Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Một câu chuyện sủng ngọt ngào kể về tiểu công sau khi có cơ hội trọng sinh đã tìm được tiểu thụ  hạnh phúc chưng bánh bao. Cũng ở kiếp trước tiểu công đỡ giùm cho tiểu thụ một nhác kiếm độc vì thế mất máu mà chết. Tiểu công sau khi trọng sinh đã sủng tiểu thụ lên trời. Ấm áp, ngọt ngào, không ngược. *** Cuối cùng thì ta cũng coi xong bộ này… hahahahahah Trọng sinh chi sủng nhĩ bất cú, được tóm gọn như sau: Anh công là một hoàng đế, vào đúng ngày sinh nhật thứ 25 của mình, bị thích khách ám hại, nào ngờ Tiểu thụ lại chạy tới cứu anh, rồi chết vì trúng độc. Anh công nhìn thấy Tiểu thụ mới biết ẻm chính là Cung tì ngày xưa bị mình “sàm sở” rồi cũng phong phu thị, nhưng kiểu “chơi qua đường” lại thêm ẻm bị mất hài tử, nên anh cũng không quan tâm nữa… Vốn anh cũng chưa chắc nhớ nổi khuôn mặt của ẻm, nhưng không ngờ ẻm lại liều mạng cứu anh, trong khi tất cả các phi tần khác đều hoảng sợ, lo chạy trốn… Anh nhìn thấy em lần cuối, nhìn em từ từ tắt thở, mới cảm thấy được như mất một thứ quý báu nhất trên đời, đó chính là chân tình. Sau đó anh điều tra, mới biết cả hậu cung của anh, người thì bắt tay với loạn thần, người thì tranh quyền đoạt lợi hại người… Anh cảm thấy vô cùng chán nản, rồi ngày đêm đều tưởng niệm tới 1 Tiểu cung tì đáng yêu, thuần khiết ngày xưa, vì anh mà ngày đêm chờ đợi, chỉ vì anh dạy viết chữ mà không ngừng luyện tập, chỉ vì một lời hứa vu vơ sẽ trở lại kiểm tra em mà nỗ lực, nhưng anh chẳng bao giờ quay lại… Mấy chục năm trôi qua, tưởng niệm,… dần trở thành tình ái, anh nhận ra chân tình là 1 điều tuyệt đẹp biết bao nhiêu,… Anh ước nguyện có thể 1 lần gặp lại em, để yêu thương, chăm sóc,… cùng em có một gia đình nhỏ, có thể một lần bảo vệ em cùng hài tử… Và rồi… như bao bộ trọng sinh khác… Anh tỉnh dậy và thấy mình đã quay lại thời điểm ngày xưa… Từ khúc này mới thấy anh ghê gúm nè… Anh quay lại vào thời điểm hai người sắp gặp nhau, lúc này anh là Thái tử… Anh đã không từ thủ đoạn, dẹp hết toàn bộ trướng ngại vật, bắt đầu từ hậu cung của mình, như bức tử Thái tử phi, đem nhốt bạn phi ngày xưa ám hại con em,… sẵn tay giải quyết dần bọn gian thần… Anh còn nhở phụ hoàng cùng hoàng đệ tử trận, nên đi giết toàn bộ bộ tộc người ta trước… Chuẩn bị sẵn sàng… Lúc này em nó vào cung, anh mua chuộc mấy tổng quản trong cung, để dinh em qua chỗ mẫu hậu của mình cho an toàn, rồi anh đi đánh trận trở về, xin cho em làm Quân thị, sủng ái, cưng chiều, yêu thương em không còn gì để nói… Anh còn vô cùng kiên nhẫn, nuôi em từ từ, lúc cưới về em mới 14 tuổi, anh nhận nại tới năm em 16 tuổi, mới ăn em, để đảm bảo sức khỏe của em + diệt trừ hết hậu hoạn… Nói tới sụ bảo vệ của anh, chỉ tội mấy bạn đụng vô em. Đầu tiên là bạn làm chung vì ganh tị nên hất nước nóng làm em phỏng tay, không biết anh làm gì mà bạn ấy đã biến mất không dấu vết; hai người đi ra đường, có người lỡ dại chọc ghẹo em, hình như gia đình bạn ấy cũng không sống tốt; cung phi của anh, dọa nạt làm em sợ, anh cũng tiện