉ độc giả ghét cay ghét đắng mà còn trở thành đối tượng để Mẫn Tiên rủa xả không ai khác ngoài cô bạn Ánh Dương "thuỳ mị nết na dịu dàng", miệng tụng kinh bụng một bồ dao găm. Biết bao trò chọc ngoáy chơi bẩn của Ánh Dương đều bị Mẫn Tiên vạch trần không thương tiếc, chính bởi vậy mà Mẫn Tiên cũng gây nên biết bao scandal xoay quanh cuộc chiến không hồi kết của chị với Ánh Dương, đồng thời trở thành đối tượng bị liệt vào danh sách đen trong lòng fan của Ánh Dương.   Những nhân vật khác, như ba Kiều Anh luôn đưa ra những gợi ý và không bao giờ phản đối con gái yêu sớm; đến bạn Alex luôn mồm nói thích Kiều Anh nhưng đến sau cùng lại nhận ra tình cảm của mình là dành cho một cô gái khác; và còn những thần tượng cùng nhóm với Nguyên Anh mỗi người một vẻ, thương nhất là bạn Trường say Mẫn Tiên đứ đừ mà chị chẳng thèm để ý; ghét nhất là bạn Thái chuyên gia ném đá giấu tay hại Nguyên Anh nhiều lần hiểu lầm Kiều Anh. Không thích cả mẹ của Mẫn Tiên luôn độc mồm độc miệng mắng nhiếc Kiều Anh, sau cùng trước cái chết của chồng còn đổ hết mọi lỗi lên người của cô.   Đan xen với tình cảm ngọt ngào chông gai, là những tình tiết xúc động có thể lấy đi nước mắt của độc giả. Càng về sau mạch truyện càng trở nên nhanh hơn, những phiền phức chen chan vào mối quan hệ của hai người cũng ngày một nhiều, hết scandal này đến scandal khác. Và còn cảm xúc bàng hoàng của Nguyên Anh khi biết được Kiều Anh vốn bị khiếm thính, thì ra những lời tỏ tình trước kia của cậu không phải vì cô không thích cậu nên không đáp lại, mà bởi cô hoàn toàn không nghe thấy gì. Thì ra sự lạnh nhạt năm xưa của cậu đã tổn thương cô nhiều đến vậy. Và Kiều Anh, vốn tưởng công khai quan hệ với Nguyên Anh sẽ khiến hai người có thể bên nhau mà không lo trước sợ sau nữa. Thế nhưng chẳng ngờ áp lực dư luận lại lớn đến vậy, lớn đến mức có thể nhấn chìm cả một con người. Nhưng chỉ cần có Nguyên Anh ở bên, mọi sóng gió cô đều có thể vượt qua. Bộ phim đầu tiên do cô làm biên kịch đã được công chiếu, cô cũng đã mang trên mình đứa con của Nguyên Anh. Đó liệu có phải cái kết có hậu? Hay chỉ là khởi đầu của một chuỗi bi kịch khác?   Thật không may, Kiều Anh lại mắc phải căn bệnh hiếm về khiếm thính. Vì muốn giữ lại mạng sống cho cô mà Nguyên Anh quyết định bỏ đi đứa con của hai người khi nó còn chưa kịp hành hình. Không chấp nhận sự sắp đặt, Kiều Anh bỏ trốn và gặp lại chị gái Mẫn Tiên lúc này đã không còn vẻ điên loạn như đoạn thời gian sau ngày ba mất. Dưới sự giúp đỡ của Alex và Mẫn Tiên, Kiều Anh có niềm tin bản thân sẽ an toàn sinh ra đứa con này.   Cái kết hoàn mĩ kết thúc một chuỗi hành trình không quá dài của truyện, thông điệp được gửi gắm qua truyện cũng rất ý nghĩa. Cách viết chắc tay, tình tiết xây dựng hợp lí, đan xen với tiếng cười còn có nước mắt. Tất cả đã hòa quyện lại, làm nên một tác phẩm vô cùng ấn tượng.   