Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư - Bản Lật Tử

Mạc Trăn từ 16 tuổi đã bắt đầu xuất đạo, liền vượt qua mọi thử thách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một đường thẳng tiến đến ngai vị ảnh đế.      Nhưng mà anh không hề nghĩ đến có một ngày mình lại bại trên tay một nữ quỷ.      Hơn nữa nữ quỷ này còn mặt dày mày dạn ở lỳ trong nhà anh, Không! Chịu! ! Đi! ! ! ***      1. Truyện có tên khác là 《 Trăn Tử và Sadako 》, 《 Bạn bè đều rất ít 》23333333333      2. Nhẹ nhàng ngọt sủng, 1V1, HE       3. Căn cứ theo quy tắc ngầm, nữ chính sẽ trở lại thành người! *** Bạn có đem lòng yêu thích một nam thần nào không? Một nam thần ở cách bạn xa rất xa, toả sáng khắp một phương được bao người ngưỡng mộ. Là người mà bạn chỉ có thể ngắm nhìn qua những tấm poster treo tường hay hình nền máy tính. Bạn có bao giờ mơ ước chính mình sẽ là cô gái được sánh vai bên nam thần, trở thành bạn gái hay vợ của anh ấy?  Nhưng điều đó dường như là bất khả thi khi mà người đàn ông của bạn luôn là mục tiêu theo dõi của hàng ngàn cặp mắt và hàng trăm ống kính máy ảnh tò mò thọc mạch. Vậy phải làm sao đây? Để tôi mách cho bạn hai cách. Cách thứ nhất, gửi cú cho Harry xin mượn chiếc áo khoác tàng hình. Có vẻ hơi khó với dân Muggle nhỉ. Vậy thì cách thứ hai, dễ hơn nhiều, hãy trở thành một hồn ma. Không tin à? Nhìn cô nàng A Diêu kia kìa. A Diêu là một hồn ma. Thực ra A Diêu cũng chẳng phải tên của cô nàng. Chính xác mà nói, cô nàng chẳng hề nhớ mình là ai, tên là gì, nhà ở đâu. Thế đấy! Đã là một hồn ma vất vưởng lại còn mất trí nhớ. Nhọ đến thế là cùng =.=! Nhưng mất cái nọ thì được cái kia. Hồn ma A Diêu đi lung tung loăng quăng thế nào lại quăng đúng vào nhà của Ảnh đế Mạc Trăn. Không những thế, Ảnh đế còn nhìn thấy A Diêu nữa (O__O)!!! Cơ hội trời cho nào có ai để lỡ. A Diêu đẹp chứ đâu có ngu. Vậy là từ đây cô nàng bắt đầu kiếp sống ăn nhờ ở đậu, mặc cho sắc mặt đen xì như đít nồi của chủ nhà.  Mà Mạc Trăn là ai á? Hừ, trừ khi bạn mới từ trên núi xuống, nếu không nhất định đã từng nghe đến cái tên này. Ảnh đế Mạc Trăn, Thiên vương Mạc Trăn, 16 tuổi vào nghề, sau 10 năm đã bỏ túi được ba giải Ảnh đế, album bán ra vạn bản. Ca hát hay đóng phim đều xuất sắc. Fan đông như kiến, hung hãn như ruồi. Đời tư sạch bong kin kít như sàn nhà sau khi dùng Vim. Nam thần đích thực là đây chứ đâu! Thế nhưng nam thần lại có một bí mật cực kỳ thầm kín: nam thần có thể nhìn thấy hồn ma. Bí mật này không khó để che giấu với người ngoài nhưng lại không dễ qua mắt được mấy hồn ma cứ lượn lờ vòng quanh. Và đương nhiên không thể qua mắt A Diêu. Cái đồ hồn ma mặt dày! Mắng không thẹn, đuổi không đi. Suốt ngày như con cún theo chân Mạc Trăn đi khắp nơi, từ nhà tới phim trường rồi lại từ phim trường về nhà. Ngủ trong nhà anh, dùng đồ của anh lại còn đòi anh đặt tên cho. Nhưng mặc dù vậy, hồn ma này cũng được việc ra phết. Mạc Trăn ngủ quên sẽ có hồn ma đánh thức. Mạc Trăn đói sẽ có hồn ma nấu cháo cho ăn. Fan cuồng biến thái bị hồn ma dọa cho chạy trối chết. Nói chung là, uhm, cũng được. Chỉ có điều, hồn ma này thực sự không được thông minh cho lắm.  * * * * * “Sư phụ, sau khi quỷ nhập vào người phải làm thế nào để đi ra?” “... Cái vấn đề này của con giống như đang hỏi quỷ hút máu phải làm gì đầu tiên ý.” “Người chỉ cần trả lời vấn đề của con là được rồi.” “Quỷ nhà con nhập vào người khác không ra được? Ha ha há há há ngu thế【 cười ha hả 】” Mạc Trăn: “...”  Được rồi, anh cũng cảm thấy rất ngu, nhưng cũng không cần cười thành dạng này chứ? “Bây giờ ta đã tin cô ta không có ác ý với con, bởi vì chỉ số thông minh của cô ta không đủ.” “...” “Cô ta nhập vào người nào?” “Một con mèo hoang.” “...” Lần này Thần Côn im lặng thật lâu, mới gõ ra một hàng chữ, “Rất có sáng tạo.” * * * * * Thế nhưng cô nàng A Diêu lại chẳng thấy chuyện bị nhập vào một con mèo có gì bất tiện. Hồn ma A Diêu chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn trong khi mèo con A Diêu có thể đường hoàng ngồi gặm chân gà. Hồn ma chỉ có thể ngắm múi của Mạc Trăn trong khi mèo con được sờ sờ thoải mái (woohoo!!!). Hồn ma nằm ghế sopha mà ngủ trong khi mèo con được ngủ trên giường. Nhắc lại là ngủ trên giường, nằm cạnh nam thần đó! Ăn ngon, ngủ kỹ, ngắm trai đẹp, ngày ngày lướt net nói xấu trai đẹp, cuộc đời này còn cần gì hơn nữa đâu. À mà thực ra vẫn còn. Thân phận của A Diêu là gì? Cô nàng thực sự đã chết hay chưa? Câu trả lời là: đương nhiên là chưa (đã bảo truyện HE rồi mà lại). A Diêu và Mạc Trăn kết hôn và chung sống hạnh phúc trong niềm đau đớn tột cùng của tập thể fangirl.  * * * * * Mạc Trăn v: Hôm nay đi cùng với bà xã tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tôi sắp được lên làm ba rồi, kính mong mọi người chúc phúc cho tôi :) "Ha ha ha ha ha ha, chúc mừng anh phải tiến vào thời kỳ mười tháng ngừng khởi nghiệp! 【 Bái bai】” "Chúc anh cùng với Ngũ cô nương chung sống vui vẻ 【 Bái bai 】" "Nghe nói trong thời gian phụ nữ mang thai tỷ lệ đàn ông come out là vô cùng cao, tiếp theo anh có thể khoe giấy ly hôn được rồi. 【 Bái bai 】" "Thích một idol như anh tôi cảm thấy mình thật là liều chết【 Bái bai 】" Mạc Trăn kiên nhẫn đọc hết bình luận của fan, sau đó lại đăng một Weibo. Mạc Trăn v: Mọi người cứ lừa tôi, rõ ràng bác sĩ nói sau ba tháng là có thể ‘khởi nghiệp’. ╭(╯^╰)╮ Tất cả các fan:... (*) * * * * * Không chỉ có nữ chính tưng tửng và nam chính bá đạo, Bản Lật Tử còn rất hào phóng khuyến mại cho độc giả một cặp nam nữ phụ cực chất. Nữ phụ Thanh Dương là một fangirl điển hình, dốc sức vì nam thần, hết lòng vì nam thần mà cũng tan nát cõi lòng vì nam thần. Nam phụ Hướng Vân Trạch bề ngoài cực kỳ đứng đắn, đạo mạo với thân phận một giáo sư chuyên ngành vật lý nhưng bản chất bên trong lại là một kẻ gian manh. Yêu thầm nữ chính từ nhỏ, lớn lên thả thính nam chính đến cuối cùng lại hốt nữ phụ về nhà. Khôn như anh, quê tôi chẳng có nhiều đâu. Với dàn nhân vật thú vị như vậy, sẽ rất đáng tiếc nếu bạn bỏ qua Chào buổi sáng, u linh tiểu thư!  __________ (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Tần Bìa:#Vy Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư của tác giả Bản Lật Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh - Doanh Triệt Thệ Tuyết