đường tiễn bạn ấy luôn, Vương phi của đệ đệ anh hãi hại con hai người, bạn đệ đệ đã tình nguyện quăng ả vô hâm băng, đông chết,… Đó là còn chưa kể anh luôn cử 1 đống ám vệ bám sát em từ khi còn là Tỳ nữ… Nhưng như vậy chưa đủ làm anh cảm thấy thỏa mãn, anh còn từ từ nâng em lên vị trí cao nhất. Khi anh lên làm vua, sau khi đã có đủ thực quyền + thêm em sinh ra 3 hoàng tử, liền ra 3 đạo thánh chỉ: Thứ nhất, sắc phong em làm hoàng hậu. Thứ hai, phong con trai trưởng của hai người làm thái tử. Thứ ba, đổi luôn quốc hiệu thành tên em, coi như quà mừng sinh nhật. –> Ước vọng của em là đưa em lên đứng ngang hàng với anh. Đã tới đó, anh vẫn chưa hài lòng, khi còn là thái tử, anh đã hết lòng đào tạo 4 đứa em trai, để sau này sử dụng hết 4 người, không để nhàn tản như kiếp trước, em trai anh buồn vì vợ chết ra biên ải, anh cũng chỉ cho đi có 2 năm. Con trai anh, 3 tuổi đã bắt đầu đi học. Em thụ khi còn trẻ, anh đã bắt em luyên võ hay thể dục gì đó để duy trì sức khỏe… Tất cả cũng chỉ để, 2 người sống bên nhau càng lâu càng tốt. Bên cạnh đó, không muốn đi theo vết xe cũ của phụ hoàng, lao lực mà chết, thái tử mới 18 tuổi, lập tức nhường ngôi, cùng em đi du ngoạn thiên hạ… Tiểu thụ thì ôn nhu, từ một cung tỳ, bắt đầu học tập để trở thành mẫu nghi thiên hạ, em thụ ở kiếp này đúng là siêu hạnh phúc. Anh thì chuyên sủng em, thiên hạ ai ai cũng biết, một lần em lại cứu Hoàng hậu (mẹ anh, người Phụ hoàng anh yêu nhất) nên hoàng hậu lại càng thương em, thêm nữa em sinh được 4 trai, 1 gái, 1 song nhi,… nên anh không cần phải bị bắt nạp thêm ai hết… Em ôn nhu, nhưng không ngược, không bao giờ làm gánh nặng cho anh, ngược lại luôn tự rèn luyện để trở thành người xứng đáng với anh, khi mẹ anh gặp nguy, em liều chết bảo vệ, khi anh bị thích khách ám hại, hai người bị lưu lạc thì em rất chịu cực, chịu khổ ra ngoài kiếm tiền để mua thuốc, săn sóc cho anh,… Nội dung em là một hiền thê mẫu mực, vô cùng xứng đáng để anh “sủng” tới mức đó… Truyện không ngược, cùng lắm là 2 chương đâu, khúc sau là coi cách mà anh sủng ái em, và họ cùng nhau trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc cùng khó khăn của cuộc đời… *** Rì-viu: Một câu chuyện cục kỳ ngọt ngào mới trong làng sủng thụ của mấy anh công quâm Kiếp trước em thụ là một song oa tử, vì gia đình bé thụ phải vào hoàn cung làm việc, à không phải làm thái giám đâu nhá!!!=)) Một lần tình cờ gặp anh công, cái ảnh cưỡng X con người ta luôn...Thế là thụ có bảo bảo. Sau này anh công lên làm vua phong cho em thụ làm chức gì đó mà tui quên rồi. Trong hoàng cung mà, bải bảo của ẻm bị phi tần trước khi làm vua ảnh hại ẻm sảy thai, kết quả bé thụ không còn khả năng mang thai Sau khi trọng sinh anh công thề, kiếp này nhất phải yêu sủng em hơn. Anh lập ra kế hoạch từ ngày em chưa vào cung, kế hoạch của công quân đương nhiên là hoàn mỹ, rước được bảo bối nhỏ về anh sủng vô đối luôn í. Lúc đó cũng có nhiều con nữ ganh ghét mà không làm gì được vì bé thụ được anh công bảo vệ quá kỹ.