Truy Quang Review *** Vào một ngày mưa phùn cuối đông, tiết trời se se lạnh, xe buýt tầm năm rưỡi sáng vắng vẻ và dễ chịu hơn những giờ cao điểm rất nhiều. Trên xe chỉ có tôi, bác tài và anh soát vé đang trầm mặc thưởng thức bản nhạc u sầu ướt át, lúc thấy tôi chìa vé tháng anh ta gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục ngâm nga. -"Tớ gọi tên cậu, tớ đã gọi cậu, không chỉ một lần, không chỉ một nơi. Vì sao cậu cứ nhất định không quay đầu lại?" Bài hát này do bạn tôi sáng tác, lời lẽ sến sẩm nhưng lại thành hit một thời, vượt ngoài sự mong đợi của tôi. Lúc mới phát hành, đêm đêm cày view cho thần tượng, đêm đêm tôi trằn trọc thao thức, cậu ta gọi ai? Là ai đã không quay đầu lại? Vì sao tôi không hề hay biết? Một loạt những nghi vấn cứ quẩn quanh trong tôi, giày vò tôi từ tuần này sang tuần khác. Cho đến khi xem được một clip phỏng vấn, thấy cậu ta đáp rằng giai điệu này viết thay quà cúng người bạn gái đã khuất núi, hôm nay tròn kỉ niệm ba tháng ngày giỗ của cô ấy, tự dưng tôi bật cười khanh khách. Đùa à? Tính đến ngày hôm đó thì chúng tôi cũng đã xa nhau ba tháng, nhưng vấn đề quan trọng là, cái thời khắc gặp mặt tạm biệt, tên chết dẫm ấy còn tâm sự với tôi hắn đang độc thân thì lấy đâu ra bạn gái, lại còn đã chết? Xin lưu ý đây không phải lần đầu tiên cậu ta chém gió trêu phóng viên, có lần khi được hỏi anh có cảm nghĩ gì khi mà album của mình bị đá văng khỏi top 5 bảng xếp hạng sau một năm bám dai như đỉa, bạn thân tôi đáp. -"Buồn kinh khủng em ạ, tối qua tính mua thuốc chuột tự tử rồi nhưng thế nào nhà lắm chuột quá, kêu lít nhít nhức đầu nên đành phải để cho tụi nó dùng trước." Chuyện sao hạng A tìm đến cái chết chỉ vì thứ hạng nhỏ nhoi ngay lập tức trở thành tiêu điểm nóng. Người thương cảm, kẻ chê trách, quả thật khi đọc bình luận, tôi chẳng biết nên khóc hay cười? Thấm thoát đã không gặp cậu ấy ba năm có thừa, chính xác là một ngàn không trăm chín tám ngày. Và tôi sẽ có cuộc phỏng vấn lúc tám giờ ở hãng phim của cậu ấy. Tôi xuống xe buýt tầm sáu giờ hai mươi, tôi luôn đi sớm hơn giờ hẹn ít nhất một tiếng, đối với người khác là thừa thãi, nhưng đối với tôi lại cần thiết. Tôi từ khi sinh ra đã chậm chạp, não nhỏ tưởng chừng chỉ chứa được một quả nho. Mà đời phàm những người không có tài năng nổi trội muốn đạt được thành công phải nỗ lực hơn kẻ khác mười phần, thậm chí một trăm phần, bởi vậy, ngoài tính thời gian trễ trong trường hợp kẹt xe và những sự cố bất ngờ thì tôi cần thời gian để ôn lại một lượt các câu hỏi đạo diễn có thể thắc mắc. Tôi muốn chuẩn bị kĩ càng để câu trả lời của mình trơn tru mạch lạc. Kịch bản phim của tôi đã qua vòng hai, có được ký hợp đồng hay không là ở