Đường đường là một đại kim chủ giàu có quyền thế nhưng lại yêu thầm còn bị người đó phụ bạc vứt bỏ mình, khiến hắn tổn thương. Ngoài ra hắn còn mắc một căn bệnh không sống qua 30 tuổi nên bây giờ phải chuẩn bị kết hôn. Nhưng mọi chuyện không đơn giản ở đây người mà hắn phải kết hôn là người có lô đỉnh. Liệu lô đỉnh là gì ? Còn căn bệnh của hắn nếu muốn biết mời các bạn theo dõi tiếp. *** Ngay lúc tất cả mọi người kinh ngạc Lạc Khâu Bạch diện mạo bình thường, thế nhưng lại có khí thế cùng Mạnh ảnh đế đấu tay đôi. Chỉ có Mạnh Lương Thần biết, hắn ta không phải bị Lạc Khâu Bạch áp chế, mà là ngay từ đầu đã bị Lạc Khâu Bạch dắt đi, thua thương tích đầy mình… Đạo diễn Sâm Xuyên ánh mắt khôn khéo nhìn Lạc Khâu Bạch liếc mắt một cái, cười nói, “Lạc Khâu Bạch, cậu diễn rất tốt, ngoài dự liệu của tôi.” Trong điện ảnh vượt qua bản thân là một sự mạo hiểm, tìm một người có sức đột phá không phải dễ, ông vẫn luôn muốn tìm một ngườicó thể vượt qua vai Nhạc Triêu Ca của Mạnh Lương Thần, nhưng nhiều người đã thử, chỉ có một mình Lạc Khâu Bạch dámphá tan sự kinh điển, diễn xuất hoàn toàn khác với Mạnh Lương Thần, lại càng tăng thêm cuồng vọng không kiềm chế được của Nhạc Triêu Ca. ... Mời các bạn đón đọc Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh của tác giả Doanh Triệt Thệ Tuyết.
Về Bên Anh - Tích Hòa
Câu nói ưa thích nhất của các y tá trong bệnh viện là: Bác sĩ Bạch nhà chúng tôi vừa giỏi, tốt bụng lại còn đẹp trai hơn cả Dương Dương. Bác sĩ Bạch sẽ luôn nghiêm túc sửa lại: Tôi không phải của nhà các cô. Nhóm y tá cười trêu chọc: Vậy anh là của nhà ai? Khi ấy, trên khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ Bạch mới có ý cười: Tôi là của nhà Tần Ca. Nhóm y tá lại hỏi: Tần Ca là ai? Vấn đề này nếu để cho nhóm fan kì cựu trả lời, câu trả lời nhất định sẽ là : Đó là tên của Đại Đại nhà chúng tôi ! Năm đó… Sau đó… Bây giờ…Đại Đại là một thần thoại đó! Bác sĩ Bạch lại nghiêm túc sửa lại: Cô ấy là của nhà tôi, không phải nhà mọi người. Giới thiệu 2: Bạch Khải Gia: Không phải là em nghi ngờ tay nghề của anh đấy chứ? Tần Ca vội vã lắc đầu: Không đâu. Bạch Khải Gia: Muốn giấu anh bao lâu hả? Cho rằng anh thực sự không nhìn ra ư? Tần Ca ảm đạm: Ồ, vậy… rất tốt. Bạch Khải Gia: Không có gì muốn nói? Tần Ca: … Ừm. Bạch Khải Gia: Vậy đi ra ủy ban, anh đã cầm theo sổ hộ khẩu của em. Tần Ca kinh ngạc: Sao anh có sổ hộ khẩu của em? Bạch Khải Gia: Mẹ vợ đưa. Tần Ca vừa đi vừa khóc lóc: Em em em em xin chủ động khai báo! Bạch Khải Gia hôn cô: Được rồi, về sau muốn đi đâu thì nói với anh, anh sẽ đẩy xe lăn cho em, đừng khóc. Bác sĩ khoa chính hình vs tác giả truyện tranh Lời thề kết hôn của họ là: Cho dù sinh lão bệnh tử cũng