=))) Con đường sủng thê chính là không có lối về, ôn nhu chăm sóc đến trân trọng ẻm dần dà bé thụ cũng yêu ảnh luôn=)) Rồi anh công bảo là đợi tới sinh nhật của thụ mới 'ăn' người ta. Đến cuối cùng do ông Lịch Vương anh công 'ăn' bé thụ sớm hơn dự tính, hoàng hậu cũng yêu thích bé thụ nhiều hơn. Kết quả chương sau hay gì gì đó thụ liền có bảo bảo=)) *Ặc* Đại hoàng tử dễ thương vô đối luôn=)) nhưng do bản chất ghen của ảnh nên anh công đã tính toán cho bé thụ sinh thêm vài đứa để Đại Hoàng Tử chăm sóc để bé không còn thời gian quấn lấy vợ ảnh nữa. Kết quả là có một cặp song sinh trai, sau có một cặp long phụng sau nữa có một song oa tử** theo lời con editor thì song oa tử có khả năng sinh sản giống như phụ nữ nhưng khả năng mang thai kém hơn tí, còn lại hoàn toàn đều là nam. Đánh giá của Đại Lười: Văn hay, editor thím ấy edit cũng hay nốt, ngoài ăn đường ngọt tận tâm can thì ta rất mê bọn nhỏ của công và thụ, cưng cưng lắm luôn í. *** Khải Thái năm thứ ba mươi ba. Tuyên Đức Điện – ngự thư phòng lúc này vẫn sáng đèn, một trung niên nam tử vận hoàng bào đang ngắm bức tranh được treo ở phía trên cao. Trên bức tranh chỉ vẽ một thiếu niên mặc áo cung thị*, thân hình gầy gò, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhợt nhạt đứng bên cạnh một tiểu đình. “Nguyên Phúc, ngươi nhìn xem cho trẫm bức tranh này đã họa giống chưa?” Hiên Viên Hãn Thừa hướng người đang đứng hầu hạ kế bên, nội thị tổng quản thái giám Nguyên Phúc, hỏi. Nguyên Phúc đã làm nội thị tổng quản hơn ba mươi mấy năm, tuổi của ông còn muốn lớn hơn cả hoàng đế, tóc mai hai bên cũng đã bạc trắng, gương mặt che kín bởi nếp nhăn lúc này chỉ còn cách thở dài, hồi đáp. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài thấy quả có giống diện mạo của Lâm quý nhân thời niên thiếu.” “Giống sao?” Hiên Viên Hãn Thừa nói khẽ, kỳ thật, hình dạng của thiếu niên ấy trong kí ức của hắn đã có chút mơ hồ. Chỉ nhớ rõ nhất đôi mắt to tròn ngập nước của thiếu niên, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ khi thiếu niên cười rộ lên vô cùng đáng yêu. Nhớ tới nụ cười cuối cùng bị nhiễm đầy máu tươi, sự việc xảy ra cách đây ba mươi năm, chỉ tưởng tượng lại thôi cũng làm tâm hắn đau đớn không ngừng. Nguyên Phúc biết hoàng thượng lại nhớ về Lâm quý nhân. Hôm nay chính là sinh thần của hoàng thượng, đáng lẽ sinh thần của đế vương đều được tổ chức bằng yến tiệc chiêu đãi toàn Hậu cung cùng quan lại, nhưng sinh thần của hoàng thượng trong ba mươi năm qua chính là điều cấm kỵ trong cung. Ba mươi năm trước, vào đúng sinh thần của hoàng thượng đã xảy ra một chuyện mà đến nay, người trong cung không một ai dám nhắc đến. Ba mươi năm trước, Hiên Viên Hãn Thừa vì sinh thần năm 25 tuổi của mình đã tổ chức một yến tiệc, giao cho người đang được sủng ái nhất của hắn là Thục phi chủ trì. Thục phi vốn là con gái của một vị quan ngũ phẩm họ Từ, nàng bị đem tặng cho hắn lúc đó vẫn còn là Thái tử để làm thị thiếp. Từ Tuyết Doanh có bề ngoài xinh đẹp, lại là một nữ tử có tính cách ôn nhu như nước nên được Hiên Viên