lần gặp chốt điểm sắp tới. Tôi thật chẳng hiểu sao sáu tháng trước thần tượng nhà mình lại quyết định mua lại hãng phim này, tôi biết với những hãng phim lớn hơn thì trẻ tuổi như cậu ấy khó lòng thâu tóm toàn bộ, nhưng chí ít cũng có thể góp cổ phẩn, chứ cái hãng phim thua lỗ chồng chất chất chồng, tương lai e sẽ gặp nhiều khó khăn. Tôi càng không thể hiểu được một người ở vị trí cao như vậy, sao lại đích thân phỏng vấn một biên kịch chưa có tên tuổi? Tôi siết đôi bàn tay đang rịn mồ hôi của mình vào nhau thật chặt, cố hít một hơi thật sâu, lấy can đảm đối diện với hội đồng thẩm định. Cậu ấy ngồi chính giữa! Cậu ấy ở ngoài đời, đẹp hơn trên các phương tiện truyền thông rất nhiều. Ngược lại với trái tim đang run rẩy của tôi, cậu ấy thản nhiên hỏi. -"Bạn tên gì?" Tôi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng không. Tôi đã quan sát khẩu hình miệng của cậu ấy rất kỹ, và cậu ấy thậm chí còn lặp lại hai lần. Không chút sửng sốt, ngạc nhiên hay bối rối, do thái độ làm việc quá chuyên nghiệp, hay do tôi đã thay đổi quá nhiều, khiến đối phương chẳng thể nhận ra? Tôi nhớ, lần đầu tiên cậu ấy hỏi tên tôi, cũng vào một ngày mùa đông giá rét. Khi ấy tôi bảy tuổi, đang cùng cha chạy trốn trên đất Pháp xa xôi. Mẹ tôi là doanh nhân, khoản nợ mẹ để lại cho cha con tôi trước khi sang thế giới bên kia, thực sự quá khủng khiếp. Ba tôi chỉ là một thầy giáo dạy văn. Mẹ mất, ba dắt tôi đến chân trời mới nương tựa sự giúp đỡ của họ hàng. Ngặt nỗi, hình như đi tới đâu, cũng có chủ nợ của mẹ tôi, cũng có người đòi mạng cha con tôi. -"Đêm khuya lắm rồi mà các bác chẳng chịu đi ngủ gì sất, cứ đuổi hoài ba à." Tôi mếu máo than thở, các bác to khoẻ ráo riết bám đằng sau, bất quá, ba nhét tôi vào đám đông ven đường, dặn tôi ở quanh đây chờ ba rồi một mình chạy đánh lạc hướng. Khi ấy, tôi cứ nấc nghẹn từng cơn, vừa sụt sịt chùi nước mắt vừa ngước lên nhìn những người da trắng tóc vàng xung quanh đang đắm chìm trong những điệu nhạc êm đềm. Tôi đoán vậy thôi, bởi tôi thấy ở góc đường có chú tóc đen ngồi đánh đàn, tiếng đàn kia chắc trầm bổng du dương lắm, bởi thi thoảng có người nán lại xem, họ vỗ tay rồi bỏ những đồng xu lẻ vào chiếc ống nhôm cũ kỹ. Bên cạnh chú là một cậu bé đang nhún nhảy theo phong cách của Michael Jackson. Cậu ta chỉ cao hơn tôi một cái đầu, nhưng từng bước chân thật điêu luyện, tôi ngưỡng mộ vô cùng. Màn biểu diễn kết thúc, tôi mon men đến gần bắt chuyện. -"Ê, dạy tớ nhảy được không?" -"Ơ ba ơi, bạn này cũng là người Việt mình nè ba." Cậu ấy thích thú khoe chú đánh đàn, đoạn quay sang hỏi tôi. -"Cậu thích học nhảy à?" -"Không thích lắm, nhưng tớ muốn được người ta cho tiền giống cậu." -"Cậu cần tiền làm gì?" -"Để trả nợ cho ba tớ." -"Nhưng giờ tớ bận đi xem pháo hoa rồi, mai tớ dạy