Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Ân Hạo Đãng

CP chính: cơ mưu kiên cường ôn nhu công x bất tác bất tử* mỹ mạo ngu xuẩn ngạo kiều thái tử thụ – Bất tác bất tử: không tìm đường chết thì sẽ không chết Một người tính tình kiêu căng ngạo mạn ỷ vào mình có thân phận là hoàng thái tử mà làm trời làm đất  nhưng bỗng một ngày trở thành tù nhân, không chỉ vậy mà còn mang thai hài tử  của tình địch… Vậy cũng chỉ có thể dựa vào nghiệt chủng trong bụng bảo vệ cái mạng nhỏ trước. *** Giờ mão* vừa qua khỏi, cửa sắt dày nặng ngục Đại Lý Tự ở thành Bắc vang lên một tiếng “cọt kẹt” đẩy ra, hai ba tên canh ngục cấp thấp ngáp ngắn ngáp dài rồi duỗi cái eo lười đi tới, bắt đầu quét sạch đống tuyết đọng trước cửa. — Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng Tuyết rơi cả một đêm, giờ đã vào thời gian se lạnh rét đậm của mùa đông, những tên canh ngục này chỉ qua loa vung cây chổi mấy cái, thỉnh thoảng dừng lại xoa tay giậm chân, oán giận bực tức vừa nói vừa mắng. Xa xa, có tiếng xe dần tiến tới gần, đó là một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy được hai con tuấn mã cao to phiêu phì thể tráng* da lông bóng lưỡng kéo, dừng lại trước cửa ngục Đại Lý Tự. Có hai người nam nhân trẻ tuổi mạnh khỏe cường tráng nhảy xuống từ càng xe, đều mặc một thân trang phục đại nội thị vệ, mắt nhìn thẳng, khí thế lẫm liệt. — Phiêu phì thể tráng: béo tốt cường tráng. Mấy người canh ngục kia… người đẩy ta xô, ngó dáo dác, tiếp đó cửa xe đẩy ra một khe hở, có người dáng dấp như thái giám đi xuống từ trong xe, gã thoáng nhướn nhướn mày, rồi dùng thanh âm lanh lảnh mà lên tiếng: “Hoàng thái tử điện hạ giá lâm, còn không mau mau tiếp giá!” Mấy tên canh ngục run lẩy bẩy quỳ xuống, còn quan lại khi nghe tin cũng đến quỳ chung một chỗ. Người được thái giám đỡ xuống xe là một vị thiếu niên tuấn tú thân trường ngọc lập*, mặt tựa quan ngọc*, trên người mặc một bộ đỏ rực thường dùng cho hoàng thái tử, nơi vạt áo cùng ống tay áo dùng chỉ vàng phác họa ra hoa văn như ý tường vân*, khoác lên chiếc áo khoác lông cáo màu bạc, bên trong vẻ ngạo mạn hào hoa phú quý còn tăng thêm mấy phần quyến rũ phong lưu. — Thân trường ngọc lập: dáng người thon thả, cao gầy. — Diện tựa quan ngọc: nam nhân có nhan sắc đẹp. — Như ý tường vân: xem hình Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại mi mục như họa dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt thêm nốt lệ chí con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại, mi mục như họa, dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt* thêm nốt lệ chí, con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển, dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ. — Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật, sinh động. — Mị nhãn như tơ: ví khi nhìn tới sẽ như quăng tơ võng tình, nắm giữ được lòng người => ánh mắt mê người Chỉ là thần thái lần này cũng không ai dám nhìn, càng không người dám nghị luận. Thái giám Vương Cửu hắng giọng một cái, hỏi đám người đang quỳ trên mặt đất: “Hứa hàn lâm có ở đây không?” Người đứng đầu ngục nơm nớp lo sợ trả lời: “Có… có ở, Hứa Hàn Lâm vẫn luôn được giam giữ trong ngục của Đại Lý