Hãn Thừa vô cùng sủng ái. Nếu không phải do nhiều năm Thục phi vẫn không hoài thai, Hiên Viên Hãn Thừa còn muốn phong nàng lên làm Qúy phi. Hoàng hậu của Hiên Viên Hãn Thừa là Tiết Thải Dụ, cháu họ của thái hoàng thái hậu Tiết thị, là hoàng gia gia trước khi lâm chung đã ban hôn cho hai người. Tiết thị là kế hậu, khi đó bà là muội muội của quan Lại bộ thượng thư. Phụ hoàng của Hiên Hiên Hãn Thừa – Hiên Viên Chiêu Thâm là con trai thứ ba của tiên hoàng, do Vương hoàng hậu sở sinh nhưng do rong huyết khi sinh nên qua đời. Về sau, tiên hoàng vẫn luôn sủng ái Tiết thị. Tiết thị vì thế cũng liều mình tuổi già mà hạ sinh Thập hoàng tử Hiên Viên Chiêu Hồng. Vì Hiên Viên Chiêu Hồng là do Tiên hoàng khi đó đã già mới được sinh ra nên cũng chỉ lớn hơn Hiên Viên Hãn Thừa một tuổi.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú của tác giả Tối Ái Tiểu Miêu Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tấm Ảnh Cũ
Năm ấy, chàng trai xinh đẹp Triệu Mộ 16 tuổi cõng theo chiếc violon gõ cửa sổ nhà Lê Vũ, gõ luôn vào trái tim cậu. Một nhịp dài, một nhịp ngắn, là giai điệu tình yêu riêng của hai người, là câu nói "Anh yêu em". 11 năm sau, khi chỉ còn nằm một mình trên chiếc giường đôi, Lê Vũ lại nghe thấy giai điệu tình yêu ấy trên cửa sổ, vẫn nhịp dài nhịp ngắn như thế nhưng ngoài cửa sổ chàng trai năm đó đã không còn vẻ mặt ngây thơ non nớt, chỉ còn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngoét. Anh vừa gõ theo nhịp vừa nói "Anh yêu em". Cậu thì thào đáp lại "Em cũng yêu anh"... Đây là câu chuyện về tình yêu của một kẻ thần kinh - một tình yêu vặn vẹo, chiếm hữu đến điên cuồng. Khi còn sống anh sẵn sàng giết hết tất cả những người đến gần cậu, chết rồi anh vẫn là một con quỷ độc chiếm không cam lòng để cậu quên đi mình. Cậu yêu anh, nhưng cậu có thể yêu anh bao lâu? 10 năm? 20 năm? Thời gian vẫn luôn là viên thuốc hữu hiệu nhất, bởi vậy, anh không thể cho phép cậu uống viên thuốc này... *Đánh giá truyện: 8/10 - An Jing - *** Triệu Mộ và Lê Vũ là người yêu, sống chung với nhau. Họ ngoài tính yêu, cái gì cũng không có; chỉ là hai người cô độc nhưng yêu nhau hết lòng nương tựa lẫn nhau trong cảnh nghèo túng. Triệu Mộ thích âm nhạc. Anh đàn cho Lê Vũ nghe rất nhiều, cũng hy vọng âm nhạc của mình có thể làm cho cuộc đời cả hai trở nên sung túc. Thế nhưng đáng tiếc, đây lại là hiện thực. Triệu Mộ say mê với cây đàn của mình, còn Lê Vũ lại phải làm những công việc thật nặng nhọc để chăm lo cho cuộc sống của mình và Triệu Mộ. Ước mơ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát. Cuối cùng Triệu Mộ ra ngoài hát rong. Tính khí cũng trở nên không tốt. Cái duy nhất không thay đổi chính là, anh rất yêu rất yêu Lê Vũ. Thế nhưng Lê Vũ mệt mỏi. Cậu muốn rời xa Triệu Mộ. Mặc dù chính bản thân cậu biết rằng, cậu yêu người này tới độ muốn khắc sâu tình yêu đó vào tận xương tủy. Nếu như bạn muốn tìm một câu chuyện mà tiểu công là đại thiếu gia nhà giàu, đi đến đâu cũng có người lấy lòng, phất tay một cái tiền bay đầy trời; tiểu