không rời xa nhau. *** Tần Ca hỏi Bạch Khải Gia: “Cậu có biết đường đến trường mình không?” “Biết.” Tần Ca có vẻ hơi ngạc nhiên, anh nói: “Ở gần nhà em.” Nhà trước kia. Tần Ca gật đầu: “Đúng thế.” Cuối tuần, sân trường không có nhiều học sinh, Tần Ca và Bạch Khải Gia đi vào không hề hợp với quang cảnh xung quanh. Các em học sinh sôi nổi quay đầu nhìn đôi trai gái ngồi ở sân thể dục, nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là thói đời bạc bẽo, yêu đương còn mò đến tận đây! Sao không đi công viên hay rừng cây chứ! Đúng là không muốn học sinh sống mà!” Tần Ca chỉ vào đường chạy, nói: “Chúng ta vừa tốt nghiệp thì có đường chạy rải nhựa, thật hâm mộ các em ấy.” Chỉ vào bể bơi: “Chúng ta vừa tốt nghiệp thì khởi công, bây giờ tuần nào cũng có một tiết học bơi.” Cô nói: “Chúng ta đến thăm phòng vẽ tranh đi, chắc cũng thay đổi nhiều lắm.” Bạch Khải Gia đồng ý, đi theo sau cô. Hai người đi đến phòng vẽ tranh ở dãy nhà cũ, nhìn từ cửa có thể tìm thấy dấu vết trước kia. Bên trong có hai học sinh đang vẽ, Tần Ca mở cửa ra nhìn, học sinh quay đầu hỏi: “Chị tìm ai?” ... Mời các bạn đón đọc Về Bên Anh của tác giả Tích Hòa.
Tỷ, Cho Em Đường Sống! - Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Một tháng trước, cảnh sát được thông báo, gara riêng của tập đoàn giải trí Tinh Hỏa phát hiện được một đám người buôn lậu vũ khí. Bởi vậy, cảnh sát quyết định đầu tiên phải bắt chủ nhân của cái gara đó —— tổng giám đốc tập đoàn giải trí Tinh Hỏa, Tả Húc, nam, 26 tuổi. Mà trong quá trình thẩm vấn, Tả Húc ở trong tình trạng hoảng loạn, đầu óc mông lung, hơn nữa hỏi gì cũng nói không biết. Luật sư của Tả Húc đem bệnh án của hắn đến. Bệnh án nói Tả Húc bị chứng tâm thần phân liệt. (Trạng thái thay đổi theo cảm xúc, khi hưng phấn có thể phát điên, khi buồn bực thì u uất, hậm hực,…). Cho nên, tay luật sư già mồm át lẽ phải nói —— Tả Húc đang ở trong tình trạng không tỉnh táo, lời nói không đáng tin, cũng yêu cầu phía cảnh sát thả người. Cảnh sát không có chứng cớ chứng minh hắn đang giả bệnh nên chỉ có thể vô điều kiện phóng thích tội phạm. Nhưng vụ án này đã được tỉnh ủy chú ý, phía cảnh sát lại càng không hy vọng cứ như vậy từ bỏ. Bởi vậy, sau khi ra quyết định thả người, viện kiểm sát cưỡng chế Tả Húc nhập viện để điều trị. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tuyệt đối không để Tả Húc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. … Lương Ưu Tuyền, 23 tuổi, cô là cảnh sát đã được lựa chọn kĩ càng để vào vai bệnh nhân tâm. Lương Ưu Tuyền được xếp vào cùng phòng với Tả Húc, cùng hắn đấu trí phân đo cao thấp. Nói trắng ra, chính là người giả điên, ta giả ngốc, xem ai bị lật tẩy trước. *** Lương Ưu Tuyền chạy đến sau khung sắt, thứ đầu tiên đập vào đáy mắt chính là xe moto. Xe ngã trên đất, hơn phân nửa thân xe đã nằm trên thùng giấy trong đống phế tích sụp đổ, lốp sau của xe vẫn còn đang xoay tròn trong không trung. Chỉ thấy một vũng máu tươi tràn ra từ sau thân xe. Lương