Tự.” Chúc Vân Cảnh nhàn nhạt mở miệng: “Mang cô đi.” Trong ngục giam giữ của Đại Lý Tự đều là trọng phạm triều đình, Hứa hàn lâm biên tu Hứa Sĩ Hiền bị liên lụy tới án thơ châm biếm tri phủ Cảnh Châu, vì thế liền áp giải tới chỗ này chờ xử trí, tính ra cũng đã chừng hơn tháng nay rồi. Trong đại lao âm u u ám, quanh năm không thấy ánh mặt trời, xông vào mũi là mùi hôi thối, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu khóc chửi rủa từ tù nhân truyền đến. Chúc Vân Cảnh chợt chau mày, ngục thừa dẫn đường quan sát thần sắc của hắn, chỉ cười giả lả mà nói: “Chỗ này ô uế, thật sự là làm dơ tai mắt của điện hạ ngài…” Chúc Vân Cảnh không nhịn được ngắt lời hắn: “Ít nói nhảm, người đâu?” Hứa Sĩ Hiển bị giam giữ ở phòng giam tối tăm nhất nằm ở cuối hành lang, Chúc Vân Cảnh chậm rãi đi vào, nhìn thấy người thanh niên tóc tai bù xù, quần áo đơn bạc, không hề có chút sức sống nào ngồi dựa ở trong góc, lúc này mới giận tái mặt. Vương Cửu đi tới chỗ quan lại thay hắn chất vấn quát: “Chuyện này là sao? Trời lạnh như thế này sao ngay cả chậu than cũng không có? Không lẽ là muốn rét chết người hay sao?!” Ngục thừa vội vã thỉnh tội: “Điện hạ rộng lượng khoan dung, là chúng thần sơ sót, kính xin điện hạ thứ tội!” Không lâu sau, hai chậu than ánh lửa nóng hổi được đưa đi vào, canh ngục còn đem đến thảm da lông dày đặt lên làm đệm trên ghế dự. Đôi mắt Chúc Vân Cảnh quét về phía Vương Cửu, Vương Cửu bèn vội vàng xua một đám người muốn nịnh hót ra ngoài, lúc này trong phòng giam chỉ còn dư lại Chúc Vân Cảnh cùng Hứa Sĩ Hiển âm u đầy mùi chết chóc không phản ứng gì. Sau khi ra khỏi phòng giam, tên ngục thừa vẫn mặt dày lấy lòng lấy lòng Vương Cửu: “Vương công công, thái tử điện hạ đây là…?” Ngay cả mí mắt Vương Cửu cũng chẳng thèm nhấc: “Sau này nhớ hầu hạ vị bên trong kia, đừng để đối phương bị đói lạnh, còn chuyện khác hỏi ít chút sẽ tốt hơn.” Trong phòng giam, Chúc Vân Cảnh lười biếng nghiêng người dựa vào ghế dựa, mắt phượng nhẹ híp lại quan sát nam nhân trước mặt. Năm ngoái Hứa Sĩ Hiển là vị tân thám hoa, mới hai mươi tuổi đã ghi tên bảng vàng đứng ở ba vị trí đầu. Hắn tài học xuất chúng, mà dung mạo lại như Phan An, lúc trước có lần cưỡi ngựa dạo trên phố Trường An, làm cho vô số khuê tú quý nữ trong kinh thành quăng hoa tặng hương, danh tiếng nổi trội. Nhưng mà tạo hóa trêu người, cũng mới chỉ có một năm mà thôi, thám hoa lang tuấn tú lỗi lạc, phong quang vô hạn ngày xưa, giờ đã sa vào tù tội, đúng là đáng tiếc, thật sự đáng tiếc. “Hứa Sĩ Hiển, lúc trước cô đối đãi dung túng ngươi đủ kiểu, ngươi cũng chớ hề cảm kích, bây giờ rơi vào kết cục như thế này, có từng có hối hận qua chưa? Nếu như có cô che chở, ngươi cũng sẽ không cho ở mấy cái chỗ dơ dáy bẩn thỉu này chờ chết.” Chúc Vân Cảnh cất cao thanh âm chứa đựng chút ý cười giễu cợt cùng cái vẻ cao cao tại thượng. Hứa Sĩ Hiển chậm rãi ngước mắt, trong đôi mắt đầy vẻ hờ hững, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, lạnh nhạt trả lời: “Đa tạ điện hạ ưu ái, thần không kham nổi.” Chúc Vân Cảnh “Hừ” một tiếng, trong lòng không khỏi nén giận, hắn dù gì cũng là thái tử trên vạn người, còn cái tên Hứa Sĩ Hiển này chẳng qua chỉ là cái tên thất