thụ yếu đuối đáng yêu sau khi gặp tiểu công một bước lên mây thì mình nghĩ rằng “Tấm ảnh cũ” không phải là tác phẩm phù hợp với bạn. Bởi vì trong truyện này cả hai đều rất rất rất nghèo. Tuy có chút yếu tố thần bí, nhưng lại cực kì thực tế. Mình quyết định nhảy hố bởi vì Triệu Mộ được giới thiệu nằm trong mẫu hình tiểu công mình rất thích - độc chiếm điên cuồng công. Và quả thực mình đã không phải thất vọng. “Tấm ảnh cũ” chỉ dài 7 chương, nhưng tác giả viết rất tốt, giọng văn edit cũng mượt, không có cảm giác “làm quá” về phần tình yêu của hai người, cũng không có cảm giác diễn biến nhanh. Mặc dù rất thương cho cuộc tình này, nhưng khi đọc tới đoạn độc chiếm của Triệu Mộ, mình vẫn có cảm giác thõa mãn khó nói thành lời. :v Trích chương 2: “Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây. Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào. Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận. Bọn nó là cái thá gì chứ!! Lê Vũ là của anh!! Anh!! Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên. Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ? Giết chết? Phân thây? Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi. Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới. “Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!” Anh như phát điên mà xông vào. Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm… Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người… “A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?” Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.” Để tag là HE, nhưng thực ra cuối cùng Triệu Mộ chết. Chỉ còn lại Lê Vũ. Nhưng mà Triệu Mộ yêu Lê Vũ đến phát điên, vì thế làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên, “dù thành quỷ cũng không tha cho Lê Vũ”. Triệu Mộ trở về qua bức ảnh Lê Vũ tìm được ấy, sau đó “ám” Lê Vũ, ý đồ muốn kéo cậu đi cùng mình. Thực ra mình cho rằng đây là kết cục tốt nhất rồi, HE rất xứng đáng. Thử nghĩ xem, Lê Vũ vì Triệu Mộ mới gắng gượng được từng ấy năm sống trong thế giới đầy rẫy bất công này. Cậu chỉ có Triệu Mộ làm bạn, làm chỗ dựa. Thế nhưng bây giờ Triệu Mộ mất rồi, cậu phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây? Lúc đọc truyện mình luôn có một suy nghĩ rằng, mục đích sống của Triệu Mộ chính là Lê Vũ mà Lê Vũ cũng vậy. Lê Vũ cố gắng đi bốc vác nặng nhọc ở công trường để bữa cơm có thêm chút thịt, thì Triệu Mộ cũng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực để cải thiện cuộc sống của cả hai đó thôi. Nói chung, kết theo mình là rất thỏa đáng và “Tấm ảnh cũ” rất là đáng đọc nhé. Nhiệt liệt đề cử. ““Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.” Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh. Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi. Triệu Mộ đến đón cậu. Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu. Lê Vũ nhếch môi. “Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”” Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Tấm Ảnh Cũ của tác giả Nhị Bức Nham Tế Bào.
Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia)
Nội dung câu chuyện có nhiều tình tiết nhẹ nhàng kể về quá trình cả hai đến với nhau chỉ vì đám hỏi, lại cùng nhau thực hiện ước mơ của mình bước chân vào giới giải trí. Hàn Duyệt ở đời trước bị người nhà họ Hàn hại chết thảm thương, cho nên sống lại Hàn Duyệt quyết định không bao giờ chờ mong thứ tình thân không cần thiết đó nữa. Nhưng thoát khỏi vũng bùn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nghĩ mãi thì cũng chỉ có thể nhảy lên chiếc thuyền lớn là nhà họ Chu này mà thôi. Chỉ có điều Hàn Duyệt – kiêm tác giả viết tiểu thuyết mạng không ngờ rằng, đến bữa tiệc xem mặt thế nhưng lại phát hiện cậu ba nhà họ Chu mới ra tù lại là độc giả trung thành của mình. *** Ánh sáng của cả hội trường lớn tối sầm xuống, sau đó màn hình lớn phía trước xuất hiện đoạn clip mở đầu của lễ trao giải, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Bài hát mở màn là do một vị thiên hậu năm năm trước đã từ sân khấu lui về hậu trường diễn xướng, sau khi bài hát kết thúc, bèn ở lại trên sân khấu cùng một MC nam lên bục bắt đầu chủ trì buổi lễ trao giải, nói vài câu vui đùa, thì bắt đầu hồi tưởng quá trình đã qua nhiều năm của giải Kim Kê một cách đầy cuốn hút. Hàn Duyệt ngáp một cái, hôm qua vốn đã không ngủ ngon giấc, buổi chiều lại không có nghỉ ngơi, giờ ngồi ở đây, tuy rằng kích động, nhưng cơn mệt mỏi cũng không kìm được mà trỗi dậy. “Mệt ư?” Chu Bác Nghị nắm lấy tay cậu xoa xoa, “Mệt thì ngủ một giấc đi, anh kêu mẹ nói một tiếng với bên đạo diễn, sẽ không quay trúng em đâu.” Hàn Duyệt lắc đầu, xoa huyệt thái dương nói: “Ngủ không được, có chút khẩn trương.” Chu Bác Nghị cười cười, hôn lên tay cậu nói: “Đừng lo, giải thưởng lớn đêm nay chắc chắn thuộc về em.” “Anh đừng nói tự mãn như thế.” Hàn Duyệt có chút thần kinh thác loạn mà dùng móng tay của tay kia cấu vào lòng bàn tay. Đây là lần đầu cậu được đề cử giải thưởng lớn đến thế, tuy địa vị của mẹ Chu trong giới giải trí có thể giúp cậu lấy được bất cứ giải thưởng gì cậu muốn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với chính mình và ước mơ, cậu vẫn rất đơn thuần mong lý do giành giải của mình phần nhiều chính là nhờ thực lực của bản thân, mà không phải bằng quyền thế của nhà họ Chu. Đối với suy nghĩ này của Hàn Duyệt, mẹ Chu đương nhiên rất thấu hiểu, đồng thời cũng rất tán thành. Thanh niên khi còn trẻ thì nên vấp ngã vài lần, có thể trải đường cho cậu, cũng không thể thay cậu bước đi. Vì thế sau khi biết được Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị được đề cử giải Kim Kê lần này, mẹ Chu cũng không có tham gia vào công việc bình chọn khen thưởng phía sau. Đúng lúc này, một anh quay phim chuyển máy quay về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy sắp xoay về hướng của bọn họ. “Tiểu Duyệt, cười nào.” Chu Bác Nghị nhắc nhở, đợi tới khi máy quay quét tới, bèn bên thì nhìn ống kính vẫy vẫy tay, bên lại hôn một cái lên đầu ngón tay Hàn Duyệt. Trên mặt Hàn Duyệt duy trì mỉm cười, chân ở dưới thì đá anh một cú, đợi ống kính quay đi mới trừng anh một cái. Chu Bác Nghị chìa tay xoa xoa mặt cậu, lấy trán đụng vào trán cậu, khẽ nói: “Được rồi, được rồi, nếu thật sự căng thẳng, chi bằng nghĩ thử xem lát nữa lên sân khấu nhận thưởng thế nào.” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia) của tác giả Thủ Bản Kỳ Tử.