Ưu Tuyền rất muốn chạy hơn để hất những cái thùng giấy và mảnh gỗ của đạo cụ đang đè lên Tả Húc kia ra, nhưng chân tựa như đeo chì, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng khuỵu xuống trong đống bụi mịt mù. Cô dùng sức đánh vào đùi mình, dùng tay bám vào những thanh sắt rải rác xung quanh để đứng dậy… “Đừng chết, anh không thể chết được, em vẫn đang chờ anh cưới em cơ mà…” Lương Ưu Tuyền không biết biểu cảm của mình lúc này như thế nào. Nước mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ, phía trước bị che khuất bởi những đạo cụ đổ vỡ của vách núi, tiếng động cơ của xe moto lấp kín thị giác của cô khiến cô không nghe được tiếng bước chân của những nhân viên công tác đang đuổi theo mình, tưởng rằng không có ai đến cứu Tả Húc, cô chỉ có thể kêu lên, gào thét cầu cứu. Cuối cùng, Lương Ưu Tuyền dùng toàn lực đẩy chiếc xe máy ra… Nhưng mà một cánh tay dính đầy máu tươi làm cô muốn chết ngất. Cô nằm rạp trên mặt đất nắm chặt cánh tay huyết thịt mơ hồ cơ, chỉ mới kéo nhẹ một cái mà cánh tay đã bị cô lôi hẳn ra, giống như không còn giữ níu giữ nó lại nữa. ... Mời các bạn đón đọc Tỷ, Cho Em Đường Sống! của tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây.
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em - Cố Thất Hề
Có những nỗi đau, trải qua một lần, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn nhớ. Có những con người, lướt qua nhau một lần, nhưng suốt đời chẳng thể quên. Khổ đau và tiếc nuối của những năm tháng cũ, không thể nào nhạt dần theo thời gian, trừ khi ta gặp được một tình yêu mới. *** Trời dần tối, An Hạ Dao ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu trong phòng khách lặng lẽ chờ Diệp Trí Viễn về để nghe anh giải thích. Nhưng, sáu giờ, bảy giờ, tám giờ rồi chín giờ… cũng đã trôi qua, An Hạ Dao đã chờ đến 1 giờ sáng mà vẫn không thấy Diệp Trí Viễn về. Cô cứ nhìn chiếc đồng hồ treo tường nhích từng giây, từng phút và từng giờ… Từ tâm trạng vui vẻ chờ đợi ban đầu, cuối cùng An Hạ Dao chỉ còn thấy một cảm giác hụt hẫng, đau buồn. Cô chua chát nuốt những dòng nước mắt mặn chát, vuốt ve cái bụng và khẽ nói: “Con ơi, con có biết không, bây giờ bố con đang đi hẹn hò với người tình cũ đấy, có lẽ đêm nay cũng không về đâu.” Nói xong, hai hàng nước mắt cô lã chã tuôn rơi, rồi cô lại thầm mắng mình: “An Hạ Dao, mày là đồ ngốc, đã có Lộ Ngữ Nhụy xuất hiện rồi thì mày còn hy vọng Diệp Trí Viễn giải thích với mày điều gì chứ? Có phải mày chờ Diệp Trí Viễn cầm tờ đơn ly hôn đuổi mày và đứa con của mày ra khỏi cửa thì mày mới tỉnh không?” Mắng xong, cô ôm lấy mình, bật khóc, nức nở, ấm ức, đau lòng, buồn bã… mọi cảm xúc cứ trào dâng trong lòng, không sao kìm nén được. Khóc cho tới lúc hai mắt sưng mọng lên, ngước nhìn đồng hồ thì đã là hai giờ rưỡi sáng, còn Diệp Trí Viễn thì vẫn không có lấy một cú điện thoại, một mẩu tin nhắn nào. ... Mời các bạn đón đọc Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em của tác giả Cố Thất Hề.