phẩm Hàn Lâm biên tu, bây giờ đang trong cảnh nguy tính mạng đáng lo, thế mà vẫn như lúc trước không coi hắn ra gì. Bên trong tưởng tượng của hắn, con người kia có khóc ròng quỳ xuống đất xin tha, vẫn chưa đủ làm hắn toại nguyện. “Ngươi thật sự không sợ chết sao?” “Quân muốn thần chết, thần không thể không tuân.” Giờ khắc này, Hứa Sĩ Hiển tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, nhưng khí khái không hề giảm, hệt như chàng thám hoa lang vô số người nhớ thương năm ấy. Cũng bởi vì cái này, Chúc Vân Cảnh mới càng muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm được được hắn.   Mời các bạn đón đọc Hoàng Ân Hạo Đãng của tác giả Bạch Giới Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kinh Thuế - Cuồng Thượng Gia Cuồng
Ái hận tình cừu giữa một tên nhà giàu mới nổi và một tiểu vương tử Con người thay đổi, ái tình được mất. *** Giữa trung tâm thành phố sầm uất mọc lên một trung tâm thương mại hiện đại. Một lượng vốn lớn cùng với thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng đã khiến cho bề ngoài của trung tâm này phô trương vô cùng. Thế nhưng đối lập với vẻ ngoài hiện đại này, chính là ở chỗ cao nhất trong trung tâm lại được xây thêm một miếu thờ cổ kính. Trung tâm còn chưa chính thức cắt băng khai trương thì trong miếu đã khói hương lượn lờ, những cái đầu bóng loáng tụ lại một chỗ. Thường Thanh thoả mãn nhìn các tăng mở tấm vải phủ trên bức tượng Phật dát vàng. Có người từng nói rằng thiết kế như thế này thì tổng thể không hài hoà. Cũng có rất nhiều người vụng trộm nói anh ta đang nghèo rớt chợt giàu lên cho nên chẳng biết cách khoe khoang. Bọn họ thì biết cái gì chứ! Mời Phật tới mới có thể giữ được tài khí! Đây là cảnh giới anh ta một mực theo đuổi — sự giàu sang. Lúc còn nhỏ, anh ta thích nghe chuyện Vương Khải và Thạch Sùng so giàu nhất(1). Nhìn cuộc sống của người ta kìa, xe xịn, rượu ngon, gái đẹp. Cho dù cuối cùng chết đầu đường xó chợ cũng đáng, là đàn ông thì nên sống như vậy một lần! Còn nhớ mỗi lần nghe đến đoạn dùng đường mạch nha rửa nồi, bao giờ nước miếng của anh ta cũng chảy tong tỏng. Nhưng khi từ câu chuyện quay trở lại đời thực, lại chỉ có thể ăn dưa muối, húp cháo loãng mà thôi. Khi ấy bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô thành phố, người ở trong phòng, chuột thì chạy trên mái. Đôi lúc giấy dán nóc không được chắc, chuột còn rơi bịch xuống. Mình và mẹ đuổi chuột khắp nhà lúc đó, dù đánh chết cũng không nghĩ tới có ngày mình lại có thể đứng ở đỉnh cao nhất của thành phố này. “Chủ tịch Thường, ngài xem, nghi lễ đã chuẩn bị xong rồi, ngài lên thắp hương chứ?” Thư ký Lý nhỏ giọng nói với anh ta. Gọi ‘đổng sự trưởng’ quá tục nên nên anh ta toàn bảo cấp dưới gọi mình là ‘chủ tịch’ (cả 2 từ đều có nghĩa là chủ tịch), ẩn trong đó là mình lại lên một cấp. Thường Thanh tiếp nhận ba nén hương to, cao nửa mét, thành kính cầu nguyện trong lòng: cầu Phật tổ phù họ cho Thường Thanh con giống như cây vừng nở hoa, càng lúc càng cao! Bái lạy xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: khiến cả nhà họ Trì suốt đời không thể vùng mình! ... Mời các bạn đón đọc Kinh Thuế của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.
Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian - Nhất Thế Hoa Thường
Truyện nằm trong hệ liệt: Trừu phong hhệ liệt, hiện tại đang có 3 truyện là: – Liệu dưỡng viện trực bá gian – Tướng quân, nhĩ đĩnh trụ (Tướng quân, ngài cố chịu đựng hay có tên khác là Long ngâm Cô khóc) – Giá thế giới phong liễu (Thế giới này điên rồi) *** Long Tuấn Hạo là một Vương gia, sau đó, cực kỳ bất hạnh xuyên đến hiện đại. Càng bất hạnh chính là, hắn xuyên vào thân thể của một người có vấn đề về tâm thần. Tiếp đó… Hắn phát hiện bản thân đang ở một nơi gọi là “viện an dưỡng”, mà theo như hắn quan sát mấy ngày nay —— Những người có cùng đãi ngộ như hắn ở đây… không có kẻ nào là bình thường. Chuyện này còn nhịn được thì có gì mà không nhịn được nữa!. Quyết đoán lật bàn, “Làm càn! Đám nô tài các ngươi định tạo phản phải không?! Tất cả lui xuống cho bản vương!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, Vương gia cát tường, thỉnh an Vương gia, vậy… Vương gia ngài có thể uống thuốc trước không?” “…” Tiếp tục lật bàn, “Ta thật sự là Vương gia!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, ai dám nói ngài không phải Vương gia, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.” “…Các ngươi đủ rồi…” ... Mời các bạn đón đọc ​Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Nhữ Phu Nhân
Sống lại? Tiêu Tử Lăng đối mặt những ngày gian khổ nhất khi sắp đến mạt thế, ở mạt thế cũng không dễ sống a! o(╥﹏╥)o Vì tương lai có sinh hoạt tốt, phải ôm một cái đùi bự trước mới được. Mục tiêu của Tiêu Tử Lăng là nhìn chăm chú vào vương trong vương ở hậu kỳ mạt thế – Sở Chích Thiên, cố gắng làm một đàn em tin cậy đắc lực của anh ta, kỳ vọng lưng tựa đại thụ để hóng mát~ (≧▽≦)/ Thế nhưng, hoàn thành mục tiêu nhỏ nhoi này vì sao khó như vậy? o(>﹏﹏﹏﹏
Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Câu chuyện xảy ra khi cả hai vị tổng tài kết hôn đã 7 năm, đột nhiên ông chồng sợ vợ bị đụng xe hư đầu óc, câu chuyện này liền biến thành câu chuyện về tổng tài thành thật + bá đạo mắc bệnh thần kinh… Tóm tắt sơ sơ của người chuyển ngữ – Cực Phẩm:  Trương Thần Phi (công) và Tiêu Tê (thụ) sống trong xã hội đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính. Trước đây, Trương Thần Phi luôn thành thật rất sợ bà xã nhưng từ sau khi tông xe thì thần kinh có chập chập một chút. Vấn đề là trước khi tông xe thì ảnh đang nghe đoạn giới thiệu của bộ tiểu thuyết nên ảnh lậm vào đó luôn. Bộ tiểu thuyết nói về bá đạo tổng tài cường ngạnh đoạt vợ cho nên ảnh nghiễm nhiên nghĩ mình là bá đạo tổng tài còn vợ mình là người ảnh cướp về =]]] Từ đó bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra… ~~~ Lục Dã Thiên Hạc là một trong những tác giả mình rất thích. Chị ấy là tác giả của những bộ khá có tiếng như Thê vi thượng, Quân vi hạ, Tiên mãn cung đường, Hoàng thượng đừng quậy… Mình tình cờ biết được chị đang viết bộ này trong lúc đi kiếm phiên ngoại của