Quỷ Huynh
Văn án : Ngụy Hà lại mơ thấy anh. Anh  ngồi trên xe lăn,sắc mặt tái nhợt không hề có nhân khí,đôi mắt hẹp dài vô lực nhìn Ngụy Hà,năm ngón tay thon dài che miệng liên tục ho khan. Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt của anh ẩm ướt,hàng mi thật dài rũ xuống,che mất cảm xúc nơi đáy mắt. Trong nháy mắt, Ngụy Hà cảm thấy loại bệnh trạng yếu ớt này xinh đẹp đến mức chói mắt làm cho người ta đui mù. *** Ngụy Hà bởi vì nhận được tin anh trai Ngụy Thư của mình mất mà trở về Ngụy gia,nhưng chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi,Ngụy gia đã thay đổi rất nhiều,cái chết của Ngụy Thư không đơn giản như vậy,người cha Ngụy Thường Đức tựa hồ đang che giấu một bí mật nào đó. Đến khi Ngụy Hà gặp lại người anh trai Ngụy Thư đã chết hóa thành quỷ với thân hình tiêm dài, sắc mặt tái nhợt kia,tất cả mọi câu đố đều đồng loạt thổi quét về phía hắn,còn toàn bộ Ngụy gia cũng bị bao phủ trong một âm mưu cùng bí ẩn thật lớn… *** Đình là một đứa cực kì sợ ma lại rất thích đọc truyện ma. Đọc xong bộ này cả đêm không thể ngủ được vì hình ảnh anh công Ngụy Thư mặc áo trắng cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Đình. Truyện có 44 chương cả ngoại truyện nhưng thời gian hai nhân vật chính ở bên nhau rât ít. Ban đầu chỉ có bạn thụ Ngụy Hà yêu đơn phương anh công Ngụy Thư. Nhưng hết 42 chương mình vẫn không cảm nhận được tình cảm của hai người này. Thậm chí Đình còn không chắc anh công có thực sự yêu Ngụy Hà không. Hay là tác giả viết yêu thì là yêu. Bạn thụ mấy chương đầu cứ nhắc đi nhắc lại là mình chỉ yêu Ngụy Thư. Nhưng Đình không thấy như thế, Đình thấy ẻm lắng nhăng. Tính cách lại đặc biệt không tốt ????) Đình thấy nhiều người khen truyện hay nhưng theo Đình thì tình tiết truyện rất thiếu logic. Có mấy đoạn đột nhiên xuất hiện kết quả mà không biết nó được bắt đầu như thế nào. Ví dụ đoạn Lão Ngụy chết hay việc Ngụy Thư “hồi sinh”. Về văn phong và cách dùng từ của chị editor, Đình không dám nhận xét vì chị dành thời gian edit cho mà đọc là đã tốt lắm rồi ^^ Tóm lại với một đứa giành cả tuổi thanh xuân để đọc đam kinh dị thì Đình nghĩ bộ này sẽ được 2/5. Và chỉ khi nào thừa thời gian lại hết truyện để đọc hoặc muốn thử cảm giác nhịn đái cả đêm thì mới nên đọc. Mời các bạn đón đọc Quỷ Huynh của tác giả Tạm Đao Gia Môn.