cậu được không?" Tôi bẽn lẽn gật đầu, cậu ấy lấy trong ống nhôm vài đồng xu, đi một lát thì quay lại, cầm trên tay ba chiếc bánh crepe, một chiếc sầu riêng cho chú, một chiếc sô cô la của cậu ấy, và chiếc dâu tây cho tôi. -"Đi xem pháo hoa với tớ không?" Tôi lại tiếp tục gật đầu. Thì ra hôm đó là ngày cuối cùng của tháng mười hai, khoảnh khắc cậu ấy nắm tay dắt tôi chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées, chính là thời điểm giao thừa chào đón năm mới. Những chùm pháo hoa tíu tít bám đuôi nhau bay vút lên cao, sau đó nổ tung thành nhiều màu sắc và hình thù lạ lẫm, thứ ánh sáng mỹ miều lấp lánh trên bầu trời đêm khiến tôi mê mẩn. -"Sao cậu bóp tay tớ?" Bị làm phiền nên tôi quay sang cằn nhằn. Cậu bé bên cạnh tôi nhe răng giải thích. -"Đâu có, tớ chỉ siết nhẹ thôi mà, tại tớ gọi mãi cậu chả nghe gì cả." -"Ờ...tại pháo nổ to quá...với cả tớ bảo này, khi nói chuyện với tớ thì hãy nhìn thẳng vào mắt tớ!" -"Được rồi, con gái các cậu thật nhiễu sự." Tôi không giải thích gì thêm, bởi tôi thà là một đứa con gái nhiễu sự còn hơn là một đứa trẻ tật nguyền. Cậu ấy bảo rất thích âm thanh của pháo hoa, nghe vui tai lắm, cậu ấy còn phùng mang trợn má mô tả lại những tiếng động được cho là vô cùng thú vị, điệu bộ trông như chú ếch nhỏ vậy, tôi cười ngất. Tôi ước mình có thể nghe thứ âm thanh lộp bộp đó! -"Tớ tên Nguyên Anh, có nghĩa là vẻ đẹp tinh khôi. Mẹ tớ bảo thế, nhưng mẹ tớ đi tới một nơi rất xa rồi. Còn cậu, cậu tên gì?" Tôi đáp, tớ tên Kiều Anh. Tớ chả biết nghĩa là gì nữa, và mẹ tớ cũng tới chỗ của mẹ cậu rồi nên chắc tớ không hỏi được. Cậu ấy xoa đầu tôi tỏ vẻ cảm thông, còn đưa tôi cắn thử một miếng bánh crepe sô cô la. Nguyên rất lười, chỉ thích gọi Kiều. Mỗi lần tôi nhắc cậu ấy thường cằn nhằn, hai từ là quá dài, quá mất sức. Còn tôi thì tuỳ theo cảm hứng, lúc thích sẽ trịnh trọng kêu Nguyên Anh, khi nhọc thì học theo tính xấu của ai đó, có vẻ như Nguyên cũng không thấy phiền khi tên mình bị ăn bớt. Sau bao nhiêu năm, không biết vô tình hay cố ý, cậu ấy đã quên mất tên tôi. Tôi đành đáp rành mạch một lần nữa, cả họ lẫn tên, đầy trịnh trọng. -"Dạ, em tên Huỳnh Mai Kiều Anh." Tôi xưng em, vì còn có đạo diễn, hai tiểu thuyết gia đình đám và cả ba vị biên kịch gạo cội ngồi đó nữa. Nguyên lật qua lật lại tập hồ sơ của tôi, sau đó chất vấn. -"Bạn Kiều Anh, mong muốn của bạn nếu như được ký hợp đồng là nhận thù lao bằng hình thức chuyển khoản một lần. Tôi thắc mắc vì sao không phải là để sau khi chiếu rồi ăn chia theo doanh thu bộ phim?" Vì tớ cần tiền! Vì tớ có một khối u, bác sĩ nói cần phải cắt bỏ. Vì gấp lắm rồi, tớ không xoay được số tiền lớn như thế ở đâu cả. Lòng tôi trĩu nặng, thiết nghĩ những người giàu có ở đây chẳng thể thấu hiểu nỗi khổ sở của dân nghèo đâu, nên tôi chỉ kiếm đại cái cớ, lấp liếm cho qua. -"Tại em sợ phim flop thì nhà sản xuất quỵt tiền." Mấy người kia tủm tỉm cười, chị Loan, một trong hai tác giả viết tiểu thuyết còn khen tôi thật thà. Duy chỉ có cậu ấy, gương mặt cau có khó coi, nhàn nhạt kết luận. -"Nộp cho chúng tôi một kịch bản mà biết trước khi lên phim sẽ flop, chi bằng bạn về luôn cho rồi."   