Chước Lộc, một bộ khác của chị, cũng hay lắm đó. Lý do mình túm luôn bộ này là do đọc chương 1, xưng hô của Tiêu Tê với anh công là Trương đại điểu hay dịch sát là Trương chim bự =]]]]]]]] Đọc thêm tiếp mới thấy bộ này hài cute không thể tả nên nhảy hố luôn ~ Kim bài biên tập đề cử: Hai vị tổng tài kết hôn đã bảy năm, một lần tai nạn xe khiến cho tiểu công luôn sợ vợ bị tông hư đầu, từ nay về sau liền bước lên con đường tổng tài bá đạo mắc bệnh thần kinh. Trong trí não lưu trữ đủ loại tiểu thuyết, những tiểu thuyết này trở thành kịch bản biểu diễn mỗi ngày của tổng tài, tiểu kiều thê bất đắc dĩ phải ứng phó như thế nào đây? Tác giả dùng bút pháp hài hước thoải mái, miêu tả một câu chuyện cứ tưởng chừng như hoang đường nhưng thật ra lại thâm tình vô bờ bến. Đoạn hài hước trải dày đặc từng chương, giống như đang ngồi xem một cuộc biểu diễn tướng thanh, lúc nào cũng có những chi tiết khiến người đọc cười sặc sụa. Rất ít khi gặp được một tiểu thuyết hài hay như thế này, bất kể là bây giờ có hài lòng hay là chưa hài lòng, nhưng lúc đọc xong chắc chắn sẽ hài lòng. *** *Nội dung bên dưới có chứa các chi tiết spoil*   Thấy mác tác giả là mình cũng nhảy hố đọc ngay. Truyện không quá dài, hài hước dễ thương, Lúc mình đọc văn án còn tưởng là truyện mau xuyên nhưng hoá ra không phải. Bối cảnh trong truyện là hiện đại hoặc tương lai xa hơn một tí. Lúc này hôn nhân đồng giới đã là chuyện hợp pháp và rất bình thường. Khoa học kỹ thuật cực phát triển đã có bộ trí não trí năng đeo ở tay và cấy vào đầu. Câu chuyện kể về bạn công Thẩm Thần Phi bị tai nạn xe lúc đang đọc tiểu thuyết thế là đầu óc và trí não hơi bị chập mạch. Thẩm Thần Phi luôn nghĩ mình là nhân vật chính trong 1 câu chuyện và mọi chuyện xung quanh thì gán với các tính tiết trong truyện. Đây không phải mau xuyên hay gì nhé mà vì trí năng bị chập mạch nên trong trí năng có tận mấy trăm bộ tiểu thuyết. Cứ đi xong một chuyện thì lại tỉnh lại mấy ngày rồi lại đi tiếp sang một câu chuyện khác. Đây hoàn toàn không phải mau xuyên nhé. Nam chính vẫn có kí ức về những người khác, về cuộc sống bình thường chỉ là không phân rõ tình tiết truyện và hiện thực. Kiểu như máy tính chập mạch lúc được lúc không ý. Thế là cứ lúc chập thì diễn hết vai này đến vai kia trong các câu chuyện với bạn thụ. Từ đế quốc nguyên soái abo, hắc đạo rồi cha nuôi. Cứ diễn xong lúc hết chập mạch thì lại khóc lóc, còn dám xưng anh em với cha vợ trong lúc ảo tưởng là cha nuôi cơ mà =)) Thụ là một bạn trầm tĩnh trưởng thành chín chắn và rất yêu công. Thế nên khi công lên cơn chập thì cũng rất ngoan mà chiều theo công rồi biên ra một loạt lí do để sửa kịch bản. Như lúc công bảo đang mang thai, hôm sau thị mua 1 em kim mao về bảo sinh rồi con đây. Công tin thật, đặt tên cho con rồi ôm con đi ngủ. Cũng thông qua các vụ chập mạch này mà thụ biết thêm được nhiều bí mật về công, về tình cảm thầm mến của công từ tận cấp ba và rất