Quân Vi Hạ
Truyện lấy bối cảnh là một thời đại mỗi đế vương đều phải có nam hậu. Con cái sinh ra được giao cho nam hậu nuôi dưỡng và chỉ có con được nam hậu nuôi mới có quyền thừa kế. Lâu Cảnh là trưởng tử của An quốc công. Mẹ mất sớm, ông nội đại tướng quân vô cùng cưng chiều nên khiến chính cha anh sinh lòng ghen ghét. Nhân cơ hội triều đình tuyển thái tử phi, lão già tiến cử con trai, mục đích là để anh không còn quyền thừa kế quốc công phủ. Lâu Cảnh vốn là tướng quân tuổi trẻ đã lập chiến công hiển hách nên làm gì chịu được, nhưng vừa phản kháng thì bị cha đánh cho gần chết, thiếu điều phải dùng cáng đem gả vào thái tử phủ. Tiêu Thừa Quân là thái tử nhưng địa vị bấp bênh. Hoàng đế chuyên sủng quý phi nên mong muốn lập con thím này làm hoàng đế. Nam hậu và thái tử thì toàn bị hoàng đế nghi ngờ muốn giết vua đoạt vị. Ban đầu Lâu Cảnh muốn nhân cơ hội hợp tác, trở thành công thần của thái tử điện hạ. Cuối cùng lại vì Tiêu Thừa Quân quá ôn nhu quá chăm sóc mà nảy sinh ham muốn đè luôn con người ta. Truyện của Lục Dã Thiên Hạc vốn có điểm yếu là âm mưu tranh đấu đều sơ sài nhưng mặt tình cảm thì khó thể chê được. Công thông minh quyết đoán nhưng lại thích diễn trò mỹ nhân kế, thụ trầm ổn ôn nhu tuy nhìn ra vẫn cứ không nhịn được cưng chiều. Tim hồng phấp phới, không kẻ thứ ba. Vô cùng ấm áp, thích hợp cho những trái tim yêu nhẹ nhàng hoặc ai vừa coi ngược xong đọc cũng rất ổn. *** Văn án: Lâu Cảnh bị phụ thân đánh gần chết, một phát quẳng vào Đông Cung. Làm Thái tử phi chính là đoạt tước vị của y, vứt bỏ tiền đồ của y, việc Lâu Cảnh y có thể làm chỉ có, chỉ có … phò trợ Thái tử, bảo vệ tốt ngàn dặm non sông này… Vua nói: Hoàng hậu, ngươi đến cùng có biết cái gì là phu vi thê cương không hả? Lâu Cảnh ôm lấy người mặc long bào, cười nói: Biết biết, chính là thần ở long sàng tuyệt đối không làm Hoàng thượng mệt nha nha! Vai chính: Lâu Cảnh, Tiêu Thừa Quân Phối hợp diễn: Triệu Hi, Lâu Kiến Du và một đống nữa =v= Biên tập JJ đánh giá: Thế tử An Quốc công Lâu Cảnh đột nhiên bị tứ hôn, gả cho Thái tử thành Thái tử phi. Trước đêm đại hôn, Lâu Cảnh bị phụ thân đánh bán sống bán chết vứt vào Đông Cung. Tác giả vẫn theo phong cách nhất quán cũ, khúc dạo đầu có một xíu xiu ngược nhưng tổng thể chính là con đường tình ái ấm áp a. Lúc đầu là vậy, làm sao mà  Lâu Cảnh cùng Thái tử lại nắm tay nhau cùng đi, làm cho người ta chờ mong vô cùng. Mà phối hợp diễn có Hoàng hậu cũng có chút làm người chú ý, mưa gió biến hóa trên triều đình cũng là một điểm đáng xem. Mời các bạn đón đọc Quân Vi Hạ của tác giả Lục Dã Thiên Hạc.