Mời các bạn đón đọc Bồ Công Anh Nở Muộn của tác giả Lan Rùa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kính Vạn Hoa - Nguyễn Nhật Ánh
  Kính vạn hoa là một bộ truyện dài nhiều tập của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Câu truyện mang tính hài hước kể về những chuyện vui buồn trong giới học trò, những trò nghịch ngợm, những trò chơi thú vị, những bài học cuộc sống sâu sắc và đầy ý nghĩa. Những nhân vật chính là Quý ròm, nhỏ Hạnh, Tiểu Long cùng các nhân vật khác. Mỗi tập là một câu chuyện khác nhau xung quanh ba cô cậu bé này. Những tập Kính vạn hoa có thể coi là những cuốn sách tâm lý của tuổi học trò, Kính vạn hoa hiện nay đã được dựng thành phim và 3 phần của bộ phim (sản xuất năm 2005, 2006, 2008) đều đã được chiếu trên kênh HTV9 Đài Truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh. Bộ phim đã gây được sự chú ý không chỉ của giới học trò mà đủ các lứa tuổi. Hiện nay, nhà xuất bản Kim Đồng đã tái bản (năm 2012) bộ truyện này thành 9 tập khổ lớn và 54 tập khổ nhỏ.
Ngày của Kiến - Bernard Werber
Tên Sách: Ngày của Kiến (full prc, epub) Tác giả: Bernard Werber Thể Loại: Giả Tưởng, Tiểu Thuyết, Văn học phương Tây   Dịch giả: Phùng Hồng Minh   Nhà xuất bản : Văn học   Nguồn: vnthuquan.net   Ebook: http://www.dtv-ebook.com   Ngày của Kiến (full prc, epub) Giới Thiệu:   Mọi thứ đều quy tụ trong một thứ (Abraham). Mọi thứ đều là tình yêu (Jésus-Christ). Mọi thứ đều là kinh tế (Karl Marx). Mọi thứ đều là tình dục (Sigmund Freud). Mọi thứ đều là tương đối (Albert Einstein). Và gì nữa?...        Sau tác phẩm Kiến giới thiệu đến người đọc về một nền văn minh đầy kinh ngạc của loài kiến, nhà văn người Pháp Bernard Werber lại tiếp tục dẫn dụ người đọc trả lời một câu hỏi mới: Liệu có phải đã đến Ngày của kiến? Cùng với câu hỏi ấy là nhiều câu hỏi triết học khác: Loài người chúng ta là ai, ở đâu trong vũ trụ này? Có thật đúng như trong mắt chú kiến 103 - nhân vật chính của truyện, loài người hiểu biết rất kém về thiên nhiên quanh mình, và cứ tưởng mình là động vật thông minh duy nhất?       Giải thưởng lớn của độc giả tạp chí Elle năm 1993, Ngày của Kiến đã được đưa vào chương trình giảng dạy tại một số bậc học phổ thông Pháp về ngôn ngữ, triết học và thậm chí cả… toán học.        