cảm động. Cũng chính vì thế khi công bị lẫn lộn vào truyện em rất dễ tính mà chiều theo công. Các câu chuyện dễ thương, hài hước. Tác giả viết chắc tay. Mình đọc thấy thích công và thụ lắm. Công moe cực May cuối truyện công chế ra một cái phần mềm quét dọn trí năng thế mà mới xoá sạch được đống truyện và không bị chập nữa. Trong truyện cũng mô tả nhiều trường hợp giống công như một bé trai đang xem siêu nhân bị đèn rơi vào đầu thế là từ đó luôn nghĩ mình là siêu nhân cứu thế giới. Đánh giá: 4/5 *** Có cả phiên ngoại tác giả đăng trên cả weibo nữa nên nhớ đọc hết nhá.   Đây là một chiếc review ngắn, thật, thề. Vì chắc hẳn là truyện này nhiều bác biết rồi với cả tui cũng không muốn sì poi gì cả. Truyện này đôi chỗ còn để tên là Địch Áo tiên sinh thì phải? =)) Okayyyy. Đây là câu chuyện hề hước của hai chồng chồng đã cưới nhau 7 năm. Bối cảnh là khi xã hội đã chấp nhận hôn nhân đồng tính và phát triển đến mức sử dụng một thứ tên là “trí não” thay thế cho điện thoại. Tổng tài sợ vợ Trương Thần Phi aka Trương Đại Điểu (Trương chym to) bị tai nạn, trí não gặp trục trặc nên bỗng chốc hơi chập cheng chút. Bởi vậy mà Tiêu Tê, cũng là tổng tài to to, aka tiểu kiều thê của Trương Đại Điểu, phải đối mặt với tình trạng nhập vai bất chợt của ông chồng mình. Trương Thần Phi dù nhập vai tổng tài bá đạo, anh xã hội đen, ma cà rồng, daddy bao nuôi,… thì đều là do đọc nhiều tiểu thuyết quá. Tác giả đúng là đỉnh trong việc làm người ta cười lên cười xuống, mà trong lúc cười vl như vậy, các bạn vẫn có thể nhận ra, thực ra mỗi lần nhập vai là một góc nhỏ trong cuộc tình của hai người. Trương Thần Phi không phải sinh ra trong nhung lụa, mà thiếu thốn tình cảm, và Tiêu Tê – thiếu gia nhà giàu quyền thế – cũng không phải tình cờ mà xem mặt ông xã của mình. Trương Thần Phi đã thích Tiêu Tê từ rất lâu rồi, thích đơn phương từ xa, rồi từ từ tiến lại gần, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tiêu Tê. Còn Tiêu Tê, mặc dù ngoài mặt không tỏ rõ, nhưng thực lòng yêu Trương Đại Điểu của mình rất nhiều, và cũng thường hay chiều theo ông chồng mặt dày của mình, cùng diễn mấy cái kịch bản điên khùng máu tró trong não ổng. Câu chuyện của hai người còn có sự xuất hiện của rất rất nhiều nhân vật hay ho, hầu như là bị thồn cẩu lương, mà đặc biệt nhất là con chó Trương Quang Tông được mua về do trong lúc ông chồng bịnh nghĩ Tiêu Tê có thể bầu và sẽ đẻ =)). Thực ra cuộc sống của chó nhà giàu Trương Quang Tông cũng khá vất vả, vì thường xuyên bị ông bố Trương dở hơi “phân vai” trong kịch bản máu tró, và còn hay bị ổng ngoạm đầu.   Ừ rồi, viết ngắn gọn thế thôi. Nếu bạn nào có đọc được cái review chả ra quần què này của mình thì hãy quên tất cả những gì vừa đọc và đi tìm ngay bộ truyện này mà nhảy nhé. Chỉ cần chuẩn bị tinh thần là nó cười vl thôi các bác ạ. Mời các bạn đón đọc Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh) của tác giả Lực Dã Thiên Hạc.