Bernard Werber , nhà văn trẻ người Pháp đã khẳng định mình trong vai trò người sáng tạo ra một phong cách văn chương mới: tiểu thuyết khoa học giả tưởng kết hợp cùng chuyện kể triết học. Được dịch ra 22 ngôn ngữ khác nhau và nhận  Vượt trên chủ đề kiến, đây còn là cuốn sách khai tâm thực sự khiến ta phải suy nghĩ về vị trí của mình trong vũ trụ.   “Thời điểm quan trọng nhất, đó là hiện tại, bởi nếu không quan tâm tới hiện tại, người ta cũng sẽ bỏ lỡ tương lai.” - Bernard Werber, trích trong Ngày của Kiến   Chúng có tỉ tỉ con. Chúng ta vừa mới nhận ra chúng nhưng chúng đã rình rập chúng ta từ rất rất lâu rồi. Với một số con, chúng ta là đức Chúa. Nhưng với những con khác, chúng ta là những sinh vật nguy hiểm. Với trí tuệ và tính tổ chức kỳ diệu cùng đội quân tinh nhuệ được vũ trang tận răng, chúng chuẩn bị tiến hành một cuộc đấu tranh không khoan nhượng. Ai sẽ là chủ nhân thật sự của Trái đất? Liệu có phải NGÀY CỦA KIẾN đã thực sự đến?
Tuyển tập Truyện cười Vova
Tên Ebook: Tuyển tập Truyện Cười Vova   Nguồn: Internet   Ebook: http://www.dtv-ebook.com     Giới thiệu: Vova nổi tiếng trên toàn thế giới như một nhân vật điển hình của thể loại truyện cười. Những câu chuyện ngắn nhưng luôn mang đến cho người đọc những tiếng cười sảng khoái Truyện cười Vova là chuyện cười nhân gian của Nga, nó cũng giống như Truyện trạng Quỳnh, Trạng Lợn hay Xiển Bột ở nước ta vậy. Truyện cười Vôva đặc sắc ở nhiều khía cạnh nhưng phần nhiều là cười về giới tính, tuy nhân vật là trẻ con nhưng truyện dành cho người lớn. Tại sao lại là Vova?! Mình cũng không biết nữa. Có lẽ cái tên Vova gần gũi với mọi người dân Nga như thằng Cu Tí, Cu Tèo ở nước mình chăng?! Chuyện về Vova rất phong phú và luôn được sáng tạo thêm, cứ hễ người dần Nga nào đó nghĩ ra chuyện cười rồi gắn cái tên Vova vào là lại thành truyện Vova. Vì với tính chất quần chúng vậy nên truyện cười Vova cũng có thể được xem là một nét văn hóa đặc sắc của người dân Nga gắn với tính cách Nga, sự hài hước hóm hỉnh của người dân Nga vậy. Với Truyện cười Vova mỗi người có cảm nhận riêng…Có lẽ có những truyện làm bạn thích có những chuyện không…Tôi cũng vậy. Nhưng sau khi đọc xong Truyện cười Vova, ngẫm nghĩ; tôi không khỏi tự hỏi phải chăng mình đã quá lớn để có thể nhìn đời trong sáng như ánh mắt trẻ con?! Liệu bạn có nghĩ như tôi!?       Sau đây là Truyện cười Vova mà tôi sưu tầm được, mời các bạn cùng thưởng thức.          Mình đang có 1 số ebook Truyện cười nữa, tiện thể post luôn. Rất nhiều thể loại Truyện cười, từ cổ chí kim, từ đông sang tây, từ ta sang...tàu đều có hết. Trong tuyển tập truyện cười gồm:   Những câu chuyện tiếu lâm Tiếu lâm An Nam Cười chút chơi Truyện cười dân gian VN Truyện cười đó đây Truyện cười khắp nơi Tuyển tập truyện tiếu lâm
Yêu Em Thật Xui Xẻo - Tinh Dã Anh
Tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, học lực bình thường, chỉ duy nhất một thứ không bình thường, đó chính là số mệnh, một số mệnh xui xẻo, vô cùng xui xẻo. Và đó là số mệnh của cô gái 18 tuổi Hồ Bất Động. Một loại số mệnh xui xẻo mà cả triệu thiếu nữ trên đời đều không thể chấp nhận được, dùng từ chuyên môn về bói toán để nói chính là “vận mệnh của cô là thể chất vận mạng mang điềm ác, sao Hồng Loan không dịch chuyển, nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già”. Hễ cô thích ai thì người đó sẽ gặp xui xẻo: “Chẳng qua cô chỉ là viết một bức thư tình thôi mà, còn chưa kịp nhét vào ngăn bàn của người tình trong mộng số 8 của mình, đã nghe tin về đám cháy của nhà người ta, cả nhà họ phải dọn đi, biến mất trước mắt cô ngay khi tình yêu của cô còn kịp nở mà chẳng cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào…Năm 10 tuổi, cô còn chưa kịp viết xong thư tình, người tình trong mộng số 7 của cô đã bị gãy một chiếc răng vì đi bộ. Năm cô 9 tuổi, người tình trong mộng số 6 của cô bị chậu hoa trên ban công rơi thẳng xuống phải đi bệnh viện và được chuẩn đoán là mất đi một phần kí ức, cô chính là  phần kí ức đáng chết đó…” Với một “thiên tình sử” đầy oan trái như vậy, đến năm 11 tuổi, khi cô đang nhem nhúm ý định gửi thư tình cho bạn lớp trưởng thì đã bị bố mình phát hiện. Và để “giải cứu thế giới”, ông đã tống cô lên am ni cô để cô tu tâm dưỡng tính, giữ lục căn trong sạch không tà niệm. Nhưng đáng tiếc vài năm sau cô lại ôm cái đầu trọc lốc và lục căn còn vô số tạp niệm quay lại chốn hồng trần tiếp tục tận hưởng cuộc sống và học cách chấp nhận số mệnh của mình. Nhưng bỗng nhiên trong một ngày mưa gió, có hai người nguyên thủy một lớn một bé như từ hang động trên đỉnh núi xuống xuất hiện trước mặt cô, nói có thể giúp cô thay đổi cái số mệnh này? Hồ Bất Động bán tín bán nghi nhưng dưới sự thôi thúc của một tia hy vọng mong manh cô vẫn đưa họ về nhà mình. Chỉ có điều cái người này còn chưa bắt đầu giúp cô tiến hành việc thay đổi số mệnh đã tự bán mình cho câu lạc bộ Ngưu Lang, rồi nhanh chóng trở thành một Ngưu Lang đầu bảng của câu lạc bộ. Từ đây cuộc sống của họ bắt đầu chuyển biến phức tạp và nhiều màu sắc hơn. Nhưng liệu người này có thực sự thay đổi được số mệnh của Hồ Bất Động không? Cô có thể yêu bình thường như những cô gái khác không? Và anh ta rốt cuộc là ai? Tại sao đột nhiên xuất hiện? Anh ta có quan hệ gì với cô?... Câu truyện “Yêu em thật xui xẻo” sẽ giải đáp tất cả các thắc mắc bên trên và mang đến cho người đọc nhiều bất ngờ thú vị. Tác phẩm này mang đậm phong cách hài hước vui nhộn và có phần “biến thái” của Tinh Dã Anh, nhưng đan xen vào những tình tiết vui vẻ hài hước khiến người ta cười đến chảy cả nước mắt đó vẫn có những đoạn văn sâu sắc khiến cho chúng ta phải ngừng lại tĩnh tâm suy nghĩ và cảm nhận tầng ý nghĩa sâu xa của nó.